• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (7 Viewers)

  • Chương 81-85

Chương 81 Cánh tay đắc lực

Tuy ngoài mặt Lục Châu không thể hiện thái độ nhưng trong lòng lại rất hài lòng.

Tên đồ đệ Đoan Mộc Sinh này tuy không thông minh bằng Minh Thế Nhân nhưng tâm lại ngay thẳng.

Từ khi hắn bức lui thập đại cao thủ, độ trung thành của Đoan Mộc Sinh vẫn luôn ổn định, chưa từng có lúc dao động. So với ác đồ như Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt thì Lục Châu lại càng thưởng thức Đoan Mộc Sinh hơn.

So sánh về tu vi thì Đoan Mộc Sinh thắng cả Minh Thế Nhân, nhưng trong trận chiến lúc trước ở Kim Đình Sơn, Minh Thế Nhân nhân hoạ đắc phúc nên đột phá Thanh Mộc Tâm Pháp.

Tuy Đoan Mộc Sinh đột phá cảnh giới muộn hơn, nhưng cũng là hợp tình hợp lý.

“Thật tốt quá!” Tiểu Diên Nhi vỗ tay.

Lục Châu ngẩng đầu lườm Tiểu Diên Nhi, thấp giọng khiển trách: “Chỉ có con là thoải mái… Còn không biết cố gắng để đuổi kịp các sư huynh?”

Tiểu Diên Nhi le lưỡi nói: “Con biết rồi.”

Thật ra hắn cũng không quá lo lắng chuyện tu vi của Tiểu Diên Nhi… Nàng là người nhập môn trễ nhất, tu vi lại tiến bộ nhanh nhất, ngay cả đại đệ tử Chu Kỷ Phong của Thiên Kiếm Môn cũng tự thẹn không bằng.

Không bao lâu sau.

Đoan Mộc Sinh tinh thần phấn chấn bước vào điện.

Trên người hắn vẫn mang theo dây xích, không ngừng phát ra âm thanh leng keng.

Đi ở đằng sau còn có Chu Kỷ Phong đầy mặt sùng bái và ao ước.

Phan Trọng cũng hệt như thế.

Từ lúc hai người gia nhập Kim Đình Sơn, tuy thường bị mấy tên đồ đệ ức hiếp nhưng về tổng thể thì bọn họ rất thoả mãn với trạng thái hiện tại. Ít nhất mỗi ngày bọn họ đều có thể chuyên tâm tu luyện, không bận tâm mấy chuyện tranh quyền đoạt thế.

Mục đích ban đầu khi bước vào con đường tu hành không phải là để trở nên mạnh mẽ hay sao?

Đoan Mộc Sinh bước vào đại điện Ma Thiên Các, cung cung kính kính quỳ xuống: “Đồ nhi may mắn đột phá tới Nguyên Thần cảnh, thành công ngưng tụ pháp thân Bách Kiếp Động Minh!”

Lục Châu lộ vẻ hài lòng, nhẹ nhàng vuốt râu, gật đầu nói: “Đột phá là chuyện tốt. Con đường tu hành còn dài, cần phải thắng không kiêu, bại không nản. Ngươi phải cố gắng nhiều hơn.”

Những lời này hoàn toàn mang theo phong thái của một nhà giáo chân chính, của một vị trưởng giả.

Điều này đã phá vỡ nhận thức của Phan Trọng và Chu Kỷ Phong về vị đại ma đầu đệ nhất thiên hạ này.

“Đa tạ sư phụ dạy bảo, đồ nhi ghi tạc trong lòng.” Đoan Mộc Sinh thành khẩn dập đầu.

Độ trung thành của hắn tăng thêm 1%.

Có thể thấy càng về sau, độ trung thành càng khó tăng lên thêm.

Lục Châu chợt nhớ tới thanh Bá Vương Thương kia… chủ nhân chỉ định của nó chính là Đoan Mộc Sinh.

Nghĩ kỹ một chút sẽ hiểu được, Đoan Mộc Sinh tu luyện Thiên Nhất Quyết, bao gồm cả kiếm pháp và thương pháp. Tính cách của hắn chính trực cương mãnh, càng thích hợp với Bá Vương Thương hơn là một thanh kiếm khí. Thương và kiếm đều có hiệu quả như nhau, trăm sông đổ về một biển.

Nếu tu vi Đoan Mộc Sinh có thể mạnh mẽ hơn thì đối với hắn cũng là một sự trợ giúp lớn.

Nghĩ đến đây.

Lục Châu đứng lên nói: “Ngươi ở đây chờ, vi sư đi một chút sẽ quay lại.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Lục Châu quay về mật thất.

Tiện tay nhấc lên.

Thanh Bá Vương Thương xoay tròn trên không rồi ngoan ngoãn hạ xuống lòng bàn tay hắn.

Hoạ tiết bàn long trên thân thương càng khiến Bá Vương Thương trông uy phong lẫm liệt hơn.

Lục Châu ra khỏi mật thất, một lần nữa trở lại đại điện Ma Thiên Các.

Còn chưa đi đến nơi, hắn đã ném Bá Vương Thương trong tay ra.

Vù!

Đám người cả kinh.

Cứ ngỡ là Lục Châu xuất thủ trừng trị đồ đệ, không ai dám ngăn cản.

Đoan Mộc Sinh cũng giật nảy mình, giơ cánh tay đầy xiềng xích lên chắn.

Va chạm toé lửa!

Ầm!

Tia lửa văng ra khắp nơi, Bá Vương Thương chấn động bay ngược ra.

Đoan Mộc Sinh thấy thế liền nhấc tay chụp lấy cán thương…

Chỉ nhìn một cái, hắn đã sinh lòng thán phục, đúng là một vũ khí tốt!

“Vi sư ban thưởng Bá Vương Thương cho ngươi… Sử dụng cho tốt, đừng cô phụ kỳ vọng của vi sư!”

Đoan Mộc Sinh nghe vậy mừng rỡ như điên.

Hắn cẩn thận đặt Bá Vương Thương xuống, cung kính dập đầu với Lục Châu:

“Đa tạ sư phụ ban thưởng vũ khí!”

Tiểu Diên Nhi, Chu Kỷ Phong và Phan Trọng lúc này mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Hâm mộ đến đỏ mắt!

[Ting — Bá Vương Thương nhận chủ thành công, kích hoạt phẩm giai: Thiên giai. Ban thưởng 1.000 điểm công đức.]

Lục Châu minh bạch.

Thì ra vũ khí phải tìm được chủ nhân thích hợp mới có thể hoàn toàn kích hoạt phẩm cấp của nó. Nếu người khác mạnh mẽ cướp đoạt để sử dụng thì sẽ không đạt được hiệu quả cao như vậy. Bá Vương Thương đạt tới thiên giai thì đống xiềng xích bằng hàn thiết này Đoan Mộc Sinh có thể tự mình phá vỡ.

Đã vậy Lục Châu còn được ban thưởng rất phong phú.

Không biết sau khi Cơ Thiên Đạo chết, những vũ khí chưa biến mất kia còn lại được bao nhiêu.

Dù sao thì hắn cũng có khá nhiều đồ đệ, phải chia cho thật đều…

Quả nhiên ——

“Sư phụ, con cũng muốn!” Tiểu Diên Nhi lập tức chạy tới.

Cũng may Lục Châu đã sớm nghĩ ra cách đối phó nàng: “Tu vi con còn thấp… không được hồ nháo.”

Thất phu vô tội, hoài bích có tội. tu hành giả Thần Đình cảnh sao có thể bảo vệ vũ khí của mình được? Tuy nói rất khó có thể luyện hoá vũ khí thiên giai, nhưng điều đó cũng không làm bớt đi sự tham lam của những tu hành giả cường đại khác. Loại chuyện cướp bóc này rất phổ biến trong giới tu hành.

“Dạ biết…” Tiểu Diên Nhi có chút miễn cưỡng gật đầu.

Đoan Mộc Sinh có được vũ khí tốt, yêu thích đến mức không nỡ rời tay, càng nhìn càng thích.

Hắn liếc mắt nhìn xung quanh muốn tìm người luận bàn một chút… Chắc chắn không thể tìm sư phụ rồi, vậy cũng chỉ còn lại Phan Trọng và Chu Kỷ Phong.

“Hai ngươi…”

“Tam tiên sinh có gì phân phó?”

“Luyện thương với ta một chút.”

“Ơ…” Hai người mặt mày ngơ ngác.

“Ta chờ các ngươi ở hậu sơn.” Đoan Mộc Sinh lại chắp tay với Lục Châu: “Sư phụ, đồ nhi đi luyện tập với vũ khí cho thành thạo, xin được cáo lui trước.”

“Đi đi.” Lục Châu phất phất tay.

Mặt Phan Trọng và Chu Kỷ Phong dài như quả mướp đắng.

Bọn họ cực kỳ không tình nguyện bước từng bước gian nan tiến về phía hậu sơn của Ma Thiên Các.

Sau khi ba người rời đi.

Chim truyền tin bay vào trong đại điện.

Tiểu Diên Nhi lập tức đón nhận phi thư do chim mang tới.

“Sư phụ, là phi thư của tứ sư huynh. Để con đọc người nghe…” Tiểu Diên Nhi mở thư ra đọc nhỏ, “Sư phụ, đồ nhi đã nói với hắc kỵ… Ít hôm nữa hắc kỵ sẽ khởi hành đến Ma Thiên Các. Đồ nhi sẽ đi cùng đường quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.”

Sau khi đọc xong.

Tiểu Diên Nhi hơi kinh ngạc nói: “Tên Phạm Tu Văn này thật sự dám đến! Sư phụ… đến lúc đó người đừng nương tay, dùng một tay chụp chết hắn luôn!”

“…”

Chụp chết hắn rồi lấy ai giải khai chân tướng chuyện Ngư Long thôn bị đồ sát cho ta đây?

Lục Châu ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang nghi ngờ. Phạm Tu Văn, cũng chính là Lãnh La, luôn là kẻ giảo hoạt sợ chết, có chút tương tự với Giang Ái Kiếm. Chỉ là Giang Ái Kiếm tính tình hoạt bát, còn Phạm Tu Văn thì nhiều tâm cơ.

Loại người như vậy sao có thể dễ dàng bị khích tướng mà đâm đầu tới Ma Thiên Các?

Vả lại, tu vi Phạm Tu Văn không có khả năng vượt qua bát diệp, hắn dựa vào cái gì mà có dũng khí như thế?

Ngay cả Lục Châu muốn đột phá lên pháp thân cửu diệp cũng phải sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, mà truyền ra ngoài cũng chẳng có ai tin tưởng hắn đạt tới cửu diệp.

“Diên Nhi.”

“Có đồ nhi.”

“Hai ngày nay Diệp Thiên Tâm như thế nào rồi?”

“Làn da vẫn trắng tới mức doạ người, còn lại không có gì đáng ngại.” Tiểu Diên Nhi trả lời.

Lục Châu gật gật đầu, chậm rãi đứng dậy rồi xoay người đi vào mật thất.

“Cung tiễn sư phụ.”

Trước khi Phạm Tu Văn đến đây, Lục Châu nhất định phải có đầy đủ con át chủ bài để áp chế người này.

Chuyện này liên quan đến chân tướng việc Ngư Long thôn bị đồ sát, đồng thời rất có thể có liên quan đến phần ký ức bị mất của hắn.

Vào mật thất, Lục Châu mở giao diện Hệ thống…

Tổng cộng có 1.310 điểm công đức.

Hắn đã mất đi hứng thú với Thẻ Nghịch Chuyển. Trong tình hình trước mắt, hắn càng quan tâm đến việc tạo ra chỗ đứng trong tu hành giới hơn.

Chỉ có cách rút thưởng.

[Ting — đồ đệ Minh Thế Nhân trên đường trở về đã giết hai tên hắc kỵ, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

[Ting — đánh giết hai tên hắc kỵ, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Chương 82 Gia sư đã dặn

Trong lòng Lục Châu khẽ động.

Cái tên Minh Thế Nhân này thật không khiến người ta bớt lo.

Nếu đã thông tri xong rồi thì ngoan ngoãn trở về là được. Hắn lại còn dám tranh chấp với người của Phạm Tu Văn, nếu chọc giận người này mà mất mạng thì chẳng thể trách được người khác.

Minh Thế Nhân lại đang ở cách Ma Thiên Các khá xa.

Cho dù Lục Châu còn Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong muốn đi cứu viện hắn, có không ngừng sử dụng đại thần thông thuật cũng phải mất một khoảng thời gian mới chạy tới nơi.

Tu hành giới vốn là nơi hiểm ác, nếu Minh Thế Nhân có thể chạy thoát khỏi sự vây bắt của hắc kỵ thì sau này trong Đại Viêm thế giới, ít nhất hắn cũng có đủ khả năng tự bảo vệ mình.

Lục Châu vẫn không hy vọng hắn xảy ra chuyện.

Đồ đệ tuy không có quy củ nhưng chỉ cần cố gắng dạy dỗ, nhất định rồi sẽ thành công.

Lục Châu hắn còn phải trông cậy vào bọn đồ đệ hỗ trợ thu hoạch điểm công đức đấy.

Trong giao diện Hệ thống, điểm công đức đã tích luỹ được 1.710 điểm.

Hiện tại hắn còn hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, cũng đủ xài rồi.

“Lồng Giam Trói Buộc… xác suất hơi thấp, phải bổ sung thêm hai tấm.”

Lục Châu mở giao diện đạo cụ ra, phát hiện quả nhiên đạo cụ Lồng Giam Trói Buộc đang sáng lên, có giá 200 điểm công đức một tấm, hắn liền mua luôn 3 tấm.

Tổng cộng sáu tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc, hẳn là sẽ không có vấn đề nữa.

Sau đó thì… rút thưởng vậy. Nếu rút trúng pháp thân thì lời to rồi.

Chỉ rút hai lần, tuyệt đối không rút nhiều hơn.

Hai ngày sau.

Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội Thiên thư.

Sau một thời gian dài không ngừng nghiên cứu Thiên thư, Lục Châu hình như đã phát hiện được manh mối. Mỗi lần lĩnh hội Thiên thư, trang thái tinh thần của hắn đều sẽ trở nên tốt hơn nhiều. Mà sau khi xảy ra những tình huống đặc biệt, trạng thái này sẽ biến mất.

Ví dụ như hai lần vừa rồi, một lần là lúc hắn đối mặt với Phạn Âm Nhập Mộng của Phật môn, một lần là khi tứ đồ đệ Minh Thế Nhân đến gần mật thất bị hắn quát một tiếng… Lực lượng đặc thù có thể tiêu trừ phạn âm, cũng có thể đánh lui Minh Thế Nhân.

“Chẳng lẽ… trong quá trình lĩnh hội Thiên thư có thể tích luỹ được lực lượng phi phàm?”

Trước mắt đây là đáp án có logic nhất.

Lục Châu đóng lại giao diện Thiên thư, hai ngày nay liên tục lĩnh hội khiến hắn có hơi mê mẩn.

“Sư phụ, tứ sư huynh trở về.” Thanh âm Tiểu Diên Nhi truyền đến.

“Đã biết.”

Lục Châu rời khỏi mật thất đi vào trong đại điện.

Hắn thấy Minh Thế Nhân đang quỳ gối trong điện, cả người đầy bụi đất trông vô cùng chật vật.

Cũng may độ trung thành của hắn không hề giảm xuống, tốt hơn nhiều so với trước đây…

“Đồ nhi bái kiến sư phụ!” Minh Thế Nhân cố ý cao giọng nói.

“Đứng lên rồi nói.”

Lục Châu chắp tay đi tới.

“Hắc kỵ đến đâu rồi?” Lục Châu hỏi.

“Hắc kỵ đã xuất phát từ sớm… hiện còn cách Kim Đình Sơn chưa đến mười dặm, không bao lâu sau sẽ đến nơi.” Minh Thế Nhân đáp.

Tiểu Diên Nhi kinh ngạc: “Nhanh như vậy à?!”

Minh Thế Nhân xấu hổ cười.

Lục Châu vuốt râu đi đến trước mặt hắn, dò xét một chút rồi thuận miệng nói: “Đúng là cả gan làm loạn.”

Nghe được mấy chữ này, Minh Thế Nhân lại quỳ xuống theo bản năng. Xong đời, sư phụ sắp nổi giận, vỗ mông ngựa cũng không có tác dụng gì nha!

“Thực lực của Phạm Tu Văn rất khó lường, ngươi chỉ vừa bước vào Nguyên Thần cảnh đã có dũng khí trêu chọc hắn! Chán sống rồi sao?” Giọng Lục Châu trầm thấp răn dạy.

“Đồ nhi không dám! Đồ nhi sợ hắn không chịu đến nên mới… ra tay với mấy người bọn hắn! Đồ nhi không định giết người… nhưng đám hắc kỵ kia cứ đuổi theo không tha! Con không thể làm gì khác hơn là trốn vào rừng cây, giải quyết bọn họ.” Minh Thế Nhân giải thích.

“Ngu xuẩn.”

Lục Châu rất bình tĩnh đánh giá hành động của hắn. “Nếu Phạm Tu Văn thật sự muốn ra tay với ngươi thì một mình hắn là đủ rồi… làm gì còn cho ngươi cơ hội bỏ chạy?”

Minh Thế Nhân nghe vậy, lúc này mới biết sợ hãi.

Hắn thấp giọng hỏi: “Phạm Tu Văn… lợi hại như vậy sao?”

Tiểu Diên Nhi nói xen vào: “Hắn vốn tên là Lãnh La, sư phụ gửi phi thư cho huynh, huynh không nhận được sao?”

“…”

Minh Thế Nhân ngồi dưới mặt đất, vẻ mặt ngơ ngác.

Cái tên Phạm Tu Văn hắn chưa từng nghe qua, nhưng danh hào Lãnh La này thì… đương nhiên có biết tới.

Năm đó Lãnh La cực kỳ nổi tiếng, nếu không phải sư phụ đột nhiên ngang trời xuất thế khiến người người kinh hãi, lại thêm chín tên đệ tử danh chấn thiên hạ, sợ là cái tên Lãnh La vẫn sẽ đứng hạng nhất trên Hắc Bảng rất lâu.

Đó là một tên cường giả tu vi cao thâm lại nhiều tâm cơ.

Hắn vậy mà lại dưới mí mắt cường giả như thế, giết hắc kỵ… Minh Thế Nhân sao có thể không sợ hãi?

Tại sao Phạm Tu Văn không tự mình ra tay?

Trong lúc hắn còn đang suy tư.

Một nữ tu Diễn Nguyệt Cung bước vào khom người nói: “Các chủ, có Phạm Tu Văn bên ngoài Kim Đình Sơn cầu kiến.”

Đến rồi.

Lục Châu nhìn ra bên ngoài Ma Thiên Các.

Minh Thế Nhân bò dậy, trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.

“Sư phụ… hay là để con đuổi hắn đi, lần sau lại gặp mặt?” Minh Thế Nhân dè dặt hỏi.

Sư phụ dẫu sao cũng đã lớn tuổi, cho dù tu vi người có áp chế được Phạm Tu Văn thì cũng không muốn phải ngày ngày đối mặt với cao thủ như vậy.

Lục Châu khoát khoát tay, lạnh nhạt nói:

“Để hắn lên đây.”

“Đồ nhi đi tiếp ứng.”

Minh Thế Nhân cũng không kịp chỉnh trang lại bộ dạng chật vật của mình, cứ thế bước ra ngoài Ma Thiên Các.

Tiểu Diên Nhi cười nói: “Sư phụ… con cũng đi!”

Lục Châu không cản nàng.

Phạm Tu Văn đã tới chân núi. Hắn là người thông minh, sẽ không lỗ mãng tới mức hạ thủ với đồ đệ của mình.

Bên ngoài bình chướng Kim Đình Sơn.

Hơn mười tên hắc kỵ uy phong lẫm liệt đứng thành một hàng.

Đứng phía trước đội ngũ là Phạm Tu Văn, sau đó là tứ đại hắc kỵ, cũng chính là thủ hạ tâm phúc của hắn.

Phạm Tu Văn nhìn về phía bình chướng Kim Đình Sơn đang toả ra quang mang nhàn nhạt, thanh âm khàn khàn nói: “Không ngờ Kim Đình Sơn lại có trận pháp mạnh như thế này…”

Một hắc kỵ đứng sau lưng nói: “Nghe nói bình chướng Kim Đình Sơn ngay cả thập đại cao thủ Nguyên Thần cảnh liên hợp công phá cũng không thể đánh tan được. Trận pháp này đúng là mạnh đến mức khiến cho người ta phải than thở.”

Phạm Tu Văn nhẹ nhàng gật đầu, lạnh nhạt nói: “Lát nữa bốn người các ngươi theo bản toạ cùng nhau lên núi, những người còn lại đứng tại chỗ chờ.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Đúng lúc này, một thân ảnh từ trên cầu thang vọt tới cực nhanh.

Tốc độ như thiểm điện.

Người đến chính là Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân đến trước bình chướng một đoạn nhỏ thì dừng lại.

Ánh mắt đảo qua.

Đúng là bọn hắc kỵ lần trước hắn gặp trong rừng cây.

Người đi đầu mặc hắc sắc khôi giáp, đeo hắc sắc mặt nạ hình mặt hổ, dáng người khôi ngô… chính là Lãnh La trong truyền thuyết đó sao? Quá doạ người!

Minh Thế Nhân không dám khinh thường, chắp tay nói với hắn: “Gia sư cho mời.”

Phạm Tu Văn nhìn hắn, chậm rãi đáp lời: “Tứ đệ tử Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân… Nể tình tôn sư của ngươi, bản toạ sẽ không tính toán chuyện ngươi giết bốn hắc kỵ của bản toạ.”

“Tiền bối lòng dạ rộng lớn thật khiến ta xấu hổ… Nhưng ta cũng chỉ là muốn tự bảo vệ mình, là do bọn hắn cứ đuổi theo ta mãi không tha…” Minh Thế Nhân nói.

Một tên hắc kỵ đứng sau lưng Phạm Tu Văn lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ còn không phải tại ngươi lẻn vào hắc kỵ doanh trước hay sao?”

“Ta sợ các ngươi chậm trễ việc thông tri… Đến lúc đó gia sư trách tội, ta đảm nhận không nổi! Gia sư là nhân vật bậc nào, chắc không cần ta phải nhiều lời giới thiệu nha?”

Minh Thế Nhân mở miệng ra là nhắc tới gia sư, khiến bọn hắn cũng không dám nói gì hơn.

Phạm Tu Văn nhấc tay ra hiệu cho thuộc hạ không cần nói chen vào, rồi lạnh nhạt nói: “Tôn sư mời bản toạ, bản toạ sao có thể không đáp ứng. Dẫn đường đi.”

Kiểu xưng hô này đúng là của người có thực lực.

Nhưng mà Minh Thế Nhân vẫn thích dạng người như Tả Tâm Thiền hơn. Ít nhất Tả Tâm Thiền mở miệng ra đều gọi hắn là tứ tiên sinh, nghe rất dễ chịu.

Đáng tiếc… Tả Tâm Thiền đã chết mất rồi.

“Gia sư đã dặn… các ngươi tự mình đi.” Minh Thế Nhân đến bên cạnh bình chướng, nhẹ nhàng phất tay một cái, trên bình chướng xuất hiện một lỗ hổng.

“Thú vị.” Phạm Tu Văn gật đầu.

Phạm Tu Văn dẫn đầu bước vào trong.

Tứ đại hắc kỵ cũng theo sau. Đến lượt tên cuối cùng trong Tứ kỵ bước vào, khi đi ngang Minh Thế Nhân hắn bỗng dừng lại và nói: “Tứ đệ tử Ma Thiên Các, nếu có cơ hội, mời chỉ giáo vài chiêu.”

“Gia sư đã dặn… không được tuỳ tiện đánh nhau với người ta!” Minh Thế Nhân mặt không đỏ tim không đập nói ra.
Chương 83 Phạm Tu Văn

Tên hắc kỵ kia không nói gì, bước vào trong bình chướng.

Năm người đều đeo mặt nạ nên nhìn không thấy biểu tình trên mặt.

Bọn họ để hắc mã dưới chân núi rồi bước trên bậc thang dẫn lên Ma Thiên Các.

Đi được nửa đường, Phạm Tu Văn đột nhiên dừng bước, thản nhiên nói: “Kẻ nào lén lén lút lút ở đây?”

Một bóng áo xanh vụt qua giữa các tàng cây. Tiểu Diên Nhi đứng trên một cành cây to nói: “Xấu quá.”

Nàng nói là “xấu” chứ không phải đáng sợ.

“Đại nhân… Ma Thiên Các này quá thiếu tôn trọng chúng ta! Có cần…”

Phạm Tu Văn đưa tay ngắt lời hắn.

Sau đó bọn họ tiếp tục leo núi.

Hắn có thể khoan nhượng việc Minh Thế Nhân giết bốn tên hắc kỵ, nếu chỉ vì một người nói lời nhục mạ mà nổi trận lôi đình thì hắn làm sao có thể đảm nhiệm vị trí thủ lĩnh hắc kỵ.

Năm đó khi còn đứng đầu trên Hắc Bảng, số người nhục mạ hắn nhiều không đếm xuể, những lời nhục mạ đó có khó nghe cỡ nào hắn cũng không để ở trong lòng. Nhiều năm ma luyện đã khiến hắn sớm nhìn thấu hết thảy.

Tiểu Diên Nhi xem xong liền le lưỡi làm mặt quỷ với Minh Thế Nhân rồi bay lên đỉnh núi.

Có thể thoải mái bay tới bay lui từ chân núi tới đỉnh núi mà không bị ước thúc chắc cũng chỉ có mình nàng. Ai bảo sư phụ sủng ái nàng nhất kia chứ.

Minh Thế Nhân bất đắc dĩ lắc đầu nói:

“Tiểu sư muội của ta vẫn luôn như vậy… các vị đừng tức giận.”

Phạm Tu Văn lạnh nhạt nói: “Không sao.”

Một lát sau.

Mọi người lên tới Ma Thiên Các, chậm rãi bước vào đại điện.

Minh Thế Nhân nhìn bao quát một lượt… phát hiện ra Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm cũng có mặt ở đây, chỉ là bọn họ có vẻ mệt mỏi ngồi trên ghế.

Ngoài ra còn có Chu Kỷ Phong, Phan Trọng và Đoan Mộc Sinh đứng bên trái.

Phạm Tu Văn một tay để sau lưng, sống lưng thẳng tắp.

Bốn tên thuộc hạ đứng thành hai hàng sau lưng hắn.

Trong đại điện trở nên yên tĩnh… ánh mắt mọi người tập trung về phía năm người này.

Phạm Tu Văn nhìn lão giả đang ngồi trên ghế chủ toạ.

Ánh mắt chạm nhau trong phút chốc, Phạm Tu Văn sinh lòng nghi hoặc… Có tin đồn đại kiếp nạn về thọ mệnh của Cơ Thiên Đạo sắp tới, tu hành giả chỉ có ngàn năm tuổi thọ, chỉ vài năm nữa thôi lão sẽ tan biến giữa thiên địa.

Phạm Tu Văn có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh mạnh hơn người khác nhiều… Lão nhân danh chấn thiên hạ trước mắt đúng là chỉ còn có khoảng mười năm tuổi thọ. Còn tu vi của lão thì hắn không cảm nhận được… Nếu cố cưỡng ép tìm hiểu sẽ bị xem là khiêu khích đối phương.

“Phạm Tu Văn… tham kiến Cơ lão tiền bối.” Phạm Tu Văn mở lời trước, không kiêu ngạo cũng không tự ti, không nhanh không chậm.

Bốn tên thuộc hạ đồng thời chắp tay.

Lục Châu không nhìn thấy nét mặt của bọn hắn. Mà gương mặt Lục Châu cũng rất bình tĩnh không nhìn ra hỉ nộ. “Ban toạ.”

Hai từ này có dụng ý rất rõ ràng.

Là từ người trên nói với người dưới, từ trên cao nhìn xuống.

Phạm Tu Văn ngồi xuống, chắp tay nói: “Nghe nói Cơ lão tiền bối muốn gặp ta… Ta không dám thất lễ, tự mình dẫn theo hắc kỵ cấp tốc phi ngựa đến Ma Thiên Các. Không biết Cơ lão tiền bối có gì chỉ giáo?”

Lục Châu vuốt râu, chỉ tay về phía Diệp Thiên Tâm: “Ngươi có nhận ra người này không?”

Phạm Tu Văn xuyên qua mặt nạ nhìn về phía Diệp Thiên Tâm sắc mặt trắng bệch đang ngồi trên ghế.

Hắn khẽ lắc đầu. “Không biết.”

Trả lời rất thẳng thắn.

Tiểu Diên Nhi thấy thế liền cười hì hì nói: “Đây là lục đệ tử của sư phụ ta, sư tỷ Diệp Thiên Tâm… á phi phi, là phản đồ!”

“Thì ra là lục đệ tử của Ma Thiên Các, thất kính thất kính.” Phạm Tu Văn nói khẽ.

Lục Châu gật đầu, bình tĩnh nói: “Ngươi có còn nhớ Ngư Long thôn?”

Phạm Tu Văn ngồi im bất động.

Khôi giáp nặng nề và chiếc mặt nạ hắc ám che đậy toàn bộ diện mục của hắn, khiến người ta nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì.

Phạm Tu Văn lắc đầu, tỏ ra không có ấn tượng.

Ngư Long thôn quá mức nhỏ bé, hắn thân là thủ lĩnh đội hắc kỵ, sao có thể nhớ kỹ một thôn xóm bé xíu như thế?

“Lão tiền bối tại sao lại hỏi về Ngư Long thôn?” Phạm Tu Văn hỏi.

“Diệp Thiên Tâm.” Lục Châu uy nghiêm gọi tên Diệp Thiên Tâm.

Diệp Thiên Tâm trong lòng khẽ run, nàng miễn cưỡng ngồi thẳng người, thản nhiên nói: “Ngư Long thôn, toàn thôn có ba trăm năm mươi bốn nhân khẩu. Một trăm năm mươi năm trước bị người ta đồ sát.”

Nàng chỉ nói đến đó.

Sau khi Diệp Thiên Tâm rời khỏi Kim Đình Sơn đã đi điều tra việc này… Trải qua bao nhiêu trắc trở, kết quả lại tra ra được chuyện này có liên quan đến sư phụ nàng, cũng chính là Cơ Thiên Đạo, chủ nhân Ma Thiên Các danh chấn thiên hạ.

Phạm Tu Văn khẽ gật đầu nói: “Thì ra là thế, ta cũng rất lấy làm tiếc vì chuyện Ngư Long thôn bị đồ sát. Có điều…” Hắn nhìn về phía Lục Châu, “Đây chính là nguyên nhân lão tiền bối gọi ta đến?”

“Không sai.” Lục Châu bình thản nói.

“Có liên can gì đến ta?”

“Hồ sơ vụ án lưu giữ trong cung có ghi, người đồ sát ở Ngư Long thôn chính là bản toạ.”

Tuy không thấy được vẻ mặt Phạm Tu Văn.

Nhưng thân thể hắn vẫn có một chút động tĩnh.

Không rõ là do kinh ngạc hay là khẩn trương.

“Lại có chuyện này?” Phạm Tu Văn tỏ ra rất ngạc nhiên.

Khi Lục Châu nói tới chính mình.

Mọi người có thể cảm giác được rõ ràng, vẻ mặt Diệp Thiên Tâm có hơi mất tự nhiên.

“Hắc kỵ là thế lực Ám bộ của hoàng thất Đại Viêm, hồ sơ vụ án trong cung đương nhiên sẽ không ghi lại tên của hắc kỵ.” Lục Châu bình tĩnh nói.

Phạm Tu Văn chắp tay nói: “Chỉ tiếc là… hiện nay trong tu hành giới, người người đều biết hắc kỵ là Ám bộ của hoàng thất.”

“Hắc kỵ chưa từng đến Độ Thiên Giang sao?” Lục Châu hỏi lại.

Phạm Tu Văn đã biết trước hắn sẽ hỏi như thế.

Hắn là người thông minh.

Từ lúc nhắc tới chuyện của Diệp Thiên Tâm, hắn đã minh bạch Lục Châu muốn nói điều gì.

Phạm Tu Văn nở nụ cười, thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền khắp Ma Thiên Các.

“Chuyện của Ngư Long thôn… tạm thời để qua một bên. Ta đến Ma Thiên Các còn có một chuyện muốn thương lượng với lão tiền bối.”

“Nói.”

“Trong cung truyền lời.” Thái độ của Phạm Tu Văn đã biến thành cung kính. “Các hành vi trước đây của Ma Thiên Các, trong cung sẽ không so đo, bao gồm cả chuyện Minh Thế Nhân đánh giết bốn tên hắc kỵ đều có thể xoá bỏ. Chỉ có một điều kiện là ——”

Hắn ngừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía rồi nói: “Đó là từ nay về sau, trong vòng mười năm Ma Thiên Các không được can thiệp vào chuyện của hoàng thất Đại Viêm.”

Bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.

Mấy tên đồ đệ đưa mắt nhìn nhau.

Kể cả bốn tên thuộc hạ tâm phúc của Phạm Tu Văn đến giờ cũng mới biết được nhiệm vụ của thủ lĩnh trong chuyến đi này.

Cũng may nội dung nhiệm vụ lần này là như thế… Tu hành giả trong Đại Viêm thiên hạ đông đảo, cường giả như mây. Một số cường giả kiêng kỵ thế lực trong cung nên sẽ không dễ dàng nhúng tay vào mâu thuẫn bên trong hoàng cung, một số còn lại thì được chiêu mộ vào cung, trở thành thế lực của một đại nhân vật nào đó.

Phạm Tu Văn dừng lại một lát rồi nói bổ sung: “Hắc kỵ không muốn đối địch với Ma Thiên Các, cũng không có tư cách và thực lực làm vậy… Lời nói này hoàn toàn là thỉnh cầu của hắc kỵ, mong lão tiền bối thành toàn.”

Nói xong câu này, hắn cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Mọi người đều nhìn về phía Lục Châu, chờ hắn mở miệng.

Nhưng mà Minh Thế Nhân lại là người trước tiên cười ha ha: “Kẻ lúc trước đứng ở chỗ này ăn nói bừa bãi… đã cưỡi hạc về Tây. Sao hả, ngươi cũng muốn học theo hắn?”

Phạm Tu Văn chắp tay: “Không dám.”

Lục Châu vuốt râu nói: “Lãnh La.”

Hai tiếng này vừa nói ra, trong lòng Phạm Tu Văn khẽ động, cả người hơi cứng lại.

“Ngươi đang uy hiếp bản toạ?”
Chương 84 Đến rồi còn muốn đi sao

Tuy ngữ khí của Phạm Tu Văn rất hạ thấp, thái độ cũng khá cung kính…

Nhưng câu nói vừa rồi của hắn, người nào có một chút đầu óc đều có thể nghe ra ý vị uy hiếp trong đó.

Thực lực của Ma Thiên Các hoàn toàn chính xác làm người ta kiêng kỵ, cho dù là bản thân Lục Châu hay cửu đại đệ tử, tính cả Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, bất kỳ một thế lực nào cũng không dám khinh thường Ma Thiên Các.

Phạm Tu Văn dựa vào đâu mà dám nói ra những lời này… Bảo Ma Thiên Các không can thiệp vào chuyện của hoàng thất?

Lời này là có ý gì?

Phạm Tu Văn đứng dậy, chắp tay nói: “Lão tiền bối nếu đã biết thân phận của ta… thì cần gì phải khó xử vãn bối nữa? Cái tên Lãnh La này đã biến mất từ ba trăm năm trước rồi, những ân oán ngày xưa cũng theo đó mà tan… Lão tiền bối lớn tuổi hơn ta, ta vốn nên gọi người một tiếng huynh trưởng. Tên tuổi trên Hắc Bảng không đáng khoe khoang, mà ngược lại đã trở thành vết bẩn cả đời này ta không thể xoá nhoà.”

Những lời này hiên ngang lẫm liệt, nghĩa chính ngôn từ biết bao.

Khiến người ta nghe mà tê cả da đầu.

Người từng đứng đầu Hắc Bảng làm biết bao nhiêu là chuyện ác, đột nhiên muốn cắt đứt với quá khứ, không khôi hài sao?

Phạm Tu Văn tiếp tục nói: “Còn người bảo đó là uy hiếp… hắc kỵ tuyệt đối không dám làm thế. Hắc kỵ chỉ phục tùng mệnh lệnh trong cung, truyền lời lại cho tiền bối. Nếu tiền bối cự tuyệt, tại hạ cũng đành chịu.”

Đại điện lại lâm vào yên tĩnh.

Minh Thế Nhân hừ nhẹ một tiếng: “Đã biết sẽ bị cự tuyệt vậy còn nói ra làm gì cho tốn công?”

Đoan Mộc Sinh ngay thẳng nói:

“Ngươi bảo Ma Thiên Các không can thiệp vào chuyện của hoàng thất… Nói theo logic này thì nếu chúng ta đáp ứng ngươi, sau này người trong cung chém ta một đao, ta vẫn phải chịu đựng không được lên tiếng hay sao?”

“…”

“Ngũ sư muội Chiêu Nguyệt bị người trong cung phong bế tu vi, lại bị đưa đến Thánh đàn để gả cho người ta, chúng ta phải tìm ai tính sổ? Chuyện Ngư Long thôn bị đồ sát, ai sẽ đứng ra giải thích đây?”

Mọi người lé mắt nhìn Đoan Mộc Sinh.

Không ngờ Đoan Mộc Sinh bình thường chẳng biết ăn nói, mà lúc này lại có thể nói ra những lời lẽ hùng hồn đến vậy.

Quả thực khiến mọi người lấy làm kinh hãi.

Lục Châu vuốt râu nói: “Lãnh La… nghe rõ ràng rồi chứ?”

Ý nói, hắn công nhận những lời của đồ đệ là đúng ý mình.

Điều này cũng khiến cho lòng tin của mấy tên đồ đệ tăng cao lên nhiều.

Phải biết là trong quá khứ gần như không thể nào xảy ra chuyện này. Chỉ cần trước mặt sư phụ nói không đúng một câu đã có thể rước hoạ vào thân.

Phạm Tu Văn chắp tay nói:

“Ý chỉ của người trong cung, ta cũng không thể làm trái… Lão tiền bối, người đừng chấp nhặt với người trong cung nữa.”

“Không, ngươi nghe không hiểu.”

Lục Châu đứng lên, chắp tay sau lưng bước xuống bậc thang.

Động tác đơn giản của hắn khiến Phạm Tu Văn đột ngột đứng lên.

Bốn tên thuộc hạ khác cũng không yên lòng.

Nghe đồn ma đầu Cơ Thiên Đạo tính tình nóng nảy, hỉ nộ vô thường, một lời không hợp liền ra tay đánh người là chuyện rất có khả năng.

“Ngư Long thôn bị đồ sát, có phải là hành vi do hắc kỵ làm ra?” Lục Châu rốt cuộc cũng hỏi thẳng vấn đề.

Ánh mắt già nua mà thâm thuý của hắn nhìn thẳng vào Phạm Tu Văn.

Tay hắn cầm thẻ đạo cụ, yên lặng chờ đáp án.

Câu hỏi này vang vọng toàn bộ đại điện.

Diệp Thiên Tâm tinh thần uể oải, thân thể hư nhược, vừa nghe thấy câu này liền mở to hai mắt, không dám tin nhìn sư phụ và Phạm Tu Văn đứng đối diện.

Chuyện của Ngư Long thôn thật sự có ẩn tình khác?

Không biết vì cái gì, trái tim Diệp Thiên Tâm đập rộn lên.

Không khí trong đại điện trở nên khô khốc…

Phạm Tu Văn không trả lời thẳng câu hỏi của Lục Châu mà chỉ nói: “Đại Viêm thiên hạ, há có thể để cho dị tộc trú ngụ? Độ Thiên Giang có quá nhiều dị tộc rồi.”

Nói xong lời này, hắn vô thức nhìn Diệp Thiên Tâm một cái.

Lời này cũng gián tiếp là lời thừa nhận.

Hắn là người thông minh, hiểu rõ ràng trong trường hợp này có tranh luận thật giả đúng sai hay phủ nhận chân tướng thì cũng không có ý nghĩa gì.

Nếu không có đầy đủ chứng cứ, Ma Thiên Các sẽ không gọi hắn đến đây.

Đáp án của hắn khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau.

“Hồ sơ vụ án trong cung là do ngươi động tay động chân?”

“Là ta.”

Phạm Tu Văn không có phủ nhận mà tiếp tục nói: “Số người có thể tìm đọc hồ sơ vụ án trong cung cũng không nhiều… Lão tiền bối có tai mắt trong cung sao?”

Lục Châu bỗng nhiên xoay người, không thèm để ý đến câu hỏi của hắn: “Cho nên, ngươi chính là kẻ đổ tội lên đầu bản toạ?”

Cả đời Cơ Thiên Đạo làm rất nhiều chuyện ác, tiếng xấu do cửu đại đệ tử gây ra cũng bị tu hành giới quy kết ở trên người hắn.

Dần dần, danh tiếng càng lúc càng tệ.

Một số kẻ tâm cơ liền nhân cơ hội này để giá hoạ cho Cơ Thiên Đạo… Thêm một chuyện ác cũng không coi là nhiều, thiếu đi một chuyện ác cũng không coi là ít. Vì thế hắn cũng lười đi giải thích.

Nhưng mà…

Lục Châu thì không như thế.

Phạm Tu Văn nghe vậy, lớn tiếng nói: “Hắc kỵ chỉ hành sự theo mệnh lệnh chứ không phải là chủ mưu… Huống hồ theo như ta biết, lục đệ tử Ma Thiên Các là một

phản đồ! Lão tiền bối đâu cần vì một tên phản đồ mà đối nghịch với người trong cung như vậy?”

Hắn vừa nói xong.

Diệp Thiên Tâm cố gắng đứng lên, tu vi nàng đã mất, nàng dùng thân thể cuả người bình thường tóm lấy trường kiếm trong tay một nữ tu Diễn Nguyệt Cung.

Vù!

Một đạo hàn mang xẹt qua lưỡi kiếm.

Diệp Thiên Tâm giơ kiếm đâm về phía Phạm Tu Văn.

Ầm!

Phạm Tu Văn không nhúc nhích.

Hai tay hắn chắp sau lưng, đứng vững vàng như một tượng đá.

Trường kiếm kêu răng rắc một tiếng rồi vỡ ra, rơi xuống đất.

Mọi người đều cả kinh.

Hai mắt Diệp Thiên Tâm đỏ ngầu, không cam lòng nói: “Chủ mưu là ai… rốt cuộc là ai?”

Vụt!

Toàn thân Phạm Tu Văn tản ra một đạo cương khí yếu ớt, đẩy ngược Diệp Thiên Tâm về chỗ ngồi.

“Cơ lão tiền bối… Hắc kỵ không muốn đối địch với Ma Thiên Các. Điều ngài muốn hỏi ta đều đã trả lời, còn người chủ mưu… thứ cho ta không thể nói được. Ta đã truyền lời của người trong cung, lão tiền bối hãy tự mình lựa chọn…”

Nói xong hắn liền xoay người bước ra khỏi Ma Thiên Các.

Bốn tên hắc kỵ còn lại cũng đứng dậy chắp tay rồi đi theo sau.

Đi được hai bước, Phạm Tu Văn dừng lại nói khẽ: “Có điều… với tư cách là một vãn bối, ta khuyên lão tiền bối hai điều. Một là người tốt nhất đừng đối nghịch với người trong cung, mười năm sẽ trôi qua trong chớp mắt mà thôi. Hai là hắc kỵ tuy không bằng Ma Thiên Các nhưng cũng không phải là quả hồng mềm để mặc người khác tuỳ ý bóp đâu. Cáo từ.”

Từ lúc vừa mới lên núi, hắc kỵ đã bị Ma Thiên Các chèn ép, bọn họ chưa từng bị người ta đối xử như thế.

Tôn nghiêm, mặt mũi, thái độ đều có thể không cần tới.

Phạm Tu Văn gần như đã hạ thấp tư thái hết mức có thể.

Mà mấy câu cuối cùng này… lại khiến bốn tên thuộc hạ thần thanh khí sảng. Cơn tức giận tích tụ trong lồng ngực dường như đều đã tiêu tán toàn bộ. Câu nói này rất đúng, Ma Thiên Các tuy rất cường đại, nhưng hắc kỵ cũng không phải là quả hồng mềm!

Nhưng mà…

Ngay lúc năm người bọn họ còn chưa rời khỏi đại điện.

Lục Châu vuốt râu nói: “Bản toạ có cho phép các ngươi rời đi sao?”

“Hả?”

Phạm Tu Văn dừng bước.

Trong lòng lộp bộp một tiếng.

“Bản toạ gọi các ngươi tới… không có ý định để các ngươi rời đi.” Lục Châu phất phất tay.

Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đã sớm ngứa mắt với đám người này.

Vốn cho rằng sư phụ sẽ tránh sinh sự, vì dù sao hắc kỵ cũng đến từ trong cung chứ không như tên Tả Tâm Thiền không biết trời cao rất rộng…

Nhưng không ngờ, sư phụ lão nhân gia người lại… vẫn kiên cường như thế!

Soạt, soạt!

Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh tung người bay ra ngoài đại điện.

Phạm Tu Văn chậm rãi xoay người lại. “…Vì một tên phản đồ, thật sự phải làm vậy sao?”

Lục Châu hờ hững nói:

“Phản đồ bản toạ sẽ tự trừng trị, không đến lượt ngươi khoa tay múa chân. Nói ra kẻ chủ mưu sau lưng, bản toạ sẽ cho ngươi được toàn thây.”

Phạm Tu Văn minh bạch.

Hắn dứt khoát quay trở lại đại điện… trở về vị trí cũ. “Hắc ám Tứ kỵ.”

“Có thuộc hạ.”

“Nếu Ma Thiên Các đã muốn xem bản lãnh của hắc kỵ thì thoả ước nguyện cho bọn họ.”

Vù!

Vù!

Bốn tiếng vù vù vang lên… bốn toà pháp thân kim liên xuất hiện, hai tam diệp và hai nhị diệp.

Những toà pháp thân cao ba bốn trượng đứng sừng sững giữa trời, khí tức hùng hậu!
Chương 85 Đồ nhi hung mãnh

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn bốn toà pháp thân kia.

Lục Châu không hề thấy bât ngờ.

Đường đường là thủ lĩnh hắc kỵ, người đứng đầu Hắc Bảng trong quá khứ, sao có thể không có chút bản lĩnh.

Hắn có dũng khí đứng ở chỗ này, đương nhiên phải có đủ tự tin và can đảm.

Cả bốn tên hắc kỵ đều là cao thủ Nguyên Thần cảnh.

Phạm Tu Văn chắp tay nói: “Vãn bối vẫn nói một câu kia… không muốn đối địch với Ma Thiên Các.”

Lời này nghe vô cùng chói tai, rõ ràng là đang lấy lùi làm tiến, luôn miệng nói không muốn đối địch với Ma Thiên Các nhưng lại khắp nơi nhắm vào.

Ngay cả phản đồ Ma Thiên Các như Diệp Thiên Tâm cũng phải nổi giận.

Lục Châu đang suy nghĩ nên ứng phó ra sao.

Bốn tên Nguyên Thần cảnh, Tiểu Diên Nhi không thể đánh nổi. Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân mỗi người đối phó một tên, còn thừa lại hai người.

Cộng thêm thủ lĩnh hắc kỵ có tu vi sâu không lường được.

Hắn đương nhiên có thể lựa chọn dùng thẻ Một Kích Chí Mạng để lấy mạng Phạm Tu Văn… nhưng vấn đề là kẻ chủ mưu phía sau việc Ngư Long thôn bị đồ sát còn chưa hỏi rõ ràng.

Cho dù có giết hắn.

Số lượng thẻ đạo cụ còn lại cũng không thể xử lý hết được tứ đại hắc kỵ.

Ngay lúc hắn còn đang suy tư ——

“Ngươi giết hắc kỵ chúng ta, ta muốn lĩnh giáo ngươi vài chiêu.” Một trong tứ đại hắc kỵ đột nhiên đánh về phía Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân dù sao cũng chỉ mới bước vào Nguyên Thần cảnh, lập tức trở tay không kịp, liên tiếp lui về sau.

Mũi chân đạp xuống đất!

Roẹt, cả người bay vào không trung.

“Đừng lên hỗ trợ… Hắc kỵ khinh thường ỷ đông hiếp yếu!” Hắn vô cùng tự tin, thề phải một mình đánh bại Minh Thế Nhân.

Đây chính là kết quả tứ đại hắc kỵ cầu còn không được.

Hai người kịch chiến bên ngoài đại điện, càng lúc càng ra xa.

Như vậy cũng tốt. Pháp thân của Minh Thế Nhân tuy còn chưa khai diệp, nhưng trước đó hắn đã áp chế cảnh giới Nguyên Thần cảnh quá lâu nên sau khi đề thăng tu vi thì sẽ bộc phát năng lực, cũng như Đoan Mộc Sinh. Thực chiến có thể khiến bọn hắn nhanh chóng trưởng thành.

Với tính tình giảo hoạt của Minh Thế Nhân, cho dù đánh không lại thì vẫn có thể chạy, không cần lo lắng hắn sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Đoan Mộc Sinh thì lại khác.

Hắn trầm giọng nói: “Một người không đủ, hai người cùng lên đi!”

Bá Vương Thương trong tay vũ động, tiếng xích sắt vang lên leng keng!

Phạm Tu Văn hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Đoan Mộc Sinh.

“Vũ khí thiên giai?”

Vũ khí thiên giai Bá Vương Thương trong tay Đoan Mộc Sinh vô cùng uy phong lẫm liệt, hình bàn long uốn lượn được khắc từ đầu đến đuôi thương cực kỳ rung động.

Lực lượng nguyên khí cường đại xuyên thấu qua Bá Vương Thương chuyển hoá thành cương khí đáng sợ phát tán ra ngoài.

Không cho đối phương cơ hội lựa chọn, Đoan Mộc Sinh tấn công về phía một người trong số đó.

Tên hắc kỵ kia khống chế pháp thân cùng hắn kịch chiến.

Nhưng có vũ khí thiên giai và không có vũ khí thiên giai… hoàn toàn chênh lệch cấp độ, không thể so sánh được. Đây là thường thức cơ bản trong tu hành giới.

Vũ khí thiên giai có thể tạo ra cương phong mạnh mẽ, gần như phóng đại uy lực và phạm vi đả kích của Đoan Mộc Sinh lên mấy lần!

Nếu vũ khí thiên giai nằm trong tay một người am hiểu vũ khí, thậm chí có thể dùng nó để phá vỡ pháp thân của đối thủ.

Một khi pháp thân bị mất thì chênh lệch tu vi giữa các cường giả Nguyên Thần cảnh sẽ bị tiêu trừ.

Ầm!

Ầm!

Bá Vương Thương tốc độ lăng lệ, thương ra như long.

Hoàn toàn áp chế đối thủ!

Đoan Mộc Sinh càng đánh càng hăng, chỉ trong giây lát hai người đã chiến đấu ra tới bên ngoài đại điện.

“Ta nữa!”

Một tên hắc kỵ khác thấy không ổn, lập tức gia nhập vào cuộc chiến của Đoan Mộc Sinh, lấy hai địch một!

Đoan Mộc Sinh dựa vào vũ khí thiên giai, lấy một địch hai, một tên pháp thân nhị diệp, một tên pháp thân tam diệp!

Vốn đang tấn công mạnh mẽ áp chế đối thủ, nay xuất hiện thêm một địch nhân, áp lực bỗng gia tăng!

Hai tên hắc kỵ liên thủ, một đạo cương khí hùng hồn đánh tới.

Đoan Mộc Sinh giơ Bá Vương Thương lên chắn ngang trước mặt, xiềng xích vây quanh!

Ầm!

Đoan Mộc Sinh nhanh chóng lui lại, hai chân trượt dài trên mặt đất. Hắn được cương khí bao bọc, trên mặt đất xuất hiện hai vết nứt hẹp dài.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này.

Đây nào phải là người vừa bước chân vào Nguyên Thần cảnh, trông hắn chẳng khác gì một cường giả Nguyên Thần cảnh đã ở cảnh giới này từ lâu!

Bá Vương Thương đánh đến xuất thần nhập hoá.

Tia lửa tung toé, làn sóng xung kích trùng điệp, mỗi khi đánh ra đều sẽ biến thành cả trăm đạo thương ảnh.

Đây chính là điểm đáng sợ của vũ khí thiên giai!

Cũng là nguyên nhân vô số tu hành giả luôn truy cầu vũ khí thiên giai!

Phạm Tu Văn không khỏi vỗ tay tán thưởng: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai mà tin nổi đệ tử Ma Thiên Các chưa khai diệp đã có thể lấy một địch hai!”

Bên cạnh hắn còn lại một tên hắc kỵ, gã thấp giọng nói: “Thủ lĩnh, thuộc hạ thỉnh cầu tham chiến.”

Phạm Tu Văn giơ tay lên ngăn lại, không đáp ứng hắn, rồi xoay người nhìn về phía Lục Châu vẫn lạnh nhạt đứng đấy.

“Tứ đại hắc kỵ đều là Nguyên Thần cảnh, bình thường rất ít khi hiển lộ tài năng… Người luận bài với Minh Thế Nhân là lão đại Trần Trung Hạc. Người luận bàn với Đoan Mộc Sinh là lão nhị Nhạc Trùng và lão tứ Đoạn Diên Hồng. Người chưa ra tay là lão tam Lý Khánh, một tay cung thủ thiện xạ.”

Hắn nhấn mạnh lão tam là xạ thủ.

Rõ ràng có ý nói, lão tam không chơi cận chiến nên tuỳ thời đều có thể tham gia chiến đấu.

“Vũ khí thiên giai vô cùng hiếm thấy… Lý Khánh không có phúc khí, chỉ có thể sử dụng Thần Xạ Cung địa giai. Nhưng mà… có cung này trong tay, chỉ cần bị hắn nhắm vào thì bách phát bách trúng.” Phạm Tu Văn nói.

Thần Xạ Cung sau lưng Lý Khánh phát ra tiếng cộng minh với pháp thân, lơ lửng bay lên rồi đáp vào lòng bàn tay hắn.

Phạm Tu Văn chắp tay nói với Lục Châu:

“Vẫn là câu nói kia…”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đại điện đã truyền tới tiếng cộng hưởng nguyên khí.

Đám người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn quanh…

Chu Kỷ Phong ngạc nhiên nói: “Pháp thân khai diệp!”

Khi khai diệp, pháp thân sẽ lập tức bành trướng, gia tăng chiều cao và chiều rộng, khí tức và nguyên khí sẽ ồ ạt đổ vào.

“Tam tiên sinh thiên phú thật kinh người, lại có thể khai diệp trong lúc chiến đấu!”

Khai diệp đồng nghĩa với tu vi đột nhiên tăng vọt!

Cũng chính lúc này… bọn hắn nhìn thấy Đoan Mộc Sinh quát lên một tiếng, Bá Vương Thương xoay chuyển.

Áo bào trên người Đoan Mộc Sinh vỡ vụn, lộ ra dáng người khôi ngô cường tráng.

Hai cánh tay kéo căng ra!

Cương khí toàn thân phát tiết tứ phía, đây là tình huống bạo phát uy lực khi khai diệp.

Lão nhị và lão tứ hắc kỵ không thể không lùi lại!

Bá Vương Thương chém mạnh xuống, đầu thương chặt qua xiềng xích!

Choang!

Xiềng xích đứt ra!

Đoan Mộc Sinh như mãnh thú hồng thuỷ, tay nắm chặt Bá Vương Thương. “Xem sự lợi hại của lão tử đây!”

Ba người lại lao vào chiến đấu, tình hình càng lúc càng kịch liệt.

Lục Châu không ngờ Đoan Mộc Sinh cũng có thể đột phá tu vi, hắn hài lòng gật đầu.

Bàn tay Phạm Tu Văn vẫy một cái, ý tứ rất rõ ràng ——

“Tuân lệnh!” Lão tam thần xạ thủ Lý Khánh nhấc tay lên, kéo căng Thần Xạ Cung.

Roẹt roẹt!

Nguyên khí và cương khí rung động thật mạnh.

Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nói: “Bản toạ hận nhất là loại người đánh lén…”

Tay phải nâng lên.

Cánh tay vươn ra, trong lòng bàn tay hắn cầm một tấm thẻ đạo cụ đã vỡ vụn và xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ tạo thành vòng xoáy nhỏ.

Vù!

Nguyên khí chung quanh trong giây lát đã bị vòng xoáy này hấp thu!

Lục Châu nhẹ nhàng phất tay áo, đánh ra một chưởng.

Mục tiêu: Thần xạ thủ Lý Khánh.

“Mau tránh!” Phạm Tu Văn quá sợ hãi!

Hắn không ngờ được Lục Châu sẽ ra tay vào lúc này! Hắn còn tưởng là Lục Châu sẽ tiếp tục quan sát tình hình cuộc chiến!

Một thủ ấn cực đại bay về phía trước!

“Đại Vô Uý Ấn!”

Đại Vô Uý Ấn một khi xuất thế, chúng sinh an tâm không còn sợ hãi.

Phạm Tu Văn ngay lập tức cảm nhận được sự đáng sợ của chưởng ấn, hắn vội vàng đẩy mạnh Lý Khánh ra ngoài.

Lý Khánh nắm chặt cung tiễn, nhanh chóng bay ra khỏi đại điện!

Đại Vô Úy Ấn tiếp tục bay về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh!

Phạm Tu Văn dùng cương khí mạnh mẽ thử chặn lại!

Ầm!

“Phí công.” Lục Châu lắc đầu.

Mọi người nhìn trân trân không nói nên lời, Đại Vô Úy Ấn vẫn tiếp tục bay về phía Lý Khánh!

Tình cảnh này cực giống lúc Lục Châu dùng một tay chụp chết hoà thượng Không Huyền ở quảng trường Thánh đàn, nhưng vẫn có điểm khác biệt.

Chụp chết Không Huyền là Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn, từ nhỏ biến thành lớn, tốc độ bộc phát bất ngờ.

Còn Đại Vô Úy Ấn không chỉ to cực đại mà còn cực kỳ nhanh!

Lý Khánh đang lăng không bỗng đình trệ.

Tay trái hắn nắm chặt Thần Xạ Cung!

Tay phải kéo căng dây cung, dùng cương khí hình thành mũi tên!

Động tác của hắn nhanh chóng như nước chảy mây trôi, thể hiện thực lực cường đại.

Đáng tiếc… Đại Vô Uý Ấn không cách nào rung chuyển được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom