-
Chương 571-575
Chương 571 Đạo sĩ có thể luyện thuốc trường sinh
"Chỗ xương rồng này đúng là bảo bối tốt mà, nhất định phải từ từ mà bán, bán từng ít một, chắc chắn ta sẽ vơ vét được nhiều tiền hơn nữa!"
Cả đời này, Lâm Bắc Phàm chỉ cần dựa vào thứ này để kiếm tiền thôi!
Đúng lúc đó, một tiểu thái giám tới Lâm phủ gọi hắn: "Trung Dũng Bá, phủ doãn đại nhân, bệ hạ bảo ta triệu kiến ngươi và các vị đại thần vào cung!"
Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi: "Hiện giờ cũng đâu có chuyện gì lớn, tại sao bệ hạ lại triệu kiến chư vị đại thần vào cung thế? Ngươi có biết xảy ra chuyện gì không?"
Tiểu thái giám cúi đầu đáp: "Có một vị phương sĩ từ nơi khác đến Đại Võ, nghe nói hắn ta có bản lĩnh cao cường, tài năng kỳ lạ, quỷ thần khó lường, thậm chí còn biết điều chế thuốc trường sinh bất lão! Bệ hạ coi trọng hắn ta nên mới mời các vị đại nhân tới gặp!"
"Ra là như thế!"
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm trở nên kỳ lạ. Phương sĩ ngoại quốc biết điều chế thuốc trường sinh bất lão sao?
Thuốc trường sinh bất lão mà hắn ta điều chế ra, dùng được thật đấy à?
Lại còn có người dám múa rìu qua mắt Lâm Bắc Phàm này cơ đấy, thế cũng đáng để ông đây đi gặp một lần!
Lâm Bắc Phàm theo tiểu thái giám đi vào cung.
Các vị đại thần khác cũng đã có mặt, mọi người khẽ gật đầu với Lâm Bắc Phàm sau đó nhường đường cho hắn đứng ở phía trước.
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm không chỉ là đại quan nhị phẩm của triều đình, mà còn có tước vị, có thể nói là người đứng đầu cả triều đình này. Vì vậy tất nhiên hắn sẽ đứng ở vị trị đầu tiên.
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn sang thì thấy một tên đạo sĩ có dáng người khá béo, vành mắt hơi thâm, để ria mép hai bên.
Người này có thực lực Ngũ phẩm đỉnh phong, tay cầm một cây phất trần, vẻ mặt trông rất hung dữ.
Lâm Bắc Phàm hỏi thăm một chút, có người nói cho hắn biết: "Kẻ này tự xưng là Không Hư đạo nhân, từ nước khác tới đây, có năng lực khó lường, có người nói hắn ta biết điều chế thuốc trường sinh bất lão!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Ra là thế!"
Sau khi mọi người đã có mặt đông đủ, nữ đế mỉm cười nói: "Các vị ái khanh, trẫm gọi các ngươi đến đây là để giới thiệu vị Không Hư đạo trưởng này với tất cả mọi người! Hắn ta từ nơi khác đến đây, là một vị kỳ nhân dị sĩ, có người nói hắn ta biết điều chế thuốc trường sinh bất lão!"
"Ngươi biết điều chế thuốc trường sinh bất lão thật sao?" Một vị lão thần nghi hoặc hỏi.
Vị đạo sĩ kia lắc cây phất trần, hơi cúi người rồi lập tức đứng thẳng lại, đáp: "Xin chào bệ hạ và các vị đại nhân! Mấy năm nay, bần đạo vẫn luôn tìm kiếm phương thuốc trường sinh bất lão, đến nay cũng đã thành công rồi! Cảm động trước hoàng ân cuồn cuộn, bần đạo đặc biệt đến đây bào chế thuốc trường sinh bất lão cho bệ hạ, mong bệ hạ ân chuẩn!"
Các quan ngơ ngác nhìn nhau.
Nếu trước đây có người nói với bọn họ rằng mình biết điều chế thuốc trường sinh bất lão, chắc chắn bọn họ sẽ tát hắn ta một cái lật mặt.
Bởi vì những kẻ nói như vậy, mười người thì tới chín người là lừa đảo. Thứ thuốc tiên chỉ có trong truyền thuyết này sao có thể điều chế ra được cơ chứ?
Nhưng bây giờ mọi người đều không dám khẳng định, đến cả xương rồng còn có thể xuất hiện thì còn chuyện gì không thể cơ chứ?
Kẻ đang đứng trước mặt bọn họ trông có vẻ rất giỏi giang.
"Không Hư đạo trưởng, ngươi nói mình biết điều chế thuốc trường sinh bất lão, vậy ngươi có thể biểu diễn năng lực của mình cho mọi người xem được không?" Công bộ thượng thư Cao Thiên Diệu hỏi.
Không Hư đạo trưởng khẽ lắc đầu rồi bật cười thành tiếng: "Thuốc trường sinh bất lão đâu thể dễ dàng điều chế như vậy được? Chỉ nói tới những vị thuốc cần dùng tới đã rất khó tìm rồi, thiếu một loại thôi cũng không được!"
"Cho dù thu thập đủ dược liệu rồi, muốn điều chế thuốc trường sinh bất lão phải trải qua chín chín tám mươi mốt công đoạn, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau mới có thể luyện chế thành công! Xảy ra sai lầm ở bất cứ công đoạn nào cũng sẽ dẫn đến thất bại!"
"Hơn nữa, thuốc trường sinh bất lão là phương thuốc thần kỳ giành tạo hóa thiên địa, hội tụ tinh hoa từ khắp nơi, tác dụng của nó khiến thần tiên ma quỷ đều phải khiếp sợ, không thể dễ dàng đem ra biểu diễn được! Người không có đức, không có phước nhìn thấy nó sẽ bị giảm thọ, mất mạng đấy!"
Công bộ thượng thư Cao Thiên Diệu lại nói tiếp: "Vậy ngươi làm thế nào để chứng minh năng lực của mình đây? Nói thật cho ngươi biết, triều đình bọn ta đã gặp phải rất nhiều vị cao nhân tiền bối nói rằng mình biết cách luyện chế thuốc trường sinh bất lão rồi, nhưng cuối cùng sự thật cho thấy, trong số mười người thì có tới chín người là đồ lừa đảo! Đạo trưởng đây lai lịch không rõ ràng, bảo bọn ta phải tin tưởng ngươi như thế nào đây?"
"Muốn chứng minh năng lực của ta, thật ra rất đơn giản!" Không Hư đạo trưởng quay sang nhìn về phía nữ đế, hơi cúi đầu nói: "Mong bệ hạ ân chuẩn, cho phép đồ đệ của bần đạo đem lò luyện đan và các loại dược liệu vào cung. Bần đạo sẽ luyện chế thuốc tiên ngay tại đây! Thật hay giả, các vị cứ xem là biết!"
Nữ đế cao giọng đáp: "Chuẩn!"
Chương 572 Truyền kỳ luyện đan sư
Khoảng một nén hương sau, trên khoảng sân rộng trong hoàng cung, tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi.
Không Hư đạo trưởng đứng bên cạnh một cái lò luyện đan, bên cạnh lò luyện đan xếp đầy các loại dược liệu, hắn ta dặn dò: "Tiếp theo, bần đạo sẽ luyện chế một loại thuốc tiên ngay tại đây, các vị xem cho kỹ nhé!"
Nói rồi, hắn ta hét lớn một tiếng, ném một cây đuốc xuống bên dưới lò luyện đan, châm cho than trong lò bùng cháy.
Sau đó, hắn ta vận công dùng chân khí Tiên Thiên tạo thành một cơn gió lớn, thổi bùng ngọn lửa bên dưới lò luyện đan, lò luyện đan bị nung thành màu đỏ rực.
Tiếp theo, hắn ta ném rất nhiều dược liệu vào trong lò luyện đan.
Cuối cùng, hắn ta nhấc lò luyện đan lên, tung nó lên cao để trộn đều các loại dược liệu trong lò, trông cứ như đang xào rau vậy.
Màn biểu diễn này được những người chứng kiến phải đập bàn mà tán thưởng. Theo đó, mùi thuốc dần dần lan tỏa trong không khí.
Mọi người thấy vậy đều gật gù, trong đó có một vị lão thần cười nói: "Xem ra vị Không Hư đạo trưởng này thật sự có chút bản lĩnh đấy, ta bắt đầu tin lời hắn ta rồi!"
Một vị lão thần khác thì vẫn còn nghi hoặc: "Hắn ta có bản lĩnh thật sự hay không, còn phải xem thuốc tiên mà hắn ta luyện ra có công dụng thật hay không đã!"
Lúc này, nữ đế bỗng quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Phàm, cười nói: "Lâm ái khanh, ngươi học rộng tài cao, cảm thấy thế nào về năng lực của Không Hư đạo trưởng và đan dược mà hắn ta bào chế?"
Mọi người đều nhìn về phía này, muốn nghe xem Lâm Bắc Phàm có cao kiến gì.
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn đáp: "Vi thần chỉ biết đôi chút về lĩnh vực luyện đan mà thôi, không dám bình phẩm nhiều!"
"Biết đôi chút mà ngươi nói đã giỏi hơn đám người chẳng biết gì như bọn ta nhiều lắm rồi! Dù sao thì hiện giờ mọi người đều rảnh rỗi cả, ngươi cứ nói sơ qua cho bọn ta nghe coi như giải khuây đi!" Nữ đế cười nói.
"Vâng, bệ hạ! Vậy vi thần sẽ nói vài lời!"
Lâm Bắc Phàm hắng giọng, chậm rãi nói: "Theo những gì vi thần được biết thì đan dược được phân thành chín bậc, cửu phẩm là thấp nhất, nhất phẩm là cao nhất! Cấp bậc càng cao thì tác dụng càng tốt!"
"Đan dược cửu phẩm chỉ là loại thuốc phổ thông mà thôi, tác dụng của nó chỉ nhỉnh hơn thuốc ở y quán vài phần! Nhưng những loại đan dược từ tam phẩm trở lên thì có thể xưng là thuốc tiên, có tác dụng thần kỳ biến người chết sống lại!"
Văn võ bá quan hít sâu một hơi: "Khủng khiếp như vậy sao?"
"Nếu đan dược đạt tới hàng nhất phẩm thì có thể gọi là tiên đan, một khi nó xuất hiện chắc chắn sẽ làm trời đất rung chuyển bởi các loại tác dụng thần bí khó lường của nó! Ví dụ như, có thể giúp người ta lập tức trở thành Tông Sư hay người đã chết ba ngày vẫn có thể từ chỗ Diêm Vương quay về nhà! Thậm chí còn có thể giúp trường sinh bất lão..."
Văn võ bá quan lại hít sâu vào một hơi nữa: "Thật sự có chuyện khủng khiếp như vậy sao?"
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: "Người biết luyện chế đan dược đều được gọi là Luyện đan sư, cũng phân chia thành chín cấp! Luyện chế ra được đan dược ở cấp bậc nào thì tức là Luyện đan sư ở cấp bậc đó!
"Trên đời này có rất ít Luyện đan sư, Luyện đan sư Tam phẩm thì lại càng hiếm có, hiếm như lá mùa thu vậy, có khi cả nghìn năm cũng chẳng có nổi một người! Những Luyện đan sư ấy được gọi là Thánh phẩm Luyện đan sư, bởi vì chỉ có bọn họ mới bào chế ra được thánh dược!"
"Vì Thánh phẩm Luyện đan sư biết luyện chế thánh dược nên bọn họ trở thành bạn tốt của tất cả mọi người trong thiên hạ, khách quý của tất cả các cường giả, mỗi lời nói hay hành động của bọn họ đều có thể liên quan đến sự suy vong hay hưng thịnh của một quốc gia! Trước đây từng có một hoàng triều đắc tội với Thánh phẩm Luyện đan sư, vị Thánh phẩm Luyện đan sư này chỉ nói một câu, tất cả các cường giả trong thiên hạ đều răm rắp nghe lời hắn ta, cuối cùng hủy diệt hoàng triều ấy!"
Văn võ bá quan lại hít sâu một hơi nữa: "Đúng là... siêu... khủng bố mà!"
Lâm Bắc Phàm lại nói, mọi người tiếp tục nghe, nghe đến nỗi say mê.
Một thế giới rộng lớn và hoàn chỉnh về Luyện đan sư dần dần hiện ra trước mắt mọi người.
Sau khi Lâm Bắc Phàm nói xong, mọi người đã có đầy đủ nhận thức về nghề Luyện đan sư này rồi.
"Không ngờ trên đời này còn có nghề Luyện đan sư này nữa, vi thần đúng là kẻ nông cạn!"
"Phải đấy, thật sự quá khủng khiếp rồi! Mới chỉ là Luyện đan sư bình thường mà đã có năng lực như thế này rồi! Nếu đạt đến cấp bậc Thánh phẩm Luyện đan sư, mỗi lời nói và hành động đều dễ dàng khiến gốc rễ của cả một đất nước rung chuyển, thậm chí cả một hoàng triều nói diệt là diệt!"
Nữ đế cũng gật đầu, nàng thận trọng mà nói: "Các vị ái khanh nói có lý lắm! Sau này nếu gặp được Luyện đan sư, tuyệt đối không được đắc tội với người ta, nhất định phải đối đãi tử tế đấy, biết chưa hả?"
"Vâng, thưa bệ hạ!" Các quan đồng thanh đáp.
"Bệ hạ và các vị đại nhân, không cần phải cẩn thận đến mức đó đâu!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Nữ đế lắc đầu cười gượng: "Ái khanh, sao lại không cần cẩn thận cho được? Một Luyện đan sư có năng lực khủng khiếp như thế, lỡ đắc tội với người ta thì sẽ làm liên lụy đến cả đất nước đấy!"
"Đặc biệt là Thánh phẩm Luyện đan sư trong truyền thuyết kia, sức ảnh hưởng của người này có thể sánh ngang với Đại Tông Sư tối cao rồi, càng không được đắc tội!"
"Không ngờ trên đời này vẫn còn ẩn giấu một thế lực thần bí có quyền lực khủng khiếp đến thế! Cũng may là Lâm đại nhân am hiểu về chuyện này, nói cho bọn ta biết, nếu không thì bọn ta vẫn ngờ nghệch chẳng hề hay biết gì!"
Mọi người gật đầu với vẻ đồng tình.
Chương 573 Thông thần đan
"Bệ hạ và các vị đại nhân, thật sự không cần phải cẩn thận như vậy đâu!" Lâm Bắc Phàm không ngừng xua tay: "Thật ra những chuyện vừa rồi chỉ là vi thần bịa ra mà thôi, trên đời này vốn không có Luyện đan sư cho nên không cần phải để ý làm gì!"
Nữ đế và văn võ bá quan: "Con mẹ nó..."
Mọi người trừng mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Bắc Phàm.
Vừa rồi ngươi nói chắc chắn như thế, làm bọn ta đều tin là thật! Thế mà bây giờ ngươi lại bảo tất cả chỉ là giả?
Do ngươi bịa ra thôi sao?
Hại bọn ta mất công lo lắng một phen ngươi có biết không hả?
Bây giờ bọn ta tức đến nỗi muốn chém chết ngươi rồi đấy!
Nữ đế ngoài mặt vẫn mỉm cười nhưng trong lòng lại nổi sóng: "Ái khanh, ngươi dám lừa gạt trẫm, có biết đây là tội khi quân hay không?"
"Bệ hạ, nhất định phải trừng phạt hắn, nếu không thì không thể giải tỏa cơn giận của các vị đại thần!"
"Bệ hạ, xin bệ hạ giáng tội trừng phạt phủ doãn Lâm Bắc Phàm!"
...
Tất cả mọi người đều rất tức tối, đòi phải làm thịt Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy mình bị oan: "Đúng là vi thần chỉ biết đôi điều mà thôi! Bởi vì những chuyện mà vi thần biết đều do đọc được trong một cuốn tiểu thuyết tạp nham! Do các ngươi cứ đòi ta phải nói nên ta đành phải kể ra ấy chứ!"
Mọi người tức giận đến nỗi méo cả miệng, tên khốn kiếp này lại còn nói lý lẽ với bọn họ cơ đấy?
"Ái khanh, ngươi quá đáng lắm rồi đấy!" Nữ đế nổi giận: "Sau này không được nói những lời không có căn cứ như vậy nữa! Trẫm có thể bỏ qua cho ngươi lần này, nhưng tuyệt đối không có lần thứ hai đâu!"
"Vâng, bệ hạ!"
Cứ như thế, chuyện này được bỏ qua.
Khoảng một chén trà sau, cuối cùng thì Không Hư đạo trưởng cũng luyện xong đan dược.
"Thuốc tiên đã làm xong, mời bệ hạ xem!"
Không Hư đạo trưởng lấy ba viên đan dược trong suốt như trân châu ra, đan dược còn đang bốc khói, mùi thuốc xông lên, trông không hề tầm thường.
Một vị lão thần hỏi: "Đây là đan dược gì vậy, nó có công dụng như thế nào?"
"Loại thuốc này được gọi là Thông Thần đan!" Không Hư đạo trưởng vuốt hai bên ria mép, nói với vẻ đắc ý: "Chỉ cần uống viên đan dược này vào, linh hồn sẽ thoát ra, bay lượn cùng mây gió, ngao du khắp chân trời góc bể, có thể gặp được thần tiên trên trời!"
Tất cả văn võ bá quan đều kinh ngạc.
"Linh hồn thoát ra bên ngoài, ngao du khắp chân trời góc bể, gặp được thần tiên trên trời sao?"
"Thật sự có công dụng như vậy sao?"
"Hắn ta đang lừa chúng ta đấy à?"
"Có thể kêu ai đó thử thuốc!" Không Hư đạo trưởng nói.
"Ai sẽ thử thuốc đây?" Nữ đế nhìn về phía văn võ bá quan, các quan đều sợ thứ này có độc nên không ai chịu thử.
Cuối cùng, một tiểu thái giám bị gọi đến thử thuốc.
Sau khi dùng đan dược, ban đầu có vẻ hắn ta không có phản ứng gì.
Nhưng chỉ một lát sau, hắn ta bắt đầu có những hành động kỳ lạ, cả người rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lại còn ngây ngô mỉm cười trông có vẻ rất hạnh phúc.
"Chuyện gì thế này?"
Không Hư đạo trưởng cao giọng mà nói: "Mọi người đừng hoảng hốt, linh hồn của hắn ta đang thoát ra bên ngoài, lên trời gặp thần tiên đấy!"
"Hắn ta đang đi gặp thần tiên thật sao?"
Mọi người đang thảo luận thì tiểu thái giám kia bỗng thốt lên: "Thần tiên! Ta nhìn thấy thần tiên rồi! Ha ha!"
Mọi người sửng sốt bay màu.
Khoảng một nén hương sau, cuối cùng thì vị tiểu thái giám kia cũng tỉnh táo lại.
Hắn ta kích động báo cáo: "Khởi bẩm bệ hạ, sau khi dùng Thông Thần đan, đúng là tiểu nô cảm thấy cả người nhẹ nhõm, tinh thần hạnh phúc, hình như cuối cùng tiểu nô đã phiêu dạt đến trời cao, gặp được tiên nữ trên trời!"
"Thật sự gặp được thần tiên sao?" Mọi người lại một lần nữa kinh ngạc, vẫn không thể tin nổi.
Không Hư đạo trưởng nói với vẻ đắc ý: "Nếu các vị đại nhân không tin thì có thể dùng thử thuốc xem sao!"
Văn võ bá quan ai nấy đều bắt đầu dao động.
Lâm Bắc Phàm híp mắt, thứ này chẳng phải chính là Ngũ Thạch Tán sao?
Ngũ Thạch Tán là thứ được bào chế từ năm loại khoáng chất gồm chu sa, lưu huỳnh, phèn chua, thạch anh, từ thạch.
Sau khi dùng thứ này, cơ thể sẽ nóng lên, tinh thần phấn chấn, sinh ra một cảm giác lâng lâng, mê loạn trong thời gian ngắn.
Thứ này vốn là một loại thuốc, nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ gây nghiện.
Nói thẳng ra thì đây là một loại ma túy ở thời cổ đại, nếu nạp vào cơ thể quá nhiều chẳng khác nào tự sát từ từ. Loại độc dược này từng được lưu hành rất phổ biến ở thời Ngụy Tấn, từ hoàng đế đến dân chúng bình thường, hầu như ai nấy đều dùng Ngũ Thạch Tán.
Còn tác hại của nó là gì, chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu.
Lâm Bắc Phàm không ngờ tên đạo sĩ này lại điều chế ra Ngũ Thạch Tán.
Sau đó, dưới sự quan sát của hắn, Không Hư đạo trưởng tiếp tục mời người khác thử thuốc.
Trong đám đông, có hai vị đại thần không kiềm chế được bản thân, mỗi người dùng một viên Thông Thần đan. Cả hai đều có biểu hiện hưng phấn, rơi vào trạng thái lâng lâng, cứ như thể linh hồn đã thoát ra khỏi cơ thể, bay lên trời rồi vậy.
Chương 574 Chỗ thần không có
"Hai vị ái khanh, loại đan dược này có công hiệu thần kỳ như vậy thật hay không? Linh hồn của các ngươi thật sự thoát ra khỏi cơ thể, ngao du đến chân trời góc bể, nhìn thấy thần tiên sao?" Nữ đế tò mò hỏi.
"Khởi bẩm bệ hạ, sau khi dùng Thông Thần đan, vi thần thật sự cảm thấy linh hồn thoát ra khỏi cơ thể, cả người lâng lâng khó tả như thể đã bay lên trời vậy, không bị bất cứ thứ gì ràng buộc, cả người tự do! Trong lúc ấy, hình như vi thần đã gặp được tiên nhân..."
"Khởi bẩm bệ hạ, sau khi dùng thần đan, vi thần cũng cảm thấy như thế! Nhưng vi thần không gặp được thần tiên mà lại gặp được cha mẹ đã mất từ nhiều năm trước của vi thần, bọn họ ở trên trời mỉm cười với thần, vô cùng hiền từ!"
Hai vị lão thần cùng nói ra công hiệu sau khi dùng đan dược. Mọi người nghe xong, ai nấy đều phải giật mình.
"Đúng là thần đan rồi!"
"Thật sự có thể làm linh hồn của người ta thoát ra khỏi cơ thể, bay lên bầu trời!"
"Gặp được thần tiên, còn gặp cả cha mẹ ở trên trời!"
Nếu chỉ có một người nói thì có thể mọi người sẽ không tin.
Nhưng tới người thứ hai, người thứ ba dùng thuốc xong cũng nói giống như vậy, hơn nữa hai người này còn là trọng thần của triều đình, vậy thì không thể nghi ngờ nữa rồi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Không Hư đạo sĩ lại càng đắc ý hơn.
"Đây là thần đan mà bần đạo luyện chế ra, sao có thể là giả được?"
Nữ đế cũng rất ngạc nhiên, nàng không khỏi nhìn sang Lâm Bắc Phàm: "Lâm ái khanh, ngươi thấy sao?"
Từ đầu tới giờ, nàng vẫn luôn âm thầm để ý tới thái độ của Lâm Bắc Phàm. Nàng cảm thấy suốt từ nãy tới giờ hắn luôn giữ vẻ mặt bình thản, không hề ngạc nhiên cũng chẳng hề thất vọng, cứ như thể hắn đã biết rõ bản chất và tác dụng của loại thần đan này từ lâu rồi vậy.
Vì vậy, nàng muốn Lâm Bắc Phàm xác nhận xem liệu loại đan dược này có phải đồ thật hay không.
"Bệ hạ, chuyện này còn phải hỏi nữa sao?" Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ kích động: "Chính hai vị đại thần đã đích thân thử thuốc rồi, chắc chắn bọn họ sẽ không nói dối, cho nên loại đan dược này hẳn là thần đan! Là thần đan hiếm có trên đời này!"
Nữ đế âm thầm hừ một tiếng, diễn xuất khoa trương quá đi mất, thật ghê gớm!
Đan dược này là giả!
"Ái khanh nói phải lắm!" Nữ đế cũng ra vẻ kích động, phấn kích mà nói: "Đến cả hai vị ái khanh dùng thuốc xong cũng cảm nhận được hiệu quả rõ ràng như vậy, chứng tỏ đan dược này đúng là tuyệt thế thần đan thực sự! Đạo trưởng đây đúng là cao nhân thế ngoại chân chính!"
"Bệ hạ anh minh!" Không Hư đạo trưởng cười đến tận mang tai.
"Không Hư đạo trưởng!" Nữ đế sốt sắng nói: "Nếu ngươi đã biết bào chế Thông Thần đan, vậy có phải cũng biết bào chế thuốc trường sinh bất lão không?"
Nàng vừa nói xong, tất cả văn võ bá quan trong sảnh đều thở gấp hẳn lên.
Vừa rồi mọi người không tin, nhưng sau khi đạo sĩ kia luyện chế được Thông Thần đan thì ai nấy đều có phần tin tưởng hắn ta.
Đến cả thần đan làm linh hồn thoát ra khỏi cơ thể mà hắn ta còn luyện chế ra được, vậy muốn luyện chế những loại đan dược khác cũng đâu phải chuyện không thể?
"Tất nhiên là được rồi! Nhưng luyện chế thuốc trường sinh bất lão không dễ như thế đâu, phải có một số lượng lớn dược liệu quý, bao gồm rùa đen trăm năm, san hô ngọc bích tím, gỗ đào nghìn năm..."
Không Hư đạo trưởng liệt kê không ngừng nghỉ một loạt những loại dược liệu quý hiếm, trông có vẻ rất chi tiết, rất chuyên nghiệp.
Nữ đế gật đầu liên tục, văn võ bá quan cũng vậy, sự tin tưởng đối với Không Hư đạo trưởng lại tăng thêm một phần.
"Tất nhiên là cần có cả xương rồng nữa. Đây là thuốc dẫn không thể thiếu!" Ánh mắt của Không Hư đạo trưởng sáng lên: "Mấy năm nay, sở dĩ bần đạo vẫn chưa thể luyện chế xong thuốc trường sinh bất lão chính là vì thiếu loại tiên dược như xương rồng! Không có xương rồng để làm thuốc dẫn, tất cả đều chỉ phí công! Chỉ cần cung cấp cho bần đạo đủ số xương rồng cần thiết, nhất định bần đạo có thể luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, dâng lên bệ hạ!"
Đến lúc này thì Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn chắc chắn rằng cái tên này mò đến đây là vì số dược liệu quý hiếm mà hắn ta nhắc tới, đồng thời cũng là vì xương rồng!
Hừ, dám động tới địa bàn của ta sao?
"Đạo trưởng à, ngươi đến chậm một bước rồi!" Một vị lão thần cười khổ mà nói: "Xương rồng là thần vật, thần vật ắt có linh, vào một buổi tối mưa lớn bão bùng, nó đã bay đi mất rồi!"
"Tất nhiên là bần đạo đã biết chuyện này rồi! Nhưng chẳng lẽ trong tay các ngươi lại không giữ lại chút xương rồng nào hay sao? Chỉ cần có một ít xương rồng làm thuốc dẫn là có thể luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão rồi!" Không Hư đạo trưởng vẫn không từ bỏ ý định.
"Chuyện này..." Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất oan ức: "Mọi người nhìn ta làm gì, ở chỗ ta làm gì có xương rồng!"
Ai nấy đều âm thầm cười gằn.
Tên tham quan nhà ngươi có bộ xương rồng trong tay chẳng lẽ lại không ngứa tay? Đến cả bọn ta còn mài được một ít cơ mà!
Bọn ta không tin ngươi không len lén giấu một ít xương rồng.
Nữ đế cười tủm tỉm nói: "Ái khanh, nếu ở chỗ ngươi có xương rồng thì mau giao ra đây để đạo trưởng luyện đan đi!"
Lâm Bắc Phàm thản nhiên đáp: "Bệ hạ, ở chỗ thần không có xương rồng, mong người minh xét!"
Chương 575 Vạch trần
Nữ đế tiếp tục cười nói: "Ái khanh, ngươi bảo vệ xương rồng lâu nay, chẳng lẽ không mài lấy một ít xương rồng hay sao?"
Lâm Bắc Phàm ra vẻ đứng đắn: "Xương rồng là thần vật, sao vi thần dám làm bậy làm bạ cơ chứ? Chỉ có đám quan lại tham ô, đám người có ý đồ xấu xa mới dám làm như vậy mà thôi! Mong bệ hạ minh xét!"
Văn võ bá quan đứng xung quanh hắn tức tối đến nỗi méo xệch cả miệng. Tên khốn nhà ngươi đang mắng ai thế hả?
Nữ đế lắc đầu, mỉm cười nói: "Ái khanh, chỗ ngươi chắc có!"
Lâm Bắc Phàm sắp khóc đến nơi: "Bệ hạ, chỗ thần thật sự không có!"
Lâm Bắc Phàm dùng chiêu gắp lửa bỏ tay người, hắn chỉ vào văn võ bá quan: "Bệ hạ, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đại nhân từng đến chiêm ngưỡng xương rồng, hắn ta đã dùng tay sờ lên xương rồng, có lẽ vẫn còn giữ một ít đấy! Cả Binh bộ thượng thư, Lễ bộ thượng thư,..." Lâm Bắc Phàm lần lượt nhắc tới từng người một.
Các vị quan lại bị Lâm Bắc Phàm điểm mặt tức đến nỗi muốn nổ tung! Chỉ hận không thể chém hắn ngay tại chỗ!
Nữ đế gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nói: "Các vị ái khanh, chắc là các ngươi biết mình nên làm gì rồi chứ nhỉ, đừng để trẫm phải làm khó các ngươi!"
"Thần... tuân chỉ!" Các quan khổ sở đáp.
Lâm Bắc Phàm thì thầm an ủi: "Các vị đại nhân đừng đau lòng, cái cũ không qua, cái mới không đến được đâu! Trong tay bản quan vẫn còn một ít, nếu các ngươi cần, bản quan có thể bán cho các ngươi!"
Văn võ bá quan: "Đậu xanh!"
Nữ đế ra lệnh: "Không Hư đạo trưởng, trẫm sẽ chuẩn bị dược liệu và phòng luyện đan cho ngươi để ngươi luyện chế đan dược! Để ngươi làm việc thuận lợi, trẫm sẽ phong cho ngươi một chức quan tứ phẩm nhàn hạ trước! Tới khi ngươi luyện chế được thuốc trường sinh bất lão hoặc loại thần đan diệu dược khác, nhất định trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh!"
"Tạ bệ hạ!" Không Hư đạo trưởng cười hạnh phúc đến híp cả mắt.
Lọt vào mắt xanh của nữ đế, Không Hư đạo trưởng tạm thời ở lại kinh thành.
Mấy ngày tiếp theo, hắn ta không chịu ngồi yên một chỗ mà liên tục thể hiện năng lực của mình.
Hắn ta có thể biến ra một con rắn từ một cái bồn trống không, biến đá thành vàng...
Thần kỳ nhất chính là có một người đã chết từ một ngày trước, đang chuẩn bị được đưa xuống mồ, vậy mà Không Hư đạo trưởng đi ngang qua, cho hắn ta dùng một viên đan dược và người này lại sống lại.
Chính vì vậy, danh tiếng của hắn ta ngày càng vang dội, trở thành người nổi tiếng nhất trong kinh thành.
Các vị quan lớn, quý nhân ngày ngày tới cửa thăm hỏi hắn ta, nối dài không dứt.
Trong nhà hắn ta chất đầy những loại quà cáp quý giá và rất nhiều vàng bạc châu báu.
Không Hư đạo trưởng nhìn chỗ vàng bạc châu báu đầy phòng kia, cười to đến nỗi lông mày dính cả vào mắt: "Lần này thì ta kiếm bộn tiền thật rồi! Còn chưa bắt tay vào luyện đan mà đã thu về nhiều của cải thế này! Đợi bần đạo luyện chế ra nhiều Thông Thần đan hơn nữa, nhất định tiền tài đổ về như nước! Hơn nữa còn được nữ đế coi trọng, con đường thăng quan tiến chức ngay trong tầm tay ta!"
Đúng lúc đó, tiểu đồ đệ của hắn ta chạy vào: "Sư phụ, Trung Dũng Bá, phủ doãn kinh thành Lâm Bắc Phàm Lâm đại nhân đến rồi!"
"Lâm đại nhân đến rồi sao? Mau mời vào trong!" Không Hư đạo trưởng giật mình phát run.
Trong số các văn võ bá quan triều đình, chức quan của Lâm Bắc Phàm là cao nhất, cũng là người giàu có nhất. Hắn tới đây, nhất định cũng giống như những người khác, đem theo rất nhiều thành ý.
Không Hư ta đây lại sắp phát tài rồi, ha ha!
"Lâm đại nhân ghé thăm, đúng là rồng đến nhà tôm mà!" Không Hư đạo trưởng dùng vẻ mặt tươi cười đon đả bước tới chào đón.
Nhưng hắn ta lại nhận ra rằng Lâm Bắc Phàm đến tay không, trong lòng có chút không vui nhưng vẫn ra vẻ nhiệt tình.
"Không Hư đạo trưởng, gần đây bản quan nhiều việc bận rộn nên mãi đến bây giờ mới có chút thời gian đến nhà thăm hỏi, mong ngươi thứ lỗi nhé!" Lâm Bắc Phàm chắp tay, khách sáo mà nói.
"Lâm đại nhân khách sáo quá rồi, mời ngồi, ha ha!"
"Cảm ơn đạo trưởng!"
Hai người ngồi xuống, rót trà thưởng thức.
"Lâm đại nhân, lần này ngươi đến đây là vì Thông Thần đan phải không?" Không Hư đạo trưởng cười tít cả mắt và hỏi.
Mấy hôm nay, các vị quan lớn và quý nhân đến thăm nhà hắn ta chủ yếu là vì Thông Thần đan, muốn được thử cảm giác linh hồn thoát ra khỏi cơ thể, lâng lâng bay bổng. Hắn ta đoán là Lâm Bắc Phàm cũng vậy.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Lâm Bắc Phàm lại xua tay: "Đạo trưởng nói sai rồi, thứ có độc ấy, bản quan lấy về làm gì?"
Sắc mặt Không Hư đạo trưởng cứng đờ lại, ánh mắt hắn ta thoáng chút bối rối, thẹn quá hóa giận mà nói: "Lâm đại nhân, ngươi nói như thế là có ý gì hả? Ngươi nói là đan dược do bần đạo luyện chế ra có độc sao?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: "Không sai, đây chính là ý của bản quan!"
Không Hư đạo trưởng đứng bật dậy, trong lòng lo sợ nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra cứng rắn: "Lâm đại nhân, ngươi đang vu oan hãm hại ta! Nếu ngươi không giải thích rõ ràng và cho bần đạo một câu trả lời hợp lý thì cho dù phải làm lớn chuyện đến tận Kim Loan Điện, bần đạo cũng phải tố cáo ngươi!"
"Chỗ xương rồng này đúng là bảo bối tốt mà, nhất định phải từ từ mà bán, bán từng ít một, chắc chắn ta sẽ vơ vét được nhiều tiền hơn nữa!"
Cả đời này, Lâm Bắc Phàm chỉ cần dựa vào thứ này để kiếm tiền thôi!
Đúng lúc đó, một tiểu thái giám tới Lâm phủ gọi hắn: "Trung Dũng Bá, phủ doãn đại nhân, bệ hạ bảo ta triệu kiến ngươi và các vị đại thần vào cung!"
Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi: "Hiện giờ cũng đâu có chuyện gì lớn, tại sao bệ hạ lại triệu kiến chư vị đại thần vào cung thế? Ngươi có biết xảy ra chuyện gì không?"
Tiểu thái giám cúi đầu đáp: "Có một vị phương sĩ từ nơi khác đến Đại Võ, nghe nói hắn ta có bản lĩnh cao cường, tài năng kỳ lạ, quỷ thần khó lường, thậm chí còn biết điều chế thuốc trường sinh bất lão! Bệ hạ coi trọng hắn ta nên mới mời các vị đại nhân tới gặp!"
"Ra là như thế!"
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm trở nên kỳ lạ. Phương sĩ ngoại quốc biết điều chế thuốc trường sinh bất lão sao?
Thuốc trường sinh bất lão mà hắn ta điều chế ra, dùng được thật đấy à?
Lại còn có người dám múa rìu qua mắt Lâm Bắc Phàm này cơ đấy, thế cũng đáng để ông đây đi gặp một lần!
Lâm Bắc Phàm theo tiểu thái giám đi vào cung.
Các vị đại thần khác cũng đã có mặt, mọi người khẽ gật đầu với Lâm Bắc Phàm sau đó nhường đường cho hắn đứng ở phía trước.
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm không chỉ là đại quan nhị phẩm của triều đình, mà còn có tước vị, có thể nói là người đứng đầu cả triều đình này. Vì vậy tất nhiên hắn sẽ đứng ở vị trị đầu tiên.
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn sang thì thấy một tên đạo sĩ có dáng người khá béo, vành mắt hơi thâm, để ria mép hai bên.
Người này có thực lực Ngũ phẩm đỉnh phong, tay cầm một cây phất trần, vẻ mặt trông rất hung dữ.
Lâm Bắc Phàm hỏi thăm một chút, có người nói cho hắn biết: "Kẻ này tự xưng là Không Hư đạo nhân, từ nước khác tới đây, có năng lực khó lường, có người nói hắn ta biết điều chế thuốc trường sinh bất lão!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Ra là thế!"
Sau khi mọi người đã có mặt đông đủ, nữ đế mỉm cười nói: "Các vị ái khanh, trẫm gọi các ngươi đến đây là để giới thiệu vị Không Hư đạo trưởng này với tất cả mọi người! Hắn ta từ nơi khác đến đây, là một vị kỳ nhân dị sĩ, có người nói hắn ta biết điều chế thuốc trường sinh bất lão!"
"Ngươi biết điều chế thuốc trường sinh bất lão thật sao?" Một vị lão thần nghi hoặc hỏi.
Vị đạo sĩ kia lắc cây phất trần, hơi cúi người rồi lập tức đứng thẳng lại, đáp: "Xin chào bệ hạ và các vị đại nhân! Mấy năm nay, bần đạo vẫn luôn tìm kiếm phương thuốc trường sinh bất lão, đến nay cũng đã thành công rồi! Cảm động trước hoàng ân cuồn cuộn, bần đạo đặc biệt đến đây bào chế thuốc trường sinh bất lão cho bệ hạ, mong bệ hạ ân chuẩn!"
Các quan ngơ ngác nhìn nhau.
Nếu trước đây có người nói với bọn họ rằng mình biết điều chế thuốc trường sinh bất lão, chắc chắn bọn họ sẽ tát hắn ta một cái lật mặt.
Bởi vì những kẻ nói như vậy, mười người thì tới chín người là lừa đảo. Thứ thuốc tiên chỉ có trong truyền thuyết này sao có thể điều chế ra được cơ chứ?
Nhưng bây giờ mọi người đều không dám khẳng định, đến cả xương rồng còn có thể xuất hiện thì còn chuyện gì không thể cơ chứ?
Kẻ đang đứng trước mặt bọn họ trông có vẻ rất giỏi giang.
"Không Hư đạo trưởng, ngươi nói mình biết điều chế thuốc trường sinh bất lão, vậy ngươi có thể biểu diễn năng lực của mình cho mọi người xem được không?" Công bộ thượng thư Cao Thiên Diệu hỏi.
Không Hư đạo trưởng khẽ lắc đầu rồi bật cười thành tiếng: "Thuốc trường sinh bất lão đâu thể dễ dàng điều chế như vậy được? Chỉ nói tới những vị thuốc cần dùng tới đã rất khó tìm rồi, thiếu một loại thôi cũng không được!"
"Cho dù thu thập đủ dược liệu rồi, muốn điều chế thuốc trường sinh bất lão phải trải qua chín chín tám mươi mốt công đoạn, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau mới có thể luyện chế thành công! Xảy ra sai lầm ở bất cứ công đoạn nào cũng sẽ dẫn đến thất bại!"
"Hơn nữa, thuốc trường sinh bất lão là phương thuốc thần kỳ giành tạo hóa thiên địa, hội tụ tinh hoa từ khắp nơi, tác dụng của nó khiến thần tiên ma quỷ đều phải khiếp sợ, không thể dễ dàng đem ra biểu diễn được! Người không có đức, không có phước nhìn thấy nó sẽ bị giảm thọ, mất mạng đấy!"
Công bộ thượng thư Cao Thiên Diệu lại nói tiếp: "Vậy ngươi làm thế nào để chứng minh năng lực của mình đây? Nói thật cho ngươi biết, triều đình bọn ta đã gặp phải rất nhiều vị cao nhân tiền bối nói rằng mình biết cách luyện chế thuốc trường sinh bất lão rồi, nhưng cuối cùng sự thật cho thấy, trong số mười người thì có tới chín người là đồ lừa đảo! Đạo trưởng đây lai lịch không rõ ràng, bảo bọn ta phải tin tưởng ngươi như thế nào đây?"
"Muốn chứng minh năng lực của ta, thật ra rất đơn giản!" Không Hư đạo trưởng quay sang nhìn về phía nữ đế, hơi cúi đầu nói: "Mong bệ hạ ân chuẩn, cho phép đồ đệ của bần đạo đem lò luyện đan và các loại dược liệu vào cung. Bần đạo sẽ luyện chế thuốc tiên ngay tại đây! Thật hay giả, các vị cứ xem là biết!"
Nữ đế cao giọng đáp: "Chuẩn!"
Chương 572 Truyền kỳ luyện đan sư
Khoảng một nén hương sau, trên khoảng sân rộng trong hoàng cung, tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi.
Không Hư đạo trưởng đứng bên cạnh một cái lò luyện đan, bên cạnh lò luyện đan xếp đầy các loại dược liệu, hắn ta dặn dò: "Tiếp theo, bần đạo sẽ luyện chế một loại thuốc tiên ngay tại đây, các vị xem cho kỹ nhé!"
Nói rồi, hắn ta hét lớn một tiếng, ném một cây đuốc xuống bên dưới lò luyện đan, châm cho than trong lò bùng cháy.
Sau đó, hắn ta vận công dùng chân khí Tiên Thiên tạo thành một cơn gió lớn, thổi bùng ngọn lửa bên dưới lò luyện đan, lò luyện đan bị nung thành màu đỏ rực.
Tiếp theo, hắn ta ném rất nhiều dược liệu vào trong lò luyện đan.
Cuối cùng, hắn ta nhấc lò luyện đan lên, tung nó lên cao để trộn đều các loại dược liệu trong lò, trông cứ như đang xào rau vậy.
Màn biểu diễn này được những người chứng kiến phải đập bàn mà tán thưởng. Theo đó, mùi thuốc dần dần lan tỏa trong không khí.
Mọi người thấy vậy đều gật gù, trong đó có một vị lão thần cười nói: "Xem ra vị Không Hư đạo trưởng này thật sự có chút bản lĩnh đấy, ta bắt đầu tin lời hắn ta rồi!"
Một vị lão thần khác thì vẫn còn nghi hoặc: "Hắn ta có bản lĩnh thật sự hay không, còn phải xem thuốc tiên mà hắn ta luyện ra có công dụng thật hay không đã!"
Lúc này, nữ đế bỗng quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Phàm, cười nói: "Lâm ái khanh, ngươi học rộng tài cao, cảm thấy thế nào về năng lực của Không Hư đạo trưởng và đan dược mà hắn ta bào chế?"
Mọi người đều nhìn về phía này, muốn nghe xem Lâm Bắc Phàm có cao kiến gì.
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn đáp: "Vi thần chỉ biết đôi chút về lĩnh vực luyện đan mà thôi, không dám bình phẩm nhiều!"
"Biết đôi chút mà ngươi nói đã giỏi hơn đám người chẳng biết gì như bọn ta nhiều lắm rồi! Dù sao thì hiện giờ mọi người đều rảnh rỗi cả, ngươi cứ nói sơ qua cho bọn ta nghe coi như giải khuây đi!" Nữ đế cười nói.
"Vâng, bệ hạ! Vậy vi thần sẽ nói vài lời!"
Lâm Bắc Phàm hắng giọng, chậm rãi nói: "Theo những gì vi thần được biết thì đan dược được phân thành chín bậc, cửu phẩm là thấp nhất, nhất phẩm là cao nhất! Cấp bậc càng cao thì tác dụng càng tốt!"
"Đan dược cửu phẩm chỉ là loại thuốc phổ thông mà thôi, tác dụng của nó chỉ nhỉnh hơn thuốc ở y quán vài phần! Nhưng những loại đan dược từ tam phẩm trở lên thì có thể xưng là thuốc tiên, có tác dụng thần kỳ biến người chết sống lại!"
Văn võ bá quan hít sâu một hơi: "Khủng khiếp như vậy sao?"
"Nếu đan dược đạt tới hàng nhất phẩm thì có thể gọi là tiên đan, một khi nó xuất hiện chắc chắn sẽ làm trời đất rung chuyển bởi các loại tác dụng thần bí khó lường của nó! Ví dụ như, có thể giúp người ta lập tức trở thành Tông Sư hay người đã chết ba ngày vẫn có thể từ chỗ Diêm Vương quay về nhà! Thậm chí còn có thể giúp trường sinh bất lão..."
Văn võ bá quan lại hít sâu vào một hơi nữa: "Thật sự có chuyện khủng khiếp như vậy sao?"
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: "Người biết luyện chế đan dược đều được gọi là Luyện đan sư, cũng phân chia thành chín cấp! Luyện chế ra được đan dược ở cấp bậc nào thì tức là Luyện đan sư ở cấp bậc đó!
"Trên đời này có rất ít Luyện đan sư, Luyện đan sư Tam phẩm thì lại càng hiếm có, hiếm như lá mùa thu vậy, có khi cả nghìn năm cũng chẳng có nổi một người! Những Luyện đan sư ấy được gọi là Thánh phẩm Luyện đan sư, bởi vì chỉ có bọn họ mới bào chế ra được thánh dược!"
"Vì Thánh phẩm Luyện đan sư biết luyện chế thánh dược nên bọn họ trở thành bạn tốt của tất cả mọi người trong thiên hạ, khách quý của tất cả các cường giả, mỗi lời nói hay hành động của bọn họ đều có thể liên quan đến sự suy vong hay hưng thịnh của một quốc gia! Trước đây từng có một hoàng triều đắc tội với Thánh phẩm Luyện đan sư, vị Thánh phẩm Luyện đan sư này chỉ nói một câu, tất cả các cường giả trong thiên hạ đều răm rắp nghe lời hắn ta, cuối cùng hủy diệt hoàng triều ấy!"
Văn võ bá quan lại hít sâu một hơi nữa: "Đúng là... siêu... khủng bố mà!"
Lâm Bắc Phàm lại nói, mọi người tiếp tục nghe, nghe đến nỗi say mê.
Một thế giới rộng lớn và hoàn chỉnh về Luyện đan sư dần dần hiện ra trước mắt mọi người.
Sau khi Lâm Bắc Phàm nói xong, mọi người đã có đầy đủ nhận thức về nghề Luyện đan sư này rồi.
"Không ngờ trên đời này còn có nghề Luyện đan sư này nữa, vi thần đúng là kẻ nông cạn!"
"Phải đấy, thật sự quá khủng khiếp rồi! Mới chỉ là Luyện đan sư bình thường mà đã có năng lực như thế này rồi! Nếu đạt đến cấp bậc Thánh phẩm Luyện đan sư, mỗi lời nói và hành động đều dễ dàng khiến gốc rễ của cả một đất nước rung chuyển, thậm chí cả một hoàng triều nói diệt là diệt!"
Nữ đế cũng gật đầu, nàng thận trọng mà nói: "Các vị ái khanh nói có lý lắm! Sau này nếu gặp được Luyện đan sư, tuyệt đối không được đắc tội với người ta, nhất định phải đối đãi tử tế đấy, biết chưa hả?"
"Vâng, thưa bệ hạ!" Các quan đồng thanh đáp.
"Bệ hạ và các vị đại nhân, không cần phải cẩn thận đến mức đó đâu!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Nữ đế lắc đầu cười gượng: "Ái khanh, sao lại không cần cẩn thận cho được? Một Luyện đan sư có năng lực khủng khiếp như thế, lỡ đắc tội với người ta thì sẽ làm liên lụy đến cả đất nước đấy!"
"Đặc biệt là Thánh phẩm Luyện đan sư trong truyền thuyết kia, sức ảnh hưởng của người này có thể sánh ngang với Đại Tông Sư tối cao rồi, càng không được đắc tội!"
"Không ngờ trên đời này vẫn còn ẩn giấu một thế lực thần bí có quyền lực khủng khiếp đến thế! Cũng may là Lâm đại nhân am hiểu về chuyện này, nói cho bọn ta biết, nếu không thì bọn ta vẫn ngờ nghệch chẳng hề hay biết gì!"
Mọi người gật đầu với vẻ đồng tình.
Chương 573 Thông thần đan
"Bệ hạ và các vị đại nhân, thật sự không cần phải cẩn thận như vậy đâu!" Lâm Bắc Phàm không ngừng xua tay: "Thật ra những chuyện vừa rồi chỉ là vi thần bịa ra mà thôi, trên đời này vốn không có Luyện đan sư cho nên không cần phải để ý làm gì!"
Nữ đế và văn võ bá quan: "Con mẹ nó..."
Mọi người trừng mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Bắc Phàm.
Vừa rồi ngươi nói chắc chắn như thế, làm bọn ta đều tin là thật! Thế mà bây giờ ngươi lại bảo tất cả chỉ là giả?
Do ngươi bịa ra thôi sao?
Hại bọn ta mất công lo lắng một phen ngươi có biết không hả?
Bây giờ bọn ta tức đến nỗi muốn chém chết ngươi rồi đấy!
Nữ đế ngoài mặt vẫn mỉm cười nhưng trong lòng lại nổi sóng: "Ái khanh, ngươi dám lừa gạt trẫm, có biết đây là tội khi quân hay không?"
"Bệ hạ, nhất định phải trừng phạt hắn, nếu không thì không thể giải tỏa cơn giận của các vị đại thần!"
"Bệ hạ, xin bệ hạ giáng tội trừng phạt phủ doãn Lâm Bắc Phàm!"
...
Tất cả mọi người đều rất tức tối, đòi phải làm thịt Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy mình bị oan: "Đúng là vi thần chỉ biết đôi điều mà thôi! Bởi vì những chuyện mà vi thần biết đều do đọc được trong một cuốn tiểu thuyết tạp nham! Do các ngươi cứ đòi ta phải nói nên ta đành phải kể ra ấy chứ!"
Mọi người tức giận đến nỗi méo cả miệng, tên khốn kiếp này lại còn nói lý lẽ với bọn họ cơ đấy?
"Ái khanh, ngươi quá đáng lắm rồi đấy!" Nữ đế nổi giận: "Sau này không được nói những lời không có căn cứ như vậy nữa! Trẫm có thể bỏ qua cho ngươi lần này, nhưng tuyệt đối không có lần thứ hai đâu!"
"Vâng, bệ hạ!"
Cứ như thế, chuyện này được bỏ qua.
Khoảng một chén trà sau, cuối cùng thì Không Hư đạo trưởng cũng luyện xong đan dược.
"Thuốc tiên đã làm xong, mời bệ hạ xem!"
Không Hư đạo trưởng lấy ba viên đan dược trong suốt như trân châu ra, đan dược còn đang bốc khói, mùi thuốc xông lên, trông không hề tầm thường.
Một vị lão thần hỏi: "Đây là đan dược gì vậy, nó có công dụng như thế nào?"
"Loại thuốc này được gọi là Thông Thần đan!" Không Hư đạo trưởng vuốt hai bên ria mép, nói với vẻ đắc ý: "Chỉ cần uống viên đan dược này vào, linh hồn sẽ thoát ra, bay lượn cùng mây gió, ngao du khắp chân trời góc bể, có thể gặp được thần tiên trên trời!"
Tất cả văn võ bá quan đều kinh ngạc.
"Linh hồn thoát ra bên ngoài, ngao du khắp chân trời góc bể, gặp được thần tiên trên trời sao?"
"Thật sự có công dụng như vậy sao?"
"Hắn ta đang lừa chúng ta đấy à?"
"Có thể kêu ai đó thử thuốc!" Không Hư đạo trưởng nói.
"Ai sẽ thử thuốc đây?" Nữ đế nhìn về phía văn võ bá quan, các quan đều sợ thứ này có độc nên không ai chịu thử.
Cuối cùng, một tiểu thái giám bị gọi đến thử thuốc.
Sau khi dùng đan dược, ban đầu có vẻ hắn ta không có phản ứng gì.
Nhưng chỉ một lát sau, hắn ta bắt đầu có những hành động kỳ lạ, cả người rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lại còn ngây ngô mỉm cười trông có vẻ rất hạnh phúc.
"Chuyện gì thế này?"
Không Hư đạo trưởng cao giọng mà nói: "Mọi người đừng hoảng hốt, linh hồn của hắn ta đang thoát ra bên ngoài, lên trời gặp thần tiên đấy!"
"Hắn ta đang đi gặp thần tiên thật sao?"
Mọi người đang thảo luận thì tiểu thái giám kia bỗng thốt lên: "Thần tiên! Ta nhìn thấy thần tiên rồi! Ha ha!"
Mọi người sửng sốt bay màu.
Khoảng một nén hương sau, cuối cùng thì vị tiểu thái giám kia cũng tỉnh táo lại.
Hắn ta kích động báo cáo: "Khởi bẩm bệ hạ, sau khi dùng Thông Thần đan, đúng là tiểu nô cảm thấy cả người nhẹ nhõm, tinh thần hạnh phúc, hình như cuối cùng tiểu nô đã phiêu dạt đến trời cao, gặp được tiên nữ trên trời!"
"Thật sự gặp được thần tiên sao?" Mọi người lại một lần nữa kinh ngạc, vẫn không thể tin nổi.
Không Hư đạo trưởng nói với vẻ đắc ý: "Nếu các vị đại nhân không tin thì có thể dùng thử thuốc xem sao!"
Văn võ bá quan ai nấy đều bắt đầu dao động.
Lâm Bắc Phàm híp mắt, thứ này chẳng phải chính là Ngũ Thạch Tán sao?
Ngũ Thạch Tán là thứ được bào chế từ năm loại khoáng chất gồm chu sa, lưu huỳnh, phèn chua, thạch anh, từ thạch.
Sau khi dùng thứ này, cơ thể sẽ nóng lên, tinh thần phấn chấn, sinh ra một cảm giác lâng lâng, mê loạn trong thời gian ngắn.
Thứ này vốn là một loại thuốc, nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ gây nghiện.
Nói thẳng ra thì đây là một loại ma túy ở thời cổ đại, nếu nạp vào cơ thể quá nhiều chẳng khác nào tự sát từ từ. Loại độc dược này từng được lưu hành rất phổ biến ở thời Ngụy Tấn, từ hoàng đế đến dân chúng bình thường, hầu như ai nấy đều dùng Ngũ Thạch Tán.
Còn tác hại của nó là gì, chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu.
Lâm Bắc Phàm không ngờ tên đạo sĩ này lại điều chế ra Ngũ Thạch Tán.
Sau đó, dưới sự quan sát của hắn, Không Hư đạo trưởng tiếp tục mời người khác thử thuốc.
Trong đám đông, có hai vị đại thần không kiềm chế được bản thân, mỗi người dùng một viên Thông Thần đan. Cả hai đều có biểu hiện hưng phấn, rơi vào trạng thái lâng lâng, cứ như thể linh hồn đã thoát ra khỏi cơ thể, bay lên trời rồi vậy.
Chương 574 Chỗ thần không có
"Hai vị ái khanh, loại đan dược này có công hiệu thần kỳ như vậy thật hay không? Linh hồn của các ngươi thật sự thoát ra khỏi cơ thể, ngao du đến chân trời góc bể, nhìn thấy thần tiên sao?" Nữ đế tò mò hỏi.
"Khởi bẩm bệ hạ, sau khi dùng Thông Thần đan, vi thần thật sự cảm thấy linh hồn thoát ra khỏi cơ thể, cả người lâng lâng khó tả như thể đã bay lên trời vậy, không bị bất cứ thứ gì ràng buộc, cả người tự do! Trong lúc ấy, hình như vi thần đã gặp được tiên nhân..."
"Khởi bẩm bệ hạ, sau khi dùng thần đan, vi thần cũng cảm thấy như thế! Nhưng vi thần không gặp được thần tiên mà lại gặp được cha mẹ đã mất từ nhiều năm trước của vi thần, bọn họ ở trên trời mỉm cười với thần, vô cùng hiền từ!"
Hai vị lão thần cùng nói ra công hiệu sau khi dùng đan dược. Mọi người nghe xong, ai nấy đều phải giật mình.
"Đúng là thần đan rồi!"
"Thật sự có thể làm linh hồn của người ta thoát ra khỏi cơ thể, bay lên bầu trời!"
"Gặp được thần tiên, còn gặp cả cha mẹ ở trên trời!"
Nếu chỉ có một người nói thì có thể mọi người sẽ không tin.
Nhưng tới người thứ hai, người thứ ba dùng thuốc xong cũng nói giống như vậy, hơn nữa hai người này còn là trọng thần của triều đình, vậy thì không thể nghi ngờ nữa rồi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Không Hư đạo sĩ lại càng đắc ý hơn.
"Đây là thần đan mà bần đạo luyện chế ra, sao có thể là giả được?"
Nữ đế cũng rất ngạc nhiên, nàng không khỏi nhìn sang Lâm Bắc Phàm: "Lâm ái khanh, ngươi thấy sao?"
Từ đầu tới giờ, nàng vẫn luôn âm thầm để ý tới thái độ của Lâm Bắc Phàm. Nàng cảm thấy suốt từ nãy tới giờ hắn luôn giữ vẻ mặt bình thản, không hề ngạc nhiên cũng chẳng hề thất vọng, cứ như thể hắn đã biết rõ bản chất và tác dụng của loại thần đan này từ lâu rồi vậy.
Vì vậy, nàng muốn Lâm Bắc Phàm xác nhận xem liệu loại đan dược này có phải đồ thật hay không.
"Bệ hạ, chuyện này còn phải hỏi nữa sao?" Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ kích động: "Chính hai vị đại thần đã đích thân thử thuốc rồi, chắc chắn bọn họ sẽ không nói dối, cho nên loại đan dược này hẳn là thần đan! Là thần đan hiếm có trên đời này!"
Nữ đế âm thầm hừ một tiếng, diễn xuất khoa trương quá đi mất, thật ghê gớm!
Đan dược này là giả!
"Ái khanh nói phải lắm!" Nữ đế cũng ra vẻ kích động, phấn kích mà nói: "Đến cả hai vị ái khanh dùng thuốc xong cũng cảm nhận được hiệu quả rõ ràng như vậy, chứng tỏ đan dược này đúng là tuyệt thế thần đan thực sự! Đạo trưởng đây đúng là cao nhân thế ngoại chân chính!"
"Bệ hạ anh minh!" Không Hư đạo trưởng cười đến tận mang tai.
"Không Hư đạo trưởng!" Nữ đế sốt sắng nói: "Nếu ngươi đã biết bào chế Thông Thần đan, vậy có phải cũng biết bào chế thuốc trường sinh bất lão không?"
Nàng vừa nói xong, tất cả văn võ bá quan trong sảnh đều thở gấp hẳn lên.
Vừa rồi mọi người không tin, nhưng sau khi đạo sĩ kia luyện chế được Thông Thần đan thì ai nấy đều có phần tin tưởng hắn ta.
Đến cả thần đan làm linh hồn thoát ra khỏi cơ thể mà hắn ta còn luyện chế ra được, vậy muốn luyện chế những loại đan dược khác cũng đâu phải chuyện không thể?
"Tất nhiên là được rồi! Nhưng luyện chế thuốc trường sinh bất lão không dễ như thế đâu, phải có một số lượng lớn dược liệu quý, bao gồm rùa đen trăm năm, san hô ngọc bích tím, gỗ đào nghìn năm..."
Không Hư đạo trưởng liệt kê không ngừng nghỉ một loạt những loại dược liệu quý hiếm, trông có vẻ rất chi tiết, rất chuyên nghiệp.
Nữ đế gật đầu liên tục, văn võ bá quan cũng vậy, sự tin tưởng đối với Không Hư đạo trưởng lại tăng thêm một phần.
"Tất nhiên là cần có cả xương rồng nữa. Đây là thuốc dẫn không thể thiếu!" Ánh mắt của Không Hư đạo trưởng sáng lên: "Mấy năm nay, sở dĩ bần đạo vẫn chưa thể luyện chế xong thuốc trường sinh bất lão chính là vì thiếu loại tiên dược như xương rồng! Không có xương rồng để làm thuốc dẫn, tất cả đều chỉ phí công! Chỉ cần cung cấp cho bần đạo đủ số xương rồng cần thiết, nhất định bần đạo có thể luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, dâng lên bệ hạ!"
Đến lúc này thì Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn chắc chắn rằng cái tên này mò đến đây là vì số dược liệu quý hiếm mà hắn ta nhắc tới, đồng thời cũng là vì xương rồng!
Hừ, dám động tới địa bàn của ta sao?
"Đạo trưởng à, ngươi đến chậm một bước rồi!" Một vị lão thần cười khổ mà nói: "Xương rồng là thần vật, thần vật ắt có linh, vào một buổi tối mưa lớn bão bùng, nó đã bay đi mất rồi!"
"Tất nhiên là bần đạo đã biết chuyện này rồi! Nhưng chẳng lẽ trong tay các ngươi lại không giữ lại chút xương rồng nào hay sao? Chỉ cần có một ít xương rồng làm thuốc dẫn là có thể luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão rồi!" Không Hư đạo trưởng vẫn không từ bỏ ý định.
"Chuyện này..." Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất oan ức: "Mọi người nhìn ta làm gì, ở chỗ ta làm gì có xương rồng!"
Ai nấy đều âm thầm cười gằn.
Tên tham quan nhà ngươi có bộ xương rồng trong tay chẳng lẽ lại không ngứa tay? Đến cả bọn ta còn mài được một ít cơ mà!
Bọn ta không tin ngươi không len lén giấu một ít xương rồng.
Nữ đế cười tủm tỉm nói: "Ái khanh, nếu ở chỗ ngươi có xương rồng thì mau giao ra đây để đạo trưởng luyện đan đi!"
Lâm Bắc Phàm thản nhiên đáp: "Bệ hạ, ở chỗ thần không có xương rồng, mong người minh xét!"
Chương 575 Vạch trần
Nữ đế tiếp tục cười nói: "Ái khanh, ngươi bảo vệ xương rồng lâu nay, chẳng lẽ không mài lấy một ít xương rồng hay sao?"
Lâm Bắc Phàm ra vẻ đứng đắn: "Xương rồng là thần vật, sao vi thần dám làm bậy làm bạ cơ chứ? Chỉ có đám quan lại tham ô, đám người có ý đồ xấu xa mới dám làm như vậy mà thôi! Mong bệ hạ minh xét!"
Văn võ bá quan đứng xung quanh hắn tức tối đến nỗi méo xệch cả miệng. Tên khốn nhà ngươi đang mắng ai thế hả?
Nữ đế lắc đầu, mỉm cười nói: "Ái khanh, chỗ ngươi chắc có!"
Lâm Bắc Phàm sắp khóc đến nơi: "Bệ hạ, chỗ thần thật sự không có!"
Lâm Bắc Phàm dùng chiêu gắp lửa bỏ tay người, hắn chỉ vào văn võ bá quan: "Bệ hạ, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đại nhân từng đến chiêm ngưỡng xương rồng, hắn ta đã dùng tay sờ lên xương rồng, có lẽ vẫn còn giữ một ít đấy! Cả Binh bộ thượng thư, Lễ bộ thượng thư,..." Lâm Bắc Phàm lần lượt nhắc tới từng người một.
Các vị quan lại bị Lâm Bắc Phàm điểm mặt tức đến nỗi muốn nổ tung! Chỉ hận không thể chém hắn ngay tại chỗ!
Nữ đế gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nói: "Các vị ái khanh, chắc là các ngươi biết mình nên làm gì rồi chứ nhỉ, đừng để trẫm phải làm khó các ngươi!"
"Thần... tuân chỉ!" Các quan khổ sở đáp.
Lâm Bắc Phàm thì thầm an ủi: "Các vị đại nhân đừng đau lòng, cái cũ không qua, cái mới không đến được đâu! Trong tay bản quan vẫn còn một ít, nếu các ngươi cần, bản quan có thể bán cho các ngươi!"
Văn võ bá quan: "Đậu xanh!"
Nữ đế ra lệnh: "Không Hư đạo trưởng, trẫm sẽ chuẩn bị dược liệu và phòng luyện đan cho ngươi để ngươi luyện chế đan dược! Để ngươi làm việc thuận lợi, trẫm sẽ phong cho ngươi một chức quan tứ phẩm nhàn hạ trước! Tới khi ngươi luyện chế được thuốc trường sinh bất lão hoặc loại thần đan diệu dược khác, nhất định trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh!"
"Tạ bệ hạ!" Không Hư đạo trưởng cười hạnh phúc đến híp cả mắt.
Lọt vào mắt xanh của nữ đế, Không Hư đạo trưởng tạm thời ở lại kinh thành.
Mấy ngày tiếp theo, hắn ta không chịu ngồi yên một chỗ mà liên tục thể hiện năng lực của mình.
Hắn ta có thể biến ra một con rắn từ một cái bồn trống không, biến đá thành vàng...
Thần kỳ nhất chính là có một người đã chết từ một ngày trước, đang chuẩn bị được đưa xuống mồ, vậy mà Không Hư đạo trưởng đi ngang qua, cho hắn ta dùng một viên đan dược và người này lại sống lại.
Chính vì vậy, danh tiếng của hắn ta ngày càng vang dội, trở thành người nổi tiếng nhất trong kinh thành.
Các vị quan lớn, quý nhân ngày ngày tới cửa thăm hỏi hắn ta, nối dài không dứt.
Trong nhà hắn ta chất đầy những loại quà cáp quý giá và rất nhiều vàng bạc châu báu.
Không Hư đạo trưởng nhìn chỗ vàng bạc châu báu đầy phòng kia, cười to đến nỗi lông mày dính cả vào mắt: "Lần này thì ta kiếm bộn tiền thật rồi! Còn chưa bắt tay vào luyện đan mà đã thu về nhiều của cải thế này! Đợi bần đạo luyện chế ra nhiều Thông Thần đan hơn nữa, nhất định tiền tài đổ về như nước! Hơn nữa còn được nữ đế coi trọng, con đường thăng quan tiến chức ngay trong tầm tay ta!"
Đúng lúc đó, tiểu đồ đệ của hắn ta chạy vào: "Sư phụ, Trung Dũng Bá, phủ doãn kinh thành Lâm Bắc Phàm Lâm đại nhân đến rồi!"
"Lâm đại nhân đến rồi sao? Mau mời vào trong!" Không Hư đạo trưởng giật mình phát run.
Trong số các văn võ bá quan triều đình, chức quan của Lâm Bắc Phàm là cao nhất, cũng là người giàu có nhất. Hắn tới đây, nhất định cũng giống như những người khác, đem theo rất nhiều thành ý.
Không Hư ta đây lại sắp phát tài rồi, ha ha!
"Lâm đại nhân ghé thăm, đúng là rồng đến nhà tôm mà!" Không Hư đạo trưởng dùng vẻ mặt tươi cười đon đả bước tới chào đón.
Nhưng hắn ta lại nhận ra rằng Lâm Bắc Phàm đến tay không, trong lòng có chút không vui nhưng vẫn ra vẻ nhiệt tình.
"Không Hư đạo trưởng, gần đây bản quan nhiều việc bận rộn nên mãi đến bây giờ mới có chút thời gian đến nhà thăm hỏi, mong ngươi thứ lỗi nhé!" Lâm Bắc Phàm chắp tay, khách sáo mà nói.
"Lâm đại nhân khách sáo quá rồi, mời ngồi, ha ha!"
"Cảm ơn đạo trưởng!"
Hai người ngồi xuống, rót trà thưởng thức.
"Lâm đại nhân, lần này ngươi đến đây là vì Thông Thần đan phải không?" Không Hư đạo trưởng cười tít cả mắt và hỏi.
Mấy hôm nay, các vị quan lớn và quý nhân đến thăm nhà hắn ta chủ yếu là vì Thông Thần đan, muốn được thử cảm giác linh hồn thoát ra khỏi cơ thể, lâng lâng bay bổng. Hắn ta đoán là Lâm Bắc Phàm cũng vậy.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Lâm Bắc Phàm lại xua tay: "Đạo trưởng nói sai rồi, thứ có độc ấy, bản quan lấy về làm gì?"
Sắc mặt Không Hư đạo trưởng cứng đờ lại, ánh mắt hắn ta thoáng chút bối rối, thẹn quá hóa giận mà nói: "Lâm đại nhân, ngươi nói như thế là có ý gì hả? Ngươi nói là đan dược do bần đạo luyện chế ra có độc sao?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: "Không sai, đây chính là ý của bản quan!"
Không Hư đạo trưởng đứng bật dậy, trong lòng lo sợ nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra cứng rắn: "Lâm đại nhân, ngươi đang vu oan hãm hại ta! Nếu ngươi không giải thích rõ ràng và cho bần đạo một câu trả lời hợp lý thì cho dù phải làm lớn chuyện đến tận Kim Loan Điện, bần đạo cũng phải tố cáo ngươi!"
Bình luận facebook