-
Chương 1916-1920
Chương 1916 Lòng người đều ích kỷ, nhưng… (2)
Hắn vốn không vội chém giết hai vị Thiên Chủ, bởi vì hắn đang kéo dài thời gian. Hai Thiên Chủ này còn có vài phần thực lực, trong tay nắm giữ hai đại tiên bảo, còn có thể tạo uy hiếp với hắn. Cho nên hắn đang đợi, bởi vì hắn biết, khi vùng trời thiên ngoại bị giết, lực lượng của hai Thiên Chủ giảm sút trên diện rộng. Sau đó, hắn lại ra tay hàng phục hai người này, chuyện đó dễ dàng, nhưng theo phát triển của thế cục, hắn không đợi được nữa.
Cho tới giờ, hắn còn hơi khinh thường lời nói của Phương Nguyên. Cho dù sinh linh vùng trời thiên ngoại đến Thiên Nguyên thì có làm sao?
Có lẽ sinh linh ba vùng hợp lực, có thể ngăn cản đại kiếp nạn mức độ này, nhưng khi mình nắm giữ ba đại tiên bảo và sáu đại trận luân hồi, hoàn toàn đánh vỡ vách tường Thiên Nhân, Tam Thập Tam Thiên giá lâm vào ma tức vô tận, Thiên Nguyên sẽ bị tiêu diệt!
Phương Nguyên và hai Thiên Chủ hiện giờ lấy cái gì ngăn cản mình? Cảnh giới và thực lực của bọn họ cho dù có chuẩn bị, đều kém mình quá xa.
Hiện giờ, Phương Nguyên nhiều nhất chỉ sánh vai Bất Hủ, kém mình thật xa, song phương thậm chí không có tất yếu phải giao thủ. Còn hai Thiên Chủ, thực lực giảm mạnh. Cho dù hiện tại, ba người bọn họ hợp lực, căn bản cũng không phải là đối thủ của mình…
Đây rõ ràng là tử cục!
Nhưng thái độ của Phương Nguyên khiến hắn bất an. Đây cũng là nguyên nhân hắn không thể không đuổi đến đây, quyết định trước nghiền áp đám người Phương Nguyên.
Ầm ầm!
Ma tức mênh mông cuồn cuộn cắn nuốt đến, giống như bao phủ mọi thứ. So với ma tức, vô luận là hai vị Thiên Chủ hay là Thiên Nguyên, đều quá mức nhỏ bé.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trong ma tức vô tận, có hai luồng tiên quang sáng lên. Một luồng tiên quang đến từ thần thụ che trời, đỉnh thiên lập địa, tản ra tiên quang vô tận, khởi động một vùng không gian. Luồng tiên quang khác là từ trên tòa thần sơn, đứng vững giữa hư không, trấn áp tất cả pháp tắc, không thể nhúc nhích, cố định cả vùng không gian tại nơi đó.
Ma tức hắc ám vọt đến, giống như dòng nước gặp đá ngầm, tách ra hai dòng.
Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu đang ra tay. Bọn họ dựa vào lực lượng của mình, thôi động lực tiên bảo cực mạnh, để lại một kích này. Sắc mặt Đế Hư nhất thời thay đổi, vô cùng lãnh khốc.
Lúc này, biểu tình Phương Nguyên bình tĩnh hơn, còn nghiêm túc nhìn hai vị Thiên Chủ.
- Ngươi nói đều vô ích…
Mái tóc trắng của Thiên Chủ Ly Hận tung bay trong gió, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, nỗ lực bình ổn thanh âm của mình:
- Sinh linh Hồng Mông kia quá mức cường đại, lại được Vô Uyên Khổ Hải. Hiện giờ hai người chúng ta giúp ngươi, cũng ngăn cản không được hắn. Cho dù ngươi dùng sáu đại trận luân hồi gửi sinh linh vùng trời thiên ngoại đến Thiên Nguyên, cũng chỉ sống được mấy ngày thôi, đại cục… chỉ là vô ích!
Trên mặt Thiên Chủ Vô Ưu đầy ưu sầu, rõ ràng đồng ý lời nói của Thiên Chủ Ly Hận.
- Ai nói muốn các ngươi giúp ta?
Phương Nguyên nhìn thần sắc hai người bọn họ, bình tĩnh nói:
- Hai người các ngươi đã gần như trở thành phế nhân, cũng không còn lực tái chiến!
Sắc mắt Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu nháy mắt trở nên dị thường khó coi. Với thân phận và cảnh giới của bọn họ, ai sẽ nghĩ tới hai chữ “phế nhân”.
- Ta muốn các ngươi hiến tế cho ta!
Thanh âm Phương Nguyên bình tĩnh, trên mặt không có chút biểu tình nào, phi thường nghiêm túc tiếp tục nói:
- Ba người chúng ta liên thủ, có lẽ không có phần thắng. Nhưng nếu các ngươi chủ động hiến tế vùng trời thiên ngoại cho ta, đưa hai đại tiên bảo hai ngươi nắm giữ cho ta, lực lượng ta tăng mạnh, ít nhất có chiến lực đấu một trận với Đế Hư, đây mới là biện pháp duy nhất ngăn cản hắn…
- Chuyện này…
Hai Thiên Chủ nghe vậy, sắc mặt lập tức khó coi.
Hiến tế?
Bọn họ thân là Thiên Chủ một vùng, tự nhiên hiểu rõ phân lượng hai chữ này. Bọn họ càng hiểu giá lớn phải trả sau hiến tế!
Hai vùng thế giới là tâm huyết cả đời của họ, bọn họ đã tiêu phí bao nhiêu tài nguyên, sức lực, đã trở thành huyết mạch tương liên, thở cùng một nhịp với bọn họ. Nếu hiến tế hai thế giới này chính là hiến tế bản thân cho người khác…
Cái giá phải trả lớn như vậy…
- Hai vùng thiên địa này khó bảo trụ nhất, các ngươi cũng không thể bảo trụ!
Phương Nguyên bình tĩnh giải thích:
- Các ngươi hẳn cũng hiểu được, đây là phương pháp duy nhất!
Ai cũng không biết trong lòng hai vị Thiên Chủ này đang hỗn loạn ra sao! Nhưng đối mặt với đề nghị điên cuồng như vậy, bọn họ lại không phản bác như bản năng.
- Hoang đường, nằm mơ đi!
Đế Hư ở xa xa, sắc mặt bỗng nhiên dữ tợn.
Vùng hư không to như vậy, ma tức hắc ám vô tận, huyễn hóa ra vô số gương mặt.
Tiếng gầm giận dữ vang lên, bỗng nhiên, bên trong ma tức vô tận, có hai bàn tay to nhanh chóng dò xét ra, hung tợn cào cấu về phía vùng không gian Thiên Chủ khởi động. Một bàn tay chộp đến Thái Sơ Cổ Thụ, một bàn tay chộp đến tòa Hướng Sinh Thần Sơn. Trong phẫn nộ, ý chí của hắn hóa thành tiếng sấm rền, vang vọng trong hư không:
- Hai người bọn họ tình nguyện cùng đi chết, cũng không muốn hy sinh bản thân bảo hộ thế giới của mình. Đến lúc này, ngươi lại trông cậy bọn họ hy sinh bản thân bảo trụ Thiên Nguyên?
Tiếng nói này quả nhiên mang theo hàm ý không thể lý giải. Bởi vì hắn quả thật nghĩ như vậy! Hắn cho rằng đề nghị của Phương Nguyên thật hoang đường…
Đây là vấn đề nhân tâm!
Chương 1917 Nhân tâm là cái gì
Nhưng nghênh đón tiếng nói của Đế Hư từ bốn phương tám hướng, Phương Nguyên lại phi thường trấn định, thậm chí có lòng tin vững chắc, hắn nhẹ nhàng thi lễ với hai vị Thiên Chủ, nói:
- Giống các ngươi nghĩ, ta muốn các ngươi hy sinh bản thân, thành toàn ta. Đây là chuyện khó làm, thật có lỗi không có thời gian để các ngươi suy nghĩ kỹ càng. Nhân tâm đều ích kỷ, nhưng cũng có lúc cần buông tha ích kỷ cá nhân để làm việc lớn. Hai vị Thiên Chủ, mong các ngươi mau quyết đoán!
- Cắt đứt cái gì, vớ vẩn…
Trong tiếng thét chói tai chấn động hư không của Đế Hư, ma tức hắc ám cuồn cuộn phóng đến, hình thành bàn tay thật lớn, ùn ùn kéo đến chỗ Phương Nguyên và hai vị Thiên Chủ. Một bàn tay nhắm đến Thái Sơ Cổ Thụ, một bàn tay nhắm đến Hướng Sinh Thần Sơn, không tiếc hết thảy, đoạt hai đại tiên bảo trong tay. Đồng thời Thiên Ma sinh ra linh tính khi được Đế Hư dụng pháp hay là sinh linh Hồng Mông ngụy trang thành đại tu Côn Lôn Sơn đều vọt đến chỗ đám người Phương Nguyên. Trong lúc nhất thời, ma tức cuồn cuộn, thần quang tung hoành, giống như một cái lưới lớn, lập tức cắn nuốt bọn họ…
Hắn thật không ngờ, ma quang vô tận đang gào thét đến, hai vị Thiên Chủ Ly Hận và Vô Ưu đều biến sắc. Bỗng nhiên, cùng lúc, hai người lần nữa thôi động pháp lực không còn tồn bao nhiêu, gượng ép mở ra không gian xung quanh, khởi động thần quang, ngược lại đẩy ma tức mãnh liệt ra ngoài.
- Các ngươi…
Đế Hư gầm lên, trong ma tức vô tận, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa khó hiểu. Nhưng so với khó hiểu của hắn, hai vị Thiên Chủ bình thản hơn nhiều. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt xuất hiện tuyệt vọng và quyết tuyệt vô tận.
- Ngươi xác định có thể đưa một bộ phận sinh linh bộ tộc ta đến Thiên Nguyên sao?
Thiên Chủ Ly Hận mở miệng trước, lời này rất đơn giản nhưng nói phi thường gian nan.
Phương Nguyên bình tĩnh mở miệng:
- Đường ta đi bất đồng với các ngươi. Ta diễn hóa thiên số, tự thành thiên địa, có tiểu thế giới trong tay, đương nhiên có thể bảo vệ bọn họ, an ổn đến tổ địa Thiên Nguyên cầu sinh khi sáu đại trận luân hồi vận chuyển!
Thiên Chủ Ly Hận trầm mặc, bàn tay run rẩy, lông mi nhíu lại.
Thiên Chủ Vô Ưu bỗng nhiên nói:
- Có thể đi được bao nhiêu?
Phương Nguyên nói:
- Một vùng thiên địa được một vạn!
- Một vạn một vùng thiên địa sao?
Hai Thiên Chủ đồng thời hít thật sâu.
Không phải kinh ngạc mà là đau lòng.
Ba vùng trời thiên ngoại, phát triển nhiều năm, sinh linh nhiều dữ dội, con số hàng tỉ cũng không đủ. Hiện giờ, Phương Nguyên chỉ có thể đưa mỗi vùng thiên địa một vạn người đi Thiên Nguyên. Vậy chẳng phải là sinh linh khác đều chỉ có đường chết?
- Chỉ có một vạn sinh linh, hơn nữa bọn họ tới Thiên Nguyên cũng nhất định sẽ chịu khổ!
Phương Nguyên không chút sợ hãi nói:
- Dù sao vùng trời thiên ngoại các ngươi đã dẫn vô số đại kiếp nạn đến Thiên Nguyên, bí mật này cũng không giữ được. Sinh linh Thiên Nguyên biết bí mật này có lẽ cũng không để sinh linh vùng trời thiên ngoại sống tốt. Nhưng thế cục hiện giờ, các ngươi hẳn đã tính toán rõ ràng. Cho dù cơ hội này không tốt thì cũng là một cơ hội. Còn tồn tại hai vạn sinh linh, vùng trời thiên ngoại xem như chưa bị diệt sạch chân chính!
Hai vị Thiên Chủ đều trầm mặc, nhưng ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía vùng trời thiên ngoại sụp đổ.
Hai vùng thiên địa kia, trong có Thiên Ma tác loạn, ngoài có ma tức nghiền áp, hơn nữa đã mất đi trấn áp của tiên bảo, đã không còn thành hình. Hiện giờ xuất hiện mấy vết rách, giống như bị áp lực phá hủy. Bên trong có vô số sinh linh ngã xuống, phần lớn sinh linh đã chết khi vùng thiên địa này sụp đổ. Bởi vì bọn họ không thể chống đỡ nổi áp chế của ma tức hắc ám, chỉ có sinh linh tu vi cao thâm còn đang ngoan cố chống đỡ.
Nhưng theo thế cục trước mắt, bọn họ sớm muộn cũng phải chết thôi!
- Thôi đi thôi đi…
Hai vị Thiên Chủ bỗng nhiên nở nụ cười, lần đầu tiên trên mặt bọn họ xuất hiện tuyệt vọng như vậy, thần sắc lại bất đắc dĩ hiện lên hy vọng. Cùng lúc đó, cảm giác áp lực Đế Hư tạo ra đủ to lớn, pháp lực của bọn họ mất đi càng lúc càng nghiêm trọng, bọn họ đồng thời thở dài, Thiên Chủ Ly Hận nhìn Phương Nguyên, thần sắc nghiêm túc nói;
- Ngươi nói đúng, giá lớn đương nhiên phải trả. Vùng trời thiên ngoại của ta quả thật luôn lợi dụng Thiên Nguyên dẫn dắt ma tức. Đây có lẽ là quả báo của chúng ta. Nhưng đến lúc này rồi, thế nào đi nữa cũng phải làm ra một vài chuyện không quá ích kỷ để vãn hồi…
Thiên Chủ Vô Ưu trầm giọng:
- Nếu ngươi thất hứa, nhất định bị trời phạt!
Phương Nguyên giống như không bất ngờ với quyết định của bọn họ, ôm hai tay, thi lễ với hai người bọn họ.
- Ha ha, ha ha, ai có thể nghĩ tới, chúng ta sẽ có một ngày vì Thiên Nguyên chủ động hy sinh bản thân?
Hai vị Thiên Chủ thương quyết xong, đều phá lên cười. Cùng lúc đó, bọn họ sờ pháp ấn, dẫn động tiên tức, trên trán hiện lên phù ấn huyền diệu. Phù ấn kia tương tự tiên triện.
Thoạt nhìn cũng không lớn, nhưng càng nhìn kỹ, càng phát hiện càn khôn bên trong. Khiến người ta cảm thấy hai phù ấn này không ngừng phóng lớn, cuối cùng hóa thành một thế giới!
Khi hai vùng trời thiên ngoại sụp đổ, hai phù ấn sáng chói mắt càng lúc càng ảm đạm. Pháp ấn của hai người bốc lên, ngón trỏ đặt lên ngực, hai phù ấn đột nhiên bay ra từ trong tim, sau đó không ngừng biến hóa, từng luồng tiên quang tách ra, giống như hạt châu tung bay trong gió.
Chương 1918 Nhân tâm là cái gì (2)
Ầm ầm ầm!
Giống như căn cứ vào cảm ứng nào đó, khi hai đạo phù này bị tách ra, hai vùng trời thiên ngoại tăng tốc độ sụp đổ, không phải bị ngoại lực chèn ép mà bị huyền cơ bên trong kích thích, chủ động mở ra. Pháp ấn này bay lên hư không, căn nguyên thế giới không ngừng thoái hóa, hóa thành thanh khí, bay lên trời cao.
- Các ngươi thật sự…
Đế Hư tuyệt không ngờ đến việc này. Chuyện xảy ra hiện giờ thật vượt ngoài nhận thức của hắn, đến nỗi hắn khó có thể tin, tay chân trở nên luống cuống, mặt mày nghiêm trọng, điên cuồng ngưng tụ ma tức hắc ám toàn thân.
- Ngươi nói mình nhìn thấu nhân tâm, nhưng ngươi còn kém xa!
Phương Nguyên lập tức quay đầu, nhìn Đế Hư trong hư không.
Trên mặt lộ ra ý cười, nhẹ nhàng mở miệng:
- Nhân tâm, ngay cả bản thân còn không nhìn thấu, huống chi ngươi?
Khi nói đến đây, hắn sờ nhẹ pháp ấn.
Bên người hắn, lưới pháp ấn xuất hiện, giống như cái ô to, che chở hắn, lập tức phi thân vào vùng trời thiên ngoại.
“Rầm!”
Con cóc màu vàng bên người hắn mở lớn miệng, nuốt thiên ăn nguyệt.
Hiện giờ, hai vùng thiên địa Ly Hận và Vô Ưu dần sụp đổ, sinh linh trong hai vùng thiên địa cũng bị chuyển vào hư không. Xung quanh toàn là ma vật hắc ám, tình cảnh cực nguy hiểm. Chỉ có một bộ phận nhỏ người tu vi không tệ mới có thể miễn cưỡng thoát thân. Chỉ là sợ rằng bọn họ không chịu nổi một ngày nữa. Thế giới tàn phá xung quanh bọn họ đột nhiên khởi động lực lượng pháp tắc vô tận. Lực lượng này được hai Thiên Chủ diễn động, như sóng cuộn, quấn về phía những người này, đi thẳng đến miệng cóc!
- Đều cho ngươi!
Thời điểm này, hai vị Thiên Chủ căn bản không kịp giải thích mọi việc.
Bọn họ vừa hút đi pháp tắc tán loạn trong thế giới bị tàn phá, tận lực đưa càng nhiều người vào trong bụng cóc, vừa thở dài, lấy phù ấn bay ra từ trong tim mình, dùng sức ném cho Phương Nguyên.
Lúc này, Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên hư không, xung quanh khởi động một vùng thế giới.
Hắn vốn muốn mở ra một vùng thế giới cho mình, nghịch diễn ba mươi ba thiên số, diễn biến tạo hóa, sau đó, mạnh mẽ nuốt phần lớn căn nguyên của Vong Sầu Thiên, khiến phương thế giới của hắn càng khổng lồ, pháp tắc chư bàn tung hoành, giao nhau, hết sức huyền diệu. Lúc này, phù ấn lại đến, nghênh đón căn nguyên thế giới khổng lồ hơn…
Căn nguyên thế giới của Ly Hận Thiên và Vô Ưu Thiên đều phân tán trong hư không, giống như cự mãng tiến đến anh dũng.
Sẽ không còn căn nguyên thế giới nào khổng lồ hơn, tinh thuần hơn căn nguyên thế giới này. Bởi vì được bồi dưỡng bởi hàng tỉ sinh linh sinh tồn trong vùng trời thiên ngoại. Có thể nói đây cũng là một thân đạo nguyên của hai vị Thiên Chủ! Đây là tạo hóa tuyệt không thể có lần nữa, hiện giờ đều cuộn tròn đến chỗ Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngồi xếp bằng trong hư không, khí cơ tăng dần lên với tốc độ cực nhanh, thậm chí không thể hình dung bằng ngôn từ. Từng tầng nở ra trên đỉnh đầu, giống như đóa hoa tươi, đã nở rộ cực hạn, nhưng vẫn còn đang tiếp tục nở rộ. Dần dần có Luân Hồi Chi Uẩn huyền diệu đáp trả, xuyên qua người Phương Nguyên.
Đó là uẩn vị biến đổi chất lượng, sinh ra biến hóa cảnh giới.
Lúc này, mặt mày Phương Nguyên bất động, một thân an hòa, giống như không làm được gì, như tiên!
- Con người… con người…
Mặt mày Đế Hư lạnh lùng, nhìn xuyên qua hư không.
Tới bây giờ, hắn cũng không quản gì nữa, ma tức biến ảo, hiện ra ba bàn tay to. Hai bàn tay trong đó nhắm đến tiên bảo của Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu, thừa dịp bọn họ hiến tế thế giới, len lén cướp hai tiên bảo. Mà bàn tay có lực lượng lớn nhất lập tức nhắm vào Phương Nguyên. Hắn không muốn nhìn đến bước cuối cùng, nhất định phải bắt lấy Phương Nguyên!
Hắn không rõ, con người vì sao có thể như vậy? Rõ ràng đã là chuyện có kết thúc rõ ràng, vì sao còn xuất hiện thay đổi này?
Nhân tâm, nhân tâm đến tột cùng là cái quái gì?
Ầm ầm!
Đế Hư lấy ma tức hắc ám hóa thành ba bàn tay to, vọt đến Phương Nguyên và hai vị Thiên Chủ. Vào lúc mấu chốt, hắn rõ ràng đã vận dụng toàn lực. Lúc trước hắn vẫn còn hơi kiêng kị, không muốn lưỡng bại câu thương với hai Thiên Chủ không có lối ra nên liều mạng. Nhưng hiện giờ, thứ nhất thấy biến hóa của thế cục, thứ hai hắn tin tưởng lúc hai Thiên Chủ hiến tế thiên địa, lực lượng giảm mạnh, cho dù liều mạng cũng không thể uy hiếp mình, nên lần đầu tiên hiện ra chân thân, điều khiển ma tức hắc ám tiến đến cuồn cuộn!
Rất khó hình dung sinh linh Hồng Mông sinh ra trong ma tức hắc ám mạnh thế nào. Hắn là Thiên Ma chủ động sinh ra thần trí, trời sinh có thể tự sinh pháp tắc, biến ảo vô cùng, lại có thêm trợ giúp của tiên bảo Vô Uyên Khổ Hải, trước kia đã có thể đối kháng đồng thời hai Thiên Chủ, hiện giờ toàn lực ra tay, ma tức hắc ám giống như sóng triều, nơi đi qua, đánh đổ tất cả, đánh tất cả thành bột mịn.
Một tiếng “rầm!”
Không gian hai Thiên Chủ mượn tiên bảo tạo ra bị một trảo của hắn phá hủy, sau đó sụp đổ không ngừng, hợp với hung uy vô tận, hướng thẳng đến hai tiên bảo và Phương Nguyên, dường như không chút phí công nào, thu Thái Sơ Cổ Thụ vào tay. Thiên Chủ Ly Hận đứng bên cạnh, đang hiến tế căn nguyên thế giới của mình cho Phương Nguyên, mái tóc trắng tung bay, dẫn dắt một ít pháp tắc ngăn trở hắn, lại bị một tiếng hét của hắn xé rách. Cả người Thiên Chủ Ly Hận cũng bị lực lượng này đánh bay.
Chương 1919 Ta dùng một kiếm cản trở đại kiếp (1)
Tay còn lại của Đế Hư vươn đến bên Hướng Sinh Thần Sinh cạnh Thiên Chủ Vô Ưu, giống như muốn cướp vào tay. Nhưng lúc này, Phương Nguyên vừa lúc mở mắt.
Hiện giờ, hắn ngồi xếp bằng trên hư không, bên người đều là đạo uẩn vô tận. Huyết mạch Huyền Hoàng vận chuyển tuần hoàn, được căn nguyên thế giới bồi dưỡng, đã mạnh đến cảnh giới không thể tưởng tượng. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn bàn tay to của Đế Hư chộp đến hắn, tâm khẽ động, nâng tay ấn về trước. Theo động tác của hắn, huyết mạch Huyền Hoàng xung quanh cũng hóa thành một bàn tay to, nghênh đón tiền phương. So với bàn tay to ma tức hắc ám hóa thành, bàn tay to do huyết mạch Huyền Hoàng hóa thành có thể nói như gặp đối thủ.
Nhưng khi hai tay chạm nhau, xuất hiện cảnh tượng ngoài dự đoán của mọi người. Bàn tay to Đế Hư hóa ra khi va chạm bàn tay to huyết mạch Huyền Hoàng hóa ra, lập tức vỡ nát, giống như bùn đất gặp sắt thép, hóa thành nước bùn vô tận, rơi rụng trong hư không.
Một chỗ khác, Đế Hư đã đoạt được Thái Sơ Cổ Thụ, tay còn lại đang vọt đến Hướng Sinh Thần Sơn. Bộ dáng thê thảm hiện giờ của Thiên Chủ Vô Ưu và Thiên Chủ Ly Hận, thực lực giảm mạnh, làm sao đủ lực lượng ngăn trở. Đang dùng lực ngăn cản Đế Hư thu Hướng Sinh Thần Sơn, huyền hoàng khí Phương Nguyên hóa ra bỗng nhiên vọt lên, đồng dạng bắt lấy một góc thần sơn.
- Ngu ngốc, dám cản trở ta?
Vẻ mặt Đế Hư u ám, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, lớn tiếng hét lên.
Cùng lúc đó, ma tức vô tận phía sau hắn gào thét tiến về trước, muốn xông kích ra ngoài.
Mỗi khi có ma tức hắc ám tiến về trước, bàn tay to tranh đoạt Hướng Sinh Thần Sơn sẽ tăng thêm lực lượng.
Ngay cả hư không xung quanh cũng phát ra tiếng boong boong, vô cùng quỷ dị! Nhưng đúng lúc này, thân hình Phương Nguyên khẽ động, đi đến bên cạnh thần sơn, đón nhận ma tức hắc ám ùn ùn kéo đến. Hắn nhẹ nhàng thở dài, huyết mạch Huyền Hoàng xung quanh đột nhiên xoay tròn, bao phủ toàn bộ Hướng Sinh Thần Sơn, giống như lốc xoáy thật lớn, sắc bén như đao, trực tiếp chặt đứt bàn tay cướp Hướng Sinh Thần Sơn của Đế Hư. Không chỉ như thế, ma tức hắc ám đến lúc sau muốn vọt lên trên lốc xoáy, cũng lập tức bị cản trở bên ngoài.
- Ngươi…
Đế Hư thu lực lui về sau, thân hình hóa vào ma tức hắc, ở chỗ sâu trong ma tức, hai ánh mắt sâu kín nhìn phía trước.
Trong vùng lốc xoáy, thân hình Phương Nguyên dần di động, đứng trên lốc xoáy, thanh bào phất phới, tiên phong đạo cốt, mi như sơn nhạc, mắt tựa hàn tinh, huyết mạch Huyền Hoàng xung quanh biến ảo vô chừng. Trên tay trái hắn, nâng lên một tòa thần sơn vô cùng cao lớn. Hiện giờ thần sơn đang không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn hơn ba thước, giống tòa tháp sắt nho nhỏ, nằm trên lòng bàn tay.
Vù…
Huyết mạch Huyền Hoàng từ trên người hắn không ngừng tản ra, trong hư không vang lên tiếng gầm rú mơ hồ. Nếu nghe kỹ, có thể phát hiện tiếng gầm rú kia giống như tiếng tụng kinh.
- Hiện tại hắn…
Thiên Chủ Vô Ưu và Thiên Chủ Ly Hận hiện giờ đều đã dị thường suy yếu. Nhất là Thiên Chủ Ly Hận, vốn bản thân đã trọng hương, lại gặp một kích của Đế Hư, tính mạng mỏng manh. Nhưng lúc này, hai người bọn họ bất chấp chính mình, chỉ là ánh mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm Phương Nguyên. Rất khó hình dung ánh mắt của bọn họ hiện giờ là hổ thẹn hay là hâm mộ! Hoặc là nói là một loại khát vọng! Là lực lượng gần như đạo người tu hành nào gặp được cũng sinh ra cảm giác hâm mộ.
- Hắn… hắn thât trở thành bộ tộc Đế Thị lúc trước rồi?
Thiên Chủ Vô Ưu giãy dụa, bỗng nhiên quay đầu hỏi Thiên Chủ Ly Hận.
- Ta cũng chưa từng tận mắt gặp bộ tộc Đế Thị…
Thiên Chủ Ly Hận lẩm bẩm nói:
- Nhưng cảnh giới này cũng chỉ có bộ tộc Đế Thị mới có thể chạm tới?
Thiên Chủ Vô Ưu si ngốc nhìn, sau một lúc mới hỏi:
- Trả rồi, vật bộ tộc Đế Thị, chúng ta đều đã trả rồi…
Trên mặt Thiên Chủ Ly Hận đầy vẻ thống khổ:
- Chỉ hy vọng hắn…
- Chuyện đáp ứng các ngươi, ta sẽ làm được!
Cũng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên xoay người, gật đầu với hai người bọn họ.
Hiện giờ, hai thiên địa Ly Hận Thiên và Vô Ưu Thiên đã hoàn toàn sụp đổ, pháp tắc lan tràn trong hư không. Căn nguyên thế giới cũng bị Phương Nguyên dẫn đến, sinh linh trong hai thế giới mất đi thiên địa phù hộ, không biết đã có bao nhiêu sinh linh bị hư không xé rách, hóa thành luồng sương máu, từ xa nhìn lại, thật như biển máu gợn sóng vô chừng, nở rộ trong hư không.
Vài sinh linh hùng mạnh được hai Thiên Chủ dùng lực lượng cuối cùng dẫn đến bên người Kim Tương Cáp Mô, sau đó thân bất do kỷ bị nuốt xuống, số lượng cụ thể đã vượt qua con số hai vạn, nhưng Phương Nguyên cũng không nói gì!
- Đi thôi!
Nhìn Kim Tương Cáp Mô, Phương Nguyên nhẹ nhàng nâng tay lên. Pháp lực khôn cùng hiển hóa, giống như mây bay, nhẹ nhàng dẫn động hư không.
Kim Tương Cáp Mô giống như có cảm ứng, kêu lên một tiếng “oa”, nhảy lên cao.
Giống như một tòa Kim Sơn thật lớn, càng nhảy càng xa trên hư không, thân hình càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng, giống như một viên kim đậu nho nhỏ, bao phủ lên sáu đại trận luân hồi đang vận chuyển nhanh chóng. Lực đại trận kia trong giây lát biến mất không thấy.
- Ngăn hắn lại!
Khi Kim Tương Cáp Mô vọt ra, Đế Hư lớn tiếng hét lên.
Thiên Ma và ma tức hắc ám xung quanh, còn có sinh linh Hồng Mông dùng Thiên Ma thi pháp, hóa thành bộ dáng chúng tu Côn Lôn Sơn. Tất cả đều gào thét thành đàn, chạy về phía trước, giống như muốn ngăn cản Kim Tương Cáp Mô, nhắm thẳng đến Phương Nguyên, thần sắc đều vô cùng dữ tợn đáng sợ, đằng đằng sát khí, giống như muốn chạy đến kịp, tập kết lực của quần thể, xé xác Phương Nguyên tại chỗ!
Chương 1920 Ta dùng một kiếm cản trở đại kiếp (2)
Đế Hư đứng phía sau đám ma vật, ánh mắt thâm trầm, nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
- Không cần thử, vô dụng thôi!
Bộ dáng bọn họ vọt tới, Phương Nguyên nhẹ nhàng quay đầu, thản nhiên mở miệng.
Cùng lúc đó, hắn vươn ra năm ngón tay phải, xòe bàn tay ra.
Ngón tay thon dài, nở ra một đóa hoa.
Khi từng đóa hoa nở trên tay hắn, bên người hắn cũng ầm vang một trận động tĩnh. Từng đạo pháp tắc đan vào nhau, giống như hoa nở, từng tầng thế giới lớn mở ra, xuất hiện đạo uẩn vô tận, xuất hiện lực trường, nhuộm một vùng tử vân trong suốt lên hư không quanh hắn. Ma vật vô tận vọt đến, có trực tiếp bị nghiền nát, cũng có bị lực lượng thật lớn đẩy ra ngoài. Cảnh này khiến trước người Phương Nguyên xuất hiện một chỗ trống lớn, vô luận là Thiên Ma hay là sinh linh Hồng Mông đều không lướt qua lôi trì nửa bước…
Phương Nguyên đứng trong hư không, một người đối đầu một đại quân ma vật mênh mông cuồn cuộn.
- Thật… có thể làm được?
Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu nhìn cảnh tượng này, sắc mặt ngạc nhiên, còn có vui mừng, lại còn mang theo chút cười khổ.
- Cảnh giới hiện tại của lão Phương…
Ở phía sau, trên pháp thuyền, Giao Long ngồi ngơ ngác trên đầu thuyền, Bạch Miêu nằm trong lòng Lạc Phi Linh. Ánh mắt bọn họ đều đăm chiêu, ngây ngốc nhìn Phương Nguyên hiện tại. Nhất là Lạc Phi Linh, hiện giờ, sắc mặt nàng trắng tuyết, giống như không còn chút huyết sắc, thậm chí sắp trở nên trong suốt, ánh mắt ôn nhu nhìn Phương Nguyên, chỉ là có thêm ý bi ai nhàn nhạt.
- Cho dù ngươi đưa sinh linh vùng trời thiên ngoại này đến Thiên Nguyên thì có thể thay đổi điều gì?
Đế Hư lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, thật lâu sau, trong ma tức hắc ám mới vang lên tiếng của hắn.
Sau đó nữa, phía sau ma vật vô tận, thân hình hắn chậm rãi hiện ra, vẫn là tôn quý vô cùng, bộ dáng ôn thiện, khiêm tốn, nhưng thâm trầm và khí phách hơn trước kia vài phần. Một gốc bảo thụ nho nhỏ và một vùng Uổng Bích Hải nhẹ nhàng di động, phi thường linh động. Ở nơi xa hơn, đang có Thiên Ma và sinh linh Hồng Mông vô tận chạy đến bên người hắn.
Âm phong gào thét, ma tức vô tận, mênh mông cuồn cuộn đến, chồng chất phía sau hắn. Hắc ám phía sau hắn càng lúc càng nồng đậm, che đậy tất cả tinh quang, cắn nuốt mọi thứ.
Lúc này, thanh âm của hắn thật bình tĩnh:
- Ngươi có thể đi đến bước này, quả thật vượt qua dự kiến của ta. Có lẽ lúc trước ta đã sai rồi, nhân tâm đích xác thú vị hơn ta tưởng tượng. Chẳng qua, ngươi vẫn phải thua!
- Cho dù Thiên Nguyên có sinh linh vùng trời thiên ngoại tương trợ, có thể ngăn cản đại kiếp nạn này, nhưng nếu ta dẫn nhiều ma tức hơn nữa đến nhân gian thì sao?
- Cho dù tu vi của ngươi hiện tại thành công, nhưng trong thức hải tràn ra tàn niệm của Đế Thị, liếc mắt nhìn đã biết tu vi của ngươi vẫn còn khuyết điểm, chỉ có thể xem như Đế Pháp không trọn vẹn. Có hai đại tiên bảo trong tay, còn có thần thông Hồng Mông trời sinh, còn có Thiên Ma vô tận, sinh linh Hồng Mông tương trợ, lực tan biến cả Tam Thập Tam Thiên ở trong tay ta, ngươi muốn dựa vào mình ngươi ngăn ta lại?
Đại kiếp nạn Tam Thập Tam Thiên mạnh đến không thể hình dung, lực tan biến này có thể trực tiếp hủy diệt cả Đại Tiên Giới phồn hoa năm đó. Đương nhiên không có người nào có khả năng ngăn cản, năm đó Đế Hiên không làm được, hiện giờ Phương Nguyên tự nhiên cũng không làm được.
Mà đây cũng là chỗ hiện tại Đế Hư lo lắng!
Phương Nguyên có thể dùng loại phương pháp này, để vùng trời thiên ngoại hiến tế hắn, chiếm được pháp lực mạnh mẽ khôn cùng, quả thật là ngoài dự kiến của hắn, khiến hắn cảm thấy không khống chế được. Nhưng nói về thế cục, Phương Nguyên vẫn yếu ớt. Hiện giờ vùng trời thiên ngoại đã bị hủy đi hoàn toàn, cả Đại Tiên Giới tàn phá đã hoàn toàn nắm giữ trong tay mình. Chỉ cần mình lại nắm giữ sáu đại trận luân hồi, có thể vĩnh viễn nắm trong tay mọi thứ. Cho dù là Thiên Nguyên, mình cũng có thể quyết định sống chết bằng ý niệm, không còn uy hiếp nữa! Từ lúc đó, nhân tộc đã hoàn toàn tuyệt diệt, sinh linh Hồng Mông sẽ làm chủ mọi thứ!
Cho nên Đế Hư rống giận liên thanh, vọt đến trước.
Từ khi trong ma tức hắc ám sinh ra linh thức, hắn vẫn luôn cẩn thận, bởi vì hắn là người đầu tiên ở thế gian này, cũng là sinh linh Hồng Mông duy nhất. Hắn muốn làm chủ hết thảy, nhưng vẫn hạn chế, bởi vì hắn còn chưa hoàn toàn trưởng thành!
Hiện giờ, hắn không để tâm gì nữa, trước chém giết Phương Nguyên rồi nói sau!
Đây là sau khi mình sinh ra, gặp được người cuối cùng có thể trở ngại mình!
Ầm ầm ầm!
Ma tức vô tận, cuồn cuộn vọt đến, leo lên núi nhảy xuống biển.
Bên trái là vô số Thiên Ma, biến hóa dữ tợn, giống như u linh trong biển đen, gào thét xoay tròn.
Phía bên phải còn lại là sinh linh Hồng Mông bị Đế Hư gọi ra. Bọn họ đều là bộ dáng Nhân tộc, nhưng tâm chí đã bị thay đổi, lúc này lộ ra bản tính, thi triển thần thông và thuật pháp của nhân tộc, thoạt nhìn quen mắt, nhưng cũng vô cùng xa lạ, so với Thiên Ma không linh tính, bọn họ có thêm vài phần trí tuệ, thực lực cũng mạnh hơn.
Sau đó nữa là đại quân ma tức hắc ám vô cùng vô tận. Số lượng kia căn bản đếm không xuể, giống như đám châu chấu trong hư không, ùn ùn kéo đến, cắn nuốt hết thảy. Loại lực lượng này đã không phải lực lượng người thường có thể nhận thức. Đây là lực lượng hoàn toàn đủ diệt văn minh và vô số thiên địa.
Hắn vốn không vội chém giết hai vị Thiên Chủ, bởi vì hắn đang kéo dài thời gian. Hai Thiên Chủ này còn có vài phần thực lực, trong tay nắm giữ hai đại tiên bảo, còn có thể tạo uy hiếp với hắn. Cho nên hắn đang đợi, bởi vì hắn biết, khi vùng trời thiên ngoại bị giết, lực lượng của hai Thiên Chủ giảm sút trên diện rộng. Sau đó, hắn lại ra tay hàng phục hai người này, chuyện đó dễ dàng, nhưng theo phát triển của thế cục, hắn không đợi được nữa.
Cho tới giờ, hắn còn hơi khinh thường lời nói của Phương Nguyên. Cho dù sinh linh vùng trời thiên ngoại đến Thiên Nguyên thì có làm sao?
Có lẽ sinh linh ba vùng hợp lực, có thể ngăn cản đại kiếp nạn mức độ này, nhưng khi mình nắm giữ ba đại tiên bảo và sáu đại trận luân hồi, hoàn toàn đánh vỡ vách tường Thiên Nhân, Tam Thập Tam Thiên giá lâm vào ma tức vô tận, Thiên Nguyên sẽ bị tiêu diệt!
Phương Nguyên và hai Thiên Chủ hiện giờ lấy cái gì ngăn cản mình? Cảnh giới và thực lực của bọn họ cho dù có chuẩn bị, đều kém mình quá xa.
Hiện giờ, Phương Nguyên nhiều nhất chỉ sánh vai Bất Hủ, kém mình thật xa, song phương thậm chí không có tất yếu phải giao thủ. Còn hai Thiên Chủ, thực lực giảm mạnh. Cho dù hiện tại, ba người bọn họ hợp lực, căn bản cũng không phải là đối thủ của mình…
Đây rõ ràng là tử cục!
Nhưng thái độ của Phương Nguyên khiến hắn bất an. Đây cũng là nguyên nhân hắn không thể không đuổi đến đây, quyết định trước nghiền áp đám người Phương Nguyên.
Ầm ầm!
Ma tức mênh mông cuồn cuộn cắn nuốt đến, giống như bao phủ mọi thứ. So với ma tức, vô luận là hai vị Thiên Chủ hay là Thiên Nguyên, đều quá mức nhỏ bé.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trong ma tức vô tận, có hai luồng tiên quang sáng lên. Một luồng tiên quang đến từ thần thụ che trời, đỉnh thiên lập địa, tản ra tiên quang vô tận, khởi động một vùng không gian. Luồng tiên quang khác là từ trên tòa thần sơn, đứng vững giữa hư không, trấn áp tất cả pháp tắc, không thể nhúc nhích, cố định cả vùng không gian tại nơi đó.
Ma tức hắc ám vọt đến, giống như dòng nước gặp đá ngầm, tách ra hai dòng.
Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu đang ra tay. Bọn họ dựa vào lực lượng của mình, thôi động lực tiên bảo cực mạnh, để lại một kích này. Sắc mặt Đế Hư nhất thời thay đổi, vô cùng lãnh khốc.
Lúc này, biểu tình Phương Nguyên bình tĩnh hơn, còn nghiêm túc nhìn hai vị Thiên Chủ.
- Ngươi nói đều vô ích…
Mái tóc trắng của Thiên Chủ Ly Hận tung bay trong gió, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, nỗ lực bình ổn thanh âm của mình:
- Sinh linh Hồng Mông kia quá mức cường đại, lại được Vô Uyên Khổ Hải. Hiện giờ hai người chúng ta giúp ngươi, cũng ngăn cản không được hắn. Cho dù ngươi dùng sáu đại trận luân hồi gửi sinh linh vùng trời thiên ngoại đến Thiên Nguyên, cũng chỉ sống được mấy ngày thôi, đại cục… chỉ là vô ích!
Trên mặt Thiên Chủ Vô Ưu đầy ưu sầu, rõ ràng đồng ý lời nói của Thiên Chủ Ly Hận.
- Ai nói muốn các ngươi giúp ta?
Phương Nguyên nhìn thần sắc hai người bọn họ, bình tĩnh nói:
- Hai người các ngươi đã gần như trở thành phế nhân, cũng không còn lực tái chiến!
Sắc mắt Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu nháy mắt trở nên dị thường khó coi. Với thân phận và cảnh giới của bọn họ, ai sẽ nghĩ tới hai chữ “phế nhân”.
- Ta muốn các ngươi hiến tế cho ta!
Thanh âm Phương Nguyên bình tĩnh, trên mặt không có chút biểu tình nào, phi thường nghiêm túc tiếp tục nói:
- Ba người chúng ta liên thủ, có lẽ không có phần thắng. Nhưng nếu các ngươi chủ động hiến tế vùng trời thiên ngoại cho ta, đưa hai đại tiên bảo hai ngươi nắm giữ cho ta, lực lượng ta tăng mạnh, ít nhất có chiến lực đấu một trận với Đế Hư, đây mới là biện pháp duy nhất ngăn cản hắn…
- Chuyện này…
Hai Thiên Chủ nghe vậy, sắc mặt lập tức khó coi.
Hiến tế?
Bọn họ thân là Thiên Chủ một vùng, tự nhiên hiểu rõ phân lượng hai chữ này. Bọn họ càng hiểu giá lớn phải trả sau hiến tế!
Hai vùng thế giới là tâm huyết cả đời của họ, bọn họ đã tiêu phí bao nhiêu tài nguyên, sức lực, đã trở thành huyết mạch tương liên, thở cùng một nhịp với bọn họ. Nếu hiến tế hai thế giới này chính là hiến tế bản thân cho người khác…
Cái giá phải trả lớn như vậy…
- Hai vùng thiên địa này khó bảo trụ nhất, các ngươi cũng không thể bảo trụ!
Phương Nguyên bình tĩnh giải thích:
- Các ngươi hẳn cũng hiểu được, đây là phương pháp duy nhất!
Ai cũng không biết trong lòng hai vị Thiên Chủ này đang hỗn loạn ra sao! Nhưng đối mặt với đề nghị điên cuồng như vậy, bọn họ lại không phản bác như bản năng.
- Hoang đường, nằm mơ đi!
Đế Hư ở xa xa, sắc mặt bỗng nhiên dữ tợn.
Vùng hư không to như vậy, ma tức hắc ám vô tận, huyễn hóa ra vô số gương mặt.
Tiếng gầm giận dữ vang lên, bỗng nhiên, bên trong ma tức vô tận, có hai bàn tay to nhanh chóng dò xét ra, hung tợn cào cấu về phía vùng không gian Thiên Chủ khởi động. Một bàn tay chộp đến Thái Sơ Cổ Thụ, một bàn tay chộp đến tòa Hướng Sinh Thần Sơn. Trong phẫn nộ, ý chí của hắn hóa thành tiếng sấm rền, vang vọng trong hư không:
- Hai người bọn họ tình nguyện cùng đi chết, cũng không muốn hy sinh bản thân bảo hộ thế giới của mình. Đến lúc này, ngươi lại trông cậy bọn họ hy sinh bản thân bảo trụ Thiên Nguyên?
Tiếng nói này quả nhiên mang theo hàm ý không thể lý giải. Bởi vì hắn quả thật nghĩ như vậy! Hắn cho rằng đề nghị của Phương Nguyên thật hoang đường…
Đây là vấn đề nhân tâm!
Chương 1917 Nhân tâm là cái gì
Nhưng nghênh đón tiếng nói của Đế Hư từ bốn phương tám hướng, Phương Nguyên lại phi thường trấn định, thậm chí có lòng tin vững chắc, hắn nhẹ nhàng thi lễ với hai vị Thiên Chủ, nói:
- Giống các ngươi nghĩ, ta muốn các ngươi hy sinh bản thân, thành toàn ta. Đây là chuyện khó làm, thật có lỗi không có thời gian để các ngươi suy nghĩ kỹ càng. Nhân tâm đều ích kỷ, nhưng cũng có lúc cần buông tha ích kỷ cá nhân để làm việc lớn. Hai vị Thiên Chủ, mong các ngươi mau quyết đoán!
- Cắt đứt cái gì, vớ vẩn…
Trong tiếng thét chói tai chấn động hư không của Đế Hư, ma tức hắc ám cuồn cuộn phóng đến, hình thành bàn tay thật lớn, ùn ùn kéo đến chỗ Phương Nguyên và hai vị Thiên Chủ. Một bàn tay nhắm đến Thái Sơ Cổ Thụ, một bàn tay nhắm đến Hướng Sinh Thần Sơn, không tiếc hết thảy, đoạt hai đại tiên bảo trong tay. Đồng thời Thiên Ma sinh ra linh tính khi được Đế Hư dụng pháp hay là sinh linh Hồng Mông ngụy trang thành đại tu Côn Lôn Sơn đều vọt đến chỗ đám người Phương Nguyên. Trong lúc nhất thời, ma tức cuồn cuộn, thần quang tung hoành, giống như một cái lưới lớn, lập tức cắn nuốt bọn họ…
Hắn thật không ngờ, ma quang vô tận đang gào thét đến, hai vị Thiên Chủ Ly Hận và Vô Ưu đều biến sắc. Bỗng nhiên, cùng lúc, hai người lần nữa thôi động pháp lực không còn tồn bao nhiêu, gượng ép mở ra không gian xung quanh, khởi động thần quang, ngược lại đẩy ma tức mãnh liệt ra ngoài.
- Các ngươi…
Đế Hư gầm lên, trong ma tức vô tận, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa khó hiểu. Nhưng so với khó hiểu của hắn, hai vị Thiên Chủ bình thản hơn nhiều. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt xuất hiện tuyệt vọng và quyết tuyệt vô tận.
- Ngươi xác định có thể đưa một bộ phận sinh linh bộ tộc ta đến Thiên Nguyên sao?
Thiên Chủ Ly Hận mở miệng trước, lời này rất đơn giản nhưng nói phi thường gian nan.
Phương Nguyên bình tĩnh mở miệng:
- Đường ta đi bất đồng với các ngươi. Ta diễn hóa thiên số, tự thành thiên địa, có tiểu thế giới trong tay, đương nhiên có thể bảo vệ bọn họ, an ổn đến tổ địa Thiên Nguyên cầu sinh khi sáu đại trận luân hồi vận chuyển!
Thiên Chủ Ly Hận trầm mặc, bàn tay run rẩy, lông mi nhíu lại.
Thiên Chủ Vô Ưu bỗng nhiên nói:
- Có thể đi được bao nhiêu?
Phương Nguyên nói:
- Một vùng thiên địa được một vạn!
- Một vạn một vùng thiên địa sao?
Hai Thiên Chủ đồng thời hít thật sâu.
Không phải kinh ngạc mà là đau lòng.
Ba vùng trời thiên ngoại, phát triển nhiều năm, sinh linh nhiều dữ dội, con số hàng tỉ cũng không đủ. Hiện giờ, Phương Nguyên chỉ có thể đưa mỗi vùng thiên địa một vạn người đi Thiên Nguyên. Vậy chẳng phải là sinh linh khác đều chỉ có đường chết?
- Chỉ có một vạn sinh linh, hơn nữa bọn họ tới Thiên Nguyên cũng nhất định sẽ chịu khổ!
Phương Nguyên không chút sợ hãi nói:
- Dù sao vùng trời thiên ngoại các ngươi đã dẫn vô số đại kiếp nạn đến Thiên Nguyên, bí mật này cũng không giữ được. Sinh linh Thiên Nguyên biết bí mật này có lẽ cũng không để sinh linh vùng trời thiên ngoại sống tốt. Nhưng thế cục hiện giờ, các ngươi hẳn đã tính toán rõ ràng. Cho dù cơ hội này không tốt thì cũng là một cơ hội. Còn tồn tại hai vạn sinh linh, vùng trời thiên ngoại xem như chưa bị diệt sạch chân chính!
Hai vị Thiên Chủ đều trầm mặc, nhưng ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía vùng trời thiên ngoại sụp đổ.
Hai vùng thiên địa kia, trong có Thiên Ma tác loạn, ngoài có ma tức nghiền áp, hơn nữa đã mất đi trấn áp của tiên bảo, đã không còn thành hình. Hiện giờ xuất hiện mấy vết rách, giống như bị áp lực phá hủy. Bên trong có vô số sinh linh ngã xuống, phần lớn sinh linh đã chết khi vùng thiên địa này sụp đổ. Bởi vì bọn họ không thể chống đỡ nổi áp chế của ma tức hắc ám, chỉ có sinh linh tu vi cao thâm còn đang ngoan cố chống đỡ.
Nhưng theo thế cục trước mắt, bọn họ sớm muộn cũng phải chết thôi!
- Thôi đi thôi đi…
Hai vị Thiên Chủ bỗng nhiên nở nụ cười, lần đầu tiên trên mặt bọn họ xuất hiện tuyệt vọng như vậy, thần sắc lại bất đắc dĩ hiện lên hy vọng. Cùng lúc đó, cảm giác áp lực Đế Hư tạo ra đủ to lớn, pháp lực của bọn họ mất đi càng lúc càng nghiêm trọng, bọn họ đồng thời thở dài, Thiên Chủ Ly Hận nhìn Phương Nguyên, thần sắc nghiêm túc nói;
- Ngươi nói đúng, giá lớn đương nhiên phải trả. Vùng trời thiên ngoại của ta quả thật luôn lợi dụng Thiên Nguyên dẫn dắt ma tức. Đây có lẽ là quả báo của chúng ta. Nhưng đến lúc này rồi, thế nào đi nữa cũng phải làm ra một vài chuyện không quá ích kỷ để vãn hồi…
Thiên Chủ Vô Ưu trầm giọng:
- Nếu ngươi thất hứa, nhất định bị trời phạt!
Phương Nguyên giống như không bất ngờ với quyết định của bọn họ, ôm hai tay, thi lễ với hai người bọn họ.
- Ha ha, ha ha, ai có thể nghĩ tới, chúng ta sẽ có một ngày vì Thiên Nguyên chủ động hy sinh bản thân?
Hai vị Thiên Chủ thương quyết xong, đều phá lên cười. Cùng lúc đó, bọn họ sờ pháp ấn, dẫn động tiên tức, trên trán hiện lên phù ấn huyền diệu. Phù ấn kia tương tự tiên triện.
Thoạt nhìn cũng không lớn, nhưng càng nhìn kỹ, càng phát hiện càn khôn bên trong. Khiến người ta cảm thấy hai phù ấn này không ngừng phóng lớn, cuối cùng hóa thành một thế giới!
Khi hai vùng trời thiên ngoại sụp đổ, hai phù ấn sáng chói mắt càng lúc càng ảm đạm. Pháp ấn của hai người bốc lên, ngón trỏ đặt lên ngực, hai phù ấn đột nhiên bay ra từ trong tim, sau đó không ngừng biến hóa, từng luồng tiên quang tách ra, giống như hạt châu tung bay trong gió.
Chương 1918 Nhân tâm là cái gì (2)
Ầm ầm ầm!
Giống như căn cứ vào cảm ứng nào đó, khi hai đạo phù này bị tách ra, hai vùng trời thiên ngoại tăng tốc độ sụp đổ, không phải bị ngoại lực chèn ép mà bị huyền cơ bên trong kích thích, chủ động mở ra. Pháp ấn này bay lên hư không, căn nguyên thế giới không ngừng thoái hóa, hóa thành thanh khí, bay lên trời cao.
- Các ngươi thật sự…
Đế Hư tuyệt không ngờ đến việc này. Chuyện xảy ra hiện giờ thật vượt ngoài nhận thức của hắn, đến nỗi hắn khó có thể tin, tay chân trở nên luống cuống, mặt mày nghiêm trọng, điên cuồng ngưng tụ ma tức hắc ám toàn thân.
- Ngươi nói mình nhìn thấu nhân tâm, nhưng ngươi còn kém xa!
Phương Nguyên lập tức quay đầu, nhìn Đế Hư trong hư không.
Trên mặt lộ ra ý cười, nhẹ nhàng mở miệng:
- Nhân tâm, ngay cả bản thân còn không nhìn thấu, huống chi ngươi?
Khi nói đến đây, hắn sờ nhẹ pháp ấn.
Bên người hắn, lưới pháp ấn xuất hiện, giống như cái ô to, che chở hắn, lập tức phi thân vào vùng trời thiên ngoại.
“Rầm!”
Con cóc màu vàng bên người hắn mở lớn miệng, nuốt thiên ăn nguyệt.
Hiện giờ, hai vùng thiên địa Ly Hận và Vô Ưu dần sụp đổ, sinh linh trong hai vùng thiên địa cũng bị chuyển vào hư không. Xung quanh toàn là ma vật hắc ám, tình cảnh cực nguy hiểm. Chỉ có một bộ phận nhỏ người tu vi không tệ mới có thể miễn cưỡng thoát thân. Chỉ là sợ rằng bọn họ không chịu nổi một ngày nữa. Thế giới tàn phá xung quanh bọn họ đột nhiên khởi động lực lượng pháp tắc vô tận. Lực lượng này được hai Thiên Chủ diễn động, như sóng cuộn, quấn về phía những người này, đi thẳng đến miệng cóc!
- Đều cho ngươi!
Thời điểm này, hai vị Thiên Chủ căn bản không kịp giải thích mọi việc.
Bọn họ vừa hút đi pháp tắc tán loạn trong thế giới bị tàn phá, tận lực đưa càng nhiều người vào trong bụng cóc, vừa thở dài, lấy phù ấn bay ra từ trong tim mình, dùng sức ném cho Phương Nguyên.
Lúc này, Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên hư không, xung quanh khởi động một vùng thế giới.
Hắn vốn muốn mở ra một vùng thế giới cho mình, nghịch diễn ba mươi ba thiên số, diễn biến tạo hóa, sau đó, mạnh mẽ nuốt phần lớn căn nguyên của Vong Sầu Thiên, khiến phương thế giới của hắn càng khổng lồ, pháp tắc chư bàn tung hoành, giao nhau, hết sức huyền diệu. Lúc này, phù ấn lại đến, nghênh đón căn nguyên thế giới khổng lồ hơn…
Căn nguyên thế giới của Ly Hận Thiên và Vô Ưu Thiên đều phân tán trong hư không, giống như cự mãng tiến đến anh dũng.
Sẽ không còn căn nguyên thế giới nào khổng lồ hơn, tinh thuần hơn căn nguyên thế giới này. Bởi vì được bồi dưỡng bởi hàng tỉ sinh linh sinh tồn trong vùng trời thiên ngoại. Có thể nói đây cũng là một thân đạo nguyên của hai vị Thiên Chủ! Đây là tạo hóa tuyệt không thể có lần nữa, hiện giờ đều cuộn tròn đến chỗ Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngồi xếp bằng trong hư không, khí cơ tăng dần lên với tốc độ cực nhanh, thậm chí không thể hình dung bằng ngôn từ. Từng tầng nở ra trên đỉnh đầu, giống như đóa hoa tươi, đã nở rộ cực hạn, nhưng vẫn còn đang tiếp tục nở rộ. Dần dần có Luân Hồi Chi Uẩn huyền diệu đáp trả, xuyên qua người Phương Nguyên.
Đó là uẩn vị biến đổi chất lượng, sinh ra biến hóa cảnh giới.
Lúc này, mặt mày Phương Nguyên bất động, một thân an hòa, giống như không làm được gì, như tiên!
- Con người… con người…
Mặt mày Đế Hư lạnh lùng, nhìn xuyên qua hư không.
Tới bây giờ, hắn cũng không quản gì nữa, ma tức biến ảo, hiện ra ba bàn tay to. Hai bàn tay trong đó nhắm đến tiên bảo của Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu, thừa dịp bọn họ hiến tế thế giới, len lén cướp hai tiên bảo. Mà bàn tay có lực lượng lớn nhất lập tức nhắm vào Phương Nguyên. Hắn không muốn nhìn đến bước cuối cùng, nhất định phải bắt lấy Phương Nguyên!
Hắn không rõ, con người vì sao có thể như vậy? Rõ ràng đã là chuyện có kết thúc rõ ràng, vì sao còn xuất hiện thay đổi này?
Nhân tâm, nhân tâm đến tột cùng là cái quái gì?
Ầm ầm!
Đế Hư lấy ma tức hắc ám hóa thành ba bàn tay to, vọt đến Phương Nguyên và hai vị Thiên Chủ. Vào lúc mấu chốt, hắn rõ ràng đã vận dụng toàn lực. Lúc trước hắn vẫn còn hơi kiêng kị, không muốn lưỡng bại câu thương với hai Thiên Chủ không có lối ra nên liều mạng. Nhưng hiện giờ, thứ nhất thấy biến hóa của thế cục, thứ hai hắn tin tưởng lúc hai Thiên Chủ hiến tế thiên địa, lực lượng giảm mạnh, cho dù liều mạng cũng không thể uy hiếp mình, nên lần đầu tiên hiện ra chân thân, điều khiển ma tức hắc ám tiến đến cuồn cuộn!
Rất khó hình dung sinh linh Hồng Mông sinh ra trong ma tức hắc ám mạnh thế nào. Hắn là Thiên Ma chủ động sinh ra thần trí, trời sinh có thể tự sinh pháp tắc, biến ảo vô cùng, lại có thêm trợ giúp của tiên bảo Vô Uyên Khổ Hải, trước kia đã có thể đối kháng đồng thời hai Thiên Chủ, hiện giờ toàn lực ra tay, ma tức hắc ám giống như sóng triều, nơi đi qua, đánh đổ tất cả, đánh tất cả thành bột mịn.
Một tiếng “rầm!”
Không gian hai Thiên Chủ mượn tiên bảo tạo ra bị một trảo của hắn phá hủy, sau đó sụp đổ không ngừng, hợp với hung uy vô tận, hướng thẳng đến hai tiên bảo và Phương Nguyên, dường như không chút phí công nào, thu Thái Sơ Cổ Thụ vào tay. Thiên Chủ Ly Hận đứng bên cạnh, đang hiến tế căn nguyên thế giới của mình cho Phương Nguyên, mái tóc trắng tung bay, dẫn dắt một ít pháp tắc ngăn trở hắn, lại bị một tiếng hét của hắn xé rách. Cả người Thiên Chủ Ly Hận cũng bị lực lượng này đánh bay.
Chương 1919 Ta dùng một kiếm cản trở đại kiếp (1)
Tay còn lại của Đế Hư vươn đến bên Hướng Sinh Thần Sinh cạnh Thiên Chủ Vô Ưu, giống như muốn cướp vào tay. Nhưng lúc này, Phương Nguyên vừa lúc mở mắt.
Hiện giờ, hắn ngồi xếp bằng trên hư không, bên người đều là đạo uẩn vô tận. Huyết mạch Huyền Hoàng vận chuyển tuần hoàn, được căn nguyên thế giới bồi dưỡng, đã mạnh đến cảnh giới không thể tưởng tượng. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn bàn tay to của Đế Hư chộp đến hắn, tâm khẽ động, nâng tay ấn về trước. Theo động tác của hắn, huyết mạch Huyền Hoàng xung quanh cũng hóa thành một bàn tay to, nghênh đón tiền phương. So với bàn tay to ma tức hắc ám hóa thành, bàn tay to do huyết mạch Huyền Hoàng hóa thành có thể nói như gặp đối thủ.
Nhưng khi hai tay chạm nhau, xuất hiện cảnh tượng ngoài dự đoán của mọi người. Bàn tay to Đế Hư hóa ra khi va chạm bàn tay to huyết mạch Huyền Hoàng hóa ra, lập tức vỡ nát, giống như bùn đất gặp sắt thép, hóa thành nước bùn vô tận, rơi rụng trong hư không.
Một chỗ khác, Đế Hư đã đoạt được Thái Sơ Cổ Thụ, tay còn lại đang vọt đến Hướng Sinh Thần Sơn. Bộ dáng thê thảm hiện giờ của Thiên Chủ Vô Ưu và Thiên Chủ Ly Hận, thực lực giảm mạnh, làm sao đủ lực lượng ngăn trở. Đang dùng lực ngăn cản Đế Hư thu Hướng Sinh Thần Sơn, huyền hoàng khí Phương Nguyên hóa ra bỗng nhiên vọt lên, đồng dạng bắt lấy một góc thần sơn.
- Ngu ngốc, dám cản trở ta?
Vẻ mặt Đế Hư u ám, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, lớn tiếng hét lên.
Cùng lúc đó, ma tức vô tận phía sau hắn gào thét tiến về trước, muốn xông kích ra ngoài.
Mỗi khi có ma tức hắc ám tiến về trước, bàn tay to tranh đoạt Hướng Sinh Thần Sơn sẽ tăng thêm lực lượng.
Ngay cả hư không xung quanh cũng phát ra tiếng boong boong, vô cùng quỷ dị! Nhưng đúng lúc này, thân hình Phương Nguyên khẽ động, đi đến bên cạnh thần sơn, đón nhận ma tức hắc ám ùn ùn kéo đến. Hắn nhẹ nhàng thở dài, huyết mạch Huyền Hoàng xung quanh đột nhiên xoay tròn, bao phủ toàn bộ Hướng Sinh Thần Sơn, giống như lốc xoáy thật lớn, sắc bén như đao, trực tiếp chặt đứt bàn tay cướp Hướng Sinh Thần Sơn của Đế Hư. Không chỉ như thế, ma tức hắc ám đến lúc sau muốn vọt lên trên lốc xoáy, cũng lập tức bị cản trở bên ngoài.
- Ngươi…
Đế Hư thu lực lui về sau, thân hình hóa vào ma tức hắc, ở chỗ sâu trong ma tức, hai ánh mắt sâu kín nhìn phía trước.
Trong vùng lốc xoáy, thân hình Phương Nguyên dần di động, đứng trên lốc xoáy, thanh bào phất phới, tiên phong đạo cốt, mi như sơn nhạc, mắt tựa hàn tinh, huyết mạch Huyền Hoàng xung quanh biến ảo vô chừng. Trên tay trái hắn, nâng lên một tòa thần sơn vô cùng cao lớn. Hiện giờ thần sơn đang không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn hơn ba thước, giống tòa tháp sắt nho nhỏ, nằm trên lòng bàn tay.
Vù…
Huyết mạch Huyền Hoàng từ trên người hắn không ngừng tản ra, trong hư không vang lên tiếng gầm rú mơ hồ. Nếu nghe kỹ, có thể phát hiện tiếng gầm rú kia giống như tiếng tụng kinh.
- Hiện tại hắn…
Thiên Chủ Vô Ưu và Thiên Chủ Ly Hận hiện giờ đều đã dị thường suy yếu. Nhất là Thiên Chủ Ly Hận, vốn bản thân đã trọng hương, lại gặp một kích của Đế Hư, tính mạng mỏng manh. Nhưng lúc này, hai người bọn họ bất chấp chính mình, chỉ là ánh mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm Phương Nguyên. Rất khó hình dung ánh mắt của bọn họ hiện giờ là hổ thẹn hay là hâm mộ! Hoặc là nói là một loại khát vọng! Là lực lượng gần như đạo người tu hành nào gặp được cũng sinh ra cảm giác hâm mộ.
- Hắn… hắn thât trở thành bộ tộc Đế Thị lúc trước rồi?
Thiên Chủ Vô Ưu giãy dụa, bỗng nhiên quay đầu hỏi Thiên Chủ Ly Hận.
- Ta cũng chưa từng tận mắt gặp bộ tộc Đế Thị…
Thiên Chủ Ly Hận lẩm bẩm nói:
- Nhưng cảnh giới này cũng chỉ có bộ tộc Đế Thị mới có thể chạm tới?
Thiên Chủ Vô Ưu si ngốc nhìn, sau một lúc mới hỏi:
- Trả rồi, vật bộ tộc Đế Thị, chúng ta đều đã trả rồi…
Trên mặt Thiên Chủ Ly Hận đầy vẻ thống khổ:
- Chỉ hy vọng hắn…
- Chuyện đáp ứng các ngươi, ta sẽ làm được!
Cũng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên xoay người, gật đầu với hai người bọn họ.
Hiện giờ, hai thiên địa Ly Hận Thiên và Vô Ưu Thiên đã hoàn toàn sụp đổ, pháp tắc lan tràn trong hư không. Căn nguyên thế giới cũng bị Phương Nguyên dẫn đến, sinh linh trong hai thế giới mất đi thiên địa phù hộ, không biết đã có bao nhiêu sinh linh bị hư không xé rách, hóa thành luồng sương máu, từ xa nhìn lại, thật như biển máu gợn sóng vô chừng, nở rộ trong hư không.
Vài sinh linh hùng mạnh được hai Thiên Chủ dùng lực lượng cuối cùng dẫn đến bên người Kim Tương Cáp Mô, sau đó thân bất do kỷ bị nuốt xuống, số lượng cụ thể đã vượt qua con số hai vạn, nhưng Phương Nguyên cũng không nói gì!
- Đi thôi!
Nhìn Kim Tương Cáp Mô, Phương Nguyên nhẹ nhàng nâng tay lên. Pháp lực khôn cùng hiển hóa, giống như mây bay, nhẹ nhàng dẫn động hư không.
Kim Tương Cáp Mô giống như có cảm ứng, kêu lên một tiếng “oa”, nhảy lên cao.
Giống như một tòa Kim Sơn thật lớn, càng nhảy càng xa trên hư không, thân hình càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng, giống như một viên kim đậu nho nhỏ, bao phủ lên sáu đại trận luân hồi đang vận chuyển nhanh chóng. Lực đại trận kia trong giây lát biến mất không thấy.
- Ngăn hắn lại!
Khi Kim Tương Cáp Mô vọt ra, Đế Hư lớn tiếng hét lên.
Thiên Ma và ma tức hắc ám xung quanh, còn có sinh linh Hồng Mông dùng Thiên Ma thi pháp, hóa thành bộ dáng chúng tu Côn Lôn Sơn. Tất cả đều gào thét thành đàn, chạy về phía trước, giống như muốn ngăn cản Kim Tương Cáp Mô, nhắm thẳng đến Phương Nguyên, thần sắc đều vô cùng dữ tợn đáng sợ, đằng đằng sát khí, giống như muốn chạy đến kịp, tập kết lực của quần thể, xé xác Phương Nguyên tại chỗ!
Chương 1920 Ta dùng một kiếm cản trở đại kiếp (2)
Đế Hư đứng phía sau đám ma vật, ánh mắt thâm trầm, nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
- Không cần thử, vô dụng thôi!
Bộ dáng bọn họ vọt tới, Phương Nguyên nhẹ nhàng quay đầu, thản nhiên mở miệng.
Cùng lúc đó, hắn vươn ra năm ngón tay phải, xòe bàn tay ra.
Ngón tay thon dài, nở ra một đóa hoa.
Khi từng đóa hoa nở trên tay hắn, bên người hắn cũng ầm vang một trận động tĩnh. Từng đạo pháp tắc đan vào nhau, giống như hoa nở, từng tầng thế giới lớn mở ra, xuất hiện đạo uẩn vô tận, xuất hiện lực trường, nhuộm một vùng tử vân trong suốt lên hư không quanh hắn. Ma vật vô tận vọt đến, có trực tiếp bị nghiền nát, cũng có bị lực lượng thật lớn đẩy ra ngoài. Cảnh này khiến trước người Phương Nguyên xuất hiện một chỗ trống lớn, vô luận là Thiên Ma hay là sinh linh Hồng Mông đều không lướt qua lôi trì nửa bước…
Phương Nguyên đứng trong hư không, một người đối đầu một đại quân ma vật mênh mông cuồn cuộn.
- Thật… có thể làm được?
Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu nhìn cảnh tượng này, sắc mặt ngạc nhiên, còn có vui mừng, lại còn mang theo chút cười khổ.
- Cảnh giới hiện tại của lão Phương…
Ở phía sau, trên pháp thuyền, Giao Long ngồi ngơ ngác trên đầu thuyền, Bạch Miêu nằm trong lòng Lạc Phi Linh. Ánh mắt bọn họ đều đăm chiêu, ngây ngốc nhìn Phương Nguyên hiện tại. Nhất là Lạc Phi Linh, hiện giờ, sắc mặt nàng trắng tuyết, giống như không còn chút huyết sắc, thậm chí sắp trở nên trong suốt, ánh mắt ôn nhu nhìn Phương Nguyên, chỉ là có thêm ý bi ai nhàn nhạt.
- Cho dù ngươi đưa sinh linh vùng trời thiên ngoại này đến Thiên Nguyên thì có thể thay đổi điều gì?
Đế Hư lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, thật lâu sau, trong ma tức hắc ám mới vang lên tiếng của hắn.
Sau đó nữa, phía sau ma vật vô tận, thân hình hắn chậm rãi hiện ra, vẫn là tôn quý vô cùng, bộ dáng ôn thiện, khiêm tốn, nhưng thâm trầm và khí phách hơn trước kia vài phần. Một gốc bảo thụ nho nhỏ và một vùng Uổng Bích Hải nhẹ nhàng di động, phi thường linh động. Ở nơi xa hơn, đang có Thiên Ma và sinh linh Hồng Mông vô tận chạy đến bên người hắn.
Âm phong gào thét, ma tức vô tận, mênh mông cuồn cuộn đến, chồng chất phía sau hắn. Hắc ám phía sau hắn càng lúc càng nồng đậm, che đậy tất cả tinh quang, cắn nuốt mọi thứ.
Lúc này, thanh âm của hắn thật bình tĩnh:
- Ngươi có thể đi đến bước này, quả thật vượt qua dự kiến của ta. Có lẽ lúc trước ta đã sai rồi, nhân tâm đích xác thú vị hơn ta tưởng tượng. Chẳng qua, ngươi vẫn phải thua!
- Cho dù Thiên Nguyên có sinh linh vùng trời thiên ngoại tương trợ, có thể ngăn cản đại kiếp nạn này, nhưng nếu ta dẫn nhiều ma tức hơn nữa đến nhân gian thì sao?
- Cho dù tu vi của ngươi hiện tại thành công, nhưng trong thức hải tràn ra tàn niệm của Đế Thị, liếc mắt nhìn đã biết tu vi của ngươi vẫn còn khuyết điểm, chỉ có thể xem như Đế Pháp không trọn vẹn. Có hai đại tiên bảo trong tay, còn có thần thông Hồng Mông trời sinh, còn có Thiên Ma vô tận, sinh linh Hồng Mông tương trợ, lực tan biến cả Tam Thập Tam Thiên ở trong tay ta, ngươi muốn dựa vào mình ngươi ngăn ta lại?
Đại kiếp nạn Tam Thập Tam Thiên mạnh đến không thể hình dung, lực tan biến này có thể trực tiếp hủy diệt cả Đại Tiên Giới phồn hoa năm đó. Đương nhiên không có người nào có khả năng ngăn cản, năm đó Đế Hiên không làm được, hiện giờ Phương Nguyên tự nhiên cũng không làm được.
Mà đây cũng là chỗ hiện tại Đế Hư lo lắng!
Phương Nguyên có thể dùng loại phương pháp này, để vùng trời thiên ngoại hiến tế hắn, chiếm được pháp lực mạnh mẽ khôn cùng, quả thật là ngoài dự kiến của hắn, khiến hắn cảm thấy không khống chế được. Nhưng nói về thế cục, Phương Nguyên vẫn yếu ớt. Hiện giờ vùng trời thiên ngoại đã bị hủy đi hoàn toàn, cả Đại Tiên Giới tàn phá đã hoàn toàn nắm giữ trong tay mình. Chỉ cần mình lại nắm giữ sáu đại trận luân hồi, có thể vĩnh viễn nắm trong tay mọi thứ. Cho dù là Thiên Nguyên, mình cũng có thể quyết định sống chết bằng ý niệm, không còn uy hiếp nữa! Từ lúc đó, nhân tộc đã hoàn toàn tuyệt diệt, sinh linh Hồng Mông sẽ làm chủ mọi thứ!
Cho nên Đế Hư rống giận liên thanh, vọt đến trước.
Từ khi trong ma tức hắc ám sinh ra linh thức, hắn vẫn luôn cẩn thận, bởi vì hắn là người đầu tiên ở thế gian này, cũng là sinh linh Hồng Mông duy nhất. Hắn muốn làm chủ hết thảy, nhưng vẫn hạn chế, bởi vì hắn còn chưa hoàn toàn trưởng thành!
Hiện giờ, hắn không để tâm gì nữa, trước chém giết Phương Nguyên rồi nói sau!
Đây là sau khi mình sinh ra, gặp được người cuối cùng có thể trở ngại mình!
Ầm ầm ầm!
Ma tức vô tận, cuồn cuộn vọt đến, leo lên núi nhảy xuống biển.
Bên trái là vô số Thiên Ma, biến hóa dữ tợn, giống như u linh trong biển đen, gào thét xoay tròn.
Phía bên phải còn lại là sinh linh Hồng Mông bị Đế Hư gọi ra. Bọn họ đều là bộ dáng Nhân tộc, nhưng tâm chí đã bị thay đổi, lúc này lộ ra bản tính, thi triển thần thông và thuật pháp của nhân tộc, thoạt nhìn quen mắt, nhưng cũng vô cùng xa lạ, so với Thiên Ma không linh tính, bọn họ có thêm vài phần trí tuệ, thực lực cũng mạnh hơn.
Sau đó nữa là đại quân ma tức hắc ám vô cùng vô tận. Số lượng kia căn bản đếm không xuể, giống như đám châu chấu trong hư không, ùn ùn kéo đến, cắn nuốt hết thảy. Loại lực lượng này đã không phải lực lượng người thường có thể nhận thức. Đây là lực lượng hoàn toàn đủ diệt văn minh và vô số thiên địa.
Bình luận facebook