-
Chương 91-95
Chương 91: Ông mà cũng xứng xưng là bản tôn?
Thánh Đăng Phong thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ ra đại sư Khương Vinh lại đánh giá Tần Ninh cao như vậy.
Ông ta hiểu rất rõ về Khương Vinh, người này là linh đan sư thất phẩm, tâm cao khí ngạo, trong Thánh Đan các không biết có bao nhiêu người muốn bái Khương Vinh làm thầy, nhưng lão ta luôn coi thường tất cả!
Vậy mà hôm nay lão ta lại đánh giá Tần Ninh cao như vậy!
Phó các chủ...
Vị trí phó các chủ của Thánh Đan các chỉ đứng sau các chủ, nhưng nắm quyền lực cực lớn, đến mức thậm chí có vài vị phó các chủ còn có thể khống chế được chủ ý của tất cả các phe phái bên trong.
Thuật luyện đan của Tần Ninh thực sự đã đạt tới trình độ đáng sợ như vậy sao?
"Thánh Đan các..."
Tần Ninh cười nhẹ lắc đầu.
"Đối với ta mà nói, đế quốc Bắc Minh là nhà của ta, ta thích ở đây. Chỉ có điều, chỗ cốt lõi của Cửu U đại lục địa, sớm muộn gì ta cũng sẽ đi tới!"
Thánh Đan các đúng thật là có uy lực, nhưng khi hắn còn là Cửu U Đại Đế năm xưa, Thánh Đan các gặp hắn cũng phải cúi đầu cụp tai, nhu mì như một con mèo.
Đối với hàng trăm đế quốc bên dưới, những thứ này cũng không là gì đối với hắn.
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, ngoài cửa vang lên một giọng nói.
"Khương đại sư, Cưu Thạch đại sư bảo ta đến hỏi người khi nào thì rời đi?"
"Rời đi sao...", Khương Vinh chậm rãi nói: "Ngươi bảo hắn ta đi trước đi, còn ta mấy ngày nữa sẽ rời đi, nói cho hắn ta biết ta đang muốn ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày!"
Nghe đến lời này, sắc mặt của Thánh Đăng Phong liền trở nên kỳ quái.
Trước đó đại sư Khương Vinh nói rằng mình rất bận với một cuộc thi bắt đầu vào cùng ngày, nhưng bây giờ lại không tỏ ra vội vàng một chút nào!
Trong lòng Thánh Đăng Phong biết, lý do hơn phân nửa là vì Tần Ninh.
Thánh Đăng Phong phải thừa nhận rằng ông ta vẫn đánh giá thấp Tần Ninh.
Mặc dù ông ta sớm đã đặt Tần Ninh ở vị trí cao hơn mình, nhưng ông ta vẫn không thể ngờ Tần Ninh có thể làm cho Khương Vinh, một linh đan sư thất phẩm, bội phục trình độ của hắn.
Nghe được câu trả lời tự tin của Tần Ninh, trong lòng Khương Vinh cũng thầm thở dài một hơi.
Thiếu niên này, e rằng sau lưng hắn nhất định còn có một vị linh đan sư bát phẩm, thậm chí là cửu phẩm.
Kiến thức và tính cách này không thể muốn là có thể ngụy trang được.
"Đã như vậy, trong mấy ngày này, lão phu xin phép được mặt dày quấy rầy Tần công tử!"
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ gật đầu, không nói nhiều.
Giữa bữa ăn, Diệp Viên Viên đột nhiên rời đi, không bao lâu sau thì trở về, nhưng trên nét mặt lộ ra vẻ u sầu, hết lần này tới lần khác nhìn về phía Tần Ninh.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tần công tử, mẹ ta phát bệnh..."
Sắc mặt của Diệp Viên Viên vô cùng tồi tệ.
Nghe vậy, Tần Ninh day day trán.
"Đi thôi!"
Đi? Đi đâu?
Nhìn thấy sắc mặt tồi tệ của Diệp Viên Viên, Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Mỗi lần mẹ của cô phát bệnh, đều sẽ giống như có hàng trăm con trùng đang xẻ thịt bà ấy. Nếu cô chậm trễ một phút, mẹ cô sẽ ở trong địa ngục nhiều hơn một phút".
"Được!"
Nghe vậy, Diệp Viên Viên lập tức dẫn đường.
Đại sư Khương Vinh ngẩn người, nhìn về phía Thánh Đăng Phong.
"Khương đại sư không biết, mẹ của Diệp Viên Viên, Cốc Nguyệt Hàn, là trưởng phu nhân của nhà họ Diệp. Bà ấy bị nhiễm độc cách đây không lâu. Chỉ sợ là... tính mạng của bà ấy sẽ không được đảm bảo!"
"Ồ?"
Khương Vinh giật mình nói: "Trúng độc gì?"
"Cửu U Tý Hiết!"
"Cửu U Tý Hiết?"
Khương Vinh lại càng kinh ngạc.
"Cửu U Tý Hiết là độc vật sản sinh trong Cửu U đại lục địa, bản thân độc tính âm hàn bá đạo, hơn nữa, không thể lấy thứ có tính hỏa để loại trừ, nếu không, sẽ dẫn đến việc bên trong cơ thể hàn nhiệt thay nhau, chất độc kia càng thấm sâu!"
Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ ở một bên lập tức nói: "Tần huynh cũng nói như vậy, nhưng đại sư Trữ Phương Chính của nhà họ Diệp nói có thể dựa vào Thiên Hỏa Linh Tinh để chữa trị. Kết quả là Cốc Nguyệt Hàn vẫn bị hàn độc phát tác bên trong cơ thể!"
"Thiên Hỏa Linh Tinh?"
Khương Vinh biến sắc, nói: "Vậy thì không còn hy vọng... Thiên Hỏa Linh Tinh là vật cực hỏa, dẫn đến hàn nhiệt thay nhau. Trừ phi bà ấy là một cường giả cảnh giới Linh Hải tầng 4 trở lên, nếu không thì... căn bản không thể nào chống cự được".
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ đều vô cùng kỳ quái.
"Cái gì? Ta nói sai sao?"
Thánh Đăng Phong vội vàng phản ứng: "Kỳ thật ta cũng không thể giải được độc Cửu U Tý Hiết, nhưng Tần công tử nói... hắn có thể giải độc!"
Nghe đến đây, Khương Vinh rõ ràng đã ngẩn người ra.
Chẳng qua là dần dần Khương Vinh cũng bình tĩnh trở lại, lão ta nói: "Những gì hắn nói... quả nhiên là có thể".
Nghe vậy, sắc mặt của Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ lại trở nên kỳ quái lần nữa.
Chỉ mới nói chuyện với Tần Ninh một lần, mà đại sư Khương Vinh lại... quá tin tưởng vào Tần Ninh rồi, chẳng phải sao?
Hai người đã nói những chuyện gì, sao Tần Ninh có thể khiến cho đại sư Khương Vinh tin phục như thế?
"Đi, chúng ta cũng đi xem!"
Đại sư Khương Vinh rất hứng khởi.
Lý luận của Tần Ninh đã khiến cho lão ta tin phục sâu sắc, nhưng lão ta lại càng tò mò hơn về thuật luyện đan của Tần Ninh.
Tần Ninh đi theo Diệp Viên Viên tới Diệp phủ.
Diệp gia là một trong những gia tộc nổi tiếng hàng đầu trong toàn bộ đế quốc Bắc Minh.
Toàn bộ Diệp phủ chiếm cứ tới mấy con phố tại đế quốc Bắc Minh, lầu cao dựng đứng, đình đài như ngọc, phù điêu khắp chốn, tất cả đều toát lên khí chất của một đại gia tộc.
Diệp Viên Viên đưa Tần Ninh đi xuyên qua biết bao nhiêu đình viện của Diệp phủ, cuối cùng đi đến bên ngoài một tiểu viện tách biệt.
"Chính là chỗ này!"
Diệp Viên Viên lúc này mới vội vàng đẩy cửa bước vào.
Bên trong căn phòng, một luồng khí tức băng hàn trong nháy mắt khuếch tán ra.
Chỉ là luồng khí tức băng hàn đó còn chưa tiêu tan, thì một luồng khí tức nóng bỏng lại một lần nữa khuếch tán.
Bên trong cả gian phòng, hàn nhiệt thay nhau, cho người ta cảm giác giống như sa mạc bên trong ngày đêm biến hóa.
Bên trong căn phòng có một chiếc giường nhỏ, có một người đang nằm trên giường, khí tức nóng lạnh là từ người đó truyền ra.
Ở bên giường là một người đàn ông trung niên râu tóc bạc phơ, sắc mặt dửng dưng, ngồi yên bắt mạch.
Bên cạnh lão ta là một người đàn ông trung niên khỏe mạnh khác đang lo lắng chờ đợi.
"Cha!"
Diệp Viên Viên nhìn người đàn ông trung niên chắp tay chào.
“Viên Viên, đây là Tần công tử mà con nói sao?”, người đàn ông trung niên khỏe mạnh liếc nhìn Tần Ninh.
Diệp Viên Viên trước đó đã kể cho ông ta nghe về Tần Ninh, nhưng ông ta không ngờ Tần Ninh còn... trẻ như vậy!
"Trưởng tộc Diệp, trong cơ thể hàn độc đã hoàn toàn phát tác, hiện nay, chỉ có lấy linh đan ngũ phẩm Viêm Ngọc đan, mới có thể đủ để áp chế!"
Người đàn ông trung niên râu xám mở miệng nói: "Trong ba ngày phải tìm được linh đan này, nếu không lão phu cũng không còn cách cứu!"
Nghe vậy, Diệp Thông Nguyên lập tức nói: "Diệp gia ta mấy năm trước có mua một viên Viêm Ngọc đan, bây giờ ta sẽ đi lấy ngay".
Vừa dứt lời, Diệp Thông Nguyên liền nhấc chân định rời đi.
"Trưởng tộc Diệp, nếu như ông muốn vợ của ông sống thêm vài ngày, thì tốt nhất là không nên làm như vậy".
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên, cả phòng đột nhiên im lặng.
Người đàn ông trung niên râu tóc bạc trắng nhìn Tần Ninh.
"Ngươi là ai? Ở đây không có chỗ cho ngươi nói!"
Tần Ninh liếc mắt nhìn người đàn ông, cười nói: "Ta nghĩ ông chính là người đã bắt Viên Viên mang Thiên Hỏa Linh Tinh về, đại sư Trữ Phương Chính phải không?"
"Chính là Bản tôn!"
"Bản tôn?"
Tần Trần cười nói: "Ông mà cũng xứng xưng là bản tôn sao?"
Chương 92: Không phải việc của ông
"Ngươi..."
Nghe vậy, Diệp Thông Nguyên ở bên cạnh cũng nhíu mày.
"Ta nói sai gì sao?"
Tần Ninh cười nói: "Ngay từ đầu ông đã nói có thể dựa vào Thiên Hỏa Linh Tinh để chữa khỏi hàn độc của vị phu nhân này, nhưng kết quả thì sao? Bây giờ ông lại muốn dùng một viên linh đan ngũ phẩm Viêm Ngọc đan để áp chế hàn độc sao?"
"Ngươi thì biết cái gì? Một tên nhóc thối tha lông cánh còn chưa mọc đủ thì biết cái gì?"
"Độc Cửu U Tý Hiết bạo ngược vô cùng, hàn độc thâm nhập vào cơ thể rất khó thanh trừ, chỉ có Thiên Hỏa Linh Tinh, mới có thể giải trừ, vì hỏa khí của Thiên Hỏa Linh Tinh cũng vô cùng bạo ngược!"
"Hai thứ này trung hòa, vừa vặn có thể triệt tiêu lẫn nhau".
"Xảy ra vấn đề cũng không phải do bản tôn, mà là bởi vì bên trong thân thể Diệp phu nhân xảy ra biến cố..."
"Xảy ra biến cố?"
Tần Ninh chế nhạo nói: "Có phải là do ngũ tạng trong cơ thể sinh ra lốc xoáy âm dương, khí tức âm dương điều hòa kém, một khi hành động hoặc tâm trạng của phu nhân bị ảnh hưởng, độc tố sẽ phác tác?"
Nghe vậy, ánh mắt của Diệp Viên Viên lóe lên.
Nàng chưa từng nói với Tần Ninh những điều này.
"Vậy thì sao?"
"Ngu xuẩn".
Tần Ninh mắng thẳng mặt: "Ông thì biết cái gì? Nguyên nhân là bởi vì nội lực của Diệp phu nhân không đủ mạnh, còn Thiên Hỏa Linh Tinh và độc Cửu U Tý Hiết là hai thứ có năng lượng cực kì bạo ngược. Đúng là cả hai có thể triệt tiêu lẫn nhau, nhưng ông không nghĩ tới giới hạn mà cơ thể con người có thể chịu được sao, lão già ngu xuẩn! "
"Ngươi mắng ta?"
"Mắng ông thì sao?"
Tần Ninh lại nói: "Ông lại cho rằng Viêm Ngọc đan có thể trấn áp hàn độc?"
"Tất nhiên có thể!"
"Dẹp đi".
Tần Ninh lại nói: "Dù sao ông cũng là linh đan sư tam phẩm, ông phải biết, công hiệu của Viêm Ngọc đan bất quá chỉ có thể lấy tiềm năng bên trong thân thể của Diệp phu nhân bức bách ra ngoài, chế trụ hàn độc thôi, nhưng cách áp chế này sẽ lần nữa khiến cho tuổi thọ của Diệp phu nhân giảm xuống, tiêu hao căn cơ của thân thể".
"Đại sư Trữ Phương Chính, ông không biết điều này sao?"
"Nói năng bậy bạ!"
Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Thông Nguyên và Diệp Viên Viên không tốt, Trữ Phương Chính đâm ra chột dạ, đột nhiên quát lên: "Đây toàn là những lời nói bậy bạ".
"Trưởng tộc Diệp, ông không tin bản tôn là linh đan sư tam phẩm, chẳng lẽ lại đi tin tên nhóc thối tha này nói bậy bạ sao?"
"Lời của Tần công tử không thể tin, vậy không biết lời của lão phu đây có thể tin được hay không?"
Một tiếng cười ha hả vang lên, tất cả mọi người có mặt đều giật mình.
Ngoài cửa, có một nhóm người đang đi tới.
Người đi đầu chính là đại sư Khương Vinh.
"Đại sư Khương Vinh!"
Nhìn thấy người tới, Diệp Thông Nguyên giật mình.
Tuy rằng Khương Vinh quanh năm không ở đế quốc Bắc Minh, nhưng Diệp Thông Nguyên vẫn nhớ rõ mặt người này, năm đó, hai người đã từng gặp nhau một lần.
“Ngươi biết ta sao?”, Khương Vinh ngạc nhiên nhìn Diệp Thông Nguyên.
"Khương đại sư, chúng ta từng có duyên gặp mặt một lần, chính là vào lúc Khương đại sư thăng lên linh đan sư thất phẩm”.
Diệp Thông Nguyên có vẻ hơi bứt rứt, nói: "Chỉ có điều đại sư không nhận ra kẻ hèn này thôi".
Khương Vinh!
Ở bên kia, gương mặt của Trữ Phương Chính cũng biến sắc.
Khương Vinh là một vị linh đan sư nổi tiếng ở Cửu U đại lục địa, một vị linh đan sư thất phẩm, so với lão ta là linh đan sư tam phẩm thì thực lực không biết đã bỏ xa biết bao nhiêu con phố!
Hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Trình độ và cảnh giới tu luyện của hai người hoàn toàn không thể so sánh với nhau được.
Khương Vinh nhìn Tần Ninh, khẽ cười nói: "Thứ lỗi cho lão phu chen ngang, vị này là đại sư Trữ Phương Chính đúng không? Độc Cửu U Tý Hiết bản thân của nó có hàn tính cực sâu, còn Thiên Hỏa Linh Tinh lại có hỏa khí cực vượng, hai thứ trung hòa lại, đúng là có thể triệt tiêu lẫn nhau!"
"Nhưng ngươi cũng phải cân nhắc qua thân thể của vị phu nhân này. Võ giả cảnh giới Linh Hải tầng 4, căn bản không thể chịu được cực hạn áp chế của hai nguồn năng lượng cường bạo đó!"
"Ta thấy, có vẻ như ngươi đã nghĩ chuyện này quá đơn giản".
Nghe vậy, sắc mặt của Trữ Phương Chính trở nên vô cùng khó coi.
"Hơn nữa, giống như vừa rồi Tần công tử đã nói, Viêm Ngọc đan có thể áp chế hàn độc, nhưng cách áp chế này chỉ tiêu hao tuổi thọ của phu nhân, kết quả sau cùng, khó thoát khỏi cái chết".
Lời này vừa nói ra, Diệp Thông Nguyên đã run lên vì tức giận.
"Trữ Phương Chính, ông đang mưu hại vợ ta sao?", khí tức của Diệp Thông Nguyên toát ra, sức mạnh trấn áp mạnh mẽ của cảnh giới Linh Phách đang bộc phát.
"Ta, ta, ta..."
Trữ Phương Chính lo lắng, vội vàng nói: "Chuyện này không liên quan gì đến ta!"
"Độc Cửu U Tý Hiết thì ngay cả đại sư Khương Vinh cũng không giải được. Ta chỉ muốn hóa giải nó bằng Thiên Hỏa Linh Tinh, sẽ giúp phu nhân sống lâu hơn một thời gian".
Nghe vậy, Diệp Thông Nguyên nhìn sang Khương Vinh.
Khương Vinh cũng trịnh trọng gật đầu, nói: "Cho dù ta là linh đan sư thất phẩm, như trừ phi phu nhân đã vượt qua cảnh giới Linh Phách, nếu không thì..."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Diệp Thông Nguyên liền mờ mịt.
Nếu ngay cả đại sư Khương Vinh cũng nói như vậy, thì...
"Trưởng tộc Diệp, ông cũng thấy đó, ngay cả đại sư Khương Vinh cũng không có cách, ta cũng đã tận lực rồi!"
Trữ Phương Chính thở ra một hơi.
"Ai nói không có cách nào giải quyết?"
Tần Ninh lúc này đột nhiên lên tiếng.
Nghe đến lời này, Trữ Phương Chính liếc nhìn Tần Ninh một cái, hừ giọng nói: "Ngay cả đại sư Khương Vinh cũng nói là không có cách, ngươi thì có cách sao?"
"Tên nhóc thối tha, chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn cả đại sư Khương Vinh?"
“Ông có thể ngậm cái miệng ồn ào của ông lại không?”, Tần Ninh không thèm để ý tới Trữ Phương Chính.
Người này hoàn toàn không để ý tới người mà mình chữa trị sống hay chết, hơn nữa, cứ coi như là để trung hòa độc tính, kéo dài tuổi thọ, thì cũng không cần thiết dùng tới Thiên Hỏa Linh Tinh.
Nhìn Tần Ninh, Khương Vinh đột nhiên trịnh trọng nói: "Không sai, lão phu có lẽ không có cách, nhưng Tần công tử nói không chừng sẽ có cách!"
Lời này nói ra, những người có mặt đều sửng sốt.
Khương Vinh là ai chứ?
Một vị linh đan sư thất phẩm tiếng tăm lừng lẫy lại chính miệng nói như vậy?
Là trưởng tộc nhà họ Diệp, Diệp Thông Nguyên đương nhiên nắm được không ít thông tin, xem ra Khương Vinh đối với Tần Ninh thật sự rất tin tưởng?
Con gái của ông ta lúc trước có nói thuật luyện đan của Tần Ninh rất khó lường, mà bây giờ đại sư Khương Vinh cũng nói như vậy, xem ra đúng là sự thật.
"Được!"
Trữ Phương Chính đột nhiên nói: "Nếu như ngươi đã có cách, vậy thì ngươi mau chữa khỏi bệnh cho Diệp phu nhân đi, đừng ở đây giả bộ thâm sâu nữa!"
"Ta có chữa khỏi hay không thì liên quan gì đến ông?"
Tần Ninh phất tay nói: "Ông đã không có cách nào thì cũng đừng có đứng vướng chân vướng tay ở đây nữa!”
Nghe vậy, Trữ Phương Chính tức muốn bể phổi.
Là một linh đan sư tam phẩm, ở thành Bắc Minh này, đi đến đâu lão ta cũng đều được tôn làm đại sư.
Nhưng tên nhóc Tần Ninh này hoàn toàn không xem lão ta ra gì.
Chắc là hắn ăn phải gan hùm mật gấu rồi!
"Hừ, nếu như ngươi có thể chữa khỏi cho Diệp phu nhân, ta sẽ quỳ xuống và tôn ngươi làm Tần đại sư!"
"Còn nếu như ngươi không chữa khỏi, vậy ngươi phải làm người hầu cả đời cho Trữ Phương Chính ta!"
Nghe vậy, Tần Ninh chậm rãi mỉm cười.
Người này muốn tìm lại mặt mũi, nhưng không biết lại đang tự treo mình lên, nóng lòng muốn bị đánh, xem ra lão ta đã nhịn không được nữa rồi!
"Được!"
Tần Ninh cười nhẹ nói: "Thấy ông vội vàng muốn quỳ dưới chân của ta như vậy, nên Tần Ninh ta cũng sẽ đồng ý với ông!"
Chương 93: Càng nhiều càng tốt
Khi những lời này thốt ra, bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ.
Mặc dù Khương Vinh biết Tần Ninh có kiến thức bất phàm, rõ ràng cao hơn mình một bậc.
Nhưng lão ta càng biết rõ, Tần Ninh chỉ có cảnh giới Linh Hải, hơn nữa lửa luyện đan lại là lửa cam hạ đẳng, luyện chế ra một linh đan nhất phẩm đã là không tệ rồi.
Nhưng độc của Diệp phu nhân rõ ràng là không thể chữa khỏi chỉ bằng một viên đan dược nhất phẩm được!
Lúc này, Diệp Thông Nguyên càng thêm lo lắng lẫn hoài nghi.
Chuyện liên quan đến tính mạng của phu nhân của mình, ông ta không thể không để ý.
Về phần Diệp Viên Viên, trong đôi mắt đẹp của nàng lại lóe lên sáng ngời.
Nàng đã hiểu rất rõ phong cách làm việc nói được thì làm được của Tần Ninh rồi.
Nếu như Tần Ninh đã nói có thể, vậy thì nhất định hắn có thể.
Lời vừa dứt, Tần Ninh liền đi đến bên giường.
Bàn tay nhẹ nhàng đưa ra, nhìn nữ nhân trên giường, Tần Ninh hơi giật mình.
Người phụ nữ này mặc váy dài màu xanh lam nhạt, che lấp đi các đường cong cơ thể, cho dù là đang nằm, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy, đây vẫn là một mỹ nhân có nhan sắc xinh đẹp động lòng người.
Khác với vẻ đẹp hơi chín muồi có nét thẹn thùng của Diệp Viên Viên, người phụ nữ tuổi tứ tuần này lại mang vẻ đẹp trưởng thành quyến rũ.
Chẳng trách Diệp Viên Viên lại xinh đẹp như vậy, có một người mẹ xinh đẹp như vậy, nàng muốn mình không xinh đẹp thì cũng khó.
Chắc hẳn này khi còn trẻ, vị Diệp phu nhân cũng là một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, có thể gả cho Diệp Thông Nguyên, ngồi vào vị trí trưởng tộc của Diệp gia, đó cũng không phải là người đơn giản.
“Tiểu tử thối, nếu như ngươi không có cách thì bớt ở đây lãng phí thời gian của mọi người đi!”
“Diệp Viên Viên!”
“Có ta!”
Tần Ninh xoay người, liếc nhìn Trữ Phương Chính kia, dửng dưng nói: “Bịt miệng lão lại cho ta!”
Nghe vậy, mặt già của Trữ Phương Chính cũng đỏ lên.
Diệp Viên Viên cũng tiến thoái lưỡng nan.
Dù sao Trữ Phương Chính cũng là linh đan sư tam phẩm, nếu thật sự bịt miệng lão ta, với thế lực của lão ta ở Đế Đô, e rằng sẽ gây ra không ít phiền toái cho Diệp gia.
Chuyện này không đơn giản như giết Từ Thánh Hữu, có thể dễ dàng giải quyết.
Diệp Thông Nguyên lúc này đang quan tâm đến an nguy của phu nhân, ông ta nhìn Trữ Phương Chính với thần sắc nghiêm nghị: “Nếu như làm phiền Tần công tử, Trữ Phương Chính, cho dù ngươi có là linh đan sư tam phẩm, Diệp Thông Nguyên ta nhất định không tha cho ngươi!”
Bị Diệp Thông Nguyên uy hiếp như vậy, Trữ Phương Chính liền im bặt, không dám nói nửa lời.
Tần Ninh nhìn Diệp Thông Nguyên bằng ánh mắt khen ngợi, sau đó dùng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Cốc Nguyệt Hàn.
Từng tia lửa luyện đan từ từ tiến vào cơ thể Cốc Nguyệt Hàn.
“Lợi hại!”
Nhìn thấy cảnh này, đại sư Khương Vinh không khỏi khen ngợi: “Đan sư cũng được gọi là dược sư, có thể chữa bệnh cứu người nhưng đan sư bình thường chỉ có thể dùng lửa luyện đan biến thành xúc tu thăm dò từ bên ngoài cơ thể con người!”
“Trừ phi đã thành thạo điều khiển lửa luyện đan thì mới có thể dẫn dắt nó tiến vào trong cơ thể bệnh nhân thăm dò!”
“Năm đó, để đạt đến bước này, ta đã khổ luyện dung hợp lực lửa luyện đan, cho đến khi đạt đến linh đan sư nhị phẩm thì mới làm được đến bước này!”
Nghe được những lời này, những người có mặt đều vô cùng thán phục.
Linh đan sư thất phẩm đại sư Khương Vinh, một vị đan sư cao cấp như vậy mà đã phải tốn bao nhiêu khó khăn mới có thể đạt được bước này, vậy mà Tần Ninh... lại thi triển ra kỹ năng này dễ như trở bàn tay.
Thánh Tâm Duệ lúc này lại cho rằng đó là điều hiển nhiên.
Hắn ta đã bị thuyết phục bởi đan thuật cao siêu của Tần Ninh từ lâu rồi, việc mà Tần Ninh làm ra khiến người khác kinh ngạc, với hắn ta thì... đó là điều hiển nhiên.
Trữ Phương Chính bĩu môi.
Tần Ninh có lợi hại như thế nào thì cũng chỉ là linh đan sư nhất phẩm, lửa luyện đan màu cam hạ đẳng chỉ có thể đủ để luyện chế ra một viên linh đan nhất phẩm mà thôi.
Thế thì có ích gì?
Với độc hàn nhiệt của Cốc Nguyệt Hàn, Khương Vinh giờ đây cũng phải bó tay cơ mà.
Tên tiểu tử này lại có cách? Đó mới là kỳ lạ!
Lúc này, Tần Ninh hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của mọi người mà hắn vô cùng tập trung
Nếu như đan thuật của hắn được như Khương Vinh, đạt tới cấp bậc thất phẩm thì hàn độc của Cốc Nguyệt Hàn chẳng là gì cả!
Mặc dù hiện tại hắn là một linh đan sư nhất phẩm nhưng vẫn có cách, chỉ có điều là cách này sẽ phiền phức hơn một chút mà thôi.
Tuy nhiên, theo như Tần Ninh chầm chậm thăm dò, hắn lại phát hiện khí tức trong cơ thể Cốc Nguyệt Hàn rất kỳ quái.
Nói một cách chính xác, là độc hàn nhiệt kia quái lạ!
Một lạnh một nóng, từ khi sinh ra, nó đã dính liền với trong linh phách của Cốc Nguyệt Hàn.
Điều này thật không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng vào lúc này, trên mặt Tần Ninh lại hiện lên một nụ cười.
Đây là một kết quả điều tra ngoài ý muốn, nhưng lại là một chuyện tốt.
Tần Ninh chầm chậm đứng dậy, thở ra một hơi.
Hai người Diệp Thông Nguyên và Diệp Viên Viên đều mang sắc mặt căng thẳng, trên trán đều ứa mồ hôi.
“Ta có thể chữa khỏi!”
Tần Ninh nở nụ cười nhẹ nhõm, nói: “Ta nghĩ, trong phủ hẳn sẽ có số lượng lớn Tôi Thể Đan đúng chứ?”
Tôi Thể Đan?
Phàm đan, phàm đan cấp thấp?
Hơn nữa là loại phàm đan cấp thấp phổ biến nhất sao?
Tần Ninh cần loại đan dược này làm gì chứ?
“Có!”
Diệp Viên Viên trả lời một cách dứt khoát.
“Tốt, có bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu, không đủ thì mua thêm số lượng lớn, ít nhất cũng cần phải có trên mười ngàn viên!”
Tần Ninh gật đầu.
Trên mười ngàn viên?
Cần nhiều Tôi Thể Đan như vậy để làm gì cơ chứ?
Mặc dù Diệp Viên Viên không hiểu, nhưng nàng vẫn làm theo.
Còn Diệp Thông Nguyên muốn hỏi nhưng ông ta vẫn giữ tâm thế nhẫn nại.
Không lâu sau, Diệp Viên Viên dẫn theo vài người hầu, trên tay còn cầm theo mười hộp Tôi Thể Đan
Lúc này, trong lòng đa số mọi người đều thầm thắc mắc rốt cuộc Tần Ninh muốn làm cái gì vậy?
Mười hộp lần lượt được mở ra, phàm đan Tôi Thể Đan xuất hiện trước mặt mọi người.
Tần Ninh nhìn lượng lớn đan dược, gật đầu.
“Tần công tử!”
Diệp Thông Nguyên thực sự không nhịn được nữa, hỏi: “Tần công tử rốt cuộc muốn dùng cách gì?”
Thực ra, không chỉ ông ta, những người khác đều muốn hỏi từ lâu rồi.
“Cách cứu người à?”
Tần Ninh nói điều hiển nhiên: “Tôi Thể Đan có thể cứu người, ông không biết sao?”
Nghe được những lời này, Diệp Thông Nguyên không nói nên lời.
Tôi Thể Đan có thể cứu người, đương nhiên ông ta biết, nhưng nó chỉ có ích cho võ giả cảnh giới cửa thứ nhất Khai Môn mà thôi.
Đối với linh phách của võ giả có cảnh giới mạnh nhất trong bốn cảnh giới, Tôi Thể Đan vốn là... vô dụng!
“Nhìn rồi sẽ biết thôi!”
Tần Ninh cũng lười phải giải thích nhiều.
Từ từ, hắn hất tay một cái, dưới sự cô đọng của lửa luyện đan, từng viên Tôi Thể Đan hóa thành bột phấn, dần dần, trong những viên Tôi Thể Đan kia, một luồng ánh sáng xanh lục nhàn nhạt từ từ bốc lên.
“Đây là… bộ phận của cỏ Lục Diễm luyện chế ra Tôi Thể Đan!”, đại sư Khương Vinh giật mình.
Lúc này, mọi người cũng nhìn ra, cỏ Lục Diễm là một phần dược liệu bắt buộc phải có để luyện chế ra Tôi Thể Đan, loại thảo dược này rất thông thường, không hề quý hiếm.
Tác dụng của cỏ Lục Diễm chủ yếu là là điều dưỡng.
Suy cho cùng, đối với võ giả mới nhập môn mà nói, Tôi Thể Đan vẫn có dược hiệu bá đạo hơn một chút, mà cỏ lục diễm vừa hay có thể trung hòa loại bá đạo này.
Tần Ninh đây là đang làm gì?
Trong sự kinh ngạc của mọi người, Tần Ninh chậm rãi đưa từng sợi ánh sáng tơ màu xanh lục truyền vào trong miệng Cốc Nguyệt Hàn.
Việc này một khi bắt đầu, phải đủ một canh giờ, mới kết thúc.
Mà những viên Tôi Thể Đan đó đã hoàn toàn biến thành phế đan.
“Gần được rồi!”
Tần Ninh lúc này thở ra một hơi.
Gần được rồi?
Cái gì gần được rồi?
Mọi người lại một lần nữa sửng sốt.
“Tiểu tử thối, ta thấy ngươi vốn chỉ là đang lừa người thôi!”. Lúc này, Trữ Phương Chính cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa nói.
Chương 94: Thẹn quá hóa giận
Tần Ninh cố làm ra vẻ huyền bí, trước mặt lão ta giả vờ làm ra bộ dạng cao thâm khó dò gì chứ.
Ngay cả đại sư Khương Vinh cũng đã nói bó tay rồi, tên tiểu tử này, làm sao có thể còn cách được chứ?
“Hừm, ta đã biết tỏng, ngươi nhất định là đang gạt người!”
Trữ Phương Chính hét lên: “Cô đọng Tôi Thể Đan cái gì chứ? Hiệu quả của việc ngưng luyện ra cỏ Lục Diễm, có thể khiến Diệp phu nhân tỉnh lại sao? Đùa ai vậy chứ!”
“Gióng trống khua chiêng, cố làm ra vẻ, ta thấy ngươi vốn không hề nắm chắc chút nào, hoàn toàn là làm bừa!”
Sắc mặt Trữ Phương Chính lúc này đỏ bừng.
Lão ta đã nhịn đầy một bụng tức rồi.
Trước đây là đang nhẫn nại, nhưng bây giờ, Tần Ninh làm xong, Cốc Nguyệt Hàn vẫn nằm trên giường, bất động, vốn chẳng có gì thay đổi.
Tên tiểu tử này rõ ràng là có kỹ năng diễn xuất rất tốt, nhưng thực lực lại chẳng ra gì.
Nhìn thấy bộ dạng chó cùng rứt giậu như thường lệ của Trữ Phương Chính, ánh mắt Tần Ninh trở nên cổ quái.
“Nhìn ta như vậy làm gì?”
“Nếu ta là ngươi...”, Tần Ninh cười nói: “Ta sẽ chờ một chút chứ sẽ không nhảy ra ngoài lúc này, suy cho cùng...”
“Mấy người đang làm gì vậy?”
Tần Ninh còn chưa nói xong, vào lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói.
Âm thanh dịu dàng êm tai, mang theo một chút từ tính khiến người nghe cảm thấy rất dễ chịu.
“Mẹ!”
“Nguyệt Hàn!”
Đột nhiên, Diệp Thông Nguyên và Diệp Viên Viên đều kích động.
Trên giường, bóng dáng quay lưng với Tần Ninh chậm rãi ngồi dậy.
Chính là Cốc Nguyệt Hàn!
Lúc này, sắc mặt tái nhợt của Cốc Nguyệt Hàn đã biến mất, thay vào đó là một vẻ đẹp cao sang duyên dáng, trưởng thành mị lực, quyến rũ lay động lòng người.
“Diệp... Diệp phu nhân!”
Nhìn thấy Cốc Nguyệt Hàn ngồi dậy, thần thái dung mạo rực rỡ hẳn lên, Trữ Phương Chính bỗng đờ ra.
“Trữ Phương Chính!”
Tần Ninh khẽ mỉm cười, một tay chắp sau lưng, một tay đặt trước người, dửng dưng nói: “Đã đến lúc thực hiện lời hứa của ngươi rồi, hình như là... quỳ gối khấu đầu, kính cẩn gọi ta là Tần đại sư?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Trữ Phương Chính tái nhợt.
“Không thể nào!”
Trữ Phương Chính lúc này lại hét lên: “Ngươi nhất định là đã dùng tà thuật để kích thích cho độc tố trong cơ thể Diệp phu nhân rút lại nhưng hậu quả lại là tiêu hao hết toàn bộ hy vọng sống sót của Diệp phu nhân!”
“Vậy sao?”
Tần Ninh lại một lần nữa lên tiếng, lắc đầu.
“Ta cảm thấy rằng độc tố lan tràn trong cơ thể ta… thực sự là đã biến mất rồi!”, Cốc Nguyệt Hàn cũng không biết tại sao, bà ấy nói với vẻ ngạc nhiên.
Cơ thể của bản thân, bà ấy là người hiểu rõ nhất.
Độc tố ban đầu xâm nhập gây hại cho cơ thể bà ấy giờ đã biến mất.
Đây là một biểu hiện rất dễ nhận thấy.
“Không thể nào, không thể nào… sao có thể…”
Trữ Phương Chính hoàn toàn ngây người.
Điều này vốn là không thể.
"Được rồi, sự việc đến đây kết thúc rồi!"
Tần Ninh lại một lần nữa cười nói: "Trữ Phương Chính, ngươi nên... thực hiện lời hứa của mình rồi".
Trong nháy mắt, khi nhìn vẻ mặt tươi cười của Tần Ninh, Trữ Phương Chính vô cùng khó chịu.
"Là ngươi! Nhất định là ngươi, đã dùng thủ đoạn xảo trá đê tiện!"
Đột nhiên, Trữ Phương Chính hất tay một cái, năm ngón tay hóa thành móng vuốt, trực tiếp túm lấy Tần Ninh.
Khí tức hung hãn bùng nổ phóng thích ra dày đặc, hơi thở mạnh mẽ và dũng mãnh, tạo cho người ta cảm giác, giống như một ngọn lửa mãnh liệt đang cháy cuồn cuộn.
Lúc này, năm ngón tay như được bao phủ bởi một ngọn lửa dày đặc, khiến người ta không thể tới gần.
“Cẩn thận!”
“Cẩn thận!”
“Cẩn thận!”
Gần như ngay lập tức, ba người đại sư Khương Vinh, Diệp Thông Nguyên và Thánh Đăng Phong lập tức chạy như bay đến, muốn ngăn cản Trữ Phương Chính đang thẹn quá hóa giận.
Đại sư Khương Vinh ban đầu nghe được cách nói chuyện của Tần Ninh giống như tông sư thì đã cảm thấy vô cùng thuyết phục, lần này lại nhìn thấy Tần Ninh thi triển đan thuật, diệu thủ hồi xuân*, trong lòng lão ta sớm đã thấy như mình gặp được tri kỉ rồi.
*Diệu thủ hồi xuân: khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng, tương tự Hoa Đà tái thế
Còn Diệp Thông Nguyên, sao ông ta có thể nhìn ân nhân cứu mạng phu nhân của mình bị giết ngay trước mặt mình được chứ?
Còn về Thánh Đăng Phong, thì càng không phải nói.
Đan thuật của Tần Ninh quá lợi hại, kiến thức cũng phi thường, ở Đế quốc Bắc Minh một ngày, ông ta cùng với Thánh Tâm Duệ đều có thể đạt được cơ hội thăng cấp cực lớn.
Chưa kể, bây giờ, ngay cả đại sư Khương Vinh cũng đã thay đổi thái độ đối với Tần Ninh.
Trong ba người bọn họ, không một ai muốn Tần Ninh phải chết.
Nhưng Trữ Phương Chính sớm đã có chuẩn bị, lão ta vốn cách Tần Ninh rất gần, lại thêm hành động đánh lén, vào lúc này, dù cho thực lực của ba người kia có nổi trội hơn thì đã không kịp nữa rồi.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh lại đột nhiên lên tiếng.
“Xem ra, ngươi đúng là đang giữ Thiên Hỏa Linh Tinh lại để cho bản thân tu luyện!”
Lắc đầu, Tần Ninh thở dài nói: “Hà tất phải thế? Vốn chỉ là khấu đầu một cái, gọi ta một tiếng Tần đại sư, thì... còn có thể sống lâu hơn!”
Phịch…
Ngay sau đó, trong nháy mắt, Tần Ninh chỉ tay, linh khí ngưng tụ thành dấu vân tay.
Dấu vân tay đó trực tiếp đánh vào giữa lòng bàn tay Trữ Phương Chính.
Chuyện này?
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều chết lặng.
Dù Trữ Phương Chính có tệ đến đâu thì cũng là một vị cao thủ cảnh giới Linh Đài, mà Tần Ninh chỉ với cảnh giới Linh Hải lại có thể tùy ý ứng phó đơn giản như vậy, chẳng khác nào tìm đường chết vậy!
Chỉ là, tất cả những điều này chỉ diễn ra trong tích tắc.
Ngay sau đó, một màn khiến người ta phải sửng sốt lại một lần nữa xuất hiện.
Tần Ninh tùy ý chỉ tay ra một cái, nhưng bỗng, Trữ Phương Chính đang oai phong kiêu ngạo, ngọn lửa mãnh liệt bao phủ trong lòng bàn tay, lại lan ra, trong nháy mắt liền đã bao phủ toàn thân.
“A…”
Tiếng hét bi thảm vang lên, cơ thể của Trữ Phương Chính lại bị một ngọn lửa cắn nuốt chỉ bởi một ngón tay của Tần Ninh.
“Thiên Hỏa Linh Tinh, ngay cả khi chỉ là nửa phần sức mạnh thì cũng không phải là thứ để ngươi cắn nuốt như vậy, dẫn lửa thiêu thân - ngươi tưởng rằng đó là lời bịa đặt vô căn cứ sao?”
Tần Ninh vỗ vỗ tay, bình tĩnh nói: “Ta vốn tưởng rằng, ngươi quỳ xuống khấu đầu một cái là ta có thể để cho ngươi sống thêm mấy tháng, hiện giờ ta thấy thôi vậy”.
Âm thanh xèo xèo không ngừng vang lên, không lâu sau, Trữ Phương Chính chỉ còn lại một đống tro tàn, hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, ba người Khương Vinh đại sư, Diệp Thông Nguyên và Thánh Đăng Phong vẫn đang giữ nguyên động tác vừa nãy, ai nấy đều đã ngây ngốc tại chỗ.
Đây là… tình huống gì vậy?
Duy chỉ có Diệp Viên Viên, trên vẻ mặt lãnh đạm lúc này, mang theo một tia kinh ngạc, hơn nữa còn là lo lắng cho an nguy của mẫu thân.
“Công tử!”
Diệp Viên Viên nói: “Mẫu thân ta... thật sự không sao nữa chứ?”
Nghe vậy, Tần Ninh quay người lại.
Hai mẹ con này thật đúng là xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa so sánh một chút, một người trưởng thành, một người non nớt.
Tần Ninh lại một lần nữa lên tiếng.
“Vẫn còn một bước cuối cùng!”
Dứt lời, Tần Ninh nhìn về phía mọi người nói: "Các người tạm thời ra ngoài đi!"
Ra ngoài?
Nghe vậy, tất cả đều sững sờ, Tần Ninh, hắn lại muốn làm cái gì?
Thấy mọi người không chút nhúc nhích, Tần Ninh lại nói: “Chỉ cần Viên Viên cùng Diệp phu nhân ở lại là được rồi, những người khác, toàn bộ ra ngoài!”
Nghe vậy, mặc dù Diệp Thông Nguyên không yên tâm, nhưng vẫn là đi ra ngoài.
Trong phòng dần yên tĩnh lại.
Mà lúc này, bên ngoài phòng, Diệp Thông Nguyên và Thánh Đăng Phong vẫn còn đang kinh ngạc bởi cảnh tượng trước đó.
Tần Ninh rốt cuộc là đã làm như thế nào?
Trữ Phương Chính, một cao thủ của cảnh giới Linh Đài, cứ như vậy đã bị… giết rồi?
Điều này thực sự là có chút khiến người ta khó có thể chấp nhận được! Một người cảnh giới Linh Hải khiến cho một vị võ giả của cảnh giới Linh Đài biến thành tàn tro dễ như trở bàn tay, điều này khiến cho người ta quá kinh hãi rồi.
Chương 95: Âm Dương Ẩn linh quyết
Khương đại sư chầm chậm nói.
“Nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ tên Trữ Phương Chính kia muốn dung hợp Thiên Hỏa Linh Tinh để nâng cao cấp bậc lửa luyện đan của mình, nhưng lại quá nóng vội, từ đó khiến cấp bậc của lửa luyện đan trong cơ thể nhanh chóng tăng lên nhưng lục phủ ngũ tạng lại không thể chịu nổi!”
“Trước đây còn có thể áp chế, nhưng một khi sử dụng linh quyết sẽ khiến lửa luyện đan bạo phát, Tần Ninh... đã nắm bắt được điểm yếu của linh quyết, đó là nó nối thẳng với căn cơ lửa luyện đan, chỉ một tia linh khí đã làm tổn hại đến sự ổn định của lửa luyện đan”.
“Như giọt nước tràn ly, sau đó khiến lửa luyện đan trong cơ thể Trữ Phương Chính biến thành đại dương gào thét, muốn nuốt chửng chính hắn!”
Những lời này vừa nói xong, bọn họ mới hiểu ra.
Nhưng dù vậy, họ vẫn sợ mất mật.
Lời nói từ miệng đại sư Khương Vinh nghe thì nhẹ, nhưng làm được thì còn khó hơn gấp trăm lần.
Ngay cả họ cũng không nhìn ra được, thế nhưng, dường như Tần Ninh đã sớm đoán được.
Tri thức, tâm tính và sự dũng cảm này không hề giống một thiếu niên 16 tuổi chút nào?
Mà lúc này, trong lòng Thánh Tâm Duệ lại cảm thấy kỳ lạ.
Lần trước, Tần Ninh đuổi bọn họ ra ngoài phòng luyện đan nhưng lại chữa trị cho Diệp Viên Viên, mà quá trình đó lại rất bí ẩn...
Lần này, Tần Ninh lại đuổi họ ra ngoài, chỉ để lại hai mẹ con Cốc Nguyệt Hàn và Diệp Viên Viên.
“Chẳng lẽ...”
Thánh Tâm Duệ đột nhiên nói với vẻ mặt kỳ lạ.
“Chẳng lẽ cái gì?”, nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của con trai, Thánh Đăng Phong khó hiểu nói.
“Hả? Không... không có gì...”
Thánh Tâm Duệ không dám nói, nếu hắn ta nói ra chuyện này, mà nhỡ đâu lại đúng như hắn ta nghĩ thì sự “dâm dê” của Tần Ninh đã lên một tầm cao mới.
Nếu Tần Ninh có ham mê đó thì trên đầu của Diệp Thông Nguyên lại mọc cái sừng rất dài, đến lúc đó ông ta cũng không mang ơn Tần Ninh một phen mà trực tiếp làm thịt hắn luôn!
Lúc này, nếu Tần Ninh biết được suy nghĩ bẩn thỉu của Thánh Tâm Duệ thì chắc chắn hắn sẽ trục xuất tên khốn này khỏi môn phái của mình!
Trong căn phòng, Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, cảm thấy nghi ngờ.
Mẫu thân đã khỏe rồi, nhưng tại sao Tần Ninh lại nói, mẫu thân vẫn còn vấn đề?
Tần Ninh nhìn hai mẹ con, bình tĩnh nói: “Võ giả cảnh giới Cửu Môn, cảnh giới Linh Hải thì tụ linh hải, cảnh giới Linh Đài cảnh thì đúc linh đài; cảnh giới Linh Luân thì ngưng cửu luân, và cảnh giới Linh phách... thì sẽ vận chuyển linh hải, lấy linh đài làm cơ sở, linh luân làm lực chuyển động, chế tạo linh phách trong cơ thể”.
“Hiện giờ, cảnh giới Linh Phách, linh hải, linh đài và linh luân của bà đều đang ở mức độ tràn đầy, nhưng linh phách lại bị tổn hại!”
“Bà có thể thử ngưng tụ linh phách, vận chuyển linh khí xem!”
Tần Ninh vừa dứt lời, mặc dù Cốc Nguyệt Hàn nghi ngờ nhưng vẫn làm theo.
Một hồi, Cốc Nguyệt Hàn từ từ mở mắt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Có phải cảm giác được rất rõ ràng là trong cơ thể, giữa linh phách có hai luồng khí xoáy một âm một dương, khi bà vận hành linh phách thì mới phát hiện được, đúng không?”
“Đúng vậy!”
Vừa nghe thấy vậy, Cốc Nguyệt Hàn lại càng ngạc nhiên.
Dường như Tần Ninh... đã rõ như lòng bàn tay?
“Vậy thì đúng rồi!”
Tần Ninh lại nói: “Hàn độc Cửu U Tý Hiết và viêm độc của Thiên Hỏa Linh Tinh đã kết hợp với nhau, trong cơ thể bà xảy ra sự thay đổi kỳ lạ. Ta đã chuyển hóa hai loại độc này thành hai luồng sức mạnh trong cơ thể, nhưng một khi bà thi triển sức mạnh linh phách thì hai sức mạnh này sẽ gây ra trở ngại cho bà!”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Diệp Viên Viên thay đổi.
Ý của Tần Ninh là mặc dù mẫu thân khỏi bệnh, nhưng sức mạnh... sẽ bị tổn hại rất nhiều?
Đối với Diệp gia, đây là một sự mất mát lớn.
Đặc biệt là phụ thân, là tộc trưởng Diệp gia, cha nàng sẽ thiếu đi một trợ thủ đắc lực như mẫu thân, như thế sẽ có rất nhiều chuyện không được thuận lợi.
“Công tử chắc chắn sẽ có cách đúng không?”, Diệp Viên Viên lo lắng hỏi.
Dù sao thì Tần Ninh đã khai phá Hoàng thể của nàng, hơn nữa còn cứu mẫu thân của nàng trở lại từ bờ vực sinh tử.
Hiện giờ có vẻ nàng đòi hỏi ở Tần Ninh... quá nhiều!
“Chắc chắn là sẽ có cách!”
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, hắn nhìn hai mẹ con nói: “Nhưng hai người phải thề, dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng không được lộ ra ngoài, dù là với phụ thân của cô, ông ấy cũng không được biết”.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Diệp Viên Viên thay đổi.
Trước đây, khi Tần Ninh giúp nàng khai phá Hoàng thể - Cửu Chuyển Linh Lung thể thì hắn cũng không nghiêm túc như vậy, bây giờ lại tỏ ra nghiêm túc như thế.
“Được!”
Diệp Viên Viên lập tức đồng ý.
Thấy con gái mình quyết đoán như vậy, Cốc Nguyệt Hàn cũng gật đầu.
Hai mẹ con lập tức thề.
Tần Ninh gật đầu.
“Năm đó, dưới trướng Cửu U Đại Đế có rất nhiều đệ tử, đồ tôn còn nhiều hơn, trong đó có một người tên là Âm Dương Thánh Tôn”.
“Âm Dương Thánh Tôn là thể chất âm dương hoàn hảo nhất, lúc ban đầu, hắn tu luyện một loại linh quyết tên là... Âm Dương Uẩn linh quyết!”
“Âm Dương Uẩn linh quyết này là linh quyết tứ phẩm, là bước khởi đầu để Âm Dương Thánh Tôn kiểm soát thể chất âm dương của mình, uy lực của linh quyết này cũng không mạnh mẽ mà nó chính là điển hình cho việc điều hòa thuộc tính âm dương!”
“Chất độc nóng lạnh trong người bà ngưng tụ thành hai luồng khí xoáy một nóng một lạnh giống như âm dương vậy, hiện nay, tu luyện linh quyết này có thể ngưng tụ luồng khí xoáy nóng lạnh đó, khi dùng linh quyết cũng có thể phát huy sức mạnh gấp mười”.
Tần Ninh chậm rãi nói, giống như đang nhớ lại quá khứ.
Vùng đất này có tên là Cửu U đại lục địa, cũng là nơi mà hắn sống ở kiếp đầu tiên.
Cửu U đại lục địa, được đặt tên theo Cửu U Đại Đế, không biết ở lục địa này đã kết tinh bao nhiêu tâm huyết của hắn.
Vô số đồ đệ, đồ tôn trên mảnh đất này mọc rễ nảy mầm, trở thành nhiều đời cường giả.
Minh Uyên Đại Đế - vị hoàng đế sáng lập đế quốc Bắc Minh và cũng là tổ sư sáng lập Thiên Thanh Thạch của học viên Thiên Thần.
Vị Âm Dương Thánh Tôn này cũng là một trong những đồ tôn của hắn.
Ân Điện!
Tên nhóc này năm đó là một tên phế vật khó tu luyện, nói đến cùng thì Âm Dương Ẩn linh quyết cũng là thứ mà hắn đặc biệt nghiên cứu vì tên tiểu tử Ân Điện kia.
Trôi qua hàng vạn năm, những kẻ này không biết đã đạt được thành tựu nào rồi?
Tần Ninh thu hồi lại ánh mắt, nói: “Âm Dương Ẩn linh quyết, chia thành bốn tầng, hiện giờ ta sẽ truyền dạy cho mẫu thân của cô tầng đầu tiên!”
Trong gian phòng, Tần Ninh bắt đầu giải thích.
Hai mẹ con Cốc Nguyệt Hàn và Diệp Viên Viên nghiêm túc lắng nghe.
Thời gian trôi qua từng chút một, tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa mở ra.
Tần Ninh bước ra ngoài.
“Tần công tử!”
Diệp Thông Nguyên liền bước lên trước chào hỏi.
“Phu nhân của ngài đã khỏe rồi, đừng lo lắng!”
“Đa tạ Tần công tử!”
Dường như tảng đá nặng trịch trong lòng Diệp Thông Nguyên đã rơi xuống, ông ta cũng hoàn toàn yên tâm.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Thông Nguyên thức khuya dậy sớm, dường như khó mà yên tâm được, nghĩ đến cơ thể của phu nhân nhà mình, trong lòng ông ta lại khó chịu.
Diệp Viên Viên cũng đi theo.
Diệp Thông Nguyên vội vàng vào trong phòng, kiểm tra tình hình của vợ.
Còn lúc này, đại sư Khương Vinh, cha con Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ đứng ở bên cạnh.
“Cô đi theo ta!”
Nhìn Diệp Viên Viên, Tần Ninh ra hiệu.
“Ừm!”
Hai bóng người, dạo bước trong Diệp phủ rộng lớn.
Khương Vinh, Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ cẩn thận theo sau.
“Cô đã đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng năm rồi nhỉ?”
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, thản nhiên hỏi.
Thánh Đăng Phong thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ ra đại sư Khương Vinh lại đánh giá Tần Ninh cao như vậy.
Ông ta hiểu rất rõ về Khương Vinh, người này là linh đan sư thất phẩm, tâm cao khí ngạo, trong Thánh Đan các không biết có bao nhiêu người muốn bái Khương Vinh làm thầy, nhưng lão ta luôn coi thường tất cả!
Vậy mà hôm nay lão ta lại đánh giá Tần Ninh cao như vậy!
Phó các chủ...
Vị trí phó các chủ của Thánh Đan các chỉ đứng sau các chủ, nhưng nắm quyền lực cực lớn, đến mức thậm chí có vài vị phó các chủ còn có thể khống chế được chủ ý của tất cả các phe phái bên trong.
Thuật luyện đan của Tần Ninh thực sự đã đạt tới trình độ đáng sợ như vậy sao?
"Thánh Đan các..."
Tần Ninh cười nhẹ lắc đầu.
"Đối với ta mà nói, đế quốc Bắc Minh là nhà của ta, ta thích ở đây. Chỉ có điều, chỗ cốt lõi của Cửu U đại lục địa, sớm muộn gì ta cũng sẽ đi tới!"
Thánh Đan các đúng thật là có uy lực, nhưng khi hắn còn là Cửu U Đại Đế năm xưa, Thánh Đan các gặp hắn cũng phải cúi đầu cụp tai, nhu mì như một con mèo.
Đối với hàng trăm đế quốc bên dưới, những thứ này cũng không là gì đối với hắn.
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, ngoài cửa vang lên một giọng nói.
"Khương đại sư, Cưu Thạch đại sư bảo ta đến hỏi người khi nào thì rời đi?"
"Rời đi sao...", Khương Vinh chậm rãi nói: "Ngươi bảo hắn ta đi trước đi, còn ta mấy ngày nữa sẽ rời đi, nói cho hắn ta biết ta đang muốn ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày!"
Nghe đến lời này, sắc mặt của Thánh Đăng Phong liền trở nên kỳ quái.
Trước đó đại sư Khương Vinh nói rằng mình rất bận với một cuộc thi bắt đầu vào cùng ngày, nhưng bây giờ lại không tỏ ra vội vàng một chút nào!
Trong lòng Thánh Đăng Phong biết, lý do hơn phân nửa là vì Tần Ninh.
Thánh Đăng Phong phải thừa nhận rằng ông ta vẫn đánh giá thấp Tần Ninh.
Mặc dù ông ta sớm đã đặt Tần Ninh ở vị trí cao hơn mình, nhưng ông ta vẫn không thể ngờ Tần Ninh có thể làm cho Khương Vinh, một linh đan sư thất phẩm, bội phục trình độ của hắn.
Nghe được câu trả lời tự tin của Tần Ninh, trong lòng Khương Vinh cũng thầm thở dài một hơi.
Thiếu niên này, e rằng sau lưng hắn nhất định còn có một vị linh đan sư bát phẩm, thậm chí là cửu phẩm.
Kiến thức và tính cách này không thể muốn là có thể ngụy trang được.
"Đã như vậy, trong mấy ngày này, lão phu xin phép được mặt dày quấy rầy Tần công tử!"
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ gật đầu, không nói nhiều.
Giữa bữa ăn, Diệp Viên Viên đột nhiên rời đi, không bao lâu sau thì trở về, nhưng trên nét mặt lộ ra vẻ u sầu, hết lần này tới lần khác nhìn về phía Tần Ninh.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tần công tử, mẹ ta phát bệnh..."
Sắc mặt của Diệp Viên Viên vô cùng tồi tệ.
Nghe vậy, Tần Ninh day day trán.
"Đi thôi!"
Đi? Đi đâu?
Nhìn thấy sắc mặt tồi tệ của Diệp Viên Viên, Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Mỗi lần mẹ của cô phát bệnh, đều sẽ giống như có hàng trăm con trùng đang xẻ thịt bà ấy. Nếu cô chậm trễ một phút, mẹ cô sẽ ở trong địa ngục nhiều hơn một phút".
"Được!"
Nghe vậy, Diệp Viên Viên lập tức dẫn đường.
Đại sư Khương Vinh ngẩn người, nhìn về phía Thánh Đăng Phong.
"Khương đại sư không biết, mẹ của Diệp Viên Viên, Cốc Nguyệt Hàn, là trưởng phu nhân của nhà họ Diệp. Bà ấy bị nhiễm độc cách đây không lâu. Chỉ sợ là... tính mạng của bà ấy sẽ không được đảm bảo!"
"Ồ?"
Khương Vinh giật mình nói: "Trúng độc gì?"
"Cửu U Tý Hiết!"
"Cửu U Tý Hiết?"
Khương Vinh lại càng kinh ngạc.
"Cửu U Tý Hiết là độc vật sản sinh trong Cửu U đại lục địa, bản thân độc tính âm hàn bá đạo, hơn nữa, không thể lấy thứ có tính hỏa để loại trừ, nếu không, sẽ dẫn đến việc bên trong cơ thể hàn nhiệt thay nhau, chất độc kia càng thấm sâu!"
Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ ở một bên lập tức nói: "Tần huynh cũng nói như vậy, nhưng đại sư Trữ Phương Chính của nhà họ Diệp nói có thể dựa vào Thiên Hỏa Linh Tinh để chữa trị. Kết quả là Cốc Nguyệt Hàn vẫn bị hàn độc phát tác bên trong cơ thể!"
"Thiên Hỏa Linh Tinh?"
Khương Vinh biến sắc, nói: "Vậy thì không còn hy vọng... Thiên Hỏa Linh Tinh là vật cực hỏa, dẫn đến hàn nhiệt thay nhau. Trừ phi bà ấy là một cường giả cảnh giới Linh Hải tầng 4 trở lên, nếu không thì... căn bản không thể nào chống cự được".
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ đều vô cùng kỳ quái.
"Cái gì? Ta nói sai sao?"
Thánh Đăng Phong vội vàng phản ứng: "Kỳ thật ta cũng không thể giải được độc Cửu U Tý Hiết, nhưng Tần công tử nói... hắn có thể giải độc!"
Nghe đến đây, Khương Vinh rõ ràng đã ngẩn người ra.
Chẳng qua là dần dần Khương Vinh cũng bình tĩnh trở lại, lão ta nói: "Những gì hắn nói... quả nhiên là có thể".
Nghe vậy, sắc mặt của Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ lại trở nên kỳ quái lần nữa.
Chỉ mới nói chuyện với Tần Ninh một lần, mà đại sư Khương Vinh lại... quá tin tưởng vào Tần Ninh rồi, chẳng phải sao?
Hai người đã nói những chuyện gì, sao Tần Ninh có thể khiến cho đại sư Khương Vinh tin phục như thế?
"Đi, chúng ta cũng đi xem!"
Đại sư Khương Vinh rất hứng khởi.
Lý luận của Tần Ninh đã khiến cho lão ta tin phục sâu sắc, nhưng lão ta lại càng tò mò hơn về thuật luyện đan của Tần Ninh.
Tần Ninh đi theo Diệp Viên Viên tới Diệp phủ.
Diệp gia là một trong những gia tộc nổi tiếng hàng đầu trong toàn bộ đế quốc Bắc Minh.
Toàn bộ Diệp phủ chiếm cứ tới mấy con phố tại đế quốc Bắc Minh, lầu cao dựng đứng, đình đài như ngọc, phù điêu khắp chốn, tất cả đều toát lên khí chất của một đại gia tộc.
Diệp Viên Viên đưa Tần Ninh đi xuyên qua biết bao nhiêu đình viện của Diệp phủ, cuối cùng đi đến bên ngoài một tiểu viện tách biệt.
"Chính là chỗ này!"
Diệp Viên Viên lúc này mới vội vàng đẩy cửa bước vào.
Bên trong căn phòng, một luồng khí tức băng hàn trong nháy mắt khuếch tán ra.
Chỉ là luồng khí tức băng hàn đó còn chưa tiêu tan, thì một luồng khí tức nóng bỏng lại một lần nữa khuếch tán.
Bên trong cả gian phòng, hàn nhiệt thay nhau, cho người ta cảm giác giống như sa mạc bên trong ngày đêm biến hóa.
Bên trong căn phòng có một chiếc giường nhỏ, có một người đang nằm trên giường, khí tức nóng lạnh là từ người đó truyền ra.
Ở bên giường là một người đàn ông trung niên râu tóc bạc phơ, sắc mặt dửng dưng, ngồi yên bắt mạch.
Bên cạnh lão ta là một người đàn ông trung niên khỏe mạnh khác đang lo lắng chờ đợi.
"Cha!"
Diệp Viên Viên nhìn người đàn ông trung niên chắp tay chào.
“Viên Viên, đây là Tần công tử mà con nói sao?”, người đàn ông trung niên khỏe mạnh liếc nhìn Tần Ninh.
Diệp Viên Viên trước đó đã kể cho ông ta nghe về Tần Ninh, nhưng ông ta không ngờ Tần Ninh còn... trẻ như vậy!
"Trưởng tộc Diệp, trong cơ thể hàn độc đã hoàn toàn phát tác, hiện nay, chỉ có lấy linh đan ngũ phẩm Viêm Ngọc đan, mới có thể đủ để áp chế!"
Người đàn ông trung niên râu xám mở miệng nói: "Trong ba ngày phải tìm được linh đan này, nếu không lão phu cũng không còn cách cứu!"
Nghe vậy, Diệp Thông Nguyên lập tức nói: "Diệp gia ta mấy năm trước có mua một viên Viêm Ngọc đan, bây giờ ta sẽ đi lấy ngay".
Vừa dứt lời, Diệp Thông Nguyên liền nhấc chân định rời đi.
"Trưởng tộc Diệp, nếu như ông muốn vợ của ông sống thêm vài ngày, thì tốt nhất là không nên làm như vậy".
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên, cả phòng đột nhiên im lặng.
Người đàn ông trung niên râu tóc bạc trắng nhìn Tần Ninh.
"Ngươi là ai? Ở đây không có chỗ cho ngươi nói!"
Tần Ninh liếc mắt nhìn người đàn ông, cười nói: "Ta nghĩ ông chính là người đã bắt Viên Viên mang Thiên Hỏa Linh Tinh về, đại sư Trữ Phương Chính phải không?"
"Chính là Bản tôn!"
"Bản tôn?"
Tần Trần cười nói: "Ông mà cũng xứng xưng là bản tôn sao?"
Chương 92: Không phải việc của ông
"Ngươi..."
Nghe vậy, Diệp Thông Nguyên ở bên cạnh cũng nhíu mày.
"Ta nói sai gì sao?"
Tần Ninh cười nói: "Ngay từ đầu ông đã nói có thể dựa vào Thiên Hỏa Linh Tinh để chữa khỏi hàn độc của vị phu nhân này, nhưng kết quả thì sao? Bây giờ ông lại muốn dùng một viên linh đan ngũ phẩm Viêm Ngọc đan để áp chế hàn độc sao?"
"Ngươi thì biết cái gì? Một tên nhóc thối tha lông cánh còn chưa mọc đủ thì biết cái gì?"
"Độc Cửu U Tý Hiết bạo ngược vô cùng, hàn độc thâm nhập vào cơ thể rất khó thanh trừ, chỉ có Thiên Hỏa Linh Tinh, mới có thể giải trừ, vì hỏa khí của Thiên Hỏa Linh Tinh cũng vô cùng bạo ngược!"
"Hai thứ này trung hòa, vừa vặn có thể triệt tiêu lẫn nhau".
"Xảy ra vấn đề cũng không phải do bản tôn, mà là bởi vì bên trong thân thể Diệp phu nhân xảy ra biến cố..."
"Xảy ra biến cố?"
Tần Ninh chế nhạo nói: "Có phải là do ngũ tạng trong cơ thể sinh ra lốc xoáy âm dương, khí tức âm dương điều hòa kém, một khi hành động hoặc tâm trạng của phu nhân bị ảnh hưởng, độc tố sẽ phác tác?"
Nghe vậy, ánh mắt của Diệp Viên Viên lóe lên.
Nàng chưa từng nói với Tần Ninh những điều này.
"Vậy thì sao?"
"Ngu xuẩn".
Tần Ninh mắng thẳng mặt: "Ông thì biết cái gì? Nguyên nhân là bởi vì nội lực của Diệp phu nhân không đủ mạnh, còn Thiên Hỏa Linh Tinh và độc Cửu U Tý Hiết là hai thứ có năng lượng cực kì bạo ngược. Đúng là cả hai có thể triệt tiêu lẫn nhau, nhưng ông không nghĩ tới giới hạn mà cơ thể con người có thể chịu được sao, lão già ngu xuẩn! "
"Ngươi mắng ta?"
"Mắng ông thì sao?"
Tần Ninh lại nói: "Ông lại cho rằng Viêm Ngọc đan có thể trấn áp hàn độc?"
"Tất nhiên có thể!"
"Dẹp đi".
Tần Ninh lại nói: "Dù sao ông cũng là linh đan sư tam phẩm, ông phải biết, công hiệu của Viêm Ngọc đan bất quá chỉ có thể lấy tiềm năng bên trong thân thể của Diệp phu nhân bức bách ra ngoài, chế trụ hàn độc thôi, nhưng cách áp chế này sẽ lần nữa khiến cho tuổi thọ của Diệp phu nhân giảm xuống, tiêu hao căn cơ của thân thể".
"Đại sư Trữ Phương Chính, ông không biết điều này sao?"
"Nói năng bậy bạ!"
Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Thông Nguyên và Diệp Viên Viên không tốt, Trữ Phương Chính đâm ra chột dạ, đột nhiên quát lên: "Đây toàn là những lời nói bậy bạ".
"Trưởng tộc Diệp, ông không tin bản tôn là linh đan sư tam phẩm, chẳng lẽ lại đi tin tên nhóc thối tha này nói bậy bạ sao?"
"Lời của Tần công tử không thể tin, vậy không biết lời của lão phu đây có thể tin được hay không?"
Một tiếng cười ha hả vang lên, tất cả mọi người có mặt đều giật mình.
Ngoài cửa, có một nhóm người đang đi tới.
Người đi đầu chính là đại sư Khương Vinh.
"Đại sư Khương Vinh!"
Nhìn thấy người tới, Diệp Thông Nguyên giật mình.
Tuy rằng Khương Vinh quanh năm không ở đế quốc Bắc Minh, nhưng Diệp Thông Nguyên vẫn nhớ rõ mặt người này, năm đó, hai người đã từng gặp nhau một lần.
“Ngươi biết ta sao?”, Khương Vinh ngạc nhiên nhìn Diệp Thông Nguyên.
"Khương đại sư, chúng ta từng có duyên gặp mặt một lần, chính là vào lúc Khương đại sư thăng lên linh đan sư thất phẩm”.
Diệp Thông Nguyên có vẻ hơi bứt rứt, nói: "Chỉ có điều đại sư không nhận ra kẻ hèn này thôi".
Khương Vinh!
Ở bên kia, gương mặt của Trữ Phương Chính cũng biến sắc.
Khương Vinh là một vị linh đan sư nổi tiếng ở Cửu U đại lục địa, một vị linh đan sư thất phẩm, so với lão ta là linh đan sư tam phẩm thì thực lực không biết đã bỏ xa biết bao nhiêu con phố!
Hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Trình độ và cảnh giới tu luyện của hai người hoàn toàn không thể so sánh với nhau được.
Khương Vinh nhìn Tần Ninh, khẽ cười nói: "Thứ lỗi cho lão phu chen ngang, vị này là đại sư Trữ Phương Chính đúng không? Độc Cửu U Tý Hiết bản thân của nó có hàn tính cực sâu, còn Thiên Hỏa Linh Tinh lại có hỏa khí cực vượng, hai thứ trung hòa lại, đúng là có thể triệt tiêu lẫn nhau!"
"Nhưng ngươi cũng phải cân nhắc qua thân thể của vị phu nhân này. Võ giả cảnh giới Linh Hải tầng 4, căn bản không thể chịu được cực hạn áp chế của hai nguồn năng lượng cường bạo đó!"
"Ta thấy, có vẻ như ngươi đã nghĩ chuyện này quá đơn giản".
Nghe vậy, sắc mặt của Trữ Phương Chính trở nên vô cùng khó coi.
"Hơn nữa, giống như vừa rồi Tần công tử đã nói, Viêm Ngọc đan có thể áp chế hàn độc, nhưng cách áp chế này chỉ tiêu hao tuổi thọ của phu nhân, kết quả sau cùng, khó thoát khỏi cái chết".
Lời này vừa nói ra, Diệp Thông Nguyên đã run lên vì tức giận.
"Trữ Phương Chính, ông đang mưu hại vợ ta sao?", khí tức của Diệp Thông Nguyên toát ra, sức mạnh trấn áp mạnh mẽ của cảnh giới Linh Phách đang bộc phát.
"Ta, ta, ta..."
Trữ Phương Chính lo lắng, vội vàng nói: "Chuyện này không liên quan gì đến ta!"
"Độc Cửu U Tý Hiết thì ngay cả đại sư Khương Vinh cũng không giải được. Ta chỉ muốn hóa giải nó bằng Thiên Hỏa Linh Tinh, sẽ giúp phu nhân sống lâu hơn một thời gian".
Nghe vậy, Diệp Thông Nguyên nhìn sang Khương Vinh.
Khương Vinh cũng trịnh trọng gật đầu, nói: "Cho dù ta là linh đan sư thất phẩm, như trừ phi phu nhân đã vượt qua cảnh giới Linh Phách, nếu không thì..."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Diệp Thông Nguyên liền mờ mịt.
Nếu ngay cả đại sư Khương Vinh cũng nói như vậy, thì...
"Trưởng tộc Diệp, ông cũng thấy đó, ngay cả đại sư Khương Vinh cũng không có cách, ta cũng đã tận lực rồi!"
Trữ Phương Chính thở ra một hơi.
"Ai nói không có cách nào giải quyết?"
Tần Ninh lúc này đột nhiên lên tiếng.
Nghe đến lời này, Trữ Phương Chính liếc nhìn Tần Ninh một cái, hừ giọng nói: "Ngay cả đại sư Khương Vinh cũng nói là không có cách, ngươi thì có cách sao?"
"Tên nhóc thối tha, chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn cả đại sư Khương Vinh?"
“Ông có thể ngậm cái miệng ồn ào của ông lại không?”, Tần Ninh không thèm để ý tới Trữ Phương Chính.
Người này hoàn toàn không để ý tới người mà mình chữa trị sống hay chết, hơn nữa, cứ coi như là để trung hòa độc tính, kéo dài tuổi thọ, thì cũng không cần thiết dùng tới Thiên Hỏa Linh Tinh.
Nhìn Tần Ninh, Khương Vinh đột nhiên trịnh trọng nói: "Không sai, lão phu có lẽ không có cách, nhưng Tần công tử nói không chừng sẽ có cách!"
Lời này nói ra, những người có mặt đều sửng sốt.
Khương Vinh là ai chứ?
Một vị linh đan sư thất phẩm tiếng tăm lừng lẫy lại chính miệng nói như vậy?
Là trưởng tộc nhà họ Diệp, Diệp Thông Nguyên đương nhiên nắm được không ít thông tin, xem ra Khương Vinh đối với Tần Ninh thật sự rất tin tưởng?
Con gái của ông ta lúc trước có nói thuật luyện đan của Tần Ninh rất khó lường, mà bây giờ đại sư Khương Vinh cũng nói như vậy, xem ra đúng là sự thật.
"Được!"
Trữ Phương Chính đột nhiên nói: "Nếu như ngươi đã có cách, vậy thì ngươi mau chữa khỏi bệnh cho Diệp phu nhân đi, đừng ở đây giả bộ thâm sâu nữa!"
"Ta có chữa khỏi hay không thì liên quan gì đến ông?"
Tần Ninh phất tay nói: "Ông đã không có cách nào thì cũng đừng có đứng vướng chân vướng tay ở đây nữa!”
Nghe vậy, Trữ Phương Chính tức muốn bể phổi.
Là một linh đan sư tam phẩm, ở thành Bắc Minh này, đi đến đâu lão ta cũng đều được tôn làm đại sư.
Nhưng tên nhóc Tần Ninh này hoàn toàn không xem lão ta ra gì.
Chắc là hắn ăn phải gan hùm mật gấu rồi!
"Hừ, nếu như ngươi có thể chữa khỏi cho Diệp phu nhân, ta sẽ quỳ xuống và tôn ngươi làm Tần đại sư!"
"Còn nếu như ngươi không chữa khỏi, vậy ngươi phải làm người hầu cả đời cho Trữ Phương Chính ta!"
Nghe vậy, Tần Ninh chậm rãi mỉm cười.
Người này muốn tìm lại mặt mũi, nhưng không biết lại đang tự treo mình lên, nóng lòng muốn bị đánh, xem ra lão ta đã nhịn không được nữa rồi!
"Được!"
Tần Ninh cười nhẹ nói: "Thấy ông vội vàng muốn quỳ dưới chân của ta như vậy, nên Tần Ninh ta cũng sẽ đồng ý với ông!"
Chương 93: Càng nhiều càng tốt
Khi những lời này thốt ra, bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ.
Mặc dù Khương Vinh biết Tần Ninh có kiến thức bất phàm, rõ ràng cao hơn mình một bậc.
Nhưng lão ta càng biết rõ, Tần Ninh chỉ có cảnh giới Linh Hải, hơn nữa lửa luyện đan lại là lửa cam hạ đẳng, luyện chế ra một linh đan nhất phẩm đã là không tệ rồi.
Nhưng độc của Diệp phu nhân rõ ràng là không thể chữa khỏi chỉ bằng một viên đan dược nhất phẩm được!
Lúc này, Diệp Thông Nguyên càng thêm lo lắng lẫn hoài nghi.
Chuyện liên quan đến tính mạng của phu nhân của mình, ông ta không thể không để ý.
Về phần Diệp Viên Viên, trong đôi mắt đẹp của nàng lại lóe lên sáng ngời.
Nàng đã hiểu rất rõ phong cách làm việc nói được thì làm được của Tần Ninh rồi.
Nếu như Tần Ninh đã nói có thể, vậy thì nhất định hắn có thể.
Lời vừa dứt, Tần Ninh liền đi đến bên giường.
Bàn tay nhẹ nhàng đưa ra, nhìn nữ nhân trên giường, Tần Ninh hơi giật mình.
Người phụ nữ này mặc váy dài màu xanh lam nhạt, che lấp đi các đường cong cơ thể, cho dù là đang nằm, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy, đây vẫn là một mỹ nhân có nhan sắc xinh đẹp động lòng người.
Khác với vẻ đẹp hơi chín muồi có nét thẹn thùng của Diệp Viên Viên, người phụ nữ tuổi tứ tuần này lại mang vẻ đẹp trưởng thành quyến rũ.
Chẳng trách Diệp Viên Viên lại xinh đẹp như vậy, có một người mẹ xinh đẹp như vậy, nàng muốn mình không xinh đẹp thì cũng khó.
Chắc hẳn này khi còn trẻ, vị Diệp phu nhân cũng là một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, có thể gả cho Diệp Thông Nguyên, ngồi vào vị trí trưởng tộc của Diệp gia, đó cũng không phải là người đơn giản.
“Tiểu tử thối, nếu như ngươi không có cách thì bớt ở đây lãng phí thời gian của mọi người đi!”
“Diệp Viên Viên!”
“Có ta!”
Tần Ninh xoay người, liếc nhìn Trữ Phương Chính kia, dửng dưng nói: “Bịt miệng lão lại cho ta!”
Nghe vậy, mặt già của Trữ Phương Chính cũng đỏ lên.
Diệp Viên Viên cũng tiến thoái lưỡng nan.
Dù sao Trữ Phương Chính cũng là linh đan sư tam phẩm, nếu thật sự bịt miệng lão ta, với thế lực của lão ta ở Đế Đô, e rằng sẽ gây ra không ít phiền toái cho Diệp gia.
Chuyện này không đơn giản như giết Từ Thánh Hữu, có thể dễ dàng giải quyết.
Diệp Thông Nguyên lúc này đang quan tâm đến an nguy của phu nhân, ông ta nhìn Trữ Phương Chính với thần sắc nghiêm nghị: “Nếu như làm phiền Tần công tử, Trữ Phương Chính, cho dù ngươi có là linh đan sư tam phẩm, Diệp Thông Nguyên ta nhất định không tha cho ngươi!”
Bị Diệp Thông Nguyên uy hiếp như vậy, Trữ Phương Chính liền im bặt, không dám nói nửa lời.
Tần Ninh nhìn Diệp Thông Nguyên bằng ánh mắt khen ngợi, sau đó dùng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Cốc Nguyệt Hàn.
Từng tia lửa luyện đan từ từ tiến vào cơ thể Cốc Nguyệt Hàn.
“Lợi hại!”
Nhìn thấy cảnh này, đại sư Khương Vinh không khỏi khen ngợi: “Đan sư cũng được gọi là dược sư, có thể chữa bệnh cứu người nhưng đan sư bình thường chỉ có thể dùng lửa luyện đan biến thành xúc tu thăm dò từ bên ngoài cơ thể con người!”
“Trừ phi đã thành thạo điều khiển lửa luyện đan thì mới có thể dẫn dắt nó tiến vào trong cơ thể bệnh nhân thăm dò!”
“Năm đó, để đạt đến bước này, ta đã khổ luyện dung hợp lực lửa luyện đan, cho đến khi đạt đến linh đan sư nhị phẩm thì mới làm được đến bước này!”
Nghe được những lời này, những người có mặt đều vô cùng thán phục.
Linh đan sư thất phẩm đại sư Khương Vinh, một vị đan sư cao cấp như vậy mà đã phải tốn bao nhiêu khó khăn mới có thể đạt được bước này, vậy mà Tần Ninh... lại thi triển ra kỹ năng này dễ như trở bàn tay.
Thánh Tâm Duệ lúc này lại cho rằng đó là điều hiển nhiên.
Hắn ta đã bị thuyết phục bởi đan thuật cao siêu của Tần Ninh từ lâu rồi, việc mà Tần Ninh làm ra khiến người khác kinh ngạc, với hắn ta thì... đó là điều hiển nhiên.
Trữ Phương Chính bĩu môi.
Tần Ninh có lợi hại như thế nào thì cũng chỉ là linh đan sư nhất phẩm, lửa luyện đan màu cam hạ đẳng chỉ có thể đủ để luyện chế ra một viên linh đan nhất phẩm mà thôi.
Thế thì có ích gì?
Với độc hàn nhiệt của Cốc Nguyệt Hàn, Khương Vinh giờ đây cũng phải bó tay cơ mà.
Tên tiểu tử này lại có cách? Đó mới là kỳ lạ!
Lúc này, Tần Ninh hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của mọi người mà hắn vô cùng tập trung
Nếu như đan thuật của hắn được như Khương Vinh, đạt tới cấp bậc thất phẩm thì hàn độc của Cốc Nguyệt Hàn chẳng là gì cả!
Mặc dù hiện tại hắn là một linh đan sư nhất phẩm nhưng vẫn có cách, chỉ có điều là cách này sẽ phiền phức hơn một chút mà thôi.
Tuy nhiên, theo như Tần Ninh chầm chậm thăm dò, hắn lại phát hiện khí tức trong cơ thể Cốc Nguyệt Hàn rất kỳ quái.
Nói một cách chính xác, là độc hàn nhiệt kia quái lạ!
Một lạnh một nóng, từ khi sinh ra, nó đã dính liền với trong linh phách của Cốc Nguyệt Hàn.
Điều này thật không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng vào lúc này, trên mặt Tần Ninh lại hiện lên một nụ cười.
Đây là một kết quả điều tra ngoài ý muốn, nhưng lại là một chuyện tốt.
Tần Ninh chầm chậm đứng dậy, thở ra một hơi.
Hai người Diệp Thông Nguyên và Diệp Viên Viên đều mang sắc mặt căng thẳng, trên trán đều ứa mồ hôi.
“Ta có thể chữa khỏi!”
Tần Ninh nở nụ cười nhẹ nhõm, nói: “Ta nghĩ, trong phủ hẳn sẽ có số lượng lớn Tôi Thể Đan đúng chứ?”
Tôi Thể Đan?
Phàm đan, phàm đan cấp thấp?
Hơn nữa là loại phàm đan cấp thấp phổ biến nhất sao?
Tần Ninh cần loại đan dược này làm gì chứ?
“Có!”
Diệp Viên Viên trả lời một cách dứt khoát.
“Tốt, có bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu, không đủ thì mua thêm số lượng lớn, ít nhất cũng cần phải có trên mười ngàn viên!”
Tần Ninh gật đầu.
Trên mười ngàn viên?
Cần nhiều Tôi Thể Đan như vậy để làm gì cơ chứ?
Mặc dù Diệp Viên Viên không hiểu, nhưng nàng vẫn làm theo.
Còn Diệp Thông Nguyên muốn hỏi nhưng ông ta vẫn giữ tâm thế nhẫn nại.
Không lâu sau, Diệp Viên Viên dẫn theo vài người hầu, trên tay còn cầm theo mười hộp Tôi Thể Đan
Lúc này, trong lòng đa số mọi người đều thầm thắc mắc rốt cuộc Tần Ninh muốn làm cái gì vậy?
Mười hộp lần lượt được mở ra, phàm đan Tôi Thể Đan xuất hiện trước mặt mọi người.
Tần Ninh nhìn lượng lớn đan dược, gật đầu.
“Tần công tử!”
Diệp Thông Nguyên thực sự không nhịn được nữa, hỏi: “Tần công tử rốt cuộc muốn dùng cách gì?”
Thực ra, không chỉ ông ta, những người khác đều muốn hỏi từ lâu rồi.
“Cách cứu người à?”
Tần Ninh nói điều hiển nhiên: “Tôi Thể Đan có thể cứu người, ông không biết sao?”
Nghe được những lời này, Diệp Thông Nguyên không nói nên lời.
Tôi Thể Đan có thể cứu người, đương nhiên ông ta biết, nhưng nó chỉ có ích cho võ giả cảnh giới cửa thứ nhất Khai Môn mà thôi.
Đối với linh phách của võ giả có cảnh giới mạnh nhất trong bốn cảnh giới, Tôi Thể Đan vốn là... vô dụng!
“Nhìn rồi sẽ biết thôi!”
Tần Ninh cũng lười phải giải thích nhiều.
Từ từ, hắn hất tay một cái, dưới sự cô đọng của lửa luyện đan, từng viên Tôi Thể Đan hóa thành bột phấn, dần dần, trong những viên Tôi Thể Đan kia, một luồng ánh sáng xanh lục nhàn nhạt từ từ bốc lên.
“Đây là… bộ phận của cỏ Lục Diễm luyện chế ra Tôi Thể Đan!”, đại sư Khương Vinh giật mình.
Lúc này, mọi người cũng nhìn ra, cỏ Lục Diễm là một phần dược liệu bắt buộc phải có để luyện chế ra Tôi Thể Đan, loại thảo dược này rất thông thường, không hề quý hiếm.
Tác dụng của cỏ Lục Diễm chủ yếu là là điều dưỡng.
Suy cho cùng, đối với võ giả mới nhập môn mà nói, Tôi Thể Đan vẫn có dược hiệu bá đạo hơn một chút, mà cỏ lục diễm vừa hay có thể trung hòa loại bá đạo này.
Tần Ninh đây là đang làm gì?
Trong sự kinh ngạc của mọi người, Tần Ninh chậm rãi đưa từng sợi ánh sáng tơ màu xanh lục truyền vào trong miệng Cốc Nguyệt Hàn.
Việc này một khi bắt đầu, phải đủ một canh giờ, mới kết thúc.
Mà những viên Tôi Thể Đan đó đã hoàn toàn biến thành phế đan.
“Gần được rồi!”
Tần Ninh lúc này thở ra một hơi.
Gần được rồi?
Cái gì gần được rồi?
Mọi người lại một lần nữa sửng sốt.
“Tiểu tử thối, ta thấy ngươi vốn chỉ là đang lừa người thôi!”. Lúc này, Trữ Phương Chính cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa nói.
Chương 94: Thẹn quá hóa giận
Tần Ninh cố làm ra vẻ huyền bí, trước mặt lão ta giả vờ làm ra bộ dạng cao thâm khó dò gì chứ.
Ngay cả đại sư Khương Vinh cũng đã nói bó tay rồi, tên tiểu tử này, làm sao có thể còn cách được chứ?
“Hừm, ta đã biết tỏng, ngươi nhất định là đang gạt người!”
Trữ Phương Chính hét lên: “Cô đọng Tôi Thể Đan cái gì chứ? Hiệu quả của việc ngưng luyện ra cỏ Lục Diễm, có thể khiến Diệp phu nhân tỉnh lại sao? Đùa ai vậy chứ!”
“Gióng trống khua chiêng, cố làm ra vẻ, ta thấy ngươi vốn không hề nắm chắc chút nào, hoàn toàn là làm bừa!”
Sắc mặt Trữ Phương Chính lúc này đỏ bừng.
Lão ta đã nhịn đầy một bụng tức rồi.
Trước đây là đang nhẫn nại, nhưng bây giờ, Tần Ninh làm xong, Cốc Nguyệt Hàn vẫn nằm trên giường, bất động, vốn chẳng có gì thay đổi.
Tên tiểu tử này rõ ràng là có kỹ năng diễn xuất rất tốt, nhưng thực lực lại chẳng ra gì.
Nhìn thấy bộ dạng chó cùng rứt giậu như thường lệ của Trữ Phương Chính, ánh mắt Tần Ninh trở nên cổ quái.
“Nhìn ta như vậy làm gì?”
“Nếu ta là ngươi...”, Tần Ninh cười nói: “Ta sẽ chờ một chút chứ sẽ không nhảy ra ngoài lúc này, suy cho cùng...”
“Mấy người đang làm gì vậy?”
Tần Ninh còn chưa nói xong, vào lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói.
Âm thanh dịu dàng êm tai, mang theo một chút từ tính khiến người nghe cảm thấy rất dễ chịu.
“Mẹ!”
“Nguyệt Hàn!”
Đột nhiên, Diệp Thông Nguyên và Diệp Viên Viên đều kích động.
Trên giường, bóng dáng quay lưng với Tần Ninh chậm rãi ngồi dậy.
Chính là Cốc Nguyệt Hàn!
Lúc này, sắc mặt tái nhợt của Cốc Nguyệt Hàn đã biến mất, thay vào đó là một vẻ đẹp cao sang duyên dáng, trưởng thành mị lực, quyến rũ lay động lòng người.
“Diệp... Diệp phu nhân!”
Nhìn thấy Cốc Nguyệt Hàn ngồi dậy, thần thái dung mạo rực rỡ hẳn lên, Trữ Phương Chính bỗng đờ ra.
“Trữ Phương Chính!”
Tần Ninh khẽ mỉm cười, một tay chắp sau lưng, một tay đặt trước người, dửng dưng nói: “Đã đến lúc thực hiện lời hứa của ngươi rồi, hình như là... quỳ gối khấu đầu, kính cẩn gọi ta là Tần đại sư?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Trữ Phương Chính tái nhợt.
“Không thể nào!”
Trữ Phương Chính lúc này lại hét lên: “Ngươi nhất định là đã dùng tà thuật để kích thích cho độc tố trong cơ thể Diệp phu nhân rút lại nhưng hậu quả lại là tiêu hao hết toàn bộ hy vọng sống sót của Diệp phu nhân!”
“Vậy sao?”
Tần Ninh lại một lần nữa lên tiếng, lắc đầu.
“Ta cảm thấy rằng độc tố lan tràn trong cơ thể ta… thực sự là đã biến mất rồi!”, Cốc Nguyệt Hàn cũng không biết tại sao, bà ấy nói với vẻ ngạc nhiên.
Cơ thể của bản thân, bà ấy là người hiểu rõ nhất.
Độc tố ban đầu xâm nhập gây hại cho cơ thể bà ấy giờ đã biến mất.
Đây là một biểu hiện rất dễ nhận thấy.
“Không thể nào, không thể nào… sao có thể…”
Trữ Phương Chính hoàn toàn ngây người.
Điều này vốn là không thể.
"Được rồi, sự việc đến đây kết thúc rồi!"
Tần Ninh lại một lần nữa cười nói: "Trữ Phương Chính, ngươi nên... thực hiện lời hứa của mình rồi".
Trong nháy mắt, khi nhìn vẻ mặt tươi cười của Tần Ninh, Trữ Phương Chính vô cùng khó chịu.
"Là ngươi! Nhất định là ngươi, đã dùng thủ đoạn xảo trá đê tiện!"
Đột nhiên, Trữ Phương Chính hất tay một cái, năm ngón tay hóa thành móng vuốt, trực tiếp túm lấy Tần Ninh.
Khí tức hung hãn bùng nổ phóng thích ra dày đặc, hơi thở mạnh mẽ và dũng mãnh, tạo cho người ta cảm giác, giống như một ngọn lửa mãnh liệt đang cháy cuồn cuộn.
Lúc này, năm ngón tay như được bao phủ bởi một ngọn lửa dày đặc, khiến người ta không thể tới gần.
“Cẩn thận!”
“Cẩn thận!”
“Cẩn thận!”
Gần như ngay lập tức, ba người đại sư Khương Vinh, Diệp Thông Nguyên và Thánh Đăng Phong lập tức chạy như bay đến, muốn ngăn cản Trữ Phương Chính đang thẹn quá hóa giận.
Đại sư Khương Vinh ban đầu nghe được cách nói chuyện của Tần Ninh giống như tông sư thì đã cảm thấy vô cùng thuyết phục, lần này lại nhìn thấy Tần Ninh thi triển đan thuật, diệu thủ hồi xuân*, trong lòng lão ta sớm đã thấy như mình gặp được tri kỉ rồi.
*Diệu thủ hồi xuân: khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng, tương tự Hoa Đà tái thế
Còn Diệp Thông Nguyên, sao ông ta có thể nhìn ân nhân cứu mạng phu nhân của mình bị giết ngay trước mặt mình được chứ?
Còn về Thánh Đăng Phong, thì càng không phải nói.
Đan thuật của Tần Ninh quá lợi hại, kiến thức cũng phi thường, ở Đế quốc Bắc Minh một ngày, ông ta cùng với Thánh Tâm Duệ đều có thể đạt được cơ hội thăng cấp cực lớn.
Chưa kể, bây giờ, ngay cả đại sư Khương Vinh cũng đã thay đổi thái độ đối với Tần Ninh.
Trong ba người bọn họ, không một ai muốn Tần Ninh phải chết.
Nhưng Trữ Phương Chính sớm đã có chuẩn bị, lão ta vốn cách Tần Ninh rất gần, lại thêm hành động đánh lén, vào lúc này, dù cho thực lực của ba người kia có nổi trội hơn thì đã không kịp nữa rồi.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh lại đột nhiên lên tiếng.
“Xem ra, ngươi đúng là đang giữ Thiên Hỏa Linh Tinh lại để cho bản thân tu luyện!”
Lắc đầu, Tần Ninh thở dài nói: “Hà tất phải thế? Vốn chỉ là khấu đầu một cái, gọi ta một tiếng Tần đại sư, thì... còn có thể sống lâu hơn!”
Phịch…
Ngay sau đó, trong nháy mắt, Tần Ninh chỉ tay, linh khí ngưng tụ thành dấu vân tay.
Dấu vân tay đó trực tiếp đánh vào giữa lòng bàn tay Trữ Phương Chính.
Chuyện này?
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều chết lặng.
Dù Trữ Phương Chính có tệ đến đâu thì cũng là một vị cao thủ cảnh giới Linh Đài, mà Tần Ninh chỉ với cảnh giới Linh Hải lại có thể tùy ý ứng phó đơn giản như vậy, chẳng khác nào tìm đường chết vậy!
Chỉ là, tất cả những điều này chỉ diễn ra trong tích tắc.
Ngay sau đó, một màn khiến người ta phải sửng sốt lại một lần nữa xuất hiện.
Tần Ninh tùy ý chỉ tay ra một cái, nhưng bỗng, Trữ Phương Chính đang oai phong kiêu ngạo, ngọn lửa mãnh liệt bao phủ trong lòng bàn tay, lại lan ra, trong nháy mắt liền đã bao phủ toàn thân.
“A…”
Tiếng hét bi thảm vang lên, cơ thể của Trữ Phương Chính lại bị một ngọn lửa cắn nuốt chỉ bởi một ngón tay của Tần Ninh.
“Thiên Hỏa Linh Tinh, ngay cả khi chỉ là nửa phần sức mạnh thì cũng không phải là thứ để ngươi cắn nuốt như vậy, dẫn lửa thiêu thân - ngươi tưởng rằng đó là lời bịa đặt vô căn cứ sao?”
Tần Ninh vỗ vỗ tay, bình tĩnh nói: “Ta vốn tưởng rằng, ngươi quỳ xuống khấu đầu một cái là ta có thể để cho ngươi sống thêm mấy tháng, hiện giờ ta thấy thôi vậy”.
Âm thanh xèo xèo không ngừng vang lên, không lâu sau, Trữ Phương Chính chỉ còn lại một đống tro tàn, hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, ba người Khương Vinh đại sư, Diệp Thông Nguyên và Thánh Đăng Phong vẫn đang giữ nguyên động tác vừa nãy, ai nấy đều đã ngây ngốc tại chỗ.
Đây là… tình huống gì vậy?
Duy chỉ có Diệp Viên Viên, trên vẻ mặt lãnh đạm lúc này, mang theo một tia kinh ngạc, hơn nữa còn là lo lắng cho an nguy của mẫu thân.
“Công tử!”
Diệp Viên Viên nói: “Mẫu thân ta... thật sự không sao nữa chứ?”
Nghe vậy, Tần Ninh quay người lại.
Hai mẹ con này thật đúng là xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa so sánh một chút, một người trưởng thành, một người non nớt.
Tần Ninh lại một lần nữa lên tiếng.
“Vẫn còn một bước cuối cùng!”
Dứt lời, Tần Ninh nhìn về phía mọi người nói: "Các người tạm thời ra ngoài đi!"
Ra ngoài?
Nghe vậy, tất cả đều sững sờ, Tần Ninh, hắn lại muốn làm cái gì?
Thấy mọi người không chút nhúc nhích, Tần Ninh lại nói: “Chỉ cần Viên Viên cùng Diệp phu nhân ở lại là được rồi, những người khác, toàn bộ ra ngoài!”
Nghe vậy, mặc dù Diệp Thông Nguyên không yên tâm, nhưng vẫn là đi ra ngoài.
Trong phòng dần yên tĩnh lại.
Mà lúc này, bên ngoài phòng, Diệp Thông Nguyên và Thánh Đăng Phong vẫn còn đang kinh ngạc bởi cảnh tượng trước đó.
Tần Ninh rốt cuộc là đã làm như thế nào?
Trữ Phương Chính, một cao thủ của cảnh giới Linh Đài, cứ như vậy đã bị… giết rồi?
Điều này thực sự là có chút khiến người ta khó có thể chấp nhận được! Một người cảnh giới Linh Hải khiến cho một vị võ giả của cảnh giới Linh Đài biến thành tàn tro dễ như trở bàn tay, điều này khiến cho người ta quá kinh hãi rồi.
Chương 95: Âm Dương Ẩn linh quyết
Khương đại sư chầm chậm nói.
“Nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ tên Trữ Phương Chính kia muốn dung hợp Thiên Hỏa Linh Tinh để nâng cao cấp bậc lửa luyện đan của mình, nhưng lại quá nóng vội, từ đó khiến cấp bậc của lửa luyện đan trong cơ thể nhanh chóng tăng lên nhưng lục phủ ngũ tạng lại không thể chịu nổi!”
“Trước đây còn có thể áp chế, nhưng một khi sử dụng linh quyết sẽ khiến lửa luyện đan bạo phát, Tần Ninh... đã nắm bắt được điểm yếu của linh quyết, đó là nó nối thẳng với căn cơ lửa luyện đan, chỉ một tia linh khí đã làm tổn hại đến sự ổn định của lửa luyện đan”.
“Như giọt nước tràn ly, sau đó khiến lửa luyện đan trong cơ thể Trữ Phương Chính biến thành đại dương gào thét, muốn nuốt chửng chính hắn!”
Những lời này vừa nói xong, bọn họ mới hiểu ra.
Nhưng dù vậy, họ vẫn sợ mất mật.
Lời nói từ miệng đại sư Khương Vinh nghe thì nhẹ, nhưng làm được thì còn khó hơn gấp trăm lần.
Ngay cả họ cũng không nhìn ra được, thế nhưng, dường như Tần Ninh đã sớm đoán được.
Tri thức, tâm tính và sự dũng cảm này không hề giống một thiếu niên 16 tuổi chút nào?
Mà lúc này, trong lòng Thánh Tâm Duệ lại cảm thấy kỳ lạ.
Lần trước, Tần Ninh đuổi bọn họ ra ngoài phòng luyện đan nhưng lại chữa trị cho Diệp Viên Viên, mà quá trình đó lại rất bí ẩn...
Lần này, Tần Ninh lại đuổi họ ra ngoài, chỉ để lại hai mẹ con Cốc Nguyệt Hàn và Diệp Viên Viên.
“Chẳng lẽ...”
Thánh Tâm Duệ đột nhiên nói với vẻ mặt kỳ lạ.
“Chẳng lẽ cái gì?”, nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của con trai, Thánh Đăng Phong khó hiểu nói.
“Hả? Không... không có gì...”
Thánh Tâm Duệ không dám nói, nếu hắn ta nói ra chuyện này, mà nhỡ đâu lại đúng như hắn ta nghĩ thì sự “dâm dê” của Tần Ninh đã lên một tầm cao mới.
Nếu Tần Ninh có ham mê đó thì trên đầu của Diệp Thông Nguyên lại mọc cái sừng rất dài, đến lúc đó ông ta cũng không mang ơn Tần Ninh một phen mà trực tiếp làm thịt hắn luôn!
Lúc này, nếu Tần Ninh biết được suy nghĩ bẩn thỉu của Thánh Tâm Duệ thì chắc chắn hắn sẽ trục xuất tên khốn này khỏi môn phái của mình!
Trong căn phòng, Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, cảm thấy nghi ngờ.
Mẫu thân đã khỏe rồi, nhưng tại sao Tần Ninh lại nói, mẫu thân vẫn còn vấn đề?
Tần Ninh nhìn hai mẹ con, bình tĩnh nói: “Võ giả cảnh giới Cửu Môn, cảnh giới Linh Hải thì tụ linh hải, cảnh giới Linh Đài cảnh thì đúc linh đài; cảnh giới Linh Luân thì ngưng cửu luân, và cảnh giới Linh phách... thì sẽ vận chuyển linh hải, lấy linh đài làm cơ sở, linh luân làm lực chuyển động, chế tạo linh phách trong cơ thể”.
“Hiện giờ, cảnh giới Linh Phách, linh hải, linh đài và linh luân của bà đều đang ở mức độ tràn đầy, nhưng linh phách lại bị tổn hại!”
“Bà có thể thử ngưng tụ linh phách, vận chuyển linh khí xem!”
Tần Ninh vừa dứt lời, mặc dù Cốc Nguyệt Hàn nghi ngờ nhưng vẫn làm theo.
Một hồi, Cốc Nguyệt Hàn từ từ mở mắt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Có phải cảm giác được rất rõ ràng là trong cơ thể, giữa linh phách có hai luồng khí xoáy một âm một dương, khi bà vận hành linh phách thì mới phát hiện được, đúng không?”
“Đúng vậy!”
Vừa nghe thấy vậy, Cốc Nguyệt Hàn lại càng ngạc nhiên.
Dường như Tần Ninh... đã rõ như lòng bàn tay?
“Vậy thì đúng rồi!”
Tần Ninh lại nói: “Hàn độc Cửu U Tý Hiết và viêm độc của Thiên Hỏa Linh Tinh đã kết hợp với nhau, trong cơ thể bà xảy ra sự thay đổi kỳ lạ. Ta đã chuyển hóa hai loại độc này thành hai luồng sức mạnh trong cơ thể, nhưng một khi bà thi triển sức mạnh linh phách thì hai sức mạnh này sẽ gây ra trở ngại cho bà!”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Diệp Viên Viên thay đổi.
Ý của Tần Ninh là mặc dù mẫu thân khỏi bệnh, nhưng sức mạnh... sẽ bị tổn hại rất nhiều?
Đối với Diệp gia, đây là một sự mất mát lớn.
Đặc biệt là phụ thân, là tộc trưởng Diệp gia, cha nàng sẽ thiếu đi một trợ thủ đắc lực như mẫu thân, như thế sẽ có rất nhiều chuyện không được thuận lợi.
“Công tử chắc chắn sẽ có cách đúng không?”, Diệp Viên Viên lo lắng hỏi.
Dù sao thì Tần Ninh đã khai phá Hoàng thể của nàng, hơn nữa còn cứu mẫu thân của nàng trở lại từ bờ vực sinh tử.
Hiện giờ có vẻ nàng đòi hỏi ở Tần Ninh... quá nhiều!
“Chắc chắn là sẽ có cách!”
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, hắn nhìn hai mẹ con nói: “Nhưng hai người phải thề, dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng không được lộ ra ngoài, dù là với phụ thân của cô, ông ấy cũng không được biết”.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Diệp Viên Viên thay đổi.
Trước đây, khi Tần Ninh giúp nàng khai phá Hoàng thể - Cửu Chuyển Linh Lung thể thì hắn cũng không nghiêm túc như vậy, bây giờ lại tỏ ra nghiêm túc như thế.
“Được!”
Diệp Viên Viên lập tức đồng ý.
Thấy con gái mình quyết đoán như vậy, Cốc Nguyệt Hàn cũng gật đầu.
Hai mẹ con lập tức thề.
Tần Ninh gật đầu.
“Năm đó, dưới trướng Cửu U Đại Đế có rất nhiều đệ tử, đồ tôn còn nhiều hơn, trong đó có một người tên là Âm Dương Thánh Tôn”.
“Âm Dương Thánh Tôn là thể chất âm dương hoàn hảo nhất, lúc ban đầu, hắn tu luyện một loại linh quyết tên là... Âm Dương Uẩn linh quyết!”
“Âm Dương Uẩn linh quyết này là linh quyết tứ phẩm, là bước khởi đầu để Âm Dương Thánh Tôn kiểm soát thể chất âm dương của mình, uy lực của linh quyết này cũng không mạnh mẽ mà nó chính là điển hình cho việc điều hòa thuộc tính âm dương!”
“Chất độc nóng lạnh trong người bà ngưng tụ thành hai luồng khí xoáy một nóng một lạnh giống như âm dương vậy, hiện nay, tu luyện linh quyết này có thể ngưng tụ luồng khí xoáy nóng lạnh đó, khi dùng linh quyết cũng có thể phát huy sức mạnh gấp mười”.
Tần Ninh chậm rãi nói, giống như đang nhớ lại quá khứ.
Vùng đất này có tên là Cửu U đại lục địa, cũng là nơi mà hắn sống ở kiếp đầu tiên.
Cửu U đại lục địa, được đặt tên theo Cửu U Đại Đế, không biết ở lục địa này đã kết tinh bao nhiêu tâm huyết của hắn.
Vô số đồ đệ, đồ tôn trên mảnh đất này mọc rễ nảy mầm, trở thành nhiều đời cường giả.
Minh Uyên Đại Đế - vị hoàng đế sáng lập đế quốc Bắc Minh và cũng là tổ sư sáng lập Thiên Thanh Thạch của học viên Thiên Thần.
Vị Âm Dương Thánh Tôn này cũng là một trong những đồ tôn của hắn.
Ân Điện!
Tên nhóc này năm đó là một tên phế vật khó tu luyện, nói đến cùng thì Âm Dương Ẩn linh quyết cũng là thứ mà hắn đặc biệt nghiên cứu vì tên tiểu tử Ân Điện kia.
Trôi qua hàng vạn năm, những kẻ này không biết đã đạt được thành tựu nào rồi?
Tần Ninh thu hồi lại ánh mắt, nói: “Âm Dương Ẩn linh quyết, chia thành bốn tầng, hiện giờ ta sẽ truyền dạy cho mẫu thân của cô tầng đầu tiên!”
Trong gian phòng, Tần Ninh bắt đầu giải thích.
Hai mẹ con Cốc Nguyệt Hàn và Diệp Viên Viên nghiêm túc lắng nghe.
Thời gian trôi qua từng chút một, tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa mở ra.
Tần Ninh bước ra ngoài.
“Tần công tử!”
Diệp Thông Nguyên liền bước lên trước chào hỏi.
“Phu nhân của ngài đã khỏe rồi, đừng lo lắng!”
“Đa tạ Tần công tử!”
Dường như tảng đá nặng trịch trong lòng Diệp Thông Nguyên đã rơi xuống, ông ta cũng hoàn toàn yên tâm.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Thông Nguyên thức khuya dậy sớm, dường như khó mà yên tâm được, nghĩ đến cơ thể của phu nhân nhà mình, trong lòng ông ta lại khó chịu.
Diệp Viên Viên cũng đi theo.
Diệp Thông Nguyên vội vàng vào trong phòng, kiểm tra tình hình của vợ.
Còn lúc này, đại sư Khương Vinh, cha con Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ đứng ở bên cạnh.
“Cô đi theo ta!”
Nhìn Diệp Viên Viên, Tần Ninh ra hiệu.
“Ừm!”
Hai bóng người, dạo bước trong Diệp phủ rộng lớn.
Khương Vinh, Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ cẩn thận theo sau.
“Cô đã đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng năm rồi nhỉ?”
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, thản nhiên hỏi.
Bình luận facebook