-
Chương 496-500
Chương 496 Không thể được
Hạ Thiên Khung nhìn khí cầu lớn đang lơ lửng đằng xa, trái tim của hắn ta cũng lơ lửng theo. Hắn ta quay đầu nói với Lâm Bắc Phàm: “Lâm đại nhân, bản cung có thể ngồi khí cầu lớn một lần không?”
Lâm Bắc Phàm ngớ người: “Hả? Ngươi muốn ngồi khí cầu lớn á?”
Những người khác cũng ngớ người: “Điện hạ?”
Sau khi ngớ người xong, bọn họ đồng loạt đứng ra khuyên bảo.
“Điện hạ, không được đâu!”
“Long thể điện hạ tôn quý, nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?”
“Điện hạ, mong điện hạ suy xét!”
Ánh mắt Hạ Thiên Khung lộ vẻ ngang bướng: “Các vị đại nhân không cần lo lắng! Cứ yên tâm, bản cung không tùy hứng đâu! Bản cung có võ nghệ, có thể bảo vệ bản thân, hơn nữa còn có Hắc Lão ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
“Điện hạ…”
“Đừng nói nữa, bản cung đã quyết tâm rồi!”
Hạ Thiên Khung lại nhìn Lâm Bắc Phàm, giọng nói của hắn ta tràn ngập hi vọng: “Được tận mắt chiêm ngưỡng khí cầu lớn mà không được ngồi thử thì trong lòng ta nuối tiếc lắm! Hi vọng Lâm đại nhân thành toàn cho!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Chuyện này bản quan không làm chủ được, bắt buộc phải bẩm báo với bệ hạ! Được bệ hạ đồng ý thì mới cho ngươi thử!”
“Lâm đại nhân, xin nhờ ngươi vậy!”
Lâm Bắc Phàm bèn bẩm báo chuyện này cho nữ đế.
Nữ đế suy nghĩ một hồi rồi đồng ý, song lại yêu cầu Lâm Bắc Phàm phải đi cùng. Xét về vấn đề an toàn thì khí cầu lớn không được bay cao quá một trăm trượng.
Mặc dù có hơi hạn chế nhưng Hạ Thiên Khung vẫn thấy thỏa mãn.
Thế là hắn ta đi theo Lâm Bắc Phàm lên một khí cầu lớn sắp sửa cất cánh. Khí cầu lớn dần dần bay lên rồi nhanh chóng trôi giữa không trung, chớp mắt cái đã đạt độ cao một trăm trượng.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, phía xa kia chính là kinh thành và Dân Tâm thành, lồng ngực như được mở rộng ra.
Hạ Thiên Khung kích động vô cùng: “Khí cầu lớn này đúng là thần khí phi thiên mà! Nếu bay được đủ cao, đủ nhanh thì một ngày nào đó còn có thể bay khắp núi rừng biển cả!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Cái này phải xem có thuận gió không, nếu có gió đẩy nữa thì tốc độ sẽ nhanh hơn!”
Kích động xong, Hạ Thiên Khung lại nhìn Lâm Bắc Phàm: “Lâm đại nhân, Đại Hạ chúng ta đã tốn một món tiền lớn để mua được cách chế tạo khí cầu lớn từ chỗ ngươi! Thế nhưng đã nửa năm trôi qua mà vẫn chỉ chế tạo được khí cầu lớn bay năm mươi trượng thôi là đáp đất. Cách chế tạo mà ngươi cung cấp có vấn đề gì đúng không?”
Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh đáp: “Điện hạ, ngươi trách nhầm người tốt rồi! Nếu như cách chế tạo mà bản quan cung cấp có sai sót gì thì đến khí cầu lớn các ngươi cũng không tạo ra được chứ đừng nói là có thể bay lên trời!”
“Bản quan đã nhấn mạnh từ lâu rằng điều quan trọng nhất khi chế tạo khí cầu lớn là túi khí, đây là một công đoạn vô cùng tỉ mỉ, bắt buộc phải nghiêm túc, không được lơ là dù chỉ một chút! Dưới sự giám sát của bản quan, dẫu Công bộ có sản xuất ra được khí cầu lớn loại lớn nhưng phải có đến một nửa là phế phẩm! Thế nên suy cho cùng là do thợ thủ công của các ngươi yếu kém, không oán trách người khác được đâu!”
Hạ Thiên Khung gật đầu: “Đúng là thợ thủ công của Đại Hạ ta yếu kém, chủ yếu là bởi thiếu một nhân tài như Lâm đại nhân đây! Lâm đại nhân, ngươi có suy nghĩ về việc đến Đại Hạ ta phát triển hay không?”
Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Điện hạ, ý của ngươi là gì?”
“Bản cung nói thẳng vậy!”
Hạ Thiên Khung nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt rực cháy: “Tài hoa và năng lực của ngươi là thứ mà bản cung vô cùng yêu thích, ngươi chính là một nhân tài hiếm thấy khó tìm! Bản cung hi vọng ngươi có thể theo ta đến Đại Hạ và làm việc cho ta!”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Điện hạ, ngươi xem trọng ta thật đấy!”
“Đương nhiên phải xem trọng rồi, những công lao trong quá khứ đã chứng minh cho năng lực của ngươi, bản cung vô cùng cần ngươi!”
Hạ Thiên Khung nói.
Lâm Bắc Phàm bỗng cảm thấy rét run, câu nói này còn có hàm nghĩa khác.
“Người ta thường hay nói làm tổ mới đón được phượng hoàng! Điện hạ, nếu bản quan theo ngươi tới Đại Hạ, phò tá ngươi thì ngươi có thể mang tới lợi ích và đãi ngộ gì cho ta?”
Lâm Bắc Phàm cười, hỏi.
“Ta sẽ cho ngươi thăng quan tiến chức, vinh hoa phú quý, ngươi muốn cái gì thì sẽ có cái đấy!”
Hạ Thiên Khung thề thốt.
“Thăng quan tiến chức?”
Lâm Bắc Phàm vừa vười vừa chỉ vào đám người Đại Hạ phía dưới khí cầu lớn, hắn nói: “Nếu như đi theo điện hạ thì chức quan của bản quan có cao hơn bọn họ không?”
“Chuyện này…”
Hạ Thiên Khung ngớ người, hắn ta không ngờ Lâm Bắc Phàm lại hỏi một câu hỏi hóc búa như vậy!
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Những người phía dưới kia đều là cánh tay đắc lực của điện hạ, là những người trung thành tận tụy đi theo ngươi đã mười mấy năm, sao ngươi có thể bạc đãi bọn họ?”
“Bản quan là người đến sau, công lao không to bằng bọn họ, chức quan cũng không thể cao hơn bọn họ! Bằng không sẽ làm dao động thế lực Đông Cung của ngươi, ảnh hưởng đến quyền thống trị của ngươi, mà điều này thì ngươi không thể chấp nhận được!”
“Bản quan tin rằng điện hạ chắc chắn sẽ không làm ra một chuyện mất lý trí như thế!”
Chương 497 Trời có sập xuống thì ta cũng chống lên
Hạ Thiên Khung bỗng im lặng, bởi lẽ lời mà Lâm Bắc Phàm nói rất có lý.
“Ban nãy bản quan đã tính toán, hầu như những người này đều đã chiếm cứ mấy vị trí quan trọng như tướng vị, lục bộ cửu khanh rồi! Bản quan mà tới Đại Hạ, cùng lắm cũng chỉ được làm quan nhị phẩm, hoặc là chỉ dừng lại ở một tước vị mà thôi!”
“Quyền lực với ta ở hiện tại là không hề tương xứng!”
Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi: “Bản quan đã xây dựng sự nghiệp ở đây, được nữ đế ân sủng và tin tưởng, nếu cứ cẩn thận mà làm tiếp thì có khả năng sẽ được lên làm tướng vị! Phong hầu phong tướng cũng không phải chuyện gì khó khăn!”
“Tới Đại Hạ thì ta còn bị trói buộc, không hề khôn ngoan một chút nào!”
“Hơn nữa, mấy thứ như vinh hoa phú quý này…”
“Chắc là điện hạ cũng biết, hiện giờ bản quan sống trong một đại viện xa hoa, được ăn đồ ăn của Ngự Thiện Phòng, uống rượu ngon của triều đình, bệ hạ lại thưởng cho vô số tiền tài… vinh hoa phú quý hưởng không biết đi đâu cho hết!”
“Nếu như ta tới Đại Hạ thì tất cả những vinh hoa phú quý này coi như xong! Dù điện hạ có muốn cho ta thì chắc mấy vị lão thần kia của ngươi cũng không đồng ý đâu!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thế nên điện hạ à, tại sao ta phải vứt bỏ quá khứ, bỏ Đại Võ mà tìm đến Đại Hạ?”
Hạ Thiên Khung trầm ngâm trong chốc lát, bởi lẽ những lời Lâm Bắc Phàm nói quá có lý.
Ở Đại Võ, Lâm Bắc Phàm gần như là đại thần có địa vị cao nhất, quyền lực vô hạn. Hơn nữa hắn còn trẻ tuổi, được nữ đế tin yêu. Nếu hắn cứ phát triển ổn định như thế thì tương lai sẽ có cơ hội được phong hầu, phong tướng.
Giả dụ hắn theo Hạ Thiên Khung về Đại Hạ thì chưa chắc đã làm được đến bước ấy. Dẫu sao thì trước hết hắn ta vẫn phải chăm lo cho lão thần của mình đã.
Các lão thần của hắn ta đã theo hắn ta mười mấy năm nay, có người còn là nguyên lão hai triều đức cao vọng trọng, kinh nghiệm phong phú, nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, chắc chắn phải được ưu tiên!
Nếu như để một người đến sau lại được “ăn trước” thì người khác sẽ nhìn hắn ta như thế nào, các quan văn võ toàn triều sẽ nghĩ hắn ta ra sao?
Chắc chắn mọi người sẽ thất vọng về hắn ta, trong lòng căm uất! Một khi đã mất lòng người thì rất khó để chỉ huy đội ngũ.
Chức quan cũng chỉ có ngần ấy, cho lão thần rồi thì không thể cho Lâm Bắc Phàm được nữa. Thế nên chỉ còn cách để Lâm Bắc Phàm chịu thiệt.
Về phương diện vinh hoa phú quý, những gì hiện tại Lâm Bắc Phàm ăn, uống, ngủ nghỉ, hưởng thụ đều thuộc hàng đẳng cấp nhất, gần như chẳng khác gì so với hoàng đế. Có nhiều thứ hắn còn xa xỉ hơn so với một thái tử như hắn ta.
Bản thân hắn ta còn chẳng sống được như vậy thì cho được Lâm Bắc Phàm thứ gì? Dù hắn ta có muốn cho thì e rằng những lão thần khác cũng không đồng ý!
Bất hoạn bần nhi hoạn bất quân, đạo lí này đúng là quá đúng mà!
(Chú thích: Bất hoạn bần nhi hoạn bất quân [Khổng Tử]: Không sợ nghèo, chỉ sợ không đồng đều.)
Cuối cùng Hạ Thiên Khung phát hiện bản thân hắn ta chẳng thể cho Lâm Bắc Phàm thứ mà hắn muốn.
Chẳng trách hắn chẳng muốn rời khỏi Đại Võ, nếu đổi lại là hắn ta thì hắn ta cũng làm thế.
Có điều Hạ Thiên Khung vẫn chưa hoàn toàn thất vọng, ngược lại hắn ta còn nói chắc nịch: “Lâm đại nhân, lời ngươi nói cũng có lí! Thế nhưng ngươi có từng nghĩ đến một vấn đề hay chưa? Rằng ngày tháng sau này Đại Võ không cầm cự được đâu!”
“Trong thì có gian thần, phiên vương làm loạn, ngoài thì bị các nước nhòm ngó, lúc nào cũng có thể đưa binh vào Trung Nguyên! Đại Võ loạn lạc chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi! Đại Võ bị diệt vong cũng là chuyện sớm muộn!”
“Khi không còn Đại Võ nữa thì một thần tử nhỏ nhoi như ngươi đi được đến đâu?”
Trông thấy dáng vẻ trầm mặc của Lâm Bắc Phàm, Hạ Thiên Khung còn tưởng hắn đã dao động. Hắn ta bèn cười tươi rói: “Người ta hay nói bậc làm vua chúa không có người hiền tài giúp đỡ, thì cũng như kẻ mù lòa không người dẫn dắt! Ngươi là một nhân tài hiếm có khó tìm, ngươi nên hiểu đạo lí này!”
“Ngươi theo bản cung tới Đại Hạ đi, mặc dù bản cung không cho ngươi một chức quan và sự giàu có tương đương với hiện tại song chắc chắn có thể bảo vệ ngươi chu toàn, giúp ngươi phát huy được tài hoa! Mặc dù bước đệm đầu tiên có hơi thấp nhưng ngươi hãy còn trẻ, bản cung cũng còn trẻ, chúng ta có thời gian để lập nên sự nghiệp vĩ đại! Đợi mấy lão thần kia không còn trên đời nữa thì ai có thể ngăn cản được ngươi?”
“Bước lên tướng vị, dưới một ngươi trên vạn người, đây là chuyện sớm muộn còn gì? Ngươi nói xem có đúng hay không?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Điện hạ nói cũng không phải không có lí, có điều bản quan vẫn quyết định ở lại Đại Võ!”
Hạ Thiên Khung sững sờ: “Tại sao ngươi cứ ngoan cố vậy? Phải biết rằng Đại Võ sắp không còn nữa rồi!”
“Hạ điện hạ, lời này của ngươi hơi quá đáng rồi đó! Mặc dù Đại Võ hiện giờ đang xảy ra nhiều vấn đề, song không có nghĩa là không có cách giải quyết những vấn đề đó! Dù cuối cùng cục diện có giống như ngươi nói, Đại Võ sụp đổ thì vẫn còn bản quan ở đây!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Bầu trời của Đại Võ có sụp thì ta sẽ đứng ra chống đỡ! Sống lưng của Đại Võ có gập cong thì vẫn còn có ta! Đại Võ sắp không còn thì ta sẽ là người tiếp tục nó! Chỉ cần bản quan còn ở Đại Võ một ngày thì bản quan sẽ dốc toàn lực duy trì Đại Võ!”
Giọng nói hùng hổ của Lâm Bắc Phàm vang vọng trong không trung.
Ánh mặt trời màu vàng hắt lên gương mặt hắn, trông hắn kiên định và thiêng liêng như vậy đấy!
Chương 498 Nhất định sẽ có chiến tranh
Hạ Thiên Khung nhìn Lâm Bắc Phàm, hắn ta sững người, cảm giác như vừa mới biết đến con người này.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới lên tiếng: “Không ngờ ngươi là một tên tham quan mà lại trung thành như vậy!”
Lời này của hắn ta không biết là đang khen hay đang trào phúng!
“Bởi vì tham nên mới trung thành!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách hiên ngang: “Bằng không bản quan đi đâu tìm một nơi tham ô tốt như thế này hả? Tới Đại Hạ của các ngươi, ngươi có thể cho bản quan cơ hội tham ô cả ngàn vạn không?”
Hạ Thiên Khung: “Đậu má!”
Mới nãy hắn ta suýt nữa thì bị hình tượng bề ngoài của Lâm Bắc Phàm lừa gạt!
Hắn vẫn là một tên tham tiền, không hề có chút thay đổi!
Hạ Thiên Khung nói: “Đại Võ chắc chắn sẽ sụp đổ, chỉ bằng một người như ngươi thì không thay đổi được gì đâu, ngươi đừng có châu chấu đá voi nữa! Có điều bản cung rất quý trọng người tài, cho ngươi thêm một cơ hội nữa đấy! Lần sau khi gặp mặt, hi vọng ngươi có thể đưa ra một sự lựa chọn sáng suốt hơn!”
Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc, khí cầu lớn chầm chậm tiếp đất.
Trở lại dịch quán, Hạ Thiên Khung nói với người của mình: “Hôm nay lúc ngồi khí cầu lớn bản cung đã ngỏ lời mời với Lâm Bắc Phàm, song đã bị hắn từ chối!”
“Từ chối? Tại sao hắn lại từ chối?”
“Chẳng lẽ hắn không nhận ra Đại Võ đã xuống dốc rồi hả?”
“Bậc làm vua chúa không có người hiền tài giúp đỡ, thì cũng như kẻ mù lòa không người dẫn dắt! Một đạo lí đơn giản như thế mà hắn không hiểu ư?”
…
Các lão thần ai cũng lấy làm lạ.
Hạ Thiên Khung im lặng không lên tiếng, hắn ta không nói nguyên nhân Lâm Bắc Phàm từ chối ra, trong lòng thì thấy hơi gấp gáp.
“Cũng không còn sớm nữa, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành trở về Đại Hạ!”
Hắn ta muốn trở về để phát động chiến sự, xâm lược Đại Võ!
Hắn ta không chỉ muốn mở rộng bờ cõi, thực hiện ý nguyện cả đời của mình mà còn muốn thu phục Lâm Bắc Phàm để sử dụng hắn!
Ngày hôm sau tại buổi triều sớm, Hạ Thiên Khung tới chào tạm biệt nữ đế để trở về Đại Hạ. Nữ đế khách sáo giữ bọn họ lại vài ngày, cuối cùng thì để cho bọn họ đi.
Tiếp đó, nàng hỏi Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh, mấy hôm nay đều là ngươi tiếp thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung, ngươi thấy hắn ta thế nào, có uy hiếp gì đến Đại Võ chúng ta không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, thần thấy người này sẽ dấy lên một mối đe dọa rất lớn!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Mặc dù mới chỉ gặp nhau mấy ngày nhưng thần đã quan sát thái tử Đại Hạ, hắn ta là một người biết đối nhân xử thế, ánh mắt vô cùng sáng suốt, biết sử dụng người, có chí lớn và biết phục hưng. Dưới sự thống lĩnh của hắn ta, chắc chắn Đại Hạ sẽ phát triển rực rỡ! Điều này sẽ bất lợi cho Đại Võ chúng ta!”
Hạ Thiên Khung là một vị minh chủ hiếm có khó tìm, năng lực xuất chúng, ý chí to lớn, biết sử dụng người, lại cực kì có dã tâm!
Một người như vậy mà có được vị trí hoàng đế thì đúng là một mối nguy cơ cực lớn cho Đại Võ!
“Các vị ái khanh, về sau chúng ta nên đối đãi bọn họ thế nào đây?”
Nữ đế hỏi. Bách quan bắt đầu phát biểu ý kiến của mình.
Lúc ấy, Lâm Bắc Phàm cũng nói lên suy nghĩ của hắn: “Bệ hạ, thần cho rằng hiện giờ tốt nhất là chúng ta nên bắt hắn ta lại và giam lỏng, canh chừng nghiêm ngặt, không cho hắn trở về Đại Hạ!”
Hắn vừa dứt lời thì tất cả mọi người trong triều đều kinh ngạc!
“Bắt thái tử Đại Hạ lại ư?”
“Từ trước đến nay triều đình chúng ta luôn coi trọng lễ nghi, mà người ta lại là thái tử Đại Hạ đến làm khách, chúng ta mà bắt hắn ta lại thì còn ra thể thống gì nữa? Người trong thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào về chúng ta?”
“Lâm đại nhân, ngươi muốn hại Đại Võ chúng ta có phải không? Nếu Đại Hạ phát động chiến tranh thì phải làm sao, ngươi đứng ra chống đỡ nhé?”
“Đại Hạ kém hơn triều đình ta đấy, sao bọn họ dám phát động chiến tranh chứ!”
“Đại Võ chúng ta đã đủ rối loạn rồi, không thể loạn hơn nữa!”
“Lâm đại nhân, có phải ngươi điên rồi không, lời như thế mà ngươi cũng nói ra được?”
Nữ đế vội hỏi: “Ái khanh, vì sao ngươi lại nói như vậy? Có phải ngươi đã nhìn ra điều gì đó rồi không?”
Đối mặt với lời chất vấn của bách quan trong triều, sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh: “Thần đề nghị như vậy là để tránh chiến tranh, giảm tổn thất cho Đại Võ! Từ trước đến nay thái tử Đại Hạ vẫn luôn âm mưu muốn đánh bại chúng ta! Mấy hôm nay bọn họ tham quan kinh thành và Dân Tâm thành, thấy được sự phồn vinh của kinh thành ta, trong lòng chắc chắn đang cảm thấy không yên!”
“Đại Võ ta càng phát triển càng đi lên, đây chính là điều bất lợi đối với bọn họ! Thời gian càng kéo dài thì bất lợi càng lớn! Bọn họ vội vã trở về khả năng là để vạch ra sách lược nhắm vào Đại Võ chúng ta, rất có khả năng bọn họ sẽ phát động chiến tranh!”
“Thế nên kẻ nào ra tay trước thì mạnh, ra tay sau sẽ gặp tai ương! Chi bằng chúng ta cứ bắt bọn họ lại, lấy đó để uy hiếp Đại Hạ! Có hắn ta trong tay thì Đại Hạ sẽ không dám làm liều, như vậy là có thể bảo vệ Đại Võ chu toàn! Mong bệ hạ minh giám!”
Chương 499 Chiến tranh nổ ra
Nữ đế nhăn mày không lên tiếng, song bách quan thì không đồng ý.
“Lâm đại nhân, mọi thứ chỉ là phỏng đoán mà thôi, không chính xác được! Đối phương có lẽ chỉ trở về do bận việc mà thôi! Dẫu sao làm thái tử một nước thì bận việc cũng là chuyện thường mà!”
“Bọn họ không làm ra chuyện gì bất lợi cho chúng ta đâu, nếu giờ chúng ta bắt bọn họ thì ngược lại sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích, hơn nữa còn dễ gây ra mâu thuẫn dẫn đến chiến tranh, cực kì không thỏa đáng!”
“Chúng ta luôn coi trọng lễ nghĩa chứ không hành động như bọn thổ phỉ, bọn cướp bóc, sao chúng ta có thể làm ra chuyện thất lễ như vậy?”
Cuối cùng, nữ đế và bách quan đều không đồng ý với đề nghị của Lâm Bắc Phàm. Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ chẳng sao cả và lùi về phía sau một bước.
Dù sao thì hắn cũng chỉ phụ trách đưa ra ý kiến thôi, không trọng dụng ý kiến của hắn thì thôi vậy, hắn cũng chẳng mất gì.
Cứ thế vài ngày trôi qua, Dạ Lai Hương đã không thấy tăm hơi mấy hôm nay bỗng xuất hiện, sắc mặt buồn rầu.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Trông ngươi kìa, có phải gặp phải chuyện gì rồi không?”
Trước kia Dạ Lai Hương muốn báo thù Hạ Thiên Khung nhưng đã bị Lâm Bắc Phàm ngăn lại, bảo hắn ta đợi đối phương rời khỏi Đại Võ rồi hẵng ra tay. Dạ Lai Hương biến mất mấy ngày hôm nay là để đi xử lý việc đó
Dạ Lai Hương nằm xuống, buồn bực nói: “Đừng nhắc đến nữa, Hạ Thiên Khung có Tông Sư bảo vệ, ta vừa mới tiếp cận đã bị phát hiện, không có cơ hội trừng trị hắn ta một phen!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu mỉm cười, hắn đã đoán được từ lâu.
Hạ Thiên Khung có một tên mặc đồ đen đi theo, trông thì bình thường nhưng thực chất hắn ta là một Tông Sư.
Có hắn ta thì sao Dạ Lai Hương thành công cho được?
“Có điều lần này mặc dù không thành công song vẫn còn cơ hội, ta không tin sẽ có Tông Sư kè kè mãi bên người hắn ta!”
Dạ Lai Hương đắc ý.
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “À đúng rồi, quân đội ở biên giới Đại Hạ có động tĩnh gì không?”
Sắc mặt Dạ Lai Hương trở nên nghiêm túc, hắn ta đáp: “Đúng là có một chút động tĩnh, bọn họ phòng vệ nghiêm ngặt hơn rất nhiều! Còn điều động cả lương thảo, tập luyện binh mã, tần suất tăng lên nhiều rồi!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu, trông hắn như đang suy nghĩ gì đó.
“Có phải sắp đánh trận rồi không? Đại Hạ và Đại Võ chuẩn bị chiến tranh?”
Dạ Lai Hương truy hỏi.
“Có khả năng lắm, chuẩn bị xong từ lâu rồi!”
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Sóng trước chưa hết sóng sau đã tới, Đại Võ gặp nhiều nạn thật đấy!”
Một tuần trôi qua rất nhanh.
Tin khẩn cấp từ chiến sự biên giới cuối cùng cũng truyền tới!
Triều đình Đại Hạ phái ba mươi vạn binh tới biên giới giữa hai nước, chuẩn bị xâm nhập vào Đại Võ, không nói câu nào đã chiến!
“Đại Hạ… bắt đầu chiến tranh rồi!”
Chuyện này xảy ra làm cả kinh thành chấn động!
Mấy năm nay không phải Đại Võ chưa từng khai chiến với những nước khác, lớn nhỏ đều có, song năm mươi năm nay đây là lần đầu tiên Đại Võ chiến tranh với một nước địch có thế lực mạnh.
Lúc bấy giờ, Đại Hạ đang phát triển rực rỡ, mà tình hình bên Đại Võ lại ngày một xấu đi!
Dưới bối cảnh ấy, một khi Đại Võ thua thì hậu quả thực sự khó mà tưởng tượng nổi!
Tại kinh thành, mọi người ai cũng hoảng loạn.
“Đại Hạ và Đại Võ sắp khai chiến rồi, thực lực Đại Võ không bằng Đại Hạ, nhỡ thua thì đúng là xong đời!”
“Mới được mấy ngày yên ổn mà, sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?”
“Đúng đấy, những ngày tháng tươi đẹp chỉ mới vừa bắt đầu, kết quả lại sắp phải đánh trận, ông trời không cho dân chúng đường sống hả!”
“Mau chóng thu dọn đồ đạc chạy trốn thôi!”
Tại triều đình, nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm bằng sắc mặt ảo não, nàng nói: “Lâm ái khanh, ngươi nói đúng rồi!”
Bách quan trong triều cũng nhìn hắn, ai cũng thấy ngại.
Hồi đầu Lâm Bắc Phàm đã nói thái tử Đại Hạ trở về xong có khả năng sẽ xảy ra chiến tranh, tốt nhất nên giam lỏng hắn ta lại. Khi ấy bọn họ là những kẻ phản đối kịch liệt nhất, kết quả ai cũng bị vả mặt.
Sau khi trở về, thái tử Đại Hạ đã phát động chiến tranh thực sự, hòng xâm lược Đại Võ!
Lâm Bắc Phàm chẳng nói gì cả.
Sự việc đã xảy ra rồi thì có nói cũng vô dụng.
“Bệ hạ, hiện giờ không phải lúc để hối hận! Hiện tại điều quan trọng nhất là mau chóng điều động binh lính và lương thực, chuẩn bị bảo vệ biên cương, công kích binh mã của Đại Hạ!”
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lớn giọng nói.
Nữ đế chấn chỉnh lại tinh thần, nàng nghiêm giọng nói: “Ái khanh nói đúng, hiện giờ lập tức tập trung binh lính, vận chuyển lương thực chi viện cho tiền tuyến, tuyệt đối không thể để quân đội của Đại Hạ xâm nhập vào Đại Võ ta dù chỉ một bước!”
Đúng lúc ấy có Cẩm Y Vệ từ phương xa chạy tới.
“Báo! Cấp báo!”
Nữ đế nhăn mày: “Chuyện gì, mau nói!”
Cẩm Y Vệ lớn giọng bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, mới nãy tiền tuyến đưa tin, hoàng triều Đại Hạ đã điều động được năm mươi vạn quân, thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung ngự giá thân chinh!”
“Gì cơ? Lại điều động thêm năm mươi vạn quân?”
Nữ đế kinh ngạc, bách quan cũng kinh ngạc. Phải biết rằng trước kia Đại Hạ đã có ba mươi vạn quân rồi, cộng thêm năm mươi vạn này nữa thì tổng số binh lính đã lên đến tám mươi vạn!
Đây là chiến dịch có quy mô vô cùng to lớn!
Chỉ có hoàng triều với thực lực hùng hậu mới có thể điều động nhiều binh mã như vậy!
Chương 500 Có ngươi thì trẫm mới yên tâm
Nữ đế đập bàn: “Đại Hạ muốn đánh bại ta, đúng là đáng hận!”
“Báo! Cấp báo!”
Có một Cẩm Y Vệ nữa chạy vào.
Trong lòng nữ đế có một dự cảm chẳng lành: “Chuyện gì, mau nói!”
Cẩm Y Vệ đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, mới nãy có tin truyền đến rằng bên biên giới với hoàng triều Đại Viêm có biến động, binh mã được điều động tới rất nhiều, mục tiêu là Đại Võ chúng ta!”
Sắc mặt nữ đế trầm xuống, Đại Hạ vừa mới ra tay là Đại Viêm cũng không ngồi yên được!
Rõ ràng bọn họ muốn thừa nước đục thả câu đây mà!
“Đại Viêm cũng chẳng phải thứ gì tốt lành!”
“Báo! Cấp báo!”
Lại có một Cẩm Y Vệ nữa chạy vào. Sắc mặt nữ đế càng khó coi hơn: “Chuyện gì, mau nói!”
“Khởi bẩm bệ hạ, có tin tức từ Giang Nam truyền đến, liên quan đến việc điều động binh mã của Giang Nam vương…”
“Báo! Cấp báo!”
Lại có một Cẩm Y Vệ nữa xuất hiện.
“Khởi bẩm bệ hạ, Ký Bắc truyền tin, điều động binh mã của Ký Bắc vương…”
“Báo! Cấp báo!”
Hết tin tức này đến tin tức khác được truyền tới triều đình!
Có thể nói lần này Đại Hạ xâm lược là một cơ hội ngàn năm có một, các phiên vương lòng đầy dã tâm đã sớm không thể ngồi yên!
Bọn họ thi nhau đục nước béo cò, bứt dây động rừng! Sắc mặt nữ đế khó coi vô cùng!
Sắc mặt bách quan cũng vậy!
Mặc dù thực lực của Đại Võ mạnh nhưng chắc chắn không thể đối phó với nhiều thế lực như vậy! Chỉ mỗi Đại Hạ thôi đã rất khó khăn rồi!
Huống hồ còn có Đại Viêm với thực lực chỉ đứng sau Đại Hạ, các vương triều lớn khác cũng khởi binh, rồi cả quân đội của các phiên vương…
Một khi bọn họ thông đồng với nhau thì Đại Võ chỉ còn nước đi tong!
Sắc mặt nữ đế nghiêm nghị, nàng hỏi: “Các vị ái khanh có kế sách gì không?”
“Bệ hạ!”
Một vị lão tướng quân đứng ra, chắp tay nói: “Hiện giờ các thế lực đang điều động binh mã, việc này cần thời gian, lão thần đoán có lẽ sẽ khoảng một tháng!”
“Thế nên giờ chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết trận chiến Hổ Lao Quan, đánh lùi binh mã của Đại Hạ thì mới có thể chống lại thế lực từ các nơi, khiến bọn họ không dám manh động! Bằng không thời gian kéo dài thì sẽ càng bất lợi cho chúng ta! Mong bệ hạ minh giám!”
Nữ đế gật đầu: “Lão tướng quân nói rất có lý!”
“Thế nhưng thời gian một tháng thì sao mà đủ, chỉ riêng việc điều động binh lính tới đã không kịp rồi!”
“Đúng vậy, Đại Hạ còn có tám mươi vạn quân, có giết cũng không giết hết được!”
“Hiện giờ chúng ta đang đối mặt với thế lực các nơi, trước mắt nhiều nhất cũng chỉ điều động được năm mươi vạn quân để chi viện Hổ Lao Quan!”
“Binh lực yếu ớt vô cùng, chỉ phòng vệ thôi đã không làm được rồi!”
“Thế thì phải làm sao đây!”
Mọi người rầu rĩ, nữ đế lớn tiếng nói: “Không nghĩ ra cách cũng phải nghĩ! Đại Võ không còn nữa thì các ngươi cũng tuẫn táng theo!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Sắc mặt bách quan lộ vẻ khổ sở.
Nữ đế nhìn bọn họ bằng ánh mắt nghiêm nghị, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên người Lâm Bắc Phàm, nàng hi vọng nói: “Lâm ái khanh, ngươi có cách gì để giải quyết trận chiến Hổ Lao Quan trong vòng một tháng và đánh bại Đại Hạ không?”
Lâm Bắc Phàm chau mày: “Bệ hạ, chuyện này không dễ đâu!”
Hai mắt nữ đế sáng lên: “Không dễ? Tức là vẫn có cách đúng không? Ái khanh ngươi có cách gì thế?”
Trong lòng Lâm Bắc Phàm ngập tràn “đậu má”, không có năng lực nghe hiểu hả!
Hắn chắp tay, đoạn cười khổ và nói: “Bệ hạ, chuyện chiến tranh không phải trò trẻ con! Vi thần ở tận trong triều, không hiểu biết nhiều về tình hình Hổ Lao Quan nên thực sự không có cách gì cả!”
“Ái khanh nói cũng phải!”
Nữ đế gật đầu: “Thế này đi, trẫm cho ngươi làm giám quân, lập tức tới Hổ Lao Quan! Lúc cần thiết thì ngươi có thể nắm giữ toàn quân, chỉ huy trận chiến! Trong một tháng bắt buộc phải giải quyết được trận chiến và đẩy lùi binh mã của Đại Hạ, bảo vệ bờ cõi của Đại Võ ta!”
Lâm Bắc Phàm ngớ người, mà bách quan cũng vậy! Lâm Bắc Phàm được làm giám quân ư?
Phải biết rằng bình thường công việc này đều do thái giám làm, không phải thái giám thì cũng là quan viên của Binh bộ, hoặc là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, dù thế nào cũng không thể đến lượt một phủ doãn kinh thành như Lâm Bắc Phàm!
Hắn lên làm giám quân cũng không sao, nhưng còn cho phép hắn toàn quyền lãnh đạo, chỉ huy trận chiến?
Mọi người đều là quan văn chứ không phải tướng quân dẫn binh đánh trận!
“Bệ hạ, chuyện này không hợp lý đâu?”
Lâm Bắc Phàm dè dặt nói.
Nữ đế lắc đầu: “Không có gì là không hợp lí cả, trẫm cho rằng ngươi làm được, ngươi có thể!”
“Nhưng ai sẽ quản lý kinh thành đây?”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi.
“Chuyện nhỏ thì cho kẻ dưới xử lý, chuyện lớn thì để trẫm!”
Nữ đế lớn giọng nói.
“Nhưng…”
“Ái khanh, ngươi đừng từ chối nữa!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Hiện giờ Đại Hạ đang được nước lấn tới, Đại Võ chúng ta bốn bề là địch, giữa ranh giới sinh tử, người trẫm có thể tin tưởng không nhiều, mà ngươi là một trong số đó!”
“Đó giờ ngươi là người đa mưu túc trí, thường giải quyết được những vấn đề cấp bách! Lần này tuy nguy hiểm nhưng trẫm tin ngươi có thể làm được! Ái khanh, ngươi đi đi! Có ngươi thì trẫm mới yên tâm!”
Hạ Thiên Khung nhìn khí cầu lớn đang lơ lửng đằng xa, trái tim của hắn ta cũng lơ lửng theo. Hắn ta quay đầu nói với Lâm Bắc Phàm: “Lâm đại nhân, bản cung có thể ngồi khí cầu lớn một lần không?”
Lâm Bắc Phàm ngớ người: “Hả? Ngươi muốn ngồi khí cầu lớn á?”
Những người khác cũng ngớ người: “Điện hạ?”
Sau khi ngớ người xong, bọn họ đồng loạt đứng ra khuyên bảo.
“Điện hạ, không được đâu!”
“Long thể điện hạ tôn quý, nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?”
“Điện hạ, mong điện hạ suy xét!”
Ánh mắt Hạ Thiên Khung lộ vẻ ngang bướng: “Các vị đại nhân không cần lo lắng! Cứ yên tâm, bản cung không tùy hứng đâu! Bản cung có võ nghệ, có thể bảo vệ bản thân, hơn nữa còn có Hắc Lão ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
“Điện hạ…”
“Đừng nói nữa, bản cung đã quyết tâm rồi!”
Hạ Thiên Khung lại nhìn Lâm Bắc Phàm, giọng nói của hắn ta tràn ngập hi vọng: “Được tận mắt chiêm ngưỡng khí cầu lớn mà không được ngồi thử thì trong lòng ta nuối tiếc lắm! Hi vọng Lâm đại nhân thành toàn cho!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Chuyện này bản quan không làm chủ được, bắt buộc phải bẩm báo với bệ hạ! Được bệ hạ đồng ý thì mới cho ngươi thử!”
“Lâm đại nhân, xin nhờ ngươi vậy!”
Lâm Bắc Phàm bèn bẩm báo chuyện này cho nữ đế.
Nữ đế suy nghĩ một hồi rồi đồng ý, song lại yêu cầu Lâm Bắc Phàm phải đi cùng. Xét về vấn đề an toàn thì khí cầu lớn không được bay cao quá một trăm trượng.
Mặc dù có hơi hạn chế nhưng Hạ Thiên Khung vẫn thấy thỏa mãn.
Thế là hắn ta đi theo Lâm Bắc Phàm lên một khí cầu lớn sắp sửa cất cánh. Khí cầu lớn dần dần bay lên rồi nhanh chóng trôi giữa không trung, chớp mắt cái đã đạt độ cao một trăm trượng.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, phía xa kia chính là kinh thành và Dân Tâm thành, lồng ngực như được mở rộng ra.
Hạ Thiên Khung kích động vô cùng: “Khí cầu lớn này đúng là thần khí phi thiên mà! Nếu bay được đủ cao, đủ nhanh thì một ngày nào đó còn có thể bay khắp núi rừng biển cả!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Cái này phải xem có thuận gió không, nếu có gió đẩy nữa thì tốc độ sẽ nhanh hơn!”
Kích động xong, Hạ Thiên Khung lại nhìn Lâm Bắc Phàm: “Lâm đại nhân, Đại Hạ chúng ta đã tốn một món tiền lớn để mua được cách chế tạo khí cầu lớn từ chỗ ngươi! Thế nhưng đã nửa năm trôi qua mà vẫn chỉ chế tạo được khí cầu lớn bay năm mươi trượng thôi là đáp đất. Cách chế tạo mà ngươi cung cấp có vấn đề gì đúng không?”
Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh đáp: “Điện hạ, ngươi trách nhầm người tốt rồi! Nếu như cách chế tạo mà bản quan cung cấp có sai sót gì thì đến khí cầu lớn các ngươi cũng không tạo ra được chứ đừng nói là có thể bay lên trời!”
“Bản quan đã nhấn mạnh từ lâu rằng điều quan trọng nhất khi chế tạo khí cầu lớn là túi khí, đây là một công đoạn vô cùng tỉ mỉ, bắt buộc phải nghiêm túc, không được lơ là dù chỉ một chút! Dưới sự giám sát của bản quan, dẫu Công bộ có sản xuất ra được khí cầu lớn loại lớn nhưng phải có đến một nửa là phế phẩm! Thế nên suy cho cùng là do thợ thủ công của các ngươi yếu kém, không oán trách người khác được đâu!”
Hạ Thiên Khung gật đầu: “Đúng là thợ thủ công của Đại Hạ ta yếu kém, chủ yếu là bởi thiếu một nhân tài như Lâm đại nhân đây! Lâm đại nhân, ngươi có suy nghĩ về việc đến Đại Hạ ta phát triển hay không?”
Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Điện hạ, ý của ngươi là gì?”
“Bản cung nói thẳng vậy!”
Hạ Thiên Khung nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt rực cháy: “Tài hoa và năng lực của ngươi là thứ mà bản cung vô cùng yêu thích, ngươi chính là một nhân tài hiếm thấy khó tìm! Bản cung hi vọng ngươi có thể theo ta đến Đại Hạ và làm việc cho ta!”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Điện hạ, ngươi xem trọng ta thật đấy!”
“Đương nhiên phải xem trọng rồi, những công lao trong quá khứ đã chứng minh cho năng lực của ngươi, bản cung vô cùng cần ngươi!”
Hạ Thiên Khung nói.
Lâm Bắc Phàm bỗng cảm thấy rét run, câu nói này còn có hàm nghĩa khác.
“Người ta thường hay nói làm tổ mới đón được phượng hoàng! Điện hạ, nếu bản quan theo ngươi tới Đại Hạ, phò tá ngươi thì ngươi có thể mang tới lợi ích và đãi ngộ gì cho ta?”
Lâm Bắc Phàm cười, hỏi.
“Ta sẽ cho ngươi thăng quan tiến chức, vinh hoa phú quý, ngươi muốn cái gì thì sẽ có cái đấy!”
Hạ Thiên Khung thề thốt.
“Thăng quan tiến chức?”
Lâm Bắc Phàm vừa vười vừa chỉ vào đám người Đại Hạ phía dưới khí cầu lớn, hắn nói: “Nếu như đi theo điện hạ thì chức quan của bản quan có cao hơn bọn họ không?”
“Chuyện này…”
Hạ Thiên Khung ngớ người, hắn ta không ngờ Lâm Bắc Phàm lại hỏi một câu hỏi hóc búa như vậy!
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Những người phía dưới kia đều là cánh tay đắc lực của điện hạ, là những người trung thành tận tụy đi theo ngươi đã mười mấy năm, sao ngươi có thể bạc đãi bọn họ?”
“Bản quan là người đến sau, công lao không to bằng bọn họ, chức quan cũng không thể cao hơn bọn họ! Bằng không sẽ làm dao động thế lực Đông Cung của ngươi, ảnh hưởng đến quyền thống trị của ngươi, mà điều này thì ngươi không thể chấp nhận được!”
“Bản quan tin rằng điện hạ chắc chắn sẽ không làm ra một chuyện mất lý trí như thế!”
Chương 497 Trời có sập xuống thì ta cũng chống lên
Hạ Thiên Khung bỗng im lặng, bởi lẽ lời mà Lâm Bắc Phàm nói rất có lý.
“Ban nãy bản quan đã tính toán, hầu như những người này đều đã chiếm cứ mấy vị trí quan trọng như tướng vị, lục bộ cửu khanh rồi! Bản quan mà tới Đại Hạ, cùng lắm cũng chỉ được làm quan nhị phẩm, hoặc là chỉ dừng lại ở một tước vị mà thôi!”
“Quyền lực với ta ở hiện tại là không hề tương xứng!”
Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi: “Bản quan đã xây dựng sự nghiệp ở đây, được nữ đế ân sủng và tin tưởng, nếu cứ cẩn thận mà làm tiếp thì có khả năng sẽ được lên làm tướng vị! Phong hầu phong tướng cũng không phải chuyện gì khó khăn!”
“Tới Đại Hạ thì ta còn bị trói buộc, không hề khôn ngoan một chút nào!”
“Hơn nữa, mấy thứ như vinh hoa phú quý này…”
“Chắc là điện hạ cũng biết, hiện giờ bản quan sống trong một đại viện xa hoa, được ăn đồ ăn của Ngự Thiện Phòng, uống rượu ngon của triều đình, bệ hạ lại thưởng cho vô số tiền tài… vinh hoa phú quý hưởng không biết đi đâu cho hết!”
“Nếu như ta tới Đại Hạ thì tất cả những vinh hoa phú quý này coi như xong! Dù điện hạ có muốn cho ta thì chắc mấy vị lão thần kia của ngươi cũng không đồng ý đâu!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thế nên điện hạ à, tại sao ta phải vứt bỏ quá khứ, bỏ Đại Võ mà tìm đến Đại Hạ?”
Hạ Thiên Khung trầm ngâm trong chốc lát, bởi lẽ những lời Lâm Bắc Phàm nói quá có lý.
Ở Đại Võ, Lâm Bắc Phàm gần như là đại thần có địa vị cao nhất, quyền lực vô hạn. Hơn nữa hắn còn trẻ tuổi, được nữ đế tin yêu. Nếu hắn cứ phát triển ổn định như thế thì tương lai sẽ có cơ hội được phong hầu, phong tướng.
Giả dụ hắn theo Hạ Thiên Khung về Đại Hạ thì chưa chắc đã làm được đến bước ấy. Dẫu sao thì trước hết hắn ta vẫn phải chăm lo cho lão thần của mình đã.
Các lão thần của hắn ta đã theo hắn ta mười mấy năm nay, có người còn là nguyên lão hai triều đức cao vọng trọng, kinh nghiệm phong phú, nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, chắc chắn phải được ưu tiên!
Nếu như để một người đến sau lại được “ăn trước” thì người khác sẽ nhìn hắn ta như thế nào, các quan văn võ toàn triều sẽ nghĩ hắn ta ra sao?
Chắc chắn mọi người sẽ thất vọng về hắn ta, trong lòng căm uất! Một khi đã mất lòng người thì rất khó để chỉ huy đội ngũ.
Chức quan cũng chỉ có ngần ấy, cho lão thần rồi thì không thể cho Lâm Bắc Phàm được nữa. Thế nên chỉ còn cách để Lâm Bắc Phàm chịu thiệt.
Về phương diện vinh hoa phú quý, những gì hiện tại Lâm Bắc Phàm ăn, uống, ngủ nghỉ, hưởng thụ đều thuộc hàng đẳng cấp nhất, gần như chẳng khác gì so với hoàng đế. Có nhiều thứ hắn còn xa xỉ hơn so với một thái tử như hắn ta.
Bản thân hắn ta còn chẳng sống được như vậy thì cho được Lâm Bắc Phàm thứ gì? Dù hắn ta có muốn cho thì e rằng những lão thần khác cũng không đồng ý!
Bất hoạn bần nhi hoạn bất quân, đạo lí này đúng là quá đúng mà!
(Chú thích: Bất hoạn bần nhi hoạn bất quân [Khổng Tử]: Không sợ nghèo, chỉ sợ không đồng đều.)
Cuối cùng Hạ Thiên Khung phát hiện bản thân hắn ta chẳng thể cho Lâm Bắc Phàm thứ mà hắn muốn.
Chẳng trách hắn chẳng muốn rời khỏi Đại Võ, nếu đổi lại là hắn ta thì hắn ta cũng làm thế.
Có điều Hạ Thiên Khung vẫn chưa hoàn toàn thất vọng, ngược lại hắn ta còn nói chắc nịch: “Lâm đại nhân, lời ngươi nói cũng có lí! Thế nhưng ngươi có từng nghĩ đến một vấn đề hay chưa? Rằng ngày tháng sau này Đại Võ không cầm cự được đâu!”
“Trong thì có gian thần, phiên vương làm loạn, ngoài thì bị các nước nhòm ngó, lúc nào cũng có thể đưa binh vào Trung Nguyên! Đại Võ loạn lạc chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi! Đại Võ bị diệt vong cũng là chuyện sớm muộn!”
“Khi không còn Đại Võ nữa thì một thần tử nhỏ nhoi như ngươi đi được đến đâu?”
Trông thấy dáng vẻ trầm mặc của Lâm Bắc Phàm, Hạ Thiên Khung còn tưởng hắn đã dao động. Hắn ta bèn cười tươi rói: “Người ta hay nói bậc làm vua chúa không có người hiền tài giúp đỡ, thì cũng như kẻ mù lòa không người dẫn dắt! Ngươi là một nhân tài hiếm có khó tìm, ngươi nên hiểu đạo lí này!”
“Ngươi theo bản cung tới Đại Hạ đi, mặc dù bản cung không cho ngươi một chức quan và sự giàu có tương đương với hiện tại song chắc chắn có thể bảo vệ ngươi chu toàn, giúp ngươi phát huy được tài hoa! Mặc dù bước đệm đầu tiên có hơi thấp nhưng ngươi hãy còn trẻ, bản cung cũng còn trẻ, chúng ta có thời gian để lập nên sự nghiệp vĩ đại! Đợi mấy lão thần kia không còn trên đời nữa thì ai có thể ngăn cản được ngươi?”
“Bước lên tướng vị, dưới một ngươi trên vạn người, đây là chuyện sớm muộn còn gì? Ngươi nói xem có đúng hay không?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Điện hạ nói cũng không phải không có lí, có điều bản quan vẫn quyết định ở lại Đại Võ!”
Hạ Thiên Khung sững sờ: “Tại sao ngươi cứ ngoan cố vậy? Phải biết rằng Đại Võ sắp không còn nữa rồi!”
“Hạ điện hạ, lời này của ngươi hơi quá đáng rồi đó! Mặc dù Đại Võ hiện giờ đang xảy ra nhiều vấn đề, song không có nghĩa là không có cách giải quyết những vấn đề đó! Dù cuối cùng cục diện có giống như ngươi nói, Đại Võ sụp đổ thì vẫn còn bản quan ở đây!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Bầu trời của Đại Võ có sụp thì ta sẽ đứng ra chống đỡ! Sống lưng của Đại Võ có gập cong thì vẫn còn có ta! Đại Võ sắp không còn thì ta sẽ là người tiếp tục nó! Chỉ cần bản quan còn ở Đại Võ một ngày thì bản quan sẽ dốc toàn lực duy trì Đại Võ!”
Giọng nói hùng hổ của Lâm Bắc Phàm vang vọng trong không trung.
Ánh mặt trời màu vàng hắt lên gương mặt hắn, trông hắn kiên định và thiêng liêng như vậy đấy!
Chương 498 Nhất định sẽ có chiến tranh
Hạ Thiên Khung nhìn Lâm Bắc Phàm, hắn ta sững người, cảm giác như vừa mới biết đến con người này.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới lên tiếng: “Không ngờ ngươi là một tên tham quan mà lại trung thành như vậy!”
Lời này của hắn ta không biết là đang khen hay đang trào phúng!
“Bởi vì tham nên mới trung thành!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách hiên ngang: “Bằng không bản quan đi đâu tìm một nơi tham ô tốt như thế này hả? Tới Đại Hạ của các ngươi, ngươi có thể cho bản quan cơ hội tham ô cả ngàn vạn không?”
Hạ Thiên Khung: “Đậu má!”
Mới nãy hắn ta suýt nữa thì bị hình tượng bề ngoài của Lâm Bắc Phàm lừa gạt!
Hắn vẫn là một tên tham tiền, không hề có chút thay đổi!
Hạ Thiên Khung nói: “Đại Võ chắc chắn sẽ sụp đổ, chỉ bằng một người như ngươi thì không thay đổi được gì đâu, ngươi đừng có châu chấu đá voi nữa! Có điều bản cung rất quý trọng người tài, cho ngươi thêm một cơ hội nữa đấy! Lần sau khi gặp mặt, hi vọng ngươi có thể đưa ra một sự lựa chọn sáng suốt hơn!”
Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc, khí cầu lớn chầm chậm tiếp đất.
Trở lại dịch quán, Hạ Thiên Khung nói với người của mình: “Hôm nay lúc ngồi khí cầu lớn bản cung đã ngỏ lời mời với Lâm Bắc Phàm, song đã bị hắn từ chối!”
“Từ chối? Tại sao hắn lại từ chối?”
“Chẳng lẽ hắn không nhận ra Đại Võ đã xuống dốc rồi hả?”
“Bậc làm vua chúa không có người hiền tài giúp đỡ, thì cũng như kẻ mù lòa không người dẫn dắt! Một đạo lí đơn giản như thế mà hắn không hiểu ư?”
…
Các lão thần ai cũng lấy làm lạ.
Hạ Thiên Khung im lặng không lên tiếng, hắn ta không nói nguyên nhân Lâm Bắc Phàm từ chối ra, trong lòng thì thấy hơi gấp gáp.
“Cũng không còn sớm nữa, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành trở về Đại Hạ!”
Hắn ta muốn trở về để phát động chiến sự, xâm lược Đại Võ!
Hắn ta không chỉ muốn mở rộng bờ cõi, thực hiện ý nguyện cả đời của mình mà còn muốn thu phục Lâm Bắc Phàm để sử dụng hắn!
Ngày hôm sau tại buổi triều sớm, Hạ Thiên Khung tới chào tạm biệt nữ đế để trở về Đại Hạ. Nữ đế khách sáo giữ bọn họ lại vài ngày, cuối cùng thì để cho bọn họ đi.
Tiếp đó, nàng hỏi Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh, mấy hôm nay đều là ngươi tiếp thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung, ngươi thấy hắn ta thế nào, có uy hiếp gì đến Đại Võ chúng ta không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, thần thấy người này sẽ dấy lên một mối đe dọa rất lớn!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Mặc dù mới chỉ gặp nhau mấy ngày nhưng thần đã quan sát thái tử Đại Hạ, hắn ta là một người biết đối nhân xử thế, ánh mắt vô cùng sáng suốt, biết sử dụng người, có chí lớn và biết phục hưng. Dưới sự thống lĩnh của hắn ta, chắc chắn Đại Hạ sẽ phát triển rực rỡ! Điều này sẽ bất lợi cho Đại Võ chúng ta!”
Hạ Thiên Khung là một vị minh chủ hiếm có khó tìm, năng lực xuất chúng, ý chí to lớn, biết sử dụng người, lại cực kì có dã tâm!
Một người như vậy mà có được vị trí hoàng đế thì đúng là một mối nguy cơ cực lớn cho Đại Võ!
“Các vị ái khanh, về sau chúng ta nên đối đãi bọn họ thế nào đây?”
Nữ đế hỏi. Bách quan bắt đầu phát biểu ý kiến của mình.
Lúc ấy, Lâm Bắc Phàm cũng nói lên suy nghĩ của hắn: “Bệ hạ, thần cho rằng hiện giờ tốt nhất là chúng ta nên bắt hắn ta lại và giam lỏng, canh chừng nghiêm ngặt, không cho hắn trở về Đại Hạ!”
Hắn vừa dứt lời thì tất cả mọi người trong triều đều kinh ngạc!
“Bắt thái tử Đại Hạ lại ư?”
“Từ trước đến nay triều đình chúng ta luôn coi trọng lễ nghi, mà người ta lại là thái tử Đại Hạ đến làm khách, chúng ta mà bắt hắn ta lại thì còn ra thể thống gì nữa? Người trong thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào về chúng ta?”
“Lâm đại nhân, ngươi muốn hại Đại Võ chúng ta có phải không? Nếu Đại Hạ phát động chiến tranh thì phải làm sao, ngươi đứng ra chống đỡ nhé?”
“Đại Hạ kém hơn triều đình ta đấy, sao bọn họ dám phát động chiến tranh chứ!”
“Đại Võ chúng ta đã đủ rối loạn rồi, không thể loạn hơn nữa!”
“Lâm đại nhân, có phải ngươi điên rồi không, lời như thế mà ngươi cũng nói ra được?”
Nữ đế vội hỏi: “Ái khanh, vì sao ngươi lại nói như vậy? Có phải ngươi đã nhìn ra điều gì đó rồi không?”
Đối mặt với lời chất vấn của bách quan trong triều, sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh: “Thần đề nghị như vậy là để tránh chiến tranh, giảm tổn thất cho Đại Võ! Từ trước đến nay thái tử Đại Hạ vẫn luôn âm mưu muốn đánh bại chúng ta! Mấy hôm nay bọn họ tham quan kinh thành và Dân Tâm thành, thấy được sự phồn vinh của kinh thành ta, trong lòng chắc chắn đang cảm thấy không yên!”
“Đại Võ ta càng phát triển càng đi lên, đây chính là điều bất lợi đối với bọn họ! Thời gian càng kéo dài thì bất lợi càng lớn! Bọn họ vội vã trở về khả năng là để vạch ra sách lược nhắm vào Đại Võ chúng ta, rất có khả năng bọn họ sẽ phát động chiến tranh!”
“Thế nên kẻ nào ra tay trước thì mạnh, ra tay sau sẽ gặp tai ương! Chi bằng chúng ta cứ bắt bọn họ lại, lấy đó để uy hiếp Đại Hạ! Có hắn ta trong tay thì Đại Hạ sẽ không dám làm liều, như vậy là có thể bảo vệ Đại Võ chu toàn! Mong bệ hạ minh giám!”
Chương 499 Chiến tranh nổ ra
Nữ đế nhăn mày không lên tiếng, song bách quan thì không đồng ý.
“Lâm đại nhân, mọi thứ chỉ là phỏng đoán mà thôi, không chính xác được! Đối phương có lẽ chỉ trở về do bận việc mà thôi! Dẫu sao làm thái tử một nước thì bận việc cũng là chuyện thường mà!”
“Bọn họ không làm ra chuyện gì bất lợi cho chúng ta đâu, nếu giờ chúng ta bắt bọn họ thì ngược lại sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích, hơn nữa còn dễ gây ra mâu thuẫn dẫn đến chiến tranh, cực kì không thỏa đáng!”
“Chúng ta luôn coi trọng lễ nghĩa chứ không hành động như bọn thổ phỉ, bọn cướp bóc, sao chúng ta có thể làm ra chuyện thất lễ như vậy?”
Cuối cùng, nữ đế và bách quan đều không đồng ý với đề nghị của Lâm Bắc Phàm. Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ chẳng sao cả và lùi về phía sau một bước.
Dù sao thì hắn cũng chỉ phụ trách đưa ra ý kiến thôi, không trọng dụng ý kiến của hắn thì thôi vậy, hắn cũng chẳng mất gì.
Cứ thế vài ngày trôi qua, Dạ Lai Hương đã không thấy tăm hơi mấy hôm nay bỗng xuất hiện, sắc mặt buồn rầu.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Trông ngươi kìa, có phải gặp phải chuyện gì rồi không?”
Trước kia Dạ Lai Hương muốn báo thù Hạ Thiên Khung nhưng đã bị Lâm Bắc Phàm ngăn lại, bảo hắn ta đợi đối phương rời khỏi Đại Võ rồi hẵng ra tay. Dạ Lai Hương biến mất mấy ngày hôm nay là để đi xử lý việc đó
Dạ Lai Hương nằm xuống, buồn bực nói: “Đừng nhắc đến nữa, Hạ Thiên Khung có Tông Sư bảo vệ, ta vừa mới tiếp cận đã bị phát hiện, không có cơ hội trừng trị hắn ta một phen!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu mỉm cười, hắn đã đoán được từ lâu.
Hạ Thiên Khung có một tên mặc đồ đen đi theo, trông thì bình thường nhưng thực chất hắn ta là một Tông Sư.
Có hắn ta thì sao Dạ Lai Hương thành công cho được?
“Có điều lần này mặc dù không thành công song vẫn còn cơ hội, ta không tin sẽ có Tông Sư kè kè mãi bên người hắn ta!”
Dạ Lai Hương đắc ý.
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “À đúng rồi, quân đội ở biên giới Đại Hạ có động tĩnh gì không?”
Sắc mặt Dạ Lai Hương trở nên nghiêm túc, hắn ta đáp: “Đúng là có một chút động tĩnh, bọn họ phòng vệ nghiêm ngặt hơn rất nhiều! Còn điều động cả lương thảo, tập luyện binh mã, tần suất tăng lên nhiều rồi!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu, trông hắn như đang suy nghĩ gì đó.
“Có phải sắp đánh trận rồi không? Đại Hạ và Đại Võ chuẩn bị chiến tranh?”
Dạ Lai Hương truy hỏi.
“Có khả năng lắm, chuẩn bị xong từ lâu rồi!”
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Sóng trước chưa hết sóng sau đã tới, Đại Võ gặp nhiều nạn thật đấy!”
Một tuần trôi qua rất nhanh.
Tin khẩn cấp từ chiến sự biên giới cuối cùng cũng truyền tới!
Triều đình Đại Hạ phái ba mươi vạn binh tới biên giới giữa hai nước, chuẩn bị xâm nhập vào Đại Võ, không nói câu nào đã chiến!
“Đại Hạ… bắt đầu chiến tranh rồi!”
Chuyện này xảy ra làm cả kinh thành chấn động!
Mấy năm nay không phải Đại Võ chưa từng khai chiến với những nước khác, lớn nhỏ đều có, song năm mươi năm nay đây là lần đầu tiên Đại Võ chiến tranh với một nước địch có thế lực mạnh.
Lúc bấy giờ, Đại Hạ đang phát triển rực rỡ, mà tình hình bên Đại Võ lại ngày một xấu đi!
Dưới bối cảnh ấy, một khi Đại Võ thua thì hậu quả thực sự khó mà tưởng tượng nổi!
Tại kinh thành, mọi người ai cũng hoảng loạn.
“Đại Hạ và Đại Võ sắp khai chiến rồi, thực lực Đại Võ không bằng Đại Hạ, nhỡ thua thì đúng là xong đời!”
“Mới được mấy ngày yên ổn mà, sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?”
“Đúng đấy, những ngày tháng tươi đẹp chỉ mới vừa bắt đầu, kết quả lại sắp phải đánh trận, ông trời không cho dân chúng đường sống hả!”
“Mau chóng thu dọn đồ đạc chạy trốn thôi!”
Tại triều đình, nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm bằng sắc mặt ảo não, nàng nói: “Lâm ái khanh, ngươi nói đúng rồi!”
Bách quan trong triều cũng nhìn hắn, ai cũng thấy ngại.
Hồi đầu Lâm Bắc Phàm đã nói thái tử Đại Hạ trở về xong có khả năng sẽ xảy ra chiến tranh, tốt nhất nên giam lỏng hắn ta lại. Khi ấy bọn họ là những kẻ phản đối kịch liệt nhất, kết quả ai cũng bị vả mặt.
Sau khi trở về, thái tử Đại Hạ đã phát động chiến tranh thực sự, hòng xâm lược Đại Võ!
Lâm Bắc Phàm chẳng nói gì cả.
Sự việc đã xảy ra rồi thì có nói cũng vô dụng.
“Bệ hạ, hiện giờ không phải lúc để hối hận! Hiện tại điều quan trọng nhất là mau chóng điều động binh lính và lương thực, chuẩn bị bảo vệ biên cương, công kích binh mã của Đại Hạ!”
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lớn giọng nói.
Nữ đế chấn chỉnh lại tinh thần, nàng nghiêm giọng nói: “Ái khanh nói đúng, hiện giờ lập tức tập trung binh lính, vận chuyển lương thực chi viện cho tiền tuyến, tuyệt đối không thể để quân đội của Đại Hạ xâm nhập vào Đại Võ ta dù chỉ một bước!”
Đúng lúc ấy có Cẩm Y Vệ từ phương xa chạy tới.
“Báo! Cấp báo!”
Nữ đế nhăn mày: “Chuyện gì, mau nói!”
Cẩm Y Vệ lớn giọng bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, mới nãy tiền tuyến đưa tin, hoàng triều Đại Hạ đã điều động được năm mươi vạn quân, thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung ngự giá thân chinh!”
“Gì cơ? Lại điều động thêm năm mươi vạn quân?”
Nữ đế kinh ngạc, bách quan cũng kinh ngạc. Phải biết rằng trước kia Đại Hạ đã có ba mươi vạn quân rồi, cộng thêm năm mươi vạn này nữa thì tổng số binh lính đã lên đến tám mươi vạn!
Đây là chiến dịch có quy mô vô cùng to lớn!
Chỉ có hoàng triều với thực lực hùng hậu mới có thể điều động nhiều binh mã như vậy!
Chương 500 Có ngươi thì trẫm mới yên tâm
Nữ đế đập bàn: “Đại Hạ muốn đánh bại ta, đúng là đáng hận!”
“Báo! Cấp báo!”
Có một Cẩm Y Vệ nữa chạy vào.
Trong lòng nữ đế có một dự cảm chẳng lành: “Chuyện gì, mau nói!”
Cẩm Y Vệ đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, mới nãy có tin truyền đến rằng bên biên giới với hoàng triều Đại Viêm có biến động, binh mã được điều động tới rất nhiều, mục tiêu là Đại Võ chúng ta!”
Sắc mặt nữ đế trầm xuống, Đại Hạ vừa mới ra tay là Đại Viêm cũng không ngồi yên được!
Rõ ràng bọn họ muốn thừa nước đục thả câu đây mà!
“Đại Viêm cũng chẳng phải thứ gì tốt lành!”
“Báo! Cấp báo!”
Lại có một Cẩm Y Vệ nữa chạy vào. Sắc mặt nữ đế càng khó coi hơn: “Chuyện gì, mau nói!”
“Khởi bẩm bệ hạ, có tin tức từ Giang Nam truyền đến, liên quan đến việc điều động binh mã của Giang Nam vương…”
“Báo! Cấp báo!”
Lại có một Cẩm Y Vệ nữa xuất hiện.
“Khởi bẩm bệ hạ, Ký Bắc truyền tin, điều động binh mã của Ký Bắc vương…”
“Báo! Cấp báo!”
Hết tin tức này đến tin tức khác được truyền tới triều đình!
Có thể nói lần này Đại Hạ xâm lược là một cơ hội ngàn năm có một, các phiên vương lòng đầy dã tâm đã sớm không thể ngồi yên!
Bọn họ thi nhau đục nước béo cò, bứt dây động rừng! Sắc mặt nữ đế khó coi vô cùng!
Sắc mặt bách quan cũng vậy!
Mặc dù thực lực của Đại Võ mạnh nhưng chắc chắn không thể đối phó với nhiều thế lực như vậy! Chỉ mỗi Đại Hạ thôi đã rất khó khăn rồi!
Huống hồ còn có Đại Viêm với thực lực chỉ đứng sau Đại Hạ, các vương triều lớn khác cũng khởi binh, rồi cả quân đội của các phiên vương…
Một khi bọn họ thông đồng với nhau thì Đại Võ chỉ còn nước đi tong!
Sắc mặt nữ đế nghiêm nghị, nàng hỏi: “Các vị ái khanh có kế sách gì không?”
“Bệ hạ!”
Một vị lão tướng quân đứng ra, chắp tay nói: “Hiện giờ các thế lực đang điều động binh mã, việc này cần thời gian, lão thần đoán có lẽ sẽ khoảng một tháng!”
“Thế nên giờ chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết trận chiến Hổ Lao Quan, đánh lùi binh mã của Đại Hạ thì mới có thể chống lại thế lực từ các nơi, khiến bọn họ không dám manh động! Bằng không thời gian kéo dài thì sẽ càng bất lợi cho chúng ta! Mong bệ hạ minh giám!”
Nữ đế gật đầu: “Lão tướng quân nói rất có lý!”
“Thế nhưng thời gian một tháng thì sao mà đủ, chỉ riêng việc điều động binh lính tới đã không kịp rồi!”
“Đúng vậy, Đại Hạ còn có tám mươi vạn quân, có giết cũng không giết hết được!”
“Hiện giờ chúng ta đang đối mặt với thế lực các nơi, trước mắt nhiều nhất cũng chỉ điều động được năm mươi vạn quân để chi viện Hổ Lao Quan!”
“Binh lực yếu ớt vô cùng, chỉ phòng vệ thôi đã không làm được rồi!”
“Thế thì phải làm sao đây!”
Mọi người rầu rĩ, nữ đế lớn tiếng nói: “Không nghĩ ra cách cũng phải nghĩ! Đại Võ không còn nữa thì các ngươi cũng tuẫn táng theo!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Sắc mặt bách quan lộ vẻ khổ sở.
Nữ đế nhìn bọn họ bằng ánh mắt nghiêm nghị, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên người Lâm Bắc Phàm, nàng hi vọng nói: “Lâm ái khanh, ngươi có cách gì để giải quyết trận chiến Hổ Lao Quan trong vòng một tháng và đánh bại Đại Hạ không?”
Lâm Bắc Phàm chau mày: “Bệ hạ, chuyện này không dễ đâu!”
Hai mắt nữ đế sáng lên: “Không dễ? Tức là vẫn có cách đúng không? Ái khanh ngươi có cách gì thế?”
Trong lòng Lâm Bắc Phàm ngập tràn “đậu má”, không có năng lực nghe hiểu hả!
Hắn chắp tay, đoạn cười khổ và nói: “Bệ hạ, chuyện chiến tranh không phải trò trẻ con! Vi thần ở tận trong triều, không hiểu biết nhiều về tình hình Hổ Lao Quan nên thực sự không có cách gì cả!”
“Ái khanh nói cũng phải!”
Nữ đế gật đầu: “Thế này đi, trẫm cho ngươi làm giám quân, lập tức tới Hổ Lao Quan! Lúc cần thiết thì ngươi có thể nắm giữ toàn quân, chỉ huy trận chiến! Trong một tháng bắt buộc phải giải quyết được trận chiến và đẩy lùi binh mã của Đại Hạ, bảo vệ bờ cõi của Đại Võ ta!”
Lâm Bắc Phàm ngớ người, mà bách quan cũng vậy! Lâm Bắc Phàm được làm giám quân ư?
Phải biết rằng bình thường công việc này đều do thái giám làm, không phải thái giám thì cũng là quan viên của Binh bộ, hoặc là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, dù thế nào cũng không thể đến lượt một phủ doãn kinh thành như Lâm Bắc Phàm!
Hắn lên làm giám quân cũng không sao, nhưng còn cho phép hắn toàn quyền lãnh đạo, chỉ huy trận chiến?
Mọi người đều là quan văn chứ không phải tướng quân dẫn binh đánh trận!
“Bệ hạ, chuyện này không hợp lý đâu?”
Lâm Bắc Phàm dè dặt nói.
Nữ đế lắc đầu: “Không có gì là không hợp lí cả, trẫm cho rằng ngươi làm được, ngươi có thể!”
“Nhưng ai sẽ quản lý kinh thành đây?”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi.
“Chuyện nhỏ thì cho kẻ dưới xử lý, chuyện lớn thì để trẫm!”
Nữ đế lớn giọng nói.
“Nhưng…”
“Ái khanh, ngươi đừng từ chối nữa!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Hiện giờ Đại Hạ đang được nước lấn tới, Đại Võ chúng ta bốn bề là địch, giữa ranh giới sinh tử, người trẫm có thể tin tưởng không nhiều, mà ngươi là một trong số đó!”
“Đó giờ ngươi là người đa mưu túc trí, thường giải quyết được những vấn đề cấp bách! Lần này tuy nguy hiểm nhưng trẫm tin ngươi có thể làm được! Ái khanh, ngươi đi đi! Có ngươi thì trẫm mới yên tâm!”