-
Chương 1921-1925
Chương 1921 Cuộc chiến sinh tử (1)
Cho dù là lực lượng hiện giờ đại kiếp nạn Thiên Nguyên đang đối kháng cũng không mạnh hơn lực lượng này!
Nhưng đón lấy tiếng hô như chất vấn của Đế Hư, mang hung thế như thế, thanh bào cả người Phương Nguyên tung bay, đứng ở hư không trước sáu đại trân luân hồi, một tay cầm kiếm, đặt trước ngực, đạo uẩn lưu chuyển, huyền hoàng khí vô tận bên người tăng vọt lên!
- Dù có đại kiếp nạn khôn cùng, cũng có một kiếm của ta ngăn trở rồi!
- Để xem ngươi lấy gì để chặn.
Đế Hư lơ lửng trên không trung, tức giận gầm rống, ma tức vô biên đã đánh đến trước người Phương Nguyên.
Hung phong đan xen như đã vô cùng tuyệt vọng.
Mà đón lấy Hắc Ám ma tức và ma vật bên trong ma tức kia, thân hình Phương Nguyên vẫn thẳng tắp, kiếm giơ ngang ngực, nhẹ nhàng nâng tay vạch một đường trước người.
Một kiếm cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại mang theo kiếm ý vô cùng tinh khiết, mũi kiếm lướt qua, trong hư không lưu lại một luồng kiếm ý ngưng thật lâu không tiêu tán, như sợi tơ nằm ngang trong hư không.
Sau đó một luồng kiếm ý lại chia làm hai, hai phân ba, ba phân chín, đột nhiên tung hoành đan dệt, tạo nên một mảnh lưới khổng lồ trước người hắn.
Mà lưới lớn này không ngừng khuếch tán, trải ra vô cùng vô tận.
Loại kiếm đạo này như hòa vào thiên số, huyền ảo vô cùng.
- Bá, bá, bá.
Kèm them tiếng nổ giòn giã vang lên, những ma vật đếm mãi không hết đều bị đánh vào trong lưới, phân cách thành từng khối, chẳng khác gì cối xay thịt, lay động ma tức vô hình và Thiên Ma biến đổi khó lường, còn sinh linh Hồng Mông hóa thành tu sĩ Côn Luân Sơn xuyên qua một đạo võng kiếm này, thái độ vô cùng dữ tợn, xông thẳng về phía Phương Nguyên.
Mà vào lúc này, thân hình của Đế Hư lại hóa vào trong Hắc Ám ma tức, như ẩn như hiện, chỉ có ánh mắt từ nơi sâu trong ma tức dò ra, như yêu ma trốn trong bóng tối quan sát điểm yếu của Phương Nguyên, bất cứ lúc nào cũng có thể triển khai một đòn trí mạng về phía hắn.
Ào ào ào. . .
Đột nhiên, Phương Nguyên xòe tay trái ra, một thế giới xuất hiện ở trước người hắn.
Thiên Ma và sinh linh Hồng Mông hóa thành dáng dấp tu sĩ Côn Luân Sơn số lượng không biết bao nhiêu, lít nha lít nhít, không thể ngăn cản.
Nhưng khi Phương Nguyên mở ra thế giới kéo dài vô tận, tầng tầng lớp lớp che chở toàn bộ Lục Đạo Luân Hồi ở sau lưng, không cho bất kỳ Thiên Ma và sinh linh Hồng Mông nào có cơ hội tiếp cận Lục Đạo Luân Hồi đại trận, hắn lưu chuyển Huyền Hoàng khí đứng giữa thế giới này, kích động đạo uẩn vô cùng vô tận như tiếng tụng kinh phát ra từ bốn phương tám hướng.
Những Thiên Ma kia đều sinh ra trong Hắc Ám ma tức, biến hóa vô cùng, có thể sinh ra pháp tắc, rất lợi hại.
Nhưng bây giờ đạo uẩn của Phương Nguyên phủ ra lại có một loại biến hóa khác thường.
Trong những Thiên Ma sinh ra pháp tắc, vốn muốn dâng tới Phương Nguyên lại bị đạo uẩn ảnh hưởng, thôn phệ Thiên Ma.
Như giòi nhúc xương, cắn nát bổn nguyên của chúng, tự sinh tự diệt.
Từ xa nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đoàn hắc khí nổ tan như pháo hoa màu đen tung lên trời.
Lúc này bổn nguyên của đám Thiên Ma bị nổ tung, hóa thành hư vô.
- Một người chống đỡ thì có ích lợi gì?
Lúc này một đám sinh linh Hồng Mông hóa thành tu sĩ Côn Luân Sơn cũng chạy tới trước người Phương Nguyên.
Mỗi người đều triển khai thần thông, thậm chí còn kết thành đại trận, rít gào chém giết về phía Phương Nguyên.
Bọn chúng chính là cường giả Đế Hư tuyển chọn từ trong Thiên Ma, điểm hóa linh tính, lại điểm hóa bổn nguyên pháp ấn tu sĩ Côn Luân Sơn vào trong cơ thể, bởi vậy mới có trí nhớ và thần thông của tu sĩ Côn Luân Sơn, lại có uy của Thiên Ma, có thể nói thực lực còn cao hơn tu sĩ Đại Thừa Côn Luân Sơn chân chính rất nhiều.
Hơn nữa Đế Hư điểm hóa bọn chúng trong một ngàn năm, bọn chúng cũng không ngừng trưởng thành, bây giờ lại ở trong Hắc Ám ma tức vô tận càng khiến cho bọn chúng trở nên vô cùng lớn mạnh.
Theo Phương Nguyên, trong đám sinh linh Hồng Mông có mấy người cường đại nhất đã tiếp cận sức mạnh Bất Hủ, cũng không kém Tiên bảo chủ Thiên Ngoại Thiên bao nhiêu.
Nhưng đón nhận một đám sinh linh bao vây tấn công khủng bố như vậy, Phương Nguyên vẫn duy trì được sự lý trí, trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì. Huyền Hoàng khí trên người nhanh chóng bành trướng, thanh khí cuồn cuộn quấn quanh cây liễu lôi điện, Thái Cực Đồ chép xanh chép đỏ, cùng với ngọn lửa Chu Tước Lôi Điểu thiêu đốt hừng hực, tất cả đều hiển lộ ra thân hình, đón một đám sinh linh Hồng Mông đang xông tới.
Sau lưng Phương Nguyên lại có bóng dáng của Vãng Sinh thần sơn hiện lên, hắn đang cố gắng luyện hóa Tiên bảo này.
Một trận đại chiến với quy mô không thể hình dung lại triển khai bên trên đống đổ nát của Thiên Ngoại Thiên.
Sức mạnh này có thể phá diệt mọi thứ cùng người đang trong trận đại chiến!
. . .
. . .
Phương Nguyên và một đám ma vật đều biến hóa vô hạn, cường đại vô hạn, đối với thuật số thiên địa và thần thông diễn hóa đều đạt đến đỉnh cao, đến cảnh giới cỡ này, bọn họ có thể tùy ý sử dụng đạo pháp, chỉ cần tâm niệm khẽ động trận đạo sẽ liền triển khai, nhưng Phương Nguyên chỉ có một mình, thật sự mạnh mẽ đến mức có thể ngăn cản Thiên Ma và sinh linh Hồng Mông sao?
Trong hư không, Hắc Ám ma tức vô cùng vô tận, như làn sóng chụp đánh về phía trước.
Chương 1922 Cuộc chiến sinh tử (2)
Một mình Phương Nguyên canh giữ trước Lục Đạo Luân Hồi đại trận, mạnh mẽ đỡ từng cơn sóng liên tiếp tấn công.
Xa xa, mèo trắng và Giao Long nhìn tới.
Thấy rõ thân hình Phương Nguyên đứng trong hư không, bọn họ mơ hồ nghĩ đến một bóng dáng đã từng vô cùng quen thuộc.
Mà lúc này, Lạc Phi Linh đang vô cùng lo lắng nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên biểu hiện quá mạnh mẽ mới có thể mang hai vị Thiên chủ Thiên Ma vô tận và ma vật, vào lúc này liên thủ tấn công đến nhưng không có cách nào bước qua người Phương Nguyên nửa bước, để đến Lục Đạo Luân Hồi đại trận.
Dù sao Phương Nguyên cũng chịu đựng áp lực rất lớn, mà trong Hắc Ám còn có nhân vật đáng sợ như Đế Hư dò xét, tìm sơ hở để tấn công, cũng không ai biết trận chiến này kết quả cuối cùng thế nào, cũng không biết vận mệnh sinh linh trong thiên hạ sẽ đón nhận kết cục gì.
Thân hình Lạc Phi Linh biến đổi vô cùng kỳ lạ.
Như một cái bóng, dần dần mờ đi, nhưng nàng không quan tâm bản thân, chỉ nhìn Phương Nguyên.
Ánh mắt linh động đẹp đẽ, trong lúc này lại buồn rầu tiếc nuối.
. . .
. . .
- Ngươi muốn lấy sức lực của một người ngăn cản công phá của ba mươi ba tầng trời sao?
- Chỉ là trò hề.
Nhìn Phương Nguyên bị làn sóng Hắc Ám ma tức tấn công mãnh liệt mà vẫn vững vàng chống đỡ, ánh mắt Đế Hư uy nghiêm đáng sợ, tỉnh táo quan sát, hắn sinh ra trong Hắc Ám ma tức, lại có được vô số tàn niệm Đế thị trong Tiên Đế Cung, nếu bàn về truyền thừa Đế thị, thậm chí hắn còn vượt quá tứ đại Thần Vệ và thập bộ Đế Khúc, hiện tại còn đang kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn chắc chắc trong công pháp của Phương Nguyên sẽ có kẽ hở, nên vẫn chờ sơ hở kia xuất hiện.
Mà sự thực cũng như hắn dự đoán, dù Phương Nguyên mạnh mẽ thế nào, đối mặt với áp lực của ma tức khổng lồ, thiên địa pháp tắc vận chuyển cũng xuất hiện chỗ không tốt rất khó nhận ra, trong một chốc này, chân thân của Đế Hư bỗng nhiên hiển lộ.
- Công pháp của Đế thị là phương pháp đi trước đón đầu.
- Nhưng nhân tâm luyện pháp vĩnh viễn không thể chân chính phù hợp với đại đạo!
- Nên dù là Tiên đế năm đó cũng có kẽ hở, huống chi một người chỉ nhận được truyền thừa tàn khuyết như ngươi.
Dưới ma niệm dày đặc, chân thân của Đế Hư tăng vọt, hóa thành một vệt sáng xông thẳng về phía Phương Nguyên.
Thời khắc thân hình hắn vừa xuất hiện đã sinh ra một loại khí cơ nào đó, kích động Hắc Ám ma tức vô tận xung quanh.
Có một tia khí tức quái dị từ trong ma tức hút ra.
Bản thân Hắc Ám ma tức là một loại tồn tại cực kỳ phức tạp, mà cái hắn hút đi ra lại là ma tức tinh túy nhất, cộng lại cùng nhau liền trở thành một loại cảnh giới càng cao hơn, có khí tức cực kỳ huyền diệu.
Loại khí tức này lại tương tự với thế giới đạo uẩn của Phương Nguyên.
Một tích cực một tiêu cực, mâu thuẫn trời sinh.
Mà đồng thời kéo theo loại khí tức này cũng đã xuất ra hai bàn Tiên bảo, là Vô Uyên Khổ Hải và Thái Sơ cổ thụ, hai đại Tiên bảo đều tỏa ra ánh sáng thần thánh, như hai ngọn đèn bảo vệ bóng đêm dày đặc, như sao băng xẹt qua bầu trời.
Ầm ầm ầm!
Nơi đi qua, những tàn tích vô tận trong hư không bị tách ra, hình thành một con đường.
Dù trước mắt có Hắc Ám ma tức chặn đường cũng bị Đế Hư không chút lưu tình hoàn toàn nghiền nát.
- Ầm!
Vào đúng lúc này, trong lòng Phương Nguyên sinh ra một loại cảm ứng, đột nhiên trong lúc đó thúc đẩy thế giới pháp tắc giống như tường chắn nằm ngang trước người, từng tầng đạo uẩn như ánh sao trải ra giống như gợn nước, mà phía sau đạo uẩn là Thái Cực Đồ chép xanh chép đỏ.
Ba tầng lá chắn ngăn ở trước mặt Đế Hư.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong thời gian một suy nghĩ.
Đế Hư thúc đẩy hai đại Tiên bảo, rung động thế giới trước người Phương Nguyên, khiến pháp tắc vô tận đan dệt ra thế giới rung lên tạo ra một kẽ nứt, hắn lắc mình lách qua kẽ nứt, ma tức tinh túy bên người tăng vọt, va chạm vào đạo uẩn Phương Nguyên bày xuống phía sau. Hai loại sức mạnh ngang nhau,đan xen vào nhau gần như triệt tiêu cùng một lúc, để lại một khoảng trống.
Nhân cơ hội này, Đế Hư đi tới trước người Phương Nguyên, vẻ mặt lạnh lẽo đánh ra một quyền.
Hắn vốn biến ảo vô cùng, cú đấm này đánh ra dùng hết tất cả sức mạnh ngưng tụ lại một điểm.
Đùng. . .
Thái Cực Đồ chép xanh chép đỏ trước người Phương Nguyên đã bị đánh nát, tỏa ra từng ánh linh huy.
Mà Phương Nguyên lại không hề phòng bị, lộ ra trước mặt Đế Hư.
. . .
. . .
- Tại sao lại như vậy?
Dù là Giao Long, mèo trắng hay Lữ Tâm Giao ẩn nấp trong bóng tối lúc này ánh mắt đều híp lại.
Tình cảnh này xuất hiện khiến bọn họ run lên sợ hãi.
Lẽ nào Phương Nguyên làm đến bước này vẫn không có được kết quả tốt sao?
Mà tuyệt vọng nhất chính là Lạc Phi Linh.
Thân hình nàng hiện tại khá mờ nhạt, nhìn không rõ lắm, thứ gì đó bắt đầu bộc phát ra khỏi cơ thể nàng, nhưng kết quả này nàng đã sớm dự liệu được, cũng không có gì phải lo lắng, nàng chỉ mở to hai mắt nhìn Phương Nguyên. Nàng không ngờ, ngay thời khắc nàng tiêu tán lại nhìn thấy Đế Hư ra tay, trực tiếp phá vỡ phòng ngự của Phương Nguyên, khiến bản thân Phương Nguyên rơi vào tình thế nguy hiểm.
Tâm tình tuyệt vọng bao phủ lấy nàng.
Mà thân hình của nàng cũng sắp hoàn toàn tiêu tán.
- Phương Nguyên sư huynh, ta phải đi rồi.
Chương 1923 Người cứu thế chân chính (1)
Nàng lẩm bẩm nói nhỏ, bây giờ Phương Nguyên không thể nghe nàng nói.
. . .
. . .
- Ta sẽ không để nàng đi. . .
Cũng ngay vào lúc này, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, đạo uẩn lưu chuyển, mạnh mẽ ổn định thân hình sắp tiêu tán, thấp giọng nói:
- Trước đây ta để nàng đi một lần, nhưng lần này sẽ không!
Tiếng Phương Nguyên nhẹ nhàng vang lên, lại vô cùng kiên định.
- Bởi vì hiện tại ta rất cường đại!
Nghe được giọng nói này, Lạc Phi Linh đột nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt kiên định của Phương Nguyên.
Ôm lấy nàng chính là Phương Nguyên.
Chỉ là một đạo hóa thân do ý niệm của Phương Nguyên biến thành.
Nước mắt thê lương rơi xuống, trên gương mặt Lạc Phi Linh bỗng nở một nụ cười vui vẻ.
Nếu lúc này Phương Nguyên còn có thể phân ra một ý niệm mà đến, điều này nói rõ tình thế không đáng nguy như nàng nghĩ.
. . .
. . .
Trong hư không, Phương Nguyên và Đế Hư đứng mặt đối mặt.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, không tới một kiếm!
Hai người đều nhìn về phía đối phương, ánh mắt đan xen, tinh mang sắc bén lóe ra.
Sau một nhịp thở, hai người đồng thời ra tay đánh về phía đối phương.
Một thân pháp lực cuồn cuộn va chạm trong khoảng cách quá ngắn, khuấy lên cuồng phong vô tận.
Trong giây lát cuồng phong sinh ra, gợi ra cuồng triều vô tận cuốn ra xung quanh.
Những nơi cuồng phong đi qua sẽ khiến mọi thứ nổ tung, phá nát ngôi sao, thậm chí một vài ma vật xui xẻo đều bị phân thành hai nửa, từ xa nhìn lại, chỗ song chưởng bọn họ chạm vào nhau khuếch tán ra một vòng tròn cực lớn, kéo dài vô tận.
Thân hình Phương Nguyên và Đế Hư đều run rẩy dữ dội, mày chau lại.
Ma tức sau lưng Đế Hư như đang ở trong hồ nước, nổi lên từng tầng gợn sóng giống như vẩy cá, hơn nữa loại sức mạnh này đang không ngừng kéo dài vươn ra ngoài, càng ra xa càng rung động kịch liệt, gào thét không ngớt.
Áo bào xanh trên người Phương Nguyên xuất hiện từng đường vết nứt nằm dày đặc toàn thân, xương máu văng tung tóe.
Mà thế giới sau lưng hắn mở ra, dường như sinh ra rung chuyển cực lớn, pháp tắc đều bị vỡ hiển hoá ra ngoài.
Lần này hai người lấy tu vi thuần túy và pháp lực cứng đối cứng, mơ hồ hình thành cục diện cân bằng.
Nhưng cũng chính bởi vì cân bằng, hai người không ai áp chế được đối phương.
Đế Hư chờ cơ hội ra tay, lợi dụng thời điểm công pháp của Phương Nguyên xuất hiện kẽ hở, hắn nhanh chóng phá vỡ ba tầng phòng ngự của Phương Nguyên, cho dù như vậy, Phương Nguyên cũng không để hắn hạ gục. Quả thực Phương Nguyên đúng như nói với Lạc Phi Linh, bây giờ hắn đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể đối mặt với Đế Hư và sinh linh Hồng Mông bằng chân thân, sẽ không bó tay chờ chết!
Hai chưởng đụng vào nhau, cuộc đại chiến cao tầng nhanh chóng rơi vào thế giằng co.
Ánh mắt Đế Hư lóe qua tia nhìn lạnh lẽo.
- Chính là lúc này.
Sau lưng Đế Hư đột nhiên có từng cơn sóng pháp mạnh mẽ xâm lấn.
Từng hình người xuất hiện, bọn họ là sinh linh Hồng Mông hóa thành dáng dấp tu sĩ Côn Luân Sơn.
Trong số bọn họ có người mặc áo bào rộng, tay áo trễ, có người mặc hoàng bào, có người trong tay cầm quyển kinh, biểu cảm rõ ràng. Bọn họ theo Đế Hư xuyên qua từng tầng phòng ngự Phương Nguyên bày xuống, trên người mang theo khí cơ quỷ dị mạnh mẽ. Những dáng người quen thuộc, mỗi người đều mang theo một thân sát khí âm trầm, thân hình tản ra tán loạn, mỗi người triển khai thần thông, thừa dịp Phương Nguyên và Đế Hư giằng co mà liên thủ đánh về phía Phương Nguyên.
Trong giây phút Phương Nguyên hầu như không hề phòng ngự, thần thông hoàn toàn hiển lộ trước những người này.
Khóe miệng Đế Hư mơ hồ nhếch lên.
Là hắn đánh vỡ phòng ngự của Phương Nguyên nhưng hắn cũng không đánh đòn sát thủ quan trọng nhất.
Những sinh linh Hồng Mông này mới là đòn sát thủ cuối cùng!
. . .
. . .
- Để ngươi chết trong tay những người có dáng dấp tu sĩ Côn Luân Sơn cũng là một loại nhân quả thú vị.
Thần thức của Đế Hư khuếch tán, mở ra dụng ý của hắn.
Mà trong lúc đó ánh mắt Phương Nguyên lại trở nên lạnh lẽo hơn.
Lấy sức một người chống được vô số ma triều xung kích, lại lấy sức mạnh chân thân đón nhận một chưởng của Đế Hư, thật sự đã bức hắn đến cực hạn. Vào lúc này, sinh linh Hồng Mông hóa thành chúng tu Côn Luân Sơn có thể ra tay bất cứ lúc nào, chúng trở thành bầy lạc đà áp đảo cọng cỏ cuối cùng, bất luận nhìn từ góc độ nào, lúc này Phương Nguyên như trở thành con cá nằm trên thớt chờ làm thịt.
Bên trên pháp chu, mấy người mèo trắng mở to hai mắt.
Một nỗi lo lắng bất lực hiện lên trong lòng.
Mà Hắc Ám ma vật xung quanh theo bản năng cảm giác được một trận cuồng hoan, gợi ra từng trận xao động.
Chỉ cần chém giết được Phương Nguyên, Đế Hư có thể nắm giữ được Lục Đạo Luân Hồi đại trận.
Khi đó, thế giới rộng lớn sẽ nằm trong sự kiểm soát của các sinh linh Hồng Mông, thiên địa lớn lao, mặc người tiêu dao.
Loại vui sướng này thuộc về bản mệnh, mặc dù bọn chúng không có linh tính thật sự nhưng theo bản năng vẫn cảm giác được một loại hưng phấn tự đáy lòng, tất cả mở miệng thật lớn, âm thầm gào thét, nhìn từ xa bao la cuồn cuộn chính là một cảnh tượng quần ma nhảy múa.
- Ngươi có bộ tộc, ta bên trong đất trời này chỉ có một mình.
Chương 1924 Người cứu thế chân chính (2)
Giọng nói của Đế Hư mang theo chút đắc ý, chút bá đạo như đã định được càn khôn.
- Nhưng bây giờ, ngược lại!
Hắn nói không sai!
Hắn vốn là sinh linh duy nhất được sinh ra trong Hắc Ám ma tức, Phương Nguyên lại là một người trong vô số Nhân tộc.
Nhưng bây giờ, Phương Nguyên lại trở thành người đơn độc chống chọi lại hắn.
Đế Hư thì khác, hắn từ trong Thiên Ma điểm hóa ra những sinh linh Hồng Mông khác, lại có đồng bạn.
Bản thân những sinh linh này, tựa như cũng mang theo khí vận nghịch chuyển và tạo hóa sinh diệt.
Ầm ầm ầm!
Không biết có bao nhiêu ánh sáng thần thông như ánh nến chiếu rọi bầu trời đêm, đan dệt đánh về phía Phương Nguyên.
Vào lúc này, đón vô tận thần thông bao bọc, thân hình Phương Nguyên có vẻ lẻ loi.
Lúc này không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn Phương Nguyên, ánh mắt vừa lo lắng vừa căng thẳng.
- Ta chỉ có một mình sao?
Phương Nguyên vô cùng bình tĩnh, chậm rãi cúi đầu.
Đối mặt với sự tấn công của vô số sinh linh Hồng Mông có hình dáng đại tu Côn Luân Sơn, hắn như đã chấp nhận số mệnh, không phản kháng nữa, thoạt nhìn như vì khí vận của Nhân tộc mà liều mạng đại chiến chém giết người, giờ lại sắp bị một đám sinh linh Nhân tộc tự tay lấy đi tính mạng, vừa bất lực vừa bi thương, cũng giống như là người cuối cùng trên thế gian chống chọi với vận mệnh trong thời gian dài, đối đầu với sức mạnh quá lớn, bất đắc dĩ phải cúi đầu.
Trên mặt Đế Hư tỏ vẻ rất vui mừng.
Mà vô số sinh linh Hồng Mông mang dáng dấp đại tu Côn Luân Sơn lúc này cũng hô quát liên tục, vẻ mặt vô cùng vui sướng.
Nhưng khi ánh sáng thần thông của bọn họ sắp rơi vào trên đầu Phương Nguyên, mọi thứ bỗng nhiên thay đổi.
. . .
. . .
- Thiên Hành Kiện, quân tử không ngừng vươn lên!
- Địa Thế Khôn, quân tử lấy hậu đức tái vật!
- . . .
- . . .
Trong hư không trống trơn mịt mờ bỗng nhiên có tiếng kinh vang lên.
Giọng nói này làm cho Đế Hư và cả những kia sinh linh Hồng Mông kia đều trở nên ngơ ngẩn.
Một nơi tuyệt diệt như thế này làm sao lại xuất hiện tiếng tụng kinh?
Ngay cả Lạc Phi Linh đang bị Phương Nguyên ôm hay Lữ Tâm Giao trốn ở một góc nào đó lặng lẽ dò xét kết quả trận chiến, trong lòng liên tục tính toán nên đưa ra lựa chọn thế nào cũng đồng thời ngẩn ngơ.
Bởi vì các nàng nghe ra, đây là nội dung trong Đạo Nguyên Chân Giải.
- Thượng Thiện Nhược Thủy, nước tốt cho vạn vật mà không cần tranh đấu.
Khi tiếng tụng kinh vang lên, bên trong đất trời đột nhiên trở nên có mùi vị khó hiểu, những sinh linh Hồng Mông hóa thành Đạo chủ Đông Hoàng Sơn, tay nắm ấn pháp Thiên Địa, như mang một phương thiên địa, từng tầng đánh về phía trán Phương Nguyên, nhưng chợt nghe tiếng tụng kinh vang lên, sau lưng Phương Nguyên bỗng nhiên xuất hiện kinh văn vàng óng, gió xoáy xoay tròn quanh hắn, rồi sau đó, một người đàn ông trung niên mặc đạo phục tụng kinh hiện ra, nhanh chân đi tới trước người sinh linh kia.
Tình cảnh vô cùng kỳ quái xuất hiện.
Nam tử kia là sinh linh Hồng Mông hóa thành Đạo chủ Đông Hoàng Sơn, thậm chí ấn pháp của hai người cũng hoàn toàn tương tự.
Ầm ầm!
Hai ấn pháp giao kích, ma tức và kim quang nổ tan, đồng thời cuộn ngược trở lại.
- Cố thường vô dục, dĩ quan kỳ diệu, thường hữu dục, dĩ quan kỳ kiếu.
Cũng vào lúc này, cũng có một sinh linh Hồng Mông hóa thành chủ Dịch Lâu tụng kinh hiện lên, trên người hắn mặc quái bào, dáng người lọm khọm, tướng mạo cổ quái, đôi mắt tựa như có thể nhìn thấu quá khứ, hiện tại, tương lai, mười ngón tay xẹt qua hư không liền bày xuống từng trận pháp, đối đầu với trận thế quỷ dị mà sinh linh Hồng Mông hóa thành chủ Dịch Lâu triển khai, đan xen khó hiểu.
- Đạo trùng nhi dụng chi hoặc bất doanh, uyên hề tự vạn vật chi tông.
Lại có người tụng kinh hiện ra, dáng dấp là một nho sinh, trên mặt mang vẻ cười hiền hòa, dung mạo như vẽ.
. . .
. . .
Trong chốc lát, có vô số thân hình xuất hiện sau lưng Phương Nguyên.
Tiếng tụng kinh xen kẽ lẫn nhau làm cho thiên địa tuyệt vọng này trở nên có sinh khí hơn rất nhiều.
Một đám sinh linh Hồng Mông hóa thành đại tu Côn Luân Sơn dữ tợn khủng bố, xen nhau mà đến, hung tàn mà thô bạo, tuy có hình người, nhưng chúng mang đến ý xấu xa nham hiểm không cách nào tả được. Lúc bọn chúng muốn chém giết Phương Nguyên, đột nhiên xuất hiện vô số người giống bọn họ như đúc, tụng kinh mà đến, trong tình thế nguy cấp tiếp đón những sinh linh Hồng Mông này.
Nhất thời, kim quang di động, ma tức mãnh liệt.
Hư không tách ra, như trở thành hai nửa phân biệt rõ ràng.
Một bên là Đế Hư và sinh linh Hồng Mông hung phong cuồn cuộn, phá diệt tất cả.
Một bên là Phương Nguyên và người xuất hiện cùng kinh văn vàng óng, càn khôn sáng sủa, kim quang rọi sáng một phương.
Thần thông va chạm đếm mãi không hết, chôn vùi, hình thành một đại dương hỗn loạn.
Va chạm, sau đó hai bên đều lui về phía sau.
Một khoảng trống thực sự tách ra đồng thời không ngừng mở rộng.
. . .
. . .
- Sao có thể như vậy?
Đế Hư phẫn nộ rống to, vẻ mặt vô cùng kinh sợ.
Hắn rình đã lâu, không dễ dàng gì mới nắm lấy sơ hở của Phương Nguyên.
Hắn tự thân ra tay, áp chế Phương Nguyên, chỉ vì muốn tạo một cơ hội sơ hở như thế.
Hơn nữa hắn cũng đã làm được, hắn tin tưởng Phương Nguyên không còn lá bài tẩy nào khác, chết là cái chắc.
Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng lại xảy ra biến cố.
Chương 1925 Bị Nhân Tâm Sái
Cảnh này khiến hắn vừa tức giận vừa không cam lòng, làm sao có thể xuất hiện cục diện như thế này?
Những người kia là. . .
- Ngươi hẳn phải biết bọn họ là ai chứ?
Đột nhiên, Phương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên.
Xung quanh hắn, kinh văn màu vàng óng di động, thoạt nhìn hắn giống như một vị thần có kim quang bao phủ.
Mà bên cạnh hắn, có những người trông như ảo ảnh, trong đó cao có người cao to, có người thấp bé, có người mặc hoàng bào giống như hoàng đế, một số mặc áo choàng bát quái giống như đạo sĩ, có người trong tay cầm sách như thư sinh, có người mặc chiến giáp như một pho tượng chiến thần, ánh mắt bọn họ đều bình tĩnh, giống như không phải sinh linh, nhưng lại tràn đầy sức sống.
- Bởi vì chính ngươi đã từng xóa bỏ bọn họ.
Tiếng nói Phương Nguyên trong vắt, chậm rãi vang lên:
- Bọn họ chính là người cứu thế chân chính trong lời của Tiên đế.
- Người cứu thế?
Ánh mắt Đế Hư từ trong Hắc Ám ma tức nhìn thấu ra, uy nghiêm đáng sợ vô cùng.
- Cũng chỉ là một đám vật chết, có thể làm được gì?
Lúc tiếng nói hắn vang lên, sự tức giận như ảnh hưởng đến Hắc Ám ma tức xung quanh, có thể nhìn thấy rõ từng làn sóng Hắc Ám ma tức tung lên, cuộn trào đánh ra khắp nơi.
Ma tức vô hạn gia trì dáng dấp cho chính hắn và đám sinh linh Hồng Mông hóa thành tu sĩ Công Luân Sơn, khiến cho bọn chúng không ngừng tăng trưởng khí cơ, cực kỳ cuồng bạo.
Loại dáng dấp này mặc dù không có cách nào đột phá cảnh giới, nhưng có thể làm cho trong cảnh giới đó lúc nào cũng duy trì trạng thái cao nhất.
Giống như cùng là tu sĩ Trúc Cơ, thì dù là Trúc Cơ trung kỳ, Trúc Cơ sơ kỳ, đương nhiên cũng không sánh bằng Trúc Cơ đỉnh phong.
- Những người này không biết tự lượng sức, tụ hội Côn Luân Sơn, dựa vào tu vi bé nhỏ đã muốn đưa ra phương pháp giải quyết được đại kiếp nạn vĩnh viễn, đây là chuyện hoang đường buồn cười nhất mà ta từng thấy, ta dùng Quan Thiên Kính thả xuống Thiên Khiển, đã hoàn toàn xóa bỏ bọn họ, bây giờ còn lại cái gì?
Ánh mắt của Đế Hư lạnh lẽo quét nhìn những ảo ảnh đứng trong hư không sau lưng Phương Nguyên, vừa tức giận vừa nghi ngờ.
Là hắn lúc trước hạ xuống Thiên Khiển, xóa đi sự tồn tại của những người này, vì thế hắn cũng không tin những người này thật sự tồn tại.
Nếu không phải thật sự tồn tại sao có bản lĩnh ngăn cản hắn, ngăn cản đại kiếp nạn?
- Ngươi thật sự xóa hết bọn họ, dù là thân thể hay thần hồn!
Phương Nguyên bình tĩnh dời ánh mắt từ trên người Đế Hư sang bóng người bên cạnh, trong ánh mắt đều là sự tôn trọng và cảm khái, còn mang theo một chút kính phục và tiếc hận, hắn nói rất chậm, cũng rất nặng nề.
- Thậm chí ngươi còn xóa đi tất cả vết tích của bọn họ trên Côn Luân Sơn, tất cả tu sĩ các đời Thiên Nguyên vì đối kháng đại kiếp nạn mà tổng kết ra kinh nghiệm và suy đoán, tất cả điển tịch và pháp môn, bởi vì ngươi sợ, ngươi thật sự sợ bọn họ có thể nghĩ ra phương pháp hóa giải đại kiếp nạn.
Ánh mắt Đế Hư lạnh lùng lúc này cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
- Nhưng luôn có một thứ, ngươi không thể xóa đi!
Phương Nguyên bình tĩnh tiếp tục nói, đồng thời nhìn sinh linh Hồng Mông hóa thành tu sĩ Côn Luân Sơn sau lưng Đế Hư.
- Ngay cả nhưng sinh linh Hồng Mông ngươi điểm hóa ra, bọn họ có tướng mạo và trí nhớ của các tiền bối, thậm chí bọn họ có thần thông pháp môn giống nhau như đúc, nhưng dù sao bọn họ cũng là giả, bởi vì bọn họ chỉ có thể xác, không có tâm nên bọn họ vô cùng giả.
- Là cái gì?
Lúc này Đế Hư không vội vã ra tay, tựa như ngay cả hắn cũng do dự, cũng đang nghi ngờ.
Hắn nặng nề mở miệng hỏi.
- Tín niệm!
Phương Nguyên chậm rãi mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay của hắn hiện lên một quyển kinh văn.
Kinh văn kia nhìn như gấm mà không phải gấm, có vẻ hơi cũ nát, chữ viết mơ hồ không rõ, nhưng bây giờ lại tỏa ra kim quang chấn đông hư không, bên trong tiếng tụng kinh bồng bềnh, nếu cẩn thận nghe thì có thể phát hiện, tiếng tụng kinh từ trong sách này truyền ra.
Ào ào ào!
Kinh văn không gió mà bay, chậm rãi mở ra.
Kinh văn màu vàng vọt ra khỏi giấy, bay nổi giữa không trung, huy hoàng rực rỡ.
Như có thể nhìn thấy vô số bóng người, trong kinh văn như ẩn như hiện, thời gian qua nhanh.
Đây là vật duy nhất cơn hạo kiếp Côn Luân Sơn năm đó lưu lại.
Đạo Nguyên Chân Giải!
. . .
. . .
- Năm đó ngươi hạ xuống Thiên Khiển, phá huỷ tất cả tu sĩ Côn Luân Sơn và những gì bọn họ khổ tâm thôi diễn được, thậm chí còn có những điển tịch bọn họ thu thập để thôi diễn ra phương pháp giải quyết kiếp nạn, thứ duy nhất lưu lại, chính là quyển kinh văn này.
Phương Nguyên nhìn Đế Hư, bình tĩnh nói:
- Thiên Nguyên vẫn có nghe đồn, nói những ghi chép trong Đạo Nguyên Chân Giải có thể có phương pháp hóa giải vĩnh viễn đại kiếp nạn, vì thế có vô số người đến tranh cướp quyển kinh văn này, vô số người dùng một đời, khổ sở tìm hiểu kinh văn mà làm lỡ tu hành, làm lỡ một đời, ở trình độ nào đó ta cũng như vậy. Từ lúc bắt đầu học tập, ta cũng dồn tất cả tinh lực và tâm huyết vào trong quyển sách này, ký thác hết thẩy trên đó, mãi đến khi nhận phải thất bại lớn nhất.
- Là nó. . .
Đế Hư nhìn bộ kinh văn trong tay Phương Nguyên, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Hiển nhiên hắn biết bộ kinh văn này tồn tại.
Cho dù là lực lượng hiện giờ đại kiếp nạn Thiên Nguyên đang đối kháng cũng không mạnh hơn lực lượng này!
Nhưng đón lấy tiếng hô như chất vấn của Đế Hư, mang hung thế như thế, thanh bào cả người Phương Nguyên tung bay, đứng ở hư không trước sáu đại trân luân hồi, một tay cầm kiếm, đặt trước ngực, đạo uẩn lưu chuyển, huyền hoàng khí vô tận bên người tăng vọt lên!
- Dù có đại kiếp nạn khôn cùng, cũng có một kiếm của ta ngăn trở rồi!
- Để xem ngươi lấy gì để chặn.
Đế Hư lơ lửng trên không trung, tức giận gầm rống, ma tức vô biên đã đánh đến trước người Phương Nguyên.
Hung phong đan xen như đã vô cùng tuyệt vọng.
Mà đón lấy Hắc Ám ma tức và ma vật bên trong ma tức kia, thân hình Phương Nguyên vẫn thẳng tắp, kiếm giơ ngang ngực, nhẹ nhàng nâng tay vạch một đường trước người.
Một kiếm cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại mang theo kiếm ý vô cùng tinh khiết, mũi kiếm lướt qua, trong hư không lưu lại một luồng kiếm ý ngưng thật lâu không tiêu tán, như sợi tơ nằm ngang trong hư không.
Sau đó một luồng kiếm ý lại chia làm hai, hai phân ba, ba phân chín, đột nhiên tung hoành đan dệt, tạo nên một mảnh lưới khổng lồ trước người hắn.
Mà lưới lớn này không ngừng khuếch tán, trải ra vô cùng vô tận.
Loại kiếm đạo này như hòa vào thiên số, huyền ảo vô cùng.
- Bá, bá, bá.
Kèm them tiếng nổ giòn giã vang lên, những ma vật đếm mãi không hết đều bị đánh vào trong lưới, phân cách thành từng khối, chẳng khác gì cối xay thịt, lay động ma tức vô hình và Thiên Ma biến đổi khó lường, còn sinh linh Hồng Mông hóa thành tu sĩ Côn Luân Sơn xuyên qua một đạo võng kiếm này, thái độ vô cùng dữ tợn, xông thẳng về phía Phương Nguyên.
Mà vào lúc này, thân hình của Đế Hư lại hóa vào trong Hắc Ám ma tức, như ẩn như hiện, chỉ có ánh mắt từ nơi sâu trong ma tức dò ra, như yêu ma trốn trong bóng tối quan sát điểm yếu của Phương Nguyên, bất cứ lúc nào cũng có thể triển khai một đòn trí mạng về phía hắn.
Ào ào ào. . .
Đột nhiên, Phương Nguyên xòe tay trái ra, một thế giới xuất hiện ở trước người hắn.
Thiên Ma và sinh linh Hồng Mông hóa thành dáng dấp tu sĩ Côn Luân Sơn số lượng không biết bao nhiêu, lít nha lít nhít, không thể ngăn cản.
Nhưng khi Phương Nguyên mở ra thế giới kéo dài vô tận, tầng tầng lớp lớp che chở toàn bộ Lục Đạo Luân Hồi ở sau lưng, không cho bất kỳ Thiên Ma và sinh linh Hồng Mông nào có cơ hội tiếp cận Lục Đạo Luân Hồi đại trận, hắn lưu chuyển Huyền Hoàng khí đứng giữa thế giới này, kích động đạo uẩn vô cùng vô tận như tiếng tụng kinh phát ra từ bốn phương tám hướng.
Những Thiên Ma kia đều sinh ra trong Hắc Ám ma tức, biến hóa vô cùng, có thể sinh ra pháp tắc, rất lợi hại.
Nhưng bây giờ đạo uẩn của Phương Nguyên phủ ra lại có một loại biến hóa khác thường.
Trong những Thiên Ma sinh ra pháp tắc, vốn muốn dâng tới Phương Nguyên lại bị đạo uẩn ảnh hưởng, thôn phệ Thiên Ma.
Như giòi nhúc xương, cắn nát bổn nguyên của chúng, tự sinh tự diệt.
Từ xa nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đoàn hắc khí nổ tan như pháo hoa màu đen tung lên trời.
Lúc này bổn nguyên của đám Thiên Ma bị nổ tung, hóa thành hư vô.
- Một người chống đỡ thì có ích lợi gì?
Lúc này một đám sinh linh Hồng Mông hóa thành tu sĩ Côn Luân Sơn cũng chạy tới trước người Phương Nguyên.
Mỗi người đều triển khai thần thông, thậm chí còn kết thành đại trận, rít gào chém giết về phía Phương Nguyên.
Bọn chúng chính là cường giả Đế Hư tuyển chọn từ trong Thiên Ma, điểm hóa linh tính, lại điểm hóa bổn nguyên pháp ấn tu sĩ Côn Luân Sơn vào trong cơ thể, bởi vậy mới có trí nhớ và thần thông của tu sĩ Côn Luân Sơn, lại có uy của Thiên Ma, có thể nói thực lực còn cao hơn tu sĩ Đại Thừa Côn Luân Sơn chân chính rất nhiều.
Hơn nữa Đế Hư điểm hóa bọn chúng trong một ngàn năm, bọn chúng cũng không ngừng trưởng thành, bây giờ lại ở trong Hắc Ám ma tức vô tận càng khiến cho bọn chúng trở nên vô cùng lớn mạnh.
Theo Phương Nguyên, trong đám sinh linh Hồng Mông có mấy người cường đại nhất đã tiếp cận sức mạnh Bất Hủ, cũng không kém Tiên bảo chủ Thiên Ngoại Thiên bao nhiêu.
Nhưng đón nhận một đám sinh linh bao vây tấn công khủng bố như vậy, Phương Nguyên vẫn duy trì được sự lý trí, trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì. Huyền Hoàng khí trên người nhanh chóng bành trướng, thanh khí cuồn cuộn quấn quanh cây liễu lôi điện, Thái Cực Đồ chép xanh chép đỏ, cùng với ngọn lửa Chu Tước Lôi Điểu thiêu đốt hừng hực, tất cả đều hiển lộ ra thân hình, đón một đám sinh linh Hồng Mông đang xông tới.
Sau lưng Phương Nguyên lại có bóng dáng của Vãng Sinh thần sơn hiện lên, hắn đang cố gắng luyện hóa Tiên bảo này.
Một trận đại chiến với quy mô không thể hình dung lại triển khai bên trên đống đổ nát của Thiên Ngoại Thiên.
Sức mạnh này có thể phá diệt mọi thứ cùng người đang trong trận đại chiến!
. . .
. . .
Phương Nguyên và một đám ma vật đều biến hóa vô hạn, cường đại vô hạn, đối với thuật số thiên địa và thần thông diễn hóa đều đạt đến đỉnh cao, đến cảnh giới cỡ này, bọn họ có thể tùy ý sử dụng đạo pháp, chỉ cần tâm niệm khẽ động trận đạo sẽ liền triển khai, nhưng Phương Nguyên chỉ có một mình, thật sự mạnh mẽ đến mức có thể ngăn cản Thiên Ma và sinh linh Hồng Mông sao?
Trong hư không, Hắc Ám ma tức vô cùng vô tận, như làn sóng chụp đánh về phía trước.
Chương 1922 Cuộc chiến sinh tử (2)
Một mình Phương Nguyên canh giữ trước Lục Đạo Luân Hồi đại trận, mạnh mẽ đỡ từng cơn sóng liên tiếp tấn công.
Xa xa, mèo trắng và Giao Long nhìn tới.
Thấy rõ thân hình Phương Nguyên đứng trong hư không, bọn họ mơ hồ nghĩ đến một bóng dáng đã từng vô cùng quen thuộc.
Mà lúc này, Lạc Phi Linh đang vô cùng lo lắng nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên biểu hiện quá mạnh mẽ mới có thể mang hai vị Thiên chủ Thiên Ma vô tận và ma vật, vào lúc này liên thủ tấn công đến nhưng không có cách nào bước qua người Phương Nguyên nửa bước, để đến Lục Đạo Luân Hồi đại trận.
Dù sao Phương Nguyên cũng chịu đựng áp lực rất lớn, mà trong Hắc Ám còn có nhân vật đáng sợ như Đế Hư dò xét, tìm sơ hở để tấn công, cũng không ai biết trận chiến này kết quả cuối cùng thế nào, cũng không biết vận mệnh sinh linh trong thiên hạ sẽ đón nhận kết cục gì.
Thân hình Lạc Phi Linh biến đổi vô cùng kỳ lạ.
Như một cái bóng, dần dần mờ đi, nhưng nàng không quan tâm bản thân, chỉ nhìn Phương Nguyên.
Ánh mắt linh động đẹp đẽ, trong lúc này lại buồn rầu tiếc nuối.
. . .
. . .
- Ngươi muốn lấy sức lực của một người ngăn cản công phá của ba mươi ba tầng trời sao?
- Chỉ là trò hề.
Nhìn Phương Nguyên bị làn sóng Hắc Ám ma tức tấn công mãnh liệt mà vẫn vững vàng chống đỡ, ánh mắt Đế Hư uy nghiêm đáng sợ, tỉnh táo quan sát, hắn sinh ra trong Hắc Ám ma tức, lại có được vô số tàn niệm Đế thị trong Tiên Đế Cung, nếu bàn về truyền thừa Đế thị, thậm chí hắn còn vượt quá tứ đại Thần Vệ và thập bộ Đế Khúc, hiện tại còn đang kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn chắc chắc trong công pháp của Phương Nguyên sẽ có kẽ hở, nên vẫn chờ sơ hở kia xuất hiện.
Mà sự thực cũng như hắn dự đoán, dù Phương Nguyên mạnh mẽ thế nào, đối mặt với áp lực của ma tức khổng lồ, thiên địa pháp tắc vận chuyển cũng xuất hiện chỗ không tốt rất khó nhận ra, trong một chốc này, chân thân của Đế Hư bỗng nhiên hiển lộ.
- Công pháp của Đế thị là phương pháp đi trước đón đầu.
- Nhưng nhân tâm luyện pháp vĩnh viễn không thể chân chính phù hợp với đại đạo!
- Nên dù là Tiên đế năm đó cũng có kẽ hở, huống chi một người chỉ nhận được truyền thừa tàn khuyết như ngươi.
Dưới ma niệm dày đặc, chân thân của Đế Hư tăng vọt, hóa thành một vệt sáng xông thẳng về phía Phương Nguyên.
Thời khắc thân hình hắn vừa xuất hiện đã sinh ra một loại khí cơ nào đó, kích động Hắc Ám ma tức vô tận xung quanh.
Có một tia khí tức quái dị từ trong ma tức hút ra.
Bản thân Hắc Ám ma tức là một loại tồn tại cực kỳ phức tạp, mà cái hắn hút đi ra lại là ma tức tinh túy nhất, cộng lại cùng nhau liền trở thành một loại cảnh giới càng cao hơn, có khí tức cực kỳ huyền diệu.
Loại khí tức này lại tương tự với thế giới đạo uẩn của Phương Nguyên.
Một tích cực một tiêu cực, mâu thuẫn trời sinh.
Mà đồng thời kéo theo loại khí tức này cũng đã xuất ra hai bàn Tiên bảo, là Vô Uyên Khổ Hải và Thái Sơ cổ thụ, hai đại Tiên bảo đều tỏa ra ánh sáng thần thánh, như hai ngọn đèn bảo vệ bóng đêm dày đặc, như sao băng xẹt qua bầu trời.
Ầm ầm ầm!
Nơi đi qua, những tàn tích vô tận trong hư không bị tách ra, hình thành một con đường.
Dù trước mắt có Hắc Ám ma tức chặn đường cũng bị Đế Hư không chút lưu tình hoàn toàn nghiền nát.
- Ầm!
Vào đúng lúc này, trong lòng Phương Nguyên sinh ra một loại cảm ứng, đột nhiên trong lúc đó thúc đẩy thế giới pháp tắc giống như tường chắn nằm ngang trước người, từng tầng đạo uẩn như ánh sao trải ra giống như gợn nước, mà phía sau đạo uẩn là Thái Cực Đồ chép xanh chép đỏ.
Ba tầng lá chắn ngăn ở trước mặt Đế Hư.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong thời gian một suy nghĩ.
Đế Hư thúc đẩy hai đại Tiên bảo, rung động thế giới trước người Phương Nguyên, khiến pháp tắc vô tận đan dệt ra thế giới rung lên tạo ra một kẽ nứt, hắn lắc mình lách qua kẽ nứt, ma tức tinh túy bên người tăng vọt, va chạm vào đạo uẩn Phương Nguyên bày xuống phía sau. Hai loại sức mạnh ngang nhau,đan xen vào nhau gần như triệt tiêu cùng một lúc, để lại một khoảng trống.
Nhân cơ hội này, Đế Hư đi tới trước người Phương Nguyên, vẻ mặt lạnh lẽo đánh ra một quyền.
Hắn vốn biến ảo vô cùng, cú đấm này đánh ra dùng hết tất cả sức mạnh ngưng tụ lại một điểm.
Đùng. . .
Thái Cực Đồ chép xanh chép đỏ trước người Phương Nguyên đã bị đánh nát, tỏa ra từng ánh linh huy.
Mà Phương Nguyên lại không hề phòng bị, lộ ra trước mặt Đế Hư.
. . .
. . .
- Tại sao lại như vậy?
Dù là Giao Long, mèo trắng hay Lữ Tâm Giao ẩn nấp trong bóng tối lúc này ánh mắt đều híp lại.
Tình cảnh này xuất hiện khiến bọn họ run lên sợ hãi.
Lẽ nào Phương Nguyên làm đến bước này vẫn không có được kết quả tốt sao?
Mà tuyệt vọng nhất chính là Lạc Phi Linh.
Thân hình nàng hiện tại khá mờ nhạt, nhìn không rõ lắm, thứ gì đó bắt đầu bộc phát ra khỏi cơ thể nàng, nhưng kết quả này nàng đã sớm dự liệu được, cũng không có gì phải lo lắng, nàng chỉ mở to hai mắt nhìn Phương Nguyên. Nàng không ngờ, ngay thời khắc nàng tiêu tán lại nhìn thấy Đế Hư ra tay, trực tiếp phá vỡ phòng ngự của Phương Nguyên, khiến bản thân Phương Nguyên rơi vào tình thế nguy hiểm.
Tâm tình tuyệt vọng bao phủ lấy nàng.
Mà thân hình của nàng cũng sắp hoàn toàn tiêu tán.
- Phương Nguyên sư huynh, ta phải đi rồi.
Chương 1923 Người cứu thế chân chính (1)
Nàng lẩm bẩm nói nhỏ, bây giờ Phương Nguyên không thể nghe nàng nói.
. . .
. . .
- Ta sẽ không để nàng đi. . .
Cũng ngay vào lúc này, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, đạo uẩn lưu chuyển, mạnh mẽ ổn định thân hình sắp tiêu tán, thấp giọng nói:
- Trước đây ta để nàng đi một lần, nhưng lần này sẽ không!
Tiếng Phương Nguyên nhẹ nhàng vang lên, lại vô cùng kiên định.
- Bởi vì hiện tại ta rất cường đại!
Nghe được giọng nói này, Lạc Phi Linh đột nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt kiên định của Phương Nguyên.
Ôm lấy nàng chính là Phương Nguyên.
Chỉ là một đạo hóa thân do ý niệm của Phương Nguyên biến thành.
Nước mắt thê lương rơi xuống, trên gương mặt Lạc Phi Linh bỗng nở một nụ cười vui vẻ.
Nếu lúc này Phương Nguyên còn có thể phân ra một ý niệm mà đến, điều này nói rõ tình thế không đáng nguy như nàng nghĩ.
. . .
. . .
Trong hư không, Phương Nguyên và Đế Hư đứng mặt đối mặt.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, không tới một kiếm!
Hai người đều nhìn về phía đối phương, ánh mắt đan xen, tinh mang sắc bén lóe ra.
Sau một nhịp thở, hai người đồng thời ra tay đánh về phía đối phương.
Một thân pháp lực cuồn cuộn va chạm trong khoảng cách quá ngắn, khuấy lên cuồng phong vô tận.
Trong giây lát cuồng phong sinh ra, gợi ra cuồng triều vô tận cuốn ra xung quanh.
Những nơi cuồng phong đi qua sẽ khiến mọi thứ nổ tung, phá nát ngôi sao, thậm chí một vài ma vật xui xẻo đều bị phân thành hai nửa, từ xa nhìn lại, chỗ song chưởng bọn họ chạm vào nhau khuếch tán ra một vòng tròn cực lớn, kéo dài vô tận.
Thân hình Phương Nguyên và Đế Hư đều run rẩy dữ dội, mày chau lại.
Ma tức sau lưng Đế Hư như đang ở trong hồ nước, nổi lên từng tầng gợn sóng giống như vẩy cá, hơn nữa loại sức mạnh này đang không ngừng kéo dài vươn ra ngoài, càng ra xa càng rung động kịch liệt, gào thét không ngớt.
Áo bào xanh trên người Phương Nguyên xuất hiện từng đường vết nứt nằm dày đặc toàn thân, xương máu văng tung tóe.
Mà thế giới sau lưng hắn mở ra, dường như sinh ra rung chuyển cực lớn, pháp tắc đều bị vỡ hiển hoá ra ngoài.
Lần này hai người lấy tu vi thuần túy và pháp lực cứng đối cứng, mơ hồ hình thành cục diện cân bằng.
Nhưng cũng chính bởi vì cân bằng, hai người không ai áp chế được đối phương.
Đế Hư chờ cơ hội ra tay, lợi dụng thời điểm công pháp của Phương Nguyên xuất hiện kẽ hở, hắn nhanh chóng phá vỡ ba tầng phòng ngự của Phương Nguyên, cho dù như vậy, Phương Nguyên cũng không để hắn hạ gục. Quả thực Phương Nguyên đúng như nói với Lạc Phi Linh, bây giờ hắn đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể đối mặt với Đế Hư và sinh linh Hồng Mông bằng chân thân, sẽ không bó tay chờ chết!
Hai chưởng đụng vào nhau, cuộc đại chiến cao tầng nhanh chóng rơi vào thế giằng co.
Ánh mắt Đế Hư lóe qua tia nhìn lạnh lẽo.
- Chính là lúc này.
Sau lưng Đế Hư đột nhiên có từng cơn sóng pháp mạnh mẽ xâm lấn.
Từng hình người xuất hiện, bọn họ là sinh linh Hồng Mông hóa thành dáng dấp tu sĩ Côn Luân Sơn.
Trong số bọn họ có người mặc áo bào rộng, tay áo trễ, có người mặc hoàng bào, có người trong tay cầm quyển kinh, biểu cảm rõ ràng. Bọn họ theo Đế Hư xuyên qua từng tầng phòng ngự Phương Nguyên bày xuống, trên người mang theo khí cơ quỷ dị mạnh mẽ. Những dáng người quen thuộc, mỗi người đều mang theo một thân sát khí âm trầm, thân hình tản ra tán loạn, mỗi người triển khai thần thông, thừa dịp Phương Nguyên và Đế Hư giằng co mà liên thủ đánh về phía Phương Nguyên.
Trong giây phút Phương Nguyên hầu như không hề phòng ngự, thần thông hoàn toàn hiển lộ trước những người này.
Khóe miệng Đế Hư mơ hồ nhếch lên.
Là hắn đánh vỡ phòng ngự của Phương Nguyên nhưng hắn cũng không đánh đòn sát thủ quan trọng nhất.
Những sinh linh Hồng Mông này mới là đòn sát thủ cuối cùng!
. . .
. . .
- Để ngươi chết trong tay những người có dáng dấp tu sĩ Côn Luân Sơn cũng là một loại nhân quả thú vị.
Thần thức của Đế Hư khuếch tán, mở ra dụng ý của hắn.
Mà trong lúc đó ánh mắt Phương Nguyên lại trở nên lạnh lẽo hơn.
Lấy sức một người chống được vô số ma triều xung kích, lại lấy sức mạnh chân thân đón nhận một chưởng của Đế Hư, thật sự đã bức hắn đến cực hạn. Vào lúc này, sinh linh Hồng Mông hóa thành chúng tu Côn Luân Sơn có thể ra tay bất cứ lúc nào, chúng trở thành bầy lạc đà áp đảo cọng cỏ cuối cùng, bất luận nhìn từ góc độ nào, lúc này Phương Nguyên như trở thành con cá nằm trên thớt chờ làm thịt.
Bên trên pháp chu, mấy người mèo trắng mở to hai mắt.
Một nỗi lo lắng bất lực hiện lên trong lòng.
Mà Hắc Ám ma vật xung quanh theo bản năng cảm giác được một trận cuồng hoan, gợi ra từng trận xao động.
Chỉ cần chém giết được Phương Nguyên, Đế Hư có thể nắm giữ được Lục Đạo Luân Hồi đại trận.
Khi đó, thế giới rộng lớn sẽ nằm trong sự kiểm soát của các sinh linh Hồng Mông, thiên địa lớn lao, mặc người tiêu dao.
Loại vui sướng này thuộc về bản mệnh, mặc dù bọn chúng không có linh tính thật sự nhưng theo bản năng vẫn cảm giác được một loại hưng phấn tự đáy lòng, tất cả mở miệng thật lớn, âm thầm gào thét, nhìn từ xa bao la cuồn cuộn chính là một cảnh tượng quần ma nhảy múa.
- Ngươi có bộ tộc, ta bên trong đất trời này chỉ có một mình.
Chương 1924 Người cứu thế chân chính (2)
Giọng nói của Đế Hư mang theo chút đắc ý, chút bá đạo như đã định được càn khôn.
- Nhưng bây giờ, ngược lại!
Hắn nói không sai!
Hắn vốn là sinh linh duy nhất được sinh ra trong Hắc Ám ma tức, Phương Nguyên lại là một người trong vô số Nhân tộc.
Nhưng bây giờ, Phương Nguyên lại trở thành người đơn độc chống chọi lại hắn.
Đế Hư thì khác, hắn từ trong Thiên Ma điểm hóa ra những sinh linh Hồng Mông khác, lại có đồng bạn.
Bản thân những sinh linh này, tựa như cũng mang theo khí vận nghịch chuyển và tạo hóa sinh diệt.
Ầm ầm ầm!
Không biết có bao nhiêu ánh sáng thần thông như ánh nến chiếu rọi bầu trời đêm, đan dệt đánh về phía Phương Nguyên.
Vào lúc này, đón vô tận thần thông bao bọc, thân hình Phương Nguyên có vẻ lẻ loi.
Lúc này không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn Phương Nguyên, ánh mắt vừa lo lắng vừa căng thẳng.
- Ta chỉ có một mình sao?
Phương Nguyên vô cùng bình tĩnh, chậm rãi cúi đầu.
Đối mặt với sự tấn công của vô số sinh linh Hồng Mông có hình dáng đại tu Côn Luân Sơn, hắn như đã chấp nhận số mệnh, không phản kháng nữa, thoạt nhìn như vì khí vận của Nhân tộc mà liều mạng đại chiến chém giết người, giờ lại sắp bị một đám sinh linh Nhân tộc tự tay lấy đi tính mạng, vừa bất lực vừa bi thương, cũng giống như là người cuối cùng trên thế gian chống chọi với vận mệnh trong thời gian dài, đối đầu với sức mạnh quá lớn, bất đắc dĩ phải cúi đầu.
Trên mặt Đế Hư tỏ vẻ rất vui mừng.
Mà vô số sinh linh Hồng Mông mang dáng dấp đại tu Côn Luân Sơn lúc này cũng hô quát liên tục, vẻ mặt vô cùng vui sướng.
Nhưng khi ánh sáng thần thông của bọn họ sắp rơi vào trên đầu Phương Nguyên, mọi thứ bỗng nhiên thay đổi.
. . .
. . .
- Thiên Hành Kiện, quân tử không ngừng vươn lên!
- Địa Thế Khôn, quân tử lấy hậu đức tái vật!
- . . .
- . . .
Trong hư không trống trơn mịt mờ bỗng nhiên có tiếng kinh vang lên.
Giọng nói này làm cho Đế Hư và cả những kia sinh linh Hồng Mông kia đều trở nên ngơ ngẩn.
Một nơi tuyệt diệt như thế này làm sao lại xuất hiện tiếng tụng kinh?
Ngay cả Lạc Phi Linh đang bị Phương Nguyên ôm hay Lữ Tâm Giao trốn ở một góc nào đó lặng lẽ dò xét kết quả trận chiến, trong lòng liên tục tính toán nên đưa ra lựa chọn thế nào cũng đồng thời ngẩn ngơ.
Bởi vì các nàng nghe ra, đây là nội dung trong Đạo Nguyên Chân Giải.
- Thượng Thiện Nhược Thủy, nước tốt cho vạn vật mà không cần tranh đấu.
Khi tiếng tụng kinh vang lên, bên trong đất trời đột nhiên trở nên có mùi vị khó hiểu, những sinh linh Hồng Mông hóa thành Đạo chủ Đông Hoàng Sơn, tay nắm ấn pháp Thiên Địa, như mang một phương thiên địa, từng tầng đánh về phía trán Phương Nguyên, nhưng chợt nghe tiếng tụng kinh vang lên, sau lưng Phương Nguyên bỗng nhiên xuất hiện kinh văn vàng óng, gió xoáy xoay tròn quanh hắn, rồi sau đó, một người đàn ông trung niên mặc đạo phục tụng kinh hiện ra, nhanh chân đi tới trước người sinh linh kia.
Tình cảnh vô cùng kỳ quái xuất hiện.
Nam tử kia là sinh linh Hồng Mông hóa thành Đạo chủ Đông Hoàng Sơn, thậm chí ấn pháp của hai người cũng hoàn toàn tương tự.
Ầm ầm!
Hai ấn pháp giao kích, ma tức và kim quang nổ tan, đồng thời cuộn ngược trở lại.
- Cố thường vô dục, dĩ quan kỳ diệu, thường hữu dục, dĩ quan kỳ kiếu.
Cũng vào lúc này, cũng có một sinh linh Hồng Mông hóa thành chủ Dịch Lâu tụng kinh hiện lên, trên người hắn mặc quái bào, dáng người lọm khọm, tướng mạo cổ quái, đôi mắt tựa như có thể nhìn thấu quá khứ, hiện tại, tương lai, mười ngón tay xẹt qua hư không liền bày xuống từng trận pháp, đối đầu với trận thế quỷ dị mà sinh linh Hồng Mông hóa thành chủ Dịch Lâu triển khai, đan xen khó hiểu.
- Đạo trùng nhi dụng chi hoặc bất doanh, uyên hề tự vạn vật chi tông.
Lại có người tụng kinh hiện ra, dáng dấp là một nho sinh, trên mặt mang vẻ cười hiền hòa, dung mạo như vẽ.
. . .
. . .
Trong chốc lát, có vô số thân hình xuất hiện sau lưng Phương Nguyên.
Tiếng tụng kinh xen kẽ lẫn nhau làm cho thiên địa tuyệt vọng này trở nên có sinh khí hơn rất nhiều.
Một đám sinh linh Hồng Mông hóa thành đại tu Côn Luân Sơn dữ tợn khủng bố, xen nhau mà đến, hung tàn mà thô bạo, tuy có hình người, nhưng chúng mang đến ý xấu xa nham hiểm không cách nào tả được. Lúc bọn chúng muốn chém giết Phương Nguyên, đột nhiên xuất hiện vô số người giống bọn họ như đúc, tụng kinh mà đến, trong tình thế nguy cấp tiếp đón những sinh linh Hồng Mông này.
Nhất thời, kim quang di động, ma tức mãnh liệt.
Hư không tách ra, như trở thành hai nửa phân biệt rõ ràng.
Một bên là Đế Hư và sinh linh Hồng Mông hung phong cuồn cuộn, phá diệt tất cả.
Một bên là Phương Nguyên và người xuất hiện cùng kinh văn vàng óng, càn khôn sáng sủa, kim quang rọi sáng một phương.
Thần thông va chạm đếm mãi không hết, chôn vùi, hình thành một đại dương hỗn loạn.
Va chạm, sau đó hai bên đều lui về phía sau.
Một khoảng trống thực sự tách ra đồng thời không ngừng mở rộng.
. . .
. . .
- Sao có thể như vậy?
Đế Hư phẫn nộ rống to, vẻ mặt vô cùng kinh sợ.
Hắn rình đã lâu, không dễ dàng gì mới nắm lấy sơ hở của Phương Nguyên.
Hắn tự thân ra tay, áp chế Phương Nguyên, chỉ vì muốn tạo một cơ hội sơ hở như thế.
Hơn nữa hắn cũng đã làm được, hắn tin tưởng Phương Nguyên không còn lá bài tẩy nào khác, chết là cái chắc.
Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng lại xảy ra biến cố.
Chương 1925 Bị Nhân Tâm Sái
Cảnh này khiến hắn vừa tức giận vừa không cam lòng, làm sao có thể xuất hiện cục diện như thế này?
Những người kia là. . .
- Ngươi hẳn phải biết bọn họ là ai chứ?
Đột nhiên, Phương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên.
Xung quanh hắn, kinh văn màu vàng óng di động, thoạt nhìn hắn giống như một vị thần có kim quang bao phủ.
Mà bên cạnh hắn, có những người trông như ảo ảnh, trong đó cao có người cao to, có người thấp bé, có người mặc hoàng bào giống như hoàng đế, một số mặc áo choàng bát quái giống như đạo sĩ, có người trong tay cầm sách như thư sinh, có người mặc chiến giáp như một pho tượng chiến thần, ánh mắt bọn họ đều bình tĩnh, giống như không phải sinh linh, nhưng lại tràn đầy sức sống.
- Bởi vì chính ngươi đã từng xóa bỏ bọn họ.
Tiếng nói Phương Nguyên trong vắt, chậm rãi vang lên:
- Bọn họ chính là người cứu thế chân chính trong lời của Tiên đế.
- Người cứu thế?
Ánh mắt Đế Hư từ trong Hắc Ám ma tức nhìn thấu ra, uy nghiêm đáng sợ vô cùng.
- Cũng chỉ là một đám vật chết, có thể làm được gì?
Lúc tiếng nói hắn vang lên, sự tức giận như ảnh hưởng đến Hắc Ám ma tức xung quanh, có thể nhìn thấy rõ từng làn sóng Hắc Ám ma tức tung lên, cuộn trào đánh ra khắp nơi.
Ma tức vô hạn gia trì dáng dấp cho chính hắn và đám sinh linh Hồng Mông hóa thành tu sĩ Công Luân Sơn, khiến cho bọn chúng không ngừng tăng trưởng khí cơ, cực kỳ cuồng bạo.
Loại dáng dấp này mặc dù không có cách nào đột phá cảnh giới, nhưng có thể làm cho trong cảnh giới đó lúc nào cũng duy trì trạng thái cao nhất.
Giống như cùng là tu sĩ Trúc Cơ, thì dù là Trúc Cơ trung kỳ, Trúc Cơ sơ kỳ, đương nhiên cũng không sánh bằng Trúc Cơ đỉnh phong.
- Những người này không biết tự lượng sức, tụ hội Côn Luân Sơn, dựa vào tu vi bé nhỏ đã muốn đưa ra phương pháp giải quyết được đại kiếp nạn vĩnh viễn, đây là chuyện hoang đường buồn cười nhất mà ta từng thấy, ta dùng Quan Thiên Kính thả xuống Thiên Khiển, đã hoàn toàn xóa bỏ bọn họ, bây giờ còn lại cái gì?
Ánh mắt của Đế Hư lạnh lẽo quét nhìn những ảo ảnh đứng trong hư không sau lưng Phương Nguyên, vừa tức giận vừa nghi ngờ.
Là hắn lúc trước hạ xuống Thiên Khiển, xóa đi sự tồn tại của những người này, vì thế hắn cũng không tin những người này thật sự tồn tại.
Nếu không phải thật sự tồn tại sao có bản lĩnh ngăn cản hắn, ngăn cản đại kiếp nạn?
- Ngươi thật sự xóa hết bọn họ, dù là thân thể hay thần hồn!
Phương Nguyên bình tĩnh dời ánh mắt từ trên người Đế Hư sang bóng người bên cạnh, trong ánh mắt đều là sự tôn trọng và cảm khái, còn mang theo một chút kính phục và tiếc hận, hắn nói rất chậm, cũng rất nặng nề.
- Thậm chí ngươi còn xóa đi tất cả vết tích của bọn họ trên Côn Luân Sơn, tất cả tu sĩ các đời Thiên Nguyên vì đối kháng đại kiếp nạn mà tổng kết ra kinh nghiệm và suy đoán, tất cả điển tịch và pháp môn, bởi vì ngươi sợ, ngươi thật sự sợ bọn họ có thể nghĩ ra phương pháp hóa giải đại kiếp nạn.
Ánh mắt Đế Hư lạnh lùng lúc này cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
- Nhưng luôn có một thứ, ngươi không thể xóa đi!
Phương Nguyên bình tĩnh tiếp tục nói, đồng thời nhìn sinh linh Hồng Mông hóa thành tu sĩ Côn Luân Sơn sau lưng Đế Hư.
- Ngay cả nhưng sinh linh Hồng Mông ngươi điểm hóa ra, bọn họ có tướng mạo và trí nhớ của các tiền bối, thậm chí bọn họ có thần thông pháp môn giống nhau như đúc, nhưng dù sao bọn họ cũng là giả, bởi vì bọn họ chỉ có thể xác, không có tâm nên bọn họ vô cùng giả.
- Là cái gì?
Lúc này Đế Hư không vội vã ra tay, tựa như ngay cả hắn cũng do dự, cũng đang nghi ngờ.
Hắn nặng nề mở miệng hỏi.
- Tín niệm!
Phương Nguyên chậm rãi mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay của hắn hiện lên một quyển kinh văn.
Kinh văn kia nhìn như gấm mà không phải gấm, có vẻ hơi cũ nát, chữ viết mơ hồ không rõ, nhưng bây giờ lại tỏa ra kim quang chấn đông hư không, bên trong tiếng tụng kinh bồng bềnh, nếu cẩn thận nghe thì có thể phát hiện, tiếng tụng kinh từ trong sách này truyền ra.
Ào ào ào!
Kinh văn không gió mà bay, chậm rãi mở ra.
Kinh văn màu vàng vọt ra khỏi giấy, bay nổi giữa không trung, huy hoàng rực rỡ.
Như có thể nhìn thấy vô số bóng người, trong kinh văn như ẩn như hiện, thời gian qua nhanh.
Đây là vật duy nhất cơn hạo kiếp Côn Luân Sơn năm đó lưu lại.
Đạo Nguyên Chân Giải!
. . .
. . .
- Năm đó ngươi hạ xuống Thiên Khiển, phá huỷ tất cả tu sĩ Côn Luân Sơn và những gì bọn họ khổ tâm thôi diễn được, thậm chí còn có những điển tịch bọn họ thu thập để thôi diễn ra phương pháp giải quyết kiếp nạn, thứ duy nhất lưu lại, chính là quyển kinh văn này.
Phương Nguyên nhìn Đế Hư, bình tĩnh nói:
- Thiên Nguyên vẫn có nghe đồn, nói những ghi chép trong Đạo Nguyên Chân Giải có thể có phương pháp hóa giải vĩnh viễn đại kiếp nạn, vì thế có vô số người đến tranh cướp quyển kinh văn này, vô số người dùng một đời, khổ sở tìm hiểu kinh văn mà làm lỡ tu hành, làm lỡ một đời, ở trình độ nào đó ta cũng như vậy. Từ lúc bắt đầu học tập, ta cũng dồn tất cả tinh lực và tâm huyết vào trong quyển sách này, ký thác hết thẩy trên đó, mãi đến khi nhận phải thất bại lớn nhất.
- Là nó. . .
Đế Hư nhìn bộ kinh văn trong tay Phương Nguyên, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Hiển nhiên hắn biết bộ kinh văn này tồn tại.
Bình luận facebook