-
Chương 821-825
Chương 821 Bức bách như thế (1)
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói:
- Cũng có lý!
Lý Hồng Kiêu cười nói:
- Ngươi quen biết vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia?
Phương Nguyên không trả lời, sau nửa ngày mới khe khẽ lắc đầu.
Lý Hồng Kiêu nói tiếp:
- Thế sao hắn cứ một mực coi chừng ngươi?! Như thể đang chờ ngươi nhập trường!
Phương Nguyên không tiếp tục mở miệng mà ngẩng đầu nhìn lên Kiếm Đài, sau đó lông mày thoáng cau lại.
Hắn tự nhiên cũng phát giác ra được, vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia sau khi đi lên Kiếm Đài thì mãi vẫn chưa ra tay, cũng không có người dám đi trêu chọc hắn, cứ thế lẳng lặng ngồi ở kia, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn sang Tiên Đài Xích Thủy Đan Khê, trong ánh mắt như có kiếm phong khe khẽ vạch qua...
Không chỉ hắn, trên Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, từ bên trong kiếm vụ, tựa hồ cũng có người đang nhìn mình chằm chằm...
- Bọn hắn đều đang chờ ta ra tay?
Phương Nguyên suy tư trong lòng:
- Nói như vậy, bọn hắn đã sớm nhận ra ta, chẳng qua, nếu bọn họ thật sự coi ta thuộc loại Yêu Ma, vì sao không trực tiếp đến đây tìm, mà lại chờ ta chủ động ra tay?
- Rốt cục Tiên Minh và bọn họ đã nói cái gì?
Vừa nghĩ, lại bất động thanh sắc nhìn thoáng qua phương Tiên Đài bị sương mù màu xanh che phủ:
- Nơi đó cũng có người nhìn ta, ánh mắt đó khiến ta rất không thoải mái, dường như không mang ý tốt, bọn hắn là ai?
Đại khảo Kiếm Đạo vốn đã khiến người rất mong đợi, kết quả cuối cùng của vòng khảo thí này quả nhiên cũng không khiến người thất vọng.
Đại chiến triển khai kịch liệt và náo nhiệt vượt ngoài tưởng tượng của tất cả mọi người, suốt cả ban ngày, bốn năm canh giờ đi qua, đại chiến trên Kiếm Đài vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống. Đã có mấy trăm người bị thương, bị đánh xuống đài, mà dưới tình huống như thế, vẫn cứ có không ít người tụ tập xung quanh Kiếm Đài, chuẩn bị tìm cơ hội lên đài chiến một trận!
Trong tình cảnh ấy, chư vị cao thủ trên Kiếm Đài rốt cuộc bắt đầu triển lộ tài năng!
- Oanh...
Tần Sơn Quân vung vẫy cự phủ, một đạo sóng khí có thể thấy bằng mắt thường khuếch tán ra, quét bay mấy chục người trong phạm vi bốn năm trượng bên cạnh hắn xuống đài, không biết bao nhiêu người thịt nát xương tan, không ngừng kêu thảm, trong khi hắn cứ thế một thân khí thế hung ác, xách búa đứng sừng sững trên đài.
Bị một thân sát khí của hắn bức lui, chúng nhân liều mạng chen lui ra sau, thà rằng đụng lên binh khí người khác, chứ không dám lại gần nửa bước!
Tiểu Việt sơn chủ thì lại dẫn theo một nhóm người, ước chừng nhiều đến vài chục, đi qua đâu, gần như không ai là đối thủ của bọn hắn, từng người từng người bị bọn hắn liên thủ vây công, oanh xuống dưới đài, trong đó có không ít tu sĩ thực lực rất mạnh, lại bởi song quyền nan địch tứ thủ mà bị đánh xuống, trong lòng rất là không phục, ai nấy ồn ào huyên náo, căm tức nhìn lên Kiếm Đài.
Nếu hắn cứ một mực liên thủ với người như vậy, há chẳng phải sẽ nhẹ nhàng đi đến cuối cùng?
Rất nhiều người trong lòng không phục, tố cáo với lão tu chủ khảo, thế nhưng lão tu lại chỉ lạnh lùng cười cười, không chút để ý.
Nhưng khiến người không tưởng tượng được chính là, sau một vòng lại một vòng quét ngang toàn trường, số lượng người trên đài vẫn còn lại không ít, xem ra vẫn sẽ có một trường ác đấu tiếp diễn. Chợt thấy Tiểu Việt sơn chủ đột nhiên cười lạnh, xoay người lại, quạt xếp trong tay nhẹ nhàng mở ra, lập tức liền có bốn mươi năm mươi thanh phi đao mỏng mà sắc bén cắt vỡ hư không, sau khi đánh ra, thoáng chốc liền bao phủ đám người tùy tùng đi theo hắn...
Đám người tu hành đi theo hắn kia vốn cũng không ngốc, biết rõ kết thành liên minh với Tiểu Việt sơn chủ chỉ là tạm thời đảm bảo cho mình không bị rớt đài thôi, chứ sớm muộn gì cũng phải trở mặt đấu một trận, bởi vậy trong nội tâm thật ra vẫn luôn một mực đề phòng Tiểu Việt sơn chủ, lại không ngờ rằng, hiện tại còn chưa đi đến sau cùng, hắn lại đã ra tay với đám người bọn mình, trong lòng ai nấy đều vừa sợ vừa giận, đồng thời kêu hét phản kháng.
Nhưng phi đao ác độc dị thường, được pháp lực gia trì nhanh như thiểm điện, góc độ ra tay càng là xảo trá sắc bén, bọn hắn rõ ràng ngăn cản không được, trên ngực, trên yết hầu dồn dập trúng đao, thấp giọng gào thét, tựa như vải rách, trực tiếp bị ném xuống từ trên Kiếm Đài...
- Hặc hặc...
Tiểu Việt sơn chủ tay cầm quạt xếp, tiêu sái đứng ở trên đài cất tiếng cười to.
Ngay bên cạnh cách hắn không xa, Triệu Huyền Tước tay cầm thiết thương, một mình ác đấu ba vị cao thủ, ba người kia đều là tu sĩ Xích Đan, tu vi tiệm cận Kim Đan cảnh, vũ pháp tàn nhẫn trầm ổn, chính là cao thủ đỉnh cấp trong nhóm người tham gia khảo thí, nhưng hắn bằng vào một người một thương, ngăn trở ba người này, chẳng ngờ lại không hề rơi xuống hạ phong, chưa được mấy hiệp đã gầm nhẹ một tiếng, đánh lật một người trong đó.
Hai người còn lại khẽ giật mình, cấp thiết muốn đi lên đoạt công, lại bị Triệu Huyền Tước tung người đá lăn đi ra.
- Còn không nhận thua, muốn thấy máu ư?
Tay Triệu Huyền Tước siết chặt thiết thương, giơ lên trước mặt hai người, lạnh lùng nói.
Hai người kia tuy không cam tâm, nhưng sau cùng đều trùng trùng thở dài, chủ động lật người nhảy xuống đài.
Thẳng đến lúc này, trên mặt Triệu Huyền Tước rốt cuộc mới hiện lên ý cười, ôm lấy thiết thương, đứng ở một góc đài.
Cùng lúc đó, một tên mập mạp mặt xanh tay cầm song chùy...
Một nữ tử trung niên thô tráng, trên thân quấn lấy thiết liên (xích sắt) thô ráp như cánh tay, đầu dây xích treo một chiếc móc câu màu vàng...
Một lão đầu gầy còm lưng vác theo ba đoạn thiết thương...
Từng cao thủ lần lượt thoát vỏ mà ra, vững vàng chiếm giữ mười vị trí trên Kiếm Đài, như thể đang tuyên cáo thân phận và địa vị mười thứ hạng đầu của bọn hắn.
Chương 822 Bức bách như thế (2)
Chứng kiến chư vị cao thủ một thân khí thế hung ác này, người có ý tham gia kiếm khảo dưới đài tuy còn không ít, nhưng rõ ràng đều bị dọa sợ, không dám tiếp tục lên đài khiêu chiến, trong vô hình, ẩn ẩn như thể hoàn toàn bị bọn hắn ép chặt khí thế!
Chúng tu sĩ quan chiến ở chung quanh thấy cảnh này, trong lòng cũng ẩn ẩn hiểu ra.
Mười thứ hạng đầu, sợ là đã được xác định...
Mười người trên đài hiện tại này, mỗi một vị đều là cảnh giới Kim Đan, Đan phẩm đều từ Bạch Đan trở lên, thậm chí có ba bốn người Đan phẩm là Kim Đan, chính là tu sĩ trung giai, thậm chí cao giai, chỉ luận vũ pháp mà nói, sợ rằng cũng không nắm chắc tất thắng bọn họ!
Chỉ mới là mười thứ hạng đầu đại khảo Kiếm Đạo mà thôi, vậy nhưng đã xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, quả thực rất hiếm thấy.
Lúc này, còn ai dám bước lên gây sự với bọn hắn?
Người chuẩn bị tham gia đại khảo Kiếm Đạo rõ ràng còn chưa đăng trường toàn bộ, nhưng khảo hạch lại cứ thế tắc nghẽn mà dừng...
- Chẳng lẽ cứ thế liền kết thúc khảo thí mười thứ hạng đầu, chuẩn bị quyết ra tiền tam giáp (ba thứ hạng đầu)?
Chúng tu xem khảo thí ở chung quanh bắt đầu xì xào bàn tán , ánh mắt vụng trộm nhìn về phía lão tu áo đen.
Rất rõ ràng, mười thứ hạng đầu cứ vậy được xác định, bước tiếp theo tự nhiên liền muốn quyết ra tiền tam giáp, bằng không, chẳng lẽ cứ đứng mãi trên đài.
Giữa trời, vị lão tu áo đen kia cũng đang hứng trí bừng bừng quan sát hiện trường, mặt đầy ý cười.
Lão gia hỏa này có vẻ rất mãn ý với quy tắc mà mình đã định xuống vừa rồi.
Mắt thấy bốn bề vắng lặng, thật lâu mà dưới kiếm đài vẫn không thấy có người dám bước lên, hắn liền giơ cao tay áo.
Tựa hồ đang chuẩn bị bắt đầu khảo hạch quyết ra tiền tam giáp...
Nhưng chính lúc này, vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì tóc trắng một mực xếp bằng trên đài, từ đầu đến cuối đều không xuất kiếm chợt chậm rãi đứng dậy, chúng nhân thấy hắn có động tác, chú ý lực không khỏi tập trung qua, tiếng nghị luận cũng theo đó trầm xuống.
Nguyên suốt một ngày, trên đài chém giết đến máu chảy thành sông, hắn đều không động đậy, lúc này lại muốn làm gì?
Giữa một mảnh kinh ngạc, bọn họ thấy đệ tử Tẩy Kiếm Trì đi tới trước mặt một người bên cạnh, nói:
- Đi xuống!
Người bên cạnh hắn là một vị nam tử vóc dáng hùng tráng, thân mặc Huyền Giáp, có kẻ nhận ra thân phận người này, chính là thủ đồ chân truyền của một phương đại tiên môn tên là Huyền Giáp Tông, thanh danh cực thịnh, theo đánh giá của đám đông bên dưới, người cược hắn có thể tiến vào tiền tam giáp không phải là số ít. Thực lực mạnh mẽ, tự nhiên tâm tính cũng cao, chợt nghe đệ tử Tẩy Kiếm Trì nói vậy, hắn lập tức hơi ngớ:
- Ngươi nói cái gì?
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì thản nhiên nói:
- Ta bảo ngươi đi xuống, nhường ra vị trí...
Tu sĩ Huyền Giáp kia thoáng sửng sờ, lập tức mặt đầy nộ khí, quát:
- Dù ngươi có là đệ tử Tẩy Kiếm Trì,...
Hắn còn chưa dứt lời, đệ tử Tẩy Kiếm Trì đã đột nhiên giơ tay lên!
Trong ngực hắn một mực ôm lấy thanh kiếm vỏ đen, mặt trên khảm đầy đường vân trắng, lúc này, hắn không rút kiếm ra khỏi vỏ, mà cứ vậy mang theo vỏ kiếm, đột nhiên đánh tới phía trước, tu sĩ Huyền Giáp cả kinh, song quyền giơ lên, vung sức chống đỡ, nhưng khắc sau, vỏ kiếm đã trực tiếp đánh lên cánh tay hắn, sau đó liền nghe được hai tiếng “rặc rặc” giòn vang, tí giáp (giáp che tay) trực tiếp nổ tung, tiếp sau hai cánh tay cũng bị đánh nát, cánh tay ập ngược ra sau, đụng vào lồng ngực, xương ngực theo đó cũng nổ tung...
Phốc...
Một búng máu tươi phun ra, cả người hắn như diều đứt dây ngã xuống đài...
Xôn xao...
Chứng kiến cảnh tượng ngoài dự liệu đó, không biết bao nhiêu tu sĩ bị dọa cho chết đứng, ánh mắt sợ hãi.
Hiện tại mười thứ hạng đầu đã quyết ra, trận chiến tiền tam giáp còn chưa bắt đầu, sao tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì này lại làm vậy?
Rõ ràng vừa nãy lúc nên ra tay hắn lại một mực không ra tay, vì sao giờ lại bất ngờ xuống tay ác độc như thế?
Ngay khi bọn hắn đang sợ hãi trong lòng, vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia đã cho bọn hắn biết đáp án.
Hắn đánh rớt tu sĩ Huyền Giáp xuống đài, sau đó thu kiếm lại, ngẩng đầu hướng về Xích Thủy Đan Khê Tiên Đài, thản nhiên nói:
- Ta đợi ngươi một ngày, nay cũng đã giúp ngươi giành lấy vị trí, ngươi nên lên đài đi thôi...
Tùy theo ánh mắt hắn nhìn qua, tâm tư chúng nhân oanh một tiếng loạn lên.
Bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, thì ra hắn đánh rớt tu sĩ Huyền Giáp là để khiêu chiến vị tứ đạo khôi thủ kia...
Mới đầu khi vừa lên đài, hắn đã từng hướng Phương Nguyên phát ra khiêu chiến, Phương Nguyên không ứng, hắn liền cũng không nói gì thêm, nhưng không ngờ, nay mười thứ hạng đầu đã quyết ra, hắn lại lần nữa khiêu chiến Phương Nguyên, chờ đối phương lên đài...
Thậm chí hắn còn chủ động giúp Phương Nguyên giữ lấy một vị trí trong mười thứ hạng đâu!
- Vì cái gì, sao đệ tử Tẩy Kiếm Trì cứ khăng khăng nhắm đến tứ đạo khôi thủ?
- Lấy tính cách dốc lòng vào Kiếm Đạo của đệ tử Tẩy Kiếm Trì, hẳn nên không có tâm tình ghen ghét đố kỵ gì với tứ đạo khôi thủ kia mới đúng. Dù cảm thấy tứ đạo khôi thủ đã đoạt đi đầu gió trong lục đạo đại khảo, thì cũng không nên quá phận như vậy chứ?
Chúng nhân kinh ngạc không thôi, ai nấy đều dõi mắt nhìn chằm chằm đệ tử Tẩy Kiếm Trì, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Ở trên Tiên Đài, Phương Nguyên cũng bị vô số ánh mắt nhìn lại.
Người chung quanh không nghi ngờ đều đang chờ hắn đưa ra ứng đối, đệ tử Tẩy Kiếm Trì đã làm đến bước này rồi, hắn tựa hồ không tiện tiếp tục trầm mặc nữa, đổi thành bất cứ người nào, vào lúc này, sợ rằng đều không thể tiếp tục làm như không thấy?
Lúc này, Phương Nguyên lặng lẽ cúi đầu, trong lòng cũng đang suy tư.
Hắn có thể cảm nhận được chung quanh truyền đến vô số ánh mắt, có nghi hoặc, có đồng tình, thậm chí còn có chút thương xót, hoặc là hả hê.
Chương 823 Hung phong vô địch (1)
Chẳng qua, quan trọng hơn chính là, hắn cảm nhận được cái trong đó có hai đạo ánh mắt khiến sâu trong lòng hắn sinh ra cảm giác nguy cơ, khẽ ngước đầu nhìn sang, phát hiện hai ánh mắt có một phương đến từ Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, một phương đến từ đài sương mù.
- Rốt cục bọn họ có tính toán gì?
Hắn âm thầm nghĩ trong lòng, sắc mặt thoáng hiện vẻ ngưng trọng.
- Phương tiểu hữu...
Tử Tiêu động chủ ở bên cạnh Phương Nguyên cũng đã nhận ra không đúng, thoáng quan tâm nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, vẫn cứ mặt không biểu tình ngồi trên Tiên Đài.
- Không ngờ giỏi nhịn vậy, người ta đã khi lăng đến như thế rồi mà vẫn không xuống trường?
Trong tiếng nghị luận, Lý Hồng Kiêu trên Tiên Đài bên cạnh cũng hơi khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút bất mãn.
Bên người nàng, một vị giáp sĩ đen thấp giọng nói:
- Tiểu công chúa, trong đại khảo Khí Đạo lần này, hắn chẳng qua là đánh sắt mấy canh giờ thôi, không ngờ đã mệt đến thoát lực, xem ra tu vi và thực lực đều không mấy cao minh. Giờ đệ tử Tẩy Kiếm Trì khiêu kích như vậy mà hắn cũng không chịu xuống trường khảo thí, ngược lại chứng tỏ hắn khả năng thật không phải người chúng ta muốn điều tra...
- Ta vốn cũng không để ở trong lòng, nhưng giờ lại có chút tò mò...
Lý Hồng Kiêu lãnh đạm trả lời, lẩm bẩm nói:
- Nếu thật chỉ là một tên không thông vũ pháp, cớ gì Tẩy Kiếm Trì lại nhắm đến hắn?
Giáp sĩ kia hơi ngớ, thấp giọng nói:
- Vậy thuộc hạ đi tra kỹ lại xem...
Lý Hồng Kiêu nói:
- Đi đi, về sau loại chuyện nhỏ nhặt thế này đừng tới phiền ta!
- ...
- ...
- Ha ha, xem ra Kiều sư đệ không làm gì được hắn...
Ở một hướng khác, trên Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, một nam tử trên thân khoác áo lông cừu trắng, lười biếng tựa bên bàn ngọc, nhìn tư thế liền biết người này rất hiểu hưởng thụ, tay bưng chén rượu, song lại không uống, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Người ta đánh chết không xuống trường a...
Ngồi bên cạnh hắn là hai vị lão giả áo đen thân hình cao ngất, một người trong đó nghe xong lời ấy, chậm rãi mở mắt ra, thản nhiên nói:
- Trừ ma vệ đạo vốn là điều thế hệ chúng ta nên làm, với loại Ma Thai như này, trực tiếp rút kiếm chém chết là được, cần gì phải tốn nhiều miệng lưỡi?
Nam tử thân khoác áo lông cáo lại khẽ lắc đầu, nói:
- Kiếm Chấp, ngươi có biết vì sao cả đời mình chỉ là áo đen, mà không có cơ hội khoác lên áo trắng không?
Dứt lời, trên mặt thoáng chớp qua một tia ý cười ranh mãnh, nói:
- Ngươi có từng nghĩ qua không, vì sao một năm trước, lúc Lệ sư đệ về tới Tẩy Kiếm Trì, lập tức liền bị giam trong Kiếm Ngục, đóng cửa hối lỗi?
Nghe lời này của hắn, hai vị lão giả áo đen đều trầm mặt xuống, không đáp lời, chỉ có ánh mắt là nhìn về phía hắn.
Nam tử áo trắng cười nói:
- Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, không quản là Tẩy Kiếm Trì muốn giết người nào, Ma cũng tốt, Tiên cũng tốt, đều phải đường đường chính chính, có quy có củ, đương sơ bởi phát hiện Lệ sư đệ đi đường Kiếm Ma, liền lập tức không để ý nhiệm vụ Tiên Minh, ra tay ngay với hắn, kết quả thân bại danh liệt, nhiệm vụ cũng hủy, đương nhiên phải bị nhốt vào trong Kiếm Ngục, học lại quy củ!
Sắc mặt hai vị lão giả áo đen càng thêm khó coi mấy phần.
Người bên trái lạnh lùng nói:
- Người tu hành Kiếm Đạo, một kiếm phá vạn pháp, chẳng lẽ quy củ đều không dám chém phá?
- Quy củ tự nhiên là có thể chém phá!
Nam tử áo trắng nhẹ giọng cười cười, nói:
- Nhưng đầu tiên phải học được tuân thủ quy củ, mới có thể chém phá quy củ, nếu ngay từ đầu lúc mới học kiếm đã không tuân thủ quy củ, vậy là không hiểu chuyện, chứ không phải cái gì mà một kiếm phá vạn pháp...
Hai vị lão giả áo đen liếc nhau một cái, liền cũng không tiếp tục tranh cãi chuyện này với hắn.
Song rõ ràng, trong lòng vẫn có chút không phục.
Thân là người tu hành Kiếm Đạo, không ai là không tâm ý kiên định, tâm cao khí ngạo, nếu bọn họ dễ dàng bị người khác dùng đạo lý thuyết phục như thế, vậy thì đã không lấy được thành tựu Kiếm Đạo như hôm nay, càng không tư cách khoác lên thân chiếc áo đen kia!
...
...
- Phương Nguyên đạo hữu, ta đã chờ ngươi đến cái mức này rồi, vậy mà ngươi vẫn không chịu xuống đây chỉ giáo?
Trên Tiên Đài, tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia thậm chí đã gọi thẳng tên Phương Nguyên...
Phương Nguyên lại vẫn cứ ngồi yên trên đài, chỉ là sắc mặt càng lúc càng khó coi.
- Nhưng mà ngươi một mực co đầu rút cổ không ra cũng không giải quyết được vấn đề...
Tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì ánh mắt bình tĩnh nhìn về hướng vị trí Phương Nguyên, tiếng nói to rõ, mang theo một tia bá đạo không dung người khác hoài nghi:
- Chẳng lẽ ngươi không từng nghĩ, đợi sau khi chuyện ở đây chấm dứt, ta sẽ đích thân tìm đến nhà ngươi tính sổ...
Xôn xao...
Chúng nhân xung quanh càng là suy xét không thấu, vạn vạn không nghĩ tới hắn sẽ nói nặng đến mức như vậy.
Vô luận nhìn từ khía cạnh nào, tựa hồ đều đâu đến mức phải thế...
Đại khảo Kiếm Đạo, người ta muốn tham gia thì tham gia, không muốn tham gia, lại cứ phải uy hiếp người ta tham gia là sao?
- Ài, tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì đó từng bước ép sát, liệu có phải quá phận rồi không?
Có người nhìn không thuận mắt, thấp giọng thở dài:
- Người ta là tứ đạo khôi thủ, vốn đã chú định dương danh thế gian, vậy mà tên kiếm đồ áo đen đó còn cứ phải ép người ta tham gia kiếm khảo, vạn nhất bị đánh thảm bại, chẳng phải thanh danh đều mất hết?
Lại có người hừ lạnh nói:
- Dù hắn không tham gia, thanh danh cũng đã mất sạch, đường đường tứ đạo khôi thủ, bị người khiêu chiến nửa ngày mà vẫn không dám đi xuống ứng chiến, vô luận thế nào đều khiến người tìm được chê trách, nói không chừng cả tư cách khôi thủ bốn đạo Đan - Trận - Phù - Khí đều bị biếm thành không đáng một đồng!
Chương 824 Hung phong vô địch (2)
- Đan Trận Khí Phù, bất luận là loại nào, trong tu hành giới rốt cục đều lấy lực lượng làm đầu, tuy hắn là tứ đạo khôi thủ, nhưng lúc kiếm khảo, bị người nhiều lần khiêu khích, lại một mực không dám đăng trường, liền đã chú định thành là kẻ nhát gan sợ chuyện. Ài, Tẩy Kiếm Trì này cũng thật là, bọn hắn lấy Kiếm Đạo chí tôn, vì sao cứ phải khăng khăng làm khó dễ một vị tu sĩ trẻ tuổi tinh thông bàng môn như vậy?
- Ha ha, chẳng phải xưa nay Tẩy Kiếm Trì vẫn luôn bá đạo?
Rất nhanh liền có người tiếp lời, lạnh giọng cười nói:
- Cuồng đồ Kiếm Đạo hai ngàn năm trước, hiện nay chính là kiếm chủ Tẩy Kiếm Trì, lúc trẻ tuổi chẳng phải cũng cược đấu với cao thủ Võ Đạo thiên hạ, cuối cùng một kiếm áp quần hùng, sau đó đưa Kiếm Đạo vốn thuộc về một hệ trong Võ Đạo vượt lên áp đảo cả Võ Đạo, khiến cho đại khảo Võ Đạo từ đó biến thành đại bảo Kiếm Đạo như bây giờ mà mọi người vẫn biết?
Đến sau cùng, ngược lại dần dần bắt đầu có người đồng tình với Phương Nguyên.
Ở một khía cạnh nào đó, người tu hành tu luyện Đan - Trận - Phù - Khí, so với tu sĩ tinh nghiên Kiếm Đạo võ pháp và thần thông vốn là đã có chút khác biệt.
Tựa như ở Thanh Dương tông, những người giỏi nhất đều sẽ tiến vào Ngũ phong, lấy tu hành làm chủ, số còn dư lại mới sẽ chọn vào bốn viện, tinh tu Đan - Trận - Phù - Khí, như thể người lấy tu hành làm chủ, trời sinh sẽ cao hơn một bậc vậy. Tu sĩ tinh tu tứ đạo Đan - Trận - Phù - Khí há lại không có điểm khúc mắc trong lòng?
Hiện nay liền cũng là như thế, Phương Nguyên thân là tứ đạo khôi thủ Đan, Trận, Phù, Khí, trong tiềm thức tự nhiên cũng được tu sĩ tinh tu bốn đạo này coi là người nhà, bình thường bọn hắn trêu chọc vài câu thì không sao, nhưng thấy vị tứ đạo khôi thủ này lại bị một tên học kiếm bức bách như thế, rõ ràng là người chỉ biết luyện đan vẽ bùa, lại phải cứ ép người ta lên đài cầm kiếm đi liều mạng, trong lòng tự nhiên có chút không vui...
- Người ta học Trận học Đan học Khí học Phù, ngươi thì lại học Kiếm, tại sao cứ phải bức người ta so đấu với ngươi?
- Đúng vậy, có bản lĩnh thì ngươi so đấu Trận pháp Đan thuật xem nào...
- Ha ha, miệng luôn mồm bắt người ta đi lên, có bản lĩnh ngươi đi xuống thử xem...
Tiếng mỉa mai chung quanh càng lúc càng nhiều, càng lúc càng vang dội. Đương nhiên, thanh danh Tẩy Kiếm Trì vẫn là quá thịnh, những người lên tiếng mỉa mai kia đều là núp trong đám đông, sợ bị phát hiện, số lượng cũng không phải rất nhiều, lại đủ khiến người ta nghe được rõ ràng!
- Hừ...
Ở trên Kiếm Đài, đệ tử Tẩy Kiếm Trì nghe được mấy lời này, sắc mặt tức thì khẽ biến, lạnh lùng nhìn lướt qua toàn trường, thẳng đến hù cho đám đông chung quanh lặng ngắt như tờ, sau đó hắn mới bước ra trước một bước, thấp giọng quát nói:
- Đủ rồi, Phương Nguyên, chuyện chính ngươi đã làm trong lòng ngươi rõ ràng, Lệ sư đệ bởi vì bị ngươi khinh miệt, đến nay còn bị nhốt trong Kiếm Ngục bên. Ta tuân thủ Kiếm Luật, sẽ không âm thầm tìm ngươi gây chuyện, vì vậy mới đứng trên Kiếm Đài này chờ đợi chiến một trận với ngươi. Chẳng lẽ ngươi thực sự nhát gan đến vậy, không dám đi lên?
Bá!
Chúng nhân tại trường nghe được lời ấy, trong lòng không khỏi cả kinh, nghi hoặc nhìn sang Phương Nguyên.
Khắc này Phương Nguyên cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, đang định mở miệng nói chuyện...
Đúng lúc đó, đột nhiên một tiếng rống to ngắt lời hắn.
Tiếng rống như sấm, tựa hồ ẩn chứa lực lượng khó có thể hình dung, oanh rầm rầm truyền ra, chấn cho vô số người trong lòng run lên, hồn phi phách tán, lập tức quay đầu nhìn về phía tiếng gào rống giận truyền ra, tức thì ngẩn ngơ...
Trong tầm mắt bọn hắn, một tráng hán thân hình cao lớn, người như tháp sắt chính đang gào thét vọt vào khảo trường.
Phía trước người ấy còn có hai đạo bóng đen đang cuống cuồng tháo chạy như chó nhà có tang...
- Quan Ngạo sư huynh?
Phương Nguyên vừa thấy tráng hán tựa tháp sắp, trong lòng tức thì cả kinh.
Lúc này Quan Ngạo chẳng phải đang bế quan trong tiểu viện, bị Tôn Quản Sự giữ lấy ư?
Sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
Bị hắn đuổi giết là ai?
Phương Nguyên một bụng đầy nghi hoặc, nhất là thấy được trên thân Quan Ngạo rõ ràng dính đầy máu tươi, xem ra đã bị trọng thương, thần tình rất là nóng nảy, giống như đã mất đi lý trí, lập tức sắc mặt đại biến, đứng bật dậy...
Rống...
Nhưng không đợi hắn kịp xông lên, liền đã thấy Quan Ngạo đuổi theo hai người kia, vọt vào trong hội trường đại khảo Kiếm Đạo đại, mắt thấy thật không dễ dàng mới đuổi kịp hai người kia, hai đạo bóng đen cũng kêu thảm không ngừng, vốn định vọt sang một phương Tiên Đài bên trái, nhưng lại lâm thời thay đổi ý định, liếc nhau một cái, hoảng không chọn đường, không nhìn hết thảy vọt lên Kiếm Đài.
Quan Ngạo đuổi theo bọn hắn càng là không chút do dự, cũng đạp bước tiến lên Kiếm Đài.
- Người nào?
Trên Kiếm Đài, chín đại cao thủ vốn đều đã chiếm lấy một vị trí cho riêng mình, đang chờ bước quyết ra tiền tam giáp kế tiếp. Bọn hắn đã dùng thực lực chứng minh bản thân có thể lưu ở trên đài, rất nhiều người chuẩn bị tham gia khảo thí dưới kiếm đài đều không dám bước lên.
Duy nhất còn mang theo chút nhân tố không xác định chính là vị tứ đạo khôi thủ một mực bị đệ tử Tẩy Kiếm Trì khiêu khích, lại không ngờ rằng, vị tứ đạo khôi thủ kia còn chưa lên đài, bỗng đột nhiên có mấy người xông tới, thoáng nhìn liền nhận ra ba người này tuyệt đối không phải tới tham gia đại khảo Kiếm Đạo, mà càng giống như là tới quấy rối, trong lòng không khỏi trầm xuống, ánh mắt lập tức đảo qua...
- Ma đầu kia muốn giết người, cầu các tiền bối cứu mạng...
Hai người áo đen đã bị dọa cho sợ mất mật, khẩu âm quái dị, vừa lên đài liền mở miệng cầu khẩn, hoàn toàn không có nửa phần chiến ý, một bên kêu to, một bên cấp tốc lẻn đến sau lưng Tần Sơn Quân, bộ dáng như là chim sợ cành cong.
Chương 825 Tuyệt thế mãnh nhân (1)
Sát theo sau lưng bọn hắn, Quan Ngạo thần sắc hung ác điên cuồng, lao thẳng mà tới, cuốn theo một cỗ hung phong.
- Dừng tay!
Quan Ngạo xông đến, đứng mũi chịu sào vừa khéo chính là Tần Sơn Quân tay cầm cự phủ. Hắn thấy Quan Ngạo thế tới hung mãnh, liền lạnh giọng quát, nhưng không ngờ rằng, Quan Ngạo chẳng hề để ý đến hắn, lập tức nhướng mày, vốn hắn không định xuất thủ, nhưng Quan Ngạo tới nhanh, khoảng cách lại gần, một thân hung khí đã lan đến, liền chau mày, vung chưởng đánh đi qua.
Đối với hắn mà nói, tuy Quan Ngạo vóc người khôi ngô, song chỉ thế thì còn chưa đủ để đặt vào trong mắt...
Võ pháp không chỉ yêu cầu mỗi lực lượng vóc người, bên trong còn có rất nhiều các loại phương pháp ngăn địch cần đến trí tuệ!
Bành!
Chưởng này của hắn xảo diệu vô cùng, cứ thế cường hành đánh lên bụng Quan Ngạo.
Dù không có ý giết người, nhưng pháp lực trên chưởng cũng lớn vô cùng, đủ để khai sơn phá thạch.
Vốn hắn định một chưởng chế trụ Quan Ngạo, trước đánh ngã đối phương xuống đài, để cho giám khảo đi hỏi rõ sự tình, song không ngờ được là, cự hán này không bị đánh ra như tưởng tượng, trúng một chưởng mà vẫn không hề nhúc nhích!
Chưởng lực hệt như đánh trúng một tòa núi lớn, ngược lại dẫn lên đối phương chú ý, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn mình.
- Không hay...
Chạm mặt với ánh nhìn kia, trong lòng Tần Sơn Quân hơi nhảy, lập tức gấp gáp lui lại.
Nhưng không đợi hắn kịp rút lui, Quan Ngạo đã bạo rống một tiếng, thuận thế vỗ chưởng tới, Tần Sơn Quân chỉ cảm thấy trước mắt cuồng phong gào thét, mí mắt không ngừng nhảy động, hiển nhiên chưởng này thế tới quá nhanh quá mạnh, khoảng cách lại gần, nhất thời không kịp né tránh, vội giơ tay lên ngăn cản, sau đó chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng bài sơn đảo hải cuồng bạo cuốn tới, thân hình như diều đứt dây bay vút đi ra!
Bành...
Thân thể hắn cứ thế trực tiếp phá tan cấm chế chung quanh Kiếm Đài, ngã ra xa xa mấy chục trượng...
- Chuyện gì thế?
Cảnh tượng đột nhiên xảy ra khiến chúng nhân trên dưới Kiếm Đài đều kinh hãi, bất luận là tám đại cao thủ trên Kiếm Đài hay chúng tu sĩ dưới đài định thừa loạn xông lên, tất cả đều bị cảnh tượng Tần Sơn Quân bay vút đi ra hù cho nhảy dựng, đám đông chung quanh càng là trợn tròn mắt, thậm chí phải vuốt vuốt tròng mắt mới dám xác định thứ mình thấy vừa rồi không phải là ảo giác.
Về phần Tần Sơn Quân thì đã trực tiếp ngất đi.
Ngay cả Phương Nguyên vừa thấy Quan Ngạo xuất hiện liền cấp tốc chạy tới cũng thoáng sửng sốt, nhìn Tần Sơn Quân bay đi ra, hắn nhịn không được hít sâu một hơi khí lạnh, khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm Quan Ngạo, cường hành thu lại bước chân!
Rống...
Quan Ngạo như điên như dại, sau khi một chưởng vỗ bay Tần Sơn Quân, liền không chút do dự đạp bước tiến tới.
Ầm ầm!
Kiếm Đài rộng lớn bị hắn đạp cước xuống, bất ngờ run rẩy, mặt đá cẩm thạch cứng rắn không gì sánh được bị đạp thành mảnh vụn, toác ra một hố sâu, lúc này cấm chế chung quanh kiếm đài cũng lấp lánh linh quang, tán phát ra vân sóng dày đặc.
Sau đó, hắn gào thét, thân hình vọt thẳng về phía hai bóng đen kia.
Hai bóng đen vừa lên đài liền kinh hoảng chạy tới chạy lui, sớm đã trốn nấp sau lưng mấy đại cao thủ.
Thế xông tới của Quan Ngạo quá mạnh, một chưởng vỗ bay Tần Sơn Quân, lập tức dọa cho các tuyển thủ tham gia đại khảo Kiếm Đạo nhảy dựng, bọn hắn đứng trên Kiếm Đài đại khảo Kiếm Đạo, vốn đang trong trạng thái chiến ý ngất trời, dây thần kinh toàn thân kéo căng cực điểm, lúc này hệt như tên ở trên dây, trực tiếp bị Quan Ngạo dẫn nổ, sát khí ầm ầm cuốn thẳng về phía hắn...
- Hả?
Quan Ngạo thần sắc cuồng bạo, cũng đang trong trạng thái điên dại, đầu óc hết sức mơ hồ, nhưng thần thức cảm ứng lại cực kỳ linh mẫn, lập tức nhận ra bên người truyền đến từng đạo địch ý cùng sát khí, trong lòng không khỏi giận dữ, chẳng hề nghĩ ngợi liền trực tiếp xoay người, quét qua hai người bên cạnh, vừa ra tay, khí lưu trong hư không đều trở nên mơ hồ, phát ra tiếng vang như sấm rền.
- Không hay!
Hai người bên cạnh, một kẻ mập mạp vóc dáng cường tráng, tay cầm song chùy, một kẻ là lão giả áo xám lưng đeo ba đoạn trường thương, hai người thấy Quan Ngạo vung quyền đánh tới, trong lòng không khỏi cả kinh, đồng thời giật lui ra sau, tiếp đó giơ lên binh khí trong tay, mập mạp khẽ rung song chùy, ông ông tác hưởng, khua múa vòng vòng, hung hăng nện tới đầu và ngực Quan Ngạo!
- Bành!
Lúc này tâm thần Quan Ngạo đang rất hỗn loạn, suy nghĩ cũng đơn giản, không tránh không né, trực tiếp đụng lên.
Bành.
Chùy nện về phía ngực bị hắn dùng nhục thân cường hoành trực tiếp chấn bay, đụng ngược về phía tên mập mạp mặt xanh, đánh cho xương ngực đối phương vỡ thành vài đoạn, nhưng chùy còn lại cũng đã hung hăng đánh trúng lên đầu Quan Ngạo.
Chùy đồng kia vốn lớn chừng đầu trâu, bên trên mọc đầy gai nhọn, bị tên mập mạp dùng cự lực thúc đẩy đánh tới, cầu sắt cũng có thể bị nện nát, nhưng khi đập lên đầu Quan Ngạo lại chỉ phát ra tiếng vang như sấm rền, sau đó bàn tay tên mập mạp tê dại cả ra, chùy đồng bị trực tiếp đụng bay ra ngoài, Quan Ngạo lắc lắc đầu, tựa hồ hoàn toàn không chút ảnh hưởng.
Ngược lại là tên mập mạp mặt xanh bị dọa cho sửng sờ, ngơ ngác nhìn Quan Ngạo, nghĩ thầm đứa này rốt cục làm bằng thứ gì?
Quan Ngạo chộp lấy hắn nhấc bổng lên, vung mạnh ra sau, ở sau lưng, lão giả áo xám chính đang đâm thương tới, lại chợt nghe trên đỉnh đầu kình phong đại tác, trước mắt bỗng tối sầm, cứ thế bị mập mạp cường hành đụng phải, hai người ôm lấy nhau nhào!
Lúc hai người lăn xuống Kiếm Đài, xương cốt toàn thân đã vỡ vụn, trọng thương không bò dậy nổi...
Mà Quan Ngạo lại vẫn một khắc không ngừng, tiếp tục đánh thẳng tới.
Thời này khắc này, hắn đã hóa thân thành cuồng nhân, căn bản không quản trước mắt cản đường là ai, chỉ cảm giác được sát ý và địch thị trên thân những người này, thế là phân định làm đối thủ, trực tiếp nghiền ép mà tới...
- Kẻ điên này từ đâu ra?
- Mau giết hắn...
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói:
- Cũng có lý!
Lý Hồng Kiêu cười nói:
- Ngươi quen biết vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia?
Phương Nguyên không trả lời, sau nửa ngày mới khe khẽ lắc đầu.
Lý Hồng Kiêu nói tiếp:
- Thế sao hắn cứ một mực coi chừng ngươi?! Như thể đang chờ ngươi nhập trường!
Phương Nguyên không tiếp tục mở miệng mà ngẩng đầu nhìn lên Kiếm Đài, sau đó lông mày thoáng cau lại.
Hắn tự nhiên cũng phát giác ra được, vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia sau khi đi lên Kiếm Đài thì mãi vẫn chưa ra tay, cũng không có người dám đi trêu chọc hắn, cứ thế lẳng lặng ngồi ở kia, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn sang Tiên Đài Xích Thủy Đan Khê, trong ánh mắt như có kiếm phong khe khẽ vạch qua...
Không chỉ hắn, trên Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, từ bên trong kiếm vụ, tựa hồ cũng có người đang nhìn mình chằm chằm...
- Bọn hắn đều đang chờ ta ra tay?
Phương Nguyên suy tư trong lòng:
- Nói như vậy, bọn hắn đã sớm nhận ra ta, chẳng qua, nếu bọn họ thật sự coi ta thuộc loại Yêu Ma, vì sao không trực tiếp đến đây tìm, mà lại chờ ta chủ động ra tay?
- Rốt cục Tiên Minh và bọn họ đã nói cái gì?
Vừa nghĩ, lại bất động thanh sắc nhìn thoáng qua phương Tiên Đài bị sương mù màu xanh che phủ:
- Nơi đó cũng có người nhìn ta, ánh mắt đó khiến ta rất không thoải mái, dường như không mang ý tốt, bọn hắn là ai?
Đại khảo Kiếm Đạo vốn đã khiến người rất mong đợi, kết quả cuối cùng của vòng khảo thí này quả nhiên cũng không khiến người thất vọng.
Đại chiến triển khai kịch liệt và náo nhiệt vượt ngoài tưởng tượng của tất cả mọi người, suốt cả ban ngày, bốn năm canh giờ đi qua, đại chiến trên Kiếm Đài vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống. Đã có mấy trăm người bị thương, bị đánh xuống đài, mà dưới tình huống như thế, vẫn cứ có không ít người tụ tập xung quanh Kiếm Đài, chuẩn bị tìm cơ hội lên đài chiến một trận!
Trong tình cảnh ấy, chư vị cao thủ trên Kiếm Đài rốt cuộc bắt đầu triển lộ tài năng!
- Oanh...
Tần Sơn Quân vung vẫy cự phủ, một đạo sóng khí có thể thấy bằng mắt thường khuếch tán ra, quét bay mấy chục người trong phạm vi bốn năm trượng bên cạnh hắn xuống đài, không biết bao nhiêu người thịt nát xương tan, không ngừng kêu thảm, trong khi hắn cứ thế một thân khí thế hung ác, xách búa đứng sừng sững trên đài.
Bị một thân sát khí của hắn bức lui, chúng nhân liều mạng chen lui ra sau, thà rằng đụng lên binh khí người khác, chứ không dám lại gần nửa bước!
Tiểu Việt sơn chủ thì lại dẫn theo một nhóm người, ước chừng nhiều đến vài chục, đi qua đâu, gần như không ai là đối thủ của bọn hắn, từng người từng người bị bọn hắn liên thủ vây công, oanh xuống dưới đài, trong đó có không ít tu sĩ thực lực rất mạnh, lại bởi song quyền nan địch tứ thủ mà bị đánh xuống, trong lòng rất là không phục, ai nấy ồn ào huyên náo, căm tức nhìn lên Kiếm Đài.
Nếu hắn cứ một mực liên thủ với người như vậy, há chẳng phải sẽ nhẹ nhàng đi đến cuối cùng?
Rất nhiều người trong lòng không phục, tố cáo với lão tu chủ khảo, thế nhưng lão tu lại chỉ lạnh lùng cười cười, không chút để ý.
Nhưng khiến người không tưởng tượng được chính là, sau một vòng lại một vòng quét ngang toàn trường, số lượng người trên đài vẫn còn lại không ít, xem ra vẫn sẽ có một trường ác đấu tiếp diễn. Chợt thấy Tiểu Việt sơn chủ đột nhiên cười lạnh, xoay người lại, quạt xếp trong tay nhẹ nhàng mở ra, lập tức liền có bốn mươi năm mươi thanh phi đao mỏng mà sắc bén cắt vỡ hư không, sau khi đánh ra, thoáng chốc liền bao phủ đám người tùy tùng đi theo hắn...
Đám người tu hành đi theo hắn kia vốn cũng không ngốc, biết rõ kết thành liên minh với Tiểu Việt sơn chủ chỉ là tạm thời đảm bảo cho mình không bị rớt đài thôi, chứ sớm muộn gì cũng phải trở mặt đấu một trận, bởi vậy trong nội tâm thật ra vẫn luôn một mực đề phòng Tiểu Việt sơn chủ, lại không ngờ rằng, hiện tại còn chưa đi đến sau cùng, hắn lại đã ra tay với đám người bọn mình, trong lòng ai nấy đều vừa sợ vừa giận, đồng thời kêu hét phản kháng.
Nhưng phi đao ác độc dị thường, được pháp lực gia trì nhanh như thiểm điện, góc độ ra tay càng là xảo trá sắc bén, bọn hắn rõ ràng ngăn cản không được, trên ngực, trên yết hầu dồn dập trúng đao, thấp giọng gào thét, tựa như vải rách, trực tiếp bị ném xuống từ trên Kiếm Đài...
- Hặc hặc...
Tiểu Việt sơn chủ tay cầm quạt xếp, tiêu sái đứng ở trên đài cất tiếng cười to.
Ngay bên cạnh cách hắn không xa, Triệu Huyền Tước tay cầm thiết thương, một mình ác đấu ba vị cao thủ, ba người kia đều là tu sĩ Xích Đan, tu vi tiệm cận Kim Đan cảnh, vũ pháp tàn nhẫn trầm ổn, chính là cao thủ đỉnh cấp trong nhóm người tham gia khảo thí, nhưng hắn bằng vào một người một thương, ngăn trở ba người này, chẳng ngờ lại không hề rơi xuống hạ phong, chưa được mấy hiệp đã gầm nhẹ một tiếng, đánh lật một người trong đó.
Hai người còn lại khẽ giật mình, cấp thiết muốn đi lên đoạt công, lại bị Triệu Huyền Tước tung người đá lăn đi ra.
- Còn không nhận thua, muốn thấy máu ư?
Tay Triệu Huyền Tước siết chặt thiết thương, giơ lên trước mặt hai người, lạnh lùng nói.
Hai người kia tuy không cam tâm, nhưng sau cùng đều trùng trùng thở dài, chủ động lật người nhảy xuống đài.
Thẳng đến lúc này, trên mặt Triệu Huyền Tước rốt cuộc mới hiện lên ý cười, ôm lấy thiết thương, đứng ở một góc đài.
Cùng lúc đó, một tên mập mạp mặt xanh tay cầm song chùy...
Một nữ tử trung niên thô tráng, trên thân quấn lấy thiết liên (xích sắt) thô ráp như cánh tay, đầu dây xích treo một chiếc móc câu màu vàng...
Một lão đầu gầy còm lưng vác theo ba đoạn thiết thương...
Từng cao thủ lần lượt thoát vỏ mà ra, vững vàng chiếm giữ mười vị trí trên Kiếm Đài, như thể đang tuyên cáo thân phận và địa vị mười thứ hạng đầu của bọn hắn.
Chương 822 Bức bách như thế (2)
Chứng kiến chư vị cao thủ một thân khí thế hung ác này, người có ý tham gia kiếm khảo dưới đài tuy còn không ít, nhưng rõ ràng đều bị dọa sợ, không dám tiếp tục lên đài khiêu chiến, trong vô hình, ẩn ẩn như thể hoàn toàn bị bọn hắn ép chặt khí thế!
Chúng tu sĩ quan chiến ở chung quanh thấy cảnh này, trong lòng cũng ẩn ẩn hiểu ra.
Mười thứ hạng đầu, sợ là đã được xác định...
Mười người trên đài hiện tại này, mỗi một vị đều là cảnh giới Kim Đan, Đan phẩm đều từ Bạch Đan trở lên, thậm chí có ba bốn người Đan phẩm là Kim Đan, chính là tu sĩ trung giai, thậm chí cao giai, chỉ luận vũ pháp mà nói, sợ rằng cũng không nắm chắc tất thắng bọn họ!
Chỉ mới là mười thứ hạng đầu đại khảo Kiếm Đạo mà thôi, vậy nhưng đã xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, quả thực rất hiếm thấy.
Lúc này, còn ai dám bước lên gây sự với bọn hắn?
Người chuẩn bị tham gia đại khảo Kiếm Đạo rõ ràng còn chưa đăng trường toàn bộ, nhưng khảo hạch lại cứ thế tắc nghẽn mà dừng...
- Chẳng lẽ cứ thế liền kết thúc khảo thí mười thứ hạng đầu, chuẩn bị quyết ra tiền tam giáp (ba thứ hạng đầu)?
Chúng tu xem khảo thí ở chung quanh bắt đầu xì xào bàn tán , ánh mắt vụng trộm nhìn về phía lão tu áo đen.
Rất rõ ràng, mười thứ hạng đầu cứ vậy được xác định, bước tiếp theo tự nhiên liền muốn quyết ra tiền tam giáp, bằng không, chẳng lẽ cứ đứng mãi trên đài.
Giữa trời, vị lão tu áo đen kia cũng đang hứng trí bừng bừng quan sát hiện trường, mặt đầy ý cười.
Lão gia hỏa này có vẻ rất mãn ý với quy tắc mà mình đã định xuống vừa rồi.
Mắt thấy bốn bề vắng lặng, thật lâu mà dưới kiếm đài vẫn không thấy có người dám bước lên, hắn liền giơ cao tay áo.
Tựa hồ đang chuẩn bị bắt đầu khảo hạch quyết ra tiền tam giáp...
Nhưng chính lúc này, vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì tóc trắng một mực xếp bằng trên đài, từ đầu đến cuối đều không xuất kiếm chợt chậm rãi đứng dậy, chúng nhân thấy hắn có động tác, chú ý lực không khỏi tập trung qua, tiếng nghị luận cũng theo đó trầm xuống.
Nguyên suốt một ngày, trên đài chém giết đến máu chảy thành sông, hắn đều không động đậy, lúc này lại muốn làm gì?
Giữa một mảnh kinh ngạc, bọn họ thấy đệ tử Tẩy Kiếm Trì đi tới trước mặt một người bên cạnh, nói:
- Đi xuống!
Người bên cạnh hắn là một vị nam tử vóc dáng hùng tráng, thân mặc Huyền Giáp, có kẻ nhận ra thân phận người này, chính là thủ đồ chân truyền của một phương đại tiên môn tên là Huyền Giáp Tông, thanh danh cực thịnh, theo đánh giá của đám đông bên dưới, người cược hắn có thể tiến vào tiền tam giáp không phải là số ít. Thực lực mạnh mẽ, tự nhiên tâm tính cũng cao, chợt nghe đệ tử Tẩy Kiếm Trì nói vậy, hắn lập tức hơi ngớ:
- Ngươi nói cái gì?
Đệ tử Tẩy Kiếm Trì thản nhiên nói:
- Ta bảo ngươi đi xuống, nhường ra vị trí...
Tu sĩ Huyền Giáp kia thoáng sửng sờ, lập tức mặt đầy nộ khí, quát:
- Dù ngươi có là đệ tử Tẩy Kiếm Trì,...
Hắn còn chưa dứt lời, đệ tử Tẩy Kiếm Trì đã đột nhiên giơ tay lên!
Trong ngực hắn một mực ôm lấy thanh kiếm vỏ đen, mặt trên khảm đầy đường vân trắng, lúc này, hắn không rút kiếm ra khỏi vỏ, mà cứ vậy mang theo vỏ kiếm, đột nhiên đánh tới phía trước, tu sĩ Huyền Giáp cả kinh, song quyền giơ lên, vung sức chống đỡ, nhưng khắc sau, vỏ kiếm đã trực tiếp đánh lên cánh tay hắn, sau đó liền nghe được hai tiếng “rặc rặc” giòn vang, tí giáp (giáp che tay) trực tiếp nổ tung, tiếp sau hai cánh tay cũng bị đánh nát, cánh tay ập ngược ra sau, đụng vào lồng ngực, xương ngực theo đó cũng nổ tung...
Phốc...
Một búng máu tươi phun ra, cả người hắn như diều đứt dây ngã xuống đài...
Xôn xao...
Chứng kiến cảnh tượng ngoài dự liệu đó, không biết bao nhiêu tu sĩ bị dọa cho chết đứng, ánh mắt sợ hãi.
Hiện tại mười thứ hạng đầu đã quyết ra, trận chiến tiền tam giáp còn chưa bắt đầu, sao tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì này lại làm vậy?
Rõ ràng vừa nãy lúc nên ra tay hắn lại một mực không ra tay, vì sao giờ lại bất ngờ xuống tay ác độc như thế?
Ngay khi bọn hắn đang sợ hãi trong lòng, vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia đã cho bọn hắn biết đáp án.
Hắn đánh rớt tu sĩ Huyền Giáp xuống đài, sau đó thu kiếm lại, ngẩng đầu hướng về Xích Thủy Đan Khê Tiên Đài, thản nhiên nói:
- Ta đợi ngươi một ngày, nay cũng đã giúp ngươi giành lấy vị trí, ngươi nên lên đài đi thôi...
Tùy theo ánh mắt hắn nhìn qua, tâm tư chúng nhân oanh một tiếng loạn lên.
Bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, thì ra hắn đánh rớt tu sĩ Huyền Giáp là để khiêu chiến vị tứ đạo khôi thủ kia...
Mới đầu khi vừa lên đài, hắn đã từng hướng Phương Nguyên phát ra khiêu chiến, Phương Nguyên không ứng, hắn liền cũng không nói gì thêm, nhưng không ngờ, nay mười thứ hạng đầu đã quyết ra, hắn lại lần nữa khiêu chiến Phương Nguyên, chờ đối phương lên đài...
Thậm chí hắn còn chủ động giúp Phương Nguyên giữ lấy một vị trí trong mười thứ hạng đâu!
- Vì cái gì, sao đệ tử Tẩy Kiếm Trì cứ khăng khăng nhắm đến tứ đạo khôi thủ?
- Lấy tính cách dốc lòng vào Kiếm Đạo của đệ tử Tẩy Kiếm Trì, hẳn nên không có tâm tình ghen ghét đố kỵ gì với tứ đạo khôi thủ kia mới đúng. Dù cảm thấy tứ đạo khôi thủ đã đoạt đi đầu gió trong lục đạo đại khảo, thì cũng không nên quá phận như vậy chứ?
Chúng nhân kinh ngạc không thôi, ai nấy đều dõi mắt nhìn chằm chằm đệ tử Tẩy Kiếm Trì, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Ở trên Tiên Đài, Phương Nguyên cũng bị vô số ánh mắt nhìn lại.
Người chung quanh không nghi ngờ đều đang chờ hắn đưa ra ứng đối, đệ tử Tẩy Kiếm Trì đã làm đến bước này rồi, hắn tựa hồ không tiện tiếp tục trầm mặc nữa, đổi thành bất cứ người nào, vào lúc này, sợ rằng đều không thể tiếp tục làm như không thấy?
Lúc này, Phương Nguyên lặng lẽ cúi đầu, trong lòng cũng đang suy tư.
Hắn có thể cảm nhận được chung quanh truyền đến vô số ánh mắt, có nghi hoặc, có đồng tình, thậm chí còn có chút thương xót, hoặc là hả hê.
Chương 823 Hung phong vô địch (1)
Chẳng qua, quan trọng hơn chính là, hắn cảm nhận được cái trong đó có hai đạo ánh mắt khiến sâu trong lòng hắn sinh ra cảm giác nguy cơ, khẽ ngước đầu nhìn sang, phát hiện hai ánh mắt có một phương đến từ Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, một phương đến từ đài sương mù.
- Rốt cục bọn họ có tính toán gì?
Hắn âm thầm nghĩ trong lòng, sắc mặt thoáng hiện vẻ ngưng trọng.
- Phương tiểu hữu...
Tử Tiêu động chủ ở bên cạnh Phương Nguyên cũng đã nhận ra không đúng, thoáng quan tâm nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, vẫn cứ mặt không biểu tình ngồi trên Tiên Đài.
- Không ngờ giỏi nhịn vậy, người ta đã khi lăng đến như thế rồi mà vẫn không xuống trường?
Trong tiếng nghị luận, Lý Hồng Kiêu trên Tiên Đài bên cạnh cũng hơi khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút bất mãn.
Bên người nàng, một vị giáp sĩ đen thấp giọng nói:
- Tiểu công chúa, trong đại khảo Khí Đạo lần này, hắn chẳng qua là đánh sắt mấy canh giờ thôi, không ngờ đã mệt đến thoát lực, xem ra tu vi và thực lực đều không mấy cao minh. Giờ đệ tử Tẩy Kiếm Trì khiêu kích như vậy mà hắn cũng không chịu xuống trường khảo thí, ngược lại chứng tỏ hắn khả năng thật không phải người chúng ta muốn điều tra...
- Ta vốn cũng không để ở trong lòng, nhưng giờ lại có chút tò mò...
Lý Hồng Kiêu lãnh đạm trả lời, lẩm bẩm nói:
- Nếu thật chỉ là một tên không thông vũ pháp, cớ gì Tẩy Kiếm Trì lại nhắm đến hắn?
Giáp sĩ kia hơi ngớ, thấp giọng nói:
- Vậy thuộc hạ đi tra kỹ lại xem...
Lý Hồng Kiêu nói:
- Đi đi, về sau loại chuyện nhỏ nhặt thế này đừng tới phiền ta!
- ...
- ...
- Ha ha, xem ra Kiều sư đệ không làm gì được hắn...
Ở một hướng khác, trên Tiên Đài Tẩy Kiếm Trì, một nam tử trên thân khoác áo lông cừu trắng, lười biếng tựa bên bàn ngọc, nhìn tư thế liền biết người này rất hiểu hưởng thụ, tay bưng chén rượu, song lại không uống, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Người ta đánh chết không xuống trường a...
Ngồi bên cạnh hắn là hai vị lão giả áo đen thân hình cao ngất, một người trong đó nghe xong lời ấy, chậm rãi mở mắt ra, thản nhiên nói:
- Trừ ma vệ đạo vốn là điều thế hệ chúng ta nên làm, với loại Ma Thai như này, trực tiếp rút kiếm chém chết là được, cần gì phải tốn nhiều miệng lưỡi?
Nam tử thân khoác áo lông cáo lại khẽ lắc đầu, nói:
- Kiếm Chấp, ngươi có biết vì sao cả đời mình chỉ là áo đen, mà không có cơ hội khoác lên áo trắng không?
Dứt lời, trên mặt thoáng chớp qua một tia ý cười ranh mãnh, nói:
- Ngươi có từng nghĩ qua không, vì sao một năm trước, lúc Lệ sư đệ về tới Tẩy Kiếm Trì, lập tức liền bị giam trong Kiếm Ngục, đóng cửa hối lỗi?
Nghe lời này của hắn, hai vị lão giả áo đen đều trầm mặt xuống, không đáp lời, chỉ có ánh mắt là nhìn về phía hắn.
Nam tử áo trắng cười nói:
- Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, không quản là Tẩy Kiếm Trì muốn giết người nào, Ma cũng tốt, Tiên cũng tốt, đều phải đường đường chính chính, có quy có củ, đương sơ bởi phát hiện Lệ sư đệ đi đường Kiếm Ma, liền lập tức không để ý nhiệm vụ Tiên Minh, ra tay ngay với hắn, kết quả thân bại danh liệt, nhiệm vụ cũng hủy, đương nhiên phải bị nhốt vào trong Kiếm Ngục, học lại quy củ!
Sắc mặt hai vị lão giả áo đen càng thêm khó coi mấy phần.
Người bên trái lạnh lùng nói:
- Người tu hành Kiếm Đạo, một kiếm phá vạn pháp, chẳng lẽ quy củ đều không dám chém phá?
- Quy củ tự nhiên là có thể chém phá!
Nam tử áo trắng nhẹ giọng cười cười, nói:
- Nhưng đầu tiên phải học được tuân thủ quy củ, mới có thể chém phá quy củ, nếu ngay từ đầu lúc mới học kiếm đã không tuân thủ quy củ, vậy là không hiểu chuyện, chứ không phải cái gì mà một kiếm phá vạn pháp...
Hai vị lão giả áo đen liếc nhau một cái, liền cũng không tiếp tục tranh cãi chuyện này với hắn.
Song rõ ràng, trong lòng vẫn có chút không phục.
Thân là người tu hành Kiếm Đạo, không ai là không tâm ý kiên định, tâm cao khí ngạo, nếu bọn họ dễ dàng bị người khác dùng đạo lý thuyết phục như thế, vậy thì đã không lấy được thành tựu Kiếm Đạo như hôm nay, càng không tư cách khoác lên thân chiếc áo đen kia!
...
...
- Phương Nguyên đạo hữu, ta đã chờ ngươi đến cái mức này rồi, vậy mà ngươi vẫn không chịu xuống đây chỉ giáo?
Trên Tiên Đài, tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì kia thậm chí đã gọi thẳng tên Phương Nguyên...
Phương Nguyên lại vẫn cứ ngồi yên trên đài, chỉ là sắc mặt càng lúc càng khó coi.
- Nhưng mà ngươi một mực co đầu rút cổ không ra cũng không giải quyết được vấn đề...
Tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì ánh mắt bình tĩnh nhìn về hướng vị trí Phương Nguyên, tiếng nói to rõ, mang theo một tia bá đạo không dung người khác hoài nghi:
- Chẳng lẽ ngươi không từng nghĩ, đợi sau khi chuyện ở đây chấm dứt, ta sẽ đích thân tìm đến nhà ngươi tính sổ...
Xôn xao...
Chúng nhân xung quanh càng là suy xét không thấu, vạn vạn không nghĩ tới hắn sẽ nói nặng đến mức như vậy.
Vô luận nhìn từ khía cạnh nào, tựa hồ đều đâu đến mức phải thế...
Đại khảo Kiếm Đạo, người ta muốn tham gia thì tham gia, không muốn tham gia, lại cứ phải uy hiếp người ta tham gia là sao?
- Ài, tên đệ tử Tẩy Kiếm Trì đó từng bước ép sát, liệu có phải quá phận rồi không?
Có người nhìn không thuận mắt, thấp giọng thở dài:
- Người ta là tứ đạo khôi thủ, vốn đã chú định dương danh thế gian, vậy mà tên kiếm đồ áo đen đó còn cứ phải ép người ta tham gia kiếm khảo, vạn nhất bị đánh thảm bại, chẳng phải thanh danh đều mất hết?
Lại có người hừ lạnh nói:
- Dù hắn không tham gia, thanh danh cũng đã mất sạch, đường đường tứ đạo khôi thủ, bị người khiêu chiến nửa ngày mà vẫn không dám đi xuống ứng chiến, vô luận thế nào đều khiến người tìm được chê trách, nói không chừng cả tư cách khôi thủ bốn đạo Đan - Trận - Phù - Khí đều bị biếm thành không đáng một đồng!
Chương 824 Hung phong vô địch (2)
- Đan Trận Khí Phù, bất luận là loại nào, trong tu hành giới rốt cục đều lấy lực lượng làm đầu, tuy hắn là tứ đạo khôi thủ, nhưng lúc kiếm khảo, bị người nhiều lần khiêu khích, lại một mực không dám đăng trường, liền đã chú định thành là kẻ nhát gan sợ chuyện. Ài, Tẩy Kiếm Trì này cũng thật là, bọn hắn lấy Kiếm Đạo chí tôn, vì sao cứ phải khăng khăng làm khó dễ một vị tu sĩ trẻ tuổi tinh thông bàng môn như vậy?
- Ha ha, chẳng phải xưa nay Tẩy Kiếm Trì vẫn luôn bá đạo?
Rất nhanh liền có người tiếp lời, lạnh giọng cười nói:
- Cuồng đồ Kiếm Đạo hai ngàn năm trước, hiện nay chính là kiếm chủ Tẩy Kiếm Trì, lúc trẻ tuổi chẳng phải cũng cược đấu với cao thủ Võ Đạo thiên hạ, cuối cùng một kiếm áp quần hùng, sau đó đưa Kiếm Đạo vốn thuộc về một hệ trong Võ Đạo vượt lên áp đảo cả Võ Đạo, khiến cho đại khảo Võ Đạo từ đó biến thành đại bảo Kiếm Đạo như bây giờ mà mọi người vẫn biết?
Đến sau cùng, ngược lại dần dần bắt đầu có người đồng tình với Phương Nguyên.
Ở một khía cạnh nào đó, người tu hành tu luyện Đan - Trận - Phù - Khí, so với tu sĩ tinh nghiên Kiếm Đạo võ pháp và thần thông vốn là đã có chút khác biệt.
Tựa như ở Thanh Dương tông, những người giỏi nhất đều sẽ tiến vào Ngũ phong, lấy tu hành làm chủ, số còn dư lại mới sẽ chọn vào bốn viện, tinh tu Đan - Trận - Phù - Khí, như thể người lấy tu hành làm chủ, trời sinh sẽ cao hơn một bậc vậy. Tu sĩ tinh tu tứ đạo Đan - Trận - Phù - Khí há lại không có điểm khúc mắc trong lòng?
Hiện nay liền cũng là như thế, Phương Nguyên thân là tứ đạo khôi thủ Đan, Trận, Phù, Khí, trong tiềm thức tự nhiên cũng được tu sĩ tinh tu bốn đạo này coi là người nhà, bình thường bọn hắn trêu chọc vài câu thì không sao, nhưng thấy vị tứ đạo khôi thủ này lại bị một tên học kiếm bức bách như thế, rõ ràng là người chỉ biết luyện đan vẽ bùa, lại phải cứ ép người ta lên đài cầm kiếm đi liều mạng, trong lòng tự nhiên có chút không vui...
- Người ta học Trận học Đan học Khí học Phù, ngươi thì lại học Kiếm, tại sao cứ phải bức người ta so đấu với ngươi?
- Đúng vậy, có bản lĩnh thì ngươi so đấu Trận pháp Đan thuật xem nào...
- Ha ha, miệng luôn mồm bắt người ta đi lên, có bản lĩnh ngươi đi xuống thử xem...
Tiếng mỉa mai chung quanh càng lúc càng nhiều, càng lúc càng vang dội. Đương nhiên, thanh danh Tẩy Kiếm Trì vẫn là quá thịnh, những người lên tiếng mỉa mai kia đều là núp trong đám đông, sợ bị phát hiện, số lượng cũng không phải rất nhiều, lại đủ khiến người ta nghe được rõ ràng!
- Hừ...
Ở trên Kiếm Đài, đệ tử Tẩy Kiếm Trì nghe được mấy lời này, sắc mặt tức thì khẽ biến, lạnh lùng nhìn lướt qua toàn trường, thẳng đến hù cho đám đông chung quanh lặng ngắt như tờ, sau đó hắn mới bước ra trước một bước, thấp giọng quát nói:
- Đủ rồi, Phương Nguyên, chuyện chính ngươi đã làm trong lòng ngươi rõ ràng, Lệ sư đệ bởi vì bị ngươi khinh miệt, đến nay còn bị nhốt trong Kiếm Ngục bên. Ta tuân thủ Kiếm Luật, sẽ không âm thầm tìm ngươi gây chuyện, vì vậy mới đứng trên Kiếm Đài này chờ đợi chiến một trận với ngươi. Chẳng lẽ ngươi thực sự nhát gan đến vậy, không dám đi lên?
Bá!
Chúng nhân tại trường nghe được lời ấy, trong lòng không khỏi cả kinh, nghi hoặc nhìn sang Phương Nguyên.
Khắc này Phương Nguyên cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, đang định mở miệng nói chuyện...
Đúng lúc đó, đột nhiên một tiếng rống to ngắt lời hắn.
Tiếng rống như sấm, tựa hồ ẩn chứa lực lượng khó có thể hình dung, oanh rầm rầm truyền ra, chấn cho vô số người trong lòng run lên, hồn phi phách tán, lập tức quay đầu nhìn về phía tiếng gào rống giận truyền ra, tức thì ngẩn ngơ...
Trong tầm mắt bọn hắn, một tráng hán thân hình cao lớn, người như tháp sắt chính đang gào thét vọt vào khảo trường.
Phía trước người ấy còn có hai đạo bóng đen đang cuống cuồng tháo chạy như chó nhà có tang...
- Quan Ngạo sư huynh?
Phương Nguyên vừa thấy tráng hán tựa tháp sắp, trong lòng tức thì cả kinh.
Lúc này Quan Ngạo chẳng phải đang bế quan trong tiểu viện, bị Tôn Quản Sự giữ lấy ư?
Sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
Bị hắn đuổi giết là ai?
Phương Nguyên một bụng đầy nghi hoặc, nhất là thấy được trên thân Quan Ngạo rõ ràng dính đầy máu tươi, xem ra đã bị trọng thương, thần tình rất là nóng nảy, giống như đã mất đi lý trí, lập tức sắc mặt đại biến, đứng bật dậy...
Rống...
Nhưng không đợi hắn kịp xông lên, liền đã thấy Quan Ngạo đuổi theo hai người kia, vọt vào trong hội trường đại khảo Kiếm Đạo đại, mắt thấy thật không dễ dàng mới đuổi kịp hai người kia, hai đạo bóng đen cũng kêu thảm không ngừng, vốn định vọt sang một phương Tiên Đài bên trái, nhưng lại lâm thời thay đổi ý định, liếc nhau một cái, hoảng không chọn đường, không nhìn hết thảy vọt lên Kiếm Đài.
Quan Ngạo đuổi theo bọn hắn càng là không chút do dự, cũng đạp bước tiến lên Kiếm Đài.
- Người nào?
Trên Kiếm Đài, chín đại cao thủ vốn đều đã chiếm lấy một vị trí cho riêng mình, đang chờ bước quyết ra tiền tam giáp kế tiếp. Bọn hắn đã dùng thực lực chứng minh bản thân có thể lưu ở trên đài, rất nhiều người chuẩn bị tham gia khảo thí dưới kiếm đài đều không dám bước lên.
Duy nhất còn mang theo chút nhân tố không xác định chính là vị tứ đạo khôi thủ một mực bị đệ tử Tẩy Kiếm Trì khiêu khích, lại không ngờ rằng, vị tứ đạo khôi thủ kia còn chưa lên đài, bỗng đột nhiên có mấy người xông tới, thoáng nhìn liền nhận ra ba người này tuyệt đối không phải tới tham gia đại khảo Kiếm Đạo, mà càng giống như là tới quấy rối, trong lòng không khỏi trầm xuống, ánh mắt lập tức đảo qua...
- Ma đầu kia muốn giết người, cầu các tiền bối cứu mạng...
Hai người áo đen đã bị dọa cho sợ mất mật, khẩu âm quái dị, vừa lên đài liền mở miệng cầu khẩn, hoàn toàn không có nửa phần chiến ý, một bên kêu to, một bên cấp tốc lẻn đến sau lưng Tần Sơn Quân, bộ dáng như là chim sợ cành cong.
Chương 825 Tuyệt thế mãnh nhân (1)
Sát theo sau lưng bọn hắn, Quan Ngạo thần sắc hung ác điên cuồng, lao thẳng mà tới, cuốn theo một cỗ hung phong.
- Dừng tay!
Quan Ngạo xông đến, đứng mũi chịu sào vừa khéo chính là Tần Sơn Quân tay cầm cự phủ. Hắn thấy Quan Ngạo thế tới hung mãnh, liền lạnh giọng quát, nhưng không ngờ rằng, Quan Ngạo chẳng hề để ý đến hắn, lập tức nhướng mày, vốn hắn không định xuất thủ, nhưng Quan Ngạo tới nhanh, khoảng cách lại gần, một thân hung khí đã lan đến, liền chau mày, vung chưởng đánh đi qua.
Đối với hắn mà nói, tuy Quan Ngạo vóc người khôi ngô, song chỉ thế thì còn chưa đủ để đặt vào trong mắt...
Võ pháp không chỉ yêu cầu mỗi lực lượng vóc người, bên trong còn có rất nhiều các loại phương pháp ngăn địch cần đến trí tuệ!
Bành!
Chưởng này của hắn xảo diệu vô cùng, cứ thế cường hành đánh lên bụng Quan Ngạo.
Dù không có ý giết người, nhưng pháp lực trên chưởng cũng lớn vô cùng, đủ để khai sơn phá thạch.
Vốn hắn định một chưởng chế trụ Quan Ngạo, trước đánh ngã đối phương xuống đài, để cho giám khảo đi hỏi rõ sự tình, song không ngờ được là, cự hán này không bị đánh ra như tưởng tượng, trúng một chưởng mà vẫn không hề nhúc nhích!
Chưởng lực hệt như đánh trúng một tòa núi lớn, ngược lại dẫn lên đối phương chú ý, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn mình.
- Không hay...
Chạm mặt với ánh nhìn kia, trong lòng Tần Sơn Quân hơi nhảy, lập tức gấp gáp lui lại.
Nhưng không đợi hắn kịp rút lui, Quan Ngạo đã bạo rống một tiếng, thuận thế vỗ chưởng tới, Tần Sơn Quân chỉ cảm thấy trước mắt cuồng phong gào thét, mí mắt không ngừng nhảy động, hiển nhiên chưởng này thế tới quá nhanh quá mạnh, khoảng cách lại gần, nhất thời không kịp né tránh, vội giơ tay lên ngăn cản, sau đó chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng bài sơn đảo hải cuồng bạo cuốn tới, thân hình như diều đứt dây bay vút đi ra!
Bành...
Thân thể hắn cứ thế trực tiếp phá tan cấm chế chung quanh Kiếm Đài, ngã ra xa xa mấy chục trượng...
- Chuyện gì thế?
Cảnh tượng đột nhiên xảy ra khiến chúng nhân trên dưới Kiếm Đài đều kinh hãi, bất luận là tám đại cao thủ trên Kiếm Đài hay chúng tu sĩ dưới đài định thừa loạn xông lên, tất cả đều bị cảnh tượng Tần Sơn Quân bay vút đi ra hù cho nhảy dựng, đám đông chung quanh càng là trợn tròn mắt, thậm chí phải vuốt vuốt tròng mắt mới dám xác định thứ mình thấy vừa rồi không phải là ảo giác.
Về phần Tần Sơn Quân thì đã trực tiếp ngất đi.
Ngay cả Phương Nguyên vừa thấy Quan Ngạo xuất hiện liền cấp tốc chạy tới cũng thoáng sửng sốt, nhìn Tần Sơn Quân bay đi ra, hắn nhịn không được hít sâu một hơi khí lạnh, khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm Quan Ngạo, cường hành thu lại bước chân!
Rống...
Quan Ngạo như điên như dại, sau khi một chưởng vỗ bay Tần Sơn Quân, liền không chút do dự đạp bước tiến tới.
Ầm ầm!
Kiếm Đài rộng lớn bị hắn đạp cước xuống, bất ngờ run rẩy, mặt đá cẩm thạch cứng rắn không gì sánh được bị đạp thành mảnh vụn, toác ra một hố sâu, lúc này cấm chế chung quanh kiếm đài cũng lấp lánh linh quang, tán phát ra vân sóng dày đặc.
Sau đó, hắn gào thét, thân hình vọt thẳng về phía hai bóng đen kia.
Hai bóng đen vừa lên đài liền kinh hoảng chạy tới chạy lui, sớm đã trốn nấp sau lưng mấy đại cao thủ.
Thế xông tới của Quan Ngạo quá mạnh, một chưởng vỗ bay Tần Sơn Quân, lập tức dọa cho các tuyển thủ tham gia đại khảo Kiếm Đạo nhảy dựng, bọn hắn đứng trên Kiếm Đài đại khảo Kiếm Đạo, vốn đang trong trạng thái chiến ý ngất trời, dây thần kinh toàn thân kéo căng cực điểm, lúc này hệt như tên ở trên dây, trực tiếp bị Quan Ngạo dẫn nổ, sát khí ầm ầm cuốn thẳng về phía hắn...
- Hả?
Quan Ngạo thần sắc cuồng bạo, cũng đang trong trạng thái điên dại, đầu óc hết sức mơ hồ, nhưng thần thức cảm ứng lại cực kỳ linh mẫn, lập tức nhận ra bên người truyền đến từng đạo địch ý cùng sát khí, trong lòng không khỏi giận dữ, chẳng hề nghĩ ngợi liền trực tiếp xoay người, quét qua hai người bên cạnh, vừa ra tay, khí lưu trong hư không đều trở nên mơ hồ, phát ra tiếng vang như sấm rền.
- Không hay!
Hai người bên cạnh, một kẻ mập mạp vóc dáng cường tráng, tay cầm song chùy, một kẻ là lão giả áo xám lưng đeo ba đoạn trường thương, hai người thấy Quan Ngạo vung quyền đánh tới, trong lòng không khỏi cả kinh, đồng thời giật lui ra sau, tiếp đó giơ lên binh khí trong tay, mập mạp khẽ rung song chùy, ông ông tác hưởng, khua múa vòng vòng, hung hăng nện tới đầu và ngực Quan Ngạo!
- Bành!
Lúc này tâm thần Quan Ngạo đang rất hỗn loạn, suy nghĩ cũng đơn giản, không tránh không né, trực tiếp đụng lên.
Bành.
Chùy nện về phía ngực bị hắn dùng nhục thân cường hoành trực tiếp chấn bay, đụng ngược về phía tên mập mạp mặt xanh, đánh cho xương ngực đối phương vỡ thành vài đoạn, nhưng chùy còn lại cũng đã hung hăng đánh trúng lên đầu Quan Ngạo.
Chùy đồng kia vốn lớn chừng đầu trâu, bên trên mọc đầy gai nhọn, bị tên mập mạp dùng cự lực thúc đẩy đánh tới, cầu sắt cũng có thể bị nện nát, nhưng khi đập lên đầu Quan Ngạo lại chỉ phát ra tiếng vang như sấm rền, sau đó bàn tay tên mập mạp tê dại cả ra, chùy đồng bị trực tiếp đụng bay ra ngoài, Quan Ngạo lắc lắc đầu, tựa hồ hoàn toàn không chút ảnh hưởng.
Ngược lại là tên mập mạp mặt xanh bị dọa cho sửng sờ, ngơ ngác nhìn Quan Ngạo, nghĩ thầm đứa này rốt cục làm bằng thứ gì?
Quan Ngạo chộp lấy hắn nhấc bổng lên, vung mạnh ra sau, ở sau lưng, lão giả áo xám chính đang đâm thương tới, lại chợt nghe trên đỉnh đầu kình phong đại tác, trước mắt bỗng tối sầm, cứ thế bị mập mạp cường hành đụng phải, hai người ôm lấy nhau nhào!
Lúc hai người lăn xuống Kiếm Đài, xương cốt toàn thân đã vỡ vụn, trọng thương không bò dậy nổi...
Mà Quan Ngạo lại vẫn một khắc không ngừng, tiếp tục đánh thẳng tới.
Thời này khắc này, hắn đã hóa thân thành cuồng nhân, căn bản không quản trước mắt cản đường là ai, chỉ cảm giác được sát ý và địch thị trên thân những người này, thế là phân định làm đối thủ, trực tiếp nghiền ép mà tới...
- Kẻ điên này từ đâu ra?
- Mau giết hắn...