• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 356-360

Chương 356 Cuộc chiến đỉnh phong

Cho dù có sắp chiến đấu thì lễ nghĩa vẫn phải làm đủ.

“Sư đệ, mời.” Vu Chính Hải thản nhiên nói.

“Sư huynh lớn tuổi hơn ta, mời sư huynh.” Ngu Thượng Nhung mỉm cười.

“Sư đệ nhỏ tuổi hơn, mời sư đệ.”

“Vậy thì cùng đi ——”

Soạt!

Toàn bộ nước Bách Diệp Hồ trong bán kính mấy dặm dưới lực cộng hưởng của nguyên khí tức tốc bắn cao lên thiên không, sau đó rơi xuống.

Cương khí đầy trời bao khoả toàn bộ giọt nước rơi xuống, mỗi giọt nước biến thành một mũi khoan.

Phốc phốc phốc!

Đám lá sen bị xuyên thủng như tổ ong vò vẽ.

Chiếc phi liễn khổng lồ lui lại, Tư Vô Nhai cũng lùi ra sau.

Ở giữa lòng hồ, hai người vẫn đứng yên bất động. Những mũi khoan cương khí kia không mảy may thương tổn đến hai người, vì chúng chưa kịp lại gần thì đã tự động tiêu tán.

Nước vẫn chưa rơi xuống hết.

Sau lưng Vu Chính Hải xuất hiện từng đạo tinh mang giống như cương ấn…

“Bích Ngọc Đao.”

Bích Ngọc Đao vọt ra khỏi phi liễn, trên thân đao được bọc lấy một lượng lớn cương khí vừa xoay tròn vừa hạ xuống trông như một cối xay gió.

Đây chính là Đại Huyền Thiên Chương, Huyền Thiên Tinh Mang.

“Trường Sinh Kiếm.”

Vụt!

Trường Sinh Kiếm lao vụt ra khỏi vỏ, mưa kiếm xuất hiện đầy trời. Đây chính là Quy Nguyên Kiếm Quyết, Kiếm Ma Túc Mệnh.

Đao và kiếm va chạm.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, choáng váng nhìn cuộc chiến đỉnh phong trước mắt.

Miệng Đoạn Hành há hốc, tròng mắt trừng to như muốn rớt ra.

Đây là luận bàn sao? Sau này cho dù rời khỏi tu hành giới, bọn họ cũng có thể làm công việc đào núi, đảm bảo sẽ được trả công hậu hĩnh.

Về phần đám đệ tử Ma Sát Tông thì đã đứng như trời trồng, cứng đờ cả người.

Loại cấp bậc chiến đấu này đã hoàn toàn vượt qua kiến thức của bọn hắn. Cho dù trong đầu bọn hắn có tưởng tượng ra cảnh chiến đấu hoành tráng cỡ nào cũng phải thua xa tràng cảnh trước mắt.

Trên Bách Diệp Hồ, hai người vẫn đứng yên bất động. Một đao một kiếm đang đọ sức giữa không trung.

Đoạn Hành cảm thán nói: “Đây chính là bát diệp sao?”

Đồ đệ đã nghịch thiên cỡ này, vậy Cơ Thiên Đạo khi ở thời điểm đỉnh phong còn mạnh tới mức nào đây?

“Lão, lão tiền bối… ngài cảm thấy ai sẽ thắng?” Đoạn Hành không nhịn được bèn cất tiếng hỏi.

“Xem tiếp đi.” Lục Châu cho hắn một đáp án cực kỳ ba phải.

“Lão tiền bối nói đúng lắm.”

Sự thật thì Lục Châu không hề muốn trận chiến này kết thúc quá nhanh. Thời gian đóng băng đạo cụ của hắn còn gần bốn ngày, nếu bọn họ kết thúc quá sớm, Lục Châu cũng chỉ có thể điều khiển Bạch Trạch mạo hiểm truy kích.

Cảnh tượng trước mắt chính là thứ Lục Châu muốn nhìn thấy nhất ——

Bất phân thắng bại.

Cùng lúc đó, tứ đại hộ pháp đứng trên phi liễn quan sát cuộc chiến đến giờ mới hiểu được lời Ngu Thượng Nhung nói lúc nãy.

Chỉ đơn thuần dùng nguyên khí khống chế mà đã tạo ra lực phá hoại bậc này.

Chênh lệch giữa bọn hắn và hai người này đâu chỉ ở chỗ khai mấy diệp. Cho dù cùng là cao thủ bát diệp thì cũng đã cách biệt đến một trời một vực.

Khi giọt nước cuối cùng rơi xuống, Bích Ngọc Đao và Trường Sinh Kiếm tách nhau ra, đồng thời bay về tay chủ nhân.

Vu Chính Hải cầm đao, cánh tay đặt ngang thẳng tắp.

Ngu Thượng Nhung cầm kiếm, nhìn Vu Chính Hải không chớp mắt.

Vòng đấu đầu tiên chẳng qua chỉ để thăm dò sâu cạn mà thôi.

Vu Chính Hải cười ha hả. “Tu vi nhị sư đệ đúng là đã tiến bộ rất nhiều.”

“Đại sư huynh cũng thế.”

“Nói như vậy là Quy Nguyên Kiếm Quyết của sư đệ đã thành công bước vào tam hồn?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.

Một khi kiếm đạo đại thành, nhân kiếm sẽ hợp nhất, nhập vào cốt tuỷ.

“Nghe nói vẫn chưa ai được thấy đại sư huynh thi triển thức Quân Lâm Thiên Hạ trong Đại Huyền Thiên Chương, ta rất muốn được xem thử thế nào.”

Nói xong, mũi chân hai người bắt đầu lướt trên mặt nước. Điều này có nghĩa là cuộc chiến đã thăng cấp.

Bích Ngọc Đao và Trường Sinh Kiếm đều xuất hiện cương khí.

Hoa Trọng Dương thấy thế, lập tức giơ tay lên ra lệnh: “Lui lại, bay lên cao!”

“Vâng!”

Đám người U Minh Giáo không dám khinh thường.

Trong lòng Đoạn Hành cũng run rẩy không thôi, lúc này hắn chỉ muốn trốn thật xa. “Lão tiền bối, hay là… chúng ta cũng lui ra sau?”

Lục Châu hờ hững liếc hắn một cái, không hề nhúc nhích.

Lúc này trong lòng Đoạn Hành mới hơi thả lỏng. Nơi này cách Bách Diệp Hồ đến vài dặm, trời trong xanh, tầm nhìn thoáng đãng. Cho dù có chịu một chút ảnh hưởng thì một Nguyên Thần cảnh như hắn vẫn có thể chống đỡ nổi.

Đoạn Hành âm thầm gật đầu thầm nghĩ, một lát nữa phải biểu hiện cho tốt, sống chết của Ma Sát Tông phải trông cậy vào lần này.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lăng không lơ lửng đứng đối diện nhau.

Đao kiếm quán thâu cương khí, khe khẽ chấn động. Bóng dáng hai người gần như loé lên cùng lúc.

Soạt!

Thân ảnh hai người đồng thời biến mất, một giây sau va chạm nhau trên bầu trời Bách Diệp Hồ.

Từ nơi va chạm xuất hiện một đạo cương khí thẳng đứng, một đầu đâm chọc trời, một đầu bắn vào Bách Diệp Hồ.

Nước hồ lập tức bị tách ra làm đôi, nước văng tung toé đầy trời.

Ngay sau đó, đao cương chi chít đánh vào những giọt nước xung quanh Vu Chính Hải khiến chúng bay vọt về phía Ngu Thượng Nhung.

Kiếm cương cũng không chịu thua kém, đầy trời kiếm cương quay xung quanh người Ngu Thượng Nhung tạo thành một tầng phòng hộ.

Ngu Thượng Nhung đứng bên trong, hai mắt nhắm lại, kiếm cương ngăn hết mọi tấn công từ phía Vu Chính Hải.

Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu. Cần gì phải như thế chứ?

Sao không cùng ngồi xuống, không dùng đến nguyên khí mà chỉ luận đạo chiêu thức, như vậy không được à?

Thân hình Tư Vô Nhai nhanh nhẹn bay ra xa rồi hạ xuống trên một ngọn núi gần đó, ngồi xếp bằng điều tức, thỉnh thoảng mới mở mắt ra nhìn.

Trong lòng hắn không ngừng thì thầm: “Đánh đi, đánh đi… rồi cũng hoà thôi.”

Hắn biết rõ thực lực hai sư huynh cường đại cỡ nào, cũng biết bọn họ không thể phân định thắng thua trong thoáng chốc.

Chẳng bằng cứ nghỉ ngơi cho tốt, chờ bọn họ đánh xong rồi tính.

Trên Bách Diệp Hồ, cương nhận của hai người đã phủ đầy thiên không.

“Lui!”

Hoa Trọng Dương lại ra lệnh lần nữa. Hắn có dự cảm sắp tới cuộc chiến sẽ càng thêm đáng sợ.

Bạch Ngọc Thanh phức tạp nhìn hai người đứng giữa không trung.

“Đây mới là bát diệp chân chính sao?”

“Có lẽ vậy.”

Hoa Trọng Dương đưa mắt nhìn ba người còn lại. “Còn chưa gọi pháp thân ra đó.”

Ba người đều gật đầu.

Một khi gọi ra pháp thân, lại sử dụng đại thần thông thì lực phá hoại sẽ lớn đến cỡ nào?

Lúc này Ngu Thượng Nhung đã mở mắt.

Kiếm cương ngưng trệ, Trường Sinh Kiếm theo lệnh hắn bắt đầu công kích.

Cuộc chiến lại tiếp tục thăng cấp!

Kiếm cương và đao cương phủ đầy mặt hồ, sau khi va chạm tạo ra cương khí giao thoa, tản ra tứ phía.

Đám đại thụ chọc trời gần Bách Diệp Hồ đều bị liên luỵ!

Thân ảnh Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải biến mất ở chân trời. Đám người đứng quan sát hiểu được bọn họ không thật sự biến mất mà là vì tốc độ quá nhanh nên mắt thường không thể nhìn thấy.

Bọn hắn chỉ có thể thấy được đao cương kiếm cương mù mịt và năng lượng giao thoa thỉnh thoảng bắn ra sau những cú va chạm.
Chương 357 Vì sao lại nói bát diệp rất mạnh?

Chiến đấu kiểu này Lục Châu chẳng thấy có gì thú vị. Hắn lắc đầu xoay người, chắp tay sau lưng đi về Vân Chiếu Am.

“Lão tiền bối, ngài… ngài không xem nữa sao?” Đoạn Hành nghi hoặc hỏi.

Lục Châu không thèm đáp lời Đoạn Hành, quay về phòng mình rồi ngồi xếp bằng bên khung cửa sổ hình tròn, tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.

Mọi chuyện vẫn nằm trong dự liệu của Lục Châu.

Tu vi Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải ngang nhau, cuộc chiến của hai nghiệt đồ sẽ kéo dài khá lâu.

Lục Châu nhìn lại thời gian đóng băng… vẫn còn hơn ba ngày. Mong là bọn hắn đừng kết thúc quá sớm.

“Cơ thí chủ?” Bên ngoài truyền đến tiếng nói của Huyền Tĩnh pháp sư.

“Có chuyện gì?”

“Có cao thủ quyết đấu ở Bách Diệp Hồ, Cơ thí chủ vẫn nên chuyển đến nơi khác đi, tránh bị cuộc chiến gây ảnh hưởng.” Huyền Tĩnh nói.

“Ngươi nhẫn tâm đứng nhìn Vân Chiếu Am bị huỷ?” Lục Châu hỏi lại.

“Chuyện này…”

Huyền Tĩnh đứng trong đình viện, thở dài đầy bất đắc dĩ. “Từ rất lâu rồi Vân Chiếu Am đã không còn huy hoàng như ngày trước. Nếu bị huỷ thì cứ để cho nó huỷ đi.”

“Thôi, lui ra đi.” Lục Châu nói. Hắn không nói rõ có chuyển đi nơi khác hay không.

Huyền Tĩnh pháp sư cũng không tiện nói thêm, bèn xoay người rời đi.

Đoạn Hành bước vào sân viện, nhìn về phía Huyền Tĩnh pháp sư rời đi, khẽ thở dài.

Hắn bước vào trong viện, khom người nói với Lục Châu: “Tiền bối, vãn bối phát hiện trong Vân Chiếu Am có một tầng bình chướng cỡ nhỏ còn sử dụng được. Tuy tu vi vãn bối thua xa bát diệp nhưng vẫn đủ để khởi động trận pháp. Ngài xem có cần…”

“Không cần khởi động bình chướng.” Lục Châu nói.

“Vãn bối tuân mệnh.”

Nếu khởi động bình chướng chẳng phải đang nói cho hai tên nghiệt đồ biết trong Vân Chiếu Am có cao thủ tồn tại hay sao?

Tu hành giả nào dám mò đến đây cơ chứ?

Nếu doạ bọn hắn chạy mất thì suốt đoạn đường này Lục Châu vất vả cũng bằng không.

Lục Châu nhắm mắt lại, bắt đầu tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.

Ngàn năm lịch duyệt và kinh nghiệm của Cơ Thiên Đạo đã khiến Lục Châu quen với tràng cảnh chiến đấu bậc này…Nhưng đối với những người khác thì đây là cơ hội để thu hoạch được tâm đắc trong tu hành.

Thế nên đám người Đoạn Hành đứng trên tảng đá lớn quan chiến suốt đêm, mà tứ đại hộ pháp U Minh Giáo cũng hệt như thế.

Ngày hôm sau…

Lục Châu mở mắt nhìn vào giao diện Hệ thống, kiểm tra thời gian đóng băng rồi thông qua khung cửa sổ nhìn về phía Bách Diệp Hồ.

Vốn là nơi phong cảnh đẹp đẽ, núi non trùng điệp… nay dãy Tử Hà Sơn đã bị gọt đi một nửa, rừng cây xung quanh Bách Diệp Hồ đã bị san thành bình địa, vài ngọn núi nhỏ quanh đó đã bị chém ngang…

Chỉ riêng có Vân Chiếu Phong vẫn hoàn hảo không hề sứt mẻ.

Lục Châu vốn nghĩ, nếu Vân Chiếu Phong thật sự bị ảnh hưởng thì hắn chỉ có thể chuyển đi nơi khác. Không ngờ lực phá hoại của nghiệt đồ lại không huỷ Vân Chiếu Am.

Rõ ràng bọn hắn cố ý tránh gây ảnh hưởng đến nơi này.

Vì sao lại nói bát diệp rất mạnh? Tại thời khắc này tất cả mọi người đều hiểu được nguyên nhân.

Đoạn Hành choáng váng đưa tay lên nhéo má mình một cái.

Đau quá!

Ôi, mẹ nó đây là sự thật rồi.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đánh nhau một ngày một đêm, chiến trường đã chuyển từ Bách Diệp Hồ đến khu vực Vân Chiếu lâm địa khiến hàng trăm ngàn muông thú phải kinh hãi bỏ chạy tứ tán.

Một số hung thú không kịp chạy trốn đã bị đao cương và kiếm cương đầy trời chém chết.

——————

Một ngày nữa lại trôi qua.

Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội Thiên thư một lần nữa.

Chung quanh không còn vang lên tiếng cương khí va chạm mà ngược lại có vẻ yên tĩnh. Âm thanh kịch chiến suốt hai ngày hai đêm đột nhiên ngừng lại khiến mọi người đều tỏ ra hiếu kỳ.

Lục Châu chậm rãi đứng dậy nhìn về phía Bách Diệp Hồ.

Trên hai đỉnh núi thuộc dãy Tử Hà Sơn có hai bóng người đang yên tĩnh đứng đó. Cuộc chiến dường như đã ngừng lại.

Bích Ngọc Đao phiêu phù phía bên phải Vu Chính Hải.

Trường Sinh Kiếm lơ lửng trước người Ngu Thượng Nhung.

“Sư đệ, đệ còn bao nhiêu nguyên khí?” Vu Chính Hải bình tĩnh hỏi.

“Gần như còn nguyên. Sư huynh thì sao?” Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói.

“Ta cũng thế.”

Ngu Thượng Nhung lại nở nụ cười. “Vậy chúng ta đánh thật đi.”

“Rất hợp ý ta.”

Lời vừa nói xong.

Ông!

Ông!

Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang vọng đến chân trời. Hai toà pháp thân cao mười trượng đứng sừng sững trên không trung.

Bên dưới pháp thân là hai đoá bát diệp kim liên đang từ từ xoay tròn.

Đây chính là tiêu chí đặc thù của cao thủ Nguyên Thần cảnh: pháp thân Bách Kiếp Động Minh, mà bát diệp kim liên lại càng là biểu tượng cho sự cường đại nhất.

Thấy cảnh này, Hoa Trọng Dương quả quyết hạ lệnh: “Lui lại mười dặm!”

Tư Vô Nhai cũng mệt mỏi lắc đầu. “Cuối cùng cũng đánh thật.”

Hắn chậm rãi đứng lên, tung người bay về phía xa.

Khi hai toà pháp thân vừa xuất hiện, Đoạn Hành không nói một lời đã quay đầu bay đi. Vẫn nên tránh ra xa thì hơn.

Đám đệ tử Ma Sát Tông sửng sốt, sau đó liều mạng chạy theo Đoạn Hành, lui về phía sau một ngọn núi.

“Tông chủ, bên chỗ lão tiền bối…”

“Lo cho thân mình đi, còn có thời gian để ý đến chuyện của lão tiền bối sao? Đầu óc ngươi bị cửa kẹp à?”

Nói cũng phải, người ta là sư phụ của hai đại cao thủ, còn cần đám phế vật bọn họ nhọc lòng lo lắng làm gì.

Đoạn Hành dẫn đám đệ tử Ma Sát Tông rời khỏi Vân Chiếu Phong.

Lục Châu cũng đang quan sát hai toà pháp thân cực lớn kia, âm thầm gật đầu. Rốt cuộc hắn đã có thể xác định tin đồn trước giờ là đúng.

Tu vi và thực lực của Ngu Thượng Nhung đúng là mạnh mẽ không thua gì Cơ Thiên Đạo. Khi đại nạn của Cơ Thiên Đạo đến, tu vi hạ xuống, đương nhiên lão không thể quản lý hai tên nghiệt đồ này được nữa.

Lục Châu bỗng nhiên ý thức được một vấn đề ——

Hắn làm sao cản được lực công phá của bọn họ?

Tu vi Thần Đình cảnh vẫn chưa khôi phục, lực lượng phi phàm của Thiên thư chỉ mới tích luỹ được chưa đến hai phần năm.

Huống hồ gì lực lượng phi phàm rất trân quý, nếu chỉ dùng để ngăn cản dư ba thì thật lãng phí.

Vẫn nên tránh đi thì hơn.

Lục Châu vừa định xoay người rời đi thì ở đằng xa, hai toà pháp thân cao mười trượng đột nhiên lao về phía Tử Hà Sơn.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung mang theo pháp thân, vừa phi hành vừa xuất chiêu.

“Vân Chiếu Phong là chỗ tốt, không thể bị huỷ.”

“Đồng ý.”

Một đao một kiếm như đá phá trời bắn ra, bát diệp kim liên dưới thân xoay tròn ngưng tụ năng lượng.

Song chưởng Vu Chính Hải hợp lại đặt trước người, dưới lực tăng phúc của pháp thân, Bích Ngọc Đao lơ lửng trên đầu hắn đã biến to ra gấp mấy lần.

“Trảm!”

Pháp thân Ngu Thượng Nhung tiêu tán, tung người bay lên. Trường Sinh Kiếm vung ra, mấy ngàn đạo kiếm cương hợp lại làm một va chạm với Bích Ngọc Đao.

Pháp thân lại xuất hiện lần nữa.

Ầm!

Đao cương khổng lồ chém xuống dãy Tử Hà Sơn tạo thành một khe hở cực lớn. Đứng từ chân núi nhìn lên sẽ thấy một khe rãnh thẳng tắp chọc trời.

Nhưng khe rãnh không duy trì được lâu đã vang lên tiếng vỡ nát. Đá vụn trên Tử Hà Sơn rơi lộp độp xuống, cả dãy núi bắt đầu sụp đổ. Toàn bộ cây cối trên sườn núi đều bị đá tảng vỡ ra đập nát.

Dã thú dưới núi liều mạng bỏ chạy.
Chương 358 Ai dám tranh phong

Hoa Trọng Dương đứng từ trên phi liễn nhìn xuống dãy Tử Hà Sơn đang sụp đổ mà kinh hồn táng đảm.

“Đuổi theo!”

“Vâng.”

Phi liễn nhanh chóng bay về phía Vân Chiếu lâm địa.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vẫn đang đánh nhau đến ngươi sống ta chết. Đi đến đâu cây cối ngã đổ đến đó.

Hai người tiếp tục bay vào sâu trong Vân Chiếu lâm địa.

“Pháp thân Bách Kiếp Động Minh cực kỳ tiêu hao nguyên khí, bọn họ có thể kiên trì được bao lâu?” Hoa Trọng Dương khó tin thốt lên.

“Trọng Dương huynh, huynh có tu vi thất diệp, nếu chuyện này huynh không biết thì ba người bọn ta làm sao mà biết được.”

Lời này rất hợp lý.

Hoa Trọng Dương nuốt một ngụm nước bọt nhìn theo hai toà pháp thân đang vụt đến vụt đi giữa bầy kiếm cương và đao cương.

Mỗi đạo cương nhận đều lớn hơn trước gấp mấy lần.

Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhanh như thiểm điện, bay đến giữa trán pháp thân, tay phải nhấc lên, Trường Sinh Kiếm bay vào tay hắn. Năm ngón tay khép lại, từng đạo cương khí bắn ra từ kẽ tay.

“Sư huynh… mời tiếp chiêu.”

Vu Chính Hải nhíu mày thu pháp thân lại, toàn thân bay thẳng đến chân trời, sau đó pháp thân lại xuất hiện, đại đao giơ cao, hắn lạnh nhạt nói: “Được.”

Đám người Hoa Trọng Dương đều nín thở.

Tay phải Ngu Thượng Nhung khẽ chuyển, lưu lại từng đạo tàn ảnh. Điều khiến mọi người chấn kinh là pháp thân Bách Kiếp Động Minh của hắn cũng tạo ra tàn ảnh.

“Đại thần thông thuật?!”

“Quy Nguyên Kiếm Quyết, Kiếm Ý Vô Ngân.”

Cái gọi là Kiếm Ý Vô Ngân có nghĩa là vô tung vô ảnh, mắt thường không cách nào nhìn thấy được kiếm ý, nhanh đến cực hạn chính là hư vô.

Hàng vạn kiếm cương hội tụ lại một chỗ, Ngu Thượng Nhung mang theo pháp thân thẳng tắp đâm về phía trước. Vạn đạo kiếm cương và Trường Sinh Kiếm cùng nhau công kích.

“Đại Huyền Thiên Ấn!”

Vu Chính Hải dường như đã đoán được Ngu Thượng Nhung sẽ dùng chiêu này. Đao cương hội tụ, chung quanh Bích Ngọc Đao hình thành một tầng phòng ngự cực mạnh.

Ầm!

Hai cỗ lực lượng va chạm.

Cương khí gợn sóng lan ra tứ phía bao trùm lên phạm vi cả ngàn mét.

Đám cây cối bên dưới bị liên luỵ, chẳng còn một cây nào đứng thẳng.

Sau khi va chạm, hai toà pháp thân cùng lúc tiêu tán. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời lui lại, đứng đối diện nhau giữa không trung.

Vu Chính Hải nắm chặt Bích Ngọc Đao, từng ngón tay từ từ khép chặt, gân tay hiện rõ.

Ngón tay út Ngu Thượng Nhung khẽ rung rồi từ từ khép lại.

Vu Chính Hải cất cao giọng nói: “Đệ mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta.”

“Sư huynh quá khen, huynh cũng thế.” Ngu Thượng Nhung mỉm cười.

“Sư đệ, đệ là người đầu tiên bức ta phải sử dụng toàn lực.” Ngữ khí Vu Chính Hải trở nên nghiêm túc.

“Chỉ mong có thể khiến sư huynh hài lòng.”

Vu Chính Hải mở lòng bàn tay ra, Bích Ngọc Đao xoay tròn. Pháp thân Bách Kiếp Động Minh lại xuất hiện.

Ông!

Ngu Thượng Nhung cũng không chịu thua, pháp thân vừa hiện, cương khí đã rơi xuống như mưa giữa trời!

Tình hình chiến đấu diễn ra vô cùng kịch liệt.

Lục Châu vẫn ngồi bên khung cửa sổ, thỉnh thoảng lại mở mắt ra nhìn về phía cuộc chiến.

Hai tên nghiệt đồ cũng rất thức thời, không chạy qua chỗ hắn.

“Tư Vô Nhai…” Lục Châu chợt nhớ tới nghiệt đồ này.

Vì cách quá xa, Lục Châu không thể nào tìm được thân ảnh Tư Vô Nhai, nhưng hắn có thể chắc chắn một điều Tư Vô Nhai theo Ngu Thượng Nhung đến Bách Diệp Hồ.

Như vậy hắn sẽ nấp ở đâu để quan sát cuộc chiến?

Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá còn ba tấm. Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu thời gian…

——————

Thời gian trôi qua thật nhanh, lại mất thêm một ngày…

Khi ánh mặt trời rọi vào mặt, bên tai truyền đến tiếng va chạm trầm thấp, Lục Châu mở mắt ra.

Bách Diệp Hồ bây giờ đã hoàn toàn là một mảnh bừa bộn, nơi chân trời đã chẳng còn bóng dáng hai người đâu.

Lục Châu nhìn lại thời gian đóng băng: năm tiếng…

“Lão tiền bối.” Thanh âm Đoạn Hành truyền đến.

Lục Châu chắp tay bước ra khỏi phòng, thấy Đoạn Hành cung kính đứng trong sân viện.

Liên tục quan chiến ba ngày ba đêm không khiến Đoạn Hành mệt mỏi hay buồn chán mà trái lại, toàn thân hắn trông rất phấn chấn.

“Vãn bối đã được mở rộng tầm mắt! Cực kỳ mở rộng tầm mắt!” Đoạn Hành cảm thán nói.

“Kết quả như thế nào?” Lục Châu hỏi.

Lục Châu thầm nghĩ, hai người này bất phân thắng bại, càng chiến đấu lâu thì thứ có thể phân cao thấp chính là ý chí và kinh nghiệm bản thân.

Như vậy rất có thể Vu Chính Hải sẽ thắng.

Chỉ là nhiều năm nay Lục Châu không ở cạnh bọn họ, có lẽ lịch duyệt của Ngu Thượng Nhung đã thành thục hơn trước kia rất nhiều. Nói Vu Chính Hải thắng vẫn là quá sớm.

“Khó phân thắng bại… nhưng mà tình hình chiến đấu không còn kịch liệt như hai ngày trước nữa.” Đoạn Hành nói.

Lục Châu vuốt râu. Đánh lâu như vậy hẳn là đã thấm mệt, tựa như chạy bộ, càng về sau tốc độ sẽ càng giảm.

Lục Châu suy nghĩ một lát rồi nói: “Đi xem một chút.”

“Vâng.”

Đoạn Hành cũng rất muốn đứng gần quan sát, nhưng hắn không dám. Đứng xa thì xem không rõ, mà đứng gần thì sợ bị tứ đại hộ pháp U Minh Giáo phát hiện.

Bây giờ có lão tiền bối làm chỗ dựa, hắn chẳng cần phải bận tâm đến chuyện này nữa.

“Mời lão tiền bối lên phi liễn.” Đoạn Hành lập tức phất tay.

Chiếc phi liễn này tuy đã khá nát nhưng lúc quan trọng vẫn có thể phát huy tác dụng.

Vừa lên phi liễn, Đoạn Hành đã đá bay tên tiểu đệ đang điều khiển bánh lái. “Lão tiền bối lên phi liễn, bản tông chủ muốn đích thân cầm lái!”

Lục Châu liếc nhìn Đoạn Hành nhưng không nói gì.

Thái độ và cách làm người của Đoạn Hành chỉ có thể làm một tên thủ lĩnh nhỏ, không làm được việc lớn. Nhưng mấy chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Lục Châu.

Phi liễn xuất phát, rời khỏi ngọn Vân Chiếu Phong bay về phía Bách Diệp Hồ.

“Lão tiền bối, tốc độ phi liễn hơi chậm, xin hãy bỏ qua.” Đoạn Hành nói.

Lục Châu nhìn lại thời gian đóng bằng rồi vuốt râu gật đầu. Dùng tốc độ này bay giữa rừng cây cũng tốt.

Càng đến gần Bách Diệp Hồ, tiếng cương khí giao thoa cũng ngày càng lớn. Khi phi liễn bay đến Bách Diệp Hồ, tầm nhìn của đám người trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều.

Đoạn Hành cười nói: “Vãn bối sắp tăng tốc.”

“Không cần.” Lục Châu đưa tay ngăn lại.

“Tại sao?”

Câu hỏi của tên Đoạn Hành này thật nhiều!

“Đoạn Hành, ngươi nghe được tin hai người bọn hắn quyết đấu ở Vân Chiếu Phong từ ai?” Lục Châu hỏi.

Đoạn Hành vừa điều khiển phi liễn vừa suy tư: “Trước khi vãn bối đến Bình Đô Sơn, khó khăn lắm mới thăm dò được.”

“Ngươi có thể nghe ngóng được tin này thì người khác cũng có thể.” Lục Châu thản nhiên nói.

“Lão tiền bối, ý của ngài là quanh đây còn có người khác?” Đoạn Hành lập tức giảm tốc, điều khiển phi liễn bay về phía rừng cây.

Lục Châu không nói gì. Tuy đây chỉ là suy đoán của hắn nhưng khả năng xảy ra rất cao.

Đoạn Hành nhìn quanh, sau khi phi liễn bay vào trong rừng rậm thì không gian trở nên yên tĩnh dị thường.

“Lão tiền bối dạy phải. Vãn bối thật ngu dốt, gióng trống khua chiêng như vậy khiến đám chuột nhắt kia chạy hết cả rồi.” Đoạn Hành cực kỳ hối hận.

Thấy sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh, không có vẻ gì là tức giận, trong lòng Đoạn Hành khẽ thở phào một hơi.
Chương 359 Kết quả

Khi phi liễn bay ngang qua Tử Hà Sơn, đám người Đoạn Hành thán phục vô cùng. Dãy núi sụp đổ, đao cương kiếm cương tạo thành lực phá hoại khủng khiếp khiến người người rung động không thôi.

Khắp nơi đều là cảnh hoang tàn.

Ầm ầm!

Tiếng cương khí va chạm ngày càng gần. Đoạn Hành nói: “Đằng trước chính là Vân Chiếu lâm địa.”

Phi liễn cố ý tránh khỏi khu vực chiến đấu, chậm rãi xuất hiện ở gần phi liễn U Minh Giáo, vừa kịp lúc nhìn thấy hai đại pháp thân biến mất.

Trên bầu trời, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đồng thời bay ngược ra sau, lăng không xoay người mấy vòng mới ổn định lại thân hình.

Đại chiến ba ngày ba đêm, lại thêm không ngừng thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh đã chứng tỏ tu vi bọn họ đáng sợ đến cỡ nào.

Trên mặt Đoạn Hành đầy vẻ kích động. “Lão tiền bối, hình như bọn họ mệt rồi.”

Lục Châu vuốt râu nhìn hai người ở đằng xa. “Không vội.”

Đoạn Hành không dám chất vấn gì nữa, lão tiền bối đã bảo không vội thì chắc chắn đã có tính toán.

Trên bầu trời.

Người luôn tỏ ra ung dung ở bất kỳ tình huống nào như Ngu Thượng Nhung, lúc này cũng đã xuất hiện mồ hôi trên trán. Khí tức trên người hắn cũng trở nên chập chờn bất ổn.

Vu Chính Hải ở phía đối diện cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu. Mồ hôi không ngừng rơi xuống cánh tay hắn, ánh mặt trời rọi vào khiến mồ hôi trên tay phát ra ánh sáng lóng lánh.

Tứ đại hộ pháp quan chiến suốt ba ngày ba đêm đã hoàn toàn tin phục.

Hai người đã phát huy lực lượng đến cực hạn nhưng vẫn y như cũ bất phân thắng bại.

“Quy Nguyên Kiếm Quyết rất mạnh!” Vu Chính Hải không tiếc lời khen ngợi.

“Đại Huyền Thiên Chương cũng thế.” Ngu Thượng Nhung miễn cưỡng mỉm cười.

Hoa Trọng Dương cạn lời nhìn cảnh tượng này. Suốt ba ngày ba đêm chiến đấu, bọn họ không ngừng tâng bốc lẫn nhau, Hoa Trọng Dương nghe đến mức miễn dịch.

Sau khi khoác lác xong, hai người lại lao vào kịch chiến. Chỉ là lần này lực lượng có vẻ yếu đi rất nhiều.

Tuy đã yếu đi nhưng những tu hành giả khác cũng không thể nào so sánh được.

Ánh mắt Hoa Trọng Dương nhìn về phía Bách Diệp Hồ…

Lúc này trông cảnh tượng bên đó chẳng khác gì Hắc Mộc Sâm Lâm vừa bị đại hoả đốt sạch hay bãi chiến trường vừa mới đánh xáp lá cà xong. Không còn một chỗ nào nguyên vẹn.

Cùng lúc đó, Tư Vô Nhai không bay lên cao quan sát mà chỉ lặng lẽ ngồi đợi trong rừng, chờ cuộc chiến kết thúc. Hắn không muốn nhìn thấy sư huynh đệ của mình quyết chiến.

Nhưng sự tình đã đến mức này, hắn cũng rất muốn biết kết quả… Cùng là cường giả bát diệp, rốt cuộc giữa đại sư huynh và nhị sư huynh thì người nào mạnh hơn?

Bốn giờ đồng hồ lại trôi qua…

Tư Vô Nhai không ngồi đợi trong rừng nữa. Tiếng đánh nhau đã ngày càng nhỏ, hẳn là đã sắp kết thúc. Tư Vô Nhai bèn đứng lên bay về phía hai người chiến đấu.

Trong lúc đó.

Bên dưới phi liễn khổng lồ của U Minh Giáo, Bích Ngọc Đao đang không ngừng xoay tròn như một chiếc cối xay gió khiến đám đại thụ chọc trời xung quanh bị thổi tung cả lên.

Thân ảnh Ngu Thượng Nhung lấp loé.

Trái, giữa, phải…

Ba đạo thân ảnh liên tục chớp động như cảnh tượng trong mơ, khiến mọi người nhìn không rõ.

Vu Chính Hải biết đây chính là kiếm chiêu thành danh của Ngu Thượng Nhung, Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn. Hắn lập tức hét lớn:

“Phá!”

Lấy Vu Chính Hải làm trung tâm, xung quanh bắn ra từng đạo cương khí dạng viên cầu, trông có vẻ đơn giản nhưng thực chất đây chính là chiêu thức hùng hậu bá đạo nhất trong công pháp Đại Huyền Thiên Chương.

Cương khí phát ra phối hợp với Huyền Thiên Tinh Mang, đao cương lập tức phóng đại. Tất cả năng lượng trong đan điền khí hải điều động thiên địa nguyên khí, trào ra như thuỷ triều!

Quân Lâm Thiên Hạ?

Hoa Trọng Dương trầm giọng nói: “Mở!” Pháp thân thất diệp lập tức xuất hiện.

Ba hộ pháp còn lại thấy vậy cũng hiểu được sự tình nghiêm trọng, nhanh chóng gọi ra pháp thân.

Bốn toà pháp thân vây quanh bảo vệ phi liễn!

ẦM!

Cương khí bắn tới đều bị bốn toà pháp thân ngăn cản, tuy vậy dưới lực lượng cường đại của cương khí, phi liễn vẫn bị thổi bay đi thật xa.

Tứ đại hộ pháp mặt đỏ tới mang tai, gồng mình chống cự. Trong lòng ngoại trừ rung động chỉ còn có kính sợ.

Tư Vô Nhai vừa bay được nửa đường đã cảm thấy nguồn năng lượng như dời sông lấp biển quét tới. Hắn nhướng mày thốt lên: “Hỏng bét!”

Hai tay lập tức giao nhau chặn ở phía trước! Ầm!

Tư Vô Nhai bay ngược ra sau… phanh phanh phanh! Toàn thân hắn đụng gãy hơn mười gốc cây mới rơi xuống đất, khoé miệng trào máu tươi.

Nhưng hắn không còn thời gian quản những chuyện này. Cũng may đây chỉ là dư ba, hắn dùng hết toàn lực cũng miễn cưỡng ngăn trở được.

Lau đi máu tươi trên khoé môi, Tư Vô Nhai tiếp tục bay về phía trước.

Nhưng mà…

Đoạn Hành thấy năng lượng ồ ạt như thuỷ triều đập tới, trong lòng âm thầm vui mừng vì đã có cơ hội thể hiện!

Pháp thân xuất hiện tạo thành một tầng bình chướng màu đen.

Lục Châu vốn định thi triển lực lượng phi phàm của Thiên thư để ngăn cản dư ba, không ngờ Đoạn Hành lại hành động nhanh như vậy.

Ầm!

Sự va chạm tạo ra tiếng vang lớn, phi liễn bị đánh bay ra sau như thuyền buồm chao đảo giữa biển khơi!

Lục Châu nhướng mày. Thời gian đóng băng còn chưa hết, thời điểm quan trọng đừng có để bị vả mặt nha!

——————

Lúc này, ba đạo thân ảnh của Ngu Thượng Nhung lập tức tiêu tán dưới sự công kích của Quân Lâm Thiên Hạ và Huyền Thiên Tinh Mang. Ba đạo thân ảnh biến lại thành một, Ngu Thượng Nhung bay ngược ra sau.

Trong giây lát bị đánh bay, tay hắn vung ra Trường Sinh Kiếm.

Vù!

Vu Chính Hải đang bộc phát năng lượng nên không còn sức lực chống cự, chỉ có thể nghiêng người né tránh, trơ mắt nhìn Trường Sinh Kiếm xẹt qua bả vai mình rồi cắm xuống đất!

Cũng chính lúc này Bích Ngọc Đao ‘phốc’ một tiếng rơi xuống cắm sâu vào mặt đất!

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời rơi xuống.

Tràng diện cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Sau khi rơi xuống đất, hai người đứng dậy đối diện nhau, không tiếp tục động thủ nữa.

Sự cao ngạo từ trong cốt tuỷ không cho phép bọn họ tỏ ra chật vật.

Trên khoé môi Ngu Thượng Nhung có vết máu. Bả vai Vu Chính Hải cũng có máu chảy ra.

Trầm mặc một lúc, hai người đều cười vang.

Vu Chính Hải là người đầu tiên mở miệng. “Nhập Tam Hồn rốt cuộc cũng còn hơi kém một chút.”

Ngu Thượng Nhung cũng cười nói: “Quân Lâm Thiên Hạ vẫn thiếu một ít tự tin của đế vương.”

“Đệ không còn nguyên khí.”

“Huynh cũng vậy.”

Như vậy thì… ai thắng, ai thua? Trong lúc nhất thời thật khó mà phân biệt.

Tứ đại hộ pháp là người U Minh Giáo, không có tư cách phán định kết quả trận đấu này.

Vậy chỉ còn lại một người thích hợp nhất. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời nghĩ tới người này —— Tư Vô Nhai.

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Tư Vô Nhai xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Thất sư đệ, đệ tới đúng lúc lắm…” Vu Chính Hải hưng phấn nói.

“Bái kiến đại sư huynh.”

“Thất sư đệ, may mà có đệ ở đây.”

“Bái kiến nhị sư huynh.”

Vu Chính Hải nói: “Đệ nói đi, giữa ta và nhị sư đệ, ai là người mạnh hơn một bậc?”

Tư Vô Nhai lập tức sửng sốt.

Ủa chuyện này có liên quan gì tới ta đâu? Hai người các huynh luận bàn phân thắng bại là được, ta chỉ đến xem kết quả thôi mà?
Chương 360 Phân định thắng thua

Ngu Thượng Nhung nói: “Thất sư đệ, đệ hãy phán định một cách công bằng… giữa ta và đại sư huynh, người nào cao hơn một bậc?”

Chuyện này…

Mẹ nó lòng ta thật lạnh nha! Biết trả lời thế nào đây?

Nhưng Tư Vô Nhai là kẻ thông minh.

Hắn nhanh chóng quan sát tình cảnh chung quanh, nhìn lại vết thương của cả hai người, cuối cùng khom người nói: “Ngang tay.”

“Ngang tay?” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời nhíu mày.

“Quân Lâm Thiên Hạ của đại sư huynh đả thương nhị sư huynh, nhị sư huynh cũng đả thương đại sư huynh… Ừm, rõ ràng là ngang tay!”

Tư Vô Nhai bình tĩnh nói, trong lòng lại âm thầm tự hào vì bản thân quá thông minh cơ trí.

Thế nhưng…

Cả Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đều đang nhìn hắn chằm chằm, dường như không mấy vui vẻ với đáp án này.

Tư Vô Nhai nhướng mày, lòng thầm hô một tiếng không ổn. Thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Hình như… hắn đắc tội cả hai người rồi!

Vu Chính Hải không vui nói: “Đã như vậy thì hẹn ngày khác tái chiến.”

Ngu Thượng Nhung cũng đáp: “Cầu còn không được. Giữa ta và đại sư huynh tất phải phân thắng bại!”

Tư Vô Nhai: “. . .”

Vu Chính Hải nâng tay, Bích Ngọc Đao phá đất bay ra quay về lòng bàn tay hắn.

Trường Sinh Kiếm cũng quay lại tra vào vỏ kiếm sau lưng Ngu Thượng Nhung.

Hai người này đúng là không ai chịu nhường ai!

Vu Chính Hải hờ hững nhìn lướt qua Ngu Thượng Nhung nhưng không nói gì, chỉ khẽ đạp chân bay về phi liễn.

Tư Vô Nhai cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hắn chẳng thể khuyên can gì, đành trơ mắt nhìn đại sư huynh rời đi.

“Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?” Tư Vô Nhai cũng cảm thấy Ngu Thượng Nhung không ổn lắm.

“Ta không sao.”

Ngu Thượng Nhung không di chuyển mà ngẩng đầu nhìn lên phi liễn U Minh Giáo trên bầu trời, mỉm cười thản nhiên nói: “Đệ nhìn đi…”

Tư Vô Nhai cũng nhìn theo nhưng không phát hiện điểm gì kỳ quái, không hiểu ý tứ nhị sư huynh là gì.

Ngu Thượng Nhung tiếp tục nói:

“Đại sư huynh đã bị ta đánh chấn thương, hiện tại chỉ là cố gắng chịu đựng mà thôi… Ai bảo ta là sư đệ của huynh ấy, vừa rồi nói vậy chỉ để giữ gìn mặt mũi cho đại sư huynh.”

Tư Vô Nhai gật gù, thì ra là như vậy.

Có chấn thương hay không Tư Vô Nhai không biết, nhưng hắn vẫn chắp tay nói: “Vậy rõ ràng là nhị sư huynh cao hơn một bậc.”

“Không đáng nhắc tới.” Ngu Thượng Nhung vân đạm phong khinh đáp.

Cùng lúc đó.

Khi Vu Chính Hải trở lại phi liễn, Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh đồng thời khom người hành lễ: “Cung nghênh Giáo chủ!”

Vu Chính Hải không nói gì, mặt không đổi sắc đi vào bên trong rồi uy nghiêm ngồi xuống ghế chủ toạ.

Ngay sau đó, hắn kêu lên một tiếng đau đớn… từ khoé miệng hắn chảy ra một giọt máu.

Không nhiều, nhưng đủ để chứng minh Giáo chủ Vu Chính Hải của đệ nhất ma giáo trong thiên hạ từng quét ngang vô số địch thủ, đã bị thương.

Tứ đại hộ pháp sắc mặt kinh hãi.

Vu Chính Hải trầm giọng nói: “Không được để lộ.”

Nói xong, hắn vung tay lên, thản nhiên như không có việc gì. “Đi.”

Phi liễn quay đầu bay về phía Tử Hà Sơn.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt, kẽo kẹt.

Phi liễn phát ra âm thanh kỳ lạ. Đám giáo chúng U Minh Giáo ai nấy đều ngẩng đầu nhìn quanh.

Hoa Trọng Dương khom người nói: “Giáo chủ, phi liễn chịu một ít tác động nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ phi hành.”

Vu Chính Hải gật đầu.

Phi liễn bắt đầu gia tăng tốc độ. Vu Chính Hải đưa mắt nhìn ra bên ngoài, lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng rực rỡ rọi xuyên qua từng áng mây trông đẹp như tiên cảnh.

Hoa Trọng Dương đột nhiên nói: “Giáo chủ, có phát hiện.”

“Hử?”

Vu Chính Hải và ba vị hộ pháp quay đầu nhìn về phía hướng tay Hoa Trọng Dương vừa chỉ đến.

Đó là một chiếc phi liễn nhỏ màu đen đang nằm trên hai ngọn cây đại thụ.

“Có người khác nữa sao?” Bạch Ngọc Thanh nghi hoặc.

“Giáo chủ, đám người này gan to bằng trời, thuộc hạ xin được ra tay giết sạch bọn chúng.” Địch Thanh nói.

Trong lòng Vu Chính Hải đang có chút tức giận, bèn hờ hững nói: “Đi đi.”

“A, đó là cái gì?” Bạch Ngọc Thanh chợt thấy một luồng khí tức mang theo điềm lành lướt nhanh về phía chiếc phi liễn màu đen.

Ánh mắt Vu Chính Hải cũng thoáng nhìn về phía đó…

Tu hành giả có tu vi càng cao thì thị lực sẽ càng mạnh. Vu Chính Hải vừa nhìn thoáng qua đã trông thấy một thân ảnh lão giả rất quen thuộc.

Khụ khụ!

Đang ngồi uy nghiêm trên ghế chủ toạ, thân hình Vu Chính Hải đột nhiên lảo đảo, ho khan sặc sụa.

Tứ đại hộ pháp còn chưa nhìn rõ luồng khí điềm lành kia đã giật mình quay lại nhìn Giáo chủ, lo lắng gọi: “Giáo chủ!”

“Ta không sao… Mau đi thôi!”

“A?”

“Dốc toàn lực bay về!”

Hoa Trọng Dương thấy sắc mặt Giáo chủ vô cùng nghiêm túc, lại ho khan không ngừng, thầm nghĩ sau cuộc chiến giữa Giáo chủ và Ngu Thượng Nhung thì ngài đã bị thương nặng, tình huống không được lạc quan cho lắm, bèn tức tốc hạ lệnh: “Toàn lực bay về!”

“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ!”

Phi liễn lập tức tăng tốc, kẽo kẹt kẽo kẹt bay vọt về phía chân trời.

——————

Tại biên giới Vân Chiếu lâm địa.

Phi liễn của Ma Sát Tông không chịu nổi lực lượng va chạm của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nên bị bắn bay ra xa mấy dặm, chiếc phi liễn đã bị hư hại nên đành hạ xuống nằm vắt vẻo trên ngọn cây.

“Lão tiền bối xin thứ tội! Vãn bối vô năng!” Đoạn Hành sợ hãi đến mức sắc mặt xanh mét, vội vàng khom người thỉnh tội.

Lục Châu nhìn lại thời gian đóng băng thẻ đạo cụ: còn 15 phút…

Từng giây trôi qua lâu như một năm!

Ngay khi Đoạn Hành đang thỉnh tội, một tên thuộc hạ chỉ tay lên chiếc phi liễn to lớn đang bay vọt đi trên bầu trời: “Lão tiền bối, phi liễn của U Minh Giáo kìa!”

Lục Châu đang xem giao diện Hệ thống, nghe vậy lập tức ngẩng đẩu nhìn lên.

Lúc này chiếc phi liễn kia đã ở xa tận chân trời, mà thời gian đóng băng đếm ngược còn hơn mười phút.

Thôi vậy, vẫn còn hai nghiệt đồ Ngu Thượng Nhung và Tư Vô Nhai!

Kịch chiến như thế hẳn là cả hai đã bị thương không nhẹ, Tư Vô Nhai cũng phải chịu ảnh hưởng. Đợi thời gian đóng băng kết thúc chính là cơ hội tốt để thu thập nghiệt đồ!

——————

Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn ra xa, khẽ nói: “Sau trận chiến này, ta sẽ mai danh ẩn tích… Vô Nhai sư đệ, đệ đi đi.”

Tư Vô Nhai không lý giải được, đành nói: “Huynh nghĩ kỹ chưa?”

Ngu Thượng Nhung khẽ thở dài: “Khắp thiên hạ này, nếu ngay cả thất sư đệ cũng không thể lý giải được tâm tư ta thì ta còn có thể trông chờ ở ai nữa? Tâm ý ta đã quyết, đệ hẳn nên hiểu rõ.”

Sau trận chiến này, hắn tựa hồ có cảm ngộ, trong lòng không còn vướng víu.

“Bên phía đại sư huynh thì phải giải thích thế nào?” Tư Vô Nhai nói.

“Huynh ấy đã thụ thương, thắng bại cũng đã phân, sẽ không quay lại luận bàn với ta nữa.” Ngữ khí Ngu Thượng Nhung trở nên lãnh đạm.

Tư Vô Nhai thấy trên mặt Ngu Thượng Nhung không để lộ biểu tình gì, bèn nói: “Nhị sư huynh, ta ủng hộ huynh mai danh ẩn tích, nhưng cũng không đến mức đoạn tuyệt qua lại với nhau. Sau này…”

Lời còn chưa dứt, Ngu Thượng Nhung đã đạm mạc nói: “Cút.”

Một Ngu Thượng Nhung luôn luôn ôn tồn lễ độ đột nhiên lại phun ra một chữ “Cút” khiến Tư Vô Nhai sửng sốt vô cùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom