-
Chương 271-275
Chương 271 Sư huynh có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ
Kèn kẹt, kèn kẹt…
Phi liễn rõ ràng đang không ngừng rạn nứt.
Đại thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương tự mình cầm lái, không khỏi đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Không bột đố gột nên hồ… Cho dù kỹ thuật cầm lái của hắn tốt đến cỡ nào thì chiếc phi liễn nát này cũng không phát huy ra được.
Trận văn trên thân liễn đã vỡ, vết rạn càng lúc càng lớn, tốc độ phi hành bị giảm mạnh.
Hoa Trọng Dương không nhịn được nữa bèn nói: “Giáo chủ, phi liễn chịu hết nổi rồi.”
“Câm miệng!”
Sắc mặt Vu Chính Hải vẫn vô cùng nghiêm trọng.
Cho dù phi liễn có nát cỡ nào cũng phải chạy thật xa!
Cảnh tượng lam liên nở rộ kia khiến hắn nghĩ lại mà sợ.
Hắn thật không sao hiểu nổi sư phụ lão nhân gia người tuổi tác đã cao, vì cái gì lại vẫn có thể phát huy ra lực lượng cường đại như thế.
Tóm lại cứ liều mạng chạy là được.
Hoa Trọng Dương lấy hết can đảm nói: “Ý của thuộc hạ là, tốc độ hiện tại của phi liễn còn không bằng chúng ta tự mình phi hành…”
“Hả?”
Vu Chính Hải đứng dậy.
Hắn đến bên cạnh bánh lái quan sát, quả thật phi liễn đã sắp vỡ nát tới nơi, nó đang phi hành bằng tốc độ rùa bò.
Cái tốc độ này có khác gì người bình thường chạy trên mặt đất đâu chứ?
Đúng là tự mình phi hành còn nhanh hơn.
Vu Chính Hải chắp tay nói: “Vứt bỏ phi liễn.”
“Thuộc hạ cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.”
Đám đệ tử U Minh Giáo đều nhảy ra khỏi phi liễn.
Hoa Trọng Dương thấy Giáo chủ Vu Chính Hải không nhảy ra, bèn lên tiếng khuyên nhủ: “Giáo chủ, phi liễn không còn thì sau này còn có thể làm lại một cái khác mà.”
Nửa câu sau không cần phải nói tiếp. Người mà không còn thì thật sự chẳng còn nữa rồi.
Vu Chính Hải khẽ gật đầu, tung người bay lên.
Hoa Trọng Dương cũng rời khỏi phi liễn.
Ầm!
Phi liễn vốn đã lung lay sắp đổ, nay lại mất đi nguyên khí điều khiển nên lập tức rơi thẳng xuống đất.
Hai người đạp không lơ lửng, quay đầu nhìn về phía chiếc phi liễn lần cuối.
Cùng lúc đó.
Ở cách phi liễn không xa có một thân ảnh tráng kiện, tay cầm Bá Vương Thương đánh thẳng tới.
Đoan Mộc Sinh quát to: “Phản đồ!”
Tay phải Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương dài bằng thân người hắn, toàn thân hắn song song với mặt đất, mũi thương toát ra cương phong không khác gì mũi khoan!
Vu Chính Hải khẽ lảo đảo, mở to mắt nhìn…
Thì ra là tam sư đệ, không phải sư phụ! Còn may, còn may…
Sau đó Vu Chính Hải đứng thẳng người lại, tiếp chiêu bằng một tay. Bàn tay phải lúc này đã được cương ấn hùng hậu bao bọc lấy.
Ầm ầm ầm!
Thế tiến công của Bá Vương Thương bị cản lại toàn bộ.
Hả?
Vu Chính Hải âm thầm kinh ngạc, hừ nhẹ một tiếng rồi vỗ ra một chưởng.
Ầm!
Đại Huyền Thiên Chưởng!
Chưởng này lớn hơn trước mấy lần. Cương khí đôi bên va chạm.
Hai tay Đoan Mộc Sinh tê rần, lăng không xoay chuyển mấy vòng rồi hạ xuống.
Thấy vậy Hoa Trọng Dương chắp tay nói: “Giao cho thuộc hạ đi.”
“Không cần.” Vu Chính Hải cũng chậm rãi hạ xuống.
Ba người đứng trên mặt đất, các đệ tử U Minh Giáo nhanh chóng tập hợp lại một chỗ, đứng sau lưng Vu Chính Hải và Hoa Trọng Dương.
Đôi bên lâm vào thế giằng co.
Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh cắm thẳng xuống đất, hắn nhìn thẳng vào Vu Chính Hải.
“Phản đồ.”
Vu Chính Hải khẽ lắc đầu. “Tam sư đệ… bao nhiêu năm nay mà tính tình đệ vẫn y như vậy.”
“Dù sao cũng vẫn hơn huynh.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Sư phụ đang ở đâu?” Ánh mắt Vu Chính Hải nhìn về phía sau lưng Đoan Mộc Sinh.
“Sư phụ lão nhân gia người lệnh cho ta bắt huynh về… Nếu huynh chịu nhận sai, có thể sư phụ sẽ tha cho huynh tội chết.”
Đoan Mộc Sinh không giống Minh Thế Nhân, hắn nói chuyện không hề biết nể mặt đối phương.
Vu Chính Hải có thể ngồi ở vị trí như ngày hôm nay sao năng lực phán đoán lại kém được.
Hậu phương Đoan Mộc Sinh chẳng có một ai khiến trong lòng Vu Chính Hải nhẹ nhõm không ít.
“Tam sư đệ, Thiên Nhất Quyết của đệ đã tiến bộ rất nhiều. Vừa rồi nếu ta không kịp thời sử dụng Đại Huyền Thiên Chưởng thì đã bị đệ làm cho bị thương.”
“Bớt nói nhảm đi. Ta hỏi huynh, có theo ta về hay không?” Đoan Mộc Sinh vẫn vững vàng quả quyết.
“Hầy…”
Vu Chính Hải lắc đầu thở dài. “Sư huynh có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ. Trên đời này có rất nhiều người muốn ta chết, phe chính đạo mong ta chết, ma đạo cũng mong ta chết…”
“. . .” Đoan Mộc Sinh nghi hoặc, mờ mịt nhìn đại sư huynh, chẳng hiểu tại sao Vu Chính Hải lại nói ra những lời này.
Vu Chính Hải tiếp tục nói: “Thế giới lớn thế này sao vẫn không dung được ta?”
Hắn biết rằng Đoan Mộc Sinh nghe không hiểu, bèn thở dài một hơi. “Chắc đệ cũng chẳng hiểu ta đang nói gì. Nếu có lão thất ở đây thì tốt biết mấy… Đệ ấy nhất định có thể hiểu được tâm tình của ta.”
“Nếu hắn đến đây, trước tiên ta sẽ bắt hắn!” Đoan Mộc Sinh nói.
“Đệ bắt được không?” Vu Chính Hải hỏi lại.
“Chuyện này…”
Đoan Mộc Sinh nhìn Hoa Trọng Dương đứng bên cạnh Vu Chính Hải.
Tuy Hoa Trọng Dương không hề ra tay nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được người này là một cao thủ. Một cao thủ hoàn toàn mạnh hơn hắn.
Cho dù Hoa Trọng Dương không có ở đây… thì Đoan Mộc Sinh hắn cũng không thắng được Vu Chính Hải.
Hắn vốn chỉ muốn thử vận may của mình, có lẽ đại sư huynh sẽ bị thương trước uy lực của đại thần thông… Đáng tiếc là tình huống này không hề xảy ra.
Đoan Mộc Sinh hỏi: “Ta hỏi huynh, việc của Thiên Kiếm Môn trên Liên Hoa đài có liên quan gì đến huynh không?”
Vu Chính Hải khẽ cười một tiếng rồi khinh thường nói: “Chỉ là Thiên Kiếm Môn mà cũng xứng hợp tác với U Minh Giáo sao? Sư huynh không gạt đệ… Thiên Kiếm Môn là một trong những mục tiêu sắp bị U Minh Giáo ta tiêu diệt.”
“. . .”
“Từ khi Lạc Trường Phong chết đi, Thiên Kiếm Môn đã có xu hướng suy tàn. Lạc Hành Không chỉ cố kéo dài hơi tàn của nó mà thôi. Đây là cơ hội tốt để U Minh Giáo thuận thế diệt nó.” Vu Chính Hải nói.
“Huynh muốn giúp sư phụ?” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hỏi.
“Không…”
Vu Chính Hải lắc đầu. “Ta đang giúp chính mình.”
“Huynh có mục đích gì?”
Vu Chính Hải cười nhạt, chậm rãi bước đến trước mặt Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh không tự chủ lui về sau mấy bước.
“Đừng khẩn trương.” Vu Chính Hải vỗ vỗ bờ vai hắn. “Sư phụ lão nhân gia người có khoẻ không?”
“Người rất khoẻ.” Trên mặt Đoan Mộc Sinh đầy vẻ phòng bị.
“Thật không?”
“Nếu không phải vậy thì huynh bỏ chạy làm gì?” Đoan Mộc Sinh khinh thường nói.
“. . .”
Vu Chính Hải nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười: “Đệ có thấy ai bỏ chạy mà phi hành chậm thế không?”
Đều là cao thủ, sao có thể dùng từ chạy.
Đoan Mộc Sinh đồng tình gật đầu. “Cũng đúng… Nếu ta là huynh thì đã sớm bỏ liễn mà chạy rồi.”
Hoa Trọng Dương: “? ? ?”
Trên mặt Vu Chính Hải vẫn tỏ ra bình tĩnh như đang nói một chuyện rất bình thường.
Hai người đều trầm mặc một lát.
Vu Chính Hải đột nhiên hỏi: “Sư phụ có hay nhắc tới ta không?”
Đoan Mộc Sinh lắc đầu.
Hắn vốn định nói, nhắc tới huynh làm gì cho thêm bực mình.
Hơn nữa bọn họ là đồ đệ, không dám tuỳ tiện nói chuyện khiến sư phụ không vui.
“Vậy người có nhắc tới nhị sư đệ?” Vu Chính Hải lại hỏi.
“Không có.” Đoan Mộc Sinh đáp.
“Vậy thì tốt rồi…”
“. . .”
Vu Chính Hải lại vỗ vỗ bả vai Đoan Mộc Sinh lần nữa. “Quay về đi.”
Đoan Mộc Sinh nghiêm túc nhìn Vu Chính Hải rồi nói: “Cho ta nửa năm thời gian…”
“Để làm gì?”
“Nửa năm sau ta sẽ đánh với huynh một trận.” Đoan Mộc Sinh nói.
Vu Chính Hải gật gù tán dương: “Có dũng khí khiêu chiến ta, rất tốt… Trở về nhớ cố gắng luyện tập nhiều hơn.”
“Ta sẽ đánh bại được huynh.” Đoan Mộc Sinh nói.
Vu Chính Hải nhíu mày thở dài. “Nhị sư huynh của đệ cũng từng nói ra lời này.”
Chương 272 Lão thất và Ngũ Thử
“Thiên phú của nhị sư huynh hơn xa ta… Chẳng lẽ lại chưa từng đánh thắng được đại sư huynh?” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hỏi.
Mâu thuẫn giữa đại sư huynh và nhị sư huynh hắn cũng có biết đến. Càng về sau này giữa hai người bọn họ càng xuất hiện nhiều mâu thuẫn va chạm.
Nhị sư huynh đã khiêu chiến rất nhiều cao thủ mà chưa từng thua trận, trong đó cũng có người tu vi và thực lực ngang hàng với đại sư huynh. Vậy mà hai người vẫn chưa phân thắng bại?
“Đương nhiên.”
Vu Chính Hải xoay người lại, đưa lưng về phía Đoan Mộc Sinh. “Chỉ mong đệ không giẫm vào con đường của nhị sư đệ.”
“. . .”
Đoan Mộc Sinh nhất thời nghẹn lời.
Hắn tự thấy bản thân có thiên phú không tệ, lại khắc khổ cố gắng… Thế nhưng nếu so sánh với nhị sư huynh thì hắn vẫn kém hơn ba phần.
Ngay cả nhị sư huynh còn không phải là đối thủ của đại sư huynh thì hắn làm sao chiến thắng nổi?
Nói xong, Vu Chính Hải điểm nhẹ mũi chân, toàn thân bay vào không trung.
Hoa Trọng Dương chắp tay với Đoan Mộc Sinh rồi vội vàng đuổi theo.
Những đệ tử U Minh Giáo khác cũng nhịp nhàng bay theo sau.
Đoan Mộc Sinh nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Vu Chính Hải…
Thật sự không phải đang chạy trốn sao?
Tốc độ phi hành của Vu Chính Hải không nhanh, trên đường đi vẫn có vẻ nhàn nhã. Hoa Trọng Dương đuổi sát phía sau.
Xác định sư phụ không đuổi theo sau là tin tức tốt nhất đối với Vu Chính Hải.
“Giáo chủ, Thiên Kiếm Môn đã không còn, kế hoạch tiếp theo của chúng ta là…?” Hoa Trọng Dương hỏi.
“Lựa hồng mềm mà bóp.” Vu Chính Hải đáp.
“. . .”
Vu Chính Hải ngừng lại, hai tay chắp sau lưng nhìn cảnh sắc sơn hà, tâm tình cũng tốt lên một chút.
“Thương thế của Bạch Ngọc Thanh sao rồi?”
“Trong vòng nửa năm sợ là không cách nào chiến đấu nữa.” Hoa Trọng Dương nói.
Vu Chính Hải hừ một tiếng: “Đều tại ta quá mức dung túng nhị sư đệ.”
Hoa Trọng Dương cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Tuy tứ đại hộ pháp đều là cao thủ nhưng trước mặt loại siêu cấp cao thủ không ai nắm bắt được như Kiếm Ma thì bọn họ cũng chỉ có thể bất lực tiếp nhận.
Trong Nguyên Thần cảnh sau tu vi ngũ diệp, thì mỗi một diệp tăng lên cũng đã tạo ra khoảng cách một trời một vực.
“Hay là thuộc hạ đi tìm thất tiên sinh?” Hoa Trọng Dương nói.
“Không cần.”
Vu Chính Hải khẽ lắc đầu. “Rất có thể nhị sư đệ vẫn còn đang ở bên cạnh hắn.”
Nghe nói vậy Hoa Trọng Dương vội vàng cúi đầu.
Hắn không muốn bị người ta chém một kiếm rồi phải tu dưỡng nửa năm như Bạch Ngọc Thanh đâu nha!
Đó còn là trong trường hợp hắn may mắn sống sót. Thấy Kiếm Si Trần Văn Kiệt không? Đến cơ hội tu dưỡng cũng không còn đã được đưa về Tây Thiên.
“Phái người điều tra xem trận pháp hiến tế trên Liên Hoa đài là do ai làm ra… Đồng thời cũng phải thử liên lạc với thất sư đệ.”
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ. Nếu gặp phải Kiếm Ma tiền bối thì làm thế nào ạ?”
“Tránh đi.”
Hai người tiếp tục bay về phương xa.
Nửa ngày sau, tại Ma Thiên Các.
Xuyên Vân phi liễn thật vất vả mới về được tới nơi, quá trình bay về xem như thuận lợi.
Mọi người còn chưa kịp rời khỏi phi liễn thì Phan Trọng đã ôm ngực chạy tới.
“Các chủ, Hoa trưởng lão… mọi người rốt cuộc cũng trở về rồi!” Phan Trọng quỳ một gối xuống nói.
Thấy bộ dáng Phan Trọng đầy vẻ gấp gáp, Minh Thế Nhân nhảy xuống phi liễn rồi hỏi: “Có chuyện gì mà gấp như vậy?”
“Trộm.. trộm… trộm…” Phan Trọng gấp đến độ đỏ bừng mặt.
“Trộm?”
“Ma Thiên Các bị trộm!” Phan Trọng nói hết một hơi.
“Đừng nói linh tinh… Tên chuột nhắt nào dám mò lên Ma Thiên Các trộm cắp kia chứ?” Minh Thế Nhân hỏi.
Phan Trọng liền đáp: “Chuyện này… chuyện này phải hỏi Lãnh La tiền bối. May mà Lãnh La tiền bối có ở đây!”
Trong thiên hạ này có ai không thèm khát bảo bối của Ma Thiên Các.
Lục Châu bình tĩnh ngẩng đầu nhìn bình chướng Kim Đình Sơn.
Tuy sức mạnh của bình chướng chỉ còn lại một phần ba so với trước kia nhưng cũng không phải là nơi bọn trộm cướp phổ thông dám bén mảng vào.
Lục Châu chắp tay sau lưng, bước đi nhẹ nhàng.
Tuy là lực lượng phi phàm đã hao tổn hết sau khi bộc phát nhưng trạng thái hiện tại của hắn cũng không mệt mỏi gì.
Không bao lâu sau Lục Châu đã bước vào đại điện Ma Thiên Các.
Bên trong có rất nhiều nữ đệ tử đứng chờ, Lãnh La đứng dậy chắp tay với Lục Châu rồi ngồi xuống.
Lục Châu bước lên ghế chủ toạ, không nói một lời.
Lãnh La là người đầu tiên mở miệng: “Kẻ đến Ma Thiên Các trộm cắp là Ngũ Thử của Thượng Nguyên thành… Lúc trước khi Thượng Nguyên thành xảy ra nội loạn là do Ngũ Thử dẫn phát mâu thuẫn. Lãnh mỗ lệnh cho tứ đại hắc kỵ đến bình loạn, sau đó Ngũ Thử biến mất không còn tung tích… Thật không ngờ bọn họ lại dám tìm đến Ma Thiên Các.” Lãnh La dừng lại một chốc rồi bổ sung. “Lá gan đúng là không nhỏ.”
Hoa Vô Đạo gật đầu:
“Ngũ Thử thành Thượng Nguyên nổi tiếng về khả năng trộm cắp và vô cùng giảo hoạt, trong tu hành giới thanh danh của bọn hắn chỉ thua mỗi Yến Tử Vân Tam. Chẳng qua Vân Tam thích độc lai độc vãng còn Ngũ Thử lại thích đi thành đoàn.”
Minh Thế Nhân kỳ quái hỏi: “Bọn hắn làm sao vào được bên trong bình chướng?”
Bình chướng Kim Đình Sơn dù có yếu đi cũng không phải là nơi bọn chuột nhắt bình thường có thể lọt qua.
Lãnh La nói: “Ngũ Thử sở dĩ am hiểu trộm cắp là vì bọn hắn có một loại bí thuật. Bí thuật này có điểm tương tự với Đạo Ẩn Chi Thuật của Lãnh mỗ nhưng lại không hoàn toàn giống. Trong mười năm qua Ngũ Thử từng chui lọt qua không ít bình chướng của các đại tông môn để tiến hành trộm cắp… thế nên tu hành giới mới đặt cho bọn hắn ngoại hiệu là Ngũ Thử.”
Lục Châu gật gù.
Hắn nhớ lại lúc mình bắt giữ Yến Tử Vân Tam, tuy Vân Tam đã bị Lồng Giam Trói Buộc bắt giữ nhưng vẫn có thể trốn sâu trong lòng đất.
Cho dù là loại trộm cắp nào thì cũng đều sẽ có thủ đoạn đặc thù vô cùng giảo hoạt.
Lúc này, Phan Trọng bước tới nói:
“Các chủ, đã kiểm kê lại tài sản, chỉ mất một ít rác ở Đông Các thôi.”
Rác?
Mọi người nghe vậy đều ngơ ngơ ngác ngác.
Rác mà cũng có người trộm?
“Những thứ khác không mất gì sao?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Không có…. Có lẽ do bọn hắn hành động nửa chừng rồi mới thấy sợ hãi.” Phan Trọng cảm thấy người dám trộm đồ của Ma Thiên Các hẳn phải có lá gan đủ lớn. “Sau đó Lãnh La tiền bối xuất hiện, thế là bọn hắn bỏ chạy.”
Minh Thế Nhân gật đầu. “Có đạo lý.”
Sau khi đám người Lục Châu rời đi, trên núi chỉ còn lại một đám thương binh già yếu tàn tật.
Bắt không được Ngũ Thử cũng là chuyện dễ hiểu.
Chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nói nhỏ là vì chẳng mất thứ gì. Mà nói lớn là vì chuyện có liên quan đến bình chướng Kim Đình Sơn…
Một khi bình chướng còn chưa khôi phục thì cho dù bọn họ có giết Ngũ Thử, những con chuột khác vẫn sẽ ngấp nghé Ma Thiên Các.
Huống chi bình chướng vẫn đang không ngừng yếu đi.
Lục Châu cảm thấy hiện tại chữa trị bình chướng cũng chẳng để làm gì. Bản thân hắn tu vi không đủ, mà đồ đệ muốn chữa trị cũng phải mất đến mấy năm.
Hơn nữa cho dù chữa trị được rồi thì sao? Đám danh môn chính đạo cũng sẽ lại nhân cơ hội đại nạn thọ mệnh của hắn đến mà vây công Kim Đình Sơn.
Hắn sẽ không lãng phí tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong át chủ bài chỉ để chữa trị bình chướng.
Lãnh La lại nói: “Lãnh mỗ có một câu không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.”
“Hắc kỵ đã từng giao thủ với Ngũ Thử… Thực lực và tu vi của bọn hắn không hề cao nhưng khả năng trộm cắp rất tinh diệu, thường trộm cắp theo giao dịch với người khác. Lãnh mỗ hoài nghi…”
Lãnh La dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngũ Thử và thất đệ tử Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các có quan hệ với nhau.”
“Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?”
Lời nói không có căn cứ rất khó thuyết phục người khác.
Lãnh La đáp: “Trước kia từng nghe nói Ngũ Thử và Ám Võng có liên hệ, hôm nay Ngũ Thử lại lẻn vào mật thất và đại điện Ma Thiên Các, sau đó đến Đông Các nhưng không hề động vào bất cứ thứ gì. Rõ ràng bọn hắn hành động có mục đích. Ngũ Thử hẳn đến đây vì muốn lấy lại Khổng Tước Linh. Lần này thất bại quay về, e là sẽ quay lại lần nữa.”
“Sư phụ, tên phản đồ này đã bị trói buộc tu vi còn có can đảm phách lối như vậy, đồ nhi thỉnh cầu được xuống núi để bắt hắn về hỏi tội!” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa lâm vào suy nghĩ.
Chương 273 Nghiệt đồ không xứng ra điều kiện
Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi tìm được hắn không?”
“Chuyện này…”
Minh Thế Nhân lộ vẻ xấu hổ.
Lần trước hắn mất rất nhiều thời gian để tìm hiểu khắp nơi, vất vả biết bao nhiêu mới tìm được đến Hoàng Phong Sơn và gặp Tư Vô Nhai.
Sau khi đánh cỏ động rắn, Tư Vô Nhai đương nhiên sẽ đề phòng, Minh Thế Nhân làm sao có thể tìm ra hắn lần nữa?
Huống chi đầu óc hắn lại không bằng người ta…
Lục Châu nhớ tới cái rương ở Đông Các bèn chậm rãi đứng dậy nói: “Giải tán đi.”
Nghe vậy, mọi người đứng dậy chắp tay với Lục Châu rồi rời đi.
Trong tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai ngồi xếp bằng tĩnh toạ.
“Giáo chủ, có phi thư của Ngũ Thử.”
“Thất bại rồi à?” Tư Vô Nhai mở mắt ra. Nếu thành công thì bọn hắn sẽ không gửi phi thư mà đã đem Khổng Tước Linh về đây rồi.
“Vâng… Bạch Khánh Vân, thủ lĩnh của Ngũ Thử có nói trong thư, khi đến Ma Thiên Các đã gặp phải Lãnh La nên không thể không lui về.”
“Lãnh La… người kiêu ngạo như thế mà sư phụ cũng nguyện ý khống chế…” Tư Vô Nhai lắc đầu. “Người này tại Sấu Tây Hồ dùng một chiêu đã bức lui hắc kỵ, Ngũ Thử từng bị hắn thảo phạt, cảm thấy sợ hãi cũng không có gì lạ. Thôi vậy.”
“Vậy Khổng Tước Linh…”
“Sẽ không có cơ hội.”
Cơ hội tốt như lần này còn không thành thì những lúc khác càng không có khả năng.
“Nhưng mà… Ngũ Thử lại mang về thứ này.”
Tên thuộc hạ móc trong ngực áo ra một đống giấy vụn.
Tư Vô Nhai vuốt phẳng mảnh giấy…
Trên giấy là đồ án của một chiếc rương. Tuy chỉ là bản nháp nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.
Hắn mỉm cười, thản nhiên nói: “Gửi phi thư cho Ma Thiên Các.”
Ngày hôm sau, tại Ma Thiên Các.
Trong Đông Các.
Sau một đêm lĩnh ngộ, lực lượng phi phàm tích luỹ được trong cơ thể cũng không nhiều.
Lục Châu mở mắt nhìn về phía giao diện Hệ thống.
Điểm công đức: 19.380 điểm.
Một chuyến đi đến Liên Hoa đài thu hoạch được tổng cộng 7.550 điểm công đức. Đáng tiếc còn thiếu hơn sáu trăm điểm nữa mới mua được pháp thân Bát Pháp Vận
Thông.
Không phải Lục Châu chấp nhất muốn mua pháp thân, mà là hắn cảm thấy với cách sắp xếp của Hệ thống thì càng về sau rút thưởng sẽ càng khó trúng.
Chỉ là… tâm lý của người chơi rút thưởng thường như thế, dù biết rõ xác suất trúng rất ít nhưng vẫn ôm hy vọng mình sẽ gặp may.
“Rút năm lần thôi vậy…”
Sau khi hụt đủ năm lần, Lục Châu nhẹ nhàng thở dài một hơi, miệng lẩm bẩm hai tiếng ‘quả nhiên’.
“Vẫn nên tích luỹ để mua pháp thân thì hơn.”
Lục Châu vừa định chuẩn bị lĩnh hội Thiên thư thì bên ngoài chợt truyền đến thanh âm.
“Sư phụ, Tư Vô Nhai gửi phi thư.” Chiêu Nguyệt khom người đứng ngoài Đông Các.
“Đọc đi.”
Chiêu Nguyệt nói: “Trong thư Tư Vô Nhai nói hắn biết cách mở chiếc rương kia ra… Nhưng hắn có một thỉnh cầu, đó là lấy lại Khổng Tước Linh đồng thời được giải khai Phược Thân Thần Chú.”
Lục Châu trầm mặc một lát rồi trầm giọng nói: “Nghiệt đồ.”
Chiêu Nguyệt cảm thấy sư phụ tức giận bèn vội vàng lên tiếng: “Sư phụ bớt giận.”
“Nghiệt đồ quá xem trọng chính mình… Tưởng rằng rời khỏi Kim Đình Sơn thì có thể ra điều kiện sao?”
“Sư phụ nói đúng lắm. Tư Vô Nhai quả thực là ăn gan hùm mật gấu!” Chiêu Nguyệt nói.
Đông Các lâm vào yên tĩnh.
Một lát sau Lục Châu mới nói:
“Có hồi âm của Giang Ái Kiếm chưa?”
Lâu như vậy vẫn chưa có hồi âm, điều này không giống với phong cách của Giang Ái Kiếm.
“Bẩm sư phụ, Giang Ái Kiếm vẫn chưa có hồi âm.” Chiêu Nguyệt đáp.
“Lui xuống đi.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Sau khi Chiêu Nguyệt rời đi, Lục Châu đã bình tĩnh lại, nhân tiện nhìn xem giao diện nhiệm vụ của Hệ thống.
Nhiệm vụ truy tìm chìa khoá thất lạc vẫn chưa hoàn thành.
Suy nghĩ một chút, Lục Châu quyết định hồi tưởng lại một số ký ức có liên quan đến chiếc rương, hy vọng từ đó có thể tìm ra manh mối.
Rất nhiều sự tình xảy ra từ thời xa xưa nay đã vô cùng mơ hồ trong trí óc.
Sau môt lúc tìm kiếm, Lục Châu vẫn không thu hoạch được gì.
“Chẳng lẽ chiếc rương này có liên quan đến phần ký ức bị thiếu?” Lục Châu suy đoán.
Từ khi xuyên không đến nay, Lục Châu đã sớm quen thuộc với thân thể già nua này. Có Thẻ Nghịch Chuyển, hắn không lo sợ mình sẽ già đi, nhưng phần ký ức bị mất này vẫn không hề khôi phục.
Suy nghĩ một lát vẫn không có manh mối gì, Lục Châu lắc đầu, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
Sáng sớm hôm sau.
Lục Châu vừa mở mắt ra đã thấy Chiêu Nguyệt cầm phi thư đi vào Đông Các.
Thấy sư phụ đứng trong sân hoạt động thân thể bằng những động tác kỳ quái, Chiêu Nguyệt không dám quấy nhiễu, đành đứng yên một lúc rồi mới khom người nói:
“Sư phụ, có phi thư.”
“Phi thư của ai?” Lục Châu dừng lại, chắp tay sau lưng hỏi.
“Đồ nhi vốn định mặc kệ hắn, nhưng nội dung trong thư tương đối quan trọng nên mới đem đến đây.” Chiêu Nguyệt nói.
“Đọc đi.”
“Vâng.”
Chiêu Nguyệt mở phi thư ra đọc: “Hôm qua đồ nhi hồ đồ, mong sư phụ thứ tội. Đồ nhi tuy đã rời khỏi Kim Đình Sơn nhưng lại chưa từng có suy nghĩ đối địch với sư phụ. Để thể hiện tâm ý, đồ nhi đã ra lệnh cho người đem manh mối dâng lên cho sư phụ.”
Sau khi đọc xong, Chiêu Nguyệt cất phi thư nói: “Dưới núi đúng là có một ni cô đến xin gặp. Đồ nhi hoài nghi lão thất có tâm cơ bẫy rập gì nên mới ngăn bà ta lại. Xin sư phụ định đoạt.”
“Ni cô?” Lục Châu nghi hoặc.
“Đến từ Vân Chiếu Am.”
Nghe được ba chữ Vân Chiếu Am, sắc mặt Lục Châu bình tĩnh nhưng trong lòng lại nghi hoặc… Chẳng lẽ trong cõi U Minh đã có sắp đặt?
Ký ức có liên quan đến Vân Chiếu Am vẫn rõ ràng, Lục Châu không hề cảm thấy Vân Chiếu Am có liên quan gì đến chiếc chìa khoá.
“Cho bà ta lên.”
“Đồ nhi đi ngay.”
Chiêu Nguyệt rời khỏi Đông Các.
Lục Châu vẫn tiếp tục đứng trong sân hoạt động gân cốt.
Một lát sau, Chiêu Nguyệt dẫn theo một ni cô đi đến bên ngoài Đông Các điện.
“Sư phụ, đây chính là Huyền Tĩnh sư thái của Vân Chiếu Am.”
“Huyền Tĩnh bái kiến lão thí chủ.”
Lục Châu dừng động tác, đưa mắt nhìn về phía ni cô kia.
Tuổi tác bà ta khá lớn, trên mặt có nếp nhăn, bà ta mặc một bộ tăng y thanh lịch, trên tay cầm chuỗi phật châu.
“Đứng lên rồi nói.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Huyền Tĩnh sư thái chậm rãi đứng dậy, lấy trong tay áo ra một hộp gấm màu đỏ rồi nói: “Vật về nguyên chủ.”
Lục Châu khẽ vung tay lên.
Hộp gấm kia bay vào trong lòng bàn tay hắn.
Huyền Tĩnh sư thái chậm rãi nói: “Vật này là do năm đó Tịnh Ngôn sư thúc lưu lại… Bần ni biết lão thí chủ đang tìm vật này nên khởi hành đến Ma Thiên Các hoàn lại cho lão thí chủ.”
“Di vật của Tịnh Ngôn?”
Năm đó khi hai người luận đạo ở Vân Chiếu Phong, lão thí chủ đã để lại vật này. Đáng tiếc nhiều năm qua đi lại không thấy lão thí chủ đến lấy.” Huyền Tĩnh sư thái nói.
Lục Châu điều động cương khí, phanh, nắp hộp mở ra ——
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ tìm chìa khoá thất lạc 1/1, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Bên trong chiếc hộp gấm đích thực là một thanh chìa khoá cổ.
Có lẽ do thời gian đã trôi qua quá lâu nên ký ức hắn vô cùng mơ hồ.
Lục Châu cất chìa khoá rồi hỏi: “Tình huống Vân Chiếu Am bây giờ thế nào?”
“Nói đến chuyện này bần ni phải cảm tạ lão thí chủ đã ra tay trừng trị Vô Niệm… Vô Niệm không tuân theo điều luật của Vân Chiếu Am, làm xằng làm bậy khắp nơi, nay bị trừng phạt là đúng người đúng tội. Hiện tại Vô Niệm đã mất hết tu vi, không còn là phương trượng của Vân Chiếu Am nữa.” Huyền Tĩnh nói.
Vô Niệm rơi vào kết cục này hắn cũng đã dự liệu được.
Lục Châu khẽ gật đầu. “Làm sao ngươi biết bản toạ đang cần vật này?”
Huyền Tĩnh sư thái nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ không phải do Tư thí chủ của Ma Thiên Các truyền tin sao?”
Chiêu Nguyệt vội nói: “Quả nhiên là do phản đồ làm ra.”
“Phản đồ?” Huyền Tĩnh sư thái nghi hoặc không hiểu.
Chiêu Nguyệt đáp: “Chuyện này không liên quan đến sư thái, sư thái quanh năm ẩn cư ở Vân Chiếu Am, đương nhiên không hiểu rõ chuyện bên ngoài. Nếu không còn gì nữa, mời sư thái trở về đi.”
Chương 274 Mở rương
Chiêu Nguyệt không hề biết sư phụ và Vân Chiếu Am có quan hệ gì.
Sau khi chuyện ở Liên Hoa đài kết thúc, nàng có ấn tượng rất kém với Vân Chiếu Am. Cho dù thái độ của Huyền Tĩnh sư thái không tệ, thậm chí còn chỉ trích Vô Niệm pháp sư không đúng.
Nhưng Ma Thiên Các không phải nơi bà ta nên đến.
Huyền Tĩnh sư thái chắp một tay trước ngực nói: “Bần ni còn muốn nói một câu.”
“Chuyện gì?”
“Ngọc Phất Trần chính là vốn liếng để Vân Chiếu Am có chỗ đặt chân. Nếu có thể, mong lão thí chủ…”
Lời này còn chưa nói xong, Lục Châu đã thản nhiên đáp: “Ngọc Phất Trần là do bản toạ ban cho Tịnh Ngôn, chẳng lẽ nàng không nói cho các ngươi biết?”
“Chuyện này…”
“Bản toạ có thể ban cho nàng Ngọc Phất Trần thì nay cũng có thể thu hồi.” Lục Châu nói.
Ý tứ đã rất rõ ràng, Huyền Tĩnh sư thái sao còn dám nhiều lời.
Bà ta thở dài một hơi, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ. Nói cho cùng chuyện này chẳng thể trách được Ma Thiên Các. Nếu Vô Niệm không tự ý làm loạn sao Vân Chiếu Am lại rơi vào kết cục này?
“Lão thí chủ xin bảo trọng. Bần ni cáo lui.”
Huyền Tĩnh sư thái chắp một tay trước ngực khom người với Lục Châu rồi xoay người rời đi.
“Đồ nhi cáo lui.”
Sau khi Chiêu Nguyệt rời đi, Đông Các lâm vào yên tĩnh.
Lục Châu đi vào trong, thấy chiếc rương nằm bên góc tường bèn tiện tay vung lên. Chiếc rương được cương khí bao bọc bay đến trước mặt hắn.
Lục Châu lấy chiếc chìa khoá màu đỏ vừa thu được ra.
Ngón tay vừa chạm vào chìa khoá, cỗ ý lạnh nhàn nhạt trên đó như thấm vào làn da…
Có vẻ chìa khoá không phải làm từ chất liệu thông thường, chẳng trách nó được đặt trong nhân thế rất nhiều năm mà vẫn không bị ăn mòn hư hỏng.
Lục Châu tra chìa khoá vào trong lỗ khoá trên rương rồi vặn một cái.
Răng rắc.
Lỗ khoá phát ra tiếng vang thanh thuý như ai đó bị vặn gãy cổ.
Sau đó những đường vân trên bề mặt rương đột nhiên sáng lên, quang mang màu xanh thẫm chạy dọc trên thân rương thông qua các đường vân trông như dòng điện từ.
“Thiết kế vô cùng tinh xảo.” Lục Châu tán thưởng.
Sau khi quang mang biến mất, một tiếng soàn soạt vang lên.
Chiếc rương đột ngột vỡ ra làm đôi.
Có lẽ vì bị đóng kín quá lâu, bên trong rương bốc ra mùi ẩm mốc.
Lục Châu phất phất tay xua đi mùi khó ngửi rồi nhìn vào trong rương.
[Ting — thu hoạch được một phần Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên.]
[Ting — thu hoạch được bản đồ da dê cổ.]
“Hả?”
Tay Lục Châu vừa chạm vào phần Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên thì nó bỗng hoá thành từng điểm ánh sáng rồi biến mất không còn gì nữa.
Hắn nhìn vào giao diện Hệ thống, quả nhiên trên phần đạo cụ đã xuất hiện thêm một mục “Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên (thượng)”.
Lục Châu nhớ tới nhiệm vụ lần trước thu thập Bích Lạc tàn phiến cũng được ban thưởng một phần Thiên Thư Khai Quyển.
Nói cách khác… Đây chính là tàn thiên dùng để học thêm một đại thần thông khác.
Lục Châu cảm thấy tràn đầy động lực.
“Bản đồ da dê cổ…”
Hắn nhặt tấm bản đồ dưới đáy rương lên rồi cẩn thận đặt lên mặt bàn.
Lớp vỏ bọc bên ngoài của tấm da dê đã mục nát từ lâu.
Lục Châu bỏ đi lớp vỏ bọc rồi chậm rãi trải rộng mảnh da dê ra.
Tấm bản đồ da dê cổ này rất lớn, trải rộng khắp mặt bàn.
Chẳng lẽ đây là bản đồ kho báu?
Hắn mở bản đồ da dê ra, phủi đi lớp bụi trên bề mặt… Một bức vẽ cực kỳ mơ hồ hiện ra trước mắt.
“Bản đồ địa lý?”
Dù sao cũng phải xem kỹ đã.
Tấm bản đồ trông cực kỳ mơ hồ, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra nó là bản đồ địa lý… Ở trung tâm bản đồ chính là Đại Viêm.
Những khu vực khác thì không thể nhìn rõ.
Lục Châu chắp tay sau lưng vừa quan sát tấm bản đồ vừa suy nghĩ.
Hắn biết tác dụng của Thiên Thư Khai Quyển… Nhưng tấm bản đồ này rốt cuộc dùng để làm gì thì hắn không biết.
Nhìn địa hình thôi cũng không thấy rõ ràng, thậm chí một số ký hiệu cũng không có, sơn mạch sông ngòi gì cũng không thấy vẽ vào…
Hắn nhìn một lúc cũng không thấy có điểm nào kỳ lạ.
Lục Châu không quan sát nữa mà ngồi xếp bằng rồi mở giao diện Hệ thống ra.
Điểm công đức: 20.230 điểm.
Dư ra được 230 điểm.
Lục Châu rút thưởng bốn lần… Hệt như lần trước, lại là cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.
Cũng may điểm công đức đã tích luỹ đủ hai mươi ngàn, hắn không thấy đau lòng tiếc của. Điểm may mắn đạt tới 10 điểm, xem như là để an ủi.
Bây giờ… tiếp tục rút thưởng hay là mua pháp thân Bát Pháp Vận Thông đây?
Tâm lý của dân cờ bạc đúng là không ổn.
Lục Châu suy nghĩ…
Hiện tại hắn đang ở trong Ma Thiên Các, vô cùng an toàn… Huống hồ gì trên người hắn còn có đầy đủ thẻ đạo cụ, cho dù danh môn chính đạo có vây công Kim Đình Sơn thì hắn cũng có thể thoải mái đánh lui toàn bộ.
Pháp thân muốn mua lúc nào chẳng được, dù sao hắn cũng chẳng gặp phải bình cảnh tu luyện, không cần phải vội vàng nhất thời.
Xem giá thẻ đạo cụ trước vậy.
Cùng lúc đó, trong tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai mở mắt ra, thì thào nói: “Cũng may Khổng Tước Linh vẫn an toàn.”
Hắn cúi đầu vén áo lên, nhìn lại chữ “trói” trên cơ thể. Chữ “trói” màu đỏ như máu không hề có vẻ được giảm bớt chút nào.
Tư Vô Nhai cau mày: “Thần chú này… quỷ dị như vậy?”
Cho đến hôm nay hắn gần như đã thử đủ loại phương pháp nhưng chẳng có cách nào phá vỡ thần chú này.
“Giáo chủ, đại tiên sinh giá lâm.” Một tên thuộc hạ mặc trường bào xám từ xa bay tới, quỳ một gối xuống bẩm báo.
“Mau mời vào.”
Tư Vô Nhai vừa định đứng dậy đã nghe tiếng đại sư huynh Vu Chính Hải cười sảng khoái: “Thất sư đệ, lại gặp mặt rồi…”
Tư Vô Nhai đứng dậy chắp tay nói: “Tham kiến đại sư huynh.”
“Chúng ta là huynh đệ, không cần đa lễ, xem xem ta mời ai tới này.”
Vu Chính Hải xoay người nhìn ra bên ngoài.
Một vị lão giả đầu đội mũ đạo sĩ, thân mặc đạo bào, tay cầm phất trần thản nhiên đi đến.
Tư Vô Nhai nhìn sang, kinh ngạc nói: “Vân Sơn đạo trưởng?”
“Vân Sơn đạo trưởng chính là một trong những cường giả am hiểu về thần chú nhất ở Thiên Sư Đạo… Để mời được ông ta, ta cũng nhọc lòng một trận.” Vu Chính Hải nói.
“Đa tạ đại sư huynh đã hao tâm tổn trí.”
Trương Vân Sơn chắp tay nói: “Bần đạo và đại tiên sinh có quan hệ cá nhân, trước đó vì e ngại mâu thuẫn giữa Ma Thiên Các và thập đại danh môn nên mới chậm chạp không xuống núi. Mong thất tiên sinh thứ lỗi.”
Tuy nói là quan hệ cá nhân nhưng sự thật thế nào thì chẳng ai biết được. Tư Vô Nhai cũng lười hỏi kỹ.
"Làm phiền Vân Sơn đạo trưởng rồi." Tư Vô Nhai nói.
Vu Chính Hải quay đầu hỏi: “Vân Sơn đạo trưởng có nắm chắc không?”
Trương Vân Sơn nói: “Bần đạo tinh thông chú thuật cả trăm năm nay, không dám nói tạo nghệ cao, nhưng bất luận là dạng thần chú nào cũng đều có phương pháp giải khai cả.”
“Thế thì rất tốt!”
“Mời.”
Trương Vân Sơn và Vu Chính Hải đi vào trong tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai cởi áo bào ra.
Ánh mắt Trương Vân Sơn nhìn về phía chữ “trói” đỏ rực giữa ngực Tư Vô Nhai.
Đầu tiên Trương Vân Sơn quan sát chữ “trói” kia rồi khẽ gật đầu, tỏ vẻ trong lòng đã biết rõ.
“Chỉ cần một lát thôi nhất định có thể giải khai được bùa chú này.”
“Có lời này của đạo trưởng thì ta yên tâm rồi.” Vu Chính Hải chắp tay đứng ở một bên.
Trương Vân Sơn bước ra sau lưng Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai hiểu ý, ngồi xếp bằng xuống.
Trương Vân Sơn nâng tay phải lên, trên bàn tay hắn xuất hiện một kim sắc cương ấn hình bầu dục thể chữ triện rồi đánh vào lưng Tư Vô Nhai.
Chương 275 Không ngừng dạy dỗ
Cương ấn vừa đánh vào, một màn quỷ dị xuất hiện.
Trên lưng Tư Vô Nhai đột nhiên bắn ngược ra một đạo cương khí.
Ầm!
Vân Sơn đạo trưởng đứng ở khoảng cách gần, chưa kịp phản ứng cũng không kịp phòng bị gì đã bị đạo kim quang bắn ngược vào lồng ngực.
Cả người hắn bay ra ngoài.
Tiểu trúc thanh tĩnh vốn được kiến tạo bằng gỗ, cú va chạm này đã khiến một cây cột bị gãy ngang rơi xuống.
Tư Vô Nhai không có cảm giác gì…
Hắn ngơ ngác quay đầu lại nhìn ra phía sau.
Vu Chính Hải lại càng kinh ngạc, vội vàng đi đến bên cạnh Trương Viễn Sơn hỏi han: “Đạo trưởng?”
Trương Vân Sơn đang rất đau, vẻ mặt nhăn nhó dữ tợn, nhưng vừa nghe tiếng Vu Chính Hải hắn đã lập tức ngẩng đầu cười nói:
“Bần đạo không sao, bần đạo chỉ đang thử xem uy lực của thần chú này như thế nào mà thôi… Khi giải khai sẽ càng nhẹ nhàng hơn một chút.”
“Vậy là tốt rồi… mời đạo trưởng.” Vu Chính Hải lại làm tư thế mời.
Trương Vân Sơn nhẹ nhàng đứng lên, bước tới sau lưng Tư Vô Nhai.
Ngã một lần sẽ khôn hơn.
Có vết xe đổ lúc trước, hắn không còn dám khinh thường đạo Phược Thân Thần Chú này nữa.
“Hay cho một chiêu Phược Thân Thần Chú… Bần đạo giải khai Phược Thân Thần Chú rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào gặp phải phản phệ như thế này.”
Vân Sơn đạo trưởng đặt phất trần xuống, hai tay nâng lên tạo ra hai đạo cương ấn toả kim quang.
Kim quang lúc này rực rỡ hơn lúc trước rất nhiều.
Hắn nhìn chằm chằm vào lưng Tư Vô Nhai, trầm giọng nói: “Phá!”
Song chưởng bắn ra!
Ầm!
Cương ấn toả kim quang vừa chạm vào lưng Tư Vô Nhai, đột nhiên một tầng cương khí thiết diện xuất hiện!
Tư Vô Nhai bị lực lượng trong cương ấn đẩy ngã, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi!
Trương Vân Sơn lại bị bắn ngược ra ngoài hệt như lúc nãy, miệng phun ra một ngụm máu!
“Thất sư đệ!”
Sắc mặt Vu Chính Hải trầm xuống, bàn tay vung lên.
Cương khí nhẹ nhàng đỡ lấy Tư Vô Nhai, thuận thế đặt hắn ngồi lại trên phản.
Vu Chính Hải không có thời gian rảnh rỗi mà quan tâm đến tình huống của Trương Vân Sơn.
Hắn kiểm tra tình trạng hiện tại của Tư Vô Nhai…
Sắc mặt Tư Vô Nhai trắng bệch, khoé miệng chảy ra máu tươi, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Cùng lúc đó.
[Ting — trừng trị nghiệt đồ Tư Vô Nhai, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
“Vọng tưởng giải khai Phược Thân Thần Chú?”
Lục Châu lắc đầu rồi nhắm mắt lại.
Kệ hắn vậy.
Việc dạy dỗ phải thực hiện không ngừng.
Giải khai Phược Thân Thần Chú thất bại, gặp phản phệ dẫn tới bị thương xem như là trừng phạt nghiệt đồ.
Lông mày Vu Chính Hải nhíu chặt.
Trương Vân Sơn đạo trưởng là do hắn đưa tới, Tư Vô Nhai bị thương hắn khó thoát được trách nhiệm.
Huống chi Phược Thân Thần Chú trên người Tư Vô Nhai lại là vì cứu hắn nên mới trúng phải.
Bây giờ hắn không chỉ không giải khai được thần chú mà còn làm hại Tư Vô Nhai bị thương.
Sao Vu Chính Hải có thể không áy náy?
“Đại sư huynh, ta không sao. Chỉ là hơi bất ngờ.” Tư Vô Nhai ngồi dậy, lau đi vết máu trên khoé môi.
Vu Chính Hải khẽ hừ một tiếng rồi bước tới bên cạnh Vân Sơn đạo trưởng. “Trương Vân Sơn.”
Trương Vân Sơn cảm thấy ngữ khí của Vu Chính Hải có điểm không đúng, tim hắn thót lại, vội vàng đứng lên lau máu trên môi rồi giải thích:
“Xin cho bần đạo một cơ hội nữa! Bần đạo nhất thời chủ quan, không ngờ thần chú này lại cường đại đến thế. Bần đạo chưa bao giờ gặp phải loại thần chú như thế, lại còn có lực lượng phản phệ!”
Vu Chính Hải nghe vậy, đạm mạc nói: “Kẻ yếu luôn viện ra rất nhiều lý do.”
“Vu giáo chủ…”
“Bản toạ đã cho ngươi cơ hội… Đáng tiếc, ngươi không biết quý trọng.”
“Ngươi…” Trương Vân Sơn đã nghe hiểu ý tứ trong câu nói này.
Vu Chính Hải xoay người lại, đưa lưng về phía Trương Vân Sơn.
Trương Vân Sơn trầm giọng nói: “Ngươi đã đáp ứng bần đạo, chỉ cần bần đạo giải khai được thần chú thì ân oán giữa U Minh Giáo và Thiên Sư Đạo sẽ được xoá bỏ. Giờ ngươi muốn lật lọng sao?”
Vu Chính Hải không thèm nhiều lời với hắn, chỉ khẽ phất tay: “Tiễn hắn lên đường.”
Một thân ảnh loé lên, không gian phảng phất như bị vặn vẹo.
Ầm!
Trương Vân Sơn bị cương khí đánh thẳng vào lồng ngực, bay ngược ra ngoài.
Thân ảnh dần dần hiện rõ, gương mặt nghiêm nghị của Hoa Trọng Dương xuất hiện.
“Ngươi không chỉ phá không được thần chú, còn muốn thừa cơ mưu hại thất tiên sinh!”
Trương Vân Sơn phun ra một ngụm máu tươi, lồm cồm bò dậy bỏ chạy thật nhanh!
Hoa Trọng Dương tiếp tục nói: “Khi giải khai thần chú, ngươi lén lút gieo vào người thất tiên sinh một thần chú khác nên mới xuất hiện lực lượng phản phệ! Cho nên… ngươi chết không oan chút nào!”
Thân ảnh Hoa Trọng Dương biến mất tại chỗ.
Một giây sau đã xuất hiện trên đầu Trương Vân Sơn.
Pháp thân hiện ra đánh mạnh xuống kẻ bên dưới!
Tư Vô Nhai không nhìn cảnh tượng này mà lắc đầu nói: “Cần gì chứ?”
Vu Chính Hải đáp: “Ta tự có phân tấc.”
“Huynh định ra tay với Thiên Sư Đạo?”
Vu Chính Hải lắc đầu nói thẳng: “Một đoạn nhạc đệm mà thôi. Hắn muốn chết thì ta thành toàn cho hắn.”
Tư Vô Nhai trầm mặc.
Vu Chính Hải thở dài. “Chỉ là ta thật không ngờ thần chú này lại cường đại như thế, ngay cả Trương Vân Sơn cũng không giải được! Suýt chút nữa sư huynh đã hại đệ rồi.”
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Tư Vô Nhai đáp. “Đã nhiều năm qua ta không dùng tới vũ lực.”
“Thất sư đệ có lòng dạ như thế… không vào U Minh Giáo thật là đáng tiếc! Chức quân sư này ngoài đệ ra chẳng còn ai xứng đáng.” Vu Chính Hải nói.
Tư Vô Nhai cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Từ khi hai huynh đệ rời khỏi Ma Thiên Các đến nay, năm nào sư huynh cũng nhắc tới việc mời chào hắn làm quân sư.
Tư Vô Nhai vội vàng chuyển đề tài. “Trước đây không lâu nhị sư huynh đã đến tiểu trúc làm khách.”
“Ồ?”
“Huynh ấy nhờ ta chuyển lời cho đại sư huynh. Huynh ấy nói là, bảo đao muốn giữ được độ sắc bén thì phải thường xuyên ma luyện. Nửa năm sau, huynh ấy muốn đánh với huynh một trận.” Tư Vô Nhai không hề có ý giấu diếm hay bẻ cong sự thật, hoàn toàn truyền đạt lại nguyên văn lời Ngu Thượng Nhung.
Vu Chính Hải bật cười ha hả…
Bên tai truyền tới tiếng Hoa Trọng Dương cường thế nghiền ép Trương Vân Sơn.
“Đang có ý này.” Vu Chính Hải nói.
“Sư phụ từng nói… một khi vào Ma Thiên Các, quyết không cho phép đồng môn tàn sát lẫn nhau, những chuyện khác người sẽ không hỏi tới. Từ trước tới nay đây vẫn là thiết luật duy nhất của Ma Thiên Các. Sư huynh… thật sự đáp ứng sao?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Lời này đệ nên nói với nhị sư đệ ấy.” Vu Chính Hải nói.
“Nhưng mà huynh mới là đại sư huynh…”
Đúng vậy…
Huynh mới là đại sư huynh.
Làm lão đại thì phải biết nhường nhịn.
Làm lão đại thì phải bao dung.
Làm lão đại thì phải có năng lực bảo vệ sư đệ sư muội.
Mỗi khi Vu Chính Hải nghĩ tới những điều này, hắn sẽ trầm mặc rất lâu.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Một lát sau.
Vu Chính Hải mới vỗ vỗ bả vai Tư Vô Nhai rồi vừa bước ra khỏi tiểu trúc vừa nói:
“Đừng nhắc tới mấy chuyện không vui nữa. Ta sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp giải khai thần chú trên người đệ.”
“Sư huynh không cần hao tâm tổn trí như thế, tự ta sẽ nghĩ biện pháp giải khai. Có lẽ thần chú này do chính tay sư phụ thi triển thì chỉ có người là giải khai được thôi.”
Vu Chính Hải dừng bước, hỏi lại:
“Đệ định làm gì?”
Tư Vô Nhai chỉ cười không nói, chắp tay chào Vu Chính Hải: “Cung tiễn sư huynh.”
Cùng lúc đó.
Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Tựa như nghĩ tới chuyện gì, hắn đứng đậy đi đến trước bàn, nhìn vào tấm bản đồ da dê cổ đang trải rộng trên mặt bàn.
“Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên đặt chung một chỗ với bản đồ da dê cổ…”
Lục Châu quan sát bản đồ một lúc rồi thì thầm: “Như vậy vị trí của một phần Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên khác đang ở trong hoàng cung?”
Kèn kẹt, kèn kẹt…
Phi liễn rõ ràng đang không ngừng rạn nứt.
Đại thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương tự mình cầm lái, không khỏi đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Không bột đố gột nên hồ… Cho dù kỹ thuật cầm lái của hắn tốt đến cỡ nào thì chiếc phi liễn nát này cũng không phát huy ra được.
Trận văn trên thân liễn đã vỡ, vết rạn càng lúc càng lớn, tốc độ phi hành bị giảm mạnh.
Hoa Trọng Dương không nhịn được nữa bèn nói: “Giáo chủ, phi liễn chịu hết nổi rồi.”
“Câm miệng!”
Sắc mặt Vu Chính Hải vẫn vô cùng nghiêm trọng.
Cho dù phi liễn có nát cỡ nào cũng phải chạy thật xa!
Cảnh tượng lam liên nở rộ kia khiến hắn nghĩ lại mà sợ.
Hắn thật không sao hiểu nổi sư phụ lão nhân gia người tuổi tác đã cao, vì cái gì lại vẫn có thể phát huy ra lực lượng cường đại như thế.
Tóm lại cứ liều mạng chạy là được.
Hoa Trọng Dương lấy hết can đảm nói: “Ý của thuộc hạ là, tốc độ hiện tại của phi liễn còn không bằng chúng ta tự mình phi hành…”
“Hả?”
Vu Chính Hải đứng dậy.
Hắn đến bên cạnh bánh lái quan sát, quả thật phi liễn đã sắp vỡ nát tới nơi, nó đang phi hành bằng tốc độ rùa bò.
Cái tốc độ này có khác gì người bình thường chạy trên mặt đất đâu chứ?
Đúng là tự mình phi hành còn nhanh hơn.
Vu Chính Hải chắp tay nói: “Vứt bỏ phi liễn.”
“Thuộc hạ cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.”
Đám đệ tử U Minh Giáo đều nhảy ra khỏi phi liễn.
Hoa Trọng Dương thấy Giáo chủ Vu Chính Hải không nhảy ra, bèn lên tiếng khuyên nhủ: “Giáo chủ, phi liễn không còn thì sau này còn có thể làm lại một cái khác mà.”
Nửa câu sau không cần phải nói tiếp. Người mà không còn thì thật sự chẳng còn nữa rồi.
Vu Chính Hải khẽ gật đầu, tung người bay lên.
Hoa Trọng Dương cũng rời khỏi phi liễn.
Ầm!
Phi liễn vốn đã lung lay sắp đổ, nay lại mất đi nguyên khí điều khiển nên lập tức rơi thẳng xuống đất.
Hai người đạp không lơ lửng, quay đầu nhìn về phía chiếc phi liễn lần cuối.
Cùng lúc đó.
Ở cách phi liễn không xa có một thân ảnh tráng kiện, tay cầm Bá Vương Thương đánh thẳng tới.
Đoan Mộc Sinh quát to: “Phản đồ!”
Tay phải Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương dài bằng thân người hắn, toàn thân hắn song song với mặt đất, mũi thương toát ra cương phong không khác gì mũi khoan!
Vu Chính Hải khẽ lảo đảo, mở to mắt nhìn…
Thì ra là tam sư đệ, không phải sư phụ! Còn may, còn may…
Sau đó Vu Chính Hải đứng thẳng người lại, tiếp chiêu bằng một tay. Bàn tay phải lúc này đã được cương ấn hùng hậu bao bọc lấy.
Ầm ầm ầm!
Thế tiến công của Bá Vương Thương bị cản lại toàn bộ.
Hả?
Vu Chính Hải âm thầm kinh ngạc, hừ nhẹ một tiếng rồi vỗ ra một chưởng.
Ầm!
Đại Huyền Thiên Chưởng!
Chưởng này lớn hơn trước mấy lần. Cương khí đôi bên va chạm.
Hai tay Đoan Mộc Sinh tê rần, lăng không xoay chuyển mấy vòng rồi hạ xuống.
Thấy vậy Hoa Trọng Dương chắp tay nói: “Giao cho thuộc hạ đi.”
“Không cần.” Vu Chính Hải cũng chậm rãi hạ xuống.
Ba người đứng trên mặt đất, các đệ tử U Minh Giáo nhanh chóng tập hợp lại một chỗ, đứng sau lưng Vu Chính Hải và Hoa Trọng Dương.
Đôi bên lâm vào thế giằng co.
Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh cắm thẳng xuống đất, hắn nhìn thẳng vào Vu Chính Hải.
“Phản đồ.”
Vu Chính Hải khẽ lắc đầu. “Tam sư đệ… bao nhiêu năm nay mà tính tình đệ vẫn y như vậy.”
“Dù sao cũng vẫn hơn huynh.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Sư phụ đang ở đâu?” Ánh mắt Vu Chính Hải nhìn về phía sau lưng Đoan Mộc Sinh.
“Sư phụ lão nhân gia người lệnh cho ta bắt huynh về… Nếu huynh chịu nhận sai, có thể sư phụ sẽ tha cho huynh tội chết.”
Đoan Mộc Sinh không giống Minh Thế Nhân, hắn nói chuyện không hề biết nể mặt đối phương.
Vu Chính Hải có thể ngồi ở vị trí như ngày hôm nay sao năng lực phán đoán lại kém được.
Hậu phương Đoan Mộc Sinh chẳng có một ai khiến trong lòng Vu Chính Hải nhẹ nhõm không ít.
“Tam sư đệ, Thiên Nhất Quyết của đệ đã tiến bộ rất nhiều. Vừa rồi nếu ta không kịp thời sử dụng Đại Huyền Thiên Chưởng thì đã bị đệ làm cho bị thương.”
“Bớt nói nhảm đi. Ta hỏi huynh, có theo ta về hay không?” Đoan Mộc Sinh vẫn vững vàng quả quyết.
“Hầy…”
Vu Chính Hải lắc đầu thở dài. “Sư huynh có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ. Trên đời này có rất nhiều người muốn ta chết, phe chính đạo mong ta chết, ma đạo cũng mong ta chết…”
“. . .” Đoan Mộc Sinh nghi hoặc, mờ mịt nhìn đại sư huynh, chẳng hiểu tại sao Vu Chính Hải lại nói ra những lời này.
Vu Chính Hải tiếp tục nói: “Thế giới lớn thế này sao vẫn không dung được ta?”
Hắn biết rằng Đoan Mộc Sinh nghe không hiểu, bèn thở dài một hơi. “Chắc đệ cũng chẳng hiểu ta đang nói gì. Nếu có lão thất ở đây thì tốt biết mấy… Đệ ấy nhất định có thể hiểu được tâm tình của ta.”
“Nếu hắn đến đây, trước tiên ta sẽ bắt hắn!” Đoan Mộc Sinh nói.
“Đệ bắt được không?” Vu Chính Hải hỏi lại.
“Chuyện này…”
Đoan Mộc Sinh nhìn Hoa Trọng Dương đứng bên cạnh Vu Chính Hải.
Tuy Hoa Trọng Dương không hề ra tay nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được người này là một cao thủ. Một cao thủ hoàn toàn mạnh hơn hắn.
Cho dù Hoa Trọng Dương không có ở đây… thì Đoan Mộc Sinh hắn cũng không thắng được Vu Chính Hải.
Hắn vốn chỉ muốn thử vận may của mình, có lẽ đại sư huynh sẽ bị thương trước uy lực của đại thần thông… Đáng tiếc là tình huống này không hề xảy ra.
Đoan Mộc Sinh hỏi: “Ta hỏi huynh, việc của Thiên Kiếm Môn trên Liên Hoa đài có liên quan gì đến huynh không?”
Vu Chính Hải khẽ cười một tiếng rồi khinh thường nói: “Chỉ là Thiên Kiếm Môn mà cũng xứng hợp tác với U Minh Giáo sao? Sư huynh không gạt đệ… Thiên Kiếm Môn là một trong những mục tiêu sắp bị U Minh Giáo ta tiêu diệt.”
“. . .”
“Từ khi Lạc Trường Phong chết đi, Thiên Kiếm Môn đã có xu hướng suy tàn. Lạc Hành Không chỉ cố kéo dài hơi tàn của nó mà thôi. Đây là cơ hội tốt để U Minh Giáo thuận thế diệt nó.” Vu Chính Hải nói.
“Huynh muốn giúp sư phụ?” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hỏi.
“Không…”
Vu Chính Hải lắc đầu. “Ta đang giúp chính mình.”
“Huynh có mục đích gì?”
Vu Chính Hải cười nhạt, chậm rãi bước đến trước mặt Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh không tự chủ lui về sau mấy bước.
“Đừng khẩn trương.” Vu Chính Hải vỗ vỗ bờ vai hắn. “Sư phụ lão nhân gia người có khoẻ không?”
“Người rất khoẻ.” Trên mặt Đoan Mộc Sinh đầy vẻ phòng bị.
“Thật không?”
“Nếu không phải vậy thì huynh bỏ chạy làm gì?” Đoan Mộc Sinh khinh thường nói.
“. . .”
Vu Chính Hải nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười: “Đệ có thấy ai bỏ chạy mà phi hành chậm thế không?”
Đều là cao thủ, sao có thể dùng từ chạy.
Đoan Mộc Sinh đồng tình gật đầu. “Cũng đúng… Nếu ta là huynh thì đã sớm bỏ liễn mà chạy rồi.”
Hoa Trọng Dương: “? ? ?”
Trên mặt Vu Chính Hải vẫn tỏ ra bình tĩnh như đang nói một chuyện rất bình thường.
Hai người đều trầm mặc một lát.
Vu Chính Hải đột nhiên hỏi: “Sư phụ có hay nhắc tới ta không?”
Đoan Mộc Sinh lắc đầu.
Hắn vốn định nói, nhắc tới huynh làm gì cho thêm bực mình.
Hơn nữa bọn họ là đồ đệ, không dám tuỳ tiện nói chuyện khiến sư phụ không vui.
“Vậy người có nhắc tới nhị sư đệ?” Vu Chính Hải lại hỏi.
“Không có.” Đoan Mộc Sinh đáp.
“Vậy thì tốt rồi…”
“. . .”
Vu Chính Hải lại vỗ vỗ bả vai Đoan Mộc Sinh lần nữa. “Quay về đi.”
Đoan Mộc Sinh nghiêm túc nhìn Vu Chính Hải rồi nói: “Cho ta nửa năm thời gian…”
“Để làm gì?”
“Nửa năm sau ta sẽ đánh với huynh một trận.” Đoan Mộc Sinh nói.
Vu Chính Hải gật gù tán dương: “Có dũng khí khiêu chiến ta, rất tốt… Trở về nhớ cố gắng luyện tập nhiều hơn.”
“Ta sẽ đánh bại được huynh.” Đoan Mộc Sinh nói.
Vu Chính Hải nhíu mày thở dài. “Nhị sư huynh của đệ cũng từng nói ra lời này.”
Chương 272 Lão thất và Ngũ Thử
“Thiên phú của nhị sư huynh hơn xa ta… Chẳng lẽ lại chưa từng đánh thắng được đại sư huynh?” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hỏi.
Mâu thuẫn giữa đại sư huynh và nhị sư huynh hắn cũng có biết đến. Càng về sau này giữa hai người bọn họ càng xuất hiện nhiều mâu thuẫn va chạm.
Nhị sư huynh đã khiêu chiến rất nhiều cao thủ mà chưa từng thua trận, trong đó cũng có người tu vi và thực lực ngang hàng với đại sư huynh. Vậy mà hai người vẫn chưa phân thắng bại?
“Đương nhiên.”
Vu Chính Hải xoay người lại, đưa lưng về phía Đoan Mộc Sinh. “Chỉ mong đệ không giẫm vào con đường của nhị sư đệ.”
“. . .”
Đoan Mộc Sinh nhất thời nghẹn lời.
Hắn tự thấy bản thân có thiên phú không tệ, lại khắc khổ cố gắng… Thế nhưng nếu so sánh với nhị sư huynh thì hắn vẫn kém hơn ba phần.
Ngay cả nhị sư huynh còn không phải là đối thủ của đại sư huynh thì hắn làm sao chiến thắng nổi?
Nói xong, Vu Chính Hải điểm nhẹ mũi chân, toàn thân bay vào không trung.
Hoa Trọng Dương chắp tay với Đoan Mộc Sinh rồi vội vàng đuổi theo.
Những đệ tử U Minh Giáo khác cũng nhịp nhàng bay theo sau.
Đoan Mộc Sinh nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Vu Chính Hải…
Thật sự không phải đang chạy trốn sao?
Tốc độ phi hành của Vu Chính Hải không nhanh, trên đường đi vẫn có vẻ nhàn nhã. Hoa Trọng Dương đuổi sát phía sau.
Xác định sư phụ không đuổi theo sau là tin tức tốt nhất đối với Vu Chính Hải.
“Giáo chủ, Thiên Kiếm Môn đã không còn, kế hoạch tiếp theo của chúng ta là…?” Hoa Trọng Dương hỏi.
“Lựa hồng mềm mà bóp.” Vu Chính Hải đáp.
“. . .”
Vu Chính Hải ngừng lại, hai tay chắp sau lưng nhìn cảnh sắc sơn hà, tâm tình cũng tốt lên một chút.
“Thương thế của Bạch Ngọc Thanh sao rồi?”
“Trong vòng nửa năm sợ là không cách nào chiến đấu nữa.” Hoa Trọng Dương nói.
Vu Chính Hải hừ một tiếng: “Đều tại ta quá mức dung túng nhị sư đệ.”
Hoa Trọng Dương cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Tuy tứ đại hộ pháp đều là cao thủ nhưng trước mặt loại siêu cấp cao thủ không ai nắm bắt được như Kiếm Ma thì bọn họ cũng chỉ có thể bất lực tiếp nhận.
Trong Nguyên Thần cảnh sau tu vi ngũ diệp, thì mỗi một diệp tăng lên cũng đã tạo ra khoảng cách một trời một vực.
“Hay là thuộc hạ đi tìm thất tiên sinh?” Hoa Trọng Dương nói.
“Không cần.”
Vu Chính Hải khẽ lắc đầu. “Rất có thể nhị sư đệ vẫn còn đang ở bên cạnh hắn.”
Nghe nói vậy Hoa Trọng Dương vội vàng cúi đầu.
Hắn không muốn bị người ta chém một kiếm rồi phải tu dưỡng nửa năm như Bạch Ngọc Thanh đâu nha!
Đó còn là trong trường hợp hắn may mắn sống sót. Thấy Kiếm Si Trần Văn Kiệt không? Đến cơ hội tu dưỡng cũng không còn đã được đưa về Tây Thiên.
“Phái người điều tra xem trận pháp hiến tế trên Liên Hoa đài là do ai làm ra… Đồng thời cũng phải thử liên lạc với thất sư đệ.”
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ. Nếu gặp phải Kiếm Ma tiền bối thì làm thế nào ạ?”
“Tránh đi.”
Hai người tiếp tục bay về phương xa.
Nửa ngày sau, tại Ma Thiên Các.
Xuyên Vân phi liễn thật vất vả mới về được tới nơi, quá trình bay về xem như thuận lợi.
Mọi người còn chưa kịp rời khỏi phi liễn thì Phan Trọng đã ôm ngực chạy tới.
“Các chủ, Hoa trưởng lão… mọi người rốt cuộc cũng trở về rồi!” Phan Trọng quỳ một gối xuống nói.
Thấy bộ dáng Phan Trọng đầy vẻ gấp gáp, Minh Thế Nhân nhảy xuống phi liễn rồi hỏi: “Có chuyện gì mà gấp như vậy?”
“Trộm.. trộm… trộm…” Phan Trọng gấp đến độ đỏ bừng mặt.
“Trộm?”
“Ma Thiên Các bị trộm!” Phan Trọng nói hết một hơi.
“Đừng nói linh tinh… Tên chuột nhắt nào dám mò lên Ma Thiên Các trộm cắp kia chứ?” Minh Thế Nhân hỏi.
Phan Trọng liền đáp: “Chuyện này… chuyện này phải hỏi Lãnh La tiền bối. May mà Lãnh La tiền bối có ở đây!”
Trong thiên hạ này có ai không thèm khát bảo bối của Ma Thiên Các.
Lục Châu bình tĩnh ngẩng đầu nhìn bình chướng Kim Đình Sơn.
Tuy sức mạnh của bình chướng chỉ còn lại một phần ba so với trước kia nhưng cũng không phải là nơi bọn trộm cướp phổ thông dám bén mảng vào.
Lục Châu chắp tay sau lưng, bước đi nhẹ nhàng.
Tuy là lực lượng phi phàm đã hao tổn hết sau khi bộc phát nhưng trạng thái hiện tại của hắn cũng không mệt mỏi gì.
Không bao lâu sau Lục Châu đã bước vào đại điện Ma Thiên Các.
Bên trong có rất nhiều nữ đệ tử đứng chờ, Lãnh La đứng dậy chắp tay với Lục Châu rồi ngồi xuống.
Lục Châu bước lên ghế chủ toạ, không nói một lời.
Lãnh La là người đầu tiên mở miệng: “Kẻ đến Ma Thiên Các trộm cắp là Ngũ Thử của Thượng Nguyên thành… Lúc trước khi Thượng Nguyên thành xảy ra nội loạn là do Ngũ Thử dẫn phát mâu thuẫn. Lãnh mỗ lệnh cho tứ đại hắc kỵ đến bình loạn, sau đó Ngũ Thử biến mất không còn tung tích… Thật không ngờ bọn họ lại dám tìm đến Ma Thiên Các.” Lãnh La dừng lại một chốc rồi bổ sung. “Lá gan đúng là không nhỏ.”
Hoa Vô Đạo gật đầu:
“Ngũ Thử thành Thượng Nguyên nổi tiếng về khả năng trộm cắp và vô cùng giảo hoạt, trong tu hành giới thanh danh của bọn hắn chỉ thua mỗi Yến Tử Vân Tam. Chẳng qua Vân Tam thích độc lai độc vãng còn Ngũ Thử lại thích đi thành đoàn.”
Minh Thế Nhân kỳ quái hỏi: “Bọn hắn làm sao vào được bên trong bình chướng?”
Bình chướng Kim Đình Sơn dù có yếu đi cũng không phải là nơi bọn chuột nhắt bình thường có thể lọt qua.
Lãnh La nói: “Ngũ Thử sở dĩ am hiểu trộm cắp là vì bọn hắn có một loại bí thuật. Bí thuật này có điểm tương tự với Đạo Ẩn Chi Thuật của Lãnh mỗ nhưng lại không hoàn toàn giống. Trong mười năm qua Ngũ Thử từng chui lọt qua không ít bình chướng của các đại tông môn để tiến hành trộm cắp… thế nên tu hành giới mới đặt cho bọn hắn ngoại hiệu là Ngũ Thử.”
Lục Châu gật gù.
Hắn nhớ lại lúc mình bắt giữ Yến Tử Vân Tam, tuy Vân Tam đã bị Lồng Giam Trói Buộc bắt giữ nhưng vẫn có thể trốn sâu trong lòng đất.
Cho dù là loại trộm cắp nào thì cũng đều sẽ có thủ đoạn đặc thù vô cùng giảo hoạt.
Lúc này, Phan Trọng bước tới nói:
“Các chủ, đã kiểm kê lại tài sản, chỉ mất một ít rác ở Đông Các thôi.”
Rác?
Mọi người nghe vậy đều ngơ ngơ ngác ngác.
Rác mà cũng có người trộm?
“Những thứ khác không mất gì sao?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Không có…. Có lẽ do bọn hắn hành động nửa chừng rồi mới thấy sợ hãi.” Phan Trọng cảm thấy người dám trộm đồ của Ma Thiên Các hẳn phải có lá gan đủ lớn. “Sau đó Lãnh La tiền bối xuất hiện, thế là bọn hắn bỏ chạy.”
Minh Thế Nhân gật đầu. “Có đạo lý.”
Sau khi đám người Lục Châu rời đi, trên núi chỉ còn lại một đám thương binh già yếu tàn tật.
Bắt không được Ngũ Thử cũng là chuyện dễ hiểu.
Chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nói nhỏ là vì chẳng mất thứ gì. Mà nói lớn là vì chuyện có liên quan đến bình chướng Kim Đình Sơn…
Một khi bình chướng còn chưa khôi phục thì cho dù bọn họ có giết Ngũ Thử, những con chuột khác vẫn sẽ ngấp nghé Ma Thiên Các.
Huống chi bình chướng vẫn đang không ngừng yếu đi.
Lục Châu cảm thấy hiện tại chữa trị bình chướng cũng chẳng để làm gì. Bản thân hắn tu vi không đủ, mà đồ đệ muốn chữa trị cũng phải mất đến mấy năm.
Hơn nữa cho dù chữa trị được rồi thì sao? Đám danh môn chính đạo cũng sẽ lại nhân cơ hội đại nạn thọ mệnh của hắn đến mà vây công Kim Đình Sơn.
Hắn sẽ không lãng phí tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong át chủ bài chỉ để chữa trị bình chướng.
Lãnh La lại nói: “Lãnh mỗ có một câu không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.”
“Hắc kỵ đã từng giao thủ với Ngũ Thử… Thực lực và tu vi của bọn hắn không hề cao nhưng khả năng trộm cắp rất tinh diệu, thường trộm cắp theo giao dịch với người khác. Lãnh mỗ hoài nghi…”
Lãnh La dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngũ Thử và thất đệ tử Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các có quan hệ với nhau.”
“Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?”
Lời nói không có căn cứ rất khó thuyết phục người khác.
Lãnh La đáp: “Trước kia từng nghe nói Ngũ Thử và Ám Võng có liên hệ, hôm nay Ngũ Thử lại lẻn vào mật thất và đại điện Ma Thiên Các, sau đó đến Đông Các nhưng không hề động vào bất cứ thứ gì. Rõ ràng bọn hắn hành động có mục đích. Ngũ Thử hẳn đến đây vì muốn lấy lại Khổng Tước Linh. Lần này thất bại quay về, e là sẽ quay lại lần nữa.”
“Sư phụ, tên phản đồ này đã bị trói buộc tu vi còn có can đảm phách lối như vậy, đồ nhi thỉnh cầu được xuống núi để bắt hắn về hỏi tội!” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa lâm vào suy nghĩ.
Chương 273 Nghiệt đồ không xứng ra điều kiện
Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi tìm được hắn không?”
“Chuyện này…”
Minh Thế Nhân lộ vẻ xấu hổ.
Lần trước hắn mất rất nhiều thời gian để tìm hiểu khắp nơi, vất vả biết bao nhiêu mới tìm được đến Hoàng Phong Sơn và gặp Tư Vô Nhai.
Sau khi đánh cỏ động rắn, Tư Vô Nhai đương nhiên sẽ đề phòng, Minh Thế Nhân làm sao có thể tìm ra hắn lần nữa?
Huống chi đầu óc hắn lại không bằng người ta…
Lục Châu nhớ tới cái rương ở Đông Các bèn chậm rãi đứng dậy nói: “Giải tán đi.”
Nghe vậy, mọi người đứng dậy chắp tay với Lục Châu rồi rời đi.
Trong tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai ngồi xếp bằng tĩnh toạ.
“Giáo chủ, có phi thư của Ngũ Thử.”
“Thất bại rồi à?” Tư Vô Nhai mở mắt ra. Nếu thành công thì bọn hắn sẽ không gửi phi thư mà đã đem Khổng Tước Linh về đây rồi.
“Vâng… Bạch Khánh Vân, thủ lĩnh của Ngũ Thử có nói trong thư, khi đến Ma Thiên Các đã gặp phải Lãnh La nên không thể không lui về.”
“Lãnh La… người kiêu ngạo như thế mà sư phụ cũng nguyện ý khống chế…” Tư Vô Nhai lắc đầu. “Người này tại Sấu Tây Hồ dùng một chiêu đã bức lui hắc kỵ, Ngũ Thử từng bị hắn thảo phạt, cảm thấy sợ hãi cũng không có gì lạ. Thôi vậy.”
“Vậy Khổng Tước Linh…”
“Sẽ không có cơ hội.”
Cơ hội tốt như lần này còn không thành thì những lúc khác càng không có khả năng.
“Nhưng mà… Ngũ Thử lại mang về thứ này.”
Tên thuộc hạ móc trong ngực áo ra một đống giấy vụn.
Tư Vô Nhai vuốt phẳng mảnh giấy…
Trên giấy là đồ án của một chiếc rương. Tuy chỉ là bản nháp nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.
Hắn mỉm cười, thản nhiên nói: “Gửi phi thư cho Ma Thiên Các.”
Ngày hôm sau, tại Ma Thiên Các.
Trong Đông Các.
Sau một đêm lĩnh ngộ, lực lượng phi phàm tích luỹ được trong cơ thể cũng không nhiều.
Lục Châu mở mắt nhìn về phía giao diện Hệ thống.
Điểm công đức: 19.380 điểm.
Một chuyến đi đến Liên Hoa đài thu hoạch được tổng cộng 7.550 điểm công đức. Đáng tiếc còn thiếu hơn sáu trăm điểm nữa mới mua được pháp thân Bát Pháp Vận
Thông.
Không phải Lục Châu chấp nhất muốn mua pháp thân, mà là hắn cảm thấy với cách sắp xếp của Hệ thống thì càng về sau rút thưởng sẽ càng khó trúng.
Chỉ là… tâm lý của người chơi rút thưởng thường như thế, dù biết rõ xác suất trúng rất ít nhưng vẫn ôm hy vọng mình sẽ gặp may.
“Rút năm lần thôi vậy…”
Sau khi hụt đủ năm lần, Lục Châu nhẹ nhàng thở dài một hơi, miệng lẩm bẩm hai tiếng ‘quả nhiên’.
“Vẫn nên tích luỹ để mua pháp thân thì hơn.”
Lục Châu vừa định chuẩn bị lĩnh hội Thiên thư thì bên ngoài chợt truyền đến thanh âm.
“Sư phụ, Tư Vô Nhai gửi phi thư.” Chiêu Nguyệt khom người đứng ngoài Đông Các.
“Đọc đi.”
Chiêu Nguyệt nói: “Trong thư Tư Vô Nhai nói hắn biết cách mở chiếc rương kia ra… Nhưng hắn có một thỉnh cầu, đó là lấy lại Khổng Tước Linh đồng thời được giải khai Phược Thân Thần Chú.”
Lục Châu trầm mặc một lát rồi trầm giọng nói: “Nghiệt đồ.”
Chiêu Nguyệt cảm thấy sư phụ tức giận bèn vội vàng lên tiếng: “Sư phụ bớt giận.”
“Nghiệt đồ quá xem trọng chính mình… Tưởng rằng rời khỏi Kim Đình Sơn thì có thể ra điều kiện sao?”
“Sư phụ nói đúng lắm. Tư Vô Nhai quả thực là ăn gan hùm mật gấu!” Chiêu Nguyệt nói.
Đông Các lâm vào yên tĩnh.
Một lát sau Lục Châu mới nói:
“Có hồi âm của Giang Ái Kiếm chưa?”
Lâu như vậy vẫn chưa có hồi âm, điều này không giống với phong cách của Giang Ái Kiếm.
“Bẩm sư phụ, Giang Ái Kiếm vẫn chưa có hồi âm.” Chiêu Nguyệt đáp.
“Lui xuống đi.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Sau khi Chiêu Nguyệt rời đi, Lục Châu đã bình tĩnh lại, nhân tiện nhìn xem giao diện nhiệm vụ của Hệ thống.
Nhiệm vụ truy tìm chìa khoá thất lạc vẫn chưa hoàn thành.
Suy nghĩ một chút, Lục Châu quyết định hồi tưởng lại một số ký ức có liên quan đến chiếc rương, hy vọng từ đó có thể tìm ra manh mối.
Rất nhiều sự tình xảy ra từ thời xa xưa nay đã vô cùng mơ hồ trong trí óc.
Sau môt lúc tìm kiếm, Lục Châu vẫn không thu hoạch được gì.
“Chẳng lẽ chiếc rương này có liên quan đến phần ký ức bị thiếu?” Lục Châu suy đoán.
Từ khi xuyên không đến nay, Lục Châu đã sớm quen thuộc với thân thể già nua này. Có Thẻ Nghịch Chuyển, hắn không lo sợ mình sẽ già đi, nhưng phần ký ức bị mất này vẫn không hề khôi phục.
Suy nghĩ một lát vẫn không có manh mối gì, Lục Châu lắc đầu, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
Sáng sớm hôm sau.
Lục Châu vừa mở mắt ra đã thấy Chiêu Nguyệt cầm phi thư đi vào Đông Các.
Thấy sư phụ đứng trong sân hoạt động thân thể bằng những động tác kỳ quái, Chiêu Nguyệt không dám quấy nhiễu, đành đứng yên một lúc rồi mới khom người nói:
“Sư phụ, có phi thư.”
“Phi thư của ai?” Lục Châu dừng lại, chắp tay sau lưng hỏi.
“Đồ nhi vốn định mặc kệ hắn, nhưng nội dung trong thư tương đối quan trọng nên mới đem đến đây.” Chiêu Nguyệt nói.
“Đọc đi.”
“Vâng.”
Chiêu Nguyệt mở phi thư ra đọc: “Hôm qua đồ nhi hồ đồ, mong sư phụ thứ tội. Đồ nhi tuy đã rời khỏi Kim Đình Sơn nhưng lại chưa từng có suy nghĩ đối địch với sư phụ. Để thể hiện tâm ý, đồ nhi đã ra lệnh cho người đem manh mối dâng lên cho sư phụ.”
Sau khi đọc xong, Chiêu Nguyệt cất phi thư nói: “Dưới núi đúng là có một ni cô đến xin gặp. Đồ nhi hoài nghi lão thất có tâm cơ bẫy rập gì nên mới ngăn bà ta lại. Xin sư phụ định đoạt.”
“Ni cô?” Lục Châu nghi hoặc.
“Đến từ Vân Chiếu Am.”
Nghe được ba chữ Vân Chiếu Am, sắc mặt Lục Châu bình tĩnh nhưng trong lòng lại nghi hoặc… Chẳng lẽ trong cõi U Minh đã có sắp đặt?
Ký ức có liên quan đến Vân Chiếu Am vẫn rõ ràng, Lục Châu không hề cảm thấy Vân Chiếu Am có liên quan gì đến chiếc chìa khoá.
“Cho bà ta lên.”
“Đồ nhi đi ngay.”
Chiêu Nguyệt rời khỏi Đông Các.
Lục Châu vẫn tiếp tục đứng trong sân hoạt động gân cốt.
Một lát sau, Chiêu Nguyệt dẫn theo một ni cô đi đến bên ngoài Đông Các điện.
“Sư phụ, đây chính là Huyền Tĩnh sư thái của Vân Chiếu Am.”
“Huyền Tĩnh bái kiến lão thí chủ.”
Lục Châu dừng động tác, đưa mắt nhìn về phía ni cô kia.
Tuổi tác bà ta khá lớn, trên mặt có nếp nhăn, bà ta mặc một bộ tăng y thanh lịch, trên tay cầm chuỗi phật châu.
“Đứng lên rồi nói.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Huyền Tĩnh sư thái chậm rãi đứng dậy, lấy trong tay áo ra một hộp gấm màu đỏ rồi nói: “Vật về nguyên chủ.”
Lục Châu khẽ vung tay lên.
Hộp gấm kia bay vào trong lòng bàn tay hắn.
Huyền Tĩnh sư thái chậm rãi nói: “Vật này là do năm đó Tịnh Ngôn sư thúc lưu lại… Bần ni biết lão thí chủ đang tìm vật này nên khởi hành đến Ma Thiên Các hoàn lại cho lão thí chủ.”
“Di vật của Tịnh Ngôn?”
Năm đó khi hai người luận đạo ở Vân Chiếu Phong, lão thí chủ đã để lại vật này. Đáng tiếc nhiều năm qua đi lại không thấy lão thí chủ đến lấy.” Huyền Tĩnh sư thái nói.
Lục Châu điều động cương khí, phanh, nắp hộp mở ra ——
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ tìm chìa khoá thất lạc 1/1, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Bên trong chiếc hộp gấm đích thực là một thanh chìa khoá cổ.
Có lẽ do thời gian đã trôi qua quá lâu nên ký ức hắn vô cùng mơ hồ.
Lục Châu cất chìa khoá rồi hỏi: “Tình huống Vân Chiếu Am bây giờ thế nào?”
“Nói đến chuyện này bần ni phải cảm tạ lão thí chủ đã ra tay trừng trị Vô Niệm… Vô Niệm không tuân theo điều luật của Vân Chiếu Am, làm xằng làm bậy khắp nơi, nay bị trừng phạt là đúng người đúng tội. Hiện tại Vô Niệm đã mất hết tu vi, không còn là phương trượng của Vân Chiếu Am nữa.” Huyền Tĩnh nói.
Vô Niệm rơi vào kết cục này hắn cũng đã dự liệu được.
Lục Châu khẽ gật đầu. “Làm sao ngươi biết bản toạ đang cần vật này?”
Huyền Tĩnh sư thái nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ không phải do Tư thí chủ của Ma Thiên Các truyền tin sao?”
Chiêu Nguyệt vội nói: “Quả nhiên là do phản đồ làm ra.”
“Phản đồ?” Huyền Tĩnh sư thái nghi hoặc không hiểu.
Chiêu Nguyệt đáp: “Chuyện này không liên quan đến sư thái, sư thái quanh năm ẩn cư ở Vân Chiếu Am, đương nhiên không hiểu rõ chuyện bên ngoài. Nếu không còn gì nữa, mời sư thái trở về đi.”
Chương 274 Mở rương
Chiêu Nguyệt không hề biết sư phụ và Vân Chiếu Am có quan hệ gì.
Sau khi chuyện ở Liên Hoa đài kết thúc, nàng có ấn tượng rất kém với Vân Chiếu Am. Cho dù thái độ của Huyền Tĩnh sư thái không tệ, thậm chí còn chỉ trích Vô Niệm pháp sư không đúng.
Nhưng Ma Thiên Các không phải nơi bà ta nên đến.
Huyền Tĩnh sư thái chắp một tay trước ngực nói: “Bần ni còn muốn nói một câu.”
“Chuyện gì?”
“Ngọc Phất Trần chính là vốn liếng để Vân Chiếu Am có chỗ đặt chân. Nếu có thể, mong lão thí chủ…”
Lời này còn chưa nói xong, Lục Châu đã thản nhiên đáp: “Ngọc Phất Trần là do bản toạ ban cho Tịnh Ngôn, chẳng lẽ nàng không nói cho các ngươi biết?”
“Chuyện này…”
“Bản toạ có thể ban cho nàng Ngọc Phất Trần thì nay cũng có thể thu hồi.” Lục Châu nói.
Ý tứ đã rất rõ ràng, Huyền Tĩnh sư thái sao còn dám nhiều lời.
Bà ta thở dài một hơi, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ. Nói cho cùng chuyện này chẳng thể trách được Ma Thiên Các. Nếu Vô Niệm không tự ý làm loạn sao Vân Chiếu Am lại rơi vào kết cục này?
“Lão thí chủ xin bảo trọng. Bần ni cáo lui.”
Huyền Tĩnh sư thái chắp một tay trước ngực khom người với Lục Châu rồi xoay người rời đi.
“Đồ nhi cáo lui.”
Sau khi Chiêu Nguyệt rời đi, Đông Các lâm vào yên tĩnh.
Lục Châu đi vào trong, thấy chiếc rương nằm bên góc tường bèn tiện tay vung lên. Chiếc rương được cương khí bao bọc bay đến trước mặt hắn.
Lục Châu lấy chiếc chìa khoá màu đỏ vừa thu được ra.
Ngón tay vừa chạm vào chìa khoá, cỗ ý lạnh nhàn nhạt trên đó như thấm vào làn da…
Có vẻ chìa khoá không phải làm từ chất liệu thông thường, chẳng trách nó được đặt trong nhân thế rất nhiều năm mà vẫn không bị ăn mòn hư hỏng.
Lục Châu tra chìa khoá vào trong lỗ khoá trên rương rồi vặn một cái.
Răng rắc.
Lỗ khoá phát ra tiếng vang thanh thuý như ai đó bị vặn gãy cổ.
Sau đó những đường vân trên bề mặt rương đột nhiên sáng lên, quang mang màu xanh thẫm chạy dọc trên thân rương thông qua các đường vân trông như dòng điện từ.
“Thiết kế vô cùng tinh xảo.” Lục Châu tán thưởng.
Sau khi quang mang biến mất, một tiếng soàn soạt vang lên.
Chiếc rương đột ngột vỡ ra làm đôi.
Có lẽ vì bị đóng kín quá lâu, bên trong rương bốc ra mùi ẩm mốc.
Lục Châu phất phất tay xua đi mùi khó ngửi rồi nhìn vào trong rương.
[Ting — thu hoạch được một phần Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên.]
[Ting — thu hoạch được bản đồ da dê cổ.]
“Hả?”
Tay Lục Châu vừa chạm vào phần Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên thì nó bỗng hoá thành từng điểm ánh sáng rồi biến mất không còn gì nữa.
Hắn nhìn vào giao diện Hệ thống, quả nhiên trên phần đạo cụ đã xuất hiện thêm một mục “Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên (thượng)”.
Lục Châu nhớ tới nhiệm vụ lần trước thu thập Bích Lạc tàn phiến cũng được ban thưởng một phần Thiên Thư Khai Quyển.
Nói cách khác… Đây chính là tàn thiên dùng để học thêm một đại thần thông khác.
Lục Châu cảm thấy tràn đầy động lực.
“Bản đồ da dê cổ…”
Hắn nhặt tấm bản đồ dưới đáy rương lên rồi cẩn thận đặt lên mặt bàn.
Lớp vỏ bọc bên ngoài của tấm da dê đã mục nát từ lâu.
Lục Châu bỏ đi lớp vỏ bọc rồi chậm rãi trải rộng mảnh da dê ra.
Tấm bản đồ da dê cổ này rất lớn, trải rộng khắp mặt bàn.
Chẳng lẽ đây là bản đồ kho báu?
Hắn mở bản đồ da dê ra, phủi đi lớp bụi trên bề mặt… Một bức vẽ cực kỳ mơ hồ hiện ra trước mắt.
“Bản đồ địa lý?”
Dù sao cũng phải xem kỹ đã.
Tấm bản đồ trông cực kỳ mơ hồ, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra nó là bản đồ địa lý… Ở trung tâm bản đồ chính là Đại Viêm.
Những khu vực khác thì không thể nhìn rõ.
Lục Châu chắp tay sau lưng vừa quan sát tấm bản đồ vừa suy nghĩ.
Hắn biết tác dụng của Thiên Thư Khai Quyển… Nhưng tấm bản đồ này rốt cuộc dùng để làm gì thì hắn không biết.
Nhìn địa hình thôi cũng không thấy rõ ràng, thậm chí một số ký hiệu cũng không có, sơn mạch sông ngòi gì cũng không thấy vẽ vào…
Hắn nhìn một lúc cũng không thấy có điểm nào kỳ lạ.
Lục Châu không quan sát nữa mà ngồi xếp bằng rồi mở giao diện Hệ thống ra.
Điểm công đức: 20.230 điểm.
Dư ra được 230 điểm.
Lục Châu rút thưởng bốn lần… Hệt như lần trước, lại là cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.
Cũng may điểm công đức đã tích luỹ đủ hai mươi ngàn, hắn không thấy đau lòng tiếc của. Điểm may mắn đạt tới 10 điểm, xem như là để an ủi.
Bây giờ… tiếp tục rút thưởng hay là mua pháp thân Bát Pháp Vận Thông đây?
Tâm lý của dân cờ bạc đúng là không ổn.
Lục Châu suy nghĩ…
Hiện tại hắn đang ở trong Ma Thiên Các, vô cùng an toàn… Huống hồ gì trên người hắn còn có đầy đủ thẻ đạo cụ, cho dù danh môn chính đạo có vây công Kim Đình Sơn thì hắn cũng có thể thoải mái đánh lui toàn bộ.
Pháp thân muốn mua lúc nào chẳng được, dù sao hắn cũng chẳng gặp phải bình cảnh tu luyện, không cần phải vội vàng nhất thời.
Xem giá thẻ đạo cụ trước vậy.
Cùng lúc đó, trong tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai mở mắt ra, thì thào nói: “Cũng may Khổng Tước Linh vẫn an toàn.”
Hắn cúi đầu vén áo lên, nhìn lại chữ “trói” trên cơ thể. Chữ “trói” màu đỏ như máu không hề có vẻ được giảm bớt chút nào.
Tư Vô Nhai cau mày: “Thần chú này… quỷ dị như vậy?”
Cho đến hôm nay hắn gần như đã thử đủ loại phương pháp nhưng chẳng có cách nào phá vỡ thần chú này.
“Giáo chủ, đại tiên sinh giá lâm.” Một tên thuộc hạ mặc trường bào xám từ xa bay tới, quỳ một gối xuống bẩm báo.
“Mau mời vào.”
Tư Vô Nhai vừa định đứng dậy đã nghe tiếng đại sư huynh Vu Chính Hải cười sảng khoái: “Thất sư đệ, lại gặp mặt rồi…”
Tư Vô Nhai đứng dậy chắp tay nói: “Tham kiến đại sư huynh.”
“Chúng ta là huynh đệ, không cần đa lễ, xem xem ta mời ai tới này.”
Vu Chính Hải xoay người nhìn ra bên ngoài.
Một vị lão giả đầu đội mũ đạo sĩ, thân mặc đạo bào, tay cầm phất trần thản nhiên đi đến.
Tư Vô Nhai nhìn sang, kinh ngạc nói: “Vân Sơn đạo trưởng?”
“Vân Sơn đạo trưởng chính là một trong những cường giả am hiểu về thần chú nhất ở Thiên Sư Đạo… Để mời được ông ta, ta cũng nhọc lòng một trận.” Vu Chính Hải nói.
“Đa tạ đại sư huynh đã hao tâm tổn trí.”
Trương Vân Sơn chắp tay nói: “Bần đạo và đại tiên sinh có quan hệ cá nhân, trước đó vì e ngại mâu thuẫn giữa Ma Thiên Các và thập đại danh môn nên mới chậm chạp không xuống núi. Mong thất tiên sinh thứ lỗi.”
Tuy nói là quan hệ cá nhân nhưng sự thật thế nào thì chẳng ai biết được. Tư Vô Nhai cũng lười hỏi kỹ.
"Làm phiền Vân Sơn đạo trưởng rồi." Tư Vô Nhai nói.
Vu Chính Hải quay đầu hỏi: “Vân Sơn đạo trưởng có nắm chắc không?”
Trương Vân Sơn nói: “Bần đạo tinh thông chú thuật cả trăm năm nay, không dám nói tạo nghệ cao, nhưng bất luận là dạng thần chú nào cũng đều có phương pháp giải khai cả.”
“Thế thì rất tốt!”
“Mời.”
Trương Vân Sơn và Vu Chính Hải đi vào trong tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai cởi áo bào ra.
Ánh mắt Trương Vân Sơn nhìn về phía chữ “trói” đỏ rực giữa ngực Tư Vô Nhai.
Đầu tiên Trương Vân Sơn quan sát chữ “trói” kia rồi khẽ gật đầu, tỏ vẻ trong lòng đã biết rõ.
“Chỉ cần một lát thôi nhất định có thể giải khai được bùa chú này.”
“Có lời này của đạo trưởng thì ta yên tâm rồi.” Vu Chính Hải chắp tay đứng ở một bên.
Trương Vân Sơn bước ra sau lưng Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai hiểu ý, ngồi xếp bằng xuống.
Trương Vân Sơn nâng tay phải lên, trên bàn tay hắn xuất hiện một kim sắc cương ấn hình bầu dục thể chữ triện rồi đánh vào lưng Tư Vô Nhai.
Chương 275 Không ngừng dạy dỗ
Cương ấn vừa đánh vào, một màn quỷ dị xuất hiện.
Trên lưng Tư Vô Nhai đột nhiên bắn ngược ra một đạo cương khí.
Ầm!
Vân Sơn đạo trưởng đứng ở khoảng cách gần, chưa kịp phản ứng cũng không kịp phòng bị gì đã bị đạo kim quang bắn ngược vào lồng ngực.
Cả người hắn bay ra ngoài.
Tiểu trúc thanh tĩnh vốn được kiến tạo bằng gỗ, cú va chạm này đã khiến một cây cột bị gãy ngang rơi xuống.
Tư Vô Nhai không có cảm giác gì…
Hắn ngơ ngác quay đầu lại nhìn ra phía sau.
Vu Chính Hải lại càng kinh ngạc, vội vàng đi đến bên cạnh Trương Viễn Sơn hỏi han: “Đạo trưởng?”
Trương Vân Sơn đang rất đau, vẻ mặt nhăn nhó dữ tợn, nhưng vừa nghe tiếng Vu Chính Hải hắn đã lập tức ngẩng đầu cười nói:
“Bần đạo không sao, bần đạo chỉ đang thử xem uy lực của thần chú này như thế nào mà thôi… Khi giải khai sẽ càng nhẹ nhàng hơn một chút.”
“Vậy là tốt rồi… mời đạo trưởng.” Vu Chính Hải lại làm tư thế mời.
Trương Vân Sơn nhẹ nhàng đứng lên, bước tới sau lưng Tư Vô Nhai.
Ngã một lần sẽ khôn hơn.
Có vết xe đổ lúc trước, hắn không còn dám khinh thường đạo Phược Thân Thần Chú này nữa.
“Hay cho một chiêu Phược Thân Thần Chú… Bần đạo giải khai Phược Thân Thần Chú rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào gặp phải phản phệ như thế này.”
Vân Sơn đạo trưởng đặt phất trần xuống, hai tay nâng lên tạo ra hai đạo cương ấn toả kim quang.
Kim quang lúc này rực rỡ hơn lúc trước rất nhiều.
Hắn nhìn chằm chằm vào lưng Tư Vô Nhai, trầm giọng nói: “Phá!”
Song chưởng bắn ra!
Ầm!
Cương ấn toả kim quang vừa chạm vào lưng Tư Vô Nhai, đột nhiên một tầng cương khí thiết diện xuất hiện!
Tư Vô Nhai bị lực lượng trong cương ấn đẩy ngã, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi!
Trương Vân Sơn lại bị bắn ngược ra ngoài hệt như lúc nãy, miệng phun ra một ngụm máu!
“Thất sư đệ!”
Sắc mặt Vu Chính Hải trầm xuống, bàn tay vung lên.
Cương khí nhẹ nhàng đỡ lấy Tư Vô Nhai, thuận thế đặt hắn ngồi lại trên phản.
Vu Chính Hải không có thời gian rảnh rỗi mà quan tâm đến tình huống của Trương Vân Sơn.
Hắn kiểm tra tình trạng hiện tại của Tư Vô Nhai…
Sắc mặt Tư Vô Nhai trắng bệch, khoé miệng chảy ra máu tươi, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Cùng lúc đó.
[Ting — trừng trị nghiệt đồ Tư Vô Nhai, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
“Vọng tưởng giải khai Phược Thân Thần Chú?”
Lục Châu lắc đầu rồi nhắm mắt lại.
Kệ hắn vậy.
Việc dạy dỗ phải thực hiện không ngừng.
Giải khai Phược Thân Thần Chú thất bại, gặp phản phệ dẫn tới bị thương xem như là trừng phạt nghiệt đồ.
Lông mày Vu Chính Hải nhíu chặt.
Trương Vân Sơn đạo trưởng là do hắn đưa tới, Tư Vô Nhai bị thương hắn khó thoát được trách nhiệm.
Huống chi Phược Thân Thần Chú trên người Tư Vô Nhai lại là vì cứu hắn nên mới trúng phải.
Bây giờ hắn không chỉ không giải khai được thần chú mà còn làm hại Tư Vô Nhai bị thương.
Sao Vu Chính Hải có thể không áy náy?
“Đại sư huynh, ta không sao. Chỉ là hơi bất ngờ.” Tư Vô Nhai ngồi dậy, lau đi vết máu trên khoé môi.
Vu Chính Hải khẽ hừ một tiếng rồi bước tới bên cạnh Vân Sơn đạo trưởng. “Trương Vân Sơn.”
Trương Vân Sơn cảm thấy ngữ khí của Vu Chính Hải có điểm không đúng, tim hắn thót lại, vội vàng đứng lên lau máu trên môi rồi giải thích:
“Xin cho bần đạo một cơ hội nữa! Bần đạo nhất thời chủ quan, không ngờ thần chú này lại cường đại đến thế. Bần đạo chưa bao giờ gặp phải loại thần chú như thế, lại còn có lực lượng phản phệ!”
Vu Chính Hải nghe vậy, đạm mạc nói: “Kẻ yếu luôn viện ra rất nhiều lý do.”
“Vu giáo chủ…”
“Bản toạ đã cho ngươi cơ hội… Đáng tiếc, ngươi không biết quý trọng.”
“Ngươi…” Trương Vân Sơn đã nghe hiểu ý tứ trong câu nói này.
Vu Chính Hải xoay người lại, đưa lưng về phía Trương Vân Sơn.
Trương Vân Sơn trầm giọng nói: “Ngươi đã đáp ứng bần đạo, chỉ cần bần đạo giải khai được thần chú thì ân oán giữa U Minh Giáo và Thiên Sư Đạo sẽ được xoá bỏ. Giờ ngươi muốn lật lọng sao?”
Vu Chính Hải không thèm nhiều lời với hắn, chỉ khẽ phất tay: “Tiễn hắn lên đường.”
Một thân ảnh loé lên, không gian phảng phất như bị vặn vẹo.
Ầm!
Trương Vân Sơn bị cương khí đánh thẳng vào lồng ngực, bay ngược ra ngoài.
Thân ảnh dần dần hiện rõ, gương mặt nghiêm nghị của Hoa Trọng Dương xuất hiện.
“Ngươi không chỉ phá không được thần chú, còn muốn thừa cơ mưu hại thất tiên sinh!”
Trương Vân Sơn phun ra một ngụm máu tươi, lồm cồm bò dậy bỏ chạy thật nhanh!
Hoa Trọng Dương tiếp tục nói: “Khi giải khai thần chú, ngươi lén lút gieo vào người thất tiên sinh một thần chú khác nên mới xuất hiện lực lượng phản phệ! Cho nên… ngươi chết không oan chút nào!”
Thân ảnh Hoa Trọng Dương biến mất tại chỗ.
Một giây sau đã xuất hiện trên đầu Trương Vân Sơn.
Pháp thân hiện ra đánh mạnh xuống kẻ bên dưới!
Tư Vô Nhai không nhìn cảnh tượng này mà lắc đầu nói: “Cần gì chứ?”
Vu Chính Hải đáp: “Ta tự có phân tấc.”
“Huynh định ra tay với Thiên Sư Đạo?”
Vu Chính Hải lắc đầu nói thẳng: “Một đoạn nhạc đệm mà thôi. Hắn muốn chết thì ta thành toàn cho hắn.”
Tư Vô Nhai trầm mặc.
Vu Chính Hải thở dài. “Chỉ là ta thật không ngờ thần chú này lại cường đại như thế, ngay cả Trương Vân Sơn cũng không giải được! Suýt chút nữa sư huynh đã hại đệ rồi.”
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Tư Vô Nhai đáp. “Đã nhiều năm qua ta không dùng tới vũ lực.”
“Thất sư đệ có lòng dạ như thế… không vào U Minh Giáo thật là đáng tiếc! Chức quân sư này ngoài đệ ra chẳng còn ai xứng đáng.” Vu Chính Hải nói.
Tư Vô Nhai cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Từ khi hai huynh đệ rời khỏi Ma Thiên Các đến nay, năm nào sư huynh cũng nhắc tới việc mời chào hắn làm quân sư.
Tư Vô Nhai vội vàng chuyển đề tài. “Trước đây không lâu nhị sư huynh đã đến tiểu trúc làm khách.”
“Ồ?”
“Huynh ấy nhờ ta chuyển lời cho đại sư huynh. Huynh ấy nói là, bảo đao muốn giữ được độ sắc bén thì phải thường xuyên ma luyện. Nửa năm sau, huynh ấy muốn đánh với huynh một trận.” Tư Vô Nhai không hề có ý giấu diếm hay bẻ cong sự thật, hoàn toàn truyền đạt lại nguyên văn lời Ngu Thượng Nhung.
Vu Chính Hải bật cười ha hả…
Bên tai truyền tới tiếng Hoa Trọng Dương cường thế nghiền ép Trương Vân Sơn.
“Đang có ý này.” Vu Chính Hải nói.
“Sư phụ từng nói… một khi vào Ma Thiên Các, quyết không cho phép đồng môn tàn sát lẫn nhau, những chuyện khác người sẽ không hỏi tới. Từ trước tới nay đây vẫn là thiết luật duy nhất của Ma Thiên Các. Sư huynh… thật sự đáp ứng sao?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Lời này đệ nên nói với nhị sư đệ ấy.” Vu Chính Hải nói.
“Nhưng mà huynh mới là đại sư huynh…”
Đúng vậy…
Huynh mới là đại sư huynh.
Làm lão đại thì phải biết nhường nhịn.
Làm lão đại thì phải bao dung.
Làm lão đại thì phải có năng lực bảo vệ sư đệ sư muội.
Mỗi khi Vu Chính Hải nghĩ tới những điều này, hắn sẽ trầm mặc rất lâu.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Một lát sau.
Vu Chính Hải mới vỗ vỗ bả vai Tư Vô Nhai rồi vừa bước ra khỏi tiểu trúc vừa nói:
“Đừng nhắc tới mấy chuyện không vui nữa. Ta sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp giải khai thần chú trên người đệ.”
“Sư huynh không cần hao tâm tổn trí như thế, tự ta sẽ nghĩ biện pháp giải khai. Có lẽ thần chú này do chính tay sư phụ thi triển thì chỉ có người là giải khai được thôi.”
Vu Chính Hải dừng bước, hỏi lại:
“Đệ định làm gì?”
Tư Vô Nhai chỉ cười không nói, chắp tay chào Vu Chính Hải: “Cung tiễn sư huynh.”
Cùng lúc đó.
Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Tựa như nghĩ tới chuyện gì, hắn đứng đậy đi đến trước bàn, nhìn vào tấm bản đồ da dê cổ đang trải rộng trên mặt bàn.
“Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên đặt chung một chỗ với bản đồ da dê cổ…”
Lục Châu quan sát bản đồ một lúc rồi thì thầm: “Như vậy vị trí của một phần Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên khác đang ở trong hoàng cung?”
Bình luận facebook