-
Chương 1936-1940
Chương 1936 Người kia nở nụ cười (2)
Thời gian như đọng lại, có vô số ánh mắt nhìn về phía pháo hoa.
Đế Hư cắn chặt hàm răng, gắt gao nhìn về phía pháo hoa tỏa ra, rất nhanh sắc mặt thay đổi.
Hắn muốn xem cảnh tượng Phương Nguyên bị kính quang chôn vùi.
Nhưng hắn nhìn thấy là cảnh tượng Phương Nguyên cắn chặt răng, điều khiển một luồng ánh kiếm chặn kính quang lại, hắn nhìn thấy thời khắc nguy cấp Phương Nguyên phất tay, một tia Tâm Ý kiếm quang, trực tiếp chặt đứt một tia xuyên qua thế giới mà đến, sau đó, ngưng trệ một lát, một luồng ánh kiếm này bỗng nhiên đi ngược dòng nước, miễn cưỡng chia một tia kính quang làm hai nửa, chém về phía trời xa.
- Khách, khách.
Kính quang như biến thành thực chất, mơ hồ có thể nghe được âm thanh phá nát.
Một luồng ánh kiếm trực tiếp men theo kính quang mà đi, trong nháy mắt đã bay ra thế giới xa vô cùng.
Bỗng nhiên Đế Hư ý thức được vấn đề, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Nhưng vào lúc này, ngay cả hắn cũng không kịp phản ứng, chỉ vội xoay người nhìn về phía Thái Hoàng Thiên.
Thái Hoàng Thiên trong Tiên Đế Cung với Tiên khí mờ mịt, bảo kính cao cao treo trên đỉnh Đế Cung, kính quang đã bắt đầu trở nên suy kiệt, bởi vì sức mạnh ẩn chứa bên trong bảo kính đã tiêu hao quá nhiều. Nhưng ngay vào lúc này, theo phía kính quang bắn ra xa, chợt có một luồng ánh kiếm bay tới, ven đường đến hoàn toàn đánh vỡ kính quang, rồi sau đó một đường bay tới, dần dần áp sát bảo kính. . .
- Ngươi. . . Ngươi dám. . .
Tiếng nói Đế Hư chợt vang lên, mang theo sợ hãi và phẫn nộ vô cùng.
Nhưng không chờ hắn nói xong, dư âm một luồng ánh kiếm đã trực tiếp chém trên bảo kính.
- Phập.
Đột nhiên trên mặt kính trơn như nước xuất hiện vết nứt.
Kiếm quang biến mất, trời đất lại trở nên yên tĩnh.
Bên trên mặt bảo kính, bắt đầu từ vết nứt đó, có càng nhiều vết nứt kéo dài ra, giống như những chuối hạt, theo những vết nứt này xuất hiện, ánh sáng bảo kính dần dần trở nên càng ảm đạm, như đôi mắt của một người sắp chết.
- Ầm.
Qua một lúc lâu, vết nứt trên bảo kính đạt đến cực hạn, một tiếng nổ ầm vang, chia năm xẻ bảy.
Tiên khí quanh quẩn Thái Hoàng Thiên, đột nhiên một trận gió kéo mây tới, che khuất tất cả ánh sáng.
Bảo kính vỡ tan khiến không gian trở nên hiu quạnh.
Xung quanh rơi vào yên lặng với tốc độ cực nhanh, chỉ còn sự ảm đạm.
Đế Hư cắn chặt hàm răng, trong ánh mắt ẩn chứa đầy sự phẫn nộ và tuyệt vọng.
Không chỉ có hắn mà lúc này tất cả sinh linh Hồng Mông cũng đều cảm giác được một loại sợ hãi tột cùng.
Quan Thiên Kính. . .
. . . Lại bị chém phá dễ dàng như vậy sao?
Đây cũng là đồ vật bọn họ dùng để giám sát thiên hạ, là bảo vật để bọn họ quét sạch tất cả uy hiếp, sao lại có kết quả này.
. . . Làm sao có thể?
Loại thần thông gì có thể đạt đến uy lực như vậy?
Loại sức mạnh gì có thể chém nát Quan Thiên Kính?
. . .
. . .
- Tiền bối, kiếm của người quả nhiên rất mạnh!
Mà vào lúc này, Phương Nguyên cũng đang thở hổn hển.
Chém ra một kiếm hắn cũng tiêu hao quá nhiều thể lực, không thể hình dung nổi.
Dù sao hắn cũng không bằng Thanh Dương Kiếm Si, đó là một quái vật, có thể liên tục chém ra Tâm Ý Kiếm không ngừng, mà Phương Nguyên, dù tu vi cao thâm đến đâu, sức lực mạnh mẽ đến đâu, vận dụng Tâm Ý Kiếm cũng chỉ là kiếm mạnh nhất, hơn nữa sau khi chém ra một kiếm thân thể uể oải vô tận, cần thời gian tương đối dài an dưỡng mới có thể khôi phục như cũ. . .
Đối mặt sức mạnh Thiên Khiển, hắn chém ra một kiếm này.
Hiệu quả một kiếm này ngoài dự liệu của đối thủ, cũng làm cho hắn rất hài lòng.
Nhưng hắn tiêu hao quá nhiều pháp lực.
Vào lúc này, áo bào xanh quanh người hắn có chút mờ nhạt, sắc mặt cũng có chút ảm đạm.
- Ngươi hủy Quan Thiên Kính của ta, ta muốn ngươi chôn cùng!
Tiếng của Đế Hư vang lên cách đó không xa, ma tức mênh mông cuồn cuộn như cuồng triều bị Đế Hư cuốn tới. Có thể nhìn thấy trong ma tức, vẻ mặt phẫn nộ của Đế Hư như ẩn như hiện, thần niệm rung động ma tức xung quanh, tỏa ra từng luồng thực chất giống như tiếng nói, giống như chú ngữ đến từ viễn cổ chấn động lòng người, thần hồn như muốn bay ra ngoài.
- Rốt cục cũng đến lúc ngươi tiêu hao tất cả pháp lực.
- Dù tu vi của ngươi thông thiên thì đã làm sao, đây là sân nhà của ta, thế giới của ta. . .
- Không còn pháp lực, ta xem ngươi làm sao đấu lại ta?
- . . .
- . . .
Với thế giới này, ma tức bên cạnh hắn tỏa ra sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, nuốt chửng cả Phương Nguyên.
Đòn đánh này, hắn vốn chờ đợi đã lâu.
Bắt đầu từ sớm, hắn biết bản thân tranh đấu với Phương Nguyên rất khó phân thắng bại trên thần thông và pháp thuật, bởi vì bọn họ một người là sinh linh Hồng Mông trời sinh, một người là Nhân tộc văn minh đỉnh phong, nói đơn giản bọn họ đều tiếp cận đại đạo, vì thế thần thông pháp thuật của bọn họ hầu như không có kẽ hở. Cuộc đại chiến cứ như vậy, hoặc là chiến đấu mấy trăm năm, chờ đối phương tâm chí không đủ, lộ ra một kẽ hở nào đó, hoặc là, cũng chỉ có thể đánh đến khi sức mạnh tiêu hao hết, đánh đến từng gốc gác sức mạnh.
Phương Nguyên rất mạnh, gốc gác cũng rất sâu.
Nhưng cuối cùng hắn cũng là người tiêu hao hết trước tiên.
Bởi vì nơi này là ba mươi ba tầng trời bị phá diệt, xung quanh đều có ma tức vô tận.
Chương 1937 Vĩnh Trấn Thiên Nhân Quan (1)
Những ma tức này đối với hắn là pháp lực thượng thừa nhất, nhưng đối với Phương Nguyên lại là ma tức.
Vì thế Phương Nguyên phải thua.
Tuy rằng một kiếm này Phương Nguyên chém phá Quan Thiên Kính, nhưng hắn cũng đã hao hết sức mạnh.
Tuy rằng Đế Hư đau lòng, nhưng cũng cảm thấy bản thân đã chờ được cơ hội tốt.
. . .
. . .
Ma tức cuồn cuộn, bao trùm lấy Phương Nguyên đang vô cùng uể oải.
Trong ngoài thần môn, mèo trắng, Thanh Long, Lạc Phi Linh, thậm chí Lữ Tâm Dao đang ẩn núp nhìn thấy một màn này, đều kinh sợ mở lớn hai mắt. Đã đến một bước này, dù tu vi các nàng không đủ, cũng nhìn ra vấn đề.
Bọn họ nghĩ mãi mà không hiểu. . .
Lá bài tẩy hai bên đã lấy ra hết, tiềm lực tiêu hao hết, đối mặt với sức mạnh lớn như vậy làm sao đấu lại?
- Không có pháp lực sao?
Nhưng cũng ngay vào lúc này, tiếng Phương Nguyên chậm rãi vang lên.
Hắn nhìn Đế Hư điên cuồng vọt tới, đáy mắt lóe qua sắc thái kiên nghị.
Cùng lúc đó, hắn cũng đã sớm có một quyết định khác, đang chờ được thực hiện.
Hiện tại, thoạt nhìn hắn đã tiêu hao sạch pháp lực, đột nhiên hai tay giơ lên, trước ngực niết pháp ấn, rồi sau đó Huyền Hoàng khí phía sau hắn còn sót lại, vào lúc này hình thành vòng xoáy, vòng xoáy này bắt đầu điên cuồng xoay tròn, lượn một vòng liền có Hắc Ám ma tức vô tận bị dẫn vào trong nước xoáy, làm vòng xoáy này trở nên càng lúc càng lớn.
- Ngươi. . .
Thấy cảnh ấy, Đế Hư vô cùng kinh ngạc, con ngươi mở thật lớn.
Hắn thật sự không hiểu, đây là Hắc Ám ma tức, làm sao Phương Nguyên dám trực tiếp dẫn vào trong cơ thể?
Cảm giác kinh ngạc làm cho hắn hoảng sợ.
Chỉ làm như vậy, bỗng nhiên một thân khí cơ của Phương Nguyên tăng vọt, vô cùng quỷ dị.
Phương Nguyễn dẫn Hắc Ám ma tức vô tận vào trong cơ thể, lúc đó cả người cũng biến hóa cực kỳ khủng bố, thanh khí quanh người hắn lẫn lộn một vài màu sắc quỷ dị, ngay cả áo bào xanh trên người cũng như bị bóng đen che kín.
- Chuyển sinh?
Xa xa, sinh linh bên trong thần môn, còn có Lữ Tâm Dao trốn trong bóng tối quan sát trận đại chiến đều kinh ngạc đến ngây người.
Bọn họ đều khó có thể tin nhìn Phương Nguyên.
Mái tóc màu đen của Phương Nguyên đã biến thành màu đỏ như máu vô cùng quỷ dị.
Ai có thể nghĩ tới, Phương Nguyên lại chủ động dẫn Hắc Ám ma tức thực hiện chuyển sinh?
- Ngã tự nhất khỏa tâm bất biến, sinh vu U Minh dã thị tiên.
Mà trong lúc vô số người kinh ngạc, Phương Nguyên bỗng nhiên mở miệng, nhẹ nhàng ngâm tụng.
Bây giờ trên người hắn là một thân ma tức, cực kỳ quỷ dị, nhưng tiếng nói lại vô cùng bình tĩnh, đặc biệt là đôi mắt, thư thái vô cùng, bên người như có như không tiếng tụng kinh, những kinh văn đó, đều là nội dung bên trong Đạo Nguyên Chân Giải, đều là đạo lý, sức mạnh này bảo vệ đạo tâm của hắn.
Trong tiếng nói, Phương Nguyên chậm rãi xoay người, ma tức xung quanh bị hắn khuấy động.
Sau đó hắn nhìn Đế Hư, chỉ cươi cười.
Nụ cười này vô cùng tà dị, nhưng cũng vô cùng tự tin.
Ngươi cũng hóa thành sinh linh Hắc Ám?
Đế Hư nhìn ý cười sâu không lường được của Phương Nguyên, trong lòng nhảy dựng lên.
Tình cảnh trước mắt xuất hiện ngoài dự liệu của hắn, thân là Nhân tộc một lòng nghĩ muốn bảo hộ cổ Thiên Nguyên, bản thân vốn là đối địch với sinh linh, sao bỗng nhiên Phương Nguyên từ bỏ đạo thân chuyển sinh thành dáng dấp như vậy? Điều quan trọng là, nếu hắn đã chuyển sinh thành dáng dấp như vậy, cũng đâu có khác gì những sinh linh Hồng Mông, bọn họ có còn xem là kẻ thù không?
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn mang theo sức mạnh cuồng bạo kéo tới.
Ma tức như sóng, từng tầng từng tầng, liên tiếp nghiền ép về phía Phương Nguyên.
- Ta đang ở bóng tối, tâm hướng về đại đạo!
Phương Nguyên đón nhận ma tức Đế Hư, hắn nhẹ nhàng ngâm tụng, nói ra một câu.
Cùng lúc đó, bàn tay hắn vung lên.
Xoẹt!
Ma tức xung quanh cuồn cuộn, lúc này cũng bị khuấy động, như sóng lớn, đánh thẳng hướng về phía Đế Hư.
Trước đây Đế Hư mang biển gào mà đấu một người, bây giờ hai người cùng ở trong biển gào, mang theo sóng gió công kích.
Đế Hư giao thủ một lúc với Phương Nguyên, lập tức cảm giác có chút không đúng, trong lòng vô cùng tức giận, bản thân hắn nắm giữ ma tức cao hơn Phương Nguyên rất nhiều, dù sao hắn là sinh linh được sinh ra trong ma tức, Phương Nguyên chỉ chuyển sinh mà thôi, nhưng Phương Nguyên trải qua lần chuyển sinh này cũng khác biệt trước đó rất lớn, giống như cá cách nước, được trở lại biển rộng.
Song chưởng va chạm, Đế Hư tức giận vô cùng, gợi ra ma tức cuồn cuộn như biển.
Nhưng mãi đến khi ma tức vô tận tản đi, hắn mới phát hiện, Phương Nguyên vẫn cứ đứng ở nơi đó, không lùi một bước.
Thậm chí sau lưng hắn, một cơn lốc xoáy vẫn đang xoay tròn, nuốt chửng khá nhiều ma tức, mà cùng lúc đó, trên người hắn ma ý cũng càng ngày càng nặng, như một ngọn núi lớn đang không ngừng tăng trưởng, trở nên vô cùng to lớn, vô cùng đáng sợ.
- Một lần nuốt chửng nhiều ma tức như vậy, vì sao còn có thể. . .
Trong lòng Đế Hư vừa giận vừa sợ, không thể hiểu nổi.
Phương Nguyên nắm giữ phương pháp ma tức, cũng giống như hắn, hắn có thể nắm giữ ma tức bên người, thậm chí còn có thể hút ra một phần tinh túy trong đó, hóa thành đạo uẩn mà tồn tại, nhưng Phương Nguyên lại nhét những ma tức này vào trong cơ thể, trở thành pháp lực của hắn, vấn đề ở chỗ, ma tức có thể xâm nhiễm vào vạn vật, vì sao Phương Nguyên lại không bị ảnh hưởng tâm thần.
Chương 1938 Vĩnh Trấn Thiên Nhân Quan (2)
Cho dù Phương Nguyên có một loại đạo lý nhân gian nào đó hộ thể, không bị ảnh hưởng tâm thần nhưng làm sao có thể dung nhập pháp lực và ma tức vào một chỗ được?
. . .
. . .
- Dường như tất cả đều có định số sâu xa.
Đế Hư không nhìn thấy, bây giờ Phương Nguyên mạnh mẽ chuyển sinh, hóa thành nửa ma, lại đang tự cảm khái.
Hắn không nghĩ tới, chính mình sẽ theo đuổi viên mãn trong tình huống như vậy.
Hắn đã nghịch đẩy thiên số ba mươi ba tầng trời, thành tựu bán bộ đạo cơ, lại nuốt chửng bổn nguyên thế giới tam phương Thiên Ngoại Thiên, làm cho bản thân một thế giới, tu vi tiếp cận đại đạo vô tận, tiếp cận bộ tộc Đế thị lúc trước, nhưng điều này cũng chỉ là tiếp cận mà thôi, giống như Đế Hư nói, công pháp của hắn là tự hắn thôi diễn ra, cũng có tàn khuyết, cách Đế cảnh chân chính khá xa.
Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn và Đế Hư, không ai có thể làm gì được người kia.
Đế Hư là sinh linh Hồng Mông trời sinh, thế nhưng vẫn chưa trưởng thành đến thời điểm cường đại nhất, vì thế không làm gì được Phương Nguyên.
Mà Phương Nguyên cũng vì một phần tàn khuyết cũng không làm gì được hắn.
Vì thế, muốn thắng lợi trong trận chiến này, muốn đẩy lùi Đế Hư, bảo vệ thần môn, cần phải tìm phương pháp khác.
Phương pháp duy nhất Phương Nguyên có nghĩ đến, trước khi trận chiến này bắt đầu, hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng, đó là chuyển sinh nhập ma, nếu như thế, hắn có thể mạnh mẽ mượn Hắc Ám ma tức bổ sung pháp lực bản thân, đánh với Đế Hư một trận.
Công pháp chuyển sinh nhập ma, hắn có được từ Hắc Ám Ma Chủ.
Lấy tu vi của Phương Nguyên bây giờ, hiểu thấu đáo Chuyển Sinh Pháp, triển khai trong nháy mắt, cũng không khó khăn lắm.
Có điều sau khi chuyển sinh, muốn bảo vệ đạo tâm của chính mình, cũng không dễ dàng.
May mà Phương Nguyên có Đạo Nguyên Chân Giải.
Trước đây Phương Nguyên đều cảm thấy bên trong Đạo Nguyên Chân Giải, quan trọng nhất chính là Thiên Diễn thuật, mà không phải bản thân kinh văn.
Bây giờ hắn đã phát hiện điều này có lẽ không đúng.
Đạo lý bên trong Đạo Nguyên Chân Giải mới vật che chở bản tâm của hắn.
Hắn có can đảm chuyển sinh, cũng vì nhờ có Đạo Nguyên Chân Giải.
Nghĩ lại trước đó, khi lần đầu hắn gia nhập Ma Tức Hồ, suýt nữa bị ma sóng triều cuộn đi, chôn thây trong ma tức, sau đó còn sống, cũng nhờ kinh văn trong Đạo Nguyên Chân Giải bảo vệ tâm thần của hắn, cũng nhờ lần đó, hắn tu luyện Huyền Hoàng nhất mạch, bắt đầu chen lẫn một phần Hắc Ám ma tức, cũng vì vậy mà làm cho một thân pháp lực của hắn càng thêm tinh khiết hơn.
Sau đó hắn có thành tựu Thiên Đạo Trúc Cơ, chưa chắc đã không có quan hệ với Hắc Ám ma tức.
Dù sao, nghịch chuyển Hắc Ám ma tức trước đó chính là Hồng Mông Đạo Khí.
Đương nhiên, bây giờ hắn mạnh mẽ chuyển sinh, cũng không phải đơn giản như vậy, khi luyện hóa Hắc Ám ma tức, tiến vào trong Huyền Hoàng nhất mạch, làm thành pháp lực của chính hắn, thuận lợi vận chuyển, cũng cần trải qua quá trình cực kỳ gian nan. Lúc này, Phương Nguyên dùng Thiên Diễn Thuật, mạnh mẽ thôi diễn ra tất cả biến hóa có thể xuất hiện, sau đó vững vàng nắm giữ trong phạm vi không chế của hắn.
Hết thảy mọi thứ, đến cuối cùng hình thành một kết quả như vậy.
. . .
. . .
- Đến ta!
Một kích của Đế Hư không làm được gì, nghiến lợi tấn công, vô cùng kinh hoảng.
Nhưng cũng ngay vào lúc này, ma tức bên người Phương Nguyên lay động, trầm giọng nói ra.
Trong lòng Đế Hư đột nhiên có một loại dự cảm xấu, hai tay rung lên, ma tức xung quanh như sóng dữ cuộn lên, hình thành vách tường màu đen, ngăn giữa hắn và Phương Nguyên, mà thân hình của hắn cũng nhanh chóng biến ảo, muốn trốn vào trong ma tức.
Nhưng rất nhanh, Phương Nguyên giơ chân đạp bước, đánh ra một quyền.
Sức mạnh cú đấm kia không thể nào hình dung được, như cột sáng màu xám, trực tiếp xuất hiện trong hư không.
Khí cơ trên người Phương Nguyên đã kinh biến đến mức vô cùng quỷ dị, ngoại trừ đôi mắt vẫn bình tĩnh, người hắn càng giống ma vật hơn Thiên Ma, nhưng hắn đánh ra cú đấm này, đường đường chính chính, mang theo khí phách hùng vĩ đại đạo vô tận.
Lấy sức mạnh tà ác nhất, đánh ra một quyền gần đại đạo nhất.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Cú đấm này liên tiếp xuyên qua bức tường ma tức vô tận, như đánh xuyên qua từng khối từng khối đậu hũ.
- Phốc. . .
Vào lúc này, Đế Hư đã độn nhập vào trong ma tức.
Thế nhưng cú đấm của Phương Nguyên lại đánh tan bức tường ma tức vô tận, đánh tới trước người hắn, sức mạnh cú đấm này rung động ma tức lăn lộn xung quanh, làn sóng như phập phồng, dù là cá sinh trong biển lớn cũng không thể chịu đựng được sóng mãnh liệt cuộn trào, vào lúc này, Đế Hư cũng bị ma tức kịch liệt rung động ép ra ngoài, như cá bị bức ép ra khỏi mặt biển, thân hình lảo đảo, vẻ mặt hung tàn.
Mắt Phương Nguyên kiên định nhìn Đế Hư, giơ tay vung một trảo lên hư không, sau đó phất tay chém ra.
Một trảo này khiến Huyền Hoàng nhất mạch xung quanh hóa thành một thanh kiếm.
Đó là một thanh kiếm tà dị tới cực điểm, "Xì" một tiếng tách hư không ra, chém đến trước mặt Đế Hư.
- Dù ngươi có thể luyện hóa ma tức thì sao, đây là thế giới của ta. . .
Đế Hư hét lớn, hai tay mạnh mẽ xé toang lồng ngực, một cái xé này như xé rách toàn bộ thân thể hắn, có khí tức hắc ám vô tận từ trong lồng ngực hắn ầm ầm đi ra, mênh mông cuồn cuộn, kêu to không ngừng, đây chính là khí tức Hắc Ám ma tức bản nguyên nhất, mang theo sức mạnh cường đại, thậm chí dẫn theo một loại tâm ý vương giả trời sinh, đủ để chấn nhiếp tất cả ma vật.
Chương 1939 Ta không cam lòng
Mà trong phút chốc khí tức này xuất hiện, nhanh chóng ngưng tụ, như phong như trụ nghiền ép về phía trước.
Nơi đi qua, hư không trực tiếp bị loại sức mạnh này làm cho tan rã.
- Ta nói rồi, ngươi là hài tử sinh ra trong ma tức.
Đón nhận ma tức kia, tiếng nói của Phương Nguyên vang lên, mang theo một chút khinh bỉ:
- Còn ta là cự nhân đứng ở Nhân tộc văn minh đỉnh phong.
Thần thức hai người bọn họ rung động phát ra tiếng nói, nên cũng không tốn nhiều thời gian.
Mà những câu nói này đưa vào trong thức hải của đối phương, một kiếm và ma tức cũng đã gặp gỡ.
Tiếng nổ ầm vang lên, trong thiên địa tràn ngập loạn lưu cuồn cuộn.
- Ta không cam lòng. . .
Tiếng nói của Đế Hư vang vọng mang theo sự bi phẫn, tức giận.
Mà vào đúng lúc này, ánh mắt Phương Nguyên cực kỳ bình tĩnh, không buồn cũng chẳng vui.
Hắn chém ra một kiếm, tà đến cực điểm cũng chính tới cực điểm, dường như sức mạnh tà dị của một đấm kia tiếp cận đại đạo, trong phút chốc va chạm với Hắc Ám ma tức từ trong cơ thể Đế Hư vọt ra, sức mạnh một kiếm này đã cuốn ra phong mang gào thét vô tận, đan dệt với loạn lưu trong hư không, cắn giết hết thẩy ma tức từ trong cơ thể Đế Hư vọt ra.
Hư không mênh mông cuồn cuộn và ma tức vô tận như bỗng nhiên mất đi sinh mệnh lực.
Như sóng dữ ngập trời trong biển rộng bỗng nhiên dẹp yên tất cả cuộn sóng.
Ma tức vô tận đều bình phục, những ma vật cuồng bạo như lập tức mất đi người tâm phúc.
Có rất nhiều ma vật đang điên cuồng tấn công đến trước thần môn, lập tức liền choáng váng, mê man nhìn xung quanh.
- Ta đế. . .
Có rất nhiều sinh linh hóa thành tu sĩ Côn Luân Sơn lúc này cũng thất thanh kêu lớn.
Những kẻ càn rỡ bá đạo như bọn họ cũng cảm nhận được sự hoảng sợ khó có thể tin được.
Mà mấy người bên trong thần môn như mèo trắng, Giao Long, Lạc Phi Linh vội vã ngẩng đầu nhìn lên.
Vào lúc này, Phương Nguyên chỉ chậm rãi chắp tay, đặt kiếm ở sau lưng.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn trong bóng đêm vô tận, trên mặt cũng không hiện rõ vui buồn.
. . .
. . .
- Ta. . . Thật không cam lòng.
Một nơi cách Phương Nguyên khá xa, trầm mặc rất lâu bỗng nhiên có tiếng nói vô cùng suy yếu vang lên.
Lọt vào tai mọi người cảm thấy tiếng nói này vô cùng quỷ dị, thậm chí có chút sợ hãi.
Bởi vì đây là tiếng nói của Đế Hư.
- Quả nhiên một kiếm này không giết được ngươi!
Phương Nguyên cũng không thấy bất ngờ, nhẹ nhàng nói:
- Sinh linh Hồng Mông trời sinh, vẫn còn có chút bản lĩnh!
- Ngươi thật sự không giết được ta!
Tuy tiếng nói của Đế Hư suy yếu, nhưng cũng âm trầm.
- Ta sinh ra từ Hồng Mông, Hồng Mông một ngày bất diệt, ta một ngày không chết, không chỉ là không chết, ta còn có thể trở nên cường đại hơn, dù gì ta vẫn sẽ trưởng thành, trở thành một vị thần chân chính, thống lĩnh bầu trời, nghênh tiếp kỷ nguyên mới. Hôm nay ngươi tổn thương ta, cũng chỉ làm hoãn bước tiến của ta, nhưng có ngày ta vẫn sẽ trưởng thành đến mức ngươi không địch lại, ta sẽ điểm hóa ra nhiều sinh linh Hồng Mông, ta sẽ dẫn đại quân mà đến, lấy lại những thứ vốn thuộc về chúng ta.
- Ngươi, vẫn không ngăn được chúng ta!
Lời nói nghe ra rất điên cuồng, nhưng cũng rất bình tĩnh, như một sự thật được thuật lại.
- Ta biết điều ngươi nói là sự thật.
Phương Nguyên nghe những lời này, lại gật đầu, không phản bác.
Sau đó hắn lại nhìn về phía ma tức ở phía xa, chậm rãi quay người sang, nhấc chân bước tới thần môn, nơi hắn đi qua, tất cả ma vật giống như bị kiếm ý vô tận của hắn bao phủ, khoảnh khắc chia năm xẻ bảy. Vào lúc này, những sinh linh Hồng Mông và Thiên Ma dường như cũng cảm nhận được hắn, trong lòng vô cùng sợ hãi, tranh nhau trốn chạy.
Phương Nguyên đi tới dưới thần môn, chậm rãi đứng lại.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn bóng đêm vô tận trước mắt, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
- Ta biết ngươi sẽ không ngừng trưởng thành, mạnh mẽ lên từng ngày, ta cũng biết ma tức chưa diệt trừ cũng không có cách nào chém chết được ngươi.
Tiếng nói hắn vô cùng bình tĩnh, áo bào xanh trên người bao phủ bởi màu đen quỷ dị.
- Ta cũng biết, chỉ cần ở trong ba mươi ba tầng trời, ngươi có thể điểm hóa vô số sinh linh Hồng Mông, dẫn dắt đại quân ma vật đột kích. . .
- Thế nhưng, đều vô dụng!
Phương Nguyên dừng lại một chút, chậm rãi nói tiếp.
- Một ngày ta còn ở đây, ngươi sẽ không phá được thần quan!
Bỗng nhiên hắn xoay người, giơ tay viết lên thần môn ba chữ "Thiên Nhân quan".
- Thắng bại không do ta mà ở Thiên Nguyên!
Phương Nguyên xoay người lại, giương mắt nhìn bóng tối vô tận, nhẹ nhàng nói:
- Một mình ta không nghịch chuyển được ma tức, chuyện mà Tiên đế không làm được, ta cũng không cách nào phá diệt hết tất cả ma vật ba mươi ba tầng trời, xoay chuyển càn khôn, nhưng ta có thể trấn thủ Thiên Nhân Quan, cho Thiên Nguyên đầy đủ thời gian, thời gian này, sẽ đủ lâu để bọn họ trưởng thành!
- Trưởng thành đến khi bọn họ có đầy đủ trí tuệ hóa giải ma tức, có đầy đủ sức mạnh đối kháng với đại quân ma vật của ngươi.
Nói đến chỗ này, Phương Nguyên chỉ cươi cười.
- Đây chính là dự định của ta.
- Ngươi. . .
Nghe Phương Nguyên nói, tiếng của Đế Hư lại bắt đầu run rẩy.
Cũng không biết do hắn bị thương quá nặng, hay bị kinh động bởi những điều Phương Nguyên nói.
Qua hồi lâu, hắn mới thấp giọng cười gằn.
- Nhân tâm vốn thiếu, chỉ có thể hủy diệt, ngươi gửi hy vọng vào bọn họ, chẳng khác nào công dã tràng. . .
Chương 1940 Đại kiếp nạn ba ngàn năm (1)
- Nhân tâm vốn thiếu, cho nên mới không ngừng theo đuổi. . .
Phương Nguyên xoay người, nhìn về nơi xa, đó là phía Thiên Nguyên.
Bây giờ Quan Thiên Kính đã bị hủy, hắn cũng không biết Thiên Nguyên có bộ dạng gì nhưng hắn vẫn nhìn, dường như ánh mắt hắn xuyên qua hư không vô tận và những ngôi sao sáng chói, nhìn rõ những người ở Thiên Nguyên, nhìn thấy bọn họ ra sức chém giết.
Trầm mặc thật lâu, Phương Nguyên cười nói tiếp:
- Ta đã gặp vô số chuyện của hắc ám, gặp lòng người ác độc vô tận, nhưng đến lúc này, ta vẫn đồng ý lựa chọn tin tưởng, tin tưởng bọn hắn sẽ không khiến ta thất vọng.
- Vì tin tưởng như vậy nên…
Hắn chậm rãi ưỡn cao ngực, tiếng nói như muốn xuyên thủng phá diệt ba mươi ba tầng trời:
- Ta sẽ vẫn trấn thủ tại chỗ này!
Phía bắc U Châu, trong quần sơn.
Trên trời không trăng, có những vì sao nhỏ cũng bị che khuất bởi màn đen mờ ảo, như ẩn như hiện.
Trong núi đường nhỏ gồ ghề hiểm trở, như nanh sói, dốc đứng dị thường, trong đêm tối đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có thể nghe thấy một sự im lặng chết chóc, thậm chí ngay cả tiếng thú gào cũng không thể nghe rõ.
Nhưng cũng ngay vào lúc này, trên đường núi nhỏ có mấy người mặc áo bào đen, đi xuyên vào núi.
Bọn họ áp chế pháp lực, khống chế lực đạo, ẩn vào trong bóng đêm quỷ mị, nơi đi qua, không nghe thấy tiếng động, thỉnh thoảng sẽ có hắc vụ nhàn nhạt bị thân hình bọn họ kích động, rồi họ lặng lẽ trôi đi.
- Lục sư huynh, phía trước có dị động. . .
Chính giữa các hàng, chợt có một đệ tử lặng yên lan truyền thần thức, nam tử trẻ tuổi cầm đầu lập tức vung tay lên, tất cả mọi người đều ẩn nấp sau một tảng đá, không phát ra âm thanh. Nam tử cảnh báo đi đến trước mặt Lục sư huynh ở trước nhất, mở quyển trục ra, chỉ thấy bên trên quyển trục trống rỗng, ở giữa ẩn vài nét mực, không ngừng ngọ nguậy.
- Chỉ là vài con ma vật cấp thấp thôi, vì sao không trực tiếp trừ khử?
Phía sau có một đệ tử không rõ, nhỏ giọng nói.
- Lần này không phải chuyện nhỏ, không thể tự ý làm gì, càng không thể mạo hiểm.
Lục sư huynh cầm đầu thấp giọng phân phó.
- Tạm phục ở đây, chờ bọn chúng đi qua rồi nói sau.
Thấy Chân truyền họ Lục nói như vậy, những người khác cũng trầm mặc, kiên trì chờ mấy con ma vật đi lung tung, tự mình đi ra, nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch, trong lòng mỗi người ít nhiều đều có chút sốt sắng.
- Lục sư huynh, nhiệm vụ thế này chúng ta cũng đã làm không ít, vì sao lần này lại cẩn thận như vậy?
Chờ hồi lâu, xác định mấy con Ma vật đã rời đi, nhưng mấy tu sĩ cũng không lập tức đi ra, bởi vì xung quanh những ma vật này thường thường còn có những con ma vật khác, vì lẽ đó bọn họ đều hiểu được nên làm thế nào, thuận tiện nghỉ ngơi một lát. Cũng có người trẻ tuổi không nhịn được hỏi nghi ngờ trong lòng, cảm nhận được nhiệm vụ lần này không giống lần trước, bọn họ đều là những đệ tử có tiền đồ trong tông môn, làm không biết bao nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng cẩn thận như vậy khi thâm nhập ma địa lại không nhiều.
- Bởi vì lúc Thanh Dương Tông chúng ta vì thiên hạ lập công đức lớn đã đến. . .
Chân truyền họ Lục bỗng nhiên nở nụ cười.
Chúng đệ tử nghe xong, sắc mặt đều hơi kinh ngạc, ánh mắt kích động nhìn về phía hắn. Đoàn người bọn họ đều là đệ tử Thanh Dương Tông của Thiên Nguyên.
Thanh Dương Tông vốn có gốc gác cường đại, lần này có thể sánh vai với những thánh địa đạo thống, trách nhiệm cũng nặng nề hơn, bọn họ đã nhiều lần đại chiến với Ma Ngẫu và Thần tộc, lập không biết bao nhiêu công đức. Cũng từ trong những cuộc ác chiến đó đã bồi dưỡng nên những đệ tử có tố chất, mà đoàn người này là những đệ tử tài ba trong Thanh Dương Tông bấy giờ.
Người họ Lục trẻ tuổi chính là con cháu tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan, tố chất siêu tuyệt, tuổi còn nhỏ đã có tu vi Kim Đan đỉnh phong, là một trong ba mươi sáu chân truyền Thanh Dương Tông, mấy người khác cũng không kém bao nhiêu.
- Lẽ nào tông môn muốn tấn công ma địa. . .
Có người tiếng kinh sợ lên tiếng, vừa có chút kích động.
- Không phải tông môn, mà là. . . toàn bộ Tiên đạo!
Chân truyền họ Lục thấp giọng trả lời, một lát sau, mới nói với những đệ tử khác.
- Trước đây vì để tránh tiết lộ ra ngoài, chuyện này cũng chỉ có ta biết, nhưng đã đến nơi này, cũng nên nói cho các ngươi, lần này không chỉ ta, ba mươi sáu vị chân truyền của tông môn, đều đã suất binh thâm nhập vào ma địa, chúng ta chỉ là một phần mà thôi, hơn nữa trước khi xuất phát Mạnh Hoàn Chân Mạnh trưởng lão đã nói với ta, nhiệm vụ lần này, không được sơ xuất, nếu bất kỳ bộ phận nào sớm kinh động đến ma vật, thì nên chuẩn bị lấy cái chết tạ tội.
Nghe hắn nói trịnh trọng như vậy, các đệ tử đều bối rối.
Vừa nghĩ đến tầm quan trọng của chuyện này, bọn họ cũng không nhịn được lại kích động, lại cảm thấy có chút đột ngột.
- Ba ngàn năm ma sát không ngừng, chúng ta đều chờ mong, nhưng lại không thật sự nghênh đón đại chiến, vì sao bây giờ. . .
Đối mặt với nghi vấn của đệ tử nào đó, chân truyền họ Lục lắc lắc đầu, nói:
- Thực ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, đại kiếp nạn ba ngàn năm diễn ra một lần, khiến sinh linh khắp Thiên Nguyên đồ thán, bây giờ kỳ hạn ba ngàn năm lại đến gần, ai biết còn có đại kiếp nạn hàng lâm hay không?
Thời gian như đọng lại, có vô số ánh mắt nhìn về phía pháo hoa.
Đế Hư cắn chặt hàm răng, gắt gao nhìn về phía pháo hoa tỏa ra, rất nhanh sắc mặt thay đổi.
Hắn muốn xem cảnh tượng Phương Nguyên bị kính quang chôn vùi.
Nhưng hắn nhìn thấy là cảnh tượng Phương Nguyên cắn chặt răng, điều khiển một luồng ánh kiếm chặn kính quang lại, hắn nhìn thấy thời khắc nguy cấp Phương Nguyên phất tay, một tia Tâm Ý kiếm quang, trực tiếp chặt đứt một tia xuyên qua thế giới mà đến, sau đó, ngưng trệ một lát, một luồng ánh kiếm này bỗng nhiên đi ngược dòng nước, miễn cưỡng chia một tia kính quang làm hai nửa, chém về phía trời xa.
- Khách, khách.
Kính quang như biến thành thực chất, mơ hồ có thể nghe được âm thanh phá nát.
Một luồng ánh kiếm trực tiếp men theo kính quang mà đi, trong nháy mắt đã bay ra thế giới xa vô cùng.
Bỗng nhiên Đế Hư ý thức được vấn đề, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Nhưng vào lúc này, ngay cả hắn cũng không kịp phản ứng, chỉ vội xoay người nhìn về phía Thái Hoàng Thiên.
Thái Hoàng Thiên trong Tiên Đế Cung với Tiên khí mờ mịt, bảo kính cao cao treo trên đỉnh Đế Cung, kính quang đã bắt đầu trở nên suy kiệt, bởi vì sức mạnh ẩn chứa bên trong bảo kính đã tiêu hao quá nhiều. Nhưng ngay vào lúc này, theo phía kính quang bắn ra xa, chợt có một luồng ánh kiếm bay tới, ven đường đến hoàn toàn đánh vỡ kính quang, rồi sau đó một đường bay tới, dần dần áp sát bảo kính. . .
- Ngươi. . . Ngươi dám. . .
Tiếng nói Đế Hư chợt vang lên, mang theo sợ hãi và phẫn nộ vô cùng.
Nhưng không chờ hắn nói xong, dư âm một luồng ánh kiếm đã trực tiếp chém trên bảo kính.
- Phập.
Đột nhiên trên mặt kính trơn như nước xuất hiện vết nứt.
Kiếm quang biến mất, trời đất lại trở nên yên tĩnh.
Bên trên mặt bảo kính, bắt đầu từ vết nứt đó, có càng nhiều vết nứt kéo dài ra, giống như những chuối hạt, theo những vết nứt này xuất hiện, ánh sáng bảo kính dần dần trở nên càng ảm đạm, như đôi mắt của một người sắp chết.
- Ầm.
Qua một lúc lâu, vết nứt trên bảo kính đạt đến cực hạn, một tiếng nổ ầm vang, chia năm xẻ bảy.
Tiên khí quanh quẩn Thái Hoàng Thiên, đột nhiên một trận gió kéo mây tới, che khuất tất cả ánh sáng.
Bảo kính vỡ tan khiến không gian trở nên hiu quạnh.
Xung quanh rơi vào yên lặng với tốc độ cực nhanh, chỉ còn sự ảm đạm.
Đế Hư cắn chặt hàm răng, trong ánh mắt ẩn chứa đầy sự phẫn nộ và tuyệt vọng.
Không chỉ có hắn mà lúc này tất cả sinh linh Hồng Mông cũng đều cảm giác được một loại sợ hãi tột cùng.
Quan Thiên Kính. . .
. . . Lại bị chém phá dễ dàng như vậy sao?
Đây cũng là đồ vật bọn họ dùng để giám sát thiên hạ, là bảo vật để bọn họ quét sạch tất cả uy hiếp, sao lại có kết quả này.
. . . Làm sao có thể?
Loại thần thông gì có thể đạt đến uy lực như vậy?
Loại sức mạnh gì có thể chém nát Quan Thiên Kính?
. . .
. . .
- Tiền bối, kiếm của người quả nhiên rất mạnh!
Mà vào lúc này, Phương Nguyên cũng đang thở hổn hển.
Chém ra một kiếm hắn cũng tiêu hao quá nhiều thể lực, không thể hình dung nổi.
Dù sao hắn cũng không bằng Thanh Dương Kiếm Si, đó là một quái vật, có thể liên tục chém ra Tâm Ý Kiếm không ngừng, mà Phương Nguyên, dù tu vi cao thâm đến đâu, sức lực mạnh mẽ đến đâu, vận dụng Tâm Ý Kiếm cũng chỉ là kiếm mạnh nhất, hơn nữa sau khi chém ra một kiếm thân thể uể oải vô tận, cần thời gian tương đối dài an dưỡng mới có thể khôi phục như cũ. . .
Đối mặt sức mạnh Thiên Khiển, hắn chém ra một kiếm này.
Hiệu quả một kiếm này ngoài dự liệu của đối thủ, cũng làm cho hắn rất hài lòng.
Nhưng hắn tiêu hao quá nhiều pháp lực.
Vào lúc này, áo bào xanh quanh người hắn có chút mờ nhạt, sắc mặt cũng có chút ảm đạm.
- Ngươi hủy Quan Thiên Kính của ta, ta muốn ngươi chôn cùng!
Tiếng của Đế Hư vang lên cách đó không xa, ma tức mênh mông cuồn cuộn như cuồng triều bị Đế Hư cuốn tới. Có thể nhìn thấy trong ma tức, vẻ mặt phẫn nộ của Đế Hư như ẩn như hiện, thần niệm rung động ma tức xung quanh, tỏa ra từng luồng thực chất giống như tiếng nói, giống như chú ngữ đến từ viễn cổ chấn động lòng người, thần hồn như muốn bay ra ngoài.
- Rốt cục cũng đến lúc ngươi tiêu hao tất cả pháp lực.
- Dù tu vi của ngươi thông thiên thì đã làm sao, đây là sân nhà của ta, thế giới của ta. . .
- Không còn pháp lực, ta xem ngươi làm sao đấu lại ta?
- . . .
- . . .
Với thế giới này, ma tức bên cạnh hắn tỏa ra sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, nuốt chửng cả Phương Nguyên.
Đòn đánh này, hắn vốn chờ đợi đã lâu.
Bắt đầu từ sớm, hắn biết bản thân tranh đấu với Phương Nguyên rất khó phân thắng bại trên thần thông và pháp thuật, bởi vì bọn họ một người là sinh linh Hồng Mông trời sinh, một người là Nhân tộc văn minh đỉnh phong, nói đơn giản bọn họ đều tiếp cận đại đạo, vì thế thần thông pháp thuật của bọn họ hầu như không có kẽ hở. Cuộc đại chiến cứ như vậy, hoặc là chiến đấu mấy trăm năm, chờ đối phương tâm chí không đủ, lộ ra một kẽ hở nào đó, hoặc là, cũng chỉ có thể đánh đến khi sức mạnh tiêu hao hết, đánh đến từng gốc gác sức mạnh.
Phương Nguyên rất mạnh, gốc gác cũng rất sâu.
Nhưng cuối cùng hắn cũng là người tiêu hao hết trước tiên.
Bởi vì nơi này là ba mươi ba tầng trời bị phá diệt, xung quanh đều có ma tức vô tận.
Chương 1937 Vĩnh Trấn Thiên Nhân Quan (1)
Những ma tức này đối với hắn là pháp lực thượng thừa nhất, nhưng đối với Phương Nguyên lại là ma tức.
Vì thế Phương Nguyên phải thua.
Tuy rằng một kiếm này Phương Nguyên chém phá Quan Thiên Kính, nhưng hắn cũng đã hao hết sức mạnh.
Tuy rằng Đế Hư đau lòng, nhưng cũng cảm thấy bản thân đã chờ được cơ hội tốt.
. . .
. . .
Ma tức cuồn cuộn, bao trùm lấy Phương Nguyên đang vô cùng uể oải.
Trong ngoài thần môn, mèo trắng, Thanh Long, Lạc Phi Linh, thậm chí Lữ Tâm Dao đang ẩn núp nhìn thấy một màn này, đều kinh sợ mở lớn hai mắt. Đã đến một bước này, dù tu vi các nàng không đủ, cũng nhìn ra vấn đề.
Bọn họ nghĩ mãi mà không hiểu. . .
Lá bài tẩy hai bên đã lấy ra hết, tiềm lực tiêu hao hết, đối mặt với sức mạnh lớn như vậy làm sao đấu lại?
- Không có pháp lực sao?
Nhưng cũng ngay vào lúc này, tiếng Phương Nguyên chậm rãi vang lên.
Hắn nhìn Đế Hư điên cuồng vọt tới, đáy mắt lóe qua sắc thái kiên nghị.
Cùng lúc đó, hắn cũng đã sớm có một quyết định khác, đang chờ được thực hiện.
Hiện tại, thoạt nhìn hắn đã tiêu hao sạch pháp lực, đột nhiên hai tay giơ lên, trước ngực niết pháp ấn, rồi sau đó Huyền Hoàng khí phía sau hắn còn sót lại, vào lúc này hình thành vòng xoáy, vòng xoáy này bắt đầu điên cuồng xoay tròn, lượn một vòng liền có Hắc Ám ma tức vô tận bị dẫn vào trong nước xoáy, làm vòng xoáy này trở nên càng lúc càng lớn.
- Ngươi. . .
Thấy cảnh ấy, Đế Hư vô cùng kinh ngạc, con ngươi mở thật lớn.
Hắn thật sự không hiểu, đây là Hắc Ám ma tức, làm sao Phương Nguyên dám trực tiếp dẫn vào trong cơ thể?
Cảm giác kinh ngạc làm cho hắn hoảng sợ.
Chỉ làm như vậy, bỗng nhiên một thân khí cơ của Phương Nguyên tăng vọt, vô cùng quỷ dị.
Phương Nguyễn dẫn Hắc Ám ma tức vô tận vào trong cơ thể, lúc đó cả người cũng biến hóa cực kỳ khủng bố, thanh khí quanh người hắn lẫn lộn một vài màu sắc quỷ dị, ngay cả áo bào xanh trên người cũng như bị bóng đen che kín.
- Chuyển sinh?
Xa xa, sinh linh bên trong thần môn, còn có Lữ Tâm Dao trốn trong bóng tối quan sát trận đại chiến đều kinh ngạc đến ngây người.
Bọn họ đều khó có thể tin nhìn Phương Nguyên.
Mái tóc màu đen của Phương Nguyên đã biến thành màu đỏ như máu vô cùng quỷ dị.
Ai có thể nghĩ tới, Phương Nguyên lại chủ động dẫn Hắc Ám ma tức thực hiện chuyển sinh?
- Ngã tự nhất khỏa tâm bất biến, sinh vu U Minh dã thị tiên.
Mà trong lúc vô số người kinh ngạc, Phương Nguyên bỗng nhiên mở miệng, nhẹ nhàng ngâm tụng.
Bây giờ trên người hắn là một thân ma tức, cực kỳ quỷ dị, nhưng tiếng nói lại vô cùng bình tĩnh, đặc biệt là đôi mắt, thư thái vô cùng, bên người như có như không tiếng tụng kinh, những kinh văn đó, đều là nội dung bên trong Đạo Nguyên Chân Giải, đều là đạo lý, sức mạnh này bảo vệ đạo tâm của hắn.
Trong tiếng nói, Phương Nguyên chậm rãi xoay người, ma tức xung quanh bị hắn khuấy động.
Sau đó hắn nhìn Đế Hư, chỉ cươi cười.
Nụ cười này vô cùng tà dị, nhưng cũng vô cùng tự tin.
Ngươi cũng hóa thành sinh linh Hắc Ám?
Đế Hư nhìn ý cười sâu không lường được của Phương Nguyên, trong lòng nhảy dựng lên.
Tình cảnh trước mắt xuất hiện ngoài dự liệu của hắn, thân là Nhân tộc một lòng nghĩ muốn bảo hộ cổ Thiên Nguyên, bản thân vốn là đối địch với sinh linh, sao bỗng nhiên Phương Nguyên từ bỏ đạo thân chuyển sinh thành dáng dấp như vậy? Điều quan trọng là, nếu hắn đã chuyển sinh thành dáng dấp như vậy, cũng đâu có khác gì những sinh linh Hồng Mông, bọn họ có còn xem là kẻ thù không?
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn mang theo sức mạnh cuồng bạo kéo tới.
Ma tức như sóng, từng tầng từng tầng, liên tiếp nghiền ép về phía Phương Nguyên.
- Ta đang ở bóng tối, tâm hướng về đại đạo!
Phương Nguyên đón nhận ma tức Đế Hư, hắn nhẹ nhàng ngâm tụng, nói ra một câu.
Cùng lúc đó, bàn tay hắn vung lên.
Xoẹt!
Ma tức xung quanh cuồn cuộn, lúc này cũng bị khuấy động, như sóng lớn, đánh thẳng hướng về phía Đế Hư.
Trước đây Đế Hư mang biển gào mà đấu một người, bây giờ hai người cùng ở trong biển gào, mang theo sóng gió công kích.
Đế Hư giao thủ một lúc với Phương Nguyên, lập tức cảm giác có chút không đúng, trong lòng vô cùng tức giận, bản thân hắn nắm giữ ma tức cao hơn Phương Nguyên rất nhiều, dù sao hắn là sinh linh được sinh ra trong ma tức, Phương Nguyên chỉ chuyển sinh mà thôi, nhưng Phương Nguyên trải qua lần chuyển sinh này cũng khác biệt trước đó rất lớn, giống như cá cách nước, được trở lại biển rộng.
Song chưởng va chạm, Đế Hư tức giận vô cùng, gợi ra ma tức cuồn cuộn như biển.
Nhưng mãi đến khi ma tức vô tận tản đi, hắn mới phát hiện, Phương Nguyên vẫn cứ đứng ở nơi đó, không lùi một bước.
Thậm chí sau lưng hắn, một cơn lốc xoáy vẫn đang xoay tròn, nuốt chửng khá nhiều ma tức, mà cùng lúc đó, trên người hắn ma ý cũng càng ngày càng nặng, như một ngọn núi lớn đang không ngừng tăng trưởng, trở nên vô cùng to lớn, vô cùng đáng sợ.
- Một lần nuốt chửng nhiều ma tức như vậy, vì sao còn có thể. . .
Trong lòng Đế Hư vừa giận vừa sợ, không thể hiểu nổi.
Phương Nguyên nắm giữ phương pháp ma tức, cũng giống như hắn, hắn có thể nắm giữ ma tức bên người, thậm chí còn có thể hút ra một phần tinh túy trong đó, hóa thành đạo uẩn mà tồn tại, nhưng Phương Nguyên lại nhét những ma tức này vào trong cơ thể, trở thành pháp lực của hắn, vấn đề ở chỗ, ma tức có thể xâm nhiễm vào vạn vật, vì sao Phương Nguyên lại không bị ảnh hưởng tâm thần.
Chương 1938 Vĩnh Trấn Thiên Nhân Quan (2)
Cho dù Phương Nguyên có một loại đạo lý nhân gian nào đó hộ thể, không bị ảnh hưởng tâm thần nhưng làm sao có thể dung nhập pháp lực và ma tức vào một chỗ được?
. . .
. . .
- Dường như tất cả đều có định số sâu xa.
Đế Hư không nhìn thấy, bây giờ Phương Nguyên mạnh mẽ chuyển sinh, hóa thành nửa ma, lại đang tự cảm khái.
Hắn không nghĩ tới, chính mình sẽ theo đuổi viên mãn trong tình huống như vậy.
Hắn đã nghịch đẩy thiên số ba mươi ba tầng trời, thành tựu bán bộ đạo cơ, lại nuốt chửng bổn nguyên thế giới tam phương Thiên Ngoại Thiên, làm cho bản thân một thế giới, tu vi tiếp cận đại đạo vô tận, tiếp cận bộ tộc Đế thị lúc trước, nhưng điều này cũng chỉ là tiếp cận mà thôi, giống như Đế Hư nói, công pháp của hắn là tự hắn thôi diễn ra, cũng có tàn khuyết, cách Đế cảnh chân chính khá xa.
Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn và Đế Hư, không ai có thể làm gì được người kia.
Đế Hư là sinh linh Hồng Mông trời sinh, thế nhưng vẫn chưa trưởng thành đến thời điểm cường đại nhất, vì thế không làm gì được Phương Nguyên.
Mà Phương Nguyên cũng vì một phần tàn khuyết cũng không làm gì được hắn.
Vì thế, muốn thắng lợi trong trận chiến này, muốn đẩy lùi Đế Hư, bảo vệ thần môn, cần phải tìm phương pháp khác.
Phương pháp duy nhất Phương Nguyên có nghĩ đến, trước khi trận chiến này bắt đầu, hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng, đó là chuyển sinh nhập ma, nếu như thế, hắn có thể mạnh mẽ mượn Hắc Ám ma tức bổ sung pháp lực bản thân, đánh với Đế Hư một trận.
Công pháp chuyển sinh nhập ma, hắn có được từ Hắc Ám Ma Chủ.
Lấy tu vi của Phương Nguyên bây giờ, hiểu thấu đáo Chuyển Sinh Pháp, triển khai trong nháy mắt, cũng không khó khăn lắm.
Có điều sau khi chuyển sinh, muốn bảo vệ đạo tâm của chính mình, cũng không dễ dàng.
May mà Phương Nguyên có Đạo Nguyên Chân Giải.
Trước đây Phương Nguyên đều cảm thấy bên trong Đạo Nguyên Chân Giải, quan trọng nhất chính là Thiên Diễn thuật, mà không phải bản thân kinh văn.
Bây giờ hắn đã phát hiện điều này có lẽ không đúng.
Đạo lý bên trong Đạo Nguyên Chân Giải mới vật che chở bản tâm của hắn.
Hắn có can đảm chuyển sinh, cũng vì nhờ có Đạo Nguyên Chân Giải.
Nghĩ lại trước đó, khi lần đầu hắn gia nhập Ma Tức Hồ, suýt nữa bị ma sóng triều cuộn đi, chôn thây trong ma tức, sau đó còn sống, cũng nhờ kinh văn trong Đạo Nguyên Chân Giải bảo vệ tâm thần của hắn, cũng nhờ lần đó, hắn tu luyện Huyền Hoàng nhất mạch, bắt đầu chen lẫn một phần Hắc Ám ma tức, cũng vì vậy mà làm cho một thân pháp lực của hắn càng thêm tinh khiết hơn.
Sau đó hắn có thành tựu Thiên Đạo Trúc Cơ, chưa chắc đã không có quan hệ với Hắc Ám ma tức.
Dù sao, nghịch chuyển Hắc Ám ma tức trước đó chính là Hồng Mông Đạo Khí.
Đương nhiên, bây giờ hắn mạnh mẽ chuyển sinh, cũng không phải đơn giản như vậy, khi luyện hóa Hắc Ám ma tức, tiến vào trong Huyền Hoàng nhất mạch, làm thành pháp lực của chính hắn, thuận lợi vận chuyển, cũng cần trải qua quá trình cực kỳ gian nan. Lúc này, Phương Nguyên dùng Thiên Diễn Thuật, mạnh mẽ thôi diễn ra tất cả biến hóa có thể xuất hiện, sau đó vững vàng nắm giữ trong phạm vi không chế của hắn.
Hết thảy mọi thứ, đến cuối cùng hình thành một kết quả như vậy.
. . .
. . .
- Đến ta!
Một kích của Đế Hư không làm được gì, nghiến lợi tấn công, vô cùng kinh hoảng.
Nhưng cũng ngay vào lúc này, ma tức bên người Phương Nguyên lay động, trầm giọng nói ra.
Trong lòng Đế Hư đột nhiên có một loại dự cảm xấu, hai tay rung lên, ma tức xung quanh như sóng dữ cuộn lên, hình thành vách tường màu đen, ngăn giữa hắn và Phương Nguyên, mà thân hình của hắn cũng nhanh chóng biến ảo, muốn trốn vào trong ma tức.
Nhưng rất nhanh, Phương Nguyên giơ chân đạp bước, đánh ra một quyền.
Sức mạnh cú đấm kia không thể nào hình dung được, như cột sáng màu xám, trực tiếp xuất hiện trong hư không.
Khí cơ trên người Phương Nguyên đã kinh biến đến mức vô cùng quỷ dị, ngoại trừ đôi mắt vẫn bình tĩnh, người hắn càng giống ma vật hơn Thiên Ma, nhưng hắn đánh ra cú đấm này, đường đường chính chính, mang theo khí phách hùng vĩ đại đạo vô tận.
Lấy sức mạnh tà ác nhất, đánh ra một quyền gần đại đạo nhất.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Cú đấm này liên tiếp xuyên qua bức tường ma tức vô tận, như đánh xuyên qua từng khối từng khối đậu hũ.
- Phốc. . .
Vào lúc này, Đế Hư đã độn nhập vào trong ma tức.
Thế nhưng cú đấm của Phương Nguyên lại đánh tan bức tường ma tức vô tận, đánh tới trước người hắn, sức mạnh cú đấm này rung động ma tức lăn lộn xung quanh, làn sóng như phập phồng, dù là cá sinh trong biển lớn cũng không thể chịu đựng được sóng mãnh liệt cuộn trào, vào lúc này, Đế Hư cũng bị ma tức kịch liệt rung động ép ra ngoài, như cá bị bức ép ra khỏi mặt biển, thân hình lảo đảo, vẻ mặt hung tàn.
Mắt Phương Nguyên kiên định nhìn Đế Hư, giơ tay vung một trảo lên hư không, sau đó phất tay chém ra.
Một trảo này khiến Huyền Hoàng nhất mạch xung quanh hóa thành một thanh kiếm.
Đó là một thanh kiếm tà dị tới cực điểm, "Xì" một tiếng tách hư không ra, chém đến trước mặt Đế Hư.
- Dù ngươi có thể luyện hóa ma tức thì sao, đây là thế giới của ta. . .
Đế Hư hét lớn, hai tay mạnh mẽ xé toang lồng ngực, một cái xé này như xé rách toàn bộ thân thể hắn, có khí tức hắc ám vô tận từ trong lồng ngực hắn ầm ầm đi ra, mênh mông cuồn cuộn, kêu to không ngừng, đây chính là khí tức Hắc Ám ma tức bản nguyên nhất, mang theo sức mạnh cường đại, thậm chí dẫn theo một loại tâm ý vương giả trời sinh, đủ để chấn nhiếp tất cả ma vật.
Chương 1939 Ta không cam lòng
Mà trong phút chốc khí tức này xuất hiện, nhanh chóng ngưng tụ, như phong như trụ nghiền ép về phía trước.
Nơi đi qua, hư không trực tiếp bị loại sức mạnh này làm cho tan rã.
- Ta nói rồi, ngươi là hài tử sinh ra trong ma tức.
Đón nhận ma tức kia, tiếng nói của Phương Nguyên vang lên, mang theo một chút khinh bỉ:
- Còn ta là cự nhân đứng ở Nhân tộc văn minh đỉnh phong.
Thần thức hai người bọn họ rung động phát ra tiếng nói, nên cũng không tốn nhiều thời gian.
Mà những câu nói này đưa vào trong thức hải của đối phương, một kiếm và ma tức cũng đã gặp gỡ.
Tiếng nổ ầm vang lên, trong thiên địa tràn ngập loạn lưu cuồn cuộn.
- Ta không cam lòng. . .
Tiếng nói của Đế Hư vang vọng mang theo sự bi phẫn, tức giận.
Mà vào đúng lúc này, ánh mắt Phương Nguyên cực kỳ bình tĩnh, không buồn cũng chẳng vui.
Hắn chém ra một kiếm, tà đến cực điểm cũng chính tới cực điểm, dường như sức mạnh tà dị của một đấm kia tiếp cận đại đạo, trong phút chốc va chạm với Hắc Ám ma tức từ trong cơ thể Đế Hư vọt ra, sức mạnh một kiếm này đã cuốn ra phong mang gào thét vô tận, đan dệt với loạn lưu trong hư không, cắn giết hết thẩy ma tức từ trong cơ thể Đế Hư vọt ra.
Hư không mênh mông cuồn cuộn và ma tức vô tận như bỗng nhiên mất đi sinh mệnh lực.
Như sóng dữ ngập trời trong biển rộng bỗng nhiên dẹp yên tất cả cuộn sóng.
Ma tức vô tận đều bình phục, những ma vật cuồng bạo như lập tức mất đi người tâm phúc.
Có rất nhiều ma vật đang điên cuồng tấn công đến trước thần môn, lập tức liền choáng váng, mê man nhìn xung quanh.
- Ta đế. . .
Có rất nhiều sinh linh hóa thành tu sĩ Côn Luân Sơn lúc này cũng thất thanh kêu lớn.
Những kẻ càn rỡ bá đạo như bọn họ cũng cảm nhận được sự hoảng sợ khó có thể tin được.
Mà mấy người bên trong thần môn như mèo trắng, Giao Long, Lạc Phi Linh vội vã ngẩng đầu nhìn lên.
Vào lúc này, Phương Nguyên chỉ chậm rãi chắp tay, đặt kiếm ở sau lưng.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn trong bóng đêm vô tận, trên mặt cũng không hiện rõ vui buồn.
. . .
. . .
- Ta. . . Thật không cam lòng.
Một nơi cách Phương Nguyên khá xa, trầm mặc rất lâu bỗng nhiên có tiếng nói vô cùng suy yếu vang lên.
Lọt vào tai mọi người cảm thấy tiếng nói này vô cùng quỷ dị, thậm chí có chút sợ hãi.
Bởi vì đây là tiếng nói của Đế Hư.
- Quả nhiên một kiếm này không giết được ngươi!
Phương Nguyên cũng không thấy bất ngờ, nhẹ nhàng nói:
- Sinh linh Hồng Mông trời sinh, vẫn còn có chút bản lĩnh!
- Ngươi thật sự không giết được ta!
Tuy tiếng nói của Đế Hư suy yếu, nhưng cũng âm trầm.
- Ta sinh ra từ Hồng Mông, Hồng Mông một ngày bất diệt, ta một ngày không chết, không chỉ là không chết, ta còn có thể trở nên cường đại hơn, dù gì ta vẫn sẽ trưởng thành, trở thành một vị thần chân chính, thống lĩnh bầu trời, nghênh tiếp kỷ nguyên mới. Hôm nay ngươi tổn thương ta, cũng chỉ làm hoãn bước tiến của ta, nhưng có ngày ta vẫn sẽ trưởng thành đến mức ngươi không địch lại, ta sẽ điểm hóa ra nhiều sinh linh Hồng Mông, ta sẽ dẫn đại quân mà đến, lấy lại những thứ vốn thuộc về chúng ta.
- Ngươi, vẫn không ngăn được chúng ta!
Lời nói nghe ra rất điên cuồng, nhưng cũng rất bình tĩnh, như một sự thật được thuật lại.
- Ta biết điều ngươi nói là sự thật.
Phương Nguyên nghe những lời này, lại gật đầu, không phản bác.
Sau đó hắn lại nhìn về phía ma tức ở phía xa, chậm rãi quay người sang, nhấc chân bước tới thần môn, nơi hắn đi qua, tất cả ma vật giống như bị kiếm ý vô tận của hắn bao phủ, khoảnh khắc chia năm xẻ bảy. Vào lúc này, những sinh linh Hồng Mông và Thiên Ma dường như cũng cảm nhận được hắn, trong lòng vô cùng sợ hãi, tranh nhau trốn chạy.
Phương Nguyên đi tới dưới thần môn, chậm rãi đứng lại.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn bóng đêm vô tận trước mắt, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
- Ta biết ngươi sẽ không ngừng trưởng thành, mạnh mẽ lên từng ngày, ta cũng biết ma tức chưa diệt trừ cũng không có cách nào chém chết được ngươi.
Tiếng nói hắn vô cùng bình tĩnh, áo bào xanh trên người bao phủ bởi màu đen quỷ dị.
- Ta cũng biết, chỉ cần ở trong ba mươi ba tầng trời, ngươi có thể điểm hóa vô số sinh linh Hồng Mông, dẫn dắt đại quân ma vật đột kích. . .
- Thế nhưng, đều vô dụng!
Phương Nguyên dừng lại một chút, chậm rãi nói tiếp.
- Một ngày ta còn ở đây, ngươi sẽ không phá được thần quan!
Bỗng nhiên hắn xoay người, giơ tay viết lên thần môn ba chữ "Thiên Nhân quan".
- Thắng bại không do ta mà ở Thiên Nguyên!
Phương Nguyên xoay người lại, giương mắt nhìn bóng tối vô tận, nhẹ nhàng nói:
- Một mình ta không nghịch chuyển được ma tức, chuyện mà Tiên đế không làm được, ta cũng không cách nào phá diệt hết tất cả ma vật ba mươi ba tầng trời, xoay chuyển càn khôn, nhưng ta có thể trấn thủ Thiên Nhân Quan, cho Thiên Nguyên đầy đủ thời gian, thời gian này, sẽ đủ lâu để bọn họ trưởng thành!
- Trưởng thành đến khi bọn họ có đầy đủ trí tuệ hóa giải ma tức, có đầy đủ sức mạnh đối kháng với đại quân ma vật của ngươi.
Nói đến chỗ này, Phương Nguyên chỉ cươi cười.
- Đây chính là dự định của ta.
- Ngươi. . .
Nghe Phương Nguyên nói, tiếng của Đế Hư lại bắt đầu run rẩy.
Cũng không biết do hắn bị thương quá nặng, hay bị kinh động bởi những điều Phương Nguyên nói.
Qua hồi lâu, hắn mới thấp giọng cười gằn.
- Nhân tâm vốn thiếu, chỉ có thể hủy diệt, ngươi gửi hy vọng vào bọn họ, chẳng khác nào công dã tràng. . .
Chương 1940 Đại kiếp nạn ba ngàn năm (1)
- Nhân tâm vốn thiếu, cho nên mới không ngừng theo đuổi. . .
Phương Nguyên xoay người, nhìn về nơi xa, đó là phía Thiên Nguyên.
Bây giờ Quan Thiên Kính đã bị hủy, hắn cũng không biết Thiên Nguyên có bộ dạng gì nhưng hắn vẫn nhìn, dường như ánh mắt hắn xuyên qua hư không vô tận và những ngôi sao sáng chói, nhìn rõ những người ở Thiên Nguyên, nhìn thấy bọn họ ra sức chém giết.
Trầm mặc thật lâu, Phương Nguyên cười nói tiếp:
- Ta đã gặp vô số chuyện của hắc ám, gặp lòng người ác độc vô tận, nhưng đến lúc này, ta vẫn đồng ý lựa chọn tin tưởng, tin tưởng bọn hắn sẽ không khiến ta thất vọng.
- Vì tin tưởng như vậy nên…
Hắn chậm rãi ưỡn cao ngực, tiếng nói như muốn xuyên thủng phá diệt ba mươi ba tầng trời:
- Ta sẽ vẫn trấn thủ tại chỗ này!
Phía bắc U Châu, trong quần sơn.
Trên trời không trăng, có những vì sao nhỏ cũng bị che khuất bởi màn đen mờ ảo, như ẩn như hiện.
Trong núi đường nhỏ gồ ghề hiểm trở, như nanh sói, dốc đứng dị thường, trong đêm tối đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có thể nghe thấy một sự im lặng chết chóc, thậm chí ngay cả tiếng thú gào cũng không thể nghe rõ.
Nhưng cũng ngay vào lúc này, trên đường núi nhỏ có mấy người mặc áo bào đen, đi xuyên vào núi.
Bọn họ áp chế pháp lực, khống chế lực đạo, ẩn vào trong bóng đêm quỷ mị, nơi đi qua, không nghe thấy tiếng động, thỉnh thoảng sẽ có hắc vụ nhàn nhạt bị thân hình bọn họ kích động, rồi họ lặng lẽ trôi đi.
- Lục sư huynh, phía trước có dị động. . .
Chính giữa các hàng, chợt có một đệ tử lặng yên lan truyền thần thức, nam tử trẻ tuổi cầm đầu lập tức vung tay lên, tất cả mọi người đều ẩn nấp sau một tảng đá, không phát ra âm thanh. Nam tử cảnh báo đi đến trước mặt Lục sư huynh ở trước nhất, mở quyển trục ra, chỉ thấy bên trên quyển trục trống rỗng, ở giữa ẩn vài nét mực, không ngừng ngọ nguậy.
- Chỉ là vài con ma vật cấp thấp thôi, vì sao không trực tiếp trừ khử?
Phía sau có một đệ tử không rõ, nhỏ giọng nói.
- Lần này không phải chuyện nhỏ, không thể tự ý làm gì, càng không thể mạo hiểm.
Lục sư huynh cầm đầu thấp giọng phân phó.
- Tạm phục ở đây, chờ bọn chúng đi qua rồi nói sau.
Thấy Chân truyền họ Lục nói như vậy, những người khác cũng trầm mặc, kiên trì chờ mấy con ma vật đi lung tung, tự mình đi ra, nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch, trong lòng mỗi người ít nhiều đều có chút sốt sắng.
- Lục sư huynh, nhiệm vụ thế này chúng ta cũng đã làm không ít, vì sao lần này lại cẩn thận như vậy?
Chờ hồi lâu, xác định mấy con Ma vật đã rời đi, nhưng mấy tu sĩ cũng không lập tức đi ra, bởi vì xung quanh những ma vật này thường thường còn có những con ma vật khác, vì lẽ đó bọn họ đều hiểu được nên làm thế nào, thuận tiện nghỉ ngơi một lát. Cũng có người trẻ tuổi không nhịn được hỏi nghi ngờ trong lòng, cảm nhận được nhiệm vụ lần này không giống lần trước, bọn họ đều là những đệ tử có tiền đồ trong tông môn, làm không biết bao nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng cẩn thận như vậy khi thâm nhập ma địa lại không nhiều.
- Bởi vì lúc Thanh Dương Tông chúng ta vì thiên hạ lập công đức lớn đã đến. . .
Chân truyền họ Lục bỗng nhiên nở nụ cười.
Chúng đệ tử nghe xong, sắc mặt đều hơi kinh ngạc, ánh mắt kích động nhìn về phía hắn. Đoàn người bọn họ đều là đệ tử Thanh Dương Tông của Thiên Nguyên.
Thanh Dương Tông vốn có gốc gác cường đại, lần này có thể sánh vai với những thánh địa đạo thống, trách nhiệm cũng nặng nề hơn, bọn họ đã nhiều lần đại chiến với Ma Ngẫu và Thần tộc, lập không biết bao nhiêu công đức. Cũng từ trong những cuộc ác chiến đó đã bồi dưỡng nên những đệ tử có tố chất, mà đoàn người này là những đệ tử tài ba trong Thanh Dương Tông bấy giờ.
Người họ Lục trẻ tuổi chính là con cháu tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan, tố chất siêu tuyệt, tuổi còn nhỏ đã có tu vi Kim Đan đỉnh phong, là một trong ba mươi sáu chân truyền Thanh Dương Tông, mấy người khác cũng không kém bao nhiêu.
- Lẽ nào tông môn muốn tấn công ma địa. . .
Có người tiếng kinh sợ lên tiếng, vừa có chút kích động.
- Không phải tông môn, mà là. . . toàn bộ Tiên đạo!
Chân truyền họ Lục thấp giọng trả lời, một lát sau, mới nói với những đệ tử khác.
- Trước đây vì để tránh tiết lộ ra ngoài, chuyện này cũng chỉ có ta biết, nhưng đã đến nơi này, cũng nên nói cho các ngươi, lần này không chỉ ta, ba mươi sáu vị chân truyền của tông môn, đều đã suất binh thâm nhập vào ma địa, chúng ta chỉ là một phần mà thôi, hơn nữa trước khi xuất phát Mạnh Hoàn Chân Mạnh trưởng lão đã nói với ta, nhiệm vụ lần này, không được sơ xuất, nếu bất kỳ bộ phận nào sớm kinh động đến ma vật, thì nên chuẩn bị lấy cái chết tạ tội.
Nghe hắn nói trịnh trọng như vậy, các đệ tử đều bối rối.
Vừa nghĩ đến tầm quan trọng của chuyện này, bọn họ cũng không nhịn được lại kích động, lại cảm thấy có chút đột ngột.
- Ba ngàn năm ma sát không ngừng, chúng ta đều chờ mong, nhưng lại không thật sự nghênh đón đại chiến, vì sao bây giờ. . .
Đối mặt với nghi vấn của đệ tử nào đó, chân truyền họ Lục lắc lắc đầu, nói:
- Thực ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, đại kiếp nạn ba ngàn năm diễn ra một lần, khiến sinh linh khắp Thiên Nguyên đồ thán, bây giờ kỳ hạn ba ngàn năm lại đến gần, ai biết còn có đại kiếp nạn hàng lâm hay không?
Bình luận facebook