-
Chương 1906-1910
Chương 1906 Chiến đấu đến cùng (1)
- Ngươi lo lắng Thiên Nguyên sẽ sinh ra người mạnh mẽ, thậm chí vì thế ảnh hưởng đại đạo Thiên Nguyên!
- Ngươi nhìn thấy một kiếm của Kiếm Si, trong lòng sợ hãi, cho nên hủy diệt hắn…
Cuối cùng Phương Nguyên nói ra đáp án:
- Ngươi vẫn luôn sợ hãi Thiên Nguyên, cho nên vẫn nhằm vào Thiên Nguyên.
Đế Hư nghe Phương Nguyên nói xong, thần sắc của hắn trở nên cổ quái, giống như muốn cười lạnh, lại giống như đang chê cười, còn có thể nhìn ra cảm xúc phẫn nộ. Nhưng dù sao hắn vẫn không phải là người, cho nên loại cảm xúc này cũng chỉ chợt lóe qua.
Hắn bình tĩnh gật đầu, nói:
- Ngươi nói không sai, ta quả thật vẫn luôn lo lắng Thiên Nguyên đến tột cùng có chỗ đặc dị gì mà Đế Hiên vào thời khắc cuối cùng quyết định bảo vệ như nơi hy vọng. Hẳn cũng là có đạo lý của riêng hắn!
Hắn nhẹ nhàng nói, giống như hơi khen ngợi:
- Hơn nữa nơi này quả thật bất đồng, rõ ràng vùng trời thiên ngoại tự bảo vệ mình đã dẫn đại kiếp nạn xuống nhân gian, kết quả Thiên Nguyên dường như không hề tan biến, ngược lại có thể chống đỡ qua từng kiếp, mỗi một thời đại đều có người chết, lại có người bước lên đỉnh cao, thậm chí có thể tích lũy kinh nghiệm trong quá trình này, chuẩn bị bắt đầu thôi diễn ra chân tướng…
- Cho nên ta hủy diệt những người Côn Lôn Sơn, cũng xem như hủy diệt kinh nghiệm các ngươi tích lũy, thậm chí nhờ vào bảo vật Thiên Đế ảnh hưởng đại đạo Thiên Nguyên, khiến các ngươi không thể xuất hiện Đại Thừa. Lúc ấy ta đã suy nghĩ, ít nhất như vậy, ta có thể an tâm thêm vài năm?
- Nhưng không đến ngàn năm, Thiên Nguyên lại xuất hiện một vị Kiếm Si!
- Đại đạo thiên địa đã bị ảnh hưởng, hắn vẫn chạm đến cảnh giới cấm kỵ…
- Cho nên ta lần nữa hủy diệt hắn!
Nói xong, khóe miệng Đế Hư dần lộ ra ý bất đắc dĩ:
- Nhưng không qua bao lâu lại xuất hiện ngươi, ta giết không kịp, đây thật là chuyện hoang đường. Cho dù đã thật cẩn thận, vùng trời thiên ngoại cứng như bàn thạch, cũng chỉ khiến ta đau đầu làm sao giải quyết, nhưng chỉ là Thiên Nguyên yếu ớt lại xảy ra nhiều chuyện như thế?
Hắn nhẹ nhàng đặt hai tay sau lưng, nhìn về phương xa, thật lâu mới thở dài:
- Nhân gian như vậy, làm sao lưu giữ?
Lúc này, Phương Nguyên cũng nhìn về nơi kia, giống như cũng cảm khái đồng dạng.
Vẻ trầm lặng trên mặt Đế Hư rất nhanh tiêu tán, sau đó nở nụ cười, nói:
- Nhưng còn may, nhân tâm không khiến ta thất vọng. Mọi chuyện vẫn thực hiện theo ý ta. Cho dù ngươi lúc ấy nhìn ra âm mưu của ta thì sao, ngươi vẫn phải đi đối kháng vùng trời thiên ngoại, bởi vì đại kiếp nạn quả thật do vùng trời thiên ngoại dẫn dắt. Chỉ cần ngươi đánh nhau với vùng trời thiên ngoại, ta sẽ có cơ hội nắm bắt. Cho nên việc này, không phải do việc nhìn thấu hay không quyết định, đây vốn là một đường chết…
Hắn chậm rãi lật bàn tay to, hai ống tay áo rơi xuống, nhẹ nhàng bay.
- Hiện giờ, vùng trời thiên ngoại đã bị hủy, Thiên Nguyên gặp đại kiếp, cũng khó chống cự, ta đã nắm phần thắng!
Hắn chân thành nhìn Phương Nguyên, giọng hơi mỉa mai:
- Cho nên, cho dù ngươi nhìn thấu việc này thì sao chứ?
Phương Nguyên trầm mặc không nói gì.
Ý cười trên mặt Đế Hư càng đậm:
- Vừa rồi ngươi nói nhiều như vậy, chỉ vì giữ lại mặt mũi?
- Bộ dáng tự tin của ngươi không khác gì con người!
Phương Nguyên nhận lấy tươi cười mỉa mai của đối phương, trên mặt chỉ có bình tĩnh, bỗng nhiên hắn nói:
- Ngươi có Thiên Chi Kính, có thể giám sát vạn vật thế gian, vậy sao ngươi không dùng nó nhìn thử, Thiên Nguyên hiện giờ có tan tác giống ngươi nghĩ hay không?
- Hửm?
Nghe thấy lời của Phương Nguyên, ánh mắt Đế Hư trở nên dữ dội trong nháy mắt.
Hắn lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, trầm mặc không nói.
Nhưng xung quanh hắn bắt đầu khởi động ma tức hắc ám vô cùng vô tận, giống như từng phân thân, khuếch tán từ trong người hắn, lan tràn bốn phương tám hướng. Phương Nguyên biết, đó là hắn đang phân thần hóa niệm, tìm kiếm tung tích chân thân mình. Nhưng cũng không hoảng hốt, bình tĩnh nhìn Đế Hư. Còn Đế Hư, lúc này, trong lòng bình tĩnh giống như hiện lên bóng ma nào đó.
Hắn còn chưa tìm được chân thân của Phương Nguyên, nhưng nhìn ánh mắt Phương Nguyên nhìn mình, rốt cục không nhịn nổi dao động. Hắn hơi kiềm chế không được.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Nguyên, cảm nhận nỗi bất an người này tạo ra. Hắn rất muốn một chưởng vỗ chết người khiến hắn bất an này. Nhưng hắn không làm vậy, bởi vì hắn cũng biết, bây giờ đánh chết phân thân của Phương Nguyên cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên hắn phân thần hóa niệm, ma tức cuồn cuộn xung quanh, hóa ra vô số đạo niệm bay ra ngoài, tìm kiếm dấu vết chân thân của Phương Nguyên, đồng thời, tâm niệm vừa động, dẫn dắt một loại pháp bảo, sau đó nhìn về nơi cực kỳ xa xôi, phương hướng của Tiên Đế Cung Thái Hoàng Thiên, bỗng nhiên có kính quang xuyên thấu chư thiên.
Luồng kính quang kia chiếu rọi hư không, lập tức hiển lộ ra từng hình ảnh. Phía trên hình ảnh kia, có thể nhìn ra đó là hình ảnh của Thiên Nguyên hiện giờ. Đại địa Thiên Nguyên không khác gì vùng trời thiên ngoại.
Hai người Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu thịnh nộ khởi động sáu đại trận luân hồi, dẫn ma tức hắc ám vô tận về phía Thiên Nguyên, cũng đại biểu trên Thiên Nguyên, đại kiếp nạn đã phủ xuống. Bởi vì hai Thiên Chủ liều lĩnh, cùng Đế Hư dẫn ma vật vô tận tấn công vùng trời thiên ngoại, nên càng có nhiều ma tức hắc ám hơn, khiến đại kiếp nạn Thiên Nguyên hiện giờ còn hung mãnh hơn trước kia..
Ầm ầm ầm!
Chương 1907 Chiến đấu đến cùng (2)
Ma tức hắc ám khó có thể đếm hết, từ trên chín tầng trời, đại địa rung chuyển, dũng mãnh tiến vào Thiên Nguyên, có cuồng phong như rồng, phủ xuống từ trời, giống như ma thần tiến vào trái đất, chấn động vỡ vụn đại địa.
Nơi xuất hiện của ma tức hắc ám này khó có thể dự đoán trước.
Thiên Nguyên lúc trước từng có bao nhiêu thông đạo độ kiếp thì Thiên Nguyên hiện giờ sẽ có bấy nhiêu cánh cửa truyền vào đại kiếp nạn.
Thời gian trôi qua rất lâu, vách tường thiên nhân Đế Hiên lưu lại đã thập phần yếu ớt.
Ma tức hắc ám càng thêm mạnh mẽ.
Ma vật hắc ám vô cùng vô tận từ ma tức hắc ám chui vào Thiên Nguyên, dữ tợn đáng sợ, giết chết sinh linh.
Không biết có bao nhiêu sinh linh cảm thấy tuyệt vọng, ngửa mặt lên trời rống to.
- Trời xanh không thể chứa chấp Thiên Nguyên chúng ta nữa sao?
- Họa ma ngẫu còn chưa bình ổn, đại kiếp nạn đã phủ xuống, thật sự không còn đường đi sao?
- Đại kiếp nạn… đại kiếp nạn không phải còn ba năm mới phủ xuống sao?
- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Nghi vấn và bi cuồng này, không ai trả lời bọn họ.
Ai cũng không biết vì sao đại kiếp nạn phủ xuống nhanh hơn ba năm bọn họ dự kiến, nhưng đại kiếp nạn quả thật đã phủ xuống.
Các nơi Thiên Nguyên đều có ma tức hắc ám cuồn cuộn xuất hiện, tràn ngập một vùng thổ địa.
Cả vùng trời cao bị hắc ám che lấp.
Đáng sợ nhất là ma biên, bên trong ma uyên dài trăm vạn lý, bỗng nhiên bùng nổ tai họa, nham thạch nóng chảy cực nóng, ma tức hắc ám phun ra dũng mãnh, vô cùng vô tận. Trong ma tức hắc ám này là ma vật hắc ám chen chúc, chúng nó bị ma tức hắc ám phun vào giữa không trung, sau đó rơi xuống ầm ầm.
Từng đám, từng vùng tạo thành đại quân, chừng trăm vạn vật.
Sau đó ma vật ngửi thấy mùi nhân gian, ngửi thấy sinh cơ bừng bừng, phát ra tiếng kêu hưng phấn. Có xao động bản năng, hưng phấn vô cùng, kết thành quân đội đánh nhân gian…
Thiên địa biến sắc!
Nhân gian hiện giờ vốn là lúc chiến hỏa liên miên.
Khắp Thiên Nguyên đều có vô số Ma Tức Hồ. Trong Ma Tức Hồ lại có rất nhiều ma ngẫu hắc ám sinh ra linh thức, tranh đoạt nhân gian với nhân tộc. Đối mặt với ma ngẫu hắc ám hùng mạnh, Thiên Nguyên vì đối kháng bọn họ, đã dùng hết toàn lực. Đạo thống, tu sĩ khắp nơi đều nhận trách nhiệm về mình, ngắm bắn, thanh trừ, ác chiến với Ma Tức Hồ…
Hiện giờ, Phương Nguyên đã rời khỏi Thiên Nguyên hơn bảy năm. Mà trận đại chiến tranh chấp nhân gian này vẫn chưa chấm dứt!
Ma ngẫu trong Ma Tức Hồ không giống bọn họ nghĩ, một khi xuất động sẽ nuốt cả nhân gian, cũng không giống sinh linh Thiên Nguyên nghĩ, bị bọn họ dễ dàng trấn áp. Đây vốn là một hồi giằng co, song phương đều không nắm chắc phần thắng. Bởi vì trên chiến trường chia năm xẻ bảy, đều dùng hết toàn lực, tiêu diệt cắn nuốt đối phương, đau đón chống đỡ.
Ma Tức Hồ đang chờ, chờ thời cơ phủ xuống, bọn họ đang đợi đại kiếp nạn.
Tu sĩ Thiên Nguyên một lòng muốn trấn sát đám ma ngẫu hắc ám này trước khi đại kiếp nạn phủ xuống.
Hiện giờ nhìn xem thế cục, ma ngẫu độ kiếp sẽ thắng.
- Ha ha, đại kiếp nạn buông xuống trước… thật là trời trợ giúp chúng ta…
Có rất nhiều ma ngẫu hắc ám bị buộc vào góc chết, đang lo sợ bất an, bỗng nhiên phát hiện ma tức hắc ám phủ xuống, không biết hưng phấn thế nào, đảo qua Ma Tức Hồ sắp suy tàn, lao ra chém giết:
- Đại kiếp nạn phủ xuống, thiên hạ này trở thành thiên hạ của chúng ta. Sinh linh ngày cũ rốt cục tuyệt diệt, nhân gian do chúng ta làm chủ… vận số các ngươi đã chết!
Trong lúc nhất thời, quần ma loạn vũ, thiên địa bi ca.
Đại kiếp nạn phủ xuống từ trời, tai họa hỗn loạn nổi dậy!
Thiên Nguyên vốn không thể thuận lợi khống chế ma ngẫu độ kiếp, lại làm sao đối kháng đại kiếp nạn phủ xuống?
Cả Thiên Nguyên lụn bại không thôi, tuyệt vọng không thôi.
- Thật sự phải thua sao?
Thiên Nguyên hiện giờ, nơi Cửu Chân, trên vùng chiến trường đáng sợ, có một đỉnh núi bị vô số đại chiến san bằng. Hiện giờ trên đỉnh núi, một bóng người mặc áo giáp gầy yếu, trên người đã không còn ý tao nhã khi mới đến thế gian, trên tay toàn thiết huyết chinh phạt. Trên người hiện giờ nhuộm một mảnh huyết ô thật lớn, cũng không biết là của địch nhân hay là của bản thân. Hắn không biết bao lâu rồi bản thân chưa nghỉ ngơi, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng kiên nghị.
Hiện giờ, hắn đứng trên đỉnh núi, nhìn ma tức vô tận giáng xuống trời, bỗng nhiên tuyệt vọng.
- Cuối cùng thật sự phải đi đến bước này sao?
Hắn ngưỡng mặt nhìn trời, trên mặt xuất hiện tự trách và ảo não vô tận cùng ý chí không cam lòng.
- Lúc trước ngươi rời khỏi Thiên Nguyên, tìm chân tướng, còn ta lưu lại, một mình chống đỡ đại cục…
- Ta không làm tốt việc của mình!
Hắn nắm chặt nắm đấm, rung mạnh, trong mắt tựa hồ bùng cháy lửa giận:
- Ta vô dụng hơn mình tưởng tượng. Ta cho rằng ta có thể tìm hiểu đại đạo trong thời gian ngắn, thành tựu Đại Thừa mới. Nhưng ta không thể, ta không thể bước ra bước cuối cùng. Cho nên ta chỉ có thể chống đỡ hết đại cục, không để đại cục này sụp đổ, ta đang chờ, chờ ngươi mang đến hy vọng cho chúng ta…
- Nhưng không nghĩ tới, đại kiếp nạn lại phủ xuống trước…
Trong mắt hắn đầy bi phẫn , giống như ngay cả hắn cũng tuyệt vọng rồi:
- Cho nên, ngươi cũng thua rồi sao?
- Nhân gian không kiên cường như ngươi nghĩ!
Bên trong phế tích vùng trời thiên ngoại hiện giờ, Đế Hư và Phương Nguyên đều nhìn thấy hình ảnh thông qua kính chiếu trời, nhìn hình ảnh kia, ánh mắt người kia nhìn về không trung có ý tuyệt vọng sâu không thể lường.
Chương 1908 Tạo hóa trong tuyệt vọng (1)
Đế Hư bỗng nhiên quay đầu, nói với Phương Nguyên một câu.
Phương Nguyên lúc này đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trông thật bình tĩnh.
Qua thật lâu hắn mới nói:
- Nhân gian cũng không yếu ớt như ngươi nghĩ!
Đế Hư muốn cười một tiếng nhưng cười không nổi, cho nên hắn lần nữa thu hồi tầm mắt.
- Tiểu Đông Hoàng, bảy đại Ma Tức Hồ cảm nhận được đại kiếp phủ xuống, điên cuồng phóng ra. Các nơi thế gian đều có ngọc giản truyền đến, tất cả Ma Tức Hồ đều trở nên hung hăng, đánh về nhân gian, thế cục rất khó bảo toàn. Chúng ta… chúng ta nên làm gì bây giờ…
Nam tử mặc kiếm bào rách nát trên người, vọt lên núi, trầm giọng rống to. Thanh niên trẻ tuổi mặc áo giáp chậm rãi thu hồi tầm mắt. Tuyệt vọng và bi thống trên mặt hắn còn chưa thu hồi, đã hiện lên vẻ cương nghị quyết tuyệt khác.
Hắn nhìn nam tử mặc kiếm bào, nặng nề mở miệng:
- Chúng ta chiến đấu đến cùng!
- Điều này…
Trên mặt nam tử mặc kiếm bào lộ ra vẻ ảm đạm. Đông Hoàng Sơn Đạo Tử mặc áo giáp, hiện giờ là tiểu Đông Hoàng chúng tu Thiên Nguyên phụng mệnh, hắn vô lực lắc đầu, nhưng vẫn dõng dạc nói:
- Ngươi lấy Đông Hoàng Thái Tức Trận truyền âm thiên hạ, giống như lời của ta ba năm trước, pháp môn chuyển kiếp chủ hắc ám lưu lại bị ta phá hủy rồi. Nhân gian hiện giờ không có con đường thứ hai cho nên lúc này, hoặc bọn họ đến giết ta hả giận, hoặc cắn chặt răng, tiếp tục liều mạng, chém giết đến tận cùng…
- Hoặc liều mạng tạo ra đường hy vọng, hoặc liều mạng tạo ra giai không vạn vật!
Trên mặt nam tử mặc kiếm bào cũng hiện lên vẻ tuyệt vọng, qua thật lâu, hắn chậm rãi gật đầu. Hiện giờ đại kiếp nạn phủ xuống nhân gian, ma tức tràn ngập. Trên Đông Hoàng Sơn có đại trận chậm rãi mở ra. Đại trận kia truyền lời nói của Đông Hoàng Sơn Đạo Tử khắp chiến trường, cũng truyền đến đạo thống khắp nơi.
- Nhân gian đã mất con đường thứ hai có thể đi…
- Cho nên liều mạng đi…
- Hoặc là, liều mạng tạo con đường hy vọng hoặc liều mạng tạo giai không vạn vật!
Lời này khiến người ta tuyệt vọng, tuyệt vọng đến chán nản. Nhưng ngoài đón lấy tuyệt vọng này thì còn có năng lực làm gì? Thế cục đã đến bước này, chẳng lẽ còn muốn chúng ta vươn cổ chịu chết.
Quả thật có người lúc này nản lòng thoái chí, liều mạng cũng không nguyện ý liều mạng. Nhưng cũng có người trong tuyệt cảnh trở nên điên cuồng:
- Mẹ nó, nhân gian nguy cấp lắm rồi, tệ hại lắm rồi, còn có thể làm gì. Đã đến trình độ này rồi, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục buông bỏ? Giết đi, giết con mẹ nó, mỗi lần liều mạng đều có lời. Ta sinh ra không phải để người ta khinh thường, cho dù phải chết, ta cũng phải cắn trả các ngươi một ngụm…
- Giết, giết đến ngươi chết, hoặc là ta chết!
Giãy dụa trong tuyệt cảnh có lẽ là vô dụng. Nhưng trong tuyệt vọng, ngoài giãy dụa thì còn có thể làm gì.
Thiên Nguyên hiện giờ đang giãy dụa.
- Chư vị sư huynh đệ, huyết mạch Bát Hoang chúng ta từ trước đến nay chịu trách nhiệm thủ vệ ma biên. Nay ma tức tác loạn, đại kiếp nạn phủ xuống, có lẽ nhân gian đã không còn hy vọng. Nhưng đệ tử Bát Hoang Thành chúng ta, cho dù phải chết, cũng phải chết trên chiến trường!
Bát Hoang Thành ma biên, Dao Phi Cầm nhẹ giọng nói, nâng lên lệnh kỳ.
- Mười đại thần quan nghe lệnh, mở rộng cửa thành, thôi động đại trận Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma, toàn bộ xuất chiến, nghênh chiến đại kiếp nạn!
- Phương bắc cánh đồng tuyết, nơi này áp lực chúng ta nhỏ nhất, nhưng chúng ta là đệ tử Tẩy Kiếm Trì!
Nơi cực bắc xa xôi, chủ bảy đại kiếm mạch của Tẩy Kiếm Trì đều thống nhất ý kiến:
- Nếu Thiên Nguyên bị diệt, đệ tử Tẩy Kiếm Trì sẽ không làm người chết cuối cùng. Chúng ta đi tuyến đầu, rửa kiếm bằng máu địch nhân hoặc máu của mình!
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì, tự nguyện đi tiền tuyến, nghênh chiến đại kiếp nạn!
Cả Thiên Nguyên, lúc này, sinh ra loạn tượng không thể hình dung. Có người điên cuồng mắng chửi, báo oán hết thảy. Có người tâm sinh tuyệt vọng, trói tay chịu chết, bi thiên khóc địa. Nhưng cũng có rất nhiều người, bọn họ biết rõ phải chết, vẫn nghênh chiến đại kiếp nạn. Có lẽ cho dù là bọn họ cũng không biết chính mình liều mạng làm gì… Bọn họ chỉ liều mạng theo bản năng!
Cho dù nghênh đón tuyệt vọng chân chính cũng muốn liều mạng giữ lại chút hy vọng….
Nhưng trong tuyệt vọng chân chính, có hy vọng tồn tại sao?
Từng đám người nghênh đón đại kiếp nạn đều ôm trong lòng ý chết, chuẩn bị chết dưới đại kiếp nạn. Nhưng khi bọn họ chân chính tiếp cận đại kiếp nạn, người ôm chí chết muốn chết thật uy phong, bỗng nhiên phát hiện một số vật khác biệt. Có người đã vọt vào trong đại kiếp nạn, chém giết với vô số ma vật hắc ám, đột nhiên đám vật này đập đến…
- Mẹ nó, ma vật hắc ám hiện giờ còn có thể sử dụng ám khí…
-… Không đúng, đây không phải là ám khí!
Người bị đập chỉ ngây ngốc cầm lên vật đập mình, nhìn bốn phương tám hướng. Nhìn vật trên tay, thấy đây là điển tịch, phía trên còn có tiên quang huyền diệu, tử ý trong suốt, vỡ bờ thức hải, giống như mở ra tất cả lỗ chân lông trên người mình, hiện ra bốn chữ trong lòng “Hạo Nhiên Tiên Điển”!
Người này trực tiếp ngây ngốc, nhìn toàn bộ điển tịch này, không biết nên khóc hay cười.
Qua thời gian rất lâu, hắn mới dùng hết khí lực kêu to.
- Tiên điển… con mẹ nó, trong đại kiếp nạn, sao lại rớt xuống một bộ tiên điển?
Đại kiếp nạn quả thật phủ xuống, nhưng chỉ có người tự mình nghênh đón đại kiếp nạn mới phát hiện chỗ bất đồng.
Chương 1909 Tạo hóa trong tuyệt vọng (2)
Trải qua mấy đời đại kiếp nạn, đều là tuyệt vọng và hủy diệt. Nhưng lúc này, người xông về trước bỗng nhiên phát hiện một vài chuyện không tưởng.
Giống như người lúc đầu bị đập, lại thấy một bộ tiên điển. Đó là vật dễ dàng phân biệt, chỉ cần mở ra nhìn đã có thể thấy phía trên có pháp môn thần thông vô tận, hết sức huyền diệu, thậm chí ngay cả văn tự phía trên cũng được viết bằng văn tự Thiên Nguyên, rõ ràng dễ hiểu vô cùng. Đều là người tu hành, tự nhiên có thể nhận ra thật giả! Cũng bởi vì vậy, người nhận được tiên điển lập tức ngây ngốc. Không phải trời giáng đại tai sao, làm sao bên trong còn cất giấu tạo hóa? Mấu chốt là thời điểm sắp chết, cho ta tạo hóa có tác dụng gì a?
Nhưng vô luận thế nào, dị biến xuất hiện trong đại kiếp nạn vẫn truyền bá rất nhanh. Không chỉ có một người phát hiện tiên điển này, sinh linh Thiên Nguyên xông lên trước rất nhanh phát hiện, có vô số điển tịch tiên điển giáng xuống cùng đại kiếp nạn, ngập Thiên Nguyên. Điển tịch này, mỗi một đạo đều là pháp môn cực hạn tạo ra sau nền văn minh tiên đạo. Mỗi một đạo đều đại biểu cho đạo thống đại đạo. Hiện giờ đều rơi xuống ầm ầm!
Đó có thể nói là kết tinh của một thế hệ văn minh, theo đại kiếp nạn rơi xuống hậu thế!
- Tại sao có thể như vậy?
- Là ai dẫn tới nhiều điển tịch như vậy?
Trận đại chiến này, có lẽ là tuyệt vọng, không có hy vọng. Nhưng xuất hiện của những điển tịch này lại khiến trong lòng tu sĩ xuất hiện gợn sóng. Đối với người tu hành, theo đuổi điển tịch, đan dược và pháp môn thần thông đã khắc sâu vào xương tủy. Bất luận là cục diện ra sao, chỉ cần thấy điển tịch này, ý niệm đầu tiên trong đầu là phải thu hồi lại, sau đó bảo trụ tính mạng, chậm rãi nghiên cứu nó…
Cũng không chỉ là điển tịch, trong đại kiếp nạn còn phủ xuống vật khác. Trong dó có một quyển trục có thanh khí quấn quanh. Nó bay ra từ trong đại kiếp ma tức, bay bổng phập phồng, giống như tự có sinh mệnh, bay về một phương.
Phía tây Cửu Châu, tiểu Đông Hoàng Sơn lấy lực bản thân ác chiến với ba ma ngẫu hùng mạnh. Ba lần bảy lượt gần như bại trận, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng chống đỡ. Hắn đang thực hiện lời hứa của mình, cho dù không còn hy vọng, cũng nhất định phải chiến đấu đến cùng, đánh đến cuối cùng! Nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể lĩnh ngộ đại đạo, không đột phá Đại Thừa. Dưới tình huống như vậy, ba đại ma ngẫu đã là lực lượng cực hạn hắn có thể chống đỡ.
Hắn giao thủ với ba đại ma ngẫu vài lần, cuối cùng vẫn không làm gì được đối phương, cuối cùng tạm thu binh trở về.
Ba đại ma ngẫu không thừa dịp thắng trận truy kích, bởi vì bọn họ biết đại kiếp nạn đã phủ xuống. Khi đại kiếp nạn phủ xuống, mình đã thắng chắc, không cần gây sự thêm nữa, miễn bức ép tên này trở nên nóng nảy, dưới tình thế cấp bách, lại cắn trả bọn họ một ngụm.
Tiểu Đông Hoàng Sơn tuyệt vọng lui về doanh trại, áp chế huyết khí dâng lên trong cuống họng. Bàn tay hắn run rẩy.
- Thắng không được, thắng không nổi, không có nửa phần thắng nào…
Trong mắt hắn, thậm chí xuất hiện nản lòng và thoái chí chưa từng có:
- Ta vẫn không mạnh mẽ như mình dự kiến. Ta nghĩ rằng trong vòng ba năm có thể lĩnh ngộ Đại Thừa. Nhưng bảy năm đã trôi qua, vẫn chậm chạp không thể tiến thêm. Đạo thể trời sinh của ta lại có tác dụng gì? Thiên Nguyên này phải thua do kiêu ngạo và ngu ngốc của ta sao?
Hắn hết sức tuyệt vọng, tay cầm thiết thương màu đen. Thương thế vẫn chưa trị hết, nhưng hắn không muốn đợi nữa. Chết thì chết thôi!
Đúng lúc này, một quyển trục rơi từ trên cao xuống!
Giống như cuồng phong thổi tới, thổi bay nhẹ nhàng, giống như ngẫu nhiên lại vô cùng chuẩn xác rơi lên đầu hắn.
Tiểu Đông Hoàng Sơn cứng đờ, đưa tay giữ lấy quyển trục kia. Sau đó hắn mở ra quyển trục, thấy chữ viết bên trên, cả người run lên.
- Đây là do ngươi làm sao?
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên trời cao. Không chỉ là Tiểu Đông Hoàng, trên đại địa Thiên Nguyên, có rất nhiều chuyện tình tương tự xảy ra. Có điển tịch tiên đạo vô tận rơi xuống cùng đại kiếp nạn, sau đó bị người xông về trước cầm lấy. Có một vài điển tịch giống như có sinh mệnh tự chủ, bay về người riêng biệt.
Cực Bắc Tuyết Nguyên, nơi băng giá nhất, có một tòa tuyết mộ chậm rãi mở ra. Trong tuyết mộ, một nữ tử đôi mi trong suốt, sắc mặt lạnh lùng như băng tuyết. Trong mắt nàng, giống như không có chút tình cảm nhân loại nào. Nhưng khi nàng ngẩng đầu, nhìn thấy trong không trung phía nam bắt đầu khởi động huyết quang và ma tức đại biểu cho tuyệt vọng, trong mắt hơi dao động.
Nàng là một người lạnh lùng, càng lúc càng lạnh lùng. Lạnh lùng đến mức nhân gia thảm chiến bảy năm với Ma Tức Hồ, nàng cũng không xuất quan. Nhưng hiện giờ, nàng cảm nhận khí tức đại kiếp nạn phủ xuống, nàng liền đi ra khỏi tuyết mộ. Nguyên nhân… có lẽ bởi vì người kia vẫn luôn muốn vượt qua đại kiếp nạn? Dù sao mình vẫn phải làm một số chuyện.
“Vù!”
Khi nàng nghĩ như vậy, chuẩn bị bước ra, bỗng nhiên bầu trời có gì bay đến. Ánh mắt khẽ biến, trên khí cơ kia cảm nhận được hơi thở quen thuộc. Không chút do dự vươn tay, bắt lấy pháp môn giáng xuống từ trên trời.
- Huyền Thiên Cửu Đạo Quyết?
Nàng nhìn cái tên trên điển tịch, hơi cứng đờ. Sau đó nàng mở ra điển tịch kia, thấy được vô số văn tự khiến lòng nàng phập phồng. Đây là pháp môn thích hợp với mình!
- Lão Quan, ma đầu kia ngươi giết được không?
Chương 1910 Lòng người như đánh cờ (1)
Phía trên Đông Hải, có một đám đại quân ma ý dày đặc đi ngang qua hư không, hướng đến một vùng Ma Tức Hồ chiếm biển sâu. Ma quân này thoạt nhìn như một ma đầu, tà tính đến cực điểm. Nhưng bọn họ lại giương tiên kì. Vô luận là sinh linh gì của thế gian, thấy ma quân này, đều sẽ thể hiện kính trọng, sau đó mới sinh ra sợ hãi không thể ức chế.
Bởi vì đây là một nhánh ma quân hung tàn đến cực điểm, cũng mạnh mẽ đến cực điểm.
Hai thủ lĩnh của nhánh ma quân này là hai bộ dáng hoàn toàn bất đồng. Một người thân cao như tháp sắt, trên người khoác lên giáp trụ màu đen. Chỉ là giáp trụ, lại năng như một tòa núi. Người còn lại, trên người không có mấy lượng thịt, gãi đầu cười hì hì bên cạnh, giống như thật vô hại, chỉ ngẫu nhiên, trong mắt hiện lên hàn mang lạnh lùng.
- Không nhất định!
Thân tráng hán như tháp sắt, nghe xong lời nói của hán tử gầy yếu, tức giận trả lời.
Hán tử gầy yếu há hốc mồm:
- Vậy làm sao bây giờ?
Hán tử như tháp sắt chẳng hề để ý:
- Giết không được hắn, vậy chỉ có thể bị giết!
Giống như còn chưa đã nghiền, lại bồi thêm một câu;:
- Đều như nhau!
- Không giống nhau mà…
Nam tử gầy yếu choáng váng:
- Phương sư đệ để ta chăm sóc ngươi, ta sao có thể nhìn ngươi liều chết…
Nghe từ Phương sư đệ, trên mặt nam tử như tháp sắc giống như xuất hiện vẻ ảm đạm.
Hắn trầm mặc thật lâu, một lát sau mới cúi đầu nói:
- Hắn hiện tại đi đâu rồi?
- Hắn là người làm đại sự, có lẽ đã quên chúng ta rồi…
Ý niệm này vừa dâng lên trong đầu, trên chín tầng trời, bỗng nhiên có một vật bay tới, xẹt qua không trung, giống như sao băng, ngay lập tức rơi xuống trước người đại quân của bọn họ, đập thành một lỗ hỗng…
Đó là một cái hộp màu đen, mang theo ma ý không thể hình dung. Mấu chốt nhất là ma ý kia giống như đường đường chính chính có thể sánh vai với tiên đạo. Những người khác giống như lâm vào đại địch, duy chỉ có nam tử gầy yếu nhìn hơi thở màu xanh quấn quanh cái hộp kia.
Qua thật lâu, hắn mới nở nụ cười, run đùi vỗ bả vai nam tử như tháp sắt, nói:
- Hắn không có!
Không biết có bao nhiêu người, hoặc là truyền thừa và đạo thống, đạt được lễ vật.
Nơi này, có Vong Tình Đạo Thánh địa Nam Hải, có Cửu Trọng Thiên thánh địa Hoàng Châu, còn có Lang Gia Các Trung Châu… Có đại tông Thanh Dương Tông của Vân Châu, còn có Bát Hoang Thành ở ma biên…
Tầm quan trọng của những điển tịch này quả thật không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Đây là chí bảo đủ kinh động cả Thiên Nguyên, có thể tranh giành đến người sống kẻ chết. Nhưng lúc này lại rơi xuống Thiên Nguyên cùng lúc với đại kiếp nạn. Giống như mang lại một chút hy vọng cho Thiên Nguyên đầy tuyệt vọng…
- Đây là do ngươi làm sao?
Phía trên vùng phế tích trời thiên ngoại, Đế Hư thấy những điển tịch này rơi xuống, sắc mặt cũng lạnh lùng. Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn Phương Nguyên, điềm nhiên nói:
- Vừa rồi ngươi không phải đi qua hủy diệt sáu đại trận luân hồi mà chỉ thực hiện một vài điều chỉnh. Ngươi gửi điển tịch tiên đạo vào sáu đại trận luân hồi. Như vậy, chỉ cần có người thôi động sáu đại trận luân hồi, những điển tịch này sẽ cùng đại kiếp nạn, rơi xuống nhân gian, rơi vào tay Thiên Nguyên!
Đối mặt với chất vấn của hắn, Phương Nguyên chậm rãi gật đầu.
- Sáu đại trận luân hồi quả thật khó phá hủy, nhưng bằng vào trận đạo của ta, làm ra một vài thay đổi thì vẫn có thể!
Hắn quay đầu nhìn Đế Hư, nói:
- Huống hồ, quyển điển tịch này quá mức trân quý, mai táng trong Đại Tiên Giới tan biến, cũng thật sự đáng tiếc. Những vật văn minh này, có người kế thừa, mới có thể xem như là văn minh, nếu không chỉ là một vùng phế tích.
Đế Hư nghiêm túc nhìn Phương Nguyên, hơi kinh ngạc:
- Ngươi cảm thấy vật này hữu dụng?
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thiên Nguyên sắp sụp đổ, có cơ hội kế thừa truyền thừa của Đại Tiên Giới này sao?
Thân hình hắn bỗng nhiên trở nên cao lớn, giống như che thiên lấp địa. Thanh âm của hắn trở nên vô cùng thâm trầm, chấn động cả Hoàn Vũ:
- Gieo hạt giống cho người sắp đói chết, còn có việc buồn cười hơn chuyện này sao?
- Ngươi, hoặc là Thiên Nguyên, căn bản không có nửa phần thắng!
Thế cục của Thiên Nguyên thật như lời Đế Hư, nguy cơ nguy ngập.
Cho dù là thần thông tiên điển rơi xuống Thiên Nguyên cùng đại kiếp nạn, cũng không thể một sớm một chiều vãn hồi bại cục. Tiên điển và pháp môn thần thông không chỗ nào không phải kết tinh trí tuệ được sinh ra lúc Đại Tiên Giới phồn vinh nhất, nhưng tương ứng, pháp môn càng cao thâm càng cần thời gian lĩnh ngộ. Có lẽ thời gian sẽ rất dài, nhưng Thiên Nguyên hiện giờ, cần nhất là thời gian. Trong mắt rất nhiều người, Thiên Nguyên sụp đổ chẳng qua chỉ cần mấy đêm…
Hiện giờ, Phương Nguyên thật bình tĩnh nhìn Đế Hư. Hắn cũng thừa nhận lời Đế Hư nói có lý, nhưng vẫn không mở miệng. Giống như dùng thái độ này phản đối Đế Hư.
Hơi thở Đế Hư nặng nề, thật lâu sau, hắn cũng nhìn hư ảnh trong thiên kính. Nhìn từ bên trong, hắn thấy Thiên Nguyên to lớn đã trở nên khác biệt. Vốn nhìn thấy đại kiếp nạn phủ xuống, một vùng ma ngẫu độ kiếp cuồng hoang. Những ma ngẫu độ kiếp này, khi thấy đại kiếp nạn giống như thấy tạo hóa vô tận, bọn họ biết đã đến lúc bọn họ tiến thêm bước nữa, thấy đại kiếp nạn này như thấy được hy vọng, cho nên bọn họ điên cuồng, hung hăng ngang ngược, gào thét khắp Bát Hoang.
- Ngươi lo lắng Thiên Nguyên sẽ sinh ra người mạnh mẽ, thậm chí vì thế ảnh hưởng đại đạo Thiên Nguyên!
- Ngươi nhìn thấy một kiếm của Kiếm Si, trong lòng sợ hãi, cho nên hủy diệt hắn…
Cuối cùng Phương Nguyên nói ra đáp án:
- Ngươi vẫn luôn sợ hãi Thiên Nguyên, cho nên vẫn nhằm vào Thiên Nguyên.
Đế Hư nghe Phương Nguyên nói xong, thần sắc của hắn trở nên cổ quái, giống như muốn cười lạnh, lại giống như đang chê cười, còn có thể nhìn ra cảm xúc phẫn nộ. Nhưng dù sao hắn vẫn không phải là người, cho nên loại cảm xúc này cũng chỉ chợt lóe qua.
Hắn bình tĩnh gật đầu, nói:
- Ngươi nói không sai, ta quả thật vẫn luôn lo lắng Thiên Nguyên đến tột cùng có chỗ đặc dị gì mà Đế Hiên vào thời khắc cuối cùng quyết định bảo vệ như nơi hy vọng. Hẳn cũng là có đạo lý của riêng hắn!
Hắn nhẹ nhàng nói, giống như hơi khen ngợi:
- Hơn nữa nơi này quả thật bất đồng, rõ ràng vùng trời thiên ngoại tự bảo vệ mình đã dẫn đại kiếp nạn xuống nhân gian, kết quả Thiên Nguyên dường như không hề tan biến, ngược lại có thể chống đỡ qua từng kiếp, mỗi một thời đại đều có người chết, lại có người bước lên đỉnh cao, thậm chí có thể tích lũy kinh nghiệm trong quá trình này, chuẩn bị bắt đầu thôi diễn ra chân tướng…
- Cho nên ta hủy diệt những người Côn Lôn Sơn, cũng xem như hủy diệt kinh nghiệm các ngươi tích lũy, thậm chí nhờ vào bảo vật Thiên Đế ảnh hưởng đại đạo Thiên Nguyên, khiến các ngươi không thể xuất hiện Đại Thừa. Lúc ấy ta đã suy nghĩ, ít nhất như vậy, ta có thể an tâm thêm vài năm?
- Nhưng không đến ngàn năm, Thiên Nguyên lại xuất hiện một vị Kiếm Si!
- Đại đạo thiên địa đã bị ảnh hưởng, hắn vẫn chạm đến cảnh giới cấm kỵ…
- Cho nên ta lần nữa hủy diệt hắn!
Nói xong, khóe miệng Đế Hư dần lộ ra ý bất đắc dĩ:
- Nhưng không qua bao lâu lại xuất hiện ngươi, ta giết không kịp, đây thật là chuyện hoang đường. Cho dù đã thật cẩn thận, vùng trời thiên ngoại cứng như bàn thạch, cũng chỉ khiến ta đau đầu làm sao giải quyết, nhưng chỉ là Thiên Nguyên yếu ớt lại xảy ra nhiều chuyện như thế?
Hắn nhẹ nhàng đặt hai tay sau lưng, nhìn về phương xa, thật lâu mới thở dài:
- Nhân gian như vậy, làm sao lưu giữ?
Lúc này, Phương Nguyên cũng nhìn về nơi kia, giống như cũng cảm khái đồng dạng.
Vẻ trầm lặng trên mặt Đế Hư rất nhanh tiêu tán, sau đó nở nụ cười, nói:
- Nhưng còn may, nhân tâm không khiến ta thất vọng. Mọi chuyện vẫn thực hiện theo ý ta. Cho dù ngươi lúc ấy nhìn ra âm mưu của ta thì sao, ngươi vẫn phải đi đối kháng vùng trời thiên ngoại, bởi vì đại kiếp nạn quả thật do vùng trời thiên ngoại dẫn dắt. Chỉ cần ngươi đánh nhau với vùng trời thiên ngoại, ta sẽ có cơ hội nắm bắt. Cho nên việc này, không phải do việc nhìn thấu hay không quyết định, đây vốn là một đường chết…
Hắn chậm rãi lật bàn tay to, hai ống tay áo rơi xuống, nhẹ nhàng bay.
- Hiện giờ, vùng trời thiên ngoại đã bị hủy, Thiên Nguyên gặp đại kiếp, cũng khó chống cự, ta đã nắm phần thắng!
Hắn chân thành nhìn Phương Nguyên, giọng hơi mỉa mai:
- Cho nên, cho dù ngươi nhìn thấu việc này thì sao chứ?
Phương Nguyên trầm mặc không nói gì.
Ý cười trên mặt Đế Hư càng đậm:
- Vừa rồi ngươi nói nhiều như vậy, chỉ vì giữ lại mặt mũi?
- Bộ dáng tự tin của ngươi không khác gì con người!
Phương Nguyên nhận lấy tươi cười mỉa mai của đối phương, trên mặt chỉ có bình tĩnh, bỗng nhiên hắn nói:
- Ngươi có Thiên Chi Kính, có thể giám sát vạn vật thế gian, vậy sao ngươi không dùng nó nhìn thử, Thiên Nguyên hiện giờ có tan tác giống ngươi nghĩ hay không?
- Hửm?
Nghe thấy lời của Phương Nguyên, ánh mắt Đế Hư trở nên dữ dội trong nháy mắt.
Hắn lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, trầm mặc không nói.
Nhưng xung quanh hắn bắt đầu khởi động ma tức hắc ám vô cùng vô tận, giống như từng phân thân, khuếch tán từ trong người hắn, lan tràn bốn phương tám hướng. Phương Nguyên biết, đó là hắn đang phân thần hóa niệm, tìm kiếm tung tích chân thân mình. Nhưng cũng không hoảng hốt, bình tĩnh nhìn Đế Hư. Còn Đế Hư, lúc này, trong lòng bình tĩnh giống như hiện lên bóng ma nào đó.
Hắn còn chưa tìm được chân thân của Phương Nguyên, nhưng nhìn ánh mắt Phương Nguyên nhìn mình, rốt cục không nhịn nổi dao động. Hắn hơi kiềm chế không được.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Nguyên, cảm nhận nỗi bất an người này tạo ra. Hắn rất muốn một chưởng vỗ chết người khiến hắn bất an này. Nhưng hắn không làm vậy, bởi vì hắn cũng biết, bây giờ đánh chết phân thân của Phương Nguyên cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên hắn phân thần hóa niệm, ma tức cuồn cuộn xung quanh, hóa ra vô số đạo niệm bay ra ngoài, tìm kiếm dấu vết chân thân của Phương Nguyên, đồng thời, tâm niệm vừa động, dẫn dắt một loại pháp bảo, sau đó nhìn về nơi cực kỳ xa xôi, phương hướng của Tiên Đế Cung Thái Hoàng Thiên, bỗng nhiên có kính quang xuyên thấu chư thiên.
Luồng kính quang kia chiếu rọi hư không, lập tức hiển lộ ra từng hình ảnh. Phía trên hình ảnh kia, có thể nhìn ra đó là hình ảnh của Thiên Nguyên hiện giờ. Đại địa Thiên Nguyên không khác gì vùng trời thiên ngoại.
Hai người Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu thịnh nộ khởi động sáu đại trận luân hồi, dẫn ma tức hắc ám vô tận về phía Thiên Nguyên, cũng đại biểu trên Thiên Nguyên, đại kiếp nạn đã phủ xuống. Bởi vì hai Thiên Chủ liều lĩnh, cùng Đế Hư dẫn ma vật vô tận tấn công vùng trời thiên ngoại, nên càng có nhiều ma tức hắc ám hơn, khiến đại kiếp nạn Thiên Nguyên hiện giờ còn hung mãnh hơn trước kia..
Ầm ầm ầm!
Chương 1907 Chiến đấu đến cùng (2)
Ma tức hắc ám khó có thể đếm hết, từ trên chín tầng trời, đại địa rung chuyển, dũng mãnh tiến vào Thiên Nguyên, có cuồng phong như rồng, phủ xuống từ trời, giống như ma thần tiến vào trái đất, chấn động vỡ vụn đại địa.
Nơi xuất hiện của ma tức hắc ám này khó có thể dự đoán trước.
Thiên Nguyên lúc trước từng có bao nhiêu thông đạo độ kiếp thì Thiên Nguyên hiện giờ sẽ có bấy nhiêu cánh cửa truyền vào đại kiếp nạn.
Thời gian trôi qua rất lâu, vách tường thiên nhân Đế Hiên lưu lại đã thập phần yếu ớt.
Ma tức hắc ám càng thêm mạnh mẽ.
Ma vật hắc ám vô cùng vô tận từ ma tức hắc ám chui vào Thiên Nguyên, dữ tợn đáng sợ, giết chết sinh linh.
Không biết có bao nhiêu sinh linh cảm thấy tuyệt vọng, ngửa mặt lên trời rống to.
- Trời xanh không thể chứa chấp Thiên Nguyên chúng ta nữa sao?
- Họa ma ngẫu còn chưa bình ổn, đại kiếp nạn đã phủ xuống, thật sự không còn đường đi sao?
- Đại kiếp nạn… đại kiếp nạn không phải còn ba năm mới phủ xuống sao?
- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Nghi vấn và bi cuồng này, không ai trả lời bọn họ.
Ai cũng không biết vì sao đại kiếp nạn phủ xuống nhanh hơn ba năm bọn họ dự kiến, nhưng đại kiếp nạn quả thật đã phủ xuống.
Các nơi Thiên Nguyên đều có ma tức hắc ám cuồn cuộn xuất hiện, tràn ngập một vùng thổ địa.
Cả vùng trời cao bị hắc ám che lấp.
Đáng sợ nhất là ma biên, bên trong ma uyên dài trăm vạn lý, bỗng nhiên bùng nổ tai họa, nham thạch nóng chảy cực nóng, ma tức hắc ám phun ra dũng mãnh, vô cùng vô tận. Trong ma tức hắc ám này là ma vật hắc ám chen chúc, chúng nó bị ma tức hắc ám phun vào giữa không trung, sau đó rơi xuống ầm ầm.
Từng đám, từng vùng tạo thành đại quân, chừng trăm vạn vật.
Sau đó ma vật ngửi thấy mùi nhân gian, ngửi thấy sinh cơ bừng bừng, phát ra tiếng kêu hưng phấn. Có xao động bản năng, hưng phấn vô cùng, kết thành quân đội đánh nhân gian…
Thiên địa biến sắc!
Nhân gian hiện giờ vốn là lúc chiến hỏa liên miên.
Khắp Thiên Nguyên đều có vô số Ma Tức Hồ. Trong Ma Tức Hồ lại có rất nhiều ma ngẫu hắc ám sinh ra linh thức, tranh đoạt nhân gian với nhân tộc. Đối mặt với ma ngẫu hắc ám hùng mạnh, Thiên Nguyên vì đối kháng bọn họ, đã dùng hết toàn lực. Đạo thống, tu sĩ khắp nơi đều nhận trách nhiệm về mình, ngắm bắn, thanh trừ, ác chiến với Ma Tức Hồ…
Hiện giờ, Phương Nguyên đã rời khỏi Thiên Nguyên hơn bảy năm. Mà trận đại chiến tranh chấp nhân gian này vẫn chưa chấm dứt!
Ma ngẫu trong Ma Tức Hồ không giống bọn họ nghĩ, một khi xuất động sẽ nuốt cả nhân gian, cũng không giống sinh linh Thiên Nguyên nghĩ, bị bọn họ dễ dàng trấn áp. Đây vốn là một hồi giằng co, song phương đều không nắm chắc phần thắng. Bởi vì trên chiến trường chia năm xẻ bảy, đều dùng hết toàn lực, tiêu diệt cắn nuốt đối phương, đau đón chống đỡ.
Ma Tức Hồ đang chờ, chờ thời cơ phủ xuống, bọn họ đang đợi đại kiếp nạn.
Tu sĩ Thiên Nguyên một lòng muốn trấn sát đám ma ngẫu hắc ám này trước khi đại kiếp nạn phủ xuống.
Hiện giờ nhìn xem thế cục, ma ngẫu độ kiếp sẽ thắng.
- Ha ha, đại kiếp nạn buông xuống trước… thật là trời trợ giúp chúng ta…
Có rất nhiều ma ngẫu hắc ám bị buộc vào góc chết, đang lo sợ bất an, bỗng nhiên phát hiện ma tức hắc ám phủ xuống, không biết hưng phấn thế nào, đảo qua Ma Tức Hồ sắp suy tàn, lao ra chém giết:
- Đại kiếp nạn phủ xuống, thiên hạ này trở thành thiên hạ của chúng ta. Sinh linh ngày cũ rốt cục tuyệt diệt, nhân gian do chúng ta làm chủ… vận số các ngươi đã chết!
Trong lúc nhất thời, quần ma loạn vũ, thiên địa bi ca.
Đại kiếp nạn phủ xuống từ trời, tai họa hỗn loạn nổi dậy!
Thiên Nguyên vốn không thể thuận lợi khống chế ma ngẫu độ kiếp, lại làm sao đối kháng đại kiếp nạn phủ xuống?
Cả Thiên Nguyên lụn bại không thôi, tuyệt vọng không thôi.
- Thật sự phải thua sao?
Thiên Nguyên hiện giờ, nơi Cửu Chân, trên vùng chiến trường đáng sợ, có một đỉnh núi bị vô số đại chiến san bằng. Hiện giờ trên đỉnh núi, một bóng người mặc áo giáp gầy yếu, trên người đã không còn ý tao nhã khi mới đến thế gian, trên tay toàn thiết huyết chinh phạt. Trên người hiện giờ nhuộm một mảnh huyết ô thật lớn, cũng không biết là của địch nhân hay là của bản thân. Hắn không biết bao lâu rồi bản thân chưa nghỉ ngơi, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng kiên nghị.
Hiện giờ, hắn đứng trên đỉnh núi, nhìn ma tức vô tận giáng xuống trời, bỗng nhiên tuyệt vọng.
- Cuối cùng thật sự phải đi đến bước này sao?
Hắn ngưỡng mặt nhìn trời, trên mặt xuất hiện tự trách và ảo não vô tận cùng ý chí không cam lòng.
- Lúc trước ngươi rời khỏi Thiên Nguyên, tìm chân tướng, còn ta lưu lại, một mình chống đỡ đại cục…
- Ta không làm tốt việc của mình!
Hắn nắm chặt nắm đấm, rung mạnh, trong mắt tựa hồ bùng cháy lửa giận:
- Ta vô dụng hơn mình tưởng tượng. Ta cho rằng ta có thể tìm hiểu đại đạo trong thời gian ngắn, thành tựu Đại Thừa mới. Nhưng ta không thể, ta không thể bước ra bước cuối cùng. Cho nên ta chỉ có thể chống đỡ hết đại cục, không để đại cục này sụp đổ, ta đang chờ, chờ ngươi mang đến hy vọng cho chúng ta…
- Nhưng không nghĩ tới, đại kiếp nạn lại phủ xuống trước…
Trong mắt hắn đầy bi phẫn , giống như ngay cả hắn cũng tuyệt vọng rồi:
- Cho nên, ngươi cũng thua rồi sao?
- Nhân gian không kiên cường như ngươi nghĩ!
Bên trong phế tích vùng trời thiên ngoại hiện giờ, Đế Hư và Phương Nguyên đều nhìn thấy hình ảnh thông qua kính chiếu trời, nhìn hình ảnh kia, ánh mắt người kia nhìn về không trung có ý tuyệt vọng sâu không thể lường.
Chương 1908 Tạo hóa trong tuyệt vọng (1)
Đế Hư bỗng nhiên quay đầu, nói với Phương Nguyên một câu.
Phương Nguyên lúc này đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trông thật bình tĩnh.
Qua thật lâu hắn mới nói:
- Nhân gian cũng không yếu ớt như ngươi nghĩ!
Đế Hư muốn cười một tiếng nhưng cười không nổi, cho nên hắn lần nữa thu hồi tầm mắt.
- Tiểu Đông Hoàng, bảy đại Ma Tức Hồ cảm nhận được đại kiếp phủ xuống, điên cuồng phóng ra. Các nơi thế gian đều có ngọc giản truyền đến, tất cả Ma Tức Hồ đều trở nên hung hăng, đánh về nhân gian, thế cục rất khó bảo toàn. Chúng ta… chúng ta nên làm gì bây giờ…
Nam tử mặc kiếm bào rách nát trên người, vọt lên núi, trầm giọng rống to. Thanh niên trẻ tuổi mặc áo giáp chậm rãi thu hồi tầm mắt. Tuyệt vọng và bi thống trên mặt hắn còn chưa thu hồi, đã hiện lên vẻ cương nghị quyết tuyệt khác.
Hắn nhìn nam tử mặc kiếm bào, nặng nề mở miệng:
- Chúng ta chiến đấu đến cùng!
- Điều này…
Trên mặt nam tử mặc kiếm bào lộ ra vẻ ảm đạm. Đông Hoàng Sơn Đạo Tử mặc áo giáp, hiện giờ là tiểu Đông Hoàng chúng tu Thiên Nguyên phụng mệnh, hắn vô lực lắc đầu, nhưng vẫn dõng dạc nói:
- Ngươi lấy Đông Hoàng Thái Tức Trận truyền âm thiên hạ, giống như lời của ta ba năm trước, pháp môn chuyển kiếp chủ hắc ám lưu lại bị ta phá hủy rồi. Nhân gian hiện giờ không có con đường thứ hai cho nên lúc này, hoặc bọn họ đến giết ta hả giận, hoặc cắn chặt răng, tiếp tục liều mạng, chém giết đến tận cùng…
- Hoặc liều mạng tạo ra đường hy vọng, hoặc liều mạng tạo ra giai không vạn vật!
Trên mặt nam tử mặc kiếm bào cũng hiện lên vẻ tuyệt vọng, qua thật lâu, hắn chậm rãi gật đầu. Hiện giờ đại kiếp nạn phủ xuống nhân gian, ma tức tràn ngập. Trên Đông Hoàng Sơn có đại trận chậm rãi mở ra. Đại trận kia truyền lời nói của Đông Hoàng Sơn Đạo Tử khắp chiến trường, cũng truyền đến đạo thống khắp nơi.
- Nhân gian đã mất con đường thứ hai có thể đi…
- Cho nên liều mạng đi…
- Hoặc là, liều mạng tạo con đường hy vọng hoặc liều mạng tạo giai không vạn vật!
Lời này khiến người ta tuyệt vọng, tuyệt vọng đến chán nản. Nhưng ngoài đón lấy tuyệt vọng này thì còn có năng lực làm gì? Thế cục đã đến bước này, chẳng lẽ còn muốn chúng ta vươn cổ chịu chết.
Quả thật có người lúc này nản lòng thoái chí, liều mạng cũng không nguyện ý liều mạng. Nhưng cũng có người trong tuyệt cảnh trở nên điên cuồng:
- Mẹ nó, nhân gian nguy cấp lắm rồi, tệ hại lắm rồi, còn có thể làm gì. Đã đến trình độ này rồi, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục buông bỏ? Giết đi, giết con mẹ nó, mỗi lần liều mạng đều có lời. Ta sinh ra không phải để người ta khinh thường, cho dù phải chết, ta cũng phải cắn trả các ngươi một ngụm…
- Giết, giết đến ngươi chết, hoặc là ta chết!
Giãy dụa trong tuyệt cảnh có lẽ là vô dụng. Nhưng trong tuyệt vọng, ngoài giãy dụa thì còn có thể làm gì.
Thiên Nguyên hiện giờ đang giãy dụa.
- Chư vị sư huynh đệ, huyết mạch Bát Hoang chúng ta từ trước đến nay chịu trách nhiệm thủ vệ ma biên. Nay ma tức tác loạn, đại kiếp nạn phủ xuống, có lẽ nhân gian đã không còn hy vọng. Nhưng đệ tử Bát Hoang Thành chúng ta, cho dù phải chết, cũng phải chết trên chiến trường!
Bát Hoang Thành ma biên, Dao Phi Cầm nhẹ giọng nói, nâng lên lệnh kỳ.
- Mười đại thần quan nghe lệnh, mở rộng cửa thành, thôi động đại trận Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma, toàn bộ xuất chiến, nghênh chiến đại kiếp nạn!
- Phương bắc cánh đồng tuyết, nơi này áp lực chúng ta nhỏ nhất, nhưng chúng ta là đệ tử Tẩy Kiếm Trì!
Nơi cực bắc xa xôi, chủ bảy đại kiếm mạch của Tẩy Kiếm Trì đều thống nhất ý kiến:
- Nếu Thiên Nguyên bị diệt, đệ tử Tẩy Kiếm Trì sẽ không làm người chết cuối cùng. Chúng ta đi tuyến đầu, rửa kiếm bằng máu địch nhân hoặc máu của mình!
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì, tự nguyện đi tiền tuyến, nghênh chiến đại kiếp nạn!
Cả Thiên Nguyên, lúc này, sinh ra loạn tượng không thể hình dung. Có người điên cuồng mắng chửi, báo oán hết thảy. Có người tâm sinh tuyệt vọng, trói tay chịu chết, bi thiên khóc địa. Nhưng cũng có rất nhiều người, bọn họ biết rõ phải chết, vẫn nghênh chiến đại kiếp nạn. Có lẽ cho dù là bọn họ cũng không biết chính mình liều mạng làm gì… Bọn họ chỉ liều mạng theo bản năng!
Cho dù nghênh đón tuyệt vọng chân chính cũng muốn liều mạng giữ lại chút hy vọng….
Nhưng trong tuyệt vọng chân chính, có hy vọng tồn tại sao?
Từng đám người nghênh đón đại kiếp nạn đều ôm trong lòng ý chết, chuẩn bị chết dưới đại kiếp nạn. Nhưng khi bọn họ chân chính tiếp cận đại kiếp nạn, người ôm chí chết muốn chết thật uy phong, bỗng nhiên phát hiện một số vật khác biệt. Có người đã vọt vào trong đại kiếp nạn, chém giết với vô số ma vật hắc ám, đột nhiên đám vật này đập đến…
- Mẹ nó, ma vật hắc ám hiện giờ còn có thể sử dụng ám khí…
-… Không đúng, đây không phải là ám khí!
Người bị đập chỉ ngây ngốc cầm lên vật đập mình, nhìn bốn phương tám hướng. Nhìn vật trên tay, thấy đây là điển tịch, phía trên còn có tiên quang huyền diệu, tử ý trong suốt, vỡ bờ thức hải, giống như mở ra tất cả lỗ chân lông trên người mình, hiện ra bốn chữ trong lòng “Hạo Nhiên Tiên Điển”!
Người này trực tiếp ngây ngốc, nhìn toàn bộ điển tịch này, không biết nên khóc hay cười.
Qua thời gian rất lâu, hắn mới dùng hết khí lực kêu to.
- Tiên điển… con mẹ nó, trong đại kiếp nạn, sao lại rớt xuống một bộ tiên điển?
Đại kiếp nạn quả thật phủ xuống, nhưng chỉ có người tự mình nghênh đón đại kiếp nạn mới phát hiện chỗ bất đồng.
Chương 1909 Tạo hóa trong tuyệt vọng (2)
Trải qua mấy đời đại kiếp nạn, đều là tuyệt vọng và hủy diệt. Nhưng lúc này, người xông về trước bỗng nhiên phát hiện một vài chuyện không tưởng.
Giống như người lúc đầu bị đập, lại thấy một bộ tiên điển. Đó là vật dễ dàng phân biệt, chỉ cần mở ra nhìn đã có thể thấy phía trên có pháp môn thần thông vô tận, hết sức huyền diệu, thậm chí ngay cả văn tự phía trên cũng được viết bằng văn tự Thiên Nguyên, rõ ràng dễ hiểu vô cùng. Đều là người tu hành, tự nhiên có thể nhận ra thật giả! Cũng bởi vì vậy, người nhận được tiên điển lập tức ngây ngốc. Không phải trời giáng đại tai sao, làm sao bên trong còn cất giấu tạo hóa? Mấu chốt là thời điểm sắp chết, cho ta tạo hóa có tác dụng gì a?
Nhưng vô luận thế nào, dị biến xuất hiện trong đại kiếp nạn vẫn truyền bá rất nhanh. Không chỉ có một người phát hiện tiên điển này, sinh linh Thiên Nguyên xông lên trước rất nhanh phát hiện, có vô số điển tịch tiên điển giáng xuống cùng đại kiếp nạn, ngập Thiên Nguyên. Điển tịch này, mỗi một đạo đều là pháp môn cực hạn tạo ra sau nền văn minh tiên đạo. Mỗi một đạo đều đại biểu cho đạo thống đại đạo. Hiện giờ đều rơi xuống ầm ầm!
Đó có thể nói là kết tinh của một thế hệ văn minh, theo đại kiếp nạn rơi xuống hậu thế!
- Tại sao có thể như vậy?
- Là ai dẫn tới nhiều điển tịch như vậy?
Trận đại chiến này, có lẽ là tuyệt vọng, không có hy vọng. Nhưng xuất hiện của những điển tịch này lại khiến trong lòng tu sĩ xuất hiện gợn sóng. Đối với người tu hành, theo đuổi điển tịch, đan dược và pháp môn thần thông đã khắc sâu vào xương tủy. Bất luận là cục diện ra sao, chỉ cần thấy điển tịch này, ý niệm đầu tiên trong đầu là phải thu hồi lại, sau đó bảo trụ tính mạng, chậm rãi nghiên cứu nó…
Cũng không chỉ là điển tịch, trong đại kiếp nạn còn phủ xuống vật khác. Trong dó có một quyển trục có thanh khí quấn quanh. Nó bay ra từ trong đại kiếp ma tức, bay bổng phập phồng, giống như tự có sinh mệnh, bay về một phương.
Phía tây Cửu Châu, tiểu Đông Hoàng Sơn lấy lực bản thân ác chiến với ba ma ngẫu hùng mạnh. Ba lần bảy lượt gần như bại trận, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng chống đỡ. Hắn đang thực hiện lời hứa của mình, cho dù không còn hy vọng, cũng nhất định phải chiến đấu đến cùng, đánh đến cuối cùng! Nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể lĩnh ngộ đại đạo, không đột phá Đại Thừa. Dưới tình huống như vậy, ba đại ma ngẫu đã là lực lượng cực hạn hắn có thể chống đỡ.
Hắn giao thủ với ba đại ma ngẫu vài lần, cuối cùng vẫn không làm gì được đối phương, cuối cùng tạm thu binh trở về.
Ba đại ma ngẫu không thừa dịp thắng trận truy kích, bởi vì bọn họ biết đại kiếp nạn đã phủ xuống. Khi đại kiếp nạn phủ xuống, mình đã thắng chắc, không cần gây sự thêm nữa, miễn bức ép tên này trở nên nóng nảy, dưới tình thế cấp bách, lại cắn trả bọn họ một ngụm.
Tiểu Đông Hoàng Sơn tuyệt vọng lui về doanh trại, áp chế huyết khí dâng lên trong cuống họng. Bàn tay hắn run rẩy.
- Thắng không được, thắng không nổi, không có nửa phần thắng nào…
Trong mắt hắn, thậm chí xuất hiện nản lòng và thoái chí chưa từng có:
- Ta vẫn không mạnh mẽ như mình dự kiến. Ta nghĩ rằng trong vòng ba năm có thể lĩnh ngộ Đại Thừa. Nhưng bảy năm đã trôi qua, vẫn chậm chạp không thể tiến thêm. Đạo thể trời sinh của ta lại có tác dụng gì? Thiên Nguyên này phải thua do kiêu ngạo và ngu ngốc của ta sao?
Hắn hết sức tuyệt vọng, tay cầm thiết thương màu đen. Thương thế vẫn chưa trị hết, nhưng hắn không muốn đợi nữa. Chết thì chết thôi!
Đúng lúc này, một quyển trục rơi từ trên cao xuống!
Giống như cuồng phong thổi tới, thổi bay nhẹ nhàng, giống như ngẫu nhiên lại vô cùng chuẩn xác rơi lên đầu hắn.
Tiểu Đông Hoàng Sơn cứng đờ, đưa tay giữ lấy quyển trục kia. Sau đó hắn mở ra quyển trục, thấy chữ viết bên trên, cả người run lên.
- Đây là do ngươi làm sao?
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên trời cao. Không chỉ là Tiểu Đông Hoàng, trên đại địa Thiên Nguyên, có rất nhiều chuyện tình tương tự xảy ra. Có điển tịch tiên đạo vô tận rơi xuống cùng đại kiếp nạn, sau đó bị người xông về trước cầm lấy. Có một vài điển tịch giống như có sinh mệnh tự chủ, bay về người riêng biệt.
Cực Bắc Tuyết Nguyên, nơi băng giá nhất, có một tòa tuyết mộ chậm rãi mở ra. Trong tuyết mộ, một nữ tử đôi mi trong suốt, sắc mặt lạnh lùng như băng tuyết. Trong mắt nàng, giống như không có chút tình cảm nhân loại nào. Nhưng khi nàng ngẩng đầu, nhìn thấy trong không trung phía nam bắt đầu khởi động huyết quang và ma tức đại biểu cho tuyệt vọng, trong mắt hơi dao động.
Nàng là một người lạnh lùng, càng lúc càng lạnh lùng. Lạnh lùng đến mức nhân gia thảm chiến bảy năm với Ma Tức Hồ, nàng cũng không xuất quan. Nhưng hiện giờ, nàng cảm nhận khí tức đại kiếp nạn phủ xuống, nàng liền đi ra khỏi tuyết mộ. Nguyên nhân… có lẽ bởi vì người kia vẫn luôn muốn vượt qua đại kiếp nạn? Dù sao mình vẫn phải làm một số chuyện.
“Vù!”
Khi nàng nghĩ như vậy, chuẩn bị bước ra, bỗng nhiên bầu trời có gì bay đến. Ánh mắt khẽ biến, trên khí cơ kia cảm nhận được hơi thở quen thuộc. Không chút do dự vươn tay, bắt lấy pháp môn giáng xuống từ trên trời.
- Huyền Thiên Cửu Đạo Quyết?
Nàng nhìn cái tên trên điển tịch, hơi cứng đờ. Sau đó nàng mở ra điển tịch kia, thấy được vô số văn tự khiến lòng nàng phập phồng. Đây là pháp môn thích hợp với mình!
- Lão Quan, ma đầu kia ngươi giết được không?
Chương 1910 Lòng người như đánh cờ (1)
Phía trên Đông Hải, có một đám đại quân ma ý dày đặc đi ngang qua hư không, hướng đến một vùng Ma Tức Hồ chiếm biển sâu. Ma quân này thoạt nhìn như một ma đầu, tà tính đến cực điểm. Nhưng bọn họ lại giương tiên kì. Vô luận là sinh linh gì của thế gian, thấy ma quân này, đều sẽ thể hiện kính trọng, sau đó mới sinh ra sợ hãi không thể ức chế.
Bởi vì đây là một nhánh ma quân hung tàn đến cực điểm, cũng mạnh mẽ đến cực điểm.
Hai thủ lĩnh của nhánh ma quân này là hai bộ dáng hoàn toàn bất đồng. Một người thân cao như tháp sắt, trên người khoác lên giáp trụ màu đen. Chỉ là giáp trụ, lại năng như một tòa núi. Người còn lại, trên người không có mấy lượng thịt, gãi đầu cười hì hì bên cạnh, giống như thật vô hại, chỉ ngẫu nhiên, trong mắt hiện lên hàn mang lạnh lùng.
- Không nhất định!
Thân tráng hán như tháp sắt, nghe xong lời nói của hán tử gầy yếu, tức giận trả lời.
Hán tử gầy yếu há hốc mồm:
- Vậy làm sao bây giờ?
Hán tử như tháp sắt chẳng hề để ý:
- Giết không được hắn, vậy chỉ có thể bị giết!
Giống như còn chưa đã nghiền, lại bồi thêm một câu;:
- Đều như nhau!
- Không giống nhau mà…
Nam tử gầy yếu choáng váng:
- Phương sư đệ để ta chăm sóc ngươi, ta sao có thể nhìn ngươi liều chết…
Nghe từ Phương sư đệ, trên mặt nam tử như tháp sắc giống như xuất hiện vẻ ảm đạm.
Hắn trầm mặc thật lâu, một lát sau mới cúi đầu nói:
- Hắn hiện tại đi đâu rồi?
- Hắn là người làm đại sự, có lẽ đã quên chúng ta rồi…
Ý niệm này vừa dâng lên trong đầu, trên chín tầng trời, bỗng nhiên có một vật bay tới, xẹt qua không trung, giống như sao băng, ngay lập tức rơi xuống trước người đại quân của bọn họ, đập thành một lỗ hỗng…
Đó là một cái hộp màu đen, mang theo ma ý không thể hình dung. Mấu chốt nhất là ma ý kia giống như đường đường chính chính có thể sánh vai với tiên đạo. Những người khác giống như lâm vào đại địch, duy chỉ có nam tử gầy yếu nhìn hơi thở màu xanh quấn quanh cái hộp kia.
Qua thật lâu, hắn mới nở nụ cười, run đùi vỗ bả vai nam tử như tháp sắt, nói:
- Hắn không có!
Không biết có bao nhiêu người, hoặc là truyền thừa và đạo thống, đạt được lễ vật.
Nơi này, có Vong Tình Đạo Thánh địa Nam Hải, có Cửu Trọng Thiên thánh địa Hoàng Châu, còn có Lang Gia Các Trung Châu… Có đại tông Thanh Dương Tông của Vân Châu, còn có Bát Hoang Thành ở ma biên…
Tầm quan trọng của những điển tịch này quả thật không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Đây là chí bảo đủ kinh động cả Thiên Nguyên, có thể tranh giành đến người sống kẻ chết. Nhưng lúc này lại rơi xuống Thiên Nguyên cùng lúc với đại kiếp nạn. Giống như mang lại một chút hy vọng cho Thiên Nguyên đầy tuyệt vọng…
- Đây là do ngươi làm sao?
Phía trên vùng phế tích trời thiên ngoại, Đế Hư thấy những điển tịch này rơi xuống, sắc mặt cũng lạnh lùng. Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn Phương Nguyên, điềm nhiên nói:
- Vừa rồi ngươi không phải đi qua hủy diệt sáu đại trận luân hồi mà chỉ thực hiện một vài điều chỉnh. Ngươi gửi điển tịch tiên đạo vào sáu đại trận luân hồi. Như vậy, chỉ cần có người thôi động sáu đại trận luân hồi, những điển tịch này sẽ cùng đại kiếp nạn, rơi xuống nhân gian, rơi vào tay Thiên Nguyên!
Đối mặt với chất vấn của hắn, Phương Nguyên chậm rãi gật đầu.
- Sáu đại trận luân hồi quả thật khó phá hủy, nhưng bằng vào trận đạo của ta, làm ra một vài thay đổi thì vẫn có thể!
Hắn quay đầu nhìn Đế Hư, nói:
- Huống hồ, quyển điển tịch này quá mức trân quý, mai táng trong Đại Tiên Giới tan biến, cũng thật sự đáng tiếc. Những vật văn minh này, có người kế thừa, mới có thể xem như là văn minh, nếu không chỉ là một vùng phế tích.
Đế Hư nghiêm túc nhìn Phương Nguyên, hơi kinh ngạc:
- Ngươi cảm thấy vật này hữu dụng?
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thiên Nguyên sắp sụp đổ, có cơ hội kế thừa truyền thừa của Đại Tiên Giới này sao?
Thân hình hắn bỗng nhiên trở nên cao lớn, giống như che thiên lấp địa. Thanh âm của hắn trở nên vô cùng thâm trầm, chấn động cả Hoàn Vũ:
- Gieo hạt giống cho người sắp đói chết, còn có việc buồn cười hơn chuyện này sao?
- Ngươi, hoặc là Thiên Nguyên, căn bản không có nửa phần thắng!
Thế cục của Thiên Nguyên thật như lời Đế Hư, nguy cơ nguy ngập.
Cho dù là thần thông tiên điển rơi xuống Thiên Nguyên cùng đại kiếp nạn, cũng không thể một sớm một chiều vãn hồi bại cục. Tiên điển và pháp môn thần thông không chỗ nào không phải kết tinh trí tuệ được sinh ra lúc Đại Tiên Giới phồn vinh nhất, nhưng tương ứng, pháp môn càng cao thâm càng cần thời gian lĩnh ngộ. Có lẽ thời gian sẽ rất dài, nhưng Thiên Nguyên hiện giờ, cần nhất là thời gian. Trong mắt rất nhiều người, Thiên Nguyên sụp đổ chẳng qua chỉ cần mấy đêm…
Hiện giờ, Phương Nguyên thật bình tĩnh nhìn Đế Hư. Hắn cũng thừa nhận lời Đế Hư nói có lý, nhưng vẫn không mở miệng. Giống như dùng thái độ này phản đối Đế Hư.
Hơi thở Đế Hư nặng nề, thật lâu sau, hắn cũng nhìn hư ảnh trong thiên kính. Nhìn từ bên trong, hắn thấy Thiên Nguyên to lớn đã trở nên khác biệt. Vốn nhìn thấy đại kiếp nạn phủ xuống, một vùng ma ngẫu độ kiếp cuồng hoang. Những ma ngẫu độ kiếp này, khi thấy đại kiếp nạn giống như thấy tạo hóa vô tận, bọn họ biết đã đến lúc bọn họ tiến thêm bước nữa, thấy đại kiếp nạn này như thấy được hy vọng, cho nên bọn họ điên cuồng, hung hăng ngang ngược, gào thét khắp Bát Hoang.
Bình luận facebook