-
Chương 1926-1930
Chương 1926 Bị Nhân Tâm Sái (2)
- Chính ngươi cũng đã nói, tuy rằng ngươi điều khiển Quan Thiên Kính của thiên đình Đế thị năm đó có thể tra khắp cả bầu trời, nhưng ngươi cũng không thể vận dụng nó đúng không, đặc biệt sau khi ngươi mượn nó thả Thiên Khiển xuống, càng không thể kiểm soát.
Phương Nguyên bình tĩnh nói, giống như đang thảo luận với Đế Hư một vấn đề nào đó.
- Vì thế năm đó ngươi sợ Côn Luân Sơn, liều lĩnh điều động Quan Thiên Kính, hạ xuống Thiên Khiển, muốn hủy diệt tất cả Côn Luân Sơn, nhưng ngươi không biết, trên Côn Luân Sơn lưu lại một bộ kinh văn, sau khi Thiên Khiển hạ xuống, ngươi lại muốn tìm được bộ kinh văn này, nhưng đã không dễ dàng như vậy.
- Không sai!
Đế Hư trầm mặc một lúc lâu, mới nói.
- Bây giờ ba mươi ba tầng trời, linh khí quá ít, sức mạnh Quan Thiên Kính khôi phục cực kỳ chậm chạp, mỗi một lần hạ Thiên Khiển xuống thì sẽ mất rất nhiều thời gian không được vận dụng, đến lần thứ hai điều động Quan Thiên Kính thì đã phát hiện bên trên Thiên Nguyên có vô số bộ kinh văn như vậy, ngay cả ta cũng không biết cái này thật sự có quan hệ đến Côn Luân Sơn hay không.
- Bởi vì khi đó kinh văn quá nhiều, truyền lưu quá rộng, nên ngươi nghĩ Thiên Khiển hàng lâm cũng không có cách nào?
Phương Nguyên nói đến chỗ này lại cảm thấy có chút buồn cười.
- Ngươi biết nguyên nhân là gì không?
- Chẳng lẽ Thiên Nguyên còn ẩn giấu một vị cao nhân?
Đế Hư lạnh lùng trả lời, hắn rất muốn biết rõ chuyện này.
Kỳ thực đây cũng là nỗi nghi hoặc trong lòng hắn.
Lúc đầu hắn cũng không biết Côn Luân Sơn lưu lại bộ kinh văn này.
Lần thứ hai hắn nhìn xuống Thiên Nguyên thì đã có vô số kinh văn, trái lại càng khó phân biệt thật giả.
Nếu bây giờ, từ trên người Phương Nguyên phát hiện ra kinh văn này là thật, đáp án kia liền rất rõ ràng, trên Thiên Nguyên nhất định còn tồn tại một vị cao nhân, người sống sót dưới Thiên Khiển của hắn, đồng thời biết tầm quan trọng của kinh văn, cũng biết không che giấu nổi sự tồn tại của kinh văn, vì thế lập tức chế tác ra rất nhiều kinh văn giả, phân tán trong thiên hạ, làm rối loạn tầm mắt của hắn.
Con ngươi hắn bỗng nhiên co rút lại, thậm chí còn nghi ngờ quét mắt nhìn quanh.
Thiên Nguyên xuất hiện một Phương Nguyên đã khiến hắn hoảng sợ, nếu còn có một người như vậy tồn tại. . .
. . .
. . .
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Phương Nguyên nhìn thấu suy nghĩ của hắn, có chút bất đắc dĩ cười nói:
- Không phải có cao nhân tồn tại!
Đế Hư nhíu mày, không hề trả lời.
Bởi vì trong tình cảnh này, hắn cảm giác bản thân mở miệng liền giống một người ngu.
- Ngay cả ta cũng không biết kinh văn giả là ai làm, nhưng có thể suy tính ra!
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Sau đại kiếp nạn Côn Luân Sơn, vô số người đánh bạo lên núi, phát hiện trên núi chỉ còn lại một bộ kinh văn, cho nên đưa ra không ít suy đoán, có người cảm thấy nó có quan hệ đến đại kiếp nạn, cũng có người cảm thấy đây là một bộ bí kíp thần thông tối cao, cũng có người cảm thấy đây là bản đồ kho báu, tất cả mọi người đều muốn có được bộ kinh văn này. Cũng chính vì vậy bọn họ ra tay đánh nhau, tranh cướp không ngớt, vì phá rối cục diện, thậm chí có người làm ra rất nhiều kinh văn giả, chỉ để lừa gạt người bên ngoài không cướp được của họ.
Nói đến chỗ này, Phương Nguyên bất đắc dĩ thở dài.
- Đến cuối cùng ngay cả chúng ta cũng không biết thật giả, huống chi là ngươi?
Sắc mặt Đế Hư trở nên cực kỳ khó coi.
Đây là đáp án sao?
Đây là đáp án quái quỷ gì vậy?
Hắn thà nghe được đáp án có một vị cao nhân Thiên Nguyên lẩn trốn cũng cũng không nguyện nghe đáp án này.
Đáp án cuối cùng là bởi vì những người đó nghĩ muốn tranh cướp kinh văn, lừa dối lẫn nhau cuối cùng lại lừa hắn.
Từ trước đến giờ hắn xem thường nhân tâm, kết quả lại bị nhân tâm lừa gạt.
Chuyện này hoang đường biết bao.
Một chuyện vô cùng nghiêm túc, nghe ra lại giống như trò cười.
Những người chế tác kinh văn giả kia là điểu nhân à.
. . .
. . .
Phương Nguyên không lập tức nói chuyện, có chút đồng tình nhìn Đế Hư.
Loại đồng tình này không phải là giả.
Đương nhiên Đế Hư rất cường đại, hắn sinh ra trong Hắc Ám ma tức, là vị thần trời sinh.
Nhưng so với nhân tâm hắn vẫn quá đơn thuần.
. . .
. . .
- Chuyện này không thể nào. . .
Không biết qua bao lâu Đế Hư mới thấp giọng gầm lên.
Trong giọng nói vừa có chút bất đắc dĩ, vừa có sự phẫn nộ, thậm chí còn có chút ủy khuất, hắn như đang muốn chứng minh gì đó, hét to:
- Dưới Thiên Khiển ngụy tiên không còn, chính là Đại Thừa Thiên Nguyên, người vượt qua Đại Thừa dưới Thiên Khiển đều không có may mắn, trừ phi là Bất Hủ, mà bây giờ Thiên Nguyên căn bản không thể sinh ra Bất Hủ, cho nên kinh văn. . . kinh văn này. . .
- Nhất định là giả!
- Thiên Nguyên đúng thật không sinh ra được Bất Hủ!
Phương Nguyên bình tĩnh trả lời.
- Muốn sinh ra Bất Hủ, chỉ có bản thân thiên địa!
Sau đó hắn chuyển đề tài.
- Nhưng chuyện này cũng không thể đại biểu cho Thiên Khiển có thể xóa đi tất cả tồn tại, giống như kinh văn này.
Quyển kinh văn bay trong lòng bàn tay Phương Nguyên, dáng dấp từ từ biến hóa.
Từ một quyển sách cũ bắt đầu vươn lên không ngừng, giống như hạt ngọc trai đang dần dần tỏa ra ánh sáng vốn có.
Cảm nhận được loại biến hóa kia, ánh mắt Đế Hư ánh trở nên ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.
Chương 1927 Thiên Diễn Thuật (1)
Mà bên trên pháp chu, ánh mắt Giao Long Ma Ngang cũng trở nên vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Chỉ có mèo trắng, vào lúc này mắt mờ chân chậm, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng không quá kinh ngạc.
- Thiên Khiển không có cách nào xóa đi bộ kinh văn này, bởi vì nó vốn không phải là đồ vật ở thế gian.
Tiếng nói Phương Nguyên lanh lảnh, bộ kinh văn trong lòng bàn tay hắn đã có vô số văn tự màu vàng nhảy ra ngoài, như một mảnh màu vàng bay loạn bên cạnh hắn, mà theo những kinh văn vàng óng bay ra, bộ quyển kinh cũng dần dần phát sinh ra biến hóa, cởi trở về bổn tướng, lại tỏa ra tiên ý vô tận, một phù triện màu tím ám hợp với đại đạo.
- Ma Ngang huynh đệ, tiên triện của ngươi, ta tìm được rồi.
Phương Nguyên quay đầu nhìn Giao Long, nói:
- Kỳ thật nó vẫn luôn ở trên người ta!
- Đó chính là tiên triện của ta sao?
Từ xa nhìn một phù triện từ lòng bàn tay Phương Nguyên tỏa ra tiên huy vô tận, ánh mắt nhìn thẳng.
Nó vẫn không nhớ tới được chuyện trước kia nhưng từ trong miệng mọi người, cũng miễn cưỡng đoán được lai lịch của bản thân.
Tứ đại Thần Vệ lúc trước bảo vệ Đế Trì, cũng ngầm đồng ý để Đế Hiên nghịch chuyển Hồng Mông trảm tội nhân vạn tộc, thậm chí sau đại họa diệt vong, nó một mình cố thủ ba mươi ba tầng trời diệt vong, lập trường kiên định, Thần Vệ Thanh Long phía đông cương nghị, chính sự kiên nghị của nó, sau khi bạch cốt Chu Tước lòng sinh ý phản, dứt khoát kiên quyết đại chiến một trận với Chu Tước, đoạt tiên triện, đi về phía Thiên Nguyên.
Thế nhưng khi nó rơi vào Thiên Nguyên thì gặp biến cố, làm mất tiên triện, cũng mất đi trí nhớ, ngơ ngơ ngác ngác nhiều năm, thậm chí còn từng vì bản tính thích gây sóng gió, bị thánh nữ Bích Lạc tiên tử Vong Tình Đảo câu ở Nam Hải, một lần câu là ba ngàn năm.
Hóa ra tiên triện của hắn bị Côn Luân Sơn đoạt đi.
Dựa theo suy đoán này cũng hợp lý.
Lúc trước Côn Luân Sơn vì thôi diễn ra phương pháp hóa giải đại kiếp nạn vĩnh viễn, đã thu thập rất nhiều dị bảo trong thiên hạ.
Tiên triện của nó chắc cũng bị đưa đến Côn Luân Sơn trong tình huống như vậy.
Đạo Nguyên Chân Giải ghi chép phía trên tiên triện này, cho nên khi Đế Hư giáng Thiên Khiển xuống nó vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Có thể chống đối Thiên Khiển, đương nhiên không phải đồ vật của thế gian.
Như thế, có rất nhiều vấn đề hiện lên trong lòng mọi người.
- Cho dù bọn họ có lưu lại quyển kinh văn này…
Ánh mắt Đế Hư ảo nảo, đảo qua bóng người ở sau lưng Phương Nguyên, lúc trước hắn vì kiêng kỵ những người này cho nên mới liều lĩnh, mượn Quan Thiên Kính, hạ Thiên Khiển xuống, nhưng không nghĩ tới những người này vẫn lưu lại một vài thứ gì đó, lúc này, hắn không nhịn được muốn hỏi một vấn đề, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ tập trung trên người Phương Nguyên.
- Những người này có ích lợi gì ở đây?
Đây không phải là một câu hỏi đơn giản nhưng hắn thật sự muốn biết.
Việc đã đến nước này, tất cả tự tin trước đó của hắn cũng trở nên nhạt nhòa.
Hắn phát hiện, có quá nhiều chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, cho nên hắn muốn hiểu rõ.
- Năm đó vị Tiên đế cuối cùng lưu lại bia tội nhân, bia văn viết nhân tâm có thiếu, bên trong che giấu chân tướng của đại kiếp nạn.
Đối mặt với câu hỏi này, Phương Nguyên thở ra một hơi, nhìn về phía Đế Hư, nhẹ giọng nói:
- Mà những vị tiền bối Côn Luân Sơn bế quan mười năm, tập kết tất cả những đại tu hành giả đứng đầu thế gian, lấy kinh nghiệm Thiên Nguyên chống chọi đại kiếp nạn qua vô số năm thôi diễn, cuối cùng cũng lưu lại lĩnh ngộ của bọn họ, thế gian đồn đại không sai, ở một trình độ nào đó, bọn họ lưu lại được phương pháp giải quyết đại kiếp nạn.
- Phương pháp giải quyết đại kiếp nạn?
Bỗng nhiên Đế Hư mở miệng cười lớn, biểu hiện có chút điên cuồng.
Dù bây giờ hắn đã thừa nhận, tình thế vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn, nhưng nghe lời này, hắn vẫn cười.
- Ngươi có biết, bây giờ các ngươi đối mặt đã không còn là đại kiếp nạn Thiên Nguyên nữa không.
Giọng nói Đế Hư bỗng nhiên trở nên hùng hồn, rung động bốn phương tám hướng, trầm như sấm nổ.
- Ngươi có biết, bây giờ các ngươi đối mặt có thể là sự hủy diệt toàn bộ ba mươi ba tầng trời, đại tai biến mà ngay cả Tiên đế cũng không thể làm gì được, các ngươi đối mặt là một trận lũ có thể thay đổi bố cục của thế giới, cả một thế hệ mới. Đối mặt với cơn lũ như vậy ngươi không biết xấu hổ mà nói một đám tu sĩ Thiên Nguyên, một đám tu sĩ ngay cả Bất Hủ cũng không có, một đám không biết chân tướng có thể tìm ra cách giải quyết sao?
- Biết chân tướng, không chắc có thể hóa giải đại kiếp nạn. . .
Trong tiếng cười lớn của Đế Hư, Phương Nguyên đặc biệt kiên định, tiếng nói trong sáng, vang vọng trong ma tức vô biên.
- Tương tự, không biết chân tướng đại kiếp nạn có lẽ càng tập trung hơn vào đại kiếp nạn, những đạo lý này ta nghĩ ngươi sẽ không hiểu.
- Vậy để ta xem, rốt cuộc bọn họ lưu lại món đồ gì. . .
Đế Hư uy nghiêm đáng sợ quát chói tai, hai tay rung lên, hồng triều xung quanh lại nổi lên.
Hắc Ám ma tức vô tận xoay quanh sau lưng hắn, tích tụ sức mạnh vô tận.
Bây giờ, lực lượng này đã tích tụ vô cùng mạnh mẽ, lần thứ hai gào thét mà tới.
Mà mặt của hắn vặn vẹo bên trong Hắc Ám ma tức, chìm nổi, mang theo vẻ xem thường lạnh nhạt và kiêng kỵ ẩn giấu rất sâu.
Chương 1928 Thiên Diễn Thuật (2)
Vừa nãy hắn rình đã lâu, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội xuất thủ muốn lấy đi tính mạng của Phương Nguyên, lại không nghĩ bị những chân linh tu sĩ Côn Luân Sơn ẩn thân trong Đạo Nguyên Chân Giải ngăn cản, bây giờ nghe Phương Nguyên nói nửa ngày cũng không biết bên trong Đạo Nguyên Chân Giải ẩn giấu huyền diệu đến cỡ nào, nhưng hắn vẫn cảm giác bản thân chiếm thế chủ động. Chính vì vậy, hắn không nhất định phải chờ Phương Nguyên triểu khai tất cả thủ đoạn, nên nhanh chóng tích trữ sức mạnh, lần thứ hai nhấc lên ma tức, có điều phương pháp đã thay đổi.
Trước đó hắn áp chế Phương Nguyên cũng tìm kiếm cơ hội.
Nhưng lần này, hắn không tìm cơ hội nữa mà chỉ nghĩ áp chế Phương Nguyên.
- Ta xem ngươi là Nhân tộc cuối cùng mới cho phép ngươi nói với ta nhiều như vậy.
- Trên thực tế căn bản không cần thiết!
- Ta cũng xem thường việc tìm hiểu Thiên Nguyên các ngươi đến tột cùng là làm cái gì, tính toán cái gì, ta chỉ muốn xem một chút.
- Lực phá diệt hạ xuống ba mươi ba tầng trời, đến tột cùng ngươi có thể làm được gì.
- . . .
- . . .
Trong ma tức, gào thét đánh ra, như hóa thành tiếng nói của Đế Hư.
Nghe giống như ma tức đang nói chuyện, chất vấn Phương Nguyên.
Đây là sức mạnh đủ để hủy diệt ba mươi ba tầng trời, ngay cả Tiên đế cũng đều bó tay, ngươi có thể chống đối sao?
Ngươi có thể ngăn cản được nhất thời, có thể ngăn cản được một đời sao?
. . .
. . .
- Nên kết thúc rồi.
Mà vào lúc này, đón nhận Hắc Ám ma tức đánh tới, Phương Nguyên cũng thấp giọng nói.
Hắn quay người sang cúi đầu trước pháp thân tu sĩ Côn Luân Sơn xung quanh.
Sau đó hắn quay người lại, hai tay chậm rãi giơ lên, thế giới sau lưng trong khoảnh khắc mở ra hoàn toàn.
Không giống bóng tối Hắc Ám ma tức như có thể nuốt chửng ánh sáng, thế giới sau lưng của hắn tỏa ra hào quang vàng sáng chói.
Trong chốc lát, thân hình Phương Nguyên đứng trước thế giới kia được phác họa rõ ràng.
- Các vị tiền bối, tâm huyết của các ngươi ta sẽ không phụ lòng!
Phương Nguyên trầm giọng nói, hai tay chậm rãi hợp thành chữ thập.
Trong khoảnh khắc đó, những kinh văn vàng óng quanh hắn đều bay ra, hóa thành một văn tự cực lớn, chống đỡ bên trong thế giới sau lưng hắn.
Những kinh văn đó, thoạt nhìn hư ảo mờ mịt, tựa như không có thực chất, nhưng lại có sức mạnh chống đỡ một thế giới, Phương Nguyên đã luyện hóa tam phương Thiên Ngoại Thiên, cho nên có vẻ cực kỳ to lớn, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết làm cách nào để dễ dàng điều khiển thế giới, vào lúc này lại bị những kinh văn chống đỡ, đồng thời đang bị một sức mạnh vô cùng cường đại đè ép, biến thành dáng dấp khác.
Cuối cùng nó giống như một cánh cổng khổng lồ.
Cứ như thế canh giữ trước Lục Đạo Luân Hồi đại trận, tọa trấn hư không, kim quang lấp lóe, vĩnh trấn Bất Hủ.
. . .
. . .
- Điều khó khăn nhất trên đời là chấp niệm của con người.
Phương Nguyên đứng trước thần môn khổng lồ, xung quanh hắn đều là bóng người vàng óng vô tận, chậm rãi trở nên mờ nhạt.
Hắn như nhìn thấy ngàn năm trước, đám người kia trên Côn Luân Sơn.
Bọn họ vì thôi diễn ra phương pháp hóa giải đại kiếp nạn vĩnh viễn mà tụ hội trên Côn Luân Sơn, nỗ lực hết mình để giải thoát muôn dân.
Khi đó bọn họ không biết chân tướng của đại kiếp nạn, đối mặt với nỗi sợ hãi vô định.
Nhưng bọn họ vẫn quyết định liều lĩnh, muốn thôi diễn ra chân tướng và phương pháp.
Vì vậy bọn họ một lòng kiên định, tìm kiếm manh mối từ trong bí ẩn, hiểu rõ hết mọi chuyện, bọn họ là những người thông minh nhất Thiên Nguyên, làm việc cũng có thể biến những thứ bình thường thành thần kỳ, từ trong cục diện bế tắc dần tìm kiếm ra thần môn, bọn họ biết rõ con đường họ phải đi, đồng thời đang dần dần tiếp cận mục tiêu. . .
Bọn họ không giống Phương Nguyên.
Phương Nguyên tìm kiếm chân tướng, xem nguyên nhân chuyện này từ đâu mà có.
Bọn họ tuỳ việc mà xét, nếu vì chống lại đại kiếp nạn, vậy thì bắt tay từ đại kiếp nạn.
Cho nên bọn họ tìm hiểu ma tức, phân tích ma tức, thảo luận ma tức vì sao hình thành, vì sao khiến vạn vật thành ma!
Có điều khi bọn họ tiếp cận mục tiêu càng gần, thì tồn tại nào đó dần chú ý đến bọn họ.
Tồn tại kia ở chỗ thật xa, cảnh giới của hắn rất cao, nghĩ rằng bản thân sẽ không bị phát hiện.
Nhưng thành tâm thành ý là có thể đoán được.
Có lẽ những người kia không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng có thể mơ hồ cảm giác được nguy hiểm vô cùng to lớn sắp giáng xuống.
Thế là bọn họ ghi chép tất cả lĩnh ngộ của bản thân trên một tiên triện.
Sau đó, bọn họ tiếp tục thôi diễn, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Đợi đến khi cơn hạo kiếp hàng lâm thì bọn họ đều rất bình tĩnh.
Bởi vì bọn họ biết, chấp niệm và không cam lòng của bản thân, trí tuệ mà bản thân thôi diễn ra sẽ ở lại một nơi nào đó, chờ đợi được người ta mở ra, chờ đợi được người kế thừa có thể lý giải được đạo lý của bọn họ, sau đó lại tiếp tục thôi diễn.
. . .
. . .
Trong quá trình nghịch đẩy thiên số ba mươi ba tầng trời rách nát, Phương Nguyên đã vận chuyển Thiên Diễn Thuật đến cực hạn.
Đến cực hạn tự nhiên cũng lĩnh ngộ rất nhiều chân lý.
Cũng đến lúc này, hắn mới biết bên trong Đạo Nguyên Chân Giải đến tột cùng là cái gì!
Giống như Đế Hiên lưu lại bên trong bia tội nhân, bên ngoài nói nhân tâm thiếu hụt, bên trong nói nguồn cơn đại kiếp nạn.
Chương 1929 Mèo trắng đang cười (1)
Trong Đạo Nguyên Chân Giải, bên ngoài giảng giải làm sao tu tâm, sâu xa bên trong nói cách hóa giải đại kiếp nạn.
Trước đây Lang Gia Các chủ đã từng nói, bên trong Đạo Nguyên Chân Giải cũng có ý như bên ngoài.
Lời này kỳ thực không sai!
Bên trong Đạo Nguyên Chân Giải nhìn qua đều là đạo lý lớn.
Khốn cùng, vô vị!
Nhưng cũng chính từ những đạo lý lớn này, mới chân chính khiến người ta kiểm soát được trái tim mình.
Bề ngoài Đạo Nguyên Chân Giải cũng chỉ nói đạo lý mà thôi, bảo vệ bản thân không bị ma tức ảnh hưởng.
Tâm càng cường đại, càng không bị ma tức ảnh hưởng.
Mà bên trong Đạo Nguyên Chân Giải lại ẩn giấu trí tuệ và chấp niệm của vô số tu sĩ cao minh.
Mặc dù bọn họ đã chết rồi, nhưng vẫn có một tia chấp niệm mượn tiên triện bảo lưu lại, bọn họ đã không có linh thức nữa, nhưng sau khi có người kế thừa, họ sẽ mượn người kia làm cơ sở, mượn căn cơ và thức hải tiếp tục thôi diễn phương pháp giải quyết đại kiếp nạn.
Đây chính là bí mật của Thiên Diễn Thuật.
- Hiện tại ngươi ở trên ba mươi ba tầng trời, đối diện với sức mạnh có thể hủy diệt đại Tiên giới rách nát này, một thân một mình, tứ cố vô thân, thậm chí ngay cả pháp lực cũng không nguyên vẹn, dù ngươi nói tốt như thế nào, mê hoặc thế nào ta cũng không tin, ta chỉ muốn xem nếu ta thật sự đưa tới sức mạnh phá diệt tất cả, bằng chút bản lĩnh của ngươi có thể chịu đựng được bao lâu.
Giọng nói của Đế Hư vang lên mang theo ma tức vô tận mà tới.
Xung quanh sóng dữ ngập trời tựa như Cự Ma vô hình, lay động căn cơ thiên địa, thôn phệ tất cả.
Trọng giọng nói của Đế Hư đã không còn tức giận, thay vào đó, vô cùng tỉnh táo!
Lần này, hắn cũng không nghĩ đến sự lo lắng hay thủ đoạn nào, mà chân chính kích động Hắc Ám ma tức mà hắn có thể dẫn dắt lại đây, trước đó, hắn đã luân phiên đại chiến với Phương Nguyên, cũng đã dẫn dắt ma tức thiên địa tràn ngập ba mươi ba tầng trời đến nơi này, cũng dựa vào những ma tức, hắn miễn cưỡng phá huỷ tam phương Thiên Ngoại Thiên, gây áp lực vô tận lên Phương Nguyên.
Mà bây giờ, hắn đưa tới ma tức càng ngày càng nhiều, đã đạt đến nhị phương thiên địa, thậm chí càng nhiều hơn.
Vốn ba mươi ba tầng trời có ma tức vô tận, có thể nói dùng mãi không cạn!
Đây là nơi chiếm ưu thế của hắn, đưa tới ma tức càng nhiều, áp lực trên người Phương Nguyên càng lớn.
Đây cũng là ý định của Đế Hư.
Hắn nói chuyện với Phương Nguyên liền phát hiện những gì Phương Nguyên nói hắn không hiểu.
Thậm chí từ trên người Phương Nguyên cảm nhận được hắn như kẻ ngu.
Vì thế hắn không muốn nói thêm, chỉ muốn dùng sức mạnh nghiền ép.
Dù như thế nào, hắn vẫn đang chiếm ưu thế.
Nơi này là đại Tiên giới, khắp nơi đều có Hắc Ám ma tức, có Thiên Ma, có lợi cho hắn.
Những sức mạnh này, hắn có thể mượn dùng.
Nếu số lượng Hắc Ám ma tức một phương thiên địa không trấn áp được Phương Nguyên, như vậy thì hai phương thiên địa.
Hai phương thiên địa không được, thì ba phương, thậm chí đến thập phương thiên địa.
Đối với hắn mà nói, chỉ là vấn đề thời gian!
Hắn là sinh linh Hồng Mông, hắn chỉ muốn trưởng thành đến trình độ đầy đủ, thậm chí có thể kích động tất cả ma tức.
Nhưng Phương Nguyên trong đại Tiên giới tàn tạ chỉ có một thân một mình.
Cho dù Phương Nguyên có cảnh giới thần thông cao đến đâu, pháp lực đều không khởi nguồn, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn, có thể triển lộ ra sức mạnh và thủ đoạn khó lường, tạo uy hiếp cho hắn, khiến hắn cảm giác vướng tay chân, nhưng đại thế trước mặt, Phương Nguyên vẫn bé nhỏ không đáng kể.
Dù sao, thế cuộc này Tiên đế cũng bó tay chịu trói.
Phương Nguyên mạnh hơn, nhưng chưa chắc mạnh hơn Tiên đế!
. . .
. . .
Xung quanh là một vùng tăm tối, nhưng nhìn về phía xa có thể nhìn thấy bóng tối điên cuồng cuốn tới.
Từng tầng từng tầng, trùng trùng điệp điệp.
Điều này làm cho bóng tối xung quanh càng dày đặc hơn, gần như hóa thành chất lỏng, trở thành làn sóng thật sự.
Mà trong làn sóng này lại nhìn thấy ma vật vô tận lít nha lít nhít.
Lúc này ma vật vọt tới, nhiều hơn trước gấp mười lần.
Tựa như dòng suối vĩnh viễn không thể so với sông lớn, ma tức trước đó cũng không thể so sánh với bây giờ.
Ma tức tràn đầy hai phương thiên địa cùng lúc ập xuống Phương Nguyên.
Mà trong ma tức này, hai tay Đế Hư đặt sau lưng, mắt lạnh nhìn phía trước, con ngươi thu nhỏ lại.
Sinh linh Hồng Mông bên cạnh hắn ý thức được thời cơ đã đến, tất cả giận dữ điên cuồng, chuyển động một thân ma tức của bản thân, bên trong biển ma tức cuồng bạo như tướng lĩnh đại quân ma vật vô tận. Từ trong hư không, hình thành vô số hình dạng xoắn ốc, tự xa mà đến, tích trữ sức mạnh khiến người ta sợ hãi, vọt về phía thần môn kia.
Ma tức, ma vật, Thiên Ma, sinh linh Hồng Mông và Đế Hư trong cuồng triều vô tận lạnh nhạt quan sát.
Hết thảy bọn chúng như đang giương nanh múa vuốt, đủ để phá diệt tất cả.
Trong luồng cuồng triều trước đó, dù là Lục Đạo Luân Hồi đại trận, thoạt nhìn cũng vô cùng nhỏ bé huống chi Phương Nguyên canh giữ phía trước.
Nhưng đón một luồng cuồng triều vô tận này, sắc mặt Phương Nguyên lại vô cùng bình tĩnh.
. . .
. . .
- Ta dùng một kiếm thủ Thiên môn, không để bóng tối rơi xuống nhân gian.
Hắn không mở miệng nhưng thần niệm dồi dào khiến hư không rung động, hình thành một loại âm thanh hùng hồn mà trong sáng.
Chương 1930 Mèo trắng đang cười (2)
Tiếng nói của Phương Nguyên dung hợp vào tiếng tụng kinh vang trong hư không, như đã tích súc từ lâu đời, khuấy động nhân tâm.
Ngay cả cánh cổng được tạo ra từ thế giới, vào lúc này cũng mơ hồ rung động, tỏa ra một loại hàm vị vô hình.
Kim quang cực kỳ chói mắt.
Khi tiếng ngâm tụng vang lên thì ma tức tiên phong cũng đã đến trước thần môn.
Ầm ầm!
Ma tức ngập trời đánh đến trước thần môn, mạnh mẽ như có thể đập nát một thế giới hoàn chỉnh, nhưng cánh cổng này được tạo ra từ thế giới Phương Nguyên luyện thành, thế giới này hấp thu bổn nguyên tam phương Thiên Ngoại Thiên, nội tình gần như vô hạn, bây giờ hóa thành thần môn, tọa trấn trong hư không, như vĩnh hằng, dù cho ma tức mạnh hơn, trước sau vẫn đứng vững, không chút lay động.
Từ xa, Đế Hư bên trong ma tức lạnh nhạt mà nhìn.
- Có thể chặn ma tức xung kích, không tính là gì. . .
Hắn quan sát dưới ma tức đánh ra, thần môn xuất hiện một loại biến hóa rất nhỏ, ánh mắt lạnh lùng.
- Hồng Mông cường đại nhất, vốn không phải là sức mạnh xung kích, mà là ăn mòn!
. . .
. . .
Phía kia thần môn đương nhiên cường đại, nhưng sóng ma tức cũng không phải bình thường, cho dù không có cách nào trực tiếp vỗ nát bấy thế giới này, nhưng ít nhất cũng có thể thẩm thấu đi vào, từ từ ăn mòn thế giới, mãi cho đến khi thế giới này mục nát.
Dù có Tiên bảo trấn áp thế giới Thiên Ngoại Thiên cũng đều bị ăn mòn như vậy.
Vì thế bọn họ mới dẫn ma tức vào Thiên Nguyên, trở thành đại kiếp nạn của Thiên Nguyên.
Đây chính là nổi đáng sợ lớn nhất của Hắc Ám ma tức.
Trước giờ không có đồ vật nào không bị Hắc Ám ma tức ăn mòn.
Hiện tại, hắn đang quan sát điểm này.
Hắn không tin thế gian có đồ vật bất hủ, vì thế hắn cũng không tin có đồ vật không bị Hắc Ám ma tức ăn mòn.
Có điều. . .
Kết quả quan sát được lại làm cho ánh mắt vốn lạnh lùng của Đế Hư có chút bất ngờ.
Hắn nhìn thấy, sau khi ma tức đánh vào đã thuận thế đan dệt leo lên, nhuộm dần về phía thần môn, nhưng ngoài dự đoán mọi người, trên thần môn kim quang sáng chói, giống như gợn nước, không có một tia ma tức nào bám trên thần môn, đều đã bị kim quang rửa đi, dường như kim quang trong Đạo Nguyên Chân Giải xuất hiện, có một loại thần năng quỷ dị nào đó, có thể che đậy nơi ma tức ăn mòn.
- Sao như vậy được?
Biến hóa này, làm cho ánh mắt Đế Hư lần thứ hai trở nên vô cùng căm tức.
Hắn không biết thần môn này có vĩnh viễn không bị ma tức ăn mòn hay không, nhưng ít nhất lúc này, nó làm được.
- Ma tức có thể ăn mòn tất cả!
Vào lúc này, Phương Nguyên cũng chú ý đến, kết quả để làm cho hắn vô cùng hài lòng:
- Thần môn này không chỉ được thiên địa hóa ra, mà nó còn là chấp niệm của các vị tiền bối Côn Luân Sơn, có tâm ý của bọn họ mới luyện hóa thành một đạo thần môn như bây giờ.
- Nhân tâm chính là nơi dễ dàng bị ma tức ăn mòn nhất.
Hắn tự lẩm bẩm:
- Nhưng cũng là nơi không dễ dàng bị ăn mòn nhất.
Khi hắn biến ra một thần môn, đã mượn Đạo Nguyên Chân Giải giấu diếm Chân linh lực biến thành, bản thân thần môn cũng có sức mạnh của Đạo Nguyên Chân Giải, mà sức mạnh của Đạo Nguyên Chân Giải có rất nhiều loại giải thích, có thể nói là tàn linh, có thể nói là chấp niệm, nói lớn lao hơn chính là đạo lý, đó là đạo lý chuyên môn dùng để giáo hóa, tu luyện nội tâm của chính mình.
Hắc Ám Ma Chủ từng nói, đại kiếp nạn đến từ nhân tâm.
Khi Phương Nguyên xác minh trong bia đá nhìn thấy khởi nguồn của Hồng Mông Đạo Khí, hắn biết, cũng có thể nói ma tức đến từ nhân tâm.
Ma tức vốn là sức mạnh nhân tâm, vì thế Đạo Nguyên Chân Giải mơ hồ có thể khắc chế loại sức mạnh này.
Hắn mượn Đạo Nguyên Chân Giải luyện ra một thần môn không sợ hãi ma tức.
. . .
. . .
Vào lúc này Đế Hư vẫn chưa làm gì, chỉ cho luồng ma tức mạnh hơn phóng về phía Phương Nguyên.
Vô số Hắc Ám ma vật, Thiên Ma, sinh linh Hồng Mông cũng đều vọt tới trước thần môn, như một đại quân, cắn chặt răng, liều mạng đánh về phía thần môn kia, đây chính là lá bài tẩy thứ hai Đế Hư giữ lại, dù ma tức không có cách nào trực tiếp đập nát thần môn, không cách nào ăn mòn thần môn vậy thì có thể xé nát nó, hủy diệt nó.
Tam phương Thiên Ngoại Thiên đều sẽ bị hủy diệt, huống chi chỉ là một thần môn.
Vào lúc này, bản thân Phương Nguyên không ra tay ngăn cản những ma vật kia, cứ để tùy ý bọn chúng vọt tới trước thần môn.
Ầm ầm ầm!
Dưới tác động của loại sức mạnh này, rốt cuộc thần môn cũng xuất hiện dao động.
Ma vật vô tận, Thiên Ma, sinh linh Hồng Mông, sức mạnh bọn họ cô đọng hơn ma tức vô hình, thần môn có thể phòng vệ ma tức, nhưng không có cách nào phòng được bọn chúng trực tiếp tiến công, bọn chúng tùy ý tấn công thì dù một thế giới cũng sẽ bị xé nát, một thần môn, đương nhiên cũng sẽ không có khả năng thủ, trừ phi Phương Nguyên lần thứ hai canh giữ trước cửa.
Nhưng lần này Phương Nguyên không canh.
Lúc này, hai tay hắn khẽ nâng lên, niết pháp ấn.
Trên đỉnh đầu, đột nhiên có một đạo tiên triện bay ra, tử ý dịu dàng nhưng mang theo chút sát khí.
Từ xa, mèo trắng trên pháp chu nhìn thấy một đạo tiên triện, ánh mắt híp lại.
Mắt nó lim dim, vào lúc này cũng xuất hiện chút tinh thần.
Dù là Giao Long, cũng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn một cách chăm chú.
- Chính ngươi cũng đã nói, tuy rằng ngươi điều khiển Quan Thiên Kính của thiên đình Đế thị năm đó có thể tra khắp cả bầu trời, nhưng ngươi cũng không thể vận dụng nó đúng không, đặc biệt sau khi ngươi mượn nó thả Thiên Khiển xuống, càng không thể kiểm soát.
Phương Nguyên bình tĩnh nói, giống như đang thảo luận với Đế Hư một vấn đề nào đó.
- Vì thế năm đó ngươi sợ Côn Luân Sơn, liều lĩnh điều động Quan Thiên Kính, hạ xuống Thiên Khiển, muốn hủy diệt tất cả Côn Luân Sơn, nhưng ngươi không biết, trên Côn Luân Sơn lưu lại một bộ kinh văn, sau khi Thiên Khiển hạ xuống, ngươi lại muốn tìm được bộ kinh văn này, nhưng đã không dễ dàng như vậy.
- Không sai!
Đế Hư trầm mặc một lúc lâu, mới nói.
- Bây giờ ba mươi ba tầng trời, linh khí quá ít, sức mạnh Quan Thiên Kính khôi phục cực kỳ chậm chạp, mỗi một lần hạ Thiên Khiển xuống thì sẽ mất rất nhiều thời gian không được vận dụng, đến lần thứ hai điều động Quan Thiên Kính thì đã phát hiện bên trên Thiên Nguyên có vô số bộ kinh văn như vậy, ngay cả ta cũng không biết cái này thật sự có quan hệ đến Côn Luân Sơn hay không.
- Bởi vì khi đó kinh văn quá nhiều, truyền lưu quá rộng, nên ngươi nghĩ Thiên Khiển hàng lâm cũng không có cách nào?
Phương Nguyên nói đến chỗ này lại cảm thấy có chút buồn cười.
- Ngươi biết nguyên nhân là gì không?
- Chẳng lẽ Thiên Nguyên còn ẩn giấu một vị cao nhân?
Đế Hư lạnh lùng trả lời, hắn rất muốn biết rõ chuyện này.
Kỳ thực đây cũng là nỗi nghi hoặc trong lòng hắn.
Lúc đầu hắn cũng không biết Côn Luân Sơn lưu lại bộ kinh văn này.
Lần thứ hai hắn nhìn xuống Thiên Nguyên thì đã có vô số kinh văn, trái lại càng khó phân biệt thật giả.
Nếu bây giờ, từ trên người Phương Nguyên phát hiện ra kinh văn này là thật, đáp án kia liền rất rõ ràng, trên Thiên Nguyên nhất định còn tồn tại một vị cao nhân, người sống sót dưới Thiên Khiển của hắn, đồng thời biết tầm quan trọng của kinh văn, cũng biết không che giấu nổi sự tồn tại của kinh văn, vì thế lập tức chế tác ra rất nhiều kinh văn giả, phân tán trong thiên hạ, làm rối loạn tầm mắt của hắn.
Con ngươi hắn bỗng nhiên co rút lại, thậm chí còn nghi ngờ quét mắt nhìn quanh.
Thiên Nguyên xuất hiện một Phương Nguyên đã khiến hắn hoảng sợ, nếu còn có một người như vậy tồn tại. . .
. . .
. . .
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Phương Nguyên nhìn thấu suy nghĩ của hắn, có chút bất đắc dĩ cười nói:
- Không phải có cao nhân tồn tại!
Đế Hư nhíu mày, không hề trả lời.
Bởi vì trong tình cảnh này, hắn cảm giác bản thân mở miệng liền giống một người ngu.
- Ngay cả ta cũng không biết kinh văn giả là ai làm, nhưng có thể suy tính ra!
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Sau đại kiếp nạn Côn Luân Sơn, vô số người đánh bạo lên núi, phát hiện trên núi chỉ còn lại một bộ kinh văn, cho nên đưa ra không ít suy đoán, có người cảm thấy nó có quan hệ đến đại kiếp nạn, cũng có người cảm thấy đây là một bộ bí kíp thần thông tối cao, cũng có người cảm thấy đây là bản đồ kho báu, tất cả mọi người đều muốn có được bộ kinh văn này. Cũng chính vì vậy bọn họ ra tay đánh nhau, tranh cướp không ngớt, vì phá rối cục diện, thậm chí có người làm ra rất nhiều kinh văn giả, chỉ để lừa gạt người bên ngoài không cướp được của họ.
Nói đến chỗ này, Phương Nguyên bất đắc dĩ thở dài.
- Đến cuối cùng ngay cả chúng ta cũng không biết thật giả, huống chi là ngươi?
Sắc mặt Đế Hư trở nên cực kỳ khó coi.
Đây là đáp án sao?
Đây là đáp án quái quỷ gì vậy?
Hắn thà nghe được đáp án có một vị cao nhân Thiên Nguyên lẩn trốn cũng cũng không nguyện nghe đáp án này.
Đáp án cuối cùng là bởi vì những người đó nghĩ muốn tranh cướp kinh văn, lừa dối lẫn nhau cuối cùng lại lừa hắn.
Từ trước đến giờ hắn xem thường nhân tâm, kết quả lại bị nhân tâm lừa gạt.
Chuyện này hoang đường biết bao.
Một chuyện vô cùng nghiêm túc, nghe ra lại giống như trò cười.
Những người chế tác kinh văn giả kia là điểu nhân à.
. . .
. . .
Phương Nguyên không lập tức nói chuyện, có chút đồng tình nhìn Đế Hư.
Loại đồng tình này không phải là giả.
Đương nhiên Đế Hư rất cường đại, hắn sinh ra trong Hắc Ám ma tức, là vị thần trời sinh.
Nhưng so với nhân tâm hắn vẫn quá đơn thuần.
. . .
. . .
- Chuyện này không thể nào. . .
Không biết qua bao lâu Đế Hư mới thấp giọng gầm lên.
Trong giọng nói vừa có chút bất đắc dĩ, vừa có sự phẫn nộ, thậm chí còn có chút ủy khuất, hắn như đang muốn chứng minh gì đó, hét to:
- Dưới Thiên Khiển ngụy tiên không còn, chính là Đại Thừa Thiên Nguyên, người vượt qua Đại Thừa dưới Thiên Khiển đều không có may mắn, trừ phi là Bất Hủ, mà bây giờ Thiên Nguyên căn bản không thể sinh ra Bất Hủ, cho nên kinh văn. . . kinh văn này. . .
- Nhất định là giả!
- Thiên Nguyên đúng thật không sinh ra được Bất Hủ!
Phương Nguyên bình tĩnh trả lời.
- Muốn sinh ra Bất Hủ, chỉ có bản thân thiên địa!
Sau đó hắn chuyển đề tài.
- Nhưng chuyện này cũng không thể đại biểu cho Thiên Khiển có thể xóa đi tất cả tồn tại, giống như kinh văn này.
Quyển kinh văn bay trong lòng bàn tay Phương Nguyên, dáng dấp từ từ biến hóa.
Từ một quyển sách cũ bắt đầu vươn lên không ngừng, giống như hạt ngọc trai đang dần dần tỏa ra ánh sáng vốn có.
Cảm nhận được loại biến hóa kia, ánh mắt Đế Hư ánh trở nên ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.
Chương 1927 Thiên Diễn Thuật (1)
Mà bên trên pháp chu, ánh mắt Giao Long Ma Ngang cũng trở nên vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Chỉ có mèo trắng, vào lúc này mắt mờ chân chậm, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng không quá kinh ngạc.
- Thiên Khiển không có cách nào xóa đi bộ kinh văn này, bởi vì nó vốn không phải là đồ vật ở thế gian.
Tiếng nói Phương Nguyên lanh lảnh, bộ kinh văn trong lòng bàn tay hắn đã có vô số văn tự màu vàng nhảy ra ngoài, như một mảnh màu vàng bay loạn bên cạnh hắn, mà theo những kinh văn vàng óng bay ra, bộ quyển kinh cũng dần dần phát sinh ra biến hóa, cởi trở về bổn tướng, lại tỏa ra tiên ý vô tận, một phù triện màu tím ám hợp với đại đạo.
- Ma Ngang huynh đệ, tiên triện của ngươi, ta tìm được rồi.
Phương Nguyên quay đầu nhìn Giao Long, nói:
- Kỳ thật nó vẫn luôn ở trên người ta!
- Đó chính là tiên triện của ta sao?
Từ xa nhìn một phù triện từ lòng bàn tay Phương Nguyên tỏa ra tiên huy vô tận, ánh mắt nhìn thẳng.
Nó vẫn không nhớ tới được chuyện trước kia nhưng từ trong miệng mọi người, cũng miễn cưỡng đoán được lai lịch của bản thân.
Tứ đại Thần Vệ lúc trước bảo vệ Đế Trì, cũng ngầm đồng ý để Đế Hiên nghịch chuyển Hồng Mông trảm tội nhân vạn tộc, thậm chí sau đại họa diệt vong, nó một mình cố thủ ba mươi ba tầng trời diệt vong, lập trường kiên định, Thần Vệ Thanh Long phía đông cương nghị, chính sự kiên nghị của nó, sau khi bạch cốt Chu Tước lòng sinh ý phản, dứt khoát kiên quyết đại chiến một trận với Chu Tước, đoạt tiên triện, đi về phía Thiên Nguyên.
Thế nhưng khi nó rơi vào Thiên Nguyên thì gặp biến cố, làm mất tiên triện, cũng mất đi trí nhớ, ngơ ngơ ngác ngác nhiều năm, thậm chí còn từng vì bản tính thích gây sóng gió, bị thánh nữ Bích Lạc tiên tử Vong Tình Đảo câu ở Nam Hải, một lần câu là ba ngàn năm.
Hóa ra tiên triện của hắn bị Côn Luân Sơn đoạt đi.
Dựa theo suy đoán này cũng hợp lý.
Lúc trước Côn Luân Sơn vì thôi diễn ra phương pháp hóa giải đại kiếp nạn vĩnh viễn, đã thu thập rất nhiều dị bảo trong thiên hạ.
Tiên triện của nó chắc cũng bị đưa đến Côn Luân Sơn trong tình huống như vậy.
Đạo Nguyên Chân Giải ghi chép phía trên tiên triện này, cho nên khi Đế Hư giáng Thiên Khiển xuống nó vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Có thể chống đối Thiên Khiển, đương nhiên không phải đồ vật của thế gian.
Như thế, có rất nhiều vấn đề hiện lên trong lòng mọi người.
- Cho dù bọn họ có lưu lại quyển kinh văn này…
Ánh mắt Đế Hư ảo nảo, đảo qua bóng người ở sau lưng Phương Nguyên, lúc trước hắn vì kiêng kỵ những người này cho nên mới liều lĩnh, mượn Quan Thiên Kính, hạ Thiên Khiển xuống, nhưng không nghĩ tới những người này vẫn lưu lại một vài thứ gì đó, lúc này, hắn không nhịn được muốn hỏi một vấn đề, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ tập trung trên người Phương Nguyên.
- Những người này có ích lợi gì ở đây?
Đây không phải là một câu hỏi đơn giản nhưng hắn thật sự muốn biết.
Việc đã đến nước này, tất cả tự tin trước đó của hắn cũng trở nên nhạt nhòa.
Hắn phát hiện, có quá nhiều chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, cho nên hắn muốn hiểu rõ.
- Năm đó vị Tiên đế cuối cùng lưu lại bia tội nhân, bia văn viết nhân tâm có thiếu, bên trong che giấu chân tướng của đại kiếp nạn.
Đối mặt với câu hỏi này, Phương Nguyên thở ra một hơi, nhìn về phía Đế Hư, nhẹ giọng nói:
- Mà những vị tiền bối Côn Luân Sơn bế quan mười năm, tập kết tất cả những đại tu hành giả đứng đầu thế gian, lấy kinh nghiệm Thiên Nguyên chống chọi đại kiếp nạn qua vô số năm thôi diễn, cuối cùng cũng lưu lại lĩnh ngộ của bọn họ, thế gian đồn đại không sai, ở một trình độ nào đó, bọn họ lưu lại được phương pháp giải quyết đại kiếp nạn.
- Phương pháp giải quyết đại kiếp nạn?
Bỗng nhiên Đế Hư mở miệng cười lớn, biểu hiện có chút điên cuồng.
Dù bây giờ hắn đã thừa nhận, tình thế vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn, nhưng nghe lời này, hắn vẫn cười.
- Ngươi có biết, bây giờ các ngươi đối mặt đã không còn là đại kiếp nạn Thiên Nguyên nữa không.
Giọng nói Đế Hư bỗng nhiên trở nên hùng hồn, rung động bốn phương tám hướng, trầm như sấm nổ.
- Ngươi có biết, bây giờ các ngươi đối mặt có thể là sự hủy diệt toàn bộ ba mươi ba tầng trời, đại tai biến mà ngay cả Tiên đế cũng không thể làm gì được, các ngươi đối mặt là một trận lũ có thể thay đổi bố cục của thế giới, cả một thế hệ mới. Đối mặt với cơn lũ như vậy ngươi không biết xấu hổ mà nói một đám tu sĩ Thiên Nguyên, một đám tu sĩ ngay cả Bất Hủ cũng không có, một đám không biết chân tướng có thể tìm ra cách giải quyết sao?
- Biết chân tướng, không chắc có thể hóa giải đại kiếp nạn. . .
Trong tiếng cười lớn của Đế Hư, Phương Nguyên đặc biệt kiên định, tiếng nói trong sáng, vang vọng trong ma tức vô biên.
- Tương tự, không biết chân tướng đại kiếp nạn có lẽ càng tập trung hơn vào đại kiếp nạn, những đạo lý này ta nghĩ ngươi sẽ không hiểu.
- Vậy để ta xem, rốt cuộc bọn họ lưu lại món đồ gì. . .
Đế Hư uy nghiêm đáng sợ quát chói tai, hai tay rung lên, hồng triều xung quanh lại nổi lên.
Hắc Ám ma tức vô tận xoay quanh sau lưng hắn, tích tụ sức mạnh vô tận.
Bây giờ, lực lượng này đã tích tụ vô cùng mạnh mẽ, lần thứ hai gào thét mà tới.
Mà mặt của hắn vặn vẹo bên trong Hắc Ám ma tức, chìm nổi, mang theo vẻ xem thường lạnh nhạt và kiêng kỵ ẩn giấu rất sâu.
Chương 1928 Thiên Diễn Thuật (2)
Vừa nãy hắn rình đã lâu, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội xuất thủ muốn lấy đi tính mạng của Phương Nguyên, lại không nghĩ bị những chân linh tu sĩ Côn Luân Sơn ẩn thân trong Đạo Nguyên Chân Giải ngăn cản, bây giờ nghe Phương Nguyên nói nửa ngày cũng không biết bên trong Đạo Nguyên Chân Giải ẩn giấu huyền diệu đến cỡ nào, nhưng hắn vẫn cảm giác bản thân chiếm thế chủ động. Chính vì vậy, hắn không nhất định phải chờ Phương Nguyên triểu khai tất cả thủ đoạn, nên nhanh chóng tích trữ sức mạnh, lần thứ hai nhấc lên ma tức, có điều phương pháp đã thay đổi.
Trước đó hắn áp chế Phương Nguyên cũng tìm kiếm cơ hội.
Nhưng lần này, hắn không tìm cơ hội nữa mà chỉ nghĩ áp chế Phương Nguyên.
- Ta xem ngươi là Nhân tộc cuối cùng mới cho phép ngươi nói với ta nhiều như vậy.
- Trên thực tế căn bản không cần thiết!
- Ta cũng xem thường việc tìm hiểu Thiên Nguyên các ngươi đến tột cùng là làm cái gì, tính toán cái gì, ta chỉ muốn xem một chút.
- Lực phá diệt hạ xuống ba mươi ba tầng trời, đến tột cùng ngươi có thể làm được gì.
- . . .
- . . .
Trong ma tức, gào thét đánh ra, như hóa thành tiếng nói của Đế Hư.
Nghe giống như ma tức đang nói chuyện, chất vấn Phương Nguyên.
Đây là sức mạnh đủ để hủy diệt ba mươi ba tầng trời, ngay cả Tiên đế cũng đều bó tay, ngươi có thể chống đối sao?
Ngươi có thể ngăn cản được nhất thời, có thể ngăn cản được một đời sao?
. . .
. . .
- Nên kết thúc rồi.
Mà vào lúc này, đón nhận Hắc Ám ma tức đánh tới, Phương Nguyên cũng thấp giọng nói.
Hắn quay người sang cúi đầu trước pháp thân tu sĩ Côn Luân Sơn xung quanh.
Sau đó hắn quay người lại, hai tay chậm rãi giơ lên, thế giới sau lưng trong khoảnh khắc mở ra hoàn toàn.
Không giống bóng tối Hắc Ám ma tức như có thể nuốt chửng ánh sáng, thế giới sau lưng của hắn tỏa ra hào quang vàng sáng chói.
Trong chốc lát, thân hình Phương Nguyên đứng trước thế giới kia được phác họa rõ ràng.
- Các vị tiền bối, tâm huyết của các ngươi ta sẽ không phụ lòng!
Phương Nguyên trầm giọng nói, hai tay chậm rãi hợp thành chữ thập.
Trong khoảnh khắc đó, những kinh văn vàng óng quanh hắn đều bay ra, hóa thành một văn tự cực lớn, chống đỡ bên trong thế giới sau lưng hắn.
Những kinh văn đó, thoạt nhìn hư ảo mờ mịt, tựa như không có thực chất, nhưng lại có sức mạnh chống đỡ một thế giới, Phương Nguyên đã luyện hóa tam phương Thiên Ngoại Thiên, cho nên có vẻ cực kỳ to lớn, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết làm cách nào để dễ dàng điều khiển thế giới, vào lúc này lại bị những kinh văn chống đỡ, đồng thời đang bị một sức mạnh vô cùng cường đại đè ép, biến thành dáng dấp khác.
Cuối cùng nó giống như một cánh cổng khổng lồ.
Cứ như thế canh giữ trước Lục Đạo Luân Hồi đại trận, tọa trấn hư không, kim quang lấp lóe, vĩnh trấn Bất Hủ.
. . .
. . .
- Điều khó khăn nhất trên đời là chấp niệm của con người.
Phương Nguyên đứng trước thần môn khổng lồ, xung quanh hắn đều là bóng người vàng óng vô tận, chậm rãi trở nên mờ nhạt.
Hắn như nhìn thấy ngàn năm trước, đám người kia trên Côn Luân Sơn.
Bọn họ vì thôi diễn ra phương pháp hóa giải đại kiếp nạn vĩnh viễn mà tụ hội trên Côn Luân Sơn, nỗ lực hết mình để giải thoát muôn dân.
Khi đó bọn họ không biết chân tướng của đại kiếp nạn, đối mặt với nỗi sợ hãi vô định.
Nhưng bọn họ vẫn quyết định liều lĩnh, muốn thôi diễn ra chân tướng và phương pháp.
Vì vậy bọn họ một lòng kiên định, tìm kiếm manh mối từ trong bí ẩn, hiểu rõ hết mọi chuyện, bọn họ là những người thông minh nhất Thiên Nguyên, làm việc cũng có thể biến những thứ bình thường thành thần kỳ, từ trong cục diện bế tắc dần tìm kiếm ra thần môn, bọn họ biết rõ con đường họ phải đi, đồng thời đang dần dần tiếp cận mục tiêu. . .
Bọn họ không giống Phương Nguyên.
Phương Nguyên tìm kiếm chân tướng, xem nguyên nhân chuyện này từ đâu mà có.
Bọn họ tuỳ việc mà xét, nếu vì chống lại đại kiếp nạn, vậy thì bắt tay từ đại kiếp nạn.
Cho nên bọn họ tìm hiểu ma tức, phân tích ma tức, thảo luận ma tức vì sao hình thành, vì sao khiến vạn vật thành ma!
Có điều khi bọn họ tiếp cận mục tiêu càng gần, thì tồn tại nào đó dần chú ý đến bọn họ.
Tồn tại kia ở chỗ thật xa, cảnh giới của hắn rất cao, nghĩ rằng bản thân sẽ không bị phát hiện.
Nhưng thành tâm thành ý là có thể đoán được.
Có lẽ những người kia không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng có thể mơ hồ cảm giác được nguy hiểm vô cùng to lớn sắp giáng xuống.
Thế là bọn họ ghi chép tất cả lĩnh ngộ của bản thân trên một tiên triện.
Sau đó, bọn họ tiếp tục thôi diễn, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Đợi đến khi cơn hạo kiếp hàng lâm thì bọn họ đều rất bình tĩnh.
Bởi vì bọn họ biết, chấp niệm và không cam lòng của bản thân, trí tuệ mà bản thân thôi diễn ra sẽ ở lại một nơi nào đó, chờ đợi được người ta mở ra, chờ đợi được người kế thừa có thể lý giải được đạo lý của bọn họ, sau đó lại tiếp tục thôi diễn.
. . .
. . .
Trong quá trình nghịch đẩy thiên số ba mươi ba tầng trời rách nát, Phương Nguyên đã vận chuyển Thiên Diễn Thuật đến cực hạn.
Đến cực hạn tự nhiên cũng lĩnh ngộ rất nhiều chân lý.
Cũng đến lúc này, hắn mới biết bên trong Đạo Nguyên Chân Giải đến tột cùng là cái gì!
Giống như Đế Hiên lưu lại bên trong bia tội nhân, bên ngoài nói nhân tâm thiếu hụt, bên trong nói nguồn cơn đại kiếp nạn.
Chương 1929 Mèo trắng đang cười (1)
Trong Đạo Nguyên Chân Giải, bên ngoài giảng giải làm sao tu tâm, sâu xa bên trong nói cách hóa giải đại kiếp nạn.
Trước đây Lang Gia Các chủ đã từng nói, bên trong Đạo Nguyên Chân Giải cũng có ý như bên ngoài.
Lời này kỳ thực không sai!
Bên trong Đạo Nguyên Chân Giải nhìn qua đều là đạo lý lớn.
Khốn cùng, vô vị!
Nhưng cũng chính từ những đạo lý lớn này, mới chân chính khiến người ta kiểm soát được trái tim mình.
Bề ngoài Đạo Nguyên Chân Giải cũng chỉ nói đạo lý mà thôi, bảo vệ bản thân không bị ma tức ảnh hưởng.
Tâm càng cường đại, càng không bị ma tức ảnh hưởng.
Mà bên trong Đạo Nguyên Chân Giải lại ẩn giấu trí tuệ và chấp niệm của vô số tu sĩ cao minh.
Mặc dù bọn họ đã chết rồi, nhưng vẫn có một tia chấp niệm mượn tiên triện bảo lưu lại, bọn họ đã không có linh thức nữa, nhưng sau khi có người kế thừa, họ sẽ mượn người kia làm cơ sở, mượn căn cơ và thức hải tiếp tục thôi diễn phương pháp giải quyết đại kiếp nạn.
Đây chính là bí mật của Thiên Diễn Thuật.
- Hiện tại ngươi ở trên ba mươi ba tầng trời, đối diện với sức mạnh có thể hủy diệt đại Tiên giới rách nát này, một thân một mình, tứ cố vô thân, thậm chí ngay cả pháp lực cũng không nguyên vẹn, dù ngươi nói tốt như thế nào, mê hoặc thế nào ta cũng không tin, ta chỉ muốn xem nếu ta thật sự đưa tới sức mạnh phá diệt tất cả, bằng chút bản lĩnh của ngươi có thể chịu đựng được bao lâu.
Giọng nói của Đế Hư vang lên mang theo ma tức vô tận mà tới.
Xung quanh sóng dữ ngập trời tựa như Cự Ma vô hình, lay động căn cơ thiên địa, thôn phệ tất cả.
Trọng giọng nói của Đế Hư đã không còn tức giận, thay vào đó, vô cùng tỉnh táo!
Lần này, hắn cũng không nghĩ đến sự lo lắng hay thủ đoạn nào, mà chân chính kích động Hắc Ám ma tức mà hắn có thể dẫn dắt lại đây, trước đó, hắn đã luân phiên đại chiến với Phương Nguyên, cũng đã dẫn dắt ma tức thiên địa tràn ngập ba mươi ba tầng trời đến nơi này, cũng dựa vào những ma tức, hắn miễn cưỡng phá huỷ tam phương Thiên Ngoại Thiên, gây áp lực vô tận lên Phương Nguyên.
Mà bây giờ, hắn đưa tới ma tức càng ngày càng nhiều, đã đạt đến nhị phương thiên địa, thậm chí càng nhiều hơn.
Vốn ba mươi ba tầng trời có ma tức vô tận, có thể nói dùng mãi không cạn!
Đây là nơi chiếm ưu thế của hắn, đưa tới ma tức càng nhiều, áp lực trên người Phương Nguyên càng lớn.
Đây cũng là ý định của Đế Hư.
Hắn nói chuyện với Phương Nguyên liền phát hiện những gì Phương Nguyên nói hắn không hiểu.
Thậm chí từ trên người Phương Nguyên cảm nhận được hắn như kẻ ngu.
Vì thế hắn không muốn nói thêm, chỉ muốn dùng sức mạnh nghiền ép.
Dù như thế nào, hắn vẫn đang chiếm ưu thế.
Nơi này là đại Tiên giới, khắp nơi đều có Hắc Ám ma tức, có Thiên Ma, có lợi cho hắn.
Những sức mạnh này, hắn có thể mượn dùng.
Nếu số lượng Hắc Ám ma tức một phương thiên địa không trấn áp được Phương Nguyên, như vậy thì hai phương thiên địa.
Hai phương thiên địa không được, thì ba phương, thậm chí đến thập phương thiên địa.
Đối với hắn mà nói, chỉ là vấn đề thời gian!
Hắn là sinh linh Hồng Mông, hắn chỉ muốn trưởng thành đến trình độ đầy đủ, thậm chí có thể kích động tất cả ma tức.
Nhưng Phương Nguyên trong đại Tiên giới tàn tạ chỉ có một thân một mình.
Cho dù Phương Nguyên có cảnh giới thần thông cao đến đâu, pháp lực đều không khởi nguồn, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn, có thể triển lộ ra sức mạnh và thủ đoạn khó lường, tạo uy hiếp cho hắn, khiến hắn cảm giác vướng tay chân, nhưng đại thế trước mặt, Phương Nguyên vẫn bé nhỏ không đáng kể.
Dù sao, thế cuộc này Tiên đế cũng bó tay chịu trói.
Phương Nguyên mạnh hơn, nhưng chưa chắc mạnh hơn Tiên đế!
. . .
. . .
Xung quanh là một vùng tăm tối, nhưng nhìn về phía xa có thể nhìn thấy bóng tối điên cuồng cuốn tới.
Từng tầng từng tầng, trùng trùng điệp điệp.
Điều này làm cho bóng tối xung quanh càng dày đặc hơn, gần như hóa thành chất lỏng, trở thành làn sóng thật sự.
Mà trong làn sóng này lại nhìn thấy ma vật vô tận lít nha lít nhít.
Lúc này ma vật vọt tới, nhiều hơn trước gấp mười lần.
Tựa như dòng suối vĩnh viễn không thể so với sông lớn, ma tức trước đó cũng không thể so sánh với bây giờ.
Ma tức tràn đầy hai phương thiên địa cùng lúc ập xuống Phương Nguyên.
Mà trong ma tức này, hai tay Đế Hư đặt sau lưng, mắt lạnh nhìn phía trước, con ngươi thu nhỏ lại.
Sinh linh Hồng Mông bên cạnh hắn ý thức được thời cơ đã đến, tất cả giận dữ điên cuồng, chuyển động một thân ma tức của bản thân, bên trong biển ma tức cuồng bạo như tướng lĩnh đại quân ma vật vô tận. Từ trong hư không, hình thành vô số hình dạng xoắn ốc, tự xa mà đến, tích trữ sức mạnh khiến người ta sợ hãi, vọt về phía thần môn kia.
Ma tức, ma vật, Thiên Ma, sinh linh Hồng Mông và Đế Hư trong cuồng triều vô tận lạnh nhạt quan sát.
Hết thảy bọn chúng như đang giương nanh múa vuốt, đủ để phá diệt tất cả.
Trong luồng cuồng triều trước đó, dù là Lục Đạo Luân Hồi đại trận, thoạt nhìn cũng vô cùng nhỏ bé huống chi Phương Nguyên canh giữ phía trước.
Nhưng đón một luồng cuồng triều vô tận này, sắc mặt Phương Nguyên lại vô cùng bình tĩnh.
. . .
. . .
- Ta dùng một kiếm thủ Thiên môn, không để bóng tối rơi xuống nhân gian.
Hắn không mở miệng nhưng thần niệm dồi dào khiến hư không rung động, hình thành một loại âm thanh hùng hồn mà trong sáng.
Chương 1930 Mèo trắng đang cười (2)
Tiếng nói của Phương Nguyên dung hợp vào tiếng tụng kinh vang trong hư không, như đã tích súc từ lâu đời, khuấy động nhân tâm.
Ngay cả cánh cổng được tạo ra từ thế giới, vào lúc này cũng mơ hồ rung động, tỏa ra một loại hàm vị vô hình.
Kim quang cực kỳ chói mắt.
Khi tiếng ngâm tụng vang lên thì ma tức tiên phong cũng đã đến trước thần môn.
Ầm ầm!
Ma tức ngập trời đánh đến trước thần môn, mạnh mẽ như có thể đập nát một thế giới hoàn chỉnh, nhưng cánh cổng này được tạo ra từ thế giới Phương Nguyên luyện thành, thế giới này hấp thu bổn nguyên tam phương Thiên Ngoại Thiên, nội tình gần như vô hạn, bây giờ hóa thành thần môn, tọa trấn trong hư không, như vĩnh hằng, dù cho ma tức mạnh hơn, trước sau vẫn đứng vững, không chút lay động.
Từ xa, Đế Hư bên trong ma tức lạnh nhạt mà nhìn.
- Có thể chặn ma tức xung kích, không tính là gì. . .
Hắn quan sát dưới ma tức đánh ra, thần môn xuất hiện một loại biến hóa rất nhỏ, ánh mắt lạnh lùng.
- Hồng Mông cường đại nhất, vốn không phải là sức mạnh xung kích, mà là ăn mòn!
. . .
. . .
Phía kia thần môn đương nhiên cường đại, nhưng sóng ma tức cũng không phải bình thường, cho dù không có cách nào trực tiếp vỗ nát bấy thế giới này, nhưng ít nhất cũng có thể thẩm thấu đi vào, từ từ ăn mòn thế giới, mãi cho đến khi thế giới này mục nát.
Dù có Tiên bảo trấn áp thế giới Thiên Ngoại Thiên cũng đều bị ăn mòn như vậy.
Vì thế bọn họ mới dẫn ma tức vào Thiên Nguyên, trở thành đại kiếp nạn của Thiên Nguyên.
Đây chính là nổi đáng sợ lớn nhất của Hắc Ám ma tức.
Trước giờ không có đồ vật nào không bị Hắc Ám ma tức ăn mòn.
Hiện tại, hắn đang quan sát điểm này.
Hắn không tin thế gian có đồ vật bất hủ, vì thế hắn cũng không tin có đồ vật không bị Hắc Ám ma tức ăn mòn.
Có điều. . .
Kết quả quan sát được lại làm cho ánh mắt vốn lạnh lùng của Đế Hư có chút bất ngờ.
Hắn nhìn thấy, sau khi ma tức đánh vào đã thuận thế đan dệt leo lên, nhuộm dần về phía thần môn, nhưng ngoài dự đoán mọi người, trên thần môn kim quang sáng chói, giống như gợn nước, không có một tia ma tức nào bám trên thần môn, đều đã bị kim quang rửa đi, dường như kim quang trong Đạo Nguyên Chân Giải xuất hiện, có một loại thần năng quỷ dị nào đó, có thể che đậy nơi ma tức ăn mòn.
- Sao như vậy được?
Biến hóa này, làm cho ánh mắt Đế Hư lần thứ hai trở nên vô cùng căm tức.
Hắn không biết thần môn này có vĩnh viễn không bị ma tức ăn mòn hay không, nhưng ít nhất lúc này, nó làm được.
- Ma tức có thể ăn mòn tất cả!
Vào lúc này, Phương Nguyên cũng chú ý đến, kết quả để làm cho hắn vô cùng hài lòng:
- Thần môn này không chỉ được thiên địa hóa ra, mà nó còn là chấp niệm của các vị tiền bối Côn Luân Sơn, có tâm ý của bọn họ mới luyện hóa thành một đạo thần môn như bây giờ.
- Nhân tâm chính là nơi dễ dàng bị ma tức ăn mòn nhất.
Hắn tự lẩm bẩm:
- Nhưng cũng là nơi không dễ dàng bị ăn mòn nhất.
Khi hắn biến ra một thần môn, đã mượn Đạo Nguyên Chân Giải giấu diếm Chân linh lực biến thành, bản thân thần môn cũng có sức mạnh của Đạo Nguyên Chân Giải, mà sức mạnh của Đạo Nguyên Chân Giải có rất nhiều loại giải thích, có thể nói là tàn linh, có thể nói là chấp niệm, nói lớn lao hơn chính là đạo lý, đó là đạo lý chuyên môn dùng để giáo hóa, tu luyện nội tâm của chính mình.
Hắc Ám Ma Chủ từng nói, đại kiếp nạn đến từ nhân tâm.
Khi Phương Nguyên xác minh trong bia đá nhìn thấy khởi nguồn của Hồng Mông Đạo Khí, hắn biết, cũng có thể nói ma tức đến từ nhân tâm.
Ma tức vốn là sức mạnh nhân tâm, vì thế Đạo Nguyên Chân Giải mơ hồ có thể khắc chế loại sức mạnh này.
Hắn mượn Đạo Nguyên Chân Giải luyện ra một thần môn không sợ hãi ma tức.
. . .
. . .
Vào lúc này Đế Hư vẫn chưa làm gì, chỉ cho luồng ma tức mạnh hơn phóng về phía Phương Nguyên.
Vô số Hắc Ám ma vật, Thiên Ma, sinh linh Hồng Mông cũng đều vọt tới trước thần môn, như một đại quân, cắn chặt răng, liều mạng đánh về phía thần môn kia, đây chính là lá bài tẩy thứ hai Đế Hư giữ lại, dù ma tức không có cách nào trực tiếp đập nát thần môn, không cách nào ăn mòn thần môn vậy thì có thể xé nát nó, hủy diệt nó.
Tam phương Thiên Ngoại Thiên đều sẽ bị hủy diệt, huống chi chỉ là một thần môn.
Vào lúc này, bản thân Phương Nguyên không ra tay ngăn cản những ma vật kia, cứ để tùy ý bọn chúng vọt tới trước thần môn.
Ầm ầm ầm!
Dưới tác động của loại sức mạnh này, rốt cuộc thần môn cũng xuất hiện dao động.
Ma vật vô tận, Thiên Ma, sinh linh Hồng Mông, sức mạnh bọn họ cô đọng hơn ma tức vô hình, thần môn có thể phòng vệ ma tức, nhưng không có cách nào phòng được bọn chúng trực tiếp tiến công, bọn chúng tùy ý tấn công thì dù một thế giới cũng sẽ bị xé nát, một thần môn, đương nhiên cũng sẽ không có khả năng thủ, trừ phi Phương Nguyên lần thứ hai canh giữ trước cửa.
Nhưng lần này Phương Nguyên không canh.
Lúc này, hai tay hắn khẽ nâng lên, niết pháp ấn.
Trên đỉnh đầu, đột nhiên có một đạo tiên triện bay ra, tử ý dịu dàng nhưng mang theo chút sát khí.
Từ xa, mèo trắng trên pháp chu nhìn thấy một đạo tiên triện, ánh mắt híp lại.
Mắt nó lim dim, vào lúc này cũng xuất hiện chút tinh thần.
Dù là Giao Long, cũng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn một cách chăm chú.
Bình luận facebook