• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (2 Viewers)

  • Chương 501-505

Chương 501 Không thắng không về

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu nhìn ánh mắt ngập tràn vẻ mong đợi của nữ đế, đằng sau nó còn là nỗi ưu sầu, hắn nhớ đến những ngày tháng nữ đế đối xử tốt với mình, trong lòng bèn xúc động: “Thần lĩnh chỉ!”

“Tốt! Rất tốt!”

Nữ đế vỗ tay: “Lần này nguy hiểm, bách quan đều không được lười biếng, phối hợp với Lâm ái khanh! Nếu như chống lại thì cứ xử lý theo quân pháp! Lâm ái khanh, trẫm thưởng thêm cho ngươi binh thư và thượng phương bảo kiếm, nhìn thấy chúng như nhìn thấy trẫm, tiện cho ngươi làm việc!”

Bách quan đồng thanh nói: “Bệ hạ, không thể được, mong bệ hạ suy xét lại!”

Nữ đế bác bỏ ý kiến của mọi người: “Trẫm đã quyết định rồi, các ngươi chớ có nhiều lời!”

Bách quan đồng loạt lắc đầu, đúng là hôn quân mà!

Thế là Lâm Bắc Phàm nhận binh thư và thượng phương bảo kiếm, đối mặt với bách quan và nói: “Các vị đại nhân, tình hình cấp bách, những ân oán trước kia chúng ta cứ đặt qua một bên, mong mọi người toàn lực ủng hộ bản quan! Nếu như trận chiến này thất bại, tất cả những gì mọi người có đều hóa thành hư vô!”

“Vâng, Lâm đại nhân!”

Bách quan chỉ đành nói vậy.

Từ khi Dân Tâm thành được xây dựng, bọn họ đã bị buộc chặt trên con thuyền Lâm Bắc Phàm này, đồng thời cũng buộc chặt với Đại Võ.

Thế nên bọn họ có không bằng lòng đến mấy thì cũng phải ủng hộ Lâm Bắc Phàm.

Bằng không sẽ như Lâm Bắc Phàm nói, trận chiến này mà thất bại thì tất thảy những gì bọn họ đang có sẽ hóa thành hư vô.

Và rồi Lâm Bắc Phàm bắt đầu điều động binh lính, tập trung lương thực.

Mặc dù tham nhưng bách quan cũng cố hết sức ủng hộ, hành động rất nhanh.

Bất kể là lương thực hay binh lính, mọi thứ đều được điều động một cách nhanh chóng và được vận chuyển bằng tàu đệm khí, thuận theo dòng nước đi tới Hổ Lao Quan, chi viện cho tiền tuyến.

Không thể không nói, từ sau khi có được tàu đệm khí, sức vận chuyển của triều đình đã tăng lên gấp mấy lần.

Chưa đến một ngày mà Lâm Bắc Phàm đã tập trung được cả trăm vạn lương thực, binh khí và mười vạn quân.

“Binh quý ở chỗ nhanh chóng, chúng ta xuất phát thôi!”

Lâm Bắc Phàm phất tay.

“Vâng thưa Lâm đại nhân!”

Tàu đệm khí lại nối đuôi nhau, chở mọi người tiến về phía trước. Hai bên bờ sông đều là dân chúng tới tiễn đưa.

Khó khăn lắm bọn họ mới được sống yên ổn, bọn họ chỉ mong chuyến này thuận lợi, thắng lợi trở về.

“Lâm đại nhân, đi đường bảo trọng!”

“Nhất định phải bình an trở về, ta đợi tin tốt của đại nhân!”

“Trận này nhất định phải thắng!”

Trong đó còn có Lý Sư Sư, tiểu quận chúa và Lý Ngọc Tâm, mọi người đứng bên bờ sông vẫy tay, sắc mặt lộ vẻ lo lắng.

Lâm Bắc Phàm cũng vẫy tay: “Mọi người yên tâm, ta sẽ quay về nhanh thôi! Tịnh Đài, ngươi phải bảo vệ mọi người cho tốt đấy!”

Lão hòa thượng lớn giọng nói: “Sư phụ yên tâm, tiểu tăng sẽ bảo vệ mọi người chu toàn, ai di đà phật!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ vẻ yên tâm, lão hòa thượng có thực lực Tông Sư, đủ để bảo vệ những người khác.

Trừ lão hòa thượng ra còn có Bạch Quan âm ẩn mình nữa.

Có hai tầng bảo vệ như vậy, nếu còn không bảo vệ được nữa thì hắn có tới cũng vô dụng!

Đúng lúc ấy, một bóng người màu trắng xuyên qua từng lớp người, xuất hiện bên cạnh Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu hỏi: “Dạ Lai Hương, ngươi tới đây làm gì?”

Dạ Lai Hương vừa phe phẩy quạt vừa nói một cách bất lực: “Còn làm gì nữa, đương nhiên là bảo vệ ngươi chu toàn rồi! Chuyến này ngươi đi đánh trận cực kì nguy hiểm, không cẩn thận động vào cái thứ trong tay ngươi thì ta coi như xong đời! Thế nên ta bắt buộc phải bảo vệ ngươi, một bước cũng không rời!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Ngươi tới cũng tốt, có vài chuyện cần ngươi làm đây!”

Dạ Lai Hương nói: “Nè nè nè! Lần này ta đi chỉ là để bảo vệ ngươi thôi, mấy chuyện đánh nhau kia ta không làm đâu!”

“Tới lúc ấy ngươi không có quyền lựa chọn!”

Lâm Bắc Phàm cười ha ha, trong lòng hắn đang có hàng loạt bong bóng xấu xa nổi lên.

Dạ Lai Hương bỗng cảm thấy thân mình lạnh toát.

Lâm Bắc Phàm nhìn trời, thấy sắc trời không còn sớm nữa.

Hắn phất tay, gió lớn lập tức ùa đến!

Chân hắn đạp trên thuyền, song nguồn lực ấy lại xuyên thấu tới tận lòng sông, nước sông cuồn cuộn đưa con thuyền tiến nhanh về phía trước!

Thế là tốc độ của tàu đệm khí đã được tăng nhanh, nó chạy ào ào!

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Mọi người xem, đến ông trời cũng đang giúp chúng ta! Trận chiến này chúng ta thắng chắc, không thắng không về!”

Các binh sĩ hừng hực khí thế, đồng thanh hô.

“Trận này thắng chắc, không thắng không về!”

“Trận này thắng chắc, không thắng không về!”



“Toàn lực tăng tốc về phía trước!”

Lâm Bắc Phàm hét lên.

Mọi người mang theo khí thế men theo dòng sông tiến về phía trước.

Do ngồi trên thuyền không phải đi, chỉ cần dựa vào sức nước và sức gió là có thể di chuyển ngày đêm, thế nên tốc độ của đoàn quân nhanh vô cùng, một ngày đã đi được hơn ba trăm dặm!

Tốc độ này nhanh hơn nhiều so với cưỡi ngựa, bởi lẽ ngựa cũng cần nghỉ ngơi, còn thuyền thì không. Cuối cùng, bọn họ chỉ mất ba ngày để đến được Hổ Lao Quan, khiến Triệu tướng quân ở Hổ Lao Quan kinh ngạc không thôi!
Chương 502 Ra chiến trường

Bình thường lúc triều đình huy động binh mã, lương thực và vũ khí thì ít nhất cũng phải mất ba ngày.

Sau đó toàn lực tăng tốc, nếu nhanh thì mười ngày sẽ tới nơi.

Nếu gặp phải vấn đề gì ví dụ như thời tiết khắc nghiệt, tai nạn hay gì đó thì cũng phải nửa tháng.

Mà đây mới chỉ là binh mã tới trước thôi, lương thực và binh khí còn phải mất thêm mấy ngày nữa. Thế nên cần nửa tháng đến hai mươi ngày thì chi viện của triều đình mới tới được nơi này.

Song thật hay làm sao, quân tình gửi đi chưa đến năm ngày mà quân chi viện của triều đình đã tới, hơn nữa còn mang theo đủ lương thực và binh khí, đúng là khiến người ta khiếp sợ!

“Triệu tướng quân, lần này chúng ta mang tới mười vạn binh mã, sáu trăm vạn cân lương thực, một trăm vạn mũi tên, ba vạn bộ áo giáp! Đây mới chỉ là phần đầu, còn có đại quân mười vạn người và rất nhiều lương thực theo sau!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Triệu tướng quân lập tức chắp tay cảm ơn: “Đa tạ Lâm đại nhân đã bôn ba đường xa tới giúp đỡ! Cơ mà bản quan có một vài vấn đề mong Lâm đại nhân giải thích!”

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Triệu tướng quân cứ nói!”

Triệu tướng quân chắp tay, tò mò hỏi: “Lâm đại nhân, tại sao quân chi viện của triều đình lại tới nhanh như vậy?”

Lâm Bắc Phàm đáp: “Bởi vì chúng ta sử dụng tàu đệm khí có thể vận chuyển được lượng lớn binh lực và lương thực! Mười vạn quân ngồi trên tàu đệm khí, thuận theo dòng nước là tới!”

Triệu tướng quân chau mày: “Nhưng dù có ngồi thuyền thì tốc độ này cũng nhanh quá nhỉ?”

Lâm Bắc Phàm chỉ lên trời xanh: “Bởi vì lần này chúng ta đánh trận để bảo vệ chính nghĩa, được ông trời ủng hộ! Khi ấy có gió tây và nước sông, thuận gió thuận nước nên đương nhiên tốc độ sẽ nhanh!”

“Nhưng mà…”

Lâm Bắc Phàm cắt lời hắn ta: “Triệu tướng quân, đừng để ý mấy chuyện nhỏ này nữa! Đã mấy ngày rồi, bản quan hỏi ngươi, tình hình trận chiến thế nào rồi? Có gặp chuyện gì khó khăn không?”

Triệu tướng quân không ngừng chửi thề trong lòng, đây mà là chuyện nhỏ hả?

Chuyện này rất quan trọng đối với việc hành quân đánh trận đó có biết không?

Có điều đối phương không muốn nói, Triệu tướng quân cũng biết điều không hỏi nữa.

Hắn ta nhìn đoàn quân chi viện sau lưng Lâm Bắc Phàm, nói: “Lâm đại nhân, ban đầu lão phu có rất nhiều vấn đề, nhưng quân chi viện của triều đình đã tới thì những vấn đề ấy không còn là vấn đề nữa rồi!”

Sắc mặt Triệu tướng quân lộ vẻ hưng phấn: “Ở đây lão phu có hai mươi vạn đại quân, triều đình chi viện thêm hai mươi vạn, tổng cộng có bốn mươi vạn! Cộng thêm lương thực, binh khí đầy đủ, lão phu tin có thể bảo vệ được Hổ Lao Quan, tuyệt đối không để quân Đại Hạ tiến vào dù chỉ một bước!”

Mặc dù Đại Hạ có tám mươi vạn quân, bọn họ chỉ có bốn mươi vạn quân thân là bên bảo vệ thành trì, vẫn có ưu thế!

Dựa vào ưu thế này, cộng thêm việc đầy đủ lương thảo và binh khí, bọn họ dư sức để bảo vệ Hổ Lao Quan.

Nếu như thực sự không được thì người tướng quân như hắn ta treo cổ tự sát đi cho xong.

Tuy nhiên, Lâm Bắc Phàm lại chau màu: “Triệu tướng quân, như vậy không được đâu.”

“Sao lại không được?”

Triệu tướng quân hỏi.

Lâm Bắc Phàm kể lại cục diện hiện giờ của triều đình, cuối cùng hắn tổng kết: “Hiện giờ triều đình ta bị cô lập bốn bề, nguy cơ nhiều vô cùng! Thế nên chúng ta không những phải bảo vệ Hổ Lao Quan mà còn bắt buộc phải đánh bại quân Đại Hạ trong vòng một tháng! Bằng không thời gian kéo dài sẽ càng bất lợi với triều đình ta!”

Triệu tướng quân nghe vậy bèn chau mày: “Lâm đại nhân, chuyện này rất khó! Bốn mươi vạn quân đánh tám mươi vạn quân thì làm sao đánh được? Hơn nữa còn phải đánh trong vòng một tháng, đây là nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành!”

Lâm Bắc Phàm cười khổ, hắn gật đầu.

Triệu tướng quân lắc đầu: “Binh lực chênh nhau quá nhiều, lão phu dù có thành thánh thì cũng không có cái năng lực này! Triều đình có thể phái thêm người tới không?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không phái thêm được nữa đâu! Hai mươi vạn quân này đã là con số lớn nhất của triều đình rồi! Bởi vì chúng ta bắt buộc phải có đủ binh mã để phòng bị các phiên vương cùng các nước khác nên không thêm người được đâu!”

Triệu tướng quân thở dài một hơi, hắn ta cảm giác đầu mình cũng hói hết sạch. Đúng lúc ấy, phía xa truyền đến tiếng kèn.

Sắc mặt Triệu tướng quân biến đổi, hắn ta mắng một câu: “Bà nó chứ, bọn chúng lại tấn công rồi! Lâm đại nhân, lão phu đi bảo vệ cổng thành trước đây, sẽ tiếp đãi ngươi sau! Các con, giết cho lão phu!”

Nói đoạn, hắn ta dùng lực đạp, nhanh chóng xông về phía cổng thành. Những binh lính khác cũng nhanh chóng ứng chiến.

Lâm Bắc Phàm đi theo bước chân của Triệu tướng quân tới chỗ cổng thành.

“Giết!”

“Xông lên!”

“Đừng để bọn chúng tiến lên!”

Những tiếng hô chém giết vang vọng khắp.

Phóng mắt nhìn về phía xa, có khoảng vạn binh lính phía Đại Hạ đang xông tới, có kẻ đã tới được tường thành, dựng thang và trèo lên. Còn có kẻ đang đẩy cửa thành.

Triệu tướng quân dẫn đầu binh lính phóng tên, đập đá, vung đao, toàn lực ngăn cản bọn chúng tấn công vào thành.

Bên dưới tường thành là rất nhiều thi thể nhuốm đầy máu chất thành núi, máu chảy thành sông.

Chiến trường như một nơi nghiền nát xương thịt cực lớn!
Chương 503 Trời không ủng hộ

Triệu tướng quân thấy Lâm Bắc Phàm tới bèn hét lên: “Lâm đại nhân, nơi này nguy hiểm lắm, ngươi mau lui xuống đi!”

Lâm Bắc Phàm trả lời: “Triệu tướng quân không cần lo, bản quan có người bảo vệ, sẽ không có chuyện gì đâu!”

Triệu tướng quân nhìn hai người một nam một nữ có thực lực không hề yếu bảo vệ hai bên Lâm Bắc Phàm, hắn ta gật đầu: “Thế Lâm đại nhân cẩn thận nhé!”

Lâm Bắc Phàm tiếp tục quan sát chiến trường, đây là một trận đấu có quy mô lớn mà lần đầu tiên hắn trông thấy, nhìn mà nhiệt huyết dâng trào, chỉ hận không thể xông tới giết một phen.

Nhưng với thực lực của hắn mà đi đánh trận thì đúng là bắt nạt người ta quá.

Thế là hắn bèn hất tay, một trận gió lớn thổi tới, mạnh đến mức không mở nổi mắt, thậm chí còn không đứng vững được!

Triệu tướng quân hớn hở: “Cơn gió này hay quá! Các con, lập tức bắn tên, bắn chết bọn chúng cho lão phu!”

“Vâng thưa tướng quân!”

Các binh sĩ lập tức bắn tên.

“Vút vút vút…”

Tên được phóng ra như mưa, hoành hành khắp chiến trường!

Được gió ủng hộ, mũi tên càng bay nhanh hơn!

Binh sĩ Đại Hạ bị gió thổi không mở nổi mắt nên không thể tránh và bị mũi tên đâm trúng, máu chảy lênh láng!

Mấy màn bắn tên trôi qua, Triệu tướng quân đã diệt được cả vạn quân địch!

Đại Hạ phải lui binh.

Triệu tướng quân phất tay: “Mấy hôm nay đánh nhiều trận như vậy, có trận ngày hôm nay là thoải mái nhất, đánh rất hăng! Lâm đại nhân, ngươi đúng là phúc tinh mà! Không những mang tới lương thực, binh mã còn giúp lão phu thắng lớn! Mau theo lão phu về phủ, lão phu phải làm tiệc tiếp đón ngươi mới được, ha ha!”

“Cung kính không bằng tuân mệnh!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Buổi tối hôm ấy, Lâm Bắc Phàm và Triệu tướng quân, cùng tất cả các tướng sĩ ăn uống no say.

Ngày hôm sau, Đại Hạ lại tiếp tục tấn công.

Thế nhưng điều không may là cơn gió yêu ma quỷ quái lại ập tới một lần nữa.

Triệu tướng quân nắm được cơ hội, cho tướng sĩ bắn tên và lại giết được một lượng lớn địch.

Ngày thứ ba, Đại Hạ không tiếp tục tấn công nữa, bởi vì thái tử Hạ Thiên Khung đã tới.

Hắn ta đưa theo năm mươi vạn binh lính tới bên ngoài Hổ Lao Quan.

Trên người hắn ta là bộ áo giáp màu trắng, trên tay là cây thương dài, cưỡi một con ngựa lớn màu trắng, khí thế hiên ngang như một chiến thần trẻ tuổi.

Dù có đi đến đâu thì bên cạnh hắn ta cũng có mấy vị tướng quân bảo vệ bên cạnh. Cũng nhờ có sự xuất hiện của hắn ta mà binh sĩ Đại Hạ khí thế hẳn lên.

Trên tường thành, sắc mặt Triệu tướng quân lộ vẻ nghiêm nghị: “Trận chiến thật sự bắt đầu rồi!”

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Triệu tướng quân có tự tin không?”

Triệu tướng quân mỉm cười: “Ban đầu lão phu cũng tự tin đấy, nhưng đối phương có hơn ba mươi vị Tiên Thiên, ca này thì khó nhằn rồi! Cơ mà dù không được thì cũng phải đánh!”

“Vậy là đúng rồi!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Lúc bấy giờ, Hạ Thiên Khung đang nhìn về phía Hổ Lao Quan, liếc mắt cái là hắn ta có thể trông thấy Lâm Bắc Phàm. Hạ Thiên Khung mỉm cười, lớn giọng nói: “Lâm đại nhân, lâu ngày không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Mặc dù cách nhau rất xa nhưng giọng nói của hắn ta vẫn truyền tới được tường thành.

Lâm Bắc Phàm chắp tay trả lời: “Nhờ phúc của điện hạ, ta được tới làm giám quân phụ trách Hổ Lao Quan, được gặp lại điện hạ!”

Hạ Thiên Khung lớn giọng nói: “Ngươi tới hay lắm! Lời trước kia bản cung nói ngươi suy nghĩ đến đâu rồi?”

Lâm Bắc Phàm đáp: “Điện hạ, thường những người không cùng chí hướng thì khó có thể làm việc cùng nhau lắm.”

Hạ Thiên Khung gật đầu: “Tốt lắm! Xem ra ngươi đã lựa chọn rồi! Đao kiếm không có mắt, đừng trách bản cung vô tình!”

Hạ Thiên Khung giương cây thương trong tay lên, hét lớn: “Giết cho bản cung!”

“Giết!”

"Giết! Giết vào Hổ Lao Quan!"

"Đánh tới kinh thành của Đại Võ!"

"Đây chính là lúc để kiến công lập nghiệp!"

...

Tiếng hét đòi giết vang vọng khắp trời!

Quân đội của Đại Hạ ùn ùn kéo đến, đen kịt một góc, tiếp tục tấn công vào thành một lần nữa!

"Bắn cung! Ném đá!" Triệu tướng quân cao giọng ra lệnh.

"Vâng, tướng quân!"

Trên tường thành, dưới chân thành, các quân sĩ kéo căng cung tên: "Vụt vụt vụt..."

Các mũi tên lập tức phóng đi như mưa!

"Vèo vèo vèo..."

Còn có rất nhiều tảng đá lớn bay qua bầu trời, hướng về phía chiến trường.

Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm phất tay, gió lớn cuốn theo cát bụi, cuồn cuộn kéo đến, thổi về phía chiến trường.

Có gió lớn như thế, mũi tên và những viên đá lớn lại càng bay đi xa hơn, lực sát thương cũng mạnh hơn!

Binh lính Đại Hạ chạy ngược chiều gió, không chỉ tốn công tốn sức mà còn chẳng thể mở nổi mắt, không nhìn rõ phương hướng.

Trong tình thế ấy, thực lực của bọn chúng giảm đi rất nhiều, bị mũi tên bắn trúng, bị đá tảng đập phải, còn chưa đánh tới cửa thành mà con số chết trận đã lên tới mấy nghìn người.

Thái tử của Đại Hạ, Hạ Thiên Khung vừa điều khiển con ngựa, vừa hỏi với sắc mặt nghiêm nghị: "Chuyện gì thế này?"

Một vị tướng lĩnh bẩm báo: "Khởi bẩm điện hạ, gần đây thời tiết ở Hổ Lao Quan rất kỳ lạ, thường xuyên nổi gió Tây, những cơn gió này rất mạnh, còn cuốn theo cả cát bụi, rất bất lợi đối với việc hành quân tác chiến của chúng ta!"

"Ra là như thế!"

Hạ Thiên Khung gật đầu. Khi đánh trận phải chú trọng thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không thể thiếu bất cứ điều nào trong ba điều này. Hiện giờ thời tiết lạ thường, rất bất lợi đối với bọn họ.

Ở phương diện địa hình, Đại Võ chiếm đóng Hổ Lao Quan, có vị thế từ trên cao nhìn xuống, rất bất lợi đối với bọn họ.

Ưu thế duy nhất của bọn họ chính là đông người, nhưng có đông người đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể để quân lính liên tục chết trận được.
Chương 504 Không biết tự lượng sức mình

"Đừng để quân sĩ hy sinh vô ích!" Hạ Thiên Khung cao giọng mà quát: "Hắc Hổ, Cự Lang, Tử Mặc, Giảo Hồ..."

Hắn ta gọi liên tục hai mươi cái tên.

Hai mươi vị cao thủ Tiên Thiên lập tức đứng dậy, cung kính mà nói: "Có mạt tướng!"

Hạ Thiên Khung chỉ về phía Hổ Lao Quan, quát lớn: "Các ngươi trực tiếp tấn công vào Hổ Lao Quan, mở cửa thành, dẫn quân ta vào thành!"

"Vâng, điện hạ!" Mọi người đáp lời rồi thi triển khinh công, nhanh chóng xông về phía Hổ Lao Quan.

Vị tướng quân đứng bên cạnh hắn ta sửng sốt: "Điện hạ, thế này..."

Hạ Thiên Khung mỉm cười: "Lần này bản cung đích thân ra trận, nhất định phải chiến thắng! Không thể phung phí thời gian ở chỗ này thêm nữa, càng không được hy sinh nhân mã một cách vô ích, cho nên phải đánh một trận cho xong, phân rõ thắng thua trong một trận chiến!"

Hạ Thiên Khung giương cao cây thương có buộc tua rua đỏ, hét lớn: "Hôm nay phải đại phá Hổ Lao Quan, tấn công vào Đại Võ!"

"Đại phá Hổ Lao Quan, tấn công vào Đại Võ!"

"Đại phá Hổ Lao Quan, tấn công vào Đại Võ!"

Các binh sĩ đồng thanh hô lớn, sĩ khí bừng bừng.

Trên tường thành ở phía Đại Võ, thấy hai mươi vị cao thủ Tiên Thiên tấn công về phía này như chốn không người, sắc mặt Triệu tướng quân trắng bệch: "Hai mươi cao thủ Tiên Thiên, làm sao mà chúng ta đối phó nổi cơ chứ? Chúng ta tiêu rồi!"

"Triệu tướng quân, trong quân ta có bao nhiêu vị cao thủ Tiên Thiên?" Lâm Bắc Phàm hỏi.

"Tính cả bản tướng quân thì cũng chỉ có tổng cộng tám người mà thôi! Chênh lệch quá nhiều, không thể làm gì khác được đâu!" Sắc mặt Triệu tướng quân rất khó coi.

"Thật ra thì vẫn có cách đấy!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

"Cách gì chứ?" Triệu tướng quân quay phắt đầu lại, ánh mắt toát ra tia hy vọng.

Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nhìn về phía Dạ Lai Hương đang phe phẩy cây quạt giấy, trông thản nhiên như không.

Trong lòng Dạ Lai Hương dâng lên dự cảm chẳng lành: "Ngươi nhìn ta như thế làm gì hả, có phải ngươi muốn ta ra tay không? Ta nói cho ngươi biết, ta chỉ bảo vệ một mình ngươi thôi, những chuyện khác chắc chắn ta sẽ không làm đâu!"

Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ sâu xa mà hỏi: "Dạ Lai Hương, ngươi là Ngự Miêu có trách nhiệm bảo vệ cho người dân Đại Võ cơ mà! Ngươi cứ nghĩ lại mà xem, nếu bọn chúng tấn công vào Đại Võ, xông tới sát kinh thành mà tàn sát người dân thì liệu ngươi có xứng đáng với sự mong mỏi tha thiết mà người dân dành cho ngươi hay không? Ngươi nhẫn tâm nhìn bọn chúng tàn sát người dân Đại Võ hay sao?"

Dạ Lai Hương động lòng trắc ẩn, nếu cửa thành bị phá, Đại Võ bị diệt, người dân bị giết, thì hắn ta sẽ phải quay về con đường cũ.

Không còn là Ngự Miêu được mọi người nhớ mãi không quên nữa, mà là đạo tặc Dạ Lai Hương bị người ta chửi rủa.

Mặc dù cũng chẳng tổn thất gì, nhưng trong lòng hắn ta lại cảm thấy thật trống trải, cứ như thể đánh mất thứ gì vậy.

Vì vậy, cuối cùng thì hắn ta cũng nhượng bộ: "Nhưng cho dù ngươi bảo ta ra tay thì ta cũng chỉ có thể đối phó với ba, bốn người cùng một lúc mà thôi! Bọn họ có những hai mươi cao thủ Tiên Thiên, chúng ta vốn chẳng thể đối phó nổi!"

"Có thể chứ, ta giúp ngươi!" Lâm Bắc Phàm nói.

Dạ Lai Hương bối rối: "Ngươi định giúp ta như thế nào đây hả?"

Lâm Bắc Phàm rút một thanh đao nhỏ ra ném cho hắn ta: "Nhận lấy này!"

Dạ Lai Hương giật mình, vội vàng cầm lấy thanh đao nhỏ một cách thật thận trọng, thốt lên: "Ngươi đừng có ném nó lung tung như thế chứ, thứ này có thể lấy mạng người khác đấy!"

Thanh đao nhỏ trông rất tầm thường này chính là thanh đao nhỏ chứa đựng ý chí võ đạo cấp bậc Đại Tông Sư mà Lâm Bắc Phàm dùng để khắc chế Dạ Lai Hương.

"Yên tâm đi, thứ này không dễ gây chuyện như thế đâu!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Thanh đao này chứa đựng ý chí của Đại Tông Sư, rất cứng rắn, không gì có thể đánh gãy nó được, có thể coi là thần binh lợi khí đấy. Có nó hỗ trợ, hẳn là không có vấn đề gì chứ?"

"Đúng là không có vấn đề gì!" Dạ Lai Hương cầm thanh đao kia, thích thú đến nỗi không muốn rời tay.

Với thanh đao này, hắn ta có thể tạm thời phát huy thực lực của một Tông Sư, thế thì chẳng phải gặp thần giết thần, gặp ma giết ma hay sao?

Mới chỉ suy nghĩ một chút thôi mà đã kích động như vậy rồi!

"Triệu tướng quân, bản quan định làm như thế này!" Lâm Bắc Phàm nhìn về phía Triệu tướng quân.

"Mời Lâm đại nhân nói, lão phu xin rửa tai lắng nghe!"

Lâm Bắc Phàm tằng hắng một tiếng rồi nói: "Triệu tướng quân, ngươi và bảy vị cao thủ Tiên Thiên còn lại tạm thời ngăn cản hai mươi cao thủ của quân địch, sau đó Dạ Lai Hương sẽ âm thầm đánh lén bọn chúng. Dạ Lai Hương có khinh công nhanh nhẹn, thực lực lại cao cường, hắn ta dùng lợi khí để âm thầm đánh lén, chỉ cần đánh ít mà hiệu quả cũng cao!"

"Hắn ta có ổn không vậy?" Triệu tướng quân nhìn Dạ Lai Hương bằng ánh mắt ngờ vực.

"Là đàn ông sao có thể hỏi câu có ổn không cơ chứ?" Dạ Lai Hương ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, hắn ta cầm thanh đao nhỏ trên tay: "Yên tâm đi, cứ giao cho bản công tử!"

Triệu tướng quân không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, đành phải làm theo lời Lâm Bắc Phàm.

"Giết!"

Tám cao thủ Tiên Thiên của Đại Võ lập tức xông ra.

Phía xa, trong trận doanh của Đại Hạ, thái tử của Đại Hạ, Hạ Thiên Khung cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ kiêu ngạo mà nói: "Chỉ dựa vào tám tên Tiên Thiên, mà đã nghĩ đến chuyện ngăn cản được cao thủ của bản cung rồi sao, đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Chương 505 Nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa

"Thái tử điện hạ, phen này Đại Võ tiêu rồi! Hiện giờ chính là lúc đại phá Hổ Lao Quan!" Một vị tướng quân đứng bên cạnh hắn ta hớn hở mà nói.

"Chúc mừng điện hạ! Bây giờ chính là lúc đại phá Hổ Lao Quan!" Mọi người đồng thanh hô.

"Ha ha!" Hạ Thiên Khung cười to đầy đắc ý.

Không ngờ cùng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm lại phất tay, gió càng thổi mạnh hơn! Cuồng phong gào thét ập tới, cát bay đá cuốn, mù mịt khắp nơi!

Trong tình hình ấy, đứng cách nhau mười trượng là đã chẳng thể nhìn thấy rõ con đường phía trước nữa rồi! Chiến trường trở nên hỗn loạn, chỉ còn nghe thấy tiếng động từ bên trong truyền ra!

Nhưng đám người Hạ Thiên Khung lại không hề hoảng hốt chút nào.

Trong mắt bọn chúng, gió có to đến mức nào đi chăng nữa cũng chẳng thể ảnh hưởng gì đến cao thủ Tiên Thiên. Bọn ta có hai mươi cao thủ Tiên Thiên, để xem các ngươi đánh lại bọn ta như thế nào?

Hổ Lao Quan, chắc chắn không trụ nổi!

Lúc này, gió lớn và cát bụi tung mù trên chiến trường, Tiên Thiên hai nước đã bắt đầu giao chiến.

Bọn họ đánh đến nỗi long trời lở đất, không còn thấy ánh sáng mặt trời!

Nhưng phía Đại Võ ít cao thủ Tiên Thiên hơn, mỗi người phải đối phó với hai, ba cao thủ Tiên Thiên cùng một lúc, chỉ có thể cố gắng mà chống đỡ chứ chẳng thể cản được các cao thủ của phía Đại Hạ.

Đúng lúc đó, Dạ Lai Hương lén lút ẩn nấp trong chiến trường như một con rắn độc.

Là đại đạo tặc nổi tiếng toàn thế giới, hắn ta rất giỏi ngụy trang và ẩn nấp, hắn ta ngụy trang thành quân lính của Đại Hạ, "rất khó khăn" mà áp sát một vị cao thủ Tiên Thiên của Đại Hạ...

Sau đó hắn ta bất ngờ đánh úp, nhanh nhẹn dùng thanh đao nhỏ trong tay tấn công.

"Vèo."

Vị cao thủ Tiên Thiên đó, đâu ngờ rằng quân lính phe mình sẽ ra tay với hắn ta.

Lại càng không hề nghĩ đến chuyện, người đánh lén có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong,, còn dùng thần binh lợi khí để ra tay...

Chỉ trong một cái chớp mắt, hắn ta đã bị Dạ Lai Hương đâm xuyên tim từ phía sau! Lấy mạng chỉ trong một chiêu!

Dạ Lai Hương ra tay rất nhanh, sau khi giết chết tên Tiên Thiên này, lại lập tức âm thầm tiến tới vị Tiên Thiên thứ hai của Đại Hạ!

Mặc dù vị cao thủ Tiên Thiên này đã có chút đề phòng, nhưng vẫn vị Dạ Lai Hương đâm xuyên người! Cứ như thế, Dạ Lai Hương giết được hai cao thủ Tiên Thiên!

Các cao thủ Tiên Thiên ở phía Đại Võ mừng rỡ thốt lên: "Hay!"

Dạ Lai Hương thì vui mừng mà nhìn thanh đao trong tay mình: "Đao tốt! Đúng là một thanh đao tốt, không có thứ gì mà nó không thể xuyên thủng được!"

Với thực lực của hắn ta, muốn giết chết một cao thủ Tiên Thiên thông thường thì không khó, nhưng cũng phải mất thời gian dùng vài chiêu công phu mới có thể giết được!

Nhưng sau khi có thanh đao này, chỉ cần dùng một chiêu là đã giải quyết xong đối thủ rồi! Mạnh! Quả thực quá mạnh!

Cao thủ Tiên Thiên của Đại Võ đi tới, Dạ Lai Hương nhỏ giọng mà nói: "Ngươi đi giúp những người khác đi, tạo cơ hội cho ta âm thầm đánh lén!"

"Được!" Người kia đáp.

Nói rồi, hắn ta lập tức xông vào một cuộc chiến khác.

"Triệu tướng quân, ta đến giúp ngươi đây!"

Người phụ trách cuộc chiến này là Triệu tướng quân, một mình Triệu tướng quân đối phó với ba cao thủ Tiên Thiên, thực lực rất mạnh.

Thấy có người đến trợ giúp, ánh mắt Triệu tướng quân hiện lên vẻ mừng rỡ.

Người này có thể tới đây, chứng tỏ Dạ Lai Hương đã đắc thủ rồi, ít nhất thì Dạ Lai Hương cũng đã giải quyết được hai cao thủ Tiên Thiên. Lấy hai đánh ba, phía Đại Võ rảnh tay hơn nhiều.

Đúng lúc ấy, Dạ Lai Hương đột kích như một con rắn độc.

"Vèo."

"Vèo."

Hành động nhanh nhẹn, góc độ xảo diệu!

Hắn ta bất ngờ cướp đi tính mạng của hai cao thủ Tiên Thiên.

Vị cao thủ Tiên Thiên thứ ba cảm thấy tình hình không ổn, đang định chạy trốn thì lại bị hai cao thủ Tiên Thiên của Đại Võ cản đường.

Lấy ba đánh một, tất nhiên chiến thắng!

Sau đó, bọn họ tiếp tục hành động như vậy.

Một người công khai thu hút sự chú ý của đối thủ, Dạ Lai Hương âm thầm chờ cơ hội đánh lén.

Có gió lớn và cát bụi bao quanh chiến trường, tất cả mọi người đều không thể nhìn rõ, cũng không thấy được tình tình cụ thể ở bên trong ra sao, vì vậy phía Đại Võ ra tay rất thuận lợi.

Lại có thêm một cao thủ Tiên Thiên trở thành oan hồn dưới đao của Dạ Lai Hương.

Khi các cao thủ Tiên Thiên ở phía Đại Hạ phát hiện ra có điều bất thường, thì đã có mười người mất mạng rồi.

"Tình hình có gì đó không ổn, chúng ta rút lui thôi!"

Mấy người Triệu tướng quân xuất hiện, chặn đường rút lui của bọn họ.

"Ha ha, các ngươi không đi được đâu!"

"Nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa, nếu không thì người ta sẽ trách bọn này thất lễ mất!"

"Để lại mạng đi!"

Trận đại chiến nổ ra, nhưng thời thế đã thay đổi!

Khoảng nửa nén hương sau, cuối cùng thì gió lớn cũng dừng lại, cát bụi tung bay đầy trời cũng dần dần rơi xuống.

Chiến trường trở nên rõ ràng hơn, có thể nhìn thấy rõ con đường trước mặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom