• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (5 Viewers)

  • Chương 556-560

Chương 556 Có người cảm ngộ được

“Bệ hạ, trước đó chúng ta đã đánh với Đại Hạ hoàng triều một trận! Trong trận chiến này chúng ta chỉ trả cái giá vô cùng nhỏ bé mà vẫn đánh lại được binh lính Đại Hạ, hơn nữa còn bắt sống sáu mươi vạn quân và thái tử Hạ Thiên Khung, giành được chiến thắng rực rỡ trước đây chưa từng có, thể hiện ra uy phong của Đại Võ ta, uy chấn tứ hải, chấn động bốn phương!”

“Dưới tình hình như vậy, các quốc gia thật ra không dám động vào đâu ạ!”

“Đầu tiên, Đại Hạ không dám hành động! Bọn họ vừa mới bại trận, sĩ khí sụt giảm, không còn lòng chiến đấu gì nữa, có chiến chắc chắn cũng sẽ bại! Hơn nữa, thái tử lại đang ở trong tay chúng ta, bọn họ dám động thì chúng ta cũng dám giết!”

Nữ đế gật đầu: “Lời của ái khanh có lý!”

“Đại Hạ không dám hành động, Đại Viêm cũng không dám hành động! Vì bọn họ sợ sẽ bại trận giống như Đại Hạ, hậu quả mang tới thật sự quá nghiêm trọng! Nước lớn đánh lớn cũng không phải trò chơi!”

Nữ đế lại gật đầu: “Nói không sai!”

“Hai đại hoàng triều còn không dám hành động hiển nhiên các nước nhỏ khác càng không dám hành động hơn!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Cho nên bọn họ chủ yếu là phô trương thanh thế mà thôi, chúng ta tuyệt đối đừng bị bọn họ dọa sợ, tự loạn trước!”

“Nhưng lỡ như thật sự đánh vào đây thì sao?” Một lão thần hỏi.

“Nếu bọn họ muốn đánh thì chúng ta đánh!”

Lâm Bắc Phàm nói với dáng vẻ bệ vệ: “Sau khi có được đền bù từ Đại Hạ, lương thực của Đại Võ chúng ta sung túc, vật tư dư dả, hoàn toàn có thể chống đỡ qua nhiều trận chiến, hơn nữa, chúng ta vừa mới đánh bại Đại Hạ xong, sĩ khí đang thịnh, sợ bọn họ làm gì?”

Nhiệt huyết của các quan bị kích thích sục sôi.

“Đúng vậy, bây giờ chúng ta thừa vật tư, sĩ khí đang thịnh, sợ bọn họ làm gì?”

“Muốn đánh thì đánh, chúng ta chính là Đại Võ hoàng triều, từng sợ ai bao giờ?”

“Chúng ta dám đánh còn bọn họ dám không?”

Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói một cách hùng hồn: “Bệ hạ, bây giờ tình hình triều ta vừa mới chuyển biến tốt, dân chúng có thể trải qua cuộc sống tốt hơn! Dưới tình hình này, bọn họ dám đánh đúng là không xong với dân chúng đâu!”

“Không xong với dân chúng chính là không xong với thiên hạ, người thiên hạ đều sẽ ủng hộ triều ta đánh thắng trận này! Trên dưới một lòng, tất cả đoàn kết đồng lòng, nào có lý thua được?”

Các quan viên lại kích động hơn nữa.

“Chúng ta đồng lòng nhất trí, đồng tâm hiệp lực, nào có lý không thắng được?”

“Đánh đi, chúng ta tất thắng!”

“Điều mấu chốt nhất là trên tay chúng ta có xương rồng!”

Lâm Bắc Phàm kích động đến mức mặt mày đỏ gay: “Xương rồng đang ở triều ta, chứng tỏ điều gì?”

“Chứng tỏ thiên đạo ở ta, thiên ý ở ta, trời ở triều ta! Ngay cả ông trời cũng đã đứng về phía chúng ta rồi, trận này tất thắng, còn sợ phải gì nữa? Đánh!”

“Muốn xương rồng sao? Đừng nói thần không đồng ý mà dân chúng Đại Võ...”

Lâm Bắc Phàm hét lên: “Cũng tuyệt đối không đồng ý!”

Các quan cũng hô theo: “Tuyệt đối không đồng ý!”

Khí thế hừng hực!

Âm thanh chấn động trời cao!

Nữ đế nhìn mà tim đập như trống, công lực lừa đảo của người này càng ngày càng mạnh, hoặc là nói lợi ích từ bộ xương rồng quá lớn, hắn đã buộc chặt tất cả lợi ích vào với nhau, liều chết không lùi!

Nàng cũng vô cùng kích động, lớn tiếng nói: “Được! Các vị ái khanh nói chí phải! Bọn họ muốn đánh thì đánh! Trong tay chúng ta có bộ xương rồng, thiên đạo ở ta, tất cả đồng lòng, nào có lý không thắng được?”

“Bệ hạ thánh minh!” Các quan đồng thanh hô.

Vì thế, câu trả lời của Đại Võ rất nhanh đã truyền về các quốc gia: Ngươi muốn chiến vậy thì chiến, muốn xương rồng, tuyệt đối không có khả năng đâu!

Lại nhìn Đai Võ hoàng triều khẩn trương điều động binh mã, thanh thế khoa trương, các hoàng triều ngược lại không dám tùy tiện hành động!

Giống như Lâm Bắc Phàm đã nói, chuyện quân đội không phải việc nhỏ, bây giờ Đại Võ đã không phải là Đại Võ trước kia nữa rồi!

Đại Võ của hiện tại, đến ngay cả Đại Hạ hoàng triều đang hưng thịnh mà cũng có thể đánh bại được, khí thế đang lên, lương thực sung túc!

Xương rồng trong tay, quân dân trên dưới một lòng, thực lực mạnh hơn trước kia nhiều!

Muốn đánh bại Đại Võ của hiện tại để lấy được xương rồng nhất định phải đánh đổi cái giá nặng nề mới được!

Lỡ như bại trận vậy tổn thất càng lớn hơn!

Vì thế, bọn họ đổi một cách khác, đó là xúi giục nhân sĩ võ lâm ở nước mình tới kinh thành Đại Võ mưu đoạt xương rồng, còn mình thì ở đó đục nước béo cò.

Thế là nhân sĩ võ lâm xung quanh Quang Long Đài càng ngày càng nhiều.

Không chỉ tới từ Đại Võ mà còn tới từ Đại Hạ, tới từ Đại Viêm và từ các quốc gia khác nữa, bọn họ nhìn bộ xương rồng khổng lồ trên Quang Long Đài như hổ đói rình mồi.

“Đây chính là xương rồng sao? Thể hình siêu to khổng lồ như thế, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường rồi!”

“Đúng vậy, được đắm chìm trong thánh quang của bộ xương này mà trăm hoa đua nở! Có đôi khi trời đổ mưa lớn, từ đất tràn ra nước ngọt, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng rồng kêu.. trong thiên hạ còn có thần vật nào so được với bộ xương này sao?”

“Nghe nói bộ xương rồng này có công hiệu thần kỳ, mang theo bên người có thể gặp dữ hóa lành, có thể trị được bách bệnh, vào thời điểm mấu chốt còn có thể cứu người một mạng! Thậm chí còn có khả năng khiến người... trường sinh bất lão, phi thăng thành tiên!”

“Mấy thứ này đều là tin đồn, nhưng có một điều có thể xác định, đó chính là có người đã cảm ngộ được đại đạo thiên địa từ trên bộ xương rồng này, có tác dụng thúc đẩy cực lớn đối với võ học của bản thân!”
Chương 557 Chim mồi

“Là ai? Kẻ may mắn đó là ai vậy?”

“Chính là phủ doãn Lâm Bắc Phàm vẫn luôn sống bên cạnh bộ xương rồng này! Chỉ đáng tiếc đối phương là một kẻ đọc sách, không hiểu võ đạo, bằng không đã có cơ hội học được tuyệt học vô thượng từ bộ xương rồng này, trở thành anh hùng đỉnh cấp đương thời rồi!”

“Ôi! Đáng tiếc quá!”

Các cao thủ đều dao động vô cùng.

Nếu không phải bên dưới Quan Long Đài có rất nhiều cao thủ bảo vệ thì bọn họ đã sớm đi cướp rồi!

Nhìn thấy một màn này, Lâm Bắc Phàm quyết định kích thích bọn họ một chút.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía các môn phái, trông thấy một hòa thượng nhỏ ngơ ngác như con nai vàng, cười bảo: “Ha ha, chính là ngươi!”

Hắn sử dụng Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, một luồng ý chí tinh thần giáng xuống tiểu hòa thượng đó.

“Mây tím bao phủ, dịch kinh tẩy túy, chí dương nhiệt khí...” Tiểu hòa thượng mê mê tỉnh tỉnh, rơi vào trong giác ngộ.

Đúng lúc này, trên trời có một luồng sáng chiếu lên người tiểu hòa thượng, trông trang nghiêm vô cùng.

Một màn thần kỳ này khiến mọi người kinh ngạc đứng hình.

“Rốt... rốt... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Thiên Bảo làm sao vậy?”

“Tại sao lại có hiện tượng lạ như vậy?”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười đi qua: “Các vị đại sư đừng hoảng loạn! Vị tiểu sư phụ này thoạt nhìn... thoạt nhìn hình như giác ngộ rồi! Hắn có khả năng đã cảm ngộ được đạo lý thiên địa từ trên bộ xương rồng!”

“Giác ngộ rồi!” Mọi người lại ngạc nhiên.

Tuy rằng đã sớm biết được từ chỗ Lâm Bắc Phàm rằng bộ xương rồng này có thể khiến người ngộ đạo, thăng cấp cảnh giới tu vi, nhưng cho đến nay vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, thật sự quá thần kỳ!

“Yên lặng! Yên lặng! Mọi người đừng làm ồn đến Thiên Bảo!” Phương trượng trụ trì lớn tiếng nói.

Mọi người đều gật đầu, nín thở chỉ sợ quấy rầy đối phương, sau đó đúng lúc này, một màn thần kỳ hơn đã xảy ra.

Chỉ thấy khí thế quanh người tiểu hòa thượng lại từ từ tăng lên, nội lực càng lúc càng thâm hậu, cuối cùng giống như phá vỡ xiềng xích ràng buộc nào đó, ầm một tiếng đã đột phá, thực lực đạt đến một cấp bậc khác!

Đám người vây xem kích động vô cùng.

“Đột phá rồi! Hắn ta đột phá rồi!”

“Từ cưởng giả Cửu phẩm lập tức nhảy lên Bát phẩm! Tốc độ thật nhanh!”

“Xương rồng quả nhiên có thể gia tăng thực lực!”

Đại khái khoảng nửa nén nhang qua đi, khí tức của tiểu hòa thượng đã ổn định, thánh quang trên đầu cũng dần biến mất.

Hắn ta mơ màng mở mắt ra, bị một màn trước mặt dọa sợ hết hồn.

Chỉ thấy trước mặt hắn ta toàn người là người, người nào cũng nhìn hắn ta một cách nhiệt tình, giống như muốn nuốt hắn ta vào trong bụng vậy.

Tiểu hòa thượng sợ hãi, lập tức trốn sau lưng trụ trì Thiếu Lâm: “Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi người đều nhìn tiểu tăng? Trên mặt tiểu tăng có hoa sao?”

Trụ trì Thiếu Lâm mang vẻ mặt hiền từ: “Thiên Bảo, đừng sợ hãi, mọi người chỉ đang quan tâm ngươi mà thôi! Mau nói cho vi sư biết vừa rồi ngươi đã trải qua những gì, tại sao thực lực lại đột phá?”

Lúc này tiểu hòa thượng mới phát hiện ra thực lực của mình quả thật đã bất tri bất giác đột phá rồi!

Còn chưa kịp hào hứng lại phát hiện ra ánh mắt của mọi người càng cháy bỏng và tham lam hơn.

Hắn ta rụt cổ, run rẩy đáp: “A di đà phật! Tiểu tăng cũng không biết vừa rồi đã trải qua chuyện gì... Khi ấy tiểu tăng đang niệm Tâm Kinh thì đột nhiên đầu óc trống rỗng, có một tiếng nói to lớn và uy nghiêm vang lên giống như từ trời truyền xuống, hình như người đó đang truyền pháp, tiểu tăng bất tri bất giác ngủ quên! Khi tiểu tăng tỉnh lại thì nhìn thấy các vị đây!”

“Hắn truyền pháp gì hả, nói mau!” Có người vội hỏi.

Tiểu hòa thượng run cầm cập đọc ra: “Mây tím bao phủ, dịch kinh tẩy túy, chí dương nhiệt khí.”

Còn chưa được trăm chữ đã lại khiến các cao thủ có mặt ở đó hiểu ra, vô cùng kích động.

“Đây chắc chắn là một bản tuyệt học vô thượng!”

“Chưa đến trăm chữ nhưng chữ nào như châu ngọc, đã khiến lão phu nhận được lợi ích không nhỏ.”

“Bộ xương rồng này quả nhiên có thể giúp người ngộ đạo!”

“Sau đó thì sao? Sau đó là gì?” Có người giục.

Tiểu hòa thượng sợ hãi rụt cổ lại, nhỏ giọng đáp: “Sau đó hết rồi, tiểu tăng chỉ nhớ nhiêu đó thôi! A di đà phật!”

“Tiểu hòa thượng, có phải ngươi cố tình giấu diếm, không nói không?” Có người lớn tiếng chất vấn.

Trụ trì Thiếu Lâm đứng ra, nói một cách vô cùng tự tin: “Cho dù có giấu diếm thì đã sao? Đây là thứ mà đệ tử Thiếu Lâm ta đã ngộ ra, thuộc về Thiếu Lâm Tự ta, liên quan gì đến các ngươi?”

“Trụ trì Thiếu Lâm nói như thế là không đúng?”

“Tuy đây là thứ mà đệ tử Thiếu Lâm ngươi ngộ ra, nhưng pháp là xương rồng truyền thụ, nên thuộc về tất cả những người có mặt ở đây!”

“Thiếu Lâm Tự các ngươi muốn ăn mảnh chứ gì?”

Mắt thấy mọi người cãi nhau, tiểu hòa thượng gấp đến sắp khóc: “Thật sự không có mà, người xuất gia không nói dối!”

Mắt thấy tiểu hòa thượng không giống nói dối, mọi người đều mất mát hẳn.

Lại nhìn về phía bộ xương rồng to lớn bên cạnh, ánh mắt nóng rực hơn trước đó!

Xương rồng thật sự có thể giúp người ngộ đạo, nâng cao tu vi sao?

Đây là một ví dụ sống động đang xảy ra ngay dưới mí mắt của bọn họ!

Nhân sĩ võ lâm bên ngoài sân cũng không thể làm thinh được nữa!
Chương 558 Chỉ thu tiền tượng trưng mà thôi

“Bộ xương rồng này... thật sự có thể giúp người ngộ đạo!”

“Đây là chí bảo của võ lâm!”

“Bộ xương rồng là vật chí bảo trong thiên hạ, là của tất cả người trong thiên hạ, không thể bị các ngươi độc chiếm, chúng ta cũng có phần!”

“Giao xương rồng ra đây, bằng không đừng trách bản tọa không khách sáo!”

Những nhân sĩ võ lâm ở nước khác đều xông hết cả vào, muốn giành lấy bộ xương rồng, nhân mã triều đình nhao nhao tuốt đao, vô cùng cảnh giác.

Phương trượng Thiếu Lâm thân là minh chủ võ lâm đứng trước xương rồng, lớn tiếng nói với vẻ giận dữ: “Bảo vệ xương rồng, không thể để kẻ nham hiểm giành mất!”

“Rõ, minh chủ!”

Nhân sĩ võ lâm Đại Võ đồng loạt hưởng ứng, đôi bên đứng đối diện, giương cung bạt kiếm, tình hình khá căng thẳng!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm bước ra, tức giận nói: “Ồn ào cái gì? Mấy nhân sĩ võ lâm các người từ sáng đến tối cãi nhau không ngừng nghỉ, không phải động mồm thì là động thủ, có thể yên tĩnh một chút được không?”

Trụ trì Thiếu Lâm đi tới, giận dữ chỉ trích nhân sĩ võ lâm nước khác: “Lâm đại nhân, không phải bần tăng cứ đòi động thủ mà là bọn họ muốn cướp đoạt xương rồng! Xương rồng là vật chí bảo trong thiên hạ, nếu rơi vào tay kẻ gian ác chắc chắn sẽ gây họa cho sinh linh! Chúng ta thân là võ lâm chính phái, bảo vệ xương rồng là trách nhiệm của bản thân, tuyệt đối không thể để đám gian ác như bọn chúng cướp đi!”

“Không sai! Chúng ta đang bảo vệ xương rồng! Đây là chuyện mà những người hành hiệp trượng nghĩa như chúng ta nên làm!”

“Bọn chúng đều là ác nhân, tuyệt đối không thể để bọn chúng cướp mất xương rồng, gây họa cho sinh linh võ lâm được!”

“Muốn cướp xương rồng đi, trừ phi bước qua xác ta đã!”

...

Bên nhân sĩ võ lâm Đại Võ có cùng chung một kẻ thù, bọn họ kêu lên, những nhân sĩ võ lâm nước khác đều rất giận dữ.

“Nói ra khỏi mồm cũng không biết ngượng à! Các người là nhân sĩ chính đạo lẽ nào chúng ta không phải sao?”

“Rõ ràng các người ngậm máu phun người, muốn độc chiếm xương rồng!”

“Xương rồng là chí bảo trong thiên hạ, nên thuộc về tất cả người trong thiên hạ!”

“Ngươi đang đổi trắng thay đen, cho dù ta đồng ý thì đao trên tay ta cũng không đồng ý.”

...

Phương trượng Thiếu Lâm tức giận nói: “Nếu các ngươi đã ngu dốt không chịu tỉnh vậy chúng ta chỉ đành làm rõ trắng đen ngay tại đây! Bần tăng sẽ dùng thực lực để nói cho các ngươi biết Phật cũng có lúc trừng mắt tức giận!”

“Tới đi! Ta xem môn phái của Đại Võ các ngươi sẽ chống lại võ lâm hào kiệt toàn thiên hạ kiểu gì?”

“Được rồi, đừng có cãi nhau nữa!”

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng quát: “Các ngươi có suy nghĩ gì bản quan đều biết rõ hết! Nhưng bản quan phải nói cho các ngươi biết, chém giết lẫn nhau hoàn toàn không giải quyết được vấn đề! Lỡ như xương rồng vì thế mà bị hủy, mất đi tác dụng vốn có của nó vậy các ngươi có gánh nổi trách nhệm không?”

Mọi người dần bình tĩnh lại.

Lâm Bắc Phàm lại nói: “Lỡ như các ngươi không giành được bộ xương rồng mà bản thân lại hiến mất cái mạng, thậm chí còn liên lụy đến toàn môn phái thì sao, cần gì phải tội thế, các ngươi nói có đúng không nào?”

Âm thanh ở hiện trường trở nên nhỏ hơn rất nhiều.

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Cho dù ngươi may mắn cướp được xương rồng nhưng không hiểu cách sử dụng, vậy chẳng phải rất lãng phí, uổng công làm lời cho người khác hay sao?”

Ngón tay hắn chỉ vào tiểu hòa thượng và nói: “Các ngươi xem, ở đây tập trung mấy nghìn người nhưng ngoại trừ bản quan ra cũng chỉ có tiểu hòa thượng này có thể nhận được cơ duyên từ xương rồng, một trong một nghìn! Trong các ngươi lại có mấy người có thể nhận được cơ duyên?”

Lúc này, mọi người đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Nghĩ cẩn thận về lời của Lâm Bắc Phàm lại phát hiện ra quả thật vô cùng có lý, nếu xương rồng vì thế mà bị hủy vậy bọn họ cũng lỗ to!

Cho nên, vì một chút xíu lợi ích nhìn thấy nhưng không cảm giác được đó mà đánh đổi bằng cái giá to lớn như vậy là hoàn toàn không đáng!

“Vậy ngươi nói xem phải làm sao đây? Lẽ nào kêu chúng ta ngồi nhìn, làm thinh hay sao?” Một cao thủ nước khác tức giận nói.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Thế này còn không đơn giản hay sao? Có câu ông trời có đức hiếu sinh! Lại có câu, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín! Bất cứ chuyện gì đều để lại một con đường sống! Chỉ cần mỗi người các ngươi trả cho bản quan ba vạn lượng bạc vậy bản quan sẽ cho các ngươi cơ hội lại gần xương rồng, có thể có được tạo hóa hay không còn phụ thuộc vào bản thân các ngươi!”

Nhân sĩ võ lâm các nước: “Đậu má!”

Hóa ra là muốn đòi tiền à, đồ cẩu quan nhà ngươi!

Một cao thủ nước khác trong số đó chỉ ngón tay vào đám người Thiếu Lâm, Võ Đang, tức giận bảo: “Vậy bọn họ thì sao? Tại sao bọn họ chỉ cần trả một vạn lượng?”

“Cái này có thể giống nhau được sao?”

Lâm Bắc Phàm phản bác: “Bọn họ đều là danh môn chính phái, chủ yếu là tới để bảo vệ xương rồng, lòng mang nghĩa lớn, bản quan vô cùng khâm phục cho nên chỉ thu một vạn lượng bạc cho có!”

Khóe miệng của đám người Thiếu Lâm và Võ Đang đều co rút.

Mỗi người một vạn lượng bạc chỉ là cho có thôi á? Ngươi đã sắp vơ vét sạch môn phái của bọn ta rồi đấy!
Chương 559 Ngươi thật giỏi kiếm tiền

Lúc này, chưởng môn của một môn phái đứng ra nói với vẻ đứng đắn: “Thật ra kiếm phái Đại Vũ chúng ta cũng là danh môn chính phái, chỉ là không lệ thuộc vào võ lâm Đại Võ, nhưng chúng ta cũng có tấm lòng phò trợ chính nghĩa, cho nên vượt nghìn dặm xa xôi tới Đại Võ để bảo vệ xương rồng, vẫn mong Lâm đại nhân đồng ý!”

“Hóa ra là vậy!”

Lâm Bắc Phàm vô cùng cảm động: “Nể mặt tấm lòng thành của các ngươi, bản quan chỉ thu của ngươi một vạn lượng bạc!”

Chưởng môn của kiếm phái Đại Vũ mừng rơn: “Cảm ơn Lâm đại nhân!”

Giao tiền xong, hắn ta đi về phía Lâm Bắc Phàm.

Những môn phái khác cũng hiểu ra, nhao nhao tự báo tên họ, hóa ra đều là danh môn chính phái của các nước.

Bọn họ mạnh mẽ bày tỏ tới đây là để bảo vệ xương rồng, hy vọng Lâm Bắc Phàm thành toàn cho tấm lòng của bọn họ.

Lâm Bắc Phàm càng ngày càng cảm động, trên đời vẫn có nhiều người tốt thật!

Hắn ngậm nước mắt nhận tiền của bọn họ, sau đó để bọn họ vào trong!

Trụ trì Thiếu Lâm kéo tay áo của Lâm Bắc Phàm, hỏi với vẻ khó xử: “Lâm đại nhân, thế này không ổn cho lắm thì phải? Dù sao bọn họ cũng là danh môn của nước khác, có câu chim sẻ sao biết được chí chim hồng mà.”

Lâm Bắc Phàm vừa vui vẻ nhận tiền vừa nhỏ giọng đáp: “Phương trượng đại sư, thật ra bản quan cũng vì tốt cho các ngươi thôi!”

Trụ trì Thiếu Lâm sững sờ: “Vì tốt cho bọn ta á?”

“Đúng vậy, vì tốt cho các ngươi, cũng vì tốt cho tất cả chúng ta!”

Hắn nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ: “Mọi người đều tới đây vì bộ xương rồng, nếu như đánh nhau, cho dù ai thắng ai thua thì đều sẽ tổn thất nghiêm trọng! Vậy còn không bằng tốn tiền diệt họa, ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt, ngươi nói xem như vậy không ổn hay sao?”

Trụ trì Thiếu Lâm lườm Lâm Bắc Phàm một cái, chúng ta là tốn tiền diệt họa, chỉ có mình ngươi là kiếm chác thôi!

Nhưng suy tính kỹ lại phát hiện lời hắn nói chưa chắc đã không có lý.

Nếu thật sự đánh nhau, bọn họ sẽ phải đối mặt với nhân sĩ võ lâm của các nước khác, thật sự không thể đánh lại được!

Không bằng hy sinh một chút lợi nhỏ để bảo toàn thực lực của mình!

Nhân sĩ võ lâm của các nước khác thật ra cũng có suy nghĩ như vậy.

Bọn họ vượt đường xá xa xôi tới Đại Võ là vì cơ duyên từ xương rồng chứ không phải để đánh nhau!

Dù sao đây cũng là địa bàn của Đại Võ, làm ầm lên sẽ không có lợi cho bọn họ, cho nên không bằng tốn chút tiền diệt họa!

Vì thế nhân sĩ võ lâm các nước tập trung ở đây trông có vẻ vô cùng ôn hòa…

Thế nhưng người tới từ các hoàng triều lại không được hài lòng cho lắm.

Bọn họ xúi giục môn phái giang hồ bên mình qua đây thật ra là để làm loạn Đại Võ, sau đó nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, xem có cơ hội cướp xương rồng hay không?

Nhưng bây giờ mọi người đều hòa hợp như thế, còn làm ầm cái gì nữa?

Lúc này, một võ giả Tiên Thiên đỉnh phong đột nhiên lao về phía Lâm Bắc Phàm với khí thế hừng hực.

“Nói đi nói lại thật ra chỉ có tên tham quan nhà ngươi nhân cơ hội phát tài mà thôi! Vậy mà còn tham đến đầu bản tọa, đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi! Bản tọa giết ngươi trước rồi cướp xương rồng!”

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, hắn ta đã lao tới trước mặt Lâm Bắc Phàm rồi.

“Lâm đại nhân cẩn thận!”

“Lâm đại nhân!”



Mọi người đều trợn tròn mắt!

Lâm Bắc Phàm vẫn thờ ơ, lão hòa thượng Tịnh Đài vẫn luôn canh chừng bên cạnh xương rồng chợt mở hai mắt.

Cơ thể hắn ta hóa thành một tia sáng xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm, tung một chưởng ra.

“Ầm!”

Vị võ giả Tiên Thiên đỉnh phong đó phun máu, bay ngược ra sau, ngã xuống đất không rõ sống chết.

Một màn này khiến tất cả mọi người đều chấn động!

Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn mọi người, đặc biệt là mấy người đang rục rịch định ra tay kia mà mỉm cười: “Còn ai nữa?”

Không ai đáp lời, mọi người đều trở nên ngoan ngoãn hẳn.

Vì thế Lâm Bắc Phàm lại tham ô được hơn một nghìn vạn lượng bạc từ đây.

Các hoàng triều khác nhìn thấy toàn bộ nhân sĩ giang hồ bên mình ngoan ngoãn im thin thít, không có cách nào lấy được bộ xương rồng, vì thế lại mua chuộc Lâm Bắc Phàm, hy vọng có thể lấy được một ít xương rồng từ hắn.

Đối với việc tiền dâng đến cửa này hiển nhiên hắn đều nhận hết, cũng thu được hơn hai nghìn vạn lượng bạc từ đây.

Có thể nói từ lúc bộ xương rồng xuất hiện cho tới nay, thông qua đủ các các hoạt động của hắn đã thu được hơn sáu nghìn vạn lượng, gần như là lột một tầng da của các thế lực.

Bạch Quan âm quan sát tất cả những chuyện này vô cùng cạn lời: “Ngươi thật giỏi! Thông qua xương rồng kiếm được một khoản tiền trong tay các thế lực! Ở phương diện tham ô tiền này ta xin kính ngươi là người mạnh nhất!”

“Cảm ơn đã khen!” Lâm Bắc Phàm đắc ý kiêu ngạo.

Lúc này, hai người bọn họ đang đứng trên núi cao phía xa, nhìn vòng vây bên ngoài bộ xương rồng cách đó mấy dặm toàn là võ giả đông nghìn ghịt.

Bọn họ tĩnh tâm cảm ngộ và tu luyện, hy vọng có thể thông qua bộ xương rồng nhận được cơ duyên, nhưng hoàn toàn không biết tất cả đều vô dụng.
Chương 560 Xương rồng bay về trời

“Bộ xương rồng đó, đến bây giờ ta vẫn chưa nhìn ra được là thứ gì!”

Bạch Quan âm tò mò hỏi: “Ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc đó là thứ gì không?”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Thật ra đó chỉ là di thể của một con thú lớn mà thôi! Con thú lớn này sinh sống ở biển sâu, tên là cá voi! Bởi vì thể hình vô cùng to lớn nên thường được người ta gọi là cá côn!”

“Vì con thú này sống trong biển sâu cho nên rất ít người biết! Xương của nó càng không có bao nhiêu người nhận ra hơn! Đây chỉ là xương của động vật bình thường, không có gì hiếm lạ cả!”

Bạch Quan âm càng thêm cạn lời, chỉ dựa vào bộ xương thú bình thường mà lừa toàn bộ người trong thiên hạ!

Nàng không chỉ khâm phục thủ đoạn của Lâm Bắc Phàm mà càng khâm phục sự gan dạ sáng suốt của hắn hơn!

Bạch Quan âm im lặng một lúc rồi nói: “Bây giờ cũng đủ rồi! Ta biết được từ đường thông tin của mình đã có một vài Tông Sư nghe được chuyện này và đang tới kinh thành! Còn có các quốc gia khác cũng chuẩn bị phái cao thủ tới đây hòng đoạt xương rồng! Cường giả đông đúc, cho dù thực lực của ngươi mạnh mẽ cũng khó tránh khỏi được cái này mất cái khác!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Nói cũng đúng, tiền đã kiếm đủ rồi, vở kịch cũng nên kết thúc thôi!”

Lâm Bắc Phàm vung tay, mây đen tập trung trên bầu trời kinh thành, cùng với mấy tia chớp lập lòe, sau đó trông có vẻ như sắp đổ mưa.

Nhưng đám người ngây người xung quanh Quan Long Đài cũng không hề tránh mưa, ngược lại còn vô cùng mừng rỡ.

“Lại là trời đổ mưa rào!”

“Mỗi lần tắm mưa đều cảm giác trăm bệnh khỏi hết, cả người nhẹ nhàng khỏe mạnh!”

“Đây là rồng thần ban phúc cho chúng ta!”

Trong sự mong chờ của mọi người, quả nhiên trên trời đổ cơn mưa rào, đắm chìm trong màn mưa thánh này, mọi người chỉ cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái giống như đã giải sạch toàn bộ tai ách.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm duỗi tay phải ra: “Xương rồng… lên!”

Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, dùng tinh thần khống chế vật chất!

Vì thế trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy bộ xương rồng mà bọn họ bảo vệ cả ngày lẫn đêm lại đang nhúc nhích rồi từ từ bay lên, hướng về phía trời cao.

“Xương rồng… lại bay lên kìa!”

“Xương rồng sắp hiển linh rồi!”

“Rồng thần phù hộ!”



Mọi người vô cùng kích động!

Rất nhiều người không rõ chân tướng còn thành kính quỳ lạy, hy vọng có thể được rồng thần ban phúc.

Đối với lời cầu nguyện của mọi người, xương rồng cũng chẳng có phản ứng gì hết mà giống như vật sống, như rồng thật lượn vòng trong gió mưa, sau đó càng bay càng cao, càng bay càng cao, càng bay càng cao…

“Không đúng! Xương rồng định bay đi!”

“Xương rồng! Đừng đi, ta vẫn chưa ngộ được tuyệt thế võ học trong đó nữa mà!”

‘Xương rồi, ở lại cho ta!”



Đám nhân sĩ võ lâm kích động vô cùng.

Đối với bọn họ mà nói xương rồng chính là cơ hội đột phá của bọn họ, là chí bảo tối thượng mang tới thực lực cho bọn họ, bây giờ lại im hơi lặng tiếng định bay đi.

Trong lúc nhất thời, lập tức có mấy chục vị cao thủ bay lên trời lao về phía xương rồng.

Vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh: “Sấm… diệt!”

Cùng với hắn vừa dứt lời, trong bầu trời xuất hiện mấy đường sấm sét bổ về phía đám võ giả đang lao lên trời.

“Ầm!”

Tốc độ của người nào có nhanh được bằng sét!

Trong nháy mắt, tất cả đều bị sét đánh trúng, cả người cháy đen rơi xuống.

Cũng may mà sở hữu một thân võ công tốt, bằng không dưới mấy đường sấm sét này đã bị đánh tan thành tro bụi rồi!

“Đây là ý trời!”

Một vị lão giả lớn tiếng kêu lên: “Xương rồng là chí bảo để lại trong nhân gian, vốn không nên thuộc sở hữu của nhân gian, cho nên bây giờ muốn bay về trời rồi! Tùy ý cưỡng cầu sẽ chỉ rước lấy hình phạt từ trời mà thôi!”

Lời này vừa nói ra đã có được sự tán đồng của rất nhiều người.

“Bản tọa không tin! Bản tọa nhất định phải giữ xương rồng lại!”

Một vị cường giả Tiên Thiên đỉnh phong lao lên trời.

Trong nháy mắt, ông trời giống như bị chọc giận mà giáng mấy đường sấm sét xuống.

“Ầm!”

“Ầm!”

Tất cả đều bổ lên người vị cường giả Tiên Thiên đỉnh phong đó.

Hắn ta không kịp phản ứng, trực tiếp hóa thành tro bụi.

Lần này không ai dám tùy tiện hành động nữa, chỉ có thể nhìn xương rồng bay đi càng ngày càng cao với vẻ không cam lòng…

Thẳng đến cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy nữa.

“Xương rồng… thật sự bay đi mất rồi!”

Rất nhiều người kêu lên buồn bã.

Chuyện này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ!

Xương rồng hiển linh, bay về trời trong mưa to gió lớn! Bất cứ kẻ nào ngăn cản đều sẽ bị sét đánh!

Đủ loại lời đồn vẽ thêm màu sắc thần bí lên bộ xương rồng khiến mọi người càng thêm tin chắc, không nghi ngờ gì về xương rồng hơn!

Chỉ là đáng tiếc, xương rồng đi rồi, có khả năng cũng sẽ không trở về nữa, chỉ để lại tiếc nuối và thẫn thờ.

Bởi vì xảy ra một chuyện lớn như vậy, Lâm Bắc Phàm thân là người bảo vệ xương rồng không thể đổ trách nhiệm cho người khác, lập tức vào cung báo cáo chuyện này.

Cuối cùng hắn thỉnh tội với vẻ mặt áy náy: “Bệ hạ, vi thần không bảo vệ tốt xương rồng, xin bệ hạ trách tội!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom