• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (8 Viewers)

  • Chương 1901-1905

Chương 1901 Nhân tâm bất tuyệt, đại đạo bất diệt (1)

Bởi vì đây quả thật là một tồn tại huyền ảo, gần như đạo. Mà đạo sẽ không ngừng biến hóa, sau khi hoàn nguyên thành ma tức, sẽ không có khả năng dùng phương pháp đồng dạng nghịch chuyển lần nữa. Bởi vì Đế Thị nắm giữ là phương pháp nghịch chuyển nó lần đầu, còn khi đạo khí Hồng Mông bao phủ Đại Tiên Giới, bình thường mỗi lần nhiều một người mượn đạo khí Hồng Mông tu hành, đạo khí Hồng Mông trong thiên địa sẽ nhiều hơn một phần biến hóa. Đến cuối cùng, đạo khí Hồng Mông sẽ phức tạp đến mức không người nào tưởng tượng nổi!

Rất khó nói là đạo khí Hồng Mông thành tựu thế nhân hay là thế nhân lợi dụng đạo khí Hồng Mông để thành tựu nó!

Duy nhất có thể xác nhận là đạo khí Hồng Mông khôi phục nguyên trạng không có khả năng bị nghịch chuyển… Ngay cả lão nhân bị nhốt cũng không làm được. Hoặc là nói hắn cũng không muốn làm! Bởi vì đây vốn là một phần đại lễ hắn đại biểu bộ tộc Đế Huyền tặng thế gian!

Thì ra một vùng thiên địa bị tan biến như thế?

Đứng ngoài không gian, Đế Hiên nhìn vùng thiên địa bị tan biến, hắn thất hồn lạc phách, tâm đau thương muốn chết. Hắn trơ mắt nhìn Đại Tiên Giới từng phồn hoa vô tận biến thành bộ dáng thê thảm hiện giờ. Càng khiến hắn đau lòng là những chuyện này đều do một tay hắn làm ra. Hắn muốn bảo vệ cơ nghiệp hàng tỉ năm của Đế Thị, cuối cùng lại chôn vùi cả Đại Tiên Giới…

Nên trách lão nhân này sao? Đế Hiên bỗng cảm thấy nản lòng thoái chí! Hết thảy đều là lựa chọn của mình, không thể trách bất luận kẻ nào! Cho nên Đế Hiên cũng không làm gì lão nhân trong không gian kia, hắn chỉ chậm rãi xoay người rời khỏi.

Hắn không phi hành mà bước từng bước qua đại địa. Hắn nhìn vô số sinh linh giãy dụa kêu khóc trong ma tức hắc ám, bộ dáng bị ma hóa của bọn họ khắp Tam Thập Tam Thiên, nhìn thấy bộ dáng đạo thống bị hủy diệt, nhìn thấy bộ dáng thiên địa bị tàn phá, từng cảnh tượng đều ghi khắc vào đáy lòng…

Hắn giống như dùng phương pháp này giảm tội trạng của mình! Như vậy thống khổ trong trái tim hắn sẽ nguôi ngoai phần nào, cho đến khi hắn đến Thái Hoàng Thiên, về Tiên Đế Cung!

Sau đó hắn nhìn Đại Tiên Giới của mình, trong lòng sinh ra lửa giận vô tận!

Làm sao có thể?

Làm sao có thể khiến thế giới này mất hết mọi hy vọng?

Hắn không cam lòng, cũng không tin tưởng!

Vì thế, hắn ở trong trầm mặc, hạ quyết tâm!

- Ta là Đế Hiên, chủ Tam Thập Tam Thiên!

- Ta vỉ bảo hộ cơ nghiệp Đế Thị, nghịch chuyển Hồng Mông, chú định phạm sai lầm lớn, Tam Thập Tam Thiên gặp nạn, tâm bi thương muốn chết! Bởi vì ta là con cháu Đế Thị, cuộc đời này không nói chữ bại. Việc gây ra bởi ta, ta tự nhiên không tiếc hết thảy sữa chữa. Ta vì bảo hộ cơ nghiệp Đế Thị mà làm chuyện sai, ta bởi vì cầu bất hủ trường sinh mà nghịch chuyển Hồng Mông, ta hôm nay lập hồng nguyện, ta nguyện tự trảm trường sinh, vì cầu thiện quả, ta nguyện vĩnh viễn tuyệt diệt huyết mạch Đế Thị mà hy vọng nhìn thấy tương lai, trời cao Hoàn Vũ, tạo hóa Càn Khôn, khi nghe lời thề của ta, vì ta tạo ra đạo thiện quả…

Trong thanh âm của Đế Hiên đã không còn bi thống. Chỉ còn lại lửa giận và ý không cam lòng.

Hắn là vị Tiên Đế cuối cùng của huyết mạch Đế Thị, cũng là người cuối cùng tộc Đế Thị. Hắn đứng ở trên tiên cung Thái Hoàng Thiên, lập hạ hồng nguyện, lấy vận mệnh của Đế Thị đổi một kết quả!

Vì thế hắn tự trảm trường sinh, thiêu đốt căn nguyên, mượn tạo hóa Tiên Đế Cung diễn hóa quá khứ tương lai. Không thể hình dung cái giá hắn phải trả lớn thế nào. Cho dù chỉ là cảnh trong mơ của tấm bia đá, Phương Nguyên cũng có thể cảm nhận được thiên địa của Tam Thập Tam Thiên đang chấn động, thời không nghịch chuyển. Càn Khôn trong tâm ý hắn lại ngưng trệ trong một chốc, mặc tâm ý hắn tiến vào.

Đại đạo vẫn luôn biến hóa, cho nên rất ít người có thể dùng nhân tâm hợp đại đạo. Nhưng một khắc này, Đế Hiên chân chính dùng nhân tâm hợp đại đạo.

Không biết lúc này hắn đang nhìn cái gì, Phương Nguyên chỉ có thể nhìn ra, miệng hắn cong lên ý cười.

- Thì ra là thế!

Lúc này, thọ nguyên Đế Hiên đã không còn bao nhiêu, đạo hủy trong một hơi thở.

Nhưng hắn bỗng nhiên nở nụ cười, giương mắt nhìn phương xa, phương hướng chỗ động phủ.

- Ngươi sai lầm rồi!

Hắn vô cùng tự tin, trầm giọng quát chói tai:

- Nhân tâm bất tuyệt, đại đạo bất diệt!

Sau đó Đế Hiên ngồi lên Đế vị, gọi về Đế Khúc Thập Bộ vẫn luôn trung thành với mình, với Đế Thị, và tứ đại Thần Vệ vẻ mặt tuyệt vọng. Hắn lập ra một loạt bố trí, để lại sáu đại trận luân hồi, cũng để lại ba tiên bảo cực mạnh của Đế Thị, lấy pháp lực lớn lao giúp đỡ Đế Khúc Thập Bộ chuyển hóa đạo nguyên, để bọn họ chờ đợi tại Đại Tiên Giới tàn phá.

Sau đó hắn rời khỏi Tiên Đế Cung, mở Tiên Sơn Thạch tế bái nhiều thế hệ huyết mạch Đế Thị, luyện nên thần bia, ghi nhớ tất cả mọi chuyện lên thần bia. Nhưng sau khi ghi nhớ xong, hắn bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười, cũng không biết là nhất thời hứng khởi hay đang tự giễu. Hắn ghi mấy chuyện thú vị không liên quan đến lịch sử lên mặt ngoài tấm bia đá…

Hắn là người thích nghe chuyện vui, trong kiếp sống Tiên Đế lâu dài, trống rỗng, trong Đế Cung của hắn đã bồi dưỡng rất nhiều lí quan, để bọn họ sưu tầm chuyện vui khắp thế gian đến kể hắn nghe. Đây vốn là những chuyện xưa nhỏ, hắn bình thường nghe đều xem như chuyện cười, nhưng không biết thế nào, lúc này, hắn lại không ngừng nhớ đến việc này, giống như mình cũng biến thành người xưa trong câu chuyện.
Chương 1902 Nhân tâm bất tuyệt, đại đạo bất diệt (2)

- Cuối cùng vẫn phải lưu lại nơi tạo ra hy vọng mới!

Hắn giương mắt nhìn Đại Tiên Giới, đây đã là thế giới tan biến, thế giới như vậy không thể tạo ra hy vọng. Dưới ma tức cuồn cuộn, Đại Tiên Giới cũng không còn nơi nào có thể có được an bình chân chính, tạo ra hy vọng chân chính, cho nên hắn khởi động pháp lực cả người, chỉ có Thiên Nguyên cách Đại Tiên Giới xa xôi, có liên hệ huyết mạch với Đại Tiên Giới, không thể ma diệt, hắn tạo ra hàng rào Thiên Nhân, bảo hộ Thiên Nguyên không để ma tức ăn mòn.

Với tu vi hiện giờ của hắn, nhìn về phía tổ địa, thật sự cảm thấy tổ địa nhỏ bé đáng thương. Nhưng Đế Hiên nhìn vùng tổ địa kia, giống như nhìn thấy đóa hoa sắp nở rộ, nhìn thấy màu sắc dẫn theo hy vọng khác!

- Ta đi nhận hình phạt!

Làm xong mọi chuyện, hắn quay đầu, thi lễ với tứ đại Thần Vệ!

- Bốn vị đạo hữu bảo hộ Đế Trì đã lâu, xin lần nữa bảo hộ nhân gian!

- Tội này ở ta, nhưng ta đã không thể tiếp tục giải quyết nguy khó…

- Đế Thị rộng lớn mênh mông, ánh sáng muôn đời, nhưng từ hôm nay trở đi, Đế Thị sẽ vì ta mà tuyệt diệt…

- Chỉ mong, hậu nhân niệm đúng lúc, vì Đế Thị lưu lại một chút màu sắc, tâm ta cũng không còn bi ai…

Đường đường là Tiên Đế, sau khi nói xong những lời này, thân hình vỡ nát, từng tấc hóa thành tro bụi.

Đế Hiên thệ rồi.

Huyết mạch Đế Thị của Tam Thập Tam Thiên cũng bởi vậy mà tuyệt diệt!

Đại Tiên Giới từng phồn hoa, vô cùng to lớn, kết thúc như vậy. Lưu lại chỉ còn Tam Thập Tam Thiên rách nát vô tận và người sống trong vùng tuyệt vọng.

Bọn họ bởi vì lời của Đế Thị, chờ đợi vô tận, chờ hy vọng trở về.

Phương Nguyên tỉnh lại trong giấc mộng của tấm bia đá, thở dài, nhìn xung quanh.

Xung quanh vẫn là thế giới rách nát, trận đại chiến kia còn chưa chấm dứt.

Đế Hư đứng cách đó không xa, mỉm cười, lặng lặng nhìn hắn, kiên nhẫn chờ hắn.

Phương Nguyên không lập tức nói chuyện, hắn chỉ nghĩ đến nội dụng trên tấm bia đá kia.

Lịch sử của Đại Tiên Giới thì ra là như vậy!

Hiện giờ, tất cả tấm bia đá hắn đều đã nhìn thấy. Lịch sử Đại Tiên Giới đầy đủ, hắn cũng hiểu biết. Chín tấm bia đá này đã ghi chép tất cả lịch sử huyết mạch Đế Thị, còn tấm bia đá hắn nhìn thấy trong bí cảnh Kim gia Thiên Lai Thành là tấm bia đá thứ mười. Tấm bia đá kia không phải ghi chép lịch sử mà vì trấn áp hàng rào Thiên Nhân, cũng là một phong thư gửi nhân gian.

Tấm bia đá kia hắn còn chưa cẩn thận xem nhưng cũng có thể đoán nội dung bên trên.

Trong nội dung tấm bia đá thứ chín, Đế Hiên gánh vác hết thảy nhân quả, lấy số mệnh Đế Thị đổi sinh cơ của tương lai. Nhưng trận kiếp nạn này thật do Đế Thị dựng lên sao? Sai lầm có lẽ thật sự là nhân tâm!

- Hiện tại ngươi hẳn đã hiểu vì sao ta nói mọi thứ đều đã được số mệnh chú định!

Đế Hư đợi Phương Nguyên thật lâu, giống như chờ hắn tiêu hóa mọi thứ, mới nhẹ giọng mỉm cười:

- Ngay cả Đại Tiên Giới mạnh mẽ như thế cũng không thể trốn khỏi nguyền rủa của nhân tâm, phồn hoa vô tận, trong giây lát hóa thành tuyệt đồ, huống chi là vùng thế giới tàn phá hiện giờ? Ngươi không cần quá mức bi thống, cũng không cần tự trách. Bởi vì lần này vốn không phải lỗi của ai, sai là sai ở ngươi sinh ra làm người, sai là sai ở nhân tâm là như vậy, vĩnh viễn không có biến hóa!

- Có lẽ là vậy!

Qua thật lâu, Phương Nguyên mới ngẩng đầu.

Hắn nghiêm túc nhìn Đế Hư, nói:

- Ta hiện tại rất muốn biết, ngươi đến tột cùng là ai?

Ánh mắt nhìn ánh mắt Đế Hư, hắn chậm rãi nói:

- Ghi chép trên tấm bia đá thứ chín ghi rất rõ ràng, Đế Thị đã tuyệt diệt, không có hậu duệ lưu lại. Mà ngươi xưng là hậu nhân Đế Thị, người cứu thế trong lời tiên đoán, như vậy…

- Ta quả thật là Đế Thị, nhưng ta không phải hậu nhân Đế Thị, thậm chí…

Đế Hư nhìn Phương Nguyên, khóe mắt cong thành nét cười, nói:

- Ta thậm chí không phải là người!

Phương Nguyên nghiêm túc nhìn hắn, trông thật bình tĩnh.

Đế Hư vung tay áo, thân hình giống như trở nên không tồn tại, hoặc biến thành tồn tại loại khác, thanh âm cũng trở nên sâu kín, giống như dung hợp vào trong ma tức hắc ám vô tận xung quanh:

- Xuất hiện của nhân tộc, có lẽ chỉ là vì sáng tạo ra tồn tại ma tức hắc ám, mà tồn tại ma tức hắc ám có lẽ vì sinh ra tồn tại như ta…

- Ta sinh ra ở Hồng Mông, là sinh linh Hồng Mông!

Hắn ngưỡng mặt thở dài, thanh âm xa xôi:

- Kỷ nguyên cũ đã xong, ta đại biểu cho kỷ nguyên mới!

Sinh linh kỷ nguyên mới?

Phương Nguyên phát hiện, trong lời Đế Hư nói, có vài từ ngữ hắn nghe không hiểu! Trên thực tế, cả người Đế Hư hiện giờ được vây trong trạng thái hắn chưa từng gặp.

Chỉ là một ý niệm, bộ dáng Đế Hư đã biến đổi lớn, không giống người khiêm tốn trước, không giống người sống, thậm chí không phải sinh linh bình thường.

Thân hình hắn biến ảo vô chừng, rồi lại có sinh cơ quỷ dị hiện lên, hắn chìm nổi trong ma tức hắc ám, như cá gặp nước, giống như người sinh tồn trong đạo khí Hồng Mông. Trên người hắn, Phương Nguyên nhìn ra bóng dáng Thiên Ma. Bất đồng với Thiên Ma, cảnh giới của hắn dường như rất cao, mang theo một loại huyền diệu người thường không thể lý giải.

Hắn không phải người nhưng rõ ràng là một sinh linh! Trong ma tức hắc ám, quả nhiên vẫn sinh ra sinh mệnh?
Chương 1903 Một đứa nhỏ

Phương Nguyên bỗng nhiên cảm thấy thân thể hơi rét run! Từ khi ở Thiên Nguyên, hắn đã biết, trong ma tức hắc ám có thể sinh ra sinh mệnh. Đám ma vật hắc ám giết không chết, ma ngẫu sinh ra trong Ma Tức Hồ, thậm chí có kỳ hoa dị thảo dược hiệu thần dị...

Đây kỳ thật đều là tử vật, vì đặc tính của ma tức hắc ám mà sinh ra sinh mệnh của mình. Ở Đại Tiên Giới, cũng có sinh mệnh giống như vậy, tựa như Thiên Ma! Chẳng qua, những sinh mệnh này, đều là cấp thấp, tựa như ma vật hắc ám. Chúng nó chỉ biết điên cuồng giết chóc, cắn nuốt mọi thứ. Về mặt trình độ nào đó, ngay cả dã thú cũng không bằng, ngu ngốc, chưa sinh ra linh tính. Cho dù là Thiên Ma, từ nhỏ đã có lực lượng mạnh vô cùng. Nhưng chúng nó vẫn là tử vật chỉ biết làm việc theo quy luật nào đó, không có ý chí của mình và năng lực tư duy...

Chẳng qua, cục diện này đang dần biến hóa.

Lúc trước, Lôi lão thái tử Lôi Châu của Thiên Nguyên, luyện ra một thanh yêu đao, sinh ra sinh mệnh của mình.

Tuy ma ngẫu trong Ma Tức Hồ là từ từ chuyển sang kiếp khác, nhưng bọn họ cũng sinh ra linh tính của mình.

Đây đều là sinh ra có nguyên nhân, như vậy có thể không cần làm gì mà sinh ra sinh mệnh trong ma tức hắc ám?

Hiện giờ Phương Nguyên đã nhìn thấy đáp án!

Đế Hư cũng nhìn Phương Nguyên, mặt không ngừng biến hóa, kéo dài hoặc vặn vẹo, thiên biến vạn hóa, quỷ dị vô cùng, cực kỳ giống Thiên Ma, thanh âm từ trong ma tức hắc ám truyền đến bốn phương tám hướng, giống như cả người hắn tùy thời đều có thể dung nhập vào trong ma tức hắc ám, hình thành kích thước cỡ thiên địa:

- Ta sinh ra từ trong Hồng Mông, nghênh đón kỷ nguyên mới đến, cũng muốn đưa tiễn kỷ nguyên cũ. Theo ghi chép của nhân loại các ngươi, ta là tồn tại giống như vị thần khai thế của kỷ nguyên mới, ta sẽ trở thành thần vĩnh viễn của kỷ nguyên mới...

Trong thanh âm của hắn, Phương Nguyên có thể cảm nhận được áp lực vô tận, giống như Hoàn Vũ trấn áp mình. Về mặt nào đó, hắn quả thật là thần linh một phương! Hắn sinh ra từ trong Hồng Mông, sinh ra thành thần!

Chuyện này thật đáng sợ!

Cho nên Phương Nguyên chỉ có thể giữ trầm mặc, đợi trái tim chấp nhận được nỗi kinh hãi này, mới chậm rãi mở miệng.

- Cho nên nói, lúc trước những điều ngươi nói với ta đều là giả?

Đế Hư không thấy khiếp sợ và sợ hãi trong mắt Phương Nguyên, hơi không hài lòng, còn hơi chế giễu.

Hắn lãnh đạm cười, nói:

- Cũng không phải là giả, ta sinh ra vì Đế Thị, cho nên đương nhiên có thể nói là truyền nhân Đế Thị. Ta sinh ra từ Hồng Mông, cho nên hiểu biết Hồng Mông. Đối với các ngươi, đạo khí Hồng Mông hiện giờ là ma tức hắc ám, nhưng đối với ta, đó là đạo khí chân chính, ta sẽ tu sửa Tam Thập Tam Thiên tàn phá này thành nơi thích hợp cho sinh linh sinh sống. Cho nên về mặt nào đó, ta cũng đang tu sửa Tam Thập Tam Thiên, chỉ là ta không phải khôi phục vì nhân tộc các ngươi!

Phương Nguyên trầm tư thật lâu, nói ra mấy vấn đề mình mới suy nghĩ.

Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn đại tu Côn Lôn Sơn. Hiện giờ bọn họ đang vây trong đại chiến với hai Thiên Chủ, đều không sợ chết, có vài người thậm chí còn mang theo vật sinh linh Thiên Nguyên mới có, tỏ vẻ hận thù vùng trời thiên ngoại, rít lên liên tục, sát ý tràn đầy...

Nhưng lúc này, bộ dáng của bọn họ trông càng thêm giả dối.

- Ngươi mới sinh ra chưa được bao lâu phải không?

Phương Nguyên nhìn Đế Hư, nhẹ nhàng mở miệng:

- Trước đây ngươi nói mình đến từ vùng thiếu văn minh, mới ba ngàn năm. Hiện ngẫm lại, ba ngàn năm này kỳ thật là thời gian ngươi sinh ra, đối với sinh mệnh như ngươi, thời gian ba ngàn năm thật ngắn!

Đế Hư mắt lạnh nhìn Phương Nguyên, qua thật lâu, hắn gật đầu.

- Thời gian ba ngàn năm, quả thật rất ngắn!

Phương Nguyên tiếp lời hắn, nói:

- Ngươi không giống nhân tộc chúng ta, có lịch sử và nội tình lâu dài, cho nên muốn trưởng thành là phi thường dễ dàng. Ngươi là một sinh mệnh hoàn toàn mới, thời điểm mới sinh ra, nhất định thật sợ hãi, cũng thật cô độc. Ta không biết ngươi học mấy việc này bao lâu, nhưng ta nghĩ trong quá trình ngươi học tập cũng gặp không ít sai lầm!

Ánh mắt Đế Hư nhìn Phương Nguyên hơi ngạc nhiên.

Một lát sâu, mới cười nói:

- Con người vẫn có chút thú vị, ngươi đoán không sai, ta hẳn sinh ra đúng thời cơ, đều cần trưởng thành. Để trưởng thành ta đã dùng điển tịch nhân tộc lưu lại. Trong đạo khí Hồng Mông, có nhiều tàn linh nhân tộc, từ chỗ bọn họ, ta có thể được hết thảy ta muốn, nhưng ta vẫn đang lớn dần, không thể không nói, ngày vừa mới sinh ra, ta thật sự sợ hãi. Bởi vì trên đời chỉ có ta, đồng tộc của ta, không phải là tử vật thì cũng la vật không có linh tính...

- Nhưng còn may, ta học rất nhanh, ta rất nhanh biết mình là ai, hẳn phải làm gì?

Hắn nở nụ cười, cười rất giống một người, hai tay ôm quyền, kiêu căng bễ nghễ:

- Hơn nữa ta cũng thành công rồi!

Phương Nguyên không để ý câu nói phía sau, chỉ nói tiếp với hắn:

- Một khi đã như vậy, vậy ngươi nhất định rất lo lắng sinh mệnh của mình, càng không thể để những người có thể phát hiện ngươi đến bên cạnh ngươi, đó là phi thăng.

Đế Hư nhìn Phương Nguyên, mặt cười lạnh.

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Ngươi quả nhiên hủy diệt bọn họ!

Đế Thanh cười to, nói:

- Ma tức hắc ám là đạo khí Hồng Mông của chúng ta, ta đương nhiên sẽ không cho phép biến hóa. Ta sinh ra ở Tiên Đế Cung, từ nhỏ luyện hóa một ít tàn linh Đế Thị chưa tận, tự nhiên biết làm sao nắm giữ vật Đế Thị.
Chương 1904 Lòng người khó giả (1)

-Giống như kiện Thiên Chi Kính trọng yếu nhất. Đây vốn là vật Đế Thị dùng để giám sát việc thiên hạ, rơi vào tay ta, ta tự nhiên sẽ không để nó lưu lạc hồng trần. Ta muốn thông qua kính này giám sát thiên hạ, biết thế cục hiện giờ, cho nên,...

- Ta nhìn thấy vùng trời thiên ngoại, cũng thấy Côn Lôn Sơn ở nhân gian!

- Vùng trời thiên ngoại quá mức cẩn thận, vô luận ta cố gắng thế nào, vẫn không cho ta cơ hội gặp mặt. Nhưng ta dần hiểu được, vùng trời thiên ngoại không có uy hiếp gì, ít nhất tạm thời không có uy hiếp với ta. Bởi vì bọn họ sống trong vùng trời thiên ngoại rất tốt, sống tốt rồi, sẽ không lập tức hóa giải vấn đề ma tức hắc ám. Nhưng nhân gian bất đồng, các ngươi vẫn luôn nghĩ làm sao hóa giải ma tức...

- Ta thậm chí cảm thấy, bọn họ giống như sắp thành công...

Ánh mắt Phương Nguyên lạnh lùng:

- Cho nên ngươi đánh hạo kiếp xuống, hủy diệt bọn họ!

Đế Hư thản nhiên nói:

- Đó là trời phạt, là thủ đoạn đặc biệt của bộ tộc Đế Thị năm đó!

Phương Nguyên lắc đầu, nhìn đám đại tu Côn Lôn Sơn xa xa:

- Bọn họ hiện giờ lại là cái gì?

Đế Hư nhìn vào mắt Phương Nguyên, trên mặt giống như lộ ra nụ cười thản nhiên:

- Ta chính là sinh linh đầu tiên sinh ra trong Hồng Mông. Nhưng có người thứ nhất, việc còn lại đều dễ làm. Ta không thể tiếp tục chờ đợi, đợi sinh linh thứ hai xuất hiện, ta có thể niệm chú, Thiên Ma sinh ra trong đạo khí Hồng Mông, mỗi một Thiên Ma đều là sinh mệnh ta niệm chú. Sau khi trời phạt, có thể lưu đại đạo ấn người hủy diệt, có thứ này, ta tái tạo lại tu sĩ Côn Lôn Sơn có khó khăn gì?

Phương Nguyên trầm mặc thật lâu, nói:

- Như vậy, Kiếm Si dùng một kiếm mở trời, cũng uy hiếp đến ngươi, cho nên ra tay hủy diệt!

Đế Hư cũng không phủ nhận, thản nhiên nói:

- Mọi cấm kỵ không thể sinh ra!

- Ta thì sao?

Phương Nguyên bỗng nhiên cười nhìn Đế Hư, nói:

- Ta cũng chạm đến cấm kỵ rồi!

Đế Hư lẳng lặng nhìn hắn, không mở miệng nói chuyện.

Phương Nguyên cười tiếp, nói:

- Đã nói rồi, ngươi mới sinh ra ba ngàn năm, cho nên ngươi hiện tại còn chưa đủ mạnh. Ngươi là mượn thủ đoạn của Đế Thị mới có thể tạo ra sức mạnh uy hiếp tất cả. Nhưng ngươi không thể tùy tiện vận dụng thủ đoạn này, cho nên khi ngươi mới tiêu diệt Kiếm Si không lâu, muốn hủy diệt thêm ta sẽ không đơn giản như vậy.

Đế Hư nhìn Phương Nguyên thật lâu, bỗng nhiên cười nói:

- Đúng vậy, hủy diệt không bằng lợi dụng!

Hắn lười biếng cười:

- Ta đã cải biến đại đạo Thiên Nguyên, tự cho là chém được tương lai của tu sĩ Thiên Nguyên. Nhưng không nghĩ tới liên tục xuất hiện quái thai. Ta không thể trực tiếp hủy diệt các ngươi. Sau đó ta chợt hiểu ra, nếu lòng người thú vị như thế, cần gì nhất định phải hủy diệt, không bằng tùy ý các ngươi. Sự thật cũng giống như ta suy nghĩ, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, vùng trời thiên ngoại và Thiên Nguyên vốn là hai nơi ta đau đầu nhất, nhưng sau khi các ngươi đụng nhau, vậy mà...

Hắn cố ý tạm dừng một lúc lâu, sau đó nở nụ cười:

- Cùng nhau giải quyết!

Hắn chậm rãi giãn thân thể, có vẻ vô cùng cao lớn, như ẩn như hiện trong ma tức hắc ám.

Giống như một thần linh chân chính!

- Hiện giờ, đại cục của ta đã bày ra!

- Hiện giờ Thiên Nguyên và vùng trời thiên ngoại bị hủy, tiên bảo chư bàn đều ở trong tay ta!

Hắn cúi người nhìn Phương Nguyên, trong mắt bỗng nhiên hiện lên vẻ trêu tức, nói:

- Kỷ nguyên mới đã đến, tất cả nhân tộc đều trở thành quá khứ, trở thành vật lót chân cho chúng ta, ngươi cũng không ngoại lệ. Chẳng qua, thấy ngươi là sinh linh cuối cùng đại biểu nhân tộc trò chuyện với ta, ta có có thể lưu lại một mạng cho ngươi, để ngươi chứng kiến sự nghiệp to lớn của ta!

Nói ra lời này, ánh mắt hắn sáng ngời, giống như nắng gắt, nhìn Phương Nguyên, giống như muốn nhìn thấy hết thảy.

- Ngươi cho là mình sinh ra ở Hồng Mông, là thần không gì không làm được rồi sao. Nhưng ngươi biết ngươi ra sao trong mắt ta không?

Vào lúc này, biểu hiện của Phương Nguyên dị thường bình tĩnh, không chút sợ hãi. Hắn chậm rãi xoay người, nhìn mặt Đế Hư, thần sắc thản nhiên:

- Ngươi chỉ là một đứa nhỏ chưa trưởng thành!

Phương Nguyên còn không đến năm mươi tuổi, mà Đế Hư ít nhất đã có thọ nguyên ba ngàn năm. Nhưng hiện giờ Phương Nguyên bảo Đế Hư chỉ như một đứa nhỏ. Lời này không phải trêu chọc mà nói rất nghiêm túc.

Bởi vì nhân tộc có văn minh lâu dài, dưới văn minh này hun đúc, con người không cần đến hai mươi năm đã trưởng thành, cho nên hiện giờ Phương Nguyên năm mươi tuổi đã là một người trưởng thành.

Nếu không có văn minh nhân tộc, vứt Phương Nguyên vào trong ổ dã thú, tiếp tục lớn lên thì hắn vẫn chỉ là một con dã thú mà thôi.

Giống như Đế Hư, cho dù hắn đã sống ba ngàn năm, nhưng hắn không có tộc đàn của mình, không có văn minh của mình, cho nên đối với sinh mệnh tương đối dài lâu của hắn, hắn hiện giờ vẫn chỉ là một đứa nhỏ! Một đứa nhỏ còn chưa lớn!

Đế Hư không biết có hiểu ý của Phương Nguyên hay không, nhưng hắn rõ ràng hơi không vui. Hắn không nhìn thấy tuyệt vọng tương ứng trên mặt Phương Nguyên, ngược lại thấy sự bình tĩnh sâu không đáy, điều này khiến hắn bất an.

Hắn nhìn Phương Nguyên, bỗng cười lạnh nói:

- Ngươi giống như không hề giật mình với mọi chuyện?

- Không kinh ngạc!

Phương Nguyên phất tay áo, nói:

- Bởi vì đã sớm biết!

Đế Hư lần nữa biến trở về bộ dáng Đại Đế tao nhã, nhíu mày, cười như không cười nói:
Chương 1905 Lòng người khó giả

- Hả?

- Vừa tiến vào Thái Hoàng Thiên, ta đã biết ngươi là giả!

Sắc mặt Phương Nguyên phi thường bình tĩnh, nói:

- Lúc ấy, nếu ngươi không thể trực tiếp dùng lực cấm kỵ tiêu biến ta, thì cũng phải dùng mọi biện pháp đánh chết ta, chứ không phải tỏ ra thông minh, hóa ra nhiều tiền bối Thiên Nguyên như vậy lừa gạt ta. Làm như vậy, không những không xóa đi nghi ngờ của tan, ngược lại càng khiến ta hoài nghi, mấy việc mưu kế không phải tùy tiện có thể đùa bỡn được…

Ánh mắt Đế Hư lạnh lùng, nhưng sắc mặt thật bình thản, nhẹ giọng cười, nói:

- Những người đó đều là ta lấy dấu vết của bọn họ làm cơ sở, dùng pháp với Thiên Ma mà thành. Thiên Ma biến hóa vô cùng, lại có dấu vết của bọn họ, người làm ra không khác gì người đó.

- Có lẽ vậy đi!

Phương Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Bọn họ, vô luận là bộ dáng, tướng mạo, thanh âm, thậm chí là pháp lực và thần thông đều giống những tiền bối Côn Lôn Sơn như đúc, vô luận dùng thủ đoạn nào tra xét cũng không phát hiện được sơ hở. Nhưng dù sao ngươi cũng không phải là người, cho nên ngươi không hiểu, vô luận giả thế nào, cũng là giả. Một vài đồ vật, là vĩnh viễn không thể làm giả…

Đế Hư nhíu mày, giống như hơi tò mò:

- Cái gì?

Phương Nguyên cười, nói:

- Đó là thứ ngươi xem nhẹ nhất, nhân tâm!

Đế Hư nhìn Phương Nguyên, không nói gì.

Phương Nguyên cười miễn cưỡng, nói:

- Nhân tâm khiếm khuyết, cho nên nhân tâm cũng biến hóa vô cùng. Còn Thiên Ma, ngươi có thể chuyển trí nhớ của tiền bối Côn Lôn Sơn cho bọn chúng, nhưng chúng nó không cách nào có một quả tim tương ứng. Cho nên cho dù bọn chúng biểu diễn thế nào, đều phi thường cứng ngắc, cứng ngắc đến mức ta cũng lười tiếp tục biểu diễn cùng bọn chúng, quả thật giống một tiểu hài tử đang nói dối!

Ánh mắt Đế Hư lạnh lùng, qua hồi lâu mới nói:

- Ta phải thừa nhận, lời ngươi nói ta không hiểu!

Phương Nguyên cười khẽ:

- Nếu bọn họ thật sự là đám tiền bối của Côn Lôn Sơn, như thế nào ngồi xem Thiên Nguyên gặp tai kiếp mà vẫn an tâm ở nơi này giúp ngươi nghịch chuyển ma tức? Nếu bọn họ thật sự là đám tiền bối kia của Côn Lôn Sơn, tính cách của mọi người thì làm sao đồng ý với hành vi của ngươi, vì lý tưởng của ngươi cam tâm canh giữ thế giới tàn phá này ba ngàn năm?

- Ngươi quá ngây thơ rồi?

Phương Nguyên chậm rãi đứng dậy, chỉ vào Đế Hư nói:

- Nếu là đám tiền bối Côn Lôn Sơn chân chính ở cạnh ngươi, bọn họ nhất định sẽ có ý kiến riêng, có lẽ có người sẽ đáp ứng ngươi nghịch chuyển Tam Thập Tam Thiên. Nhưng cũng nhất định có người yêu cầu trở lại Thiên Nguyên. Ý kiến bọn họ sẽ không thống nhất như thế, đây là bản tính của con người. Mà bọn họ do ngươi lấy Thiên Ma hóa thành, đều cam tâm nhận vận mệnh của mình, lưu lại Thái Hoàng Thiên giúp ngươi. Đây vốn là một chuyện thật giả dối, không chú ý đến cũng khó…

- Chỉ cần là người thì sẽ không đồng lòng như thế, đồng lòng như vậy, nhất định là giả!

Đế Hư quả thật thông minh, vừa suy ngẫm đã hiểu đạo lý bên trong.

Sau đó hắn ngẩng đầu, nói với Phương Nguyên:

- Ngươi là bởi vì vậy nhận định bọn họ là giả sao?

- Đối với tiền bối Côn Lôn Sơn, ta chỉ từng nghe nói mà chưa từng gặp mặt!

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Ta xác định những người đó là giả, xác định ngươi là giả, bởi vì một người!

Đế Hư nhìn Phương Nguyên, ý bảo hắn nói tiếp.

Phương Nguyên quay đầu lại, thấy kiếm quang tung hoành trong thiên địa tàn phá.

Đó là một người thong thả hành tẩu, tiếp đón vô số sinh linh vùng trời thiên ngoại, một kiếm ngẫu nhiên, kinh thần khóc quỷ.

- Người khác thì thôi đi, đường đường là Kiếm Si Thanh Dương, làm sao cam tâm ở lại Thái Hoàng Thiên giúp ngươi?

Trên mặt Phương Nguyên lộ ra tươi cười bất đắc dĩ, lắc đầu, nói:

- Trong lòng hắn chỉ có kiếm, cũng chỉ theo đuổi kiếm đạo. Lý tưởng của ngươi có lớn thế nào cũng không thể đả động được hắn. Cho nên hắn vừa gặp ngươi, sẽ biến ngươi trở thành Ma Kiếm Thạch của hắn, chém một kiếm qua, chứ không phải bị lý tưởng của ngươi thuyết phục, ngoan ngoãn ở lại vùng trời thiên ngoại nghe lệnh, đây mới là chuyện giả nhất…

Sắc mặt Đế Hư đã thật khó coi.

Vẻ mặt Phương Nguyên vẫn thật bình tĩnh, nghiêm túc nhìn Đế Hư nói:

- Cho nên từ lúc đó, ta đã biết bọn họ đều là giả. Ngươi cũng nhất định là giả, ta không biết ngươi đến tột cùng dùng phương pháp gì hóa ra bộ dáng của bọn họ, nhưng ngươi căn bản không hiểu lòng người. Cũng từ đó bắt đầu, ta vẫn luôn nghĩ ngươi đến tột cùng là ai, đến tột cùng muốn làm gì…

Mắt sáng như đuốc, trong thanh âm của Phương Nguyên cũng áp lực dày đặc.

- Ta vờ tin tưởng lời ngươi nói, đến vùng trời thiên ngoại, một là vì muốn tìm hiểu lời nói dối của ngươi, thứ hai là cũng muốn xem các ngươi rốt cuộc muốn làm gì. Cuối cùng, sau khi ta hiểu được mục đích của vùng trời thiên ngoại, cũng đoán được chân tướng!

Lúc này, ánh mắt Đế Hư sâu thẳm, giống như ẩn chứa sát ý vô tận.

Nhưng Phương Nguyên cũng không để ý hắn, tiếp tục nói:

- Địch nhân lớn nhất của Thiên Nguyên không phải là vùng trời thiên ngoại mà là ngươi!

- Vùng trời thiên ngoại quả thật dẫn đại kiếp nạn xuống Thiên Nguyên, nhưng chân chính muốn Thiên Nguyên là ngươi!

- Là ngươi vẫn kiêng kị hành vi của Thiên Nguyên, bởi vì ngươi lo lắng nơi hy vọng Đế Hiên năm đó bảo trụ có phải sẽ thật sinh ra người cứu thế không. Cho nên sau khi ngươi hiểu biết mọi chuyện thì vẫn luôn giám thị Thiên Nguyên. Ngươi dự cảm đám tiền bối Côn Lôn Sơn có thể thôi diễn ra chân tướng gì, liền đánh xuống tai kiếp, hủy diệt bọn họ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom