• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (11 Viewers)

  • Chương 1911-1915

Chương 1911 Lòng người như đánh cờ (2)

Còn sinh linh Thiên Nguyên, biểu hiện lúc này chỉ toàn là tuyệt vọng. Nhưng khi tiên điển vô tận giáng xuống từ trên trời, dẫn ra biến hóa vô tận. Có người hưng phấn muốn điên, có người ngây ngô si ngốc, có người nghĩ đến Thiên Nguyên được ban thưởng. Nhưng cho dù thế nào đều sinh ra hy vọng nhỏ nhoi trong tuyệt vọng…

- Giết giết giết!

Phía tây Cửu Châu, có ma vật hắc ám điên cuồng xông đến, mang theo ma tức vô tận đánh tới.

Bọn họ đã ở đây chinh chiến bảy năm, dần dần sinh ra ma vật mạnh mẽ, thực lực một thân hoàn toàn không yếu hơn mười đại ma ngẫu. Khiến bọn họ ấm ức là với thực lực vô tận của bọn họ trong bảy năm nay, vẫn bị Đông Hoàng Sơn Đạo Tử áp chế trong Cửu Châu Thiên, lần lượt xuất chiến, lại thủy chung không thể chạy đi, trong lòng tích góp lửa giận vô tận.

Lúc này, thấy đại kiếp nạn phủ xuống, ý tưởng của bọn họ cũng không giống nhau. Bọn họ đã nhìn ra, tương lai nhân gian là thiên hạ của ma ngẫu, cho bọn họ không thể tiếp tục thủ hộ nơi này, bọn họ phải lao ra khỏi nơi này, nghênh đón ma tức hắc ám thuần túy nhất cũng nồng đậm nhất, chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng tiến hóa chính mình!

Sau đó, chúng nó mới có thể cam đoan mình trở thành sinh linh chuyển sinh mạnh nhất, trở thành vua của tương lai!

Cho nên bọn họ liều lĩnh, thôi diễn ma tức hắc ám, ùn ùn kéo đến trước… Nếu muốn xông kích lồng chim này, đương nhiên phải chém chết tiểu Đông Hoàng kia.

Không có hắn, nhân gian sẽ tan tành nhanh hơn. Ba người mình lại càng thêm có cơ hội. Quan trọng hơn, như vậy, ba người mình sẽ trở thành người có công lớn nhất trong sinh linh hắc ám, có tương lai xưng vương…

- Nhóm ma vật này đều điên rồi sao?

Sinh linh Thiên Nguyên đóng quân ở phía trước, nhìn ma tức vọt tới như thủy triều, tất cả đều choáng váng.

Bọn họ nhất thời cảm thấy cả người lạnh như băng. Vừa mới đánh lui một đám ma vật, thậm chí còn chưa kịp nghỉ ngơi, hiện giờ lại xuất hiện đám thứ hai tiến đến gặp bọn họ? Những ma vật này thật không cho nhân gian cơ hội thở dốc, muốn nhân gian trực tiếp táng diệt sao?

Cho dù mệt mỏi thế nào, khủng hoảng ra sao, sinh linh Thiên Nguyên vẫn nắm chặt đao thương trong tay.

Nhưng khi đám người chạy tới bẩm báo tiểu Đông Hoàng, ngoài ý muốn phát hiện, lúc này, tiểu Đông Hoàng đã không còn chiến ý. Hắn ngồi xếp bằng trên tòa ải sơn, trong tay cầm quyển trục, si ngốc nhìn văn tự trên tay, cả người giống như lâm vào mê loạn. Cho dù nói gì với hắn cũng giống như không nghe thấy, cả người ngăn cách với ngoại giới.

- Thì ra là như vậy?

Hắn nhìn chữ trên quyển trục, thì thào tự nói.

- Đạo Tử, ma vật lại công kích đến…

Hạ thủ kêu to, muốn đánh thức Đông Hoàng Sơn Đạo Tử. Nhưng Đông Hoàng Sơn Đạo Tử chỉ si ngốc nhìn văn tự trên quyển trục, hoàn toàn không đáp lại. Cuối cùng, hạ thủ cắn răng, cầm binh khí xung phong liều chết ra ngoài, bởi vì thời gian đã không còn nhiều lắm.

Chỉ chừa lại Đông Hoàng Sơn Đạo Tử, một mình ngồi trên ải sơn.

Bên ngoài là sát phạt khắp nơi, máu chảy thành sông.

Đông Hoàng Sơn Đạo Tử đã hoàn toàn không nghe thấy, hắn nhìn văn tự trên quyển trục, vẻ mặt từ si mê biến thành ngưng trọng, dần dần vui sướng, tới lúc cuối cùng, hắn than nhẹ một tiếng, ngưỡng mặt nhìn trời, nói:

- Thì ra là thế, khó trách ta vô luận lĩnh ngộ đại đạo thế nào cũng kém một chút, khó trách ta vô luận thế nào đều không bước ra bước cuối cùng được. Ta tưởng mình quá yếu đuối, quá ngu dốt, cho nên vẫn không tìm ra đại đạo mới, may là lúc này, ngươi nói chân tướng cho ta…

Nói đến đây, hắn chậm rãi đứng lên. Trên chiến tuyến hiện giờ, ma tức hắc ám cuồn cuộn, cắn nuốt hết thảy. Ba đại ma ngẫu gần như điên cuồng. Bọn họ vốn lực lượng hoành hành, ngoài Đông Hoàng Sơn Đạo Tử, gần như không ai có hung uy ngăn cản bọn họ. Hiện giờ, bọn họ đón tiếp đại kiếp nạn, thực lực càng thăng lên. Nhưng Đông Hoàng Sơn Đạo Tử không ra tay, phía nhân tộc không cao thủ tọa trấn, đón hung uy của bọn họ, càng không thể chịu nổi một kích.

Hiển nhiên, ma tức hắc ám che lấp thiên địa, cả vùng chiến trường hoàn toàn bị cắn nuốt. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có một người bước về phía trời cao.

Đó là Đông Hoàng Sơn Đạo Tử. Trên người hắn còn mặc áo giáp, trong tay cầm một quyển trục. Hắn bước lên ải sơn, chậm rãi bước từng bước lên trời cao, khí cơ trên người khi thì tăng vọt khi thì biến mất, huyền diệu đến cực điểm.

- Đó là…

Ba ma ngẫu hắc ám kia thấy cảnh tượng này, đồng thời kinh hãi. Sau đó, tâm thần bọn họ tương thông, không chút do dự, ba luồng ma tức hội tụ một chỗ, giống cuồng long bay nhanh qua.

Trong lúc tung hoành, liền hoàn toàn bị Đông Hoàng Sơn Đạo Tử bao phủ. Nhưng đón nguy thế đáng sợ như vậy, Đông Hoàng Sơn Đạo Tử không làm gì cả.

Hắn chỉ nhẹ nhàng vẫy tay áo, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Nói cũng kỳ quái, rõ ràng mắt thấy ma tức hắc ám hắn sắp cuốn vào, cố tình lúc này, thân hình muốn giết hắn lướt qua, giống như là ba đại ma ngẫu kia, đồng thời tính toán sai lầm, không nắm chắc phương hướng và lực đạo…

- Ta vẫn cho rằng là vấn đề của mình, thì ra không phải vấn đề của ta!

Đông Hoàng Sơn Đạo Tử giống như làm một chuyện đơn giản, hắn thậm chí còn không thèm để tâm, chỉ đi ra từng bước, đi đến vị trí cao nhất khoảng trời, rồi sau đó vung tay áo, bên người bắt đầu có pháp tắc vô tận hội tụ. Thân hình hắn dần cao lớn, giống như sắp dung nhập vào trời cao, thanh âm cũng vang khắp bốn phương tám hướng.
Chương 1912 Nhất cử nhất động

- Ta nghĩ đại đạo thiên địa đã thay đổi, thì ra đại đạo thiên địa là ở nơi này!

Hắn nói như vậy, đột nhiên tự giễu:

- Thật ra ta đã sớm hiểu được, đại đạo thiên địa kia ở chỗ nào, ai có thể thay đổi?

Nói xong câu này, hắn nhẹ nhàng khởi động pháp ấn.

Xung quanh hắn, thiên địa lập tức co rút nhỏ lại, giống như hắn trở thành trung tâm thiên địa.

- Chuyện này… làm sao có thể?

Ba đại ma ngẫu chuyển sinh, ánh mắt đột nhiên trở nên khó tin.

Sinh linh Thiên Nguyên vốn tuyệt vọng, lúc này thất thanh kêu lớn:

- Tiểu Đông Hoàng…

- Không cần gọi ta là tiểu Đông Hoàng!

Đông Hoàng Sơn Đạo Tử ngay lập tức mở mắt.

Khi hắn mở mắt, cả vùng thiên địa này cũng giống như cùng mở mắt, ánh mắt thương xót nhìn nhân gian đầy thương tích.

- Từ hôm nay trở đi, ta có tư cách trở thành chủ Đông Hoàng Sơn!

Khi hắn nói xong, thân hình hắn đột nhiên biến mất, giống như trong giây lát, dung nhập vào trong thiên địa. Một khắc tiếp theo, hắn lại xuất hiện, quá trình này rất nhanh, nhanh đến mức giống như ảo giác. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện, lần thứ hai hắn xuất hiện đã hoàn toàn không giống lần trước. Nhất cử nhất động của hắn đều giao hòa với đại đạo thiên địa.

- Giao thủ sống chết nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không thể đột phá…

Ba ma ngẫu kia vừa phẫn, vừa không cam lòng, sẵng giọng rống lớn:

- Vì sao vào lúc này, ngươi lại đột phá bước cuối cùng, nhưng có tác dụng gì? Nhân gian tất vong, thêm một Đại Thừa ngươi thì thế nào?

Trong tiếng rống giận, bọn họ quấn quanh ma tức vô tận, nghịch thiên xông lên, cắn nuốt vạn vật.

Bọn họ gần như phải cắn nuốt khí phách cả vùng thiên địa này!

Nhưng đón đầu ba ma ngẫu chuyển sinh dây dưa với mình mấy năm, sắc mặt Đông Hoàng Sơn Đạo Chủ trở nên thập phần bình tĩnh. Hắn nghiêm túc mở miệng, cũng không biết đang nói cho ba ma ngẫu nghe hay là nói cho người vẫn luôn âm thầm theo dõi mình nghe, người khiến mình tin tưởng:

- Từ hôm nay trở đi, Thiên Nguyên sẽ có Đại Thừa mới, hơn nữa tuyệt không phải chỉ có một Đại Thừa…

- Có Đại Thừa sẽ có thể bảo hộ Thiên Nguyên không quá mức khuynh đảo!

Khi hắn nói xong, bàn tay cũng hạ xuống.

Một chưởng hạ xuống, thiên địa giống như run rẩy, đè ép, co rút.

Ba ma ngẫu kia không vọt đến trước mặt hắn, bị pháp tắc vô tận bao vây. Bọn họ giãy dụa, chống cự, nhưng pháp tắc giống như trùng ăn cốt, bao vây chặt bọn họ, cũng cắn nát từng tầng thần thông và thân thể của bọn họ…

Một vùng hư không này, đột nhiên mây đen rút đi, ánh dương lên cao.

Đông Hoàng Sơn Đạo Tử đứng trong hư không, dưới ánh mặt trời chói chan, lẳng lặng đứng thật lâu.

Sau đó, hắn bỗng nhiên nâng tay, mấy thần niệm bên người bay đi, giống lưu tinh, rơi xuống Thiên Nguyên.

Trong thần niệm đều là lĩnh ngộ của hắn với đại đạo!

Phương hướng bay đi là những người hắn cho rằng có thể thành tựu Đại Thừa.

Sau khi thôi diễn đến đây, hắn ngẩng đầu, chậm rãi vái lạy bầu trời, sau đó thân hình biến mất. Chỉ có khí cơ nháy mắt xuyên qua hư không vô tận, chạy về phía ma biên. Vùng ác liệt nhất là chiến trường quan trọng nhất.

- Đây là hậu thủ của ngươi sao?

Tam Thập Tam Thiên bị tàn phá, Đế Hư lạnh lùng nhìn. Hắn thấy Đông Hoàng Sơn Đạo Tử đang tuyệt vọng, sau khi nắm lấy quyển trục của Phương Nguyên, Đông Hoàng Sơn Đạo Tử liền ngộ đạo thành công, trở thành vị Đại Thừa đầu tiên của Thiên Nguyên, cũng nhìn thấy hắn tự tay giết ba con ma ngẫu, sau đó chia sẻ lĩnh ngộ của mình với người trong thiên hạ, cuối cùng, trượng nghĩa không chùn bước, đi về phía ma biên…

Vẻ mặt hắn càng lạnh, nhìn Phương Nguyên:

- Ngươi nói gì với hắn?

Sắc mặt Phương Nguyên hoàn toàn tương phản với Đế Hư. Đế Hư càng lạnh lùng dữ tợn, hắn càng bình tĩnh:

- Ta chỉ là nói cho hắn vài đạo lý lĩnh ngộ từ sư phụ thiên địa, ở trong Tam Thập Tam Thiên bị tàn phá, khiến hắn mở rộng tầm nhìn!

Ánh mắt bình tĩnh nhìn Đế Hư, hắn nói:

- Ngươi luôn miệng nói, thay đổi đại đạo Thiên Nguyên. Lúc trước, chúng ta cũng cho rằng như vậy, cho rằng ngươi đã thay đổi đại đạo thiên địa. Nhưng trên thực thế, ngươi thật sự có bản lĩnh như vậy sao? Nếu thật sự có lực lượng như vậy, ngươi sẽ không đợi gì mà cắn nuốt hết thảy. Ngươi chỉ mượn Thiên Nhân Cảnh che mắt đại đạo Thiên Nguyên mà thôi…

- Ngươi khiến tất cả sinh linh Thiên Nguyên nghĩ rằng đại đạo đã thay đổi, khiến trong lòng bọn họ có bóng ma, cho nên chậm chạp không dám bước bước cuối cùng. Mà tu sĩ Đại Thừa lúc trước cũng bị ngươi che đi đại đạo, mất cảm ứng với đại đạo thiên địa, cho nên bọn họ đều bị giảm cảnh giới. Có lẽ, đây cũng là kế sách ngươi nghĩ ra khi nghiên cứu lòng người?

- Giả thành thật, thật thành giả!

Trong thanh âm của Phương Nguyên giống như toàn cảm khái:

- Người giảm cảnh giới, nguyên nhân chân chính không phải vì đại đạo thiên địa bị thay đổi mà bởi vì nhân tâm có bóng ma, cho nên không nhìn ra đại đạo chân thật. Nhìn ra điểm này, ngươi thật thông minh!

- Cho dù như vậy, cũng không có tác dụng!

Đế Hư lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, không chấp nhận lời nói của hắn, cũng không phủ nhận.

Khi nói xong, hắn lành lạnh mở miệng:

- Hiện giờ thiên địa đại thế đều ở trong tay ta, khí vận trên người, không ai có thể địch lại, há có thể do một Đại Thừa mới sinh ra ở Thiên Nguyên thay đổi. Ta đã tiêu trừ vùng trời thiên ngoại, đã nắm giữ bảo vật Thiên Đế di lưu, ta đã nắm giữ Tam Thập Tam Thiên, cho dù Thiên Nguyên sinh ra bao nhiêu Đại Thừa thì có làm sao, cho dù ngươi chỉ dẫn nhân gian thì thế nào?
Chương 1913 Phương pháp cuối cùng (1)

Thân hình hắn trở nên vô

cùng to lớn, nuốt mạnh Hoàn Vũ. Tính nhẫn nại của hắn đã hao hết, quyết định liều lĩnh cắn nuốt hết thảy.

Ầm ầm ầm!

Hư không chấn động, vùng trời thiên ngoại xa xa đang sụp đổ. Hai người Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu đang đau khổ giãy dụa trong Thiên Ma vô tận, giãy dụa đủ lâu, cảnh giới giảm xuống càng lợi hại, rốt cục nỏ mạnh hết đà, không chịu nổi một kích…

- Ta đã thắng cuộc, một ý niệm, giết chết Thiên Nguyên, có khó khăn gì?

Với uy thế vô địch của hắn, Phương Nguyên trông thật nhỏ bé. Nhưng so sánh với hung cuồng bá đạo của Đế Hư, thần sắc hắn có vẻ vô cùng trấn định.

- Ngươi tự nhân là nhìn thấu nhân tâm, đùa giỡn trong lòng bàn tay, kỳ thật ngươi căn bản không hiểu gì…

Hắn nhìn Đế Hư, nhẹ nhàng cười.

Ánh mắt Đế Hư lành lạnh, lạnh lùng nhìn hắn, sát khí tăng vọt.

- Ngươi có biết một trò chơi của Thiên Nguyên gọi là đánh cờ không?

Phương Nguyên tiếp tục nói:

- Ta thật am hiểu chơi cái này!

- Ta thật muốn xem thử, đến giờ rồi, ngươi còn có đường nào có thể đi!

Hiện giờ, Đế Hư có vẻ thấp thỏm, hắn xác định mình đã nắm giữ mọi thứ trong tay, cho dù là Phương Nguyên dùng sáu đại trận luân hồi, gửi điển tịch thần thông của Đại Tiên Giới về Thiên Nguyên, trong mắt hắn chỉ là một bước cờ phế mà thôi. Cho dù thế đấu cờ bị ảnh hưởng, nhưng có thể ảnh hưởng bao nhiêu? Dưới tình huống mình chiếm ưu thế tuyệt đối, cho dù Thiên Nguyên có tu sĩ Đại Thừa, cũng vẫn có thể khống chế. Dù sao Thiên Nguyên lúc trước cũng có Đại Thừa, kết quả ra sao?

Nghĩ như thế, thân hình hắn biến hóa, bành trướng mênh mông cuồn cuộn, giống như mây đen trôi nổi trên không trung. Hai nắm tay nắm chặt, lập tức trong hư không, mây xanh lưu chuyển.

Ma tức hắc ám đầy trời, cuồn cuộn nổi dậy, hình thành một lốc xoáy to bên người hắn. Đây chỉ là một bộ phận, có thể nhìn theo động tác của hắn, chỗ xa hơn, trong Tam Thập Tam Thiên có vô số ma tức hắc ám như sông lớn chảy qua, dần dần hội tụ, khiến những ma tức hắc ám này hóa thành ma hải.

Sóng hơi ngập trời, hùng hồng đánh ra, bên trong là ma tức hắc ám không đếm được, cùng với Thiên Ma trôi nổi xung quanh.

Ma tức thịnh vượng như vậy, cơ hồ có kích thước bằng vô số Thiên Nguyên. Đứng ở góc độ của Phương Nguyên, căn bản không nhìn thấy ngọn nguồn của ma tức, cũng không thấy rõ số lượng của ma tức. Nhưng hắn biết, đây là lực lượng ma tức mà một phương thế giới không thể ngăn cản.

Đừng nói là Thiên Nguyên, ngay cả Thiên Nguyên hiện tại hay Tam Thập Tam Thiên lúc trước cũng không thể ngăn cản.

Đế Hư lạnh mắt nhìn Phương Nguyên, trong ma tức cuồn cuộn, giống như lộ ra gương mặt lạnh lùng của hắn.

- Ngươi cho rằng các thời đại Thiên Nguyên đã thưởng thức đủ tư vị của đại kiếp nạn rồi sao?

- Nực cười, các ngươi căn bản không trải qua uy lực chân chính của đại tai biến!

- Đại kiếp nạn của các ngươi là bộ phận ma tức hắc ám ăn mòn, vùng trời thiên ngoại không thể chống đỡ, chuyển sang nhân gian một phần mà thôi. Đó không quan trọng nhất, tai biến chân chính đủ nuốt hết Tam Thập Tam Thiên, huống chi còn là Thiên Nguyên? Trước kia, các ngươi có hàng rào Thiên Nhân bảo hộ, mới sống an bình. Nếu hàng rào Thiên Nhân bị hủy, ngươi ngẫm lại xem…

Lúc này, sắc mặt Phương Nguyên cũng lạnh lùng. Hắn biết, Đế Hư nói thật. Nếu dẫn ma tức đáng sợ này vào Thiên Nguyên, Thiên Nguyên sẽ nghênh đón thời đại diệt chủng chân chính!

Cho dù là thời điểm Thiên Nguyên mạnh nhất cũng không thể ngăn cản.

Tuy không thực hiện công tác thống kê xác thực, nhưng Phương Nguyên cũng biết, thời điểm số lượng Thiên Ma trở nên khủng bố nhất. Trên từng đời đại kiếp nạn Thiên Nguyên đã trải qua, số lượng Thiên Ma nhiều nhất là đại kiếp nạn lần trước, tổng cộng ba mươi ba con Thiên Ma xuất hiện trên Thiên Nguyên, tàn sát bừa bãi sinh linh, cuối cùng trải qua bao nhiêu vất vả mới chém chết nó. Nhưng hôm nay, nháy mắt thấy số lượng Thiên Ma nhiều dữ dội?

Mấy trăm? Mấy ngàn?

Nếu Thiên Ma cả Tam Thập Tam Thiên đều hội tụ đến, thậm chí có thể đến gần vạn…

Số lượng Thiên Ma như vậy, ai có thể ngăn cản?

Nhìn sắc mặt biến hóa của Phương Nguyên, khí thế Đế Hư đại thịnh, tiếng cười lạnh vang vọng cả Hoàn Vũ. Hai tay hắn run lên, thiên địa đại biến, xung quanh ma tức hắc ám vô cùng, trào dâng cuồn cuộn, xông kích về phía bốn phương tám hướng.

Dưới xông kích kịch liệt, sinh linh còn sót lại của vùng trời thiên ngoại vô tận, tất cả đều bị lực lượng này xé rách, hóa thành bột mịn. Hỗn loạn bắt đầu, hơn nữa Ly Hận Thiên và Vô Ưu Thiên cũng bị lực lượng chấn động, sau đó nứt ra. Nhiều vết nứt xuất hiện ở mặt ngoài, hiển nhiên đại thế đã mất, ai cũng không thể ngăn cản xu thế sụp đổ của hai vùng thiên địa.

Trong Hoàn Vũ, tinh thần bị thổi tắt. Trên dưới ngân hà, một vùng tinh huy bị hắc ám cắn nuốt. Hoàn Vũ to như vậy, lúc này giống như hóa thành biển hắc ám, rộng lớn vô tận, cắn nuốt vạn vật!

“Phốc phốc!”

Hai người Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu vốn đang liều mạng ngăn cản vây công của Thiên Ma và sinh linh Hồng Mông đã hóa thành bộ dáng đại tu Côn Lôn Sơn. Lực lượng của bọn họ không ngừng giảm sút, càng chiến đấu, lực lượng càng yếu đi, khiến áp lực của bọn họ càng lúc càng lớn. Trong lòng giống như đè lên một tòa núi…
Chương 1914 Phương pháp cuối cùng (2)

cùng (2)

Ma triều hắc ám mãnh liệt xông đến, áp đảo cọng rơm cuối cùng của bọn họ. Dưới ma triều này, bọn họ đứng cũng không vững, trực tiếp bị thổi bay ra ngoài. Hoặc bị đánh lên tinh thần, hoặc bị đánh lên tàn viên, ngã vỡ vụn xương cốt, mồm phun máu, sắc mặt hai người xám tro, lại tuyệt vọng…

Ngay cả Thái Sơ Cổ Thụ và Hướng Sinh Thần Sơn bọn họ khống chế cũng sắp không thể khống chế nữa.

“Rầm rầm…”

Đế Hư nâng tay lên, ấn về phía trước. Trong một chốc, ma tức cuồn cuộn dâng trào, đàn áp đến sáu đại trận luân hồi.

Sáu đại trận luân hồi vốn được hai Thiên Chủ thôi động, dưới lực lượng mạnh mẽ không thể nào hình dung, lập tức vận chuyển nhanh hơn. Ma tức hắc ám và Thiên Ma mạnh hơn vừa rồi vô số lần, tất cả từ sáu đại trận luân hồi hướng về phía Thiên Nguyên. Trong nơi này, thoạt nhìn đơn giản nhưng đối với Thiên Nguyên, đại biểu cho đại kiếp nạn mạnh hơn không chỉ mấy lần…

Vốn đã đến cực hạn, đau khổ chống đỡ, không biết có thể ngăn cản nổi không, huống chi lại đến một đợt nữa?

Trên không trung Thiên Nguyên hiện giờ, ma tức dày đặc, giống như trời sắp sụp đổ. Sinh linh bên trong Thiên Nguyên, đều ngẩng đầu lên. Thân là sinh linh trong thiên địa, bọn họ lần đầu cảm thấy mình đúng là con kiến!

- Cho nên ta có chút không rõ!

Đế Hư ở hư không, hội tụ ma tức vô tận, giống như Đế Vương.

Trên mặt hắn là vẻ trào phúng thản nhiên, nói:

- Sinh ra làm người, không ai đủ lý trí và bình tĩnh. Đại thế rõ ràng đã mất, lại muốn tìm cớ, hoặc là tự tin trấn an bản thân. Nói trắng ra là, các ngươi không phải vì làm việc mà làm việc, chỉ vì an ủi trái tim kia của các ngươi. Cho dù đại thế đã mất, chỉ cần có thể khiến lòng mình thoải mái, các ngươi cũng nguyện ý làm ra những hành vi ngu xuẩn. Cái này, đại khái là lý giải tốt nhất cho nhân tâm khiếm khuyết, chỉ tiếc…

Hắn chậm rãi xoay người, ma tức hắc ám xung quanh càng thêm nồng đậm, như cuồng phong quét ngang qua.

- Sự thật chính là sự thật, đại thế là đại thế!

- Nếu không cam tâm, cũng phải nhận rõ sự thật!

Đế Hư chậm rãi nói hết, giống như cả Hoàn Vũ đều biến thành gương mặt của hắn.

Cả gương mặt hờ hững, vô tình, nhìn vạn vật thiên địa.

Cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn về phía phân thân của Phương Nguyên, thanh âm chấn động chỗ sâu Hoàn Vũ.

- Đến hiện giờ, ai có thể ngăn chặn ta?

Giống như có một ánh mắt nhìn Thiên Chủ:

- Bọn họ sao?

Sắc mặt hai vị Thiên Chủ ảm đạm. Cho dù lúc hai vùng thiên địa còn tốt, bọn họ còn không thể liên thủ bắt Đế Hư. Hiện giờ hai vùng thiên địa đã bị hủy, lực lượng của bọn họ giảm mạnh, làm sao là đối thủ của Đế Hư?

- Thiên Nguyên sao?

Ánh mắt nhìn về phía xa xa, ánh mắt lạnh lẽo.

Nhưng ma tức vô tận phía sau hắn đại biểu cho tuyệt vọng, vượt xa lực lượng ma tức cực hạn của Thiên Nguyên.

Cuối cùng, Đế Hư nhìn Phương Nguyên, trào phúng nói:

- Ngươi sao?

Bất kể là ai cũng nhận ra ý trào phúng của hắn. Nhưng không ai nghĩ đến, Phương Nguyên lại chậm rãi gật đầu:

- Phải, là ta!

Trong Hoàn Vũ, có hư không tụ lại, giống như đồng tử Đế Hư co rụt lại. Hắn quả thật không biết nên trào phúng hay nên đề phòng. Bởi vì lúc này, Phương Nguyên trông giống như kẻ điên.

- Ngươi không thể!

Đến cuối cùng, hắn chỉ có thể trả lời như vậy.

Hắn kỳ thật hoàn toàn có thể nâng tay hủy diệt phân thân này của Phương Nguyên. Nhưng hắn không cam lòng, hủy diệt phân thân của Phương Nguyên thật dễ dàng nhưng cũng mất đi cơ hội để hắn đối thoại với Phương Nguyên. Hắn không thể biết Phương Nguyên đang muốn làm gì, cho nên hắn vẫn nhẫn nhịn bất mãn và chê cười trong trái tim, đối thoại với Phương Nguyên, theo dõi hắn gắt gao.

Trong quá trình này, hắn kỳ thật đã ngừng thôi diễn chư bàn biến hóa mới xuất hiện, không ngừng tìm kiếm chân thân của Phương Nguyên. Chỉ cần tìm được chân thân của hắn, có thể trực tiếp trấn sát hắn, hết thảy đều an tĩnh.

Thì ra, hắn kiêng kị nhất là hai Thiên Chủ, nhưng hắn cũng thừa nhận, đến hiện tại, kiêng kị nhất là Phương Nguyên. Đại khái bởi vì biểu hiện và thái độ của Phương Nguyên khiến hắn không hiểu.

Bởi vì không hiểu, cho nên bất an!

- Ta có lẽ không được, nhưng chúng ta có thể!

Phương Nguyên nhìn Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu đang trọng thương, bình tĩnh nói.

Đế Hư tuyệt không ngờ Phương Nguyên sẽ nói như vậy, nghẹn họng, ma tức vô tận trải đầy trời, cuồn cuộn tiến đến:

- Nực cười, ngươi tưởng rằng đến hiện tại, hai người tay trắng, sắp chết rồi, sẽ chọn đi cùng chiến tuyến với ngươi? Huống chi nhìn bộ dáng hai người bọn họ, cho dù ba người liên thủ cũng không thể ngăn cản được ta?

Tới lúc này, hắn đã không còn kế sách, giết rồi nói sau!

- Thời điểm đến rồi!

Lúc này, Phương Nguyên hoàn toàn không để ý đến Đế Hư, tùy ý phân thân hắn bị Đế Hư nghiền diệt.

Nhưng khi phân thân hắn biến mất, một nơi khác, trong thế giới trời thiên ngoại sụp đổ, phía sau hai Thiên Chủ Ly Hận và Vô Ưu xuất hiện một con cóc vàng thật lớn. Con cóc vàng này vô cùng cao lớn, không nhỏ hơn vùng trời thiên ngoại. Trên đỉnh đầu cóc, Phương Nguyên khoác thanh bào, tung bay trong ma tức hỗn loạn, pháp tắc vô tận đan xen, giống như cành liễu rơi xuống, tỏa ra tiên huy cuồn cuộn.

- Thật bi thống sao?

Ánh mắt Phương Nguyên nhìn hai vị Thiên Chủ, thanh âm bình thản đến cực điểm.

Hai Thiên Chủ Ly Hận và Vô Ưu vừa thấy Phương Nguyên, ánh mắt liền trở nên khốc liệt đến cực đỉnh, hận ý vô cùng.
Chương 1915 Lòng người đều ích kỷ, nhưng… (1)

Bọn họ đã trọng thương, thực lực giảm mạnh, lúc này, vẫn muốn ra ta diệt sát Phương Nguyên. Nhưng có lẽ bọn họ cũng biết, lúc này giết Phương Nguyên cũng không có tác dụng gì, trong lòng nguôi ngoai đi nhiều.

- Dù sao phải để ngươi nếm thử tư vị này, ngươi mới có thể hiểu tuyệt vọng của sinh linh Thiên Nguyên ta…

Phương Nguyên bình tĩnh nói với bọn họ, mặt không chút thay đổi, có vẻ lý trí:

- Nhưng đối với sinh linh vùng trời thiên ngoại vẫn còn đường không diệt sạch, đó là lựa chọn một bộ phận người, tiến vào thế giới nhỏ của ta. Khi đại kiếp nạn rơi xuống Thiên Nguyên, cùng nhau đối kháng với đại kiếp nạn với sinh linh Thiên Nguyên. Thiên Nguyên bị diệt, bọn họ cũng bị diệt, Thiên Nguyên có thể sống sót, bọn họ sẽ có một đường sinh cơ!

Hai Thiên Chủ nghe lời này, đồng tử co rụt mãnh liệt.

- Đây kỳ thật là yêu cầu ta lúc đầu nhắc tới. Khi đó, ta thậm chí mong các ngươi cho cơ hội một bộ phận người của Thiên Nguyên phi thăng lên vùng trời thiên ngoại. Nhưng các ngươi đã từ chối ta, hiện giờ chỉ là đổi chỗ, ta vẫn nguyện ý cho các ngươi một cơ hội!

Tươi cười của Phương Nguyên bỗng nhiên trở nên sâu xa:

- Đương nhiên, các ngươi phải trả giá lớn!

Đưa một bộ phận sinh linh vùng trời thiên ngoại vào Thiên Nguyên? Lời nói của Phương Nguyên khiến lửa giận bùng nổ, hai vị Thiên Chủ vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng, nhưng cũng trở nên áp lực!

Phương Nguyên lại biểu hiện dị thường bình tĩnh. Lúc này, bên người hắn đã có từng tầng pháp tắc đan xen, hình thành cái chắn thật lớn. Vừa rồi phân thân của hắn nói chuyện với Đế Hư, chân thân vẫn trốn trong pháp tắc được xây dựng nơi này. Quá trình tự nhiên cực kỳ hung hiểm, nhưng dù sao Phương Nguyên đã bế quan trong Tam Thập Tam Thiên tàn phá mấy năm, nghịch chuyển ba mươi ba thiên số, tu vi thâm hậu. Cánh cửa hư không được hắn cẩn thận dựng lên.

Đế Hư lúc trước nghĩ rằng hắn vì tránh né đuổi giết sẽ tránh ở góc hẻo lánh, thậm chí đã bỏ chạy xa, cho nên dù phân thần hóa niệm tìm hắn, phần lớn chỉ thăm dò xung quanh. Đế Hư thật không ngờ hắn kỳ thật vẫn còn ở giữa hai vùng trời thiên ngoại, nơi hung hiểm nhất, cho nên vừa rồi tìm khắp tinh không vạn lý cũng không tìm được hắn.

- Thiên Nguyên hiện giờ gặp phải đại kiếp nạn mạnh nhất từ trước đến nay, nhưng Thiên Nguyên đã xuất hiện Đại Thừa, không phải không có hy vọng vượt qua. Còn có tinh anh vùng trời thiên ngoại tiến vào Thiên Nguyên, ba vùng liên thủ, hy vọng vượt qua đại kiếp nạn còn lớn hơn. Mấu chốt nhất là vì Thiên Nguyên gặp đại kiếp, đang lúc cần dùng người, cho nên sinh linh vùng trời thiên ngoại các ngươi mới có cơ hội còn sống…

Phương Nguyên đã tính toán hết mọi chuyện, lúc này, lạnh lùng nhìn Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu, nói ra những lời đã suy nghĩ từ trước:

- Sống phải cùng sống, chết phải cùng chết, đây là cơ hội của Thiên Nguyên, cũng là cơ hội của vùng trời thiên ngoại. Đương nhiên, phần lớn sinh linh vùng trời thiên ngoại các ngươi cũng vẫn phải chết, chỉ có một bộ phận tinh anh sống sót, nhưng…

Nói đến cuối cùng, sắc mặt Phương Nguyên đã trở nên vô cùng lạnh lùng:

- Dù sao vẫn tốt hơn chết sạch?

Tàn khốc và lãnh huyết trong lời nói rất khó hình dung bằng ngôn ngữ. Giống như thanh âm của Phương Nguyên cũng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm. Vùng trời thiên ngoại dữ dội thế nào, to lớn ra sao, sinh linh nhiều bao nhiêu? Một câu vô cùng đơn giản, sẽ quyết định bao nhiêu sinh linh chết thảm? Đó có lẽ là cấp bậc hàng tỉ!

Nhưng Phương Nguyên còn nói ra đạo lý đơn giản nhất! Quả thật, cho dù chỉ có một bộ phận còn sống, cũng tốt hơn chết toàn bộ…

Bàn tay hai Thiên Chủ run rẩy, bọn họ đã cảm giác được vùng trời thiên ngoại sụp đổ, trong thế giới của mình truyền đến nỗi bi ai của vô số sinh linh. Điều này khiến trong lòng bọn họ thống khổ giống như bị khoét một lỗ. Những sinh linh này đều là con dân của bọn họ, mỗi một người đều là huyết duệ và đệ tử truyền nhân của bọn họ, đều là người kế thừa truyền thừa của bọn họ… Nhưng hôm nay, truyền thừa lại sắp diệt sạch! Bọn họ chịu kết cục phải chết, bọn họ rất rõ ràng!

Đế Hư sẽ không bỏ qua cho bọn họ, hơn nữa khi vùng trời thiên địa sụp đổ, cũng không thể tiếp tục sống sót trong Tam Thập Tham Thiên tan biến. Cho nên cho dù hai người ích kỷ thế nào, không thể không thừa nhận mình đã đi đến cuối con đường! Như vậy, khi chính mình đi đến cuối cùng, truyền thừa của mình có phải trở thành quan trọng nhất?

- Đến lúc này rồi còn mê hoặc quần chúng?

Ánh mắt hai vị Thiên Chủ run rẩy, lúc phân tích chư bàn, Đế Hư hung ác điên cuồng áp chế đến.

Phân thân hắn hóa ra hàng ngàn, chỗ có ma tức hắc ám, thì sẽ có tai mắt của hắn. Cho nên lời nói của Phương Nguyên và hai vị Thiên Chủ, hắn đều đã nghe thấy. Trên mặt còn có vẻ lạnh lùng và khinh miệt vô tận. Ma tức hắc ám truyền ra:

- Cho dù sinh linh vùng trời thiên ngoại đi Thiên Nguyên, cũng phí công vô ích. Việc đã đến nước này, ta độc chiếm đại thế, các ngươi có thiếu sinh linh,nhất định hủy diệt, triều đại mới sẽ thay thế, vì sao còn cắn răng chịu khổ, không chịu chấp nhận sự thật?

Khi hắn nói, ma tức vô tận dâng trào, giống như thủy triều đen vô biên vô hạn, hoặc như cự thú sánh vai Hoàn Vũ, cắn nuốt về phía Phương Nguyên và hai vị Thiên Chủ, bên trong có Thiên Ma và ma vật vô tận!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom