• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 286-290

Chương 286 Là vì muốn giúp sư phụ (1)

Lư Lâm bị đánh đến thất hồn lạc phách, đầu óc ong ong cả lên, trên gương mặt đau rát sưng phù.

Đường phố đang an tĩnh dần dần trở nên náo nhiệt.

Thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng đánh nhau và tiếng đao kiếm va chạm.

Sau đó chính là khói lửa tràn ngập.

Trên cổng thành đốt pháo hiệu báo động.

Sau khi hạ xuống đất, trên mặt Tư Vô Nhai nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Tứ sư huynh, sao lại cải trang thành bộ dạng này?”

Tứ sư huynh?

Hai tu hành giả mặc trường bào xám và Diệp Tri Hành đều tỏ ra kinh ngạc.

Lư Lâm bị bóp gãy cánh tay cũng kinh hãi ngẩng đầu…

Người này đích thực là tứ đệ tử Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân.

“Lão thất… ta đã hoá trang thành thế này mà đệ cũng nhận ra được?” Minh Thế Nhân trợn trắng mắt.

Từ trong ra ngoài, từ cách ăn mặc đến hành vi cử chỉ, ngay cả cách nói chuyện cũng thay đổi, vậy mà vẫn bị Tư Vô Nhai liếc mắt một cái là nhìn ra.

“Người có dũng khí nhận mình họ Nhật chẳng có mấy ai.” Tư Vô Nhai cười khẽ.

“. . .”

Minh Thế Nhân không thèm xoắn xuýt chuyện này nữa mà nói: “Lão thất, ta giúp đệ bắt con chuột nhắt này, đệ không cảm ơn ta sao?”

Lư Lâm co quắp người lại. Nếu không phải cánh tay hắn vẫn bị Minh Thế Nhân tóm chặt thì hắn đã tè trong quần từ lâu.

Tư Vô Nhai nói: “Đa tạ tứ sư huynh.”

Lư Lâm khẩn khoản cầu xin: “Đại ca… tìm chỗ khoang dung mà độ lượng đi…”

“Câm miệng.”

Minh Thế Nhân trừng mắt nói: “Dám trộm đồ của Ma Thiên Các bọn ta còn muốn xin tha? Nghĩ hay lắm!”

Lư Lâm quay sang nhìn Tư Vô Nhai rồi lại nói:

“…Ngũ Thử và Ám Võng không thù không oán, thù lao này bọn ta không cần nữa, chúng ta làm theo quy củ, ngài.. ngài thấy có được không?”

Ui da ——

Lực tay Minh Thế Nhân lại tăng lên, Lư Lâm kêu thảm một tiếng.

Minh Thế Nhân dùng giọng vô cùng trầm thấp để uy hiếp hắn: “Ta con mẹ nó không phải người của Ám Võng… nói quy củ vớ vẩn cái gì?”

Lư Lâm: “. . .”

Tư Vô Nhai nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Đệ tử Ma Thiên Các một khi đã rời khỏi sư môn đều là bá chủ một phương, không gia nhập vào thế lực của nhau.

Minh Thế Nhân không phải người của Ám Võng, ngươi nói quy củ với hắn làm cái gì? Mà cho dù phải đi nữa thì có làm sao?

“Bảo Thiền Y đâu?” Minh Thế Nhân hỏi.

“Ta không giữ… Ta chỉ đến gặp mặt Tư giáo chủ thôi. Từ nay về sau bọn ta sẽ không nhúng tay vào chuyện Ma Thiên Các nữa, cầu xin các vị đại ca giơ cao đánh khẽ.” Lư Lâm nhịn đau nói.

“Ai là đại ca của ngươi hả? Ngươi đến cái rắm còn không xứng!”

A!

Tiếng thét này còn vang dội hơn cả lúc trước.

Lần này Minh Thế Nhân đá gãy luôn chân hắn.

Khẽ buông tay ra…

Lư Lâm ngã phịch xuống đất.

Minh Thế Nhân giật râu xuống, ném áo khoác đi, để lộ ra gương mặt thật.

“Coi chừng con chuột nhắt này… Ta có việc phải giải quyết với Giáo chủ các ngươi.” Minh Thế Nhân mỉm cười nói.

Diệp Tri Hành giơ kiếm chắn phía trước: “Tứ tiên sinh, xin thứ cho tại hạ không thể đồng ý với yêu cầu của ngài.”

“Cút.” Minh Thế Nhân mặt không biểu tình.

Đã giao phong mấy lần, Minh Thế Nhân dần mất hết kiên nhẫn.

Tư Vô Nhai thản nhiên nói: “Tri Hành, lui ra.”

“Giáo chủ?”

“Sao hả? Ngay cả lời của ta cũng không nghe?”

“Thuộc hạ không dám!” Diệp Tri Hành lùi sang một bên.

Tư Vô Nhai chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Minh Thế Nhân rồi dừng lại ở khoảng cách nửa mét.

Minh Thế Nhân thấy hắn chắp tay sau lưng bèn chắp tay theo… Ừ, đứng kiểu này đúng là có phong phạm của cao thủ nha.

Tư Vô Nhai cười nói: “Tứ sư huynh, mời lên tửu lâu nói chuyện.”

“Nói gì nữa mà nói? Nhị sư huynh không có ở đây, không ai bảo vệ cho đệ đâu.” Minh Thế Nhân bày ra vẻ mặt ‘lần này ta thắng chắc’.

“Có lẽ sau khi nghe ta nói xong, tứ sư huynh sẽ thay đổi ý định đấy.”

“Vậy thì không thèm nghe… Ta biết đệ rất giỏi mê hoặc nhân tâm. Đệ nói xem bây giờ đệ mất sạch tu vi mà mấy tên thủ hạ này còn có thể trung tâm như vậy… rốt cuộc đệ cho bọn hắn uống thuốc mê thuốc lú gì? Êi êi êi, vị huynh đài vừa mới rút kiếm kia, có hứng thú gia nhập Ma Thiên Các không? À không, ngươi còn chưa đủ tư cách, thôi vậy.” Minh Thế Nhân nói.

Diệp Tri Hành: “? ? ?”

Tư Vô Nhai nói: “Chính sư huynh cũng biết ta không còn tu vi, sao ta có thể không có thủ đoạn tự bảo vệ mình được chứ.”

“Hửm?”

Khói báo động càng ngày càng dày đặc.

Gần đó truyền tới tiếng đánh nhau cũng càng lúc càng kịch liệt.

Một vài tu hành giả biết bay đã dời cuộc chiến lên giữa không trung.

Minh Thế Nhân cảm thấy kỳ quái… Sao Thượng Nguyên thành đột nhiên loạn lạc thế này?

Diệp Tri Hành nói: “Tứ tiên sinh… thực không dám giấu diếm, hiện tại ở Thượng Nguyên thành chúng ta có ba ngàn huynh đệ.”

Thái độ Minh Thế Nhân vẫn bình tĩnh, hắn khinh thường nói: “Muốn uy hiếp ta hả? Một đám lính nhãi nhép mà thôi, ta chẳng thèm để vào mắt nữa là… Lão thất, lên lầu, ta muốn nghe xem ngươi còn có thể lừa gạt ta chuyện gì.”

Tư Vô Nhai đáp: “Tứ sư huynh, mời.”

Đám người bước vào Trường Phong tửu lâu.

Hai tên tu hành giả mặc trường bào xám trông chừng Lư Lâm, không cho hắn có cơ hội chạy trốn.

Trên tửu lâu lúc này chẳng còn một hai.

Hai người ngồi xuống đối điện nhau.

“Nói đi.” Minh Thế Nhân thúc giục.

Tư Vô Nhai khẽ phất tay. Thủ hạ bên cạnh lập tức bưng trà rót nước cho hai người.

Tư Vô Nhai lúc này mới nói: “Kỳ thật ta biết rõ sư huynh sẽ đến nhưng ta vẫn xuất hiện ở Thượng Nguyên thành, sư huynh có biết tại sao không?”

“Ta đâu phải con giun trong bụng đệ, sao mà biết được.”

“Thượng Nguyên thành đã loạn, vị tướng quân trấn thủ ở đây tất sẽ tự loạn trận cước.” Tư Vô Nhai nói.

“Rốt cuộc là đệ đang làm gì?”

“Tứ sư huynh, nếu như ta nói cho huynh biết, liệu huynh có từ bỏ việc bắt ta về không?”

“Phi, đệ có tư cách bàn điều kiện sao?”

“Nói ra sợ huynh không tin… ta đến Thượng Nguyên thành là để giúp đỡ sư phụ lão nhân gia người.” Tư Vô Nhai nói.

“Sao ta nghe chẳng thấy thuyết phục tí nào thế nhỉ?”

“Lực lượng bình chướng Ma Thiên Các đang yếu dần, đám danh môn chính đạo vẫn luôn nhìn chằm chằm…”

Tư Vô Nhai nâng chung trà lên, khẽ nhấp một hớp rồi nói tiếp: “Người của ta có mặt ở từng xó xỉnh trong thiên hạ, ta đã nhận được tin tức xác thực…”

“Tin tức gì?”

“Trong cung đang nhắm vào Ma Thiên Các, hiện đang tổ chức một cuộc vây công lớn chưa từng thấy.” Khi nói lời này, ngữ khí Tư Vô Nhai vô cùng bình tĩnh.

Đồng thời hắn còn bày ra vẻ mặt có tin hay không thì tuỳ huynh.

“Ma Thiên Các bị vây công còn ít sao? Đến bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.” Minh Thế Nhân đáp.

Tư Vô Nhai khẽ lắc đầu. “Ta thừa nhận sư phụ lão nhân gia người bảo đao chưa mòn. Nhưng mà… ngăn cản được một lần, có thể ngăn cản được cả đời sao? Sư huynh, trong lòng chúng ta đều hiểu, sao huynh cứ phải lừa mình dối người?”

Minh Thế Nhân trầm mặc.

“Bỏ chuyện thập đại danh môn chính đạo vây công qua một bên, chỉ riêng việc Trần Trúc ở Độ Thiên Giang, thập vu ở Canh Tử Trấn, cả đại trận ở Liên Hoa đài, mọi chuyện đều chỉ mũi tên về bên trong cung… Chỉ một tên Mạc Ly thôi đã khiến Ma Thiên Các nhức đầu đến thế. Khoảng thời gian này Ma Thiên Các quá mức náo động,

đến mức các thế lực trong cung vốn mâu thuẫn nay lại bắt tay nhau… Đừng nói năm năm, sư huynh có thể bảo đảm hai năm sau Ma Thiên Các vẫn còn phong quang như bây giờ không?”

“Chuyện sau này để sau này nói.” Minh Thế Nhân nhướng mày.

“Sau này?”

Tư Vô Nhai lắc đầu. “Nếu đổi lại là người khác ta cũng lười giải thích. Nhưng vì huynh là sư huynh ta, ta chỉ có thể thành thật đối đãi… Huống hồ, sư huynh thông tuệ như vậy, ta lừa được huynh sao?”

“Thôi thôi thôi, đừng có nịnh bợ ta.” Minh Thế Nhân xua tay.
Chương 287 Là vì muốn giúp sư phụ (2)

Tư Vô Nhai khẽ cười.

Hắn nhấc ấm nước lên rót cho Minh Thế Nhân một tách.

“Hiện nay thập đại danh môn chính đạo đã không còn như xưa. Tịnh Minh Đạo bị diệt, Chính Nhất Đạo chỉ còn lại mình Trương Viễn Sơn đau khổ chèo chống, ngũ phái Phật môn từ trước đến nay chỉ biết bo bo giữ mình… Với khả năng của sư phụ, trong vòng mấy năm bọn hắn tuyệt không dám hó hé gì. Thế nhưng mà… trong cung không phải như thập đại danh môn. Đại Viêm thiên hạ từ khi thành lập đến nay vẫn vững như bàn thạch, huynh nói xem là vì cái gì?”

Đáp án không cần nói cũng biết.

Nếu thực lực của triều đình không bằng cả thập đại danh môn chính đạo thì cao thủ thập đại danh môn đã khoa tay múa chân với triều đình từ lâu.

“Trong cung thật sự mạnh như vậy?” Minh Thế Nhân không tin hỏi.

Tư Vô Nhai chậm rãi đàm đạo: “Huynh biết trên đời này thứ gì làm cho người ta động tâm nhất không?”

Minh Thế Nhân lắc đầu.

“Quyền lực, địa vị, tiền tài, nữ nhân… So sánh với chúng ta thì cũng tương đương tu vi, công pháp, danh vọng, bảo bối có thể ngộ nhưng không thể cầu… chẳng qua là thay đổi danh tự mà thôi.”

“Tục tằn.” Minh Thế Nhân nói.

“Con người đâu phải thánh nhân, có bao nhiêu người không tầm thường đâu chứ? Tứ sư huynh nếu không tầm thường vậy cho ta Ly Biệt Câu đi? Ha ha… ta chỉ nói đùa thôi.”

Tư Vô Nhai tiếp tục nói. “Triều đình trùng hợp có thể thoả mãn toàn bộ những điều kiện này, thế nên trong cung mới có thể thu hút được nhân tài trong thiên hạ… Sư huynh đừng quên, cấm vệ quân của Thần Đô chưa từng ra tay. Cho dù là phản quân An Dương thành làm loạn thì cấm vệ quân cũng chưa từng xuất động.”

Ma Thiên Các có rất nhiều vũ khí thiên giai và công pháp. Thập đại danh môn có gộp lại đi nữa cũng chưa chắc vượt qua được Ma Thiên Các… Chính vì thế trong Đại Thiên thế giới mới có nhiều người dòm ngó Ma Thiên Các đến vậy!

Minh Thế Nhân lắc đầu. “Nói nhiều như vậy, ý của đệ vẫn là sớm muộn gì Ma Thiên Các cũng bị hại? Đệ nói đệ muốn giúp Ma Thiên Các, đây chính là phương thức giúp đỡ của đệ sao?”

Khói báo động tràn ngập trong thành. Khắp nơi truyền đến tiếng chém giết.

Rất nhiều tu hành giả bị đánh rơi từ không trung.

Tư Vô Nhai đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. “Đây là hy sinh cần thiết… Một khi tướng quân trấn thủ Thượng Nguyên thành chết đi, Thượng Nguyên thành nhất định sẽ loạn. Ngụy Trác Ngôn đã suất quân đến Lương Châu, nếu trong cung vẫn không điều động cấm vệ quân thì phải sử dụng các binh lực khác tới bình loạn! Như thế bọn hắn sẽ không thể đối phó Ma Thiên Các được nữa.”

Dừng lại một lúc, Tư Vô Nhai lại bổ sung. “Một lần không được thì hai lần. Hai lần không xong thì mười lần.”

Phụt ——

Minh Thế Nhân vừa nhấp một ngụm trà đã phun ra toàn bộ.

“Đây là chủ ý ngu ngốc của đệ đó hả? Ha ha ha… trừ phi đầu ta bị cửa kẹp thì ta mới tin đệ.” Minh Thế Nhân cười nói.

Tư Vô Nhai vất vả thành lập Ám Võng, đem mạng lưới tình báo trải rộng khắp thiên hạ, mỗi người đều là tinh anh, làm việc thuần thục… mà chỉ để làm ra loại chuyện này?

Tin ngươi mới là lạ đó!

Tư Vô Nhai biết Minh Thế Nhân sẽ không tin tưởng, hắn lại lần nữa rót nước cho Minh Thế Nhân rồi nói bằng ngữ điệu kỳ quái.

“Mười lần không được thì một trăm lần, một ngàn lần. Trên mỗi tấc đất ta đều đốt phá, đến lúc đó sẽ không còn ai có tinh lực đi đối phó Ma Thiên Các nữa.”

Minh Thế Nhân: “? ? ?”

Trầm mặc một lát.

Chát!

Minh Thế Nhân vỗ tay xuống bàn, cười ha ha nói: “Xem như ta đã hiểu rõ. Đệ chính là muốn có được thiên hạ này. Giúp Ma Thiên Các cái gì chứ, chẳng qua là đệ lấy cớ để tự bảo vệ mình thôi!”

“Ta không có dã tâm này.” Tư Vô Nhai lắc đầu.

“Không phải đệ thì là ai?”

Vừa hỏi xong câu này, Minh Thế Nhân đột nhiên ngơ ngẩn, ngồi tựa vào lưng ghế.

Trong đầu hắn chợt hiện ra hình ảnh bệ vệ của một người…

Đáp án không cần nói cũng biết.

“Sư huynh cảm thấy biện pháp của ta là trò trẻ con… Vậy xin hỏi sư huynh có cao kiến gì?” Tư Vô Nhai nói.

“. . .”

Hắn có thể có cao kiến khỉ khô gì chứ?

Nếu Minh Thế Nhân thật sự có cao kiến thì Ma Thiên Các đã không gặp phải hai lần vây công từ đám danh môn chính đạo.

Cộc cộc cộc.

Cộc cộc cộc.

Tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên dồn dập.

Các binh sĩ đến bình loạn đã xuất hiện!

Diệp Tri Hành thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một lát rồi quay lại chắp tay nói: “Giáo chủ, nên rời đi rồi.”

“Được.”

Tư Vô Nhai nhìn Minh Thế Nhân rồi nói: “Đại sư huynh có hùng tâm tráng chí là chuyện tốt. Ít nhất Ma Thiên Các sẽ không lại giống trước đây, bị người vây đánh.”

Nói xong, Diệp Tri Hành mang theo Tư Vô Nhai nhảy ra khỏi bệ cửa sổ.

Minh Thế Nhân nâng chung trà lên, vô thức gật đầu thầm thì: “Hình như nói cũng đúng…”

Hắn nuốt ực một phát.

Không đúng!

Bắt ngươi trở về cũng có thể áp dụng kế hoạch này mà!

Mẹ nó ta bị lừa đến ngu người rồi!

Minh Thế Nhân giật mình nhảy ra ngoài cửa sổ muốn đuổi theo, nhưng chẳng còn thấy bóng dáng Tư Vô Nhai đâu.

Lúc này hai tên tu hành giả mặc trường bào xám ném Lư Lâm xuống đất rồi lăng không khom người nói: “Tứ tiên sinh, xin đừng đuổi theo nữa… Ta chưa bao giờ thấy Giáo chủ nói với người khác nhiều lời như vậy. Kỳ thật cho dù Giáo chủ không giải thích thì ngài cũng không bắt được ngài ấy đâu.”

Ông!

Ông!

Hai toà pháp thân tứ diệp xuất hiện.

Ngay khi Minh Thế Nhân đang tỏ ra xem thường, hai toà pháp thân đột nhiên từ hai hợp làm một, hoá thành một pháp thân lục diệp.

Hàn quang loé lên, đại thần thông thuật thi triển, bóng dáng bọn họ hoàn toàn biến mất.

Minh Thế Nhân đưa mắt nhìn sang Lư Lâm, trầm giọng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra!”

“Đừng đừng đừng… tứ, tứ tiên sinh, ngàn vạn lần đừng mà!” Lư Lâm khóc không ra nước mắt.

Đúng lúc này, Minh Thế Nhân nhìn thấy một chú chim truyền tin quen thuộc đang bay tới với tốc độ cực nhanh.

“Hả? Phi thư của sư muội?” Minh Thế Nhân giơ tay lên.

Chim truyền tin lướt qua lòng bàn tay hắn rồi bay về phía chân trời.

Trên tay Minh Thế Nhân lúc này đã có một phong thư.

Minh Thế Nhân mở ra đọc, hàng mày kiếm khẽ nhíu lại. “Không phải chứ? Lúc này mà sư phụ lại muốn đến Thần Đô?”

Thần Đô là địa phương nào?

Chính là nơi cao thủ tụ tập.

Nơi của cấm vệ quân.

Theo lời lão thất, các thế lực trong cung đã liên hợp lại để đối phó Ma Thiên Các, bây giờ sư phụ đến đó chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.

“Đồ đần nào ra chủ ý này cho sư phụ thế không biết!”

Minh Thế Nhân chấn vỡ phi thư rồi tóm lấy cổ áo Lư Lâm, đạp không bay về phía Thần Đô.

Khi hắn bay trên bầu trời Thượng Nguyên thành, bên dưới thành đã hoàn toàn rối loạn.

Minh Thế Nhân lắc đầu thở dài. Để tránh bị người ta xem là kẻ địch, hắn điều động nguyên khí ngự không bay lên tầng trời cao rồi phóng đi.

Nhìn về phía Thần Đô, Minh Thế Nhân thầm mắng: “Xa xôi thật…”

“Tứ, tứ tiên sinh, xin bỏ qua cho ta!” Lư Lâm vẫn không ngừng cầu khẩn.

Minh Thế Nhân hừ lạnh nói: “Có dũng khí trộm Bảo Thiền Y của sư đệ ta… ha ha…”

Tất cả lửa giận của hắn đều dồn hết vào hai chữ “ha ha” này.

Lư Lâm lập tức toát mồ hôi lạnh.

“Ta có thể nói đại ca ta đem trả lại Bảo Thiền Y! Có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói mà!”

Minh Thế Nhân quát: “Câm miệng!”

Nửa ngày sau, trong khu rừng bên ngoài Thần Đô.

Bạch Trạch chậm rãi hạ xuống đất.

“Sư phụ, đằng trước chính là Thần Đô.” Tiểu Diên Nhi nhảy khỏi lưng Bạch Trạch.

Lục Châu nhìn về phía Thần Đồ, vuốt râu gật đầu.

Tiểu Diên Nhi chạy đến bên người Bạch Trạch đỡ Chiêu Nguyệt xuống rồi nói: “Chiêu Nguyệt sư tỷ, muội nói có đúng không, ngồi trên lưng Bạch Trạch dễ chịu hơn ngồi phi liễn nhiều!”

Chiêu Nguyệt gật đầu.

Có lẽ do mới khôi phục nên thần sắc nàng hơi mất tự nhiên.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thần Đô. “Sư phụ… chúng ta thật sự sẽ đến đó sao?”

Lục Châu thản nhiên đáp: “Chuyện liên quan đến thân thế của ngươi, không thể chủ quan được.”
Chương 288 Đại sư huynh

Sư phụ đã lên tiếng, Chiêu Nguyệt cũng không tiện nói gì nữa.

Kỳ thật Chiêu Nguyệt không hề cảm thấy hứng thú với chuyến đi này. Hàn độc trong người vừa được giải, nàng có hứng thú với việc tu hành hơn. Chỉ có Tiểu Diên Nhi là vui mừng khấp khởi vì được đi chơi.

Nơi phồn hoa nhất Đại Viêm chính là Thần Đô.

Tiểu Diên Nhi đã muốn đến Thần Đô chơi từ lâu, chỉ tiếc sư phụ trước giờ vẫn không đưa nàng tới đây.

Bây giờ có cơ hội, nàng đương nhiên là người vui vẻ nhất.

Vì muốn khiêm tốn nên ba người không lái phi liễn tới, huống hồ Xuyên Vân phi liễn đã bị hư hại, cần phải chữa trị cẩn thận.

Vào trong thành, kiến trúc phồn hoa, lối đi chỉnh tề và người người lũ lượt đã vượt ngoài sức tưởng tượng của ba thầy trò.

Lục Châu cũng rất bất ngờ.

Có điều hắn không lưu luyến gì những chuyện này.

“Đi thôi.” Lục Châu ra lệnh.

Tiểu Diên Nhi đành phải ổn định lại trái tim nhỏ đang nhảy nhót trong lồng ngực mà miễn cưỡng đi theo sư phụ.

Chiêu Nguyệt ngược lại rất ngoan ngoãn và quy củ đi theo sau.

“Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy?” Tiểu Diên Nhi hỏi.

“Kỳ Vương phủ.”

“Kỳ Vương phủ?” Trên mặt Tiểu Diên Nhi tràn đầy nghi hoặc.

Chiêu Nguyệt đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Là người quen cũ của sư phụ.”

“Hả? Người như sư phụ mà cũng có bằng hữu nữa sao?”

“Suỵt ——” Chiêu Nguyệt giật mình vội đưa tay lên môi.

Nàng dở khóc dở cười thầm nghĩ, vẫn nên cách xa muội ra một chút thì hơn, ta đâu phải muội, không được sư phụ sủng ái như thế đâu.

Trước kia nếu ai dám nói ra lời như thế chắc chắn sẽ bị sư phụ nghiêm trị.

Hai người len lén liếc nhìn sư phụ, phát hiện lão nhân gia người không có vẻ gì là tức giận mới thở phào một cái.

Lục Châu đang đi đằng trước đột nhiên vuốt râu nói: “Diên Nhi.”

Phịch!

Tiểu Diên Nhi quỳ phịch xuống đất, hai bàn tay nhỏ bịt chặt lỗ tai nói: “Sư phụ… đồ nhi sai rồi! Đồ nhi không dám nữa đâu.”

Người đi trên phố vội vây lại xem tình hình. Sao tự dưng lại có người quỳ xuống? Chẳng thể hiểu nổi.

Lục Châu xoay người lại, trên mặt lộ vẻ hồ nghi.

Nha đầu này sao tự dưng lại quỳ xuống?

“Đứng lên.” Lục Châu thản nhiên nói.

“Ta nói này lão nhân gia… thái độ của ngươi không đúng rồi, đứa cháu gái này vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu như vậy, sao ngươi có thể lạnh lùng đến thế?”

“Đúng đó… nha đầu này vừa quỳ xuống đã nhận sai. Nhớ lại khi còn nhỏ ta chẳng thể nào so sánh được với nàng.”

“Nha đầu, mau đứng lên đi. Gia gia ngươi lớn tuổi nên có hơi hồ đồ.”

Lục Châu: “. . .”

Đám người qua đường này đúng là giàu trí tưởng tượng, cứ bô lô ba la nói không ngừng nghỉ.

Tiểu Diên Nhi đột nhiên hầm hừ đứng lên, đạp mạnh một chân xuống đất.

Ầm!

Mặt đất nứt ra.

Đám người chung quanh liều mạng lui lại, ai nấy đều bị doạ đến mức trợn mắt há mồm!

Ối trời, hình tượng tương phản thật doạ người!

Hung dữ quá sức!

“Còn nói xấu gia gia của ta, ta đánh các ngươi!” Tiểu Diên Nhi gầm gừ nói.

Đám người nhiều chuyện lập tức tản đi hết.

Lòng tốt mà bị xem như lòng lang dạ thú hà! Biết thế chẳng thèm xen vào việc của người khác.

Giải tán thôi!

Lục Châu vuốt râu gật đầu… Biểu hiện của Tiểu Diên Nhi không tệ. Trước kia nàng hễ mở miệng ra là đòi giết cả nhà người ta.

Bây giờ chỉ đòi đánh, rõ ràng đã tiến bộ rất nhiều!

“Theo sau ta.” Lục Châu nói.

“Vâng.”

Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt đồng thời thở phào một hơi.

Khi đi qua ngã tư, Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía đám tu hành giả cấp thấp mang theo đao kiếm, nói: “Sư phụ, là người của U Minh Giáo.”

Lục Châu nhìn theo hướng tay nàng.

Tiểu Diên Nhi thắc mắc: “U Minh Giáo là đệ nhất ma giáo của Đại Viêm, các thế lực khác trông thấy đều chạy không kịp, vậy mà lại dám trắng trợn chiêu binh mãi mã ở đây, chẳng lẽ hoàng thất cũng mặc kệ sao?”

“Đừng để ý tới.”

Lục Châu lắc đầu, tiếp tục đi sâu vào bên trong thành.

Chiêu Nguyệt giải thích: “U Minh Giáo đích thực là ma giáo, nhưng đối với hoàng thất thì U Minh Giáo cũng chẳng khác gì thập đại danh môn chính đạo, miễn là không can thiệp vào việc của nhau. U Minh Giáo thu nhận giáo chúng cũng không khác gì tông môn chính đạo chiêu thu đệ tử cả, đương nhiên hoàng thất sẽ không thèm quan tâm… Huống hồ gì, thủ đoạn của đại… à, kẻ phản bội, lại rất cao.”

“Nha…”

Tiểu Diên Nhi mơ hồ gật đầu.

Ít nhất cho đến bây giờ, ngoài mặt U Minh Giáo không hề động đến miếng bánh nào của hoàng thất cả.

Bọn hắn chỉ một mực ẩn trong bóng tối để chiếm đoạt thực lực của các ma giáo khác, đây là phân tranh của tu hành giới.

Rời khỏi khu vực náo nhiệt là đến khu vực dân cư, chung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều.

Lần theo trí nhớ mơ hồ, Lục Châu dẫn hai tên đồ đệ đến gần Kỳ Vương phủ.

Đã nhiều năm như vậy mà nơi này gần như chẳng hề thay đổi gì.

“Sư phụ, để con đi gõ cửa.”

Nhà có tiền có khác, đến bậc thang dẫn lên cửa cũng nhiều bậc hơn người ta.

Tiểu Diên Nhi còn chưa kịp gõ cửa thì đại môn đã phát ra tiếng ken két —— hai cánh cửa chậm rãi mở ra.

Mấy tên gia nhân bước ra khỏi Kỳ Vương phủ. Tên quản gia có tuổi đứng cuối cùng dừng lại hỏi:

“Ngươi là ai?”

Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn sư phụ.

“Tần Quân đang ở đâu?” Lục Châu thản nhiên nói.

Trong lòng tên quản gia dâng lên cơn tức giận, hắn đang thầm nghĩ kẻ nào mà to gan vậy, dám can đảm gọi thẳng tục danh của lão gia, lập tức quay đầu nhìn về phía Lục Châu.

Tên quản gia này không phải là một quản gia bình thường.

Hắn đã làm việc ở Kỳ Vương phủ hơn hai mươi năm, được cả nhà Kỳ Vương yêu mến vì làm việc chu đáo cẩn thận, trí nhớ lại rất tốt, có thể nhớ rõ tướng mạo và tin tức về các khách quý thường qua lại với Kỳ Vương phủ, thậm chí sở thích của người ta hắn cũng nhớ.

Hắn chính là người rất biết nhìn mặt người ta mà nói chuyện.

Quản gia híp mắt đánh giá Lục Châu.

Hả?

Hai mắt quản gia đột nhiên trợn to.

Dường như có chút ấn tượng.

Hắn không dám khinh thường, lập tức xoay người nghênh đón: “Xin hỏi có phải lão tiên sinh đến từ Kim Đình Sơn?”

Xem EQ và IQ của người ta kìa!

Không hỏi tên tuổi, không hỏi Ma Thiên Các, chỉ hỏi có phải đến từ Kim Đình Sơn. Hoàn toàn không mạo phạm đến danh tự, cũng sẽ không nói ra hai chữ ma đầu đắc tội với người ta.

Lục Châu vuốt râu, khẽ gật đầu: “Ngươi nhận ra lão phu?”

Lời này chẳng khác nào đã khẳng định câu hỏi của hắn. Lão quản gia không chút do dự ——

Quỳ phịch xuống, dập đầu nói: “Tiểu nhân bái kiến lão tiên sinh.”

Hắn vẫn như trước vô cùng cẩn thận sử dụng từ ngữ không để lộ ra danh tính đối phương.

Cảnh tượng này khiến Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.

Sư phụ lão nhân gia người tiếng xấu đồn xa, cho dù là những người chẳng liên quan gì đến Ma Thiên Các mà khi nghe thấy thanh danh của sư phụ cũng đều tránh không kịp.

Lão quản gia này thì ngược lại, thậm chí còn quỳ xuống. Trông bộ dạng này của lão chắc là sư phụ có quan hệ đặc thù gì với Kỳ Vương đây.

Chiêu Nguyệt nói: “Trả lời câu hỏi.”

Tiểu Diên Nhi gật đầu nói theo: “Trả lời câu hỏi đi.”

Nghe đồn quy củ trong kinh thành rất nhiều, đúng là không sai tí nào, còn chưa đến hoàng thành mà người ta hơi một chút đã quỳ xuống.

Lão quản gia đáp: “Tiểu nhân… từng đến thư phòng của lão gia, nhìn thấy... nhìn thấy bức chân dung của lão tiên sinh!”

“Chân dung của lão phu?” Lục Châu bắt đầu hồi tưởng lại.

Nhớ lại cảnh tượng năm đó lần đầu gặp Kỳ Vương Tần Quân, Cơ Thiên Đạo tuyệt đối không để lại bức chân dung nào. Hẳn là sau khi hắn rời đi, Tần Quân đã nhờ hoạ sư vẽ lại.

Thôi, cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.

Sau này dùng nhiều Thẻ Nghịch Chuyển, bộ dạng trở nên trẻ trung hơn, bọn họ sẽ không nhận ra hắn được nữa.

“Lão tiên sinh, mời vào trong!”

Lão quản gia rất biết đối nhân xử thế, biết người đến có thân phận và địa vị cỡ nào nên cũng chẳng cần thông báo trước với nội phủ đã vội vàng đứng lên làm tư thế mời.

Lục Châu hài lòng gật đầu bước vào Kỳ Vương phủ.

Trong phòng khách.

Lão quản gia lệnh người lấy lá trà thượng hạng nhất trong phủ ra pha trà, dùng lễ tiếp đón.

Lục Châu không để ý mấy chuyện này, chỉ hỏi: “Tần Quân đâu rồi?”

Lão quản gia cung kính đứng một bên đáp: “Bẩm lão tiên sinh, lão gia vào trong hoàng thành, khoảng nửa ngày sẽ trở về. Lão tiên sinh cứ yên tâm ở lại.”

Vừa dứt lời, bên ngoài chợt truyền đến một đạo thanh âm vang dội.

“Lão Hồng… nghe nói có khách quý đến phải không?”
Chương 289 Cầu phú quý trong nguy hiểm

Lão quản gia Hồng Phúc xoay người nhìn ra ngoài cửa.

“Thiếu gia.”

“Tiểu thư.”

Người đang bước vào phòng là một thiếu niên lang phong độ tuấn tú và một tiểu cô nương thanh nhã dịu dàng cùng bốn nha hoàn.

Hai người vừa bước vào đã thấy ngay Lục Châu đang ngồi trên ghế chủ toạ.

Theo quy củ của chủ nhà, cho dù là khách quý cũng không thể tuỳ ý ngồi ở vị trí này.

Nhưng thiếu niên lang còn chưa kịp mở miệng, lão quản gia đã lên tiếng trước: “Thiếu gia, không được lãnh đạm khách quý. Đây là khách quý mà cho dù là lão gia cũng phải dùng lễ để tiếp đón.”

Vị quản gia Hồng Phúc này quả thật là nhân tinh, vừa nhìn đã biết thiếu gia trẻ tuổi khí thịnh, để tránh cho hắn làm ra mấy chuyện thiêu thân nên đã giành lời nói trước.

Thiếu niên lang Tần Thạc khẽ gật đầu, hạ thấp tư thái ngạo nghễ của mình.

Lão Hồng đã làm việc trong phủ nhiều năm, hành sự luôn chu đáo cẩn thận, người có thể khiến lão nói như vậy đương nhiên hắn phải tỏ ra kính trọng.

Tần Thạc khom người hành lễ với Lục Châu: “Vãn bối bái kiến lão tiên sinh.”

Tuy hắn không biết vị lão tiên sinh trước mắt này là người nào nhưng vẫn không dám thất lễ.

Lục Châu bưng ly trà lên, không đáp lời hắn.

Người không liên quan, không cần phải giao lưu làm gì.

Tần Thạc nhìn kỹ, đây không phải là trà Đại Hồng Bào mà phụ thân hắn rất trân quý sao? Cho dù là nhân vật quyền quý trong cung đến Kỳ Vương phủ, phụ thân cũng không dễ dàng lấy Đại Hồng Bào ra mời khách đâu.

Vừa nghĩ đến đây, quản gia Hồng Phúc đã nghiêm túc đứng trước mặt hắn, làm tư thế mời: “Thiếu gia, lão tiên sinh lặn lội đường xa, ngài vẫn nên lui ra trước đi.”

“Lão Hồng, ông…”

“Nghe lời lão Hồng một lần, sau đó nếu thiếu gia muốn trách tội, lão Hồng cũng không có một câu oán hận.”

Thiếu nữ bên cạnh lúc này mới lên tiếng: “Ca, lão Hồng đi theo phụ thân đã hai mươi năm, lâu hơn huynh muội chúng ta rất nhiều. Lão Hồng đã nói như vậy thì chúng ta càng không thể khinh thị.”

Tần Thạc khẽ gật đầu rồi lại vái chào thật sâu với Lục Châu, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi.

“Lão tiên sinh hãy nghỉ ngơi thêm, vãn bối xin cáo lui.”

“Thiếu gia đi thong thả.”

Đám người Tần Thạc xoay người rời đi.

Khi Tần Thạc và muội muội đi đến ngả rẽ ngoài viện lạc, hắn chợt nhướng mày.

“Ca, huynh đang lo lắng chuyện gì?”

“Ta không có lo lắng, lão Hồng làm vậy chắc chắn có đạo lý của lão. Ta chỉ đang tò mò không biết rốt cuộc là đại nhân vật cỡ nào lại khiến lão Hồng phải cung kính như thế.”

“Chờ phụ thân trở về chúng ta sẽ biết thôi.”

“Có đạo lý. Đi thôi…”

Hai người rời đi.

Lão Hồng quay vào trong sảnh nói: “Tiểu nhân đã phân phó người thu thập xong ba gian phòng trong viện, lão tiên sinh và hai vị cô nương cứ yên tâm ở lại.”

Lục Châu đứng dậy, chắp tay dạo bước.

Hắn nhìn xung quanh rồi khẽ thở dài. “Đã hai mươi năm trôi qua… Vốn tưởng rằng cảnh còn người mất, không ngờ vẫn y như xưa.”

Lão Hồng gật đầu nói: “Lão gia vốn là người hoài niệm.”

“Địa vị của Tần Quân trong cung thế nào?” Lục Châu hỏi.

Nếu hắn chưa trở lại thì đào một chút tin tức từ miệng lão Hồng cũng tốt. Lão Hồng đã ở Kỳ Vương phủ rất lâu, ít nhiều gì cũng biết đôi chút.

“Thật không dám giấu diếm, hoàng thất lục đục quá nhiều, lão gia không muốn tham dự vào nên vẫn một mực không đếm xỉa đến. Quyền thế của người tuy không cao nhưng khắp nơi đều có chút giao tình.” Lão Hồng đáp.

“Ngươi có biết Lý Vân Triệu không?” Lục Châu hỏi thẳng.

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt lão Hồng biến hoá một chút. “Lão tiên sinh, người này là hồng nhân bên cạnh Thái hậu… Tuy không có thực quyền nhưng thân phận rất đặc thù nên có không ít quyền quý nịnh nọt bợ đỡ, cũng được xem là nhân vật tai to mặt lớn.”

Lục Châu gật gù, không nói gì nữa.

Những chuyện khác lão Hồng cũng không thể giúp được gì.

Cùng lúc đó.

Minh Thế Nhân xách cổ áo Lư Lâm bay về phía Thần Đô.

Đi được nửa đường hắn đã tỏ ra mệt mỏi.

“Sư phụ lão nhân gia người thật là… lúc này mà lại đến Thần Đô, xa muốn chết.”

Lư Lâm nhanh mồm nói: “Vậy hãy xem ta là cái rắm mà thả ta đi… Ta cam đoan sẽ trả Bảo Thiền Y lại cho các người.”

“Câm mồm! Ngươi cho rằng Bảo Thiền Y chỉ là một kiện bảo bối thôi sao?” Minh Thế Nhân lại dùng lực.

Lư Lâm đau đến mức đổ mồ hôi ròng ròng, vẻ mặt đưa đám nói:

“Ma Thiên Các nhiều bảo bối như vậy, đâu thiếu gì vật như Bảo Thiền Y, cần gì phải như thế chứ? Nếu ta chết rồi, đại ca ta sẽ tức giận, kỹ thuật trộm cướp của nhị ca tam ca tứ ca đều hơn xa ta, bọn hắn nhất định sẽ báo thù cho ta, oan oan tương báo đến khi nào… A a a a a a….”

Minh Thế Nhân trầm giọng nói: “Chỉ là đám chuột nhắt Ngũ Thử mà cũng đòi uy hiếp Ma Thiên Các? Ngươi có biết Bảo Thiền Y là vật bảo mệnh của bát sư đệ ta hay không?”

“A?”

“Các ngươi lấy đi Bảo Thiền Y chẳng khác nào đã giết bát sư đệ! Nói cho ngươi biết, trong mắt ta, Ngũ Thử… đã, là, người, chết!”

“. . .”

Đại não Lư Lâm đột nhiên trống rỗng, hoảng sợ ngất đi.

Minh Thế Nhân liếc mắt nhìn hắn, mắng một tiếng: “Phế vật.”

Mang theo tên này rất khó hành động. Thần Đô lớn như vậy, chẳng lẽ hắn cứ phải xách theo gã này đến gặp mặt sư phụ?

“Trước tiên về Ma Thiên Các đã rồi hẵng đến Thần Đô.”

Thượng Nguyên thành, Ma Thiên Các và Thần Đô nằm ở ba góc của tam giác lớn. Chi bằng bây giờ về Ma Thiên Các, cũng không cách nơi này quá xa.

Nghĩ tới đây, Minh Thế Nhân xách theo Lư Lâm bay về phía Ma Thiên Các.

Thượng Nguyên thành, Trường Phong tửu lâu.

Bốn phía Thượng Nguyên thành đã hoàn toàn hỗn loạn, lửa cháy khắp nơi.

Có bốn đạo thân ảnh đang lướt trên nóc nhà, phóng nhanh trên đường, xuyên qua những ngóc ngách mà các binh sĩ và tu hành giả không nhìn thấy…

Dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến bên dưới Trường Phong tửu lâu.

Sau đó bốn người đều dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.

“Đại ca, nơi này chính là địa điểm gặp mặt của ngũ đệ và Tư Vô Nhai.”

“Đi lên xem một chút, làm việc cẩn thận.”

“Vâng.”

Ba người lập tức vọt đi, một người thăm dò hỏi han, một người quan sát kỹ lưỡng, một người trông chừng.

Duy chỉ có lão đại vẫn đứng dưới đại môn Trường Phong tửu lâu chờ kết quả.

Không bao lâu sau, ba người đã quay trở lại.

“Lão đại, không thấy bóng dáng ngũ đệ đâu.”

“Tư Vô Nhai cũng không có ở đây.”

“Lão đại, tìm được thứ này! Là chuỷ thủ của ngũ đệ!” Lão tứ vừa chạy từ đằng xa tới vừa nói.

Lão đại cầm lấy thanh chuỷ thủ, nhìn thoáng qua rồi hừ một tiếng: “Hay cho một tên Tư Vô Nhai, ỷ mình là đệ tử Ma Thiên Các thì ta sẽ không dám xuống tay với ngươi hay sao?”

“Đại ca, ngũ đệ chắc chắn đã bị hắn bắt đi.” Lão nhị nói.

“Ta đã nhắc nhở lão ngũ phải cẩn thận với tên Tư Vô Nhai này, vậy mà hắn không nghe. Kẻ này là người vô cùng âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan. Hầy ——”

“Lão đại, chúng ta đều nghe theo huynh, huynh nói xem bây giờ phải làm sao?”

Ánh mắt ba người đều tập trung nhìn về phía lão đại.

Tên lão đại trầm ngâm một lát rồi quay người nhìn về phía Ma Thiên Các.

“Chạy trời không khỏi nắng. Tư Vô Nhai có can đảm phá hỏng quy củ thì chúng ta cũng không cần nói đạo nghĩa gì nữa.”

“Ý của đại ca là…?”

Ánh mắt tên lão đại nhìn lướt qua ba người rồi nói: “Thượng Nguyên thành Ngũ Thử chúng ta chưa từng làm phi vụ nào lớn! Bây giờ ta hỏi các huynh đệ, có dám theo ta làm một vụ lớn hay không?!”

Trong mắt ba người lộ vẻ hưng phấn.

Bọn hắn làm rất nhiều chuyện trộm gà trộm chó, lúc nào cũng phải lén lút chạy trốn khắp nơi, bị đám người chính đạo coi như rác rưởi, như chuột bọ.

Thế nhân cười bọn hắn là kẻ vô năng, chỉ biết chạy trốn khắp các phố lớn ngõ nhỏ, bị người người vây đánh, nhưng lại không biết, chuột cũng sẽ có lúc cả gan ăn cắp bấc đèn của Phật Tổ…

An nhàn đã lâu, nay lại muốn điên cuồng một lần.

Rất nhiều người có tâm lý này, Ngũ Thử cũng không ngoại lệ.

Cầu phú quý trong nguy hiểm… Bảo bối Ma Thiên Các ai mà chẳng thèm thuồng?

Huống chi Ngũ Thử lại còn có kinh nghiệm đến đó một lần.

“Rút lui trước đã.”

Bốn người hoá thành từng đạo tàn ảnh lao ra khỏi Thượng Nguyên thành.
Chương 290 Kỳ Vương Tần Quân

Trời chạng vạng tối, tại Thần Đô.

Trong Kỳ Vương phủ.

Sau khi lão quản gia Hồng Phúc an bài xong chỗ ở, lập tức ra ngoài cổng chính chờ đợi, trong lòng gấp gáp chẳng khác nào kiến bò trên chảo nóng.

“Lão gia trở về chưa?”

Thấy một tên hạ nhân từ đằng xa chạy tới, không đợi hắn đến trước mặt lão Hồng đã vội vàng hỏi tăm.

“Vẫn chưa, tiểu nhân nghe nói hình như có chuyện gì rất quan trọng nên lão gia chưa thể rời khỏi Hoàng thành.”

“Tiếp tục phái người đi thúc giục.”

“Hồng quản gia, hạ nhân bình thường không được tiến vào, không thúc giục được ạ.” Trên mặt tên hạ nhân đầy vẻ bất đắc dĩ.

Lão Hồng cũng chẳng biết làm sao.

Loại chuyện này không thể cưỡng cầu, địa vị hạ nhân hèn mọn, có thể vào được Hoàng thành đã không tệ, sao có thể trông mong bọn hắn tiếp xúc được đến đại nhân vật trong cung?

“Lão Hồng.”

“Thiếu gia?” Lão Hồng nghi hoặc nhìn thiếu gia Tần Thạc nhà mình.

Tần Thạc lúc này chỉ đi một mình, hắn khẽ nhìn quanh một chút rồi đi đến bên cạnh lão Hồng, thấp giọng nói: “Ngươi mau nói cho ta biết, vị khách quý này rốt cuộc là ai? Bây giờ bên cạnh ta chẳng có ai cả.”

Lão Hồng khó xử nói: “Thiếu gia, không phải ta không muốn nói cho người biết, mà là chuyện này liên luỵ rất lớn. Cho dù tiểu nhân có phải chết cũng không thể để Kỳ Vương phủ bị liên luỵ được! Xin thiếu gia đừng hỏi nữa!”

“Ngươi càng như vậy ta lại càng muốn biết… Tại Thần Đô này, ta thật không nghĩ ra được người đó là ai mà lại khiến cho ngươi căng thẳng như thế, thậm chí không tiếc dùng tới Đại Hồng Bào của phụ thân!” Tần Thạc hạ giọng nói. “Nếu giải thích không được, phụ thân sẽ trị tội ngươi đó.”

Lão Hồng đáp: “Thiếu gia, tiểu nhân có thể lấy đầu mình ra đảm bảo, việc này can hệ rất lớn. Tất cả mọi chuyện hãy chờ lão gia trở về rồi sẽ rõ ràng thôi.”

“Được. Vậy ta sẽ đợi.” Tần Thạc dứt khoát đứng bên cạnh lão Hồng cùng chờ đợi.

Lão Hồng rất được Kỳ Vương coi trọng.

Cho dù Tần Thạc có tức giận cỡ nào cũng không làm gì được lão, nhiều lắm cũng chỉ mắng lão được mấy câu, mà lão Hồng lại chẳng thèm so đo mấy chuyện này.

Càng làm vậy càng chứng tỏ mình không phóng khoáng mà cũng chẳng được gì, Tần Thạc dù sao cũng là thiếu gia có học thức, một chút nhãn lực cũng phải có.

Cộc cộc.

Cộc cộc cộc.

Tiếng xe ngựa xuất hiện ở đầu ngõ.

Lão Hồng nghe thấy thanh âm này vội mừng rỡ hô: “Lão gia trở về!”

Mấy tên hạ nhân cũng chạy ra, dàn hàng đứng đợi.

Chiếc xe ngựa đi đến trước mặt đám người lão Hồng và Tần Thạc rồi “hô” một tiếng.

Xe ngựa dừng lại.

“Lão gia, người rốt cuộc cũng về rồi!” Lão Hồng lên tiếng đầu tiên.

Một vị nam tử trung niên thân mặc quan phục, đầu đội mũ quan bước xuống khỏi xe ngựa.

“Bái kiến phụ thân.” Tần Thạc khom người.

Tần Quân phất tay rồi nhìn về phía lão Hồng đang đầy vẻ gấp gáp, ngạc nhiên hỏi: “Lão Hồng, có chuyện gì mà ngươi khẩn trương đến thế? Xưa nay ngươi luôn làm việc ổn trọng chu đáo, sao bây giờ lại mất phân tấc như vậy?”

Dáng vẻ gấp gáp lúc này của lão Hồng đúng là chẳng ra thể thống gì.

Tần Thạc cười nói: “Phụ thân, trong phủ có khách quý đến thăm. Lão Hồng tự mình lấy Đại Hồng Bào của người ra chiêu đãi khách quý, lão có thể không gấp gáp được sao?”

Hả?

Tần Quân nhíu mày. “Có chuyện gì thế?”

Lão Hồng đến bên cạnh Tần Quân, có vẻ muốn nói nhỏ điều gì.

Tần Thạc thấy vậy đành phải xoay người sang chỗ khác.

Tần Quân hơi cúi người xuống, đưa tai về phía lão Hồng.

Ngay sau đó hắn biến sắc, vốn tinh thần đang uể oải bỗng nhiên trở nên phấn chấn hơn rất nhiều, hai mắt trừng to.

“Chuyện này là thật sao?”

“Lão gia, tiểu nhân tuyệt đối không nhìn nhầm.” Lão Hồng nói chắc như đinh đóng cột.

Ngón tay út của Tần Quân co rúm lại, rõ ràng đang run rẩy không thôi.

Tần Thạc chú ý thấy chi tiết này, tim hắn thót lại, thầm nghĩ, chẳng lẽ vị lão nhân đến vương phủ làm khách thật sự là một đại nhân vật?

Tần Quân vội vàng nói: “Nhanh chóng triệu tập toàn bộ gia tộc lại đây!”

“Vâng!”

Nhìn vẻ mặt hốt hoảng và dáng vẻ chạy bổ nhào vào trong phủ của phụ thân, Tần Thạc không tài nào hiểu nổi.

Lúc trước khi Hoàng đế giá lâm, phụ thân chẳng hề gấp gáp đến vậy!

Chẳng lẽ người này còn… lợi hại hơn cả Hoàng đế bệ hạ hay sao?

Chuyện này…

Tần Thạc hoảng sợ theo sau.

Hắn cũng là một thành viên trong phủ, đương nhiên phải cùng cả tộc tập hợp.

Mặt trời đã xuống núi.

Từ trên xuống dưới cả Kỳ Vương phủ, phàm là thân tộc trực hệ Kỳ Vương đều phải tập hợp trong thời gian ngắn rồi đứng chỉnh tề trong sân.

Các phu nhân, tiểu thiếp và cao thủ tu hành trong phủ đều ngơ ngơ ngác ngác thi hành lệnh này.

“Lão gia làm sao thế? Sao phải trang trọng đến mức này?”

“Nghe nói là trong phủ có khách quý đến thăm.”

“Như vậy cũng đâu cần làm lớn đến thế… Quá đột ngột rồi.”

Nhớ rõ lần trước Kỳ Vương phủ phô trương như vậy là khi đích thân Hoàng đế bệ hạ đến làm khách.

Hiện tại toàn bộ người trong phủ đều nghi hoặc khó hiểu.

“Yên lặng.”

Thanh âm Tần Quân truyền vào tai mỗi người.

“Không được sự cho phép của bản vương, bất kỳ người nào cũng không được mở miệng.”

Đám người cúi thấp đầu xuống.

Tần Quân xoay người đi vào trong sân viện Lục Châu.

Đoàn người đông đúc chỉnh tề cẩn thận bước theo sau.

Trong thoáng chốc đã xuất hiện đầy đủ ở sân viện.

Lão Hồng thấp giọng nói: “Lão tiên sinh ở ngay bên trong…”

Tần Quân khẽ gật đầu, đi về phía cửa.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tần Quân bái kiến lão tiên sinh.”

Yên tĩnh.

Trong sân viện lặng ngắt như tờ.

Thấy lão gia cung kính như thế, mọi người đều không thể lý giải nổi.

Bọn hắn đều đang suy nghĩ xem đại nhân vật trong gian phòng đó rốt cuộc là ai mà lại khiến lão gia phải hành đại lễ.

Nhưng bọn họ không hề dám mở miệng chất vấn, toàn bộ đều im lặng chờ đợi người trong phòng đáp lại.

“Vào đi.”

Thanh âm rất nhạt, rất nhẹ.

Tần Quân vừa định nói chuyện, bên trong lại truyền ra thanh âm ——

“Chỉ một mình ngươi.”

“Vâng.”

Tần Quân không dám khinh thường, bèn quay đầu lại phất tay với mọi người: “Tất cả giải tán đi.”

Làm ra động tĩnh lớn như vậy, tập hợp đầy đủ ở chỗ này, cái gì cũng chưa kịp nói lại vì một câu liền giải tán. Đám người ngơ ngác cực kỳ.

Nhưng lão gia đã lên tiếng, ai dám can đảm không nghe lời?

Sau khi đoàn người rời khỏi sân viện, Tần Quân mới cung kính đẩy cửa phòng ra.

Bước đến trước mặt Lục Châu, hắn khom người cúi đầu hành lễ: “Vãn bối Tần Quân, bái kiến lão tiên sinh.”

Nói xong hắn mới dám len lén liếc nhìn lão tiên sinh đang đứng giữa gian phòng thưởng thức thư hoạ trên tường.

Đúng là người đó!

Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Tần Quân vẫn cảm thấy cực kỳ căng thẳng.

Lục Châu nhìn mấy bức thư hoạ một lát đã mất hết hứng thú.

“Nếu lão tiên sinh thích, những bức thư hoạ này xin tặng hết cho lão tiên sinh.” Tần Quân nói.

Lục Châu không thèm để ý đến mấy vật phẩm thế tục này, bèn lắc đầu nói: “Ngồi đi.”

“Vãn bối không dám, vãn bối xin được đứng thế này thôi.” Trong lòng Tần Quân run lên.

“Hai mươi năm đã trôi qua, tu vi của ngươi thế nào rồi?” Lục Châu không cảm giác tu vi của hắn.

“Năm đó được lão tiên sinh chỉ điểm, vãn bối khắc khổ tu hành, đến nay miễn cưỡng bước vào Thần Đình cảnh. Vãn bối ngu dốt khiến lão tiên sinh thất vọng rồi.” Tần Quân nói.

Lục Châu khẽ gật đầu bước đến bên bàn trà rồi ngồi xuống.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Quân.

“Lão tiên sinh đột nhiên đến thăm, vãn bối thụ sủng nhược kinh! Lão tiên sinh có gì dặn dò, vãn bối nhất định sẽ dốc toàn lực thực hiện.” Tần Quân cung kính nói.

“Ngươi có được thành tựu như ngày hôm nay, lão phu rất vui mừng.” Lục Châu không quanh co lòng vòng mà nói thẳng. “Ngươi có biết Lý Vân Triệu không?”

Tần Quân giật mình đáp: “Lý Vân Triệu chính là hồng nhân bên cạnh Thái hậu, vãn bối đương nhiên có biết người này.”

“Rất tốt.” Lục Châu nói. “Bảo hắn đến gặp lão phu.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom