-
Chương 591-595
Chương 591 Nạn đến Võ Tây
“Bệ hạ, chúng thần cũng bỏ ra rất nhiều công sức, bệ hạ không thể chỉ thưởng cho mỗi Lâm đại nhân!”
“Bệ hạ suy nghĩ đến chúng thần đi chứ!”
“Chúng thần đều là các lão thần, cũng chẳng dễ dàng gì mà!”
Nhìn dáng vẻ kêu than của bách quan, nữ đế hào phóng nói: “Ai cũng có cả! Mỗi người được thưởng một trăm lượng, tạ chủ long ân đi!”
Bách quan văn võ: “…”
Mà lúc bấy giờ, tin tức triều đình Đại Võ vượt qua nạn châu chấu được truyền đi khắp thiên hạ, khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
“Triều đình Đại Võ có thể vượt qua nạn châu chấu ư? Vượt qua kiểu gì thế?”
“Thế mà lại có một trận mưa liên tiếp trong ba ngày!”
“Ông trời thương triều đình Đại Võ thật đấy, đúng là cái vận may đáng chết!”
“Nếu không có trận mưa này thì chắc chắn kinh thành sẽ hỗn loạn!”
Tại vương phủ ở Ký Bắc.
Ký Bắc vương không vui, ban đầu hắn ta còn cho rằng nạn châu chấu sẽ khiến triều đình gặp đại họa, từ đó để hắn ta ngư ông đắc lợi.
Kết quả lại chẳng có chuyện gì xảy ra, hại hắn ta hục hặc khó chịu suốt hai ngày.
Quân sư Gia Cát tiên sinh khuyên nhủ: “Vương gia, triều đình đúng là may mắn thật, nhưng vận may đâu phải lúc nào cũng có! Đánh trận cần phải dựa vào chính sức mạnh của mình, chúng ta có đại quân với hàng vạn cường giả, vương gia đâu cần phải lo đại nghiệp không thành?”
“Quân sư, ngươi nói phải đấy!” Ký Bắc vương gật đầu.
Tại vương phủ ở Võ Tây.
Võ Tây vương cũng đang bực bội.
Ban đầu hắn ta tưởng nạn châu chấu có thể chơi triều đình một vố khiến bọn họ tổn thất lương thực, kết quả bọn họ chẳng bị uy hiếp gì cả.
Tâm trạng của hắn ta đang tốt, sắp đến lúc lên cao trào kết quả lại cho hắn ta nghe được tin tức này?
Một trận mưa dội sạch niềm vui của hắn ta, đang trêu đùa người khác hay gì?
Quân sư Phượng Sồ tiên sinh khuyên nhủ: “Vương gia, triều đình chỉ ăn may thôi, nhưng vận may này không kéo dài đâu! Tới nay chúng ta đã có quân đội mạnh mẽ, chỉ cần đợi sau vụ mùa thu là có thể khởi binh đánh kinh thành!”
Võ Tây vương gật đầu: “Quân sư nói chí phải! Bảo vệ lương thực của chúng ta cho thật tốt! Sau vụ mùa thu là lúc chúng ta xây dựng triều đại!”
“Vương gia nói đúng!” Phượng Sồ tiên sinh mỉm cười.
Đúng lúc đấy, có một người vội vàng chạy vào.
“Vương gia, có chuyện không hay rồi, châu chấu đang bay về phía Võ Tây chúng ta!”
Sắc mặt của Võ Tây vương biến đổi: “Sao cơ?”
Nạn châu chấu!
Đó là nạn châu chấu!
Nạn châu chấu lớn nhất trong vòng một trăm năm nay!
Hắn ta đã chứng kiến nạn châu chấu này hai lần, lần nào cũng vô cùng đáng sợ. Nơi châu chấu đi qua đến một ngọn cỏ cũng không còn, toàn bộ lương thực đều bị chúng ăn sạch, con người cũng không địch lại được, hoàn toàn không thể tiêu diệt được chúng nó!
Nạn châu chấu còn đáng sợ hơn cả lũ lụt hay hạn hán!
Võ Tây vương bắt đầu hoảng loạn!
Ngày xưa khi còn ở dãy núi Thanh Long, lúc phải đối mặt với cả vạn cường giả hắn ta cũng không hoảng loạn đến mức độ này!
Dẫu hiện giờ cái đám quỷ quái kia xuất hiện, hắn ta cũng không hề hoang mang!
Ban đầu hắn ta chỉ định ngồi xem trò hay, ai ngờ nó lại đến lượt mình!
Võ Tây vương túm lấy cánh tay binh sĩ, vội hỏi: “Ngươi nói thật sao? Nạn châu chấu tới rồi, ngươi đang lừa bản vương đúng không?”
“Vương gia, chuyện này sao thuộc hạ dám lừa vương gia ạ? Có cho thuộc hạ chín cái đầu cũng không đủ chặt!” Vẻ mặt binh sĩ kia hiện vẻ khổ sở.
“Chuyện này là thật ư?”
Thân người Võ Tây vương loạng choạng. Nếu là trước đây thì hắn ta không hề lo lắng như vậy!
Không có lương thực, cùng lắm hắn ta sẽ đi cướp, hoặc bỏ tiền ra để mua, thể nào cũng sẽ có cách.
Song hiện giờ hắn ta nghèo rớt mùng tơi, chỉ đợi đến sau vụ mùa thu để khởi binh. Ấy vậy mà chưa tới vụ mùa lương thực của hắn ta đã bị ăn hết, như thế thì hắn ta biết làm thế nào?
Khó cho hắn ta quá, có khả năng chưa đánh đến dãy núi Phượng Hoàng thì binh sĩ của hắn ta đã chết vì đói rồi!
Võ Tây vương túm lấy cánh tay của Phượng Sồ tiên sinh đứng bên cạnh, hắn ta lắc mạnh: “Quân sư, ngươi nói xem giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Ngươi mau nghĩ cách cho bản vương đi, mau nghĩ cách đi.”
Phượng Sồ tiên sinh bị lắc đến mức trợn trừng mắt.
Hắn ta có thể làm được gì chứ?
Đây đâu phải kiểu bày binh bố trận, đánh không thắng có thể chạy trốn như đi đánh trận! Đây là nạn châu chấu đấy, một trong ba đại nạn đáng sợ nhất!
Sức người hoàn toàn vô dụng trước nó!
Người chạy được, nhưng lương thực thì không!
Phượng Sồ tiên sinh lớn giọng nói: “Vương gia đừng lo lắng, hiện giờ không phải lúc để chúng ta lo lắng!”
Võ Tây vương không hiểu, hắn ta hỏi: “Quân sư nói vậy là sao?”
Phượng Sồ tiên sinh nở một nụ cười thản nhiên: “Vương gia, Võ Tây của chúng ta vô cùng lớn, chiều dài bắc nam tầm tám trăm dặm, đông tây khoảng một nghìn hai trăm dặm, đất đai vô cùng rộng rãi, nhưng nơi thích hợp trồng lúa thì không nhiều! Cái đám châu chấu kia có lẽ chỉ mới lướt qua chỗ chúng ta mà thôi, đợi đến khi bọn chúng bay đến khu lương thực của chúng ta thì vương gia lo lắng cũng chưa muộn!”
Chương 592 Quả báo
“Quân sư nói chí phải, mới nãy bản vương đã quá kích động rồi!”
Võ Tây vương lấy lại bình tĩnh.
Đúng lúc ý, có một binh sĩ vội vã chạy từ bên ngoài vào.
“Khởi bẩm vương gia, đám châu chấu đang bay về phía khu lương thực của chúng ta!”
Võ Tây vương kinh ngạc: “Gì cơ? Bay về phía khu lương thực á?”
“Đúng vậy thưa vương gia!”
Võ Tây vương lại kích động, hắn ta túm lấy cổ Phượng Sồ tiên sinh và ra sức lắc: “Quân sư, đám châu chấu đó đã bay về phía khu lương thực của chúng ta rồi kìa, ngươi mau nghĩ cách đi, mau nghĩ cách đi…”
Phượng Sồ tiên sinh lại bị lắc đến mức trợn trắng mắt.
Hắn ta cố gắng giãy ra, bảo: “Vương gia bình tĩnh lại đi! Không được hoảng loạn! Hiện giờ vẫn chưa phải lúc cần lo lắng đâu!”
Võ Tây vương thả Phượng Sồ tiên sinh ra, hắn ta lấy làm lạ, bèn hỏi: “Quân sư, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Phượng Sồ tiên sinh ho khan hai tiếng rồi mới nói: “Vương gia, dù châu chấu có bay đến khu lương thực của chúng ta thì chúng ta cũng không được hoảng loạn! Bởi lẽ bọn chúng chỉ trùng hợp bay ngang qua mà thôi, đợi bọn chúng bay hẳn vào khu lương thực rồi hẵng nói!”
“Quân sư nói đúng, mới nãy bản vương lại kích động quá, tự mình dọa mình!” Võ Tây vương lấy lại bình tĩnh.
Đúng lúc ấy, binh sĩ thứ ba vội vàng chạy vào.
“Vương gia, có chuyện không hay rồi, đám châu chấu đã bay vào khu lương thực!”
Võ Tây vương kinh ngạc: “Châu chấu đã bay vào khu lương thực rồi ư, tốc độ nhanh vậy sao?”
Hắn ta lại túm lấy cổ Phượng Sồ tiên sinh và lắc lấy lắc để: “Quân sư, bọn chúng bay vào khu lương thực rồi, ngươi mau nói cho bản vương biết phải làm thế nào đi! Rốt cuộc chúng ta phải làm gì đây, quân sư…”
Phượng Sồ tiên sinh trợn trắng mắt: “Khụ khụ…”
Hắn ta giãy giụa: “Vương gia, hiện giờ không cần lo lắng! Nơi đó chúng ta có mười vạn quân, khí thế ngút trời, sát khí bừng bừng, họ có thể ngăn cản mọi loại côn trùng động vật, đám châu chấu kia chắc chắn sẽ không dám tới gần đâu! Đợi bọn chúng ăn vào ăn lương thực rỗi hẵng nói.”
“Quân sư nói phải, mới nãy bản vương lại kích động, thật xin lỗi!” Võ Tây vương thả Phượng Sồ tiên sinh ra.
Lúc bấy giờ, lại có người binh sĩ thứ tư vội vã chạy vào.
“Vương gia, có chuyện không hay rồi, đám châu chấu đang gặm lương thực của chúng ta! Có quá nhiều châu chấu, phải làm sao bây giờ?”
Võ Tây vương quay đầu nhìn Phượng Sồ tiên sinh, Phượng Sồ tiên sinh thốt lên trước: “Vương gia!”
Võ Tây vương hỏi với vẻ mong chờ: “Quân sư có kế hay gì sao?”
“Vương gia, kế hay thì không dám! Thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở vương gia…”
Phượng Sồ tiên sinh chắp tay, nói: “Hiện giờ vương gia có thể lo lắng rồi!”
Cái bạt tai của Võ Tây vương bay vèo đến: “Đậu má nhà ngươi, cái đồ mồm quạ đen!”
Tiếp đó, hai người bèn nhanh chóng tới khu lương thực.
Chỉ thấy khắp nơi đều là châu chấu, chúng như che lấp cả bầu trời, ánh nắng chiếu xuống dường như cũng trở nên tối đi!
Đám châu chấu ấy đang ăn lúa của Võ Tây vương, ăn một cách cực kì vui vẻ. Một cây lúa mà có tới mười mấy con châu chấu đang gặm.
Võ Tây vương vừa hoang mang vừa hoảng sợ: “Lập tức giết châu chấu bảo vệ lương thực! Mau!”
“Vâng thưa vương gia!”
Mọi người lập tức hành động.
Võ Tây vương xung phong đi đầu, ra tay diệt lũ châu chấu để bảo vệ ruộng đồng. Tin tức châu chấu hoành hành Võ Tây nhanh chóng được lan truyền khắp thiên hạ.
Tại vương phủ Ký Bắc.
Quân sư Gia Cát tiên sinh hớn ha hớn hở, hắn ta xông vào, nói: “Vương gia, tin vui!”
Ký Bắc vương không hiểu: “Quân sư, tin vui từ đâu?”
Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Ban nãy thuộc hạ nhận được tin nạn châu chấu bắt đầu từ Giang Nam đã di chuyển đến Võ Tây! Hiện giờ chúng nó đang ăn sạch lương thực của Võ Tây vương!”
Ký Bắc vương nghe xong thì mừng rỡ: “Chuyện này là thật sao? Ha ha… vậy thì tốt quá rồi! Hoàng đệ ơi là hoàng đệ, chắc chắn ngươi đã làm chuyện gì trời đất không dung thứ nên mới rước phải cái nạn châu chấu này! Ông trời muốn gây khó dễ cho ngươi đây mà, ha ha!”
“Vương gia nói phải!” Gia Cát tiên sinh cười tươi rói.
“Chú ý tình hình nạn châu chấu bên Võ Tây từng giây từng phút một cho bản vương, báo cáo mỗi một động thái của bọn họ! Nhất là sắc mặt của hoàng đệ phải thường xuyên báo cáo!”
Ký Bắc vương đắc ý vô cùng: “Bản vương tin rằng chắc chắn vẻ mặt hắn ta sẽ rất hay ho cho mà xem!”
“Vương gia, thuộc hạ tuân mệnh!”
Tại vương phủ ở Giang Nam.
Giang Nam vương đã trở về với vẻ rầu rĩ không vui.
Do phải chịu đả kích quá lớn nên hắn ta lại tự bế, nhốt mình ở trong phòng không chịu ra ngoài.
Vương Phú Quý chạy tới, vui mừng nói: “Vương gia, ban nãy thuộc hạ nhận được tin nói rằng mặc dù nạn châu chấu không thể xâm nhập vào kinh thành, song giờ chúng nó đã bay tới Võ Tây và đang cắn phá lương thực, ruộng đồng ở nơi đó!”
Ầm một tiếng, Giang Nam vương đứng phắt dậy: “Thật vậy sao? Ta không đọc nhiều sách, đừng có lừa ta!”
“Vương gia, chuyện này là thật, sao thuộc hạ dám lừa vương gia?” Vương Phú Quý bật cười.
Chương 593 Còn nước còn tát
“Ha ha ha…”
Giang Nam vương thẳng eo lên, hắn ta cười: “Đây đúng là ý trời, đúng là báo ứng! Đây mới đúng là hướng đi chính xác của nạn châu chấu! Hoàng đệ đáng thương của ta, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha…”
Sự u sầu mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng được xả ra, Giang Nam vương chỉ thấy một từ thôi: sảng khoái!
“Phú Quý à, bản vương muốn nhờ ngươi một chuyện!”
“Mời vương gia nói!”
“Tặng cái chuông kia cho hoàng đệ của bản vương để an ủi hắn ta, ha ha!”
“Vâng thưa vương gia!”
Tại kinh thành, triều đình Đại Võ, nữ đế cũng đang rất vui, nàng cứ híp mắt cười mãi, cả buổi triều sớm miệng cũng không khép lại được.
“Không ngờ hoàng thúc của trẫm lại gặp phải nạn châu chấu lớn nhất trong vòng trăm năm này, trẫm rất thông cảm… à không, trẫm rất lấy làm tiếc! Người đâu, mau viết kinh nghiệm chống thiên tai rồi truyền cho hoàng thúc của trẫm!”
Bách quan hoang mang: “Bệ hạ, chúng ta có kinh nghiệm chống thiên tai gì chứ?”
“Đương nhiên là cầu trời ban mưa rồi!”
Nữ đế cười tươi rói: “Lâm ái khanh, ngươi nói kinh nghiệm chống thiên tai của chúng ta đi!”
Lâm Bắc Phàm hoang mang: “Bệ hạ, chuyện này phải tích đức! Người có đức thì trời mới ban mưa, châu chấu mới bị diệt! Người không có đức thì sẽ phải ngươi sống ta chết với đám châu chấu!”
Nữ đế vỗ bàn, cười nói: “Nói đúng lắm, chuyện này phải xem nhân phẩm!”
Một người khác cũng rất vui vẻ là quân Tà Nguyệt đang nuôi thỏ và dúi mốc ở hai dãy núi.
“Công chúa điện hạ, Võ Tây vương đang gặp nạn châu chấu! Theo thuộc hạ được biết thì đây là nạn châu chấu lớn nhất trong vòng một trăm năm nay, sức người khó mà địch nổi, lần này Võ Tây vương phải chịu khó khăn rồi! Chuyện này vô cùng có lợi cho đại nghiệp của chúng ta!”
Tử Nguyệt công chúa hớn hở: “Nói đúng lắm, nạn châu chấu cũng là thiên tai, chứng tỏ ông trời đang giúp chúng ta! Võ Tây vương không còn lương thực nữa, còn chúng ta lại có rất nhiều thịt cá, lương thực, phần thắng đang nghiêng về phía chúng ta!”
“Điện hạ nói chí phải, đại nghiệp của chúng ta có hi vọng thành công rồi!”
Bọn họ liếc mắt nhìn, khắp dãy núi những thỏ là thỏ. Đám thỏ này chính là thức ăn của bọn họ, quy mô hiện tại khá là lớn.
Rất nhiều quân Tà Nguyệt đang bận bịu chế biến thỏ thành thịt khô để dự trữ như lương thực.
“Võ Tây vương đang gặp nạn châu chấu, đây đúng là thời cơ để chúng ta ra tay!”
“Công chúa điện hạ, công chúa định…”
“Không sai!”
Tử Nguyệt công chúa gật đầu, nàng mỉm cười: “Võ Tây vương đang bận đối phó với châu chấu, không thể không lo vì chúng nó! Chúng ta có thể nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu, giết người, đốt lương thực, làm giảm sức mạnh của bọn họ!”
“Công chúa điện hạ nói rất đúng, thuộc hạ sẽ đi sắp xếp người!”
“Khoan đã! Không cần phái quá nhiều người, cử một vài cao thủ thôi là được!”
“Vâng thưa công chúa điện hạ!”
Thế là quân Tà Nguyệt bắt đầu hành động, trận chiến du kích lại bắt đầu.
Bọn họ giết người, phóng hỏa, đốt lương thực, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch tiêu diệt châu chấu của Võ Tây vương!
Võ Tây vương lo cái nọ mất cái kia, tức đến nỗi cả người như sắp nổ tung: “Cái đám quân kia dám nhân cơ hội làm loạn, làm gì có cái lí ấy! Bản vương không đội trời chung với các ngươi! Đợi diệt xong nạn châu chấu, bản vương sẽ ra tay cho các ngươi đẹp mặt!”
Cuối cùng, Võ Tây vương vẫn không vượt qua được nạn châu chấu, đã thế còn bị quân Tà Nguyệt gây tổn hại thêm.
Hắn ta nhìn ruộng lúa bị cắn nham nhở, nôn một ngụm máu: “Lương thực của bản vương mất hết rồi!”
Võ Tây vương thấy tuyệt vọng vô cùng!
Chỗ lương thực này chính là hy vọng của hắn ta, hắn ta chỉ đợi đến vụ mùa thu để khởi binh!
Giờ thì hay rồi, lương thực mất sạch thì hắn ta còn khởi binh gì nữa? Hoàn toàn không thể đánh trận được.
Dù hiện giờ có khởi binh cũng vô dụng, số lương thực dự trữ của hắn ta không chống đỡ nổi hai tháng!
Hắn ta bắt buộc phải đánh tan dãy núi Phượng Hoàng trong vòng hai tháng rồi tấn công vào Trung Nguyên, như vậy mới có thể giành được đầy đủ lương thực.
Thế nhưng triều đình đã phái binh lính canh phòng ở tất cả các ngả đường vào núi Phượng Hoàng, binh lính của hắn ta muốn vào đúng là khó hơn lên trời.
Dựa theo tính toán của hắn ta thì dù không phải đánh đổi tất cả cũng phải mất ba đến bốn tháng mới có thể phá tan núi Phượng Hoàng. Tới khi ấy, binh mã của hắn ta đã chết vì đói rồi.
Hơn nữa trong quá trình diễn ra trận chiến còn phải cẩn thận đám quân Tà Nguyệt kia.
Hiện giờ đối phương đã có quy mô, không thể không đề phòng.
“Chẳng lẽ… bản vương phải chịu thua ư?” Gương mặt Võ Tây vương tràn ngập vẻ thất vọng.
Hắn ta cố gắng cả nửa đời người, khó khăn lắm mới lập nên căn cơ vững chãi, sở hữu trăm vạn binh mã, một lòng muốn xây dựng sự nghiệp, đánh vào kinh thành, khoác hoàng bào, đăng cơ xưng đế.
Kết quả hiện giờ kẻ địch của hắn ta chẳng bị tổn hại gì cả, còn hắn ta thì đã ngã gục! Cảm giác này quá mức tuyệt vọng!
Ban đầu không hi vọng còn tốt, hiện giờ cho hắn ta hi vọng rồi lại trở tay đập cho hắn ta một gậy!
Cảm giác này đúng là đau đến cùng cực!
“Không! Bản vương chưa thua!”
Võ Tây vương lấy xương rồng vẫn luôn mang theo bên người ra, nói với Phượng Sồ tiên sinh vẫn đang lo lắng: “Quân sư, lập tức liên lạc với Đại Nguyệt, bản vương muốn nhiều lương thực! Sau khi có lương thực chúng ta lập tức khởi binh đánh Trung Nguyên!”
Phượng Sồ tiên sinh thấy vương gia đã quyết tâm, hắn ta bèn chắp tay nói: “Vâng thưa vương gia!”
Chương 594 Quân cờ ngầm
Tại vương phủ Giang Nam.
Lúc này, Giang Nam vương đã đi đến bước đường cùng.
Kinh tế tại Giang Nam sụp đổ hoàn toàn, lương thực cũng không còn nữa, giờ chỉ còn cách đánh một trận sống chết. Nếu không đánh thì hắn ta cũng xong đời.
“Năm ngày sau chúng ta sẽ khởi binh đánh vào kinh thành!” Giang Nam vương nói với phụ tá của mình.
Vương Phú Quý kinh ngạc: “Nhưng mà vương gia à, chúng ta không có đủ lương thực, không đánh trận được đâu!”
“Ai bảo không có?”
Giang Nam vương lớn giọng nói: “Mặc dù chúng ta không có lương thực nhưng chúng ta có thể mua của Đại Viêm!”
Vương Phú Quý do dự, hắn ta nói một cách uyển chuyển: “Nhưng mà vương gia này, Đại Viêm là địch quốc, bọn họ đồng ý bán cho chúng ta sao?”
Hắn ta chỉ thiếu điều nói rằng bọn họ không thể bán lương thực cho chúng ta đâu!
“Bọn họ không muốn tiền tài, thế không biết bọn họ có muốn xương rồng quý báu hay không?” Giang Nam vương lạnh lùng cười, hắn ta cẩn thận lấy xương rồng mà mình cất giữ ra, ánh mắt thoáng lộ vẻ không nỡ.
Đây là báu vật tuyệt thế, là niềm hi vọng cho sự trường sinh thành tiên của hắn ta! Vì nó mà gần như hắn ta đã khuynh gia bại sản!
Thế nhưng hắn ta cũng hiểu rằng, báu vật là thứ của tự nhiên, phải là người có đức hạnh mới có thể sở hữu. Nếu hắn ta đã không còn thực lực thì chắc chắn không bảo vệ được xương rồng.
Đã thế chi bằng hắn ta đem xương rồng đổi lấy lương thực, đổi lấy một cơ hội cho mình. Nếu thành công thì về sau hắn ta vẫn có cơ hội lấy được xương rồng.
Còn nếu thất bại thì hắn ta sẽ từ bỏ tất cả, không cần phải bận tâm nữa.
“Vâng thưa vương gia! Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!” Vương Phú Quý nói.
“Khoan đã!” Giang Nam vương gọi.
“Vương gia còn có gì cần dặn dò sao?”
“Liên lạc với Lâm Bắc Phàm trước đã, cái tên này rất xảo quyệt, trong tay hắn chắc chắn còn xương rồng!”
“Vương gia, ý của vương gia là…”
“Lấy hết tiền tài, châu báu của bản vương ra đổi lấy xương rồng, sau đó dùng xương rồng đổi lấy lương thực! Lần này…”
Ánh mắt của Giang Nam vương trở nên điên cuồng: “Không thành công cũng phải thành nhân!”
“Vương thưa vương gia!” Mọi người đồng thanh đáp.
Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm nhận được chỗ vàng bạc châu báu trị giá hơn năm trăm vạn lượng của Giang Nam vương.
Thế là hắn đành ngậm ngùi chia xương rồng trong tay thành hai phần.
“Xương rồng đúng là một thứ đồ tốt! Hai tháng nay chẳng mất gì mà đã kiếm được mấy ngàn vạn lượng! Đã thế còn không ngừng giúp mình kiếm tiền…”
Lâm Bắc Phàm đắc ý vô cùng, hắn cho rằng việc ngụy tạo ra cú lừa xương rồng này chính là quyết định sáng suốt nhất của hắn!
“Võ Tây vương nghèo rớt mồng tơi, Giang Nam vương cũng nghèo rớt mồng tơi, nội chiến chuẩn bị diễn ra rồi! Xem ra ta bắt buộc phải làm công tác chuẩn bị thôi!” Lâm Bắc Phàm tới phủ nha đưa ra hai mệnh lệnh.
Dưới tình hình này không chỉ hắn nhận ra mà cả triều đình cũng “đánh hơi” được.
Tại buổi triều, nữ đế đi thẳng vào vấn đề, nàng nói: “Trải qua nạn châu chấu, Võ Tây hết lương thực, Giang Nam cũng hết lương thực, hai vị hoàng thúc của trẫm đã đến bước đường cùng nên chắc chắn sẽ tức nước vỡ bờ! Các vị ái khanh có kế sách gì hay không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, đúng là hai vị vương gia đã đến bước đường cùng, trừ cách mưu phản ra thì bọn họ không còn con đường nào để đi nữa! Trong đó về phía Võ Tây chúng ta có điểm yếu để lợi dụng! Chỉ cần canh phòng nghiêm ngặt dãy núi Phượng Hoàng thì Võ Tây vương đừng hòng tiến vào Trung Nguyên dù chỉ một bước.”
“Ngoài ra, bên ngoài Võ Tây có Đại Nguyệt vương triều đang nhìn chằm chằm như hổ đói, bên trong thì có nghĩa quân đang làm mưa làm gió. Dưới tình hình cả trong lẫn ngoài đều bất ổn như vậy, Võ Tây chắc chắn sẽ không lo chu toàn được, chúng ta tạm thời không phải sợ bọn họ!”
“Vi thần chỉ lo Võ Tây vương quên mất gốc gác mà đi cấu kết với Đại Nguyệt vương triều thôi!”
Nữ đế ngồi trên long ỷ nở nụ cười lạnh lùng, bọn họ đã cấu kết với nhau từ lâu rồi!
“Ngoài ra, vi thần còn lo nghĩa quân có khả năng sẽ hòa giải với Võ Tây vương và cùng nhau đối phó triều đình ta! Điều đáng sợ hơn nữa là ba thế lực này sẽ liên minh… Khả năng này là rất thấp, nhưng chúng ta không thể không đề phòng!”
Nữ đế cười thầm trong lòng, không cần phải lo bọn họ sẽ hợp tác, bởi lẽ nghĩa quân có thù nước nợ nhà với Đại Nguyệt, hai bên như nước với lửa, bọn họ sẽ không hợp tác với nhau.
Đại Nguyệt vương triều và Võ Tây vương cấu kết với nhau nên chắc chắn nghĩa quân sẽ đối đầu với bọn họ.
Nếu bọn họ khởi binh, nghĩa quân nhất định sẽ lập tức hành động cho bọn họ biết mặt.
Nghĩ tới đây, nữ đế không khỏi nhìn về phía Lâm Bắc Phàm đang trộm lười biếng.
Cái tên này năm đó đã âm thầm chôn giấu một quân cờ, để nay nó phát huy tác dụng cực lớn.
Đúng là trung thần mà trẫm tin yêu nhất!
“Võ Tây có điểm yếu, Võ Tây vương lại đang lo giặc trong giặc ngoài, tạm thời chưa cần lo về bọn họ! Người vi thần lo lắng nhất vẫn là Giang Nam vương! Lúc này Giang Nam vương đã chẳng còn gì, trừ khởi binh ra thì hắn ta không còn con đường nào khác để đi nữa!”
“Chúng ta cũng không nắm được điểm yếu gì của Giang Nam nên khá khó đối phó, bắt buộc phải chuẩn bị thật tốt!”
“Ngoài ra còn cả Ký Bắc vương ở Ký Bắc xa xôi nữa, hắn ta là một kẻ có dã tâm rất lớn, không thể không đề phòng!”
“Còn cả những nước xung quanh Đại Võ đang rình mò như hổ đói đất Trung Nguyên chúng ta, không thể không đề phòng!”
Chương 595 Nội chiến bắt đầu
Bách quan lần lượt đưa ra ý kiến, nữ đế gật đầu.
Tóm lại là: Võ Tây vương chắc chắn sẽ tạo phản, nhưng chỉ cần canh chừng núi Phượng Hoàng thì tạm thời không phải lo lắng về hắn ta.
Giang Nam vương chắc chắn sẽ tạo phản, Giang Nam và kinh thành đều là những vùng bằng phẳng, đường thủy phát triển và không có địa thế hiểm trở, khi đánh trận cực kì nguy hiểm, thế nên bắt buộc phải chuẩn bị từ sớm, điều động binh mã, bày binh bố trận.
Ký Bắc vương có thể sẽ thừa nước đục thả câu, bắt buộc phải đề phòng thật chắc.
Còn những nước xung quanh cũng sẽ nhân cơ hội làm loạn, không thể không đề phòng.
“Lâm ái khanh, ngươi có cao kiến gì không?” Nữ đế hỏi.
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói với giọng điệu thản nhiên: “Khởi bẩm bệ hạ, như bách quan đã nói, chỉ cần canh chừng núi Phượng Hoàng là tạm thời không cần phải lo về Võ Tây! Ký Bắc vương có thể sẽ nhân cơ hội làm loạn, các nước xung quanh cũng vậy, nhưng bọn họ đều là những kẻ gió chiều nào theo chiều nấy. Chỉ cần chúng ta có thể giữ được một cục diện ổn định là bọn họ sẽ không dám hành động ngông cuồng!”
“Vậy nên hiện giờ người mà chúng ta chủ yếu phải đối mặt là Giang Nam vương và binh mã của hắn ta! Chỉ cần nắm chắc Giang Nam là có thể nắm chắc mọi thứ!”
Nữ đế gật đầu: “Ái khanh, ngươi tiếp tục nói đi!”
“Mặc dù kinh thành và Giang Nam không có địa thế hiểm trở, vô cùng bị động, song lại có sông Tùng! Con sông này rộng hơn ba mươi trượng, nước sâu khoảng sáu trượng, miễn cưỡng được coi là nguy hiểm!”
“Chúng ta sắp xếp binh lính ở đó, Giang Nam vương muốn đánh cũng chưa chắc đã dễ!”
Nữ đế lại gật đầu: “Nói hay lắm, tiếp tục đi!”
“Thứ hai, trận chiến này chúng ta hãy cố gắng kéo dài, không được hy sinh vô nghĩa! Giang Nam không còn lương thực, chúng ta lại có lương thực, chỉ cần giữ vững sông Tùng, kéo dài càng nhiều thời gian thì càng có lợi cho chúng ta, không cần đánh Giang Nam vương cũng tự động thua!”
Nữ đế gật đầu: “Hay lắm!”
“Thứ ba, nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là sơ tán dân chúng, chuyển hết người dân ở gần Giang Nam tới bên sông Tùng để tránh việc Giang Nam vương lấy họ làm quân bài! Bên cạnh đó di dời luôn cả lương thực và tiền tài, không mang theo được thì đốt hết!”
“Nói đúng lắm!”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại đưa ra thêm vài đề nghị nữa.
Nữ đế rất hài lòng, nàng híp mắt cười, nhìn Lâm Bắc Phàm và nói: “Ái khanh, xem ra ngươi đúng là người nhìn xa trông rộng, hiểu cách bày binh bố trận, là một đại tướng tài ba! Một chuyện không thể để hai người làm chủ nên việc này trẫm giao cho ngươi xử lý! Trẫm phong ngươi làm giám quân, chủ quản quân vụ Giang Nam!”
Lâm Bắc Phàm ngớ người: “Lại bảo thần đi đánh trận?”
Bách quan cũng ngớ người: “Lại là hắn?”
“Một lần chưa quen thì hai lần khắc quen mà!”
Nữ đế cười tươi rói: “Trước kia ngươi dẫn binh bảo vệ được Hổ Lao Quan, đánh bại thái tử Đại Hạ và hoàng triều Đại Hạ, đến Đại Hạ mà ngươi cũng đánh bại được thì Giang Nam vương có là gì, đúng không?”
Lâm Bắc Phàm trộm lười, hắn tìm một cái cớ: “Nhưng mà việc ở kinh thành nhiều lắm…”
Nữ đế lắc đầu: “Ngươi đừng gạt trẫm! Hiện giờ mọi việc ở kinh thành đều đang đi đúng với quỹ đạo của nó, bách quan mỗi người một chức trách, còn cái tên phủ doãn kinh thành nhà ngươi thì hay nhân lúc rảnh rỗi đi quyến rũ con gái nhà người ta lắm!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Hắn tranh cãi: “Bệ hạ, làm gì có chuyện ấy, bệ hạ đừng nghe người khác nói linh tinh!”
Nữ đế hừ một tiếng: “Thế y nữ Lý Ngọc Tâm không phải à?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Vệ sĩ Mạc Như Sương bên cạnh ngươi không phải à?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Với cả cái cô kiều nữ tên Tử Nguyệt kia không phải à?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Hắn thấy hoang mang quá, sao nữ đế lại biết rõ ngọn ngành như vậy chứ? Đừng bảo nữ đế điều tra hắn đấy nhé?
Thế thì những chuyện hắn âm thầm làm…
Thấy sắc mặt Lâm Bắc Phàm biến đổi, nữ đế thở dài một hơi, đoạn bảo: “Được rồi ái khanh à, chuyện nam nữ riêng tư tạm thời bỏ qua một bên, trận chiến lần này sẽ do ngươi đảm nhiệm! Ngươi đi thì trẫm vô cùng yên tâm!”
Tiếp đó, nữ đế bèn ban thánh chỉ.
Nàng cho Lâm Bắc Phàm làm giám quân, còn cho hắn Thượng Phương Bảo Kiếm và binh phù, làm chủ quân vụ Giang Nam.
Nhận thánh chỉ xong, Lâm Bắc Phàm rất đau buồn: “Vương gia, không phải thuộc hạ muốn đối đầu với ngươi mà là do ta bị quân mệnh làm khó! Bệ hạ quá âm hiểm, cứ bắt chúng ta phải tàn sát lẫn nhau! Hi vọng khi ở dưới suối vàng ngươi đừng có trách ta!”
Võ Tây vương lợi dụng xương rồng đổi được lương thực đủ dùng trong hai tháng từ Đại Nguyệt vương triều, sau đó lập tức khởi binh.
Đại quân sáu mươi vạn người hùng hổ kéo đến núi Phượng Hoàng.
Giang Nam vương cũng lợi dụng xương rồng đổi được lương thực đủ dùng trong vài tháng từ hoàng triều Đại Viêm, sau đó cũng khởi binh.
Nội chiến tại Đại Võ chính thức bắt đầu!
Người khắp thiên hạ đều đang quan sát trận nội chiến này.
Rốt cuộc là triều đình Đại Võ thắng hay là hai vị phiên vương có dã tâm bừng bừng kia thắng đây.
“Bệ hạ, chúng thần cũng bỏ ra rất nhiều công sức, bệ hạ không thể chỉ thưởng cho mỗi Lâm đại nhân!”
“Bệ hạ suy nghĩ đến chúng thần đi chứ!”
“Chúng thần đều là các lão thần, cũng chẳng dễ dàng gì mà!”
Nhìn dáng vẻ kêu than của bách quan, nữ đế hào phóng nói: “Ai cũng có cả! Mỗi người được thưởng một trăm lượng, tạ chủ long ân đi!”
Bách quan văn võ: “…”
Mà lúc bấy giờ, tin tức triều đình Đại Võ vượt qua nạn châu chấu được truyền đi khắp thiên hạ, khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
“Triều đình Đại Võ có thể vượt qua nạn châu chấu ư? Vượt qua kiểu gì thế?”
“Thế mà lại có một trận mưa liên tiếp trong ba ngày!”
“Ông trời thương triều đình Đại Võ thật đấy, đúng là cái vận may đáng chết!”
“Nếu không có trận mưa này thì chắc chắn kinh thành sẽ hỗn loạn!”
Tại vương phủ ở Ký Bắc.
Ký Bắc vương không vui, ban đầu hắn ta còn cho rằng nạn châu chấu sẽ khiến triều đình gặp đại họa, từ đó để hắn ta ngư ông đắc lợi.
Kết quả lại chẳng có chuyện gì xảy ra, hại hắn ta hục hặc khó chịu suốt hai ngày.
Quân sư Gia Cát tiên sinh khuyên nhủ: “Vương gia, triều đình đúng là may mắn thật, nhưng vận may đâu phải lúc nào cũng có! Đánh trận cần phải dựa vào chính sức mạnh của mình, chúng ta có đại quân với hàng vạn cường giả, vương gia đâu cần phải lo đại nghiệp không thành?”
“Quân sư, ngươi nói phải đấy!” Ký Bắc vương gật đầu.
Tại vương phủ ở Võ Tây.
Võ Tây vương cũng đang bực bội.
Ban đầu hắn ta tưởng nạn châu chấu có thể chơi triều đình một vố khiến bọn họ tổn thất lương thực, kết quả bọn họ chẳng bị uy hiếp gì cả.
Tâm trạng của hắn ta đang tốt, sắp đến lúc lên cao trào kết quả lại cho hắn ta nghe được tin tức này?
Một trận mưa dội sạch niềm vui của hắn ta, đang trêu đùa người khác hay gì?
Quân sư Phượng Sồ tiên sinh khuyên nhủ: “Vương gia, triều đình chỉ ăn may thôi, nhưng vận may này không kéo dài đâu! Tới nay chúng ta đã có quân đội mạnh mẽ, chỉ cần đợi sau vụ mùa thu là có thể khởi binh đánh kinh thành!”
Võ Tây vương gật đầu: “Quân sư nói chí phải! Bảo vệ lương thực của chúng ta cho thật tốt! Sau vụ mùa thu là lúc chúng ta xây dựng triều đại!”
“Vương gia nói đúng!” Phượng Sồ tiên sinh mỉm cười.
Đúng lúc đấy, có một người vội vàng chạy vào.
“Vương gia, có chuyện không hay rồi, châu chấu đang bay về phía Võ Tây chúng ta!”
Sắc mặt của Võ Tây vương biến đổi: “Sao cơ?”
Nạn châu chấu!
Đó là nạn châu chấu!
Nạn châu chấu lớn nhất trong vòng một trăm năm nay!
Hắn ta đã chứng kiến nạn châu chấu này hai lần, lần nào cũng vô cùng đáng sợ. Nơi châu chấu đi qua đến một ngọn cỏ cũng không còn, toàn bộ lương thực đều bị chúng ăn sạch, con người cũng không địch lại được, hoàn toàn không thể tiêu diệt được chúng nó!
Nạn châu chấu còn đáng sợ hơn cả lũ lụt hay hạn hán!
Võ Tây vương bắt đầu hoảng loạn!
Ngày xưa khi còn ở dãy núi Thanh Long, lúc phải đối mặt với cả vạn cường giả hắn ta cũng không hoảng loạn đến mức độ này!
Dẫu hiện giờ cái đám quỷ quái kia xuất hiện, hắn ta cũng không hề hoang mang!
Ban đầu hắn ta chỉ định ngồi xem trò hay, ai ngờ nó lại đến lượt mình!
Võ Tây vương túm lấy cánh tay binh sĩ, vội hỏi: “Ngươi nói thật sao? Nạn châu chấu tới rồi, ngươi đang lừa bản vương đúng không?”
“Vương gia, chuyện này sao thuộc hạ dám lừa vương gia ạ? Có cho thuộc hạ chín cái đầu cũng không đủ chặt!” Vẻ mặt binh sĩ kia hiện vẻ khổ sở.
“Chuyện này là thật ư?”
Thân người Võ Tây vương loạng choạng. Nếu là trước đây thì hắn ta không hề lo lắng như vậy!
Không có lương thực, cùng lắm hắn ta sẽ đi cướp, hoặc bỏ tiền ra để mua, thể nào cũng sẽ có cách.
Song hiện giờ hắn ta nghèo rớt mùng tơi, chỉ đợi đến sau vụ mùa thu để khởi binh. Ấy vậy mà chưa tới vụ mùa lương thực của hắn ta đã bị ăn hết, như thế thì hắn ta biết làm thế nào?
Khó cho hắn ta quá, có khả năng chưa đánh đến dãy núi Phượng Hoàng thì binh sĩ của hắn ta đã chết vì đói rồi!
Võ Tây vương túm lấy cánh tay của Phượng Sồ tiên sinh đứng bên cạnh, hắn ta lắc mạnh: “Quân sư, ngươi nói xem giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Ngươi mau nghĩ cách cho bản vương đi, mau nghĩ cách đi.”
Phượng Sồ tiên sinh bị lắc đến mức trợn trừng mắt.
Hắn ta có thể làm được gì chứ?
Đây đâu phải kiểu bày binh bố trận, đánh không thắng có thể chạy trốn như đi đánh trận! Đây là nạn châu chấu đấy, một trong ba đại nạn đáng sợ nhất!
Sức người hoàn toàn vô dụng trước nó!
Người chạy được, nhưng lương thực thì không!
Phượng Sồ tiên sinh lớn giọng nói: “Vương gia đừng lo lắng, hiện giờ không phải lúc để chúng ta lo lắng!”
Võ Tây vương không hiểu, hắn ta hỏi: “Quân sư nói vậy là sao?”
Phượng Sồ tiên sinh nở một nụ cười thản nhiên: “Vương gia, Võ Tây của chúng ta vô cùng lớn, chiều dài bắc nam tầm tám trăm dặm, đông tây khoảng một nghìn hai trăm dặm, đất đai vô cùng rộng rãi, nhưng nơi thích hợp trồng lúa thì không nhiều! Cái đám châu chấu kia có lẽ chỉ mới lướt qua chỗ chúng ta mà thôi, đợi đến khi bọn chúng bay đến khu lương thực của chúng ta thì vương gia lo lắng cũng chưa muộn!”
Chương 592 Quả báo
“Quân sư nói chí phải, mới nãy bản vương đã quá kích động rồi!”
Võ Tây vương lấy lại bình tĩnh.
Đúng lúc ý, có một binh sĩ vội vã chạy từ bên ngoài vào.
“Khởi bẩm vương gia, đám châu chấu đang bay về phía khu lương thực của chúng ta!”
Võ Tây vương kinh ngạc: “Gì cơ? Bay về phía khu lương thực á?”
“Đúng vậy thưa vương gia!”
Võ Tây vương lại kích động, hắn ta túm lấy cổ Phượng Sồ tiên sinh và ra sức lắc: “Quân sư, đám châu chấu đó đã bay về phía khu lương thực của chúng ta rồi kìa, ngươi mau nghĩ cách đi, mau nghĩ cách đi…”
Phượng Sồ tiên sinh lại bị lắc đến mức trợn trắng mắt.
Hắn ta cố gắng giãy ra, bảo: “Vương gia bình tĩnh lại đi! Không được hoảng loạn! Hiện giờ vẫn chưa phải lúc cần lo lắng đâu!”
Võ Tây vương thả Phượng Sồ tiên sinh ra, hắn ta lấy làm lạ, bèn hỏi: “Quân sư, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Phượng Sồ tiên sinh ho khan hai tiếng rồi mới nói: “Vương gia, dù châu chấu có bay đến khu lương thực của chúng ta thì chúng ta cũng không được hoảng loạn! Bởi lẽ bọn chúng chỉ trùng hợp bay ngang qua mà thôi, đợi bọn chúng bay hẳn vào khu lương thực rồi hẵng nói!”
“Quân sư nói đúng, mới nãy bản vương lại kích động quá, tự mình dọa mình!” Võ Tây vương lấy lại bình tĩnh.
Đúng lúc ấy, binh sĩ thứ ba vội vàng chạy vào.
“Vương gia, có chuyện không hay rồi, đám châu chấu đã bay vào khu lương thực!”
Võ Tây vương kinh ngạc: “Châu chấu đã bay vào khu lương thực rồi ư, tốc độ nhanh vậy sao?”
Hắn ta lại túm lấy cổ Phượng Sồ tiên sinh và lắc lấy lắc để: “Quân sư, bọn chúng bay vào khu lương thực rồi, ngươi mau nói cho bản vương biết phải làm thế nào đi! Rốt cuộc chúng ta phải làm gì đây, quân sư…”
Phượng Sồ tiên sinh trợn trắng mắt: “Khụ khụ…”
Hắn ta giãy giụa: “Vương gia, hiện giờ không cần lo lắng! Nơi đó chúng ta có mười vạn quân, khí thế ngút trời, sát khí bừng bừng, họ có thể ngăn cản mọi loại côn trùng động vật, đám châu chấu kia chắc chắn sẽ không dám tới gần đâu! Đợi bọn chúng ăn vào ăn lương thực rỗi hẵng nói.”
“Quân sư nói phải, mới nãy bản vương lại kích động, thật xin lỗi!” Võ Tây vương thả Phượng Sồ tiên sinh ra.
Lúc bấy giờ, lại có người binh sĩ thứ tư vội vã chạy vào.
“Vương gia, có chuyện không hay rồi, đám châu chấu đang gặm lương thực của chúng ta! Có quá nhiều châu chấu, phải làm sao bây giờ?”
Võ Tây vương quay đầu nhìn Phượng Sồ tiên sinh, Phượng Sồ tiên sinh thốt lên trước: “Vương gia!”
Võ Tây vương hỏi với vẻ mong chờ: “Quân sư có kế hay gì sao?”
“Vương gia, kế hay thì không dám! Thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở vương gia…”
Phượng Sồ tiên sinh chắp tay, nói: “Hiện giờ vương gia có thể lo lắng rồi!”
Cái bạt tai của Võ Tây vương bay vèo đến: “Đậu má nhà ngươi, cái đồ mồm quạ đen!”
Tiếp đó, hai người bèn nhanh chóng tới khu lương thực.
Chỉ thấy khắp nơi đều là châu chấu, chúng như che lấp cả bầu trời, ánh nắng chiếu xuống dường như cũng trở nên tối đi!
Đám châu chấu ấy đang ăn lúa của Võ Tây vương, ăn một cách cực kì vui vẻ. Một cây lúa mà có tới mười mấy con châu chấu đang gặm.
Võ Tây vương vừa hoang mang vừa hoảng sợ: “Lập tức giết châu chấu bảo vệ lương thực! Mau!”
“Vâng thưa vương gia!”
Mọi người lập tức hành động.
Võ Tây vương xung phong đi đầu, ra tay diệt lũ châu chấu để bảo vệ ruộng đồng. Tin tức châu chấu hoành hành Võ Tây nhanh chóng được lan truyền khắp thiên hạ.
Tại vương phủ Ký Bắc.
Quân sư Gia Cát tiên sinh hớn ha hớn hở, hắn ta xông vào, nói: “Vương gia, tin vui!”
Ký Bắc vương không hiểu: “Quân sư, tin vui từ đâu?”
Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Ban nãy thuộc hạ nhận được tin nạn châu chấu bắt đầu từ Giang Nam đã di chuyển đến Võ Tây! Hiện giờ chúng nó đang ăn sạch lương thực của Võ Tây vương!”
Ký Bắc vương nghe xong thì mừng rỡ: “Chuyện này là thật sao? Ha ha… vậy thì tốt quá rồi! Hoàng đệ ơi là hoàng đệ, chắc chắn ngươi đã làm chuyện gì trời đất không dung thứ nên mới rước phải cái nạn châu chấu này! Ông trời muốn gây khó dễ cho ngươi đây mà, ha ha!”
“Vương gia nói phải!” Gia Cát tiên sinh cười tươi rói.
“Chú ý tình hình nạn châu chấu bên Võ Tây từng giây từng phút một cho bản vương, báo cáo mỗi một động thái của bọn họ! Nhất là sắc mặt của hoàng đệ phải thường xuyên báo cáo!”
Ký Bắc vương đắc ý vô cùng: “Bản vương tin rằng chắc chắn vẻ mặt hắn ta sẽ rất hay ho cho mà xem!”
“Vương gia, thuộc hạ tuân mệnh!”
Tại vương phủ ở Giang Nam.
Giang Nam vương đã trở về với vẻ rầu rĩ không vui.
Do phải chịu đả kích quá lớn nên hắn ta lại tự bế, nhốt mình ở trong phòng không chịu ra ngoài.
Vương Phú Quý chạy tới, vui mừng nói: “Vương gia, ban nãy thuộc hạ nhận được tin nói rằng mặc dù nạn châu chấu không thể xâm nhập vào kinh thành, song giờ chúng nó đã bay tới Võ Tây và đang cắn phá lương thực, ruộng đồng ở nơi đó!”
Ầm một tiếng, Giang Nam vương đứng phắt dậy: “Thật vậy sao? Ta không đọc nhiều sách, đừng có lừa ta!”
“Vương gia, chuyện này là thật, sao thuộc hạ dám lừa vương gia?” Vương Phú Quý bật cười.
Chương 593 Còn nước còn tát
“Ha ha ha…”
Giang Nam vương thẳng eo lên, hắn ta cười: “Đây đúng là ý trời, đúng là báo ứng! Đây mới đúng là hướng đi chính xác của nạn châu chấu! Hoàng đệ đáng thương của ta, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha…”
Sự u sầu mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng được xả ra, Giang Nam vương chỉ thấy một từ thôi: sảng khoái!
“Phú Quý à, bản vương muốn nhờ ngươi một chuyện!”
“Mời vương gia nói!”
“Tặng cái chuông kia cho hoàng đệ của bản vương để an ủi hắn ta, ha ha!”
“Vâng thưa vương gia!”
Tại kinh thành, triều đình Đại Võ, nữ đế cũng đang rất vui, nàng cứ híp mắt cười mãi, cả buổi triều sớm miệng cũng không khép lại được.
“Không ngờ hoàng thúc của trẫm lại gặp phải nạn châu chấu lớn nhất trong vòng trăm năm này, trẫm rất thông cảm… à không, trẫm rất lấy làm tiếc! Người đâu, mau viết kinh nghiệm chống thiên tai rồi truyền cho hoàng thúc của trẫm!”
Bách quan hoang mang: “Bệ hạ, chúng ta có kinh nghiệm chống thiên tai gì chứ?”
“Đương nhiên là cầu trời ban mưa rồi!”
Nữ đế cười tươi rói: “Lâm ái khanh, ngươi nói kinh nghiệm chống thiên tai của chúng ta đi!”
Lâm Bắc Phàm hoang mang: “Bệ hạ, chuyện này phải tích đức! Người có đức thì trời mới ban mưa, châu chấu mới bị diệt! Người không có đức thì sẽ phải ngươi sống ta chết với đám châu chấu!”
Nữ đế vỗ bàn, cười nói: “Nói đúng lắm, chuyện này phải xem nhân phẩm!”
Một người khác cũng rất vui vẻ là quân Tà Nguyệt đang nuôi thỏ và dúi mốc ở hai dãy núi.
“Công chúa điện hạ, Võ Tây vương đang gặp nạn châu chấu! Theo thuộc hạ được biết thì đây là nạn châu chấu lớn nhất trong vòng một trăm năm nay, sức người khó mà địch nổi, lần này Võ Tây vương phải chịu khó khăn rồi! Chuyện này vô cùng có lợi cho đại nghiệp của chúng ta!”
Tử Nguyệt công chúa hớn hở: “Nói đúng lắm, nạn châu chấu cũng là thiên tai, chứng tỏ ông trời đang giúp chúng ta! Võ Tây vương không còn lương thực nữa, còn chúng ta lại có rất nhiều thịt cá, lương thực, phần thắng đang nghiêng về phía chúng ta!”
“Điện hạ nói chí phải, đại nghiệp của chúng ta có hi vọng thành công rồi!”
Bọn họ liếc mắt nhìn, khắp dãy núi những thỏ là thỏ. Đám thỏ này chính là thức ăn của bọn họ, quy mô hiện tại khá là lớn.
Rất nhiều quân Tà Nguyệt đang bận bịu chế biến thỏ thành thịt khô để dự trữ như lương thực.
“Võ Tây vương đang gặp nạn châu chấu, đây đúng là thời cơ để chúng ta ra tay!”
“Công chúa điện hạ, công chúa định…”
“Không sai!”
Tử Nguyệt công chúa gật đầu, nàng mỉm cười: “Võ Tây vương đang bận đối phó với châu chấu, không thể không lo vì chúng nó! Chúng ta có thể nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu, giết người, đốt lương thực, làm giảm sức mạnh của bọn họ!”
“Công chúa điện hạ nói rất đúng, thuộc hạ sẽ đi sắp xếp người!”
“Khoan đã! Không cần phái quá nhiều người, cử một vài cao thủ thôi là được!”
“Vâng thưa công chúa điện hạ!”
Thế là quân Tà Nguyệt bắt đầu hành động, trận chiến du kích lại bắt đầu.
Bọn họ giết người, phóng hỏa, đốt lương thực, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch tiêu diệt châu chấu của Võ Tây vương!
Võ Tây vương lo cái nọ mất cái kia, tức đến nỗi cả người như sắp nổ tung: “Cái đám quân kia dám nhân cơ hội làm loạn, làm gì có cái lí ấy! Bản vương không đội trời chung với các ngươi! Đợi diệt xong nạn châu chấu, bản vương sẽ ra tay cho các ngươi đẹp mặt!”
Cuối cùng, Võ Tây vương vẫn không vượt qua được nạn châu chấu, đã thế còn bị quân Tà Nguyệt gây tổn hại thêm.
Hắn ta nhìn ruộng lúa bị cắn nham nhở, nôn một ngụm máu: “Lương thực của bản vương mất hết rồi!”
Võ Tây vương thấy tuyệt vọng vô cùng!
Chỗ lương thực này chính là hy vọng của hắn ta, hắn ta chỉ đợi đến vụ mùa thu để khởi binh!
Giờ thì hay rồi, lương thực mất sạch thì hắn ta còn khởi binh gì nữa? Hoàn toàn không thể đánh trận được.
Dù hiện giờ có khởi binh cũng vô dụng, số lương thực dự trữ của hắn ta không chống đỡ nổi hai tháng!
Hắn ta bắt buộc phải đánh tan dãy núi Phượng Hoàng trong vòng hai tháng rồi tấn công vào Trung Nguyên, như vậy mới có thể giành được đầy đủ lương thực.
Thế nhưng triều đình đã phái binh lính canh phòng ở tất cả các ngả đường vào núi Phượng Hoàng, binh lính của hắn ta muốn vào đúng là khó hơn lên trời.
Dựa theo tính toán của hắn ta thì dù không phải đánh đổi tất cả cũng phải mất ba đến bốn tháng mới có thể phá tan núi Phượng Hoàng. Tới khi ấy, binh mã của hắn ta đã chết vì đói rồi.
Hơn nữa trong quá trình diễn ra trận chiến còn phải cẩn thận đám quân Tà Nguyệt kia.
Hiện giờ đối phương đã có quy mô, không thể không đề phòng.
“Chẳng lẽ… bản vương phải chịu thua ư?” Gương mặt Võ Tây vương tràn ngập vẻ thất vọng.
Hắn ta cố gắng cả nửa đời người, khó khăn lắm mới lập nên căn cơ vững chãi, sở hữu trăm vạn binh mã, một lòng muốn xây dựng sự nghiệp, đánh vào kinh thành, khoác hoàng bào, đăng cơ xưng đế.
Kết quả hiện giờ kẻ địch của hắn ta chẳng bị tổn hại gì cả, còn hắn ta thì đã ngã gục! Cảm giác này quá mức tuyệt vọng!
Ban đầu không hi vọng còn tốt, hiện giờ cho hắn ta hi vọng rồi lại trở tay đập cho hắn ta một gậy!
Cảm giác này đúng là đau đến cùng cực!
“Không! Bản vương chưa thua!”
Võ Tây vương lấy xương rồng vẫn luôn mang theo bên người ra, nói với Phượng Sồ tiên sinh vẫn đang lo lắng: “Quân sư, lập tức liên lạc với Đại Nguyệt, bản vương muốn nhiều lương thực! Sau khi có lương thực chúng ta lập tức khởi binh đánh Trung Nguyên!”
Phượng Sồ tiên sinh thấy vương gia đã quyết tâm, hắn ta bèn chắp tay nói: “Vâng thưa vương gia!”
Chương 594 Quân cờ ngầm
Tại vương phủ Giang Nam.
Lúc này, Giang Nam vương đã đi đến bước đường cùng.
Kinh tế tại Giang Nam sụp đổ hoàn toàn, lương thực cũng không còn nữa, giờ chỉ còn cách đánh một trận sống chết. Nếu không đánh thì hắn ta cũng xong đời.
“Năm ngày sau chúng ta sẽ khởi binh đánh vào kinh thành!” Giang Nam vương nói với phụ tá của mình.
Vương Phú Quý kinh ngạc: “Nhưng mà vương gia à, chúng ta không có đủ lương thực, không đánh trận được đâu!”
“Ai bảo không có?”
Giang Nam vương lớn giọng nói: “Mặc dù chúng ta không có lương thực nhưng chúng ta có thể mua của Đại Viêm!”
Vương Phú Quý do dự, hắn ta nói một cách uyển chuyển: “Nhưng mà vương gia này, Đại Viêm là địch quốc, bọn họ đồng ý bán cho chúng ta sao?”
Hắn ta chỉ thiếu điều nói rằng bọn họ không thể bán lương thực cho chúng ta đâu!
“Bọn họ không muốn tiền tài, thế không biết bọn họ có muốn xương rồng quý báu hay không?” Giang Nam vương lạnh lùng cười, hắn ta cẩn thận lấy xương rồng mà mình cất giữ ra, ánh mắt thoáng lộ vẻ không nỡ.
Đây là báu vật tuyệt thế, là niềm hi vọng cho sự trường sinh thành tiên của hắn ta! Vì nó mà gần như hắn ta đã khuynh gia bại sản!
Thế nhưng hắn ta cũng hiểu rằng, báu vật là thứ của tự nhiên, phải là người có đức hạnh mới có thể sở hữu. Nếu hắn ta đã không còn thực lực thì chắc chắn không bảo vệ được xương rồng.
Đã thế chi bằng hắn ta đem xương rồng đổi lấy lương thực, đổi lấy một cơ hội cho mình. Nếu thành công thì về sau hắn ta vẫn có cơ hội lấy được xương rồng.
Còn nếu thất bại thì hắn ta sẽ từ bỏ tất cả, không cần phải bận tâm nữa.
“Vâng thưa vương gia! Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!” Vương Phú Quý nói.
“Khoan đã!” Giang Nam vương gọi.
“Vương gia còn có gì cần dặn dò sao?”
“Liên lạc với Lâm Bắc Phàm trước đã, cái tên này rất xảo quyệt, trong tay hắn chắc chắn còn xương rồng!”
“Vương gia, ý của vương gia là…”
“Lấy hết tiền tài, châu báu của bản vương ra đổi lấy xương rồng, sau đó dùng xương rồng đổi lấy lương thực! Lần này…”
Ánh mắt của Giang Nam vương trở nên điên cuồng: “Không thành công cũng phải thành nhân!”
“Vương thưa vương gia!” Mọi người đồng thanh đáp.
Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm nhận được chỗ vàng bạc châu báu trị giá hơn năm trăm vạn lượng của Giang Nam vương.
Thế là hắn đành ngậm ngùi chia xương rồng trong tay thành hai phần.
“Xương rồng đúng là một thứ đồ tốt! Hai tháng nay chẳng mất gì mà đã kiếm được mấy ngàn vạn lượng! Đã thế còn không ngừng giúp mình kiếm tiền…”
Lâm Bắc Phàm đắc ý vô cùng, hắn cho rằng việc ngụy tạo ra cú lừa xương rồng này chính là quyết định sáng suốt nhất của hắn!
“Võ Tây vương nghèo rớt mồng tơi, Giang Nam vương cũng nghèo rớt mồng tơi, nội chiến chuẩn bị diễn ra rồi! Xem ra ta bắt buộc phải làm công tác chuẩn bị thôi!” Lâm Bắc Phàm tới phủ nha đưa ra hai mệnh lệnh.
Dưới tình hình này không chỉ hắn nhận ra mà cả triều đình cũng “đánh hơi” được.
Tại buổi triều, nữ đế đi thẳng vào vấn đề, nàng nói: “Trải qua nạn châu chấu, Võ Tây hết lương thực, Giang Nam cũng hết lương thực, hai vị hoàng thúc của trẫm đã đến bước đường cùng nên chắc chắn sẽ tức nước vỡ bờ! Các vị ái khanh có kế sách gì hay không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, đúng là hai vị vương gia đã đến bước đường cùng, trừ cách mưu phản ra thì bọn họ không còn con đường nào để đi nữa! Trong đó về phía Võ Tây chúng ta có điểm yếu để lợi dụng! Chỉ cần canh phòng nghiêm ngặt dãy núi Phượng Hoàng thì Võ Tây vương đừng hòng tiến vào Trung Nguyên dù chỉ một bước.”
“Ngoài ra, bên ngoài Võ Tây có Đại Nguyệt vương triều đang nhìn chằm chằm như hổ đói, bên trong thì có nghĩa quân đang làm mưa làm gió. Dưới tình hình cả trong lẫn ngoài đều bất ổn như vậy, Võ Tây chắc chắn sẽ không lo chu toàn được, chúng ta tạm thời không phải sợ bọn họ!”
“Vi thần chỉ lo Võ Tây vương quên mất gốc gác mà đi cấu kết với Đại Nguyệt vương triều thôi!”
Nữ đế ngồi trên long ỷ nở nụ cười lạnh lùng, bọn họ đã cấu kết với nhau từ lâu rồi!
“Ngoài ra, vi thần còn lo nghĩa quân có khả năng sẽ hòa giải với Võ Tây vương và cùng nhau đối phó triều đình ta! Điều đáng sợ hơn nữa là ba thế lực này sẽ liên minh… Khả năng này là rất thấp, nhưng chúng ta không thể không đề phòng!”
Nữ đế cười thầm trong lòng, không cần phải lo bọn họ sẽ hợp tác, bởi lẽ nghĩa quân có thù nước nợ nhà với Đại Nguyệt, hai bên như nước với lửa, bọn họ sẽ không hợp tác với nhau.
Đại Nguyệt vương triều và Võ Tây vương cấu kết với nhau nên chắc chắn nghĩa quân sẽ đối đầu với bọn họ.
Nếu bọn họ khởi binh, nghĩa quân nhất định sẽ lập tức hành động cho bọn họ biết mặt.
Nghĩ tới đây, nữ đế không khỏi nhìn về phía Lâm Bắc Phàm đang trộm lười biếng.
Cái tên này năm đó đã âm thầm chôn giấu một quân cờ, để nay nó phát huy tác dụng cực lớn.
Đúng là trung thần mà trẫm tin yêu nhất!
“Võ Tây có điểm yếu, Võ Tây vương lại đang lo giặc trong giặc ngoài, tạm thời chưa cần lo về bọn họ! Người vi thần lo lắng nhất vẫn là Giang Nam vương! Lúc này Giang Nam vương đã chẳng còn gì, trừ khởi binh ra thì hắn ta không còn con đường nào khác để đi nữa!”
“Chúng ta cũng không nắm được điểm yếu gì của Giang Nam nên khá khó đối phó, bắt buộc phải chuẩn bị thật tốt!”
“Ngoài ra còn cả Ký Bắc vương ở Ký Bắc xa xôi nữa, hắn ta là một kẻ có dã tâm rất lớn, không thể không đề phòng!”
“Còn cả những nước xung quanh Đại Võ đang rình mò như hổ đói đất Trung Nguyên chúng ta, không thể không đề phòng!”
Chương 595 Nội chiến bắt đầu
Bách quan lần lượt đưa ra ý kiến, nữ đế gật đầu.
Tóm lại là: Võ Tây vương chắc chắn sẽ tạo phản, nhưng chỉ cần canh chừng núi Phượng Hoàng thì tạm thời không phải lo lắng về hắn ta.
Giang Nam vương chắc chắn sẽ tạo phản, Giang Nam và kinh thành đều là những vùng bằng phẳng, đường thủy phát triển và không có địa thế hiểm trở, khi đánh trận cực kì nguy hiểm, thế nên bắt buộc phải chuẩn bị từ sớm, điều động binh mã, bày binh bố trận.
Ký Bắc vương có thể sẽ thừa nước đục thả câu, bắt buộc phải đề phòng thật chắc.
Còn những nước xung quanh cũng sẽ nhân cơ hội làm loạn, không thể không đề phòng.
“Lâm ái khanh, ngươi có cao kiến gì không?” Nữ đế hỏi.
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói với giọng điệu thản nhiên: “Khởi bẩm bệ hạ, như bách quan đã nói, chỉ cần canh chừng núi Phượng Hoàng là tạm thời không cần phải lo về Võ Tây! Ký Bắc vương có thể sẽ nhân cơ hội làm loạn, các nước xung quanh cũng vậy, nhưng bọn họ đều là những kẻ gió chiều nào theo chiều nấy. Chỉ cần chúng ta có thể giữ được một cục diện ổn định là bọn họ sẽ không dám hành động ngông cuồng!”
“Vậy nên hiện giờ người mà chúng ta chủ yếu phải đối mặt là Giang Nam vương và binh mã của hắn ta! Chỉ cần nắm chắc Giang Nam là có thể nắm chắc mọi thứ!”
Nữ đế gật đầu: “Ái khanh, ngươi tiếp tục nói đi!”
“Mặc dù kinh thành và Giang Nam không có địa thế hiểm trở, vô cùng bị động, song lại có sông Tùng! Con sông này rộng hơn ba mươi trượng, nước sâu khoảng sáu trượng, miễn cưỡng được coi là nguy hiểm!”
“Chúng ta sắp xếp binh lính ở đó, Giang Nam vương muốn đánh cũng chưa chắc đã dễ!”
Nữ đế lại gật đầu: “Nói hay lắm, tiếp tục đi!”
“Thứ hai, trận chiến này chúng ta hãy cố gắng kéo dài, không được hy sinh vô nghĩa! Giang Nam không còn lương thực, chúng ta lại có lương thực, chỉ cần giữ vững sông Tùng, kéo dài càng nhiều thời gian thì càng có lợi cho chúng ta, không cần đánh Giang Nam vương cũng tự động thua!”
Nữ đế gật đầu: “Hay lắm!”
“Thứ ba, nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là sơ tán dân chúng, chuyển hết người dân ở gần Giang Nam tới bên sông Tùng để tránh việc Giang Nam vương lấy họ làm quân bài! Bên cạnh đó di dời luôn cả lương thực và tiền tài, không mang theo được thì đốt hết!”
“Nói đúng lắm!”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại đưa ra thêm vài đề nghị nữa.
Nữ đế rất hài lòng, nàng híp mắt cười, nhìn Lâm Bắc Phàm và nói: “Ái khanh, xem ra ngươi đúng là người nhìn xa trông rộng, hiểu cách bày binh bố trận, là một đại tướng tài ba! Một chuyện không thể để hai người làm chủ nên việc này trẫm giao cho ngươi xử lý! Trẫm phong ngươi làm giám quân, chủ quản quân vụ Giang Nam!”
Lâm Bắc Phàm ngớ người: “Lại bảo thần đi đánh trận?”
Bách quan cũng ngớ người: “Lại là hắn?”
“Một lần chưa quen thì hai lần khắc quen mà!”
Nữ đế cười tươi rói: “Trước kia ngươi dẫn binh bảo vệ được Hổ Lao Quan, đánh bại thái tử Đại Hạ và hoàng triều Đại Hạ, đến Đại Hạ mà ngươi cũng đánh bại được thì Giang Nam vương có là gì, đúng không?”
Lâm Bắc Phàm trộm lười, hắn tìm một cái cớ: “Nhưng mà việc ở kinh thành nhiều lắm…”
Nữ đế lắc đầu: “Ngươi đừng gạt trẫm! Hiện giờ mọi việc ở kinh thành đều đang đi đúng với quỹ đạo của nó, bách quan mỗi người một chức trách, còn cái tên phủ doãn kinh thành nhà ngươi thì hay nhân lúc rảnh rỗi đi quyến rũ con gái nhà người ta lắm!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Hắn tranh cãi: “Bệ hạ, làm gì có chuyện ấy, bệ hạ đừng nghe người khác nói linh tinh!”
Nữ đế hừ một tiếng: “Thế y nữ Lý Ngọc Tâm không phải à?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Vệ sĩ Mạc Như Sương bên cạnh ngươi không phải à?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Với cả cái cô kiều nữ tên Tử Nguyệt kia không phải à?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Hắn thấy hoang mang quá, sao nữ đế lại biết rõ ngọn ngành như vậy chứ? Đừng bảo nữ đế điều tra hắn đấy nhé?
Thế thì những chuyện hắn âm thầm làm…
Thấy sắc mặt Lâm Bắc Phàm biến đổi, nữ đế thở dài một hơi, đoạn bảo: “Được rồi ái khanh à, chuyện nam nữ riêng tư tạm thời bỏ qua một bên, trận chiến lần này sẽ do ngươi đảm nhiệm! Ngươi đi thì trẫm vô cùng yên tâm!”
Tiếp đó, nữ đế bèn ban thánh chỉ.
Nàng cho Lâm Bắc Phàm làm giám quân, còn cho hắn Thượng Phương Bảo Kiếm và binh phù, làm chủ quân vụ Giang Nam.
Nhận thánh chỉ xong, Lâm Bắc Phàm rất đau buồn: “Vương gia, không phải thuộc hạ muốn đối đầu với ngươi mà là do ta bị quân mệnh làm khó! Bệ hạ quá âm hiểm, cứ bắt chúng ta phải tàn sát lẫn nhau! Hi vọng khi ở dưới suối vàng ngươi đừng có trách ta!”
Võ Tây vương lợi dụng xương rồng đổi được lương thực đủ dùng trong hai tháng từ Đại Nguyệt vương triều, sau đó lập tức khởi binh.
Đại quân sáu mươi vạn người hùng hổ kéo đến núi Phượng Hoàng.
Giang Nam vương cũng lợi dụng xương rồng đổi được lương thực đủ dùng trong vài tháng từ hoàng triều Đại Viêm, sau đó cũng khởi binh.
Nội chiến tại Đại Võ chính thức bắt đầu!
Người khắp thiên hạ đều đang quan sát trận nội chiến này.
Rốt cuộc là triều đình Đại Võ thắng hay là hai vị phiên vương có dã tâm bừng bừng kia thắng đây.
Bình luận facebook