• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mục Thần (5 Viewers)

  • Chương 641-645

Chương 641: Lối vào long mạch

Một giọng nói trầm thấp đáp lại, sau đó đã có người chạy từ trong rừng cây ra, cầm một thanh kiếm hư không trong tay, chém giết tất cả.

Kiếm khí mạnh mẽ cùng lực xuyên thấu của thanh kiếm ảo đã khiến Thánh Vũ Dịch phải ngây ra tại chỗ.

Một lúc lâu sau.

Sóng yên biển lặng, còn tiểu đội một trăm người đã im bặt.

Mục Vỹ đáp xuống, một cơn gió nhẹ thổi qua.

Bụp, đội quân cả trăm người đó đều ngã xuống.

Mùi máu tanh dần bốc lên khắp khe núi.

Nhưng đám hoang thú của núi Đại Hoang bây giờ không còn quan tâm đến mùi máu tanh này nữa.

Nhìn thi thể nằm la liệt dưới đất, Mục Vỹ khẽ nhếch mép cười.

Hai người mà hắn muốn giết nhất đã chết rồi!

Đã hai năm trôi qua mà Thánh Vũ Dịch và Vỹ Vu vẫn quá yếu, dù họ miễn cưỡng bước vào cảnh giới Chuyển Thể, nhưng tiềm lực của bản thân đã cạn nên cũng chẳng thể vùng vẫy thêm được nữa.

Thánh Đan Tông và nhà họ Vỹ là hai kẻ thù số một của Mục Vỹ, tiếp theo sẽ tới Tụ Tiên Các, Lục Ảnh Huyết Điện cùng với Thất Tinh Môn và Ma tộc.

Đây là quyết tâm của Mục Vỹ, một trận tàn sát sắp diễn ra.

Cùng lúc đó, qua trận tập kích bất ngờ lần thứ nhất của hoang thú, dù người của các thế lực lớn đã tách nhau ra, nhưng vẫn có cách thức liên lạc lại, dần dà đội quân đã tập trung lại với nhau.

Nhưng hoang thú vẫn chưa ngừng tấn công, ngược lại còn điên cuồng hơn.

Đại A Ma nhìn về hướng điểm bắt đầu của long mạch trong dãy núi rồi không nhịn được nói: “Chắc nơi đó chính là lối vào của long mạch, thứ chúng ta cần tìm ở trong đấy!”

Tả Y Đặc và Địch Bố La gật đầu.

Bọn họ đã đến Trung Châu gần ba năm, nhưng không thể ngờ thứ mình cần tìm lại ở vùng Đông Hoang nghèo nàn này.

Song, đột nhiên có một đội khác bất ngờ xông ra rồi chạy như bay về phía lối vào đó.

“Tinh Bắc Dụ, các ngươi làm gì thế hả? Long mạch này là do Ma tộc ta phát hiện ra trước!”

“Làm gì ư? Đại A Ma, ngươi bị ngơ à?” Tinh Bắc Dụ cười nói: “Long mạch được các thế lực lớn cùng phát hiện, còn món đồ đó thì ai giành được thì người ấy thắng. Ma tộc các ngươi bất tài, không lấy được cũng đáng đời thôi!”

Tinh Bắc Dụ cười lớn, sau đó dẫn quân của Thất Tinh Môn chạy nhanh đi.

Lối vào long mạch đã ở ngay trước mặt, có kẻ ngu mới chờ Ma tộc đi trước.

“Đi!”

Đại A Ma lạnh mặt, dẫn chiến sĩ của Ma tộc chạy theo.

Nhưng khi hai phe chạy lên đỉnh núi thì lại phát hiện đã có một nhóm binh sĩ đã đi vào trong rồi.

“Bộ tộc Cốt Yêu!”

Thấy hàng nghìn người đứng trên đỉnh núi, Đại A Ma và Tinh Bắc Dụ đều ngẩn ra.

“Hai vị đến hơi muộn rồi!”, Tam hoàng tử chắp tay sau lưng rồi cười nói: “Chẳng ai ngờ món đồ đó lại được giấu ở một nơi chẳng có gì đặc biệt này”.

“Tam hoàng tử, bộ tộc Cốt Yêu các ngươi núp kỹ quá đấy, Quân Vô Tà là chính là Ngũ hoàng tử của tộc các người, nhưng đã bị Mục Vỹ giết mất, thế mà các người vẫn làm thinh”.

“Mục Vỹ chẳng chết rồi còn gì?”, tam hoàng tử hờ hững nói: “Hắn chết rồi thì coi như xong, nói sao thì ta cũng phải cảm ơn các ngươi!”

“Ngươi…”

Đại A Ma nổi giận ngất trời, đích thân ma đế Tra Khắc của Ma tộc họ phải ra tay thì mới giết được Mục Vỹ.

Còn bộ tộc Cốt Yêu thì chẳng cần làm gì.

“Thôi đi, trong long mạch đầy rẫy nguy hiểm. Ta nghĩ bây giờ không phải lúc nên tranh cãi đâu, xuống đấy và phát hiện ra món đồ ấy rồi, ta nghĩ mới là lúc trận chiến thật sự bắt đầu, các ngươi thấy có đúng không?”

Tam hoàng tử nhìn Đại A Ma và Tinh Bắc Dụ rồi cười ha ha nói.

“Các ngươi thật là, những chuyện thế này sao có thể vắng mặt Thánh Tước Môn ta được!”

Đột nhiên có một tiếng cười khe khẽ vang lên từ một phía.

Lại thêm một đội quân hàng nghìn người nữa xuất hiện.

“A, người của Thánh Tước Môn luôn thích góp vui nhỉ, rảnh gớm!”, trông thấy đám người đó, Đại A Ma tỏ rõ vẻ khinh bỉ.

“Chúng ta chỉ rảnh đúng lúc đúng chỗ thôi, chứ không như Ma tộc các ngươi, cả một đội quân lớn đều làm mồi cho bom cả!”, Tước Nhất Minh cũng tỏ vẻ khinh khi đáp lại,

“Ngươi…”

“Ngươi gì mà ngươi, thích đánh nhau thì lên đi!”, Tước Nhất Kiệt tiếp lời: “Dẫu sao tiểu thế giới Tam Thiên vẫn chưa đánh đấm thoả thích, tiếp nào!”

“Được!”

Tinh Bắc Dụ đã đứng ra nói: “Không chỉ có bốn thế lực chúng ta đến đây đâu, người của Trung Châu cũng muốn ké phần, bây giờ chúng ta mà đánh nhau, coi chừng cho kẻ khác làm ngư ông đắc lợi”.

“Tước Nhất Kiệt, Tước Nhất Minh, xuống đấy đi rồi đừng hối hận”.

“Ngươi cũng thế!”

Đại A Ma vừa nói dứt câu đã giơ tay lên rồi hô lớn: “Chiến sĩ của Ma tộc, những ai từ cảnh giới Niết Bàn trở lên thì theo ta!”

“Rõ!”

“Được, chúng ta cũng đừng ngây ra đây nữa. Thánh Tước môn, võ giả cảnh giới Niết Bàn hãy theo ta xuống dưới”.

“Tuân lệnh!”

Các võ giả cảnh giới Niết Bàn của bốn thế lực lớn lập tức tập trung phía trước lối vào, sau đó nhanh chóng xuyên qua bức tường ngọc trơn bóng theo các thủ lĩnh của mình rồi biến mất.

“Thì ra thông đạo đi xuống phía dưới nằm ở đây!”

Mục Vỹ trốn ở một chỗ đã trông thấy tất cả, hắn hơi ngẩn ra.

Theo Tru Tiên Đồ thì phía dưới chính là trung tâm khởi nguồn của Thiên Vận Đại Lục.

Nhưng nó đã bảo hắn tốt nhất là đừng mò đến đó, kẻo không chết rồi cũng không biết vì sao mình chết.

Nhưng thấy người của bốn thế lực lớn đã xuống dưới đó, sao Mục Vỹ có thể ngồi yên được.

Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con, lần này, Mục Vỹ chuẩn bị xông vào hang cọp thật rồi.
Chương 642: Rời khỏi đây đi

Hơn nữa, nếu có nguy hiểm gì thì hắn vẫn chắc chắn mình có thể chạy thoát thân.

Có Tru Tiên Đồ đây mà, nó không mặc xác hắn chết đâu.

Tuy nhiên, Mục Vỹ đang chuẩn bị ra tay thì vài người chạy như bay đến từ phía chân trời.

"Vũ tiên tử! Huyết Vương!"

Thấy hai người đi đầu là ai, hắn ngẩn người.

Khi tấn công Vỹ Minh, những kẻ cầm chân Tiểu Hắc chính là hai người này. Không ngờ lần này họ vẫn hợp tác với nhau.

Bên kia là hai bóng người chỉ huy một đội ngũ đông nghịt xuất hiện lần nữa.

"Lôi Vân Tử, Vương Chí Kiệt!"

Nhận ra hai người kia, Mục Vỹ lại ẩn thân để có thể quan sát tình hình.

"Lôi Vân Tử, ta rất ngạc nhiên khi thấy Lôi Thần Cốc cũng chen chân vào đấy!", Vũ tiên tử cười cợt: "Ta còn tưởng các ông đã bị Thánh Tước Môn đánh cho không dám ló mặt rồi nữa cơ".

"Vũ tiên tử nói đùa, chắc bộ tộc Cốt Yêu cũng làm mấy người khốn đốn lắm nhỉ? Ai cũng như nhau cả, đừng có sỉ vả nhau như thế chứ", Lôi Vân Tử bị Vũ tiên tử khiêu khích nhưng vẫn cười điềm nhiên.

Nghe vậy, cô ta nhíu mày xoay người, thôi không nói nữa.

"Hai lão cáo già Thánh Vũ Dịch và Vỹ Vu đâu?", Huyết Vương nhìn xung quanh, nói với chất giọng khàn khàn: "Vỹ Thăng Không và Thánh Khuyết không đến mà bảo hai lão đó đến, tự tin quá nhỉ, không sợ Vỹ Minh thả con chó mực ra cắn hết hai lão đó à!"

"Hai con cáo già đó gian xảo lắm đấy, lo thân mình cho xong đi đã".

Vương Chí Kiệt nhìn bức tường, cười nói: "Xem ra đội ngũ của bốn thế lực lớn đã vào trong rồi, ta thấy chúng ta cũng nên đi thôi!"

"Ông muốn vào nhưng chưa chắc người ta đã cho!"

Vũ tiên tử đưa mắt về phía đám võ giả thuộc bốn thế lực đang đứng nghiêm trang trước vách đá, đáp lời.

"Không cho vào? Vậy thì giết thôi!"

Huyết Vương bước vào trước tiên. Y vừa nhấc tay là một tiếng nổ vang trời nổ ra, các võ giả đứng quanh vách đá đều bị đánh bay.

"Các ngươi muốn làm gì?"

Có người nằm trong bốn thế lực lớn quay phắt sang đội ngũ của phe Trung Châu, quát lớn.

"Làm gì à? Do các ngươi cứ dây dưa phiền quá thể, hôm nay bọn ta sẽ vớt vát mặt mũi về!"

Vũ tiên tử lạnh mặt đưa bàn tay ngọc ngà ra chỉ. Âm thanh đùng đoàng vang lên, hàng loạt viên thép phía trước cô ta nổ tung gây ra trận nổ kinh hoàng.

Những người thuộc bốn thế lực lớn đang ở ngoài này đều có thực lực dưới cảnh giới Niết Bàn, làm gì phải đối thủ của nhóm cao thủ Trung Châu!

Mặc dù trước khi đi, thủ lĩnh của họ có dặn dò rằng nếu chạm trán với võ giả thuộc các thế lực hàng đầu Trung Châu thì phải bỏ chạy ngay, nhưng nhìn vào tình thế trước mắt, rõ ràng là bọn họ không nghe theo.

"Xem ra mình không cần phải ra tay rồi!"

Mục Vỹ nấp trong bóng tối hả hê nói, che giấu bản thân thật kỹ.

Cuộc chém giết tiếp tục diễn ra, ưu thế hoàn toàn nghiêng về một bên.

Không lâu sau, đội đứng ngoài canh giữ chừng mười nghìn người đã bị nhóm Huyết Vương tàn sát không còn một mống.

Hiển nhiên là Vương Chí Kiệt cũng không chịu ngồi yên, do bọn Ma tộc và Thất Tinh Môn mà đứa con rể tài cao của ông ấy phải bỏ mạng kia mà.

"Huyết Vương, giết bọn thủ vệ bọn chúng để lại ngoài này rồi, bọn trong đó chắc không cần ta nói nữa chứ?", Vũ tiên tử trịch thượng nói với giọng lạnh lùng: "Ngộ nhỡ để bọn chúng rời khỏi đây, khoan nói đến việc chúng ta không biết chúng có chiếm được bảo bối gì hay không, tôi chắc chắn chúng sẽ quay ra giết chúng ta ngay khi chúng thoát khỏi đây. Đã đến lúc đuổi chúng ra khỏi Trung Châu rồi".

Sau khi nghe lời của cô ta, mọi người đều gật đầu.

Nhưng Mục Vỹ đang ẩn nấp lại nhíu mày.

Câu nói đuổi bọn chúng ra khỏi Trung Châu mới nãy của Vũ tiên tử nghe thì nghĩa chính ngôn từ đấy, nhưng nữ tử này là một người không đơn giản, đến cả Cam Kinh Vũ còn không bằng nữa là. Dám giết cả sư tôn của mình, một nữ tử có thể làm ra chuyện như thế thì đừng mong cô ta có suy nghĩ của một người bình thường!

"Các vị, bên dưới là nơi mà bốn thế lực lớn kia nói là có cất chứa bảo vật, không biết dưới đó có gì, đành xem vận may của mỗi người vậy!"

Dứt câu, Vũ tiên tử lớn tiếng: "Cao thủ cảnh giới Niết Bàn đi theo ta, những người khác mai phục xung quanh, chú ý an toàn".

"Rõ!"

Cùng lúc đó, các thế lực khác cũng đi vào vách đá lại lần nữa.

"Lí Trạch Lâm, Vương Hinh Vũ, hai đứa con đừng vào, ở ngoài đề phòng biến cố. Thánh Vũ Dịch và Vỹ Vu không tới, ta cứ thấy bất an thế nào".

"Vâng ạ!"

"Cha cẩn thận nhé!"

"Biết rồi!"

Nói rồi Vương Chí Kiệt dẫn những người thuộc điện Tam Cực đi vào trong.

Qua một lúc quan sát, Mục Vỹ bỗng nhận ra sự tình càng lúc càng thú vị.

Tiếng gió vang lên sột soạt, Mục Vỹ xuất hiện trước vách đá.

"Ơ?"

Thấy Mục Vỹ, tất cả mọi người lập tức cảnh giác.

"Ở đây không còn việc của các ngươi nữa, đi đi!"

Mục Vỹ tiến thẳng lại gần Lí Trạch Lâm và Vương Hinh Vũ, khàn giọng nói.

"Ngươi là ai?"

"Ta là ai không quan trọng, chỉ cần các ngươi rời khỏi nơi này sẽ được an toàn. Lệnh bài đây, xuống núi rồi chạy thẳng tới nơi tiếp giáp của Đông Hoang và Trung Châu đi!"

Mục Vỹ vừa ra lệnh vừa lấy một chiếc lệnh bài ra.

"Rốt cuộc ngươi là ai!"

Thấy hành động của Mục Vỹ, Vương Hinh Vũ quan sát hắn, lên tiếng.

"Còn chưa chịu đi?"

Xòe tay ra, tay trái hừng hực một quả cầu ma khí, tay phải cầm kiếm Phá Hư sau khi tiến hóa, Mục Vỹ uy hiếp: "Lúc nãy điện Tam Cực các ngươi không ra tay với Ma tộc nên giờ ta sẽ không giết các ngươi, nhưng còn dám đứng đây là chết!"

Ma tộc!

Câu nói này làm Lí Trạch Lâm tái mặt, gã vội đứng che trước người Vương Hinh Vũ.

"Đi thôi!"

Rõ ràng các thế lực lớn đã giết hết người của Ma tộc, nhưng từ giọng điệu của người mặc áo bào đen này, dễ thấy hắn là đòn sát thủ cuối cùng của Ma tộc.

Tuy nhiên, dù người này là ai, họ cũng không thể chống lại hắn bởi cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín ấy.
Chương 643: Dưới lòng núi Đại Hoang

Vương Hình Vũ nhận lệnh bài, liếc nhìn Mục Vỹ lần cuối trước khi bị Lí Trạch Lâm kéo đi.

"Cả Lôi Thần Cốc nữa, cút ngay!"

Mục Vỹ trầm giọng quát, không nể nang ai.

Thấy nhóm người Lí Trạch Lâm đã đi, mấy nghìn người còn lại trong Lôi Thần Cốc cũng lập tức rút lui, những người thuộc các thế lực khác thì nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đề phòng.

"Xem nào, Lục Ảnh Huyết Điện, Tụ Tiên Các, vài người thuộc nhà họ Vỹ, vài người thuộc Thánh Đan Tông. Hừm, cũng đủ rồi".

Mục Vỹ gật gù nhìn bọn người kia.

"Cuối cùng ngươi là ai vậy hả?"

"Ta ấy à? Ta là kẻ mà bấy lâu nay các ngươi muốn giết nhưng không giết được!"

Mục Vỹ khẽ mỉm cười, giơ kiếm Phá Hư lên thật cao.

Hiện giờ, cấp bậc của kiếm Phá Hư đã là bán thánh khí rồi.

Đối phó với mấy chục nghìn võ giả còn chưa tới cảnh giới Niết Bàn, Mục Vỹ chỉ cần một chiêu để hạ gục.

Tiếng sầm đùng đùng vang lên, tia chớp bảy màu giáng xuống chớp nhoáng. Cùng với sự kết hợp của sấm sét, kiếm Phá Hư tỏa ra ánh sáng trắng nóng như đổ lửa, hô ứng với hào quang bảy màu kia.

Ầm...

Trong phút chốc, sấm sét ùn ùn bắn từ trên trời xuống như cơn mưa tầm tã, che lấp cả bề mặt vách đá.

Tiếng nổ vang trời làm ai cũng đau tai.

Một khắc sau, nơi mấy chục nghìn người đang đứng cháy đen toàn bộ. Tất cả biến thành mây khói.

Mục Vỹ nhìn hình ảnh trước mắt, vỗ tay một cái rồi mỉm cười đi vào trong vách đá.

"Khoan đã!"

Vương Hinh Vũ đi được một khoảng xa mới để ý.

"Có gì đó không đúng, nếu người đó là Ma tộc thì sao lại cho chúng ta lệnh bài rời khỏi núi Đại Hoang!"

Nghe vậy, Lí Trạch Lâm cũng giật mình.

"Áo bào đen, chẳng lẽ người đó là quốc sư Đông Hoang?"

"Không thể nào... Vậy thì vì sao hắn chỉ cho hai phe chúng ta đi thôi?"

Vương Hinh Vũ cau mày nhìn Lí Trạch Lâm, đôi mắt chợt sáng ngời.

"Mục Vỹ!"

Cô ta reo lên: "Người này yêu cầu điện Tam Cực chúng ta và Lôi Thần Cốc đi chắc chắn là vì không muốn đối phó với chúng ta. Giữ bọn Tụ Tiên Các, Thánh Đan Tông ở lại là để..."

Uỳnh!

Chưa đợi Vương Hinh Vũ nói hết câu, tiếng oanh tạc truyền đến từ ngọn núi hình đầu con rồng.

Dù cách rất xa vẫn thấy được hình dạng của tia chớp bảy màu!

"Thất Vũ Thể Điện, còn ai ngoài Mục Vỹ nữa!"

Vương Hinh Vũ khẳng định.

"Vậy chúng ta càng không được về!", Lí Trạch Lâm hoàn hồn: "Huynh ấy bảo mình rời khỏi đây rồi đến giáp ranh giữa Trung Châu và Đông Hoang, rõ ràng là muốn chúng ta làm gì đó!"

"Được, dù sao mình ở lại đây cũng không giúp được gì, đi thôi!"

Lúc đưa mắt về phía cảnh tượng ngọn núi hình đầu rồng dấy lên những tia chớp rền vang, hàng lông mày thanh tú của Vương Hinh Vũ không nhíu lại nữa.

Chuyện đã đến nước này, họ có trở lại đó cũng chẳng nên được tích sự gì!

Nhưng phải báo tin này cho tất cả mọi người trong Vỹ Minh biết.

Vỹ Minh đã chuẩn bị đầy đủ cho việc báo thù cho Mục Vỹ rồi.

Có lẽ tin hắn không chết sẽ làm họ tỉnh táo trở lại.

Bóng tối mịt mù ập tới, che phủ muôn trùng.

Xung quanh tối đến nỗi xòe tay không thấy ngón, đến cả Mục Vỹ cũng phải dựa vào vầng sáng mờ nhạt tỏa ra từ kiếm Phá Hư để cảm nhận được bốn phía nữa là.

Sau khi bước vào trong vách đá, hắn rơi tự do liên tục.

Rơi càng lâu, tốc độ rơi càng nhanh.

Gió lớn thổi tới ù hết cả tai, cứ rơi mãi như thế làm Mục Vỹ sắp quên mất mình đã rơi vào lâu rồi.

Ngặt nỗi nhìn đâu cũng toàn một màu đen, có nhìn thấy gì đâu.

Vài canh giờ đằng đẵng sau đó, Mục Vỹ mới nhìn thấy ánh sáng màu xanh lục óng ánh ở dưới chân.

Hắn bèn đâm kiếm xuống để tạo ra phản lực. Nhờ có phản lực lớn ấy mà tốc độ của hắn mới giảm dần.

Nhưng khi hai chân giẫm trên mặt đất màu đỏ huyết dụ bên dưới, Mục Vỹ thình lình cảm giác được dường như có một ngọn núi cao vạn trượng đè trên người mình.

Trọng lực lớn thật!

So sánh với một ngọn núi cao vạn trượng là còn khiêm tốn đấy!

Trong tình huống này, võ giả có thể phát huy tám phần mười thực lực của bản thân đã giỏi lắm rồi.

"Hừ!"

Nhưng đối với một người đã lĩnh ngộ kiếm tâm như Mục Vỹ, mọi chiều hướng trong thiên địa hắn đều nắm trong lòng bàn tay. Mục Vỹ gầm lớn, kiếm tâm bùng nổ, mọi lực ép biến mất trong giây lát.

Mục Vỹ đứng dậy nhìn về phía trước.

Đây là một đầm lầy rộng bát ngát dưới lòng đất.

Mênh mông không thấy điểm cuối!

Nhìn bao quát, khắp nơi toàn là màu đỏ sẫm của nền đất, không thấy một bóng người.

Ban đầu, có đến gần mười nghìn võ giả cảnh giới Niết Bàn của bốn thế lực lớn và những phe phái mạnh mẽ bản địa Trung Châu vào đây, không ngờ lúc này lại không có lấy một ai.

"Á..."

Bỗng nhiên, đằng trước truyền lại tiếng gào thét tê tâm liệt phế xé toạt bầu không khí im lặng. Một đám người toàn thân đẫm máu lảo đảo chạy về phía Mục Vỹ.
Chương 644: Lật mặt

"Ma tộc!"

Thấy những người kia, Mục Vỹ bước tới rồi quát: "Đứng lại, sao các ngươi chạy? Những người khác đâu?"

"Chết rồi! Chết hết rồi! Chắc là bị dị thú ăn thịt rồi! Đây không phải nơi cho con người, mau chạy đi, trốn mau!"

Tên chiến sĩ Ma tộc nọ sợ vỡ mật, khóc lóc gào thét.

Phập!

Một âm thanh vang lên cắt ngang tiếng hét, một cái vòi đâm thủng lồng ngực của chiến sĩ Ma tộc nọ, đầu vòi có hình hoa cúc cháy đỏ.

Mục Vỹ lui về sau ngay khoảnh khắc đó nhưng vẫn bị rướm máu cả người.

Đứng đây nhìn lại, con thú trước mặt hắn như một ngọn núi khổng lồ, cao đến mức tưởng chừng chạm đến tầng mây!

Đó là một con dị thú cường tráng màu đỏ, vô số cái vòi chồng chéo lên nhau bắt nguồn từ cơ thể của nó.

Trên đỉnh đầu dị thú là một con người đỏ tươi đang đảo qua đảo lại.

Nó lom lom nhìn Mục Vỹ như muốn nuốt chửng lấy hắn.

Vút vút vút...

Trong phút chốc, một số lượng lớn vòi bay ra khỏi người dị thú đỏ. Từng cái vòi thẳng tắp như một cây trường mâu đâm về phía Mục Vỹ.

"Cút đi!"

Vung kiếm, tiếng nổ đùng đoàng dội tới. Nhát kiếm với sự kết hợp giữa tia sét bảy màu và Cửu Thiên Chân Lôi cùng âm thanh vang trời của sấm sét bổ dị thú đỏ như máu làm hai nửa.

Tiếp đó là tiếng soạt, máu bắn tung tóe vào người hắn.

Con dị thú đỏ rực kia biến thành sương máu trong tích tắc.

Nhưng ngay sau đó, cơ thể bị chém làm hai kia ngọ nguậy, nhập lại làm một.

"Ơ?"

Mục Vỹ nhíu mày. Hắn chém một lần mười mấy nhát ra làm phát ra mấy tiếng vút. Đáng ngạc nhiên là cơ thể con dị thú sinh sôi nảy nở hết lần này đến lần khác, chẳng bao lâu da thịt đã liền lại như cũ.

"Rút lui!"

Giờ thì Mục Vỹ đã hiểu đây là thứ sinh vật không thể giết chết.

Hay nói cách khác, chúng chỉ đang công kích trong vô thức. Chỉ cần thứ khống chế chúng còn sống, chúng sẽ không chết!

Sau khi nhận ra điều này, Mục Vỹ lao về một hướng, tiếp tục tiến tới phía trước.

Qua một chốc, con dị thú với cơ thể đầy hoa cúc đỏ máu nhúc nhích, từ từ kết hợp thành một thể.

Không ngờ lần này kích thước của nó còn to hơn gấp đôi so với lúc Mục Vỹ mới đối phó với nó.

Trong lúc phóng đi, Mục Vỹ nhận ra vết máu trên mặt đất càng lúc càng nhiều, đáng sợ là qua một lúc còn thấy cả thi thể.

Về sau, cả nền đất rải đầy xác chết.

Đến lúc này, con đường hắn đi đã không khác gì vùng đất chết với vô số cái xác nằm la liệt.

Không thấy những người thực sự có địa vị cao thuộc các thế lực trong số đó.

"Xông lên!"

Mục Vỹ đang tiến tới bỗng nghe thấy tiếng vũ khí xây xát nhau ở đằng trước.

"Vương Chí Kiệt, Huyết Vương, hai người cầm chân con quái vật này ở hai bên, ta sẽ đánh lén từ sau!", nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Vũ tiên tử, Mục Vỹ vội vàng dừng bước.

Hắn không bị trọng lực tác dụng nên lúc này hành động rất tự nhiên, nhìn là thấy ngay. Vũ tiên tử và những người khác thì có biểu hiện rõ rệt, cử động chậm chạp hơn bình thường không ít.

Trước mặt bọn họ là một con Hắc Vụ Huyền Xà hai đầu.

Con Hắc Vụ Huyền Xà hai đầu này cao đến nghìn trượng, hai cái đầu khổng lồ trông như hai ngọn đồi, đôi mắt lớn đến nỗi dù nhìn cách đó một nghìn mét vẫn thấy như đỉnh núi, đã thế còn ánh đỏ.

Đỏ như màu máu!

Một mối nghi ngờ dần nảy lên trong lòng Mục Vỹ.

Trên đường đi, hắn bắt gặp rất nhiều dị thú, có con giết được, có con không giết được.

Bên cạnh đó, bọn dị thú giống nhau ở chỗ toàn thân đều có màu đỏ, ngay cả đôi mắt cũng đỏ như máu.

Như trúng phải lời nguyền vậy.

Không chỉ thế, Hắc Vụ Huyền Xà hai đầu đối đầu nhóm người Vũ tiên tử đáng ra phải là thánh thú thuộc tính thủy mới đúng, thế mà giờ đây toàn thân nó lại bốc lửa.

Dưới người nó là những thi thể nằm ngổn ngang, thậm chí còn thấy được bụng nó gồ lên rõ ràng. Có thể thấy nó đã nuốt rất nhiều võ giả loài người.

"Hiểu rồi!"

Đến nước này thì phe Vương Chí Kiệt cũng đành hợp tác. Từ hai bên, ông ấy và Huyết Vương xông đến tấn công con Hắc Vụ Huyền Xà.

Ngay thời khắc hai người sắp sửa tung đòn về phía con rắn, Huyết Vương bất chợt tỏa một vầng huyết quang chói mắt ra.

Bị huyết quang chiếu trúng, cái đầu vốn nhằm vào Huyết Vương của Hắc Vụ Huyền Xà bỗng nhiên mơ màng lắc đầu rồi quay lại. Giờ thì cả hai cái đầu đều lao tới chỗ của Vương Chí Kiệt.

"Huyết Vương, ngươi làm cái quái gì vậy?"

Thấy cảnh này, Vương Chí Kiệt lớn giọng chất vấn.

"Xin lỗi nhé Vương điện chủ, với thực lực của chúng ta thì có mơ mới giết được con Hắc Vụ Huyền Xà này, thế nên ông giữ chân nó đi, bọn ta đi lên trên kia xem bốn thế lực dị tộc tính làm gì!"

Huyết Vương mỉm cười. Bóng người chợt lóe, y dẫn khoảng một trăm người còn lại của Lục Ảnh Huyết Điện nhanh chóng rời khỏi đây.

Bên kia, Vũ tiên tử đang giả vờ tấn công thình lình vòng qua Hắc Vụ Huyền Xà, cũng dẫn lối cho người của Tụ Tiên Các rời đi thật nhanh.

Trong giây lát, chỉ còn lại người của điện Tam Cực chống lại Hắc Vụ Huyền Xà.
Chương 645: Dòng sông máu

Những người này còn không kháng cự nổi một đòn của nó nữa là, chưa gì đã bị đánh cho tan tác rồi.

Vương Chí Kiệt lo cho an nguy của thuộc hạ nên một thân một mình chiến đấu với hai cái đầu của con rắn, vùng vẫy trong bất lực.

Nếu như ông ấy bỏ cuộc, mấy trăm người bên dưới sẽ chết ngay.

Vương Chí Kiệt không muốn thấy điều đó chút nào.

"Khốn nạn, Huyết Vương, Vũ tiên tử, các ngươi nhớ đấy!"

Vương Chí Kiệt phẫn nộ chửi bới.

"Nhạc phụ đại nhân, sao người lại tin tưởng hai người đó chứ, ngây thơ quá đi mất!"

Đúng lúc này, một tia Cửu Thiên Chân Lôi ầm ầm giáng xuống, tiếp đó có một bóng người rơi xuống ngay trước thân Hắc Vụ Huyền Xà!

"Mục Vỹ!"

Bóng dáng ấy, giọng nói ấy làm Vương Chí Kiệt sững sờ.

Keng!

Ánh kiếm lướt tới, chém nát chiếc răng nanh suýt thì đâm trúng Vương Chí Kiệt, Mục Vỹ hí hửng nói: "Nhạc phụ đại nhân, tập trung vào nào!"

Vương Chí Kiệt cười phá lên: "Tất cả lui ra hết đi, hai cha con bọn ta là xử được con rắn này rồi!"

Chỉ cần hai người là xử được rồi sao?

Câu nói của Vương Chí Kiệt làm cho người của điện Tam Cực đờ người, miệng há to.

Vẻ mặt của Vương Chí Kiệt khi thấy Vũ tiên tử và Huyết Vương bỏ chạy lúc nãy có giống vậy đâu!

Mục Vỹ nhoẻn môi, lại chém một nhát.

Mặc dù chưa thể mài mò ra kiếm tâm thuộc về mình loại gì nhưng hắn đã lĩnh ngộ được nó, tương ứng với việc hưởng ứng được theo xu thế của đất trời. Dùng nhát kiếm này thôi là đủ rồi!

Ầm!

Một cú oanh tạc kinh thiên động địa nổ ra, Mục Vỹ vung một đường kiếm mang sức công phá hủy diệt.

Ầm!

Hai tiếng ầm vang lên, chiêu kiếm của hắn làm hai cái đầu của con rắn nổ tung.

Máu, dịch não tủy bắn ra tung tóe ngay sau đó, những giọt chất lỏng sền sệt rơi xuống ào ào như cơn mưa tầm tã.

Khung cảnh này làm ai cũng chết trân.

Chỉ một nhát?

Vừa rồi cả ba người Vương Chí Kiệt, Huyết Vương và Vũ tiên tử cố lắm mới chống lại được cự xà, thế mà Mục Vỹ giết chết nó chỉ bằng một nhát kiếm?

"Tiểu tử này, hai năm rồi, con lại chơi trò mất tích, vui quá nhỉ?"

Vương Chí Kiệt bay đến bên cạnh hắn rồi cười mắng: "Lần trước con chơi trò mất tích khiến con gái ta lo lắng ba năm, lần này là hai năm, chán sống rồi phỏng?"

"Con nào dám, thực lực chưa đủ cao thì có về cũng không báo thù được, còn gây rắc rối cho mọi người nữa!"

Ông ấy vỗ vai Mục Vỹ, gật đầu khen ngợi.

Quả là vậy!

Không có sức mạnh để chống lại thì Mục Vỹ có về cũng đâu làm được gì?

Vẫn nhận lại kết cục bị đánh cho tơi bời thôi!

Thật ra thì Mục Vỹ đã khá mạnh rồi, chỉ có thể đổ lỗi cho đối thủ mạnh quá thôi!

Nhưng thấy Mục Vỹ nay đã tiến bộ vượt bậc, Vương Chí Kiệt biết rằng cuộc sống của hắn suốt hai năm qua cũng chẳng dễ dàng gì.

"Được rồi, giờ không phải lúc để ôn chuyện. Vỹ Vu và Thánh Vũ Dịch chưa thấy mặt đâu, cẩn thận hai người đó tập kích".

"Không có chuyện đó đâu ạ!"

Mục Vỹ cười nhẹ, thu trường kiếm rồi nói: "Vì họ chết rồi!"

"Chết... chết rồi?"

Vương Chí Kiệt thảng thốt nhìn hắn.

"Vâng, không chỉ vậy, Vỹ Thiên Vũ cũng bị con luôn giết rồi!"

"Không phải Vỹ Thiên Vũ bị quốc sư Đông Hoang giết sao? Nghe nói tên đó từ khi đảm nhiệm chức vụ quốc sư của Đông Hoang đến nay luôn biểu hiện ra sự quyết đoán và tài năng của mình, được dân Đông Hoang tôn sùng là thần linh luôn!"

Nói được một lúc, Vương Chí Kiệt nhìn Mục Vỹ với đôi mắt ngời sáng.

"Quốc sư đó... là con à?"

"Còn ai ngoài con nữa!", Mục Vỹ ôn hòa đáp.

"Tên nhóc này cừ thật! Ai cũng sợ con có mệnh hệ gì, còn con thì biến thân thành quốc sư Đông Hoang ăn sung mặc sướng. Khi đi đến đây, ta đã nghe không biết bao nhiêu thiếu nữ Đông Hoang nói muốn được làm thê tử con đấy!"

"Khụ khụ... Nhạc phụ ơi, hình như giờ không phải lúc nói chuyện này mà nhỉ?"

"Con không nói ta cũng quên. Không ngờ Vũ tiên tử và Huyết Vương dám tính kế ta. Không báo thù này, ta ăn không ngon ngủ không yên".

Mục Vỹ tự tin đáp: "Nhạc phụ đừng lo, qua hôm nay, họ sẽ chết sạch!"

Thấy nụ cười của hắn, Vương Chí Kiệt kinh ngạc hỏi: "Mấy người ngoài kia, đừng nói là con..."

"Con bảo người của điện Tam Cực và Lôi Thần Cốc đi rồi, còn lại chết hết rồi ạ!"

Vương Chí Kiệt càng hài lòng về Mục Vỹ hơn.

"Tốt, thế mới có phong độ của người làm việc lớn chứ! Trước đây con còn lương thiện quá, luyện chế ra được một đống bom thì lo ném xuống nhà họ Vỹ cho chúng chết sạch đi chứ!"

"Thôi thôi, không nhắc lại mấy chuyện này nữa!"

Vương Chí Kiệt nhìn về phía trước: "Nguy hiểm còn đang đợi chúng ta đây, con phải cẩn thận. Bọn Vũ tiên tử thua xa Đại A Ma và người của hắn ta. Chúng không chỉ có cảnh giới Chuyển Phách mà còn sở hữu thiên khí, lại còn đến từ tiểu thế giới Tam Thiên!"

"Con hiểu!"

"Tốt lắm, giờ thì đi thôi, để xem bốn thế lực đang tìm kiếm thứ gì mà vung tay điều động nhiều người, sử dụng nhiều của cải đến vậy".

Mục Vỹ nhìn ông ấy, rất muốn bảo ông ấy dừng ở đây.

Chỉ là nghĩ lại thì con đường trước mặt vô cùng gian truân, có hắn đi cùng thì dù phía trước có nguy hiểm đến đâu cũng vẫn tự vệ được. Do đó, Mục Vỹ xách kiếm đi tiếp.

Cùng lúc đó, sau khi hợp tác bỏ rơi Vương Chí Kiệt, Vũ tiên tử và Huyết Vương dẫn dắt các cao thủ cảnh giới Niết Bàn dưới quyền mình tiếp tục đi tới.

Chốc lát, họ thấy một dòng sông máu ngang qua đường đi của mình!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom