• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (5 Viewers)

  • Chương 276-280

Chương 276 Bát Pháp Vận Thông (1)

Lúc trước Lục Châu đã xem nhẹ logic này.

Bản đồ da dê cổ đặt cùng một chỗ với Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên, sao có thể không liên quan đến nhau được.

Tác dụng quan trọng nhất của bản đồ da dê chính là đánh dấu vị trí.

Lục Châu cúi người quan sát thật kỹ, cẩn thận tra xét từng ngóc ngách trên bản đồ…

Một lát sau, Lục Châu phát hiện những nơi trống không trên bản đồ là… trống không thật, chẳng có cái gì cả. Còn những nơi trông mơ mơ hồ hồ thì chỉ có thể thấy lờ mờ một vài đường nét.

Cũng may Lục Châu đã thuộc nằm lòng địa thế Đại Viêm nên hắn có thể dựa vào vị trí hoàng cung để đoán đại khái các khu vực khác.

“Dương Châu, Kinh Châu, Lương Châu, Ích Châu, Thanh Châu, Ung châu…” Lục Châu yên lặng đếm.

“Mê Vụ Sâm Lâm.”

“Nhung Tây, Nhung Bắc…”

“Hướng Đông, hải vực, xoáy nước tử thần…”

Hả?

Khu vực biên giới trống không.

Lục Châu men theo đường biên giới… qua khỏi Lương Châu chính là các dị tộc Tây Vực như Nhung Bắc.

Địa lý những nơi đó đều trống không.

Ánh mắt Lục Châu lại quay về vị trí Thần Đô, hoàng cung của Đại Viêm.

Thà tin lầm còn hơn bỏ sót.

“Chiêu Nguyệt.”

Thanh âm Lục Châu trầm thấp mang theo nguyên khí hùng hồn truyền ra ngoài Đông Các.

Chiêu Nguyệt đang tu luyện trước điện Nam Các vội vàng ngừng lại, vọt tới Đông Các.

“Ngũ sư tỷ…” Tiểu Diên Nhi tay cầm Phạm Thiên Lăng xuất hiện giữa không trung.

“Sư muội, hiện tại tỷ không có thời gian luyện với muội, sư phụ vừa gọi tỷ…”

“Sư tỷ hiểu lầm rồi, ta muốn đi cùng tỷ mà.”

Thế là các nàng cùng nhau đi về hướng Đông Các.

Không bao lâu sau, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đã bước vào trong viện lạc.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Hai người đứng bên ngoài phòng hành lễ.

Lục Châu bước ra nhìn một lượt rồi nói: “Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, bảo hắn tìm đồ vật giúp Ma Thiên Các.”

Chiêu Nguyệt nói: “Sư phụ, mấy ngày nay không liên lạc được với Giang Ái Kiếm, cũng không nhận được hồi âm từ hắn…”

Tiểu Diên Nhi hầm hừ nói: “Đồ nhi biết ngay cái tên không biết xấu hổ này sẽ bội ước mà.”

Lục Châu vuốt râu suy nghĩ.

Từ khi tiếp xúc với Giang Ái Kiếm, hắn nhận thấy Giang Ái Kiếm không phải là loại người bội bạc.

Vả lại gia hoả này luôn tiếc mệnh sợ chết, không giống với loại người ngu ngốc đi gây chuyện thị phi khắp nơi.

Lục Châu chợt nhớ tới lần trước truyền tin tức, Ngụy Trác Ngôn dẫn quân đến Kinh Châu bình loạn, nói không chừng Lý Cẩm Y cũng sẽ đi cùng.

Gia hoả này không phải là chạy theo người ta rồi đó chứ?

“Nếu không liên lạc được thì phải chủ động đi tìm vậy. Chiêu Nguyệt, ngươi vào cung một chuyến đi.” Lục Châu nói.

Sắc mặt Chiêu Nguyệt biến đổi, nàng bất đắc dĩ nói: “Sư phụ… chuyện này… tu vi đồ nhi còn thấp, hay là để tứ sư huynh đi vậy?”

Lục Châu nghi ngờ nhìn Chiêu Nguyệt. Bình thường mỗi khi được ra ngoài làm nhiệm vụ, bọn đồ đệ đều rất vui vẻ lĩnh mệnh, chỉ ước gì được giao nhiệm vụ thường xuyên hơn. Thế mà Chiêu Nguyệt lại có vẻ sợ hãi?

“Ngươi sợ?”

“Đồ nhi chỉ lo lắng mình sẽ làm hỏng chuyện của sư phụ.” Chiêu Nguyệt đáp.

“Gọi lão tứ tới đây.” Lục Châu nói.

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Chiêu Nguyệt vội vàng xoay người chạy ra bên ngoài.

Lục Châu nhìn theo bóng lưng nàng, cước bộ có vẻ gấp gáp và bối rối.

Nha đầu này hình như đang có việc gì lo nghĩ.

Kể từ sau sự việc của Diệp Thiên Tâm, độ trung thành của Chiêu Nguyệt vẫn luôn tăng lên… Hiện tại vẫn thế.

Nhưng vừa nhắc đến chuyện vào cung nàng liền có vẻ sợ hãi… Chẳng lẽ Chiêu Nguyệt có quan hệ gì với người trong cung?

Lục Châu hồi tưởng lại tình cảnh khi thu đồ đệ, hắn còn nhớ kỹ Chiêu Nguyệt xuất thân từ một hộ gia đình bình thường. Lúc đó thấy thiên phú Chiêu Nguyệt không tệ nên Cơ Thiên Đạo mới thu nàng làm môn hạ… Hẳn là không có liên quan gì đến người trong cung mới đúng.

Thôi, kệ nàng vậy.

Nếu quản đồ đệ quá nghiêm sẽ gây ra tác dụng phụ.

“Sư phụ, Phạm Thiên Lăng của đồ nhi gần đây đã có thành tựu!” Tiểu Diên Nhi hí hửng khoe khoang.

“Thật sao?”

“Sư phụ, người đã lâu rồi không chỉ đạo cho đồ nhi.” Tiểu Diên Nhi thỉnh cầu nói.

Lục Châu vuốt râu gật đầu. Bình thường hắn bận rộn làm đủ chuyện, đúng là đã bỏ bê việc chỉ đạo đồ đệ.

“Con có nghi vấn gì cứ hỏi.” Lục Châu nói.

“Đồ nhi muốn luận bàn với sư phụ một chút, từ trong chiến đấu tìm ra điểm thiếu sót…” Tiểu Diên Nhi nói.

“. . .”

Lục Châu không nói gì, chỉ tiếp tục vuốt râu.

Chiến đấu giữa sư phụ và đồ đệ gọi là luận bàn cũng không hẳn… đây chỉ là cuộc chiến có tính chỉ đạo, không nhằm mục đích đánh bại đối thủ mà chủ yếu là giảng giải dẫn dắt. Điều này yêu cầu người thầy có tu vi cực cao, đồng thời hiểu rõ chiêu thức và nhược điểm tu hành của đồ đệ.

Lục Châu nghĩ lại cảnh giới tu vi của chính mình…

Thôi, bảo nha đầu này đi chỗ khác chơi vậy.

Đúng lúc này, Minh Thế Nhân từ bên ngoài bước vào viện lạc nói: “Bái kiến sư phụ.”

Lục Châu gật đầu. “Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, bảo hắn điều tra xem trong cung có đồ vật nào của Ma Thiên Các không. Nếu không nhận được hồi âm của hắn thì ngươi vào cung một chuyến.”

“Đồ nhi tuân mệnh.” Minh Thế Nhân xoay người định rời đi.

“Chờ đã.”

“Xin sư phụ phân phó.”

“Tiểu sư muội của ngươi có tiến bộ, ngươi cùng nó luận bàn một chút đi.” Lục Châu chậm rãi nói.

Minh Thế Nhân gật đầu. “Đồ nhi tuân mệnh… Gần đây đồ nhi một lòng nghiên cứu Thanh Mộc Tâm Pháp cũng đã có tiến bộ… Nếu có thể, hy vọng sư phụ chỉ đạo đồ nhi một chút.”

Lục Châu uy nghiêm nói: “Làm càn.”

“Đồ nhi không dám. Đồ nhi biết sai.”

Minh Thế Nhân lúc này mới ý thức được mình quá to gan rồi. Tiểu sư muội được sư phụ yêu thương nên mới có thể đưa ra yêu cầu như vậy, còn mình bắt chước làm theo nàng chẳng phải đang tự tìm đường chết hay sao?

“Tìm tam sư huynh ngươi ấy.” Lục Châu thản nhiên nói.

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Thiên phú và tu vi của Đoan Mộc Sinh không hề kém Minh Thế Nhân. Nếu không vận dụng tâm cơ thì Đoan Mộc Sinh thắng chắc.

Ơ… lỡ như hắn cũng tới xin được chỉ đạo thì sao?

Lục Châu lại nghĩ tới Hoa Vô Đạo.

Nhưng Hoa Vô Đạo mới là người có khả năng tìm Lục Châu đòi luận bàn nhất… Dù sao thất bại hai mươi năm trước vẫn là khúc mắc trong lòng hắn.

Tìm ai chỉ đạo Hoa Vô Đạo đây nhỉ?

Lãnh La và Phan Ly Thiên vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

“Chờ đã.” Lục Châu lại gọi Minh Thế Nhân lần nữa.

“Xin sư phụ phân phó.” Minh Thế Nhân lại xoay một vòng, khom người nói.

“Trong trận chiến ở Liên Hoa đài Hoa trưởng lão có công, nếu không có sự tình gì đặc biệt thì đừng quấy rầy trưởng lão tu dưỡng.”

Hả?

Minh Thế Nhân cảm thấy rất kỳ quái. Sao tự nhiên sư phụ lại nhắc tới Hoa Vô Đạo? Ông ta vẫn đang khoẻ phây phây mà, tu dưỡng làm gì?

Nhưng làm đồ đệ thì phải biết nghe lời, nào dám chất vấn sư phụ.

Minh Thế Nhân vội vàng khom người nói: “Đồ nhi sẽ chuyển lời.”

Nói xong Minh Thế Nhân nháy mắt với Tiểu Diên Nhi.

Hai người cùng rời khỏi viện lạc.
Chương 277 Bát Pháp Vận Thông (2)

Lục Châu trở về phòng, nhìn về phía tấm bản đồ da dê cổ trên bàn…

Sau đó hắn xoay người đi đến phía sau tấm bình phong ngồi xếp bằng, mở giao diện Hệ thống ra.

Thỉnh cầu của Tiểu Diên Nhi đã nhắc nhở hắn… tu vi mới là căn bản nhất.

Vấn đề là… nếu bây giờ mua pháp thân Bát Pháp Vận Thông, tu vi được đề thăng thì đống thẻ đạo cụ lại tăng giá nữa cho xem.

Trước đó hắn phải mua một ít để dành mới được.

Lục Châu mở Thương thành ra, nhìn thoáng qua giá cả ——

“Hả?”

Một vạn con thảo nê mã chạy rầm rập trong lòng hắn.

Sao lại tăng giá rồi?

Trước đây không lâu hắn đã xem giá thấy vẫn bình thường… chẳng được bao lâu đã lại tăng.

Chẳng lẽ là vì hắn mở chiếc rương và nhận được Thiên Thư Khai Quyển tàn phiến nên giá mới tăng lên?

Đúng là gần đây hắn chỉ làm mỗi chuyện này.

Nếu thật là như vậy thì những suy luận trước đây đều không chính xác.

Nói cách khác, số lần sử dụng, số lần mua và tu vi đề thăng đều chỉ là một phần. Thứ thật sự quyết định giá cả của thẻ đạo cụ chính là những “thu hoạch” hắn có được khi sử dụng Hệ thống.

Cũng như một bài kiểm tra, phần đầu dễ bao nhiêu thì những phần sau càng khó bây nhiêu, càng lên cao càng khó.

Thôi vậy.

Tăng rồi thì thôi, miễn cho hắn suốt ngày cứ lo được lo mất, tự mình chuốc lấy cực khổ.

Lục Châu xem lại bảng giá mới ——

Một Kích Chí Mạng: 1.500 điểm

Miễn Dịch Sát Thương: 1.000 điểm

Tuyệt Địa Liệu Thương: 600 điểm

Lôi Cương: 500 điểm

Lồng Giam Trói Buộc: 800 điểm

. . .

Giá vừa tăng xong hẳn là sẽ không tăng liền nữa nhỉ?

Lục Châu chọn mua Bát Pháp Vận Thông.

[Ting — thu hoạch được pháp thân Bát Pháp Vận Thông, tiêu hao 20.000 điểm công đức.]

“Sử dụng.”

Lục Châu nhắm mắt, lẳng lặng cảm nhận biến hoá do Bát Pháp Vận Thông mang lại.

Bất kỳ một tu hành giả nào khi ngưng tụ pháp thân xong cũng đều sẽ thoát thai hoán cốt, thân thể được cô đọng lại từ nhục thân tới tinh thần ý chí.

Bát Pháp Vận Thông tượng trưng cho việc rèn luyện và lột xác, trải qua đủ tám loại cảm giác nóng, lạnh, hư, thực, ngoài, trong, âm, dương.

Một khi ngưng tụ thành công pháp thân Bát Pháp Vận Thông, tu hành giả sẽ có khả năng chống đỡ rất cao đối với cảm giác nóng lạnh, hư thực, trong ngoài, âm dương và rèn luyện tính nhẫn nại.

Nói cách khác…

Thân thể sẽ khoẻ mạnh hơn, khó mắc bệnh và có khả năng sinh tồn trong những hoàn cảnh ác liệt.

Trong quá trình ngưng tụ, nếu có bất cứ một khâu nào không chịu nổi thì đồng nghĩa với việc ngưng tụ pháp thân thất bại.

Nhưng Lục Châu thì không gặp phải những vấn đề phức tạp như thế.

Phương thức tu hành đặc thù đã xác định hắn sẽ không giống mọi người.

Cùng lúc đó.

Tại hoàng cung ở Thần Đô, trong một cung điện.

Một nữ tử mặc trang phục đỏ hoa lệ đang ngắm nhìn mình trong gương.

Sau đó ho khan hai tiếng.

Bên ngoài bình phong, một nam tử đeo mặt nạ cổ quái mặc đồ đen đang chắp tay sau lưng nói:

“Mạc Ly sư đệ… đệ đã ra nan đề cho ta rồi.” Nam tử đeo mặt nạ nói.

Mạc Ly đáp: “Là sư muội…”

Nam tử đeo mặt nạ mặt không biểu tình, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. “Là vì nhị hoàng tử điện hạ có đam mê này sao?”

Mạc Ly trầm mặc.

Im lặng một lúc lâu Mạc Ly mới mở miệng nói: “Chỉ cần có thể đạt được mục đích… Dù phải hy sinh ta cũng bằng lòng.”

“Đại Viêm hoàng thất không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Tứ hoàng tử cũng đã trở về, lại có thêm một đối thủ cạnh tranh.” Nam tử nói.

“Cho nên ta mới mời sư huynh giúp ta.” Mạc Ly đáp.

“Ta đã giao phong với lão ma đầu kia… Thiên Dư Thú bị trọng thương, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể tiếp tục chiến đấu.” Nam tử nói.

Nhắc tới việc này, Mạc Ly thở dài đáp: “Không ngờ lão ma đầu lại có thủ đoạn đến thế… Nhưng ta vẫn tin ở sư huynh. Sư huynh chính là đệ nhất thiên tài vu thuật trong suốt ba trăm năm qua của Lâu Lan, đang tuổi tráng niên… Mà cả tu hành giới Đại Viêm đều đang chờ từng ngày đến ngày chết của lão ma đầu… Chỉ cần lão chết sẽ không còn ai cản trở kế hoạch của ta.”

Nam tử đeo mặt nạ không nói gì.

Mạc Ly tiếp tục nói: “Nay thương thế của ta còn chưa khôi phục, đành phải làm phiền sư huynh rồi.”

Đúng lúc này, thanh âm của một nữ hầu truyền đến.

“Nương nương, nhị điện hạ cho mời.”

“Đã biết.”

“Nhị điện hạ nói muốn xem thử vị thiên tài tu hành trong miệng người là người thế nào.” Nữ hầu nói.

Mạc Ly cười ha hả. “Sư huynh… Ta đã nói rồi, ở Đại Viêm này nhất định sẽ có chỗ cho huynh triển lộ tài hoa.”

Hai ngày sau, tại Ma Thiên Các.

Trong Đông Các.

Một cỗ năng lượng kỳ lạ thỉnh thoảng lại biến hoá, khi thì nóng rực, khi thì lạnh buốt.

Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh cảm nhận được năng lượng biến hoá nên đã có mặt bên ngoài Đông Các.

“Chuyện gì xảy ra thế?”

“Đây là năng lượng ba động, có người đang ngưng tụ pháp thân Bát Pháp Vận Thông.” Đoan Mộc Sinh cau mày nói.

“Suỵt!”

Tiểu Diên Nhi đặt ngón trỏ lên môi, thì thầm: “Tứ sư huynh nói… cho dù chỗ sư phụ có xảy ra dị tượng gì đi nữa thì cũng phải xem như không nhìn thấy.”

Chiêu Nguyệt gật gù nói: “Có đạo lý… cứ xem như không thấy.”

Ông!

Một cỗ năng lượng mạnh hơn lại phát tiết ra ngoài.

Không bao lâu sau, Hoa Vô Đạo chắp tay đi tới, xuất hiện trước mắt mọi người.

Hoa Vô Đạo có kiến thức rộng rãi, đương nhiên hiểu rõ loại năng lượng ba động này là gì.

"Bát Pháp Vận Thông?"

Lông mày hắn nhướng lên, nhìn chằm chằm về phía năng lượng và nguyên khí ba động trên Đông Các, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

“Đây là…” Hoa Vô Đạo chỉ tay về phía đó, muốn nói lại thôi.

Chiêu Nguyệt hỏi: “Hoa trưởng lão đã nhìn ra gì sao?”

Đám đồ đệ đều chẳng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Đối với bọn hắn mà nói thì từ trước đến nay những gì sư phụ làm đều không theo lẽ thường.

Hoa Vô Đạo khẽ gật đầu. “Tu vi của các ngươi chưa đủ. Nhìn kỹ vào…”

Hắn chỉ tay về phía nguyên khí và cương khí đang không ngừng phát tán rồi nói:

“Bát Pháp Vận Thông thật ra là một phương pháp rèn luyện thân thể và ý chí của tu hành giả. Tu hành giả cô đọng thành công Bát Pháp Vận Thông sẽ gia tăng tu vi lên nhiều. Nhưng các ngươi nghĩ kỹ lại xem, Các chủ đã ở cảnh giới Nguyên Thần cảnh viên mãn từ lâu, là đỉnh phong bát diệp, tại sao lại phải cô đọng loại pháp thân cấp thấp Bát Pháp Vận Thông này làm cái gì?”

“Tại sao chứ?”

Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh đều tỏ ra khiêm tốn lắng nghe.

“Vì cần chất lượng hơn số lượng.”

Hoa Vô Đạo thâm sâu nói: “Tu hành giả có cùng đẳng cấp giao đấu với nhau, nếu không tính đến vũ khí và đồ phòng ngự, các ngươi cho rằng thứ gì sẽ quyết định việc thắng thua?”

“Hên xui?” Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu nói.

Hoa Vô Đạo: “. . .”

Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi cũng nhìn về phía tam sư huynh Đoan Mộc Sinh lộ vẻ tán đồng, khẽ khàng gật đầu.
Chương 278 Đây mới thực sự là cường giả

Khụ khụ.

Hoa Vô Đạo nghiêm trang nói: “Là kỹ xảo và kinh nghiệm!”

“Các ngươi xem, nguyên khí ba động ở Đông Các dù nóng hay lạnh, âm hay dương… đều điều hoà vô cùng ổn định. Những tu hành giả có tư chất không cao, khi ngưng tụ pháp thân sẽ khiến nguyên khí hỗn loạn ba động kịch liệt. Trong quá trình ngưng tụ chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ thất bại ngay.”

“Bát Pháp Vận Thông hầu như đều có thể thành công ngưng tụ trong vòng ba lần.

Ngưng tụ lần đầu đã thành công, chính là thiên tài.

Ngưng tụ lần thứ hai thành công, là người có tư chất cao.

Ngưng tụ lần thứ ba thành công, chính là tu hành giả thông thường.”

Ầm!

Tám đạo năng lượng tại Đông Các đã hội tụ thành công, toàn bộ xoay tròn quấn lại với nhau rồi từ từ tan biến.

“Hoa trưởng lão nói như vậy ta mới hiểu được… Lúc trước khi ta mới học Thiên Nhất Quyết cảm thấy vô cùng gian nan, nay tập lại Thiên Nhất Quyết sơ quyển, đúng thật cảm thấy rất nhẹ nhàng. Khi vận dụng kỹ xảo và kinh nghiệm vào, ta cảm thấy mình tiến bộ hơn trước rất nhiều.” Đoan Mộc Sinh nhìn về phía Đông Các.

“Đúng là như thế…” Hoa Vô Đạo cũng híp mắt nhìn về phía Đông Các.

“Thụ giáo.” Chiêu Nguyệt chắp tay.

Khí tức ở Đông Các dần dần tiêu tán, bốn phía đã yên tĩnh trở lại.

“Hoa trưởng lão nói cực kỳ đúng.”

Minh Thế Nhân từ bên ngoài phi hành tới, thân hình lơ lửng trên không, hiển nhiên là mới hoàn thành xong nhiệm vụ trở về.

“Tứ sư huynh.” Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi hành lễ.

“Ta còn nhớ lúc trước khi sư phụ đang tu hành trong mật thất, ta không cẩn thận đã quấy nhiễu sư phụ. Nói ra sợ Hoa trưởng lão không tin, nhưng ngay cả một chiêu có tu vi Phạn Hải cảnh bát mạch của sư phụ ta cũng đỡ không được… Nếu không phải do sư phụ hạ thủ lưu tình thì ta chắc đã bị thương.” Minh Thế Nhân nói.

Hoa Vô Đạo gật đầu. “Đây mới thật sự là cường giả…”

Lúc này Lục Châu đã ngưng tụ thành công pháp thân Bát Pháp Vận Thông, chậm rãi mở mắt.

Hắn không ngờ lần ngưng tụ này lại mất nhiều thời gian như vậy.

Có điều ngoại trừ việc tiêu tốn nhiều thời gian ra thì không có gì khác với những lần trước.

Không gặp phải bình cảnh, cũng không xảy ra vấn đề gì trong quá trình ngưng tụ. Nguyên khí điều động và pháp thân ngưng tụ ra đều vô cùng tinh chuẩn.

Lục Châu cảm thấy tu vi của mình đã tấn thăng tới cảnh giới Thần Đình cảnh Ngự đạo, chỉ còn cách Hoá đạo một đoạn ngắn.

Tu hành giả đến cảnh giới này sẽ có thể thoải mái khống chế con đường tu hành của bản thân.

Trong Đại Viêm thế giới, con đường tu hành của mỗi người sẽ được quyết định ở cảnh giới Thần Đình cảnh Tố đạo sơ kỳ. Hoặc là đao đạo, hoặc kiếm đạo, cung tiễn thủ, hoặc thương đạo… Tuy từ lúc bắt đầu tu hành đã có nhiều tu hành giả quyết định con đường tu đạo, nhưng phải đến cảnh giới Thần Đình cảnh Tố đạo mới có thể

chân chính hoàn thành điều này.

Sau đó đến cảnh giới Thần Đình cảnh Ngự đạo, cơ sở tu hành sẽ phụ thuộc nhiều vào vũ khí.

Đây cũng chính là nguyên nhân vũ khí thiên giai vô cùng trân quý.

“Thần Đình cảnh Ngự đạo…” Lục Châu hài lòng gật đầu.

Tốc độ tu luyện của hắn đúng là có một không hai.

Lục Châu nhân tiện thử cảm giác lực lượng phi phàm của Thiên thư trong cơ thể… đạt được khoảng một phần ba.

Cũng không tệ.

Tốc độ lĩnh hội Thiên thư dường như đã nhanh hơn trước.

Nghe thấy bên ngoài có âm thanh quấy nhiễu, Lục Châu khẽ quát một tiếng: “Lớn mật.”

Tiếng quát khẽ này kèm theo một ít nguyên khí cuồn cuộn tản ra bên ngoài Đông Các.

Đám người Minh Thế Nhân và Hoa Vô Đạo đều lui lại mấy bước.

“Sư phụ.”

“Các chủ.”

Cho dù Hoa Vô Đạo ỷ mình là người có thân phận cũng không dám càn rỡ trước mặt Lục Châu.

Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra.

Ánh mắt hắn đảo qua tất cả mọi người.

“Đều rất rảnh sao?”

“Đồ nhi không dám.”

Minh Thế Nhân vội vàng khom người báo cáo: “Sư phụ, đồ nhi đã đi tìm Giang Ái Kiếm… Hắn nói chiếc rương người cần tìm không có trong cung. Còn những đồ vật của Ma Thiên Các thì hắn phải cẩn thận tra xét lại. Ngoài ra, hắn nghi ngờ Tư Vô Nhai đang điều tra mình nên trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không tiếp tục liên hệ với Ma Thiên Các nữa.”

Lại là tên nghiệt đồ này.

Sự trừng trị của Phược Thân Thần Chú vẫn không thể khiến hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

“Giang Ái Kiếm còn nói… hắn đã nghe nói về chuyện ở Liên Hoa đài. Cao thủ giao phong với sư phụ là người Lâu Lan ở Nhung Tây.”

“Cao thủ Lâu Lan?” Hoa Vô Đạo kinh ngạc nói.

Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi: “Rất lợi hại sao?”

“Lúc trước khi Lâu Lan và Đại Viêm giao chiến, sinh linh đồ thán khắp nơi, vô số người phải lang bạt kỳ hồ, nguyên nhân là do vu thuật của đám tu hành giả Lâu Lan… Tuy vậy Lâu Lan vẫn đại bại. Từ lúc đó, tu hành giả Đại Viêm không còn dám khinh thường vu thuật nữa.” Hoa Vô Đạo nói.

“Đại Viêm không có cường giả vu thuật?”

“Vu thuật vốn có nguồn gốc từ Đại Viêm, chẳng qua nhược điểm của nó quá lớn nên số lượng tu hành giả tu luyện rất thưa thớt. Chỉ có một số ít người chấp nhất mới có thể kiên trì tu luyện vu thuật.” Hoa Vô Đạo nói.

Minh Thế Nhân khẽ gật đầu rồi khom người nói với Lục Châu:

“Sư phụ, tin tức này hẳn là đáng tin. Kẻ có thể tạo ra trận pháp vu thuật lớn như vậy trên Liên Hoa đài, chúng ta không thể không đề phòng.”

Trong lòng Lục Châu vẫn còn một chút nghi hoặc. Hôm đó hư ảnh xuất hiện tại điểm tụ năng lượng trên Liên Hoa đài rõ ràng không phải nhân loại mà là một loại hung thú nào đó. Như vậy đối phương rất có thể là chủ nhân của con hung thú này.

Lục Châu vuốt râu nói: “Ngươi đến Thần Đô có để lộ hành tung không?”

“Tuyệt đối không có…” Minh Thế Nhân tự tin nói. “Lão thất đúng là rất thông minh, nhưng hắn đâu thể giám thị đồ nhi đến mức đi nhà xí cũng có người nhìn chứ?”

Đám người lườm Minh Thế Nhân với vẻ khinh thường.

Lời tuy đúng nhưng ví von quá mức thô tục!

Huống hồ gì với thủ đoạn của Minh Thế Nhân thì việc che giấu hành tung cũng không khó.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn đột ngột cắt ngang.

Mọi người quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới.

“Là động diện bích ở hậu sơn.”

Lục Châu ngẩng đầu nhìn bình chướng.

Tuy bình chướng đã yếu đi nhiều nhưng vẫn còn duy trì được. Thanh âm này không phải do bình chướng gây ra.

Chu Kỷ Phong từ phía hậu sơn vội vàng chạy tới, quỳ một gối xuống bẩm báo: “Các chủ, bát tiên sinh xảy ra chuyện rồi.”

Lục Châu không nói gì, chỉ phất tay bước về phía hậu sơn.

Những người còn lại đều theo sát phía sau.

Minh Thế Nhân lẩm bẩm một câu: “Đồ ngốc lão bát này không thể yên tĩnh một chút được sao?”

Chu Kỷ Phong đi theo bên cạnh Minh Thế Nhân, căng thẳng nói: “Bát tiên sinh… mất Bảo Thiền Y rồi.”
Chương 279 Cửu Kiếp Lôi Cương

Một lát sau, đám người đã đi tới phía trước động diện bích.

Phan Trọng đang đứng ở cửa động, mặt mũi ngơ ngác.

Mọi người vừa đến cửa động đã nghe thấy tiếng vách đá vỡ ra.

Phanh, phanh, ầm!

“Chuyện này… không có khả năng! Tuyệt đối không thể nào!” Phan Trọng không ngừng thì thào.

“Cái gì mà không thể?” Minh Thế Nhân hỏi.

“Tu vi của bát tiên sinh do một tay ta thi triển thuật trói buộc, sao bây giờ lại bị giải khai?” Phan Trọng cảm thấy lòng tin của mình bị đả kích nghiêm trọng, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

“Ta còn tưởng là có chuyện gì, làm quá hà…” Minh Thế Nhân lườm hắn một phát.

Ầm!

Phanh phanh!

Chư Hồng Cộng không ngừng phóng ra cương ấn đấm vào trên vách đá.

“Cương khí hỗn loạn, đây là do miễn cưỡng tu hành công pháp gây nên, cần phải nhanh chóng áp chế.” Hoa Vô Đạo nhìn toàn thân Chư Hồng Cộng đang bộc phát ra cương khí hỗn loạn, vội nói.

“Cương khí hỗn loạn?”

“Nguyên nhân gây ra cương khí hỗn loạn thường là vì tu hành giả tu luyện công pháp chưa hoàn chỉnh, muốn đề thăng cảnh giới mà tự mình bổ sung công pháp thiếu thốn. Nếu là thiên tài thì sẽ tạo ra công pháp mới có hiệu quả cực tốt. Còn ngược lại thì… sẽ lâm vào kết cục như hắn.” Hoa Vô Đạo nói.

Nhắc tới việc công pháp không hoàn chỉnh…

Đám đồ đệ toàn thân run lên, không dám hó hé một lời.

Cả đám đưa mắt nhìn về phía sư phụ.

Lục Châu lắc đầu nhìn Chư Hồng Cộng trong động diện bích, khẽ nói: “Tự mình chuốc lấy cực khổ. Cần gì phải như thế.”

Nói xong hắn bước vào trong.

Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nhìn lên, thấy sư phụ xuất hiện trước mặt.

“Sư phụ?”

Song chưởng của hắn vừa định đánh ra một đạo Cửu Kiếp Lôi Cương, lập tức cưỡng ép nghịch chuyển, tự đánh vào lồng ngực mình.

Cương khí đảo ngược chấn Chư Hồng Cộng bay xa đến mấy mét rồi rơi xuống đất.

“Ui da!”

Chư Hồng Cộng hét thảm một tiếng rồi nằm lăn lộn dưới đất rên rỉ.

Xem như còn biết ai là sư phụ, thà tự làm mình bị thương cũng không dám ra tay với sư phụ, nói rõ hắn vẫn còn khống chế được ý thức của mình.

Lục Châu giơ tay lên, một đạo cương ấn bay ra.

Phanh!

Đạo cương ấn ôn hoà này đánh vào lồng ngực Chư Hồng Cộng.

Chư Hồng Cộng cảm thấy như được rưới lên người một chậu nước lạnh khiến hắn bình tĩnh lại.

Toàn thân bộc phá ra cương khí hỗn loạn cũng từ từ ngừng hẳn.

Mọi người thấy cảnh tượng này đều sợ hãi than thầm.

Hoa Vô Đạo nhìn sang đám người Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt, khẽ nói:

“Đây chính là kỹ xảo và kinh nghiệm mà trước đó ta đã nhắc tới. Chư Hồng Cộng dù sao cũng là tu hành giả Thần Đình cảnh Hoá đạo, nguyên khí trong cơ thể vô cùng hỗn loạn, nếu miễn cưỡng áp chế sẽ gây ra phản ứng ngược… Nhưng nếu sử dụng cương khí ôn hoà và yếu ớt hơn sẽ phát huy được tác dụng. Đừng xem thường một chưởng vừa rồi, nếu không có khả năng khống chế siêu phàm nhập thánh thì rất khó có thể không gây ra chút thương tổn nào.”

“Nghe một lời của Hoa trưởng lão học thêm được không ít kiến thức.” Chiêu Nguyệt nói.

Hoa Vô Đạo cười nói: “Không đáng nhắc tới… Đôi khi ta rất ngưỡng mộ các ngươi.”

“Ngưỡng mộ?”

“Các ngươi được sư phụ dẫn dắt vào con đường tu hành… Tuy Các chủ một ngày bận trăm công nghìn việc, có lẽ không có nhiều thời gian truyền thụ các loại tâm đắc khi tu hành, nhưng được Các chủ tự mình dạy dỗ đã hơn xa đám lý luận trống rỗng kia. Đáng tiếc, tuổi tác của ta đã cao, không còn cơ hội này nữa.” Hoa Vô Đạo thở dài.

“. . .”

Chuyện này…

Sao nghe cứ thấy kỳ kỳ ở chỗ nào?

Tuy vậy đám người Chiêu Nguyệt vẫn gật đầu.

Lời này của Hoa trưởng lão không có vấn đề gì, chỉ là có chút chướng tai.

Có lẽ bởi vì thân phận và địa vị của hắn nên mới khiến người ta sinh ra ảo giác…

Chắc chắn đây không phải là đang vỗ mông ngựa đó chứ?

Lục Châu chắp tay đứng thẳng người, lẳng lặng nhìn lão bát.

Nghe lời giải thích của Hoa Vô Đạo, trong lòng Lục Châu cũng nghẹn lời không thôi.

Lục Châu đánh ra một chưởng kia vốn chẳng hề nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn lão bát tỉnh táo lại. Còn việc có làm lão bát bị thương hay không thì hắn đâu có quan tâm, dù sao lão bát cũng chịu đòn rất tốt.

Lão bát thở chậm vài hơi, lúc này mới giật mình tỉnh táo, vội vàng quỳ bò lên nói: “Sư phụ… người đến rồi!”

Chư Hồng Cộng nhớ lại một chưởng Cửu Kiếp Lôi Cương vừa rồi, cũng may mà hắn tự xuống tay với bản thân, nếu không hậu quả… khó mà lường được.

“Nói đi… đã xảy ra chuyện gì?” Lục Châu uy nghiêm quan sát Chư Hồng Cộng.

“Sư phụ… Ba ngày trước Ngũ Thử của Thượng Nguyên thành đến trộm Bảo Thiền Y của đồ nhi… Bảo Thiền Y có tác dụng áp chế cương khí hỗn loạn trong người đồ nhi… Xin sư phụ làm chủ cho đồ nhi!” Chư Hồng Cộng vừa nói vừa đổ mồ hôi lạnh.

“Ngũ Thử?”

Lão bát Chư Hồng Cộng bỗng nhiên cất cao giọng, ra vẻ vô cùng chính nghĩa:

Bọn hắn muốn mang đồ nhi rời khỏi Kim Đình Sơn. Đồ nhi sao có thể là loại người này nên đã quả quyết cự tuyệt yêu cầu vô lễ của bọn hắn. Ngũ Thử tức giận nên trộm đi Bảo Thiền Y của đồ nhi, thật đáng hận! Lòng trung thành của đồ nhi với sư phụ có nhật nguyệt chứng giám, mong sư phụ minh xét!”

Minh Thế Nhân: “. . .”

Lão bát khờ khạo ngu xuẩn của ta đâu rồi?

Tên mồm mép lưu loát này là đồ giả phải không?!

Lục Châu hỏi: “Cửu Kiếp Lôi Cương tu đến tầng mấy rồi?”

“Ách…”

Chư Hồng Cộng đầu đầy mồ hôi, ấp úng nói: “Bẩm sư phụ… đến, đến tầng thứ bảy Thiên Tượng rồi.”

Lục Châu xem thường nói:

“Lá gan không nhỏ, với tu vi và kinh nghiệm của ngươi mà dám vọng tưởng tự bổ sung hai tầng công pháp còn lại?”

“Đồ nhi không dám!”

Trán Chư Hồng Cộng chạm đất, vội vàng nói: “Đồ nhi ngu dốt, khi đồ nhi tu luyện tầng thứ tư Tích Hoa và tầng thứ năm Vong Tình trong Cửu Kiếp Lôi Cương đã xảy ra chút vấn đề, dẫn đến nguyên khí tự thiêu, suýt chút nữa đã tẩu hoả nhập ma.”

“Thế nên nghiệt đồ lão thất mới tìm biện pháp lấy được Bảo Thiền Y của Thiên Tuyển Tự để áp chế nguyên khí hỗn loạn cho ngươi?” Lục Châu hỏi lại.

“. . .”

Chư Hồng Cộng như quả bóng bị xì hơi, không thể không gật đầu. “Vâng.”

Minh Thế Nhân đứng bên ngoài chắp tay nói: “Sư phụ, ngàn vạn lần đừng mắc bẫy của lão thất. Hiện tại hắn đang bị Phược Thân Thần Chú trói buộc nên muốn tìm biện pháp lừa gạt người xuất thủ đấy.”

“Hả?” Lục Châu chậm rãi xoay người lại nhìn Minh Thế Nhân.

“Đồ nhi suy đoán, trạng thái này của lão bát chỉ có thể dùng Phược Thân Thần Chú để áp chế tu vi, nếu không nguyên khí lại có thể trở nên hỗn loạn và phá vỡ trói buộc. Sau khi thi triển Phược Thân Thần Chú, chỉ có mình sư phụ giải khai được… Cho nên đồ nhi hoài nghi lão thất đã lưu lại trên người lão bát một loại ấn pháp hoặc chú thuật liên kết nào đó. Thông qua thủ đoạn này có thể cộng hưởng giải khai thần chú trên người hắn!” Minh Thế Nhân nói.

Loại chú thuật liên kết này cũng là một trong những bí thuật của Đạo môn.

Trong một khoảng thời gian nhất định, những tu hành giả có chú thuật liên kết sẽ chịu chung tổn thương hoặc trị liệu.

Về sau Phật môn đã áp dụng thuật này để cải tiến Phật Quang Phổ Chiếu, tạo ra một loại bí thuật có tính chữa thương trên diện rộng, có thể cùng lúc chữa thương cho nhiều người.

Chỉ là bí thuật này tiêu hao quá lớn nên rất ít người dùng tới.

Chư Hồng Cộng: “. . .”

Minh Thế Nhân nhìn lão bát, trong lòng lại đang cười thầm.

Lão thất, sáo lộ này của ngươi đến ta cũng không lừa được, nói gì đến sư phụ? Ha ha ha.

“Minh Thế Nhân nói có lý.” Hoa Vô Đạo lên tiếng.

Lục Châu không gật đầu cũng không lắc đầu mà xoay sang nhìn về phía lão bát Chư Hồng Cộng.

“Lão bát… vi sư đang chờ ngươi giải thích.”

Rõ ràng, nếu hai người không thông đồng với nhau thì sao có thể nghĩ ra loại phương pháp giải khai thần chú này.

Chư Hồng Cộng lệ rơi đầy mặt: “Sư phụ… oan uổng quá! Đồ nhi bị oan mà…”

“Oan uổng cái rắm… Lão thất giúp đệ nhiều lần như vậy, đệ rất có động cơ giúp hắn.” Minh Thế Nhân nói.

Lục Châu khẽ nói: “Kiểm tra xem.”

Oan hay không oan, kiểm tra sẽ biết ngay.

Nếu thật sự trên người lão bát có sử dụng chú thuật liên kết thì suy đoán của Minh Thế Nhân là hoàn toàn chính xác.
Chương 280 Nghiêm khắc dạy dỗ (1)

“Để con.”

Đoan Mộc Sinh ném Bá Vương Thương trong tay cho Phan Trọng.

Phan Trọng lảo đảo một bước, suýt tí nữa đã bị Bá Vương Thương đè bẹp xuống đất, cũng may hắn kịp thời điều động nguyên khí kháng cự lại sức nặng của Bá Vương Thương mới không bị mất mặt.

Minh Thế Nhân né sang một bên để Đoan Mộc Sinh bước vào động diện bích.

Với lực lượng của Đoan Mộc Sinh thì dù không dùng tới nguyên khí vẫn có thể thoải mái xách Chư Hồng Cộng lên như diều hâu bắt gà con.

Đoan Mộc Sinh vươn tay tìm tòi lục lọi khắp người Chư Hồng Cộng…

Nguyên khí trên người Chư Hồng Cộng lưu động bốn phía.

“Đừng nhúc nhích!” Đoan Mộc Sinh nghiêm túc nói.

“Ha ha… ha ha ha… Đệ không muốn động đâu tam sư huynh, nhưng mà huynh làm đệ nhột quá… ha ha ha…” Chư Hồng Cộng không muốn cười nhưng chẳng thể nhịn nổi.

Nhiều người đang nhìn như vậy, lão bát ta biết để mặt mũi ở đâu?

Tốt xấu gì người ta cũng là đệ tử Ma Thiên Các nha. T_T

Đoan Mộc Sinh mặc kệ hắn, tiếp tục cẩn thận kiểm tra một lượt, không bỏ sót một chỗ nào.

Chư Hồng Cộng cũng không dám dùng nguyên khí chống cự nữa, mặc cho sư huynh tìm tòi.

Một lát sau.

Đoan Mộc Sinh đã kiểm tra xong, khom người nói với Lục Châu: “Sư phụ, đồ nhi đã kiểm tra, không phát hiện thấy chú thuật.”

Minh Thế Nhân sững sờ.

Tiêu rồi! Quá mức đa nghi, thế nào cũng bị sư phụ mắng cho một trận.

Thế nhưng…

Lục Châu lại lắc đầu nói: “Hiện tại không có, không có nghĩa là sau này không có. Minh Thế Nhân nói rất có lý.”

“Đồ nhi bị oan thật mà!” Chư Hồng Cộng lệ rơi đầy mặt.

Đời này hắn chưa từng bị oan uổng như vậy nha.

Trong lòng Minh Thế Nhân khẽ thở phào, bèn nói: “Lão bát, ngay từ đầu đệ không nên nói dối. Ngũ Thử trộm Bảo Thiền Y của đệ mà không thèm đưa đệ đi, đệ còn trông mong lão thất sẽ giúp đệ sao? Hắn chỉ đang lợi dụng đệ thôi.”

Nhắc tới Bảo Thiền Y, Chư Hồng Cộng khẽ giật mình.

Món đồ này là vật bảo mệnh của hắn.

Không có Bảo Thiền Y chẳng khác nào hắn xong đời rồi.

“Sư phụ… đồ nhi có lời muốn nói!” Chư Hồng Cộng đột ngột ngẩng đầu.

“Nói đi.”

“Đồ nhi biết sư phụ muốn trừng trị thất sư huynh… Đồ nhi có một kế!” Chư Hồng Cộng nói.

Minh Thế Nhân: “? ? ?”

Mọi người nhìn Chư Hồng Cộng bằng ánh mắt hết sức phức tạp.

Lấy trí thông minh dưới trung bình của hắn mà cũng muốn hiến kế?

Việc này nghe chẳng thấy đáng tin cậy tẹo nào.

“Đệ mà cũng đòi hiến kế? Giỏi lắm chỉ có thể đưa ra mấy chủ ý ngu ngốc thôi.” Minh Thế Nhân châm chọc nói.

Chư Hồng Cộng xấu hổ cười.

Da mặt hắn đã được rèn luyện từ lâu nên giờ rất dày.

“Sư phụ, đồ nhi biết thất sư huynh và Ngũ Thử thường xuyên hẹn gặp ở đâu.” Chư Hồng Cộng nói ra một lời kinh người.

Minh Thế Nhân nghi ngờ hỏi: “Với bản sự của lão thất, sao có thể để cho đệ biết chuyện cơ mật như vậy?”

Chư Hồng Cộng đáp: “Đệ cũng chỉ biết được trong một lần tình cờ… Huống hồ gì lúc đó thất sư huynh còn rất tín nhiệm đệ.”

“Cho nên đệ vừa quay đầu đã bán đứng hắn?” Minh Thế Nhân chọc ghẹo nói.

“. . .”

Chư Hồng Cộng rất muốn khóc.

Tứ sư huynh, huynh có thể đừng nói như vậy không? Sẽ làm nghẹn chết người đó!

“Ở đâu?” Lục Châu hỏi.

Manh mối của Chư Hồng Cộng không chắc là sẽ đáng tin, nhưng dù sao có còn hơn không.

Còn việc nghiệt đồ có âm mưu gì thì Lục Châu không mấy quan tâm. Đối với Lục Châu mà nói, chỉ cần nhìn thấy Tư Vô Nhai là đủ, những chuyện khác không quan trọng. Bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng phải đầu hàng trước thực lực tuyệt đối.

“Trường Phong tửu lâu ở Thượng Nguyên thành.” Chư Hồng Cộng đáp.

“Hắc kỵ từng đến Thượng Nguyên thành bình loạn, Ngũ Thử lại dám ở lại Thượng Nguyên thành?” Chiêu Nguyệt kinh ngạc nói.

“Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất… Chẳng ai biết mặt đám chuột nhắt này, cho dù có gặp trên đường cũng không nhận ra. Bọn hắn hẹn gặp ở Thượng Nguyên thành ta thấy cũng chẳng có gì kỳ lạ.” Minh Thế Nhân nói.

Lục Châu quay đầu nhìn sang Minh Thế Nhân, cất tiếng gọi: “Minh Thế Nhân.”

“Có đồ nhi.”

“Vi sư giao việc đến Thượng Nguyên thành bắt Tư Vô Nhai về cho ngươi…”

Lục Châu tiếp tục. “Ngoài ra, nói cho Ngũ Thử biết, tốt nhất là bọn hắn lên núi chịu tội, nếu không… hậu quả tự chịu.”

Nghe được bốn chữ cuối, Minh Thế Nhân không dám khinh thường.

Tu vi Tư Vô Nhai đã bị trói buộc, muốn bắt hắn cũng không khó.

Lần gặp mặt ở Hoàng Phong Sơn kia không thành công bắt hắn về vẫn luôn khiến Minh Thế Nhân không phục.

Lần này đã biết được hành tung của hắn, Minh Thế Nhân nhất định sẽ nắm chắc cơ hội.

Ngã một lần sẽ khôn hơn… Lần trước có nhị sư huynh giúp đỡ, lần này Tư Vô Nhai còn nhờ được ai?

Nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung là nhân vật tuyệt thế, không có khả năng suốt ngày kè kè đi theo bảo vệ hắn.

“Đồ nhi tuân mệnh!”

Minh Thế Nhân lui sang một bên.

Sắc trời đã tối, không cần phải vội vã xuất phát.

Chư Hồng Cộng dập đầu nói: “Sư phụ… đồ nhi có phải đã lập công không? Mong sư phụ và sư huynh giúp đồ nhi lấy lại Bảo Thiền Y!”

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Chư Hồng Cộng. “Nghiệt đồ, biết chuyện mà không báo… nên làm như thế nào?”

Chư Hồng Cộng giật nảy mình, nào còn dám đưa ra yêu cầu, vội vàng dập đầu nói:

“Đồ nhi biết sai!”

Mọi người đều giật mình.

Lão bát đã biết điểm liên lạc từ trước, lại giấu diếm đến tận bây giờ, rõ ràng là có tư tâm!

“Phạt đánh năm mươi trượng… Đoan Mộc Sinh chấp hành.” Lục Châu chắp tay sau lưng.

Thấy sư phụ lão nhân gia người không hề có ý định rời đi, trong lòng Chư Hồng Cộng khổ sở vô cùng.

Hiển nhiên là sư phụ muốn tự mình giám sát việc thi hành án phạt.

Năm mươi trượng này sợ là còn đau hơn một trăm trượng khi trước!

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Đoan Mộc Sinh tìm được một cây gậy rồi đi vào động diện bích, không hề khách khí nhấc bổng Chư Hồng Cộng đặt lên bàn đá.

“Sư huynh… sư huynh… nhẹ, nhẹ thôi…”

“Thật xin lỗi sư đệ, quy củ như thế thì ta phải làm thôi. Sư huynh cũng là vì muốn tốt cho đệ. Kim Đình Sơn lớn như vậy, nếu không có một chút quy củ thì làm sao trọng chấn được huy hoàng như năm đó?” Đoan Mộc Sinh nói.

Bộp! Bộp!...

Ui da!!!

Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên không ngừng.

[Ting — nghiêm khắc trừng trị nghiệt đồ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 500 điểm công đức.]

Lục Châu không thèm nhìn Chư Hồng Cộng nữa, chắp tay rời khỏi động diện bích.

“Cung tiễn sư phụ.”

“Cung tiễn Các chủ.”

Mọi người khom người hành lễ.

Sau khi Lục Châu rời đi, cả đám mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Minh Thế Nhân cười nói: “Đáng đời lão bát đệ, đánh đệ năm mươi trượng là còn đỡ đó… Dù sao vẫn đỡ hơn là phế bỏ tu vi của đệ, đệ còn may mắn lắm.”

“Cảm.. cảm ơn sư huynh.. Ui da…”

Bộp!

Bộp!

Cho dù là tu hành giả đã luyện qua Thối Thể cảnh và có cương khí hộ thể bảo vệ thì khi bị trượng đánh tới tấp như vậy cũng cực kỳ đau. Huống chi Đoan Mộc Sinh là người ngay thẳng, mỗi một trượng đều ra tay rất mạnh.

Đánh đến mức nước mắt nước mũi Chư Hồng Cộng chảy ròng ròng.

Minh Thế Nhân lắc đầu cười nói: “Ta sẽ nghĩ biện pháp đem Bảo Thiền Y về cho đệ.”

Chư Hồng Cộng nghe vậy vô cùng mừng rỡ, vừa nhịn đau ăn đòn vừa gian nan ôm quyền: “Vẫn là… ui da… sư huynh... tốt, tốt với ta!”

Minh Thế Nhân không nhìn hắn nữa mà xoay người rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom