• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mục Thần (4 Viewers)

  • Chương 656-660

Chương 656: Cục diện rối ren

“Thôi xong!”

Vương Chí Kiệt đứng cách đó một đoạn xa trông thấy cảnh tượng này thì đập tay, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

“Toi rồi, toi thật rồi! Nó mạnh thế thì chúng ta đối phó sao đây? Hết đường lui thật rồi!”, Vương Chí Kiệt vô cùng xoắn xuýt.

Lần này là xong thật rồi!

Lần nào Mục Vỹ thoát chết cũng rất ly kỳ, nhưng lần này, chính mắt ông ấy đã nhìn thấy sự mạnh mẽ của con rồng lửa đó đã cuốn hắn vào trong biển lửa.

Nó chỉ nhổ một bãi nước bọt cũng đã có thể thiêu chết cường giả cảnh giới Tam Chuyển, nếu nó thật sự ra tay thì có mười nghìn Mục Vỹ cũng sẽ chỉ có một kết cục chung là đi chầu diêm vương thôi.

Quần thể núi không ngừng lún xuống, đòn đánh cuối cùng của con rồng lửa đã khiến đáy động rộng rãi này trở nên lảo đảo.

Vương Chí Kiệt méo mặt, quay người rời đi.

May mà Mục Vỹ chưa bảo ông ấy ra tay, không thì chắc bây giờ cả hai đều chết cả rồi.

Nhưng ông ấy phải nhanh chóng báo tin này ra ngoài cho mọi người của Vỹ Minh biết.

Bây giờ, thủ lĩnh chính của bốn thế lực xâm chiếm cùng năm thế lực lớn như Tụ Tiên Các đều đã chết, các thế lực lớn của Đại Lục đã có thể bắt tay nhau để đuổi dị tộc đi.

Có thế nào thì ông ấy cũng phải báo tin này cho người của Vỹ Minh biết đã.

Uỳnh…

Hoang chủ Hoang Trác Thiên của Đông Hoang đang chỉ huy các chiến sĩ chờ ở bên ngoài núi Đại Hoang. Trước đó, ngoài người của Lôi Thần Cốc và điện Tam Cực ra thì chưa có thêm thế lực nào khác xuất hiện.

Bây giờ, núi Đại Hoang đồ sộ đang rung chuyển mãnh liệt, khói bụi mịt mờ, ngọn núi cao sừng sững bắt đầu nghiêng ngả.

“Hoang chủ…”

“Mau đi xem thế nào, quốc sư vẫn đang ở bên trong, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì”.

Hoang Trác Thiên biến sắc mặt, vội hạ lệnh.

Nhưng núi Đại Hoang nằm rạp xuống đất như long mạch giờ lại không ngừng lún xuống, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, nhìn từ trên xuống có thể thấy long mạch đang bắt đầu chìm xuống, đất đá nổ tung, các con dị thú đua nhau chạy ra ngoài.

“Hỏng rồi…”

Trông thấy cảnh tượng này, Hoang Trác Thiên tái mặt, không nhịn được lẩm bẩm.

Vương Chí Kiệt đứng trên không trung quan sát tất cả, sau đó thở dài một hơi rồi vội quay người rời đi.

Bên trong Vỹ Minh ở Trung Châu.

Vương Chí Kiệt đứng trong đại sảnh nhìn mọi người, các vệt nước dãi trên người ông ấy bay tứ tung, từ lúc quay về đến giờ, mồm miệng ông ấy luôn hoạt động hết công suất.

“Vương điện chủ, ý của ngài là sư phụ chưa chết, nhưng đã đi vào núi Đại Hoang và bị con rồng lửa ăn thịt, sau đó… lại chết rồi!”

“Ta không bảo nó chết, chỉ là đoán thế thôi!”

Vương Chí Kiệt nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp: “Mục Vỹ là người tốt nên sẽ gặp sự lành thôi, chắc không có nguy hiểm gì đâu, chúng ta cũng đã thấy nó gặp dữ hoá lành mấy lần rồi mà, lần này chắc cũng thế”.

Nghe thấy vậy, mọi người đều gật gù.

“À, mà sao có mỗi mấy người các ngươi ở Vỹ Minh thế?” trông thấy có lác đác vài người, Vương Chí Kiệt ngạc nhiên hỏi: “Tâm Nhi đâu? Hay lại bận bịu nghiên cứu trận pháp gì rồi? Còn minh chủ hiện tại Tần Mộng Dao của các ngươi nữa, đâu cả rồi?”

Nghe Vương Chí Kiệt hỏi vậy, sắc mặt của bọn họ đều trở nên mất tự nhiên.

“Có chuyện gì rồi à?”

Vương Chí Kiệt cảm thấy có điều bất thường nên hỏi dồn dập.

“Vương điện chủ, nhị sư mẫu… nhị sư mẫu bị bắt rồi ạ!”, Mặc Dương cúi đầu, không nhịn được đáp.

Mục Vỹ vắng mặt, gã là đồ đệ mà không chăm sóc sư nương chu đáo nên trong lòng thấy vô cùng hổ thẹn.

“Chuyện là thế nào?” Vương Chí Kiệt hỏi: “Bây giờ, người mạnh nhất ở Trung Châu chỉ có Vỹ Thăng Không, Lôi Chấn Tử và Thánh Khuyết thôi, còn ai có thể lẻn vào Vỹ Minh để bắt cóc người được?”

Thấy mấy người họ im lặng không đáp, Vương Chí Kiệt đập bàn bụp một cái rồi quát: “Nói mau!”

“Vương điện chủ, ngài đừng nổi giận!”

Tề Minh tiến lên nói: “Nhóm Mặc Dương về vốn là bởi Lâm Hiền Ngọc bảo chúng vãn bối lập đại trận để làm loạn ở biên giới Vân Châu, chặn đường Ma tộc và bộ tộc Cốt Yêu ở đó, đồng thời liên kết với điện Tam Cực đến tiến hành vây đánh. Thêm vào đó, bốn đại hoang vương của Đông Hoang cũng sẽ ra tay, để đánh tan đại quân của đám dị tộc”.

“Chúng vãn bối cũng không rõ tại sao Lâm Hiền Ngọc lại làm như vậy, nhưng sau khi y nói chuyện với đại sư nương thì đại sư nương đã hạ lệnh, chúng vãn bối cũng không ngờ là sư phụ vẫn còn sống!”

“Nhưng lúc chúng vãn bối chiến thắng trở về thì có mấy người lạ mặt mặc áo đạo sĩ, phần ngực có thêu các ký tự trận pháp không nói không rằng rồi bắt nhị sư nương đi…”

Bắt đi?

Vương Chí Kiệt ngẩn ra.

“Thế Tiểu Hắc đâu? Nó là thần thú, đến Vỹ Thăng Không còn sợ nó cơ mà!”

“Tiểu Hắc cũng bị bắt rồi ạ!”

Vương Chí Kiệt đơ luôn.

Đến thần thú Tiểu Hắc cũng không đánh lại được những người đó, vậy họ rốt cuộc là ai?

Vương Chí Kiệt bỗng có một dự cảm không lành.

Hình như không một ai ở Trung Châu có thể là đối thủ của Tiểu Hắc, ngoài tên biến thái Mục Vỹ ra thì không còn ai cả.

Phải biết là, trước đó một mình Tiểu Hắc có thể hạ đo ván cả hai cường giả cảnh giới Chuyển Phách là Vũ tiên tử và Huyết Vương.

Lẽ nào là… người của tiểu thế giới Tam Thiên?

“Tần Mộng Dao đâu?”

“Đại sư nương, Lâm Hiền Ngọc và Vạn tiên sinh đã đến Ma Uyên để cứu phụ thân của sư phụ rồi ạ. Bây giờ đang không có cao thủ ở Ma Uyên nên chắc họ sẽ thành công thôi”.

Mặc Dương tái mặt đáp.

Thấy gã hình như cũng đang bị thương rất nặng nên Vương Chí Kiệt không hỏi gì nữa.
Chương 657: Ba người bị bắt

Ông ấy cứ ngỡ Mục Vỹ còn sống, chỉ cần hắn về Trung Châu thì với thực lực hung hãn ấy, Vỹ Minh sẽ không còn gì đáng ngại nữa, nhưng ai dè cuối cùng chuyện lại thành ra thế này.

Bây giờ, con gái ông ấy đã bị bắt cóc, Vương Chí Kiệt đang rất rối bời.

Vù…

Đúng lúc này, có tiếng xé gió liên tục vang lên bên ngoài điện Khiếu Nguyệt, mấy bóng người bay từ trên không xuống.

Người đi đầu chính là Lâm Hiền Ngọc.

Nhưng trên chiếc áo trắng của gã bây giờ đang dính đầy máu, toàn thân trông nhếch nhác, mặt thì trắng như tờ giấy.

Những người ở phía sau gã cũng đều bị thương không nhẹ.

“Lâm hộ pháp, có chuyện gì thế? Các ngươi đi cứu Vũ tiên sinh cơ mà?”, Mặc Dương vội tiến lên đỡ lấy Lâm Hiền Ngọc.

“Chúng ta đã vào trong Ma Uyên rồi, chỉ có Phong Thương và Sát Minh ở đó thôi, chuyện đúng như dự đoán nên bọn ta cứ thế tấn công”.

“Nhưng…”

“Nhưng sao?”

“Nhưng Mục Thanh Vũ không có ở đó!”, Lâm Hiền Ngọc hộc ra một ngụm máu tươi, đau đớn nói: “Phong Thương và Sát Minh cũng không biết ông ấy biến mất lúc nào. Bọn ta đang định rút quân thì chợt có một võ giả cao cường ở sâu trong Ma Uyên xuất hiện”.

Nghe Lâm Hiền Ngọc kể vậy, Mặc Dương đã biết võ giả cao cường đó thật sự vô cùng lợi hại.

Lâm Hiền Ngọc tu luyện Nghịch Thiên Thần Thể Quyết, bây giờ đã đến cảnh giới Chuyển Phách, hơn nữa kinh mạch trong cơ thể gã còn do chính gã tế luyện lại từ đầu nên vô cùng cứng rắn, vì thế thực lực của gã rất mạnh.

Nhưng người mà gã phải gọi là cường giả thì chắc chắn không hề tầm thường.

“Đại sư nương đâu?”

“Tần minh chủ bị bắt rồi!”

Cái gì? Lại bị bắt rồi?

“Ngươi có biết kẻ bắt đại sư nương là ai không?”, Mặc Dương không nhịn được hỏi.

“Cửu Hàn Thiên Cung!”

Cửu Hàn Thiên Cung?

Nghe vậy, mọi người đều thấy mơ hồ, rõ ràng bọn họ chưa từng nghe tới cái tên này.

Lâm Hiền Ngọc thở một hơi rồi nói: “Chắc là võ giả của tiểu thế giới Tam Thiên, hơn nữa thực lực của họ không chỉ đơn giản là cảnh giới Tam Chuyển đâu, so với họ thì ta vô cùng yếu ớt, chỉ như một đứa trẻ thôi”.

Sao có thể?

Chẳng phải Vỹ tôn giả đã thiết lập cấm chế ở bốn phong ấn lớn rồi sao? Tại sao vẫn có cường giả trên cảnh giới Tam Chuyển xuất hiện.

“Mục Vỹ đâu? Chưa về à?”, Lâm Hiền Ngọc hỏi.

“Sư phụ…”

Sau đó, Vương Chí Kiệt lại kể mọi chuyện cho Lâm Hiền Ngọc nghe.

“Chết tiệt!”

Lâm Hiền Ngọc không nhịn được mắng: “Nếu có Mục Vỹ ở đây, chúng ta chỉ cần bắt tay với Đông Hoang là có thể tống cổ bốn dị tộc lớn đi rồi, hơn nữa Mục Vỹ có nghiên cứu về đại trận nên chắc chắn có thể đóng phong ấn lại lần nữa”.

Nghe thấy thế, mọi người đều trầm mặc.

Khi nghe tin Mục Vỹ chưa chết, bọn họ rất vui, nhưng chưa vui được bao lâu thì lại bắt đầu lo lắng.

Theo Vương Chí Kiệt nói thì con rồng lửa đó chỉ hắt xì một cái đã có thể giết chết vô số võ giả cảnh giới Niết Bàn.

Cái vòi của nó chỉ đập bừa một cái, cả núi Đại Hoang đã sụp lún, vậy rốt cuộc nó mạnh tới mức nào?

Mục Vỹ đã bị con rồng lửa ấy bắt đi, sống chết thế nào còn chưa rõ, nhưng có thể đoán là… cơ hội sống rất mong manh.

“Bây giờ không phải là lúc đau lòng, chúng ta phải đi tra ngay xem kẻ bắt cóc Tâm Nhi rốt cuộc có lai lịch thế nào. Còn nữa, Cửu Hàn Thiên Cung đó nằm ở đâu!”

Vương Chí Kiệt quyết đoán nói: “Các ngươi… hãy nghỉ ngơi cho khoẻ, ta sẽ về điện Tam Cực để thu xếp mọi việc”.

“À!”, Vương Chí Kiệt bất ngờ quay lại, hỏi: “Thánh nữ của thánh địa Trì Dao đâu?”

“Thánh nữ đó chính là Tiêu Doãn Nhi!”, Lâm Hiền Ngọc chợt nói: “Cô ấy cũng bị bắt rồi”.

Vương Chí Kiệt nhìn Lâm Hiền Ngọc rồi câm nín.

Rốt cuộc Cửu Hàn Thiên Cung đó là nơi nào?

Tần Mộng Dao và thánh nữ Tiêu Doãn Nhi đều là cường giả cảnh giới Chuyển Phách, hơn nữa Tần Mộng Dao còn thức tỉnh thần phách Băng Hoàng, đến Vũ tiên tử, cô ấy cũng có thể khiêu chiến được, vậy mà cũng bị bắt đi!

“Các người đừng làm bừa, bây giờ hãy bắt đầu nghe ngóng tin tức, thăm dò về những kẻ đã bắt Tâm Nhi là ai và Cửu Hàn Thiên Cung, xem có ai biết không”.

Vương Chí Kiệt lại căn dặn: “Nhớ là chưa chắc Mục Vỹ đã chết, lúc nào cũng sẽ có kỳ tích xảy ra. Hơn nữa, bây giờ thủ lĩnh của bốn dị tộc lớn đều đã chết, họ muốn phái người khác đến cũng cần một khoảng thời gian”.

Nhưng dù nói vậy, song Vương Chí Kiệt biết rõ.

Núi Đại Hoang đã sụp đổ, chắc họ sẽ không cử người khác đến nữa.

Nhưng ông ấy thật sự không cam tâm khi để họ cứ thế thảnh thơi rời đi.

Bốn thế lực lớn tới xâm chiếm Trung Châu mà muốn đến là đến, muốn đi là đi, còn Thiên Vận Đại Lục phải lao đao thì sao đây?

Khi mọi người của Vỹ Minh đang có tâm trạng nặng nề thì Mục Vỹ cũng đang chật vật chống đỡ ở trong biển lửa.

Hắn bị cái vòi cuốn xuống dưới, đi vào thông đạo của đại trận.

Sóng lửa cuộn trào, sức ép khủng khiếp bùng nổ, Mục Vỹ cảm thấy cơ thể mình sắp bị nung chảy rồi.

Nếu không ngờ Huyết Kiêu đã truyền khí tức huyết sát vào trong cơ thể hắn, cùng sáu loại sức mạnh mà hắn đã dung hợp khi bước vào cảnh giới Chuyển Thể nên cơ thể hắn đã mạnh mẽ lạ thường, thì có lẽ bây giờ, Mục Vỹ đã bị nung chảy rồi.
Chương 658: Gặp lại bạn cũ

"Đây là đâu vậy hả?"

Mục Vỹ bực bội to tiếng.

Nhưng Tru Tiên Đồ không đáp. Hỏa long dùng vòi cuốn lấy hắn rồi nhanh chóng chui xuống lòng đất.

Vốn lúc rơi từ trên núi Đại Hoang xuống hắn đã không biết mình xuống được bao sâu rồi, giờ lại bị hỏa long kéo xuống lòng đất, không biết khi nào mới tới nơi, Mục Vỹ nghi ngờ mình đã đến lõi trong của Đại Lục luôn rồi.

Ầm...

Mục Vỹ đang suy nghĩ thì vòi hỏa long đột nhiên nới ra, ném hắn xuống đất cái bịch.

Nơi đây là cả một biển lửa nóng hầm hập, cho dù đã được chân nguyên bao bọc toàn thân, hắn vẫn không chịu nổi sức nóng này.

Sau khi đáp xuống, hỏa long phì mũi một cái, cái đuôi hất lên, cơ thể dài vạn trượng lách vào trong biển lửa, mất tăm.

"Ha ha..."

Giữa lúc đó, tiếng cười của một người cao tuổi thình lình vang lên giữa biển lửa vô tận ở trung tâm lòng đất.

"Ai?"

"Tiểu tử, tỷ năm rồi chưa có ai vào đây. Cậu là người đầu tiên đấy!"

Tỷ năm rồi?

Dù tính thêm cả thời gian sống kể từ khi trùng sinh với dấu mốc mười nghìn năm tuổi thì hắn đã sống được mấy chục nghìn năm rồi, Mục Vỹ vẫn khó tưởng tượng tỷ năm là một con số lớn thế nào.

"Ông là ai?"

"Ta là ai? Chẳng phải cậu muốn tìm ta sao?"

"Trung Tâm Khởi Nguồn!"

Mục Vỹ ngẩn người.

Hắn cứ tưởng Trung Tâm Khởi Nguồn là vật chết chứ, không ngờ lại là vật sống!

"Thôi thôi, gặp được bạn cũ nên muốn ôn chuyện chút. Tiểu tử, cậu ngủ một giấc đi..."

"Ta không muốn ngủ!"

Nhưng lời phản đối của Mục Vỹ không có tác dụng.

Một trận sóng nhiệt từ trong biển lửa cuốn lấy người hắn.

Mục Vỹ thấy mí mắt mình ngày càng nặng nề, hắn dần rơi vào hôn mê...

"Bạn già, ra đây đi!"

Một bóng người già cỗi xuất hiện giữa vùng đất rực lửa. Ngay sau đó, một tia sáng lóe lên trong đầu Mục Vỹ.

Tia sáng đó chính là Tru Tiên Đồ.

"Không ngờ ngươi lại tá túc trong một con người!", ông lão thở dài nhìn Tru Tiên Đồ.

"Chứ giờ ta còn ở đâu được? Biến mất giữa đất trời à?"

Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ trong Tru Tiên Đồ: "Hôm nay bị ngươi phát hiện, thích làm gì thì làm nấy đi, nhưng ta nghĩ ngươi không hẹp hòi đến mức đi so đo với một con người đâu nhỉ".

"Qua lâu rồi mà ngươi vẫn còn để bụng chuyện xưa. Lâu ngày không gặp, nói chuyện chút không được à?", ông lão thở dài đầy chán chường, nói với Tru Tiên Đồ.

Tru Tiên Đồ cười khẩy, đáp: "Thôi đi, ta chẳng thể nói chuyện nổi với bốn người các ngươi. Nếu ngươi không định giết ta thì thả ta ra khỏi đây, muốn giết thì giết nhanh đi!"

Tru Tiên Đồ lơ lửng giữa không trung, những ngọn lửa không thể nào tới gần.

"Tỷ năm trôi qua, nỗi đau trong lòng ngươi vẫn chưa vơi đi ư? Chúng ta chỉ là vũ khí sắc bén trong tay người đó, được người đó chế tạo ra, chẳng lẽ ngươi muốn phản kháng người đó?"

"Ngươi đừng có đoán mò suy nghĩ của ta. Cái cuộc sống vừa sinh ra đã bị khống chế đó ta chịu đủ lắm rồi!"

"Vậy nên ngươi mới dốc hết sức bồi dưỡng cậu thanh niên này?"

"Đúng, rồi sao?"

Tru Tiên Đồ nhếch mép: "Ngươi muốn mật báo cứ mật báo, muốn giết ta cứ giết, muốn giết hắn cũng được nốt. Dù sao mạng của ta và hắn kết nối với nhau, hắn chết ta cũng chết".

"Ngươi..."

Lời nói của Tru Tiên Đồ làm ông lão ngỡ ngàng quá đỗi.

"Thôi, bỏ đi. Ngươi đi đi!"

Một lát sau, ông lão phất tay cam chịu: "Không tranh cãi với ngươi nữa, làm gì thì làm, ta chỉ mong lần sau đừng tới quấy rầy ta nữa".

"Ngươi tưởng ta thích tới đây quấy rầy ngươi chắc? Nếu không có bọn kiến hôi ngu ngốc kia thì..."

Nói đến đây, Tru Tiên Đồ im lặng, không nói nữa.

"Ngươi tin tưởng tiểu tử này nhỉ, ta cũng muốn thấy cậu ta đặc biệt ở chỗ nào!"

Ông lão mỉm cười chỉ tay, một luồng sáng màu xanh lục bay vào người Mục Vỹ.

"Làm cái gì vậy?"

Tru Tiên Đồ trào phúng: "Muốn khống chế ta thì nói thẳng luôn cho rồi, gì mà giả tạo thế?"

"Không nhất thiết phải giải thích cho ngươi hiểu. Lần này ta chỉ muốn gặp ngươi với tư cách là bạn, ngươi không muốn thì thôi vậy!"

Dứt câu, ông lão vung tay. Biển lửa rực cháy, làn sóng nóng bức trỗi dậy, bóng dáng Tru Tiên Đồ biến mất, Mục Vỹ cũng không còn ở đây nữa.

Dù có nghe được cuộc đối thoại, hắn cũng không hiểu họ đang nói về cái gì.

Nhưng lúc này hắn cũng đâu tỉnh để suy nghĩ chuyện đó.

Lúc tỉnh lại, Mục Vỹ nhận ra mình đang nằm trong một gian phòng của Hoang Điện.

"Vỹ tiên sinh, ngài tỉnh rồi!"

Một giọng nói vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vang lên ở bên cạnh, Hoang Thanh trông cực kỳ mừng rỡ.

"Hoang Thanh? Đây là đâu?"

"Ngài ngủ lâu quá nên hồ đồ rồi, Hoang Điện đây mà Vỹ tiên sinh!", Hoang Thanh cười nói: "Núi Đại Hoang sụp đổ, ta tưởng ngài gặp phải nguy hiểm gì nên phái binh sĩ đi tìm ngài".

"Hả?"

Mục Vỹ xoa đầu, vẫn chưa hết mơ hồ.

Rõ ràng hắn bị ngất xỉu ở vực sâu trong lòng đất mà, sao lại ở đây?
Chương 659: Nhà họ Vỹ dẫn người đến

"Tru Tiên Đồ, có phải do ngươi bày trò không đấy!"

"Liên quan gì đến ta? Ngươi không gặp nguy hiểm gì là được rồi, hỏi nhiều thế làm gì? Ta cần nghỉ ngơi, đừng làm phiền ta!", tâm trạng Tru Tiên Đồ có vẻ rất tệ, nó buồn bực nói.

"..."

Thấy khuôn mặt đầy bực bội của Tru Tiên Đồ, Mục Vỹ thầm suy đoán.

Lai lịch của Tru Tiên Đồ bí ẩn thật, chắc chắn không phải xuất thân từ đại thế giới Tam Thiên.

Căn Nguyên của Thiên Vận Đại Lục thì có vẻ không đơn giản chỉ là Căn Nguyên Sinh Mệnh của một khối đại lục...

Lẽ nào có gì đó giữa hai người này...

"Đậu má, đừng có suy đoán bậy bạ thằng nhãi kia!"

Tru Tiên Đồ la ó: "Ta và lão già kia chẳng có quan hệ dây mơ rễ má gì đâu tiểu tử này, ngươi trong sáng chút được không?"

"Ta đã nói gì đâu?"

"Ngươi..."

Hoang Thanh đang đứng ngay cạnh Mục Vỹ, thấy mặt quốc sư đổi hết mấy cung bậc cảm xúc thì hú hồn.

"Vỹ tiên sinh, nghe theo lời dặn dò lúc trước của ngài, Đông Hoang ta đã hợp tác với Vỹ Minh và điện Tam Cực tiêu diệt đội quân các phe không còn manh giáp!"

Hắn ta phấn khởi reo lên: "Ngài đã lập công lớn rồi đấy!"

"Yên tâm đi, thời cơ sắp đến rồi".

"Vâng! Nhưng có chuyện này có lẽ ta nên nói với ngài".

"Chuyện gì?"

"Một trong hai thê tử của ngài, người tên Vương Tâm Nhã ấy, hình như đã bị... bắt cóc rồi!"

Sao cơ?

Mục Vỹ nhảy bật ra khỏi giường, quát: "Kẻ nào làm?"

Biểu hiện của hắn làm Hoang Thanh giật cả mình, hắn ta vừa che ngực vừa kể lại: "Ta không biết là ai, những người đó mạnh lắm, bọn ta hoàn toàn không đấu lại nổi. Nhưng trang phục của mấy kẻ này đặc biệt lắm, trên ngực có thêu chữ Trận".

"Chữ Trận? Vạn Trận Tông!"

"Vỹ tiên sinh, ngài nói gì thế ạ?"

"Không có gì!"

Mục Vỹ ngồi xuống, nói với Tru Tiên Đồ: "Hẳn là ngươi biết thực lực của Căn Nguyên Sinh Mệnh dưới lòng đất đó ghê gớm cỡ nào. Hỏa long trước khi bắt ta đi đã phun ra bốn nguồn năng lượng lan truyền ra xung quanh, vậy chắc là phong ấn do ta thiết lập mười nghìn năm trước đã bị phá giải rồi, đúng không? Do đó, cao thủ cảnh giới Vũ Tiên mới xuất hiện ở đây!"

Chỉ một chữ có thể hình dung người có cảnh giới Vũ Tiên: Mạnh!

Họ không phải là tiên nhân thật nhưng đã gần với tiên rồi.

"Không sai. Nhưng phong ấn đã đóng lại trước khi chúng ta rời khỏi vực thẳm trong lòng đất rồi!"

Tru Tiên Đồ buộc phải nói ra: "Những mười nghìn năm rồi, phong ấn ngươi thiết lập không còn uy lực như trước nữa. Bây giờ có Căn Nguyên bảo vệ Đại Lục rồi, ngươi không cần lo lắng gì cả. Cao thủ cảnh giới Vũ Tiên không vào đây được đâu".

"Ý ngươi là cấm chế của ta bị con hỏa long kia phá vỡ, sau đó người của tiểu thế giới Tam Thiên chạy vào bắt nương tử ta đi, rồi giờ ngươi bảo con hỏa long đóng phong ấn lại?"

"Là vậy đấy!"

"Ta..."

Mục Vỹ sắp nổi điên luôn rồi.

Phong ấn bị phá giải làm Vương Tâm Nhã bị bắt, cô ấy bị bắt đi rồi thì phong ấn bị đóng lại. Điều này có nghĩa rằng người của tiểu thế giới Tam Thiên không thể đi vào Trung Châu.

Nhưng hắn biết vào tiểu thế giới Tam Thiên kiểu gì?

"Còn một việc nữa thưa Vỹ tiên sinh. Có vẻ như phía Trung Châu đã biết chuyện xảy ra trên Đông Hoang nên một số kẻ bắt đầu rục rịch ra tay với bốn dị tộc. Nhà họ Vỹ, Tụ Tiên Các, Lôi Thần Cốc, và Lục Ảnh Huyết Điện cũng góp một chân vào, nhưng điện Tam Cực và Vỹ Minh của ngài lại không có động tĩnh gì cả!"

"Ồ?"

Tin tức này làm Mục Vỹ rất bất ngờ. Lần trước, Lâm Hiền Ngọc đã nói với hắn rằng Vỹ Minh hiện do Tần Mộng Dao quản lý.

Trước giờ vị thê tử này của hắn luôn là một người điềm tĩnh, chính hắn cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.

Có điều còn một tin tức nữa Đông Hoang chưa nhận được là Tần Mộng Dao bị người của Cửu Hàn Thiên Cung bắt đi, nếu không chắc giờ này Mục Vỹ lo sốt vó lên rồi.

"Hoang Thanh, gọi phụ thân ngươi đến đây, ta có vài chuyện cần bàn với ông ấy".

Ai cũng đã biết về thân phận thật của hắn, Mục Vỹ không cần phải giấu giếm gì nữa. Giờ hắn phải trở về Trung Châu thực hiện kế hoạch của mình thôi.

Người thứ nhất phải chết chính là Vỹ Thăng Không!

Phía đông Trung Châu, bầu không khí tại Vỹ Minh lúc này ngột ngạt vô cùng, im lặng như tờ.

"Hiện tại, sư phụ và sư nương đều không ở đây, ta sẽ tạm thời quản lý Vỹ Minh!", Mặc Dương yếu ớt nói với gương mặt nhợt nhạt: "Sau khi đến Đông Hoang, chủ lực của bốn dị tộc đều mất tích, chưa thấy viện quân đến, chúng ta nên làm gì?"

"Việc cấp bách trước mắt là tìm ra sư phụ!", Tề Minh tiếp lời: "Vỹ Minh không thể vắng bóng người, lại thêm việc hai sư nương biến mất, mức độ sự việc đã nghiêm trọng lắm rồi. Tiêu Doãn Nhi là hôn thê của sư phụ nên..."

"Cấp báo, không ổn rồi!"

Đúng lúc này, người ngoài điện vội vàng hét lớn.

"Chuyện gì?"

"Là nhà họ Vỹ! Nhà họ Vỹ, Thánh Đan Tông, Lục Ảnh Huyết Điện và Tụ Tiên Các tới rồi!"

Cái gì!

Nghe vậy, bầu không khí trong đại điện tức khắc trở nên nặng nề.

Hiện tại, cao thủ trong Vỹ Minh mất tích đến bốn năm người đã là nguy cơ trùng trùng, đằng này nhà họ Vỹ còn kêu gọi liên minh đến, đã rét vì tuyết còn giá vì sương!
Chương 660: Ngồi xuống nghỉ ngơi

"Bọn họ tới đây làm gì?"

Mặc Dương đứng dậy, lạnh lùng nói: "Giờ này họ phải đang dọn dẹp tàn dư của bốn thế lực ngoại xâm chứ?"

"Họ tới đây để... lấy đi điện Khiếu Nguyệt!"

"Cái gì!"

Câu nói đó làm những ai có mặt tại đại sảnh Vỹ Minh đều phẫn nộ.

Lấy điện Khiếu Nguyệt?

Điện Khiếu Nguyệt là gốc rễ của Vỹ Minh, chúng là ai mà dám lấy?

"Họ nói... nói điện Khiếu Nguyệt là điểm mấu chốt của phong ấn trấn áp bộ tộc Cốt Yêu nên phải thu về, nếu không..."

"Nếu không thì sao?"

"Nếu không sẽ san bằng Vỹ Minh!"

"Khốn nạn!"

Mặc Dương nghe vậy nổi cơn thịnh nộ.

Hai năm qua, có thể nói Vỹ Minh đã phát triển hơn trước nhưng giờ lại vắng mặt các trụ cột, Vỹ Minh như bước trên băng mỏng. Quá rõ ràng nhà họ Vỹ có ý gì khi dẫn người tới đây rồi.

"Lão cáo già Vỹ Thăng Không này, dám kéo cả một đội quân tới đây nhân lúc hai sư nương, thánh nữ, Vạn tiên sinh và Tiểu Hắc đều không ở đây, muốn tiêu diệt Vỹ Minh chúng ta là cái chắc!", Cảnh Tân Vũ siết chặt hai tay, quát.

"Giờ không phải lúc để trách ai, chuẩn bị nghênh chiến đi!"

Tiêu Khánh Dư bật cười: "Lẽ nào các ngươi quên mất lớp chín năm nào rồi?"

Nghe thấy lời nói của cậu ấy, bọn Mặc Dương, Lâm Chấp và Cảnh Tân Vũ nhìn nhau.

Thật vậy, nhờ có thầy Mục mà lớp chín khi ấy từ cái danh lớp rác rưởi biến thành lớp hàng đầu. Quả là kỳ tích!

Hôm nay, chưa chắc họ không tạo ra được kỳ tích năm ấy.

"Chỉ là nhà họ Vỹ, Tụ Tiên Các, Lục Ảnh Huyết Điện và Thánh Đan Tông thôi mà, có là gì đâu!"

Mặc Dương trầm giọng quát: "Mọi người có đồng ý sát cánh cùng ta không?"

"Đồng ý!"

Bầu không khí trong đại sảnh Vỹ Minh tức khắc hừng hực khí thế.

Từ khi Vỹ Minh thành lập đến nay, họ đã trải qua vô số lần mài giũa, chính Mục Vỹ là người giúp họ sống sót qua những cơn hiểm nguy ấy.

Kể cả khi trong tình huống gian nan hai năm trước, điều Mục Vỹ nghĩ tới đầu tiên vẫn là kết nối họ với điện Khiếu Nguyệt và đưa tất cả mọi người cùng đi.

Giờ đây, Mục Vỹ không còn ở đây, thời điểm họ thể hiện thực lực của mình đã đến!

Hiện nay, Vỹ Thành chỉ là một thành trì với dân số một triệu người, chỉ được tính là thị xã ở Trung Châu nhưng tòa thành trì nhỏ bé này lại liên kết với gần một nửa nền kinh tế thương mại Trung Châu.

Lúc này, Vỹ Thành gặp đả kích lần thứ hai.

Lần đầu họ đã vượt qua, lẽ nào sợ lần hai?

Đội quân đông như nêm bao vây Vỹ Thành kín kẽ.

Vỹ Thăng Không mặc áo bào trắng đứng đầu đội quân, im lặng nhìn mọi chuyện diễn ra.

Sau lưng lão ta là lãnh đạo của các thế lực lớn.

Thánh Khuyết của Thánh Đan Tông, Vũ Thành Kiệt - trưởng lão của Tụ Tiên Các, Lục Ngọc Sát – điện phó Lục Ảnh Huyết Điện!

Lúc trước, các phe phái cử những lãnh tụ đại diện của mình vào Đông Hoang nhưng không một ai có thể trở về. Tất cả đều bỏ mạng.

May mà bốn dị tộc xâm lược cũng bị diệt toàn quân.

Bởi vậy liên minh bốn thế lực bọn họ mới có thể tiêu diệt chúng nhanh chóng.

Nhưng sau trận chiến đó, họ cũng bị tổn thất không nhỏ.

Hiển nhiên, Vỹ Minh đã trở thành cái gai trong mắt họ.

Quan trọng nhất là nền kinh tế thương mại ở Vỹ Minh cực kỳ phát đạt. Quả là một miếng thịt béo bở, hấp dẫn vô cùng.

"Vỹ Thăng Không, bốn nhà các ông tập trung tại địa bàn của Vỹ Minh làm gì?", Mặc Dương đứng trên tường thành, tức tối quát.

"Làm gì à?"

Vỹ Thăng Không hờ hững đáp: "Bốn thế lực bọn ta chịu nhiều thiệt hại vì quét sạch tàn dư bốn lực lượng dị tộc, xông xáo xung phong, nhưng Vỹ Minh đã làm được gì? Đều ở Trung Châu với nhau, tại sao Vỹ Minh không chung tay góp sức?'

"Điện Tam Cực và Lôi Thần Cốc cũng không góp phần, vì sao ông không hỏi họ?"

"Khỏi lo chuyện đó, tính sổ chuyện các ngươi xong là qua chỗ mấy người đó ngay!"

Vỹ Thăng Không hừ lạnh: "Mặc Dương, ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, giao điện Khiếu Nguyệt ra. Hai, chia cho bọn ta bốn phần năm quyền mua bán của Vỹ Minh!"

"Ha ha..."

Nghe vậy, Mặc Dương thình lình cười phá lên.

"Chia quyền mua bán?"

"Cho các ông điện Khiếu Nguyệt?"

Mặc Dương sẵng giọng: "Vỹ Thăng Không, ông chết não rồi hay do ta nghe nhầm thế?"

"Điện Khiếu Nguyệt là vốn liếng để Vỹ Minh ta lập môn, tầm ảnh hưởng về thương mại trên Trung Châu là mọi người trong Vỹ Minh dùng mồ hôi xương máu để đổi lấy suốt hai năm qua. Giao cho các ông ư? Sao không san bằng Vỹ Minh luôn cho rồi!"

"Không hổ là học trò của ta, cách nói chuyện không khác gì!"

Mặc Dương nói xong, Vỹ Thăng Không vừa định bác bỏ thì một giọng nói trêu tức vang lên.

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

Thấy bóng người nọ tiến lại gần, mọi người trong Vỹ Minh bật thốt.

Lục Ngọc Sát của Lục Ảnh Huyết Điện khẽ rít gào: "Ông nói hắn chết rồi mà Vỹ Thăng Không? Sao hắn lại ở đây?"

"Không thể nào!", Vũ Thành Kiệt của Tụ Tiên Các cũng không tin nổi: "Rõ ràng thám tử của Tụ Tiên Các ta cũng thăm dò được tên kia mất tích trong núi Đại Hoang rồi mà!"

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Ngay cả cao thủ cảnh giới Chuyển Phách của Ma tộc, bộ tộc Cốt Yêu và hai dị tộc khác đều chết tại núi Đại Hoang, sao Mục Vỹ có thể xuất hiện tại đây chứ?

"Muốn ta chết thế hả?"

Mục Vỹ hả hê nói: "Tiếc là ta không chết, xin lỗi nhé!"

Hắn chỉ tay ra, nhìn những người bên dưới và cất tiếng: "Quân Vỹ Minh nghe lệnh!"

"Có!"

"Ngồi xuống nghỉ ngơi!"

Hả?

Mệnh lệnh của Mục Vỹ làm ai cũng há hốc mồm.

Minh chủ định làm gì thế? Đừng nói là đơn phương độc mã chọi lại đội quân hơn trăm nghìn người này đấy chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom