• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mục Thần (4 Viewers)

  • Chương 431-435

Chương 431: Pho tượng trong điện

Vì Thông Thần Các cách nơi giao chiến khá xa nên không bị tổn thất nhiều.

Lúc này, Mục Thiếu Kiệt đang ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ở vị trí đầu tiên trên tầng ba của Thông Thần Các, tiếp theo tới Mục Lâm Thần.

Những người khác của Thông Thần Các thì ngồi ở dưới theo thứ tự, tình cờ thế nào Vương Tâm Nhã lại ngồi đối diện Tần Mộng Dao.

Nhất thời mọi người ở đây đều không nhịn được thầm so sánh, Vương Tâm Nhã trông rất đơn thuần và có khí chất động lòng người.

Còn Tần Mộng Dao thì lạnh lùng kiêu ngạo, vừa nhìn đã thấy như rơi xuống hố băng, đúng là một mỹ nữ băng giá.

Hai người đều đẹp ngang nhau, nhưng trông Tần Mộng Dao có khí chất hơn.

Sau khi mọi người ngồi vào chỗ, Tần Mộng Dao đứng dậy nói: “Có lẽ Mục Vỹ chưa chết, huynh ấy rơi xuống Vạn Quỷ Phủ Quật rồi!”

Vạn Quỷ Phủ Quật!

Nghe thấy vậy, tiếng hít thở nặng nề của mọi người dần vang lên.

Vạn Quỷ Phủ Quật là một nơi nguy hiểm nổi tiếng của Thiên Vận Đại Lục, Thánh Vũ Dịch đã gieo Cửu Tử Tuyệt Sát Trận trên người Mục Vỹ rồi ném hắn xuống Vạn Quỷ Phủ Quật, đúng là không chừa cho hắn một đường sống nào.

“Đáng chết!”

Hoàng Vô Cực hừ nói: “Thánh Đan Tông đúng là lũ bỉ ổi, kiểu gì cũng có ngày ông đây san bằng nơi đó”.

“Đúng đấy!”

Cảnh Tân Vũ quát: “Một tông phái lớn như vậy mà tông chủ lại ra tay đối phó với thầy Mục của chúng ta, đúng là siêu cấp vô liêm sỉ”.

“Các ngươi bớt lời đi được không!”, Tề Minh cau mày nhìn Tần Mộng Dao rồi nói: “Sư nương, người nói tiếp đi”.

“Cách ba năm sẽ có một lần cấm chế của Vạn Quỷ Phủ Quật suy yếu nhất nên có rất nhiều võ giả chọn thời điểm ấy để đến đây. Dù nhiều năm qua, không ai có thu hoạch gì, nhưng mọi người vẫn bon chen vào, còn nửa năm nữa sẽ tới lúc ấy”.

Nửa năm?

Để Mục Vỹ chờ ở đó nửa năm chẳng phải sẽ chết đói sao?

“Sau nửa năm nữa, chắc mọi người sẽ tụ tập ở Vạn Quỷ Phủ Quật. Lúc ấy chính là thời cơ cứu Mục Vỹ, mọi người hãy tự quyết định”.

Nói rồi, Tần Mộng Dao chắp tay rồi quay người rời đi.

Đúng là còn nửa năm nữa, nhưng trong thời gian này, cô ấy có thể làm gì đây?



Trong khu rừng đen tối tĩnh lặng, Mục Vỹ giẫm lên bùn đất lang thang ở đây đã nửa tháng, nhưng chẳng có phát hiện gì.

“Vạn Quỷ lão nhân, nếu ngươi chưa chết mà để ta gặp được thì kiểu gì ta cũng đập vỡ đầu ngươi”.

Mục Vỹ bực tức mắng nhiếc.

Năm xưa, tên này trông rõ hiền lành, không ngờ lại làm một nơi chôn cất nguy hiểm thế này, đến hắn cũng không tìm được lối ra vào.

“Không đúng!”

Mục Vỹ chợt nói: “Không phải tên ngốc này làm theo trận pháp mà ta dạy ngày xưa chứ?”

Mục Vỹ dừng lại một lúc rồi cất bước, tiếp tục đi lòng vòng trong khu rừng.

Nhưng lần này, cách đi của hắn đã khác hoàn toàn.

Bước chân của hắn như đang đi bộ trên sườn núi, người nghiêng nghiêng ngả ngả.

Nhưng dần dà, theo bước chân của hắn, cuối cùng thì khu rừng u ám cũng đã có một sự thay đổi nho nhỏ.

Vù vù…

Lúc Mục Vỹ bước đi, có tiếng vù vù liên tục vang lên, sau đó một cung điện đen kịt dần nổi lên giữa rừng.

“Mẹ kiếp! Tiểu Vạn ơi là Tiểu Vạn, ngươi đúng là ngu ngơ quá đấy!”

Thấy cung điện nhô lên, Mục Vỹ lập tức đi vào luôn.

Hắn muốn xem Vạn Vô Sinh - thuộc hạ của hắn rốt cuộc có bản lĩnh gì!

Vừa đi vào đại điện, Mục Vỹ đã cảm thấy ớn lạnh, một cặp mắt u ám đang nhìn hắn chằm chằm.

Đại điện này được thiết kế rất kỳ lạ, cả đống cung điện quây lại với nhau như những cái quan tài, còn đại điện chính là phần đầu của quan tài.

Có một pho tượng đang ngồi nghiêm nghị ở phía trên cùng của đại điện, hai bên nó có các pho tượng hình người khác nhau.

Vừa liếc nhìn, Mục Vỹ đã phát hiện pho tượng này chính là thuộc hạ cũ của hắn - Vạn Vô Sinh.

Nhưng Mục Vỹ nhìn thấy phía sau pho tượng có vẽ một bức hoạ, dáng người được khắc trên đó trông rất quen mắt.

Đó chính là hắn của kiếp trước!

Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn thấy ý chí hăng hái toả ra từ đôi tay trên bức tranh.

Sớm muộn sẽ có ngày hắn leo lên đỉnh cao!

“Được rồi Tiểu Vạn, để ta xem Vạn Quỷ Phủ Quật được bên ngoài đồn thổi là thần kỳ của ngươi lợi hại tới mức nào”.

Mục Vỹ thu lại vẻ khinh khi rồi bắt đầu khảo sát đại điện này.

Nhưng tìm một lúc lâu, hắn không có phát hiện gì cả.

“Lẽ nào trước đó đã có người vào đây lấy bảo vật đi rồi? Không thể nào! Theo cách Thánh Vũ Dịch nói thì chuyện này không thể xảy ra được!”

Mục Vỹ lắc đầu, tiếp tục tìm tòi.

Với hiểu biết của mình về Vạn Vô Sinh, Mục Vỹ tin mình sẽ khai phá được nơi này.

Mục Vỹ lại nhìn lên pho tượng đó, đôi mắt của nó trông vô cùng u ám, không sáng chút nào.

Nhưng sau khi nhìn pho tượng xong, Mục Vỹ lại nhìn tới bức tranh trên tường, sau đó hắn không thể rời mắt được nữa.
Chương 432: Tìm thấy Nhiếp Hồn Châu

Bây giờ, Mục Vỹ đã có thể nhìn thấy rõ mười hai cung đồ trong bức tranh treo trên tường.

Hình như mười hai cung đồ này tương ứng với mười hai toà phó điện, còn phần đầu hay chính là đại điện thì được biểu thị bằng một vệt sáng màu đỏ.

Vệt sáng này phóng về phía mười hai phó điện, nối liền chúng lại thành một thể.

Mục Vỹ hơi ngẩn người khi nhìn thấy vệt sáng đó.

Vì vị trí của vệt sáng đối diện ngay với đôi mắt của hắn ở trong bức tranh.

“Đây rồi!”

Mục Vỹ đi tới trước một pho tượng theo hướng nhìn của mình ở trong tranh.

Pho tượng này là một người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, trông rất mạnh mẽ và linh hoạt. Trong tay người đàn ông đang cầm một cái búa to, chuẩn bị đập xuống tảng đá lớn dưới chân.

“Trong tảng đá to này ư?”, Mục Vỹ trầm ngâm một tiếng rồi bắn Phá Hư Chỉ ra, một luồng áp lực mạnh mẽ tuôn trào.

Uỳnh…

Một tiếng nổ vang lên, tảng đá vỡ tan, nhưng bên trong không có thứ gì cả.

“Vạn Vô Sinh, nếu để ta gặp lại ngươi thì kiểu gì ta cũng phải nện cho ngươi một trận”, Mục Vỹ bực tức mắng nhiếc rồi đấm một cú lên chiếc búa sắt đó.

Rắc rắc…

Có vết nứt xuất hiện, chiếc búa sắt đó lập tức nổ tanh tành, một viên trân châu màu đỏ máu có vẻ lạnh lẽo sáng rực rỡ trong tay của người đàn ông đó.

“Nhiếp Hồn Châu!”

Mục Vỹ mừng rỡ khi nhìn thấy viên trân châu này.

Năm xưa, viên trân châu mà hắn luyện chế này chỉ là địa khí hạ phẩm, nhưng nhiều năm trôi qua, chắc nó đã phát triển tới một trình độ nhất định, khéo còn thành thiên khí rồi cũng nên.

Nhiếp Hồn Châu giúp người nắm giữ tăng tu vi nhờ vào việc hấp thu lực linh hồn và máu huyết của kẻ thù. Ngày xưa, Mục Vỹ đã đại sát khắp nơi bằng viên trân châu này, cuối cùng mới giao nó cho Vạn Vô Sinh.

“Bảo bối tốt, quay về với chủ cũ thôi, qua đây!”

Mục Vỹ cong ngón tay, Nhiếp Hồn Châu lập tức bay tới rồi rơi vào trong lòng bàn tay hắn.

Ban đầu, Nhiếp Hồn Châu còn hơi kháng cự, nhưng khi Mục Vỹ tiếp tục thi triển pháp quyết từng sử dụng, món hung khí này như nhớ ra chuyện gì đó, lập tức nhao lên.

“Lâu lắm không gặp người bạn cũ!”

Trong lòng Mục Vỹ dâng lên một cảm giác gắn bó máu thịt khi nhìn Nhiếp Hồn Châu.

“Tên ngốc Vạn Vô Sinh chạy đi đâu mất, để ngươi ở đây cho bụi bẩn bám đầy. Đợi khi nào gặp lại hắn, ta sẽ cho hắn một trận!”

“Được rồi, để xem trong mười hai phó điện này có điều bí ẩn gì nào”.

Mục Vỹ lách người một cái, bắt đầu đi tới phó điện đầu tiên, rồi lần lượt tới cái thứ hai, thứ ba…

Sau khi đi vào phó điện, Mục Vỹ phát hiện bầu không khí bên trong càng lúc càng âm u và kỳ dị.

“Trong mười hai phó điện có đan dược, linh khí, thiên tài địa bảo, còn có cả linh thạch cực phẩm nữa. Được, được đấy, xem ra bao năm qua, tên tiểu tử Vạn Vô Sinh này sống đầy đủ ghê!”

Mục Vỹ rất hài lòng khi lần này rơi xuống Vạn Quỷ Phủ Quật, Thánh Vũ Dịch cứ tưởng ném hắn xuống đây là có thể dụ được Tần Mộng Dao ra ngoài.

Nhưng ông ta không thể ngờ hàng vạn năm trước, Mục Vỹ chính là chủ của Vạn Quỷ lão nhân, mà đồ của tôi tớ cũng chính là của chủ.

Nhìn mấy chục chiếc nhẫn không gian lấp lánh trong tay, Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Vạn Vô Sinh này tích được lắm tiền thế! Nhẫn không gian cực phẩm cũng có cả đống luôn!”

Nhẫn không gian cực phẩm bét cũng có không gian rộng hàng vạn mét vuông, như thế đã có thể coi là rất rộng lớn rồi, ấy vậy mà một chiếc nhẫn cực phẩm này cũng không đủ chỗ để chứa hết đồ của Vạn Vô Sinh.

“Cỡ này phải ngang với số tích luỹ hàng trăm năm của năm gia tộc lớn mất!”

Mục Vỹ chợt phát hiện vèo một cái, hắn đã trở thành một phú ông, hơn nữa còn là kiểu siêu giàu.

Đúng là niềm vui bất ngờ!

Sau khi sống lại, Mục Vỹ không thiếu võ kỹ, công pháp, chỉ thiếu tiền thôi!

Mà làm gì cũng cần đến tiền.

Còn với võ giả mà nói thì linh thạch là tốt nhất.

Mục Vỹ bùi ngùi khi nhìn thấy đại điện trống rỗng.

“Tiểu Vạn à, ta dọn dẹp hết đồ đạc hộ ngươi rồi đó, không cần cảm ơn đâu, hẹn gặp lại nhé!”, nói rồi, Mục Vỹ vẫy tay toan rời đi.

Nhưng đột nhiên hắn khựng lại.

“Không đúng, Tiểu Vạn, chắc chắn ngươi có ý chơi xấu người khác nên nhiều năm qua mới không có ai lấy được bảo bối nào ở đây đi!”

Mục Vỹ chợt nói: “À, chắc hẳn ngươi còn có một không gian giả, là điện trong điện đúng không?”

Mục Vỹ mỉm cười nhìn pho tượng.

Sau đó đi ra ngoài.

Đại điện dần đóng lại, rồi chui xuống dưới đất, nhưng không lâu sau, lại có một toà nhà lớn nhô lên trong rừng cây trống trải.

Toà nhà này trông không khác gì Vạn Quỷ Phủ Quật của ban nãy.

Mục Vỹ mỉm cười đứng phía trước cung điện rộng lớn này.

“Vạn Vô Sinh, ngươi đúng là lắm trò thật đấy! Cung điện này rất có khí thế, nhưng ta nghĩ chắc bên trong… còn hoành tráng hơn đúng không!”

Mục Vỹ cười lớn rồi quay người rời đi.

Sương mù lượn lờ quanh người hắn, nhưng khi chúng sắp chạm vào người hắn thì lại bị một vầng sáng màu đỏ chặn lại nên căn bản không thể đến gần hắn.

Mục Vỹ bước đi hiên ngang, rời khỏi rừng cây mù mịt này.

Sự thay đổi này đã khiến các võ giả thường xuyên quanh quẩn ở đây chú ý.

Ngay sau đó, cả Thiên Vận Đại Lục bắt đầu bùng nổ một tin tức chấn động.

Vạn Quỷ Phủ Quật đã mở rồi!
Chương 433: Trung Châu

Ngày xưa mỗi khi đến dịp này, bọn họ chỉ có thể đi vào khu vực trung tâm khi xuyên qua màn sương mù bên ngoài, nhưng chưa một ai từng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Vạn Quỷ Phủ Quật.

Hơn nữa, hàng nghìn năm trước, Quang Minh Giáo là một thế lực rất lớn ở Thiên Vận Đại Lục nên bảo vật để lại đương nhiên sẽ khiến người ta kinh ngạc.

Cả Thiên Vận Đại Lục đã trở nên điên cuồng.

Chuyện liên quan đến Vạn Quỷ Phủ Quật - cấm địa của Thiên Vận Đại Lục, vừa nghĩ tới báu vật bên trong thôi, biết bao người đã phát điên lên rồi.

Một chiếc xe ngựa cũ kỹ kéo rơm rạ trên con đường cổ xưa dưới buổi chiều tà, trên xe có một ông lão, một cô bé và một người thanh niên.

“Liễu thúc, theo lời của thúc thì đây chính là trung tâm của Thiên Vận Đại Lục, đồng thời là khu vực Trung Châu?”

“Đúng vậy!”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ thấy rất mơ hồ.

Thiên Vận Đại Lục vô cùng rộng lớn, dân số phải lên đến hàng trăm triệu người. Lão già chết tiệt Thánh Vũ Dịch cho hắn bay một lúc lâu rồi lại ném hắn xuống cái chỗ này.

Thiên Vận Đại Lục được chia làm năm khu vực gồm: Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Man, Bắc Địch và Trung Thiên Hạ!

Trung Châu là cách gọi khác của Trung Thiên Hạ!

Trung Châu là nơi phát triển nhất của Thiên Vận Đại Lục, một nơi thu hút người qua lại nhất.

Khắp nơi đây chỗ nào cũng có vàng, nhưng dưới đống vàng ấy là các thi thể chất cao như núi.

“Phải làm sao mới được đây…”

Bây giờ, mọi người ở nhà chắc chắn nghĩ hắn đã chết, nhưng thật ra hắn vẫn đang sống nhăn, hơn nữa còn kiếm được một món hời.

Đáng tiếc là chẳng có ai chia vui cùng hắn chỗ tiền này.

Mục Vỹ ngồi trên xe ngựa bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Từ cục diện hắn mất tích có thể thấy nhà họ Tiêu và nhà họ Mục đã bắt tay với nhau, hơn nữa còn có Cam Kinh Vũ và Mục Thiếu Kiệt nên chắc chắn Thánh Vũ Dịch chưa thực hiện được ý đồ nuốt trọn cả hai gia tộc.

Vì thế tạm thời, tất cả đều an toàn.

Biết vậy nên Mục Vỹ cũng không vội.

Trung Châu hay còn gọi là Trung Thiên Hạ là bởi nơi này có nhiều sản vật phong phú, dòng người qua lại cũng đông đúc.

Ngoài ra, nơi này còn nằm ở vị trí trung tâm của Thiên Vận Đại Lục, có thể nói là thiên đường lớn nhất của võ giả.

“Này chàng trai, ta thấy cậu trắng nõn trắng nà, trông rất yếu ớt, cậu chuẩn bị vào trong thành à?”

“Vâng!”

Liễu thúc cười nói: “Thế nghe ta bảo này, vào thành mà gặp các võ giả thì nhớ phải lễ phép, không được nhìn thẳng vào họ, nhất là những võ giả có thực lực cao ấy”.

“Dạ…”

“Vỹ ca ca, Vỹ ca ca. Lần trước, muội nhìn thấy một võ giả, vì người khác ăn cơm không cẩn thận đụng vào bàn của người đó, thế là bị đánh chết luôn đấy”.

Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa ngồi trên xe tỏ vẻ sợ hãi kể lại.

“Nha đầu yên tâm, đường đi của chúng ta rất an toàn, sẽ không có ai ra tay với người già và người bệnh như chúng ta đâu”.

“Vâng!”

Cô bé gật đầu, rồi vui vẻ lắc lư người.

Cha…

Cha… cha…

Đúng lúc này, có bốn người cưỡi ngựa đi qua.

“Này ông lão, chỗ này cách thành Vân Khê bao xa nữa?”, người đi đầu hỏi Liễu thúc.

“Không xa đâu, hơn chục dặm nữa là tới rồi!”

“Đi!”

Nghe thấy thế, người đàn ông đi đầu ngoảnh lại rồi phi qua.

“Haizz… đây chính là võ giả đấy!”, ông lão thở dài nói: “Sự tôn nghiêm và lộng lẫy của họ có được là dựa vào thực lực, người khác có thèm muốn cũng không làm gì được!”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ gật gù.

Nhưng Liễu thúc vừa nói dứt câu đã có tiếng vó ngựa vang lên, bốn năm người ban nãy đột nhiên phi ngựa quay lại.

“Giết!”

Thấy trên xe chỉ có người già và trẻ nhỏ, người đàn ông dẫn đầu không chút khách khí rút đao ra.

“Lão đại… Con bé kia…”

“Không được để lộ hành tung của mình nên phải giết hết!”

“Vâng!”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ông lão và cô bé còn chưa kịp phản ứng lại thì lưỡi đao bén nhọn đã lia qua.

Nhưng mãi mà không có tiếng kêu đau đớn vang lên, Liễu thúc mở mắt ra nhìn lên phía trước rồi trợn mắt há mồm.

Đám người áo đen đó đều ngã ngựa và chết hết!

“Chuyện này…”

“Mau đi thôi Liễu thúc, lát nữa bị ai phát hiện thì sẽ phiền to đấy!”, Mục Vỹ vội nói.

Liễu thúc ngẩn ra, sau đó ba người vội vã đánh xe đi.

Nhưng bọn họ vừa đi chưa được bao lâu lại có một tốp binh mã chừng mười lăm, mười sáu người đi tới.

“Là nhóm năm người của Hà Nhĩ!”

“Hả? Họ mà lại bị giết trên con đường nhỏ hoang vắng này ư! Đúng là bớt phiền phức cho chúng ta, nhưng kẻ ra tay có võ nghệ cao cường đấy, không thì một võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm như Hà Nhĩ sao có thể dễ dàng bị giết chết được!”

“Thế có đuổi theo không?”

“Ngươi bị ngu à? Kẻ giết người đang chờ ngươi đuổi theo đấy, bớt được chuyện nào thì hay chuyện ấy. Đi thôi, mang xác của họ về báo cáo”.

Hộ vệ thống lĩnh liếc nhìn lên phía trước với vẻ hoài nghi.

Từ khi nào thành Vân Khê lại xuất hiện một cao thủ có bản lĩnh khủng khiếp thế nhỉ!



“Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy?”, đến bây giờ, Liễu thúc vẫn còn thấy sợ hãi.

“Ta cũng không biết!”

“Nha đầu, con có nhìn thấy gì không?”

“Ông ơi, con chỉ thấy năm người đó ngã bụp bụp xuống thôi, ngoài ra thì con không biết gì cả”.

“Thôi kệ đi, thoát được đại nạn thì kiểu gì sau này cũng sống lâu!”, Liễu thúc vuốt ngực rồi nói: “Này chàng trai, cậu không bị doạ sợ đấy chứ?”

“Không!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi gật đầu.

Song khi Liễu thúc chuẩn bị đánh xe đi lên trước, Mục Vỹ bất chợt lảo đảo rồi kéo lấy tay Liễu thúc.

Vù vù…

Ngay sau đó có tiếng xé gió lướt qua.
Chương 434: Nhà họ Hồng

"Giết lão già và tên thanh niên kia đi, bé gái thì giữ lại!"

Một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên, sau đó, mười mấy người xông tới từ hai bên đường đi.

Tất cả những người này đều được trang bị vũ khí, cầm kiếm bao vây ba người.

"Số đỏ nhỉ, bắn không chết cơ đấy", nữ tử đi đầu có mái tóc đỏ như lửa tung bay trong gió, bờ mông cong nẩy làm người ta suy nghĩ miên man.

"Đang yên đang lành, tự dưng giết người thế hả?"

"Tự dưng giết người?"

Nữ tử kia giễu cợt: "Hài hước quá! Đây là thành Vân Khê, nhà họ Hồng bọn ta muốn giết ai thì giết thôi. Bắt con bé này lại, giết hai người này đi".

Bầu không khí nháy mắt trở nên căng thẳng.

"Muốn giết ai thì giết? Nhà họ Hồng các cô đúng là ngang ngược!", Mục Vỹ chắp hai tay ra sau, cười khẩy.

"Nói nhiều quá đấy tên mọt sách kia. Giết hắn đi!"

"Giết ta ấy hả? Ông đây có chường mặt ra cô cũng không giết được đâu!"

Có mười mấy võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, tầng thứ hai thôi mà cũng huênh hoang với hắn, đúng là chán sống mà.

Bốp!

Bóng người Mục Vỹ chớp nhoáng, hắn vỗ một phát vào cái mông đầy đặn của nữ tử kia rồi trêu đùa: "Giờ còn muốn giết ta không?"

"Ngươi..."

"Các ngươi giết hắn cho ta, giết hắn!"

Thấy hơn mười người kia lao tới, Mục Vỹ khẽ lắc đầu. Bóng người hắn thoắt ẩn thoắt hiện, trong phút chốc đã làm những kẻ đó nằm lăn quay dưới đất, không đứng dậy nổi.

Một đóa hỏa liên nhỏ rực cháy trên đầu ngón tay, Mục Vỹ trêu tức: "Giả sử ta đặt ngọn lửa này lên mặt cô..."

"Không không không..."

"Không thì ta dẫn cô vào rừng trò chuyện tình thương mến thương nhé?"

"Ngươi..."

"Một trong hai, chọn đi!", hắn tiếp tục đùa.

"Ta... Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi!", rốt cuộc nữ tử tóc đỏ chịu hạ cái tôi xuống, nhận thua.

"Cô là ai?"

"Ta là người của nhà họ Hồng nắm quyền phủ thành chủ thành Vân Khê, cha ta là trưởng tộc!"

"Vì sao cô muốn giết cô bé?"

"Vì nó là trẻ con!"

"Nói cho rõ ràng!", Mục Vỹ gắt gỏng nhìn cô ta.

"Do gần đây có một thầy luyện đan năm sao đến thành Vân Khê nói rằng có thể chữa bệnh cho ông nội ta. Nhưng đan dược hắn phải ngưng luyện cần bổ sung tinh huyết của trẻ con mới có thể thành công!"

"Hả?"

Cần tinh huyết của trẻ con à? Mục Vỹ phản bác: "Theo như ta biết thì thông thường chỉ tu luyện võ kỹ hay tế luyện pháp bảo mới cần tinh huyết thôi, làm gì có chuyện đan dược cũng cần huyết tế!"

Dù đúng là có một số đan dược cần máu nhưng làm sao một thầy luyện đan năm sao biết được?

Sao nhà họ Hồng ngây thơ thế?

"Bọn ta biết thật ra việc luyện đan của hắn không cần máu của trẻ con, hắn chỉ muốn mượn tiếng hoàn thành bảo bối mình cần thôi".

Vành mắt Hồng Lâm đỏ hoe, cô ta bật khóc: "Nhưng ông nội ta... ông ấy sắp không trụ nổi nữa rồi. Bọn ta phải nhanh chóng thu thập đủ linh huyết của năm nghìn đứa bé!"

Năm nghìn đứa bé!

Mục Vỹ sởn tóc gáy.

"Chẳng lẽ các người định giết đến khi nào đủ số lượng mới thôi?", hắn phẫn nộ chất vấn.

Tự hắn thấy bản thân không phải chính nhân quân tử gì cho cam, nhưng giết năm nghìn đứa trẻ chỉ vì muốn cứu ông nội mình là quá độc ác rồi.

"Ta cũng đâu còn cách nào!"

"Thôi được rồi, vậy thì cô dẫn ta đến nhà họ Hồng đi, ta sẽ chữa thương cho ông nội cô, nhân tiện xem thử thầy luyện đan năm sao đó là thế nào!"

"Ngươi biết luyện đan?"

Không ngờ Mục Vỹ trông mới 23, 24 tuổi mà đã là một thầy luyện đan, Hồng Lâm cực kỳ ngạc nhiên.

"Ngươi có thể luyện chế ra đan dược mấy phẩm?"

"Cô không cần quan tâm vấn đề đó, kiểu gì cũng cao hơn tên kia thôi. Hộ tống Liễu thúc và cô bé này đi, ta theo cô vào thành!"

Mục Vỹ kéo Hồng Lâm đi về phía thành Vân Khê.

Nhìn từ xa, thành Vân Khê trông như một con rùa hùng vĩ nằm trên mặt đất với tường thành đen nhánh cao khoảng hai mươi mét, hệt như một con thú khổng lồ thuở xa xưa.

Theo như Hồng Lâm giới thiệu, thành Vân Khê chỉ được tính là một thành thị trung đẳng, hạ đẳng ở Trung Châu, không có gì nổi bật.

Ban đầu Hồng Lâm khá tò mò về Mục Vỹ. Dựa trên cử chỉ và cách nói năng của hắn, cô ta đoán rằng hắn không phải đến từ khu vực trung tâm cũng là những vùng đất khác ở Trung Châu.

Thông thường, những võ giả đến từ thành thị khác khi vào Trung Châu thì thấy gì trên đường đi cũng ngạc nhiên.

Nhưng người thanh niên này lại không chú ý đến thứ gì, như thể chẳng có gì vừa mắt hắn vậy.

"Ngươi tên..."

"Tử Mộc".

"Tử Mộc tiên sinh, nhà họ Hồng của ta là gia tộc lớn nhất thành Vân Khê, toàn bộ thành Vân Khê đều thuộc về gia tộc nên ta mong lát nữa vào ngươi hãy hành xử lịch sự một chút".

"Ai lịch sự với ta thì ta sẽ lịch sự lại".

Hai người cùng nhau vào nhà họ Hồng.

Tuy nhiên, họ vừa đặt chân vào nhà họ Hồng đã thấy khung cảnh người người đi đi về về hỗn loạn khó hiểu.

"Có chuyện gì vậy?"

"Thưa tiểu thư, lão thái gia không ổn rồi!"

"Sao cơ!"

Nghe vậy, đôi mắt Hồng Lâm ửng đỏ. Cô ta vội vàng kéo Mục Vỹ ra hậu viện.
Chương 435: Tới tìm người

"Mau mời đại sư Thiền Hạng đến đây, nhanh lên!"

Giờ phút này, nhìn đâu trong hậu viện cũng thấy những gương mặt hoảng loạn.

Hồng Chấn Thiên - trưởng tộc nhà họ Hồng - có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy. Lão trưởng tộc Hồng Thừa Thụ thì đã 120 tuổi, bị trúng độc rất nặng.

Mà lão trưởng tộc đã là cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, nếu như lão ta nhắm mắt xuôi tay thì phủ thành chủ thành Vân Khê sẽ đổi chủ nhân mất!

Trước đây còn có lão trưởng tộc Hồng Thừa Thụ ở đây chèo chống, lỡ không may lão ta không trụ nổi thì nhà họ Hồng sẽ không còn cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, và mọi người sẽ không còn kính sợ họ nữa.

"Cha, hắn cũng là thầy luyện đan, để hắn giúp ông!", Hồng Lâm chạy đến kéo Mục Vỹ lại.

"Cậu ta sao?"

Thấy Mục Vỹ còn trẻ, chỉ được cái đẹp mã chứ không có vẻ gì là giỏi thật, Hồng Chấn Thiên nghi ngờ: "Ông nội con đang trong cơn nguy kịch, không thể mạo hiểm được".

"Cha à..."

Hồng Lâm vô cùng sốt ruột.

"Đại sư Thiền Hạng tới rồi!", đúng lúc đó, một người ung dung đi từ cổng hậu viện vào.

Người đó mặc trường bào màu xanh lá, bụng phình ra, hai tay chắp sau lưng. Gã quát tháo: "Sao mà lộn xộn thế hả, còn ra thể thống gì nữa, tản ra hết đi!"

"Chẳng phải trước giờ Hồng lão thái gia đều như thế này à, lạ lẫm gì đâu?", Thiền Hạng kia tỏ ra mất kiên nhẫn: "Tránh ra, tránh ra hết!"

Gã vừa nói vừa nhét một viên đan dược đen thui vào trong miệng Hồng Thừa Thụ.

"Dừng tay!"

Tiếng quát vang lên ngay lúc này, Mục Vỹ lạnh lùng chất vấn: "Ngươi cho ông ấy uống đan dược là muốn ông ấy chết sớm à?"

"Ngươi nói xàm gì thế!"

Thiền Hạng khịt mũi khinh thường nhìn hắn: "Ta là thầy luyện đan năm sao được Trung Châu chứng nhận mà ngươi cũng dám nghi ngờ ta? Ngươi cũng là thầy luyện đan chắc? Mấy sao đây?"

"Không có sao!"

Mục Vỹ hừ lạnh: "Nhìn là biết do độc tố khuếch tán nên vết thương trong người Hồng lão thái gia mới bị vỡ ra. Đan dược ngươi cho ông ấy uống chỉ có tác dụng ổn định tạm thời vết thương, dăm ba ngày nữa sẽ tái phát trở lại!"

"Dần dần, không chỉ những vị trí bị nhiễm độc mà cả những vị trí không bị nhiễm cũng hoại tử vì sức sống héo mòn!"

"Ngươi làm vậy là đang đẩy ông ấy đến cái chết nhanh hơn đấy có biết không hả?"

Mục Vỹ tuôn một tràng. Hồng Chấn Thiên trừng mắt nhìn Thiền Hạng: "Ngươi giỡn mặt với bọn ta đấy à?"

"Hừ, ông không giúp ta thu thập tinh huyết năm nghìn đứa trẻ thì chờ lão thái gia nhà ông chết đi!", Thiền Hạng không nao núng: "Nói cho các ngươi biết, nhà họ Hồng không có mắt nhìn người tài, nhà họ Tề thì muốn chiêu mộ ta lắm đấy!"

Nhà họ Tề cũng là gia tộc có vị thế lớn trong thành Vân Khê, chỉ đứng sau nhà họ Hồng.

"Biến!"

Hồng Chấn Thiên căm hận nhìn Thiền Hạng, chỉ muốn đánh chết gã.

Thứ gian trá ác độc!

"Đại ca à, ngươi làm hắn chạy mất rồi, còn cha..."

"Nếu mọi người tin ta, ta có thể giúp!", Mục Vỹ chủ động đề xuất.

Thấy hắn như thế, Hồng Chấn Thiên mệt mỏi thở dài, gật đầu.

Điều Mục Vỹ quan tâm hơn cả là tên Thiền Hạng kia chứ không phải bệnh tình của Hồng Thừa Thụ.

Một thầy luyện đan năm sao đến thành Vân Khê thu thập tinh huyết của trẻ con rõ ràng là để tế luyện pháp bảo hay bảo bối nào đó.

Chắc chắn gã có vấn đề!

Cho Hồng Thừa Thụ uống một viên đan dược, Mục Vỹ liệt kê ra mấy vị dược liệu bảo người khác chuẩn bị cho việc luyện đan, việc nào việc nấy đều thành thạo, không chút ngắc ngứ.

Bấy giờ Hồng Chấn Thiên mới coi trọng hắn hơn.

Một thầy luyện đan trẻ như này chắc chắn là con cháu danh gia vọng tộc nào ra ngoài rèn luyện rồi.

"Không biết Tử Mộc tiên sinh cư ngụ ở đâu?"

"Ta một thân một mình, gửi tình nơi sơn thủy, đi đến đâu thì nơi ấy là nhà!", Mục Vỹ hùng hồn nói một câu vô thưởng vô phạt.

"Tử Mộc tiên sinh quả là cao nhân..."

Hồng Chấn Thiên cười sảng khoái, vui vẻ nhìn Mục Vỹ.

Tại một nơi khác, Thiền Hạng run rẩy đứng tại cửa một gian phòng.

"Vào đi".

Một giọng nói khàn khàn truyền đến từ bên trong.

"Sư phụ!"

"Chuyện gì?"

"Số lượng tinh huyết trẻ con đã thu thập mới được gần năm trăm trong tổng số năm nghìn thôi ạ. Không ngờ hôm nay nhà họ Hồng lại mời một tiểu tử miệng còn hôi sữa đến, hắn còn đá con ra ngoài nữa chứ, tức chết đi được!"

"Hửm? Có chuyện đó nữa à?"

Nam tử mặc áo bào đen xoay người, vẫn không thấy rõ mặt người này.

"Vậy con có thể hợp tác với nhà họ Tề. Không được nữa thì bảo nhà họ Tề xuất thủ, ta thì giết Hồng Chấn Thiên kia, chỉ cần không để ai phát hiện ra tung tích của chúng ta là được!"

"Nhưng sư phụ, vậy thì..."

"Sợ cái gì!"

Nam tử mặc áo bào đen cáu gắt: "Bảo bối của ta không đợi được nữa rồi, mau làm việc cho xong đi, càng nhanh càng tốt!"

"Vâng!"

Trở lại với Mục Vỹ. Hắn vừa ra khỏi phòng luyện đan thì nhận ra người trong nhà họ Hồng có vẻ hoang mang hốt hoảng lắm.

"Xảy ra chuyện gì rồi à?"

"Tử Mộc tiên sinh, ngươi đừng quan tâm làm gì, cứ tập trung chữa bệnh cho ông nội ta đi!", khuôn mặt Hồng Lâm tràn trề nhiệt huyết, cô ta kéo Mục Vỹ ra hậu viện.

Lẽ nào là Thiền Hạng thẹn quá hóa giận nên gọi một đống người tới đạp cổng nhà họ Hồng, muốn tổ chức một cuộc chiến đẫm máu?

Nhưng giờ Mục Vỹ phải lo cho Hồng Thừa Thụ, chữa bệnh cho lão thái gia đã rồi tính sau.

Hắn cũng muốn biết rốt cuộc kẻ đứng sau sai khiến Thiền Hạng là ai!

Mục Vỹ cứ có cảm giác mình biết người này.

Hồng Chấn Thiên đứng sừng sững trước cổng nhà họ Hồng.

"Tề Vũ Hiên, ông đang làm cái gì vậy?", Hồng Chấn Thiên nhìn hai người đối diện, mở miệng quát: "Hiện tại thành Vân Khê vẫn do nhà họ Hồng cầm trịch, ông muốn làm gì?"

"Làm gì? Đương nhiên là đến tìm người!"

Tìm người? Tìm ai chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom