• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 76-80

Chương 76 Bí mật của Diệp Thiên Tâm

Diệp Thiên Tâm rũ đầu xuống có vẻ vô cùng uể oải vì bị nhốt trong động quá lâu.

Toàn thân nàng rơi vào trạng thái mê man, gần như đã hoàn toàn hôn mê.

Tuy rằng tu vi nàng bị sư phụ phế bỏ nhưng nội tình vẫn còn, động diện bích dù có rét lạnh cũng không đến mức khiến nàng mất đi tính mạng.

Minh Thế Nhân hồ nghi bước về phía Diệp Thiên Tâm.

Vừa đỡ Diệp Thiên Tâm dậy, hắn đã giật nảy mình, suýt nữa đẩy nàng ra.

Bởi vì hắn phát hiện làn da Diệp Thiên Tâm cực kỳ trắng, trắng toát như là bạch ngọc!

Mái tóc cũng bạc hơn nhiều kể từ lần trước hắn đến thăm…

Không có tu vi, cơ năng thân thể sẽ suy yếu, nhưng không thể suy yếu tới mức độ này!

Chuyện gì đã xảy ra?

Minh Thế Nhân cau mày.

Bất kể thế nào thì chuyện này cũng tuyệt đối không hề bình thường.

Chiêu Nguyệt hỏi: “Tứ sư huynh… Thiên Tâm sư muội sao rồi?”

“Không rõ lắm… ta chưa bao giờ nhìn thấy tình huống như vậy. Muội ấy không giống như là bị thương, cũng không phải là di chứng của việc bị phế tu vi, muội nhìn xem…”

Minh Thế Nhân né ra cho Chiêu Nguyệt quan sát. Làn da Diệp Thiên Tâm không hề xuất hiện nếp nhăn, vẫn rất căng mịn trơn láng, chỉ là vẫn cứ trắng toát như bạch ngọc… Còn việc vì sao nàng ta hôn mê thì hắn cũng không biết rõ.

“Chiêu Nguyệt sư muội, muội chăm sóc con bé nhé, ta đi cầu tình với sư phụ.”

“Sư huynh… Thiên Tâm sư muội phạm phải đại sai lầm, lỡ như sư phụ cạn tình không thèm ngó ngàng đến nàng nữa thì phải làm sao đây?” Chiêu Nguyệt lo lắng. Nàng cảm thấy tình trạng của Diệp Thiên Tâm không giống như là chỉ bị phế tu vi.

Tình hình nguy cấp.

Minh Thế Nhân đành tự mình rời khỏi động diện bích hối lỗi.

Hắn thấy nữ tu Diễn Nguyệt Cung đang bận rộn ngoài kia liền gọi lại: “Chuẩn bị một bộ cáng cứu thương…”

“Tứ.. tứ tiên sinh, ngài cần cáng cứu thương làm gì?”

“Làm theo đi, sao phải hỏi nhiều vậy.”

Minh Thế Nhân cũng không có thời gian giải thích với bọn họ.

Tiếng quát khẽ của hắn khiến các vị nữ tu có chút căng thẳng.

Khoảng thời gian này, nữ tu Diễn Nguyệt Cung trừ việc hàng ngày dọn dẹp tu sửa các kiến trúc của Kim Đình Sơn thì đều ở tại Tây Các. Tuy tính tình của mấy vị ma đầu Ma Thiên Các đều kỳ quái, nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều là bị mất mạng.

Minh Thế Nhân phân phó, bọn họ đương nhiên nghe lời.

Không bao lâu sau.

Minh Thế Nhân đã đến đại điện Ma Thiên Các.

Thấy sư phụ và Tiểu Diên Nhi vẫn còn ở đó, hắn liền tăng tốc độ đi vào.

Lục Châu nhướng mày.

Lão tứ này quả nhiên là không phục…

Minh Thế Nhân không nghĩ nhiều, trực tiếp quỳ xuống đất nói: “Sư phụ… Thiên Tâm sư muội… không ổn rồi!”

Trừ câu này ra, hắn không nói gì thêm.

Cũng không cầu xin hay nói xấu gì nàng, chỉ ngoan ngoãn quỳ ở đó chờ sư phụ đáp lại.

Minh Thế Nhân không biết rốt cuộc trong lòng sư phụ nghĩ gì… Người muốn tra tấn nàng, để nàng sống không bằng chết, hay chỉ muốn mượn cơ hội này để trọng phạt?

Nếu là vế trước, cho dù hắn cầu tình như thế nào thì cũng chẳng có kết quả gì. Còn nếu là vế sau thì nàng sẽ còn hy vọng sống sót.

Khi chưa rõ ràng thái độ của sư phụ, Minh Thế Nhân không dám tuỳ tiện cầu tình!

Lục Châu vuốt râu nói: “Khoảng thời gian này nó có nghĩ thông suốt chưa?”

“Chuyện này…”

Trong lòng Minh Thế Nhân vô cùng xoắn xuýt. Hắn thường xuyên đến động diện bích để thăm Diệp Thiên Tâm, nhưng nàng cố chấp vượt ngoài dự kiến của hắn. Cái gì mà nghĩ thông suốt hay không, nàng căn bản không hề nghĩ tới chuyện quay đầu.

Tiểu Diên Nhi chỉ đứng một bên nhìn, không dám nói gì thêm.

Lục Châu lắc đầu.

Hắn lại lần nữa lục tìm trong ký ức não hải những chuyện liên quan đến Diệp Thiên Tâm.

Chỉ tiếc vẫn không thu hoạch được gì.

Lục Châu không lập tức hạ quyết định mà chắp tay rời khỏi Ma Thiên Các.

Minh Thế Nhân thấy thế vô cùng mừng rỡ, vội vàng bò dậy đi theo sau.

Lúc đến hậu sơn.

Lục Châu thấy các nữ tu Diễn Nguyệt Cung đã tụ tập lại cùng một chỗ cùng với một cái băng cứu thương.

Bọn họ thấy hắn liền đồng thời quỳ xuống.

Lục Châu không hề để ý tới, bước thẳng về phía động diện bích.

Những người khác đành phải đứng dậy đi theo sau hắn.

Nữ tu Diễn Nguyệt Cung thấy quả nhiên Lục Châu đến động diện bích, lại quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ!

Không đợi Lục Châu lên tiếng, Minh Thế Nhân đã trầm giọng nói: “Đừng gây thêm phiền nữa! Ba bốn người lưu lại đây, còn lại những người khác… nên làm gì thì làm nấy đi!”

Vốn hắn định bảo họ cút đi, nhưng sư phụ đang ở đây nên hắn cũng không dám gây sự.

Lục Châu bước vào động.

Tiểu Diên Nhi theo sát phía sau.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Chiêu Nguyệt cố chịu đựng cơn lạnh lẽo, quỳ xuống hành lễ.

Lục Châu phất phất tay ra hiệu miễn quỳ, sau đó bước về phía góc động.

Diệp Thiên Tâm tựa người vào vách tường đá lạnh băng, đầu nghiêng sang một bên.

Mái tóc bạc che khuất gương mặt nàng, không nhìn thấy sắc mặt.

Nhưng Lục Châu vẫn có thể nhìn ra vấn đề từ bờ vai nàng.

Làn da trắng như bạch ngọc.

Lục Châu đẩy tóc nàng ra, khi nhìn thấy ngũ quan trên mặt nàng, hắn nhíu mày.

Tiểu Diên Nhi thì kinh hãi che miệng lùi lại một bước. Nàng chưa bao giờ trông thấy gương mặt như vậy.

“Sư tỷ đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiểu Diên Nhi giật mình hỏi.

Lục Châu chỉ nhíu mày chứ không giật mình.

Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh như thể đã sớm biết sẽ có ngày này.

Trên thực tế, từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên Tâm, Lục Châu còn kinh ngạc hơn bây giờ. Chỉ là thời điểm lúc đó hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Khi mới gặp Diệp Thiên Tâm, hắn chỉ cảm thấy nàng thanh khiết như hoa sen mọc trong đầm lầy, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Nhưng điều quan trọng hơn là… thông tin của Hệ thống về nàng hoàn toàn không giống với của những người khác ——

Tính danh: Diệp Thiên Tâm

Chủng tộc: Bạch dân

Tu vi: Nguyên Thần cảnh (đã phế bỏ)

Độ thù hận: 40%.

Độ thù hận đã hạ xuống không ít.

Có điều… trọng điểm không phải chỗ này, mà là ở phần chủng tộc.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Lục Châu đã nhìn ra bí mật của Diệp Thiên Tâm: Bạch dân bạch thân, tóc trắng bạc, da trắng như bạch ngọc, đây chính là đặc điểm của Bạch Dân Quốc.

Lục Châu đã sớm biết thân phận của nàng, chỉ là phần ký ức bị thiếu kia khiến hắn không thu được thông tin gì về thân thế của nàng nên đành phải tạm thời nhốt nàng vào động diện bích hối lỗi.

“Sư phụ…” Minh Thế Nhân lại chắp tay.

Lục Châu tỏ ra đạm mạc. “Đưa nó đi nghỉ ngơi.”

“Vâng!”

Minh Thế Nhân đại hỉ, vội vàng gọi hai nữ tu Diễn Nguyệt Cung dìu Diệp Thiên Tâm ra ngoài. Trong động chỉ còn lại một mình Chiêu Nguyệt.

Ánh mắt Lục Châu đảo qua mi tâm nàng, thấy đoá kim liên vẫn còn, bèn gọi: “Chiêu Nguyệt.”

“Có đồ nhi.”

“Nơi này là Ma Thiên Các, cũng là nơi duy nhất ngươi có thể sống được. Vu thuật cấm chế này không chỉ phong bế tu vi của ngươi, còn có thể làm bại lộ vị trí của ngươi.” Lục Châu nói.

“Đồ nhi thỉnh cầu sư phụ khai ân, giải khai cấm chế của vu thuật.” Chiêu Nguyệt quỳ xuống đất nói.

“Ngươi cảm thấy vi sư có thể giải được cấm chế này?” Lục Châu hỏi.

“Cái này…”

Chiêu Nguyệt nghĩ ngợi rồi nói: “Đồ nhi không biết.”

“Khi nào nghĩ rõ ràng… thì hãy nhắc lại chuyện vu thuật.” Lục Châu phất tay áo rời đi.

Hắn thấy độ trung thành của Chiêu Nguyệt chỉ có khoảng 30%.

Điều này hiển nhiên còn lâu mới đủ điều kiện trung thành.

Vả lại, đây cũng là lần đầu tiên Lục Châu tiếp xúc với cái thứ gọi là vu thuật. Nếu là giết người thì dễ hơn nhiều, hắn dùng một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng là đủ. Còn muốn giải khai vu thuật thì thẻ đạo cụ cũng bó tay.

Tâm tư Chiêu Nguyệt chưa ổn định, tạm thời nhốt nàng vào động diện bích hối lỗi là phương pháp tốt nhất.

Rời khỏi động.

Lục Châu đi về phía Nam Các… Đó là nơi ở trước đây của chín tên đồ đệ.

Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân vội vàng đi theo.

“Sư phụ… Thiên Tâm sư tỷ… sao lại biến thành như thế?”
Chương 77 Lồng Giam Trói Buộc

Lục Châu không trả lời câu hỏi của Tiểu Diên Nhi mà chỉ phất phất tay, đơn độc đi vào phòng.

Những người khác không dám tiến vào, chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài.

Bốn năm tên nữ tu Diễn Nguyệt Cung quỳ gối ở cửa ra vào, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Đoan Mộc Sinh, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong nghe tin vội vàng chạy đến. Đoan Mộc Sinh kéo theo xiềng xích nhưng không hề ảnh hưởng tới tốc độ của hắn, thương thế trên người có vẻ đã khôi phục gần như toàn bộ.

Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Không khả quan lắm.”

Đoan Mộc Sinh cau mày: “Lão tứ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Đám người nhìn về phía Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân thở dài nói: “Ta chỉ biết lục sư muội được sư phụ đưa về từ Ngư Long thôn ở phía Nam sông Độ Thiên Giang, từ nhỏ đã sống trên núi.”

Những việc liên quan đến sư phụ, Minh Thế Nhân cũng không dám nói nhiều, lỡ như đắc tội sư phụ thì hậu quả khó mà lường được.

Lúc này Phan Trọng mới nói xen vào: “Phía Nam sông Độ Thiên Giang của Đại Viêm… chính là địa bàn của Vân Thiên La tam tông.”

Nhắc tới Vân Thiên La tam tông, vẻ mặt của mọi người có vẻ không được tự nhiên.

Tiểu Diên Nhi không cố kỵ nhiều như vậy, nàng nghe không hiểu bèn hỏi nhỏ: “Tứ sư huynh, sư tỷ… Ta nghe mà không hiểu gì cả…”

Minh Thế Nhân nói khẽ: “Thiên hạ đều là đất của vua, trước kia Độ Thiên Giang có dị tộc xuất hiện, tu hành giả thường đến đó gây hấn không ngừng. Khi sư phụ đem sư muội về đây, không lâu sau đó Ngư Long thôn đã biến mất.”

Đoan Mộc Sinh nhíu mày: “Chẳng lẽ là sư phụ đã ra tay… thế cho nên…”

“Suỵt!” Minh Thế Nhân giật nảy mình.

Vừa mới nói xong.

Trong phòng truyền ra giọng nói trầm thấp ——

“Nói đủ chưa?”

Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân rụng tim ra ngoài. Xong đời.

“Vả miệng nhau ba mươi cái rồi vào động diện bích hối lỗi ba ngày.” Thanh âm Lục Châu vang lên không nặng không nhẹ.

Hai người khóc không ra nước mắt.

Minh Thế Nhân liên tục trừng mắt với Đoan Mộc Sinh.

Những người khác đương nhiên không dám hé răng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Hai người đành phải khom người, đau khổ nói: “Đồ nhi lãnh phạt.”

Chu Kỷ Phong và Phan Trọng trước kia đều là thanh niên kiệt ngạo, từ ngày gia nhập Kim Đình Sơn lại bị biến thành người khiêm tốn biết nghe lời. Muốn bà tám thì phải trả giá đại giới nha.

Bên trong phòng.

Diệp Thiên Tâm rời khỏi động diện bích, ý thức dần dần khôi phục lại một chút.

Nhưng từ khi nàng bị phế tu vi đến nay vẫn chưa trị liệu thân thể, nàng còn gắng gượng được đến bây giờ đã là rất khó.

Diệp Thiên Tâm mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Khi nàng nhìn rõ ràng mọi thứ trước mắt, đã thấy sư phụ đang đứng trước mặt mình, nàng theo bản năng rụt người lại.

Nội tâm Lục Châu không biết nói gì hơn. Chín tên đồ đệ trừ Tiểu Diên Nhi ra, đứa nào cũng sợ mình như sợ cọp…

“Sư… sư phụ?” Diệp Thiên Tâm không dám tin sư phụ sẽ cho người mang nàng về phòng.

Lục Châu vẫn giữ thái độ đạm mạc, lắc đầu nói: “Bản toạ không có loại đồ đệ như ngươi.”

Diệp Thiên Tâm hô một tiếng sư phụ là theo bản năng… Nàng ý thức được mình nói sai, vội vàng ngẩng đầu cố chấp nói: “Có kết cục như ngày hôm nay, đều là đáng đời ta.”

“Đáng đời ngươi.” Lục Châu nói.

“…” Diệp Thiên Tâm bị nghẹn nói không nên lời.

Nàng không dám dùng từ ngữ chỉ trích nặng nề để đáp lại hắn.

Vì nàng sợ làm liên luỵ đến các tỷ muội của Diễn Nguyệt Cung.

Trong phòng tĩnh lặng không một tiếng động.

Một lúc lâu sau.

Diệp Thiên Tâm nhớ đến lời tứ sư huynh nói trong động diện bích, nàng rối rắm một lát, cuối cùng cũng mở miệng nói:

“Lão nhân gia người đã có thể giết sạch toàn bộ người của Ngư Long thôn… tại sao lại không giết luôn cả ta?”

Trong giọng nói mang theo vẻ châm chọc.

Nghe thế, Lục Châu cảm thấy kỳ quái.

Bởi vì trong ký ức của hắn hoàn toàn không có chuyện nào là giết sạch người ở Ngư Long thôn.

Hắn nhìn thấy khi Diệp Thiên Tâm nói ra câu này… độ thù hận vốn chỉ có 40% lại theo cảm xúc mà có xu hướng tăng lên.

Có thể thấy được, nguyên nhân dẫn tới thù hận ngày hôm nay chính là chuyện mà nàng vừa nói.

Lục Châu cũng không dám xác nhận trước kia mình có làm chuyện đó hay không.

Nhưng dựa vào ký ức trong não hải… Cơ Thiên Đạo tuy là ma đầu cường đại nhất thế gian, đã từng làm rất nhiều chuyện khoa trương, lại thường hay nặng nề trách móc xử phạt đồ đệ, nhưng hắn không đến mức lạm sát người vô tội.

Vẫn là vấn đề kia… một phần ký ức quan trọng đã bị thiếu…

Vì sao lại thiếu mất?

Đây là di chứng sau khi xuyên không à?

Giờ có nói những lời này cũng vô dụng, Lục Châu chỉ có thể đi từng bước để tìm ra đáp án.

Hắn nhìn về phía Diệp Thiên Tâm: “Ngươi tận mắt nhìn thấy?”

Diệp Thiên Tâm hơi sửng sốt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nhưng vẫn cắn răng nói: “So với việc tận mắt nhìn thấy thì cũng không khác là bao.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Dưới gầm trời này, người hiểu rõ bản toạ nhất chính là chín người các ngươi. Bản toạ làm việc có bao giờ phải che che giấu giấu không?”

Diệp Thiên Tâm cứng họng không trả lời được.

Người trước mắt bị thế nhân gọi là ma đầu tổ sư gia cường đại nhất thiên hạ, là người đứng đầu trong Hắc Bảng, hắn có cần thiết phải che giấu một hai chuyện ác mình đã từng làm không?

“Diệp Thiên Tâm.”

Lục Châu lại lần nữa nhẹ nhàng gọi tên nàng khiến trong lòng Diệp Thiên Tâm run lên. “Nếu bản toạ tra ra là ngươi cố ý hắt nước bẩn lên người bản toạ…”

Những lời còn lại hắn không nói hết.

Nhưng ý tứ đã rất rõ ràng…

Lục Châu bây giờ đã không còn là Cơ Thiên Đạo trước kia. Tuy hắn không thể xoá đi những việc ác trước đây Cơ Thiên Đạo từng làm, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ để yên cho người khác đổ vấy tội danh lên đầu hắn.

[Ting — quản giáo Diệp Thiên Tâm, thu hoạch được 100 điểm công đức.]

Lục Châu phất tay áo bước ra khỏi phòng.

Hắn không nhắc tới thân phận Bạch Dân của nàng, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Diệp Thiên Tâm nhất thời sửng sốt.

Nàng nghe thấy tiếng các tỷ muội Diễn Nguyệt Cung đang cầu xin cho nàng ở ngoài kia.

Đáng tiếc Lục Châu không mảy may dao động, trở về Ma Thiên Các.

Trên đường đi Tiểu Diên Nhi nơm nớp lo sợ, không dám nói lấy nửa câu.

Mãi cho đến khi về tới Ma Thiên Các, Tiểu Diên Nhi vừa rót trà cho sư phụ vừa nói lấy lòng:

“Sư phụ, người ngàn vạn lần đừng nóng giận… Nếu không chịu được, đồ nhi thay người giết tên phản đồ kia.” Tiểu Diên Nhi nói.

Lục Châu không hề tức giận.

Mà ngược lại, tâm tình hắn rất bình tĩnh, còn sáng tỏ được nhiều điều.

Ít nhất hắn đã biết được chút tin tức cơ bản.

“Diên Nhi, gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm.”

Tiểu Diên Nhi gật đầu nói: “Đồ nhi đi lấy giấy bút.”

“Bảo hắn hỗ trợ điều tra sự tình của Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang, nhanh chóng tra rồi gửi phi thư về.”

Ra lệnh xong, Lục Châu đứng dậy bước vào mật thất.

Lúc đầu hắn định tiếp tục xem Thiên thư… nhưng chợt nhớ tới tình cảnh khi mở Phạn Hải cảnh bát mạch, hắn có hơi rối rắm.

Lục Châu không ngờ tu vi của hắn lại bị trói buộc bởi pháp thân… Trước đó còn tưởng có thể trực tiếp dùng điểm công đức mua pháp thân là chuyện tốt, sẽ không gặp phải bình cảnh, có rất nhiều tu hành giả cả đời đều dừng lại ở bình cảnh không thể đột phá.

Bây giờ thì hay rồi, điểm công đức của hắn không đủ xài.

“210 điểm.”

Bấy nhiêu điểm thì làm được gì?”

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Lồng Giam Trói Buộc x 3.]

[Lồng Giam Trói Buộc, khi sử dụng có 30% xác suất giam cầm được mục tiêu.]

Hai mắt Lục Châu toả sáng.

Cuối cùng Hệ thống cũng có lương tâm, mặt mo của hắn rốt cuộc may mắn một lần.

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]

Quả nhiên.

Loại cảm giác không tốt này lại tới rồi.

Liên tục ba lần rút thưởng đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi, điểm công đức của hắn cũng chỉ còn lại 10 điểm, điểm may mắn được 3 điểm…

Vậy cũng tốt, không cần rút nữa.

Lục Châu đặt mọi sự chú ý lên thẻ đạo cụ mới, Lồng Giam Trói Buộc.

“Xác suất 30%, có phải hơi thấp không nhỉ…”

Đệ nhất ma đầu trong thiên hạ, ra tay lại hụt thì mất mặt tới cỡ nào?
Chương 78 Thân phận của thủ lĩnh hắc kỵ

Lục Châu mở giao diện Thiên thư lên, chuẩn bị vào trạng thái lĩnh hội.

Tuy Lục Châu đã là Phạn Hải cảnh đả thông bát mạch, nhưng trên thực tế hắn không có tu vi đó, có chăng cũng chỉ là có khe rãnh mà không có nguồn nước.

Pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành giới hạn lượng nguyên khí thu nạp vào cơ thể, mà hắn lại không có phương thức thu hoạch điểm công đức nhanh hơn, nên giờ chỉ còn cách không ngừng lĩnh hội Thiên thư.

“Sư phụ, con đã gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm.”

Bên ngoài truyền đến thanh âm của Tiểu Diên Nhi.

Lục Châu không trả lời nàng. Có Giang Ái Kiếm phụ trách điều tra chuyện này thì vấn đề không lớn.

Chợt nhớ tới việc phải cho tiểu tử này một thanh kiếm, hắn khẽ lắc đầu…

Một thanh kiếm tốt không thua gì Thư Hùng Song Kiếm nào có dễ tìm như vậy.

Lục Châu nhìn chung quanh…

Ánh mắt hắn rơi vào thanh đại đao lần trước hắn dùng Vị Danh chém vào.

“Hả? Khe nứt?”

Lúc này hắn mới chú ý thấy khe nứt trên thanh đao.

Trong lòng âm thầm kinh ngạc, đây là do Vị Danh làm ra?

Hắn lấy cây đao ra khỏi kệ vũ khí, kiểm tra một chút. Phẩm chất của thanh đại đao vẫn còn, dù sao thanh đao này vẫn là hàng chất lượng, không thể chỉ vì nứt một đường mà không còn dùng được nữa.

“Vị Danh Kiếm… lợi hại như vậy sao?” Lục Châu không tin tưởng lắm.

Muốn biết thực hư, cứ thử là được!

Tay phải nhấc lên, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện Vị Danh Kiếm.

Lục Châu không hề nghĩ ngợi, tiện tay vung kiếm lên.

Keng!

Vị Danh Kiếm và đại đao lại lần nữa xảy ra va chạm.

Hắn kiểm tra Vị Danh Kiếm, vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn hại!

Lại kiểm tra thanh đại đao…

Lục Châu chú ý thấy nơi bị Vị Danh Kiếm xẹt qua đã xuất hiện một khe nứt nhỏ.

“Đây…”

Hắn cảm thấy Vị Danh Kiếm không phải rác phẩm, nhưng cũng không thể lợi hại tới mức này. Bảo đao hoàn mỹ như vậy mà chỉ xoẹt một cái đã bị nứt ra.

Lục Châu rất hài lòng… thì ra đồ vật này không phải hàng phế phẩm.

Hắn vung tay lên, Vị Danh Kiếm biến mất.

Có lẽ là do vừa đột phá tu vi nên uy lực của Vị Danh Kiếm cũng tăng lên. Phạn Hải cảnh bát mạch dù yếu nhưng vẫn mạnh hơn Ngưng Thức cảnh nhiều.

Lục Châu tiếp tục tìm kiếm vũ khí.

Đủ thứ vũ khí được bày biện trên kệ, do bị cất giữ quá lâu mà phủ đầy bụi bặm.

Hắn phất tay, nguyên khí thổi tới phủi sạch tro bụi.

“Đây là…”

Một cây thương có tạo hình kỳ lạ.

Dài khoảng một trượng ba thước, mũi thương và cán thương đều được làm từ thép nguyên chất.

Trên cán thương dài có khắc hình một con rồng bay lượn trông rất đẹp.

Lục Châu cầm thương lên, nó nặng vô cùng, phải đến trăm cân!

Cũng may tu hành giả đã tu Thối Thể đều có thể sử dụng vũ khí nặng trăm cân như thế này.

[Ting — thu hồi vũ khí Bá Vương Thương, đề nghị mục tiêu nhận chủ: Đoan Mộc Sinh.]

Lục Châu hồ nghi nói: “Đoan Mộc Sinh?”

Cây Bá Vương Thương này có đầu thương to, trọng lượng lớn, sử dụng vũ khí này trông rất uy phong.

Lão già như Lục Châu chỉ thích hợp dùng tay chỉ điểm giang sơn… hoàn toàn không thích hợp sử dụng loại vũ khí như thế này.

Mà bản thân hắn lại thích Vị Danh Kiếm hơn. Vị Danh Kiếm còn có thể biến ảo thành các loại vũ khí khác, chức năng và tác dụng tốt hơn nhiều.

Lục Châu chợt nhìn thấy trong góc còn có một thanh kiếm dựng trên mặt đất.

Thông thường những thứ bị quên lãng không gây chú ý đều là bảo bối.

Hắn nhặt kiếm lên, rút kiếm ra khỏi vỏ…

“Hảo kiếm!”

Vừa mới khen xong.

Răng rắc…

Thanh kiếm gãy làm đôi.

“Khụ khụ…” Mặt mo Lục Châu đỏ ửng, hắn tức giận ném “bảo kiếm” xuống đất.

Giòn như giấy, đụng một cái đã gãy, cái thứ rác rưởi này sao lại đem cất trong mật thất cơ chứ?

Lục Châu lập tức mất hết hứng thú với đống vũ khí còn lại trong phòng.

Về phần Giang Ái Kiếm thì để sau này tính, dù sao hắn cũng không hứa hẹn thời gian giao kiếm.

Hắn cũng không có thời gian tìm tìm kiếm kiếm, hôm nào gọi mấy đứa nghiệt đồ vào sửa sang lại nơi này một chút mới được…

Sau đó hắn quay về chỗ cũ, ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.

Sáng hôm sau.

Tiểu Diên Nhi nhảy chân sáo vào Ma Thiên Các.

“Sư phụ, cái tên không biết xấu hổ đã hồi âm rồi.”

Lục Châu lạnh nhạt nhìn nàng. “Đọc.”

Tiểu Diên Nhi hắng giọng, bắt chước theo kiểu nói chuyện thầm thì của Giang Ái Kiếm:

“Thứ nhất, tu hành giới tạm thời không tra được sự tình Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang bị đồ sát, nhưng hồ sơ vụ án trong cung có một chút manh mối. Theo kết quả điều tra, kẻ cầm đầu vụ này là Cơ Thiên Đạo, cũng chính là ngài đó.”

“Thứ hai, sơ bộ điều tra xác nhận được tập hồ sơ đã bị người ta động tay động chân, hiện tại kẻ có hiềm nghi lớn nhất chính là thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn. Hắc kỵ sĩ do Hoàng đế trực tiếp chưởng quản, là thế lực Ám bộ của cấm vệ quân.”

“Ngoài ra ta còn tặng thêm cho ngài hai tin tức sau: một là, Nhữ Nam thành Triệu Sóc đã khai ra thân phận chân thật của người nhưng không ai tin; hai là, lão tiền bối đừng quên kiếm của ta nha… Ha ha ha!”

Phần trước xem như là có quy củ.

Nhưng đến phần sau… tiếng cười của nữ hài tử chưa trưởng thành Tiểu Diên Nhi khiến hắn cảm thấy quai quái.

Mà thôi… việc đó không quan trọng.

Giang Ái Kiếm quả là một nhân tài.

Nhanh như vậy đã có thể tra ra được thông tin…

“Hắc kỵ… Phạm Tu Văn?” Lục Châu thì thào nhắc lại cái tên này.

“Sư phụ… có phải người này rất lợi hại không?”

Lục Châu không trả lời câu hỏi của Tiểu Diên Nhi.

Trong trí nhớ của hắn tựa hồ cũng không có một nhân vật nào như vậy… Hẳn là một kẻ không mấy tiếng tăm.

“Gọi lão tứ tới đây.”

“Dạ.”

Tiểu Diên Nhi mơ hồ đi vào động diện bích tìm sư huynh.

Không lâu sau, Minh Thế Nhân chạy tới, vẻ mặt nịnh nọt.

Sư phụ gọi hắn làm gì cũng là chuyện tốt! Cái động diện bích hối lỗi ấy hắn không muốn ở thêm một phút nào nữa!

“Sư phụ vạn an!” Minh Thế Nhân hành đại lễ.

Lục Châu lạnh nhạt nói: “Vi sư có một nhiệm vụ giao cho ngươi.”

Minh Thế Nhân nghe vậy liền đại hỉ, cất cao giọng nói: “Xin sư phụ phân phó!”

Lục Châu hỏi: “Ngươi có biết thủ lĩnh hắc kỵ, Phạm Tu Văn?”

“Không quá rành… người này hình như là quan gia, không có bao nhiêu quan hệ với tu hành giới.”

“Ngươi đi nói với người này, vi sư muốn gặp hắn.” Thanh âm Lục Châu rất nhẹ rất nhạt.

“Đồ nhi tuân mệnh!”

Minh Thế Nhân cung cung kính kính lĩnh mệnh, cả người sảng khoái, hai mắt toả sáng!

Nhiệm vụ này, ta thích!

Minh Thế Nhân lập tức lao vụt ra khỏi Kim Đình Sơn như một mũi tên.

Hắn vừa mới đi.

Tiểu Diên Nhi lại nhìn thấy trên bầu trời Ma Thiên Các xuất hiện chim truyền tin.

“Phi thư!”

Tiểu Diên Nhi vẫy tay, chim truyền tin nhanh chóng nhả thư xuống rồi lách mình biến mất vào không trung.

“Sư phụ… lại là phi thư của Giang Ái Kiếm!”

“Đọc.”

“Thật xin lỗi… vừa rồi hết giấy, ta xin bù thêm một tin tức: Phạm Tu Văn tên thật là Lãnh La, ngoại hiệu Lãnh Diện Diêm La… Ba trăm năm trước là người đứng đầu trên Hắc Bảng. Lão tiền bối, hẳn là người hiểu rõ người này hơn ta, vãn bối sẽ không dài dòng giới thiệu!”

Sau khi đọc thư xong.

Tiểu Diên Nhi hầm hừ mấy tiếng, ghét bỏ vo tròn phong thư lại, nắm tay nhỏ nắm chặt, tờ thư truyền tin kia lập tức hoá thành bột mịn… Giọng điệu của Giang Ái Kiếm luôn làm cho nàng bực mình.

Chuyện của ba trăm năm trước sao nàng biết được, bây giờ nàng còn chưa đủ mười sáu tuổi đâu!

Nói thế nào đi nữa thì kẻ có thể sống lâu như vậy, lại còn làm thủ lĩnh hắc kỵ, tu vi hẳn là không thấp.

“Lãnh La…” Trong não hải Lục Châu xuất hiện ký ức về người này. “Là hắn?”

“Sư phụ… người này là ai vậy? Lời của Giang Ái Kiếm không đáng tin đâu!”

Lục Châu lắc đầu.

Những chuyện này vốn không ảnh hưởng gì đến lợi ích của Giang Ái Kiếm, hắn không cần thiết phải nói láo.

“Lão tứ bây giờ đang ở đâu?”

“Với tốc độ của sư huynh thì chắc đã rời khỏi bình chướng…”
Chương 79 Minh Thế Nhân thông minh

Lục Châu vuốt râu, khẽ gật đầu.

Ba trăm năm trước Lãnh La là đại ma đầu làm đủ chuyện ác, được xem là một trong những kẻ giảo hoạt nhất trong tu hành giới, suốt ngày cướp bóc đốt nhà đoạt bảo khắp nơi. Chỉ là người này trước nay đều chỉ độc lai độc vãng, cho tới giờ chưa từng cấu kết với người khác. Với năng lực của một mình hắn đã khiến cả tu hành giới gà bay chó chạy, từng bị mấy ngàn tu hành giả vây công mà vẫn chạy thoát được, rốt cuộc ngồi vững ở vị trí đứng đầu Hắc Bảng.

Cơ Thiên Đạo cũng từng giao thủ với người này.

Hai người đánh ngang tay.

Lúc đó Cơ Thiên Đạo còn chưa đạt tới đỉnh phong…

Sau khi tu vi đạt tới đỉnh phong, Cơ Thiên Đạo bắt đầu điên cuồng thu đồ đệ.

Kim Đình Sơn Ma Thiên Các trở nên danh chấn thiên hạ, Cơ Thiên Đạo thuận thế trở thành người đứng đầu Hắc Bảng.

Sau đó Lãnh La mai danh ẩn tích.

Hắn trường kỳ ẩn nấp suốt mấy trăm năm, dần dần bị người quên lãng rồi biến mất khỏi Hắc Bảng.

Trong tu hành giới, người có thể sống hơn ba trăm tuổi đều là cao thủ tu hành.

Vì thế rất nhiều người trẻ tuổi đều chưa từng nghe tới cái tên Lãnh La này.

Ba trăm năm trước hắn là Nguyên Thần cảnh có pháp thân Bách Kiếp Động Minh lục diệp kim liên. Đến nay đã trôi qua ba trăm năm… tu vi hiện tại của hắn là gì?

Cho dù Lãnh La dậm chân tại chỗ, trì trệ mãi không tiến bộ thì cũng không phải loại người mới vừa đột phá Nguyên Thần cảnh như Minh Thế Nhân có thể địch lại.

“Gửi phi thư cho lão tứ, nói là người này cực kỳ nguy hiểm, phải cẩn thận ứng đối.” Lục Châu lạnh nhạt nói.

“Cực kỳ nguy hiểm?”

Tiểu Diên Nhi nghe vậy liền mở to mắt: “Sư phụ, có cần gọi tứ sư huynh trở về không?”

Lục Châu lắc đầu. “Không cần.”

Dù sao Minh Thế Nhân cũng là cường giả Nguyên Thần cảnh, lại bị Cơ Thiên Đạo tra tấn nhiều năm như vậy, tính cách hắn giờ trơn tuột như cá chạch, không sợ bị người nắm được.

Lần trước khi cao thủ Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn vây công Kim Đình Sơn, đến cả tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh cũng bị bắt nhưng Minh Thế Nhân vẫn thoát được, huống chi bây giờ nhiệm vụ của hắn chỉ là đi báo tin cho Lãnh La.

Cho dù kẻ đó có đặt sẵn bẫy từ trước thì muốn bắt dạng người như Minh Thế Nhân cũng rất khó khăn.

Nếu Lục Châu không có khả năng uy hiếp và thẻ đạo cụ thì đúng là cũng không thể làm gì được hắn…

Mà Lãnh La… làm sao có thể mạnh hơn Lục Châu?

Điều duy nhất hắn quan tâm lúc này là sau ba trăm năm, Lãnh La, bây giờ là Phạm Tu Văn, có đột phá tu vi hay chưa?

Ngày hôm sau, tại Đông Đô.

Còn có một cái tên khác là Thượng Nguyên thành.

Một đội kỵ binh cưỡi ngựa chiến, trên người mặc hắc sắc khôi giáp, trên mặt đeo ám sắc mặt nạ chậm rãi đi trên đường lớn.

Một số bách tính nhìn thấy đều tự mình tránh đi, không dám cản đường bọn họ.

Còn tu hành giả cũng chỉ dám đứng từ một nơi rất xa nhìn thoáng qua bọn họ, đến nhìn chằm chằm cũng không có dũng khí.

Không ai dám trêu chọc đội hắc kỵ này.

Nhóm hắc kỵ vừa đi đến cổng Thượng Nguyên thành thì dừng lại.

Dẫn đầu đội ngũ là ba hắc kỵ khác, rõ ràng trông không giống bình thường ——

Ba người này cũng là người của hắc kỵ, cả ba đều nằm trong nhóm bốn người mạnh nhất, được người khác đặt ngoại hiệu là Hắc ám Tứ kỵ. Cả bốn người đều có sở trường riêng, tu vi cao thâm, còn việc họ mạnh đến đâu thì… không ai biết.

“Lão tam còn bao lâu…” Tên hắc kỵ đứng đầu hỏi.

“Tiễn thuật của lão tam thiên hạ vô song, mục tiêu đã bị hắn để mắt tới thì không còn hy vọng sống… Giao cho hắn nhiệm vụ tru sát phản tặc Thượng Nguyên thành thì không gặp phải khó khăn gì đâu.”

“Nhiệm vụ của Thượng Nguyên thành coi như đã hoàn thành… Chờ trở về tới Thần Đô, bốn huynh đệ chúng ta cùng uống thống khoái một trận.”

“Chỉ mong là thủ lĩnh hài lòng.”

Vừa nói đến đây.

Một tiếng mũi tên xuyên phá không gian truyền tới.

Vù!

Phốc một tiếng, mũi tên kia ghim chặt vào cổng thành.

Trên thân mũi tên có cắm một cái đầu lâu.

Ba tên hắc kỵ hoàn toàn không thấy sợ hãi hay bất ngờ, bọn họ hài lòng gật đầu.

“Lão tam quả nhiên lợi hại!”

“Tiễn thuật như thế đúng là thiên hạ vô song.”

Đội ngũ hắc kỵ nhìn về phía cuối ngã tư đường, nơi đó có một tên hắc kỵ lưng đeo cung tiễn đang giục ngựa chạy tới.

Hắn chính là kẻ am hiểu về cung tiễn thuật trong nhóm Hắc ám Tứ kỵ.

Lão đại của nhóm Tứ kỵ trầm giọng nói: “Về Thần Đô phục mệnh!”

“Vâng!”

Toàn bộ đội ngũ hắc kỵ rầm rập phi ra khỏi cổng thành.

Tiếng vó ngựa dồn dập và cát bụi mịt mù tiến về phía Thần Đô.

Ngay lúc đội ngũ này đi ngang qua một rừng cây.

Đột nhiên có tiếng cười giảo hoạt âm u vang lên.

Khà khà khà —— ——

Lão đại trong nhóm Tứ kỵ lập tức ghìm dây cương, giơ tay ra hiệu dừng lại.

Đội ngũ hắc kỵ được huấn luyện nghiêm chỉnh nên dừng lại ngay tức khắc.

Nhóm bọn họ có trình độ ăn ý rất cao, vừa nghe thấy tiếng cười kia, lão tam am hiểu cung tiễn thuật đã tung người nhảy lên không trung, rút mũi tên sau lưng, nhanh chóng lắp vào cung, ánh mắt đảo quanh một vòng. Một khi phát hiện ra mục tiêu, mũi tên này sẽ tiễn kẻ đó về Tây Thiên ngay lập tức.

Thế nhưng…

Tiếng cười kia đã ngừng lại, chung quanh trở nên yên tĩnh mà thân ảnh kẻ đó vẫn không xuất hiện.

“Người nào dám can đảm cản đường?” Lão đại hắc kỵ trầm giọng hỏi.

Không biết tại sao, bọn hắn vốn dĩ là người đã quen sống trong bóng tối, tay dính đầy máu tươi nhưng lại bị tiếng cười quỷ dị làm cho tinh thần không thoải mái.

Khà khà… khà khà….

Tiếng cười lại truyền đến lần nữa.

“Lão tam!”

“Tóm được rồi!”

Nghe tiếng động tìm được vị trí.

Vù!

Mũi tên trong tay lão tam nhóm Tứ kỵ phá không mà đi, bắn về phía phát ra âm thanh, đâm xuyên qua hết ngọn cây này đến ngọn cây khác.

Mũi tên được bao phủ bởi cường đại nguyên khí!

Sau đó biến mất trong rừng rậm.

Không còn tiếng động nào nữa.

“Có trúng không?”

Lão đại hỏi lão tam.

Chỉ có người bắn tên mới biết được tên của hắn có trúng đích hay không.

Lão tam nhíu mày, im lặng trong chốc lát rồi đáp: “Không trúng!”

Cao thủ chỉ cần dựa vào cảm giác đã có thể xác nhận.

“Đối phương hẳn là cao thủ Nguyên Thần cảnh!”

Đội ngũ hắc kỵ sau lưng Tứ kỵ khẽ chuyển động, thay đổi trận hình.

Khà khà… khà khà…

Tiếng cười kia lại lần nữa truyền đến, đồng thời một giọng nói đầy vẻ châm chọc và đùa cợt cất lên:

“Tiễn thuật không tệ.”

Hắc kỵ quát: “Các hạ là người phương nào?!”

Thanh âm kia tiếp tục vang lên: “Ta chính là đệ tử Ma Thiên Các trên Kim Đình Sơn… Thủ lĩnh Hắc kỵ, Phạm Tu Văn đang ở đâu?”

Nhóm Tứ kỵ đưa mắt nhìn nhau.

Tuy mang mặt nạ nhưng bọn họ cũng có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.

Dưới gầm trời này nào có người không biết tới Ma Thiên Các?!

“Thì ra là bằng hữu Ma Thiên Các…”

“Bằng hữu? Ha ha ha… ha ha ha…”

Thanh âm kia càng lúc càng cuồng ngạo, lúc bên trái, lúc bên phải, cây cối xung quanh bắt đầu sinh trưởng với tốc độ cực kỳ quỷ dị.

“Phạm Tu Văn đang ở đâu?!”

Chủ nhân của thanh âm này chính là tứ đồ đệ Minh Thế Nhân của Ma Thiên Các…

Minh Thế Nhân đâu chỉ thông minh, hắn còn vô cùng giảo hoạt.

Nơi đây là rừng cây, hắn có thể phát huy toàn bộ uy lực của Thanh Mộc Tâm Pháp.

Ngay cả một tên Nguyên Thần cảnh có pháp thân lục diệp cũng chưa chắc bắt được hắn.

Ở nơi này… hắn chính là vương!

“Thủ lĩnh ở tận Thần Đô xa xôi, các hạ tìm thủ lĩnh có chuyện gì?”

Minh Thế Nhân cực kỳ không thoải mái… Hắn nghe ngóng tin tức, biết được hắc kỵ sẽ đến Đông Đô chấp hành nhiệm vụ nên đã ở đây đợi cả ngày.

Không ngờ chỉ chờ được Tứ kỵ và một đám tiểu lâu la?

“Nghe nói…”

“Ta cho các ngươi thời gian ba ngày. Ma Thiên Các muốn gặp Phạm Tu Văn… Nếu không gặp được, sẽ giống như cái cây này!”

Một cây xanh cao lớn rợp trời bỗng nhiên nghiêng ngả rồi đập về phía đội ngũ hắc kỵ.

Hắc kỵ là đội quân tinh nhuệ, lập tức tản về phía sau.

Tứ kỵ cũng phát ra cương khí toàn thân.

Ầm!
Chương 80 Người từng đứng đầu Hắc Bảng

Cây đại thụ che trời kia cứ thế ầm ầm sụp đổ trước mặt nhóm hắc kỵ.

Sau đó vỡ vụn ra.

Lão đại cầm đầu hắc kỵ nhìn tràng cảnh trước mắt, sau đó khẽ liếc mắt về phía lão tam đang lơ lửng trong rừng cây.

Lão tam hạ xuống lưng ngựa.

“Lời của các hạ… ta sẽ truyền đạt lại cho thủ lĩnh.”

Thanh âm quanh quẩn trong rừng rậm.

Nhóm hắc kỵ đi theo đường nhỏ phóng như bay về phía Thần Đô.

Không bao lâu sau, rừng cây lại khôi phục yên tĩnh.

Minh Thế Nhân bước ra từ sau một cây đại thụ.

Hắn đưa mắt nhìn theo bóng đám hắc kỵ đang càng lúc càng xa.

“Bốn người này đã có thực lực mạnh như vậy… Phạm Tu Văn sao có thể là kẻ yếu? Sư phụ ơi là sư phụ… người lại chọc vào ổ trộm cướp nào thế này?”

Tu vi của bốn người này đều đã tiếp cận Nguyên Thần cảnh.

Những hắc kỵ khác cũng có tu vi Thần Đình cảnh.

Nếu không tính đại đồ đệ và nhị đồ đệ Ma Thiên Các vào thì đám hắc kỵ này gần như có thể so sánh với Ma Thiên Các rồi.

Thực lực và tu vi như vậy, không có đạo lý lại là kẻ vô danh trong tu hành giới.

“Phạm Tu Văn… ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Minh Thế Nhân bỗng nổi lòng hiếu kỳ.

Một chân hắn giẫm nhẹ xuống đất, cả người tung lên như chim yến vọt vào trong rừng cây.

Thanh Mộc Tâm Pháp mạnh nhất khi ở trong thiên nhiên, thân hình Minh Thế Nhân như điện, ngự không mà đi, trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Hắc kỵ sĩ về đến Thần Đô, lại không hề vào trong đô thành mà là đi vòng qua thành chạy tiếp về phía Bắc.

Đô thành có cấm vệ quân thủ hộ, hắc kỵ chỉ vụng trộm chấp hành nhiệm vụ nên không thể quang minh chính đại trở về. Hang ổ bọn họ cũng không ở trong đô thành, chỉ có rất ít đại nhân vật trong cung biết vị trí cụ thể của bọn họ.

Tại tổng bộ của hắc kỵ.

Tứ đại cao thủ cùng nhau tiến vào trong điện.

“Đại nhân, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, đã dẫn theo hắc kỵ trừng trị phản đồ Thượng Nguyên thành.”

Ba người còn lại cũng quỳ một gối xuống, tay ôm quyền phục mệnh.

Trước mặt bọn họ là một cái bàn rất dài màu nâu.

Trên bàn trống không chẳng có thứ gì.

Một nam tử mặc hắc sắc khôi giáp, dáng người khôi ngô đang ngồi đưa lưng về phía bọn họ.

“Rất tốt.” Thanh âm hắn khàn khàn trầm thấp.

“Thuộc hạ còn có một chuyện bẩm báo.”

“Nói.”

“Trên đường trở về, thuộc hạ gặp phải ma đầu của Ma Thiên Các… Ma Thiên Các nhờ thuộc hạ nhắn lại cho ngài.”

Tứ đại hắc kỵ nhìn nhau, lão đại ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Ma Thiên Các yêu cầu gặp mặt ngài, trong vòng ba ngày.”

Hắn diễn đạt lại lời Minh Thế Nhân một cách ôn hoà hơn, sợ đắc tội thủ lĩnh.

Phạm Tu Văn không hề vì vậy mà tức giận. Hắn chậm rãi xoay người đến bên cạnh bàn, ngồi xếp bằng xuống.

Hắn cũng đeo mặt nạ, ngay cả đầu cũng được bọc lại kín kẽ, không rõ mặt mũi thế nào…

Yên lặng một lát, Phạm Tu Văn trầm thấp nói: “Trong mệnh của bản toạ đã chú định sẽ gặp phải một kiếp này.”

“Đại nhân… xú danh của Ma Thiên Các truyền khắp giới tu hành, trong mấy trăm năm qua đã bồi dưỡng được cửu đại ác đồ danh chấn thiên hạ. Ma đạo tổ sư gia Cơ Thiên Đạo tu vi cao thâm mạt trắc, thuộc hạ nghĩ, hay là đại nhân tránh mặt Ma Thiên Các thì hơn…”

Phạm Tu Văn chậm rãi đưa tay lên. “Bản toạ nhận được mật lệnh trong cung… Ma Thiên Các đã quấy nhiễu kế hoạch của người trong cung.”

Nghe nói như vậy, bốn vị hắc kỵ đều giật mình.

Nếu không phải mặt nạ đã che lại nét mặt của bọn hắn thì đoán chừng giờ phút này trên mặt cả bốn người đều là vẻ kinh ngạc.

“Đại nhân… ngài muốn làm kẻ địch của Ma Thiên Các?”

Phạm Tu Văn lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Năm đó bản toạ đứng đầu Hắc Bảng, còn chưa có cái gọi là Ma Thiên Các đâu… Nghe đồn Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo có pháp thân bát diệp kim liên, với thực lực đó thì đánh lui thập đại cao thủ cũng không có gì lạ.”

Bốn tên thuộc hạ cúi đầu xuống.

Lẳng lặng lắng nghe.

Trầm ngâm chỉ trong chốc lát.

Phạm Tu Văn nói: “Bản toạ không có ý đối địch với Ma Thiên Các… Cường địch như thế, nếu tránh được thì đương nhiên phải tránh…”

Trong lòng tứ đại hắc kỵ cũng buông lỏng.

Bọn hắn chỉ sợ thủ lĩnh nhất thời nóng nảy. Tuy nói thực lực tổng thể của hắc kỵ rất mạnh, nhưng nếu phải đối đầu với Cơ Thiên Đạo thì tất phải lưỡng bại câu thương. Vả lại bọn họ cần gì phải nhất thời nóng lòng, chỉ cần đợi đại nạn của Cơ Thiên Đạo tới thì muốn diệt Ma Thiên Các chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?

Nhưng mà…

Lời của Phạm Tu Văn xoay chuyển, thản nhiên nói tiếp: “Nhưng trong cung đã có lệnh, không thể kháng chỉ… Nếu Ma Thiên Các muốn gặp bản toạ thì cứ gặp thôi.”

“Chuyện này…”

Bốn người kinh ngạc kêu lên.

Không thể tưởng tượng nổi người trong cung lại hạ lệnh cho hắc kỵ đi thương lượng với Ma Thiên Các… đây thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Bọn hắn là tâm phúc của Phạm Tu Văn, đương nhiên cũng biết thân phận thật sự của hắn. Phạm Tu Văn nhỏ tuổi hơn Cơ Thiên Đạo, lại là kỳ tài trong giới tu hành, khi hắn đứng đầu trên Hắc Bảng, Ma Thiên Các còn chưa có xuất hiện. Hai người đã từng đánh ngang tay với nhau, sau này không hiểu tại sao tu vi Cơ Thiên Đạo lại tiến bộ cực nhanh, thành lập nên Ma Thiên Các.

Bọn hắn không biết tu vi Phạm Tu Văn sâu bao nhiêu, nhưng có thể xác nhận một điều là không vượt qua bát diệp…

“Đại nhân! Với tuổi tác của Cơ Thiên Đạo thì nhiều lắm là mười năm nữa hắn sẽ chết già. Đâu cần ngài phải đi gặp bây giờ?”

“Thuộc hạ tán thành!”

“Thuộc hạ tán thành!”

“Thuộc hạ tán thành!”

Bốn người đồng thời chắp tay.

Ánh mắt Phạm Tu Văn nhìn về phía bốn người.

Nhưng hắn không nổi nóng… Đây là bốn tên bộ hạ hắn tín nhiệm nhất, cũng là bốn người kính phục hắn nhất.

Trầm mặc một lát.

Phạm Tu Văn trầm giọng nói: “Bản toạ có thể chờ, hắc kỵ có thể chờ… thận chí Hoàng đế cũng có thể chờ! Nhưng mà… Đại Viêm chờ không được.”

Bốn người nghi hoặc không hiểu.

Thấy bọn họ còn định nói gì đó, Phạm Tu Văn khoát tay nói: “Ba ngày sau, các ngươi cùng bản toạ tới Ma Thiên Các. Chuyện này không cần bàn lại nữa.”

[Ting — Minh Thế Nhân hoàn thành nhiệm vụ, thu hoạch được 300 điểm công đức.]

Khi nghe thấy tiếng thông báo của Hệ thống.

Lục Châu không cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn rất hài lòng… Trừ những tên ác đồ đã rời khỏi Ma Thiên Các thì những đứa còn lại cũng đều là người thông minh. Điều duy nhất còn thiếu chính là bọn họ bị Cơ Thiên Đạo áp chế quá lâu nên tu vi khó lòng tiến bộ.

Nhưng mà… tình huống này rồi sẽ mau chóng được cải biến.

Lục Châu cảm giác được… ngoại giới kiêng kỵ tu vi cường đại của Cơ Thiên Đạo nên không dám tuỳ tiện làm ra hành động gì với Ma Thiên Các. Nhưng khi thời gian trôi qua, những kẻ đi ném đá thăm dò như mấy lần vừa rồi sẽ không ngừng gia tăng.

Đại kiếp nạn thọ mệnh… trong giới tu hành, đây được xem là chân lý mà ai cũng tin tưởng.

Lúc Lục Châu đang suy tư…

Thanh âm của Tiểu Diên Nhi chợt truyền đến.

“Sư phụ… cả ngày rồi vẫn chưa thấy tứ sư huynh hồi âm… Có phải là huynh ấy chưa nhận được phi thư của con không nhỉ?” Tiểu Diên Nhi vừa đi đến trước mặt Lục Châu vừa nói líu lo không ngừng.

“Không sao.”

Minh Thế Nhân đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần hắn không tìm đường chết, đi gây chuyện thị phi khắp nơi thì sẽ có thể bình yên trở về.

Tiểu Diên Nhi lại nói:

“Sư phụ… sư huynh liệu có chết không? Vừa rồi con hỏi tên đại ngốc, hắn nói thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn là người cực kỳ nguy hiểm, không ai biết thân phận thật sự của hắn.”

“Tên đại ngốc?”

“Phan Trọng đó mà… Hắn nói tứ sư huynh sẽ chết! Con liền giáo huấn hắn hai câu.” Tiểu Diên Nhi nói.

“Giáo huấn hai câu?” Lục Châu còn nhớ rõ lần trước hắn nhìn thấy mặt mũi Phan Trọng bầm dập thấy mà thương.

Tiểu Diên Nhi thấp giọng nói: “Con chỉ giáo huấn có tí xíu thôi hà…”

Lục Châu lắc đầu, cái tật hở chút là đánh người của nàng chừng nào mới bỏ được đây? Hắn giơ tay cốc đầu nàng một cái: “Càng ngày càng không có quy củ.”

“Đồ nhi sai rồi.”

Ầm!

Ngay lúc hai người đang thảo luận.

Phía hậu sơn đột nhiên truyền tới tiếng nổ vang…

Lục Châu nhíu mày. Kim Đình Sơn có bình chướng thủ hộ, ai dám đến đây quấy rối?

Hắn đang còn nghi hoặc thì đã thấy Phan Trọng nhanh chóng chạy tới.

Còn chưa đến trước mặt Lục Châu, Phan Trọng đã chắp tay nói: “Tam.. tam tiên sinh đột phá!”

Đoan Mộc Sinh đột phá tới Nguyên Thần cảnh rồi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom