• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 371-375

Chương 371 Thọ mệnh của Huân Hoa Thảo

“Vô kiếm thắng hữu kiếm, chỉ cần trong lòng muốn thì thiên địa vạn vật đều có thể được xem là kiếm. Vật thể vô tâm, tâm bởi con người.”

Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung chằm chằm không chớp mắt, khẽ nâng tay phải lên.

Ở giữa ngón trỏ và ngón giữa của Lục Châu ngưng kết ra một đạo kiếm cương. Đột nhiên, kiếm cương từ một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám…

Một cơn gió thổi qua, gốc cây đại thụ phía trước cửa động diện bích khẽ rung nhẹ, lá cây ồ ạt rụng xuống.

Vù vù!

Từng mảnh lá cây sắc nhọn cắm phập xuống đất.

Nhưng chuyện chưa kết thúc ở đó.

Mọi người bỗng cảm giác được cơn gió vừa thổi rụng lá cây đột nhiên trở nên sắc bén như dao, gió lướt qua mặt đau rát.

Cũng may bọn họ đều là tu hành giả đã luyện qua Thối Thể trọng nên có thể chống cự được lực lượng yếu ớt này. Nhưng ví dụ của Các chủ đã khiến bọn họ minh bạch cái gì gọi là vô kiếm thắng hữu kiếm.

Tuy đã hiểu được đạo lý này nhưng có mấy ai làm được như Các chủ?

Không chỉ cần lực lượng khống chế nguyên khí nhập vi mà còn phải nhân lúc nguyên khí hội tụ, cuốn lấy lá cây, tạo ra không khí lưu động.

Nếu không tốn trăm năm rèn luyện thì không cách nào làm được tới mức này. Ngu Thượng Nhung quanh năm ỷ lại vào Trường Sinh Kiếm, sao có thể tốn thời gian luyện mấy thứ này?

Thế nên… Ngu Thượng Nhung tâm phục khẩu phục.

Độ lý giải càng cao thì kiếm đạo càng mạnh. Bài học của Lục Châu đã hoàn toàn nghiền ép Ngu Thượng Nhung về mọi mặt.

Sư phụ rốt cuộc vẫn là sư phụ.

“Ngươi đã phục chưa?” Lục Châu nhìn vào mắt Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Đồ nhi thụ giáo.”

Trong lòng Ngu Thượng Nhung đủ loại cảm xúc tạp trần. Nhớ lại lúc mới nhập môn, sư phụ cũng chưa từng tận tình dạy bảo hắn như thế. Nhưng có thể có kiến giải bậc này, trừ sư phụ ra thì còn ai?

[Ting — dạy dỗ Ngu Thượng Nhung, ban thưởng 500 điểm công đức.]

[Ting — chỉ điểm Đoan Mộc Sinh, ban thưởng 200 điểm công đức.]

Lục Châu để ý thấy Hệ thống dùng từ khác nhau, một người là dạy dỗ, một người là chỉ điểm.

Kiếm đạo của Ngu Thượng Nhung đúng là đã không cần chỉ điểm, thứ hắn cần là dạy dỗ, mở mang tầm nhìn.

Lục Châu chợt nhớ lại đoạn ký ức bị thiếu… Khi Ngu Thượng Nhung vừa gặp lại Lục Châu đã nói “Người lại muốn giết ta?” Xem ra Ngu Thượng Nhung không muốn nhắc lại đoạn quá khứ không vui này.

Miễn cưỡng hắn cũng không được. Trầm tư một lát, Lục Châu bèn nói:

“Ngoan ngoãn ở trong động diện bích mà hối lỗi đi.”

Nói xong, Lục Châu chắp tay sau lưng quay người đi về phía Ma Thiên Các.

“Lãnh trưởng lão, Hoa trưởng lão, Phan trưởng lão…”

Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo chắp tay đi theo.

Bốn người Lão Niên Các vừa đi, bầu không khí ngột ngạt trước cửa động diện bích rốt cuộc cũng trở nên nhẹ nhõm hẳn.

Mọi người đều thở phào một hơi.

Ngu Thượng Nhung nhìn theo bóng lưng sư phụ rời đi, trong lòng bàn tay hắn không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.

Chư Hồng Cộng cúi thấp đầu, vừa định xoay người rời đi thì chợt nghe tiếng Ngu Thượng Nhung vang lên: “Lão bát.”

“Á?” Chư Hồng Cộng lập tức dừng bước, toàn thân run lên.

“Lại đây.”

“Nhị sư huynh… ta, ta, ta định về Nam Các.”

Ngu Thượng Nhung không vội bước vào trong động diện bích mà chậm rãi đi tới trước mặt Chư Hồng Cộng, khẽ nói: “Đừng có căng thẳng.”

Ngữ điệu vẫn ôn hoà và khiêm tốn như trước. Ngu Thượng Nhung nhớ tới chuyện xảy ra ở Vân Chiếu lâm địa, sư phụ đứng trên lưng Bạch Trạch thi triển một chiêu Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn, bèn hỏi:

“Đệ thành thật nói cho ta biết, có phải sư phụ đã bước vào cửu diệp rồi không?”

“A?”

Cửu diệp? Chư Hồng Cộng lập tức ngơ ngơ ngác ngác.

Ngu Thượng Nhung hỏi vậy không phải là không có nguyên nhân. Kiến giải và tạo nghệ kiếm đạo của Ngu Thượng Nhung tự nhận là độc nhất, dù biết mình không phải là đối thủ của sư phụ nhưng cũng không thể thua kém quá nhiều.

Vừa rồi hắn hoàn toàn bị nghiền ép như vậy, chỉ có thể là bởi vì sư phụ đã đột phá cửu diệp.

“Không thể nào nha nhị sư huynh! Làm gì có ai vào được cửu diệp… Ta thật sự không biết đâu, huynh đừng nhìn ta như vậy, ta không biết thật mà…” Chư Hồng Cộng liên tục xua tay.

Ngu Thượng Nhung thầm nghĩ, cùng thiên địa tranh mệnh mới được xưng là Thiên Tử Kiếm. Nhưng mệnh không còn thì cái danh tam đẳng có tác dụng gì?

Nhớ tới việc Tư Vô Nhai cho rằng sư phụ đã tìm được phương pháp phá giải đại nạn thọ mệnh, Ngu Thượng Nhung lúc này cũng tin là như vậy. Phải thế thì sư phụ mới có lý giải cao kiến đến thế.

——————

Trong đại điện Ma Thiên Các chỉ có bốn người Lục Châu, Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo.

Lục Châu chậm rãi ngồi xuống ghế chủ toạ rồi nói: “Ngồi đi.”

Ba người lần lượt ngồi xuống.

“Ba vị trưởng lão đều là nhân vật có kiến thức rộng rãi… Các vị có biết Huân Hoa Thảo?”

Lãnh La đáp:

“Có nghe thấy. Nghe nói Huân Hoa Thảo sinh trưởng ở Tiểu Hàm Sơn, nơi đó cỏ cây không mọc được, bốn mùa đều có tuyết.”

Lục Châu đưa mắt nhìn sang Phan Ly Thiên. Phan Ly Thiên vào nam ra bắc, kiến thức không hề thua kém Lãnh La, lập tức nói:

“Lão hủ đã từng nghe nói, Huân Hoa Thảo sớm nở tối tàn, mỗi một cây chỉ nở một ngày, sáng sớm nở hoa, hoàng hôn héo rũ… thọ mệnh của nó cực kỳ ngắn ngủi.”

Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Mở mang kiến thức.”

“. . .”

Lục Châu còn đang mong đợi Hoa Vô Đạo có thể cung cấp cho hắn thêm chút tin tức, vừa nghe được bốn chữ này đã hiểu, sợ là chẳng thể trông cậy vào lão già này rồi.

Lãnh La tiếp tục nói:

“Đặc tính của Huân Hoa Thảo rất đặc thù nên nhiều người không muốn trồng. Nay trong thiên hạ Đại Viêm rất khó có thể nhìn thấy loại cây này. Không hiểu tại sao Các chủ lại hỏi về nó?”

Lục Châu không trả lời ngay vấn đề của bọn họ. Tin tức do Lãnh La và Phan Ly Thiên cung cấp không khác mấy so với những gì hắn đã biết.

Liên tưởng đến lời Ngu Thượng Nhung trước đó, Huân Hoa Thảo là một loại cây cỏ ở quê hương hắn, là loại thực vật có thọ mệnh cực ngắn. Đây hẳn là cây đặc thù của Quân Tử Quốc.

Ngu Thượng Nhung đến từ Quân Tử Quốc, Hệ thống lại trùng hợp đưa ra nhiệm vụ “Thọ mệnh của Huân Hoa Thảo”… chẳng lẽ phần ký ức bị thiếu của hắn có liên quan đến thân phận của Ngu Thượng Nhung? Thế nên khi bị bắt Ngu Thượng Nhung mới nói ra lời cảm khái như thế?

Suy đoán này cực kỳ hợp lý. Nghĩ tới đây, Lục Châu không quanh co nữa mà hỏi thẳng: “Các vị trưởng lão có biết Quân Tử Quốc?”

Phan Ly Thiên gật đầu nói:

“Các chủ đúng là đã nhắc nhở lão hủ. Trong điển tịch có ghi chép, người Quân Tử Quốc rất yêu thích Huân Hoa Thảo… Tiếc là Quân Tử Quốc đã không còn tồn tại từ lâu.”

“Vì sao lại biến mất?”

“Nghe nói người Quân Tử Quốc có thọ mệnh rất ngắn, tựa như Huân Hoa Thảo. Đó cũng là lý do bọn họ yêu thích Huân Hoa Thảo, luôn tỉ mỉ chăm sóc bọn chúng. Chỉ là… tuổi thọ của bọn họ quá ngắn trong khi tuổi thọ của tu hành giả lại dài dằng dặc, thế là Quân Tử Quốc dần dần biến mất khỏi thế gian.”

Lãnh La cũng bổ sung thêm:

“Quân Tử Quốc cũng như Bạch Dân, đều là con dân của Đại Viêm. Tiểu Hàm Sơn từ lâu đã là một phần lãnh thổ Đại Viêm, nhưng nơi đó bốn mùa đều là tuyết, lại xa ngàn dặm nên chẳng có ai ở.”
Chương 372 Nhị sư huynh bị sư phụ bắt đi rồi

“Tiểu Hàm Sơn ở đâu?” Lục Châu hỏi.

Phan Ly Thiên chắp tay đáp: “Tây bắc Ung Châu.”

“Phan trưởng lão đã từng đi qua Hắc Mộc Sâm Lâm, vậy có từng đặt chân tới đó chưa?”

Phan Ly Thiên thở dài. “Thật hổ thẹn… Năm đó lão hủ đi trấn thủ biên cương, ở biên giới tây nam đánh đuổi dị tộc nên bị thương nặng, bị bắt làm tù binh. Dị tộc đuổi ta đến Nhung Bắc, chỉ đi ngang qua Tiểu Hàm Sơn chứ không đến gần. Sau đó dị tộc quăng lão hủ vào Hắc Mộc Sâm Lâm, trải qua đủ loại sinh tủ lão hủ may mắn được sống tiếp…”

Hoa Vô Đạo mở miệng hỏi: “Các chủ hỏi mấy chuyện này để làm gì?”

Lục Châu nhìn Hoa Vô Đạo bằng ánh mắt phức tạp, không thèm đáp lời. Lão gia hoả này, đã không cung cấp được tin tức gì thì thôi, lại còn bày đặt hỏi nhiều.

Không thèm để ý tới ngươi!

Nhưng mà, nếu Ngu Thượng Nhung là người Quân Tử Quốc, vậy hắn nhập môn đã hai trăm bảy mươi lăm năm, làm sao có thể sống được đến tận bây giờ?

Nghĩ tới đây, Lục Châu chậm rãi đứng dậy nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì mọi người lui xuống đi.”

“Cáo từ.”

“Lãnh trưởng lão, mời lưu lại.”

Sau khi Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo rời khỏi đại điện, Lục Châu mới đứng lên đi xuống bậc thềm, khẽ hỏi:

“Chuyện ở Thuận Thiên Uyển như thế nào rồi?”

Lãnh La đáp:

“Sau khi Mạc Ly chết, Giang Ái Kiếm giết nhị hoàng tử Lưu Hoán. Chiêu Nguyệt là con của Vân Chiêu công chúa, lại được Thái hậu bảo vệ nên không có gì đáng lo. Hiện tại kẻ gặp phiền toái nhất chính là Giang Ái Kiếm.”

“Giang Ái Kiếm giết Lưu Hoán?”

Chuyện này thật sự nằm ngoài dự liệu của Lục Châu. Tên Giang Ái Kiếm này lúc nào cũng sợ chết, không ngờ lại dám gây chuyện tày đình.

“Hẳn là bọn họ cũng sắp về đến đây.” Lãnh La nói.

“Được rồi.” Lục Châu vuốt râu gật đầu.

Lãnh La chắp tay nói: “Những chuyện còn lại Các chủ phải hỏi Minh Thế Nhân. Lãnh mỗ cáo lui.”

Lục Châu khẽ phất tay, Lãnh La nhanh chóng rời khỏi đại điện.

Lục Châu chú ý thấy độ trung thành của Lãnh La đã cao hơn trước rất nhiều. Loại người kiệt ngạo bất tuân như hắn lại cam nguyện ở lại Ma Thiên Các, đúng là chuyện tốt.

Trước đây Lục Châu còn cho rằng rất khó khống chế nhân vật bậc này, sợ là một núi không thể chứa hai hổ. Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện thuận lợi hơn hắn tưởng rất nhiều.

Lục Châu vuốt râu thầm nghĩ…

Chẳng lẽ đây chính là mị lực cá nhân của lão phu?

——————

Cùng lúc đó, trong một phân đà của U Minh Giáo.

Trong đại điện u ám, chỉ có khu vực chính điện lập loè chút ánh sáng yếu ớt. Trên vương toạ lúc này có một đoàn mê vụ tràn ngập cả không gian.

Một lát sau, mê vụ tiêu tán. Hai tay Vu Chính Hải chập lại, chậm rãi mở mắt ra.

“Nhị sư đệ, ta đúng là đã xem thường đệ rồi.”

Vu Chính Hải đã điều tức xong, khí huyết khôi phục đầy đủ, sắc mặt khá hơn rất nhiều.

Lúc này, thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương từ bên ngoài bước vào, thấy sắc mặt Vu Chính Hải đã tốt lên, hắn vội chắp tay nói:

“Thuộc hạ chúc mừng Giáo chủ khỏi hẳn.”

Vu Chính Hải chỉ lườm hắn một cái, không thèm đáp lại. Đúng là cái đồ không có ánh mắt. Bản toạ luận bàn với người ta không hề bị thương có biết chưa?

Hoa Trọng Dương lúng túng buông thõng hai tay. Vu Chính Hải không thèm để bụng, bèn hỏi: “Có chuyện gì?”

“Hôm qua thất tiên sinh đến phân đà, có việc muốn cầu kiến Giáo chủ. Thuộc hạ thấy ngài…” Hoa Trọng Dương đột nhiên im miệng, lặng lẽ nuốt vào bụng hai chữ ‘bị thương’,

“Thất sư đệ đến rồi?” Hai mắt Vu Chính Hải sáng rực lên, cả người đều trở nên tỉnh táo. “Mau mời vào!”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Không bao lâu sau, Hoa Trọng Dương đã đưa Tư Vô Nhai vào trong đại điện.

Sắc mặt Tư Vô Nhai không thông thuận cho lắm, trong người hắn vẫn còn thương tích nhưng tốc độ lại cực nhanh, rõ ràng có nguyên khí ba động xung quanh.

Thấy vậy, Vu Chính Hải vui mừng nói: “Thất sư đệ, tu vi của đệ khôi phục rồi?”

Tư Vô Nhai gật đầu: “Là may mắn thôi. Ta…”

“Rất tốt, rất tốt!” Vu Chính Hải ngắt lời Tư Vô Nhai, liên tục vỗ bả vai hắn.

“Từ khi đệ vì vi huynh mà trúng phải Phược Thân Thần Chú, vi huynh đều ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày nghĩ cách giải khai thần chú cho đệ. Xem ra ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của vi huynh rồi.”

Tư Vô Nhai: “? ? ?”

Thôi được rồi, huynh nói gì cũng đúng hết đó.

“Thất sư đệ, ngày hôm đó vi huynh vội vã nên quên mất đệ. Đệ sẽ không trách vi huynh chứ?”

Ngữ khí của Vu Chính Hải đột nhiên trở nên vô cùng thân mật, mở miệng ra là xưng vi huynh khiến toàn thân Tư Vô Nhai nổi đầy da gà da vịt.

Tư Vô Nhai xua tay nói: “Đại sư huynh nói quá lời… Hiện tại ta tới đây là vì có chuyện muốn báo cho đại sư huynh.”

“Chuyện gì?” Vu Chính Hải hỏi. “Đệ có thể gửi phi thư cho ta, cần gì phải tự mình đến?”

Tư Vô Nhai gấp gáp nói: “Nhị sư huynh bị sư phụ bắt đi rồi!”

“. . .”

Bầu không khí đột nhiên ngưng trệ. Toàn bộ đại điện rơi vào yên tĩnh.

Vu Chính Hải không khỏi sửng sốt.

Giáo chủ U Minh Giáo có mấy vạn giáo chúng, những năm gần đây trải qua bao chuyện sinh tử, lòng hắn sớm đã chết lặng, trái tim cũng trở nên vô cùng cường đại.

Dù là chuyện nhỏ hay chuyện lớn gì cũng không thể khiến hắn lay động lấy một chút. Thế nhưng tin tức của Tư Vô Nhai… lại khiến Vu Chính Hải sửng sốt.

Chẳng biết đã trầm mặc bao lâu, Vu Chính Hải mới mở miệng nói: “Chuyện xảy ra lúc nào?”

“Ở Vân Chiếu lâm địa, khi đại sư huynh vừa đi thì sư phụ đến.” Tư Vô Nhai đáp.

Vu Chính Hải nhướng mày. Nhớ lại ngày đó khi điều khiển phi liễn bay đi, ở khu vực gần Tử Hà Sơn hắn đã phát hiện một toà phi liễn rách nát, đồng thời nhìn thấy thân ảnh của sư phụ ở gần dó.

Nhưng lúc đó trong lòng hắn còn bực mình việc chiến hoà với Ngu Thượng Nhung nên không nghĩ gì nhiều, chỉ cho người đi điều tra nguồn gốc phi liễn.

Không ngờ ngay sau đó Ngu Thượng Nhung đã bị sư phụ bắt đi rồi.

Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Sư phụ tuổi đã cao, với bản sự của nhị sư đệ, cho dù bị thương thì cũng có thể thong dong rời đi mới phải.”

Tư Vô Nhai bèn kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm đó.

Nghe thấy sư phụ lão nhân gia người dùng một chiêu đánh giết La Trường Khanh một trong tam đại Kiếm Si, Vu Chính Hải không tin, lắc đầu nói: “Thất sư đệ, chuyện này là thật sao?”

La Trường Khanh dù có yếu thế nào cũng không đến mức bị sư phụ dùng một chiêu giết chết chứ! Cho dù là Vu Chính Hải hắn cũng chưa chắc đã làm được.

“Ta tận mắt chứng kiến.” Tư Vô Nhai đáp.

Vu Chính Hải nhíu chặt mày. “Trước đây đệ từng nói sư phụ hấp thu lực lượng bình chướng để duy trì trạng thái khoẻ mạnh. Nhưng trên Liên Hoa đài luận đạo với Thiên Kiếm Môn, sư phụ đã dùng hết lực lượng bình chướng rồi, sao bây giờ còn giết được La Trường Khanh?”

Tư Vô Nhai nói: “Thế nên ta hoài nghi… có lẽ sư phụ lão nhân gia người đã tìm được phương pháp đột phá đại nạn, hoặc là kéo dài thời gian xảy ra đại nạn.”

Hắn vừa nói ra lời này, Vu Chính Hải đã xua tay: “Đại nạn thọ mệnh là chân lý bất biến của tu hành giả từ xưa tới nay… Đã mấy vạn năm trôi qua nào có người phá được?”

“Chuyện này…”
Chương 373 Giáo huấn phản đồ

“Ta không có ý nói lời gièm pha sư phụ… nhưng mà tiên hiền từ cổ chí kim đã cho ra kết luận như vậy, sao có thể nói phá là phá?”

“Nhưng hậu nhân vốn kế thừa từ cổ nhân để phát triển.” Tư Vô Nhai nói.

Suy nghĩ của Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải không giống nhau. Cho dù tiền nhân hoàn toàn thất bại thì cũng không có nghĩa là hậu nhân sẽ vĩnh vĩnh không thành công.

“Nếu là như vậy, sư phụ cần gì phải bắt nhị sư đệ về?” Vu Chính Hải nói.

Tư Vô Nhai nhất thời nghẹn lời, không thể giải thích. Chuyện này hắn cũng nghĩ không thông.

“Có lẽ sư phụ muốn trọng chấn Ma Thiên Các chăng?”

“Đã phá được đại nạn thọ mệnh, tất có thể đột phá tu vi cửu diệp. Với tu vi đó thì sư phụ cần gì phải có người tương trợ nữa?”

Tư Vô Nhai nhíu mày không nói nữa. Lần trước khi tấn công Tịnh Minh Đạo, Vu Chính Hải đã không tin lời hắn. Lần này cũng sẽ không.

Phương thức tư duy của những người cố chấp đã ăn sâu vào trong suy nghĩ bọn họ, không thể chỉ nghe người khác nói mấy câu đã dao động.

Nếu đã như vậy thì Tư Vô Nhai thà là không nói.

Đúng lúc này ——

Bạch Ngọc Thanh từ bên ngoài đi vào, chắp tay nói với ba người: “Tham kiến Giáo chủ, tham kiến thất tiên sinh.”

“Nói đi.” Vu Chính Hải phất tay.

Bạch Ngọc Thanh nói thẳng: “Đã tra ra được xác phi liễn kia là của Ma Sát Tông.”

Hoa Trọng Dương nghi hoặc nói:

“Nhậm Bất Bình đã chết, phần lớn địa bàn Ma Sát Tông đều thuộc sự cai quản của U Minh Giáo. Hiện tại Đoạn Hành đảm nhiệm vị trí Tông chủ Ma Sát Tông sao không lo khuếch trương thế lực mà đi cùng lão tiền bối làm gì?”

Không đợi Bạch Ngọc Thanh đáp lời, Vu Chính Hải đã không vui nói: “Một đám Ma Sát Tông nho nhỏ mà cũng dám ở sau lưng gây rối.”

“Giáo chủ, thuộc hạ nguyện ý dẫn người đi san bằng Ma Sát Tông. Đám người Ma Sát Tông không biết tốt xấu lại dám cấu kết… à, kéo dài hơi tàn, đúng là chán sống.” Hoa Trọng Dương cắn đầu lưỡi, suýt chút nữa lại nói lỡ lời.

Tư Vô Nhai lắc đầu. “Muộn rồi.”

Vu Chính Hải tỉnh táo quay sang nhìn Tư Vô Nhai. “Thất sư đệ có cao kiến gì cứ việc nói.”

Tư Vô Nhai giật mình. Hắn cứ cảm thấy đại sư huynh trở nên nhiệt tình hơn trước.

“Nhậm Bất Bình đã chết, Ma Sát Tông đã không còn lực uy hiếp, không cần thiết phải tổn hao tinh lực đối phó với bọn hắn, được không bù nổi mất. Huống chi Đoạn Hành còn có sư phụ làm chỗ dựa.” Tư Vô Nhai nói đến đây thì dừng lại.

Vu Chính Hải cười ha hả. “Vẫn là thất sư đệ đủ lý trí… Hiện nay Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo đều đã bị ta tiêu diệt, theo ý của đệ thì bước kế tiếp nên làm thế nào?”

Tư Vô Nhai lúc này mới minh bạch lý do tại sao đại sư huynh lại nhiệt tình với mình. Thì ra là muốn hỏi việc này.

“Thế lực U Minh Giáo mở rộng quá nhanh, phỏng chừng đã thu hút sự chú ý của hoàng thất. Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh khải hoàn về triều, Ngụy Trác Ngôn lại thay hắn đến trấn thủ biên cương… Đại sư huynh, huynh phải cẩn thận đó.”

Vu Chính Hải hừ nhẹ một tiếng. “Muốn đối phó ta?”

“Chỉ là suy đoán thôi. Nhưng mà hiện tại lại xuất hiện một nhân vật quan trọng có thể di dời lực chú ý của hoàng thất.” Tư Vô Nhai nói.

“Là ai?”

“Tam hoàng tử của hoàng thất Đại Viêm, Giang Ái Kiếm!”

——————

Dưới chân núi Kim Đình Sơn.

Minh Thế Nhân dẫn theo đám người lên núi, quay đầu nói với Giang Ái Kiếm: “Đừng lo lắng, đây đâu phải lần đầu ngươi tới Ma Thiên Các.”

Con ngươi Giang Ái Kiếm đảo một vòng, khẽ khàng đến bên cạnh Ma Thiên Các thấp giọng nói:

“Ca, chúng ta dù sao cũng cùng nhau trải qua hoạn nạn sinh tử… lát nữa ca nói tốt mấy câu giúp tiểu đệ trước mặt lão tiền bối được không?”

“Chẳng ra làm sao!” Minh Thế Nhân lách mình về phía trước, tỏ vẻ ghét bỏ. “Cách xa ta ra một chút, ai là ca của ngươi chứ!”

Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi thấy cảnh này cũng cạn lời.

Giang Ái Kiếm lại đến bên cạnh Chiêu Nguyệt thì thầm: “Chiêu Nguyệt, theo bối phận thì ta là ca của muội đó.”

“Cút.”

Chiêu Nguyệt khẽ quát một tiếng đầy ghét bỏ. Lời hắn nói chẳng hiểu sao nghe cứ như đang chửi người ta.

Giang Ái Kiếm tủi thân gãi đầu. Ta nào có chọc ai đâu chứ?

Lúc này Minh Thế Nhân mới dừng bước, quay đầu lại nói với hắn: “Nhanh đi lên, đừng có nói nhảm nữa.”

“Vẫn là Minh ca tốt với ta!” Giang Ái Kiếm lập tức vẫy đuôi chạy theo.

Giang Ái Kiếm đến Ma Thiên Các là vì đang gặp phiền toái. Cả Thần Đô bây giờ đều biết nhị hoàng tử Lưu Hoán đã chết trong Thuận Thiên Uyển.

Không bao lâu sau, đám người đã lên đến đỉnh núi. Vừa tới trước Ma Thiên Các, hai nữ đệ tử đã tiến lên nghênh đón.

“Cung nghênh tứ tiên sinh, ngũ tiên sinh và cửu tiên sinh trở về.”

Minh Thế Nhân gật đầu hỏi: “Sư phụ đang ở đâu?”

“Các chủ đang nghỉ ngơi.”

Một nữ đệ tử khác bẩm báo: “Nhị tiên sinh đã về Ma Thiên Các.”

Lời này vừa thốt ra, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đều lấy làm kinh hãi.

“Ngươi lặp lại lần nữa!”

Nữ đệ tử kia bị thái độ của Minh Thế Nhân doạ sợ, bèn lặp lại: “Nhị tiên sinh đã về Ma Thiên Các.”

“Phản đồ cũng có mặt mũi quay về? Bây giờ hắn đang ở đâu?” Minh Thế Nhân hùng hổ nói.

“Đang hối lỗi trong động diện bích.”

“Đợi lát nữa ta phải đến đó giáo huấn phản đồ một trận mới được!” Minh Thế Nhân nghiêm túc nói.

Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh từ xa nói vọng lại:

“Tứ tiên sinh có điều không biết, Các chủ bôn ba mấy ngàn dặm đến Vân Chiếu lâm địa giết Kiếm Si La Trường Khanh, bắt được nhị tiên sinh.”

Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn về phía hắc ảnh. “Ngươi là ai?”

“Đoạn Hành của Ma Sát Tông. Đoạn mỗ tham kiến các vị tiên sinh… Chuyện ở Vân Chiếu lâm địa, Đoạn mỗ được tận mắt nhìn thấy. Cuộc chiến giữa đại tiên sinh và nhị tiên sinh đúng là trời long đất lở, vô tiền khoán hậu khiến cả đời Đoạn mỗ không cách nào quên.”

Minh Thế Nhân nghe vậy, tinh thần liền trở nên nghiêm túc. Hắn hiểu rõ về đại sư huynh và nhị sư huynh không thua bất luận kẻ nào, cũng biết tu vi của hai người cực kỳ đáng sợ, đương nhiên vô cùng tò mò với cuộc chiến giữa bọn họ, lập tức hỏi:

“Lợi hại cỡ nào? Mau mau mau, kể cho bọn ta nghe đi.”

Hai ngày nay Đoạn Hành chờ ở Ma Thiên Các, không có người nào cùng chia sẻ khiến hắn nhịn hết nổi, thế nên lúc này mới liều mạng nghênh tiếp Minh Thế Nhân.

“Tứ tiên sinh, ngài có biết Bách Diệp Hồ không? Vân Chiếu lâm địa ở gần Bách Diệp Hồ… đại tiên sinh và nhị tiên sinh chiến đấu ở nơi đó…”

“Tình cảnh đó không phải là thứ nhân loại có thể làm ra được đâu… một đao của đại tiên sinh chém đôi Bách Diệp Hồ…”

Đám người nghe như si như say. Đoạn Hành hớn hở kể lể, nói khoác lên không ít, thỉnh thoảng lại chêm vào “phạm vi ngàn dặm” hoặc là “cao đến vạn thước”…

Minh Thế Nhân hăng say đứng nghe, liên tục gật đầu như thể vừa phát hiện ra châu lục mới, thỉnh thoảng lại nói mấy câu “Ác liệt như vậy?”, “Lợi hại vậy sao?”…

Cứ thế, người đối kẻ đáp hăng say trò chuyện thật lâu.

Nói tới đoạn quan trọng, giọng của Đoạn Hành không khỏi vút cao ——

“Đại tiên sinh và nhị tiên sinh chiến đấu lên đến cao trào, nhị tiên sinh tung ra một chiêu Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn, đoán xem chuyện gì xảy ra?”

“Chuyện gì? Đừng có câu giờ nữa, mau nói đi!” Minh Thế Nhân thúc giục.

“Thiên địa phong vân đều biến sắc! Đoạn mỗ đứng cách xa hơn mười dặm mà vẫn cảm thấy ngạt thở. Dù gì thì ta cũng là Nguyên Thần cảnh tứ diệp, thế mà không cách nào ngăn cản được dư chấn!” Đoạn Hành nghiêm túc kể lại.

“Vân chiếu lâm địa cây cao chọc trời, ngươi đứng xa mười dặm sao có thể thấy rõ được?” Minh Thế Nhân khó hiểu hỏi.
Chương 374 Ân oán của nam nhân, nữ nhân đừng xen vào

“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là, tứ tiên sinh đoán xem đại tiên sinh ứng đối ra sao?” Ngữ khí Đoạn Hành rất chắc chắn, sắc mặt nghiêm túc, cảm xúc của hắn quả thật đã ảnh hưởng đến Minh Thế Nhân.

“Đại sư huynh sử dụng Đại Huyền Thiên Chương?”

“Tứ tiên sinh thật lợi hại! Đúng thật là Đại Huyền Thiên Chương… Một chiêu Quân Lâm Thiên Hạ của đại tiên sinh khiến nguyên khí đầy trời, núi non đều bị phá nát!”

Đoạn Hành vẫn hăng hái kể tiếp: “Trong chớp mắt, lão tiền bối hoành không xuất thế, một kiếm trảm tam hồn!”

Minh Thế Nhân vừa nghe vừa nuốt nước bọt.

“Đáng tiếc, đại tiên sinh có tứ đại hộ pháp lái phi liễn đến, giữa chừng mang đại tiên sinh đi, rốt cuộc lão tiền bối chỉ bắt được mình nhị tiên sinh.”

Đoạn Hành vừa kể tới đây Minh Thế Nhân đã căm tức nói: “Trong Thuận Thiên Uyển, sư phụ lão nhân gia người tung một chiêu giết sạch thập đại tướng quân của Mạc Ly, nếu không phải vì thế thì đại sư huynh đã không có cửa chạy thoát!”

Đoạn Hành tán thành gật đầu. “Đúng vậy, cảnh tượng đó ta cũng đã được chứng kiến tận mắt, đúng thực là…”

“Dừng dừng dừng, lúc đó ta cũng có mặt, không cần ngươi kể lung tung nữa.” Minh Thế Nhân nói.

Đoạn Hành gãi gãi đầu thầm nghĩ, kể lung tung cái gì? Lung tung thì sao ngươi còn đứng nghe say sưa ngon lành như vậy hả?

Minh Thế Nhân quay đầu nhìn Giang Ái Kiếm nói: “Các ngươi đến chỗ sư phụ trước đi, ta đến động diện bích xem sao đã.”

“Tứ sư huynh, ta cũng muốn đi…” Tiểu Diên Nhi nói.

“Không được, ân oán của nam nhân, nữ nhân đừng xen vào.” Minh Thế Nhân chắp tay sau lưng đi về phía hậu sơn.

Nhìn theo bóng lưng Minh Thế Nhân, Đoạn Hành chắp tay nói: “Tứ tiên sinh quả thật là người yêu ghét rõ ràng. Đoạn mỗ kính trọng nhất chính là loại người như tứ tiên sinh.”

Đám người liếc mắt nhìn hắn một cái, nghĩ thầm, ngươi chắc chắn mình đang nói thật lòng chứ không phải nịnh bợ đó chứ?

Tiểu Diên Nhi hậm hực nói: “Chỉ sợ là tứ sư huynh phải chịu thiệt thòi… Tu vi của nhị sư huynh ấy hả, cho dù là mười tứ sư huynh, à không, hai mươi, một trăm tứ sư huynh cũng không bằng.” Tiểu Diên Nhi giơ ngón tay lên đếm.

Đoạn Hành cười nói: “Lời này của cửu tiên sinh không đúng rồi.”

“Hả?”

“Nhị tiên sinh đã bị lão tiền bối phong bế tu vi.”

Nghe vậy, đám người đều quay đầu nhìn về phía động diện bích.

——————

Minh Thế Nhân ấp ủ một đống những lời phê phán phản đồ trong bụng, rảo bước đi tới.

Có lẽ vì tiếng bước chân của hắn đặc thù nên còn chưa đi vào đã nghe giọng Ngu Thượng Nhung truyền ra: “Tứ sư đệ, đệ tới rồi.”

Minh Thế Nhân không khỏi sửng sốt, đến tiếng bước chân mà nhị sư huynh cũng phân biệt được.

“Đại sư huynh bước đi trầm ổn, tam sư đệ đi lúc nhanh lúc chậm, duy chỉ có mình tứ sư đệ bước đi nhẹ nhàng nhưng lại mang theo vẻ gấp gáp.”

Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm trong tay bước ra khỏi động diện bích, tầng bình chướng kia dường như không hề tồn tại đối với hắn.

Thấy nụ cười ấm áp trên mặt Ngu Thượng Nhung, Minh Thế Nhân cũng cười nói: “Nhị sư huynh, ta vừa nghe nói huynh trở về liền lập tức tới đây hành lễ với huynh.”

“Đều là người nhà, không cần đa lễ.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.

“Nhị sư huynh, ta nghe Đoạn Hành kể huynh và đại sư huynh đã đánh một trận?”

“Đúng vậy.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp.

“Thế người nào thắng?”

Đoạn Hành kể lể rườm rà, Minh Thế Nhân cũng không thể phán đoán được.

Ngu Thượng Nhung mỉm cười. “Ta.”

“Ta biết ngay là kiếm thuật của nhị sư huynh đăng phong tạo cực mà.” Minh Thế Nhân lập tức vỗ mông ngựa.

“Không đâu.” Ngu Thượng Nhung lắc đầu.

“A?”

“Ta vốn tưởng rằng kiếm đạo của ta đương thời có một không hai, chỉ mỗi mình sư phụ có thể thắng được ta. Đáng tiếc không phải…” Ngu Thượng Nhung chậm rãi nói. “Ở trong động diện bích hối lỗi nửa ngày, ta đã minh bạch, kiếm đạo hoàn toàn không chỉ có như thế. Rốt cuộc ta vẫn còn kém xa lắm.”

Minh Thế Nhân: “? ? ?”

Như huynh mà còn kém xa lắm thì trên đời này còn ai kém không xa?

“Nhị sư huynh trở về thật tốt, huynh đừng đối nghịch với sư phụ nữa. Hiện tại lão nhân gia người đã thay đổi rất nhiều, tính tình không còn táo bạo như trước đâu.” Minh Thế Nhân nói.

Điểm này Ngu Thượng Nhung cũng đã biết được từ tin tức tình báo của Tư Vô Nhai. Chỉ là hắn không mấy quan tâm đến điều này.

“Tứ sư đệ, đệ cảm thấy nhị sư huynh làm người như thế nào?” Ngu Thượng Nhung đột nhiên hỏi.

Minh Thế Nhân khó hiểu nhìn nhị sư huynh, không biết vì sao đột nhiên huynh ấy lại nói thế.

“Nhị sư huynh làm người khiêm tốn, đối xử với mọi người hữu lễ, chuyện này ai cũng rõ như ban ngày. Hơn nữa nhị sư huynh còn làm việc rất có quy củ và phong phạm của nhất đẳng quân tử.” Minh Thế Nhân giơ ngón tay cái lên. “Từng câu của ta đều phát ra từ đáy lòng.”

Ngu Thượng Nhung nhíu mày, câu cuối này nghe có vẻ quen tai.

“Vậy đệ hãy thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc sư phụ đã bước vào cửu diệp chưa?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Cửu diệp?”

Đầu tiên Minh Thế Nhân khẽ giật mình, sau đó hắn nở nụ cười: “Nhị sư huynh, huynh đừng đùa ta nữa, làm gì có cái gọi là cửu diệp.”

Ngu Thượng Nhung thấy Minh Thế Nhân không có vẻ gì là đang nói đùa, không khỏi lâm vào suy tư.

Đúng lúc này, một nữ đệ tử xuất hiện ngoài cửa động, khom người nói: “Tứ tiên sinh, Các chủ cho mời.”

“Mời?” Minh Thế Nhân xua xua tay, hắng giọng rồi đứng thẳng người. “Bản tiên sinh qua đó ngay.”

Minh Thế Nhân quay đầu lại nhìn nhị sư huynh, chưa kịp mở miệng thì Ngu Thượng Nhung đã nói: “Đệ đi đi.”

“Nhị sư huynh, huynh nghỉ ngơi cho tốt, có cần gì thì cứ việc phân phó.”

Minh Thế Nhân rời khỏi động diện bích, đi đến trước đại điện Ma Thiên Các, nhìn thấy đám người Giang Ái Kiếm, Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi và Đoạn Hành đều đang đứng đợi hắn ở bên ngoài.

Tiểu Diên Nhi là người đầu tiên bước tới đón hắn. “Tứ sư huynh, nhị sư huynh thế nào rồi?”

Minh Thế Nhân thẳng lưng, chắp tay nói: “Không lạc quan cho lắm. Bị sư phụ bắt lại nên tâm tình không mấy vui vẻ, có điều huynh ấy cũng không phàn nàn gì, dù sao thì phản đồ cũng phải có giác ngộ của phản đồ. Ta đã giáo huấn huynh ấy một trận, hẳn là sau này sẽ rất quy củ.”

“. . .”

Trong đại điện chợt truyền đến thanh âm ——

“Vào cả đi.”

Đám người theo thứ tự bước vào trong đại điện Ma Thiên Các.

“Bái kiến lão tiền bối.”

“Bái kiến sư phụ.”

“Bái kiến Các chủ.”

Lục Châu ngồi ngay ngắn trên đại điện, lướt mắt nhìn đám người bên dưới, sau đó mở miệng nói với Giang Ái Kiếm đang mang vẻ mặt nịnh nọt:

“Giang Ái Kiếm, ngươi không ở lại Nhữ Nam Nhữ Bắc mà chạy tới Ma Thiên Các làm gì?”

Giang Ái Kiếm cười hắc hắc nói: “Còn không phải là vì ta nhớ lão nhân gia ngài sao? Ta còn cố ý mang đồ tốt đến cho ngài nè.”

Hắn tháo tay nải xuống, lấy ra một món đồ rồi đặt lên bàn Lục Châu.

“Đây là lá trà cống phẩm thượng hạng trong cung, năm đó trăm nước chư hầu cống nạp, rất nhiều quyền quý trong kinh đều không có cơ hội được uống thử, ta đem tới hiếu kính cho lão nhân gia ngài.”

“Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện xấu xa.” Lục Châu hờ hững đáp.
Chương 375 Rốt cuộc cũng đã trả được thù

“Sao có thể chứ!” Giang Ái Kiếm xua tay nói. “Dựa theo quan hệ mà nói thì ngũ đệ tử của ngài là muội muội của ta… ta và Ma Thiên Các có quan hệ thân thích. Thân thích với nhau tặng chút quà mọn cũng không tính là quá phận mà.”

Đám người không còn lời nào để nói.

Chiêu Nguyệt thở dài một tiếng, thấp giọng than: “Xét về độ mặt dày thì khắp thiên hạ này chỉ sợ không còn ai so được với hắn.”

Mọi người vừa gật gù vừa nhìn sang Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân trưng ra bản mặt vô tội, thầm nghĩ, nhìn ta làm cái gì? Ta chẳng nói gì cũng chẳng làm gì, chuyện không liên quan gì đến ta!

Lục Châu nhìn đồ vật trên bàn, trong lòng chẳng mảy may ba động. Sống đến cả ngàn năm như hắn thì chút tục vật này há có thể khiến hắn để ý.

“Nói đi, có chuyện gì?”

“Ta không cẩn thận lỡ đâm chết nhị hoàng tử rồi… Hoàng thất sao có thể bỏ qua cho ta. Thế nên, có thể làm phiền lão tiền bối giết ta được không?” Giang Ái Kiếm nói.

Minh Thế Nhân cười nói: “Chuyện này ta giúp được ngươi!”

Vừa nói hắn vừa gọi ra Ly Biệt Câu, xung quanh Ly Biệt Câu xuất hiện cương khí bao bọc tản ra quang mang kỳ dị.

Chiêu Nguyệt nhìn thấy cảnh này, hai mắt toả sáng đầy ao ước.

Giang Ái Kiếm cạn lời nói: “Ta đâu có nói là giết thật đâu… Bây giờ hoàng thất Đại Viêm đang tìm ta khắp nơi, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với đám huynh đệ của mình, hiện tại chẳng có chỗ trốn. Thế nên ta cho rằng đến Ma Thiên Các sẽ được an toàn.”

“Tức là… ngươi muốn ở lại đây một thời gian?” Lục Châu hỏi.

“Lão tiền bối anh minh.”

Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Ngươi là tai mắt của lão phu, đương nhiên lão phu sẽ bảo vệ ngươi.”

Giang Ái Kiếm vô cùng cảm động, liên tục khom người chắp tay nói: “Đa tạ lão tiền bối!”

Lục Châu nhìn dáng vẻ cười đùa tí tửng của hắn bèn nhíu mày. “Đến bây giờ ngươi cũng không chịu nói?”

“Nói gì chứ?” Giang Ái Kiếm ngơ ngác hỏi.

“Ngươi là tam hoàng tử, lại giết chết nhị hoàng tử… Tội danh giết huynh ruột cho dù là ở đâu đều phải mang tiếng xấu thiên cổ.”

Mọi người đều gật đầu đồng tình. Một lời của sư phụ đã nói ra tiếng lòng của mọi người. Suốt đoạn đường đi Giang Ái Kiếm vẫn luôn cười đùa tí tửng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nếu là người bình thường, chẳng ai làm được như thế. Người hắn giết không chỉ là nhị hoàng tử của hoàng thất, mà còn là huynh trưởng của hắn!

Giang Ái Kiếm thấy biểu tình nghiêm túc của Lục Châu, nụ cười trên mặt hắn dần dần biến mất. Hắn nhẹ giọng thở dài. “Người chết cũng đã chết rồi, không có gì đáng nói.”

“Như vậy… Lưu Hoán thật sự chính là kẻ đã ra lệnh hoả thiêu toàn bộ Cảnh Hoà cung?” Lục Châu hỏi.

“Chuyện này ngài cũng biết sao?”

“Kỳ Vương Tần Quân bây giờ là người của lão phu.” Lục Châu đáp.

Đúng nha, suýt nữa quên mất ông ta. Giang Ái Kiếm gật đầu rồi quay đầu nhìn về phía Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt.

“Thiên đạo có luân hồi, ai gây nghiệt tất có lúc trả. Kỳ thật có rất nhiều người đã từng khuyên ta nên buông bỏ cừu hận, tiếp tục sống tốt, rời xa triều đình và hoàng thất, làm một tên Kiếm Si tự do tự tại…”

“Nhưng mỗi khi đi ngủ, ta lại nhớ tới trận lửa lớn đêm đó, lửa đỏ rực thiêu đốt hai mắt ta, cả đêm không thể ngủ yên. Khi màn đêm buông xuống, bên tai ta luôn vang lên tiếng kêu cứu của bọn họ, mà ta thì chỉ có thể bất lực…”

Mọi người đều nhìn về phía Giang Ái Kiếm, kể cả Lục Châu.

Giang Ái Kiếm nói xong, lặng lẽ thở dài. “Rốt cuộc ta cũng đã trả được thù cho bọn họ…”

Sau đó hắn lại bắt đầu không đứng đắn. “Hầy, cũng may gặp được mọi người, chỉ cần mọi người thấy cảm động rồi sau này đối xử tốt với ta một chút là ta đã thoả mãn rồi.”

“. . .”

Phần trước còn khiến người ta cảm động, đến phần sau đã muốn đá cho hắn một cái.

Hắn không phải là người lãnh tình, chỉ là có chút việc xảy ra từ rất lâu… đã đến lúc nên buông bỏ.

Chiêu Nguyệt lườm hắn một cái rồi không thèm để ý đến nữa. Nàng bước lên trước, khom người nói với Lục Châu: “Sư phụ, đồ nhi có một chuyện cần báo cáo.”

“Nói đi.”

“Thái hậu, cũng chính là bà của đồ nhi, vốn thân thể không tốt, chuyện ở Thuận Thiên Uyển lại đả kích bà không ít khiến bà bệnh nặng một trận không dậy nổi.”

Chiêu Nguyệt quỳ xuống. “Lần này đồ nhi đã ở lại Thần Đô quá lâu, mong sư phụ thứ tội.”

Lục Châu xua tay. “Có hiếu tâm là tốt.”

“Đa tạ sư phụ.” Chiêu Nguyệt quay đầu nháy mắt với Giang Ái Kiếm.

Giang Ái Kiếm lúng túng gãi đầu, mặt dày nói:

“Lão tiền bối, thật không dám giấu diếm, bệnh của Thái hậu đã rất nặng, chỉ sợ là… không sống qua được mùa đông này.”

Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu ý bọn hắn.

“Hoàng cung là nơi cao thủ tụ tập, đám ngự y càng có y thuật cao siêu. Nếu ngươi muốn nhờ lão phu nhúng tay thì e là quá dư thừa.”

Chiêu Nguyệt nói: “Sư phụ, đó là vu thuật.”

“Vu thuật?” Điều này khiến Lục Châu khá bất ngờ.

Lục Châu nhớ lại sự tình ở Thuận Thiên Uyển ngày hôm đó, không có đại trận vu thuật, cũng không có cạm bẫy vu thuật… Làm sao Thái hậu lại trúng vu thuật được?

Giang Ái Kiếm giải thích: “Đây là hành vi của Ba Mã, thiên tài vu thuật Lâu Lan.”

“Ba Mã?” Lục Châu không có ấn tượng với cái tên này.

“Xin tiền bối nghe ta kể rõ… Thứ nhất, tên Ba Mã này chính là sư huynh của Mạc Ly, hai người bọn họ đều đến từ Lâu Lan. Thứ hai, Ba Mã từng giao thủ với ngài một lần, trên Liên Hoa đài luận đạo ngài từng làm toạ kỵ Ba Vu của hắn bị thương nặng. Thứ ba, trong cuộc chiến Thuận Thiên Uyển, Ba Mã vẫn luôn mai phục ở bên ngoài.”

“Ba Mã đã giao thủ với ngài mấy lần, Mạc Ly chết khiến hắn ghi hận lên đầu Ma Thiên Các. Hắn đã sử dụng vu thuật với Thái hậu thì sớm muộn gì cũng ra tay với Ma Thiên Các.”

Lục Châu vuốt râu suy nghĩ.

Giang Ái Kiếm lại nói: “Lão tiền bối, ta sẽ không để ngài ra tay mà không có lợi ích gì… Để đổi lại việc này, ta sẽ giúp lão tiền bối bắt lại phản đồ Tư Vô Nhai.”

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Giang Ái Kiếm với vẻ không tin tưởng. “Ngươi có nắm chắc sẽ bắt được Tư Vô Nhai không?”

“Không có.” Giang Ái Kiếm đáp.

Mọi người không còn lời gì để nói với hắn. Đã không nắm chắc còn đòi trao đổi cái rắm!

Lục Châu vuốt râu đứng dậy, ánh mắt khẽ đảo qua Chiêu Nguyệt và Giang Ái Kiếm: “Nếu muốn cầu cạnh bản toạ thì nên chủ động đến tận cửa.”

Không phân rõ trên dưới còn muốn cầu người khác giúp đỡ? Trên đời này nào có đạo lý như vậy.

Giang Ái Kiếm nghe vậy lập tức mừng rỡ, vội vàng khom người nói: “Đây là việc đương nhiên… có câu này của lão tiền bối ta đã an tâm rồi.”

Chiêu Nguyệt cũng vội nói: “Đồ nhi bái tạ sư phụ.”

Đúng lúc này, bên ngoài đại điện chợt truyền đến thanh âm ——

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Mọi người quay đầu nhìn lại. Chư Hồng Cộng vừa bước vào ngưỡng cửa đại điện đã quỳ xuống, vừa di chuyển vào trong vừa khấu đầu.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Cứ thế, Chư Hồng Cộng vừa quỳ vừa lạy đến tận giữa đại điện.

Minh Thế Nhân giơ tay phải lên che mắt. Được rồi, đệ thắng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom