• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (3 Viewers)

  • Chương 86-90

Chương 86: Mai phục

Nghe vậy, gương mặt Diệp Viên Viên đỏ lên.

Dường như Tần Ninh từ lâu đã phát hiện ra điều gì đó không ổn.

Chỉ có điều cảnh giới Linh Hải tầng 4 của nàng vẫn không thể phản ứng nhanh bằng hắn.

Tần Ninh nhìn về phía trước, chậm rãi nói: "Nếu đã tới, vậy thì đi ra đi!"

"Nửa đêm không về nhà ngủ với vợ con, chờ trong gió lạnh thế này chắc không phải là để ngắm trăng sao chứ?"

Tiếng xé gió vang lên, từng bóng người giờ phút này xuất hiện ở trên phố, vây chặt ba người Tần Ninh.

"Á…"

Nhìn thấy mấy thân ảnh mờ nhạt, Lăng Tiểu Phi đột nhiên hét lên.

"Đừng sợ!"

Tần Ninh trấn an: "Chỉ là bọn chó chuột, muội không cần phải lo lắng!"

"Được!"

Lăng Tiểu Phi gật đầu, nép sát vào Tần Ninh.

"Ha ha, tên nhóc, sắp chết tới nơi mà vẫn còn cứng miệng!"

Giọng nói hơi khàn chậm rãi vang lên.

Trong số mấy chục tên, tên đứng đầu mặc áo giáp đen, trên mặt quấn khăn che, nhìn ba người Tần Ninh.

Diệp Viên Viên rút kiếm ra, lãnh đạm nói: "Nơi này là thành Bắc Minh. Các ngươi dám hại người vào đêm hôm khuya khoắt, đã nghĩ tới hậu quả chưa?"

"Diệp tiểu thư!"

Tên cầm đầu cười nói: "Quốc sắc thiên hương như cô, đi với tên nhóc này làm cái gì? Chỉ cần Diệp tiểu thư rời khỏi nơi này, những chuyện ở đây bảo đảm không liên quan gì đến cô!"

Nghe vậy, Diệp Viên Viên bước lên phía trước, giữa hai lông mày của nàng từ từ tụ lại một tia sát khí.

"Thôi vậy, nếu như cô đã muốn thế, thì ta cũng không ngại vùi hoa dập liễu!"

"Diệp Viên Viên, trông chừng Tiểu Phi đi!"

Tần Ninh lúc này trực tiếp lên tiếng.

"Chỉ là một đáp ô hợp, vừa hay ta cũng muốn xem thử, ai, là đứa nào muốn giết ta!"

Tần Ninh bước tới.

Diệp Viên Viên muốn xuất chiến, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tần Ninh, nàng liền lùi lại, đứng chắn ở trước mặt Lăng Tiểu Phi.

Tần Ninh đập tay một cái, nhìn mười mấy tên kia rồi nói: "Nói thử xem, các ngươi là người của Minh Triệt hay là người của nhà họ Từ?"

"Người chết không cần biết những thứ này!"

Tên cầm đầu hừ một tiếng nói: "Tên nhóc thối tha, chịu chết đi!"

Lời nói vừa dứt, tên cầm đầu trực tiếp xuất chiêu, khí tức trong cơ thể bộc phát, chính là cảnh giới Linh Hải tầng 4.

Đồng thời, hai tên hai bên cũng lao lên, sát ý hướng về phía Tần Ninh.

Hai tên này đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 3.

Giờ phút này, ba tên lao thẳng tới chỗ Tần Ninh, không chút lưu tình, đao kiếm trong tay lóe lên những luồng sáng lạnh lẽo.

"Rốt cuộc là ai không biết sống chết?"

Tần Ninh cười gằn, bước lên trước một bước, tung ra một quyền.

Phi Long Trường quyền!

Một quyền tung ra xé gió phần phật, ngưng tụ nên một đạo quyền kình vô hình.

Ba thân ảnh còn chưa kịp tới gần Tần Ninh đã bị chặn lại.

Thấy vậy, Tần Ninh lại tiến lên, một tay đưa ra nắm lấy.

Nhưng ba tên này hợp tác với nhau vô cùng sắc bén, lại lùi về sau, cả hai bên trong lần đầu tiên đối mặt vẫn chưa thể phân cao thấp.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh cũng có hơi kinh ngạc.

Ba tên này phối hợp vô cùng hoàn hảo, nếu không, vừa rồi một tên trong số chúng đã phải chết.

"Xem ra lai lịch của các ngươi thật sự không đơn giản!"

Tần Ninh vỗ tay.

"Tên nhóc này đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 2!"

Tên cầm đầu hừ một tiếng, nói: "Xem ra tên nhóc này lại thăng lên được một tầng nữa!"

"Lão đại, cứ làm thịt hắn, mặc kệ hắn có thăng được mấy tầng, đêm nay chính là đêm hắn phải biến mất!"

"Đúng!"

Ba thân ảnh lại tiếp tục lao thẳng tới.

Lúc này, Tần Ninh cười gằn, cũng lao về phía trước.

"Á…"

Nhưng vào lúc này, một tiếng thét đột nhiên vang lên.

Khuôn mặt của Lăng Tiểu Phi tái nhợt, nhìn xung quanh.

"Tần Ninh ca ca, cứu bọn ta..."

Tần Ninh quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy có hai tòa trận pháp đang từ từ bay lên bên cạnh Lăng Tiểu Phi và Diệp Viên Viên.

Lúc này, có hai tên mặc đồ trắng xuất hiện ở hai bên trái phải.

"Diệp Viên Viên đã thức tỉnh Hoàng thể, thiên tài Diệp gia, đệ tử cao quý của học viện Thiên Thần, giết đi rồi cũng thật đáng tiếc!"

Một trong những tên mặc đồ trắng nói.

"Có điều, kẻ nào ngáng đường thì tuyệt đối phải bị giải quyết!"

Tên còn lại cũng cười nhạt nói.

"Linh trận sư!"

Sắc mặt Tần Ninh lúc này cũng đã không còn bình tĩnh.

Hai tòa trận pháp chồng lên nhau đó là linh trận cấp 1.

Linh trận cấp 1, dù là đơn giản nhất, cũng có thể bẫy và giết chết các võ giả từ cảnh giới Linh Hải tầng 1 đến tầng 3.

Đúng lúc này, Hoàng thể của Diệp Viên Viên khai mở, tay nàng cầm trường kiếm, kiếp pháp bay vùn vụt chống đỡ bên trong trận.

Tuy nhiên, hai tòa linh trận chồng lên nhau khiến cho ngay cả võ giả cảnh giới Linh Hải tầng 4 như Diệp Viên Viên cũng khó mà chống đỡ!

"Linh trận cấp 1, Phá Bại linh trận!"

"Linh trận cấp 1, Bách Sát trận!"

Tần Ninh lãnh đạm nói.

“Cũng có kiến thức đó!”, một tên áo trắng cười nhạt nói: “Phá Bại linh trận khiến đối phương suy yếu, sau đó Bách Sát trận sẽ giết nốt. Để đối phó với Diệp Viên Viên, bọn ta cũng tốn công không ít!"

"Đám bên kia, mau động thủ đi".

Một tên áo trắng nhìn về phía đối diện, nhếch miệng cười.

"Được!"

Đúng lúc này, ba tên áo đen lại phối hợp tấn công, hướng về phía Tần Ninh chém giết.

"Cút!"

Tần Ninh hừ một cái, lại mở tay đánh về phía trước.

"Tu La Viêm ấn!"

Tiếng rít mạnh vang lên, một đạo ấn kí trong lòng bàn tay của hắn được đánh thẳng ra.

Phụt…

Ngay lập tức, ấn kí khiến cho phía trước nổ tung. Một tên bên trái đối đầu trực diện với ấn kí đã bị trúng đòn nổ tung, máu tươi văng tung tóe.

Hai tên còn lại hoàn toàn chết lặng.

"Lưu Hàn, Triển Hạo, hai người các ngươi, mau thúc giục trận pháp giết chết con nhóc đó với Diệp Viên Viên!"

Một tên mặc đồ đen hét lớn.

Hắn không ngờ rằng Tần Ninh có thể trong phút chốc bùng nổ, sinh ra uy lực cường đại như vậy.

Điều này thật sự không thể nào tin được.

Cảnh giới Linh Hải tầng 2, sao linh khí lại mạnh mẽ như vậy?

Hơn nữa, Viêm ấn vừa rồi bùng nổ uy lực thật kinh khủng.

Nó có thể khiến cho một võ giả cảnh giới Linh Hải tầng 3 không có cách nào chống lại, cuối cùng bị nổ tan xác mà chết!

"Được!"

Hai tên áo trắng lúc này cũng liên tục thi triển ra linh ấn, đánh về phía linh trận, muốn thẳng tay giết chết Lăng Tiểu Phi và Diệp Viên Viên.

Phụt một tiếng, cơ thể của Diệp Viên Viên suýt nữa là té ngã, một vết thương xuất hiện, phòng ngự xuất hiện chỗ sơ hở, một tiếng phụt khác lại vang lên, trên cánh tay Lăng Tiểu Phi đột nhiên cũng xuất hiện vết máu.

"Oa..."

Trong phút chốc, Lăng Tiểu Phi oa oa khóc lớn.

Dù gì Lăng Tiểu Phi cũng chỉ là một cô bé bảy tám tuổi, làm sao có thể không hoảng sợ khi thấy tính mạng mình đang bị đe dọa.

"Các ngươi tìm chết!"

Tần Ninh xoay người lại đánh tới.

“Ngăn cản hắn, bất kể sống chết cũng phải ngăn hắn lại!”, tên áo đen cầm đầu lập tức nói.

Rất nhiều âm thanh xé gió liên tục vang lên.

Bọn chúng từng người từng người một dùng cả thân thể để ngăn cản Tần Ninh.

Bọn chúng hoàn toàn không phải là đối thủ của Tần Ninh, nhưng bọn chúng cũng không dám không tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân!

Cho dù có thể oanh kích được mấy tên lao ra ngăn cản, bước chân của Tần Ninh vẫn bị chặn lại.

Không lâu sau, trên người Diệp Viên Viên xuất hiện nhiều vết máu hơn.

Linh trận cấp 1 không phải chuyện đùa.

Một linh trận cấp 1 cường đại, thì cho dù là võ giả cảnh giới Linh Hải tầng 9, nếu bất cẩn cũng sẽ phải ôm hận mà chết.

"Đáng ghét!"

Sắc mặt Tần Ninh vô cùng lạnh, giờ phút này xông tới, đã là không còn kịp rồi.

"Nếu các ngươi đã muốn chết, ta sẽ tác thành cho các ngươi!"

Vừa dứt lời, Tần Ninh hạ thấp người, hai tay chạm mặt đất, đột nhiên mặt đất vang lên một tiếng nổ vang.
Chương 87: Huyền Minh Vệ

Khi tiếng nổ vang lên, trên mặt đất lúc này xuất hiện nhiều vết nứt lan rộng, ầm ầm vỡ nát.

Hai người đất mặt áo giáp từ trong lòng đất chui ra.

Không sai, chính là người đất!

Giống như những binh sĩ được điêu khắc bằng đất, hai đạo thân ảnh, trực tiếp xuất hiện.

Hai chiến binh đất nung cưỡi ngựa đất xé nát mặt đất phóng ra, mỗi người cầm một cây trường thương giết tới.

Hai chiến binh đất nung cưỡi ngựa đất ngay lập tức tiếp cận Liễu Hàm và Chiêm Hạo, hai tên linh trận sư!

Thanh âm xé gió vang lên.

Hai tên linh trận sư bị trường thương xuyên thủng ngực, bọn chúng bất ngờ nhìn hai dòng máu tươi đổ ra từ ngực của mình.

"Sao lại thế này?"

Cho đến khi chết, bọn chúng vẫn không dám tin.

Tần Ninh không biết đã sử dụng bí thuật quỷ quái gì, không ngờ lại có thể từ dưới mặt đất triệu hồi lên hai chiến binh đất nung bạo ngược, trực tiếp giết chết bọn chúng.

Bọn chúng căn bản không hề có thời gian để phản ứng lại.

Bịch bịch...

Hai thân ảnh rơi xuống đất, hai chiến binh đất nung cưỡi ngựa đất lao thẳng vào linh trận, đẩy Diệp Viên Viên và Lăng Tiểu Phi ra ngoài

"Tần Ninh ca ca..."

"Muội không sao chứ?"

Nhìn hai người, ánh mắt Tần Ninh khẽ động.

"Ta xin lỗi!"

Diệp Viên Viên cúi đầu xấu hổ nói.

Tần Ninh chỉ yêu cầu nàng bảo vệ Lăng Tiểu Phi, nhưng ai ngờ cuối cùng lại để cho Tần Ninh bảo vệ cả hai người bọn họ.

"Không sao!"

Tần Ninh cười nhạt: "Mấy tên này, ta muốn nhìn xem bọn chúng là ai!"

Ánh mắt Tần Ninh mắt lóe lên, nhìn thẳng về phía tên áo đen cầm đầu.

"Rút, rút!"

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của tên áo đen cầm đầu lúc này mới tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Hai vị linh trận sư cấp 1 đã bị Tần Ninh thẳng tay giết chết, đã chẳng còn ai có thể ngăn cản hắn.

Hơn nữa hai chiến binh đất nung vừa xuất hiện kia thật quá kinh khủng.

"Chạy thoát được sao?"

Lúc này, Tần Ninh lại hạ thấp người, hai tay lại vỗ xuống, từng đạo linh ấn phóng ra ẩn vào mặt đất.

Bang bang...

Trong tích tắc, thêm hai chiến binh đất nung cưỡi ngựa đất lại lao ra khỏi lòng đất.

Ầm ầm mấy tiếng, tên áo đen cầm đầu đã bị một thân ảnh bắt lấy ném về phía sau.

Một tiếng bịch thật lớn vang lên, gã ngã xuống ngay dưới chân Tần Ninh.

Tấm vải che trên mặt bị kéo lộ ra.

"Tề Đông Minh!"

Nhìn thấy gương mặt hoảng hốt đó, Diệp Viên Viên giật mình.

"Cô biết gã sao?"

"Vâng, ở trong thành Bắc Minh có mấy trăm ngàn cấm vệ quân, cha của gã là một trong những thống lĩnh của cấm vệ quân!

"Cha của gã tên là Tề Uy, nghe nói sau lưng đã lén lút đầu quân cho... lục hoàng tử Minh Triệt!"

Tần Ninh nghe xong lời này, sắc mặt càng lạnh lùng.

Minh Triệt!

Bang...

Tần Ninh đạp thẳng một cước lên ngực Tề Đông Minh, gã hự một tiếng, máu ở nội tạng lúc này mới nôn ra ngoài.

"Ám sát ta?"

Tần Ninh trầm mặc nhìn Tề Đông Minh, cười nhạt nói: "Tên Minh Triệt này quá coi thường ta rồi!"

Lời vừa dứt, chân của Tần Ninh lại đạp xuống càng mạnh hơn.

"Ngươi... ngươi làm sao có thể triệu hồi những Huyền Minh Vệ đã chết?"

Vẻ mặt Tề Đông Minh kinh hãi nói: "Huyền Minh Vệ là đội thị vệ do Minh Uyên, hoàng đế đầu tiên của đế quốc Bắc Minh tạo nên, bất khả chiến bại, ngươi làm sao có thể..."

"Cái này ngươi không cần phải biết!"

Tần Ninh lãnh đạm nói: "Ngươi chỉ cần biết mình sắp chết, vậy thôi!"

"Ngươi, ngươi... ngươi không thể giết ta!"

Tề Đông Minh hét lên: "Ta là con trai của Tề Uy, đại đội trưởng của cấm vệ quân..."

Phụt…

Tuy nhiên, Tề Đông Minh còn chưa kịp nói hết câu, thì một cước của Tần Ninh đã đạp mạnh xuống.

Máu tươi văng lên tung tóe, sắc mặt của Tần Ninh không thay đổi, chỉ có ánh mắt của hắn đã càng lúc càng âm lãnh.

Giờ phút này, những tên khác cũng đang chạy trốn, nhưng bốn chiến binh đất nung đang cưỡi ngựa đuổi theo, bọn chúng làm sao có thể chạy thoát.

Mùi máu tanh dần dần lan tỏa khắp nơi.

Trong mắt Tần Ninh hiện lên sát ý.

Hắn không muốn giết Minh Triệt cũng không phải do lo sợ điều gì, chỉ là người này hắn không đành lòng giết.

Người xây dựng nên đế quốc Bắc Minh là Minh Uyên, một trong những đồ tôn được hắn yêu thương nhất khi còn là Cửu U Đại Đế.

Hoàng thất Bắc Minh bây giờ toàn là con cháu của Minh Uyên, cho dù không có nhân tài để kế thừa cơ nghiệp thì hắn cũng không muốn quản nhiều đến thế.

Nhưng bây giờ, thật đúng là quá tam ba bận.

Minh Triệt đã chạm vào giới hạn cuối cùng của hắn.

Diệp Viên Viên nhìn thấy bốn chiến binh đất nung cưỡi ngựa đất đã trở về, liền nhẹ giọng nói: "Lời đồn nói rằng vị hoàng đế đầu tiên của đế quốc Bắc Minh tên Minh Uyên, là do tôn giả Thanh Vân dạy dỗ".

"Còn tôn giả Thanh Vân thì được cho là đồ đệ của Cửu U Đại Đế!"

"Nói tóm lại, hoàng đế Minh Uyên là đồ tôn của Cửu U Đại Đế, người ta còn nói rằng khi thành Bắc Minh được xây dựng, do Cửu U Đại Đế rất thương yêu đồ tôn của mình, nên đã tốn không ít công sức tạo ra một trận pháp!"

"Trận pháp này được gọi là Huyền Minh đại trận. Nó có thể triệu hồi Huyền Minh Vệ xuất chiến. Sức mạnh của trận pháp này cực kỳ mạnh mẽ, có thể đảm bảo rằng đế quốc Bắc Minh sẽ không bị tiêu diệt ngay cả khi chỉ còn lại thành Bắc Minh này!"

"Hơn nữa, theo lời đồn đại, Huyền Minh đại trận không chỉ có vậy..."

"Cô cũng chỉ đang nói về lời đồn mà thôi..."

Tần Ninh cười nhạt, ngắt lời Diệp Viên Viên.

Nhưng vào lúc này, Diệp Viên Viên hoàn toàn không thể nhìn thấu Tần Ninh.

Sự xuất hiện của những chiến binh đất nung cưỡi ngựa đất của Huyền Minh Vệ thực sự quá kỳ lạ.

Tần Ninh phất tay, bốn chiến binh chậm rãi biến mất.

Vết nứt trên mặt đất cũng biến mất, bốn chiến binh dường như chưa từng xuất hiện.

Xẹt...

Đúng lúc này, đột nhiên lại vang lên âm thanh xé gió.

Diệp Viên Viên nâng kiếm lên, nhìn về phía trước, trở nên thận trọng.

"Tần huynh!"

Thánh Tâm Duệ cùng hơn chục người vội vàng chạy tới, hắn ta cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Tần Ninh bình an vô sự.

Bên cạnh hắn ta, Thánh Đăng Phong trông uy nghiêm và đầy sát khí, đang nhìn xung quanh một cách thận trọng.

Một tiếng “bốp” đột ngột vang lên, Thánh Tâm Duệ liền ăn một đấm vào đầu.

"Tên ôn con, tên ngốc nghếch, tên óc heo!"

Thánh Đăng Phong hùng hùng hổ hổ nói: "Ban ngày lão già Từ Viễn Sơn muốn làm gì Tần công tử con còn không biết sao? Đã muộn như vậy, còn dám để Tần công tử một mình trở về!"

"Con ngứa đòn lắm rồi phải không!"

Thánh Đăng Phong đánh không thương tiếc, gương mặt của Thánh Tâm Duệ chẳng mấy chốc mà sưng lên.

"Cha, con sai rồi..."

Thánh Tâm Duệ oan ức cực kỳ, rõ ràng là Tần Ninh không cho hắn ta đưa về.

"Được rồi!"

Tần Ninh cau mày nói: "Xử lý những thi thể này đi!"

Lần này Minh Triệt dám dùng quan hệ để điều động cấm vệ quân tới giết hắn, cho dù mấy tên này có biến mất mãi mãi thì Minh Triệt cũng sẽ không dám lớn tiếng làm lộ ra.

"Món nợ này, Minh Triệt, ta sẽ sẽ ghi nhớ!"

Giọng điệu của Tần Ninh càng lúc càng lạnh lẽo.

Nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Tần Ninh, Thánh Tâm Duệ biết rằng sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Đừng nói là hoàng tử, ngay cả hoàng đế, Tần Ninh cũng dám giết!

Một tiếng bịch đột nhiên vang lên.

“Diệp tiểu thư!”, Thánh Tâm Duệ giật mình.

Lúc này, sắc mặt của Diệp Viên Viên tái nhợt, thân thể mềm mại ngã thẳng xuống đất.

Tần Ninh vội vàng tiến lên đỡ nàng, xem qua sắc mặt của nàng thì gương mặt hắn cũng biến sắc: "Trúng độc rồi!"
Chương 88: Nhìn nhau lúng túng

"Trong trận pháp còn có khí độc!"

Sắc mặt Tần Ninh hơi ảm đạm, hắn nói: "Trở về Thánh Đan các!"

"Được được!"

Hai cha con Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ ngay lập tức bắt đầu bận rộn.

Tần Ninh bế Diệp Viên Viên lên, tiến vào trong Thánh Đan các, lập tức đi vào một phòng luyện đan.

"Lấy cho ta một cái thùng gỗ, cùng năm loại thảo mộc, Cam Lam Chi, Tử Huân Thảo..."

Tần Ninh nhanh chóng nói ra tới hơn chục loại dược liệu.

Nghe vậy, Thánh Đăng Phong sửng sốt hỏi: "Diệp tiểu thư đã trúng chất độc gì?"

"Độc của cóc Tử Nguyên!"

Cóc Tử Nguyên?

Thân thể của Thánh Đăng Phong như mềm nhũn ra.

Cóc Tử Nguyên là một linh thú cấp 4!

Hơn nữa, chất độc của nó lan ra trong cơ thể cực kỳ nhanh chóng và ghê gớm, cho dù là cường giả cảnh giới Linh Phách nhiễm phải chất độc này thì cũng phải chết không có chỗ chôn.

Tần Ninh có thể giải quyết được sao?

"Cũng may là trúng độc ở bên cạnh ta, bằng không nếu như để qua một canh giờ, cho dù là ta cũng sẽ không có cách nào cứu được!"

Tần Ninh dứt khoát nói: "Mau đi chuẩn bị dược liệu cùng nước đem tới đây!"

"Vâng!"

Thánh Đăng Phong ngay lập tức dặn dò người hầu chuẩn bị.

Thánh Tâm Duệ vội vàng kéo Lăng Tiểu Phi tới rồi nói: "Tần huynh, Tần huynh, Tiểu Phi cũng bị thương, cũng trúng độc!"

"Muội ấy không sao!"

Tần Ninh nhẹ giọng nói: "Tiểu Phi đừng lo lắng, muội chỉ bị thương ngoài da, để cho Thánh ca ca bế muội đi ngủ một giấc là không sao nữa!"

"Tối nay ta rất bận, để Thánh ca ca bảo vệ muội, có được không?"

"Được!"

Lăng Tiểu Phi gật đầu nói: "Tần Ninh ca ca, huynh nhất định phải cứu Viên Viên tỷ tỷ, Tiểu Phi không muốn tỷ ấy chết!"

"Đừng lo lắng, sẽ không chết đâu!"

Tần Ninh khẽ cười nói.

"Vâng!"

Thánh Tâm Duệ bế Lăng Tiểu Phi rời khỏi phòng luyện đan, trong lòng hắn ta cảm thấy hình như không đúng lắm.

Diệp Viên Viên là thiên tài Hoàng thể, cảnh giới Linh Hải cấp 4, nay bị trúng độc của cóc Tử Nguyên, ngay cả tính mạng còn không thể đảm bảo.

Đây là lần đầu tiên Thánh Tâm Duệ nhìn thấy Tần Ninh thận trọng như vậy, điều này đủ cho thấy độc của cóc Tử Nguyên nguy hiểm tới cỡ nào.

Mà Lăng Tiểu Phi rõ ràng cũng bị trúng độc, nhưng tại sao Tần Ninh lại có thể nói Lăng Tiểu Phi sẽ không sao chứ?

Cô bé này, rốt cuộc là có điểm gì đặc biệt hơn người khác?

Có nằm mơ thì hắn ta cũng không ngờ rằng, cô bé mà hắn ta đang bế trong lòng lúc này lại chính là hậu duệ của một thần thú.

Cửu U Chu Tước trời sinh trong cơ thể có Cửu U Hỏa, nên chất độc của cóc Tử Nguyên hoàn toàn không thể gây ra ảnh hưởng đến Tiểu Phi, nhiều lắm cũng chỉ có thể khiến cho cô bé ngủ thiếp đi một chút.

Không cần nhiều thời gian, Thánh Đăng Phong đã chuẩn bị xong toàn bộ dược liệu.

Tần Ninh lúc này mới thở ra một hơi, nhìn về phía mọi người, nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước, ta không gọi thì không được vào!"

“Vâng!”

Tần Ninh vừa dứt lời, Thánh Đăng Phong đương nhiên nghe theo.

Suy cho cùng, ông ta rất tin tưởng vào thuật luyện đan của Tần Ninh.

Nhìn người đang nằm ở trên giường, Tần Ninh cười khổ nói: “Mẹ cô còn chưa khỏe, nay cô lại trúng độc, cũng chỉ trách ta bất cẩn!”

Tần Ninh khổ sở cười một tiếng, đi lên phía trước, chậm rãi cởi y phục của Diệp Viên Viên.

Một thân hình hoàn mỹ bày ra trước mặt Tần Ninh vào lúc này, nhưng trong mắt Tần Ninh không hề có một suy nghĩ lung tung nào.

Lòng bàn tay hắn khẽ vung lên, một luồng ánh sáng chậm rãi lan ra, bao phủ trên bề mặt vết thương.

Không lâu sau, mấy vết thương trên người Diệp Viên Viên đã ngừng chảy máu.

Tần Ninh quay đầu nhìn thùng gỗ, mười mấy loại dược liệu lơ lửng trước mặt hắn.

"Độc tố của cóc Tử Nguyên..."

Tần Ninh lại vung lòng bàn tay, từng ngọn lửa mãnh liệt chậm rãi tản ra.

Trên bề mặt dược liệu bắt đầu xuất hiện những giọt nước với nhiều màu sắc khác nhau.

Tần Ninh không dừng lại.

Dần dần, từng giọt từng giọt dịch dược nhỏ vào trong thùng gỗ, nước trong thùng gỗ cũng dần dần đổi màu, cuối cùng các loại dược liệu đều hòa vào nhau cùng với nước trong thùng gỗ, nước trong thùng lại trở nên trong suốt như pha lê. Nhưng cũng có thể thấy rõ rằng nó đã trở nên đậm đặc hơn rất nhiều.

Tần Ninh thận trọng nhấc Diệp Viên Viên lên.

"Đắc tội rồi, Diệp tiểu thư!"

Tần Ninh thở ra một hơi, đặt Diệp Viên Viên vào trong thùng gỗ.

Cơ thể mềm mại đó bị khúc xạ trong nước nhưng vẫn rạng rỡ.

Mặc dù vết thương chồng chất, nhưng vẫn cho người ta cảm giác vô cùng hoàn mỹ.

Tần Ninh dời tầm mắt, lui về phía sau mấy bước, vung lòng bàn tay, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một ngọn lửa, từ từ đun nóng nước trong thùng gỗ.

Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng cũng đã đến sáng sớm ngày hôm sau.

Diệp Viên Viên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể lảo đảo, nhưng toàn thân rất ấm áp.

Mở mắt ra, nàng liền thấy có một bàn tay đang đặt nhẹ lên vai của mình.

Trước mặt nàng lúc này là một bóng người đang khoác tay lên thành thùng gỗ, đầu rũ xuống.

Khuôn mặt sạch sẽ, đôi mắt khép hờ lại và tiếng thở đều đều.

Một gương mặt tuấn tú trong tư thế ngủ say như vậy tạo cho người khác cảm giác rất thân thiết.

Nhìn thấy Tần Ninh đang ngủ say, Diệp Viên Viên khẽ lắc đầu mình một cái.

"Hôm qua…"

Nhớ lại tối hôm qua, sắc mặt Diệp Viên Viên tái nhợt, hình như là nàng đã bị hôn mê.

Bây giờ tỉnh lại...

"Hả?"

Đột nhiên nhìn xuống, khuôn mặt Diệp Viên Viên lập tức đỏ bừng như quả hồng.

Không có thứ gì bên dưới cơ thể của nàng vào lúc này.

Trước mặt nàng, nửa người Tần Ninh lại đang dựa vào thành thùng gỗ, ngủ say...

Nhìn nước đọng bên trong thùng gỗ hiện lên màu tím đen, nàng làm sao không biết.

Nàng đã bị trúng độc!

Tần Ninh đã giải độc cho nàng sao?

Nhưng giải độc kiểu này thì… ngại quá!

Diệp Viên Viên thận trọng đứng lên, tiếng nước bắn tung tóe đột nhiên vang lên.

"Hả?"

Tần Ninh lúc này dụi dụi mắt đứng lên thì thấy một bóng dáng xinh đẹp đang ngạo nghễ đứng thẳng trước mặt hắn.

Hơn nữa đó là một bóng dáng xinh đẹp không mảnh vải che thân!

Cộng thêm khuôn mặt tinh xảo đó, thật là cho người ta cảm giác quá mức kích thích!

Tần Ninh đè nén tà khí trong lòng, nặn ra một nụ cười bình thản nhất có thể.

"Cô tỉnh rồi à?"

"Ừm!"

Diệp Viên Viên chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cả hai nhìn nhau, không nói nên lời hồi lâu.

“Cái đó… công tử… công tử có thể quay đi trước được không!”, Diệp Viên Viên đỏ bừng mặt, cúi đầu nói: “Ta muốn mặc quần áo vào trước!”

"Ồ, được được!"

Tần Ninh lúc này mới ngáp một cái, nói: "Ta cả đêm không ngủ, ta đi nghỉ ngơi đây!"

"Ừm!"

Nhìn thấy Tần Ninh rời đi, Diệp Viên Viên mới thở ra một hơi.

Bị một thiếu niên nhìn chằm chằm như thế này thì đúng là... xấu hổ muốn chết mà!

Tần Ninh rời khỏi phòng luyện đan đó, cảm giác được sự bất thường trong cơ thể, đành nở nụ cười tự giễu mình.

Diệp Viên Viên rất xinh đẹp, tuy rằng hắn không phải kẻ háo sắc, nhưng sáng nay tỉnh lại nhìn thấy cảnh đó, hắn cũng khó tránh khỏi không kiềm chế được!

"Ta không thể làm chuyện hồ đồ như thế...", Tần Ninh tự nhủ: "Nếu không lại giống như cha của ta, để lại tam nương, tứ nương, ngũ nương, thật đúng là phiền phức!"

Nhớ lại những gì đã xảy ra trong Cửu Thiên Vân Minh lúc trước, Tần Ninh không khỏi nở nụ cười.

"Tuy rằng phiền phức, nhưng các mẹ đều đối xử với ta rất tốt..."

Gạt bỏ hết hoài niệm trong lòng, Tần Ninh cũng không đi nghỉ ngơi mà là đi tới một phòng luyện đan khác.
Chương 89: Khương đại sư chất vấn

Mặc dù độc tố trong cơ thể Diệp Viên Viên đã được loại bỏ, nhưng vết thương cũng phần nào bị ảnh hưởng, cần dùng một số dược liệu để chữa trị.

Sáng sớm, Thánh Tâm Duệ đã đến cùng Tiểu Phi.

"Ca ca, Viên Viên tỷ tỷ sao rồi? Vừa rồi muội gặp tỷ ấy, hai má của tỷ ấy lại đỏ như vậy!", Lăng Tiểu Phi khó hiểu hỏi: "Độc tố trong người Viên Viên tỷ tỷ còn chưa được loại bỏ hết sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Thánh Tâm Duệ liền trở nên kỳ quái, còn Tần Ninh thì không biết nên trả lời như thế nào.

"Đừng lo lắng, Viên Viên tỷ tỷ của muội đã được chữa khỏi rồi, chỉ còn có một ít độc trên bề mặt cơ thể vẫn còn chưa được loại bỏ hết thôi!"

Tần Ninh xoa đầu Tiểu Phi, cười nói: "Muội không tin thuật luyện đan của Tần Ninh ca ca sao?"

"Đương nhiên là ta tin rồi!"

Tiểu Phi cười ha ha nói, cũng không hỏi nữa.

Nhưng còn Thánh Tâm Duệ thì làm gì dễ bị gạt như vậy.

Hắn ta còn nhớ rõ hôm qua Diệp Viên Viên mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, nhưng hôm nay khi ra ngoài, nàng lại mặc một chiếc váy màu hoa oải hương.

Rõ ràng là đã thay quần áo rồi.

Hơn nữa, Tần Ninh ở cùng phòng với Diệp Viên Viên một đêm, độc tố của nàng ta đã được tẩy rửa sạch sẽ, y phục của Diệp Viên Viên bị rách khắp nơi, Tần Ninh sẽ dễ bị lôi kéo vào những suy nghĩ...

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, tuổi tác lại phù hợp, một thiếu niên tuấn tú, một thiếu nữ xinh đẹp...

Có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra?

Tần Ninh gõ đầu Thánh Tâm Duệ, nói: "Nãy giờ ta nói cái gì, ngươi đã nghe rõ chưa?"

"Hả? Cái gì?"

"Chuẩn bị thêm một phần những dược liệu đã liệt kê này, những dược liệu ngày hôm qua cũng chuẩn bị cho ta thêm một phần!"

"Ồ, vâng!"

Thánh Tâm Duệ ngay lập tức bắt đầu bận rộn.

Nhưng hắn ta cũng không cảm thấy mệt mỏi vì điều đó.

Thuật luyện đan của Tần Ninh thực sự rất xuất sắc.

Mỗi lần quan sát Tần Ninh luyện đan, hắn ta đều cảm thấy hưởng thụ tuyệt đối.

Lưu loát, uyển chuyển, và nhanh chóng.

Tựa như Tần Ninh không phải đang luyện đan, mà là đang làm một món thủ công mỹ nghệ, khéo léo vừa mắt.

Có lẽ cảnh giới giác ngộ siêu việt này chính là mơ ước của mọi vị đan sư chăng?

Thánh Tâm Duệ thậm chí còn muốn nhìn thấy Tần Ninh luyện đan mỗi ngày.

Không chỉ là một loại hưởng thụ, đây cũng là cách khiến cho thuật luyện đan của hắn ta phát triển lên cao nhanh chóng hơn.

Chuẩn bị xong tất cả dược liệu, Tần Ninh bắt đầu luyện đan.

Ngoài ba loại linh đan trước đó là Phá linh đan, Tố linh đan và Hồi linh đan, lần này Tần Ninh cũng đang chuẩn bị luyện chế ra Thanh Nguyên đan!

Thanh Nguyên đan đã hồi phục vết thương của Diệp Viên Viên rất tốt, gần như có thể loại bỏ hoàn toàn những nguy cơ tiềm ẩn.

Ngoài ra, đối với Tiểu Phi, cũng cần một viên đan dược để thúc đẩy tu luyện.

Hai ngày nay cảm giác thèm ăn của Tiểu Phi tăng lên rất nhiều, trên thực tế, chính là do thần thể hấp thu linh khí quá nhanh, thể chất không theo kịp nên cần phải liên tục bổ sung năng lượng.

Nếu có thể dùng đan dược để ổn định, có thể đảm bảo rằng việc tu luyện của cô bé trở nên thông suốt hơn, tránh mắc phải sai lầm.

Mà vào lúc này, trên lầu bảy của Thánh Đan các đang diễn ra một cuộc thi độc nhất vô nhị.

Thánh Đăng Phong và Cưu Thạch đang ăn miếng trả miếng với nhau, vô cùng căng thẳng.

"Bắt đầu đi, Thánh sư huynh!"

Cưu Thạch nhìn Thánh Đăng Phong, vô cùng tự tin.

Ba câu hỏi của ông ta tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại ẩn chứa nhiều huyền cơ, nhất là câu hỏi cuối cùng, Thánh Đăng Phong tuyệt đối không thể trả lời.

"Cưu Thạch sư đệ, dĩ nhiên phải để cho đệ bắt đầu trước, ta phải giữ được phong độ của một sư huynh chứ!"

Thánh Đăng Phong cũng tự tin cười nói.

Giả vờ!

Cưu Thạch giờ phút này trong lòng tràn đầy đắc ý!

Ông ta không tin rằng Thánh Đăng Phong có thể trả lời ba câu hỏi của ông ta.

"Được!"

Cưu Thạch hừ một tiếng, ông ta có thể trả lời cả ba câu mà Thánh Đăng Phong vừa hỏi nên rất thong thả trả lời, rất nhanh đã trả lời xong.

Đại sư Khương Vinh gật đầu: "Không sai, đáp án đều đúng!"

"Thánh Đăng Phong, đến lượt huynh!"

"Được!"

Thánh Đăng Phong cũng không từ chối nữa.

Tần Ninh đã giúp ông ta lý giải ba câu hỏi này từ lâu, hiện tại ông ta chỉ cần lặp lại từng chữ một.

"Câu hỏi thứ nhất, quả Tề Nguyên có thể thay thế bằng hoa Tề Nguyên, nhưng cần phải thêm vào cỏ Bích Căn, mà cỏ Bích Căn vô cùng trân quý, nói chung, linh đan sư tứ phẩm sẽ không làm chuyện này!"

"Câu hỏi thứ hai, Tích Tâm đan thực sự có thể được thay thế bằng Tích Mạch đan và Định Tâm đan. Nhưng không chỉ vậy, cần phải thêm vào Kỳ Linh đan. Khi ba viên đan dược này phối lại với nhau, công dụng cũng sẽ giống như Tích Tâm đan. Chỉ có điều, ba loại đan dược này cuối cùng sẽ gây ra nhiều ảnh hưởng đối với cơ thể của võ giả, vì vậy nói chung, sẽ không có ai làm điều này cả".

"Đối với câu hỏi cuối cùng..."

Thánh Đăng Phong bình tĩnh nói: "Lửa luyện đan, có thể nghịch chuyển!"

"Tuy nhiên, chỉ có người có thể chất đặc biệt mới có thể tạo ra nghịch chuyển, ví dụ như linh thể, hoặc những thể chất đặc biệt vượt qua linh thể!"

Thánh Đăng Phong chỉ nói trong một hơi, sau đó nhìn Cưu Thạch, cười nói: "Cưu Thạch sư đệ, ta trả lời như vậy có đúng hay không?"

Nhìn Thánh Đăng Phong, trên mặt Cưu Thạch lộ ra vẻ kinh ngạc.

Làm thế nào mà Thánh Đăng Phong có thể có được tất cả các câu trả lời chính xác?

Điều này là hoàn toàn không thể!

Ba câu hỏi này ông ta đã phải chuẩn bị trong một thời gian rất dài, Thánh Đăng Phong tuyệt đối không thể trả lời chính xác, đặc biệt là câu hỏi cuối cùng!

Khương Vinh lúc này mới kinh ngạc nhìn Thánh Đăng Phong.

Thánh Đăng Phong rõ ràng đã khác trước rất nhiều.

Không chỉ thuật luyện đan ngày càng tiến bộ, mà ngay cả lý luận cũng rất tường tận.

"Ta không phục!"

Cưu Thạch hừ một tiếng, nói: "Khương lão, Thánh Đăng Phong nhất định đã gian lận, bên trong đế quốc Bắc Minh nhất định có linh đan sư ngũ phẩm, thậm chí là có một linh đan sư cao cấp hơn đang tồn tại".

"Được rồi!"

Khương Vinh lúc này mới cau mày, nói: "Thi hỏi đáp, hai người ngang tài ngang sức. Cưu Thạch, thuật luyện đan của Thánh Đăng Phong cao minh hơn ngươi. Lần khiêu chiến này, ngươi thất bại rồi!"

Sau đó, Khương Vinh quay lại nhìn Thánh Đăng Phong, cười nhẹ nói: "Không tệ không tệ, Thánh Đăng Phong, ngươi sẽ tiếp tục làm các chủ của Thánh Đán các ở đế quốc Bắc Minh, hơn nữa, lần này ta trở về sẽ báo cáo với tổng các chủ rằng ngươi đã được thăng lên linh đan sư ngũ phẩm, ngươi là một nhân tài hiếm có!"

"Cảm ơn Khương đại sư đã khen!"

Thánh Đăng Phong chắp tay nói.

Ải này cuối cùng cũng đã kết thúc!

Mới hai ngày trước ông ta còn lo lắng, thế mà những chuyện xảy ra trong hai ngày này đã khiến cho ông ta không thể tin được.

Tần Ninh thật sự quá lợi hại!

"Khương lão..."

"Cưu Thạch!"

Thấy Cưu Thạch vẫn chưa phục, sắc mặt của Khương Vinh trầm xuống, lão ta nói: "Lần khiêu chiến này ngươi đã thua, thua chính là thua, hiểu chưa?"

"Vãn bối đã hiểu rồi!"

Cưu Thạch đành phải chắp tay rút lui.

Nhưng nét mặt của ông ta vô cùng dữ tợn, có thể thấy được ông ta vẫn chưa hề nhận thua.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Khương Vinh và Thánh Đăng Phong.

Nhìn Thánh Đăng Phong, Khương Vinh chậm rãi nói: "Nói đi!"

Lão ta vừa dứt lời, sắc mặt của Thánh Đăng Phong liền tái đi.

Sau đó, ông ta cười nói: "Khương lão đang nói cái gì vậy?"

“Hừ, đừng giả bộ với ta!”, Khương Vinh nghiêm mặt nói: “Vị đại sư đó hiện tại đang ở nơi nào?"

"Đại sư? Đại sư nào!"

"Tên nhóc con nhà ngươi!"

Khương Vinh cười mắng một tiếng: "Sau khi trở về, ta đã kiểm tra kỹ ba loại đan dược. Chúng không phải thứ được luyện ra trước đó, mà là được luyện ra ngay trong ngày!"

"Nếu như lão phu không có nhãn lực này, cũng sẽ không xứng được gọi là linh đan sư thất phẩm!"

"Hơn nữa, thuật luyện đan của ngươi đã thay đổi rất nhiều, thói quen luyện đan bao năm qua cũng có thể thay đổi được, nếu không có ai dạy dỗ thì có thể không?"

Khương Vinh chăm chú quan sát Thánh Đăng Phong.
Chương 90: Được chấp thuận

Nghe vậy, trong ánh mắt của Thánh Đăng Phong lóe lên chút hoảng sợ rồi biến mất.

Làm lộ ra chuyện của Tần Ninh, chỉ sợ chọc cho Tần Ninh không vui, đến lúc đó sẽ phiền toái lắm!

Nhưng nếu không nói, đại sư Khương Vinh nhất định sẽ làm khó làm dễ!

"Thánh Đăng Phong, ngươi từng là môn hạ của ta, hẳn cũng phải biết tính tình của ta như thế nào!"

Khương Vinh lại nói: "Ta chỉ muốn gặp vị đại sư này để thỉnh giáo một chút chứ không có ý khác, lần này ngươi chiến thắng xứng đáng, dẫu sao Thánh Đan các vẫn rất coi trọng linh đan sư ngũ phẩm"

“Nếu như ngươi còn không đồng ý yêu cầu của ta, vậy ta sẽ để Cưu Thạch ở lại!”, Khương Vinh cuối cùng đành phải bất đắc dĩ nói.

Ngày hôm qua lão ta nghiên cứu ba loại linh đan kia rất lâu, phát hiện chúng không phải được luyện thành trước đó mà là mới vừa luyện thành.

Điều này đủ cho thấy rằng bên trong Thánh Đan các có một vị đại sư luyện đan tồn tại.

Trải qua một đêm ngủ không ngon giấc, hôm nay lại nghe câu trả lời của Thánh Đăng Phong, lão ta cực kỳ chắc chắn rằng đằng sau Thánh Đăng Phong nhất định có một linh đan sư cao cấp.

"Khương đại sư!"

Thánh Đăng Phong lúc này mới chắp tay nói: "Chuyện này có thể để cho vãn bối hỏi xin sự chấp thuận của người đó không?"

Nghe vậy, Khương Vinh rất vui mừng.

"Được!"

Khương Vinh gật đầu.

Lão ta thật sự rất muốn gặp vị đại sư này.

Hơn nữa, nếu được ngồi đàm đạo với một vị linh đan đại sư có thể luyện chế ra một viên thần dược đã thất truyền từ lâu, nhất định là một trải nghiệm vô cùng sung sướng.

Thánh Đăng Phong thất thần, không có tự tin.

Tần Ninh vô cùng cao ngạo, lần này làm lộ chuyện, nếu như làm cho hắn không vui, sợ rằng sẽ đắc tội với Tần Ninh.

Nhưng nếu đắc tội đại sư Khương Vinh, thì sau này ông ta sẽ không có chỗ đứng bên trong Thánh Đan các.

Thánh Đăng Phong thấp thỏm đi tới phòng luyện đan nơi Tần Ninh đang ở.

"Tần công tử!"

"Sao?"

"Đại sư Khương Vinh muốn được gặp công tử!"

Thánh Đăng Phong cười nói: "Ông ta biết phía sau có công tử giúp ta..."

"Gặp ta?"

Tần Ninh khẽ cau mày, nói: "Được rồi, vừa hay ta cũng có chuyện cần ông ta giúp. Nếu ta nhớ không lầm thì ông ta là một linh đan sư thất phẩm đúng không? Miễn cưỡng cũng có thể dùng được!"

Nghe vậy, Thánh Đăng Phong thoáng giật mình.

Linh đan sư thất phẩm? Miễn cưỡng đủ dùng?

Tần Ninh định làm gì?

"Bảo ông ta tới gặp ta!"

"Được được được!"

Bất kể như thế nào, chỉ cần Tần Ninh chấp thuận thì vẫn là chuyện tốt.

Thánh Đăng Phong lập tức đi mời đại sư Khương Vinh.

Không lâu sau, có hai người gõ cửa bước vào.

Khương Vinh đã sửa sang lại sắc mặt, trông rất là trịnh trọng.

Mà bên kia, Tần Ninh đang ngồi trước lò luyện đan, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Khương Vinh nhìn vào trong phòng.

Thánh Tâm Duệ cùng một cô gái đang đứng ở một bên, còn có một cô bé đang ngồi trên giường, có vẻ như đang tu luyện.

Ngoài ra còn có một thiếu niên, ngồi xếp bằng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Đến rồi!"

Thánh Đăng Phong kính cẩn nói.

Nhìn thấy khung cảnh trong phòng, Khương Vinh khẽ sững sờ.

"Thánh Đăng Phong, ngươi... ngươi trêu đùa lão phu?"

Khương Vinh có chút sầu muộn, nói: "Ta chỉ muốn gặp vị đại sư kia một lần, ngươi không muốn để cho ta gặp thì thôi đi, mang ta tới nơi này làm gì?"

"Oan uổng quá!"

Thánh Đăng Phong lúc này bất đắc dĩ nói: "Khương đại sư, vị đại sư đó chính là Tần Ninh, Tần công tử đây!"

Thánh Đăng Phong chỉ vào Tần Ninh rồi giới thiệu.

"Hắn?"

Khương Vinh trợn mắt nhìn Tần Ninh.

Một tên nhóc trông như 16, 17 tuổi là một vị đại sư? Đùa gì vậy?

Thánh Đăng Phong lúc này trong lòng cũng oán thầm: “Đại sư là do người nói, chứ ta đâu có nói sau lưng ta là một vị đại sư đâu!”

Đương nhiên, ông ta cũng không dám nói thẳng điều này ra.

Khương Vinh nhìn Thánh Đăng Phong với vẻ mặt nghi hoặc.

"Ba loại linh đan kia là do Tần công tử luyện chế, Tần công tử cũng đã giúp ta trả lời ba câu hỏi. Còn về việc ta thăng lên linh đan sư ngũ phẩm, chính là nhờ thuật luyện đan mà ta học được từ khi nói chuyện với Tần công tử!"

Thánh Đăng Phong nghiêm túc nói: "Mỗi câu ta nói đều là sự thật, không hề dối trá!"

Vẻ mặt của Khương Vinh lúc này càng khó tin hơn.

"Khương đại sư!"

Nhìn thấy Khương Vinh, Tần Ninh lúc này mới đứng lên, cười nhạt nói: "Có thể ngồi xuống nói chuyện chút không?"

Hả?

Nghe được lời nói của Tần Ninh, Diệp Viên Viên cùng Thánh Tâm Duệ ở bên cạnh cũng có chút kinh ngạc.

Bất kể là đối mặt với ai, Tần Ninh đều tỏ ra rất khó chịu, nhưng lúc này gặp Khương Vinh, Tần Ninh lại khách sáo hơn rất nhiều.

"Công tử thật sự đã luyện chế ra ba loại linh đan đó?"

"Tất nhiên!"

Tần Ninh nhìn về phía lò luyện đan trước mặt, phất tay, lò luyện đan lúc này đã được mở ra, âm thanh lộc cộc vang lên, những viên linh đan lúc này cũng xoay tròn xuất hiện.

Nó là một trong ba loại linh đan kia, Hồi linh đan.

Khương Vinh kinh ngạc mừng rỡ, nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt dần dần sáng lên.

Nếu thật sự là do Tần Ninh luyện chế, vậy thì hắn... đã lấy được công thức từ đâu?

Hai người ngồi nhìn nhau hồi lâu.

Thánh Đăng Phong ra hiệu cho Thánh Tâm Duệ và Diệp Viên Viên rời khỏi phòng luyện đan.

Trong phòng luyện đan, hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau.

“Cha, đại sư Khương Vinh sẽ không đánh nhau với Tần huynh chứ?”, Thánh Tâm Duệ lo lắng bước ra khỏi phòng luyện đan.

"Đánh cái đầu con!"

Thánh Đăng Phong cười mắng: "Lần này còn phải tùy theo căn cơ của Tần Ninh. Đại sư Khương Vinh là một vị linh đan sư thất phẩm!"

Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ gật đầu.

Ba người yên lặng chờ đợi bên ngoài phòng luyện đan.

Chờ một lần, ước chừng là cả một ngày.

Khi màn đêm buông xuống, cửa phòng luyện đan vừa mở, hai người lần lượt bước ra.

Hai cha con Thánh Đăng Phong và Thánh Tâm Duệ kinh ngạc khi phát hiện ra rằng người bước ra đầu tiên chính là Tần Ninh!

"Khương đại sư, Tần công tử!"

Nhìn hai người, Thánh Đăng Phong kính cẩn nói.

"Trò chuyện thế nào rồi?"

"Ha ha..."

Khương Vinh cười nói: "Tần Ninh quả nhiên là một thiên tài trẻ tuổi. Lão phu bội phục, bội phục!"

Khi nghe điều này, Thánh Đăng Phong cũng sửng sốt.

Đại sư Khương Vinh, dùng từ... bội phục!

Lão ta bội phục Tần Ninh từ tận đáy lòng!

Lại nhìn sang Tần Ninh, Thánh Đăng Phong không biết nên nói cái gì.

Cái tên này rốt cuộc đang nắm át chủ bài gì trong tay?

"Tiểu Phi đói rồi..."

Tần Ninh bất lực nói.

Cô bé này, bây giờ đã bắt đầu luyện Cửu U quyết, năng lượng tiêu hao khá lớn, một ngày ba bữa căn bản không đủ no.

"Ồ, đi ăn, đi ăn đi!"

Thánh Đăng Phong lập tức chắp tay cúi đầu nói: "Ăn đã rồi nói, vừa ăn vừa nói..."

Nhóm người đi tới phòng riêng tốt nhất bên trong Thánh Đan các, Thánh Đăng Phong đã lệnh cho người hầu chuẩn bị từ lâu.

Mỗi người ngồi xuống chỗ của mình, nhưng đại sư Khương Vinh không ngồi ở ghế trên theo lời mời của Thánh Đăng Phong, mà ngồi ở ghế thứ hai, để cho Tần Ninh ngồi ở ghế trên.

Điều này đủ để truyền ra rất nhiều thông tin!

Thức ăn được bưng lên, mà suy nghĩ của Khương Vinh hiển nhiên không đặt ở trên thức ăn, lão ta nhìn về phía Tần Ninh, muốn nói lại thôi.

“Khương đại sư có gì muốn nói, cứ nói đi!”, Tần Ninh vừa nói vừa nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Lăng Tiểu Phi.

"Tần công tử, lấy thiên phú của công tử mà nói, thì thật ra đến cả tổng bộ Thánh Đan các của bọn ta công tử cũng sẽ tuyệt đối có tầm ảnh hưởng lớn nhất, Khương Vinh ta có thể bảo đảm, trong Thánh Đan các bọn ta một ngàn năm qua, công tử chính là linh đan sư xuất sắc nhất!"

"Thậm chí sau này vị trí phó các chủ của tổng bộ Thánh Đan các cũng sẽ có một chỗ của công tử!"

"Tần công tử có thể không biết, tổng bộ Thánh Đan các chính là bá chủ trên Cửu U đại lục địa, bên dưới có đặt ở mấy trăm đế quốc, một cái ở đế quốc Bắc Minh này căn bản không thể nào so sánh được!"

Nghe đến đây, Thánh Đăng Phong thót tim.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom