• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (6 Viewers)

  • Chương 351-355

Chương 351 Truy kích nghiệt đồ

Lưỡi đao nhuốm đầy máu tươi.

Tách.

Tách.

Từng giọt máu trượt trên lưỡi đao rồi lạnh lùng rơi xuống đất, bắn tung toé trên phiến đá tạo thành những bông hoa máu đỏ thắm đến loá mắt.

Trong Thuận Thiên Uyển yên tĩnh đến mức âm thanh máu nhỏ xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.

Lãnh La thấy vậy, chỉ hơi kinh ngạc rồi giơ tay lên cảnh cáo: “Ai dám động, Lãnh mỗ giết kẻ đó.”

Những người còn lại không một ai dám dị động.

Giang Ái Kiếm vẫn mỉm cười nhìn Lưu Hoán…

Chẳng biết qua bao lâu, Giang Ái Kiếm bật cười ha hả, nhưng trong tiếng cười lại có vẻ buồn bã.

Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh đứng trong góc hoa viên kinh hãi nâng tay… nhưng cổ họng hắn dường như bị thứ gì nghẹn lại, rốt cuộc không nói một lời, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu rút tay về.

Sinh tử có số, phú quý do trời. Con đường do mình tự chọn lấy, cho dù có phải quỳ cũng phải tiến lên, dù có chết cũng không thể oán trời trách đất.

Khục.

Rốt cuộc Lưu Hoán cũng hộc một tiếng… máu tươi cuồn cuộn chảy ra không ngừng.

Hắn đã không thể cầm cự thêm được nữa.

Lưu Hoán lấy hết sức lực toàn thân tóm lấy hai tay Giang Ái Kiếm.

Giang Ái Kiếm không né tránh mà nghiêng người về phía Lưu Hoán, thấp giọng thì thầm vào tai hắn:

“Hơn ngàn nhân mạng trong Cảnh Hoà cung đang dõi theo, nhìn ngươi đền tội!”

Hai mắt Lưu Hoán trừng to.

Giang Ái Kiếm lắc đầu, hai tay chợt xuất hiện cương khí…

Ầm!

Lưu Hoán bay ngược ra sau, nằm rạp dưới mặt đất. Trên người vẫn cắm thanh bội đao, nhị hoàng tử Lưu Hoán chết ngay tại chỗ.

Giang Ái Kiếm cười ha hả, lại khôi phục bộ dáng lông bông đùa cợt.

“Ta không có cố ý… Hắc, ai mà ngờ được hắn yếu như vậy đâu!” Giang Ái Kiếm ngay lập tức quay về đứng bên cạnh Bệ Ngạn.

Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt đều im lặng nhìn Giang Ái Kiếm.

Tuy trên danh nghĩa Chiêu Nguyệt có quan hệ họ hàng với Lưu Hoán nhưng nàng lại không tiếp xúc nhiều với kẻ này, lại thêm Lưu Hoán có mưu đồ với Ma Thiên Các nên hắn chết rồi nàng cũng chẳng thương tâm.

“Những người còn lại nên xử trí như thế nào?” Minh Thế Nhân hào hứng hỏi.

Nhìn Bệ Ngạn hếch mũi lên trời, Minh Thế Nhân cảm thấy rất phấn khích.

Mẹ nó hắn thích nhất là loại cảm giác ỷ thế hiếp người này.

À không, nhầm… là ỷ thú hiếp người!

Cùng lúc đó.

Lục Châu khống chế Bạch Trạch bay lướt qua rừng cây. Không biết đã truy đuổi bao lâu, hắn chỉ cảm thấy đã cách mục tiêu ngày càng gần.

Đồng thời trong lòng hắn cũng đang tính toán… tốc độ của Ngu Thượng Nhung và Tư Vô Nhai tuyệt đối không thể so sánh với Bạch Trạch.

Chỉ cần truy đuổi thêm một chút, lão phu xem đám nghiệt đồ các ngươi trốn được tới chừng nào!

Bạch Trạch hiểu được ý muốn của chủ nhân nên bay lướt qua rừng núi với tốc độ cực nhanh.

“Không đúng.”

Lục Châu đột nhiên ra hiệu cho Bạch Trạch dừng lại.

Bạch Trạch lơ lửng giữa không trung, ngẩng đầu gầm lên một tiếng vang dội ——

Tiếng gầm cực kỳ đáng sợ nhanh chóng tản ra tứ phía.

Ngu Thượng Nhung và Tư Vô Nhai bất ngờ, thân hình lảo đảo hạ xuống!

Cũng may tu vi Ngu Thượng Nhung rất cao nên sau khi giật mình đã lập tức điều chỉnh lại, chậm rãi hạ xuống đất.

“Nhị sư huynh, đừng hoảng hốt!”

Chân Tư Vô Nhai đạp đất, ngẩng đầu nhìn lên thiên không.

Ngu Thượng Nhung bình tĩnh nói: “Ta không có hoảng hốt.”

“Hình như sư phụ không đuổi theo nữa.”

“Có đuổi theo cũng không cần sợ hãi.” Ngu Thượng Nhung tỏ vẻ bình tĩnh tự nhiên.

Tư Vô Nhai: “. . .”

Ngẫm nghĩ một chút thấy không ổn, Tư Vô Nhai vội sửa lời:

“Nhị sư huynh tu vi thâm hậu đương nhiên là không sợ. Chủ yếu là do Phược Thân Thần Chú của đệ vừa được giải khai nên vẫn chưa thấy thoải mái lắm. xin nhị sư huynh mang theo đệ nhanh chóng rời khỏi đây.”

“Cũng được.” Ngu Thượng Nhung rất sảng khoái đáp lời.

Tư Vô Nhai không nói thêm gì, chỉ yên lặng để Ngu Thượng Nhung điều động cương khí xách mình bay lên.

Hai người bay về phía cánh rừng, vừa bay vừa quay đầu nhìn lại.

“Chắc sư phụ không đuổi theo nữa rồi.” Tư Vô Nhai vừa nhìn ra đằng sau vừa nói.

Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu rồi hỏi: “Sao thần chú của đệ lại được giải khai?”

“Đệ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì…” Tư Vô Nhai hồi tưởng lại một màn kinh tâm động phách hắn nhìn thấy trên toà lầu các. Đến bây giờ nhớ lại mà hắn vẫn còn thấy sợ.

“Dù sao thì được giải khai vẫn thuận tiện hơn.” Ngu Thượng Nhung nói.

Hai người tiếp tục bay nhanh, không giảm tốc độ.

Tư Vô Nhai nhìn về phía trước, nghi hoặc hỏi: “Nhị sư huynh đang định đi đâu?”

“Đến Vân Chiếu.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp.

“Bây giờ sao?”

“Bây giờ.”

Tư Vô Nhai không hiểu, nhưng thấy sắc mặt Ngu Thượng Nhung đạm mạc, dường như đang không vui nên hắn không dám tiếp tục hỏi nữa.

Tốc độ của Ngu Thượng Nhung rõ ràng đã nhanh hơn trước nhiều. Từng mảnh rừng cây trôi tuột lại đằng sau…

Sau khi giật mình nhớ ra toàn bộ đống thẻ đạo cụ đã rơi vào trạng thái đóng băng, Lục Châu mới quát to một tiếng ‘không đúng’.

Thật xấu hổ.

Truy đuổi nãy giờ lại quên mất chuyện này.

Đau đầu rồi đây.

Lực lượng phi phàm của Thiên thư cũng đã dùng hết sạch. Bây giờ hắn đơn thương độc mã đuổi theo nghiệt đồ chẳng phải sẽ bị vả mặt hay sao?

Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch, đưa mắt nhìn đống thẻ đạo cụ trong giao diện Hệ thống.

Thời gian đóng băng còn tận năm ngày.

“Bạch Trạch… đồ nhi Chiêu Nguyệt và Minh Thế Nhân của lão phu có phải đang gặp nguy hiểm không?”

Bạch Trạch ngẩng đầu phát ra âm thanh nghi hoặc.

Ngay khi Lục Châu sắp ra lệnh cho Bạch Trạch quay trở về Thuận Thiên Uyển thì ——

Một chiếc phi liễn màu đen đột nhiên bay lướt qua.

Tốc độ của phi liễn không nhanh, lại có vẻ ung dung như thể đang đi ngắm cảnh.

Không đúng.

Nguyên khí phát ra từ chiếc phi liễn này có vẻ không suôn sẻ, dường như nó đang gặp trục trặc gì đó.

Xem hướng bay thì có vẻ chiếc phi liễn vừa bay ra khỏi Nhữ Bắc thành, vì xung quanh đây chẳng còn toà thành trì nào khác.

Chỉ là… sao nơi này lại xuất hiện phi liễn?

Lục Châu cảm thấy nghi ngờ.

Nơi đây cách khá xa khu vực thành trì, tiến về phía bắc chỉ có rừng cây và núi non trùng điệp.

Thường thì tu hành giả sẽ không rời khỏi thành trì hoặc tông môn… vì một khi đi vào khu vực rừng rậm sẽ gặp phải một số hung thú đáng sợ.

Hơn nữa nếu tu hành giả đi thành đoàn để bắt toạ kỵ thì sẽ không lái phi liễn theo làm gì. Chuyện này không hợp với lẽ thường.

Lục Châu điều khiển Bạch Trạch bay về phía phi liễn. Hắn muốn nhìn thử xem chủ nhân của chiếc phi liễn này là ai.

Còn chưa kịp lại gần thì từ trên phi liễn đã truyền tới thanh âm ——

“Một đám phế vật, mau dốc toàn lực mà chạy!”

“Tông chủ, thật sự không chạy nhanh hơn được nữa! Trận bạo liệt năng lượng vừa rồi đã huỷ đi không ít trận văn trên phi liễn.”

“Tông chủ, hay là chúng ta vứt bỏ phi liễn đi, lỡ như bị đám ma đầu kia đuổi kịp thì xem như xong đời!”

Nghe được đối thoại, Lục Châu càng chắc chắn đối phương cũng chạy ra khỏi Nhữ Bắc thành.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Đáng tiếc bây giờ Lục Châu không có thủ đoạn nào để bắt bọn hắn.

Thôi, xem như các ngươi gặp may.

Lục Châu vừa định rời đi thì đột nhiên một đạo hắc ảnh phóng ra khỏi phi liễn.

“Ai dám đến gần?!”

Thân ảnh kia bắn ra ngoài như thiểm điện, đánh về phía Lục Châu.

Đây là… Đạo ẩn chi thuật. Hơn nữa còn là một cao thủ!

Lục Châu nhướng mày, thầm nghĩ, Bạch Trạch đừng để lão phu mất mặt nha!

Thế nhưng, đạo hắc ảnh kia vừa tiến lại gần Lục Châu đã dừng lại, chăm chú quan sát.

Điềm lành chi khí… là Bạch Trạch?

Hắn lại nhìn về phía lão giả đang đứng trên lưng Bạch Trạch.

Cơ… Cơ lão ma?!!
Chương 352 Vân Chiếu tranh phong

Ầm!

Đạo hắc ảnh lập tức lăng không dừng lại, miễn cưỡng tiêu tán đi lực công kích khiến cơ thể lùi ra sau rồi quỳ một gối xuống nói:

“Vãn bối bái kiến lão tiền bối! Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.”

Gương mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như nước, khi nhận ra người trước mặt hắn mới cất tiếng: “Đoạn Hành?”

Đạo hắc ảnh vừa xuất hiện chính là tam thủ toạ Đoạn Hành của Ma Sát Tông.

Sau trận đại chiến với thập vu ở Canh Tử Trấn, Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình đã tử nạn, Đoạn Hành lên làm Tông chủ mới. Từ đó đến nay Lục Châu chưa hề gặp lại kẻ này.

Không ngờ lại chạm mặt hắn ở đây.

Đoạn Hành lúng túng nói: “Lão tiền bối, ngài.. ngài không phải đang ở trong Nhữ Bắc thành sao? Cớ gì đột nhiên lại… xuất hiện ở chỗ này?”

Vừa hỏi xong Đoạn Hành đã lập tức hối hận.

Đây chẳng phải là đang nói nhảm sao? Người ta ngồi toạ kỵ cấp truyền thuyết, còn mình ngồi phi liễn lung lay sắp đổ, tốc độ khỏi nói cũng biết.

“Ngươi đang truy vấn lão phu?” Lục Châu vuốt râu hỏi lại.

“Không không không, vãn bối nào dám!” Đoạn Hành vội nói.

“Các ngươi đi đâu?” Lục Châu hỏi.

“Chuyện này…”

Đoạn Hành ấp a ấp úng, đưa mắt nhìn về phương hướng phi liễn muốn bay tới. “Đi xem náo nhiệt một chút.”

“Xem náo nhiệt?”

“Lão tiền bối, ngài không biết chuyện này cũng không có gì lạ.” Đoạn Hành lắc đầu. “Đại đệ tử và nhị đệ tử của ngài đã hẹn nhau sẽ đại chiến một trận ở Vân Chiếu Phong, chuyện này không nhiều người biết. Loại cuộc chiếc cấp cao này nếu không được đến tận mắt chứng kiến thì sẽ rất đáng tiếc. Thế nên vãn bối đánh liều đến xem một phen.”

“Ngươi nói là hai nghiệt đồ của lão phu là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung muốn quyết đấu ở Vân Chiếu Phong?” Lục Châu giật mình hỏi.

“Đúng vậy.”

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía chiếc phi liễn của Đoạn Hành. Rõ ràng Đoạn Hành cũng biết không ít chuyện ở Nhữ Bắc thành.

Chỉ là trùng hợp? Lục Châu không cho là vậy.

Rõ ràng khi lam liên nở rộ trong Nhữ Bắc thành, phi liễn của Đoạn Hành đã có mặt ở đó nên mới bị hư hại như vậy.

Suốt đoạn đường này hắn đã đuổi theo mình.

Lục Châu hờ hững nói: “Đoạn Hành.”

“Có vãn bối.”

“Đừng có giở trò trước mặt lão phu.”

Kẻ như ngươi sao có đủ tư cách đứng xem loại cấp bậc chiến đấu này?

“Vãn bối không dám!” Đoạn Hành lập tức đổ mồ hôi lạnh, ngón tay hắn run lên, đành thành thật nói: “Thực không dám giấu diếm, vãn bối biết lão tiền bối đến Nhữ Bắc thành nên mới đến đó, vừa hay tận mắt nhìn thấy lão tiền bối đại triển thần uy…”

“Tìm ta làm gì?” Lục Châu hỏi.

Đoạn Hành lắc đầu thở dài.

“Hầy, hiện nay Ma Sát Tông không bằng lúc trước, ngày càng lụn bại. Các huynh đệ ai cũng muốn sinh tồn, nhưng U Minh Giáo lại quyết không chừa đường sống cho chúng ta, phải đuổi tận giết tuyệt! Vãn bối vốn định đến Ma Thiên Các xin diện kiến lão tiền bối, không ngờ lão tiền bối không có ở đó, sau khi điều tra một phen, vãn bối bèn chạy đến Nhữ Bắc thành.”

Lời giải thích này cũng xem như hợp lý.

Đoạn Hành tiếp tục nói: “Sau khi phi liễn bị tổn hại, vãn bối liên tục đuổi theo phía sau lão tiền bối, sợ phi liễn quá chậm đuổi không kịp ngài.” Nhớ lại chuyện vừa rồi, Đoạn Hành vội giải thích. “Lúc nãy hoàn toàn là hiểu lầm, vãn bối cứ tưởng là có người muốn tập kích mình.”

Nói xong, trong lòng Đoạn Hành thầm nghĩ, ngài cưỡi Bạch Trạch bay đi, cho dù có chậm tới đâu cũng không thể nào chậm bằng cái phi liễn nát này chứ?!

Ai mà ngờ được phi liễn bay chậm như vậy cũng đuổi kịp ngài! Hù chết ta!

Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Cùng lão phu đi một chuyến đến Vân Chiếu Phong.”

Đoạn Hành quá đỗi vui mừng, vội vàng khom người nói: “Vãn bối tuân mệnh! Lão tiền bối… đây là lần đầu tiên vãn bối được cưỡi trên lưng toạ kỵ truyền thuyết Bạch Trạch đó!”

Nói xong hắn đã định nhảy lên lưng Bạch Trạch.

“Cút.” Lục Châu khẽ quát một tiếng.

“? ? ?” Đoạn Hành ngơ ngác.

“Núi non xinh đẹp, phong cảnh động lòng người thế này, nếu không thưởng thức kỹ càng chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

Lục Châu điều khiển Bạch Trạch chậm rãi đi về phía phi liễn.

Đoạn Hành vội nói: “Vãn bối minh bạch! Mời lão tiền bối vào!”

Hắn lắc mình một cái đã xuất hiện trên phi liễn.

“Một đám phế vật, còn thất thần cái gì, nhanh ra nghênh tiếp lão tiền bối!” Đoạn Hành nói.

Đám đệ tử Ma Sát Tông lần lượt khom người hành lễ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lục Châu bước lên phi liễn rồi khẽ vung tay để Bạch Trạch rời đi.

“Lão tiền bối, mời ngồi! Phi liễn này hơi nát một chút, tốc độ bay sẽ không quá nhanh, ngài chớ để ý.”

“Không sao…”

Lục Châu khẽ phất tay ngồi xuống rồi vuốt râu nói: “Chậm một chút cũng tốt.”

Đồng thời hắn nhìn lại giao diện Hệ thống. Đống thẻ đạo cụ vẫn đang bị đóng băng, trong khoảng thời gian này không cần phải gấp gáp làm gì.

Trời đã về chiều… phi liễn như người uống say bay chầm chậm trên bầu trời. Lục Châu ngồi yên vừa vuốt râu vừa ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Phi liễn không ngừng lung la lung lay nhưng không gây cản trở gì đến việc thưởng ngoạn cảnh sắc của Lục Châu.

Khi trời chạng vạng tối, rốt cuộc phi liễn cũng bay đến khu vực Vân Chiếu Phong.

“Lão tiền bối, chúng ta đã đến Vân Chiếu Phong, nhưng đoán chừng phải hai ngày sau đồ đệ của ngài mới xuất hiện.” Đoạn Hành bước đến bên Lục Châu, khom người nói.

“Nhanh vậy sao?” Lục Châu hỏi.

Đoạn Hành gãi gãi đầu. Thế này mà cũng gọi là nhanh? Mặt trời đã gần lặn mất tăm rồi kìa. Đoạn Hành cảm thấy tự mình phi hành còn nhanh hơn nhiều.

Đâm lao đành phải theo lao, Đoạn Hành cười nịnh nọt: “Vãn bối tự mình cầm lái chạy hết tốc lực, không dám lãng phí thời gian của lão tiền bối…”

Lục Châu nhíu mày không nói gì, chỉ không vui phất tay.

Đoạn Hành xấu hổ, trong lòng không khỏi suy nghĩ rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì.

Suốt đoạn đường đến đây hắn chẳng dám lên tiếng, sợ quấy rầy đến nhã hứng của lão tiền bối. Sao lão tiền bối còn không vui nhỉ?

Lục Châu đứng dậy quan sát Vân Chiếu Phong.

Những ký ức quen thuộc chạy rần rật trong não hải hắn, từng bức hoạ chôn sâu trong ký ức vùn vụt hiện ra.

“Vân Chiếu Am.” Lục Châu nhìn về ngôi chùa miếu nằm trên sườn núi Vân Chiếu Phong. Suýt nữa hắn đã quên mất đây là nơi toạ lạc của Vân Chiếu Am.

Ngôi chùa nằm cách xa Bắc Đô ngàn dặm, trông có vẻ cô độc và tịch mịch vô cùng.

Thật sự là vì người xuất gia không màng danh lợi?

“Kiến thức của lão tiền bối thật sâu rộng. Nơi này quả thật có một ngôi chùa miếu tên Vân Chiếu Am, bên trong toàn là ni cô.” Đoạn Hành nói.

Trong lòng Đoạn Hành thầm nghĩ, nam nữ khác biệt, trong am toàn là ni cô, bọn họ lại là một đám đàn ông, sao có thể vào trong đó được?

Tu hành giả ở đâu mà chẳng được, không sợ nóng chẳng sợ lạnh, có treo mình trên ngọn cây như dơi cũng ngủ ngon như thường.

“Hạ xuống.” Lục Châu nói.

“Tuân mệnh.”

Đoạn Hành lập tức điều khiển phi liễn chậm rãi hạ xuống mặt đất.

Trong vòng bán kính trăm dặm quanh Vân Chiếu Phong không có lấy một người ở, cây cối um tùm vươn cao tới tận trời mây, vách núi cheo leo hiểm trở.

Phi liễn vừa bay vào trong rừng cây rậm rạp đã bị đám lá cây mịt mù che khuất.
Chương 353 Thuyết pháp đại nạn ngàn năm

Khoảng thời gian ngồi trên phi liễn Lục Châu cũng đã khôi phục được một ít nguyên khí, bèn nhẹ nhàng nhảy xuống chân núi Vân Chiếu Phong.

Những người còn lại trong phi liễn cũng lục tục nhảy ra cùng Đoạn Hành, chỉ để lại vài người trông chừng phi liễn.

Không bao lâu sau, đoàn người Lục Châu đã đến trước cổng Vân Chiếu Am.

“Để ta đến gõ cửa.” Con ngươi Đoạn Hành đảo một vòng rồi chủ động bước lên, gõ cửa không hề khách khí.

Cộc cộc.

Cửa mở, một vị ni cô lớn tuổi xuất hiện trước mắt mọi người.

“Là ngươi?” Lục Châu vừa liếc mắt đã nhận ra người này.

Huyền Tĩnh kinh hãi, lập tức chắp tay trước ngực, khom người nói: “Thì ra là Cơ thí chủ… thật thất lễ vì đã không tiếp đón thí chủ từ xa.”

Bà ta mở rộng cửa.

Lục Châu cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ trong Vân Chiếu Am không có người? Sao lại để pháp sư Huyền Tĩnh tự mình ra mở cửa?

Ánh mắt hắn nhìn vào bên trong sân viện. Cỏ dại mọc um tùm dưới đất, lá cây rơi rụng đã phủ đầy khoảng sân, trông có vẻ đìu hiu vô cùng.

“Các vị thí chủ, mời.”

Vào bên trong sân viện, Lục Châu hỏi: “Chỉ có một mình ngươi thôi sao?”

“Vô Niệm đã rời đi từ lâu, hiện giờ Vân Chiếu Am chỉ còn lại một mình bần ni.” Huyền Tĩnh chắp tay trước ngực đáp.

Lục Châu vuốt râu gật đầu. Một mình cũng tốt, sẽ không còn vướng bận nhiều quy củ nữa. Nơi này cũng đủ lớn cho toàn bộ đám người.

“Lão phu muốn ở nhờ mấy ngày.” Lục Châu nói.

Huyền Tĩnh nghe vậy bèn nói: “Cơ thí chủ, mời sang bên này…”

Những người khác bà không có đủ thời gian để tận tình tiếp đãi, dù sao nơi này chỉ có một mình bà, mà bà lại chẳng có ba đầu sáu tay.

Đoạn Hành đành bất đắc dĩ nhún vai, nhìn thoáng qua đám huynh đệ nhà mình. Hầy, đừng nhìn ta, ở đây không có tiểu ni cô cho các ngươi ngắm đâu, tự mình thu dọn phòng ốc đi!

Lục Châu đi theo Huyền Tĩnh pháp sư đến một gian phòng thanh tĩnh, từ tầm nhìn, vị trí đến hoàn cảnh sống đều cao hơn một bậc so với sân viện vừa rồi.

Huyền tĩnh pháp sư nói: “Xin mời.”

Lục Châu khẽ gật đầu rồi chắp tay đi vào gian phòng.

Nội thất bên trong được bài trí rất độc đáo, trang nhã. Có giá sách, bàn đọc sách,.. còn có cả bệ cửa sổ hình tròn có thể nhìn thẳng ra ngoài dãy núi Vân Chiếu Phong.

“Nhớ năm đó, Cơ thí chủ và gia sư đã cùng luận đạo trong chính căn phòng này.” Huyền Tĩnh chậm rãi nói.

Luận đạo trên Vân Chiếu Phong, ngắm trăng trên Tử Hà Sơn, câu cá bên Hồ Bách Diệp…

Nhớ lại những thứ này, Lục Châu lắc đầu thở dài. “Thiên phú của Tịnh Ngôn không tồi. Đáng tiếc lại không thể bài trừ tạp niệm.”

“Cơ thí chủ nói rất đúng. Gia sư cũng từng nói như vậy.”

“Nàng chết như thế nào?”

“Đại nạn của gia sư đến sớm hai trăm năm…” Huyền Tĩnh lắc đầu, khe khẽ thở dài.

Lục Châu âm thầm suy nghĩ, tu hành giả Nguyên Thần cảnh có thọ mệnh sáu trăm năm, mỗi khi mở một diệp sẽ tăng thọ mệnh thêm năm mươi năm.

Chưa từng có ai đột phá lên cửu diệp, vì vậy không ai có thể phá được đại nạn ngàn năm của mình, thuyết pháp đại nạn ngàn năm cũng từ đó mà hình thành.

Chỉ cần không tìm đường chết thì sống đến chín trăm năm, thậm chí là cả ngàn năm cũng không thành vấn đề.

Tại sao đại nạn của Tịnh Ngôn lại đến sớm hai trăm năm?

“Gia sư miễn cưỡng lĩnh hội cảnh giới cửu diệp, cuối cùng thất bại, từ đó tổn hao tinh huyết mà chết.” Huyền Tĩnh giải thích.

Lục Châu gật đầu. “Lại là vì cửu diệp.”

Hắn nhớ tới thiên tài kiếm đạo Bắc Đô Cung Nguyên Đô trước khi chết cũng đã từng nói về việc này.

Nhưng theo quy tắc tu hành thông thường, mỗi khi con người có đột phá trong tu hành đều sẽ được gia tăng thọ mệnh, tại sao chỉ có mỗi cửu diệp là lại tổn hao thọ mệnh cơ chứ?

“Trước khi gia sư lâm chung, người đã từng khuyên bảo, nếu trong Vân Chiếu Am có người đột phá tới bát diệp thì không được phép cố gắng đột phá cửu diệp.”

“Khi lão phu và nàng cùng luận bàn, nàng khí phách phấn chấn biết bao nhiêu, quyết tâm đột phá cửu diệp hừng hực như lửa cháy…” Lục Châu có chút châm chọc nói.

“Cơ thí chủ đã là bát diệp đỉnh phong từ lâu, ở phương diện tâm đắc và cảm ngộ hẳn đã vượt xa gia sư.”

Lục Châu không nói gì vì Huyền Tĩnh nói rất có lý. Cơ Thiên Đạo cũng là bát diệp viên mãn… có khi nào hắn đã xung kích cửu diệp rồi không?

Như vậy… đó có phải là nguyên nhân khiến Cơ Thiên Đạo chết?

“Xin thí chủ cứ tự nhiên. Bần ni cáo lui.” Thấy sắc trời đã muộn, Huyền Tĩnh không tiếp tục quấy rầy, xoay người rời đi.

Lục Châu vẫn lâm vào trầm tư.

Có bao nhiêu cường giả tu luyện đến bát diệp đỉnh phong mà chịu dừng lại ở bát diệp đâu?

Lục Châu nhớ tới Thẻ Nghịch Chuyển.

Nếu xung kích cửu diệp sẽ phải tổn hao thọ mệnh, vậy kẻ có Thẻ Nghịch Chuyển như hắn có phải sẽ trở thành người đầu tiên bước chân vào cảnh giới cửu diệp?

Suy nghĩ một lát, Lục Châu lại lắc đầu thầm nghĩ, bây giờ nghĩ ngợi mấy chuyện này cũng chẳng được gì. Cứ bình tĩnh đề thăng tu vi rồi xung kích thử là biết.

Trước mắt phải lo nghĩ xem làm sao bắt ba tên nghiệt đồ này lại cái đã.

Lục Châu cần phải ở lại Vân Chiếu Am năm ngày. Chỉ mong Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đừng xuất hiện quá sớm.

Thẻ đạo cụ đều đã bị đóng băng, hắn chỉ có thể trông cậy vào lực lượng phi phàm của Thiên thư.

Nghĩ vậy, Lục Châu ngồi xếp bằng trên giường, quay mặt về phía hồ Bách Diệp bên ngoài cửa sổ, bắt đầu tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.

Trong màn đêm u tĩnh, tại một khu vực lân cận Bách Diệp Hồ.

Ánh trăng phản chiếu soi mình dưới nước

Ngu Thượng Nhung cắm Trường Sinh Kiếm dưới đất, hai bàn tay đặt trên chuôi kiếm, thở dài nói:

“Sau khi trận chiến này kết thúc, ta sẽ mai danh ẩn tích ở gần Bách Diệp Hồ. Đệ thấy sao?”

Tư Vô Nhai ngồi cách đó không xa đang đả toạ điều tức, nghe vậy bèn nở nụ cười.

“Nơi này đúng là không tệ, nhưng đáng tiếc là… lại cách Vân Chiếu Phong không xa.”

Ý của hắn chính là, đó là nơi trước kia sư phụ từng ở. Huynh dám sao?

Nếu là lúc bình thường, Tư Vô Nhai sẽ không dám nói chuyện với nhị sư huynh kiểu này.

Ngu Thượng Nhung buông Trường Sinh Kiếm ra, lững thững bước về phía Bách Diệp Hồ.

“Chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất…” Ngu Thượng Nhung chậm rãi bước đi trên mặt hồ như đi trên mặt đất, toàn thân không dính một giọt nước nào.

Hắn khẽ vung tay.

Vù!

Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm loé lên ánh đỏ trông cực kỳ chói mắt giữa trời đêm.

Kiếm vào tay, Bách Diệp Hồ oanh động!

Nước văng đầy trời rồi lại rơi xuống ào ào như con thác.

Ngu Thượng Nhung vẫn đứng trên mặt nước, không sử dụng hộ thể cương khí, bắt đầu huy động Trường Sinh Kiếm.

Bóng kiếm nhanh như tia chớp xoay tròn quanh thân Ngu Thượng Nhung.

Phanh phanh phanh!

Tất cả những giọt nước bắn tới đều bị Ngu Thượng Nhung dùng tốc độ vô cùng đáng sợ đánh bay. Những giọt nước bị dội ngược văng lên thân cây quanh hồ tạo thành vô số lỗ thủng!

Chốc lát sau, mặt hồ lại trở nên yên tĩnh.

Kỹ năng sử dụng kiếm của Ngu Thượng Nhung đã đạt tới mức đăng phong tạo cực.

Cũng chỉ có mình hắn làm được việc không dùng tới nguyên khí, chỉ đơn thuần dựa vào kỹ xảo dùng kiếm để ngăn nước làm ướt người mình.
Chương 354 Ngu Thượng Nhung truy cầu điều gì?

Loạt soạt.

Đám cây cối xung quanh hồ ngã rào rào xuống.

Trường Sinh Kiếm lại tra vào vỏ.

Ngu Thượng Nhung ôn hoà nói: “Thất sư đệ, luận về kiếm thuật thì chiêu này của ta thế nào?”

Tư Vô Nhai chân thành đáp:

“Luận kiếm thuật, nhị sư huynh là đệ nhất đương thời.”

“Thế nên… cho dù là sư phụ tự mình đến đây đệ cũng không cần phải lo lắng.”

Khi Ngu Thượng Nhung nói ra những lời này, Tư Vô Nhai đương nhiên tin tưởng. Nếu không suốt thời gian qua hắn đã chẳng liên tục thông báo vị trí của sư phụ cho Ngu Thượng Nhung làm gì.

Nào là Tả Tâm Thiền, Kiếm thánh La Sĩ Tam, Thư Hùng Song Kiếm Trác Bình… Ngu Thượng Nhung đều không hề sợ hãi tiến đến diệt trừ.

Nhưng xưa khác nay khác.

Tư Vô Nhai nói: “Nhị sư huynh, không phải ta chất vấn thực lực của huynh… Mà là sư phụ lão nhân gia người hình như… thật sự đã có đột phá.”

Ngu Thượng Nhung nhướng mày.

Hai chân hắn không hề ướt nước sông, hắn đạp từng bước quay về chỗ Tư Vô Nhai, cương khí tung hoành khiến nước đọng trên giày lập tức trở nên khô ráo.

Ngu Thượng Nhung đứng trước mặt Tư Vô Nhai, chờ nghe hắn giải thích.

Tư Vô Nhai nói: “Ở bên ngoài Thuận Thiên Uyển, ta đã nhìn thấy sư phụ chân đạp lam liên… Ban đầu ta cho rằng đó là lực lượng của tầng bình chướng, nhưng rõ ràng là không phải. Khi lam liên nở rộ có thể giải khai thần chú trên người ta, mà tầng bình chướng không hề có hiệu quả này…”

“Đệ chắc chứ?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Chắc chắn.”

Tư Vô Nhai nghiêm túc nói: “Có lẽ… sư phụ lão nhân gia người thật sự đã tìm được phương pháp đột phá đại nạn thọ mệnh.”

Nghe nói vậy, vẻ mặt Ngu Thượng Nhung vẫn ôn hoà nhưng trong giọng nói đã nhuốm chút không vui.

“Sư đệ, nếu đệ muốn dùng loại thủ đoạn này để gạt đi ý định chiến đấu của ta và đại sư huynh thì e là đệ phải thất vọng rồi.”

“Sư huynh hiểu lầm, ta thật sự không có ý đó.” Tư Vô Nhai vội nói.

Ngu Thượng Nhung đáp: “Chỉ mong là vậy.”

“Ta thề có trời đất, thật sự không phải như vậy.” Tư Vô Nhai giơ ba ngón tay lên trời.

Ngu Thượng Nhung không nói tới đề tài này nữa mà chậm rãi xoay người.

Trường Sinh Kiếm bay đến giữa lồng ngực hắn.

“Thất sư đệ, đệ cảm thấy giữa ta và đại sư huynh, ai sẽ thắng?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

Lại nữa rồi.

Toàn hỏi khó người ta.

Trong lòng Tư Vô Nhai nghẹn ngào nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc: “Đương nhiên là nhị sư huynh rồi.”

“Ta cũng cho là vậy.” Ngu Thượng Nhung ôn hoà nói. “Đã khuya rồi, thất sư đệ nghỉ ngơi sớm đi.”

Vừa dứt lời, phía Vân Chiếu Phong đột nhiên lập loè quang mang màu xanh lam, tựa như đom đóm giữa trời đêm.

Đáng tiếc là cảnh tượng này ở quá xa, cách đến mấy dặm nên từ chỗ của bọn họ không thể nhìn thấy gì ngoài màn đêm hắc ám.

Tư Vô Nhai tiếp tục đả toạ điều tức.

Hắn nhất định phải cố hết sức khôi phục tu vi trong vòng mấy ngày này, không thể lãng phí một giây một phút nào.

Tư Vô Nhai đả toạ suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau.

Khi mặt trời nhô lên, hạt sương rơi lên mặt Tư Vô Nhai mát lạnh khiến hắn giật mình thức tỉnh.

Vừa mở mắt ra đã thấy nhị sư huynh đang đứng bên cạnh mình, tay chỉ về phía Vân Chiếu Am. “Có khói bếp.”

Tư Vô Nhai rất muốn nói một câu: sư huynh à, sáng sớm đứng cạnh người ta như vậy rất là đáng sợ đó có biết không?...

Nhưng hắn cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.

“Đệ đã điều tra Vân Chiếu Am, sau khi pháp sư chủ trì Vô Niệm bị mất hết tu vi, bà ta đã rời khỏi Vân Chiếu Am. Những người còn lại chẳng làm được gì nên cũng đã giải tán, hiện giờ chỉ còn lại một mình pháp sư Huyền Tĩnh ở lại chèo chống, sao bây giờ lại có khói bếp xuất hiện?”

“Niềm vui thú mà thôi.”

Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng đáp. “Có đôi khi niềm vui thú của con người đơn giản như thế đó. Sư đệ, đệ không hiểu được niềm vui khói lửa của nhân gian.”

“Có lẽ vậy.” Tư Vô Nhai nói.

“Ta biết đệ muốn nói gì…” Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó chân đạp đại địa, toàn thân bay thẳng lên trời.

Trường Sinh Kiếm trong tay huy động! Một toà pháp thân bát diệp nở rộ giữa trời.

Pháp thân cao đến mười trượng, bát diệp kim liên xoay tròn tạo thành ánh sáng vàng rực rỡ đến chói mắt.

Ngu Thượng Nhung đứng bên trong pháp thân, khoanh tay cười nói: “Sư đệ, sau trận chiến này, kiếm đạo của ta không có đối thủ.”

Sau đó hắn lại nói thêm một câu ——

“Trừ sư phụ lão nhân gia người ra.”

Ánh mắt Tư Vô Nhai nhìn toà pháp thân này vô cùng phức tạp.

Có đôi khi hắn cảm thấy nhị sư huynh rất ngốc… có đôi khi lại cảm thấy mình không hiểu nổi huynh ấy.

Trước giờ hắn vẫn luôn tự hỏi, vị Kiếm Ma khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật này rốt cuộc đang theo đuổi thứ gì?

Trong Vân Chiếu Am.

Lục Châu mở mắt nhìn về phía toà pháp thân cao mười trượng cách Vân Chiếu Phong mấy dặm.

“Bách Diệp Hồ?”

Nghiệt đồ…

Thời gian đóng băng còn hơn bốn ngày, bây giờ có gấp gáp cũng không làm nên chuyện, chẳng bằng kiên nhẫn chờ đợi thì hơn.

“Lão tiền bối! Có biến! Phát hiện có pháp thân bát điệp!” Giọng nói Đoạn Hành từ bên ngoài truyền đến.

“Đã biết.” Lục Châu thản nhiên nói.

Đoạn Hành vốn định hỏi ngài không ra tay sao? Nhưng cảm thấy như vậy quá mạo phạm cao thủ bậc này. Lão tiền bối có ra tay hay không thì liên quan gì đến ngươi?

Thế là Đoạn Hành khom người nói: “Xin chờ tin tức tốt của lão tiền bối.”

Dù sao thì Ma Sát Tông và cả Đoạn Hành hắn đều chỉ có thể làm chân chạy vặt và trợ uy trước khi chiến đấu, những chuyện khác bọn hắn muốn giúp cũng không được.

Người ta là pháp thân bát diệp đó! Phàm là người có đầu óc bình thường đều biết không nên tới gần.

Sau khi pháp thân biến mất, Bách Diệp Hồ lại trở nên yên tĩnh.

Lục Châu nhắm mắt lại lần nữa, tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.

Một ngày sau.

Lục Châu cảm giác được lực lượng phi phàm của Thiên thư chỉ mới khôi phục được một phần năm.

Trình độ lực lượng cỡ này giỏi lắm cũng chỉ đánh lui được cao thủ Nguyên Thần cảnh, vẫn chưa đủ với hắn.

Nhưng Lục Châu cũng không còn cách nào khác. Thời gian quá ngắn mà tốc độ lĩnh hội không được đề thăng.

Ngoài cửa lại truyền đến thanh âm ——

“Lão tiền bối, phi liễn của U Minh Giáo đến rồi.”

Lục Châu từ từ mở mắt, đáp lại một chữ “Tốt” rồi đứng lên, chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng.

Đám người Ma Sát Tông và Đoạn Hành cung kính đứng thẳng.

“Hiện tại đã có thể xác định, đại đệ tử và nhị đệ tử của ngài sẽ quyết chiến một trận đỉnh phong trên Bách Diệp Hồ. Đúng là một nơi rất tuyệt để luận bàn.” Đoạn Hành nói.

Lục Châu không để ý đến Đoạn Hành mà bước ra khỏi sân viện.

Hắn cần tìm một nơi thích hợp hơn để quan chiến, tầm mắt không bị giới hạn như ngồi trong phòng.

Tuy ở Bách Diệp Hồ tầm nhìn rất tốt nhưng loại cấp bậc chiến đấu này động một tí là di chuyển cả vài dặm, rất dễ dàng rời khỏi khu vực chiến đấu.

Lục Châu đi về phía đỉnh núi Vân Chiếu Phong, đồng thời nhìn thấy một chiếc phi liễn cực lớn màu đen từ xa bay về phía Bách Diệp Hồ.

Đoạn Hành và đám người Ma Sát Tông nhanh chóng lướt trên các bậc thang, đi theo phía sau Lục Châu. Khi ngẩng đầu, ai nấy đều nhìn thấy chiếc phi liễn kia.
Chương 355 Ngư ông đắc lợi

Chiếc phi liễn màu đen cực lớn bay xuyên qua núi rừng, hình dạng của nó hẹp dài như hình chữ nhật. Hai bên phi liễn được chế tác rất nhiều trận văn, xung quanh có rất nhiều tu hành giả đang điều động nguyên khí song song phi hành.

Từ chiến trận đến độ phô trương về nhân số đều lớn chưa từng thấy.

Đám người dừng bước, ngẩn ngơ nhìn chiếc phi liễn. Sau khi phi liễn bay đến khu vực rừng cây thì bắt đầu giảm tốc độ.

So sánh với chiếc phi liễn khổng lồ này, phi liễn của Ma Sát Tông chẳng khác gì đồ chơi trẻ con, chẳng đáng nhắc tới.

Đoạn Hành nhìn phi liễn, miệng thì thào: “Nghe nói sau khi U Minh Giáo chiếm đoạt Chính Nhất Đạo và Tịnh Minh Đạo thì thế lực đại tăng. Chưa đến nửa năm giáo chúng U Minh Giáo đã tăng lên gấp ba gấp bốn lần… Không ngờ đến phi liễn cũng đổi một cái mới rồi.”

Đoạn Hành không biết, phi liễn của Vu Chính Hải đã bị huỷ ở Liên Hoa đài từ lâu.

Lục Châu nhìn phi liễn rồi lại chắp tay sau lưng, thản nhiên bước đi. Hắn không đi lên đỉnh núi mà rẽ sang một nơi có tảng đá lớn, xung quanh có mấy cây đại thụ um tùm che nắng.

Nơi này là một chỗ tránh nắng ngày hè cực tốt.

Thấy bóng lưng Lục Châu nhàn nhã đi bộ phía trước, Đoạn Hành âm thầm gật gù.

Một tên thuộc hạ đi bên cạnh hắn chợt nói:

“Vu giáo chủ tuy phô trương thanh thế, chiến trận cực lớn… nhưng thuộc hạ vẫn cảm thấy kiểu phản phác quy chân như lão tiền bối mới thật sự là cường giả.”

Đoạn Hành quay sang nhìn tên thuộc hạ bằng ánh mắt ý vị thâm trường, khiến gã giật nảy mình.

“Có lý lắm.” Đoạn Hành tán thưởng.

“. . .”

Lão tiền bối phản phác quy chân, mỗi một bước đi đều để lại dấu chân rất thật, không hề có loại thể hiện sức mạnh lung tung như những kẻ thích khoe mẽ khác.

Cường giả nên như thế.

Đám người Đoạn Hành đi tới chỗ tảng đá lớn. Những đệ tử Ma Sát Tông khác đều đứng ở phía sau, không dám tiến lên thêm nữa.

Đoạn Hành phóng tầm mắt nhìn ra đằng xa. Chiếc phi liễn to lớn kia đã dừng lại.

Đoạn Hành khom người nói: “Lão tiền bối, lúc này ngài không xuất thủ thì chờ đến khi nào?”

Lục Châu không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn Đoạn Hành một cái đầy thâm ý rồi quay đầu đi, tiếp tục quan sát chiếc phi liễn.

Trong lòng Đoạn Hành lập tức run rẩy, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Lời này của hắn thật là ngu xuẩn. Lão tiền bối quyết định ngồi đây xem rõ ràng là muốn ngư ông đắc lợi.

Nghe đồn tu vi của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung có thể so sánh với sư phụ mình, thậm chí còn có người đánh giá bọn họ là “trò giỏi hơn thầy”.

Có thật như vậy không thì Đoạn Hành không rõ, nhưng hắn biết một điều, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều là cao thủ bát diệp.

Hơn nữa ——

U Minh Giáo còn có tứ đại hộ pháp Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh, toàn bộ đều là cao thủ nhất đẳng. Trừ bọn họ ra, trong U Minh Giáo cũng không thiếu đủ loại cao thủ khác tản mát ở khắp nơi.

Lại còn phải kể đến Giáo chủ Ám Võng Tư Vô Nhai âm mưu quỷ kế đầy mình đang không biết trốn ở nơi nào.

Lão tiền bối muốn bắt bọn hắn lại thì việc án binh bất động, bí mật quan sát mới là thượng sách.

Đoạn Hành âm thầm phân tích một phen, sau đó lập tức cảm thấy lão tiền bối đúng là cao nhân, không hề là kẻ tính tình nóng nảy chỉ biết dùng vũ lực như trong lời đồn.

Chiếc phi liễn to lớn dừng lại bên bờ Bách Diệp Hồ.

Ngu Thượng Nhung đứng khoanh tay trên mặt nước, hai mắt nhắm lại.

Thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương là người đầu tiên bước tới, chắp tay nói: “Tham kiến nhị tiên sinh.”

Bách Diệp Hồ vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Ngu Thượng Nhung chẳng buồn mở mắt ra, vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Mặt hồ thanh tịnh đến mức có thể nhìn thấy đáy, trong suốt như mặt gương, phản chiếu lại từng góc cạnh trên gương mặt Ngu Thượng Nhung.

Hoa Trọng Dương có hơi xấu hổ…

Nhưng vẫn đánh liều nói tiếp: “Hoa Trọng Dương tham kiến nhị tiên sinh.”

“. . .”

Tương tự như vừa rồi, Ngu Thượng Nhung không đáp lời hắn.

Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh lần lượt bước ra, bốn người xếp thành một hàng ngang, cùng đồng thanh nói:

“Tham kiến nhị tiên sinh.”

“. . .”

Thấy Ngu Thượng Nhung vẫn im lặng như thể đang ngủ, bốn người đưa mắt nhìn nhau không biết phải làm sao.

Lúc này, Vu Chính Hải đang ngồi ngay ngắn trên phi liễn chợt bật cười ha hả, tiếng cười như tiếng sóng gầm đánh về phía Bách Diệp Hồ.

Toàn bộ cá dưới đáy hồ đều nhảy lên, tung người bay ra khỏi mặt nước tạo thành từng đạo sóng gợn.

Ngu Thượng Nhung mở mắt ra.

Tứ đại hộ pháp đứng dạt sang hai bên thành hai hàng, khom người hành lễ: “Giáo chủ.”

Vu Chính Hải chắp tay đi ra, quan sát Ngu Thượng Nhung đứng ở giữa hồ…

Tuy Ngu Thượng Nhung đứng giữa hồ trông rất nhỏ bé, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn có đủ năng lực khiến cho mặt hồ Bách Diệp yên tĩnh trở lại.

“Nhị sư đệ, chỉ mới không gặp có bao lâu mà đệ lại trở nên xa lạ vô tình như thế? Bốn vị hộ pháp này của ta đều là cao thủ nhất đẳng, bọn họ đều rất muốn được đọ sức một trận với đệ, dù biết trước sẽ thất bại. Sao đệ không cho bọn họ được như ý nguyện một lần?” Vu Chính Hải nói.

Ngu Thượng Nhung rốt cuộc cũng mở miệng.

“Thật xin lỗi, đại sư huynh…”

Lời này rõ ràng là có ý cự tuyệt.

Vu Chính Hải hỏi: “Tại sao?”

“Những năm gần đây, người từng chiến đấu với ta có tổng cộng một trăm ba mươi lăm người… Chỉ có một người chưa thành vong hồn dưới kiếm.”

Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm, Địch Thanh: “. . .”

“Kiếm Si Trần Văn Kiệt, Mạc Bắc Kiếm Nô Vọng Hải Triều, đệ nhất Kiếm Vương ở Thanh Châu, Kiếm Hoàng Việt Tranh Vanh ở Tây Vực thuộc tộc Lâu Lan… không ai là không chết dưới kiếm của ta.”

Ngu Thượng Nhung không cần kể ra thêm nữa. Chỉ những cái tên này thôi đã đủ khiến cho mọi người sinh lòng kính sợ.

Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt khẽ lướt qua tứ đại hộ pháp rồi cười nhạt một tiếng:

“Hơn nữa, ta đề nghị bốn vị không nên ở lại quan sát cuộc chiến này.”

Bốn người lại đưa mắt nhìn nhau.

Ngươi nói bốn người chúng ta không có tư cách đánh với ngươi một trận, chúng ta còn có thể chấp nhận.

Nhưng bây giờ đến tư cách quan chiến cũng không có là ý gì đây?

“Để tránh cho các ngươi lưu lại bóng ma tâm lý.”

Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm, Địch Thanh: “. . .”

Phàm là cao thủ kiếm đạo thì đều si mê kiếm thuật.

Ngu Thượng Nhung đã thấy rất nhiều người có kiếm thuật cao siêu, sau khi trông thấy kiếm thuật của Ngu Thượng Nhung thì đều trở nên tự ti, lâm vào điên cuồng.

Vu Chính Hải sang sảng cười:

“Chuyện này thì sư đệ yên tâm, những kẻ như thế đều là người yếu đuối. Nếu ngay cả sự chênh lệch giữa bản thân với đối phương mà cũng không thể chấp nhận nổi thì loại người này không xứng gia nhập U Minh Giáo của ta.”

“Vậy thì tốt.”

Vu Chính Hải điểm mũi chân, thân người nhẹ nhàng như lông vũ bay về phía trước rồi rất nhanh hạ xuống mặt hồ.

Điều khiến người ta phải sợ hãi than chính là mặt nước vẫn bình tĩnh không một gợn sóng, đủ thấy lực khống chế của Vu Chính Hải đáng sợ tới cỡ nào.

Ngu Thượng Nhung không tiếp tục đứng khoanh tay mà khẽ chắp tay thi lễ: “Tham kiến đại sư huynh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom