• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (5 Viewers)

  • Chương 576-580

Chương 576 Không thể ở đây được nữa

Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: "Đạo trưởng à, ngươi đừng giả vờ với ta nữa! Thông Thần đan của ngươi là thứ gì, bản quan biết rất rõ! Thứ đan dược này của ngươi được bào chế từ năm loại khoáng chất là chu sa, lưu huỳnh, phèn chua, thạch anh và từ thạch!"

"Vốn chẳng phải là thần đan diệu dược gì cả, mà là một loại thuốc khiến người ta sinh ra cảm giác hưng phấn, lâng lâng bay bổng, như thể linh hồn thoát ra khỏi cơ thể vậy!"

"Nhưng nếu dùng nhiều sẽ dẫn đến nghiện! Thứ này có độc, không thể dùng quá nhiều, nếu không sẽ có tác dụng phụ như nôn mửa, da tấy đỏ, cổ họng bị ăn mòn, tinh thần trở nên thất thường, cũng tức là tự sát từ từ!"

Lâm Bắc Phàm nói xong, sắc mặt của Không Hư đạo trưởng ngày càng trắng bệch đi, mồ hôi lạnh túa ra!

Sao hắn lại biết rõ như vậy?

Còn hiểu rõ hơn một người luyện đan như hắn ta!

Lâm Bắc Phàm bỗng đập bàn đứng dậy, quát lớn: "Giỏi cho tên yêu đạo nhà ngươi! Dám đến địa bàn của ta gây sóng gió, dùng lời xảo trá mê hoặc dân chúng, đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi mà!"

Không Hư đạo trưởng bị dọa run lẩy bẩy.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn ta cảm thấy rất xấu hổ, không ngờ hắn ta lại bị một kẻ hai tay trói gà không chặt dọa sợ.

"Lâm đại nhân, ngươi đang vạch lá tìm sâu đấy hả!" Không Hư đạo trưởng gắng gượng phản bác.

"Không Hư đạo trưởng, đến bây giờ rồi mà ngươi vẫn cứ ngu ngốc như vậy sao? Chúng ta đều là người thông minh, ngươi định qua mặt ta thế nào đây? Nếu bệ hạ biết được chuyện này, văn võ cả triều biết được chuyện này, bọn họ sẽ xử lý ngươi thế nào?"

Lâm Bắc Phàm cười ha hả: "Ngươi phải biết rằng đây là tội khi quân đấy, văn võ bá quan cả triều đều bị ngươi lừa hết một lượt! Chắc chắn Đại Võ sẽ không tha cho ngươi đâu, chém đầu là còn nhẹ đấy!"

Sắc mặt của Không Hư đạo trưởng lại cắt không còn một giọt máu.

Lâm Bắc Phàm thong thả uống một ngụm trà, nói: "Thật ra, muốn thử nghiệm cũng đơn giản thôi! Thứ này không được dùng quá nhiều, càng không được dùng liên tục, cho nên chỉ cần đưa một phạm nhân tử hình tới cho hắn ta dùng Thông Thần đan liên tục trong nhiều ngày mà xem, thật hay giả vừa nhìn là biết! Không Hư đạo trưởng, ngươi còn định nói dối đến bao giờ nữa?"

Không Hư đạo trưởng ngồi sụp xuống đất: "Lâm đại nhân, ngươi nói với ta những chuyện này rốt cuộc là muốn thế nào?" Trong ánh mắt hụt hẫng của hắn ta còn ẩn giấu một tia sát khí.

"Không Hư đạo trưởng, có phải ngươi rất muốn giết ta để diệt khẩu, diệt trừ hậu họa trước khi nó xảy ra đúng không?"

Không Hư đạo trưởng lập tức lắc đầu, có vẻ chột dạ: "Đâu có, bần đạo là người xuất gia, sao có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy được?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: "Tốt nhất là ngươi đừng có làm như thế! Bởi vì khi bản quan tới thăm nhà ngươi đã có rất nhiều người biết! Nếu bản quan không thể ra khỏi cánh cửa này, không cần biết ngươi có bản lĩnh thật hay không cũng khó mà thoát khỏi lưới pháp luật!"

"Mặt khác, ngươi phải biết là trong phủ bản quan có một vị Tông Sư, hắn ta đã chờ sẵn ở đây rồi! Ngươi dám động thủ, hắn ta sẽ giết ngươi ngay lập tức, ai phải chết còn chưa chắc đâu!"

Không Hư đạo trưởng lại toát mồ hôi lạnh đầm đìa, thì ra hắn ta vừa mới dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng.

Nếu vừa rồi hắn ta không kiềm chế nổi mà ra tay thì người chết chính là hắn ta.

Hắn ta nghĩ kỹ lại, kể từ khi Lâm Bắc Phàm bước vào nhà, hắn ta đã bị tính kế rồi.

"Lâm đại nhân, rốt cuộc là ngươi muốn gì đây?" Không Hư đạo trưởng lại hỏi.

"Bản quan cố tình tơi đây nhắc nhở ngươi, đừng có giở trò lừa bịp, làm xằng làm bậy ở địa bàn của bản quan! Tốt nhất là ngươi từ đâu đến thì cút về đó đi, nếu không bản quan sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu!" Lâm Bắc Phàm lạnh lùng nói.

"Tại sao khi ở trong hoàng cung ngươi không vạch trần ta, mà bây giờ mới lặng lẽ tới đây nói ra chứ?" Không Hư đạo trưởng lại hỏi.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười chỉ vào chỗ vàng bạc châu báu chất đầy trong phòng: "Nếu ta nói ra ngay lúc đó thì sao đạo trưởng có cơ hội thu được mấy thứ này cơ chứ? Nhớ chuyển hết đến phủ của ta đấy, đây là tiền mua lại cái mạng của nhà ngươi!"

Không Hư đạo trưởng: "Đậu xanh!"

Thì ra người ta đang nhắm vào tài sản của hắn ta!

Hắn ta chỉ là người vận chuyển mà thôi, còn chưa cầm nóng tay đã phải chuyển đến chỗ người ta rồi!

"Trà cũng uống xong rồi, bản quan phải đi đây!" Lâm Bắc Phàm đứng dậy: "Không Hư đạo trưởng, ta cho ngươi ba ngày! Trong vòng ba ngày ngươi phải biến khỏi Đại Võ, muốn đi đâu ta không cần biết, nhưng tuyệt đối không được gây sóng gió trên địa phận Đại Võ! Nếu bản quan phát hiện ra một viên Thông Thần đan nào ở Đại Võ, vậy hậu quả ngươi tự ngẫm lấy!"

"Còn nữa, đừng quên chuyển mấy thứ này đến phủ của ta đấy, không được sót thứ nào! Nếu trước tối ngày mai mà ngươi vẫn chưa xong việc, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi Đai Võ nữa! Bản quan nói được là làm được!"

Nói rồi, Lâm Bắc Phàm phủi mông bỏ đi, để lại vị đạo trưởng sắc mặt thay đổi liên tục trong lo sợ.

"Sư phụ, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Vị tiểu đồ đệ kia hoảng hốt hỏi.

Không Hư đạo trưởng nghiến răng: "Phải chuyển tiền tài sang cho người ta, người cũng phải cuốn gói đi thôi, không thể tiếp tục chờ ở đây được nữa!"
Chương 577 Vẽ đường cho hươu chạy

Ngày hôm sau, Không Hư đạo trưởng gom tất cả vàng bạc châu báu trong phòng đến phủ Lâm Bắc Phàm.

Sau đó hắn ta vào cung xin nghỉ, nói là phải tìm một số loại kỳ trân dị bảo để luyện chế thuốc trường sinh bất lão nên nhất định phải đi.

Nữ đế và văn võ bá quan cứ giữ hắn ta ở lại, nhưng hắn ta kiên quyết đòi đi nên đành phải đồng ý.

Sợ bị Lâm Bắc Phàm hãm hại, hai thầy trò thu dọn đồ đạc, suốt đêm rời khỏi kinh thành.

Ánh mắt của Không Hư đạo trưởng hơi lạc đi, hắn ta đến đây vì vinh hoa phú quý, vậy mà còn chưa kịp có được vinh hoa phú quý đã đụng phải sát tinh, bây giờ không biết nên đi đâu về đâu.

"Tiểu đồ nhi, ngươi bảo chúng ta biết đi đâu đây?"

Đúng lúc đó, ánh mắt của tên tiểu đạo sĩ bên cạnh hắn ta sáng lên, lẩm bẩm: "Sư phụ, hay là chúng ta đến Đại Viêm đi?"

"Tại sao lại đến Đại Viêm?" Không Hư đạo trưởng hỏi.

"Dù sao thì Đại Viêm cũng không thua kém Đại Võ hoàng triều là bao, là nơi phù hợp với chúng ta nhất! Hơn nữa đồ nhi nghe nói, hoàng đế Đại Viêm rất quan tâm đến chuyện trường sinh, cầu tiên, chúng ta đến đó hẳn sẽ làm nên chuyện!"

Không Hư đạo trưởng gật đầu, cao giọng đáp: "Được! Chúng ta đến Đại Viêm!"

Trong thư phòng ở Lâm phủ, Lâm Bắc Phàm đang giải thích nguồn gốc của hòm châu báu này cho Bạch Quan m, cũng nhắc tới Không Hư đạo trưởng.

Bạch Quan âm nghe xong thì hoảng hốt: "Không ngờ thần đan nổi danh trong truyền thuyết lại là độc! Yêu đạo này thật sự có ý đồ lật đổ triều cương, đúng là điên cuồng, độc ác! Người như thế, sao ngươi không giết hắn ta đi cho xong?"

Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười đáp: "Giết hắn ta rồi rất đáng tiếc! Tên này rất hữu dụng, đuổi hắn ta ra khỏi Đại Võ, hắn ta sẽ đi gieo họa cho những đất nước khác! Những đất nước khác suy yếu, chẳng phải là chuyện tốt với Đại Võ ta sao? Hơn nữa, nhược điểm của hắn ta nằm trong tay ta, ta có thể tiếp tục vơ vét tiền của hắn ta, một công đôi chuyện, sao ta lại không làm?"

Bạch Quan âm lắc đầu mỉm cười: "Ngươi đúng là.. quá âm hiểm!"

Lâm Bắc Phàm thở dài: "Nếu ta không âm hiểm một chút thì cũng chẳng thể sống nổi đến bây giờ! Thật ra ta cũng muốn làm người tốt lắm chứ, nhưng hiện thực khốc liệt ép người lương thiện phải tha hóa!"

Nữ đế ngốc nghếch, cả triều đều là gian thần, các phiên vương có dã tâm bừng bừng và cả những đất nước láng giềng, người trong giang hồ nói một câu không hợp là chém giết, và cả hệ thống chết dẫm kia nữa, tất cả đều đang ép hắn!

Nếu hắn không âm hiểm một chút thì đã chết không có chỗ chôn từ lâu rồi!

Bạch Quan âm nghĩ tới những chuyện mà Lâm Bắc Phàm gặp phải cũng động lòng trắc ẩn: "Đúng là ngươi phải chịu ấm ức rồi!"

"Cũng không phải oan ức gì, ta đã vượt qua được rồi! Hiện giờ ta có thực lực, có địa vị và quyền lực, có thể thực hiện mong muốn của ta rồi!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

"Nói cũng phải!" Bạch Quan âm cười đáp: "Ngươi nghĩ tên yêu đạo kia sẽ đi đâu?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười thần bí: "Đến Đại Viêm!"

"Tại sao lại đến Đại Viêm?"

"Bởi vì ta nói với hắn ta!"

Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm thông qua tin tức của triều đình biết chuyện Không Hư đạo trưởng đã đến Đại Viêm thật.

Hắn ta luyện chế ra Thông Thần đan ở Đại Viêm, được hoàng đế Đại Viêm coi trọng, văn võ cả triều tin tưởng, trở thành quốc sư đương triều, lại được ăn sung mặc sướng, tài sản giàu có.

Để ủng hộ Không Hư đạo trưởng luyện đan, hoàng đế Đại Viêm đương triều đã thu gom kỳ trân dị bảo trong thiên hạ về cho hắn ta, vừa khiến người dân lầm than vừa khiến tiền tài của quốc gia hao hụt.

Ví dụ như, bọn họ bỏ ra mấy trăm vạn lượng mua xương rồng ở chỗ Lâm Bắc Phàm.

Mặc dù quốc lực của Đại Viêm vẫn còn cường thịnh, nguồn tiền từ khắp nơi vẫn luôn đổ về, nhưng sau này sẽ ra sao thì chưa chắc.

Dù sao thì cũng chẳng có vương triều nào cường thịnh được mãi! Cường thịnh lên tới đỉnh điểm rồi cũng suy vong, xưa nay đều vậy!

Hơn nữa những chuyện như vậy thường tan rã từ trong nội bộ! Hoàng đế hồ đồ, quốc gia rối loạn!

Lâm Bắc Phàm sẽ chống mắt chờ mong!

Lúc này và lúc hắn trở thành tế tửu của Quốc Tử Giám đã được một năm trôi qua.

Trong thời gian một năm nay, Lâm Bắc Phàm âm thầm tiến hành cải cách, chậm rãi tính toán, các lĩnh vực thực tế như nông học, y học, công học bất giác đã ảnh hưởng đến các học trò của Quốc Tử Giám.

Mặc dù nho học vẫn chiếm vai trò chủ đạo và trở thành quan lại cống hiến cho dân vẫn là lựa chọn hàng đầu của các học trò Quốc Tử Giám, nhưng hiện giờ các học trò đã có nhiều sự lựa chọn hơn, những kiến thức được học cũng tự do hơn.

Mấy tên công tử bột kia dưới sự quản lý bằng "nắm đấm" của Lâm Bắc Phàm hiện giờ đã rất ngoan ngoãn, phẩm hạnh đoan chính hơn hẳn, phương diện học tập cũng tiến bộ hơn nhiều.

Muốn không ngoan cũng chẳng được, không ngoan thì sẽ bị phạt tiền hoặc đánh đòn, ông trời có hạ phàm cũng vô dụng thôi!

Dưới sự quản lý của Lâm Bắc Phàm, Quốc Tử Giám không ngừng phát triển.

Hôm ấy, có một nhóm học trò ưu tú tốt nghiệp.

Từ trước đến nay các học sinh ưu tú của Quốc Tử Giám đều được triều đình coi trọng, có thể đi thi công danh hoặc chấp nhận sự sắp xếp của triều đình, đến nhậm chức ở lục bộ hoặc các nha môn lớn, bắt đầu từ vị trí thấp nhất mà phấn đấu.

Có thể nói rằng, người tốt nghiệp từ Quốc Tử Giám đều có thể làm công chức, nhận lương từ quốc khố.
Chương 578 Những việc tai nghe mắt thấy

Là tế tửu Quốc Tử Giám, tất nhiên Lâm Bắc Phàm quan tâm đến các học trò của mình. Hắn chọn nhóm học trò ưu tú nhất, đưa bọn họ đến một nơi.

"Các ngươi đều là những học trò ưu tú nhất tốt nghiệp Quốc Tử Giám khóa này! Học vấn của các ngươi đã có thành tựu, chuẩn bị đền đáp cho triều đình, cống hiến cho người dân, bản quan rất vui!"

Lâm Bắc Phàm nói với giọng nhẹ nhàng: "Các ngươi sắp phải bước vào quan trường, cho nên bản quan muốn dạy khóa đầu tiên về đạo làm quan cho các ngươi, dạy các ngươi biết phải làm quan như thế nào!"

Các học trò đều rất hào hứng!

Tế tửu của Quốc Tử Giám, phủ doãn kinh thành, Trung Dũng Bá của triều đình - Lâm Bắc Phàm sẽ đích thân dạy bọn họ về đạo làm quan, quá vinh hạnh!

Mọi người đồng thanh nói: "Xin được nghe lời dạy của Lâm tế tửu!"

Lâm Bắc Phàm vui vẻ gật đầu: "Tốt!"

Lúc này, có một ông lão già nua đi tới.

"Diêu đại nhân, ngươi tới đây làm gì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.

Người này chính là Diêu Chính, trước đây thường đối đầu với Lâm Bắc Phàm, hiện giờ đã trở thành cấp dưới của hắn, đảm nhiệm chức ti nghiệp ở Quốc Tử Giám, tức là phó hiệu trưởng.

Diêu Chính chắp tay cúi chào, nói: "Tế tửu đại nhân, nghe nói ngươi định dạy cho đám học trò về đạo làm quan, việc này cũng giống như việc lão phu phụ trách nên mới đến đây xem thử và học hỏi kinh nghiệm, mong ngươi cho phép!"

Lâm Bắc Phàm âm thầm lắc đầu cười.

Lão già thối này rõ ràng sợ hắn ta dạy hư học trò thì có!

"Được, nếu Diêu đại nhân đã có hứng thú với việc này, tất nhiên bản quan sẽ đồng ý! Cứ đến chỗ bản quan đi!"

Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người đến một con phố sầm uất: "Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường! Hôm nay bản quan sẽ dùng ví dụ thực tế để dạy cho các ngươi về đạo làm quan chân chính!"

"Vâng, tế tửu đại nhân!" Mọi người đồng thanh đáp.

Lúc này, có hai người đàn ông khỏe mạnh đang vất vả khiêng một chiếc kiệu nhỏ đi tới.

Trong kiệu là một người trẻ tuổi ăn mặc sặc sỡ.

Hai người đàn ông đổ đầy mồ hôi đầy đầu, cong người khiêng kiệu, người trẻ tuổi ngồi trên kiệu lại thoải mái ung dung, tạo nên sự tương phản rõ rệt khiến người ta sinh ra lòng trắc ẩn.

Lâm Bắc Phàm chỉ tay về phía đó: "Bản quan hỏi các ngươi, các ngươi thấy tình huống này thế nào?"

Toàn bộ học trò đều thấy xấu hổ và giận dữ, tới tấp lên án.

“Làm sao có thể đối xử với người cao tuổi như vậy?”

“Từ xưa đến nay kính già yêu trẻ luôn là truyền thống ở triều ta, người cao tuổi cố hết sức khiêng kiệu trên đường, làm sao hắn ta có thể ngồi trên đó một cách yên tâm thoải mái như vậy được? Toàn ăn bánh bao máu người không!”

“Thế này là không kính trọng người già, vi phạm đạo của thánh hiền, quá đáng thật!”

“Lương tâm của hắn ta không thấy đau sao?”

Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Vậy nên làm thế nào?”

“Chắc hẳn nên kêu người đó xuống ngay lập tức, lớn ở trên nhỏ ở dưới mới đúng!”

“Kêu người trẻ tuổi khiêng kiệu cho người già, thế này mới phù hợp với luân thường đạo lý! Bằng không chẳng phải là làm loạn đạo đức hay sao?”

“Còn phải kêu người trẻ tuổi xin lỗi người già nữa!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Nhưng người trẻ tuổi đó đã trả tiền kiệu!”

“Trả tiền kiệu có tính là gì, trả tiền thì có thể muốn làm gì là làm sao?”

“Trả tiền thì có thể giẫm lên lòng tự trọng của người cao tuổi sao? Nào có đạo lý như thế?”

“Cho dù hắn ta đã trả tiền cũng không thể ngồi!”

Mọi người vẫn cùng chung mối thù như cũ, bộ dáng vô cùng kích động.

Lâm Bắc Phàm vẫn mỉm cười: “Có thể không ngồi nhưng hai người già kia sẽ không kiếm được tiền! Không kiếm được tiền thì bọn họ sẽ chết đói! Có câu mạng người vô cùng quan trọng, các ngươi có gánh vác nổi trách nhiệm này không?”

“Chuyện này…”

Mọi người có hơi á khẩu.

“Tế tửu đại nhân, làm sao bọn họ có thể chết đói được?”

Một học trò hỏi với vẻ khó hiểu: “Trong nhà bọn họ không phải có con cháu sao, kêu con cái nuôi bọn họ không phải là được rồi sao?”

Lâm Bắc Phàm lác đầu: “Câu hỏi này của ngươi quá ngây thơ! Nếu nhà bọn họ có con cái chăm sóc bọn họ về già, bọn họ sẽ còn ra ngoài kiếm tiền khi đã từng tuổi này rồi sao? Cho dù nhà bọn họ có con cái, nhưng con cái nhà bọn họ sẽ đành lòng nhìn cha mình đã từng tuổi này rồi còn phải ra ngoài khiêng kiệu cho người khác kiếm tiền sao?”

“Chuyện này…” Mọi người lại á khẩu tiếp.

Lâm Bắc Phàm nói: “Sở dĩ bọn họ khiêng kiệu kiếm tiền chắc chắn là có nỗi khổ không thể nói ra! Không tin các ngươi cứ đi hỏi mà xem, xem bản quan nói có đúng hay không?”

Bọn họ thật sự đi hỏi và có được câu trả lời vô cùng thất vọng.

Một lão giả trong số đó thật sự đã độc thân hơn ba mươi năm, người trong nhà đã chết sạch, chỉ còn lại mỗi mình hắn ta.

Một vị lão giả khác tuy có con cái, nhưng đứa con trời sinh ngốc nghếch, trí lực vô cùng thấp, nuôi sống bản thân còn tốn sức càng đừng nói là chăm sóc hắn ta về già.

Cho nên dưới tình huống bất đắc dĩ, bọn họ chỉ đành tự mình ra ngoài kiếm tiền.
Chương 579 Bách tính lầm than

Học trò hỏi: “Tại sao không làm mấy kế sinh nhai đơn giản, khiêng kiệu quá mệt, quá vất vả!”

Ông lão đáp: “Ngươi tưởng bọn ta không muốn sao? Bây giờ bọn ta đã từng này tuổi rồi, tay chân không đủ nhanh nhẹn, đầu óc không đủ linh hoạt, người khác đều sợ bọn ta sẽ gây rắc rối nên không dám thuê bọn ta! Bởi vậy chỉ đành khiêng kiệu kiếm tiền thôi!”

Học trò hỏi: “Có thể làm ăn buôn bán nhỏ để nuôi sống mình mà!”

Ông lão đáp: “Chúng ta nào có hiểu mấy thứ này? Bị người lừa còn không biết, còn không bằng khiêng kiệu cho thực tế!”

Học trò lại nói: “Nhưng không thể khiêng kiệu cho người trẻ tuổi, thế này không phù hợp với luân lý, nhất định phải ngăn chặn!”

Ông lão đáp: “Các ngươi tuyệt đối đừng làm loạn! Bây giờ chúng ta kiếm được đều là tiền của người trẻ tuổi, chỉ có người trẻ tuổi mới nỡ tiêu tiền! Người già ai cũng keo kiệt, đều góp tiền dưỡng già hết rồi!”

Học trò hỏi: “Nhưng làm như vậy thật sự quá vất vả, các ngươi lại có thể khiêng được đến bao giờ?”

Ông lão đáp: “Mạng người như cỏ rác, có thể sống ngày nào thì tính ngày đó, không cầu xa xôi gì hơn!”

Nhìn gương mặt của đám học trò tràn đầy vẻ chán nản, Lâm Bắc Phàm cười nói: “Người trẻ tuổi ngồi kiệu có vi phạm luân thường đạo lý! Nhưng người trẻ tuổi không ngồi kiệu thì hai người già này chỉ có thể chết đói! Cho nên bây giờ các ngươi cảm thấy chuyện người già khiêng kiệu cho người trẻ tuổi còn sai không? Nên ngăn cản không?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không còn lời nào để ứng phó, trông vô cùng chán nản.

“Tồn tại tức là hợp lý, hiện thực tàn khốc như vậy đấy!”

Lâm Bắc Phàm lắc ống tay áo: “Cho nên bây giờ vấn đề cũng tới rồi! Nếu các ngươi làm quan sẽ giải quyết vấn đề người già có thể an hưởng tuổi già thế nào đây?”

Một học trò giơ tay: “Chúng ta sẽ phát tiền cho hắn ta, phát lương thực cho hắn ta, giúp bọn họ có thể an hưởng tuổi già!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không được! Số người già giống như bọn họ đếm ra cũng nghìn vạn người, triều đình cũng không có nhiều tiền và lương thực đến vậy!”

Một học trò giơ tay: “Chúng ta có thể kêu gọi những người trẻ tuổi đương thời chăm sóc phụng dưỡng bọn họ!”

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Không được! Bây giờ người trẻ tuổi nuôi sống bản thân còn tốn sức, huống chi còn nuôi người khác?”

Một học trò khác giơ tay: “Chúng ta có thể cung cấp công việc đơn giản cho bọn họ!”

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Không được! Việc mà triều đình có thể cung cấp toàn là việc nặng việc mệt, còn mệt hơn cả khiêng kiệu!”

Bọn họ đưa ra kiến nghị nào đều bị Lâm Bắc Phàm phủ nhận kiến nghị ấy.

Mọi người càng lúc càng tiu nghỉu, bộ dáng vô cùng khổ sở: “Thật sự không có cách giải quyết sao?”

Lâm Bắc Phàm lại cười: “Hiện thực còn tàn khốc hơn những gì các ngươi tưởng tượng!”

Tiếp đó, hắn dẫn mọi người tới cửa một hộ gia đình lớn, ở đó có một hộ người nghèo đang bán con gái cho hộ gia đình lớn làm nha hoàn.

Lâm Bắc Phàm cười hỏi: “Tình huống này, các ngươi thấy thế nào?”

Mọi người lại nổi giận.

“Sao có thể bán con gái đi?”

“Vì chút tiền bạc mà bán con gái, quá không có tình người!”

“Người như vậy không có tư cách làm cha mẹ!”

Lâm Bắc Phàm cười hỏi: “Vậy nên làm thế nào?”

“Nhất định phải ngăn cản bọn họ, có nghèo đến đâu cũng không thể bán con gái, đây là đạo đức căn bản làm người!”

“Sao bọn họ có thể làm ra loại chuyện này được? Có còn hiểu một chút lễ nghi và liêm sỉ nào không?”

“Nhất định phải báo quan, bắt bọn họ lại dạy dỗ cẩn thận mới được!”



Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Nhưng nếu không bán con gái, một nhà từ già đến trẻ của hộ gia đình nghèo đó có khả năng đều sẽ chết đói, ngay cả cô con gái cũng sẽ chết đói! Nhưng bán con gái đi, già trẻ lớn bé nhà bọn họ có thể sống tiếp! Cô con gái ở hộ gia đình lớn làm nha hoàn cũng có thể sống sót! Các ngươi nói xem nên làm thế nào?”

“Cái này…”

Mọi người đều nghẹn họng không trả lời được.

“Chắc không đến mức đó đâu?” Có một học trò nói với vẻ tức giận.

“Không tin các ngươi đi hỏi thử xem!”

Sau khi bọn họ đi qua hỏi, quả nhiên là như thế.

Gia đình nghèo đó tổng cộng có khoảng tám người, hai người già không có khả năng lao động lại bệnh tật, bên dưới có bốn đứa trẻ, tuổi vẫn còn nhỏ, sức lao động thiếu thốn.

Điểm mấu chốt nhất là nam chủ nhân bệnh tật đầy người, hành động không tiện, năng lực của nữ chủ nhân có hạn.

Bọn họ muốn kiếm tiền nuôi sống tám người quá khó.

Cho nên thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể bán con gái lớn đi.

Học trò hỏi: “Có nghèo đến đâu cũng không thể bán con gái được!”

Nam chủ nhân: “Chúng ta cũng không muốn, nhưng không bán thì cả nhà lớn bé chúng ta sẽ không có cơm ăn!”

Học trò hỏi: “Nàng ấy là cốt nhục của người, ngươi đành lòng sao?”

Nam chủ nhân: “Đương nhiên không đành lòng cho nên bọn ta mới tìm một gia đình tốt cho nó! Ở trong hộ gia đình tốt này, nó mới có thể ăn no ngủ ấm, hơn nữa, chúng ta còn có thể thường xuyên gặp mặt, chăm sóc lẫn nhau! Chúng ta đã hỏi con gái, con bé bằng lòng!”
Chương 580 Không biết phải nói từ đâu

Sau khi hỏi xong, các học trò trở về với vẻ chán nản.

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Nếu không bán con gái, lớn bé cả nhà đều không thể sống tiếp! Bán con gái đi, mọi người đều có thể sống tiếp! Hơn nữa, cô con gái còn có thể sống tốt hơn! Bây giờ các ngươi còn cảm thấy bán con gái không đúng nữa không?”

“Chuyện này…”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

“Vấn đề lại tới rồi!”

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Nếu các ngươi làm quan sẽ giải quyết mấy vấn đề con cái có người nuôi lớn này thế nào? Để bọn họ đều có thể ở bên cha mẹ, yên tâm trưởng thành, hưởng thụ niềm vui gia đình?”

Các học trò lại đưa ra các kiến nghị, nhưng đều bị Lâm Bắc Phàm phủ nhận như cũ.

Vì kiến nghị mà bọn họ đưa ra, ý tưởng rất tốt nhưng không có cách nào có thể thực hiện được.

Tiếp theo, hắn dẫn mọi người tới trước mặt một tên ăn mày trẻ tuổi tay chân khỏe mạnh.

“Loại tình huống này, các ngươi thấy thế nào?”

Các học trò lại nổi giận!

Trước đó, bọn họ gặp được hai ông lão và một hộ gia đình nghèo, bọn họ vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, dù cuộc sống gian khó nhưng vẫn chọn lao động để nuôi sống bản thân như cũ, khiến người vô cùng khâm phục…

Kết quả, người trẻ tuổi tay chân khỏe mạnh này lại đi làm ăn mày.

Một học trò tức giận nói: “Ngươi có tay có chân, tại sao lại muốn xin tiền ở bên đường?"

Người ăn mày trẻ tuổi ngơ ngác: “Ta có tay có chân nhưng ta không có tiền!”

Học trò tiếp tục nổi giận nói: “Cố gắng làm việc sẽ kiếm được tiền!”

Người ăn mày trẻ tuổi phụt một tiếng bật cười: “Cố gắng làm việc có thể kiếm được tiền? Loại lời này đi mà lừa quỷ ấy! Ngươi nhìn thấy mấy người nông dân trồng trọt đó không, cả đời cắm đầu vào ruộng đồng, lưng đều còng cả xuống, nhưng bọn họ đã từng phát tài chưa? Ngươi lại nhìn mấy người làm công đó, cả đời bọn họ làm bao nhiêu việc bẩn việc mệt việc khổ, mệt đến mức không giống người nữa, nhưng cuộc sống đã từng tốt hơn chút nào chưa?”

“Ngươi!” Mọi người á khẩu cạn lời.

“Cho nên bây giờ ta đã nghĩ thoáng rồi! Đói thì đi xin ăn, khát thì đi tìm nước uống! Bình thường có rất nhiều thời gian nhàn rỗi có thể đi phơi nắng, có thể thưởng thức cảnh đẹp trên đường, còn có thể ngắm người đẹp, muốn làm gì thì làm cái đó, cuộc sống sảng khoái bao nhiêu! Đời người ngắn ngủi năm mươi năm, khổ cả một đời, mệt cũng cả một đời, tại sao ta không chọn một cuộc đời vui vẻ chứ?”

“Ngươi làm như thế là không đúng…”

“Có gì không đúng?”

Người ăn mày trẻ tuổi vắt chéo hai chân: “Ta một không ăn trộm, hai không ăn cướp, ba không làm việc phạm pháp, các ngươi có thể làm gì được ta? Nhìn các ngươi đều là người đọc sách, đừng đọc sách cả đời, đọc rồi đầu óc ngu đi đấy! Ha ha!”

Đám học trò lại chán nản trở về.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Tên ăn mày đó nói rất đúng, cố gắng làm việc chưa chắc đã kiếm được tiền, nhưng không cố gắng nhất định sẽ sống rất thoải mái, nghe mà ta cũng thấy động lòng rồi! Nếu là các ngươi, các ngươi sẽ chọn thế nào?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không có câu trả lời.

“Vậy vấn đề lại tới rồi, nếu các ngươi làm quan sẽ làm thế nào để bọn họ làm việc?”

Các học trò vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết, mọi người đều không muốn làm việc mà nằm thẳng đợi chết, ngươi có thể làm thế nào được?

Trừ phi cầm dao kề lên cổ hắn ta, nhưng loại chuyện này có thể làm được bao lâu?

“Được rồi, bài học hôm nay đến đây thôi, các ngươi về đi, trở về từ từ suy nghĩ về các vấn đề đã gặp được hôm nay, nghĩ cho rõ ràng rồi các ngươi sẽ biết phải làm quan thế nào?”

“Rõ, thưa tế tửu đại nhân, chúng học trò xin lui!”

Các học trò chắp tay tạm biệt.

Lâm Bắc Phàm cũng quay người rời đi.

“Tế tửu đại nhân, xin dừng bước!” Diêu Chính vừa gọi vừa đuổi theo…

Lâm Bắc Phàm quay người lại, cười nói: “Diêu đại nhân, có chuyện gì sao?”

Diêu Chính lại hành lễ một lần nữa, đoạn chau mày nói: “Tế tửu đại nhân, xin thứ lỗi cho hạ quan ngu dốt, ta có hơi không hiểu đạo làm quan ban nãy mà ngươi nói, mong ngươi chỉ giáo nhiều hơn!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Hóa ra là vậy! Cũng tới giờ ăn cơm tối rồi, hay là ngươi theo bản quan về phủ, vừa uống rượu ăn cơm vừa đàm luận chuyện này, ngươi thấy thế nào?”

Diêu Chính nhớ đến rượu ngon trong nhà Lâm Bắc Phàm, cơn thèm rượu của hắn ta bèn trào lên, hắn ta hành lễ: “Cung kính không bằng tuân mệnh!”

Thời gian khoảng một nén hương trôi qua, bọn họ về tới Lâm phủ.

Bên trong thư phòng có bày bàn tiệc, hai người vừa ăn uống vừa tiếp tục câu chuyện đạo làm quan.

“Diêu đại nhân, ngươi không hiểu chỗ nào thì có thể hỏi!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Đa tạ tế tửu đại nhân đã cho hạ quan cơ hội! Hôm nay hạ quan đi tuần với tế tửu đại nhân và đã được học về đạo làm quan! Thông qua ba ví dụ, ta đã học được rất nhiều điều, và cũng hiểu được rất nhiều điều! Chỉ là…”

Diêu Chính lại chau mày: “Chuyện này rắc rối, bỗng dưng ta cũng không biết phải nói từ đâu!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Hóa ra là vậy, thế để bản quan xử lý giúp ngươi.”

“Đa tạ tế tửu đại nhân đã dạy bảo, hạ quan xin được lắng nghe!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom