-
Chương 366-370
Chương 366 Thỉnh giáo nhị sư huynh
Sáng hôm sau, Lục Châu mở mắt ra, hoàn toàn không cảm nhận được mới đó mà đã trôi qua cả đêm.
[Ting — lĩnh hội Tam Quyển Thiên Thư 200 lần, thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển (thượng).]
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Theo quy luật này thì cứ mỗi lần lĩnh hội Thiên thư được 100 lần sẽ được ban thưởng một phần Thiên Thư Khai Quyển.
Nhưng lần này Hệ thống khá keo kiệt, chỉ ban thưởng có mỗi một món.
Tính ra thì muốn lĩnh hội 100 lần cũng phải mất thời gian khá dài, đâu thể chỉ tuỳ tiện lật đến cuối là tính một lần.
Ầm ầm!
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng động huyên náo.
Lục Châu còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã có người đến bẩm báo ——
“Các chủ, hình như bát tiên sinh đã đột phá.”
“Đã biết.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng bước ra khỏi Đông Các nhưng trong lòng lại hơi nghẹn khuất.
Chẳng lẽ cứ mặc kệ bọn chúng thì mới nhanh đột phá sao? Chiêu Nguyệt quanh năm đều ở trên núi, sau khi đến Ma Thiên Các thì Lục Châu hắn lại chỉ điểm cho nàng không ít, thậm chí còn bài trừ hàn độc trong người nàng. Theo lý thuyết thì Chiêu Nguyệt có danh sư chỉ điểm phải đột phá nhanh hơn lão bát mới đúng chứ!
Cùng lúc đó, trong động diện bích.
Lão bát Chư Hồng Cộng hưng phấn ngắm nhìn pháp thân Bách Kiếp Động Minh do mình cực khổ ngưng kết ra. Tuy rằng vẫn chưa khai diệp, pháp thân lại còn thấp hơn bản thể của hắn, nhưng dù sao đây cũng là Bách Kiếp Động Minh nha…
“Đa tạ nhị sư huynh chỉ điểm!” Chư Hồng Cộng vái Ngu Thượng Nhung một cái thật sâu.
Ngu Thượng Nhung ngồi yên tĩnh trên băng ghế đá, tay trái đặt trên Trường Sinh Kiếm nằm trên bàn, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Thiên phú của đệ vốn không kém, tuy trước đây công pháp có thiếu hụt nhưng đã giúp đệ tồn trữ một lượng lớn nguyên khí, Bảo Thiền Y cũng có tác dụng rất lớn.”
“Nhị sư huynh nói rất đúng… Trong lòng ta, nhị sư huynh luôn là người mạnh nhất!” Chư Hồng Cộng lập tức vỗ mông ngựa.
Ngu Thượng Nhung liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Thật sao?”
Chư Hồng Cộng vội vàng đáp: “Mỗi câu lão bát ta nói đều là thật, xuất phát từ tận đáy lòng… Nhị sư huynh, huynh đừng trêu chọc ta nữa, dựa vào đầu óc của ta làm sao có thể lừa gạt được huynh…”
Ngay lúc Chư Hồng Cộng đang không ngừng vỗ mông ngựa thì ngoài động chợt vang lên tiếng nói ——
“Đoan Mộc Sinh bái kiến nhị sư huynh.” Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương trong tay, đứng bên ngoài động diện bích nói.
Đám người Lãnh La, Hoa Vô Đạo, Hoa Nguyệt Hành và Phan Ly Thiên sau khi nghe Phan Trọng nhiều chuyện kể lể sự tình, cũng tò mò kéo tới gần đó quan sát.
Đoạn Hành thân là khách nhân, chỉ dám đứng nhìn từ xa. Thiên tài kiếm đạo kinh thế hãi tục ở trước mặt mình, nếu nói không có chút tò mò nào thì chỉ là nguỵ biện.
Vì thế, mọi người đều nhìn thấy Đoan Mộc Sinh đến trước cửa động hành lễ.
“Tam sư đệ… đệ vẫn giống như trước.”
Ngu Thượng Nhung xuất hiện ở cửa động, đứng khoanh tay cất tiếng chào hỏi.
Đoan Mộc Sinh lại lần nữa chắp tay nói với Ngu Thượng Nhung: “Nghe Phan Trọng nói nhị sư huynh bị sư phụ bắt về nhốt trong động diện bích. Thân là sư đệ, ta sao có thể không đến bái kiến.”
Trong lời nói có giấu kim. Ngoài mặt thì cung kính hành lễ nhưng ai cũng nghe ra được hàm ý chế nhạo trong đó.
Phan Trọng đứng cách đó không xa, nghe thấy câu này lập tức lảo đảo…
Con mẹ nó ta biết sống sao? Ta có lòng tốt thông báo cho các vị biết, sao đến miệng tam tiên sinh lại biến thành mùi thuốc súng thế này?
Phan Ly Thiên nắm lấy cánh tay Phan Trọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sợ cái gì mà sợ?”
“Không sợ sao được… lão, lão Phan… Đây chính là… nhị tiên sinh đó!” Phan Trọng vô lực nói.
“Lão hủ biết.”
“Lão không sợ chút nào sao?”
“Sợ thì không có… chỉ là kính trọng cường giả thôi.”
“. . .”
Rõ ràng là sợ hãi mà ông cũng có thể nói thành đường hoàng như thế! Phan Trọng lườm Phan Ly Thiên một cái rồi không nói gì nữa.
Từ trước đến nay Phan Ly Thiên vào Nam ra Bắc, trải qua nhiều trận chiến sinh tử, thậm chí còn đi qua Hắc Mộc Sâm Lâm. Khoảng thời gian này Phan Trọng đã nghe Phan Ly Thiên nói khoác về quá khứ của hắn không ít lần…
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp lời Đoan Mộc Sinh: “Tam sư đệ đã mạnh hơn trước không ít.”
“Được sư phụ chỉ điểm, có chút thành công.”
“Mấy diệp rồi?”
“Chưa vượt qua tam diệp.”
“Chúc mừng đệ.”
Đoan Mộc Sinh nói: “Nghe Phan Trọng nói nhị sư huynh đã bị phong bế tu vi… sư đệ bất tài, muốn được luận bàn với nhị sư huynh một chút.”
Dạo gần đây Đoan Mộc Sinh rất chăm chỉ tu luyện theo lời sư phụ, nghiêm ngặt đứng dưới thác nước rèn luyện. Hắn không hề sử dụng nguyên khí, chỉ đang thiếu đối tượng tập luyện cùng.
Đám lão gia hoả Lão Niên Các thì không cách nào làm đối tượng luyện tập cho hắn được, khi không có nguyên khí thì bọn họ chỉ là mấy ông già vô lực.
Luyện tập nhiều mà không có đối thủ làm thí nghiệm thì trong lòng rất là ngứa ngáy. Vừa nghe thấy nhị sư huynh trở về, lại còn bị trói buộc tu vi, Đoan Mộc Sinh đã lập tức chạy tới.
Dù biết sẽ thua nhưng hắn vẫn muốn đến thử một chút.
Hoa Vô Đạo cảm thán nói: “Cái tính tình này của Đoan Mộc Sinh thật là… một lời khó nói hết.”
Hoa Nguyệt Hành thầm nói: “Hình như đã lâu rồi tam tiên sinh không đến tìm ngài luận bàn.”
“Khụ khụ…” Gương mặt già của Hoa Vô Đạo cứng đờ, bèn giả vờ ho khan mấy tiếng.
“Ngài bị làm sao thế?”
“Ta không sao.”
Ngu Thượng Nhung nhìn kỹ Đoan Mộc Sinh rồi ôn hoà nói: “Nghe lời khuyên của sư huynh, đệ bây giờ còn rất yếu.”
“Không thử thì làm sao biết yếu hay không?” Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương trong tay lên. “Ta sẽ không lợi dụng việc huynh bị trói buộc tu vi. Khi luận bàn ta không dùng tới nguyên khí.”
Lúc này Chư Hồng Cộng cũng bước ra khỏi động, liên tục xua tay: “Hai vị sư huynh, cần gì chứ!”
“Lão bát, đệ tránh ra.” Đoan Mộc Sinh không thèm nhìn tới Chư Hồng Cộng.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu thở dài. “Thôi được.”
Hắn cầm Trường Sinh Kiếm lên, rút kiếm ra khỏi vỏ. Tay trái cầm kiếm vẩy một cái về phía tầng bình chướng.
Soạt!
Bình chướng tách ra thành một lối đi. Ngu Thượng Nhung thản nhiên bước qua.
Thấy cảnh này, Phan Ly Thiên gật đầu tán thưởng: “Đúng là giống như lão hủ dự đoán.”
“Nghĩa là sao?”
“Khi độ phù hợp giữa chủ nhân và vũ khí đạt đến cấp hoàn mỹ thì có thể khống chế nhập vi… Nếu là người hiểu biết về trận pháp sẽ có thể dễ dàng tìm được lỗ hổng trên bình chướng, thoải mái ra vào.” Phan Ly Thiên đáp.
Điểm này Phan Ly Thiên đã từng nói cho Tiểu Diên Nhi biết.
Ngu Thượng Nhung bước ra khỏi động diện bích, đi thẳng đến trước mặt Đoan Mộc Sinh, chỉ đứng cách hắn có nửa thước.
Ngu Thượng Nhung cao hơn Đoan Mộc Sinh một chút, dáng người lại thon dài hơn, còn Đoan Mộc Sinh thì khôi ngô hơn.
Ngu Thượng Nhung chính là kẻ tài cao gan lớn. Dưới tình huống không có nguyên khí trong người nhưng hắn vẫn thản nhiên bước tới cách Đoan Mộc Sinh chỉ có nửa thước.
Quả nhiên ——
Đoan Mộc Sinh lùi về sau một bước.
“Nhị sư huynh, xin chỉ giáo.” Đoan Mộc Sinh chắp tay nói.
“Đồng môn luận bàn, không cần đa lễ.”
Ngu Thượng Nhung vân đạm phong khinh cắm Trường Sinh Kiếm xuống đất, bình tĩnh nhìn Đoan Mộc Sinh.
Chương 367 Kiếm đạo của Ngu Thượng Nhung
Tư thế này của Ngu Thượng Nhung khiến Đoan Mộc Sinh rất tức giận, không nói nhiều, lập tức nhấc Bá Vương Thương lên đâm thẳng tới.
Thương thuật và kiếm thuật đều có cùng nguồn gốc, trăm sông đổ về một biển, Thiên Nhất Quyết vốn là công pháp áp dụng được cho cả thương thuật và kiếm thuật.
Người có thể chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng cơ thể mà điều khiển Bá Vương Thương đến cảnh giới này như Đoan Mộc Sinh đúng là rất hiếm thấy.
Nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn đứng im bất động.
Vù!
Mũi thương mang theo hàn mang lao vọt đến trước mặt Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung khẽ nghiêng người, đưa tay lên…
Ngón trở và ngón giữa tay phải cứ thế kẹp lấy mũi thương!
Mọi người kinh hô một tiếng, như vậy mà cũng làm được?
Đoan Mộc Sinh đẩy mạnh mũi thương về phía trước, Ngu Thượng Nhung lách mình sang một bên, tung ra một chưởng.
Ầm!
Sắc mặt Đoan Mộc Sinh biến hoá, toàn thân lui ra sau. Ngu Thượng Nhung chậm rãi nói: “Lực lượng nhiều hơn kỹ xảo, kinh nghiệm thực chiến rất ít… Sư đệ, đệ còn yếu lắm.”
Đoan Mộc Sinh vốn là người tranh cường háo thắng, về mặt háo thắng thì hắn hơn xa cả Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Những lời này của Ngu Thượng Nhung đã hoàn toàn chọc giận Đoan Mộc Sinh. Hắn gầm lên một tiếng, hai tay cầm Bá Vương Thương, chân đạp đại địa lăng không vọt lên.
Bá Vương Thương bay múa trên không trung sinh long hoạt hổ, lăng lệ vô cùng. Ngu Thượng Nhung lại nhàn nhã bước từng bước, khi thì lui lại, khi thì tránh né.
Vù vù vù!
Mũi thương luôn phải dừng lại cách người Ngu Thượng Nhung nửa tấc, không cách nào chạm đến thân hắn.
Bá Vương Thương tạo thành thương ảnh đầy trời khiến mọi người không ngừng kinh hô. Chỉ dựa vào lực lượng mà có thể phát huy tốc độ Bá Vương Thương tới mức này, rõ ràng Đoan Mộc Sinh đã có tiến bộ rất lớn nhờ luyện tập dưới thác nước. Thấy thế mọi người liên tục tán thưởng.
Tốc độ của Bá Vương Thương càng lúc càng nhanh, xuất hiện từng đạo trọng ảnh. Hoa Vô Đạo gật đầu nói:
“Đây chính là chiêu Liệu Nguyên Bách Kích trong Thiên Nhất Quyết, một thương đánh ra có thể tạo thành trăm đạo thương ảnh, nếu sử dụng nguyên khí có thể xuyên thủng Tứ tự Lục Hợp Đạo Ấn của ta.”
“Vẫn là Hoa trưởng lão hiểu rõ nhất, thụ giáo.”
Lời này nghe cứ thấy cấn cấn chỗ nào.
Hoa trưởng lão sao có thể không hiểu rõ? Một chiêu Liệu Nguyên Bách Kích này Hoa Vô Đạo đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần. Có một khoảng thời gian dài mỗi khi đi ngủ hắn đều mơ thấy Bá Vương Thương đang đâm về phía hắn.
“Chiêu tiếp theo Liệu Nguyên Bách Kích chính là Điệp Lãng Thiên Trọng… xem ra đối thủ của Đoan Mộc Sinh đã khinh địch rồi.” Hoa Vô Đạo nói.
“Điệp Lãng Thiên Trọng?”
Vừa mới nói xong, trăm đạo thương ảnh của Bá Vương Thương đột nhiên chồng chất lên nhau đánh xuống.
Khi mọi người đều cho rằng Ngu Thượng Nhung sẽ thua thiệt vì khinh địch, Ngu Thượng Nhung chỉ khẽ mỉm cười, rút Trường Sinh Kiếm ra ——
Vù vù!
Kiếm ảnh đánh ra càng nhanh hơn và khoa trương hơn.
Phanh phanh phanh!
Hai vũ khí thiên giai va chạm, tia lửa bắn ra khắp nơi!
Mỗi một kiếm đều đánh trúng Bá Vương Thương! Vô cùng chuẩn xác, đạt đến cực hạn!
Ầm!
Một kiếm cuối cùng từ dưới đâm lên, chém thẳng vào mũi nhọn của Bá Vương Thương. Điệp Lãng Thiên Trọng còn chưa hoàn thành đã bị đánh bay ra ngoài.
Đoan Mộc Sinh lăng không lộn ra sau, khi rơi xuống còn chịu lực tác động phải liên tục lui ra mấy chục bước, lưng đâm vào vách đá khiến đá vụn rơi xuống không dứt.
Hai bên dừng tay lại.
Đây là chiêu thức mạnh nhất của Đoan Mộc Sinh, nhưng ở trước mặt Ngu Thượng Nhung lại chịu không nổi một kích.
Đoan Mộc Sinh khó lòng tiếp nhận nổi sự thật này!
Đám người đứng quan sát chung quanh đều trầm mặc không nói. Bọn họ đã bị một chiêu trông như rất đơn giản của Ngu Thượng Nhung làm cho chấn kinh, nhất là Phan Ly Thiên, Lãnh La và Hoa Vô Đạo.
Đoan Mộc Sinh không phục, tay nắm chặt Bá Vương Thương nhìn gương mặt lạnh nhạt của Ngu Thượng Nhung, lại định tiếp tục xông lên.
Nhưng Ngu Thượng Nhung đã cất tiếng: “Từ bỏ đi.” Sau đó tra kiếm vào vỏ. “Không có ý nghĩa đâu.”
“Tại sao lại không có ý nghĩa?” Đoan Mộc Sinh không hiểu. Nếu vừa gặp cường giả đã nhận thua thì sau này làm sao mà tiến bộ?
Ngu Thượng Nhung chỉ mỉm cười không giải thích, đưa mắt nhìn về phía đám người đang quan sát.
Ngụ ý là, Kim Đình Sơn lớn như vậy lại không có ai biết xử sự đúng mực? Đám người các ngươi mau đến khuyên can tên nhóc miệng còn hôi sữa này đi.
Hoa Vô Đạo bèn nói: “Đoan Mộc Sinh, đừng đánh nữa.”
“Ngay cả Hoa trưởng lão cũng cho rằng ta đánh không lại nhị sư huynh?” Đoan Mộc Sinh nhíu mày không vui hỏi.
Hoa Vô Đạo ho khan hai tiếng:
“Đến cấp độ như nhị tiên sinh, dù là kiếm thuật hay thương thuật cũng đều là thuật giết người, trải qua đủ loại rèn luyện một mất một còn… Ngươi chưa được gọt giũa thực nghiệm, dù có luyện dưới thác nước bao lâu đi nữa cũng không thể chiến thắng được nhị tiên sinh.”
Lãnh La gật đầu. “Đúng là như thế.”
Phan Ly Thiên cũng nói: “Lão hủ cũng nghĩ như vậy.”
Những người còn lại đều ngạc nhiên nhìn đám lão giả Lão Niên Các. Bình thường bọn họ đều gọi thẳng tên các đệ tử Ma Thiên Các, nay gặp Ngu Thượng Nhung lại gọi là “nhị tiên sinh”. Rõ ràng đối xử vô cùng khác biệt.
Đoan Mộc Sinh hừ lạnh một tiếng: “Chưa chắc!”
Hắn đột nhiên cưỡng ép nâng thương lên, công kích càng mãnh liệt hơn, thế như dời non lấp biển.
Mọi người lên tiếng kinh hô, không ngờ hắn lại đột nhiên công kích.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười, thân mình liên tục nghiêng đi tránh né. “Quá chậm.”
Thương ảnh đánh tới như mưa, càng ngày càng dày đặc khiến người ta hoa cả mắt.
Vù vù vù…
Bá Vương Thương đâm tới như mũi tên xé gió, Ngu Thượng Nhung thủ thế không lui mà còn tiến về phía trước.
Đoan Mộc Sinh không thể không lui lại, nếu không Bá Vương Thương dài như vậy sẽ không thể phát huy uy lực.
Hắn chưa kịp lui thì Ngu Thượng Nhung lại lần nữa tiến lên, tốc độ càng nhanh hơn hẳn.
Vù!
Trường thương xoay một đường một trăm tám mươi độ về phía trước, cánh tay vung mạnh.
“Không tệ. Đáng tiếc quá chậm.”
Ngu Thượng Nhung đã đứng sát bên người Đoan Mộc Sinh.
Mọi người đều lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài. Đây chính là chênh lệch giữa hai người. Chênh lệch lớn như trời với đất.
Ngay khi mọi người đều cho rằng Đoan Mộc Sinh tất sẽ bại…
Đoan Mộc Sinh đột nhiên bộc phát nguyên khí phóng xạ ra bốn phía!
Ầm!
Tu vi Ngu Thượng Nhung vốn đang bị trói buộc, lập tức toàn thân bị đẩy bay ra xa!
Ngu Thượng Nhung sử dụng kỹ xảo, toàn thân tiêu sái thẳng tắp lui lại rồi chậm rãi hạ xuống, trông chẳng hề chật vật chút nào. Tuy ngoài mặt bình tĩnh như vậy nhưng khí huyết trong người hắn đã cuồn cuộn.
[Ting — trừng trị Ngu Thượng Nhung, ban thưởng 300 điểm công đức.]
Toàn trường lặng ngắt như tờ. Rõ ràng Đoan Mộc Sinh đã phá hỏng quy tắc. Hắn sử dụng nguyên khí.
Sau khi bộc phát nguyên khí, Đoan Mộc Sinh lập tức uể oải, hoàn toàn mất đi ý định tiếp tục chiến đấu.
Hắn hổ thẹn đến mức muốn chui xuống đất.
Dưới tình huống sử dụng nguyên khí, Đoan Mộc Sinh vẫn không thể đánh bại Ngu Thượng Nhung, chỉ bức hắn lui về sau.
Đoan Mộc Sinh còn lời gì để nói nữa chứ?
Kẻ yếu chỉ biết kiếm cớ.
Bầu không khí trở nên xấu hổ. Mọi người đều không biết nên xử lý thế nào.
Chương 368 Đôi khi sự kiêu ngạo sẽ hại ngươi
Trầm mặc một lát, Đoan Mộc Sinh mới đi đến trước mặt Ngu Thượng Nhung, cung kính thở dài: “Nhị sư huynh, là ta vô lễ…”
“Việc nhỏ.” Ngu Thượng Nhung không để bụng nói.
Đám người xung quanh cũng rất bất đắc dĩ. Ngay cả Đoan Mộc Sinh cũng không thể thắng được thì những người khác lại càng khỏi phải nói.
Đúng lúc này, từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng trách cứ ——
“Đây chính là thứ mà ngươi gọi là kiếm đạo?”
Đám người lập tức tách ra hai bên nhường đường, đồng thời khom người.
“Các chủ.”
“Lão tiền bối.”
Lục Châu chắp tay sau lưng đi tới, trực tiếp đến trước mặt hai người.
Sắc mặt Đoan Mộc Sinh đại biến, lập tức quỳ xuống: “Sư phụ, đồ nhi biết sai! Đồ nhi chỉ định luận bàn với nhị sư huynh một chút.”
Vẻ mặt Ngu Thượng Nhung ngạo nghễ, không nói một lời.
Trong động diện bích, Chư Hồng Cộng cũng quỳ xuống hành lễ:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ! Đồ nhi may mắn được sư phụ chỉ điểm đạt tới Nguyên Thần cảnh, đã thành công cô động pháp thân Bách Kiếp Động Minh!”
Lục Châu nhìn sang Chư Hồng Cộng, trong lòng có hơi bất ngờ. Trong vòng ba tháng, Chư Hồng Cộng không chỉ bài trừ năng lượng xao động trong cơ thể mà còn thành công bước vào Nguyên Thần cảnh.
Lục Châu tiện tay vung lên, bình chướng bên ngoài động biến mất. Ngụ ý là Chư Hồng Cộng đã có thể rời khỏi động diện bích.
Chư Hồng Cộng mừng rỡ vô cùng, vội dập đầu: “Đa tạ sư phụ! Sư phụ khoan dung độ lượng, thần uy cái thế, vạn thọ vô cương!”
Lời nịnh nọt này quá sức chói tai, khiến người nghe tê cả da đầu, ê ẩm cả răng. Mặt phải dày tới mức nào mới nói ra được lời này?
Lục Châu thấy độ trung thành của Chư Hồng Cộng đang tăng lên, hài lòng gật đầu.
Chư Hồng Cộng rời khỏi động diện bích, đến đứng chung với đám người đang quan sát.
Ánh mắt Lục Châu nhìn sang Ngu Thượng Nhung ——
Tính danh: Ngu Thượng Nhung
Thân phận: Quân Tử Quốc (Nhân tộc)
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh (bị trói buộc)
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Thượng Nhung, Lục Châu cũng đã thấy những tin tức này.
Ngu Thượng Nhung bị Lục Châu nhìn chằm chằm, đành cúi đầu nói: “Sư phụ.”
Lục Châu đối mặt Ngu Thượng Nhung, làm ra một động tác kinh người. Hắn chắp tay nói với Ngu Thượng Nhung: “Lão phu không dám nhận.”
Ngu Thượng Nhung giật nảy mình.
Hắn chưa bao giờ thấy sư phụ mình cúi đầu như thế. Bao nhiêu năm nay sư phụ vẫn luôn cao cao tại thương, bễ nghễ chúng sinh, sao có thể nói ra lời này?
Ngu Thượng Nhung lập tức quỳ xuống, hai bàn tay co lại thành nắm đấm đặt trên mặt đất, khẽ cúi đầu.
Để sư phụ hành lễ với mình, dù Ngu Thượng Nhung có kiêu ngạo cỡ nào cũng không chịu đựng nổi.
Lục Châu đứng yên tại chỗ nhìn Ngu Thượng Nhung đang quỳ dưới đất, vuốt râu nói: “Đôi khi sự kiêu ngạo sẽ hại ngươi.”
“Kiếm vốn nên lãnh ngạo như thế.” Ngu Thượng Nhung nhìn mặt đất nói.
“Quá mức tự tin sẽ biến thành tự phụ… Tự phụ che đi đôi mắt ngươi. Ngươi thật sự cho rằng kiếm thuật của mình là vô địch thiên hạ?” Lục Châu thản nhiên nói.
“Không dám.” Ngu Thượng Nhung hạ giọng.
“Không. Ngươi dám.” Lục Châu cao giọng nói.
Tất cả mọi người xung quanh đều kinh hồn táng đảm, đến thở mạnh cũng không dám. Trong lòng ai nấy đều tò mò, đương thời đệ nhất đại ma đầu sẽ dạy dỗ nghiệt đồ như thế nào đây?
“Đồ nhi không dám.” Ngu Thượng Nhung lại lần nữa hạ giọng.
“Đứng lên.”
Ngu Thượng Nhung giật mình. Với tác phong làm việc trước đây của sư phụ, lẽ ra hắn đã bị trừng trị ngay lập tức rồi, sao người lại thay đổi phong cách?
Hắn chợt nhớ tới lời thất sư đệ nói, trong lòng tràn ngập nghi vấn, bèn chậm rãi đứng dậy.
Lục Châu nói: “Đưa kiếm tới.”
Lục Châu không muốn dùng Vị Danh Kiếm. Đám người đưa mắt nhìn nhau, trong số họ chỉ có Chu Kỷ Phong là cao thủ dùng kiếm.
Nếu đến một chút thường thức cũng không có thì đã phí công hắn lăn lộn ở Ma Thiên Các bấy lâu. Chu Kỷ Phong lập tức rút kiếm ra dâng lên cho Lục Châu.
Lục Châu cầm lấy thanh kiếm, lưỡi kiếm phản quang dưới ánh nắng toả ra quang mang chói lọi.
“Ngươi đã gọi bản toạ là sư phụ, vậy bản toạ sẽ dùng thân phận sư phụ xem thử ngươi đã tiến bộ đến đâu.”
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu kinh ngạc, không dám lấy Trường Sinh Kiếm ra.
Lục Châu thấy hắn không động bèn quát một tiếng đâm tới, không sử dụng nguyên khí nhưng kiếm thế vẫn linh động uyển chuyển như du long.
Chất liệu thanh kiếm không đủ tốt nên khi sử dụng tạo ra hiện tượng lay động, nhưng chính cảm giác lay động này đã khiến kiếm thế càng trở nên phức tạp.
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung trở nên ngưng trọng… Hắn có thể khinh thường bất luận kẻ nào, chỉ duy có sư phụ là hắn không bao giờ dám khinh địch.
Kiếm chiêu vừa đâm tới, Ngu Thượng Nhung lập tức nhận ra đây chính là chiêu thức trong Quy Nguyên Kiếm Quyết.
Cũng là loại kiếm thuật mà Ngu Thượng Nhung am hiểu nhất.
Hắn cấp tốc lui lại, rút Trường Sinh Kiếm ra đâm tới. Vũ khí bình thường mà dám va chạm với vũ khí thiên giai thì chỉ có một kết quả…
Vù!
Thế nhưng kiếm trong tay Lục Châu lại không ngừng lay động, đột nhiên tránh thoát Trường Sinh Kiếm với góc độ quỷ dị rồi văng ra khỏi tay Lục Châu.
“Lên!”
Thanh kiếm bị ném về phía trước, “ầm” một tiếng ghim vào vách tường sau lưng Ngu Thượng Nhung, cách cổ hắn chưa đến nửa tấc.
Hoa Vô Đạo tán thưởng gật đầu: “Xét về kinh nghiệm, Các chủ hoàn toàn áp đảo. Xét về kỹ xảo, Các chủ cũng mạnh hơn hẳn. Nhị tiên sinh quá mức ỷ lại vào Trường Sinh Kiếm, muốn chém đứt thanh kiếm kia. Đáng tiếc hắn sai rồi…”
Lãnh La cũng nói: “Không chỉ có thế, trong chiến đấu cần phải phá vỡ những quy tắc thông thường. Kiếm không chỉ là kiếm, vào lúc thích hợp cũng có thể biến thành đao, thành ám khí.”
Lục Châu ném kiếm đi chính là đang dùng nó như ám khí.
Vấn đề là… hầu hết các tu hành giả đều dùng nguyên khí để điều khiển vũ khí, thế nên tình huống trước mắt này chưa từng xảy ra.
Kinh nghiệm chiến đấu của Ngu Thượng Nhung rất phong phú, thậm chí có rất nhiều kinh nghiệm đối kháng sinh tử, nhưng kiểu đánh này hắn chưa từng trải nghiệm qua.
Thua cũng không có gì lạ.
Lục Châu vừa tung một chiêu đã chiến thắng, bèn chắp tay nói: “Đây chính là kiếm đạo của ngươi?”
Ngu Thượng Nhung nói không nên lời. Hắn vốn cảm thấy một kiếm vừa rồi của sư phụ tràn đầy sơ hở, hắn có hàng trăm hàng ngàn phương pháp để phá giải… thế nhưng lại lựa chọn phương pháp ngu xuẩn nhất.
Hắn biết mình sẽ thất bại, nhưng lại không ngờ mình bại đơn giản như vậy.
Sư phụ tuổi tác đã cao, lại dùng một thanh vũ khí hết sức bình thường để chiến thắng Ngu Thượng Nhung hắn dùng Trường Sinh Kiếm…
Đây đâu chỉ là cao hơn một bậc.
Chư Hồng Cộng hưng phấn thốt lên: “Sư phụ thần uy cái thế, kiếm thuật đệ nhất thiên… hạ…”
Lời còn chưa nói hết, Chư Hồng Cộng đã thấy mọi người chung quanh nhìn mình bằng ánh mắt như đang nhìn một tên đần.
Ngu Thượng Nhung chắp tay nói: “Sư phụ dạy phải.”
[Ting — dạy dỗ Ngu Thượng Nhung, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
Rõ ràng mức ban thưởng cao hơn những tên đồ đệ khác nhiều.
Chuyện này không trách được Lục Châu. Ngu Thượng Nhung thật sự là quá kiêu ngạo…
Lục Châu nhìn Trường Sinh Kiếm trong tay hắn, chợt hỏi: “Ngươi vào bát diệp từ bao giờ?”
“Không nhớ rõ lắm…” Ngu Thượng Nhung nghĩ một chút rồi lại bổ sung. “Chắc đã hơn trăm năm.”
Chương 369 Vì sao ngươi không lên cửu diệp?
Đám người vây xem lập tức kinh hô một trận. Ngu Thượng Nhung trông trẻ như vậy mà…
Chuyện này sao có thể không khiến cho người ta ghen tị! Quay đầu lại nhìn đám Lão Niên Các xem. Hầy… người so với người, đúng là tức chết.
Người xấu hổ nhất là Hoa Vô Đạo, xét về tướng mạo thì trông hắn còn già hơn cả Lãnh La và Phan Ly Thiên, nhưng hắn lại chỉ mới thất diệp, muốn bước chân vào cảnh giới bát diệp thì không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào.
Thế nhân đều nói chín đệ tử Ma Thiên Các đều có thiên phú kinh người, sự thật đúng là như vậy! Bọn họ không khỏi nhớ tới cửu đệ tử Tiểu Diên Nhi tính tình tinh quái kia…
Nàng chỉ mới nhập môn chưa đến sáu năm mà đã bước vào Nguyên Thần cảnh. Với tốc độ tu luyện như vậy thì chẳng bao lâu sau sẽ nghiền ép cả đám sư huynh sư tỷ mà trở thành người mạnh nhất.
Lục Châu vuốt râu nhìn Ngu Thượng Nhung: “Vì sao ngươi không lên cửu diệp?”
Vấn đề này hắn đã nghĩ kỹ mới hỏi, với thiên phú của Ngu Thượng Nhung thì trong trăm năm qua hẳn đã có thể đột phá cửu diệp.
Ngu Thượng Nhung đáp: “Ta muốn sống.”
Lục Châu nhớ tới chuyện của Cung Nguyên Đô, thầm nghĩ, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đều là cường giả bát diệp, có lẽ bọn hắn đều đã từng thử công phá lên cửu diệp.
Tịnh Ngôn của Vân Chiếu Am đã chết chính là một ví dụ điển hình của việc công phá cửu diệp thất bại.
“Cửu diệp hấp thu thọ mệnh… Ngươi và Vu Chính Hải đều đang cố gắng áp chế tu vi?” Lục Châu nhìn chằm chằm Ngu Thượng Nhung không chớp mắt.
Ngu Thượng Nhung nghe vậy bèn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Trên đời này không có người nào vượt qua được đại nạn thọ mệnh. Cửu diệp chẳng qua chỉ là một cấp độ hạn định tu vi của tu hành giả. Bất kỳ kẻ nào có ý định tiến vào cấm khu đều sẽ phải chôn vùi mạng sống. Từ ngày đầu tiên nhập môn đồ nhi đã biết rõ đạo lý này… Sư phụ, sao người cứ phải cố chấp như vậy?”
Đám người cả kinh.
Chỉ có mình Lục Châu biết rõ tu vi hiện tại của hắn là Thần Đình cảnh Hoá đạo. Nhưng trong mắt tất cả mọi người thì Lục Châu là cao thủ Nguyên Thần cảnh bát diệp kim liên cảnh giới đại viên mãn.
Lão nhân gia người muốn tìm kiếm phương pháp đột phá cửu diệp cũng là chuyện rất bình thường!
Cho nên lời nói này của Ngu Thượng Nhung chẳng khác nào đang khuyến cáo sư phụ đừng làm chuyện vô vị, đừng đối nghịch với chân lý.
Lục Châu nhướng mày: “Lão phu làm việc còn cần ngươi chỉ dạy hay sao?”
“Đồ nhi không dám!” Ngu Thượng Nhung lại tự xưng là đồ nhi.
“Người đâu.” Lục Châu gọi.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đồng thời bước lên phía trước.
Lục Châu ra lệnh: “Mang Trường Sinh Kiếm đi!”
Phan Trọng: “. . .”
Chu Kỷ Phong: “. . .”
Trong số những người đứng đây thì chỉ có hai người bọn họ là địa vị không cao, lại là người trẻ tuổi nên thường xuyên phải làm mấy việc lặt vặt.
Nhưng mà, bảo bọn họ đi đắc tội Ngu Thượng Nhung thì… chẳng khác nào là đang muốn lấy mạng bọn họ.
Trong lòng hai người khóc không thành tiếng, nhưng cũng chỉ thoáng do dự một chút mà thôi. Bọn họ vẫn biết phân biệt lớn nhỏ!
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đưa mắt nhìn nhau như để cổ vũ sĩ khí rồi bước tới trước mặt Ngu Thượng Nhung.
“Nhị tiên sinh, thật xin lỗi.”
Đối với một tu hành giả truy cầu kiếm đạo đến cực hạn thì kiếm chẳng khác gì tính mệnh, Ngu Thượng Nhung sao có thể nguyện ý giao ra.
“Sư phụ, kiếm còn người còn!” Ngu Thượng Nhung lại lần nữa quỳ xuống, tay nắm chặt Trường Sinh Kiếm đặt dưới mặt đất.
Đám người không khỏi bất đắc dĩ. Không ngờ người cao ngạo như nhị tiên sinh lại sẽ vì một thanh kiếm mà hạ thấp tư thái đến thế. Nhưng nghĩ lại, người hắn đang quỳ lạy là ân sư của mình, cho dù trước kia đã xảy ra chuyện gì, Lục Châu vẫn có tư cách nhận một lạy của hắn.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong không dám miễn cưỡng bước lên ép buộc, chỉ đành khó xử nhìn Ngu Thượng Nhung.
Hai người đưa mắt nhìn nhau không biết nên làm thế nào. Bọn họ chỉ có thể im lặng nhìn về phía Lục Châu, đợi mệnh lệnh của hắn.
Kiếm đúng là rất quan trọng, nhưng Ngu Thượng Nhung cũng đâu cần phải phản ứng lớn như vậy?
Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung đang quỳ dưới đất, khẽ nói: “Ngươi quá ỷ lại và Trường Sinh Kiếm khiến cho kiếm đạo của ngươi trì trệ không tiến bộ.”
Ngu Thượng Nhung cúi thấp đầu đáp:
“Kiếm đạo của đồ nhi có hạn, không phải vì vũ khí, mà là vì kim liên! Sư phụ… kiếm còn người còn!”
Có thể nghe ra được tâm tình Ngu Thượng Nhung lúc này cực kỳ ba động.
“Bản toạ cho ngươi một cơ hội. Nếu đánh thắng bản toạ, ngươi sẽ được giữ lại kiếm.” Lục Châu nói.
Mọi người nghe vậy đều âm thầm lắc đầu. Làm sao mà thắng được? Khoảng cách về thực lực giữa hai người xa như thế, điều kiện này chẳng khác nào là đang cự tuyệt Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung nhìn Trường Sinh Kiếm… Tâm tình hắn lúc này chẳng khác gì Đoan Mộc Sinh lúc nãy, biết rõ sẽ thất bại nhưng không thể không thử một lần.
Ngu Thượng Nhung cầm Trường Sinh Kiếm lên, dậm chân vọt tới trước. Hắn dùng chiêu thức đơn giản nhất, lưu loát nhất để tấn công.
Không có nguyên khí kiếm đạo, hoàn toàn chỉ so đấu kiếm thuật và kỹ xảo.
Lục Châu dùng một tay chưởng lên thân kiếm. Kiếm đâm tới, lại ăn một chưởng.
Đâm, móc, thọc, bổ, chém,… tất cả các chiêu thức có thể sử dụng Ngu Thượng Nhung đều thi triển ra hết, kiếm đạo của hắn phát huy vô cùng tinh tế chói mắt.
Chỉ dựa vào lực lượng thân thể, Ngu Thượng Nhung vẫn tạo ra từng trận phong ba, thổi tung vạt áo hắn trông rất tiêu sái phiêu dật.
Từng chữ trong công pháp Quy Nguyên Kiếm Quyết từ nhập môn đến tận cùng đều hiện rõ ràng trong đầu hắn.
Từ lúc ban đầu, kiếm như ảnh. Đến trung kỳ, kiếm như gió. Cuối cùng, kiếm như cuồng phong vũ bão.
Lục Châu ung dung không vội, bàn tay không ngừng chưởng tới. Ký ức tu hành ngàn năm của Cơ Thiên Đạo phảng phất như chính Lục Châu hắn tự mình trải qua hết thảy.
Quy Nguyên Kiếm Quyết là công pháp Lục Châu truyền cho Ngu Thượng Nhung. Xét về độ thấu hiểu, Lục Châu không thể nào kém Ngu Thượng Nhung được.
Hơn nữa Lục Châu còn tu luyện đủ loại công pháp thượng thừa của bách gia, hiểu được lợi và hại trong từng chiêu thức. Tuy tuổi đã cao nhưng không hề ảnh hưởng đến độ nhanh nhẹn của hắn.
Ngu Thượng Nhung nhanh, Lục Châu cũng nhanh.
Ngu Thượng Nhung chậm, Lục Châu cũng chậm.
Mỗi một kiếm thế đâm tới đều bị chưởng pháp vừa vặn hoá giải.
Mọi người thấy vậy không khỏi lắc đầu thở dài.
“Các chủ hiểu quá rõ về Quy Nguyên Kiếm Quyết, mỗi một chiêu một thức của nhị tiên sinh đều nằm trong dự đoán của Các chủ.”
Đám người gật đầu phụ hoạ.
Lục Châu lĩnh ngộ Quy Nguyên Kiếm Quyết không hề kém cạnh Ngu Thượng Nhung. Tuy là Lục Châu không hề phản kích nhưng lại có thể hoá giải toàn bộ công kích của Ngu Thượng Nhung, rõ ràng Lục Châu cao tay hơn một bậc.
“Hầy… từ giây phút khi nhị tiên sinh xuất thủ, hắn đã thua.” Hoa Vô Đạo nói. “Kỹ xảo của hắn vốn không bằng Các chủ, mà khí thế, lòng tin và tâm tính cũng bị xao động, mất đi nhuệ khí.”
Ầm!
Lần này Lục Châu xuống tay độc ác, bàn tay dùng lực tung ra một chưởng đánh mạnh lên thân Trường Sinh Kiếm.
Tay Ngu Thượng Nhung bị chấn động mạnh, kiếm rời tay rơi xuống đất tạo thành âm thanh loảng xoảng.
Cuộc chiến kết thúc.
Chương 370 Vô kiếm thắng hữu kiếm
Lục Châu thu tay lại, chắp sau lưng, hờ hững nhìn Trường Sinh Kiếm dưới mặt đất.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Tuy đây chỉ là một cuộc chiến không sử dụng nguyên khí nhưng xét về mặt kỹ xảo thì Lục Châu đã toàn thắng.
Cho dù cả hai dùng tới nguyên khí, liều mạng đánh nhau như trên chiến trường thì Ngu Thượng Nhung cũng không có phần thắng.
Đến tu vi của ngươi mà Các chủ còn có thể trói buộc thì ngươi còn thủ đoạn gì đáng khoe khoang nữa?
Ngạo khí của Ngu Thượng Nhung hoàn toàn bị nghiền nát.
“Sư phụ, chiêu Nhập Tam Hồn của người… vẫn còn nương tay?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Ngươi còn cách kiếm đạo đại thừa rất xa.” Lục Châu vuốt râu nói. “Vu Chính Hải cũng thế.”
Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Thắng làm vua thua làm giặc, hắn không còn gì để nói. Người thắng thì nói gì cũng đúng.
Lục Châu nhìn mặt Ngu Thượng Nhung, thấy hắn tuy không nói chuyện nhưng trên mặt có vẻ chưa phục, bèn vuốt râu nói:
“Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn, tam hồn gồm thai quang, sảng linh và u tinh. Thai quang ký thác vào lực lượng thân thể, sảng linh ký thác vào linh hồn ý chí, u tinh ký thác vào đạo vô cực bất sinh bất diệt. Hồn là âm, phách là dương.”
Lục Châu nói tới đây, Ngu Thượng Nhung đã đáp trả: “Đồ nhi vẫn thuộc nằm lòng.”
Hắn là kẻ kiêu ngạo, những gì đã học qua vẫn luôn nhớ kỹ. Dù sao thì hắn vẫn có vốn liếng để kiêu ngạo, thế gian này người có kiếm đạo cao như hắn cũng chẳng được mấy người.
“Nếu ngươi đã không phục, lão phu sẽ dạy cho ngươi biết cái gì mới gọi là kiếm đạo chân chính.”
Lục Châu nhớ lại những thứ mình từng được học trước khi xuyên không, ký ức đó trong lúc bất tri bất giác lại dung hợp với ký ức lịch duyệt ngàn năm của Cơ Thiên Đạo, khiến hắn có rất nhiều kiến giải mới lạ trong việc tu hành.
Ngu Thượng Nhung quá kiêu ngạo, nếu không ép sự kiêu ngạo của hắn xuống thì sau này rất khó dạy bảo.
Trầm ngâm một lát, Lục Châu vuốt râu thong dong nói:
“Cảnh giới tối cao của kiếm đạo chính là vô kiếm thắng hữu kiếm.”
Vô kiếm thắng hữu kiếm?
Đừng nói là Ngu Thượng Nhung, ngay cả đám trưởng lão đứng xung quanh cũng không tài nào hiểu nổi.
Nhưng Đoan Mộc Sinh thì khác. Lúc trước khi bình chướng vỡ vụn, sư phụ từng lăng không trên Ma Thiên Các chỉ điểm cho hắn, thi triển ra Thiên Quyến Hữu Khuyết mà không dùng tới kiếm hay thương. Lúc đó hắn có một chút lĩnh ngộ nhưng chưa hoàn toàn hiểu rõ.
Thế nên so với những người khác, Đoan Mộc Sinh càng nghiêm túc lắng nghe.
Ba vị trưởng lão cũng vô cùng hào hứng muốn nghe thử lý giải của Các chủ. Những người còn lại thì không dám thở mạnh, ai nấy đều hy vọng có thể lĩnh ngộ được một chút.
Lục Châu tiếp tục nói:
“Kiếm chia thành tam đẳng. Nhất đẳng là Thứ Nhân Kiếm, là kiếm mà người người đều có thể sử dụng, từ người buôn bán nhỏ cho tới thiên tử vương công quý tộc, đây là loại kiếm vũ phu và rất rêu rao.”
“Nhị đẳng là Chư Thánh Kiếm, dùng võ lực làm lưỡi kiếm, dùng tài năng làm thân kiếm, lấy kiếm đạo để tranh phong.”
“Tam đẳng là Thiên Tử Kiếm, lấy bách tính làm lưỡi kiếm, lấy non sông làm thân kiếm, tạo ra ngũ hành, dẫn xuất âm dương, điều hoà xuân hạ thu đông, độc nhất vô nhị, thiên hạ thần phục.”
“Đối với đao hay thương cũng thế…”
Nói đến đây, toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có mỗi âm thanh của Lục Châu vang vọng từng chữ rơi vào tai mọi người.
“Đây là kiến giải của Đạo môn. Mà ngươi, lấy kiếm đạo để tranh phong, cao lắm cũng chỉ là nhị đẳng.”
Ánh mắt Ngu Thượng Nhung cực kỳ phức tạp. Nói theo lời Lục Châu thì đại sư huynh Vu Chính Hải muốn giành lấy thiên hạ, khiến thiên hạ thần phục thì đao của hắn là tam đẳng sao?
Thấy biến hoá trên mặt Ngu Thượng Nhung, Lục Châu hiểu được suy nghĩ của hắn bèn nói:
“Vu Chính Hải muốn có được non sông bách tính, thiên hạ thần phục. Nhưng mà… hắn còn chưa có bản sự này, cao nhất cũng chỉ là nhị đẳng.”
Ngu Thượng Nhung nổi lên lòng hiếu kỳ, bèn hỏi: “Vậy người nào mới là tam đẳng?”
Lục Châu vuốt râu nói: “Thiên tài kiếm đạo Bắc Đô Cung Nguyên Đô, có thể được xem là Thiên Tử Kiếm… Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua, cũng là Thiên Tử Kiếm.”
Đám trưởng lão trong Lão Niên Các nghe vậy đều biến sắc.
Kiếm đạo của Cung Nguyên Đô bọn họ đều được tận mắt nhìn thấy, đúng là rất kinh diễm quyết tuyệt. Xét về kiếm đạo, hắn quả thật là cao thủ nhất đẳng.
Chỉ là… nếu thật sự để Cung Nguyên Đô quyết đấu với Ngu Thượng Nhung, bọn họ không cho rằng Cung Nguyên Đô có thể chiến thắng.
Tại sao Các chủ lại cho rằng Cung Nguyên Đô là tam đẳng kiếm đạo?
Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua dùng kiếm để giúp đỡ thiên hạ bách tính, đúng là có thể được xưng Thiên Tử Kiếm.
Nhưng mà hai người này đều đã chết cả rồi. Lấy người chết ra để so sánh với hiện tại thì hơi quá hà khắc. Thời xưa đã từng xuất hiện biết bao anh hùng hào kiệt, người đương thời sao dám vọng tưởng vượt qua bọn họ?
Không đợi Ngu Thượng Nhung mở miệng hỏi, Hoa Vô Đạo đã không nhịn được mà chắp tay nói:
“Các chủ, nếu vậy đương kim Vĩnh Thanh hoàng đế có phải cũng được xem là Thiên Tử Kiếm?”
Lục Châu vuốt râu lắc đầu. “Không phải.”
“Xin Các chủ giải thích giúp ta.” Hoa Vô Đạo khom người nói.
“Vĩnh Thọ là hoàng đế khai quốc, lập ra thiên hạ Đại Viêm. Vĩnh Thanh chỉ là kẻ kế thừa ngôi vị, không xứng được gọi là Thiên Tử Kiếm.”
“Thụ giáo.” Hoa Vô Đạo chắp tay lui lại.
Lãnh La cũng lên tiếng: “Cung Nguyên Đô xuất thân Bắc Đô nhưng lại là tán tu, không hề khai quốc hay có công với bách tính. Trong một trăm năm trước khi mất lại giam mình trong một chiếc quan tài, tại sao hắn lại được xem là Thiên Tử Kiếm?”
Vấn đề này đã nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người, ai nấy đều nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu vân đạm phong khinh vuốt râu đáp: “Cùng trời tranh mệnh, cùng đất tranh phong, không ngại sinh tử.”
Ánh mắt Lục Châu lạnh nhạt đảo qua đám người.
Cho đến nay tại sao vẫn không có ai thành công bước vào cửu diệp? Nếu đại thành, đương nhiên là mở ra một chân trời mới, được xưng tụng là Thiên Tử Kiếm.
Nhưng trên con đường đó đâu chỉ có mình Cung Nguyên Đô ngã xuống? Qua vạn năm, biết bao tu hành giả vĩ đại đều phải bỏ dở con đường tu đạo vì muốn bước vào cửu diệp.
Phan Ly Thiên hỏi: “Người tranh mệnh với thiên địa nhiều không sao kể xiết, chẳng lẽ bọn họ đều là Thiên Tử Kiếm?”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, không hề phủ nhận.
Đám người giật mình, sau đó đều sững sờ giác ngộ. Ngu Thượng Nhung cũng cúi thấp đầu.
Kiếm đạo mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, thế mà trong mắt sư phụ đến tam đẳng cũng không đạt tới.
Thế nhưng Ngu Thượng Nhung lại không cách nào phản bác. Sư phụ nói rất đúng. Suy cho cùng thì kiếm của hắn cũng chỉ là lấy kiếm đạo tranh phong, là một loại vũ phu mà thôi.
Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung. Thanh niên rốt cuộc cũng chỉ là thanh niên. Nếu không nắm được thóp của ngươi thì lão phu sống ngàn năm thật là uổng phí.
Lục Châu tiếp tục nói: “Đạo môn hay Nho môn cũng vậy, đều không phải là cảnh giới tối cao.”
Mọi người lại ngẩng đầu nhìn Lục Châu đầy nghi hoặc.
Đã phân thành tam đẳng, vậy mà trong mắt Các chủ vẫn chưa được xem là cao nhất?
Sáng hôm sau, Lục Châu mở mắt ra, hoàn toàn không cảm nhận được mới đó mà đã trôi qua cả đêm.
[Ting — lĩnh hội Tam Quyển Thiên Thư 200 lần, thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển (thượng).]
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Theo quy luật này thì cứ mỗi lần lĩnh hội Thiên thư được 100 lần sẽ được ban thưởng một phần Thiên Thư Khai Quyển.
Nhưng lần này Hệ thống khá keo kiệt, chỉ ban thưởng có mỗi một món.
Tính ra thì muốn lĩnh hội 100 lần cũng phải mất thời gian khá dài, đâu thể chỉ tuỳ tiện lật đến cuối là tính một lần.
Ầm ầm!
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng động huyên náo.
Lục Châu còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã có người đến bẩm báo ——
“Các chủ, hình như bát tiên sinh đã đột phá.”
“Đã biết.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng bước ra khỏi Đông Các nhưng trong lòng lại hơi nghẹn khuất.
Chẳng lẽ cứ mặc kệ bọn chúng thì mới nhanh đột phá sao? Chiêu Nguyệt quanh năm đều ở trên núi, sau khi đến Ma Thiên Các thì Lục Châu hắn lại chỉ điểm cho nàng không ít, thậm chí còn bài trừ hàn độc trong người nàng. Theo lý thuyết thì Chiêu Nguyệt có danh sư chỉ điểm phải đột phá nhanh hơn lão bát mới đúng chứ!
Cùng lúc đó, trong động diện bích.
Lão bát Chư Hồng Cộng hưng phấn ngắm nhìn pháp thân Bách Kiếp Động Minh do mình cực khổ ngưng kết ra. Tuy rằng vẫn chưa khai diệp, pháp thân lại còn thấp hơn bản thể của hắn, nhưng dù sao đây cũng là Bách Kiếp Động Minh nha…
“Đa tạ nhị sư huynh chỉ điểm!” Chư Hồng Cộng vái Ngu Thượng Nhung một cái thật sâu.
Ngu Thượng Nhung ngồi yên tĩnh trên băng ghế đá, tay trái đặt trên Trường Sinh Kiếm nằm trên bàn, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Thiên phú của đệ vốn không kém, tuy trước đây công pháp có thiếu hụt nhưng đã giúp đệ tồn trữ một lượng lớn nguyên khí, Bảo Thiền Y cũng có tác dụng rất lớn.”
“Nhị sư huynh nói rất đúng… Trong lòng ta, nhị sư huynh luôn là người mạnh nhất!” Chư Hồng Cộng lập tức vỗ mông ngựa.
Ngu Thượng Nhung liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Thật sao?”
Chư Hồng Cộng vội vàng đáp: “Mỗi câu lão bát ta nói đều là thật, xuất phát từ tận đáy lòng… Nhị sư huynh, huynh đừng trêu chọc ta nữa, dựa vào đầu óc của ta làm sao có thể lừa gạt được huynh…”
Ngay lúc Chư Hồng Cộng đang không ngừng vỗ mông ngựa thì ngoài động chợt vang lên tiếng nói ——
“Đoan Mộc Sinh bái kiến nhị sư huynh.” Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương trong tay, đứng bên ngoài động diện bích nói.
Đám người Lãnh La, Hoa Vô Đạo, Hoa Nguyệt Hành và Phan Ly Thiên sau khi nghe Phan Trọng nhiều chuyện kể lể sự tình, cũng tò mò kéo tới gần đó quan sát.
Đoạn Hành thân là khách nhân, chỉ dám đứng nhìn từ xa. Thiên tài kiếm đạo kinh thế hãi tục ở trước mặt mình, nếu nói không có chút tò mò nào thì chỉ là nguỵ biện.
Vì thế, mọi người đều nhìn thấy Đoan Mộc Sinh đến trước cửa động hành lễ.
“Tam sư đệ… đệ vẫn giống như trước.”
Ngu Thượng Nhung xuất hiện ở cửa động, đứng khoanh tay cất tiếng chào hỏi.
Đoan Mộc Sinh lại lần nữa chắp tay nói với Ngu Thượng Nhung: “Nghe Phan Trọng nói nhị sư huynh bị sư phụ bắt về nhốt trong động diện bích. Thân là sư đệ, ta sao có thể không đến bái kiến.”
Trong lời nói có giấu kim. Ngoài mặt thì cung kính hành lễ nhưng ai cũng nghe ra được hàm ý chế nhạo trong đó.
Phan Trọng đứng cách đó không xa, nghe thấy câu này lập tức lảo đảo…
Con mẹ nó ta biết sống sao? Ta có lòng tốt thông báo cho các vị biết, sao đến miệng tam tiên sinh lại biến thành mùi thuốc súng thế này?
Phan Ly Thiên nắm lấy cánh tay Phan Trọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sợ cái gì mà sợ?”
“Không sợ sao được… lão, lão Phan… Đây chính là… nhị tiên sinh đó!” Phan Trọng vô lực nói.
“Lão hủ biết.”
“Lão không sợ chút nào sao?”
“Sợ thì không có… chỉ là kính trọng cường giả thôi.”
“. . .”
Rõ ràng là sợ hãi mà ông cũng có thể nói thành đường hoàng như thế! Phan Trọng lườm Phan Ly Thiên một cái rồi không nói gì nữa.
Từ trước đến nay Phan Ly Thiên vào Nam ra Bắc, trải qua nhiều trận chiến sinh tử, thậm chí còn đi qua Hắc Mộc Sâm Lâm. Khoảng thời gian này Phan Trọng đã nghe Phan Ly Thiên nói khoác về quá khứ của hắn không ít lần…
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp lời Đoan Mộc Sinh: “Tam sư đệ đã mạnh hơn trước không ít.”
“Được sư phụ chỉ điểm, có chút thành công.”
“Mấy diệp rồi?”
“Chưa vượt qua tam diệp.”
“Chúc mừng đệ.”
Đoan Mộc Sinh nói: “Nghe Phan Trọng nói nhị sư huynh đã bị phong bế tu vi… sư đệ bất tài, muốn được luận bàn với nhị sư huynh một chút.”
Dạo gần đây Đoan Mộc Sinh rất chăm chỉ tu luyện theo lời sư phụ, nghiêm ngặt đứng dưới thác nước rèn luyện. Hắn không hề sử dụng nguyên khí, chỉ đang thiếu đối tượng tập luyện cùng.
Đám lão gia hoả Lão Niên Các thì không cách nào làm đối tượng luyện tập cho hắn được, khi không có nguyên khí thì bọn họ chỉ là mấy ông già vô lực.
Luyện tập nhiều mà không có đối thủ làm thí nghiệm thì trong lòng rất là ngứa ngáy. Vừa nghe thấy nhị sư huynh trở về, lại còn bị trói buộc tu vi, Đoan Mộc Sinh đã lập tức chạy tới.
Dù biết sẽ thua nhưng hắn vẫn muốn đến thử một chút.
Hoa Vô Đạo cảm thán nói: “Cái tính tình này của Đoan Mộc Sinh thật là… một lời khó nói hết.”
Hoa Nguyệt Hành thầm nói: “Hình như đã lâu rồi tam tiên sinh không đến tìm ngài luận bàn.”
“Khụ khụ…” Gương mặt già của Hoa Vô Đạo cứng đờ, bèn giả vờ ho khan mấy tiếng.
“Ngài bị làm sao thế?”
“Ta không sao.”
Ngu Thượng Nhung nhìn kỹ Đoan Mộc Sinh rồi ôn hoà nói: “Nghe lời khuyên của sư huynh, đệ bây giờ còn rất yếu.”
“Không thử thì làm sao biết yếu hay không?” Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương trong tay lên. “Ta sẽ không lợi dụng việc huynh bị trói buộc tu vi. Khi luận bàn ta không dùng tới nguyên khí.”
Lúc này Chư Hồng Cộng cũng bước ra khỏi động, liên tục xua tay: “Hai vị sư huynh, cần gì chứ!”
“Lão bát, đệ tránh ra.” Đoan Mộc Sinh không thèm nhìn tới Chư Hồng Cộng.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu thở dài. “Thôi được.”
Hắn cầm Trường Sinh Kiếm lên, rút kiếm ra khỏi vỏ. Tay trái cầm kiếm vẩy một cái về phía tầng bình chướng.
Soạt!
Bình chướng tách ra thành một lối đi. Ngu Thượng Nhung thản nhiên bước qua.
Thấy cảnh này, Phan Ly Thiên gật đầu tán thưởng: “Đúng là giống như lão hủ dự đoán.”
“Nghĩa là sao?”
“Khi độ phù hợp giữa chủ nhân và vũ khí đạt đến cấp hoàn mỹ thì có thể khống chế nhập vi… Nếu là người hiểu biết về trận pháp sẽ có thể dễ dàng tìm được lỗ hổng trên bình chướng, thoải mái ra vào.” Phan Ly Thiên đáp.
Điểm này Phan Ly Thiên đã từng nói cho Tiểu Diên Nhi biết.
Ngu Thượng Nhung bước ra khỏi động diện bích, đi thẳng đến trước mặt Đoan Mộc Sinh, chỉ đứng cách hắn có nửa thước.
Ngu Thượng Nhung cao hơn Đoan Mộc Sinh một chút, dáng người lại thon dài hơn, còn Đoan Mộc Sinh thì khôi ngô hơn.
Ngu Thượng Nhung chính là kẻ tài cao gan lớn. Dưới tình huống không có nguyên khí trong người nhưng hắn vẫn thản nhiên bước tới cách Đoan Mộc Sinh chỉ có nửa thước.
Quả nhiên ——
Đoan Mộc Sinh lùi về sau một bước.
“Nhị sư huynh, xin chỉ giáo.” Đoan Mộc Sinh chắp tay nói.
“Đồng môn luận bàn, không cần đa lễ.”
Ngu Thượng Nhung vân đạm phong khinh cắm Trường Sinh Kiếm xuống đất, bình tĩnh nhìn Đoan Mộc Sinh.
Chương 367 Kiếm đạo của Ngu Thượng Nhung
Tư thế này của Ngu Thượng Nhung khiến Đoan Mộc Sinh rất tức giận, không nói nhiều, lập tức nhấc Bá Vương Thương lên đâm thẳng tới.
Thương thuật và kiếm thuật đều có cùng nguồn gốc, trăm sông đổ về một biển, Thiên Nhất Quyết vốn là công pháp áp dụng được cho cả thương thuật và kiếm thuật.
Người có thể chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng cơ thể mà điều khiển Bá Vương Thương đến cảnh giới này như Đoan Mộc Sinh đúng là rất hiếm thấy.
Nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn đứng im bất động.
Vù!
Mũi thương mang theo hàn mang lao vọt đến trước mặt Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung khẽ nghiêng người, đưa tay lên…
Ngón trở và ngón giữa tay phải cứ thế kẹp lấy mũi thương!
Mọi người kinh hô một tiếng, như vậy mà cũng làm được?
Đoan Mộc Sinh đẩy mạnh mũi thương về phía trước, Ngu Thượng Nhung lách mình sang một bên, tung ra một chưởng.
Ầm!
Sắc mặt Đoan Mộc Sinh biến hoá, toàn thân lui ra sau. Ngu Thượng Nhung chậm rãi nói: “Lực lượng nhiều hơn kỹ xảo, kinh nghiệm thực chiến rất ít… Sư đệ, đệ còn yếu lắm.”
Đoan Mộc Sinh vốn là người tranh cường háo thắng, về mặt háo thắng thì hắn hơn xa cả Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Những lời này của Ngu Thượng Nhung đã hoàn toàn chọc giận Đoan Mộc Sinh. Hắn gầm lên một tiếng, hai tay cầm Bá Vương Thương, chân đạp đại địa lăng không vọt lên.
Bá Vương Thương bay múa trên không trung sinh long hoạt hổ, lăng lệ vô cùng. Ngu Thượng Nhung lại nhàn nhã bước từng bước, khi thì lui lại, khi thì tránh né.
Vù vù vù!
Mũi thương luôn phải dừng lại cách người Ngu Thượng Nhung nửa tấc, không cách nào chạm đến thân hắn.
Bá Vương Thương tạo thành thương ảnh đầy trời khiến mọi người không ngừng kinh hô. Chỉ dựa vào lực lượng mà có thể phát huy tốc độ Bá Vương Thương tới mức này, rõ ràng Đoan Mộc Sinh đã có tiến bộ rất lớn nhờ luyện tập dưới thác nước. Thấy thế mọi người liên tục tán thưởng.
Tốc độ của Bá Vương Thương càng lúc càng nhanh, xuất hiện từng đạo trọng ảnh. Hoa Vô Đạo gật đầu nói:
“Đây chính là chiêu Liệu Nguyên Bách Kích trong Thiên Nhất Quyết, một thương đánh ra có thể tạo thành trăm đạo thương ảnh, nếu sử dụng nguyên khí có thể xuyên thủng Tứ tự Lục Hợp Đạo Ấn của ta.”
“Vẫn là Hoa trưởng lão hiểu rõ nhất, thụ giáo.”
Lời này nghe cứ thấy cấn cấn chỗ nào.
Hoa trưởng lão sao có thể không hiểu rõ? Một chiêu Liệu Nguyên Bách Kích này Hoa Vô Đạo đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần. Có một khoảng thời gian dài mỗi khi đi ngủ hắn đều mơ thấy Bá Vương Thương đang đâm về phía hắn.
“Chiêu tiếp theo Liệu Nguyên Bách Kích chính là Điệp Lãng Thiên Trọng… xem ra đối thủ của Đoan Mộc Sinh đã khinh địch rồi.” Hoa Vô Đạo nói.
“Điệp Lãng Thiên Trọng?”
Vừa mới nói xong, trăm đạo thương ảnh của Bá Vương Thương đột nhiên chồng chất lên nhau đánh xuống.
Khi mọi người đều cho rằng Ngu Thượng Nhung sẽ thua thiệt vì khinh địch, Ngu Thượng Nhung chỉ khẽ mỉm cười, rút Trường Sinh Kiếm ra ——
Vù vù!
Kiếm ảnh đánh ra càng nhanh hơn và khoa trương hơn.
Phanh phanh phanh!
Hai vũ khí thiên giai va chạm, tia lửa bắn ra khắp nơi!
Mỗi một kiếm đều đánh trúng Bá Vương Thương! Vô cùng chuẩn xác, đạt đến cực hạn!
Ầm!
Một kiếm cuối cùng từ dưới đâm lên, chém thẳng vào mũi nhọn của Bá Vương Thương. Điệp Lãng Thiên Trọng còn chưa hoàn thành đã bị đánh bay ra ngoài.
Đoan Mộc Sinh lăng không lộn ra sau, khi rơi xuống còn chịu lực tác động phải liên tục lui ra mấy chục bước, lưng đâm vào vách đá khiến đá vụn rơi xuống không dứt.
Hai bên dừng tay lại.
Đây là chiêu thức mạnh nhất của Đoan Mộc Sinh, nhưng ở trước mặt Ngu Thượng Nhung lại chịu không nổi một kích.
Đoan Mộc Sinh khó lòng tiếp nhận nổi sự thật này!
Đám người đứng quan sát chung quanh đều trầm mặc không nói. Bọn họ đã bị một chiêu trông như rất đơn giản của Ngu Thượng Nhung làm cho chấn kinh, nhất là Phan Ly Thiên, Lãnh La và Hoa Vô Đạo.
Đoan Mộc Sinh không phục, tay nắm chặt Bá Vương Thương nhìn gương mặt lạnh nhạt của Ngu Thượng Nhung, lại định tiếp tục xông lên.
Nhưng Ngu Thượng Nhung đã cất tiếng: “Từ bỏ đi.” Sau đó tra kiếm vào vỏ. “Không có ý nghĩa đâu.”
“Tại sao lại không có ý nghĩa?” Đoan Mộc Sinh không hiểu. Nếu vừa gặp cường giả đã nhận thua thì sau này làm sao mà tiến bộ?
Ngu Thượng Nhung chỉ mỉm cười không giải thích, đưa mắt nhìn về phía đám người đang quan sát.
Ngụ ý là, Kim Đình Sơn lớn như vậy lại không có ai biết xử sự đúng mực? Đám người các ngươi mau đến khuyên can tên nhóc miệng còn hôi sữa này đi.
Hoa Vô Đạo bèn nói: “Đoan Mộc Sinh, đừng đánh nữa.”
“Ngay cả Hoa trưởng lão cũng cho rằng ta đánh không lại nhị sư huynh?” Đoan Mộc Sinh nhíu mày không vui hỏi.
Hoa Vô Đạo ho khan hai tiếng:
“Đến cấp độ như nhị tiên sinh, dù là kiếm thuật hay thương thuật cũng đều là thuật giết người, trải qua đủ loại rèn luyện một mất một còn… Ngươi chưa được gọt giũa thực nghiệm, dù có luyện dưới thác nước bao lâu đi nữa cũng không thể chiến thắng được nhị tiên sinh.”
Lãnh La gật đầu. “Đúng là như thế.”
Phan Ly Thiên cũng nói: “Lão hủ cũng nghĩ như vậy.”
Những người còn lại đều ngạc nhiên nhìn đám lão giả Lão Niên Các. Bình thường bọn họ đều gọi thẳng tên các đệ tử Ma Thiên Các, nay gặp Ngu Thượng Nhung lại gọi là “nhị tiên sinh”. Rõ ràng đối xử vô cùng khác biệt.
Đoan Mộc Sinh hừ lạnh một tiếng: “Chưa chắc!”
Hắn đột nhiên cưỡng ép nâng thương lên, công kích càng mãnh liệt hơn, thế như dời non lấp biển.
Mọi người lên tiếng kinh hô, không ngờ hắn lại đột nhiên công kích.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười, thân mình liên tục nghiêng đi tránh né. “Quá chậm.”
Thương ảnh đánh tới như mưa, càng ngày càng dày đặc khiến người ta hoa cả mắt.
Vù vù vù…
Bá Vương Thương đâm tới như mũi tên xé gió, Ngu Thượng Nhung thủ thế không lui mà còn tiến về phía trước.
Đoan Mộc Sinh không thể không lui lại, nếu không Bá Vương Thương dài như vậy sẽ không thể phát huy uy lực.
Hắn chưa kịp lui thì Ngu Thượng Nhung lại lần nữa tiến lên, tốc độ càng nhanh hơn hẳn.
Vù!
Trường thương xoay một đường một trăm tám mươi độ về phía trước, cánh tay vung mạnh.
“Không tệ. Đáng tiếc quá chậm.”
Ngu Thượng Nhung đã đứng sát bên người Đoan Mộc Sinh.
Mọi người đều lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài. Đây chính là chênh lệch giữa hai người. Chênh lệch lớn như trời với đất.
Ngay khi mọi người đều cho rằng Đoan Mộc Sinh tất sẽ bại…
Đoan Mộc Sinh đột nhiên bộc phát nguyên khí phóng xạ ra bốn phía!
Ầm!
Tu vi Ngu Thượng Nhung vốn đang bị trói buộc, lập tức toàn thân bị đẩy bay ra xa!
Ngu Thượng Nhung sử dụng kỹ xảo, toàn thân tiêu sái thẳng tắp lui lại rồi chậm rãi hạ xuống, trông chẳng hề chật vật chút nào. Tuy ngoài mặt bình tĩnh như vậy nhưng khí huyết trong người hắn đã cuồn cuộn.
[Ting — trừng trị Ngu Thượng Nhung, ban thưởng 300 điểm công đức.]
Toàn trường lặng ngắt như tờ. Rõ ràng Đoan Mộc Sinh đã phá hỏng quy tắc. Hắn sử dụng nguyên khí.
Sau khi bộc phát nguyên khí, Đoan Mộc Sinh lập tức uể oải, hoàn toàn mất đi ý định tiếp tục chiến đấu.
Hắn hổ thẹn đến mức muốn chui xuống đất.
Dưới tình huống sử dụng nguyên khí, Đoan Mộc Sinh vẫn không thể đánh bại Ngu Thượng Nhung, chỉ bức hắn lui về sau.
Đoan Mộc Sinh còn lời gì để nói nữa chứ?
Kẻ yếu chỉ biết kiếm cớ.
Bầu không khí trở nên xấu hổ. Mọi người đều không biết nên xử lý thế nào.
Chương 368 Đôi khi sự kiêu ngạo sẽ hại ngươi
Trầm mặc một lát, Đoan Mộc Sinh mới đi đến trước mặt Ngu Thượng Nhung, cung kính thở dài: “Nhị sư huynh, là ta vô lễ…”
“Việc nhỏ.” Ngu Thượng Nhung không để bụng nói.
Đám người xung quanh cũng rất bất đắc dĩ. Ngay cả Đoan Mộc Sinh cũng không thể thắng được thì những người khác lại càng khỏi phải nói.
Đúng lúc này, từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng trách cứ ——
“Đây chính là thứ mà ngươi gọi là kiếm đạo?”
Đám người lập tức tách ra hai bên nhường đường, đồng thời khom người.
“Các chủ.”
“Lão tiền bối.”
Lục Châu chắp tay sau lưng đi tới, trực tiếp đến trước mặt hai người.
Sắc mặt Đoan Mộc Sinh đại biến, lập tức quỳ xuống: “Sư phụ, đồ nhi biết sai! Đồ nhi chỉ định luận bàn với nhị sư huynh một chút.”
Vẻ mặt Ngu Thượng Nhung ngạo nghễ, không nói một lời.
Trong động diện bích, Chư Hồng Cộng cũng quỳ xuống hành lễ:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ! Đồ nhi may mắn được sư phụ chỉ điểm đạt tới Nguyên Thần cảnh, đã thành công cô động pháp thân Bách Kiếp Động Minh!”
Lục Châu nhìn sang Chư Hồng Cộng, trong lòng có hơi bất ngờ. Trong vòng ba tháng, Chư Hồng Cộng không chỉ bài trừ năng lượng xao động trong cơ thể mà còn thành công bước vào Nguyên Thần cảnh.
Lục Châu tiện tay vung lên, bình chướng bên ngoài động biến mất. Ngụ ý là Chư Hồng Cộng đã có thể rời khỏi động diện bích.
Chư Hồng Cộng mừng rỡ vô cùng, vội dập đầu: “Đa tạ sư phụ! Sư phụ khoan dung độ lượng, thần uy cái thế, vạn thọ vô cương!”
Lời nịnh nọt này quá sức chói tai, khiến người nghe tê cả da đầu, ê ẩm cả răng. Mặt phải dày tới mức nào mới nói ra được lời này?
Lục Châu thấy độ trung thành của Chư Hồng Cộng đang tăng lên, hài lòng gật đầu.
Chư Hồng Cộng rời khỏi động diện bích, đến đứng chung với đám người đang quan sát.
Ánh mắt Lục Châu nhìn sang Ngu Thượng Nhung ——
Tính danh: Ngu Thượng Nhung
Thân phận: Quân Tử Quốc (Nhân tộc)
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh (bị trói buộc)
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Thượng Nhung, Lục Châu cũng đã thấy những tin tức này.
Ngu Thượng Nhung bị Lục Châu nhìn chằm chằm, đành cúi đầu nói: “Sư phụ.”
Lục Châu đối mặt Ngu Thượng Nhung, làm ra một động tác kinh người. Hắn chắp tay nói với Ngu Thượng Nhung: “Lão phu không dám nhận.”
Ngu Thượng Nhung giật nảy mình.
Hắn chưa bao giờ thấy sư phụ mình cúi đầu như thế. Bao nhiêu năm nay sư phụ vẫn luôn cao cao tại thương, bễ nghễ chúng sinh, sao có thể nói ra lời này?
Ngu Thượng Nhung lập tức quỳ xuống, hai bàn tay co lại thành nắm đấm đặt trên mặt đất, khẽ cúi đầu.
Để sư phụ hành lễ với mình, dù Ngu Thượng Nhung có kiêu ngạo cỡ nào cũng không chịu đựng nổi.
Lục Châu đứng yên tại chỗ nhìn Ngu Thượng Nhung đang quỳ dưới đất, vuốt râu nói: “Đôi khi sự kiêu ngạo sẽ hại ngươi.”
“Kiếm vốn nên lãnh ngạo như thế.” Ngu Thượng Nhung nhìn mặt đất nói.
“Quá mức tự tin sẽ biến thành tự phụ… Tự phụ che đi đôi mắt ngươi. Ngươi thật sự cho rằng kiếm thuật của mình là vô địch thiên hạ?” Lục Châu thản nhiên nói.
“Không dám.” Ngu Thượng Nhung hạ giọng.
“Không. Ngươi dám.” Lục Châu cao giọng nói.
Tất cả mọi người xung quanh đều kinh hồn táng đảm, đến thở mạnh cũng không dám. Trong lòng ai nấy đều tò mò, đương thời đệ nhất đại ma đầu sẽ dạy dỗ nghiệt đồ như thế nào đây?
“Đồ nhi không dám.” Ngu Thượng Nhung lại lần nữa hạ giọng.
“Đứng lên.”
Ngu Thượng Nhung giật mình. Với tác phong làm việc trước đây của sư phụ, lẽ ra hắn đã bị trừng trị ngay lập tức rồi, sao người lại thay đổi phong cách?
Hắn chợt nhớ tới lời thất sư đệ nói, trong lòng tràn ngập nghi vấn, bèn chậm rãi đứng dậy.
Lục Châu nói: “Đưa kiếm tới.”
Lục Châu không muốn dùng Vị Danh Kiếm. Đám người đưa mắt nhìn nhau, trong số họ chỉ có Chu Kỷ Phong là cao thủ dùng kiếm.
Nếu đến một chút thường thức cũng không có thì đã phí công hắn lăn lộn ở Ma Thiên Các bấy lâu. Chu Kỷ Phong lập tức rút kiếm ra dâng lên cho Lục Châu.
Lục Châu cầm lấy thanh kiếm, lưỡi kiếm phản quang dưới ánh nắng toả ra quang mang chói lọi.
“Ngươi đã gọi bản toạ là sư phụ, vậy bản toạ sẽ dùng thân phận sư phụ xem thử ngươi đã tiến bộ đến đâu.”
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu kinh ngạc, không dám lấy Trường Sinh Kiếm ra.
Lục Châu thấy hắn không động bèn quát một tiếng đâm tới, không sử dụng nguyên khí nhưng kiếm thế vẫn linh động uyển chuyển như du long.
Chất liệu thanh kiếm không đủ tốt nên khi sử dụng tạo ra hiện tượng lay động, nhưng chính cảm giác lay động này đã khiến kiếm thế càng trở nên phức tạp.
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung trở nên ngưng trọng… Hắn có thể khinh thường bất luận kẻ nào, chỉ duy có sư phụ là hắn không bao giờ dám khinh địch.
Kiếm chiêu vừa đâm tới, Ngu Thượng Nhung lập tức nhận ra đây chính là chiêu thức trong Quy Nguyên Kiếm Quyết.
Cũng là loại kiếm thuật mà Ngu Thượng Nhung am hiểu nhất.
Hắn cấp tốc lui lại, rút Trường Sinh Kiếm ra đâm tới. Vũ khí bình thường mà dám va chạm với vũ khí thiên giai thì chỉ có một kết quả…
Vù!
Thế nhưng kiếm trong tay Lục Châu lại không ngừng lay động, đột nhiên tránh thoát Trường Sinh Kiếm với góc độ quỷ dị rồi văng ra khỏi tay Lục Châu.
“Lên!”
Thanh kiếm bị ném về phía trước, “ầm” một tiếng ghim vào vách tường sau lưng Ngu Thượng Nhung, cách cổ hắn chưa đến nửa tấc.
Hoa Vô Đạo tán thưởng gật đầu: “Xét về kinh nghiệm, Các chủ hoàn toàn áp đảo. Xét về kỹ xảo, Các chủ cũng mạnh hơn hẳn. Nhị tiên sinh quá mức ỷ lại vào Trường Sinh Kiếm, muốn chém đứt thanh kiếm kia. Đáng tiếc hắn sai rồi…”
Lãnh La cũng nói: “Không chỉ có thế, trong chiến đấu cần phải phá vỡ những quy tắc thông thường. Kiếm không chỉ là kiếm, vào lúc thích hợp cũng có thể biến thành đao, thành ám khí.”
Lục Châu ném kiếm đi chính là đang dùng nó như ám khí.
Vấn đề là… hầu hết các tu hành giả đều dùng nguyên khí để điều khiển vũ khí, thế nên tình huống trước mắt này chưa từng xảy ra.
Kinh nghiệm chiến đấu của Ngu Thượng Nhung rất phong phú, thậm chí có rất nhiều kinh nghiệm đối kháng sinh tử, nhưng kiểu đánh này hắn chưa từng trải nghiệm qua.
Thua cũng không có gì lạ.
Lục Châu vừa tung một chiêu đã chiến thắng, bèn chắp tay nói: “Đây chính là kiếm đạo của ngươi?”
Ngu Thượng Nhung nói không nên lời. Hắn vốn cảm thấy một kiếm vừa rồi của sư phụ tràn đầy sơ hở, hắn có hàng trăm hàng ngàn phương pháp để phá giải… thế nhưng lại lựa chọn phương pháp ngu xuẩn nhất.
Hắn biết mình sẽ thất bại, nhưng lại không ngờ mình bại đơn giản như vậy.
Sư phụ tuổi tác đã cao, lại dùng một thanh vũ khí hết sức bình thường để chiến thắng Ngu Thượng Nhung hắn dùng Trường Sinh Kiếm…
Đây đâu chỉ là cao hơn một bậc.
Chư Hồng Cộng hưng phấn thốt lên: “Sư phụ thần uy cái thế, kiếm thuật đệ nhất thiên… hạ…”
Lời còn chưa nói hết, Chư Hồng Cộng đã thấy mọi người chung quanh nhìn mình bằng ánh mắt như đang nhìn một tên đần.
Ngu Thượng Nhung chắp tay nói: “Sư phụ dạy phải.”
[Ting — dạy dỗ Ngu Thượng Nhung, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
Rõ ràng mức ban thưởng cao hơn những tên đồ đệ khác nhiều.
Chuyện này không trách được Lục Châu. Ngu Thượng Nhung thật sự là quá kiêu ngạo…
Lục Châu nhìn Trường Sinh Kiếm trong tay hắn, chợt hỏi: “Ngươi vào bát diệp từ bao giờ?”
“Không nhớ rõ lắm…” Ngu Thượng Nhung nghĩ một chút rồi lại bổ sung. “Chắc đã hơn trăm năm.”
Chương 369 Vì sao ngươi không lên cửu diệp?
Đám người vây xem lập tức kinh hô một trận. Ngu Thượng Nhung trông trẻ như vậy mà…
Chuyện này sao có thể không khiến cho người ta ghen tị! Quay đầu lại nhìn đám Lão Niên Các xem. Hầy… người so với người, đúng là tức chết.
Người xấu hổ nhất là Hoa Vô Đạo, xét về tướng mạo thì trông hắn còn già hơn cả Lãnh La và Phan Ly Thiên, nhưng hắn lại chỉ mới thất diệp, muốn bước chân vào cảnh giới bát diệp thì không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào.
Thế nhân đều nói chín đệ tử Ma Thiên Các đều có thiên phú kinh người, sự thật đúng là như vậy! Bọn họ không khỏi nhớ tới cửu đệ tử Tiểu Diên Nhi tính tình tinh quái kia…
Nàng chỉ mới nhập môn chưa đến sáu năm mà đã bước vào Nguyên Thần cảnh. Với tốc độ tu luyện như vậy thì chẳng bao lâu sau sẽ nghiền ép cả đám sư huynh sư tỷ mà trở thành người mạnh nhất.
Lục Châu vuốt râu nhìn Ngu Thượng Nhung: “Vì sao ngươi không lên cửu diệp?”
Vấn đề này hắn đã nghĩ kỹ mới hỏi, với thiên phú của Ngu Thượng Nhung thì trong trăm năm qua hẳn đã có thể đột phá cửu diệp.
Ngu Thượng Nhung đáp: “Ta muốn sống.”
Lục Châu nhớ tới chuyện của Cung Nguyên Đô, thầm nghĩ, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đều là cường giả bát diệp, có lẽ bọn hắn đều đã từng thử công phá lên cửu diệp.
Tịnh Ngôn của Vân Chiếu Am đã chết chính là một ví dụ điển hình của việc công phá cửu diệp thất bại.
“Cửu diệp hấp thu thọ mệnh… Ngươi và Vu Chính Hải đều đang cố gắng áp chế tu vi?” Lục Châu nhìn chằm chằm Ngu Thượng Nhung không chớp mắt.
Ngu Thượng Nhung nghe vậy bèn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Trên đời này không có người nào vượt qua được đại nạn thọ mệnh. Cửu diệp chẳng qua chỉ là một cấp độ hạn định tu vi của tu hành giả. Bất kỳ kẻ nào có ý định tiến vào cấm khu đều sẽ phải chôn vùi mạng sống. Từ ngày đầu tiên nhập môn đồ nhi đã biết rõ đạo lý này… Sư phụ, sao người cứ phải cố chấp như vậy?”
Đám người cả kinh.
Chỉ có mình Lục Châu biết rõ tu vi hiện tại của hắn là Thần Đình cảnh Hoá đạo. Nhưng trong mắt tất cả mọi người thì Lục Châu là cao thủ Nguyên Thần cảnh bát diệp kim liên cảnh giới đại viên mãn.
Lão nhân gia người muốn tìm kiếm phương pháp đột phá cửu diệp cũng là chuyện rất bình thường!
Cho nên lời nói này của Ngu Thượng Nhung chẳng khác nào đang khuyến cáo sư phụ đừng làm chuyện vô vị, đừng đối nghịch với chân lý.
Lục Châu nhướng mày: “Lão phu làm việc còn cần ngươi chỉ dạy hay sao?”
“Đồ nhi không dám!” Ngu Thượng Nhung lại tự xưng là đồ nhi.
“Người đâu.” Lục Châu gọi.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đồng thời bước lên phía trước.
Lục Châu ra lệnh: “Mang Trường Sinh Kiếm đi!”
Phan Trọng: “. . .”
Chu Kỷ Phong: “. . .”
Trong số những người đứng đây thì chỉ có hai người bọn họ là địa vị không cao, lại là người trẻ tuổi nên thường xuyên phải làm mấy việc lặt vặt.
Nhưng mà, bảo bọn họ đi đắc tội Ngu Thượng Nhung thì… chẳng khác nào là đang muốn lấy mạng bọn họ.
Trong lòng hai người khóc không thành tiếng, nhưng cũng chỉ thoáng do dự một chút mà thôi. Bọn họ vẫn biết phân biệt lớn nhỏ!
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đưa mắt nhìn nhau như để cổ vũ sĩ khí rồi bước tới trước mặt Ngu Thượng Nhung.
“Nhị tiên sinh, thật xin lỗi.”
Đối với một tu hành giả truy cầu kiếm đạo đến cực hạn thì kiếm chẳng khác gì tính mệnh, Ngu Thượng Nhung sao có thể nguyện ý giao ra.
“Sư phụ, kiếm còn người còn!” Ngu Thượng Nhung lại lần nữa quỳ xuống, tay nắm chặt Trường Sinh Kiếm đặt dưới mặt đất.
Đám người không khỏi bất đắc dĩ. Không ngờ người cao ngạo như nhị tiên sinh lại sẽ vì một thanh kiếm mà hạ thấp tư thái đến thế. Nhưng nghĩ lại, người hắn đang quỳ lạy là ân sư của mình, cho dù trước kia đã xảy ra chuyện gì, Lục Châu vẫn có tư cách nhận một lạy của hắn.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong không dám miễn cưỡng bước lên ép buộc, chỉ đành khó xử nhìn Ngu Thượng Nhung.
Hai người đưa mắt nhìn nhau không biết nên làm thế nào. Bọn họ chỉ có thể im lặng nhìn về phía Lục Châu, đợi mệnh lệnh của hắn.
Kiếm đúng là rất quan trọng, nhưng Ngu Thượng Nhung cũng đâu cần phải phản ứng lớn như vậy?
Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung đang quỳ dưới đất, khẽ nói: “Ngươi quá ỷ lại và Trường Sinh Kiếm khiến cho kiếm đạo của ngươi trì trệ không tiến bộ.”
Ngu Thượng Nhung cúi thấp đầu đáp:
“Kiếm đạo của đồ nhi có hạn, không phải vì vũ khí, mà là vì kim liên! Sư phụ… kiếm còn người còn!”
Có thể nghe ra được tâm tình Ngu Thượng Nhung lúc này cực kỳ ba động.
“Bản toạ cho ngươi một cơ hội. Nếu đánh thắng bản toạ, ngươi sẽ được giữ lại kiếm.” Lục Châu nói.
Mọi người nghe vậy đều âm thầm lắc đầu. Làm sao mà thắng được? Khoảng cách về thực lực giữa hai người xa như thế, điều kiện này chẳng khác nào là đang cự tuyệt Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung nhìn Trường Sinh Kiếm… Tâm tình hắn lúc này chẳng khác gì Đoan Mộc Sinh lúc nãy, biết rõ sẽ thất bại nhưng không thể không thử một lần.
Ngu Thượng Nhung cầm Trường Sinh Kiếm lên, dậm chân vọt tới trước. Hắn dùng chiêu thức đơn giản nhất, lưu loát nhất để tấn công.
Không có nguyên khí kiếm đạo, hoàn toàn chỉ so đấu kiếm thuật và kỹ xảo.
Lục Châu dùng một tay chưởng lên thân kiếm. Kiếm đâm tới, lại ăn một chưởng.
Đâm, móc, thọc, bổ, chém,… tất cả các chiêu thức có thể sử dụng Ngu Thượng Nhung đều thi triển ra hết, kiếm đạo của hắn phát huy vô cùng tinh tế chói mắt.
Chỉ dựa vào lực lượng thân thể, Ngu Thượng Nhung vẫn tạo ra từng trận phong ba, thổi tung vạt áo hắn trông rất tiêu sái phiêu dật.
Từng chữ trong công pháp Quy Nguyên Kiếm Quyết từ nhập môn đến tận cùng đều hiện rõ ràng trong đầu hắn.
Từ lúc ban đầu, kiếm như ảnh. Đến trung kỳ, kiếm như gió. Cuối cùng, kiếm như cuồng phong vũ bão.
Lục Châu ung dung không vội, bàn tay không ngừng chưởng tới. Ký ức tu hành ngàn năm của Cơ Thiên Đạo phảng phất như chính Lục Châu hắn tự mình trải qua hết thảy.
Quy Nguyên Kiếm Quyết là công pháp Lục Châu truyền cho Ngu Thượng Nhung. Xét về độ thấu hiểu, Lục Châu không thể nào kém Ngu Thượng Nhung được.
Hơn nữa Lục Châu còn tu luyện đủ loại công pháp thượng thừa của bách gia, hiểu được lợi và hại trong từng chiêu thức. Tuy tuổi đã cao nhưng không hề ảnh hưởng đến độ nhanh nhẹn của hắn.
Ngu Thượng Nhung nhanh, Lục Châu cũng nhanh.
Ngu Thượng Nhung chậm, Lục Châu cũng chậm.
Mỗi một kiếm thế đâm tới đều bị chưởng pháp vừa vặn hoá giải.
Mọi người thấy vậy không khỏi lắc đầu thở dài.
“Các chủ hiểu quá rõ về Quy Nguyên Kiếm Quyết, mỗi một chiêu một thức của nhị tiên sinh đều nằm trong dự đoán của Các chủ.”
Đám người gật đầu phụ hoạ.
Lục Châu lĩnh ngộ Quy Nguyên Kiếm Quyết không hề kém cạnh Ngu Thượng Nhung. Tuy là Lục Châu không hề phản kích nhưng lại có thể hoá giải toàn bộ công kích của Ngu Thượng Nhung, rõ ràng Lục Châu cao tay hơn một bậc.
“Hầy… từ giây phút khi nhị tiên sinh xuất thủ, hắn đã thua.” Hoa Vô Đạo nói. “Kỹ xảo của hắn vốn không bằng Các chủ, mà khí thế, lòng tin và tâm tính cũng bị xao động, mất đi nhuệ khí.”
Ầm!
Lần này Lục Châu xuống tay độc ác, bàn tay dùng lực tung ra một chưởng đánh mạnh lên thân Trường Sinh Kiếm.
Tay Ngu Thượng Nhung bị chấn động mạnh, kiếm rời tay rơi xuống đất tạo thành âm thanh loảng xoảng.
Cuộc chiến kết thúc.
Chương 370 Vô kiếm thắng hữu kiếm
Lục Châu thu tay lại, chắp sau lưng, hờ hững nhìn Trường Sinh Kiếm dưới mặt đất.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Tuy đây chỉ là một cuộc chiến không sử dụng nguyên khí nhưng xét về mặt kỹ xảo thì Lục Châu đã toàn thắng.
Cho dù cả hai dùng tới nguyên khí, liều mạng đánh nhau như trên chiến trường thì Ngu Thượng Nhung cũng không có phần thắng.
Đến tu vi của ngươi mà Các chủ còn có thể trói buộc thì ngươi còn thủ đoạn gì đáng khoe khoang nữa?
Ngạo khí của Ngu Thượng Nhung hoàn toàn bị nghiền nát.
“Sư phụ, chiêu Nhập Tam Hồn của người… vẫn còn nương tay?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Ngươi còn cách kiếm đạo đại thừa rất xa.” Lục Châu vuốt râu nói. “Vu Chính Hải cũng thế.”
Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Thắng làm vua thua làm giặc, hắn không còn gì để nói. Người thắng thì nói gì cũng đúng.
Lục Châu nhìn mặt Ngu Thượng Nhung, thấy hắn tuy không nói chuyện nhưng trên mặt có vẻ chưa phục, bèn vuốt râu nói:
“Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn, tam hồn gồm thai quang, sảng linh và u tinh. Thai quang ký thác vào lực lượng thân thể, sảng linh ký thác vào linh hồn ý chí, u tinh ký thác vào đạo vô cực bất sinh bất diệt. Hồn là âm, phách là dương.”
Lục Châu nói tới đây, Ngu Thượng Nhung đã đáp trả: “Đồ nhi vẫn thuộc nằm lòng.”
Hắn là kẻ kiêu ngạo, những gì đã học qua vẫn luôn nhớ kỹ. Dù sao thì hắn vẫn có vốn liếng để kiêu ngạo, thế gian này người có kiếm đạo cao như hắn cũng chẳng được mấy người.
“Nếu ngươi đã không phục, lão phu sẽ dạy cho ngươi biết cái gì mới gọi là kiếm đạo chân chính.”
Lục Châu nhớ lại những thứ mình từng được học trước khi xuyên không, ký ức đó trong lúc bất tri bất giác lại dung hợp với ký ức lịch duyệt ngàn năm của Cơ Thiên Đạo, khiến hắn có rất nhiều kiến giải mới lạ trong việc tu hành.
Ngu Thượng Nhung quá kiêu ngạo, nếu không ép sự kiêu ngạo của hắn xuống thì sau này rất khó dạy bảo.
Trầm ngâm một lát, Lục Châu vuốt râu thong dong nói:
“Cảnh giới tối cao của kiếm đạo chính là vô kiếm thắng hữu kiếm.”
Vô kiếm thắng hữu kiếm?
Đừng nói là Ngu Thượng Nhung, ngay cả đám trưởng lão đứng xung quanh cũng không tài nào hiểu nổi.
Nhưng Đoan Mộc Sinh thì khác. Lúc trước khi bình chướng vỡ vụn, sư phụ từng lăng không trên Ma Thiên Các chỉ điểm cho hắn, thi triển ra Thiên Quyến Hữu Khuyết mà không dùng tới kiếm hay thương. Lúc đó hắn có một chút lĩnh ngộ nhưng chưa hoàn toàn hiểu rõ.
Thế nên so với những người khác, Đoan Mộc Sinh càng nghiêm túc lắng nghe.
Ba vị trưởng lão cũng vô cùng hào hứng muốn nghe thử lý giải của Các chủ. Những người còn lại thì không dám thở mạnh, ai nấy đều hy vọng có thể lĩnh ngộ được một chút.
Lục Châu tiếp tục nói:
“Kiếm chia thành tam đẳng. Nhất đẳng là Thứ Nhân Kiếm, là kiếm mà người người đều có thể sử dụng, từ người buôn bán nhỏ cho tới thiên tử vương công quý tộc, đây là loại kiếm vũ phu và rất rêu rao.”
“Nhị đẳng là Chư Thánh Kiếm, dùng võ lực làm lưỡi kiếm, dùng tài năng làm thân kiếm, lấy kiếm đạo để tranh phong.”
“Tam đẳng là Thiên Tử Kiếm, lấy bách tính làm lưỡi kiếm, lấy non sông làm thân kiếm, tạo ra ngũ hành, dẫn xuất âm dương, điều hoà xuân hạ thu đông, độc nhất vô nhị, thiên hạ thần phục.”
“Đối với đao hay thương cũng thế…”
Nói đến đây, toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có mỗi âm thanh của Lục Châu vang vọng từng chữ rơi vào tai mọi người.
“Đây là kiến giải của Đạo môn. Mà ngươi, lấy kiếm đạo để tranh phong, cao lắm cũng chỉ là nhị đẳng.”
Ánh mắt Ngu Thượng Nhung cực kỳ phức tạp. Nói theo lời Lục Châu thì đại sư huynh Vu Chính Hải muốn giành lấy thiên hạ, khiến thiên hạ thần phục thì đao của hắn là tam đẳng sao?
Thấy biến hoá trên mặt Ngu Thượng Nhung, Lục Châu hiểu được suy nghĩ của hắn bèn nói:
“Vu Chính Hải muốn có được non sông bách tính, thiên hạ thần phục. Nhưng mà… hắn còn chưa có bản sự này, cao nhất cũng chỉ là nhị đẳng.”
Ngu Thượng Nhung nổi lên lòng hiếu kỳ, bèn hỏi: “Vậy người nào mới là tam đẳng?”
Lục Châu vuốt râu nói: “Thiên tài kiếm đạo Bắc Đô Cung Nguyên Đô, có thể được xem là Thiên Tử Kiếm… Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua, cũng là Thiên Tử Kiếm.”
Đám trưởng lão trong Lão Niên Các nghe vậy đều biến sắc.
Kiếm đạo của Cung Nguyên Đô bọn họ đều được tận mắt nhìn thấy, đúng là rất kinh diễm quyết tuyệt. Xét về kiếm đạo, hắn quả thật là cao thủ nhất đẳng.
Chỉ là… nếu thật sự để Cung Nguyên Đô quyết đấu với Ngu Thượng Nhung, bọn họ không cho rằng Cung Nguyên Đô có thể chiến thắng.
Tại sao Các chủ lại cho rằng Cung Nguyên Đô là tam đẳng kiếm đạo?
Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua dùng kiếm để giúp đỡ thiên hạ bách tính, đúng là có thể được xưng Thiên Tử Kiếm.
Nhưng mà hai người này đều đã chết cả rồi. Lấy người chết ra để so sánh với hiện tại thì hơi quá hà khắc. Thời xưa đã từng xuất hiện biết bao anh hùng hào kiệt, người đương thời sao dám vọng tưởng vượt qua bọn họ?
Không đợi Ngu Thượng Nhung mở miệng hỏi, Hoa Vô Đạo đã không nhịn được mà chắp tay nói:
“Các chủ, nếu vậy đương kim Vĩnh Thanh hoàng đế có phải cũng được xem là Thiên Tử Kiếm?”
Lục Châu vuốt râu lắc đầu. “Không phải.”
“Xin Các chủ giải thích giúp ta.” Hoa Vô Đạo khom người nói.
“Vĩnh Thọ là hoàng đế khai quốc, lập ra thiên hạ Đại Viêm. Vĩnh Thanh chỉ là kẻ kế thừa ngôi vị, không xứng được gọi là Thiên Tử Kiếm.”
“Thụ giáo.” Hoa Vô Đạo chắp tay lui lại.
Lãnh La cũng lên tiếng: “Cung Nguyên Đô xuất thân Bắc Đô nhưng lại là tán tu, không hề khai quốc hay có công với bách tính. Trong một trăm năm trước khi mất lại giam mình trong một chiếc quan tài, tại sao hắn lại được xem là Thiên Tử Kiếm?”
Vấn đề này đã nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người, ai nấy đều nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu vân đạm phong khinh vuốt râu đáp: “Cùng trời tranh mệnh, cùng đất tranh phong, không ngại sinh tử.”
Ánh mắt Lục Châu lạnh nhạt đảo qua đám người.
Cho đến nay tại sao vẫn không có ai thành công bước vào cửu diệp? Nếu đại thành, đương nhiên là mở ra một chân trời mới, được xưng tụng là Thiên Tử Kiếm.
Nhưng trên con đường đó đâu chỉ có mình Cung Nguyên Đô ngã xuống? Qua vạn năm, biết bao tu hành giả vĩ đại đều phải bỏ dở con đường tu đạo vì muốn bước vào cửu diệp.
Phan Ly Thiên hỏi: “Người tranh mệnh với thiên địa nhiều không sao kể xiết, chẳng lẽ bọn họ đều là Thiên Tử Kiếm?”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, không hề phủ nhận.
Đám người giật mình, sau đó đều sững sờ giác ngộ. Ngu Thượng Nhung cũng cúi thấp đầu.
Kiếm đạo mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, thế mà trong mắt sư phụ đến tam đẳng cũng không đạt tới.
Thế nhưng Ngu Thượng Nhung lại không cách nào phản bác. Sư phụ nói rất đúng. Suy cho cùng thì kiếm của hắn cũng chỉ là lấy kiếm đạo tranh phong, là một loại vũ phu mà thôi.
Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung. Thanh niên rốt cuộc cũng chỉ là thanh niên. Nếu không nắm được thóp của ngươi thì lão phu sống ngàn năm thật là uổng phí.
Lục Châu tiếp tục nói: “Đạo môn hay Nho môn cũng vậy, đều không phải là cảnh giới tối cao.”
Mọi người lại ngẩng đầu nhìn Lục Châu đầy nghi hoặc.
Đã phân thành tam đẳng, vậy mà trong mắt Các chủ vẫn chưa được xem là cao nhất?
Bình luận facebook