• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (3 Viewers)

  • Chương 561-565

Chương 561 Không tính là gì cả

Sau khi nghe hắn báo cáo xong, trong lòng nữ đế lén thở ra một hơi, cuối cùng chuyện này cũng kết thúc!

Còn không kết thúc nữa, tim của nàng sắp không chịu được mất!

Nữ đế hơi lắc đầu, cười bảo: “Lâm ái khanh, chuyện này cũng không thể trách ngươi! Xương rồng linh nghiệm, nó muốn rời đi, những phàm nhân như chúng ta không thể cản được, bất cứ kẻ nào ngăn cản đều sẽ bị sét đánh! Ngươi đã làm rất tốt rồi!”

“Cảm ơn bệ hạ đã hiểu cho!” Lâm Bắc Phàm cảm động rơi nước mắt.

Nữ đế đứng dậy, lộ ra dáng người thướt tha, cười bảo: “Lâm ái khanh, bây giờ cũng tối rồi, đã ăn tối chưa? Rất lâu rồi chưa ăn lẩu thì phải, không bằng đi ăn lẩu cùng trẫm đi!”

Lâm Bắc Phàm có hơi sững sờ!

Xương rồng bay đi rồi, mộng trường sinh của ngươi tan thành mây khói mà sao trông ngươi lại hơi vui thế kia?

Lại còn mời ta ăn lẩu nữa?

Loại chuyện này làm sao có thể nhịn được?

“Tuân chỉ, thưa bệ hạ!”

Bên ngoài vì chuyện xương rồng bay đi mà ồn ào huyên náo đến mức long trời lở đất, còn Lâm Bắc Phàm và nữ đế lại ở trong hoàng cung ăn lẩu một cách thảnh thơi, nhìn vũ đoàn cung đình ca hát nhảy múa.

Xương rồng bay về trời, cơ duyên không còn nữa, các võ giả lại nán lại hai ngày, cuối cùng tiếc nuối rời đi.

Dân chúng kinh thành cũng tỉnh ngộ từ trong cơn mê, trở về công việc cày cấy.

Dường như mọi thứ ở kinh thành đều khôi phục lại như thường.

Chỉ là khi quá mức nhàn rỗi, mọi người lại không nhịn được mà bàn đến chuyện của xương rồng, ví dụ như tiểu quận chúa.

Chỉ thấy hai tay nàng chống cái đầu nhỏ, đôi mắt cụp xuống, nói với vẻ buồn bã ỉu xìu: “Vậy mà xương rồng lại tự bay đi, tiếc quá đi mất! Ta vẫn muốn thử dùng xương hầm canh xem rốt cuộc có vị gì?”

Lâm Bắc Phàm tức giận nói: “Ngậm miệng! Xương rồng chính là thần vật, làm sao có thể dùng để ninh xương uống?”

Tiểu quận chúa chậc một tiếng: “Lúc đầu chính ngươi nói dùng xương rồng hầm canh trước mà! Ngươi đã nói dùng xương rồng hầm canh cho người dân cả nước đều có thể được uống một hớp, ngươi còn bất kính hơn ta!”

Lâm Bắc Phàm lặng lẽ ngồi xuống.

Tiểu quận chúa thật sự càng ngày càng không đáng yêu, luôn vạch trần hắn.

Lúc này, tiểu quận chúa kích động ôm cánh tay của Lâm Bắc Phàm: “Đúng rồi Lâm Bắc Phàm, cả ngày ngươi canh chừng xương rồng, chắc hẳn có cơ hội lấy được xương rồng chứ? Có thể chia cho ta một ít được không?”

Lâm Bắc Phàm bắt đầu cảnh giác: “Đừng nói lung tung, trên tay ta nào có xương rồng? Đây là phạm pháp, là tội khi quân, ta nào dám làm ra chuyện như vậy?”

“Đừng lừa ta, chuyện khi quân ngươi làm còn ít sao? Hơn nữa loại người như ngươi cứ có lợi là múc hết, có đồ tốt chắc chắn sẽ đựng vào túi trước tiên, cho nên ngươi chắc chắn đã lén cất một phần xương rồng rồi!”

Tiểu quận chúa nhỏ giọng bảo: “Lâm Bắc Phàm, ta chỉ muốn nếm thử vị của nó thôi, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài đâu!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Khỏi cần thử, không ngon đâu!”

Đôi mắt của tiểu quận chúa sáng ngời: “Ngươi ăn rồi? Vị thế nào hả, mau nói cho ta!”

Lâm Bắc Phàm nhỏ gọng đáp: “Ta chưa từng thử nhưng Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu từng liếm bột xương rồng ngay trước mặt ta! Hắn nói với ta vị của xương rồng hơi tanh, còn hơi mặn, giống như ăn đất ấy!”

“Xem ra vị quả thật hơi tệ! Sau khi hắn ta ăn xong có phản ứng gì không?”

“Có!” Lâm Bắc Phàm ra sức gật đầu.

Đôi mắt của tiểu quận chúa sáng như đèn pha: “Có phản ứng gì?”

“Hắn ta tiêu hóa kém, ẻ chảy!”

Tiểu quận chúa: “…”

Mọi chuyện ở kinh thành vẫn như cũ.

Nhưng dưới sự quản lý của Lâm Bắc Phàm, kinh thành phát triển càng ngày càng tốt lên, đời sống nhân dân tốt rồi sẽ có thêm một vài mục tiêu theo đuổi.

Ví dụ mấy món ngon như Bụt Nhảy Tường và lẩu mà Lâm Bắc Phàm tạo ra đã dần dần truyền từ trong cung ra ngoài, trở thành một trong những món ngon ở kinh thành, rất nhiều người đều muốn ăn thử một miếng, hưởng thụ một lần.

Ngay cả thanh lâu làm ăn cũng tốt hơn không ít.

Mỗi lần khi Lâm Bắc Phàm đi ngang qua đều sẽ được các cô nương ở Bách Hoa Phường gọi mời.

“Lâm đại nhân, ngươi không tới nữa, các cô nương rất nhớ ngươi!”

“Lên đây ngồi tí đi mà!”

“Còn không tới, chúng ta sẽ mỏi mắt mong chờ mất!”



Đối với lời mời chào của các cô nương, xưa nay Lâm Bắc Phàm đều đáp một cách uy vũ bất khuất: “Các ngươi nghĩ đẹp nhỉ! Cho dù các ngươi có mỏi mắt mong chờ cũng đừng hòng có được ta!”

Một đường tuần tra, hắn vô cùng hài lòng, ngoại trừ mấy cô nương ở Bách Hoa Phường.

Lúc này, hắn nhìn thấy một bóng người xinh đẹp màu tím quen thuộc: “Tử Nguyệt cô nương, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe cả chứ.”

Giai nhân trước mặt chính là Tử Nguyệt công chúa đã mấy tháng chưa gặp.

So với mấy tháng trước, nàng trở nên càng tự tin hơn, vẻ mặt càng phấn chấn hơn, có khả năng là chiến sự ở Võ Tây đã mang tới tự tin cho nàng!

“Chào phủ doãn đại nhân!”

Tử Nguyệt công chúa mỉm cười: “Mấy tháng không gặp, chúc mừng đại nhân lại thăng chức! Tỏa sáng rực rỡ trong trận chiến Hổ Lao Quan, đánh bại Đại Hạ! Quả nhiên ngươi là thiên tài quân sư số một, số hai thiên hạ!”

Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ khiêm tốn: “Tử Nguyệt cô nương quá khen rồi, thế này không tính là gì cả!”
Chương 562 Gặp lại Tử Nguyệt

Tử Nguyệt công chúa hơi cạn lời!

Đại Hạ chính là một trong ba quốc gia mạnh nhất thiên hạ hiện nay, mạnh hơn Đại Võ ba phần!

Ngươi lấy yếu đánh mạnh, đánh bại Đại Hạ chỉ trong vòng chưa tới một tháng ngắn ngủi mà không tính là gì sao, vậy thế nào mới tính?

“Lâm đại nhân, có đôi khi quá mức khiêm tốn chính là tự đại đấy!” Tử Nguyệt công chúa cười bảo.

“Hảo hán không khoe khoang thành tích trước kia, đừng nói cái này nữa! Tử Nguyệt cô nương, sao ngươi lại tới đây, có phải gặp phải vấn đề gì rồi không?” Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.

Ánh mắt của Tử Nguyệt công chúa u oán giống như đang nhìn một kẻ phụ lòng: “Lâm đại nhân, lẽ nào không có việc thì không thể tới thăm ngươi sao?”

Lâm Bắc Phàm giận dữ nói: “Công chúa, ngươi đừng chỉ nhìn ta, nhớ phải mang theo ít đặc sản địa phương nữa chứ!”

Tử Nguyệt công chúa nghiêng đầu, hỏi với vẻ khó hiểu: “Đặc sản địa phương gì? Bên Võ Tây toàn là đất không!”

“Đối với ta mà nói tiền bạc giống như cặn bã, đây chính là đặc sản địa phương!” Lâm Bắc Phàm đáp.

Khóe môi của Tử Nguyệt công chúa hơi co rút: “Lâm đại nhân, ngươi vẫn không thay đổi!”

Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng, nói với vẻ hơi buồn bã: “Tử Nguyệt cô nương, ngươi nói lời này không đúng rồi! Con người đều sẽ thay đổi, thật ra ta đã thay đổi rồi, trước đây ta rất tham tiền, còn bây giờ…”

Tử Nguyệt công chúa quan tâm hỏi: “Bây giờ không tham nữa?”

“Bây giờ càng tham hơn! Không đến ba trăm vạn lượng bạc thì đừng hòng thỏa mãn lòng tham của ta!”

Tử Nguyệt công chúa: “…”

Nàng nhìn dung mạo đẹp trai ngời ngời của Lâm Bắc Phàm mà rất muốn đánh hắn một trận, sau đó mở miệng nói với vẻ buồn bã: “Lâm đại nhân, có thể đừng nhắc đến tiền được không, nhắc đến tiền sẽ tổn hại tình cảm!”

“Nhưng nhắc đến tình cảm sẽ tốn tiền!”

Lâm Bắc Phàm cũng u ám mở miệng: “Tử Nguyệt cô nương, mỗi lần tới ngươi đều muốn dùng sắc dụ dỗ ta, muốn dùng tình cảm mua chuộc ta! Nhưng ta thà rằng bị ngươi dùng tiền đập chết cũng không muốn chết dưới sự dịu dàng của ngươi! Giữa ta và ngươi có thể thiết chút chiến lược và nhiều chút chân thành được không?”

Tử Nguyệt công chúa nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt hoang mang, đột nhiên phụt một tiếng bật cười: “Ha ha! Lâm đại nhân, mỗi lần nói chuyện với ngươi đều rất vui vẻ! Tiểu nữ tử có chuyện muốn bí mật bàn với Lâm đại nhân, mời Lâm đại nhân!”

“Tử Nguyệt cô nương, mời!”

Tử Nguyệt công chúa mời Lâm Bắc Phàm vào trong khuê các của mình.

Thị nữ rót trà cho hai người, sau khi châm hương lên lại lặng lẽ lùi khỏi phòng.

Cô nam quả nữ cùng ở chung một phòng, người nữ trong đó còn có tiền án tử sử, Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà run cầm cập.

“Quân sư, ngươi lạnh sao?” Tử Nguyệt công chúa quan tâm hỏi.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không lạnh!”

“Không lạnh vậy sao ngươi run?” Tử Nguyệt công chúa tức giận hỏi.

“Chủ yếu là sợ!” Lâm Bắc Phàm đáp.

“Sợ?” Tử Nguyệt công chúa nghi ngờ khó hiểu.

“Chủ yếu là sợ ngươi, ta sợ ngươi lại không nhịn được mà nhào tới, chiếm lời của ta!”

Lâm Bắc Phàm rúm ró: “Mẹ ta từng dặn ta, con trai chính là quần thể yếu thế, ra ngoài nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt.”

Tử Nguyệt công chúa: “…”

Lâm Bắc Phàm càng run hơn: “Công chúa, ngươi đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta có được không? Ta sợ lắm!”

Khóe miệng của Tử Nguyệt công chúa co rút: “Quân sư yên tâm, bản cung sẽ không lộn xộn!”

“Thật sao?” Lâm Bắc Phàm mang vẻ mặt mong chờ.

“Thật!”

Tử Nguyệt công chúa nghiêm túc nói: “Cho dù bản cung lộn xộn, ngươi cũng không thể cản được! Khà khà…”

Lâm Bắc Phàm nổi giận: “Cho dù ngươi có được thân xác ta cũng không có được trái tim ta đâu!”

Tử Nguyệt công chúa cười khanh khách: “Quân sư, có được thân xác ngươi, tim ngươi còn xa nữa sao? Đến khi đó mang thai con của ngươi rồi, bản cung không tin ngươi sẽ không chút động lòng!”

Lâm Bắc Phàm tức đến run người: “Sao ngươi có thể như vậy được? Đứa trẻ vô tội, có chuyện gì cứ nhắm vào ta!”

Tử Nguyệt công chúa cười nghiêng ngả: “Quân sư, nói chuyện với ngươi thật quá vui vẻ! Ha ha…”

Nữ đế đang nghe lén trên lầu các hơi dại ra.

Không biết tại sao nhìn bộ dáng liếc mắt đưa tình của bọn họ, trong lòng lại nổi lên chút ghen tuông, nàng ta bất mãn nghiến răng nói: “Hừ! Đôi cẩu nam nữ!”

Bạch Quan âm ở bên cạnh nở nụ cười, chỉ cảm thấy một màn này rất thú vị.

Trong lầu các, Tử Nguyệt công chúa cuối cùng cũng cười xong: “Được rồi quân sư, không nói đùa nữa, chúng ta bàn chuyện chính đi!”

“Mời công chúa nói, bản quan xin rửa tia lắng nghe!”

Tiếp sau đó, Tử Nguyệt công chúa báo cáo với Lâm Bắc Phàm tình hình ở Võ Tây.

Mấy tháng này, bọn họ dựa vào lý luận cách mạng của Lâm Bắc Phàm và ba phương pháp chiến tranh lớn đã phát triển hừng hực khí thế ở vùng đất Võ Tây, thế như chẻ tre, có thể dùng “vừa bắt đầu đã không thể cứu vãn được” để hình dung!

“Tuy binh mã Võ Tây mạnh mẽ nhưng dựa vào chiến lược của quân sư, chúng ta đánh rất thuận buồn xuôi gió! Vốn chúng ta có hơn mười vạn lính chính quy, bây giờ đã phát triển đến gần hai mươi vạn!”

“Quân dự bị của chúng ta phát triển càng mạnh hơn, bây giờ đã đến hơn trăm vạn người, trên cơ bản mỗi một thôn trang đều có người của chúng ta, ngay cả trong các doanh đội bên trong quân Võ Tây cũng có!”

“Chính vì vậy, chúng ta càng đánh càng mạnh, Võ Tây vương lại càng đánh càng yếu! Đến hiện tại, bọn họ đã tổn thất gần mười vạn binh!”

“Ví dụ như như trận ở thôn Sa, chúng ta đã tiêu diệt ba nghìn kẻ địch! Ở trận chiến thôn Đại Lương, chúng ta đã tiêu diệt hơn sáu nghìn kẻ địch…”
Chương 563 Không thể giúp được

Tử Nguyệt công chúa nói không ngừng nghỉ, càng nói mặt mày càng phấn khởi.

Lâm Bắc Phàm đúng lúc cổ vũ: “Công chúa, ngươi thật lợi hại!”

“Cảm ơn quân sư đã khen!”

Khóe miệng của Tử Nguyệt công chúa vẽ lên một độ cung ưa nhìn, trong lòng tràn đầy sự đắc ý.

Được người khác khen không tính là gì, nhưng được Lâm Bắc Phàm khen ngợi khiến nàng vui muốn chết.

Dù sao Lâm Bắc Phàm cũng chính là quân sư đỉnh cấp một tay lập ra chiến lược Võ Tây, là nhân tài số một thiên hạ!

Có được sự tán thành của hắn còn hơn nghìn vạn lời nói của người khác!

“Nhưng bây giờ chúng ta cũng gặp phải một vài vấn đề!”

“Vấn đề gì?”

Tử Nguyệt công chúa nghiêm túc nói: “Bởi vì Võ Tây vương nhiều lần bại trận, hao binh tổn tướng, lại thiếu thốn lương thực nên phát triển vô cùng khó khăn, vì vậy hắn ta lại mập mờ liên lạc với Đại Nguyệt vương triều, hy vọng đối phương có thể cung cấp lương thảo và vũ khí!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đây là chuyện hiển nhiên! Toàn bộ vật tư cung ứng của Võ Tây vương đều đã bị triều đình chặt đứt, hắn ta muốn phát triển cũng chỉ có thể tự mình lo liệu, vốn dĩ vẫn có thể miễn cưỡng duy trì!”

“Nhưng từ sau khi các ngươi nhảy ra, hắn ta cũng không còn cách nào khác, không thể không liên lạc với Đại Nguyệt vương triều để cầu chi viện! Nhưng chút vấn đề này chắc hẳn không làm khó được công chúa ngươi chứ?”

“Quả thật không làm khó được! Đại Nguyệt vương triều tới thì càng tốt, thù mới hận cũ tính luôn một thể!” Tử Nguyệt công chúa nói một cách vừa tự tin vừa tràn đầy thù hận.

Bây giờ nàng đã không tính là tàn binh bại tướng nữa rồi.

Chiếm cứ một vùng đất, trong tay có hai mươi vạn binh lính, đây chính là sự tự tin của nàng.

“Chủ yếu là vấn đề thứ hai, không biết phải làm sao mới tốt cho nên đặc biệt tới đây xin quân sư chỉ dạy!”

“Vấn đề thứ hai là gì?”

“Quân sư, mấy tháng qua sự phát triển của Tà Nguyệt chúng ta có thể nói là thay đổi theo từng ngày, mỗi ngày một khác! Nhưng chính vì phát triển quá nhanh nên lương thực của chúng ta đã dần không cung ứng kịp!”

Tử Nguyệt công chúa nói với vẻ buồn vui lẫn lộn: “Đông người thì có lợi của đông người nhưng cũng có hại, đó chính là vô cùng tốn lương thực! Lúc vốn chỉ có mười vạn người, chúng ta còn có thể thông qua tự mình trồng trọt và cướp lương thực của quân Võ Tây, hoặc là mua lương thảo từ bên ngoài vận chuyển tới, miễn cưỡng có thể giải quyết vấn đề này.”

“Nhưng bây giờ người thật sự đông quá, mỗi ngày ăn cơm đều là một gánh nặng khổng lồ! Lương thực, có đôi khi không phải có tiền là có thể mua được, cho dù mua được lương thực nhưng muốn vận chuyển lương thực vào Võ Tây cũng là một vấn đề lớn…”

Cuối cùng Tử Nguyệt công chúa tổng kết: “Cho nên chúng ta muốn tiếp tục phát triển lớn mạnh nhất định phải giải quyết được vấn đề cung cấp lương thực.”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Nói đúng! Bất cứ trận đánh nào đến cuối cùng, so ra đều là vấn đề hậu cần! Lương thực của ai sung túc, vũ khí của ai đầy đủ, vậy phần thắng của kẻ đó sẽ lớn hơn!”

Nữ đế trên lầu các không nhịn được mà gật đầu.

Đánh trận đánh đến cuối cùng đều là so hậu cần, lương thực của ai nhiều hơn, vũ khí của ai tốt hơn thì phần thắng của kẻ đó lớn hơn.

Không có lương thực thì ngay cả đánh ngươi cũng không đánh nổi mà trực tiếp chết đói giữa đường rồi. Tàn dư của Tà Nguyệt muốn phát triển trở lại nhất định cũng phải giải quyết được một vấn đề này.

Bây giờ nàng cũng rơi vào trong suy tư, hiện tại Đại Võ bọn họ cũng coi như lương thực sung túc, có nên lén lút chi viện một chút cho tàn dư của Tà Nguyệt để bọn họ từ từ dạy dỗ Võ Tây vương hay không?

Trong lầu các, đôi mắt xinh đẹp của Tử Nguyệt công chúa nhìn qua, nói với vẻ thành khẩn: “Bản cung cũng vì hết cách cho nên lần này tới đây muốn xin quân sư chỉ giáo, làm thế nào giải quyết vấn đề này!”

Nữ đế không nhịn được mà lắc đầu cười, vấn đề này nên giải quyết thế nào?

Lương thực có chính là có, không có chính là không có, là không có một chút cơ hội xoay chuyển nào!

Cho dù ngươi có thông minh tuyệt đỉnh cũng không có cách nào giải quyết được vấn đề này!

Quả nhiên sự việc giống như nữ đế dự liệu, Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Công chúa, thế này không phải làm khó ta hay sao? Phải biết rằng vấn đề lương thực vẫn luôn là nan đề trên toàn thế giới! Nếu ta có thể giải quyết được thì e rằng đã sớm trở thành chí thánh trong nhân gian rồi!”

“Quân sư, đây là hai trăm vạn lượng, làm phiền ngươi!” Tử Nguyệt công chúa móc ra một xấp ngân phiếu, đẩy đến trước mặt Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm tiếp tục lắc đầu: “Công chúa điện hạ, yêu cầu này của ngươi thật sự làm khó người quá, ta cũng chịu bó tay!”

Tử Nguyệt công chúa lại móc thêm một trăm vạn lượng nữa ra: “Quân sư, xin vui lòng nhận cho!”

Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm càng khổ hơn: “Công chúa, không phải ta không muốn giúp ngươi, có thể giúp thì ta đã giúp từ sớm rồi! Trừ phi…”

Đôi mắt của Tử Nguyệt công chúa sáng lên: “Trừ phi gì?”

“Trừ phi thêm tiền!”

Tử Nguyệt công chúa: “Đậu má!”

Nữ đế: “Đậu má!”

Một khắc này, hai nữ nhân này thật sự muốn chặt đầu Lâm Bắc Phàm xuống làm bóng đá.
Chương 564 Nghịch lý

Tử Nguyệt công chúa móc hai trăm vạn lượng nữa ra đẩy đến trước mặt hắn, nói với vẻ căm hận: “Quân sư, đã đủ chưa! Nhiều nữa thì không có đâu, bản cung chỉ mang nhiêu đây tiền thôi! Nếu ngươi còn không đồng ý, vậy bản cung chỉ đành dùng thủ đoạn khác thường, rất ngang ngược, rất bạo lực, hy vọng ngươi đừng tự làm hại bản thân!”

Dưới sự đe dọa của Tử Nguyệt công chúa, Lâm Bắc Phàm chỉ đành ngậm nước mắt nhận năm trăm vạn lượng bạc.

“Công chúa điện hạ, thật ra muốn giải quyết vấn đề ăn cơm không khó!”

Đôi mắt của Tử Nguyệt công chúa sáng ngời: “Quân sư, ngươi có diệu kế gì thì mau nói ra đi.”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Các ngươi không ăn được lương thực, vậy ăn thịt không phải là được rồi sao?”

“Quân sư, cái này mà tính là diệu kế sao, nếu có thể ăn thịt thì chúng ta đã ăn từ lâu rồi!”

Tử Nguyệt công chúa nói với vẻ giận dữ, suýt chút nữa phun ra một câu kinh điển “Hãy để họ ăn bánh” rồi.

“Công chúa, ngươi hiểu lầm ý ta rồi.”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, cười bảo: “Ý của ta là phía Tây có dãy núi Thanh Long, phía Đông có dãy núi Phượng Hoàng, đấy đai rừng núi cũng không ít, bên trong có rất nhiều động vật và dã thú, các ngươi vào đó bắt mà ăn, không phải là được rồi sao?”

Tử Nguyệt công chúa lắc đầu: “Quân sư, thật ra chúng ta cũng từng nghĩ đến cách này rồi, nhưng bắt dã thú rất tốn thời gian và sức lực, chúng ta còn bận đánh trận, hoàn toàn không có thời gian và sức lực đi làm mấy chuyện này!”

“Hơn nữa, muốn săn bắt dã thú rất nguy hiểm! Dã thú bình thường, mấy người đàn ông cường tráng còn không bắt được, hơi sơ sẩy một chút cũng mất mạng ngay! Vì một miếng ăn mà mạo hiểm lớn như vậy thật không đáng!”

“Thật ra còn có một nguyên nhân quan trọng hơn cả, đó chính là dã thú ở trong hai dãy núi này không nhiều, có thể dùng từ hiếm có để hình dung! Mà nhân khẩu của chúng ta đông đúc, hoàn toàn không đủ ăn! Muốn bắt được nhiều thú hoang hơn nhất định phải vào sâu trong dãy núi, vậy chúng ta cũng khỏi cần làm gì cả?”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Công chúa nói có lý! Dã thú trong hai dãy núi này quả thật không dễ bắt cũng không nhiều, cho nên cách của ta là sao không nhập giống thỏ Giang Nam vào hai dãy núi này!”

Tử Nguyệt công chúa kinh ngạc: “Nhập giống thỏ vào trong dãy núi á?”

Đây là ý tưởng gì vậy?

Nàng hoàn toàn không hiểu!

Đừng nói là nàng mà ngay cả hai nữ nhân trên lầu các cũng không tài nào hiểu được!

“Công chúa điện hạ, có khả năng ngươi không hiểu loài động vật như thỏ này rồi!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Thỏ là một loài động vật có thể ăn được, chất thịt tươi ngon, khả năng sinh tồn mạnh, sức sinh sản vô cùng kinh người! Chỉ mất mấy tháng đã có thể trưởng thành, trưởng thành thì có thể sinh, một ổ có bảy, tám con, mỗi tháng có thể sinh một ổ, sản lượng quá kinh người!”

“Dãy núi Thanh Long và dãy núi Phượng Hoàng cũng không có dã thú lớn, điều này có nghĩa thỏ không có thiên địch! Cứ như vậy, tốc độ sinh sản của bọn chúng càng khiếp người hơn! Có khả năng không cần đến nửa năm đã có thể sinh sản đủ thỏ cung ứng cho toàn quân!”

“Hơn nữa, bắt thỏ dễ hơn bắt dã thú nhiều! Chỉ cần là võ giả có chút thực lực đều có thể dễ dàng bắt được thỏ, vừa bắt đã được một ổ! Còn có thể sắp xếp một vài bẫy rập đợi bọn nó tự tới cửa!”

“Bằng cách này, vấn đề cơm ăn không phải đã được giải quyết rồi sao?” Lâm Bắc Phàm cười bảo.

Tử Nguyệt công chúa kinh ngạc!

Nữ đế kinh ngạc!

Bạch Quan âm kinh ngạc!

Vấn đề cơm ăn mà bọn họ vẫn luôn lo lắng được giải quyết như vậy sao?

Chỉ đơn giản như vậy?

“Quân sư, bắt một vài con thỏ ném vào trong hai dãy núi này thật sự có thể giải quyết vấn đề cơm ăn của chúng ta sao?” Tử Nguyệt công chúa truy hỏi.

“Phải nói là có thể giải quyết vấn đề của phần lớn người! Dù sao thì con người cũng không thể không ăn lương thực!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.

“Nhưng… nhưng… nếu vấn đề này có thể giải quyết dễ dàng như thế, tại sao mọi người còn cần trồng lương thực? Trực tiếp nuôi thỏ không phải là được rồi sao?” Tử Nguyệt công chúa mang vẻ mặt rối rắm vô cùng.

Nữ đế cũng cực kỳ tò mò, dỏng lỗ tai lên nghe.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Công chúa điện hạ, ngươi chỉ biết một mà không biết hai! Thật ra người xưa đã sớm nghĩ đến vấn đề này rồi, cuối cùng lại phát hiện ra không được, ngươi có biết nguyên nhân là gì không?”

“Xin được lắng nghe!” Tử Nguyệt công chúa khiêm tốn xin chỉ dạy.

“Điểm đầu tiên là đầu tư và sản xuất không ngang nhau! Thỏ là động vật ăn cỏ nhưng nó cũng ăn lương thực và ăn rau giống như con người! Nhưng lương thực và rau cỏ chỉ có nhiêu đó, nó ăn thì chúng ta không còn gì!”

“Nửa cân lương thực, nếu cho người ăn có thể ăn no thêm một phần! Nhưng nếu cho thỏ ăn lại không thêm được một lạng thịt! Chúng ta dùng nửa cân lương thực đổi lấy một lạng thịt, ngươi cảm thấy đáng sao?”

Công chúa lập tức lắc đầu: “Rất không đáng, quá lãng phí lương thực!”

“Chính là vậy, đầu tư và sản xuất không ngang bằng như vậy, người thông minh đều biết nên làm thế nào!”
Chương 565 Diệu kế

Lâm Bắc Phàm dựng ngón tay thứ hai lên: “Thứ hai, thỏ nhiều rồi sẽ phá hoại cây nông nghệp! Cho dù chúng ta không cần lương thực và rau xanh để nuôi chúng mà trực tiếp chăn thả chúng cũng không được! Vì thỏ đông rồi sẽ giành lương thực với con người chúng ta, không thể nào quản lý được, ngược lại còn dễ dàng mất mùa!”

“Thứ ba, bắt thỏ cần thể lực! Thỏ hoạt động mạnh, tốc độ cực nhanh, chỉ có một vài thợ săn khá có kinh nghiệm mới có thể bắt được thỏ! Nhưng mấy người này lại có bao nhiêu! Những người khác muốn bắt thỏ vô cùng khó khăn, có khả năng không bắt được còn chết đói!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Chính vì đủ các loại nguyên nhân này cho nên mọi người mới không nuôi thỏ! Nuôi vô cùng không đáng giá, nuôi tốt còn có khả năng giành ăn lương thực với con người, muốn bắt thỏ lại tốn sức, thế là mất nhiều hơn được!”

“Hóa ra là như vậy, ta hiểu rồi!” Tử Nguyệt công chúa hiểu ra.

“Nhưng tình hình của chúng ta lại khác hoàn toàn!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Chúng ta trực tiếp nuôi chăn thả thỏ trong hai dãy núi, hoàn toàn không cần cho ăn lương thảo, cũng không cần quản! Hai dãy núi này rộng mênh mông, tài nguyên phong phú, dã thú lại hiếm, có thể nuôi đủ thỏ cung ứng cho toàn quân!”

“Bắt thỏ lại càng là vấn đề đơn giản, trong quân đội chúng ta có rất nhiều võ giả mạnh mẽ, tốc độ lại nhanh, muốn bắt thỏ cũng dễ như trở bàn tay, thế là giải quyết được vấn đề săn bắt!”

“Cho nên nuôi thỏ đối với chúng ta mà nói vô cùng phù hợp, hơn nữa còn đơn giản dễ dùng, không cần quản lý, còn tốt hơn là trồng trọt! Bụng đói rồi cứ trực tiếp vào núi bắt, bắt kiểu gì cũng có! Thịt thỏ còn có thể chế biến thành thịt khô, cất được mấy ngày!”

Tử Nguyệt công chúa đứng dậy, hơi cúi người lạy: “Cảm ơn quân sư đã chỉ dẫn khỏi bến mê.”

Trong lòng công chúa ngoại trừ biết ơn ra còn có khâm phục và sùng bái!

Vấn đề mà mình vẫn luôn lo lắng vậy mà lại được Lâm Bắc Phàm giải quyết nhẹ nhàng như thế.

Đây nào phải nhân tài mà là thần tài mới đúng!

Chỉ có thần tài mới có thể nghĩ ra kế sách giải quyết nằm ngoài sức tưởng tượng, đột phá giới hạn như vậy thôi!

Ngay cả nữ đế trên lầu các cũng lắc đầu thở dài: “Đầu óc của ái khanh thật sự khiến trẫm không biết nói sao mới tốt nữa! Cách giải quyết mới mẻ như vậy cũng có thể nghĩ ra được, đúng là thiên tài!”

“Đúng vậy, thật sự khiến người không tưởng được!” Bạch Quan âm cũng lắc đầu.

Lâm Bắc Phàm vội vàng đỡ công chúa dậy: “Công chúa khách sáo rồi! Thân là quân sư của ngươi, bày mưu tính kế cho ngươi là trách nhiệm của ta, không cần phải hành đại lễ như thế đâu!”

“Quân sư, nếu nghiệp lớn của chúng ta thành, ngươi sẽ chiếm công đầu!” Tử Nguyệt công chúa lại nói.

Lâm Bắc Phàm khiêm tốn xua tay: “Ta cũng không làm gì cả, chỉ cần động da mồm mà thôi!”

Công chúa vẫn khăng khăng bảo: “Quân sư quá khiêm tốn rồi! Nếu không có sự chỉ dạy của quân sư ngươi thì bây giờ chúng ta cũng không có cách nào lấy được thành tựu như vậy! Sau khi việc thành, bản cung nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho quân sư!”

Lâm Bắc Phàm lại khiêm tốn xua tay: “Công chúa, thật sự không cần như vậy đâu, nếu ngươi vô cùng biết ơn ta vậy lần sau nhớ mang theo nhiều đặc sản địa phương một chút, xưa nay ta không từ chối!”

Tử Nguyệt công chúa phụt một tiếng bật cười, sẵng giọng bảo: “Quân sư, ngươi lại nữa rồi! Ha ha…”

Sau khi cười xong, nàng nhìn hắn với ánh mắt u ám: “Quân sư, nói thật, bản cung có hơi hối hận!”

“Hối hận gì?” Lâm Bắc Phàm khó hiểu.

“Bản cung hẳn nên trói ngươi đến Võ Tây sớm một chút! Có ngươi ở đây, bất cứ vấn đề gì cũng không thành vấn đề nữa!”

Lâm Bắc Phàm giật nảy mình, vội vàng bảo: “Xin công chúa bình tĩnh, cho dù ngươi làm vậy có thể có được thân xác ta nhưng không thể có được trái tim của ta đâu!”

Tử Nguyệt công chúa cười khanh khách: “Không sao, mang thai thêm vài đứa là tim ngươi ở chỗ ta ngay ấy mà!”

Lâm Bắc Phàm: “Đậu má!”

Nữ đế trên lầu các tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Đồ yêu nữ này lại muốn bắt ái khanh của trẫm đi! Còn dùng thủ đoạn hèn hạ như thế nữa chứ, quá vô sỉ, không xứng làm nữ nhân!”

Tiếp sau đó, hai người Lâm Bắc Phàm lại ngồi xuống.

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Ngoại trừ thỏ ra còn có rất nhiều động vật khác cũng thích hợp nhập giống vào hai dãy núi này! Ví dụ như dúi mốc tới từ Giang Đông, bọn chúng cũng có thể ăn cây cối và cỏ, tốc độ sinh sôi cũng vô cùng nhanh, một ổ được mười mấy con dúi mốc, ăn vô cùng ngon, chúng ta hoàn toàn có thể nhập chúng vào trong hai dãy núi này!”

Tử Nguyệt công chúa nghiêm túc nghe, liên tục gật đầu: “Quân sư nói đúng, trở về ta sẽ tìm người mang mấy con dúi mốc qua đó!”

“Ta nhớ trong dãy núi Thanh Long và dãy núi Phượng Hoàng có vài hồ nước lớn nhưng lại không có mấy loại cá như cá chép và cá trích! Chúng ta cũng có thể nhập cá con của mấy giống cá chép và cá rô phi, dưới tình huống không có thiên địch, bọn chúng chắc chắn có thể nhanh chóng sinh sôi, lớn lên vừa to vừa béo, có thể bắt lên ăn!”

Tử Nguyệt công chúa lại gật đầu: “Hay lắm quân sư, trở về ta sẽ kêu người đi làm.”

“Được rồi, ta nhớ còn có…”

Lâm Bắc Phàm lại bổ sung không ngừng nghỉ mấy loại giống, bất cứ loài nào có thể trở thành loài xâm chiếm đều nói ra hết.

Ngươi sinh sôi nhanh?

Không sao, cho ngươi biến thành quân lương, ăn sạch ngươi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom