-
Chương 646-650
Chương 646: Cự Xỉ Huyết Ngư
Bên trên dòng sông máu đỏ dài bất tận, có một chiếc cầu gỗ trôi nổi bấp bênh ở phía trên.
Cách mọi người khoảng một dặm, các điểm đen đang lao đao tiến bước trên cây cầu gỗ.
Những điểm đen này chính là Vũ tiên tử và Huyết Vương đang dẫn đầu hàng nghìn quân của Tụ Tiên Các và Lục Ảnh Huyết Điện.
Các võ giả cảnh giới Niết Bàn không bay, mà men theo cây cầu gỗ, nối đuôi nhau đi về phía trước.
“Sao họ lại không bay qua nhỉ?”, Vương Chí Kiệt bực bội nói: “Dù dòng sông máu có sóng lớn, nhưng đâu thành vấn đề với võ giả cảnh giới Niết Bàn đâu?”
Mục Vỹ tiến lên trước, đứng cạnh dòng sông rồi giơ tay ra.
Ngay sau đó, cánh tay hắn chợt rũ xuống, toàn thân cũng suýt nữa loạng choạng rồi ngã nhào xuống dòng sông máu.
“Áp lực ở phía trên dòng sông máu này mạnh hơn áp lực mà chúng ta đang phải chịu gấp nhiều lần!”, Mục Vỹ nói.
Mục Vỹ đi tới cạnh dòng sông rồi tiến thêm một bước, trọng lực lập tức biến mất.
Bảo sao!
“Trên cây cầu gỗ này không có sức ép mạnh, còn phía ngoài cây cầu thì ngược lại!”
Nói một cách chính xác thì có lẽ áp lực này xuất phát từ phía dưới, lực hút ở dưới sông. Không biết đây là dòng sông kỳ quái gì mà lại có áp lực lớn đến thế, thậm chí còn lớn hơn sức hút của trái đất gấp nhiều lần.
Nếu Vạn Quỷ lão nhân ở đây, chắc ông ta sẽ giải thích cho mọi người nghe.
Dẫu sao thì ông ta cũng có nghiên cứu về huyết mạch những hàng nghìn năm, vì thế đến Mục Vỹ cũng thấy mình thua kém ông ta ở lĩnh vực này.
“Chúng ta cũng đi theo thôi, không thể để hai tên vô liêm sỉ này chạy thoát được”.
Nói rồi, Mục Vỹ đi trước dẫn đường.
Không biết phía trước còn nguy hiểm gì nữa đây.
Khi đi trên đường, Mục Vỹ có thể cảm nhận rõ vì lực hút ở dưới sông nên hai bên đường có tiếng gió thổi thét gào khiến người ta inh tai nhức óc.
“Đi thôi!”
Nhóm Vương Chí Kiệt đi theo.
“Bọn họ đi theo rồi!”
Lúc này, khi thấy Vương Chí Kiệt cùng người mặc áo bào đen đó đi theo, Huyết Vương đã biến sắc mặt.
“Ngươi sợ gì chứ?”
Vũ tiên tử nói: “Một mình Vương Chí Kiệt mà cũng đòi làm đối thủ của chúng ta ư? Nhưng tên mặc áo bào đen kia ở đâu ra vậy?”
“Thôi, kệ đi!”
Vũ tiên tử giơ tay lên rồi cười nói: “Muốn đi theo à? Mơ đi!”
Bụp bụp…
Có tiếng nứt vang lên, Vũ tiên tử đập tay xuống, một loạt âm thanh vang dội, các tấm gỗ ở phía sau bọn họ đã vỡ tan.
Một đoạn cầu dài cả trăm mét đã bị Vũ tiên tử đập vỡ.
“Cô…”
“Sức ép dưới dòng sông này vô cùng khủng khiếp, dù chỉ cách có một trăm mét thì họ cũng không thể bay qua đâu, ta không thể để họ đuổi theo được”.
Vũ tiên tử cười nói: “Còn lối ra thì một nơi thế này sao chỉ có một lối ra vào được!”
Dứt lời, Vũ tiên tử và mọi người nhìn nhóm Vương Chí Kiệt đang chạy nhanh tới.
Lúc này, Vương Chí Kiệt đã dẫn mọi người đi tới chỗ bị vỡ đó, thấy cầu bị hụt mất một đoạn thì tức giận quát: “Vũ tiên tử, hai người đúng là cái loại chó má! Các ngươi làm thế này không sợ cắt mất đường lui của mình à?”
“Chậc! Thôi, lo mà tìm cách qua được bên này đi!”
Huyết Vương nhìn Vương Chí Kiệt rồi cười lớn nói, sau đó vẫy tay tiếp tục cất bước.
“Chết tiệt!”
“Người đừng lo!”
Mục Vỹ nói khẽ: “Phía trước không an toàn đâu!”
“Sao cơ?”
Nghe thấy thế, Vương Chí Kiệt nhìn lên phía trước thì thấy có các thi thể đang trôi nổi trên sông, sau đó không ngừng bị ăn mòn, thậm chí đến xương cốt, y phục và linh khí cũng bị mòn theo.
“Ha ha, Vũ tiên tử, đừng hối hận về hành động của mình nhé!”
Vương Chí Kiệt cười xấu xa nói.
Phụt…
Song, Vương Chí Kiệt vừa nói dứt câu, đã có các tiếng động vang lên liên tiếp, nhiều người thi nhau ngã xuống nước ở phía bên kia cây cầu.
Các con dị thú màu đỏ máu với hình thù kỳ quái trông khá giống loài cá, nhưng dài cả trăm mét và to hơn gấp nhiều lần, hàm răng sắc nhọn của nó kêu ken két khiến ai cũng sợ đến phát run.
Có tiếng cắn xé vang lên, bầy quái ngư ấy đã bay lên cao rồi ngoạm hết võ giả của Lục Ảnh Huyết Điện và Tụ Tiên Các.
Nhiều người chạy quay lại rồi nhảy sang phía bên kia cây cầu, nhưng cách này đã khiến võ giả cảnh giới Niết Bàn của Vũ tiên tử vơi đi một nửa.
“Chết tiệt! Thứ quái quỷ gì vậy!”
Vũ tiên tử nhìn bầy huyết ngư này rồi nhíu chặt hàng lông mày lại, ban nãy nếu không nhờ phản ứng nhanh nhạy, chắc cô ta cũng bị chúng xơi tái rồi.
“Cự Xỉ Huyết Ngư!”
Nhưng khi nhìn thấy đàn cá này, Mục Vỹ lại dừng hình rồi tỏ vẻ mừng rỡ.
“Ta biết ngay mà! Tốt lắm, thì ra đệ ở đây. Mười nghìn năm trôi qua, ta đang thắc mắc lão quỷ Vạn Vô Sinh còn sống thì đệ đã đi đâu, ra là ở đây!”
Mục Vỹ lẩm bẩm một mình rồi tiến lên một bước, đứng ở mép cây cầu.
“Mục Vỹ!”
“Nhạc phụ, không sao đâu ạ! Con xuống xem dưới lòng sông thế nào, người cứ chờ ở đây, tuyệt đối đừng tự ý làm gì!”
Chương 647: Huynh đệ ngày xưa
Cái gì?
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Vương Chí Kiệt còn nghi mình nghe nhầm.
Xuống dưới ư?
Tiểu tử này lại giở trò quỷ gì vậy?
Dù đàn quái ngư màu đỏ máu vừa xuất hiện dưới sông không đông, nhưng bọn họ còn đang trốn không kịp mà nó lại còn nhảy xuống? Thế chẳng là tự sát hay sao?
“Người yên tâm, con sẽ không sao đâu!”
Mục Vỹ mỉm cười, sau đó nghiêng người nhảy tòm xuống sông.
“Tiểu tử này ngu quá đi mất thôi!”
Thấy Mục Vỹ nhảy xuống sông, Huyết Vương bật cười nói: “Người ta còn đang né không kịp mà hắn còn nhảy xuống, đúng là chán sống rồi!”
“Bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề này đâu, mau rút thôi!”
Vũ tiên tử nói: “Không là chết cả lũ bây giờ!”
Dứt lời, Vũ tiên tử và Huyết Vương vội vã chạy lại đầu bên kia.
Hai đoàn quân vừa chậm trễ một chút là lại có tiếng tõm vang lên ngay, lập tức có cả trăm người bị đàn quái ngư kéo xuống nước và biến thành thi thể.
Bây giờ, Vương Chí Kiệt đang làm đúng theo lời Mục Vỹ dặn, bảo mọi người ngồi xuống và yên phận chờ ở đây.
Nhưng, Mục Vỹ đột nhiên quay người nhảy xuống sông thật sự khiến ông ấy vô cùng bất ngờ.
Song Mục Vỹ làm gì cũng có tính toán nên ông ấy cũng không ngăn cản.
Đành ngồi yên đây chờ thôi vậy!
Dòng sông máu, đàn quái ngư màu máu, từ sau khi xuống dưới này, thứ gì cũng có màu máu, nhưng ban đầu Mục Vỹ lại không nghĩ gì nhiều.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy đàn quái ngư ấy, trong đầu hắn chợt hiện lên một bóng hình.
Năm xưa, người đó cũng giống hắn, được gọi là Huyết Tôn!
Khi ấy, một mình người đó đã huyết chiến với tiểu thế giới Tam Thiên và nổi danh lừng lẫy.
Vì hắn, mà người đó đã bị huỷ kinh mạch, phế tu vi, nhưng đã thay đổi vận mệnh bằng thiên bẩm và nghị lực của mình, bước lên đỉnh cao của tiểu thế giới Tam Thiên lại từ đầu.
Đó chính là Huyết Tôn - Huyết Kiêu!
Đó là người huynh đệ tốt nhất của Mục Vỹ khi hắn còn là Vỹ tôn giả của ngày xưa.
Nhưng mỗi người lại có một chí hướng riêng, Mục Vỹ một lòng muốn tiến thủ, muốn tiến vào đại thế giới Vạn Thiên, còn Huyết Kiêu lại nói rằng muốn ở lại tiểu thế giới Tam Thiên, vì đây là nơi mà y có tình cảm nhất.
Thế mà vạn năm đã trôi qua rồi!
Nếu không nhìn thấy đàn Cự Xỉ Huyết Ngư đó, Mục Vỹ không thể ngờ rằng có thể tìm thấy người huynh đệ tốt ngày xưa của mình ở đây.
Xưa kia, Vạn Quỷ Lão Nhân là thuộc hạ của hắn, còn Huyết Kiêu là huynh đệ của Mục Vỹ hắn, hơn nữa còn suýt mất mạng vì hắn!
“Tiểu tử này, nơi toàn là máu này chắc chắn là trò quỷ của đệ ấy. Biết bao năm đã trôi qua, để ta xem đệ trông như thế nào rồi nào!”
Mục Vỹ bơi dưới sông, dùng kiếm đuổi hết đàn huyết ngư đi rồi mỉm cười nói.
Hắn vẫn nhớ người huynh đệ này của mình từng nói đùa với mình rằng:
“Vỹ đại ca, sau này đệ sẽ thành lập một huyết đạo vô thượng của chính mình, đó chính là võ đạo của đệ! Đến lúc ấy, đệ sẽ đắp một con sông lớn rồi nuôi một bầy huyết ngư ở đó, không có thứ màu nào khiến đệ thấy thích và cao hứng như màu đỏ!”
Nhìn bầy huyết ngư quanh người mình, Mục Vỹ không giết mà chỉ đuổi đi.
Bởi đây là thứ mà huynh đệ của hắn thích.
Khi lặn xuống sâu hơn, Mục Vỹ phát hiện dòng sông này không chỉ rộng ở bên bề mặt, mà lòng sông còn sâu hàng dặm.
Nhưng với tu vi hiện tại của mình, áp lực nước ở độ sâu này không là gì với Mục Vỹ cả.
Sau khi lặn xuống đáy, Mục Vỹ bước đi dưới đáy sông bằng đá thuỷ tinh trơn bóng, thấy những tia sáng lấp lánh ở bên dưới, hắn mỉm cười.
“Tiểu tử này vẫn mê mấy trò lãng mạn như xưa, không biết đã lừa tình được bao cô nương rồi!”
Nhìn đáy sông được lát bằng đá thuỷ tinh lấp lánh, Mục Vỹ cười mắng.
Dòng sông máu thật sự rất rộng, Mục Vỹ phải đi một lúc lâu mới nhìn thấy một cung điện màu đỏ máu.
Khi nhìn thấy toà cung điện này, hắn đã không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Bao năm đã trôi qua, hắn không rõ người huynh đệ tốt ngày xưa của mình có biết tới nguồn gốc của Thiên Vận Đại Lục hay không, đệ ấy vô tình hay cố ý xây dựng nên toà cung điện này?
Điều quan trọng nhất là đệ ấy có đang ở đây không?
Tâm trạng của Mục Vỹ ngày càng kích động.
Thậm chí lần đầu tiên gặp Tần Mộng Dao, hắn cũng không hề kích động tới mức này.
“Huyết Kiêu, đại ca ta đây đang sa cơ lỡ bước, khéo tiểu tử đệ chỉ cần động ngón tay một cái là có thể bóp chết ta ngay rồi!”
Mục Vỹ cất bước đi về phía cung điện màu máu đó.
Đôi tay của hắn cũng không nhịn được mà run lên.
Đây là nơi ở của người huynh đệ tốt ngày xưa của hắn, liệu đệ ấy có đang ở đây không?
Mục Vỹ tiến bước, quan sát cung điện đứng sừng sững ở đáy sông, dù bị ngâm trong nước của dòng sông máu, nhưng trông nó vẫn rất uy nghiêm.
Cung điện được thiết kế theo hình tròn, đàn cá huyết ngư bơi lượn xung quanh, khi thấy Mục Vỹ định tiến lại gần, chúng lập tức xông tới bao vây hắn bằng khí thế hùng hồn.
Nhưng Mục Vỹ chỉ mỉm cười khi nhìn thấy chúng, sức mạnh sấm sét bên ngoài cơ thể hắn vang lên tiếng xẹt xẹt, đánh bay những con cá bơi đến gần.
“Các bảo bối, ta không muốn làm các ngươi bị thương, không thì người huynh đệ đó của ta sẽ trở mặt với ta mất, mà như thế thì không đáng!”
Thấy đàn cá bơi ra xa, Mục Vỹ mỉm cười rồi đi đến trước đại điện.
Nhưng khi nhìn thấy tấm hoành phi trên đại điện, Mục Vỹ chợt run lên rồi ngây ra tại chỗ, sau đó đôi mắt dần ngấn lệ…”
“A…”
Ngay sau đó, sâu dưới đáy sông đã vang lên một tiếng gào thê lương, khiến cả dòng sông cuồn cuộn sóng.
Chương 648: Mộ của Huyết Tôn
Bốn con chữ như rồng bay phượng múa trên tấm hoành phi của cung điện màu máu đó đâm thẳng vào tim của Mục Vỹ, khiến hắn hoàn toàn phát điên.
“Mộ của Huyết Tôn!”
Mấy chữ lớn này đã khiến hắn quay cuồng và suy sụp.
“Huyết Kiêu, Huyết Kiêu, ta không tin là đệ đã chết, ta không tin!”
Mục Vỹ điên cuồng gào lên, đôi tay nắm chặt, đầu ngón tay rớm máu, một lát sau, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể hắn đã bùng nổ rồi bay về phía cánh cửa lớn của cung điện.
Nhưng cánh cửa vẫn đóng im lìm.
Dù Mục Vỹ đã dùng hết sức, nhưng vẫn không thể mở được cánh cửa của đại điện đó.
Chưa bao giờ hắn thấy hận bản thân mình như lúc này, hắn hận mình bất tài, hận mình yếu ớt.
“Tru Tiên Đồ, mau ra đây!”
Giọng nói lạnh lùng của Mục Vỹ chợt vang lên.
“Có chuyện gì thế? Hoang khí lần trước không đủ để ta lại tiếp tục hao một lượng lớn sức lực để nói chuyện với ngươi đâu, ngươi…”
“Mở cửa cung điện này ra cho ta!”
“Này, này! Ta không phải là hộ vệ của ngươi đâu, cùng lắm chúng ta chỉ có mối quan hệ hợp tác thôi, đừng có mà ra lệnh cho ta!”, Tru Tiên Đồ bực bội nói.
“Giờ có mở hay không đây?”
Mục Vỹ lạnh giọng nói: “Ta biết ngươi có thể làm được việc này, vì ngươi có lai lịch bất phàm, nhưng bây giờ ngươi đang tồn tại trong đầu của ta. Cho nên ta nghĩ không phải chúng ta đã thành một thể rồi sao?”
“Ngươi mạnh thì ta cũng mạnh, ngược lại ta mà làm sao thì ngươi cũng đừng hòng sống, rõ chưa?”
“Ngươi uy hiếp ta?”
“Đúng! Ta đang uy hiếp ngươi đấy, nào, có mở hay không đây!”, Mục Vỹ lạnh giọng quát.
Mục Vỹ không biết ai đã xây dựng cung điện này, nhưng đây là mộ phần của Huyết Kiêu. Với thực lực hiện giờ của hắn thì đừng mơ đến chuyện có thể mở cửa ra được.
Vì thế, hắn đành phải nhờ đến sức mạnh của Tru Tiên Đồ!
“Không!”
Tru Tiên Đồ cứng miệng đáp.
Rất rất lâu về trước, sự tồn tại của nó chính là điều mà bao người ao ước.
Thế mà Mục Vỹ dám ra lệnh cho nó!
“Không mở chứ gì?”
Mục Vỹ nhìn Tru Tiên Đồ rồi lạnh lùng hỏi lại.
Tiếp theo, hắn giơ tay lên, khí tức thiên địa điên cuồng trào dâng mãnh liệt, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể hắn cũng bùng nổ.
Chín tầng hồn đàn vang lên tiếng rắc rắc rồi nứt ra.
“Ngươi làm gì thế hả? Nếu tiếp tục là chết đấy, biết không?”, Tru Tiên Đồ kinh ngạc hỏi.
“Ngươi không giúp thì ta sẽ tự làm nổ hồn đàn của mình để mở cửa, ta muốn biết tại sao người huynh đệ của mình lại chết, là ai đã hại đệ ấy!”
“Dừng tay, dừng lại ngay! Ta giúp, ta giúp ngươi!”
Tru Tiên Đồ sợ rồi, nếu Mục Vỹ mà chết thật thì nó cũng toi đời luôn, vì thế nó không thể để Mục Vỹ chết được.
“Nhanh!”
Mục Vỹ lạnh giọng nói.
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, Tru Tiên Đồ đã chuyển động trong đầu hắn, một luồng sức mạnh đặc biệt đang cuộn dâng trong người hắn.
Một lát sau, Mục Vỹ đã vận dụng các sức mạnh ấy rồi tung một chưởng ra.
Két…
Một tiếng động vang lên, cánh cửa của cung điện màu máu đã mở toang.
Nhưng nước sông máu lại bị chặn ở ngoài, Mục Vỹ cất bước tiến vào bên trong.
Uỳnh một tiếng, ngay sau khi Mục Vỹ đi vào, dường như cả cơ thể hắn đã mất hết sức lực.
Nhưng chỗ cửa lớn đại điện không có gì cản đường hắn, hắn cứ thế đi vào trong.
Nhưng bước đi này sắp lấy mạng của hắn!
Mục Vỹ ngước nhìn lên phía trước rồi chợt sững người, vì toàn thân hắn gần như đã tê cứng.
Hắn cất từng bước đi vào giữa đại điện, sau đó khuỵ gối, rồi quỳ sụp xuống.
Có một bóng người đang ngồi nghiêm chỉnh ở giữa đại điện.
Người đó mặc một chiếc áo choàng màu đỏ máu, gương mặt sắc nét, đôi mắt sáng ngời, giữa vùng lông mày có nét ung dung tự tại, thể hiện quyền uy coi thường thiên hạ.
Đôi tay người đó đặt gọn trên gối, sau đó nghiêm nghị nhìn lên phía trước.
“Huyết Kiêu…”
Tuy da thịt của người này vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lại không còn thở nữa, Mục Vỹ trào nước mắt.
Đã chết!
Người huynh đệ tốt nhất ngày xưa của hắn đã chết rồi!
“Khốn kiếp, tên khốn này! Sao đệ có thể chết ở đây hả? Lẽ nào đệ đã quên tất cả những gì từng nói với ta rồi sao?”
Mục Vỹ gào lên.
Nhưng dường như thi thể đang ngồi yên ở phía trước lại đứng dậy rồi mỉm cười nhìn hắn.
“Mục đại ca, đệ là Huyết Kiêu, ha ha… Đệ học võ không phải để tranh bá thiên hạ hay giết người, mà để có thể tự do tự tại, vùng vẫy trong thiên hạ”.
“Vỹ ca, huynh tiến bộ nhanh quá, đệ đuổi theo không kịp!”
“Ca, đệ là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín rồi này, siêu chưa?”
“Cái gì? Huynh đến tầng thứ mười rồi á? Đệ… đệ đệ…”
“Ca, đại thế giới Vạn Thiên không phải là mục tiêu của đệ, đệ chỉ muốn sống vui vẻ ở tiểu thế giới Tam Thiên thôi”.
“Ca, nhất định huynh phải gây tiếng vang lớn ở đại thế giới Vạn Thiên nhé! Sau này nếu có ai ở đây dám bắt nạt đệ, đệ sẽ hô lớn lên, rồi huynh phái một trăm nghìn tiên binh đến giúp đệ, thế thì oách phải biết!”
“Mà huynh nhất định phải dẫn đệ đi ngao du thiên hạ nhé! Dù đệ không nỡ rời xa tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng vẫn muốn đi ngắm nhìn thế giới rộng lớn, hơn nữa đệ còn muốn thấy vẻ uy phong của huynh!”
“Ca…”
Chương 649: Hồi sinh
Tiếp đó, Mục Vỹ chỉ thấy từng cảnh tượng của ngày xưa như hiện về trước mắt.
“A…”
Hắn giơ tay lên cào tóc, nước mắt cứ thế lăn dài trên má, nước mắt màu máu khiến Mục Vỹ bắt đầu run rẩy.
Niềm vui khi phát hiện ra đàn Cự Xỉ Huyết Ngư giờ đã chuyển thành nỗi đau xé tâm gan.
Sự thay đổi bất ngờ này khiến hắn như muốn phát điên.
Nhất thời, Mục Vỹ quỳ xuống đất, sau đó cúi thấp đầu nhìn bóng hình ở phía trước, hắn im lặng không nói gì, đôi mắt thì như đã nhuốm màu máu.
Cùng lúc đó, có một người đang bay lượn trên đỉnh một quần thể núi cao ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Quần thể núi cao ngất, chân nguyên của đất trời dường như đều tập trung hết ở đây.
Núi Huyền Không!
Đây là nơi mạnh mẽ và bí ẩn nhất ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Một nơi mà mỗi một võ giả bước ra đều gây chấn động tiểu thế giới Tam Thiên.
Thánh địa mà Thất Tinh Môn và Thánh Tước Môn đều không dám bén bảng.
“Hử? Cảm nhận được khí tức của Huyết Kiêu ư? Hắn đã chết cả nghìn năm rồi, không ngờ cuối cùng cũng tìm thấy xác!”
Người đó cử động ngón tay, đôi mắt mở to, đôi mắt ấy như nhìn xuyên thấy hư không, đến tận vị trí hiện giờ của Mục Vỹ.
Vù…
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở cung điện màu máu mà Mục Vỹ đang ở.
Người đó mặc áo bào đen, toàn thân có khí thế uy nghiêm, cứ thế bất thình lình xuất hiện bên cạnh hắn.
“Hử? Con người đê hèn bé nhỏ mà cũng vào được đây ư?’
Hư ảnh đó nhìn Mục Vỹ rồi ngạc nhiên nói: “Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở mộ phần của Huyết Kiêu?”
“Câu này ta nên hỏi mới phải!”
Mục Vỹ nhìn người đó rồi đáp.
“Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”, Mục Vỹ đứng dậy, nhìn bóng người đó rồi quát.
“Thứ tép riu như ngươi cũng đòi chất vấn ta ư?”, bóng đen đó hừ lạnh một tiếng, sau đó Mục Vỹ phụt một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, nhưng đôi chân kiên cường đã chống đỡ lấy cơ thể hắn.
“Ban nãy, ta thấy ngươi đang quỳ một cách thích thú mà, sao giờ không quỳ nữa? Quỳ tiếp đi!”
Bóng đen đó nhìn Mục Vỹ, bàn tay hư ảo đập về phía hắn.
“Cực Vũ Thắng, ngươi mà động vào huynh ấy, ta sẽ cho ngươi mất đường về luôn đấy!”
Song, khi bàn tay ấy sắp đánh trúng vào ngực của Mục Vỹ thì chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một linh hồn chợt bay từ trong cơ thể của Huyết Kiêu đang ngồi ngay ngắn lên cao, hoá thành một bóng người, bay lơ lửng phía trên thi thể, sau đó tuỳ ý vận dụng sức mạnh tung một chưởng ra.
“Huyết Kiêu…”
“Tiểu đệ!”
Nhìn thấy ảo ảnh đó, Mục Vỹ lập tức ngây ra.
“Vỹ ca!”
Huyết Kiêu nhìn Mục Vỹ rồi mỉm cười nói: “Đệ giải quyết tên phiền phức này đã rồi nói chuyện với huynh sau!”
Nghe Huyết Kiêu nói vậy, Mục Vỹ run lên.
Vỹ ca!
Cách gọi mới quen thuộc làm sao, chẳng khác gì với hàng vạn năm trước cả. Nhưng rõ ràng Mục Vỹ đã biến thành một người hoàn toàn khác, tại sao Huyết Kiêu vẫn nhận ra hắn?
“Cực Vũ Thắng, núi Huyền Không bây giờ là bá chủ của tiểu thế giới Tam Thiên các người, không ai dám bén bảng, nhưng chưa tới lượt ngươi đến mộ phần của Huyết Tôn ta để làm càn đâu”.
“Biết ngay ngươi vẫn giữ lại một tàn hồn mà, vẫn muốn sống hả?”, Cực Vũ Thắng nhìn Huyết Kiêu rồi lạnh giọng hỏi.
“Sống? Ha ha…”
Huyết Kiêu cười tự giễu rồi nói: “Sống mà ngươi nói thì ta không làm được nữa rồi, nhưng vị này thì ngươi không thể động vào được đâu”.
Tàn ảnh của Huyết Kiêu tung ngay một chưởng ra, ngay sau đó ảo ảnh của Cực Vũ Thắng đã kêu lên một tiếng rồi nổ tung.
Cùng lúc đó, bóng người mặc áo đen tái mặt, loạng choạng ở cách đó rất xa trên núi Huyền Không.
“Huyết Kiêu, ngươi không sống được đâu, nhưng người thanh niên đó là ai, hình như trông hơi quen…”, Cực Vũ Thắng khẽ nhíu mày, tự lẩm bẩm.
Lúc này, Mục Vỹ đang nhìn hư ảnh ở phía trước rồi cười khổ một tiếng.
“Ca, đừng tỏ thái độ như thế khi nhìn thấy đệ chứ? Huynh trông hai dòng lệ máu của huynh kìa, có khiếp người không cơ chứ!”, Huyết Kiêu nhìn Mục Vỹ rồi cười nói.
“Tiểu tử này, nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Mục Vỹ lau nước mắt rồi nói: “Là người của núi Huyền Không làm à? Người đó tên là Cực Vũ Thắng đúng không? Ta nhớ rồi!”
“Ca, đừng làm chuyện ngu ngốc!”
Huyết Kiêu vội nói: “Đệ đã chết rồi, tàn ảnh này chỉ là thứ mà đệ dùng công pháp đặc biệt để tạo ra thôi. Chứ đệ đã chết thật rồi!”
“Không thể nào!”
Mục Vỹ gầm lên: “Đến ta còn có thể sống lại, đệ không thể chết được. Nhất định ta sẽ nghĩ cách để đệ sống lại!”
“Ca, dù chúng ta tung hoành thiên hạ, nhưng tự nhiên cũng có quy luật của nó, không thể thay đổi được đâu. Lá rụng về cội, chúng ta cũng chỉ như những ngọn cỏ ở trên đời này thôi!”
“Ta có cách, nhất định sẽ có cách. Ta có Tru Tiên Đồ, nó thần thông quảng đại, kiểu gì cũng làm được. Ngày xưa, ta không chết thì đệ cũng không được chết!”
Mục Vỹ điên cuồng nói: “Tru Tiên Đồ, nói mau, ngươi có cách đúng không? Năm đó, ta đã chết rồi, chính ngươi đã cứu ta, là ngươi đã hồi sinh ta”.
“Chuyện kỳ tích gì cũng có thể xảy ra trên đời, Tru Tiên Đồ, nói cho ta biết, ngươi có cách hay không?”
Nhưng sau khi Mục Vỹ nói dứt câu, Tru Tiền Đồ lại truyền đạt ý bó tay ở trong đầu với hắn.
Chương 650: Cảnh giới Chuyển Thể
"Sao lại hết cách? Lúc trước ngươi cứu ta thế nào thì cứu đệ ấy thế đi!"
Mục Vỹ rít gào.
"Đó là do ta bắt được một tia hồn phách của ngươi ngay lúc ngươi chết, đúng lúc đó Mục Vỹ ở Trung Châu cũng chết rồi nên ngươi mới được trùng sinh. Cậu ta thì đã chết từ lâu, sống lại kiểu gì!"
Tru Tiên Đồ bất lực.
"Huynh đừng buồn, đệ đã chết mấy nghìn năm rồi, không sao đâu. Đệ muốn được gặp huynh nên mới để lại một tia tàn hồn ấy chứ!"
Huyết Kiêu vui vẻ nói, trông y không bận lòng chút nào.
Nhưng nụ cười ấy càng làm Mục Vỹ day dứt hơn.
Nếu hắn không ở tại thế giới Vạn Thiên thì đã có thể đưa Huyết Kiêu đi sớm hơn rồi, đệ ấy không đồng ý cũng mặc kệ!
"Vả lại đệ chết sau huynhh mà, huynh may mắn được trùng sinh, tính ra thì đệ sống lâu hơn huynh nữa đấy!"
Thấy Mục Vỹ vẫn buồn bã, Huyết Kiêu cười an ủi: "Ca à, trong đại điện này chứa đựng tất cả những gì đệ có được lúc sinh thời đó. Huynh xem, thánh khí thượng phẩm mấy chục món, thánh khí cực phẩm cũng mấy món luôn, tiên khí ấy hả... đệ không có!"
Y cười trừ, mặt lộ vẻ lúng túng.
"Huynh lấy mấy cái này đi đi. Giờ huynh làm lại từ đầu, tiến lên từng bước một. Đến khi huynh gặp lại bọn huynh đệ ở đại thế giới Vạn Thiên, sẽ không còn ai có thể đe dọa huynh nữa!"
Huyết Kiêu nói một thôi một hồi: "Nơi này không chỉ có thánh khí mà còn có rất nhiều thiên tài địa bảo. Bây giờ huynh là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín mà nhỉ, chậc chậc, huynh mà gặp đệ lúc còn sống là đệ cười cho thối mặt, nhưng bây giờ đệ cũng cười thôi, hớ hớ..."
"Tiểu đệ, Kiêu đệ, đệ mãi mãi là đệ đệ của Mục Vỹ ta!"
Mục Vỹ nhìn Huyết Kiêu, nước mắt lăn dài trên má, người khẽ run.
"Ca đừng khóc chứ. Đệ biết huynh xảo quyệt lắm, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, đừng nói trùng sinh xong khí phách bay màu luôn chứ?"
"Nhãi con này..."
"Ca, tàn hồn của đệ không kéo dài được lâu, nhưng trước khi đi, đệ sẽ làm giúp huynh một chuyện!"
"Sao?"
"Huynh phải hứa với đệ rằng chỉ khi nào đủ mạnh mới được nghĩ đến chuyện trả thù cho đệ!"
Huyết Kiêu mỉm cười, giơ tay lên.
Tàn hồn của y từ từ phiêu tán, hóa thành một giọt máu nhỏ xoay quanh Mục Vỹ.
"Sau khi huynh đi, đệ đã tự sáng lập một môn công pháp tên là Vạn Cổ Huyết Điển, mong rằng sau này huynh sẽ gặp được người thích hợp để thu làm đồ đệ và truyền thụ bộ công pháp này cho người đó. Ngoài ra, đệ hóa Huyết Luyện Chi Thể mà mình luyện ra được sau mười nghìn năm thành sức mạnh giúp cho huynh đột phá, tiến vào cảnh giới Chuyển Thể. Đây là điều duy nhất mà Kiêu đệ có thể làm cho huynh!"
Huyết Kiêu nói ra những lời đầy đau thương. Một lát sau, giữa đại điện chỉ còn lại tiếng vù vù.
Hình dáng y dần tan biến, gương mặt tươi cười sắp sửa tan vào hư không.
"Kiêu đệ, Kiêu đệ!"
Thấy Huyết Kiêu sắp biến mất, Mục Vỹ với tay muốn giữ lấy cậu nhưng bị hụt, chẳng còn gì hắn có thể chạm đến.
Ngay sau đó, chín tầng hồn đàn trong cơ thể Mục Vỹ phát ra tiếng ầm ầm.
Chín tầng hồn đàn của hắn bắt đầu dung hợp.
Tử Liên Yêu Hỏa, Vạn Kiếp Quỷ Hỏa, Cửu Thiên Chân Lôi, Thất Vũ Thể Điện, Hắc Ngục Ngân Thủy, đủ thứ sức mạnh trong người hòa lẫn vào nhau.
Giữa những âm thanh đùng đùng đinh tai nhức óc, cơ thể Mục Vỹ như biến thành luyện ngục.
Các loại sức mạnh đều có ý thức bản ngã rất cao, thứ gì cũng không muốn bị Mục Vỹ chế ngự.
Giờ phút này, những đốm sáng màu máu hình thành từ tàn hồn của Huyết Kiêu xoay quanh và bao trùm lấy người Mục Vỹ, quy những thứ sức mạnh kia về một mối.
Trong chốc lát, đầu óc Mục Vỹ đình trệ, toàn thân hắn phát ra tiếng sấm rền như sắp nổ tung.
Nghe choáng hết cả tai.
Mục Vỹ ngồi xếp bằng xuống đất.
Trong cảnh giới Tam Chuyển, chuyển thứ nhất là Chuyển Thể, chuyển thứ hai là Chuyển Hồn, chuyển thứ ba là Chuyển Phách. Sau Tam Chuyển sẽ bước vào giai đoạn vũ hóa thành tiên, đạt đến cảnh giới Vũ Tiên cao thâm khó lường!
Lúc này, chín tầng hồn đàn của Mục Vỹ trộn lẫn thành một, sau khi năm loại sức mạnh hoàn toàn dung hợp sẽ là Chuyển Thể!
Võ giả cảnh giới Chuyển Thể không chỉ mạnh ở lượng chân nguyên hùng hậu mà còn có khả năng cường hóa gấp trăm lần khi bùng nổ sức chiến đấu, cường độ cơ thể cũng cao hơn võ giả cảnh giới Niết Bàn không biết bao nhiêu lần.
Đây là bước chuyển vô cùng quan trọng trong cảnh giới Tam Chuyển.
Nhưng lúc này Mục Vỹ thấy cơ thể mình như sắp phát nổ vậy.
Chín tầng hồn đàn của hắn vốn được hình thành từ nhiều nguồn khác nhau, gồm năm loại sức mạnh và các thiên tài địa bảo, bình thường chúng chẳng đả động gì đến nhau.
Nhưng bây giờ phải cưỡng chế cho năm loại sức mạnh đó làm một, chẳng khác gì ép năm con thánh thú tính cách khác nhau một trời một vực ở với nhau vậy.
Khó như lên trời!
Tuy thế, trong tâm trí Mục Vỹ giờ đây chỉ có hình ảnh Huyết Kiêu, chỉ có người đệ đệ đã chết của mình, bóng hình màu đen ấy cùng với núi Huyền Không.
Những đốm sáng màu máu vây quanh người Mục Vỹ kín kẽ, không để lộ một khe hở nhằm bảo vệ hắn khỏi nỗi thống khổ ấy.
Hắn đã không còn cảm giác gì với đau đớn nữa.
"Có là năm con thần thú ta cũng trói chứ đừng nói là các ngươi!"
Mục Vỹ trầm giọng quát, cứng rắn ngồi yên tại chỗ.
Giờ phút này, tựa như chút lưu luyến còn sót lại trong ngôi mộ Huyết Tôn đã lặng lẽ tan biến.
Bốn bề yên tĩnh.
Chỉ còn một mình Mục Vỹ chống chọi trong khó khăn.
Trong chốc lát, nước sông màu máu trở nên trong lành. Sắc màu đỏ thắm ấy bị rút cạn với tốc độ rất nhanh.
Gào...
Một tiếng gào truyền đến từ đáy sông, một bóng người rẽ nước nhảy lên mặt đất.
"Mục Vỹ!"
Thấy người vừa nhảy ra khỏi lòng sông, Vương Chí Kiệt kinh ngạc đứng phắt dậy.
Bên trên dòng sông máu đỏ dài bất tận, có một chiếc cầu gỗ trôi nổi bấp bênh ở phía trên.
Cách mọi người khoảng một dặm, các điểm đen đang lao đao tiến bước trên cây cầu gỗ.
Những điểm đen này chính là Vũ tiên tử và Huyết Vương đang dẫn đầu hàng nghìn quân của Tụ Tiên Các và Lục Ảnh Huyết Điện.
Các võ giả cảnh giới Niết Bàn không bay, mà men theo cây cầu gỗ, nối đuôi nhau đi về phía trước.
“Sao họ lại không bay qua nhỉ?”, Vương Chí Kiệt bực bội nói: “Dù dòng sông máu có sóng lớn, nhưng đâu thành vấn đề với võ giả cảnh giới Niết Bàn đâu?”
Mục Vỹ tiến lên trước, đứng cạnh dòng sông rồi giơ tay ra.
Ngay sau đó, cánh tay hắn chợt rũ xuống, toàn thân cũng suýt nữa loạng choạng rồi ngã nhào xuống dòng sông máu.
“Áp lực ở phía trên dòng sông máu này mạnh hơn áp lực mà chúng ta đang phải chịu gấp nhiều lần!”, Mục Vỹ nói.
Mục Vỹ đi tới cạnh dòng sông rồi tiến thêm một bước, trọng lực lập tức biến mất.
Bảo sao!
“Trên cây cầu gỗ này không có sức ép mạnh, còn phía ngoài cây cầu thì ngược lại!”
Nói một cách chính xác thì có lẽ áp lực này xuất phát từ phía dưới, lực hút ở dưới sông. Không biết đây là dòng sông kỳ quái gì mà lại có áp lực lớn đến thế, thậm chí còn lớn hơn sức hút của trái đất gấp nhiều lần.
Nếu Vạn Quỷ lão nhân ở đây, chắc ông ta sẽ giải thích cho mọi người nghe.
Dẫu sao thì ông ta cũng có nghiên cứu về huyết mạch những hàng nghìn năm, vì thế đến Mục Vỹ cũng thấy mình thua kém ông ta ở lĩnh vực này.
“Chúng ta cũng đi theo thôi, không thể để hai tên vô liêm sỉ này chạy thoát được”.
Nói rồi, Mục Vỹ đi trước dẫn đường.
Không biết phía trước còn nguy hiểm gì nữa đây.
Khi đi trên đường, Mục Vỹ có thể cảm nhận rõ vì lực hút ở dưới sông nên hai bên đường có tiếng gió thổi thét gào khiến người ta inh tai nhức óc.
“Đi thôi!”
Nhóm Vương Chí Kiệt đi theo.
“Bọn họ đi theo rồi!”
Lúc này, khi thấy Vương Chí Kiệt cùng người mặc áo bào đen đó đi theo, Huyết Vương đã biến sắc mặt.
“Ngươi sợ gì chứ?”
Vũ tiên tử nói: “Một mình Vương Chí Kiệt mà cũng đòi làm đối thủ của chúng ta ư? Nhưng tên mặc áo bào đen kia ở đâu ra vậy?”
“Thôi, kệ đi!”
Vũ tiên tử giơ tay lên rồi cười nói: “Muốn đi theo à? Mơ đi!”
Bụp bụp…
Có tiếng nứt vang lên, Vũ tiên tử đập tay xuống, một loạt âm thanh vang dội, các tấm gỗ ở phía sau bọn họ đã vỡ tan.
Một đoạn cầu dài cả trăm mét đã bị Vũ tiên tử đập vỡ.
“Cô…”
“Sức ép dưới dòng sông này vô cùng khủng khiếp, dù chỉ cách có một trăm mét thì họ cũng không thể bay qua đâu, ta không thể để họ đuổi theo được”.
Vũ tiên tử cười nói: “Còn lối ra thì một nơi thế này sao chỉ có một lối ra vào được!”
Dứt lời, Vũ tiên tử và mọi người nhìn nhóm Vương Chí Kiệt đang chạy nhanh tới.
Lúc này, Vương Chí Kiệt đã dẫn mọi người đi tới chỗ bị vỡ đó, thấy cầu bị hụt mất một đoạn thì tức giận quát: “Vũ tiên tử, hai người đúng là cái loại chó má! Các ngươi làm thế này không sợ cắt mất đường lui của mình à?”
“Chậc! Thôi, lo mà tìm cách qua được bên này đi!”
Huyết Vương nhìn Vương Chí Kiệt rồi cười lớn nói, sau đó vẫy tay tiếp tục cất bước.
“Chết tiệt!”
“Người đừng lo!”
Mục Vỹ nói khẽ: “Phía trước không an toàn đâu!”
“Sao cơ?”
Nghe thấy thế, Vương Chí Kiệt nhìn lên phía trước thì thấy có các thi thể đang trôi nổi trên sông, sau đó không ngừng bị ăn mòn, thậm chí đến xương cốt, y phục và linh khí cũng bị mòn theo.
“Ha ha, Vũ tiên tử, đừng hối hận về hành động của mình nhé!”
Vương Chí Kiệt cười xấu xa nói.
Phụt…
Song, Vương Chí Kiệt vừa nói dứt câu, đã có các tiếng động vang lên liên tiếp, nhiều người thi nhau ngã xuống nước ở phía bên kia cây cầu.
Các con dị thú màu đỏ máu với hình thù kỳ quái trông khá giống loài cá, nhưng dài cả trăm mét và to hơn gấp nhiều lần, hàm răng sắc nhọn của nó kêu ken két khiến ai cũng sợ đến phát run.
Có tiếng cắn xé vang lên, bầy quái ngư ấy đã bay lên cao rồi ngoạm hết võ giả của Lục Ảnh Huyết Điện và Tụ Tiên Các.
Nhiều người chạy quay lại rồi nhảy sang phía bên kia cây cầu, nhưng cách này đã khiến võ giả cảnh giới Niết Bàn của Vũ tiên tử vơi đi một nửa.
“Chết tiệt! Thứ quái quỷ gì vậy!”
Vũ tiên tử nhìn bầy huyết ngư này rồi nhíu chặt hàng lông mày lại, ban nãy nếu không nhờ phản ứng nhanh nhạy, chắc cô ta cũng bị chúng xơi tái rồi.
“Cự Xỉ Huyết Ngư!”
Nhưng khi nhìn thấy đàn cá này, Mục Vỹ lại dừng hình rồi tỏ vẻ mừng rỡ.
“Ta biết ngay mà! Tốt lắm, thì ra đệ ở đây. Mười nghìn năm trôi qua, ta đang thắc mắc lão quỷ Vạn Vô Sinh còn sống thì đệ đã đi đâu, ra là ở đây!”
Mục Vỹ lẩm bẩm một mình rồi tiến lên một bước, đứng ở mép cây cầu.
“Mục Vỹ!”
“Nhạc phụ, không sao đâu ạ! Con xuống xem dưới lòng sông thế nào, người cứ chờ ở đây, tuyệt đối đừng tự ý làm gì!”
Chương 647: Huynh đệ ngày xưa
Cái gì?
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Vương Chí Kiệt còn nghi mình nghe nhầm.
Xuống dưới ư?
Tiểu tử này lại giở trò quỷ gì vậy?
Dù đàn quái ngư màu đỏ máu vừa xuất hiện dưới sông không đông, nhưng bọn họ còn đang trốn không kịp mà nó lại còn nhảy xuống? Thế chẳng là tự sát hay sao?
“Người yên tâm, con sẽ không sao đâu!”
Mục Vỹ mỉm cười, sau đó nghiêng người nhảy tòm xuống sông.
“Tiểu tử này ngu quá đi mất thôi!”
Thấy Mục Vỹ nhảy xuống sông, Huyết Vương bật cười nói: “Người ta còn đang né không kịp mà hắn còn nhảy xuống, đúng là chán sống rồi!”
“Bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề này đâu, mau rút thôi!”
Vũ tiên tử nói: “Không là chết cả lũ bây giờ!”
Dứt lời, Vũ tiên tử và Huyết Vương vội vã chạy lại đầu bên kia.
Hai đoàn quân vừa chậm trễ một chút là lại có tiếng tõm vang lên ngay, lập tức có cả trăm người bị đàn quái ngư kéo xuống nước và biến thành thi thể.
Bây giờ, Vương Chí Kiệt đang làm đúng theo lời Mục Vỹ dặn, bảo mọi người ngồi xuống và yên phận chờ ở đây.
Nhưng, Mục Vỹ đột nhiên quay người nhảy xuống sông thật sự khiến ông ấy vô cùng bất ngờ.
Song Mục Vỹ làm gì cũng có tính toán nên ông ấy cũng không ngăn cản.
Đành ngồi yên đây chờ thôi vậy!
Dòng sông máu, đàn quái ngư màu máu, từ sau khi xuống dưới này, thứ gì cũng có màu máu, nhưng ban đầu Mục Vỹ lại không nghĩ gì nhiều.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy đàn quái ngư ấy, trong đầu hắn chợt hiện lên một bóng hình.
Năm xưa, người đó cũng giống hắn, được gọi là Huyết Tôn!
Khi ấy, một mình người đó đã huyết chiến với tiểu thế giới Tam Thiên và nổi danh lừng lẫy.
Vì hắn, mà người đó đã bị huỷ kinh mạch, phế tu vi, nhưng đã thay đổi vận mệnh bằng thiên bẩm và nghị lực của mình, bước lên đỉnh cao của tiểu thế giới Tam Thiên lại từ đầu.
Đó chính là Huyết Tôn - Huyết Kiêu!
Đó là người huynh đệ tốt nhất của Mục Vỹ khi hắn còn là Vỹ tôn giả của ngày xưa.
Nhưng mỗi người lại có một chí hướng riêng, Mục Vỹ một lòng muốn tiến thủ, muốn tiến vào đại thế giới Vạn Thiên, còn Huyết Kiêu lại nói rằng muốn ở lại tiểu thế giới Tam Thiên, vì đây là nơi mà y có tình cảm nhất.
Thế mà vạn năm đã trôi qua rồi!
Nếu không nhìn thấy đàn Cự Xỉ Huyết Ngư đó, Mục Vỹ không thể ngờ rằng có thể tìm thấy người huynh đệ tốt ngày xưa của mình ở đây.
Xưa kia, Vạn Quỷ Lão Nhân là thuộc hạ của hắn, còn Huyết Kiêu là huynh đệ của Mục Vỹ hắn, hơn nữa còn suýt mất mạng vì hắn!
“Tiểu tử này, nơi toàn là máu này chắc chắn là trò quỷ của đệ ấy. Biết bao năm đã trôi qua, để ta xem đệ trông như thế nào rồi nào!”
Mục Vỹ bơi dưới sông, dùng kiếm đuổi hết đàn huyết ngư đi rồi mỉm cười nói.
Hắn vẫn nhớ người huynh đệ này của mình từng nói đùa với mình rằng:
“Vỹ đại ca, sau này đệ sẽ thành lập một huyết đạo vô thượng của chính mình, đó chính là võ đạo của đệ! Đến lúc ấy, đệ sẽ đắp một con sông lớn rồi nuôi một bầy huyết ngư ở đó, không có thứ màu nào khiến đệ thấy thích và cao hứng như màu đỏ!”
Nhìn bầy huyết ngư quanh người mình, Mục Vỹ không giết mà chỉ đuổi đi.
Bởi đây là thứ mà huynh đệ của hắn thích.
Khi lặn xuống sâu hơn, Mục Vỹ phát hiện dòng sông này không chỉ rộng ở bên bề mặt, mà lòng sông còn sâu hàng dặm.
Nhưng với tu vi hiện tại của mình, áp lực nước ở độ sâu này không là gì với Mục Vỹ cả.
Sau khi lặn xuống đáy, Mục Vỹ bước đi dưới đáy sông bằng đá thuỷ tinh trơn bóng, thấy những tia sáng lấp lánh ở bên dưới, hắn mỉm cười.
“Tiểu tử này vẫn mê mấy trò lãng mạn như xưa, không biết đã lừa tình được bao cô nương rồi!”
Nhìn đáy sông được lát bằng đá thuỷ tinh lấp lánh, Mục Vỹ cười mắng.
Dòng sông máu thật sự rất rộng, Mục Vỹ phải đi một lúc lâu mới nhìn thấy một cung điện màu đỏ máu.
Khi nhìn thấy toà cung điện này, hắn đã không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Bao năm đã trôi qua, hắn không rõ người huynh đệ tốt ngày xưa của mình có biết tới nguồn gốc của Thiên Vận Đại Lục hay không, đệ ấy vô tình hay cố ý xây dựng nên toà cung điện này?
Điều quan trọng nhất là đệ ấy có đang ở đây không?
Tâm trạng của Mục Vỹ ngày càng kích động.
Thậm chí lần đầu tiên gặp Tần Mộng Dao, hắn cũng không hề kích động tới mức này.
“Huyết Kiêu, đại ca ta đây đang sa cơ lỡ bước, khéo tiểu tử đệ chỉ cần động ngón tay một cái là có thể bóp chết ta ngay rồi!”
Mục Vỹ cất bước đi về phía cung điện màu máu đó.
Đôi tay của hắn cũng không nhịn được mà run lên.
Đây là nơi ở của người huynh đệ tốt ngày xưa của hắn, liệu đệ ấy có đang ở đây không?
Mục Vỹ tiến bước, quan sát cung điện đứng sừng sững ở đáy sông, dù bị ngâm trong nước của dòng sông máu, nhưng trông nó vẫn rất uy nghiêm.
Cung điện được thiết kế theo hình tròn, đàn cá huyết ngư bơi lượn xung quanh, khi thấy Mục Vỹ định tiến lại gần, chúng lập tức xông tới bao vây hắn bằng khí thế hùng hồn.
Nhưng Mục Vỹ chỉ mỉm cười khi nhìn thấy chúng, sức mạnh sấm sét bên ngoài cơ thể hắn vang lên tiếng xẹt xẹt, đánh bay những con cá bơi đến gần.
“Các bảo bối, ta không muốn làm các ngươi bị thương, không thì người huynh đệ đó của ta sẽ trở mặt với ta mất, mà như thế thì không đáng!”
Thấy đàn cá bơi ra xa, Mục Vỹ mỉm cười rồi đi đến trước đại điện.
Nhưng khi nhìn thấy tấm hoành phi trên đại điện, Mục Vỹ chợt run lên rồi ngây ra tại chỗ, sau đó đôi mắt dần ngấn lệ…”
“A…”
Ngay sau đó, sâu dưới đáy sông đã vang lên một tiếng gào thê lương, khiến cả dòng sông cuồn cuộn sóng.
Chương 648: Mộ của Huyết Tôn
Bốn con chữ như rồng bay phượng múa trên tấm hoành phi của cung điện màu máu đó đâm thẳng vào tim của Mục Vỹ, khiến hắn hoàn toàn phát điên.
“Mộ của Huyết Tôn!”
Mấy chữ lớn này đã khiến hắn quay cuồng và suy sụp.
“Huyết Kiêu, Huyết Kiêu, ta không tin là đệ đã chết, ta không tin!”
Mục Vỹ điên cuồng gào lên, đôi tay nắm chặt, đầu ngón tay rớm máu, một lát sau, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể hắn đã bùng nổ rồi bay về phía cánh cửa lớn của cung điện.
Nhưng cánh cửa vẫn đóng im lìm.
Dù Mục Vỹ đã dùng hết sức, nhưng vẫn không thể mở được cánh cửa của đại điện đó.
Chưa bao giờ hắn thấy hận bản thân mình như lúc này, hắn hận mình bất tài, hận mình yếu ớt.
“Tru Tiên Đồ, mau ra đây!”
Giọng nói lạnh lùng của Mục Vỹ chợt vang lên.
“Có chuyện gì thế? Hoang khí lần trước không đủ để ta lại tiếp tục hao một lượng lớn sức lực để nói chuyện với ngươi đâu, ngươi…”
“Mở cửa cung điện này ra cho ta!”
“Này, này! Ta không phải là hộ vệ của ngươi đâu, cùng lắm chúng ta chỉ có mối quan hệ hợp tác thôi, đừng có mà ra lệnh cho ta!”, Tru Tiên Đồ bực bội nói.
“Giờ có mở hay không đây?”
Mục Vỹ lạnh giọng nói: “Ta biết ngươi có thể làm được việc này, vì ngươi có lai lịch bất phàm, nhưng bây giờ ngươi đang tồn tại trong đầu của ta. Cho nên ta nghĩ không phải chúng ta đã thành một thể rồi sao?”
“Ngươi mạnh thì ta cũng mạnh, ngược lại ta mà làm sao thì ngươi cũng đừng hòng sống, rõ chưa?”
“Ngươi uy hiếp ta?”
“Đúng! Ta đang uy hiếp ngươi đấy, nào, có mở hay không đây!”, Mục Vỹ lạnh giọng quát.
Mục Vỹ không biết ai đã xây dựng cung điện này, nhưng đây là mộ phần của Huyết Kiêu. Với thực lực hiện giờ của hắn thì đừng mơ đến chuyện có thể mở cửa ra được.
Vì thế, hắn đành phải nhờ đến sức mạnh của Tru Tiên Đồ!
“Không!”
Tru Tiên Đồ cứng miệng đáp.
Rất rất lâu về trước, sự tồn tại của nó chính là điều mà bao người ao ước.
Thế mà Mục Vỹ dám ra lệnh cho nó!
“Không mở chứ gì?”
Mục Vỹ nhìn Tru Tiên Đồ rồi lạnh lùng hỏi lại.
Tiếp theo, hắn giơ tay lên, khí tức thiên địa điên cuồng trào dâng mãnh liệt, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể hắn cũng bùng nổ.
Chín tầng hồn đàn vang lên tiếng rắc rắc rồi nứt ra.
“Ngươi làm gì thế hả? Nếu tiếp tục là chết đấy, biết không?”, Tru Tiên Đồ kinh ngạc hỏi.
“Ngươi không giúp thì ta sẽ tự làm nổ hồn đàn của mình để mở cửa, ta muốn biết tại sao người huynh đệ của mình lại chết, là ai đã hại đệ ấy!”
“Dừng tay, dừng lại ngay! Ta giúp, ta giúp ngươi!”
Tru Tiên Đồ sợ rồi, nếu Mục Vỹ mà chết thật thì nó cũng toi đời luôn, vì thế nó không thể để Mục Vỹ chết được.
“Nhanh!”
Mục Vỹ lạnh giọng nói.
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, Tru Tiên Đồ đã chuyển động trong đầu hắn, một luồng sức mạnh đặc biệt đang cuộn dâng trong người hắn.
Một lát sau, Mục Vỹ đã vận dụng các sức mạnh ấy rồi tung một chưởng ra.
Két…
Một tiếng động vang lên, cánh cửa của cung điện màu máu đã mở toang.
Nhưng nước sông máu lại bị chặn ở ngoài, Mục Vỹ cất bước tiến vào bên trong.
Uỳnh một tiếng, ngay sau khi Mục Vỹ đi vào, dường như cả cơ thể hắn đã mất hết sức lực.
Nhưng chỗ cửa lớn đại điện không có gì cản đường hắn, hắn cứ thế đi vào trong.
Nhưng bước đi này sắp lấy mạng của hắn!
Mục Vỹ ngước nhìn lên phía trước rồi chợt sững người, vì toàn thân hắn gần như đã tê cứng.
Hắn cất từng bước đi vào giữa đại điện, sau đó khuỵ gối, rồi quỳ sụp xuống.
Có một bóng người đang ngồi nghiêm chỉnh ở giữa đại điện.
Người đó mặc một chiếc áo choàng màu đỏ máu, gương mặt sắc nét, đôi mắt sáng ngời, giữa vùng lông mày có nét ung dung tự tại, thể hiện quyền uy coi thường thiên hạ.
Đôi tay người đó đặt gọn trên gối, sau đó nghiêm nghị nhìn lên phía trước.
“Huyết Kiêu…”
Tuy da thịt của người này vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lại không còn thở nữa, Mục Vỹ trào nước mắt.
Đã chết!
Người huynh đệ tốt nhất ngày xưa của hắn đã chết rồi!
“Khốn kiếp, tên khốn này! Sao đệ có thể chết ở đây hả? Lẽ nào đệ đã quên tất cả những gì từng nói với ta rồi sao?”
Mục Vỹ gào lên.
Nhưng dường như thi thể đang ngồi yên ở phía trước lại đứng dậy rồi mỉm cười nhìn hắn.
“Mục đại ca, đệ là Huyết Kiêu, ha ha… Đệ học võ không phải để tranh bá thiên hạ hay giết người, mà để có thể tự do tự tại, vùng vẫy trong thiên hạ”.
“Vỹ ca, huynh tiến bộ nhanh quá, đệ đuổi theo không kịp!”
“Ca, đệ là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín rồi này, siêu chưa?”
“Cái gì? Huynh đến tầng thứ mười rồi á? Đệ… đệ đệ…”
“Ca, đại thế giới Vạn Thiên không phải là mục tiêu của đệ, đệ chỉ muốn sống vui vẻ ở tiểu thế giới Tam Thiên thôi”.
“Ca, nhất định huynh phải gây tiếng vang lớn ở đại thế giới Vạn Thiên nhé! Sau này nếu có ai ở đây dám bắt nạt đệ, đệ sẽ hô lớn lên, rồi huynh phái một trăm nghìn tiên binh đến giúp đệ, thế thì oách phải biết!”
“Mà huynh nhất định phải dẫn đệ đi ngao du thiên hạ nhé! Dù đệ không nỡ rời xa tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng vẫn muốn đi ngắm nhìn thế giới rộng lớn, hơn nữa đệ còn muốn thấy vẻ uy phong của huynh!”
“Ca…”
Chương 649: Hồi sinh
Tiếp đó, Mục Vỹ chỉ thấy từng cảnh tượng của ngày xưa như hiện về trước mắt.
“A…”
Hắn giơ tay lên cào tóc, nước mắt cứ thế lăn dài trên má, nước mắt màu máu khiến Mục Vỹ bắt đầu run rẩy.
Niềm vui khi phát hiện ra đàn Cự Xỉ Huyết Ngư giờ đã chuyển thành nỗi đau xé tâm gan.
Sự thay đổi bất ngờ này khiến hắn như muốn phát điên.
Nhất thời, Mục Vỹ quỳ xuống đất, sau đó cúi thấp đầu nhìn bóng hình ở phía trước, hắn im lặng không nói gì, đôi mắt thì như đã nhuốm màu máu.
Cùng lúc đó, có một người đang bay lượn trên đỉnh một quần thể núi cao ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Quần thể núi cao ngất, chân nguyên của đất trời dường như đều tập trung hết ở đây.
Núi Huyền Không!
Đây là nơi mạnh mẽ và bí ẩn nhất ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Một nơi mà mỗi một võ giả bước ra đều gây chấn động tiểu thế giới Tam Thiên.
Thánh địa mà Thất Tinh Môn và Thánh Tước Môn đều không dám bén bảng.
“Hử? Cảm nhận được khí tức của Huyết Kiêu ư? Hắn đã chết cả nghìn năm rồi, không ngờ cuối cùng cũng tìm thấy xác!”
Người đó cử động ngón tay, đôi mắt mở to, đôi mắt ấy như nhìn xuyên thấy hư không, đến tận vị trí hiện giờ của Mục Vỹ.
Vù…
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở cung điện màu máu mà Mục Vỹ đang ở.
Người đó mặc áo bào đen, toàn thân có khí thế uy nghiêm, cứ thế bất thình lình xuất hiện bên cạnh hắn.
“Hử? Con người đê hèn bé nhỏ mà cũng vào được đây ư?’
Hư ảnh đó nhìn Mục Vỹ rồi ngạc nhiên nói: “Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở mộ phần của Huyết Kiêu?”
“Câu này ta nên hỏi mới phải!”
Mục Vỹ nhìn người đó rồi đáp.
“Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”, Mục Vỹ đứng dậy, nhìn bóng người đó rồi quát.
“Thứ tép riu như ngươi cũng đòi chất vấn ta ư?”, bóng đen đó hừ lạnh một tiếng, sau đó Mục Vỹ phụt một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, nhưng đôi chân kiên cường đã chống đỡ lấy cơ thể hắn.
“Ban nãy, ta thấy ngươi đang quỳ một cách thích thú mà, sao giờ không quỳ nữa? Quỳ tiếp đi!”
Bóng đen đó nhìn Mục Vỹ, bàn tay hư ảo đập về phía hắn.
“Cực Vũ Thắng, ngươi mà động vào huynh ấy, ta sẽ cho ngươi mất đường về luôn đấy!”
Song, khi bàn tay ấy sắp đánh trúng vào ngực của Mục Vỹ thì chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một linh hồn chợt bay từ trong cơ thể của Huyết Kiêu đang ngồi ngay ngắn lên cao, hoá thành một bóng người, bay lơ lửng phía trên thi thể, sau đó tuỳ ý vận dụng sức mạnh tung một chưởng ra.
“Huyết Kiêu…”
“Tiểu đệ!”
Nhìn thấy ảo ảnh đó, Mục Vỹ lập tức ngây ra.
“Vỹ ca!”
Huyết Kiêu nhìn Mục Vỹ rồi mỉm cười nói: “Đệ giải quyết tên phiền phức này đã rồi nói chuyện với huynh sau!”
Nghe Huyết Kiêu nói vậy, Mục Vỹ run lên.
Vỹ ca!
Cách gọi mới quen thuộc làm sao, chẳng khác gì với hàng vạn năm trước cả. Nhưng rõ ràng Mục Vỹ đã biến thành một người hoàn toàn khác, tại sao Huyết Kiêu vẫn nhận ra hắn?
“Cực Vũ Thắng, núi Huyền Không bây giờ là bá chủ của tiểu thế giới Tam Thiên các người, không ai dám bén bảng, nhưng chưa tới lượt ngươi đến mộ phần của Huyết Tôn ta để làm càn đâu”.
“Biết ngay ngươi vẫn giữ lại một tàn hồn mà, vẫn muốn sống hả?”, Cực Vũ Thắng nhìn Huyết Kiêu rồi lạnh giọng hỏi.
“Sống? Ha ha…”
Huyết Kiêu cười tự giễu rồi nói: “Sống mà ngươi nói thì ta không làm được nữa rồi, nhưng vị này thì ngươi không thể động vào được đâu”.
Tàn ảnh của Huyết Kiêu tung ngay một chưởng ra, ngay sau đó ảo ảnh của Cực Vũ Thắng đã kêu lên một tiếng rồi nổ tung.
Cùng lúc đó, bóng người mặc áo đen tái mặt, loạng choạng ở cách đó rất xa trên núi Huyền Không.
“Huyết Kiêu, ngươi không sống được đâu, nhưng người thanh niên đó là ai, hình như trông hơi quen…”, Cực Vũ Thắng khẽ nhíu mày, tự lẩm bẩm.
Lúc này, Mục Vỹ đang nhìn hư ảnh ở phía trước rồi cười khổ một tiếng.
“Ca, đừng tỏ thái độ như thế khi nhìn thấy đệ chứ? Huynh trông hai dòng lệ máu của huynh kìa, có khiếp người không cơ chứ!”, Huyết Kiêu nhìn Mục Vỹ rồi cười nói.
“Tiểu tử này, nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Mục Vỹ lau nước mắt rồi nói: “Là người của núi Huyền Không làm à? Người đó tên là Cực Vũ Thắng đúng không? Ta nhớ rồi!”
“Ca, đừng làm chuyện ngu ngốc!”
Huyết Kiêu vội nói: “Đệ đã chết rồi, tàn ảnh này chỉ là thứ mà đệ dùng công pháp đặc biệt để tạo ra thôi. Chứ đệ đã chết thật rồi!”
“Không thể nào!”
Mục Vỹ gầm lên: “Đến ta còn có thể sống lại, đệ không thể chết được. Nhất định ta sẽ nghĩ cách để đệ sống lại!”
“Ca, dù chúng ta tung hoành thiên hạ, nhưng tự nhiên cũng có quy luật của nó, không thể thay đổi được đâu. Lá rụng về cội, chúng ta cũng chỉ như những ngọn cỏ ở trên đời này thôi!”
“Ta có cách, nhất định sẽ có cách. Ta có Tru Tiên Đồ, nó thần thông quảng đại, kiểu gì cũng làm được. Ngày xưa, ta không chết thì đệ cũng không được chết!”
Mục Vỹ điên cuồng nói: “Tru Tiên Đồ, nói mau, ngươi có cách đúng không? Năm đó, ta đã chết rồi, chính ngươi đã cứu ta, là ngươi đã hồi sinh ta”.
“Chuyện kỳ tích gì cũng có thể xảy ra trên đời, Tru Tiên Đồ, nói cho ta biết, ngươi có cách hay không?”
Nhưng sau khi Mục Vỹ nói dứt câu, Tru Tiền Đồ lại truyền đạt ý bó tay ở trong đầu với hắn.
Chương 650: Cảnh giới Chuyển Thể
"Sao lại hết cách? Lúc trước ngươi cứu ta thế nào thì cứu đệ ấy thế đi!"
Mục Vỹ rít gào.
"Đó là do ta bắt được một tia hồn phách của ngươi ngay lúc ngươi chết, đúng lúc đó Mục Vỹ ở Trung Châu cũng chết rồi nên ngươi mới được trùng sinh. Cậu ta thì đã chết từ lâu, sống lại kiểu gì!"
Tru Tiên Đồ bất lực.
"Huynh đừng buồn, đệ đã chết mấy nghìn năm rồi, không sao đâu. Đệ muốn được gặp huynh nên mới để lại một tia tàn hồn ấy chứ!"
Huyết Kiêu vui vẻ nói, trông y không bận lòng chút nào.
Nhưng nụ cười ấy càng làm Mục Vỹ day dứt hơn.
Nếu hắn không ở tại thế giới Vạn Thiên thì đã có thể đưa Huyết Kiêu đi sớm hơn rồi, đệ ấy không đồng ý cũng mặc kệ!
"Vả lại đệ chết sau huynhh mà, huynh may mắn được trùng sinh, tính ra thì đệ sống lâu hơn huynh nữa đấy!"
Thấy Mục Vỹ vẫn buồn bã, Huyết Kiêu cười an ủi: "Ca à, trong đại điện này chứa đựng tất cả những gì đệ có được lúc sinh thời đó. Huynh xem, thánh khí thượng phẩm mấy chục món, thánh khí cực phẩm cũng mấy món luôn, tiên khí ấy hả... đệ không có!"
Y cười trừ, mặt lộ vẻ lúng túng.
"Huynh lấy mấy cái này đi đi. Giờ huynh làm lại từ đầu, tiến lên từng bước một. Đến khi huynh gặp lại bọn huynh đệ ở đại thế giới Vạn Thiên, sẽ không còn ai có thể đe dọa huynh nữa!"
Huyết Kiêu nói một thôi một hồi: "Nơi này không chỉ có thánh khí mà còn có rất nhiều thiên tài địa bảo. Bây giờ huynh là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín mà nhỉ, chậc chậc, huynh mà gặp đệ lúc còn sống là đệ cười cho thối mặt, nhưng bây giờ đệ cũng cười thôi, hớ hớ..."
"Tiểu đệ, Kiêu đệ, đệ mãi mãi là đệ đệ của Mục Vỹ ta!"
Mục Vỹ nhìn Huyết Kiêu, nước mắt lăn dài trên má, người khẽ run.
"Ca đừng khóc chứ. Đệ biết huynh xảo quyệt lắm, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, đừng nói trùng sinh xong khí phách bay màu luôn chứ?"
"Nhãi con này..."
"Ca, tàn hồn của đệ không kéo dài được lâu, nhưng trước khi đi, đệ sẽ làm giúp huynh một chuyện!"
"Sao?"
"Huynh phải hứa với đệ rằng chỉ khi nào đủ mạnh mới được nghĩ đến chuyện trả thù cho đệ!"
Huyết Kiêu mỉm cười, giơ tay lên.
Tàn hồn của y từ từ phiêu tán, hóa thành một giọt máu nhỏ xoay quanh Mục Vỹ.
"Sau khi huynh đi, đệ đã tự sáng lập một môn công pháp tên là Vạn Cổ Huyết Điển, mong rằng sau này huynh sẽ gặp được người thích hợp để thu làm đồ đệ và truyền thụ bộ công pháp này cho người đó. Ngoài ra, đệ hóa Huyết Luyện Chi Thể mà mình luyện ra được sau mười nghìn năm thành sức mạnh giúp cho huynh đột phá, tiến vào cảnh giới Chuyển Thể. Đây là điều duy nhất mà Kiêu đệ có thể làm cho huynh!"
Huyết Kiêu nói ra những lời đầy đau thương. Một lát sau, giữa đại điện chỉ còn lại tiếng vù vù.
Hình dáng y dần tan biến, gương mặt tươi cười sắp sửa tan vào hư không.
"Kiêu đệ, Kiêu đệ!"
Thấy Huyết Kiêu sắp biến mất, Mục Vỹ với tay muốn giữ lấy cậu nhưng bị hụt, chẳng còn gì hắn có thể chạm đến.
Ngay sau đó, chín tầng hồn đàn trong cơ thể Mục Vỹ phát ra tiếng ầm ầm.
Chín tầng hồn đàn của hắn bắt đầu dung hợp.
Tử Liên Yêu Hỏa, Vạn Kiếp Quỷ Hỏa, Cửu Thiên Chân Lôi, Thất Vũ Thể Điện, Hắc Ngục Ngân Thủy, đủ thứ sức mạnh trong người hòa lẫn vào nhau.
Giữa những âm thanh đùng đùng đinh tai nhức óc, cơ thể Mục Vỹ như biến thành luyện ngục.
Các loại sức mạnh đều có ý thức bản ngã rất cao, thứ gì cũng không muốn bị Mục Vỹ chế ngự.
Giờ phút này, những đốm sáng màu máu hình thành từ tàn hồn của Huyết Kiêu xoay quanh và bao trùm lấy người Mục Vỹ, quy những thứ sức mạnh kia về một mối.
Trong chốc lát, đầu óc Mục Vỹ đình trệ, toàn thân hắn phát ra tiếng sấm rền như sắp nổ tung.
Nghe choáng hết cả tai.
Mục Vỹ ngồi xếp bằng xuống đất.
Trong cảnh giới Tam Chuyển, chuyển thứ nhất là Chuyển Thể, chuyển thứ hai là Chuyển Hồn, chuyển thứ ba là Chuyển Phách. Sau Tam Chuyển sẽ bước vào giai đoạn vũ hóa thành tiên, đạt đến cảnh giới Vũ Tiên cao thâm khó lường!
Lúc này, chín tầng hồn đàn của Mục Vỹ trộn lẫn thành một, sau khi năm loại sức mạnh hoàn toàn dung hợp sẽ là Chuyển Thể!
Võ giả cảnh giới Chuyển Thể không chỉ mạnh ở lượng chân nguyên hùng hậu mà còn có khả năng cường hóa gấp trăm lần khi bùng nổ sức chiến đấu, cường độ cơ thể cũng cao hơn võ giả cảnh giới Niết Bàn không biết bao nhiêu lần.
Đây là bước chuyển vô cùng quan trọng trong cảnh giới Tam Chuyển.
Nhưng lúc này Mục Vỹ thấy cơ thể mình như sắp phát nổ vậy.
Chín tầng hồn đàn của hắn vốn được hình thành từ nhiều nguồn khác nhau, gồm năm loại sức mạnh và các thiên tài địa bảo, bình thường chúng chẳng đả động gì đến nhau.
Nhưng bây giờ phải cưỡng chế cho năm loại sức mạnh đó làm một, chẳng khác gì ép năm con thánh thú tính cách khác nhau một trời một vực ở với nhau vậy.
Khó như lên trời!
Tuy thế, trong tâm trí Mục Vỹ giờ đây chỉ có hình ảnh Huyết Kiêu, chỉ có người đệ đệ đã chết của mình, bóng hình màu đen ấy cùng với núi Huyền Không.
Những đốm sáng màu máu vây quanh người Mục Vỹ kín kẽ, không để lộ một khe hở nhằm bảo vệ hắn khỏi nỗi thống khổ ấy.
Hắn đã không còn cảm giác gì với đau đớn nữa.
"Có là năm con thần thú ta cũng trói chứ đừng nói là các ngươi!"
Mục Vỹ trầm giọng quát, cứng rắn ngồi yên tại chỗ.
Giờ phút này, tựa như chút lưu luyến còn sót lại trong ngôi mộ Huyết Tôn đã lặng lẽ tan biến.
Bốn bề yên tĩnh.
Chỉ còn một mình Mục Vỹ chống chọi trong khó khăn.
Trong chốc lát, nước sông màu máu trở nên trong lành. Sắc màu đỏ thắm ấy bị rút cạn với tốc độ rất nhanh.
Gào...
Một tiếng gào truyền đến từ đáy sông, một bóng người rẽ nước nhảy lên mặt đất.
"Mục Vỹ!"
Thấy người vừa nhảy ra khỏi lòng sông, Vương Chí Kiệt kinh ngạc đứng phắt dậy.
Bình luận facebook