-
Chương 586-590
Chương 586 Vi thần hết cách
“Đúng là đáng chết!” Giang Nam vương tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bản thân hắn ta sống trầy trật từng ngày mà kẻ địch lại càng ngày càng tốt lên, hắn ta nghe mà thấy khó chịu!
Nhất là cứ nghĩ đến đối phương có số lượng lớn lương thực dự trữ là hắn ta lại càng khó chịu, tức đến mức sắc mặt tối tăm!
Vương Phú Quý trông thấy cảnh tượng ấy bèn thầm kêu một tiếng không hay rồi, đoạn vội vàng nói: “Vương gia, mặc dù tình hình bên chúng ta không được ổn cho lắm, nhưng bên Ký Bắc hay Võ Tây cũng không chẳng hề kém cạnh!”
“Ký Bắc vẫn luôn là nơi đất đai cằn cỗi, sản lượng lương thực có hạn! Hiện giờ vấn đề dân bỏ đi đang ở mức nghiêm trọng, người trồng ruộng cũng ít đi nên năm nay vụ mùa của bên đó chắc chắn sẽ thất thu!”
“Ở Võ Tây cũng tương tự thế! Hơn nữa hiện giờ bọn họ đang bị nghĩa quân làm loạn, binh tướng không ngừng bị tổn thất, tình cảnh còn cam go hơn cả chúng ta!”
“Trong ba vị vương gia thì chúng ta được coi là rất tốt rồi!”
“Nói cũng phải!”
Cuối cùng sắc mặt của Giang Nam vương cũng tốt hơn.
Thời buổi bây giờ hay so sánh ai thảm hơn ai. Mặc dù ta rất thảm nhưng chỉ cần ngươi còn thảm hơn ta thì ta vẫn vui, vẫn hài lòng.
Nhìn những cây lúa héo úa, sắc mặt Vương Phú Quý lộ vẻ lo lắng: “Vương gia, hiện giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Còn có thể làm gì nữa?”
Giang Nam vương bực bội bảo: “Mau chóng đào sông, đào giếng sâu, dẫn nước tới, bằng không năm nay không có lương thực mà ăn đâu!”
“Đúng vậy đúng vậy… vương gia, thuộc hạ sẽ cho người đi làm!”
Đúng lúc ấy, có những tiếng vù vù truyền tới từ phía xa.
Mấy người Giang Nam vương quay đầu nhìn, chỉ thấy có một đám côn trùng dày đặc tạo thành một mảnh đen sì đang xông đến.
Giang Nam vương ngẩn người: “Cái… thứ gì thế?”
Rất nhiều quan viên bắt đầu thấy sợ.
“Nạn châu chấu!”
“Đây là nạn châu chấu!”
…
Chỉ thấy đàn châu chấu đó bay vèo tới, để lại sau lưng một ruộng lúa hoang tàn.
Giang Nam vương hét lên một cách thảm thương: “Lương thực của bản vương!”
Chuyện này nhanh chóng được truyền tới triều đình, nữ đế lập tức triệu tập các quan viên để thương lượng về chuyện này.
“Ở Giang Nam xuất hiện nạn châu chấu đang hoành hành trên các đồng ruộng của Giang Nam! Theo thông tin tình báo thì nạn châu chấu này có quy mô lớn nhất trong vòng trăm năm nay, mức độ nguy hiểm cực lớn! Nạn châu chấu đang di chuyển đến kinh thành, các vị ái khanh có cách gì để phòng tránh không?”
Các quan văn võ trong triều thi nhau cười khổ, nạn châu chấu thì phòng tránh kiểu gì?
Nạn châu chấu, nạn lũ lụt và hạn hán là ba loại thiên tai có mức độ hủy hoại kinh khủng nhất.
Trong đó nạn châu chấu là dã man nhất, có số lượng cực lớn, xuất hiện như gió và hoàn toàn không thể dập tắt hay khống chế được!
Một khi nạn châu chấu xuất hiện thì sẽ gây ra tổn thất cực lớn, khiến cho ruộng đồng thất thu, sức người hoàn toàn không thể kiểm soát được!
Dưới ánh mắt của nữ đế, bách quan thi nhau cúi đầu.
Nữ đế nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, nàng hỏi với vẻ mong đợi: “Lâm ái khanh, ngươi có kế sách gì không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, thần có một vài đề nghị hơi trẻ con!” Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Hai mắt nữ đế sáng lên: “Nói đi!”
“Khởi bẩm bệ hạ, những con gà, con vịt mà ngày thường chúng ta nuôi đều ăn châu chấu! Chỉ cần chúng ta thả gà vịt ra thì còn cần phải sợ nạn châu chấu sao?” Lâm Bắc Phàm cười ha ha.
Hai mắt nữ đế lại càng sáng hơn nữa: “Ý kiến này nghe có vẻ được đó!”
“Có điều thưa bệ hạ, số lượng châu chấu quá nhiều, trong khi đó số lượng gà vịt chúng ta nuôi lại quá ít, có thể sẽ không giải quyết được nạn châu chấu đâu!”
Ánh sáng trong đôi mắt của nữ đế trở nên ảm đạm: “Vậy à!”
“Bệ hạ, vi thần còn có một kế!”
Hai mắt nữ đế lại sáng lên: “Nói đi!”
“Thực ra vị của châu chấu cũng khá ngon, hơn nữa hàm lượng dinh dưỡng lại cao, chúng ta có thể cho người bắt chúng về ăn!” Lâm Bắc Phàm lại nói.
Hai mắt nữ đế càng sáng hơn: “Nghe có vẻ cũng được đấy!”
“Có điều, bắt châu chấu là một chuyện vô cùng khó khăn, số lượng châu chấu lớn, dân chúng cũng chẳng bắt được mấy con, chúng ta vẫn phải bỏ công sức ra!”
Hai mắt nữ đế lại mất đi ánh sáng: “Đúng vậy, khó bắt châu chấu lắm!”
“Bệ hạ, thần vẫn còn một kế nữa…”
Nữ đế nổi giận!
Cái tên này nói cứ lấp la lấp lửng, nữ đế nghiến răng nói: “Ái khanh, có phải ngươi đang cố ý trêu đùa trẫm không?”
Lâm Bắc Phàm thấy rất tủi thân, hắn đáp: “Bệ hạ, vi thần đâu dám! Mới nãy vi thần có nói đây đều là những ý kiến trẻ con mà, là bệ hạ cứ bắt thần nói, không nói thì lại thành kháng chỉ!”
Nữ đế tức đến mức muốn bẻ đầu hắn xuống làm quả bóng để đá!
Cái tên khốn kiếp này dạo này càng lúc càng nghịch ngợm, thường xuyên trêu chọc nàng, làm gì có cái lẽ ấy!
“Ái khanh, ngươi cứ nói thẳng kế sách giải quyết cuối cùng đi!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Chuyện này… vi thần thực sự hết cách, mong bệ hạ hiểu cho!”
Hiện giờ nạn châu chấu ở thời hiện đại còn không thể giải quyết triệt để chứ huống chi đang ở thời cổ đại? Dẫu có ở hiện đại thì người ta cũng làm công tác phòng chống là chủ yếu. Người ta sẽ dùng thuốc phun để chống lại hoặc lợi dụng những con vật ăn châu chấu như gà, vịt, chim. Nếu quy mô nạn châu chấu lớn thì cứ phun thuốc chống côn trùng, song ở thời cổ đại thì làm gì có điều kiện như thế?
Chương 587 Tuyệt vọng
Ánh mắt nữ đế ảm đạm.
“Có điều thực ra bệ hạ cũng đừng lo lắng quá!”
Ánh mắt nữ đế lại sáng lên: “Ái khanh nói vậy là có ý gì?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đối với chúng ta mà nói thì nạn châu chấu này có sức uy hiếp rất lớn, song phải có điều kiện thì nó mới xuất hiện! Thông thường chỉ cần thời tiết nắng nóng, hanh khô thì nạn châu chấu mới xuất hiện! Thời tiết bên Giang Nam vừa hay đang trong giai đoạn này! Song từ đầu năm đến nay, kinh thành chúng ta vẫn luôn mưa thuận gió hòa, khí hậu ẩm ướt, sức uy hiếp của nạn châu chấu đối với chúng ta sẽ bị hạn chế!”
“Chỉ mong là như vậy thôi.”
Nữ đế thở dài, nghe giọng nàng tràn ngập âu lo.
Lúc bấy giờ, hai huynh đệ còn lại cũng biết chuyện Giang Nam gặp nạn châu chấu.
Tại vương phủ ở Võ Tây.
Võ Tây vương biết được chuyện này xong thì vô cùng vui vẻ, hắn ta bật cười ha ha: “Hoàng huynh ơi là hoàng huynh, không có lương thực thì ngươi đấu với bản vương được sao? Trận tranh đấu hoàng vị này ngươi phải thua cuộc trước rồi! Ha ha!”
“Người đâu, chú ý tình hình nạn châu chấu ở Giang Nam sát sao cho bản vương! Có động tĩnh gì thì lập tức bẩm báo!”
“Vâng thưa vương gia!”
Tại vương phủ ở Ký Bắc.
Ký Bắc vương cũng vô cùng vui vẻ, sắc mặt hắn ta như gió xuân: “Hoàng đệ, ngươi gặp phải hai lần thiên tai liên tiếp, đây có được tính là ý trời không nhỉ? Xem ra ngươi không có duyên với hoàng vị rồi! Người đâu, mau tặng cái chuông kia cho Giang Nam vương để an ủi hắn ta! Ha ha!”
“Vâng thưa vương gia!”
Sự chú ý của cả nước đều đặt tại Giang Nam.
Giang Nam vương nhìn đàn châu chấu dày đặc như nuốt chửng cả bầu trời đang điên cuồng gặm nhấm lúa của hắn ta, tức đến mức đầu cũng muốn nổ tung.
Nhìn thêm một giây là có hàng trăm cây lúa phải chịu tai ương.
Hắn ta kéo lấy quan viên của Giang Nam, sốt sắng nói: “Rốt cuộc là các ngươi có cách giải quyết không hả, mau nghĩ cách cho bản vương! Nếu không nghĩ được cách giải quyết đám châu chấu này thì lương thực của bản vương sẽ bị chúng nó ăn hết mất!”
Các quan viên của Giang Nam nhìn nhau với vẻ mặt khổ sở, bọn họ đồng loạt lắc đầu.
“Vương gia, chúng ta thực sự bó tay!”
“Nạn châu chấu này là một trong những thiên tai kinh khủng nhất, không thể giải quyết được!”
“Đây là thiên tai, con người làm sao đấu lại được ông trời?”
Giang Nam vương gấp gáp nói: “Thế những nạn châu chấu trước kia biến mất kiểu gì?”
“Vương gia, cái này thì thuộc hạ biết!”
Giang Nam vương mừng rỡ: “Mau nói!”
Vương Phú Quý chắp tay, vẻ mặt ngập tràn vẻ tuyệt vọng: “Khi chúng nó ăn hết tất cả lúa và lương thực xong, không còn cái gì để ăn nữa thì tất nhiên chúng nó sẽ chết vì đói!”
Giang Nam vương sầm mặt, hắn ta lảo đảo chỉ chực ngã.
“Vương gia cẩn thận!”
“Vương gia!”
“Các ngươi tránh ra, bản vương không cần người đỡ!”
Giang Nam vương hất tay của mọi người ra, nhìn đám châu chấu chỗ nào cũng thấy kia, hắn ta phẫn nộ nói: “Các ngươi nói đây chính là thiên tai, không thể dựa vào sức người để điều khiển được ư? Bản vương không tin! Người đâu, mau triệu tập tất cả các võ giả, binh sĩ, diệt châu chấu bảo vệ ruộng đồng cho bản vương!”
“Vâng thưa vương gia!”
Mọi người đồng thanh đáp.
Thế là những binh sĩ mà Giang Nam vương bồi dưỡng thi nhau ra ruộng diệt châu chấu.
Những binh sĩ không có võ công hay tu vi thì cầm lưới đánh cá để bắt châu chấu, hoặc là dùng chổi làm bằng cành cây để tiến hành diệt châu chấu.
Những người có hiệu suất làm việc cao nhất là các võ giả, bọn họ thi triển khí kình khắp người là có thể khiến rất nhiều châu chấu bỏ mạng.
Nhất là những võ giả Tiên Thiên, bọn họ đánh một trận thôi gần như đã khiến một mảnh đất trở nên trống rỗng.
Giang Nam vương nhìn hiệu quả như vậy bèn mừng rỡ: “Chính là như vậy! Tiếp tục giết cho bản vương! Một con cũng không được để lại!”
“Vương thưa vương gia!” Mọi người đồng thanh đáp rồi tiếp tục công cuộc giết châu chấu.
Tuy nhiên lúc mọi người đều đã thấm mệt mà châu chấu vẫn còn rất nhiều, chúng nó vĩnh viễn không biết mệt.
Giết xong một đàn thì lại có một đàn khác tới, cứ giết mãi cũng chẳng hết.
Ba ngày liên tiếp trôi qua như vậy, các binh sĩ của Giang Nam vương mệt đến mức gục xuống, song đám châu chấu thì chẳng thấy vơi đi là bao.
Còn ruộng đồng thì bị chúng nó ăn gần như hết sạch.
Giang Nam vương nhìn ruộng lúa tan hoang, hắn ta quỳ rạp xuống, hai mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng: “Lương thực của bản vương mất hết rồi, mất toàn bộ rồi!”
Chỗ lương thực này không chỉ là quân lương cho đại quân mà còn là hi vọng cho sự nghiệp tranh giành hoàng vị của hắn ta! Mà nay lương thực đã mất hết, đại nghiệp của hắn ta cũng đi tong!
Lúc bấy giờ, Giang Nam vương bỗng có một ý nghĩ điên cuồng.
Nếu đã mất hết lương thực thì chi bằng hắn ta khởi binh ngay lúc này, trực tiếp đánh vào kinh thành! Hoặc là khoác được hoàng bào, hoặc là chôn thân tại đất kinh thành!
“Vương gia, châu chấu di chuyển về phía Bắc rồi!”
Lúc này có một người hét lên.
“Gì cơ? Châu chấu di chuyển về phía Bắc?”
Dây thần kinh của Giang Nam rung lên, phía Bắc của Giang Nam chính là kinh thành.
Chương 588 Kinh thành bị tấn công
“Ha ha, đi là tốt! Cứ đi tới phía Bắc đi!”
Giang Nam vương bật cười ha ha rồi đứng dậy: “Ta không còn lương thực nữa, các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc giữ lại được lương thực! Để bản vương xem xem đám châu chấu kia sẽ gặm cắn lương thực của các ngươi như thế nào! Ha ha!”
Trông thấy cảnh tượng ấy, các quan viên Giang Nam thi nhau lo lắng.
“Có phải vương gia bị điên rồi không? Lúc khóc lúc cười…”
“Chắc là do chịu kích thích quá lớn thôi, vương gia đáng thương! Ôi!”
“Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Vù vù!”
Cả đàn châu chấu với số lượng cực lớn ào ào bay về phía Bắc, dọc đường chúng ăn hết các loại thực vật, nhất là cây lúa.
Sức phá hoại của chúng đúng là quá kinh khủng, gần như có thể hình dung bằng câu “một ngọn cỏ cũng không còn!”
Trông thấy cảnh tượng ấy, cơn giận của Giang Nam vương lại bừng lên.
“Cứ ăn thế đi, ăn hết sạch đi! Bản vương không được sống tốt thì các ngươi cũng đừng hòng sống tốt!”
Tin tức đàn châu chấu di chuyển về phía Bắc rất nhanh được truyền khắp thiên hạ!
Tại vương phủ ở Võ Tây.
“Đàn châu chấu lại bay về phía Bắc cơ à, bay thẳng đến hoàng thành sao?”
Võ Tây vương nghe được tin này xong thì hớn hở: “Ha ha, đúng là quá tốt rồi! Tốt nhất là cứ ăn hết sạch lương thực của triều đình đi, vụ mùa thu không có lương thực, vừa đúng lúc chúng ta phất cờ khởi nghĩa!”
“Vương gia nói chí phải!” Sắc mặt của Phượng Sồ tiên sinh hồng hào, hắn ta nói.
Tại vương phủ ở Ký Bắc.
Ký Bắc vương cũng vô cùng vui vẻ: “Trận thiên tai này đến đúng lúc quá! Vụ mùa thu không có lương thực thì triều đình khó mà sống rồi! Đây đúng là ý trời, trời muốn diệt triều đình đây mà! Ông trời đứng về phía ta!”
“Vương gia nói chí phải!”
Ngọa Long tiên sinh mừng rỡ nói: “Sau vụ mùa thu, chúng ta cũng chuẩn bị được binh mã, đúng thời cơ khởi nghĩa, đại nghiệp ngay trước mắt đây rồi!”
“Quân sư nói phải, chú ý tình hình kinh thành sát sao cho bản vương, và cả hướng đi của nạn châu chấu nữa!” Ký Bắc vương kiêu ngạo nói.
“Vâng thưa vương gia!” Quân sư lớn giọng đáp.
Những nước khác, những kẻ có dã tâm khác trông thấy cảnh tượng này cũng vui vẻ vô cùng, còn triều đình thì phải đối mặt với một kẻ địch lớn.
Đây là nạn châu chấu lớn nhất cả trăm năm nay, đi đến đâu là nơi đó không còn một ngọn cỏ!
Vụ mùa thu đang sắp tới, nếu không giải quyết nạn châu chấu thì năm nay sẽ thất thu, và kéo theo đó sẽ là một loạt những hậu quả.
Để ứng phó với nạn châu chấu sắp tới, kinh thành đã tập trung lượng lớn gà, vịt, ngỗng cho chúng ăn châu chấu.
Ngoài ra triều đình còn điều động thêm lượng lớn binh mã và các võ giả tiến hành diệt châu chấu.
Tóm lại, triều đình đã tập hợp tất cả các lực lượng để đương đầu với thiên tai.
Dẫu vậy, nữ đế vẫn thấp thỏm lo âu. Cứ hai ba hôm là nàng lại mở cuộc họp, triệu tập quân thần để bàn luận về chuyện này, u sầu đến mức bạc cả tóc.
Chỉ có Lâm Bắc Phàm là vẫn cực kỳ thong thả, hắn ăn uống như thường và chẳng coi chuyện này là gì cả.
Còn về mệnh lệnh của triều đình thì hắn cứ làm theo là xong.
Trông thấy cảnh tượng ấy, nữ đế tức tối nói: “Ái khanh, rốt cuộc là ngươi có cách gì không?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Bệ hạ đừng lo lắng, chúng nó không tới kinh thành được đâu!”
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm lòng nóng như lửa đốt, hắn ta nói: “Sao lại không tới được? Chúng nó đã tới rồi đấy!”
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh liếc nhìn hắn ta: “Giờ có sốt sắng thì cũng có tác dụng gì? Những gì cần làm chúng ta cũng đã làm rồi, chỉ có thể nghe theo ông trời thôi!”
“Ôi!”
Mọi người thi nhau thở dài.
Bảy, tám ngày sau, đám châu chấu đã tới được kinh thành.
Khoảnh khắc ấy, khắp thiên hạ đều đổ dồn ánh mắt về nơi đây.
Bọn họ muốn xem kinh thành, xem triều đình có thể vượt qua chuyện này không, khả năng lớn là không vượt qua được đâu!
Nếu vượt qua được thì đã chẳng là nạn châu chấu khiến người ta khiếp sợ rồi!
Binh mã của triều đình đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, ngoài ra binh lính và các vị võ giả cũng chuẩn bị tiến hành ngăn cản!
Nhất là các vị võ giả, trừ những người đang làm thị vệ ra thì gần như đều tham gia, quân số lên đến hơn năm nghìn người!
Bên cạnh đó còn có rất nhiều nông dân, người dân tự nguyện tới để chống nạn châu chấu. Song dẫu vậy, triều đình vẫn không dám lơ là.
Bởi lẽ nạn châu chấu này vô cùng kinh khủng! Là nạn châu chấu lớn nhất trong vòng trăm năm nay!
Vì nó, dù Giang Nam vương đã dốc hết toàn bộ sức lực nhưng vẫn không thể làm được gì!
Bọn họ đã triệu tập nhiều binh mã vậy mà vẫn chưa thể tự tin, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.
Tại kinh thành, dân chúng ai cũng lo lắng, để ý trận chiến giữa người và châu chấu này.
Nếu thua thì cuộc sống của bọn họ sẽ khó khăn vô cùng.
Giang Nam vương bám theo tới gần kinh thành, trông thấy đoàn binh mã của triều đình rồi lại thấy đám châu chấu ngập trời, hắn ta nở một nụ cười điên cuồng.
“Đi đi lũ châu chấu, nhất định phải gặm sạch lương thực của bọn họ!”
“Thể hiện sức mạnh của các ngươi đi!”
“Bản vương không được sống tốt thì những người khác cũng đừng hòng sống tốt!”
“Ha ha ha ha…”
Giang Nam vương vừa dứt lời thì những tiếng vù vù của đám châu chấu trên trời bỗng xông về phía hoàng thành.
Các tướng sĩ kinh thành như trông thấy đại địch, bọn họ hét lên: “Châu chấu tới rồi, mọi người chuẩn bị!”
“Vâng thưa tướng quân!”
Mọi người đồng thanh đáp.
“Soạt soạt soạt.”
Tất cả mọi người đều lấy vũ khí của mình ra.
Những thứ vũ khí ấy đều là thương và đao chứ không phải chổi dùng để phủi bụi. Ngoài ra còn có một thứ khá xa xỉ là lưới đánh bắt cực lớn.
Các vị võ giả cũng thi triển chân khí và kình khí để giết châu chấu.
Chương 589 Sắp có mưa
Giang Nam vương trông thấy cảnh tượng trước mặt thì khinh thường: “Nếu làm vậy có tác dụng thì bản vương đã thắng từ lâu rồi! Cơ mà vậy cũng tốt, không giãy giụa một tí thì các ngươi không biết thế nào gọi là tuyệt vọng đâu! Ha ha!”
Đám châu chấu bay vùn vụt, gần như che lấp cả bầu trời! Chỉ liếc nhìn thôi người ta đã thấy không một chút hi vọng nào rồi!
Tại cổng kinh thành, Lâm Bắc Phàm lẩm bẩm: “Kinh khủng thật đấy!”
Dù đã từng nghe nói nạn châu chấu vô cùng đáng sợ song đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến, đúng là còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng!
Chỉ liếc một cái thôi, những người mắc chứng sợ lỗ tròn chắc chắn sẽ ngất xỉu! Ở thời cổ đại hoàn toàn không có kế sách gì để ứng phó!
Dù có là võ giả khi đối mặt với đám châu chấu đông nghìn nghịt thì cũng phải bó tay chịu chết.
Cũng may, Lâm Bắc Phàm không phải không có cách để chống lại. Thứ có thể đối phó với thiên tai chỉ có…
Thiên tai!
“Đại Phong Khởi Hề Vân Phi Dương!”
Lâm Bắc Phàm vừa dứt lời thì trời bỗng nổi trận gió lớn, thổi từ Bắc sang Nam.
Gió thổi vù vù và ngăn lại đám châu chấu, trông như có một bàn tay đang chặn chúng lại.
Hàng tỉ con châu chấu tạo thành âm thanh vù vù, chúng không thể tiến lên dù chỉ một bước.
“Là gió! Gió đang chặn lũ châu chấu lại!” Có người kinh ngạc thốt lên.
Mọi người hớn hở.
“Nếu gió có thể thổi mãi thì tốt biết bao!”
Mặc dù đây là một ước muốn tốt lành nhưng tất cả mọi người đều biết, gió tới được thì cũng đi được!
Khi gió đi là lúc bọn họ phải nghênh chiến tiếp!
“Tiếng sấm rền vang san lấp đất, mưa gió vạn dặm!”
Lâm Bắc Phàm vừa dứt lời, trên trời bỗng xuất hiện những tia chớp rẹt rẹt.
Tiếp đó mây đen kéo đến che lấp đi mặt trời, tiếp theo mưa bắt đầu trút xuống.
Mưa không lớn, chỉ như mưa xuân táp lên mặt, thấm ướt da mặt và cả ruộng đồng.
Cả kinh thành ngập trong màn mưa bay bay, hơi nước mờ ảo, trông thơ mộng vô cùng.
Song với lũ châu chấu mà nói thì trận mưa này vô cùng nguy hiểm, chẳng khác gì một tai họa, mà bọn chúng thì không thể bay qua được!
Chúng quanh quẩn ở bên ngoài mãi không vượt qua được. Quan văn võ trong kinh thành và cả dân chúng đều mừng rỡ.
“Mưa rồi! Kinh thành có mưa rồi!”
“Cơn mưa này đến đúng lúc quá, chặn luôn đám châu chấu ở bên ngoài!”
“Châu chấu sợ nhất là mưa, trận mưa này đúng đến đúng lúc thật!”
“Mưa hay lắm!”
Giang Nam vương đang âm thầm quan sát tình hình cũng đờ người ra: “Sao có thể như vậy?”
Hắn ta vượt ngàn dặm xa xôi đuổi tới kinh thành là để xem đám châu chấu phá hoại kinh thành như thế nào, đồng thời giúp lòng hắn ta tìm được cảm giác cân bằng.
Giờ thì hay rồi, trời nổi gió, lại còn đổ mưa nữa.
Dù ban đầu hắn ta không hiểu về châu chấu, song mấy hôm nay cũng đã giúp hắn ta nhận ra châu chấu là loài sợ nước, còn sợ mưa hơn.
Trời vừa nổi gió vừa đổ mưa thế này, chắc chắn đám châu chấu sẽ không bay được.
“Sao có thể như vậy, sao đột nhiên lại mưa thế này?” Giang Nam vương thấy lòng mình sụp đổ.
Ngược lại, người dân trong kinh thành thì vô cùng vui vẻ.
“Mưa rồi tốt quá!”
“Mưa rồi, bọn châu chấu không dám tới nữa đâu!”
“Tiếp tục mưa đi, đừng có tạnh!”
Trên lầu cổng thành, nữ đế và các quan văn võ trông thấy màn mưa bèn nở nụ cười tươi rói.
“Đây đúng là một trận mưa tốt, đến rất đúng lúc!”
“Có mưa thì tạm thời đám châu chấu sẽ không tới, ruộng đồng của chúng ta sẽ được bảo vệ!”
“Ông trời đang phù hộ Đại Võ, phù hộ triều đình ta!”
Nữ đế liếc nhìn bách quan, binh sĩ và dân chúng, sắc mặt mọi người đều rạng rỡ như vừa mới thoát khỏi một kiếp nạn.
Song lúc này, nàng chú ý đến một người, đó chính là Lâm Bắc Phàm.
Hắn vẫn thản nhiên như thế, trông thấy mưa mà chẳng vui cũng chẳng buồn.
Nữ đế bỗng nhớ đến những lời trước đây Lâm Bắc Phàm đã nói, nàng cười rồi hỏi hắn: “Lâm ái khanh, đó giờ ngươi vẫn luôn giữ dáng vẻ thản nhiên như thế này, có phải ngươi đã liệu trước được chuyện này rồi không?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay đáp: “Đúng vậy thưa bệ hạ! Vi thần đã nói rằng đám châu chấu không tới được mà!”
Mọi người đồng loạt nhìn hắn, ai cũng tò mò không rõ sao hắn biết được.
Nữ đế thay mọi người hỏi.
Lâm Bắc Phàm bèn mỉm cười: “Trước kia vi thần đã từng nói từ đầu năm đến nay kinh thành ta vẫn luôn mưa thuận gió hòa, không khí ẩm ướt, không thích hợp cho châu chấu sinh sống! Châu chấu thích khô, chúng sẽ không tới nơi này đâu!”
Nữ đế mỉm cười, nàng gật đầu: “Ngươi nói có lý lắm!”
“Vẫn còn một chuyện nữa, buổi đêm vi thần có nhìn trời xem sao, biết hôm nay sẽ có mưa, đám châu chấu thì sợ nước mưa nên chúng sẽ không dám tiến vào trong kinh thành dù chỉ một bước!” Lâm Bắc Phàm cười.
“Vậy sao?” Nữ đế híp mắt hỏi.
Nàng đã nghe Bạch Quan âm nói rằng từ lúc Lâm Bắc Phàm trở thành Tông Sư, hắn đã sở hữu rất nhiều năng lực kì lạ, có lẽ đây cũng là một trong số đó.
Bằng không sao cơn mưa này lại đến đúng lúc như vậy?
“Ái khanh, không ngờ ngươi còn biết xem sao, biết được sự thay đổi của thời tiết, đúng là cánh tay đắc lực của trẫm! Vậy giờ ngươi có thể nói cho trẫm biết cơn mưa này sẽ kéo dài bao lâu, có thể ngăn được hoàn toàn lũ châu chấu không?”
Nữ đế lại hỏi.
Lâm Bắc Phàm bấm ngón tay, hắn nói: “Bệ hạ, chắc cơn mưa này sẽ kéo dài khoảng ba ngày! Lượng mưa không lớn, sẽ giống như bây giờ vậy, không ảnh hưởng đến đời sống của bách tính đâu! Thế nhưng chắc là sẽ chặn được hoàn toàn đám châu chấu thôi!”
Nữ đế hớn hở, nàng lớn giọng nói: “Hay lắm! Nếu mưa thực sự kéo dài ba ngày thì trẫm sẽ ghi công cho ngươi!”
Chương 590 Lại được thưởng
Bên ngoài kinh thành, Giang Nam vương lảo đảo, hắn ta vuốt nước mưa trên mặt, trông kinh thành thấp thoáng dưới làn mưa mờ ảo mà căm phẫn: “Tạm thời cho các ngươi đắc ý! Chỉ là một cơn mưa nhỏ, rất nhanh thôi gió sẽ ngừng, mưa cũng sẽ tạnh, tới khi ấy sẽ là lúc các ngươi phải rơi nước mắt!”
Thế là hắn ta lại ở tại chỗ chờ, chờ cho đến khi gió ngừng mưa tạnh, sau đó lũ châu chấu sẽ tiến vào kinh thành, hoành hành nơi đó.
Kết quả, hắn ta cứ đợi mãi đợi mãi, đợi hết một nén nhang mà mưa vẫn chưa ngừng.
Giang Nam vương tự an ủi chính mình: “Không sao hết! Cơn mưa này vừa mới tới, có thể kéo dài lâu một chút nhưng chắc chắn sẽ tạnh nhanh thôi! Một khi mưa ngừng rơi thì cũng là lúc kinh thành các ngươi gặp nạn!”
Hắn ta lại đợi mãi, đợi mãi, đợi tiếp một canh giờ nữa mà mưa vẫn chưa ngừng.
“Đã mưa cả một canh giờ rồi sao mà vẫn chưa tạnh thế? Cơ mà không sao hết, hiện giờ đang là mùa hè, kiểu mưa này không kéo dài được lâu đâu, chắc sắp tạnh rồi! Cứ đợi thêm tí nữa, đợi thêm tí nữa là được!”
Giang Nam vương tiếp tục đợi, đợi thêm ba canh giờ nữa nhưng mưa vẫn chưa ngừng.
“Sao vẫn mưa thế này? Cơn mưa này định tiếp diễn đến bao giờ?”
Đôi mắt của Giang Nam vương như mất đi ánh sáng, hắn ta nhìn bầu trời, để mặt nước mưa lành lạnh táp lên mặt.
Song trong lòng hắn ta thì nóng như lửa đốt. Hắn ta muốn xả giận nhưng lại không biết xả kiểu gì, lúc này chỉ nhớ đến Giang Nam của mình.
Trước kia ở Giang Nam cũng hay có mưa như thế này, lượng mưa không lớn, gió cũng không mạnh, song mưa kéo dài rất lâu.
Được nước mưa tưới tắm, lúa của hắn ta sinh trưởng mạnh mẽ, năm nào cũng bội thu.
Thế nhưng năm nay lại rất kì lạ, hạn hán đến, ba tháng trời không có một giọt nước, sông cũng khô cạn hết sạch, ruộng đồng héo úa, điều kiện như vậy lại càng thu hút đám châu chấu hơn.
Nếu Giang Nam của bọn họ cũng có mưa thì hắn ta đâu phải ra nông nỗi này? Lúc bấy giờ, trời đã sẩm tối, hắn ta phải về ăn cơm thôi.
Giang Nam vương liếc nhìn bầu trời đầy mây, rồi lại nhìn kinh thành ở phía xa xa, hậm hực nói: “Bản vương không tin mưa sẽ rơi cả ngày! Ngày mai bản vương lại tới chiêm ngưỡng dáng vẻ khóc lóc của các ngươi!”
Ngày hôm sau, Giang Nam vương đến chỗ cũ.
Mưa vẫn rơi, nhìn kinh thành mờ ảo phía xa, hắn ta tức đến mức phát khóc.
“Sao mưa vẫn chưa ngừng, ngươi muốn mưa đến khi nào nữa hả?”
Các binh sĩ ứng phó với nạn châu chấu ở phía xa giờ đang thu binh, trở về sưởi ấm.
Có trận mưa này ngăn cản, đám châu chấu không thể bay vào.
Thế nhưng Giang Nam vương vẫn không từ bỏ, hắn ta tiếp tục cầu mong.
Hắn ta chắp tay, nói với vẻ cực kì thành khẩn: “Ông trời ơi, mau cho mưa dừng lại đi! Bản vương tình nguyện dùng một trăm cân thịt trên người mình để đổi lấy một đợt hạn hán khủng khiếp!
“Rào rào rào.”
Bỗng nhiên mưa càng nặng hạt hơn, những tiếng rào rào vang lên, còn Giang Nam vương thì ướt như chuột lột.
Giang Nam vương: “…”
Hắn ta cứ đợi như thế, đợi đến khi trời tối mà mưa vẫn chưa ngừng.
“Bản vương không tin trận mưa này có thể kéo dài ba ngày! Còn không tạnh nữa thì tên của bản vương sẽ viết ngược!”
Ngày thứ ba, cuối cùng Giang Nam vương đứng dầm mưa cũng sụp đổ.
Hắn ta quỳ rạp xuống, liên tiếp dập đầu: “Ông trời ơi, cầu xin ngươi đấy, đừng như vậy nữa! Ngươi đã mưa đủ rồi, đừng mưa nữa! Bọn chúng đều là một lũ trẻ hư, không xứng được ngươi thương yêu đâu! Chỉ có ta mới là đứa trẻ mà ngươi thương nhất! Ngươi mà cho mưa nữa thì trái tim của bản vương không chịu được nữa đâu, cầu xin ngươi đấy…”
“Vù vù”
Âm thanh của đám châu chấu bỗng lớn hơn.
Giang Nam vương ngẩng đầu dậy, vẻ mặt khó hiểu: “Chuyện gì thế này?”
Chỉ thấy đàn châu chấu đông nghịt bỗng chuyển hướng bay về phía Tây, rất nhanh sau đó đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Giang Nam vương ngớ người ra: “Bọn chúng bay đi hả? Định bay đi đâu?”
Tại kinh thành, nữ đế và các quan văn võ cùng dân chúng trông thấy châu chấu bay đi thì bắt đầu hưng phấn.
“Cuối cùng chúng ta cũng vượt qua nạn châu chấu rồi!”
“Từ đầu đến cuối bọn chúng đều không vào được kinh thành chúng ta, không phá hoại được ruộng đồng của chúng ta!”
“Năm nay chắc chắn sẽ là một mùa bội thu!”
“Đúng là một trận mưa tốt!”
Mọi người đều hớn hở vô cùng, ca hát nhảy múa như vừa đánh thắng một trận chiến lớn. Thực chất đối với họ mà nói thì đây đúng là một trận thắng lớn.
Nếu không vượt qua được nạn châu chấu này, lương thực của bọn họ sẽ sụt giảm, từ đó kéo theo hàng loạt vấn đề khiến cho đất nước phải chịu khó khăn.
Nữ đế vui mừng nói: “Đây là nạn châu chấu lớn nhất trong vòng trăm năm qua, cuối cùng chúng ta cũng vượt qua rồi! Chắc chắn sản lượng lương thực năm nay sẽ tăng, trẫm phải đại xá thiên hạ mới được!”
Nàng sẽ đưa ra một vài chính sách giảm thuế để mọi người không phải nộp nhiều thuế lương thực nữa.
“Bệ hạ thánh minh!”
Mọi người vô cùng vui vẻ.
“Lâm ái khanh, quả như lời ngươi nói, trận mưa này kéo dài ba ngày! Cũng bởi trận mưa này đến rất đúng lúc nên chúng ta mới vượt qua được nạn châu chấu, ngươi lại lập công rồi!” Nữ đế cười tươi rói.
“Bệ hạ, đây là ý trời, trời phù hộ bệ hạ, phù hộ Đại Võ, vi thần không dám tranh công!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn đáp.
“Ái khanh khiêm tốn quá rồi, công này là của ngươi! Không có ngươi thì chúng ta chưa chắc đã vượt qua được nạn châu chấu, đánh thắng được trận chiến bảo vệ lương thực này!”
Nữ đế nói, nghe giọng nàng như còn có ý gì đó khác…
Nàng đọc một loạt phần thưởng, bách quan nghe mà đố kỵ vô cùng.
“Đúng là đáng chết!” Giang Nam vương tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bản thân hắn ta sống trầy trật từng ngày mà kẻ địch lại càng ngày càng tốt lên, hắn ta nghe mà thấy khó chịu!
Nhất là cứ nghĩ đến đối phương có số lượng lớn lương thực dự trữ là hắn ta lại càng khó chịu, tức đến mức sắc mặt tối tăm!
Vương Phú Quý trông thấy cảnh tượng ấy bèn thầm kêu một tiếng không hay rồi, đoạn vội vàng nói: “Vương gia, mặc dù tình hình bên chúng ta không được ổn cho lắm, nhưng bên Ký Bắc hay Võ Tây cũng không chẳng hề kém cạnh!”
“Ký Bắc vẫn luôn là nơi đất đai cằn cỗi, sản lượng lương thực có hạn! Hiện giờ vấn đề dân bỏ đi đang ở mức nghiêm trọng, người trồng ruộng cũng ít đi nên năm nay vụ mùa của bên đó chắc chắn sẽ thất thu!”
“Ở Võ Tây cũng tương tự thế! Hơn nữa hiện giờ bọn họ đang bị nghĩa quân làm loạn, binh tướng không ngừng bị tổn thất, tình cảnh còn cam go hơn cả chúng ta!”
“Trong ba vị vương gia thì chúng ta được coi là rất tốt rồi!”
“Nói cũng phải!”
Cuối cùng sắc mặt của Giang Nam vương cũng tốt hơn.
Thời buổi bây giờ hay so sánh ai thảm hơn ai. Mặc dù ta rất thảm nhưng chỉ cần ngươi còn thảm hơn ta thì ta vẫn vui, vẫn hài lòng.
Nhìn những cây lúa héo úa, sắc mặt Vương Phú Quý lộ vẻ lo lắng: “Vương gia, hiện giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Còn có thể làm gì nữa?”
Giang Nam vương bực bội bảo: “Mau chóng đào sông, đào giếng sâu, dẫn nước tới, bằng không năm nay không có lương thực mà ăn đâu!”
“Đúng vậy đúng vậy… vương gia, thuộc hạ sẽ cho người đi làm!”
Đúng lúc ấy, có những tiếng vù vù truyền tới từ phía xa.
Mấy người Giang Nam vương quay đầu nhìn, chỉ thấy có một đám côn trùng dày đặc tạo thành một mảnh đen sì đang xông đến.
Giang Nam vương ngẩn người: “Cái… thứ gì thế?”
Rất nhiều quan viên bắt đầu thấy sợ.
“Nạn châu chấu!”
“Đây là nạn châu chấu!”
…
Chỉ thấy đàn châu chấu đó bay vèo tới, để lại sau lưng một ruộng lúa hoang tàn.
Giang Nam vương hét lên một cách thảm thương: “Lương thực của bản vương!”
Chuyện này nhanh chóng được truyền tới triều đình, nữ đế lập tức triệu tập các quan viên để thương lượng về chuyện này.
“Ở Giang Nam xuất hiện nạn châu chấu đang hoành hành trên các đồng ruộng của Giang Nam! Theo thông tin tình báo thì nạn châu chấu này có quy mô lớn nhất trong vòng trăm năm nay, mức độ nguy hiểm cực lớn! Nạn châu chấu đang di chuyển đến kinh thành, các vị ái khanh có cách gì để phòng tránh không?”
Các quan văn võ trong triều thi nhau cười khổ, nạn châu chấu thì phòng tránh kiểu gì?
Nạn châu chấu, nạn lũ lụt và hạn hán là ba loại thiên tai có mức độ hủy hoại kinh khủng nhất.
Trong đó nạn châu chấu là dã man nhất, có số lượng cực lớn, xuất hiện như gió và hoàn toàn không thể dập tắt hay khống chế được!
Một khi nạn châu chấu xuất hiện thì sẽ gây ra tổn thất cực lớn, khiến cho ruộng đồng thất thu, sức người hoàn toàn không thể kiểm soát được!
Dưới ánh mắt của nữ đế, bách quan thi nhau cúi đầu.
Nữ đế nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, nàng hỏi với vẻ mong đợi: “Lâm ái khanh, ngươi có kế sách gì không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, thần có một vài đề nghị hơi trẻ con!” Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Hai mắt nữ đế sáng lên: “Nói đi!”
“Khởi bẩm bệ hạ, những con gà, con vịt mà ngày thường chúng ta nuôi đều ăn châu chấu! Chỉ cần chúng ta thả gà vịt ra thì còn cần phải sợ nạn châu chấu sao?” Lâm Bắc Phàm cười ha ha.
Hai mắt nữ đế lại càng sáng hơn nữa: “Ý kiến này nghe có vẻ được đó!”
“Có điều thưa bệ hạ, số lượng châu chấu quá nhiều, trong khi đó số lượng gà vịt chúng ta nuôi lại quá ít, có thể sẽ không giải quyết được nạn châu chấu đâu!”
Ánh sáng trong đôi mắt của nữ đế trở nên ảm đạm: “Vậy à!”
“Bệ hạ, vi thần còn có một kế!”
Hai mắt nữ đế lại sáng lên: “Nói đi!”
“Thực ra vị của châu chấu cũng khá ngon, hơn nữa hàm lượng dinh dưỡng lại cao, chúng ta có thể cho người bắt chúng về ăn!” Lâm Bắc Phàm lại nói.
Hai mắt nữ đế càng sáng hơn: “Nghe có vẻ cũng được đấy!”
“Có điều, bắt châu chấu là một chuyện vô cùng khó khăn, số lượng châu chấu lớn, dân chúng cũng chẳng bắt được mấy con, chúng ta vẫn phải bỏ công sức ra!”
Hai mắt nữ đế lại mất đi ánh sáng: “Đúng vậy, khó bắt châu chấu lắm!”
“Bệ hạ, thần vẫn còn một kế nữa…”
Nữ đế nổi giận!
Cái tên này nói cứ lấp la lấp lửng, nữ đế nghiến răng nói: “Ái khanh, có phải ngươi đang cố ý trêu đùa trẫm không?”
Lâm Bắc Phàm thấy rất tủi thân, hắn đáp: “Bệ hạ, vi thần đâu dám! Mới nãy vi thần có nói đây đều là những ý kiến trẻ con mà, là bệ hạ cứ bắt thần nói, không nói thì lại thành kháng chỉ!”
Nữ đế tức đến mức muốn bẻ đầu hắn xuống làm quả bóng để đá!
Cái tên khốn kiếp này dạo này càng lúc càng nghịch ngợm, thường xuyên trêu chọc nàng, làm gì có cái lẽ ấy!
“Ái khanh, ngươi cứ nói thẳng kế sách giải quyết cuối cùng đi!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Chuyện này… vi thần thực sự hết cách, mong bệ hạ hiểu cho!”
Hiện giờ nạn châu chấu ở thời hiện đại còn không thể giải quyết triệt để chứ huống chi đang ở thời cổ đại? Dẫu có ở hiện đại thì người ta cũng làm công tác phòng chống là chủ yếu. Người ta sẽ dùng thuốc phun để chống lại hoặc lợi dụng những con vật ăn châu chấu như gà, vịt, chim. Nếu quy mô nạn châu chấu lớn thì cứ phun thuốc chống côn trùng, song ở thời cổ đại thì làm gì có điều kiện như thế?
Chương 587 Tuyệt vọng
Ánh mắt nữ đế ảm đạm.
“Có điều thực ra bệ hạ cũng đừng lo lắng quá!”
Ánh mắt nữ đế lại sáng lên: “Ái khanh nói vậy là có ý gì?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đối với chúng ta mà nói thì nạn châu chấu này có sức uy hiếp rất lớn, song phải có điều kiện thì nó mới xuất hiện! Thông thường chỉ cần thời tiết nắng nóng, hanh khô thì nạn châu chấu mới xuất hiện! Thời tiết bên Giang Nam vừa hay đang trong giai đoạn này! Song từ đầu năm đến nay, kinh thành chúng ta vẫn luôn mưa thuận gió hòa, khí hậu ẩm ướt, sức uy hiếp của nạn châu chấu đối với chúng ta sẽ bị hạn chế!”
“Chỉ mong là như vậy thôi.”
Nữ đế thở dài, nghe giọng nàng tràn ngập âu lo.
Lúc bấy giờ, hai huynh đệ còn lại cũng biết chuyện Giang Nam gặp nạn châu chấu.
Tại vương phủ ở Võ Tây.
Võ Tây vương biết được chuyện này xong thì vô cùng vui vẻ, hắn ta bật cười ha ha: “Hoàng huynh ơi là hoàng huynh, không có lương thực thì ngươi đấu với bản vương được sao? Trận tranh đấu hoàng vị này ngươi phải thua cuộc trước rồi! Ha ha!”
“Người đâu, chú ý tình hình nạn châu chấu ở Giang Nam sát sao cho bản vương! Có động tĩnh gì thì lập tức bẩm báo!”
“Vâng thưa vương gia!”
Tại vương phủ ở Ký Bắc.
Ký Bắc vương cũng vô cùng vui vẻ, sắc mặt hắn ta như gió xuân: “Hoàng đệ, ngươi gặp phải hai lần thiên tai liên tiếp, đây có được tính là ý trời không nhỉ? Xem ra ngươi không có duyên với hoàng vị rồi! Người đâu, mau tặng cái chuông kia cho Giang Nam vương để an ủi hắn ta! Ha ha!”
“Vâng thưa vương gia!”
Sự chú ý của cả nước đều đặt tại Giang Nam.
Giang Nam vương nhìn đàn châu chấu dày đặc như nuốt chửng cả bầu trời đang điên cuồng gặm nhấm lúa của hắn ta, tức đến mức đầu cũng muốn nổ tung.
Nhìn thêm một giây là có hàng trăm cây lúa phải chịu tai ương.
Hắn ta kéo lấy quan viên của Giang Nam, sốt sắng nói: “Rốt cuộc là các ngươi có cách giải quyết không hả, mau nghĩ cách cho bản vương! Nếu không nghĩ được cách giải quyết đám châu chấu này thì lương thực của bản vương sẽ bị chúng nó ăn hết mất!”
Các quan viên của Giang Nam nhìn nhau với vẻ mặt khổ sở, bọn họ đồng loạt lắc đầu.
“Vương gia, chúng ta thực sự bó tay!”
“Nạn châu chấu này là một trong những thiên tai kinh khủng nhất, không thể giải quyết được!”
“Đây là thiên tai, con người làm sao đấu lại được ông trời?”
Giang Nam vương gấp gáp nói: “Thế những nạn châu chấu trước kia biến mất kiểu gì?”
“Vương gia, cái này thì thuộc hạ biết!”
Giang Nam vương mừng rỡ: “Mau nói!”
Vương Phú Quý chắp tay, vẻ mặt ngập tràn vẻ tuyệt vọng: “Khi chúng nó ăn hết tất cả lúa và lương thực xong, không còn cái gì để ăn nữa thì tất nhiên chúng nó sẽ chết vì đói!”
Giang Nam vương sầm mặt, hắn ta lảo đảo chỉ chực ngã.
“Vương gia cẩn thận!”
“Vương gia!”
“Các ngươi tránh ra, bản vương không cần người đỡ!”
Giang Nam vương hất tay của mọi người ra, nhìn đám châu chấu chỗ nào cũng thấy kia, hắn ta phẫn nộ nói: “Các ngươi nói đây chính là thiên tai, không thể dựa vào sức người để điều khiển được ư? Bản vương không tin! Người đâu, mau triệu tập tất cả các võ giả, binh sĩ, diệt châu chấu bảo vệ ruộng đồng cho bản vương!”
“Vâng thưa vương gia!”
Mọi người đồng thanh đáp.
Thế là những binh sĩ mà Giang Nam vương bồi dưỡng thi nhau ra ruộng diệt châu chấu.
Những binh sĩ không có võ công hay tu vi thì cầm lưới đánh cá để bắt châu chấu, hoặc là dùng chổi làm bằng cành cây để tiến hành diệt châu chấu.
Những người có hiệu suất làm việc cao nhất là các võ giả, bọn họ thi triển khí kình khắp người là có thể khiến rất nhiều châu chấu bỏ mạng.
Nhất là những võ giả Tiên Thiên, bọn họ đánh một trận thôi gần như đã khiến một mảnh đất trở nên trống rỗng.
Giang Nam vương nhìn hiệu quả như vậy bèn mừng rỡ: “Chính là như vậy! Tiếp tục giết cho bản vương! Một con cũng không được để lại!”
“Vương thưa vương gia!” Mọi người đồng thanh đáp rồi tiếp tục công cuộc giết châu chấu.
Tuy nhiên lúc mọi người đều đã thấm mệt mà châu chấu vẫn còn rất nhiều, chúng nó vĩnh viễn không biết mệt.
Giết xong một đàn thì lại có một đàn khác tới, cứ giết mãi cũng chẳng hết.
Ba ngày liên tiếp trôi qua như vậy, các binh sĩ của Giang Nam vương mệt đến mức gục xuống, song đám châu chấu thì chẳng thấy vơi đi là bao.
Còn ruộng đồng thì bị chúng nó ăn gần như hết sạch.
Giang Nam vương nhìn ruộng lúa tan hoang, hắn ta quỳ rạp xuống, hai mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng: “Lương thực của bản vương mất hết rồi, mất toàn bộ rồi!”
Chỗ lương thực này không chỉ là quân lương cho đại quân mà còn là hi vọng cho sự nghiệp tranh giành hoàng vị của hắn ta! Mà nay lương thực đã mất hết, đại nghiệp của hắn ta cũng đi tong!
Lúc bấy giờ, Giang Nam vương bỗng có một ý nghĩ điên cuồng.
Nếu đã mất hết lương thực thì chi bằng hắn ta khởi binh ngay lúc này, trực tiếp đánh vào kinh thành! Hoặc là khoác được hoàng bào, hoặc là chôn thân tại đất kinh thành!
“Vương gia, châu chấu di chuyển về phía Bắc rồi!”
Lúc này có một người hét lên.
“Gì cơ? Châu chấu di chuyển về phía Bắc?”
Dây thần kinh của Giang Nam rung lên, phía Bắc của Giang Nam chính là kinh thành.
Chương 588 Kinh thành bị tấn công
“Ha ha, đi là tốt! Cứ đi tới phía Bắc đi!”
Giang Nam vương bật cười ha ha rồi đứng dậy: “Ta không còn lương thực nữa, các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc giữ lại được lương thực! Để bản vương xem xem đám châu chấu kia sẽ gặm cắn lương thực của các ngươi như thế nào! Ha ha!”
Trông thấy cảnh tượng ấy, các quan viên Giang Nam thi nhau lo lắng.
“Có phải vương gia bị điên rồi không? Lúc khóc lúc cười…”
“Chắc là do chịu kích thích quá lớn thôi, vương gia đáng thương! Ôi!”
“Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Vù vù!”
Cả đàn châu chấu với số lượng cực lớn ào ào bay về phía Bắc, dọc đường chúng ăn hết các loại thực vật, nhất là cây lúa.
Sức phá hoại của chúng đúng là quá kinh khủng, gần như có thể hình dung bằng câu “một ngọn cỏ cũng không còn!”
Trông thấy cảnh tượng ấy, cơn giận của Giang Nam vương lại bừng lên.
“Cứ ăn thế đi, ăn hết sạch đi! Bản vương không được sống tốt thì các ngươi cũng đừng hòng sống tốt!”
Tin tức đàn châu chấu di chuyển về phía Bắc rất nhanh được truyền khắp thiên hạ!
Tại vương phủ ở Võ Tây.
“Đàn châu chấu lại bay về phía Bắc cơ à, bay thẳng đến hoàng thành sao?”
Võ Tây vương nghe được tin này xong thì hớn hở: “Ha ha, đúng là quá tốt rồi! Tốt nhất là cứ ăn hết sạch lương thực của triều đình đi, vụ mùa thu không có lương thực, vừa đúng lúc chúng ta phất cờ khởi nghĩa!”
“Vương gia nói chí phải!” Sắc mặt của Phượng Sồ tiên sinh hồng hào, hắn ta nói.
Tại vương phủ ở Ký Bắc.
Ký Bắc vương cũng vô cùng vui vẻ: “Trận thiên tai này đến đúng lúc quá! Vụ mùa thu không có lương thực thì triều đình khó mà sống rồi! Đây đúng là ý trời, trời muốn diệt triều đình đây mà! Ông trời đứng về phía ta!”
“Vương gia nói chí phải!”
Ngọa Long tiên sinh mừng rỡ nói: “Sau vụ mùa thu, chúng ta cũng chuẩn bị được binh mã, đúng thời cơ khởi nghĩa, đại nghiệp ngay trước mắt đây rồi!”
“Quân sư nói phải, chú ý tình hình kinh thành sát sao cho bản vương, và cả hướng đi của nạn châu chấu nữa!” Ký Bắc vương kiêu ngạo nói.
“Vâng thưa vương gia!” Quân sư lớn giọng đáp.
Những nước khác, những kẻ có dã tâm khác trông thấy cảnh tượng này cũng vui vẻ vô cùng, còn triều đình thì phải đối mặt với một kẻ địch lớn.
Đây là nạn châu chấu lớn nhất cả trăm năm nay, đi đến đâu là nơi đó không còn một ngọn cỏ!
Vụ mùa thu đang sắp tới, nếu không giải quyết nạn châu chấu thì năm nay sẽ thất thu, và kéo theo đó sẽ là một loạt những hậu quả.
Để ứng phó với nạn châu chấu sắp tới, kinh thành đã tập trung lượng lớn gà, vịt, ngỗng cho chúng ăn châu chấu.
Ngoài ra triều đình còn điều động thêm lượng lớn binh mã và các võ giả tiến hành diệt châu chấu.
Tóm lại, triều đình đã tập hợp tất cả các lực lượng để đương đầu với thiên tai.
Dẫu vậy, nữ đế vẫn thấp thỏm lo âu. Cứ hai ba hôm là nàng lại mở cuộc họp, triệu tập quân thần để bàn luận về chuyện này, u sầu đến mức bạc cả tóc.
Chỉ có Lâm Bắc Phàm là vẫn cực kỳ thong thả, hắn ăn uống như thường và chẳng coi chuyện này là gì cả.
Còn về mệnh lệnh của triều đình thì hắn cứ làm theo là xong.
Trông thấy cảnh tượng ấy, nữ đế tức tối nói: “Ái khanh, rốt cuộc là ngươi có cách gì không?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Bệ hạ đừng lo lắng, chúng nó không tới kinh thành được đâu!”
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm lòng nóng như lửa đốt, hắn ta nói: “Sao lại không tới được? Chúng nó đã tới rồi đấy!”
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh liếc nhìn hắn ta: “Giờ có sốt sắng thì cũng có tác dụng gì? Những gì cần làm chúng ta cũng đã làm rồi, chỉ có thể nghe theo ông trời thôi!”
“Ôi!”
Mọi người thi nhau thở dài.
Bảy, tám ngày sau, đám châu chấu đã tới được kinh thành.
Khoảnh khắc ấy, khắp thiên hạ đều đổ dồn ánh mắt về nơi đây.
Bọn họ muốn xem kinh thành, xem triều đình có thể vượt qua chuyện này không, khả năng lớn là không vượt qua được đâu!
Nếu vượt qua được thì đã chẳng là nạn châu chấu khiến người ta khiếp sợ rồi!
Binh mã của triều đình đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, ngoài ra binh lính và các vị võ giả cũng chuẩn bị tiến hành ngăn cản!
Nhất là các vị võ giả, trừ những người đang làm thị vệ ra thì gần như đều tham gia, quân số lên đến hơn năm nghìn người!
Bên cạnh đó còn có rất nhiều nông dân, người dân tự nguyện tới để chống nạn châu chấu. Song dẫu vậy, triều đình vẫn không dám lơ là.
Bởi lẽ nạn châu chấu này vô cùng kinh khủng! Là nạn châu chấu lớn nhất trong vòng trăm năm nay!
Vì nó, dù Giang Nam vương đã dốc hết toàn bộ sức lực nhưng vẫn không thể làm được gì!
Bọn họ đã triệu tập nhiều binh mã vậy mà vẫn chưa thể tự tin, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.
Tại kinh thành, dân chúng ai cũng lo lắng, để ý trận chiến giữa người và châu chấu này.
Nếu thua thì cuộc sống của bọn họ sẽ khó khăn vô cùng.
Giang Nam vương bám theo tới gần kinh thành, trông thấy đoàn binh mã của triều đình rồi lại thấy đám châu chấu ngập trời, hắn ta nở một nụ cười điên cuồng.
“Đi đi lũ châu chấu, nhất định phải gặm sạch lương thực của bọn họ!”
“Thể hiện sức mạnh của các ngươi đi!”
“Bản vương không được sống tốt thì những người khác cũng đừng hòng sống tốt!”
“Ha ha ha ha…”
Giang Nam vương vừa dứt lời thì những tiếng vù vù của đám châu chấu trên trời bỗng xông về phía hoàng thành.
Các tướng sĩ kinh thành như trông thấy đại địch, bọn họ hét lên: “Châu chấu tới rồi, mọi người chuẩn bị!”
“Vâng thưa tướng quân!”
Mọi người đồng thanh đáp.
“Soạt soạt soạt.”
Tất cả mọi người đều lấy vũ khí của mình ra.
Những thứ vũ khí ấy đều là thương và đao chứ không phải chổi dùng để phủi bụi. Ngoài ra còn có một thứ khá xa xỉ là lưới đánh bắt cực lớn.
Các vị võ giả cũng thi triển chân khí và kình khí để giết châu chấu.
Chương 589 Sắp có mưa
Giang Nam vương trông thấy cảnh tượng trước mặt thì khinh thường: “Nếu làm vậy có tác dụng thì bản vương đã thắng từ lâu rồi! Cơ mà vậy cũng tốt, không giãy giụa một tí thì các ngươi không biết thế nào gọi là tuyệt vọng đâu! Ha ha!”
Đám châu chấu bay vùn vụt, gần như che lấp cả bầu trời! Chỉ liếc nhìn thôi người ta đã thấy không một chút hi vọng nào rồi!
Tại cổng kinh thành, Lâm Bắc Phàm lẩm bẩm: “Kinh khủng thật đấy!”
Dù đã từng nghe nói nạn châu chấu vô cùng đáng sợ song đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến, đúng là còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng!
Chỉ liếc một cái thôi, những người mắc chứng sợ lỗ tròn chắc chắn sẽ ngất xỉu! Ở thời cổ đại hoàn toàn không có kế sách gì để ứng phó!
Dù có là võ giả khi đối mặt với đám châu chấu đông nghìn nghịt thì cũng phải bó tay chịu chết.
Cũng may, Lâm Bắc Phàm không phải không có cách để chống lại. Thứ có thể đối phó với thiên tai chỉ có…
Thiên tai!
“Đại Phong Khởi Hề Vân Phi Dương!”
Lâm Bắc Phàm vừa dứt lời thì trời bỗng nổi trận gió lớn, thổi từ Bắc sang Nam.
Gió thổi vù vù và ngăn lại đám châu chấu, trông như có một bàn tay đang chặn chúng lại.
Hàng tỉ con châu chấu tạo thành âm thanh vù vù, chúng không thể tiến lên dù chỉ một bước.
“Là gió! Gió đang chặn lũ châu chấu lại!” Có người kinh ngạc thốt lên.
Mọi người hớn hở.
“Nếu gió có thể thổi mãi thì tốt biết bao!”
Mặc dù đây là một ước muốn tốt lành nhưng tất cả mọi người đều biết, gió tới được thì cũng đi được!
Khi gió đi là lúc bọn họ phải nghênh chiến tiếp!
“Tiếng sấm rền vang san lấp đất, mưa gió vạn dặm!”
Lâm Bắc Phàm vừa dứt lời, trên trời bỗng xuất hiện những tia chớp rẹt rẹt.
Tiếp đó mây đen kéo đến che lấp đi mặt trời, tiếp theo mưa bắt đầu trút xuống.
Mưa không lớn, chỉ như mưa xuân táp lên mặt, thấm ướt da mặt và cả ruộng đồng.
Cả kinh thành ngập trong màn mưa bay bay, hơi nước mờ ảo, trông thơ mộng vô cùng.
Song với lũ châu chấu mà nói thì trận mưa này vô cùng nguy hiểm, chẳng khác gì một tai họa, mà bọn chúng thì không thể bay qua được!
Chúng quanh quẩn ở bên ngoài mãi không vượt qua được. Quan văn võ trong kinh thành và cả dân chúng đều mừng rỡ.
“Mưa rồi! Kinh thành có mưa rồi!”
“Cơn mưa này đến đúng lúc quá, chặn luôn đám châu chấu ở bên ngoài!”
“Châu chấu sợ nhất là mưa, trận mưa này đúng đến đúng lúc thật!”
“Mưa hay lắm!”
Giang Nam vương đang âm thầm quan sát tình hình cũng đờ người ra: “Sao có thể như vậy?”
Hắn ta vượt ngàn dặm xa xôi đuổi tới kinh thành là để xem đám châu chấu phá hoại kinh thành như thế nào, đồng thời giúp lòng hắn ta tìm được cảm giác cân bằng.
Giờ thì hay rồi, trời nổi gió, lại còn đổ mưa nữa.
Dù ban đầu hắn ta không hiểu về châu chấu, song mấy hôm nay cũng đã giúp hắn ta nhận ra châu chấu là loài sợ nước, còn sợ mưa hơn.
Trời vừa nổi gió vừa đổ mưa thế này, chắc chắn đám châu chấu sẽ không bay được.
“Sao có thể như vậy, sao đột nhiên lại mưa thế này?” Giang Nam vương thấy lòng mình sụp đổ.
Ngược lại, người dân trong kinh thành thì vô cùng vui vẻ.
“Mưa rồi tốt quá!”
“Mưa rồi, bọn châu chấu không dám tới nữa đâu!”
“Tiếp tục mưa đi, đừng có tạnh!”
Trên lầu cổng thành, nữ đế và các quan văn võ trông thấy màn mưa bèn nở nụ cười tươi rói.
“Đây đúng là một trận mưa tốt, đến rất đúng lúc!”
“Có mưa thì tạm thời đám châu chấu sẽ không tới, ruộng đồng của chúng ta sẽ được bảo vệ!”
“Ông trời đang phù hộ Đại Võ, phù hộ triều đình ta!”
Nữ đế liếc nhìn bách quan, binh sĩ và dân chúng, sắc mặt mọi người đều rạng rỡ như vừa mới thoát khỏi một kiếp nạn.
Song lúc này, nàng chú ý đến một người, đó chính là Lâm Bắc Phàm.
Hắn vẫn thản nhiên như thế, trông thấy mưa mà chẳng vui cũng chẳng buồn.
Nữ đế bỗng nhớ đến những lời trước đây Lâm Bắc Phàm đã nói, nàng cười rồi hỏi hắn: “Lâm ái khanh, đó giờ ngươi vẫn luôn giữ dáng vẻ thản nhiên như thế này, có phải ngươi đã liệu trước được chuyện này rồi không?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay đáp: “Đúng vậy thưa bệ hạ! Vi thần đã nói rằng đám châu chấu không tới được mà!”
Mọi người đồng loạt nhìn hắn, ai cũng tò mò không rõ sao hắn biết được.
Nữ đế thay mọi người hỏi.
Lâm Bắc Phàm bèn mỉm cười: “Trước kia vi thần đã từng nói từ đầu năm đến nay kinh thành ta vẫn luôn mưa thuận gió hòa, không khí ẩm ướt, không thích hợp cho châu chấu sinh sống! Châu chấu thích khô, chúng sẽ không tới nơi này đâu!”
Nữ đế mỉm cười, nàng gật đầu: “Ngươi nói có lý lắm!”
“Vẫn còn một chuyện nữa, buổi đêm vi thần có nhìn trời xem sao, biết hôm nay sẽ có mưa, đám châu chấu thì sợ nước mưa nên chúng sẽ không dám tiến vào trong kinh thành dù chỉ một bước!” Lâm Bắc Phàm cười.
“Vậy sao?” Nữ đế híp mắt hỏi.
Nàng đã nghe Bạch Quan âm nói rằng từ lúc Lâm Bắc Phàm trở thành Tông Sư, hắn đã sở hữu rất nhiều năng lực kì lạ, có lẽ đây cũng là một trong số đó.
Bằng không sao cơn mưa này lại đến đúng lúc như vậy?
“Ái khanh, không ngờ ngươi còn biết xem sao, biết được sự thay đổi của thời tiết, đúng là cánh tay đắc lực của trẫm! Vậy giờ ngươi có thể nói cho trẫm biết cơn mưa này sẽ kéo dài bao lâu, có thể ngăn được hoàn toàn lũ châu chấu không?”
Nữ đế lại hỏi.
Lâm Bắc Phàm bấm ngón tay, hắn nói: “Bệ hạ, chắc cơn mưa này sẽ kéo dài khoảng ba ngày! Lượng mưa không lớn, sẽ giống như bây giờ vậy, không ảnh hưởng đến đời sống của bách tính đâu! Thế nhưng chắc là sẽ chặn được hoàn toàn đám châu chấu thôi!”
Nữ đế hớn hở, nàng lớn giọng nói: “Hay lắm! Nếu mưa thực sự kéo dài ba ngày thì trẫm sẽ ghi công cho ngươi!”
Chương 590 Lại được thưởng
Bên ngoài kinh thành, Giang Nam vương lảo đảo, hắn ta vuốt nước mưa trên mặt, trông kinh thành thấp thoáng dưới làn mưa mờ ảo mà căm phẫn: “Tạm thời cho các ngươi đắc ý! Chỉ là một cơn mưa nhỏ, rất nhanh thôi gió sẽ ngừng, mưa cũng sẽ tạnh, tới khi ấy sẽ là lúc các ngươi phải rơi nước mắt!”
Thế là hắn ta lại ở tại chỗ chờ, chờ cho đến khi gió ngừng mưa tạnh, sau đó lũ châu chấu sẽ tiến vào kinh thành, hoành hành nơi đó.
Kết quả, hắn ta cứ đợi mãi đợi mãi, đợi hết một nén nhang mà mưa vẫn chưa ngừng.
Giang Nam vương tự an ủi chính mình: “Không sao hết! Cơn mưa này vừa mới tới, có thể kéo dài lâu một chút nhưng chắc chắn sẽ tạnh nhanh thôi! Một khi mưa ngừng rơi thì cũng là lúc kinh thành các ngươi gặp nạn!”
Hắn ta lại đợi mãi, đợi mãi, đợi tiếp một canh giờ nữa mà mưa vẫn chưa ngừng.
“Đã mưa cả một canh giờ rồi sao mà vẫn chưa tạnh thế? Cơ mà không sao hết, hiện giờ đang là mùa hè, kiểu mưa này không kéo dài được lâu đâu, chắc sắp tạnh rồi! Cứ đợi thêm tí nữa, đợi thêm tí nữa là được!”
Giang Nam vương tiếp tục đợi, đợi thêm ba canh giờ nữa nhưng mưa vẫn chưa ngừng.
“Sao vẫn mưa thế này? Cơn mưa này định tiếp diễn đến bao giờ?”
Đôi mắt của Giang Nam vương như mất đi ánh sáng, hắn ta nhìn bầu trời, để mặt nước mưa lành lạnh táp lên mặt.
Song trong lòng hắn ta thì nóng như lửa đốt. Hắn ta muốn xả giận nhưng lại không biết xả kiểu gì, lúc này chỉ nhớ đến Giang Nam của mình.
Trước kia ở Giang Nam cũng hay có mưa như thế này, lượng mưa không lớn, gió cũng không mạnh, song mưa kéo dài rất lâu.
Được nước mưa tưới tắm, lúa của hắn ta sinh trưởng mạnh mẽ, năm nào cũng bội thu.
Thế nhưng năm nay lại rất kì lạ, hạn hán đến, ba tháng trời không có một giọt nước, sông cũng khô cạn hết sạch, ruộng đồng héo úa, điều kiện như vậy lại càng thu hút đám châu chấu hơn.
Nếu Giang Nam của bọn họ cũng có mưa thì hắn ta đâu phải ra nông nỗi này? Lúc bấy giờ, trời đã sẩm tối, hắn ta phải về ăn cơm thôi.
Giang Nam vương liếc nhìn bầu trời đầy mây, rồi lại nhìn kinh thành ở phía xa xa, hậm hực nói: “Bản vương không tin mưa sẽ rơi cả ngày! Ngày mai bản vương lại tới chiêm ngưỡng dáng vẻ khóc lóc của các ngươi!”
Ngày hôm sau, Giang Nam vương đến chỗ cũ.
Mưa vẫn rơi, nhìn kinh thành mờ ảo phía xa, hắn ta tức đến mức phát khóc.
“Sao mưa vẫn chưa ngừng, ngươi muốn mưa đến khi nào nữa hả?”
Các binh sĩ ứng phó với nạn châu chấu ở phía xa giờ đang thu binh, trở về sưởi ấm.
Có trận mưa này ngăn cản, đám châu chấu không thể bay vào.
Thế nhưng Giang Nam vương vẫn không từ bỏ, hắn ta tiếp tục cầu mong.
Hắn ta chắp tay, nói với vẻ cực kì thành khẩn: “Ông trời ơi, mau cho mưa dừng lại đi! Bản vương tình nguyện dùng một trăm cân thịt trên người mình để đổi lấy một đợt hạn hán khủng khiếp!
“Rào rào rào.”
Bỗng nhiên mưa càng nặng hạt hơn, những tiếng rào rào vang lên, còn Giang Nam vương thì ướt như chuột lột.
Giang Nam vương: “…”
Hắn ta cứ đợi như thế, đợi đến khi trời tối mà mưa vẫn chưa ngừng.
“Bản vương không tin trận mưa này có thể kéo dài ba ngày! Còn không tạnh nữa thì tên của bản vương sẽ viết ngược!”
Ngày thứ ba, cuối cùng Giang Nam vương đứng dầm mưa cũng sụp đổ.
Hắn ta quỳ rạp xuống, liên tiếp dập đầu: “Ông trời ơi, cầu xin ngươi đấy, đừng như vậy nữa! Ngươi đã mưa đủ rồi, đừng mưa nữa! Bọn chúng đều là một lũ trẻ hư, không xứng được ngươi thương yêu đâu! Chỉ có ta mới là đứa trẻ mà ngươi thương nhất! Ngươi mà cho mưa nữa thì trái tim của bản vương không chịu được nữa đâu, cầu xin ngươi đấy…”
“Vù vù”
Âm thanh của đám châu chấu bỗng lớn hơn.
Giang Nam vương ngẩng đầu dậy, vẻ mặt khó hiểu: “Chuyện gì thế này?”
Chỉ thấy đàn châu chấu đông nghịt bỗng chuyển hướng bay về phía Tây, rất nhanh sau đó đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Giang Nam vương ngớ người ra: “Bọn chúng bay đi hả? Định bay đi đâu?”
Tại kinh thành, nữ đế và các quan văn võ cùng dân chúng trông thấy châu chấu bay đi thì bắt đầu hưng phấn.
“Cuối cùng chúng ta cũng vượt qua nạn châu chấu rồi!”
“Từ đầu đến cuối bọn chúng đều không vào được kinh thành chúng ta, không phá hoại được ruộng đồng của chúng ta!”
“Năm nay chắc chắn sẽ là một mùa bội thu!”
“Đúng là một trận mưa tốt!”
Mọi người đều hớn hở vô cùng, ca hát nhảy múa như vừa đánh thắng một trận chiến lớn. Thực chất đối với họ mà nói thì đây đúng là một trận thắng lớn.
Nếu không vượt qua được nạn châu chấu này, lương thực của bọn họ sẽ sụt giảm, từ đó kéo theo hàng loạt vấn đề khiến cho đất nước phải chịu khó khăn.
Nữ đế vui mừng nói: “Đây là nạn châu chấu lớn nhất trong vòng trăm năm qua, cuối cùng chúng ta cũng vượt qua rồi! Chắc chắn sản lượng lương thực năm nay sẽ tăng, trẫm phải đại xá thiên hạ mới được!”
Nàng sẽ đưa ra một vài chính sách giảm thuế để mọi người không phải nộp nhiều thuế lương thực nữa.
“Bệ hạ thánh minh!”
Mọi người vô cùng vui vẻ.
“Lâm ái khanh, quả như lời ngươi nói, trận mưa này kéo dài ba ngày! Cũng bởi trận mưa này đến rất đúng lúc nên chúng ta mới vượt qua được nạn châu chấu, ngươi lại lập công rồi!” Nữ đế cười tươi rói.
“Bệ hạ, đây là ý trời, trời phù hộ bệ hạ, phù hộ Đại Võ, vi thần không dám tranh công!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn đáp.
“Ái khanh khiêm tốn quá rồi, công này là của ngươi! Không có ngươi thì chúng ta chưa chắc đã vượt qua được nạn châu chấu, đánh thắng được trận chiến bảo vệ lương thực này!”
Nữ đế nói, nghe giọng nàng như còn có ý gì đó khác…
Nàng đọc một loạt phần thưởng, bách quan nghe mà đố kỵ vô cùng.
Bình luận facebook