-
Chương 66-70
Chương 66 Mang Chiêu Nguyệt đi
Lục Châu vốn có ấn tượng không tốt đối với đám người Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo.
Huống hồ Chiêu Nguyệt bị ai bắt tới đây, hắn còn chưa biết. Không đi tìm bọn họ tính sổ đã là thiên đại ban ân rồi, còn dám có can đảm đòi công đạo?
Nếu Không Viễn thật sự truy cứu chuyện này thì xem như cho bọn họ một bài học.
Tiểu Diên Nhi đã đưa Chiêu Nguyệt đến bên cạnh hắn.
“Chuyện này phải làm sao cho phải! Đại sư… vạn lần không được đâu!”
“”Chiêu Nguyệt là ngũ đệ tử dưới trướng lão ma đầu Ma Thiên Các, làm vô số việc ác, nếu không trừng trị nàng e là sẽ lại làm chuyện thương thiên hại lý!”
“Mong đại sư nghĩ lại!”
Lúc thì đòi chủ trì công đạo.
Lúc thì đòi suy nghĩ lại.
Cũng không tự nhìn xem bản thân mình có bao nhiêu cân lượng. Thường nghe bảo bọn ngươi chính đạo đều thích ra vẻ trang nghiêm đạo mạo, đúng là chẳng sai lấy một li.
Lục Châu thản nhiên nói: “Lão phu muốn đưa nàng ta đi, các ngươi có ý kiến?”
“Chuyện này…”
Đám tu hành giả sắc mặt khó coi.
“Đi.”
Hắn vừa xoay người.
Tam thủ toạ Ma Sát Tông đã đứng trước mặt.
Lục Châu cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều. Những tu hành giả có mặt ở đây cũng chỉ có mình Đoạn Hành là có chút bản sự. Những kẻ khác hắn không cần để ý tới. Đoạn Hành muốn ngăn cản hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý!
Cũng được, giải quyết tên Đoạn Hành này xem như để chấn nhiếp đám tu hành giả chính đạo.
Nhưng điều làm Lục Châu không ngờ tới là ——
Đoạn Hành hơi khom người, cười nói: “Nữ ma đầu Chiêu Nguyệt để đại sư mang đi đúng là không thể thích hợp hơn… Ma Sát Tông ta hoàn toàn đồng ý!”
Hắn vừa nói xong.
Tu hành giả Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo đều bốn mắt nhìn nhau.
Tuy nói chính và ma thế bất lưỡng lập, nhưng buổi thịnh điển hôm nay là dùng Chiêu Nguyệt để hoà hoãn mối quan hệ giữa hai bên, nhị thủ toạ Ma Sát Tông của các ngươi cũng chết trong tay lão ma đầu Ma Thiên Các, sao bây giờ lại muốn buông tha cho Chiêu Nguyệt?
“Đoạn Hành, chẳng lẽ ngươi quên Tả Tâm Thiền chết như thế nào rồi sao?”
Đoạn Hành cười nói: “Nhị thủ toạ lên núi khiêu chiến Ma Thiên Các, tài nghệ không bằng người, chết thì chết thôi.”
“Ngươi có thể đại diện cho toàn bộ Ma Sát Tông?”
Ánh mắt Đoạn Hành quét về phía kẻ vừa nói.
Hàn quang bức người.
Vù!
Thân hình Đoạn Hành loé lên, vung tay chưởng một chưởng, tên tu hành giả Tịnh Minh Đạo bay ngược ra ngoài.
Hắn ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, đâm sầm vào một cánh cửa!
Chết ngay tức khắc!
Đám người cả kinh, lui lại một bước.
“Chính ma thế bất lưỡng lập… Đoạn Mỗ không phải là con lừa trọc Không Huyền kia. Muốn nói đạo lý thì về nhà mà nói dông nói dài với mẹ các ngươi ấy! Đoạn mỗ chẳng buồn nghe đâu…”
“…”
Quảng trường Thánh đàn yên tĩnh trở lại.
Ai còn dám có ý kiến?
Bọn họ có dũng khí nói chuyện đạo lý với cao tăng đắc đạo, nhưng hoàn toàn không dám nói đạo lý với đám người trong ma đạo.
Lý cái gì mà lý, bọn họ đều là những kẻ hoàn toàn không phân rõ phải trái trắng đen!
Cũng khó trách Đại Viêm thiên hạ lại tồn tại ma đạo. Hiện tại xem ra, nguyên nhân cũng là vì đám nhân sĩ chính đạo quá mức buồn nôn.
Đoạn Hành vừa ra tay chấn nhiếp, cả quảng trường Thánh đàn đều lặng ngắt như tờ.
Không còn ai dám đưa ra ý kiến phản đối.
Đoạn Hành đến trước mặt Lục Châu, lại lần nữa khom người, chắp tay nói: “Đại sư lòng dạ từ bi, nguyện ý giáo hoá nữ ma đầu này, đây là phúc phận của thiên hạ.”
Lục Châu vuốt râu, nhẹ nhàng gật đầu.
Người này rất biết cách làm việc, hắn thức thời hơn bọn Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo nhiều.
Nhưng Lục Châu vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Nếu cần thiết, Lục Châu không ngại phải lãng phí thêm một tấm thẻ đạo cụ.
“Đại sư đã muốn đưa nữ ma đầu đi, vậy thù của nhị thủ toạ Tả Tâm Thiền với Ma Thiên Các sẽ hoá giải từ đây.”
Lục Châu lạnh nhạt gật đầu: “Đạo Ẩn của ngươi tu luyện không tệ.”
Vừa nghe câu này, Đoạn Hành cả kinh, vội vàng cúi đầu!
Lục Châu nhẹ nhàng phất tay.
Bệ Ngạn chạy băng băng từ bên ngoài Thánh đàn lao vào trong.
Tiếng hổ gầm quanh quẩn trong không trung, lộ ra hàm răng nanh bén nhọn.
Bốn phía trên Thánh đàn vốn có tăng nhân Đại Không Tự trông coi, Bệ Ngạn không thèm để ý chút nào, hoàn toàn coi thường bọn họ.
Rầm rầm!
Hai tên tăng nhân Phạn Hải cảnh bát mạch bị tông trúng bay vọt ra ngoài.
Đám người lại cả kinh.
Cái con toạ kỵ này…
Thật là táo bạo!
Cao tăng đắc đạo có tu vi cao như thế, sao lại sử dụng loại toạ kỵ hung hãn thế này.
Đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!
Lục Châu nhảy lên lưng Bệ Ngạn, Tiểu Diên Nhi ôm Chiêu Nguyệt thoải mái nhảy lên theo.
Bệ Ngạn gào thét một tiếng, bốn vó đạp mạnh, ngự không bay ra khỏi Thánh đàn.
Toạ kỵ cấp truyền thuyết đã bay đi, muốn đuổi kịp nhất định phải sử dụng đại thần thông thuật.
Nhưng đại thần thông thuật tiêu hao nguyên khí rất nhiều, cho dù là người có tu vi cao thâm thì cũng chỉ sử dụng được vài lần.
Cả đám hâm mộ nhìn Bệ Ngạn bay vút ra khỏi quảng trường Thánh đàn nhanh như một cơn gió.
Áp lực trên Thánh đàn bỗng nhiên biến mất.
Tu hành giả Chính Nhất Đạo và Tịnh Minh Đạo đều lắc đầu thở dài, không biết làm gì hơn.
“Đám lừa trọc này, quyết không thể buông tha cho bọn chúng!”
“Giam bọn chúng lại!”
Tam thủ toạ Ma Sát Tông Đoạn Hành lạnh lùng nói: “Giam lại có phải là lợi cho bọn chúng quá không?”
“Ý của ngươi là…?”
“Đương nhiên là phải nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu hoạn.”
Tu hành giả Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo giật mình nhìn Đoạn Hành.
Bọn hắn luôn tự xưng là chính đạo nên rất khinh thường làm loại chuyện như thế này.
Nhưng Ma Sát Tông không thèm để ý.
Không biết vì cái gì, đám tu hành giả chính đạo lại đồng thời giữ im lặng xem như ngầm đồng ý!
Cơn tức giận của Ma Sát Tông khi bị Phạm Âm Nhập Mộng tra tấn, nhất định phải phát tiết trên người đám tăng nhân này.
Khi Lục Châu điều khiển Bệ Ngạn lướt qua khu kiến trúc của Thánh đàn…
Ở sau một công trình kiến trúc có một bóng người bước ra. Là Giang Ái Kiếm.
Tâm tình của hắn vô cùng phức tạp, vẻ mặt biểu lộ sinh động phong phú…
Hắn đưa mắt nhìn theo Bệ Ngạn đang bay xa dần, miệng lẩm bẩm: “Chuyện này không hợp với lẽ thường nha… rõ ràng tu vi của ông ta chỉ là Ngưng Thức cảnh trung kỳ thôi mà! Sao có thể là đại sư Phật môn?”
Giang Ái Kiếm sờ sờ cằm, trong lòng cực kỳ xoắn xuýt.
“Có nên đuổi theo nữa không?”
“Ta liệu có bị người ta dùng một chiêu nghiền thành tro không?”
“Dù sao cũng là cao tăng Phật Môn, chắc sẽ không tuỳ tiện đại khai sát giới đâu nhỉ?”
“Ừm… lão tiên sinh là người tốt, vấn đề này không lớn.”
Hắn ngẩng đầu lên.
Nào còn chút bóng dáng của Bệ Ngạn nữa.
Ngay cả nó bay về hướng nào hắn cũng không biết.
Giang Ái Kiếm thộn mặt ra, đi lòng vòng tại chỗ… ta là ai, ta đang ở đâu, ta định làm gì???
Lục Châu không bay về phía Kim Đình Sơn mà quay về Nhữ Nam thành.
Tuy đã thuận lợi tìm được Chiêu Nguyệt, nhưng còn nhiều việc hắn vẫn phải tra ra cho rõ ràng.
Lúc về tới Nhữ Nam thành, Lục Châu thu hồi Bệ Ngạn.
Loại toạ kỵ cấp truyền thuyết như Bệ Ngạn quá mức rêu rao…
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi dẫn theo Chiêu Nguyệt trở về khách sạn.
Vừa vào bên trong, chưởng quỹ nhìn thấy bọn họ còn kích động hơn được gặp cha mẹ ruột, lập tức vọt tới trước mặt Lục Châu quỳ xuống dập đầu.
“Đại nhân, cuối cùng ngài cũng trở về! Nếu ngài không quay lại… đầu của tiểu nhân xem như không còn giữ nổi trên cổ rồi!”
Lục Châu hồ nghi nói: “Xin chỉ giáo cho?”
“Vị quan sai kia nói ngài là người trong cung… Trước đó tiểu nhân có va chạm với ngài, đó là đại tội!”
“Không sao.”
Lục Châu phất phất tay, ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi đưa Chiêu Nguyệt trở về phòng.
Hắn không cần phải so đo với một ông chủ khách điếm.
Vừa bước lên cầu thang, Lục Châu lại quay đầu thản nhiên hỏi: “Đã tra ra được hung thủ chưa?”
Chưởng quỹ lắc đầu: “Quan sai sao có thể nói chuyện quan trọng như vậy cho tiểu nhân nghe… tiểu nhân thật sự không biết.”
Lục Châu gật đầu, vuốt râu bước lên lầu.
Qua sự kiện ở Thánh đàn, có thể loại trừ Giang Ái Kiếm… Kiếm Si Trần Văn Kiệt và cao thủ Tịnh Minh Đạo bận dây dưa đánh nhau, cũng không phải là hắn.
Vậy chỉ còn lại hai người, nhị đồ đệ Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung và La Tông La Trường Khanh.
La Tông La Trường Khanh ở phía Nam Đại Viêm, xa như vậy mà muốn đến đây thì phải khởi hành từ sớm, khả năng không lớn.
Lục Châu dừng bước chân, nhìn về phía góc rẽ nơi Trác Bình bị giết.
Hôm qua… nhị đồ đệ Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung đã ở cách mình chỉ có mấy chục mét?
“Sư phụ.” Thanh âm Tiểu Diên Nhi truyền đến.
“Chuyện gì?”
“Sư tỷ tỉnh rồi…”
Lục Châu gật đầu, sắc mặt nghiêm túc bước lên lầu. “Nghiệt đồ, thật là đồ nhi ngoan của vi sư!”
Chương 67 Ngươi còn có can đảm nói láo?
Lục Châu mang gương mặt già nua đi vào phòng.
Chiêu Nguyệt đúng là đã tỉnh lại, nhưng nàng trông có vẻ rất suy yếu, nằm yên trên giường, ngay cả nhúc nhích một chút cũng là tốn sức.
Tu vi nàng bị phong bế, lại thêm bị Phạn Âm Nhập Mộng tra tấn, không chết đã là may mắn. Nàng còn có thể sống đến hiện tại cũng nhờ có tu vi căn bản không tệ.
Lục Châu bước tới bên cạnh bàn, chậm rãi ngồi xuống.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Chiêu Nguyệt… Độ trung thành 10%.
Quả nhiên là thế.
Thấy sư phụ ngồi trước mặt, Chiêu Nguyệt bị doạ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, không màng thương thế vội vàng leo xuống giường… Vì khí lực không đủ nên suýt chút nữa nàng đã ngã cắm mặt xuống đất.
Cũng may có Tiểu Diên Nhi bên cạnh kịp thời đỡ lấy nàng.
“Sư phụ! Đồ nhi biết sai! Đồ nhi biết tội!”
Nàng cũng không tìm cớ biện giải, liên tục dập đầu.
Mãi một lúc sau.
Lục Châu mới phất phất tay, đạm mạc nói: “Đủ rồi.”
Chiêu Nguyệt dừng lại ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra vẻ hối hận và sợ hãi khi gặp sư phụ…
Nàng còn chưa kịp mở miệng giải thích.
Lục Châu đã hỏi thẳng vào vấn đề: “Ai bắt ngươi?”
“Đồ nhi chỉ biết đó là cao thủ của Tịnh Minh Đạo, tu vi… tu vi cực cao… gần như cùng sư phụ… không không không, so với sư phụ thì hắn vẫn kém một chút.”
Chiêu Nguyệt nhỏ giọng nói, suýt tí nữa nói sai khiến nàng lắc đầu liên tục như một đứa trẻ vừa phạm sai lầm, không còn chút xíu ngạo khí nào của một ma đầu Kim Đình Sơn.
Tịnh Minh Đạo có tam đại cao thủ chân chính.
Một là Môn chủ Mạc Ly, nghe đồn hắn có tu vi Nguyên Thần cảnh thất diệp.
Hai là đại trưởng lão Phan Ly Thiên, nghe nói người này đã sớm mai danh ẩn tích, không biết đã đi đâu. Có người nói tu vi của Phan Ly Thiên cao hơn cả Môn chủ, nhưng là thật hay giả thì không thể kiểm chứng.
Ba là nhị trưởng lão Du Hồng Y, là nữ tu mạnh nhất của Tịnh Minh Đạo.
“Chiêu Nguyệt… vi sư đã nói, kẻ phản bội sư môn vi sư quyết không khoan dung. Ngươi còn nhớ không?”
Chiêu Nguyệt nghe vậy, toàn thân run rẩy, lắc đầu liên tục: “Sư phụ, đồ nhi bị oan. Đồ nhi tuyệt đối không có lòng phản bội người. Ngày đó sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong, đồ nhi muốn hồi hương tế bái phụ mẫu, trên đường đi lại gặp phải cao thủ của Tịnh Minh Đạo.”
Rầm!
Lục Châu vỗ mạnh lên bàn, doạ Chiêu Nguyệt muốn rơi cả tim ra ngoài.
“Ngươi còn có can đảm nói láo?” Lục Châu quay đầu, ánh mắt thâm thuý nhìn Chiêu Nguyệt.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Châu.
Cả người Chiêu Nguyệt ỉu xìu, chỉ đành một năm một mười khai ra sự thật: “Đồ nhi… đến Diễn Nguyệt Cung. Thiên Tâm sư muội muốn hại sư phụ, nhưng đồ nhi không… không đồng ý…”
Lục Châu không nói gì, chỉ tiếp tục im lặng đợi nàng khai ra hết.
Chiêu Nguyệt nói: “Đồ nhi hồi hương là thật… chỉ là…”
“Trong lòng dao động?” Thanh âm Lục Châu vang lên.
Nàng nào dám phản bác!
Chỉ có thể nuốt hết uỷ khuất tủi hổ vào trong bụng.
Cho dù nàng nhận thấy sư phụ đã khác hẳn so với trước đây, nhưng nàng vẫn không dám hy vọng mình sẽ gặp may.
“Đồ nhi biết sai! Đồ nhi ngàn vạn lần không nên tin vào những lời gièm pha của Diệp Thiên Tâm…”
“Nếu ngươi không có lòng phản bội, sao lại bị người khác đả động.” Giọng nói Lục Châu trở nên bình thản.
Chiêu Nguyệt dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng vội vàng nói: “Diệp Thiên Tâm bố trí trận pháp ở gần Thanh Dương Sơn… Sư phụ đối xử với đồ nhi không tệ, đồ nhi nào dám mưu hại sư phụ, ngày hôm đó ta thà rằng không đi chứ không nguyện ý mang trên lưng tội danh khi sư diệt tổ! Đồ nhi từng câu đều là thật, nếu có nửa lời dối trá đồ nhi nguyện chịu bất kỳ hình phạt nào!”
Lục Châu hồi tưởng lại tình hình chiến đấu ngày hôm đó khi Diệp Thiên Tâm dẫn đám tu hành giả vây công hắn.
Khi hắn mở pháp thân cửu diệp, hoàn toàn không có phát hiện sự tồn tại của Chiêu Nguyệt.
Chiêu Nguyệt phủ phục trên mặt đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Việc trừng trị Chiêu Nguyệt đợi khi nào trở về Kim Đình Sơn rồi tính.
Lục Châu nhớ đến những chuyện xảy ra trong hai ngày này, liền hỏi: “Ai đã phong bế tu vi của ngươi?”
“Đồ nhi chỉ biết người này đến từ trong cung… không nhìn thấy tướng mạo của hắn.” Chiêu Nguyệt đáp.
“Người trong cung?”
Những chuyện gần đây đều có liên quan đến người trong cung.
Từ việc điều tra vụ bắt cóc cả nhà Từ phủ, Vương Phú Quý là người trong cung giả trang thành quản gia Từ phủ, đến việc cao thủ trong cung phong bế tu vi Chiêu Nguyệt.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy người trong cung đặc biệt quan tâm đến Ma Thiên Các.
“Sau khi đồ nhi bị bắt, đám người Tịnh Minh Đạo nhốt đồ nhi ở trong Thánh đàn…” Trên mặt Chiêu Nguyệt đầy vẻ uỷ khuất.
“Ngẩng đầu lên.”
Thanh âm Lục Châu vẫn rất uy nghiêm.
Chiêu Nguyệt không dám phản kháng, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên.
Nàng vốn cho rằng sư phụ sẽ trừng trị mình…
Nhưng thật không ngờ, ánh mắt Lục Châu lại nhìn về phía mi tâm của nàng.
Đoá kim liên quỷ dị kia khi ở dưới ánh mặt trời trông yêu diễm loá mắt, nhưng ở bên trong phòng lại có vẻ u ám ảm đạm…
“Vu thuật.”
Nghe thấy hai từ này, Chiêu Nguyệt giật nảy mình!
Tiểu Diên Nhi cũng thế…
Thiên hạ Đại Viêm có đủ loại phương pháp tu hành, đứng đầu là Đạo môn, Phật môn đứng thứ hai, Nho môn không còn huy hoàng như năm đó, còn lại đều là tu hành lưu phái không đàng hoàng. Vu thuật chính là một trong số đó.
Hơn nữa vu thuật vô cùng tà ác, không có lợi cho người tu hành như các công pháp Đạo gia nên dần dần nảy sinh mâu thuẫn với nhân sĩ chính đạo, dẫn đến ngày càng suy thoái, người tu luyện vu thuật cũng ngày càng ít.
Không ngờ…
Người trong cung lại có cao thủ tu hành vu thuật.
Chiêu Nguyệt vội vàng dập đầu nói: “Cầu sư phụ giải khai cấm chế trên người đồ nhi!”
Lục Châu hờ hững liếc nàng một cái, độ trung thành của nàng đang dâng cao.
“Chiêu Nguyệt.”
Chiêu Nguyệt lập tức sợ hãi cúi gằm mặt, không dám nói thêm một lời.
Lục Châu tiếp tục nói: “Vi sư đã từng nói, người có dị tâm, quyết không khoan dung.”
Chiêu Nguyệt nghe vậy, trong lòng cũng không oán hận mà lại nổi lên hy vọng, nàng nhớ tới chuyện xảy ra ở Thánh đàn, vội vàng dập đầu: “Đồ nhi nguyện ý bị phạt!”
“Vi sư mệt rồi.”
Nói xong, Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
“Cung tiễn sư phụ.”
Lục Châu nhìn nàng. “Diên Nhi, gửi phi thư cho sư huynh con… bảo nó đưa Chiêu Nguyệt về, khi khác ta sẽ trừng trị.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi cũng nơm nớp lo sợ.
Chờ sư phụ rời khỏi phòng, Tiểu Diên Nhi kéo tay Chiêu Nguyệt cười đùa: “Ta đã biết sư tỷ không phải loại người như Diệp Thiên Tâm mà…”
Chiêu Nguyệt lại lắc đầu, thở dài: “Nói thế nào đi nữa… chuyện này cũng là ta sai. Nếu không phải sư phụ đến mang ta rời khỏi Thánh đàn thì e là…”
Tiểu Diên Nhi nói: “Không có việc gì đâu mà, sư tỷ không biết đó… sư phụ đại triển thần uy trên Thánh đàn, cái gì danh môn chính đạo rắm thúi, cái gì Ma Sát Tông, đều bị người đánh cho sấp mặt!”
“Tiểu sư muội cũng… cũng ở đó?”
“Đương nhiên rồi, có rất nhiều tên lừa trọc cứ lầm rầm lầm rầm như ruồi vo ve bên tai ta, phiền muốn chết…” Tiểu Diên Nhi không mảy may đề cập tới việc nàng đã ngủ quên mất.
“Hầy, vẫn là tiểu sư muội thương tiếc ta.” Chiêu Nguyệt thở dài.
Lục Châu vừa rời khỏi gian phòng đã thấy những quan binh phụ trách vụ án mạng của Trác Bình xuất hiện.
Có khoảng năm ba người đang bước nhanh trên cầu thang.
“Đại nhân! Bọn thuộc hạ rốt cuộc cũng tìm thấy người.”
“Ngươi tìm lão phu?” Lục Châu nghi hoặc.
Hắn chẳng có liên quan gì đến vụ án của Trác Bình, đám quan binh này tìm hắn làm gì?
“Tiểu nhân được cấp trên dặn dò, mời đại nhân đến phủ tướng quân ở Nhữ Nam thành một chuyến.” Tên quan binh kia quỳ một gối xuống.
“Không rảnh.”
Lục Châu nhàn nhạt phun ra hai từ rồi quay người đi về phòng mình.
Rầm! Cửa phòng đóng lại.
Tên quan binh kia bừng tỉnh đại ngộ, sao có thể bảo đại nhân chạy đến gặp tướng quân, đây không phải là lẫn lộn trên dưới sao… Hắn vội vàng nhận sai: “Tiểu nhân biết sai! Tiểu nhân sao dám để đại nhân đi đường mệt mỏi!”
Lục Châu không thèm để ý đến hắn.
Rõ ràng là chuyện về lệnh bài hoàng thất đã truyền đến phủ tướng quân Nhữ Nam thành. Chừng nửa ngày nữa thôi, người trong cung cũng sẽ biết.
Như vậy vị cao thủ đã xuống tay với Chiêu Nguyệt liệu có dám xuất hiện không?
Chương 68 Cao thủ trong cung
Sau chuyến đi tới Thánh đàn, Lục Châu đúng là có chút mệt.
Nhưng tinh thần thì vẫn rất tỉnh táo.
Lục Châu mở bảng Hệ thống.
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Ngưng Thức cảnh, Luyện Khí Hóa Thần.
Điểm công đức: 4.490
Pháp thân: Tam Hoa Tụ Đỉnh
Tuổi thọ còn lại: 5.804 ngày
Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 2, Miễn Dịch Sát Thương x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), Bạch Trạch, Bệ Ngạn
Vũ khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng, )
Công pháp: Ba Quyển Thiên Thư.
Điểm công đức có hơn bốn ngàn.
Lúc trước khi đang chiến đấu hắn chẳng để ý tới thông báo của Hệ thống nên không biết điểm công đức có được nhờ hoàn thành những nhiệm vụ nào.
Lục Châu tra tìm trong bảng nhiệm vụ.
Bên dưới bảng nhiệm vụ có ghi chép lại lịch sử hoàn thành nhiệm vụ.
Trong đó 1.000 điểm ban thưởng cho nhiệm vụ mang Chiêu Nguyệt về, 1.000 điểm ban thưởng cho việc đánh giết hoà thượng Không Huyền, 200 điểm ban thưởng cho việc dạy bảo Chiêu Nguyệt, còn lại là điểm ban thưởng do Bệ Ngạn ủi chết mấy tên tu hành giả cản đường nó.
Bệ Ngạn cũng có thể thu được điểm công đức, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Tuy vậy, việc tích luỹ điểm công đức quả thật không hề dễ dàng.
Còn thiếu hơn 500 điểm là hắn có thể mua được pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành rồi.
Đối phó với hoà thượng Không Huyền dùng mất một tấm Miễn Dịch Sát Thương, một tấm Một Kích Chí Mạng. Nếu không tính gộp cả điểm thưởng nhiệm vụ thì xem như hắn chẳng có lời…
Cũng may hắn không dùng nhiều thẻ đạo cụ. Nếu mục tiêu hắn giết yếu hơn một chút thì lỗ to rồi.
Điều này cũng nói rõ, dù thẻ đạo cụ có nghịch thiên thì cũng không thể sử dụng lung tung được.
Hắn còn lại hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng và hai tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương.
Phải tiết kiệm mới được.
Lục Châu nhớ đến lúc Phạn Âm Nhập Mộng tấn công hắn, Thiên thư đã thể hiện hiệu quả chống đỡ vô cùng đặc thù, tiêu trừ toàn bộ tác động của phạn âm lên hắn.
Chẳng lẽ đây chính là lực lượng phi phàm mà Thiên thư nói tới?
Lục Châu thử tìm cách điều động… nhưng hắn cũng chỉ điều động được nguyên khí trong cơ thể, là loại năng lượng thường dùng của tu hành giả.
Hắn hoàn toàn không biết phải làm như thế nào để sử dụng lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Có thể tiêu trừ hoàn toàn tác động của một tập thể tụng niệm Phạn Âm Nhập Mộng, lực lượng phi phàm này không phải chỉ mạnh bình thường đâu.
Hắn nhìn lên bảng Hệ thống.
Điểm công đức và Thiên thư… chọn bên nào đây?
Lục Châu không định bổ sung thêm thẻ đạo cụ. Cảnh giới tu vi hiện tại của hắn quá thấp, cơ năng của bộ thân thể này hoàn toàn đủ để tiếp nhận cảnh giới cao hơn, nhất định phải nhanh chóng đề thăng đẳng cấp pháp thân để tăng tu vi.
Thẻ đạo cụ tuy nghịch thiên nhưng chung quy vẫn là ngoại lực.
Cứ tiếp tục như thế, hắn cảm giác từng giờ từng khắc đều đang giẫm trên băng mỏng.
Lục Châu mở giao diện Thiên thư ra.
Quả nhiên… hắn phát hiện nội dung trên Thiên thư đã thay đổi nhiều, loại chữ ký hiệu như gà bới cũng đã giảm hẳn.
Thiên thư này thật là thú vị… Mặc kệ có hiểu hay không, cứ cố gắng đọc là được.
Giống như hồi còn đi học hắn phải học thuộc lòng mấy bài thơ Đường vậy, chẳng cần hiểu hay không, cứ thuộc là được, sau này tất sẽ có lúc lĩnh hội được tinh tuý của nó.
Trải qua chuyện xảy ra ở Thánh đàn.
Lục Châu quyết định phải dành nhiều thời gian hơn để tu luyện Thiên thư.
Nghĩ tới đây, hắn bắt đầu đắm chìm vào việc lĩnh ngộ…
Lúc trời chạng vạng tối, tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa khiến Lục Châu đang trong trạng thái trầm me đốn ngộ phải tỉnh lại.
“Đại nhân… Triệu tướng quân cầu kiến.” Ngoài cửa truyền tới thanh âm.
Lục Châu đóng lại giao diện Thiên thư.
Hắn không mở cửa mà ngồi trong phòng thản nhiên nói vọng ra: “Chuyện gì?”
Lần này người lên tiếng là Triệu tướng quân…
Thanh âm rất hùng hậu. “Nhữ Nam thành Triệu Sóc muốn gặp mặt lão tiên sinh một lần, không biết lão tiên sinh có thuận tiện không?”
Không đợi Lục Châu mở miệng.
Tiểu Diên Nhi đã xuất hiện ở hành lang, quát to: “Không tiện!”
“Ngươi là…” Triệu tướng quân chắp tay.
“Gia gia của ta đang mệt… ngươi muốn gặp là phải gặp hay sao?” Tiểu Diên Nhi hai tay chống hông nói.
“…”
Chưởng quỹ đương nhiên biết nha đầu này là cường giả Thần Đình cảnh, không dám phê bình, chỉ có thể nói nhỏ: “Cô nương à, đây là Triệu tướng quân của Nhữ Nam thành…”
“Ta không quan tâm hắn là Triệu tướng quân rắm thúi gì… Cho dù là Hoàng đế đến đây ta cũng không đồng ý.” Tiểu Diên Nhi nói.
Triệu Sóc khẽ giật mình.
Nha đầu nóng nảy này đúng là có chút không biết trời cao đất rộng, nghé con không sợ hổ.
“Để hắn vào đi.” Thanh âm Lục Châu vang lên.
Lục Châu vốn cũng không định gặp mặt người này.
Nhưng cân nhắc đến chuyện lệnh bài hoàng thất và đủ loại sự tình có liên quan đến người trong cung, hắn muốn đạt được một chút tin tức từ miệng kẻ này.
“Vâng.”
Cửa mở ra, Tiểu Diên Nhi chạy tới đứng bên cạnh Lục Châu, mười phần nhu thuận.
Khi Triệu Sóc nhìn thấy bộ dạng Lục Châu, hắn sửng sốt một chút nhưng vẫn giữ nụ cười trên miệng, khom người nói: “Nhữ Nam thành Triệu Sóc tham kiến lão tiên sinh.”
Lục Châu sắc mặt bình tĩnh không đáp lời hắn.
Triệu Sóc xấu hổ nói: “Lão tiên sinh xin đừng trách lúc trước ta đã đắc tội.”
“Nói chính sự.” Lục Châu thản nhiên nói.
“…”
Một đống lời dạo đầu Triệu Sóc đã chuẩn bị sẵn trong đầu đều bị ba chữ này làm cho nghẹn lại.
“Nghe nói lệnh bài hoàng thất đang ở trong tay lão tiên sinh?”
Lục Châu không đáp.
Vấn đề này chẳng có chút giá trị nào với hắn.
Triệu Sóc tiếp tục nói: “Nhiều năm về trước, lệnh bài này do chính tay Hoàng đế bệ hạ tự mình chưởng quản, có thể dùng để điều động cấm vệ quân đô thành. Người nào thấy lệnh bài này cũng phải xem như nhìn thấy bệ hạ. Sau này… lệnh bài đã thất lạc…”
“Lão phu lặp lại lần nữa… Nói chính sự.”
Nói bóng nói gió.
Đều là nói nhảm.
Triệu Sóc xấu hổ không còn chút mặt mũi, chắp tay nói: “Đã như vậy Triệu mỗ xin nói thẳng…” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Mời lão tiên sinh giao ra lệnh bài.”
Nói xong câu này, hắn len lén liếc lão tiên sinh một cái, sợ hắn không vui.
“Ngươi muốn tấm lệnh bài này?” Lục Châu hỏi.
“Triệu mỗ đương nhiên không có lá gan này… Lão tiên sinh có thể chưởng quản lệnh bài hoàng thất nhiều năm như vậy hẳn không phải là người bình thường… Triệu mỗ cũng là được đại nhân vật trong cung nhờ vả.” Triệu Sóc nói.
“Ai?”
“Chuyện này…”
Triệu Sóc do dự một chút rồi thản nhiên đáp: “Cụ thể là ai thì Triệu mỗ không biết… nhưng người này là cao thủ tu hành trong cung, làm việc theo ý thánh thượng, Triệu mỗ không thể không làm.”
Chuyện đến nước này thì cũng đã khá rõ ràng.
“Muốn có được lệnh bài trong tay lão phu, hắn phải tự mình đến lấy.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Lão tiên sinh cần gì phải làm thế. Triệu mỗ đoán được tu vi lão tiên sinh bất phàm, nhưng vì một tấm lệnh bài mà đắc tội với đại nhân vật trong cung thì…”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Một tay chắp sau lưng, một tay vuốt râu.
Triệu Sóc thấy thế còn tưởng là lão tiên sinh đã nghĩ thông, trên mặt hiện vẻ mừng rỡ.
“Tiễn khách.” Lục Châu phất phất tay.
“…”
Triệu Sóc còn muốn nói thêm, nhưng Tiểu Diên Nhi đã huơ huơ nắm tay nhỏ, hung tợn nói: “Mau cút!”
Nha đầu này… tính tình thật là táo bạo!
Sao mà khác biệt với gia gia của nàng đến thế? Không đúng, lão tiên sinh này tính tình cũng rất cổ quái nha!
Triệu Sóc đành bất đắc dĩ rời khỏi gian phòng.
Hắn vừa bước ra tới cửa.
Lục Châu đột nhiên hỏi một vấn đề: “Trác Bình là ai?”
Triệu Sóc cả kinh.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua chưởng quỹ đang đứng chờ ngoài cửa, không đáp lời.
Dưới lầu đột nhiên có một nam tử ôm trường kiếm đi lên, cười nói: “Đương nhiên cũng là người trong cung… Lão tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Lục Châu chưa nhìn thấy mặt nhưng vừa nghe giọng nói này đã biết là ai đến.
Ái kiếm tận xương, xem kiếm như mạng, Giang Ái Kiếm.
Chương 69 Nghiệt đồ lại gây chuyện
Quả nhiên.
Giang Ái Kiếm ôm bội kiếm mỉm cười xuất hiện trước mặt mọi người.
Lục Châu cũng rất hiếu kỳ gia hoả này chạy trốn khỏi phạm vi tấn công của âm công Phạn Âm Nhập Mộng như thế nào.
Hơn nữa hắn lại còn tìm được đến nơi này.
Người này đúng là âm hồn bất tán, có điều cũng là người thú vị, không đơn giản.
Giang Ái Kiếm nhìn lướt qua Triệu Sóc tướng quân, bèn lễ phép chào hỏi: “Chào Triệu tướng quân.”
Triệu Sóc chỉ gật đầu…
Mới vừa bị nghẹn một bụng tức, sao có thể có sắc mặt tốt với một người xa lạ được?
“Ái Kiếm… tham kiến đại sư.” Khi Giang Ái Kiếm đến trước mặt Lục Châu, hắn trở nên nghiêm chỉnh.
Tiểu Diên Nhi liếc mắt nói: “Da mặt ngươi thật dày!”
Giang Ái Kiếm cười hắc hắc: “Người quá để ý mặt mũi sẽ không sống được lâu…”
Triệu Sóc kéo Giang Ái Kiếm lại… còn chưa kịp nắm chặt, Giang Ái Kiếm đã lẩn sang bên cạnh như cá chạch: “Triệu tướng quân, quân tử lôi kéo nhau rất là mất mặt.”
Sắc mặt Triệu Sóc cứng đờ, bèn nói: “Vị bằng hữu này, vừa rồi ngươi gọi lão tiên sinh là gì?”
“Đại sư, làm sao hả?” Giang Ái Kiếm nói.
“Đại sư?”
Giang Ái Kiếm quan sát Triệu Sóc rồi tặc lưỡi nói: “Ngươi là quan phủ… lại nói chuyện với đại sư lâu như vậy vẫn không biết đại sư là cao tăng của Phật môn?”
Ngữ khí của hắn rất bình thản, nghe không giống như có ý trào phúng.
Trong lòng Giang Ái Kiếm mặc dù cảm thấy vị quan gia này có hơi ngốc, nhưng cũng không muốn đắc tội hắn nên nói thẳng ra.
Lục Châu vuốt râu nói: “Giang Ái Kiếm… lão phu vừa vặn có việc muốn hỏi ngươi.”
“Đại sư mời hỏi, Giang Ái Kiếm biết gì nói nấy…” Giang Ái Kiếm cười tủm tỉm nói.
Đúng lúc này.
Một tên thị vệ đến bên cạnh Triệu Sóc nói nhỏ vào tai hắn mấy câu.
Sắc mặt Triệu Sóc biến hoá liên tục, sau đó thể hiện thái độ cực kỳ khiêm nhường, đến trước mặt Lục Châu khom người nói:
“Thì ra là cao tăng Phật môn! Triệu mỗ có mắt như mù không thấy thái sơn, mong đại sư thứ lỗi.”
Lần này thì hay rồi.
Thân phận hắn bị hiểu lầm càng lúc càng lớn.
Lục Châu cũng không muốn làm cao tăng Phật môn cái khỉ gì.
Nhưng chuyện này cũng không gây bất lợi cho hắn nên Lục Châu lười giải thích.
“Đại sư dùng lực lượng một người giải quyết nguy cơ ở Thánh đàn, đánh lui Đại Không Tự Không Huyền! Triệu mỗ vô cùng cảm kích.”
Nhữ Nam thành là địa bàn quản lý của Triệu Sóc hắn.
Nếu nơi này xảy ra chuyện thì hắn cũng không có trái ngọt để ăn.
Chuyện ở Thánh đàn hắn có nghe nói, vốn tưởng đó chỉ là thịnh điển để hoà hoãn mâu thuẫn chính đạo và ma đạo nên không có để ý. Bây giờ nghĩ lại mà sợ. Một cái thịnh điển nhỏ bé như vậy lại có thật nhiều cao thủ xuất hiện.
Lục Châu không quan tâm mấy chuyện này mà nhìn sang Giang Ái Kiếm: “Ngươi đúng là giảo hoạt.”
Giang Ái Kiếm cười hắc hắc: “Bảo mệnh mà thôi, để đại sư chê cười rồi…”
Lần này hắn cũng không dám nhắc đến chuyện mua lại thanh bảo kiếm kia nữa.
“Trác Bình cũng là người trong cung?” Lục Châu hỏi.
“Không sai, Triệu tướng quân cũng vậy, với cấp bậc của hắn có thể tiếp xúc với đủ loại nhân vật trong cung, có phải không nè?” Giang Ái Kiếm nháy mắt ra hiệu với Triệu Sóc.
Triệu Sóc thật chẳng biết phải nói gì. Con mẹ nó ngươi bán tin tức còn bắt lão tử chứng thực sao?
“Nói cho đúng thì Trác Bình nghe theo lệnh của đại nhân vật trong cung.” Triệu Sóc nói ra.
Lục Châu gật gật đầu.
Phải hay không đã không còn quan trọng.
Bây giờ hắn đã có thể tin chắc là có người trong cung muốn đối nghịch với Ma Thiên Các.
Ngọc Phi đến từ Tây Vực có hiềm nghi lớn nhất, nhưng cũng có thể có người cố ý lợi dụng nàng ta để châm ngòi ly gián.
Nhưng bây giờ nói tới mấy chuyện này thì xa xôi quá.
Cao thủ trong hoàng cung đông đảo, Lục Châu cũng không muốn vì một cấm chế vu thuật mà mạo hiểm.
Chỉ cần làm rõ ràng chuyện này là đủ.
Hiện giờ hắn phải nghĩ biện pháp tích luỹ điểm công đức để đề cao tu vi.
“Giang Ái Kiếm… ngươi tu luyện Đào Độn Chi Thuật?” Lục Châu hỏi.
Sắc mặt Giang Ái Kiếm cứng đờ.
Tựa như bị người ta nhìn thấu bí mật, hắn xấu hổ cười cười: “Đại sư kiến thức rộng rãi, tại hạ bội phục.”
Ngay lúc mọi người đang thảo luận.
Dưới lầu truyền tới âm thanh cấp báo.
“Triệu tướng quân, phía Đông báo lại, tứ ma đầu Ma Thiên Các đã rời khỏi Kim Đình Sơn, đang chạy về phía Dự Châu…”
Triệu Sóc nghe vậy lập tức nhíu mày.
“Phế vật! Chuyện cơ mật mà oang oang như vậy, sợ chưa đủ lộ hả?”
“…”
Giang Ái Kiếm gật gù nói: “Đã sớm nghe nói tới… tứ ma đầu Ma Thiên Các tên là Minh Thế Nhân, làm người giảo hoạt xảo trá, là một tên tiểu nhân biết thời biết thế, thường trước mặt một kiểu sau lưng một bộ…”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, hai mắt toả sáng nói: “Thì ra hắn hư hỏng như vậy! Ngươi nói xem, cửu đồ đệ Ma Thiên Các như thế nào?”
Giang Ái Kiếm sờ cằm như thể hiểu rất rõ Ma Thiên Các:
“Vị cửu đồ đệ này rất không tệ… nhập môn trễ nhất nhưng lại là người có tu vi tiến bộ nhanh nhất, được xem là thiên tài yêu nghiệt trong giới tu hành. Nhưng tiếc là…”
“Tiếc là gì? Mau nói mau nói…” Tiểu Diên Nhi vội vàng thúc giục.
“Tiểu ma đầu này kinh nghiệm sống chưa nhiều, ra tay thường không có phân tấc, tính tình cổ quái… Đáng tiếc nàng ta gia nhập Ma Thiên Các, tương lai nhất định sẽ là ma đầu gây hoạ lớn nhất cho thiên hạ! A, tiểu nha đầu, ngươi trừng ta làm gì…”
Lục Châu thấy Tiểu Diên Nhi đã sắp nổi điên cắn người, bèn nói: “Dừng lại ở đây đi.”
Bận rộn cả ngày đúng là có hơi mệt. Tiểu Diên Nhi khẽ hừ một tiếng, đành bỏ qua cho hắn!
Triệu Sóc chắp tay nói với Lục Châu: “Ma đầu Ma Thiên Các một khi đã xuống núi nhất định sẽ làm ra chuyện tàn ác… Tại hạ đi thông tri cho danh môn chính đạo đề phòng hắn.”
Hắn vừa nói dứt câu.
Binh sĩ dưới lầu đã nói: “Tướng… tướng quân! Ma đầu kia… khi đến Thanh Châu đã bắt cóc không ít tiểu cô nương!”
Khoé miệng Triệu Sóc co giật liên hồi. “Đáng ghét! Triệu mỗ còn có việc, xin cáo lui trước!”
Trong lòng lại thầm may mắn, cũng may là hắn gây hoạ ở Thanh Châu chứ không phải ở Nhữ Nam thành… nhưng mà, lỡ như hắn đến Nhữ Nam thành thì phải làm sao đây?”
Lục Châu nhíu mày, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Đoạn thời gian này Minh Thế Nhân tỏ ra rất ngoan ngoãn quy củ… Loại chuyện ác như vậy thật sự là do hắn làm?
[Ting — đánh giết một tên mã tặc, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên mã tặc, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
Mã tặc?
“Triệu tướng quân, xin dừng bước.” Giang Ái Kiếm cười nói.
“Có chuyện gì?” Triệu Sóc nghi ngờ hỏi.
“Tứ ma đầu Ma Thiên Các rõ ràng đang hướng tới Dự Châu, mà rất có khả năng hắn sẽ đến Nhữ Nam thành.”
Hai mắt Triệu Sóc trừng lớn: “Sao ngươi biết được?”
Giang Ái Kiếm giơ ngón tay lên chỉ vào đầu mình, cười nói: “Thánh nữ trong Thánh đàn thịnh điển chính là ngũ đệ tử Ma Thiên Các. Người của Ma Thiên Các bị cướp, lão ma đầu phái người đuổi tới, chuyện này còn cần phải nghĩ sao?”
“Cái này…”
“Triệu tướng quân, tứ ma đầu tu vi cao thâm, lần trước xuất sơn đã là cường giả nửa bước Nguyên Thần cảnh, đến nay đã lâu như vậy, hẳn đã sớm tu thành pháp thân Bách Kiếp Động Minh. Ai có thể cản được hắn?” Giang Ái Kiếm ôm kiếm cười nói.
Triệu Sóc nhíu chặt chân mày.
Đúng là thời buổi rối ren, chuyện sau càng phiền phức hơn chuyện trước!
Giang Ái Kiếm nói: “Có đại sư Phật môn ở đây… ngươi không cầu xin đại sư hỗ trợ đi, chẳng lẽ muốn bỏ gần tìm xa, nhờ người trong cung giúp ngươi?”
Triệu Sóc nghe vậy, hai mắt lập tức toả sáng: “Bằng hữu một câu đã gõ tỉnh người trong mộng!”
Hắn xoay người lại, vô cùng cung kính, vô cùng thành khẩn nói với Lục Châu: “Khẩn cầu đại sư giúp Nhữ Nam thành vượt qua kiếp nạn, bắt lại tên ma đầu này tạo phúc cho bách tính Nhữ Nam thành!”
Tiểu Diên Nhi: “…”
Chương 70 Ngăn cơn sóng dữ
Tiểu Diên Nhi biết nàng không nên cười.
Mặc dù nàng rất muốn cười, nhưng vẫn luôn kiệt lực khắc chế, thỉnh thoảng liếc trộm sư phụ một cái.
Lục Châu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh… không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Hắn không ngừng vuốt râu…
Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu nhìn sư phụ, thầm nghĩ, sư phụ trước kia đâu có cái tật thích vuốt râu đâu, sao bây giờ lại suốt ngày vuốt vuốt thế nhỉ?
Thấy lão tiên sinh không trả lời, Triệu Sóc lặp lại lần nữa: “Khẩn cầu đại sư xuất thủ!”
Lục Châu thản nhiên nói: “Lão phu tự có tính toán. Diên Nhi, tiễn khách.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu nhảy chân sáo đến trước mặt Triệu Sóc, làm thủ thế ra hiệu ‘mời đi cho’.
Triệu Sóc bất đắc dĩ dành phải rời đi.
Lục Châu cũng rất buồn bực.
Chẳng lẽ bây giờ hắn phải “giương cờ khởi nghĩa” thảo phạt đồ đệ của chính mình?
Mà nói đi cũng phải nói lại, Minh Thế Nhân giết mã tặc chứ có phải bắt cóc tiểu cô nương nhà ai đâu.
Điều này cũng đã nói lên một điều.
Thế nhân đã có ấn tượng xấu với Ma Thiên Các, cho dù bọn họ làm gì đều sẽ cảm thấy bọn họ đang làm chuyện ác.
“Đại sư… đại sư?” Giang Ái Kiếm lên tiếng.
Lục Châu ngồi xuống, nhìn về phía hắn: “Giang Ái Kiếm.”
“Ta biết đại sư không phải loại người không thích tiếp xúc với người khác mà.” Giang Ái Kiếm cười cười chạy tới.
“Lão phu quanh năm ở trên núi, sống tách biệt. Nếu ngươi nguyện ý trở thành tai mắt của lão phu, lão phu nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” Lục Châu dùng đôi mắt tang thương nhìn hắn.
Cố gắng tỏ ra hoà ái hơn.
Hắn không muốn doạ con hàng này chạy mất.
Một khi đã sợ hãi thì lá gan sẽ nhỏ lắm.
“Đại… đại sư? Ngài đừng nói giỡn. Ngài là đại sư Phật môn, đâu cần loại tai mắt như ta.” Giang Ái Kiếm cười tự giễu.
“Không đồng ý?” Lục Châu hỏi lại.
Thái độ của Lục Châu khiến hắn sững sờ.
Như thể nếu hắn không đáp ứng thì sau này đôi bên sẽ không bao giờ qua lại nữa.
Giang Ái Kiếm suy tư sờ sờ cằm: “Đại sư, với thân phận và địa vị của ngài chắc sẽ cho ta chút thù lao chứ nhỉ? Ngài không để ta làm không công đâu phải không?”
Lục Châu nhớ tới mật thất trong Ma Thiên Các có không ít kiếm còn chưa giám định phẩm cấp, hẳn là sẽ không tệ.
Ít nhất cây đại đao kia chắc chắn không tệ… có thể ngang tài ngang sức với Vị Danh Kiếm, có khi lại là vũ khí thiên giai cũng nên.
“Thích đao không?” Lục Châu thuận miệng hỏi một câu.
“A?”
Trong lúc nhất thời Giang Ái Kiếm cũng không kịp phản ứng.
“Thôi…”
Lục Châu đứng dậy chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: “Thanh kiếm kia của lão phu đã nhận chủ, nhưng là… Nếu ngươi có thể trở thành tai mắt của lão phu, tất sẽ có kiếm tốt cho ngươi.”
Nghe thấy có kiếm tốt, hai mắt Giang Ái Kiếm sáng rực rỡ. “Tốt tới cỡ nào?”
“Không kém gì Thư Hùng Song Kiếm!”
“Thành giao!”
Giang Ái Kiếm lập tức vỗ đùi, cương quyết đồng ý giao dịch này.
“…”
Trong lòng Lục Châu cạn lời nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Tâm tình Giang Ái Kiếm vô cùng tốt đẹp.
Cả đời này hắn sưu tập được rất nhiều kiếm tốt, đủ mọi loại hình kiểu dáng, đủ loại phẩm giai, nhưng vũ khí thiên giai thường đều là chí bảo dành cho người có cơ duyên.
Thu hoạch tin tức là sở trường của hắn, chuyện này không có gì khó…
“Đại sư, người giấu nữ ma đầu kia ở đâu rồi?” Giang Ái Kiếm không ngừng nhìn trái ngó phải trong phòng Lục Châu.
“Cút.” Lục Châu bực mình mắng hắn một tiếng.
“Ta cút ngay.”
Giang Ái Kiếm lưu lại phương thức liên lạc rồi rời đi, bước ra khỏi khách điếm.
Hắn mệt mỏi vươn vai, cảm giác tinh khí thần hôm nay không tệ.
Đột nhiên hắn nhớ tới một vấn đề… Hắn phải làm tai mắt trong bao lâu?
Hỏng bét! Hình như hắn bị lừa rồi?
Bây giờ quay lại đó hỏi cho rõ ràng có bị đánh không nhỉ?
Trong gian phòng của Lục Châu.
Tiểu Diên Nhi bất mãn nói: “Cái tên này da mặt thật đúng là dày mà!”
“Người này hữu dụng.” Lục Châu thản nhiên nói.
Tiểu Diên Nhi thấy sư phụ có vẻ mệt mỏi, liền cúi người chào: “Đồ nhi cáo lui.”
Lục Châu cũng không ngủ.
Hắn mở giao diện Hệ thống ra xem trong cửa hàng.
Trong mục pháp thân vẫn không có thay đổi gì, chỉ có mỗi vật phẩm Tứ Tượng Tung Hoành là có thể mua.
Mỗi cảnh giới trong tu hành, ngoại trừ việc lĩnh ngộ Thiên thư ra thì chỉ có thể từng bước đề thăng, không cách nào tu luyện vượt cấp.
Xem thử vũ khí và công pháp có món gì mới không.
Theo ý niệm của hắn, mục vũ khí và công pháp xuất hiện trước mắt… vẫn là màu đỏ báo hiệu không thể mua.
Lục Châu suy nghĩ, có lẽ do tu vi hắn còn quá thấp, chưa đến lúc có thể sử dụng những công pháp và vũ khí này. Tự mình ngẫm lại một chút, khi Cơ Thiên Đạo bắt đầu thu đồ đệ cũng là lúc hắn ở thời kỳ đỉnh phong.
Nhưng Lục Châu vẫn rất cẩn thận, quyết không dẫm vào vết xe đổ của hắn…
Khoan đã.
Vì thọ mệnh đạt đến cực hạn, tu vi hạ xuống nên cuối cùng Cơ Thiên Đạo mới chết.
Bây giờ Lục Châu có Thẻ Nghịch Chuyển… vậy sẽ không còn sợ chuyện này nữa.
Nhưng vấn đề là ——
Nếu cứ một mực sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển thì sẽ như thế nào? Có chui ngược lại vào trong bụng mẹ không?
Lục Châu nhướng mày, nếu thế thì có khác gì muốn lấy mạng của hắn.
Nếu là như vậy thì hắn thà rằng không sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển, mỗi khi già thêm một tuổi thì hắn xài một tấm… vậy chẳng phải là có thể trường sinh vĩnh thọ rồi?
Logic này đúng là không thể chê vào đâu được!
Nghĩ tới đây, tâm tình Lục Châu trở nên tốt hơn rất nhiều.
Hắn mở giao diện Thiên thư ra, tiếp tục lĩnh ngộ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bất tri bất giác đã đến sáng hôm sau.
Lục Châu không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào… loại cảm giác này rất giống lúc ở kiếp trước đang đọc sách thì lại ngủ quên.
Ngay lúc hắn chuẩn bị xuống giường.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân gấp gáp…
“Đại, đại sư! Xin ngài nhất định phải ra tay tương trợ! Ma đầu Ma Thiên Các kia đã đến Nhữ Nam thành, hiện tại đang làm hại bách tính!” Triệu Sóc gấp đến mức giọng nói cũng thay đổi.
Lục Châu lạnh nhạt nói xuyên qua cánh cửa: “Cứ mặc kệ hắn đi, hắn không làm chuyện ác đâu.”
Minh Thế Nhân biết rõ sư phụ có nhiệm vụ giao cho mình, nếu còn có can đảm làm chuyện ác thì đúng là gan to bằng trời!
“Đại sư… ngài nói đùa không buồn cười chút nào! Ma đầu kia trước khi vào thành đã treo trên cửa thành hai cái đầu người, doạ bách tính không dám ra vào thành nữa! Ma đầu có tu vi cực cao, tốc độ và thân pháp người thường không thể sánh bằng, cả toà Nhữ Nam thành này sợ là chỉ có mình đại sư có thể chấn trụ được hắn!”
Lục Châu lắc đầu bước xuống giường.
Cảm giác hoạt động thân thể tốt hơn trước kia rất nhiều.
Hắn mở cửa ra.
Thấy Lục Châu xuất hiện, Triệu Sóc kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Đại sư, cầu ngài ra tay! Ta thay mặt bách tính Nhữ Nam thành khẩn cầu đại sư!”
Lục Châu lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn.
Không nói gì.
“Sư phụ!”
Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt xuất hiện.
Chiêu Nguyệt đã thay quần áo, hôm nay nàng mặc một bộ đồ trắng, trông khác hoàn toàn với lúc ở trên Thánh đàn.
“Đi.” Lục Châu phất tay.
“Đại… đại sư?”
“Cùng đi đi.” Lục Châu chắp tay sau lưng bước xuống lầu.
Triệu Sóc nghe vậy lập tức đại hỉ, vội vàng theo sau.
Rất hiển nhiên, đại sư đã đồng ý xuất thủ.
Hôm qua sau khi hồi phủ, Triệu Sóc đã nghe thuộc hạ kể lại tường tận chuyện xảy ra ở Thánh đàn… Hắn đã tin chắc chính vị đại sư này phá Phạn Âm Nhập Mộng của Đại Không Tự, đánh bại hoà thượng Không Huyền, thu phục nữ ma đầu kia.
Cho nên giờ phút này hắn chỉ cảm thấy vô cùng kính sợ Lục Châu, không dám chậm trễ, đồng thời đem tin tức cao tăng Phật môn nắm giữ lệnh bài hoàng thất truyền vào trong cung, cáo tri cho đại nhân vật hắn không cách nào lấy lại lệnh bài.
Lúc rời khỏi khách điếm, Triệu Sóc quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt, âm thầm suy đoán, nữ tử trên mi tâm có ấn ký hình kim liên hẳn là nữ ma đầu Ma Thiên Các. Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu, đại sư tu vi cao thâm, có ông ta ở đây, tứ ma đầu Ma Thiên Các mà đến thì đã có người ngăn cơn sóng dữ!
Lục Châu vốn có ấn tượng không tốt đối với đám người Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo.
Huống hồ Chiêu Nguyệt bị ai bắt tới đây, hắn còn chưa biết. Không đi tìm bọn họ tính sổ đã là thiên đại ban ân rồi, còn dám có can đảm đòi công đạo?
Nếu Không Viễn thật sự truy cứu chuyện này thì xem như cho bọn họ một bài học.
Tiểu Diên Nhi đã đưa Chiêu Nguyệt đến bên cạnh hắn.
“Chuyện này phải làm sao cho phải! Đại sư… vạn lần không được đâu!”
“”Chiêu Nguyệt là ngũ đệ tử dưới trướng lão ma đầu Ma Thiên Các, làm vô số việc ác, nếu không trừng trị nàng e là sẽ lại làm chuyện thương thiên hại lý!”
“Mong đại sư nghĩ lại!”
Lúc thì đòi chủ trì công đạo.
Lúc thì đòi suy nghĩ lại.
Cũng không tự nhìn xem bản thân mình có bao nhiêu cân lượng. Thường nghe bảo bọn ngươi chính đạo đều thích ra vẻ trang nghiêm đạo mạo, đúng là chẳng sai lấy một li.
Lục Châu thản nhiên nói: “Lão phu muốn đưa nàng ta đi, các ngươi có ý kiến?”
“Chuyện này…”
Đám tu hành giả sắc mặt khó coi.
“Đi.”
Hắn vừa xoay người.
Tam thủ toạ Ma Sát Tông đã đứng trước mặt.
Lục Châu cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều. Những tu hành giả có mặt ở đây cũng chỉ có mình Đoạn Hành là có chút bản sự. Những kẻ khác hắn không cần để ý tới. Đoạn Hành muốn ngăn cản hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý!
Cũng được, giải quyết tên Đoạn Hành này xem như để chấn nhiếp đám tu hành giả chính đạo.
Nhưng điều làm Lục Châu không ngờ tới là ——
Đoạn Hành hơi khom người, cười nói: “Nữ ma đầu Chiêu Nguyệt để đại sư mang đi đúng là không thể thích hợp hơn… Ma Sát Tông ta hoàn toàn đồng ý!”
Hắn vừa nói xong.
Tu hành giả Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo đều bốn mắt nhìn nhau.
Tuy nói chính và ma thế bất lưỡng lập, nhưng buổi thịnh điển hôm nay là dùng Chiêu Nguyệt để hoà hoãn mối quan hệ giữa hai bên, nhị thủ toạ Ma Sát Tông của các ngươi cũng chết trong tay lão ma đầu Ma Thiên Các, sao bây giờ lại muốn buông tha cho Chiêu Nguyệt?
“Đoạn Hành, chẳng lẽ ngươi quên Tả Tâm Thiền chết như thế nào rồi sao?”
Đoạn Hành cười nói: “Nhị thủ toạ lên núi khiêu chiến Ma Thiên Các, tài nghệ không bằng người, chết thì chết thôi.”
“Ngươi có thể đại diện cho toàn bộ Ma Sát Tông?”
Ánh mắt Đoạn Hành quét về phía kẻ vừa nói.
Hàn quang bức người.
Vù!
Thân hình Đoạn Hành loé lên, vung tay chưởng một chưởng, tên tu hành giả Tịnh Minh Đạo bay ngược ra ngoài.
Hắn ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, đâm sầm vào một cánh cửa!
Chết ngay tức khắc!
Đám người cả kinh, lui lại một bước.
“Chính ma thế bất lưỡng lập… Đoạn Mỗ không phải là con lừa trọc Không Huyền kia. Muốn nói đạo lý thì về nhà mà nói dông nói dài với mẹ các ngươi ấy! Đoạn mỗ chẳng buồn nghe đâu…”
“…”
Quảng trường Thánh đàn yên tĩnh trở lại.
Ai còn dám có ý kiến?
Bọn họ có dũng khí nói chuyện đạo lý với cao tăng đắc đạo, nhưng hoàn toàn không dám nói đạo lý với đám người trong ma đạo.
Lý cái gì mà lý, bọn họ đều là những kẻ hoàn toàn không phân rõ phải trái trắng đen!
Cũng khó trách Đại Viêm thiên hạ lại tồn tại ma đạo. Hiện tại xem ra, nguyên nhân cũng là vì đám nhân sĩ chính đạo quá mức buồn nôn.
Đoạn Hành vừa ra tay chấn nhiếp, cả quảng trường Thánh đàn đều lặng ngắt như tờ.
Không còn ai dám đưa ra ý kiến phản đối.
Đoạn Hành đến trước mặt Lục Châu, lại lần nữa khom người, chắp tay nói: “Đại sư lòng dạ từ bi, nguyện ý giáo hoá nữ ma đầu này, đây là phúc phận của thiên hạ.”
Lục Châu vuốt râu, nhẹ nhàng gật đầu.
Người này rất biết cách làm việc, hắn thức thời hơn bọn Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo nhiều.
Nhưng Lục Châu vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Nếu cần thiết, Lục Châu không ngại phải lãng phí thêm một tấm thẻ đạo cụ.
“Đại sư đã muốn đưa nữ ma đầu đi, vậy thù của nhị thủ toạ Tả Tâm Thiền với Ma Thiên Các sẽ hoá giải từ đây.”
Lục Châu lạnh nhạt gật đầu: “Đạo Ẩn của ngươi tu luyện không tệ.”
Vừa nghe câu này, Đoạn Hành cả kinh, vội vàng cúi đầu!
Lục Châu nhẹ nhàng phất tay.
Bệ Ngạn chạy băng băng từ bên ngoài Thánh đàn lao vào trong.
Tiếng hổ gầm quanh quẩn trong không trung, lộ ra hàm răng nanh bén nhọn.
Bốn phía trên Thánh đàn vốn có tăng nhân Đại Không Tự trông coi, Bệ Ngạn không thèm để ý chút nào, hoàn toàn coi thường bọn họ.
Rầm rầm!
Hai tên tăng nhân Phạn Hải cảnh bát mạch bị tông trúng bay vọt ra ngoài.
Đám người lại cả kinh.
Cái con toạ kỵ này…
Thật là táo bạo!
Cao tăng đắc đạo có tu vi cao như thế, sao lại sử dụng loại toạ kỵ hung hãn thế này.
Đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!
Lục Châu nhảy lên lưng Bệ Ngạn, Tiểu Diên Nhi ôm Chiêu Nguyệt thoải mái nhảy lên theo.
Bệ Ngạn gào thét một tiếng, bốn vó đạp mạnh, ngự không bay ra khỏi Thánh đàn.
Toạ kỵ cấp truyền thuyết đã bay đi, muốn đuổi kịp nhất định phải sử dụng đại thần thông thuật.
Nhưng đại thần thông thuật tiêu hao nguyên khí rất nhiều, cho dù là người có tu vi cao thâm thì cũng chỉ sử dụng được vài lần.
Cả đám hâm mộ nhìn Bệ Ngạn bay vút ra khỏi quảng trường Thánh đàn nhanh như một cơn gió.
Áp lực trên Thánh đàn bỗng nhiên biến mất.
Tu hành giả Chính Nhất Đạo và Tịnh Minh Đạo đều lắc đầu thở dài, không biết làm gì hơn.
“Đám lừa trọc này, quyết không thể buông tha cho bọn chúng!”
“Giam bọn chúng lại!”
Tam thủ toạ Ma Sát Tông Đoạn Hành lạnh lùng nói: “Giam lại có phải là lợi cho bọn chúng quá không?”
“Ý của ngươi là…?”
“Đương nhiên là phải nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu hoạn.”
Tu hành giả Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo giật mình nhìn Đoạn Hành.
Bọn hắn luôn tự xưng là chính đạo nên rất khinh thường làm loại chuyện như thế này.
Nhưng Ma Sát Tông không thèm để ý.
Không biết vì cái gì, đám tu hành giả chính đạo lại đồng thời giữ im lặng xem như ngầm đồng ý!
Cơn tức giận của Ma Sát Tông khi bị Phạm Âm Nhập Mộng tra tấn, nhất định phải phát tiết trên người đám tăng nhân này.
Khi Lục Châu điều khiển Bệ Ngạn lướt qua khu kiến trúc của Thánh đàn…
Ở sau một công trình kiến trúc có một bóng người bước ra. Là Giang Ái Kiếm.
Tâm tình của hắn vô cùng phức tạp, vẻ mặt biểu lộ sinh động phong phú…
Hắn đưa mắt nhìn theo Bệ Ngạn đang bay xa dần, miệng lẩm bẩm: “Chuyện này không hợp với lẽ thường nha… rõ ràng tu vi của ông ta chỉ là Ngưng Thức cảnh trung kỳ thôi mà! Sao có thể là đại sư Phật môn?”
Giang Ái Kiếm sờ sờ cằm, trong lòng cực kỳ xoắn xuýt.
“Có nên đuổi theo nữa không?”
“Ta liệu có bị người ta dùng một chiêu nghiền thành tro không?”
“Dù sao cũng là cao tăng Phật Môn, chắc sẽ không tuỳ tiện đại khai sát giới đâu nhỉ?”
“Ừm… lão tiên sinh là người tốt, vấn đề này không lớn.”
Hắn ngẩng đầu lên.
Nào còn chút bóng dáng của Bệ Ngạn nữa.
Ngay cả nó bay về hướng nào hắn cũng không biết.
Giang Ái Kiếm thộn mặt ra, đi lòng vòng tại chỗ… ta là ai, ta đang ở đâu, ta định làm gì???
Lục Châu không bay về phía Kim Đình Sơn mà quay về Nhữ Nam thành.
Tuy đã thuận lợi tìm được Chiêu Nguyệt, nhưng còn nhiều việc hắn vẫn phải tra ra cho rõ ràng.
Lúc về tới Nhữ Nam thành, Lục Châu thu hồi Bệ Ngạn.
Loại toạ kỵ cấp truyền thuyết như Bệ Ngạn quá mức rêu rao…
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi dẫn theo Chiêu Nguyệt trở về khách sạn.
Vừa vào bên trong, chưởng quỹ nhìn thấy bọn họ còn kích động hơn được gặp cha mẹ ruột, lập tức vọt tới trước mặt Lục Châu quỳ xuống dập đầu.
“Đại nhân, cuối cùng ngài cũng trở về! Nếu ngài không quay lại… đầu của tiểu nhân xem như không còn giữ nổi trên cổ rồi!”
Lục Châu hồ nghi nói: “Xin chỉ giáo cho?”
“Vị quan sai kia nói ngài là người trong cung… Trước đó tiểu nhân có va chạm với ngài, đó là đại tội!”
“Không sao.”
Lục Châu phất phất tay, ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi đưa Chiêu Nguyệt trở về phòng.
Hắn không cần phải so đo với một ông chủ khách điếm.
Vừa bước lên cầu thang, Lục Châu lại quay đầu thản nhiên hỏi: “Đã tra ra được hung thủ chưa?”
Chưởng quỹ lắc đầu: “Quan sai sao có thể nói chuyện quan trọng như vậy cho tiểu nhân nghe… tiểu nhân thật sự không biết.”
Lục Châu gật đầu, vuốt râu bước lên lầu.
Qua sự kiện ở Thánh đàn, có thể loại trừ Giang Ái Kiếm… Kiếm Si Trần Văn Kiệt và cao thủ Tịnh Minh Đạo bận dây dưa đánh nhau, cũng không phải là hắn.
Vậy chỉ còn lại hai người, nhị đồ đệ Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung và La Tông La Trường Khanh.
La Tông La Trường Khanh ở phía Nam Đại Viêm, xa như vậy mà muốn đến đây thì phải khởi hành từ sớm, khả năng không lớn.
Lục Châu dừng bước chân, nhìn về phía góc rẽ nơi Trác Bình bị giết.
Hôm qua… nhị đồ đệ Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung đã ở cách mình chỉ có mấy chục mét?
“Sư phụ.” Thanh âm Tiểu Diên Nhi truyền đến.
“Chuyện gì?”
“Sư tỷ tỉnh rồi…”
Lục Châu gật đầu, sắc mặt nghiêm túc bước lên lầu. “Nghiệt đồ, thật là đồ nhi ngoan của vi sư!”
Chương 67 Ngươi còn có can đảm nói láo?
Lục Châu mang gương mặt già nua đi vào phòng.
Chiêu Nguyệt đúng là đã tỉnh lại, nhưng nàng trông có vẻ rất suy yếu, nằm yên trên giường, ngay cả nhúc nhích một chút cũng là tốn sức.
Tu vi nàng bị phong bế, lại thêm bị Phạn Âm Nhập Mộng tra tấn, không chết đã là may mắn. Nàng còn có thể sống đến hiện tại cũng nhờ có tu vi căn bản không tệ.
Lục Châu bước tới bên cạnh bàn, chậm rãi ngồi xuống.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Chiêu Nguyệt… Độ trung thành 10%.
Quả nhiên là thế.
Thấy sư phụ ngồi trước mặt, Chiêu Nguyệt bị doạ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, không màng thương thế vội vàng leo xuống giường… Vì khí lực không đủ nên suýt chút nữa nàng đã ngã cắm mặt xuống đất.
Cũng may có Tiểu Diên Nhi bên cạnh kịp thời đỡ lấy nàng.
“Sư phụ! Đồ nhi biết sai! Đồ nhi biết tội!”
Nàng cũng không tìm cớ biện giải, liên tục dập đầu.
Mãi một lúc sau.
Lục Châu mới phất phất tay, đạm mạc nói: “Đủ rồi.”
Chiêu Nguyệt dừng lại ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra vẻ hối hận và sợ hãi khi gặp sư phụ…
Nàng còn chưa kịp mở miệng giải thích.
Lục Châu đã hỏi thẳng vào vấn đề: “Ai bắt ngươi?”
“Đồ nhi chỉ biết đó là cao thủ của Tịnh Minh Đạo, tu vi… tu vi cực cao… gần như cùng sư phụ… không không không, so với sư phụ thì hắn vẫn kém một chút.”
Chiêu Nguyệt nhỏ giọng nói, suýt tí nữa nói sai khiến nàng lắc đầu liên tục như một đứa trẻ vừa phạm sai lầm, không còn chút xíu ngạo khí nào của một ma đầu Kim Đình Sơn.
Tịnh Minh Đạo có tam đại cao thủ chân chính.
Một là Môn chủ Mạc Ly, nghe đồn hắn có tu vi Nguyên Thần cảnh thất diệp.
Hai là đại trưởng lão Phan Ly Thiên, nghe nói người này đã sớm mai danh ẩn tích, không biết đã đi đâu. Có người nói tu vi của Phan Ly Thiên cao hơn cả Môn chủ, nhưng là thật hay giả thì không thể kiểm chứng.
Ba là nhị trưởng lão Du Hồng Y, là nữ tu mạnh nhất của Tịnh Minh Đạo.
“Chiêu Nguyệt… vi sư đã nói, kẻ phản bội sư môn vi sư quyết không khoan dung. Ngươi còn nhớ không?”
Chiêu Nguyệt nghe vậy, toàn thân run rẩy, lắc đầu liên tục: “Sư phụ, đồ nhi bị oan. Đồ nhi tuyệt đối không có lòng phản bội người. Ngày đó sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong, đồ nhi muốn hồi hương tế bái phụ mẫu, trên đường đi lại gặp phải cao thủ của Tịnh Minh Đạo.”
Rầm!
Lục Châu vỗ mạnh lên bàn, doạ Chiêu Nguyệt muốn rơi cả tim ra ngoài.
“Ngươi còn có can đảm nói láo?” Lục Châu quay đầu, ánh mắt thâm thuý nhìn Chiêu Nguyệt.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Châu.
Cả người Chiêu Nguyệt ỉu xìu, chỉ đành một năm một mười khai ra sự thật: “Đồ nhi… đến Diễn Nguyệt Cung. Thiên Tâm sư muội muốn hại sư phụ, nhưng đồ nhi không… không đồng ý…”
Lục Châu không nói gì, chỉ tiếp tục im lặng đợi nàng khai ra hết.
Chiêu Nguyệt nói: “Đồ nhi hồi hương là thật… chỉ là…”
“Trong lòng dao động?” Thanh âm Lục Châu vang lên.
Nàng nào dám phản bác!
Chỉ có thể nuốt hết uỷ khuất tủi hổ vào trong bụng.
Cho dù nàng nhận thấy sư phụ đã khác hẳn so với trước đây, nhưng nàng vẫn không dám hy vọng mình sẽ gặp may.
“Đồ nhi biết sai! Đồ nhi ngàn vạn lần không nên tin vào những lời gièm pha của Diệp Thiên Tâm…”
“Nếu ngươi không có lòng phản bội, sao lại bị người khác đả động.” Giọng nói Lục Châu trở nên bình thản.
Chiêu Nguyệt dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng vội vàng nói: “Diệp Thiên Tâm bố trí trận pháp ở gần Thanh Dương Sơn… Sư phụ đối xử với đồ nhi không tệ, đồ nhi nào dám mưu hại sư phụ, ngày hôm đó ta thà rằng không đi chứ không nguyện ý mang trên lưng tội danh khi sư diệt tổ! Đồ nhi từng câu đều là thật, nếu có nửa lời dối trá đồ nhi nguyện chịu bất kỳ hình phạt nào!”
Lục Châu hồi tưởng lại tình hình chiến đấu ngày hôm đó khi Diệp Thiên Tâm dẫn đám tu hành giả vây công hắn.
Khi hắn mở pháp thân cửu diệp, hoàn toàn không có phát hiện sự tồn tại của Chiêu Nguyệt.
Chiêu Nguyệt phủ phục trên mặt đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Việc trừng trị Chiêu Nguyệt đợi khi nào trở về Kim Đình Sơn rồi tính.
Lục Châu nhớ đến những chuyện xảy ra trong hai ngày này, liền hỏi: “Ai đã phong bế tu vi của ngươi?”
“Đồ nhi chỉ biết người này đến từ trong cung… không nhìn thấy tướng mạo của hắn.” Chiêu Nguyệt đáp.
“Người trong cung?”
Những chuyện gần đây đều có liên quan đến người trong cung.
Từ việc điều tra vụ bắt cóc cả nhà Từ phủ, Vương Phú Quý là người trong cung giả trang thành quản gia Từ phủ, đến việc cao thủ trong cung phong bế tu vi Chiêu Nguyệt.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy người trong cung đặc biệt quan tâm đến Ma Thiên Các.
“Sau khi đồ nhi bị bắt, đám người Tịnh Minh Đạo nhốt đồ nhi ở trong Thánh đàn…” Trên mặt Chiêu Nguyệt đầy vẻ uỷ khuất.
“Ngẩng đầu lên.”
Thanh âm Lục Châu vẫn rất uy nghiêm.
Chiêu Nguyệt không dám phản kháng, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên.
Nàng vốn cho rằng sư phụ sẽ trừng trị mình…
Nhưng thật không ngờ, ánh mắt Lục Châu lại nhìn về phía mi tâm của nàng.
Đoá kim liên quỷ dị kia khi ở dưới ánh mặt trời trông yêu diễm loá mắt, nhưng ở bên trong phòng lại có vẻ u ám ảm đạm…
“Vu thuật.”
Nghe thấy hai từ này, Chiêu Nguyệt giật nảy mình!
Tiểu Diên Nhi cũng thế…
Thiên hạ Đại Viêm có đủ loại phương pháp tu hành, đứng đầu là Đạo môn, Phật môn đứng thứ hai, Nho môn không còn huy hoàng như năm đó, còn lại đều là tu hành lưu phái không đàng hoàng. Vu thuật chính là một trong số đó.
Hơn nữa vu thuật vô cùng tà ác, không có lợi cho người tu hành như các công pháp Đạo gia nên dần dần nảy sinh mâu thuẫn với nhân sĩ chính đạo, dẫn đến ngày càng suy thoái, người tu luyện vu thuật cũng ngày càng ít.
Không ngờ…
Người trong cung lại có cao thủ tu hành vu thuật.
Chiêu Nguyệt vội vàng dập đầu nói: “Cầu sư phụ giải khai cấm chế trên người đồ nhi!”
Lục Châu hờ hững liếc nàng một cái, độ trung thành của nàng đang dâng cao.
“Chiêu Nguyệt.”
Chiêu Nguyệt lập tức sợ hãi cúi gằm mặt, không dám nói thêm một lời.
Lục Châu tiếp tục nói: “Vi sư đã từng nói, người có dị tâm, quyết không khoan dung.”
Chiêu Nguyệt nghe vậy, trong lòng cũng không oán hận mà lại nổi lên hy vọng, nàng nhớ tới chuyện xảy ra ở Thánh đàn, vội vàng dập đầu: “Đồ nhi nguyện ý bị phạt!”
“Vi sư mệt rồi.”
Nói xong, Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
“Cung tiễn sư phụ.”
Lục Châu nhìn nàng. “Diên Nhi, gửi phi thư cho sư huynh con… bảo nó đưa Chiêu Nguyệt về, khi khác ta sẽ trừng trị.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi cũng nơm nớp lo sợ.
Chờ sư phụ rời khỏi phòng, Tiểu Diên Nhi kéo tay Chiêu Nguyệt cười đùa: “Ta đã biết sư tỷ không phải loại người như Diệp Thiên Tâm mà…”
Chiêu Nguyệt lại lắc đầu, thở dài: “Nói thế nào đi nữa… chuyện này cũng là ta sai. Nếu không phải sư phụ đến mang ta rời khỏi Thánh đàn thì e là…”
Tiểu Diên Nhi nói: “Không có việc gì đâu mà, sư tỷ không biết đó… sư phụ đại triển thần uy trên Thánh đàn, cái gì danh môn chính đạo rắm thúi, cái gì Ma Sát Tông, đều bị người đánh cho sấp mặt!”
“Tiểu sư muội cũng… cũng ở đó?”
“Đương nhiên rồi, có rất nhiều tên lừa trọc cứ lầm rầm lầm rầm như ruồi vo ve bên tai ta, phiền muốn chết…” Tiểu Diên Nhi không mảy may đề cập tới việc nàng đã ngủ quên mất.
“Hầy, vẫn là tiểu sư muội thương tiếc ta.” Chiêu Nguyệt thở dài.
Lục Châu vừa rời khỏi gian phòng đã thấy những quan binh phụ trách vụ án mạng của Trác Bình xuất hiện.
Có khoảng năm ba người đang bước nhanh trên cầu thang.
“Đại nhân! Bọn thuộc hạ rốt cuộc cũng tìm thấy người.”
“Ngươi tìm lão phu?” Lục Châu nghi hoặc.
Hắn chẳng có liên quan gì đến vụ án của Trác Bình, đám quan binh này tìm hắn làm gì?
“Tiểu nhân được cấp trên dặn dò, mời đại nhân đến phủ tướng quân ở Nhữ Nam thành một chuyến.” Tên quan binh kia quỳ một gối xuống.
“Không rảnh.”
Lục Châu nhàn nhạt phun ra hai từ rồi quay người đi về phòng mình.
Rầm! Cửa phòng đóng lại.
Tên quan binh kia bừng tỉnh đại ngộ, sao có thể bảo đại nhân chạy đến gặp tướng quân, đây không phải là lẫn lộn trên dưới sao… Hắn vội vàng nhận sai: “Tiểu nhân biết sai! Tiểu nhân sao dám để đại nhân đi đường mệt mỏi!”
Lục Châu không thèm để ý đến hắn.
Rõ ràng là chuyện về lệnh bài hoàng thất đã truyền đến phủ tướng quân Nhữ Nam thành. Chừng nửa ngày nữa thôi, người trong cung cũng sẽ biết.
Như vậy vị cao thủ đã xuống tay với Chiêu Nguyệt liệu có dám xuất hiện không?
Chương 68 Cao thủ trong cung
Sau chuyến đi tới Thánh đàn, Lục Châu đúng là có chút mệt.
Nhưng tinh thần thì vẫn rất tỉnh táo.
Lục Châu mở bảng Hệ thống.
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Ngưng Thức cảnh, Luyện Khí Hóa Thần.
Điểm công đức: 4.490
Pháp thân: Tam Hoa Tụ Đỉnh
Tuổi thọ còn lại: 5.804 ngày
Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 2, Miễn Dịch Sát Thương x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), Bạch Trạch, Bệ Ngạn
Vũ khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng, )
Công pháp: Ba Quyển Thiên Thư.
Điểm công đức có hơn bốn ngàn.
Lúc trước khi đang chiến đấu hắn chẳng để ý tới thông báo của Hệ thống nên không biết điểm công đức có được nhờ hoàn thành những nhiệm vụ nào.
Lục Châu tra tìm trong bảng nhiệm vụ.
Bên dưới bảng nhiệm vụ có ghi chép lại lịch sử hoàn thành nhiệm vụ.
Trong đó 1.000 điểm ban thưởng cho nhiệm vụ mang Chiêu Nguyệt về, 1.000 điểm ban thưởng cho việc đánh giết hoà thượng Không Huyền, 200 điểm ban thưởng cho việc dạy bảo Chiêu Nguyệt, còn lại là điểm ban thưởng do Bệ Ngạn ủi chết mấy tên tu hành giả cản đường nó.
Bệ Ngạn cũng có thể thu được điểm công đức, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Tuy vậy, việc tích luỹ điểm công đức quả thật không hề dễ dàng.
Còn thiếu hơn 500 điểm là hắn có thể mua được pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành rồi.
Đối phó với hoà thượng Không Huyền dùng mất một tấm Miễn Dịch Sát Thương, một tấm Một Kích Chí Mạng. Nếu không tính gộp cả điểm thưởng nhiệm vụ thì xem như hắn chẳng có lời…
Cũng may hắn không dùng nhiều thẻ đạo cụ. Nếu mục tiêu hắn giết yếu hơn một chút thì lỗ to rồi.
Điều này cũng nói rõ, dù thẻ đạo cụ có nghịch thiên thì cũng không thể sử dụng lung tung được.
Hắn còn lại hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng và hai tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương.
Phải tiết kiệm mới được.
Lục Châu nhớ đến lúc Phạn Âm Nhập Mộng tấn công hắn, Thiên thư đã thể hiện hiệu quả chống đỡ vô cùng đặc thù, tiêu trừ toàn bộ tác động của phạn âm lên hắn.
Chẳng lẽ đây chính là lực lượng phi phàm mà Thiên thư nói tới?
Lục Châu thử tìm cách điều động… nhưng hắn cũng chỉ điều động được nguyên khí trong cơ thể, là loại năng lượng thường dùng của tu hành giả.
Hắn hoàn toàn không biết phải làm như thế nào để sử dụng lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Có thể tiêu trừ hoàn toàn tác động của một tập thể tụng niệm Phạn Âm Nhập Mộng, lực lượng phi phàm này không phải chỉ mạnh bình thường đâu.
Hắn nhìn lên bảng Hệ thống.
Điểm công đức và Thiên thư… chọn bên nào đây?
Lục Châu không định bổ sung thêm thẻ đạo cụ. Cảnh giới tu vi hiện tại của hắn quá thấp, cơ năng của bộ thân thể này hoàn toàn đủ để tiếp nhận cảnh giới cao hơn, nhất định phải nhanh chóng đề thăng đẳng cấp pháp thân để tăng tu vi.
Thẻ đạo cụ tuy nghịch thiên nhưng chung quy vẫn là ngoại lực.
Cứ tiếp tục như thế, hắn cảm giác từng giờ từng khắc đều đang giẫm trên băng mỏng.
Lục Châu mở giao diện Thiên thư ra.
Quả nhiên… hắn phát hiện nội dung trên Thiên thư đã thay đổi nhiều, loại chữ ký hiệu như gà bới cũng đã giảm hẳn.
Thiên thư này thật là thú vị… Mặc kệ có hiểu hay không, cứ cố gắng đọc là được.
Giống như hồi còn đi học hắn phải học thuộc lòng mấy bài thơ Đường vậy, chẳng cần hiểu hay không, cứ thuộc là được, sau này tất sẽ có lúc lĩnh hội được tinh tuý của nó.
Trải qua chuyện xảy ra ở Thánh đàn.
Lục Châu quyết định phải dành nhiều thời gian hơn để tu luyện Thiên thư.
Nghĩ tới đây, hắn bắt đầu đắm chìm vào việc lĩnh ngộ…
Lúc trời chạng vạng tối, tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa khiến Lục Châu đang trong trạng thái trầm me đốn ngộ phải tỉnh lại.
“Đại nhân… Triệu tướng quân cầu kiến.” Ngoài cửa truyền tới thanh âm.
Lục Châu đóng lại giao diện Thiên thư.
Hắn không mở cửa mà ngồi trong phòng thản nhiên nói vọng ra: “Chuyện gì?”
Lần này người lên tiếng là Triệu tướng quân…
Thanh âm rất hùng hậu. “Nhữ Nam thành Triệu Sóc muốn gặp mặt lão tiên sinh một lần, không biết lão tiên sinh có thuận tiện không?”
Không đợi Lục Châu mở miệng.
Tiểu Diên Nhi đã xuất hiện ở hành lang, quát to: “Không tiện!”
“Ngươi là…” Triệu tướng quân chắp tay.
“Gia gia của ta đang mệt… ngươi muốn gặp là phải gặp hay sao?” Tiểu Diên Nhi hai tay chống hông nói.
“…”
Chưởng quỹ đương nhiên biết nha đầu này là cường giả Thần Đình cảnh, không dám phê bình, chỉ có thể nói nhỏ: “Cô nương à, đây là Triệu tướng quân của Nhữ Nam thành…”
“Ta không quan tâm hắn là Triệu tướng quân rắm thúi gì… Cho dù là Hoàng đế đến đây ta cũng không đồng ý.” Tiểu Diên Nhi nói.
Triệu Sóc khẽ giật mình.
Nha đầu nóng nảy này đúng là có chút không biết trời cao đất rộng, nghé con không sợ hổ.
“Để hắn vào đi.” Thanh âm Lục Châu vang lên.
Lục Châu vốn cũng không định gặp mặt người này.
Nhưng cân nhắc đến chuyện lệnh bài hoàng thất và đủ loại sự tình có liên quan đến người trong cung, hắn muốn đạt được một chút tin tức từ miệng kẻ này.
“Vâng.”
Cửa mở ra, Tiểu Diên Nhi chạy tới đứng bên cạnh Lục Châu, mười phần nhu thuận.
Khi Triệu Sóc nhìn thấy bộ dạng Lục Châu, hắn sửng sốt một chút nhưng vẫn giữ nụ cười trên miệng, khom người nói: “Nhữ Nam thành Triệu Sóc tham kiến lão tiên sinh.”
Lục Châu sắc mặt bình tĩnh không đáp lời hắn.
Triệu Sóc xấu hổ nói: “Lão tiên sinh xin đừng trách lúc trước ta đã đắc tội.”
“Nói chính sự.” Lục Châu thản nhiên nói.
“…”
Một đống lời dạo đầu Triệu Sóc đã chuẩn bị sẵn trong đầu đều bị ba chữ này làm cho nghẹn lại.
“Nghe nói lệnh bài hoàng thất đang ở trong tay lão tiên sinh?”
Lục Châu không đáp.
Vấn đề này chẳng có chút giá trị nào với hắn.
Triệu Sóc tiếp tục nói: “Nhiều năm về trước, lệnh bài này do chính tay Hoàng đế bệ hạ tự mình chưởng quản, có thể dùng để điều động cấm vệ quân đô thành. Người nào thấy lệnh bài này cũng phải xem như nhìn thấy bệ hạ. Sau này… lệnh bài đã thất lạc…”
“Lão phu lặp lại lần nữa… Nói chính sự.”
Nói bóng nói gió.
Đều là nói nhảm.
Triệu Sóc xấu hổ không còn chút mặt mũi, chắp tay nói: “Đã như vậy Triệu mỗ xin nói thẳng…” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Mời lão tiên sinh giao ra lệnh bài.”
Nói xong câu này, hắn len lén liếc lão tiên sinh một cái, sợ hắn không vui.
“Ngươi muốn tấm lệnh bài này?” Lục Châu hỏi.
“Triệu mỗ đương nhiên không có lá gan này… Lão tiên sinh có thể chưởng quản lệnh bài hoàng thất nhiều năm như vậy hẳn không phải là người bình thường… Triệu mỗ cũng là được đại nhân vật trong cung nhờ vả.” Triệu Sóc nói.
“Ai?”
“Chuyện này…”
Triệu Sóc do dự một chút rồi thản nhiên đáp: “Cụ thể là ai thì Triệu mỗ không biết… nhưng người này là cao thủ tu hành trong cung, làm việc theo ý thánh thượng, Triệu mỗ không thể không làm.”
Chuyện đến nước này thì cũng đã khá rõ ràng.
“Muốn có được lệnh bài trong tay lão phu, hắn phải tự mình đến lấy.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Lão tiên sinh cần gì phải làm thế. Triệu mỗ đoán được tu vi lão tiên sinh bất phàm, nhưng vì một tấm lệnh bài mà đắc tội với đại nhân vật trong cung thì…”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Một tay chắp sau lưng, một tay vuốt râu.
Triệu Sóc thấy thế còn tưởng là lão tiên sinh đã nghĩ thông, trên mặt hiện vẻ mừng rỡ.
“Tiễn khách.” Lục Châu phất phất tay.
“…”
Triệu Sóc còn muốn nói thêm, nhưng Tiểu Diên Nhi đã huơ huơ nắm tay nhỏ, hung tợn nói: “Mau cút!”
Nha đầu này… tính tình thật là táo bạo!
Sao mà khác biệt với gia gia của nàng đến thế? Không đúng, lão tiên sinh này tính tình cũng rất cổ quái nha!
Triệu Sóc đành bất đắc dĩ rời khỏi gian phòng.
Hắn vừa bước ra tới cửa.
Lục Châu đột nhiên hỏi một vấn đề: “Trác Bình là ai?”
Triệu Sóc cả kinh.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua chưởng quỹ đang đứng chờ ngoài cửa, không đáp lời.
Dưới lầu đột nhiên có một nam tử ôm trường kiếm đi lên, cười nói: “Đương nhiên cũng là người trong cung… Lão tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Lục Châu chưa nhìn thấy mặt nhưng vừa nghe giọng nói này đã biết là ai đến.
Ái kiếm tận xương, xem kiếm như mạng, Giang Ái Kiếm.
Chương 69 Nghiệt đồ lại gây chuyện
Quả nhiên.
Giang Ái Kiếm ôm bội kiếm mỉm cười xuất hiện trước mặt mọi người.
Lục Châu cũng rất hiếu kỳ gia hoả này chạy trốn khỏi phạm vi tấn công của âm công Phạn Âm Nhập Mộng như thế nào.
Hơn nữa hắn lại còn tìm được đến nơi này.
Người này đúng là âm hồn bất tán, có điều cũng là người thú vị, không đơn giản.
Giang Ái Kiếm nhìn lướt qua Triệu Sóc tướng quân, bèn lễ phép chào hỏi: “Chào Triệu tướng quân.”
Triệu Sóc chỉ gật đầu…
Mới vừa bị nghẹn một bụng tức, sao có thể có sắc mặt tốt với một người xa lạ được?
“Ái Kiếm… tham kiến đại sư.” Khi Giang Ái Kiếm đến trước mặt Lục Châu, hắn trở nên nghiêm chỉnh.
Tiểu Diên Nhi liếc mắt nói: “Da mặt ngươi thật dày!”
Giang Ái Kiếm cười hắc hắc: “Người quá để ý mặt mũi sẽ không sống được lâu…”
Triệu Sóc kéo Giang Ái Kiếm lại… còn chưa kịp nắm chặt, Giang Ái Kiếm đã lẩn sang bên cạnh như cá chạch: “Triệu tướng quân, quân tử lôi kéo nhau rất là mất mặt.”
Sắc mặt Triệu Sóc cứng đờ, bèn nói: “Vị bằng hữu này, vừa rồi ngươi gọi lão tiên sinh là gì?”
“Đại sư, làm sao hả?” Giang Ái Kiếm nói.
“Đại sư?”
Giang Ái Kiếm quan sát Triệu Sóc rồi tặc lưỡi nói: “Ngươi là quan phủ… lại nói chuyện với đại sư lâu như vậy vẫn không biết đại sư là cao tăng của Phật môn?”
Ngữ khí của hắn rất bình thản, nghe không giống như có ý trào phúng.
Trong lòng Giang Ái Kiếm mặc dù cảm thấy vị quan gia này có hơi ngốc, nhưng cũng không muốn đắc tội hắn nên nói thẳng ra.
Lục Châu vuốt râu nói: “Giang Ái Kiếm… lão phu vừa vặn có việc muốn hỏi ngươi.”
“Đại sư mời hỏi, Giang Ái Kiếm biết gì nói nấy…” Giang Ái Kiếm cười tủm tỉm nói.
Đúng lúc này.
Một tên thị vệ đến bên cạnh Triệu Sóc nói nhỏ vào tai hắn mấy câu.
Sắc mặt Triệu Sóc biến hoá liên tục, sau đó thể hiện thái độ cực kỳ khiêm nhường, đến trước mặt Lục Châu khom người nói:
“Thì ra là cao tăng Phật môn! Triệu mỗ có mắt như mù không thấy thái sơn, mong đại sư thứ lỗi.”
Lần này thì hay rồi.
Thân phận hắn bị hiểu lầm càng lúc càng lớn.
Lục Châu cũng không muốn làm cao tăng Phật môn cái khỉ gì.
Nhưng chuyện này cũng không gây bất lợi cho hắn nên Lục Châu lười giải thích.
“Đại sư dùng lực lượng một người giải quyết nguy cơ ở Thánh đàn, đánh lui Đại Không Tự Không Huyền! Triệu mỗ vô cùng cảm kích.”
Nhữ Nam thành là địa bàn quản lý của Triệu Sóc hắn.
Nếu nơi này xảy ra chuyện thì hắn cũng không có trái ngọt để ăn.
Chuyện ở Thánh đàn hắn có nghe nói, vốn tưởng đó chỉ là thịnh điển để hoà hoãn mâu thuẫn chính đạo và ma đạo nên không có để ý. Bây giờ nghĩ lại mà sợ. Một cái thịnh điển nhỏ bé như vậy lại có thật nhiều cao thủ xuất hiện.
Lục Châu không quan tâm mấy chuyện này mà nhìn sang Giang Ái Kiếm: “Ngươi đúng là giảo hoạt.”
Giang Ái Kiếm cười hắc hắc: “Bảo mệnh mà thôi, để đại sư chê cười rồi…”
Lần này hắn cũng không dám nhắc đến chuyện mua lại thanh bảo kiếm kia nữa.
“Trác Bình cũng là người trong cung?” Lục Châu hỏi.
“Không sai, Triệu tướng quân cũng vậy, với cấp bậc của hắn có thể tiếp xúc với đủ loại nhân vật trong cung, có phải không nè?” Giang Ái Kiếm nháy mắt ra hiệu với Triệu Sóc.
Triệu Sóc thật chẳng biết phải nói gì. Con mẹ nó ngươi bán tin tức còn bắt lão tử chứng thực sao?
“Nói cho đúng thì Trác Bình nghe theo lệnh của đại nhân vật trong cung.” Triệu Sóc nói ra.
Lục Châu gật gật đầu.
Phải hay không đã không còn quan trọng.
Bây giờ hắn đã có thể tin chắc là có người trong cung muốn đối nghịch với Ma Thiên Các.
Ngọc Phi đến từ Tây Vực có hiềm nghi lớn nhất, nhưng cũng có thể có người cố ý lợi dụng nàng ta để châm ngòi ly gián.
Nhưng bây giờ nói tới mấy chuyện này thì xa xôi quá.
Cao thủ trong hoàng cung đông đảo, Lục Châu cũng không muốn vì một cấm chế vu thuật mà mạo hiểm.
Chỉ cần làm rõ ràng chuyện này là đủ.
Hiện giờ hắn phải nghĩ biện pháp tích luỹ điểm công đức để đề cao tu vi.
“Giang Ái Kiếm… ngươi tu luyện Đào Độn Chi Thuật?” Lục Châu hỏi.
Sắc mặt Giang Ái Kiếm cứng đờ.
Tựa như bị người ta nhìn thấu bí mật, hắn xấu hổ cười cười: “Đại sư kiến thức rộng rãi, tại hạ bội phục.”
Ngay lúc mọi người đang thảo luận.
Dưới lầu truyền tới âm thanh cấp báo.
“Triệu tướng quân, phía Đông báo lại, tứ ma đầu Ma Thiên Các đã rời khỏi Kim Đình Sơn, đang chạy về phía Dự Châu…”
Triệu Sóc nghe vậy lập tức nhíu mày.
“Phế vật! Chuyện cơ mật mà oang oang như vậy, sợ chưa đủ lộ hả?”
“…”
Giang Ái Kiếm gật gù nói: “Đã sớm nghe nói tới… tứ ma đầu Ma Thiên Các tên là Minh Thế Nhân, làm người giảo hoạt xảo trá, là một tên tiểu nhân biết thời biết thế, thường trước mặt một kiểu sau lưng một bộ…”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, hai mắt toả sáng nói: “Thì ra hắn hư hỏng như vậy! Ngươi nói xem, cửu đồ đệ Ma Thiên Các như thế nào?”
Giang Ái Kiếm sờ cằm như thể hiểu rất rõ Ma Thiên Các:
“Vị cửu đồ đệ này rất không tệ… nhập môn trễ nhất nhưng lại là người có tu vi tiến bộ nhanh nhất, được xem là thiên tài yêu nghiệt trong giới tu hành. Nhưng tiếc là…”
“Tiếc là gì? Mau nói mau nói…” Tiểu Diên Nhi vội vàng thúc giục.
“Tiểu ma đầu này kinh nghiệm sống chưa nhiều, ra tay thường không có phân tấc, tính tình cổ quái… Đáng tiếc nàng ta gia nhập Ma Thiên Các, tương lai nhất định sẽ là ma đầu gây hoạ lớn nhất cho thiên hạ! A, tiểu nha đầu, ngươi trừng ta làm gì…”
Lục Châu thấy Tiểu Diên Nhi đã sắp nổi điên cắn người, bèn nói: “Dừng lại ở đây đi.”
Bận rộn cả ngày đúng là có hơi mệt. Tiểu Diên Nhi khẽ hừ một tiếng, đành bỏ qua cho hắn!
Triệu Sóc chắp tay nói với Lục Châu: “Ma đầu Ma Thiên Các một khi đã xuống núi nhất định sẽ làm ra chuyện tàn ác… Tại hạ đi thông tri cho danh môn chính đạo đề phòng hắn.”
Hắn vừa nói dứt câu.
Binh sĩ dưới lầu đã nói: “Tướng… tướng quân! Ma đầu kia… khi đến Thanh Châu đã bắt cóc không ít tiểu cô nương!”
Khoé miệng Triệu Sóc co giật liên hồi. “Đáng ghét! Triệu mỗ còn có việc, xin cáo lui trước!”
Trong lòng lại thầm may mắn, cũng may là hắn gây hoạ ở Thanh Châu chứ không phải ở Nhữ Nam thành… nhưng mà, lỡ như hắn đến Nhữ Nam thành thì phải làm sao đây?”
Lục Châu nhíu mày, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Đoạn thời gian này Minh Thế Nhân tỏ ra rất ngoan ngoãn quy củ… Loại chuyện ác như vậy thật sự là do hắn làm?
[Ting — đánh giết một tên mã tặc, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên mã tặc, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
Mã tặc?
“Triệu tướng quân, xin dừng bước.” Giang Ái Kiếm cười nói.
“Có chuyện gì?” Triệu Sóc nghi ngờ hỏi.
“Tứ ma đầu Ma Thiên Các rõ ràng đang hướng tới Dự Châu, mà rất có khả năng hắn sẽ đến Nhữ Nam thành.”
Hai mắt Triệu Sóc trừng lớn: “Sao ngươi biết được?”
Giang Ái Kiếm giơ ngón tay lên chỉ vào đầu mình, cười nói: “Thánh nữ trong Thánh đàn thịnh điển chính là ngũ đệ tử Ma Thiên Các. Người của Ma Thiên Các bị cướp, lão ma đầu phái người đuổi tới, chuyện này còn cần phải nghĩ sao?”
“Cái này…”
“Triệu tướng quân, tứ ma đầu tu vi cao thâm, lần trước xuất sơn đã là cường giả nửa bước Nguyên Thần cảnh, đến nay đã lâu như vậy, hẳn đã sớm tu thành pháp thân Bách Kiếp Động Minh. Ai có thể cản được hắn?” Giang Ái Kiếm ôm kiếm cười nói.
Triệu Sóc nhíu chặt chân mày.
Đúng là thời buổi rối ren, chuyện sau càng phiền phức hơn chuyện trước!
Giang Ái Kiếm nói: “Có đại sư Phật môn ở đây… ngươi không cầu xin đại sư hỗ trợ đi, chẳng lẽ muốn bỏ gần tìm xa, nhờ người trong cung giúp ngươi?”
Triệu Sóc nghe vậy, hai mắt lập tức toả sáng: “Bằng hữu một câu đã gõ tỉnh người trong mộng!”
Hắn xoay người lại, vô cùng cung kính, vô cùng thành khẩn nói với Lục Châu: “Khẩn cầu đại sư giúp Nhữ Nam thành vượt qua kiếp nạn, bắt lại tên ma đầu này tạo phúc cho bách tính Nhữ Nam thành!”
Tiểu Diên Nhi: “…”
Chương 70 Ngăn cơn sóng dữ
Tiểu Diên Nhi biết nàng không nên cười.
Mặc dù nàng rất muốn cười, nhưng vẫn luôn kiệt lực khắc chế, thỉnh thoảng liếc trộm sư phụ một cái.
Lục Châu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh… không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Hắn không ngừng vuốt râu…
Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu nhìn sư phụ, thầm nghĩ, sư phụ trước kia đâu có cái tật thích vuốt râu đâu, sao bây giờ lại suốt ngày vuốt vuốt thế nhỉ?
Thấy lão tiên sinh không trả lời, Triệu Sóc lặp lại lần nữa: “Khẩn cầu đại sư xuất thủ!”
Lục Châu thản nhiên nói: “Lão phu tự có tính toán. Diên Nhi, tiễn khách.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu nhảy chân sáo đến trước mặt Triệu Sóc, làm thủ thế ra hiệu ‘mời đi cho’.
Triệu Sóc bất đắc dĩ dành phải rời đi.
Lục Châu cũng rất buồn bực.
Chẳng lẽ bây giờ hắn phải “giương cờ khởi nghĩa” thảo phạt đồ đệ của chính mình?
Mà nói đi cũng phải nói lại, Minh Thế Nhân giết mã tặc chứ có phải bắt cóc tiểu cô nương nhà ai đâu.
Điều này cũng đã nói lên một điều.
Thế nhân đã có ấn tượng xấu với Ma Thiên Các, cho dù bọn họ làm gì đều sẽ cảm thấy bọn họ đang làm chuyện ác.
“Đại sư… đại sư?” Giang Ái Kiếm lên tiếng.
Lục Châu ngồi xuống, nhìn về phía hắn: “Giang Ái Kiếm.”
“Ta biết đại sư không phải loại người không thích tiếp xúc với người khác mà.” Giang Ái Kiếm cười cười chạy tới.
“Lão phu quanh năm ở trên núi, sống tách biệt. Nếu ngươi nguyện ý trở thành tai mắt của lão phu, lão phu nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” Lục Châu dùng đôi mắt tang thương nhìn hắn.
Cố gắng tỏ ra hoà ái hơn.
Hắn không muốn doạ con hàng này chạy mất.
Một khi đã sợ hãi thì lá gan sẽ nhỏ lắm.
“Đại… đại sư? Ngài đừng nói giỡn. Ngài là đại sư Phật môn, đâu cần loại tai mắt như ta.” Giang Ái Kiếm cười tự giễu.
“Không đồng ý?” Lục Châu hỏi lại.
Thái độ của Lục Châu khiến hắn sững sờ.
Như thể nếu hắn không đáp ứng thì sau này đôi bên sẽ không bao giờ qua lại nữa.
Giang Ái Kiếm suy tư sờ sờ cằm: “Đại sư, với thân phận và địa vị của ngài chắc sẽ cho ta chút thù lao chứ nhỉ? Ngài không để ta làm không công đâu phải không?”
Lục Châu nhớ tới mật thất trong Ma Thiên Các có không ít kiếm còn chưa giám định phẩm cấp, hẳn là sẽ không tệ.
Ít nhất cây đại đao kia chắc chắn không tệ… có thể ngang tài ngang sức với Vị Danh Kiếm, có khi lại là vũ khí thiên giai cũng nên.
“Thích đao không?” Lục Châu thuận miệng hỏi một câu.
“A?”
Trong lúc nhất thời Giang Ái Kiếm cũng không kịp phản ứng.
“Thôi…”
Lục Châu đứng dậy chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: “Thanh kiếm kia của lão phu đã nhận chủ, nhưng là… Nếu ngươi có thể trở thành tai mắt của lão phu, tất sẽ có kiếm tốt cho ngươi.”
Nghe thấy có kiếm tốt, hai mắt Giang Ái Kiếm sáng rực rỡ. “Tốt tới cỡ nào?”
“Không kém gì Thư Hùng Song Kiếm!”
“Thành giao!”
Giang Ái Kiếm lập tức vỗ đùi, cương quyết đồng ý giao dịch này.
“…”
Trong lòng Lục Châu cạn lời nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Tâm tình Giang Ái Kiếm vô cùng tốt đẹp.
Cả đời này hắn sưu tập được rất nhiều kiếm tốt, đủ mọi loại hình kiểu dáng, đủ loại phẩm giai, nhưng vũ khí thiên giai thường đều là chí bảo dành cho người có cơ duyên.
Thu hoạch tin tức là sở trường của hắn, chuyện này không có gì khó…
“Đại sư, người giấu nữ ma đầu kia ở đâu rồi?” Giang Ái Kiếm không ngừng nhìn trái ngó phải trong phòng Lục Châu.
“Cút.” Lục Châu bực mình mắng hắn một tiếng.
“Ta cút ngay.”
Giang Ái Kiếm lưu lại phương thức liên lạc rồi rời đi, bước ra khỏi khách điếm.
Hắn mệt mỏi vươn vai, cảm giác tinh khí thần hôm nay không tệ.
Đột nhiên hắn nhớ tới một vấn đề… Hắn phải làm tai mắt trong bao lâu?
Hỏng bét! Hình như hắn bị lừa rồi?
Bây giờ quay lại đó hỏi cho rõ ràng có bị đánh không nhỉ?
Trong gian phòng của Lục Châu.
Tiểu Diên Nhi bất mãn nói: “Cái tên này da mặt thật đúng là dày mà!”
“Người này hữu dụng.” Lục Châu thản nhiên nói.
Tiểu Diên Nhi thấy sư phụ có vẻ mệt mỏi, liền cúi người chào: “Đồ nhi cáo lui.”
Lục Châu cũng không ngủ.
Hắn mở giao diện Hệ thống ra xem trong cửa hàng.
Trong mục pháp thân vẫn không có thay đổi gì, chỉ có mỗi vật phẩm Tứ Tượng Tung Hoành là có thể mua.
Mỗi cảnh giới trong tu hành, ngoại trừ việc lĩnh ngộ Thiên thư ra thì chỉ có thể từng bước đề thăng, không cách nào tu luyện vượt cấp.
Xem thử vũ khí và công pháp có món gì mới không.
Theo ý niệm của hắn, mục vũ khí và công pháp xuất hiện trước mắt… vẫn là màu đỏ báo hiệu không thể mua.
Lục Châu suy nghĩ, có lẽ do tu vi hắn còn quá thấp, chưa đến lúc có thể sử dụng những công pháp và vũ khí này. Tự mình ngẫm lại một chút, khi Cơ Thiên Đạo bắt đầu thu đồ đệ cũng là lúc hắn ở thời kỳ đỉnh phong.
Nhưng Lục Châu vẫn rất cẩn thận, quyết không dẫm vào vết xe đổ của hắn…
Khoan đã.
Vì thọ mệnh đạt đến cực hạn, tu vi hạ xuống nên cuối cùng Cơ Thiên Đạo mới chết.
Bây giờ Lục Châu có Thẻ Nghịch Chuyển… vậy sẽ không còn sợ chuyện này nữa.
Nhưng vấn đề là ——
Nếu cứ một mực sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển thì sẽ như thế nào? Có chui ngược lại vào trong bụng mẹ không?
Lục Châu nhướng mày, nếu thế thì có khác gì muốn lấy mạng của hắn.
Nếu là như vậy thì hắn thà rằng không sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển, mỗi khi già thêm một tuổi thì hắn xài một tấm… vậy chẳng phải là có thể trường sinh vĩnh thọ rồi?
Logic này đúng là không thể chê vào đâu được!
Nghĩ tới đây, tâm tình Lục Châu trở nên tốt hơn rất nhiều.
Hắn mở giao diện Thiên thư ra, tiếp tục lĩnh ngộ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bất tri bất giác đã đến sáng hôm sau.
Lục Châu không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào… loại cảm giác này rất giống lúc ở kiếp trước đang đọc sách thì lại ngủ quên.
Ngay lúc hắn chuẩn bị xuống giường.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân gấp gáp…
“Đại, đại sư! Xin ngài nhất định phải ra tay tương trợ! Ma đầu Ma Thiên Các kia đã đến Nhữ Nam thành, hiện tại đang làm hại bách tính!” Triệu Sóc gấp đến mức giọng nói cũng thay đổi.
Lục Châu lạnh nhạt nói xuyên qua cánh cửa: “Cứ mặc kệ hắn đi, hắn không làm chuyện ác đâu.”
Minh Thế Nhân biết rõ sư phụ có nhiệm vụ giao cho mình, nếu còn có can đảm làm chuyện ác thì đúng là gan to bằng trời!
“Đại sư… ngài nói đùa không buồn cười chút nào! Ma đầu kia trước khi vào thành đã treo trên cửa thành hai cái đầu người, doạ bách tính không dám ra vào thành nữa! Ma đầu có tu vi cực cao, tốc độ và thân pháp người thường không thể sánh bằng, cả toà Nhữ Nam thành này sợ là chỉ có mình đại sư có thể chấn trụ được hắn!”
Lục Châu lắc đầu bước xuống giường.
Cảm giác hoạt động thân thể tốt hơn trước kia rất nhiều.
Hắn mở cửa ra.
Thấy Lục Châu xuất hiện, Triệu Sóc kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Đại sư, cầu ngài ra tay! Ta thay mặt bách tính Nhữ Nam thành khẩn cầu đại sư!”
Lục Châu lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn.
Không nói gì.
“Sư phụ!”
Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt xuất hiện.
Chiêu Nguyệt đã thay quần áo, hôm nay nàng mặc một bộ đồ trắng, trông khác hoàn toàn với lúc ở trên Thánh đàn.
“Đi.” Lục Châu phất tay.
“Đại… đại sư?”
“Cùng đi đi.” Lục Châu chắp tay sau lưng bước xuống lầu.
Triệu Sóc nghe vậy lập tức đại hỉ, vội vàng theo sau.
Rất hiển nhiên, đại sư đã đồng ý xuất thủ.
Hôm qua sau khi hồi phủ, Triệu Sóc đã nghe thuộc hạ kể lại tường tận chuyện xảy ra ở Thánh đàn… Hắn đã tin chắc chính vị đại sư này phá Phạn Âm Nhập Mộng của Đại Không Tự, đánh bại hoà thượng Không Huyền, thu phục nữ ma đầu kia.
Cho nên giờ phút này hắn chỉ cảm thấy vô cùng kính sợ Lục Châu, không dám chậm trễ, đồng thời đem tin tức cao tăng Phật môn nắm giữ lệnh bài hoàng thất truyền vào trong cung, cáo tri cho đại nhân vật hắn không cách nào lấy lại lệnh bài.
Lúc rời khỏi khách điếm, Triệu Sóc quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt, âm thầm suy đoán, nữ tử trên mi tâm có ấn ký hình kim liên hẳn là nữ ma đầu Ma Thiên Các. Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu, đại sư tu vi cao thâm, có ông ta ở đây, tứ ma đầu Ma Thiên Các mà đến thì đã có người ngăn cơn sóng dữ!
Bình luận facebook