-
Chương 621-625
Chương 621: Giết ma hoàng
Thế nhưng rõ ràng lão ta cũng không muốn giết hắn ngay lập tức mà vẫn chú ý tới cuộc chiến giữa Mục Thanh Vũ và bốn vị ma hoàng ở bên kia.
Lão ta không hề muốn nhanh chóng tiêu diệt Mục Vỹ để phải gia nhập vào cuộc đấu của năm người kia.
“Mục Vỹ, chúng ta đánh cược đi. Để xem kẻ bại trận là cha ngươi hay là bốn vị ma hoàng?”
“Ông nói đi!”
“Đương nhiên là bốn vị ma hoàng rồi!”, Vỹ Thăng Không nói chắc nịch: “Ngươi không biết cha ngươi lợi hại tới mức nào sao? Hắn có bán thánh khí, lại công thêm Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể. Mặc dù bốn vị ma hoàng đều đang ở bước Chuyển Phách của cảnh giới Tam Chuyển nhưng chắc chắn vẫn sẽ thua”.
“Thế ông còn tự tin cái gì?”
Lão ta chịu kéo dài thời gian, Mục Vỹ cũng vô cùng vui mừng. Theo thời gian, thực lực của hắn cũng khôi phục lại được đôi chút.
“Nhưng cha ngươi vẫn sẽ phải chết!”
“Tại sao?”
“Bởi vì Ma tộc không chỉ cử bốn vị ma hoàng tới đây!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ giật nảy mình, vội vàng nhìn sang Mục Thanh Vũ.
“Lão quỷ già, mau chạy đi!”, hắn gào ầm lên: “Ở đây có ma đế!”
Mục Vỹ cơ hồ dùng hết sức bình sinh mà hét.
“Chạy? Ngươi tưởng Mục Thanh Vũ không biết à?”, Vỹ Thăng Không cười phá lên: “Hắn biết đấy. Nhưng mà hắn cũng biết nếu hắn bỏ chạy, ngươi sẽ lập tức bỏ mạng ở nơi này!”
“Thế ta sẽ chết cho ông xem”.
Mục Vỹ vừa dứt lời, bất ngờ chém ra một kiếm.
Thế nhưng dường như Vỹ Thăng Không đã đoán được điều này từ trước, chỉ châm chọc nhìn hắn, nhanh chóng giơ kiếm Phá Hư đánh bật kiếm Hắc Uyên trong tay hắn.
Tiếng va chạm thanh thuý vang lên. Kiếm Hắc Uyên trong tay Mục Vỹ bỗng biến mất. Hắn bất thình lình nhả ra một viên Tịch Diệt Lôi Châu.
Tịch Diệt Lôi Châu đâm thẳng vào tay trái của Vỹ Thăng Không rồi nổ tung. Cánh tay trái của lão ta be bét máu thịt rũ xuống bên người.
“Chết tiệt!”
Đòn tấn công này đã chọc lão ta tức điên lên.
Kiếm Phá Hư xé gió lao tới, đâm trúng ngực Mục Vỹ.
Hắn giơ tay kẹp chặt lưỡi kiếm, hét lớn một tiếng.
“Nổ!”
Ầm…
Tiếp đó, một tiếng nổ đùng đoàng vang lên giữa hai người họ.
Tịch Diệt Lôi Châu có thể huỷ diệt cả một võ giả cảnh giới Niết Bàn. Thế nhưng Mục Vỹ biết rõ đối với cao thủ cảnh giới Tam Chuyển như Vỹ Thăng Không thì nó không thể làm gì được.
Phụt…
Mục Vỹ lùi mạnh về phía sau. Kiếm Phá Hư màu đen ở trước ngực sáng lập loè đang không ngừng hút cạn máu trong người hắn. Khoé miệng hắn trào ra máu tươi. Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
Chỉ một lát sau, toàn thân hắn bắt đầu run lẩy bẩy, trông có vẻ vô cùng đau đớn.
Phá Hư Kiếm chính là bảo vật hàng đầu của nhà họ Vỹ, đương nhiên có uy lực khác với những vũ khí khác.
“Á… á… Mục Vỹ, ta phải lấy mạng ngươi, chết đi!”
Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng. Vỹ Thăng Không khổ sở ôm lấy bả vai trái. Vụ nổ vừa rồi đã nổ bay cánh tay trái của lão ta.
Lão ta biết Tịch Diệt Lôi Châu do Mục Vỹ chế tạo ra có uy lực kinh người. Cánh tay trái bị nổ nát bét của lão ta không có cơ hội mọc lại được nữa.
Ánh mắt lão ta nhìn Mục Vỹ tràn đầy lửa giận.
Mục Vỹ dùng hai tay nắm chặt kiếm Phá Hư, toàn thân không ngừng run rẩy. Tiếng lưỡi kiếm rạch vào da thịt lọt vào tai mỗi người.
Hắn thở hổn hển rút kiếm ra khỏi ngực mình, trước mắt bỗng tối sầm lại.
Tiếng cạch cạch vang lên. Chiếc vòng băng ở cổ tay hắn tức thì nổ tung, biến thành một luồng khí lạnh đóng băng kiếm Phá Hư.
“Lão già kia, tới giết ta đi, tới đi!”
Mục Vỹ bật cười nhìn Vỹ Thăng Không, trên mặt lộ vẻ kiên quyết.
Bị dồn vào đường cùng chỉ còn cách đánh trả!
Từ trước đến nay hắn chưa từng hối hận vì những việc mình đã làm, lại càng không hối hận vì hậu quả mà chúng gây ra.
Võ đạo của hắn chan chứa tình yêu. Hắn không bao giờ muốn dứt bỏ bất cứ thứ gì, kiếp trước như vậy, kiếp này cũng thế.
“Ngươi muốn chết chứ gì?”
Vỹ Thăng Không bàng hoàng phát hiện bản thân không thể điều khiển được kiếm Phá Hư, lập tức lao vụt tới trước mặt hắn.
Lão đánh ra một đòn, lực hút mạnh mẽ từ lòng bàn tay lão ta khiến máu tươi chảy ào ào từ vết thương trên ngực Mục Vỹ.
“Lão già kia, ông có muốn nếm thử uy lực của tám tầng hồn đàn nổ tung không?”
Giờ phút này, Mục Vỹ đã hoàn toàn trở nên điên cuồng, ánh mắt nhìn Vỹ Thăng Không tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Tám tầng hồn đàn dưới chân hắn đang liên kết các nguồn sức mạnh lại với nhau. Tiếng lộp bộp không ngừng vang lên khiến lòng người run sợ.
“Ngươi điên à?”
“Không điên còn chờ gì nữa? Kiểu gì cũng chết, chi bằng kéo ông chết cùng!”
Mục Vỹ phá lên cười, ánh mắt kiên định nhìn Vỹ Thăng Không.
Nhưng đúng lúc này, bầu trời vốn đã ảm đạm vì bị ma khí tràn ra hoàn toàn tối sầm lại.
Tiếp đó, một tiếng hét thảm vang lên. Một trong bốn vị ma hoàng là Đặc Lạc Khắc đột nhiên tái nhợt mặt mày, rống lên một tiếng thảm thiết rồi rơi tõm xuống, ma khí trên người tức thì tiêu tán.
Chết tươi tại chỗ!
Chương 622: Ma đế Tra Khắc
Trông thấy cảnh tượng này, Vỹ Thăng Không chỉ thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài.
Chết rồi!
Đặc Lạc Khắc là một trong bốn ma hoàng, cường giả cảnh giới Tam Chuyển mà lại chết ư?
Vỹ Thăng Không cảm thấy chân tay mình dần lạnh buốt.
“Đặc Lạc Khắc!”
Một trong bốn đại ma hoàng đã chết, nhóm ba ma hoàng Đại A Ma gào lên.
Nhưng người thấy kinh hãi nhất là Vỹ Thăng Không.
Lão ta không ngờ bốn đại ma hoàng lại bại trong tay Mục Thanh Vũ, hơn thế nữa Mục Thanh Vũ còn có thể giết chết một trong bốn ma hoàng!
“Con người đê tiện kia, chết đi!”
Ba đại ma hoàng còn lại nhìn Mục Thanh Vũ rồi không nhịn được mà hét lên.
Nhưng sau đó, ba bọn họ lại đứng im tại chỗ bất động.
Ba món thiên khí cực phẩm của bốn bọn họ bao vây Mục Thanh Vũ, nhưng sau đó đã quay lại giết một trong số họ.
Bọn họ không thể chịu nổi nỗi nhục nhã này.
Bây giờ, khi nhìn Mục Thanh Vũ, bọn họ không còn một chút vẻ khinh thường nào nữa.
Ma khí cuồn cuộn ở phía chân trời ngày một kịch liệt.
Mục Thanh Vũ có vẻ lo lắng khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Với nhãn lực của mình, ông ấy biết rõ trong màn ma khí ấy là sức mạnh lớn tới cỡ nào.
Một bóng người chợt xuất hiện trong màn ma khí ấy rồi đáp xuống.
Có tiếng uỳnh uỳnh vang lên, ngay sau đó ma khí ngất trời chợt dừng lại, bóng người đó đứng vững vàng trong ma khí cao hàng vạn trượng ấy, đôi mắt đen tối nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
“Tra Khắc ma đế đại nhân!”
Thoáng cái, nhóm Đại A Ma đã quỳ xuống với vẻ khiếp sợ.
“Vô dụng!”
Nhìn ba ma hoàng cao ngạo, bóng người đó mắng một câu rồi vung tay.
“Ba tên vô dụng!”, Tra Khắc tức tối quát: “Một con người nhỏ bé mà khiến các ngươi chật vật đối phó thế sao? Thế ta giữ lại các ngươi còn có tác dụng gì nữa?”
“Xin ma đế đại nhân bớt giận, tên này đã lấy được…”
“Câm miệng! Cút…”
Hư ảnh đó nhìn nhóm Đại A Ma rồi quát, sau đó vỗ tay một cái, có ba tiếng động vang lên, đám Đại A Ma lập tức hộc máu rồi ngã vật ra.
“Mục Thanh Vũ, ngươi là người có vận khí lớn, đáng lẽ không nên làm vậy. Con trai ngươi đâu thể sống mãi, ngươi làm thế là trái ý trời”, Tra Khắc nhìn Mục Thanh Vũ rồi nói.
“Ý trời ư? Ha ha…”
Mục Thanh Vũ cười lớn nói: “Tra Khắc, thiên hạ rộng lớn, ngươi có biết ý trời là gì không? Mục Thanh Vũ ta sẽ không để con trai mình bị liên luỵ, đó mới là ý trời trong cách hiểu của ta”.
“Ngu xuẩn!”
Tra Khắc lắc đầu nhìn Mục Thanh Vũ, sau đó lại quay sang nhìn Mục Vỹ.
“Tên này đáng chết!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Tra Khắc điểm ngón tay, soạt soạt, một ngón tay đã biến thành bạch cốt rồi lao về phía Mục Vỹ.
Hư ảnh của kiếm Hắc Uyên xuất hiện trước mặt Mục Vỹ, hắn nắm lấy kiếm Phá Hư.
Uỳnh…
Song, dù đã phòng bị đâu ra đấy, nhưng ngón tay bạch cốt đó vẫn phóng tới với khí thế không gì cản được.
Tiếng ầm ầm vang lên, Mục Vỹ chỉ thấy không gian trước mặt mình đã biến thành ảo ảnh.
Ảo ảnh bạch cốt đó nổ tung, ma khí cuồn cuộn khắp trời rồi bay về phía Mục Vỹ.
Vù một tiếng, ma khí tản ra, còn Mục Vỹ vẫn đứng im tại chỗ.
Nhưng bây giờ, toàn thân hắn đã hiện lên một màu đen tuyền, ma khí cuồng bạo như đang khuấy động từng kinh mạch của hắn.
“Vỹ Nhi!”
Mục Thanh Vũ khẽ hô lên một tiếng, định xông ra.
Nhưng Tra Khắc đó cũng khẽ hô lên, ngay sau đó toàn bộ sức mạnh của trời đất như bị khống chế, di chuyển của Mục Thanh Vũ trở nên chậm chạp.
Lúc này, Mục Vỹ chỉ thấy mọi thứ xung quanh mình rất mơ hồ, đến chính hắn cũng như sắp biến mất.
“Mục Thanh Vũ, ta sẽ giết hắn trước rồi xử lý ngươi sau. Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể của ngươi rất lợi hại, nếu ta dùng sức mạnh thật sự của mình thì giết ngươi quá đơn giản. Nhưng cường giả cảnh giới Vũ Tiên không thể phát huy hết thực lực ở nơi mà Vỹ tôn giả đã để lại cấm chế, nhưng với sức mạnh của ta muốn đàn áp ông thì rất đơn giản”.
Nói rồi, Tra Khắc giơ tay lên, ngay sau đó một bàn tay bạch cốt đã bay xuống người Mục Vỹ.
“Tra Khắc, không giết được ngươi thì Mục Thanh Vũ ta thề không làm người!”, Mục Thanh Vũ khàn giọng hét lên.
Mục Vỹ lúc này không thể cảm nhận được bàn tay bạch cốt đó đang bay tới gần, hắn chỉ cầm kiếm Phá Hư đứng yên tại chỗ.
Uỳnh…
Bàn tay bạch cốt rơi xuống, đè Mục Vỹ xuống đất rồi đập vào một tảng đá ở dưới.
Tiếng đổ vỡ vang lên hàng chục phút mới dừng lại.
Mục Vỹ đã hoàn toàn biến mất trong đống đổ vỡ.
“Vỹ Nhi!”
Mục Thanh Vũ có vẻ tuyệt vọng, vì ông ấy không thể tìm thấy Mục Vỹ trong các thi thể đã bị nổ tung ấy.
Chương 623: Di Không Châu
“Tra Khắc, ta phải giết ngươi!”
Lần đầu tiên, Mục Thanh Vũ tỏ vẻ điên cuồng, ma khí cuồn cuộn trong cờ Ma Thiên bùng nổ.
“Vô dụng thôi, Mục Thanh Vũ!”
Tra Khắc bình tĩnh nói: “Ta đã tốn cả nghìn năm tu vi tới Trung Châu là vì hai cha con ngươi, Mục Vỹ đã chết, dù ta không giết được ngươi, nhưng đàn áp thì quá dễ”.
Dứt lời, Tra Khắc vòng tay, có tiếng vù vù dần vang lên.
Lần này, ông ta chuẩn bị trấn áp Mục Thanh Vũ.
Sau đó, có một bức tranh vẽ vô vàn các ác ma xuất hiện trước mặt Mục Thanh Vũ, một tiếng động inh tai nhức óc vang lên.
Dù có cờ Ma Thiên trong tay, nhưng Mục Thanh Vũ cũng không thể chịu được cơn chấn động từ ấn ký hình vẽ ấy, ông ấy buộc phải bay thấp xuống.
“Ấn!”
Tra Khắc khẽ hô một tiếng, Mục Thanh Vũ run lên, khoé miệng có máu tươi chảy ra, mặt mày thì tái nhợt.
Nhưng ông ấy chưa chịu nhận thua, mà vẫn kiên cường chống lại các ấn ký đó, vẻ điên cuồng trên gương mặt ngày một mãnh liệt hơn.
Bụp…
Nhưng hình như dù ông ấy có làm gì thì cũng vô dụng.
Mục Thanh Vũ quỳ phịch xuống đất, gương mặt trắng bệch, hơn nữa còn hộc ra một ngụm máu tươi.
Ông ấy gần như đã hoàn toàn sụp đổ, không thể gắng gượng được nữa mà nằm rạp dưới đất.
“Đại A Ma, hãy nhốt hắn vào đàn tế dưới vực sâu, tuyệt đối không được thả ra, khi khác ta sẽ đến xử lý!”, Tra Khắc lạnh giọng nói: “Ở tiểu thế giới Tam Thiên có rất nhiều việc, các ngươi hãy nhanh chóng tìm ra tung tích của món đồ đó, đừng lãng phí thời gian thêm nữa”.
“Vâng!”
Ba đại ma hoàng nhìn Tra Khắc ở trên cao, đến thở còn không dám thở mạnh, lập tức quỳ xuống.
“Còn nữa!”
Tra Khắc hừ nói: “Người của Thánh Tước Môn cũng đã đến Trung Châu, nhớ không được để họ giành được món đồ đó, nếu để xảy ra chuyện gì thì các ngươi tự chịu trách nhiệm!”
“Tuân lệnh!”
Ma khí trên bầu trời dần biến mất, và bóng người đó cũng vậy.
“Phù…”
Nhìn Mục Thanh Vũ như đã nằm gục một chỗ dưới đất, Đại A Ma khẽ thở phào một hơi.
Nếu ma đế Tra Khắc không đến, chắc hôm nay họ sẽ không hạ được Mục Thanh Vũ, đây sẽ là một tin tức khiến người ta chấn động.
Mục Thanh Vũ mạnh hơn họ tưởng rất nhiều.
“Hử? Vỹ Thăng Không đâu rồi?”, Đại A Ma quay lại nhìn xung quanh, nhưng không thấy Vỹ Thăng Không đâu.
“Kệ lão ta!”, Tả Y Đặc hừ nói: “Lão già vô tích sự đó là cảnh giới Chuyển Phách rồi mà vẫn bị nổ mất một cánh tay khi đối phó với Mục Vỹ ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám, đúng là lão già vô dụng!”
“Mục Vỹ đã tìm được kiếm tâm, suýt nữa đã lĩnh ngộ được kiếm tâm của mình, không thể khinh thường đâu, nhưng may là hắn chết rồi!”
Địch Bố La thở ra một hơi rồi nói: “Uy hiếp lớn nhất với chúng ta là Vỹ Minh đã được giải quyết rồi, không có Mục Vỹ thì Vỹ Minh chẳng là gì cả, không phải lo lắng nữa. Tiếp theo, chúng ta nên tìm kiếm món bảo vật đó đi thôi!”
“Ừm!”
Thấy cảnh hoang tàn của thành Đông Vân, Đại A Ma thở dài một hơi rồi quay người rời đi.
Trận đại chiến đã kết thúc, hai cha con Mục Thanh Vũ một người bị trấn áp, một người thì đã chết.
Cùng lúc đó, ở phủ đệ của nhà họ Vỹ tại phía Tây Trung Châu.
Vỹ Thăng Không đứng bên ngoài một căn gác nhìn lên tầng hai, cánh tay trái của lão ta đã cụt, mặt mày thì tái xanh.
“Là con cứu nó đúng không?”
Lão ta nhìn lên tầng hai rồi hỏi.
Cánh cửa kẽo kẹt được mở ra, một bóng người bước ra ngoài rồi nhìn Vỹ Thăng Không.
Người đó mặc một chiếc váy dài màu đen, ôm lấy vóc dáng thon thả, mái tóc dài như thác xoã bên vai.
Dù đã ở độ tuổi trung niên, nhưng trông bà ấy vẫn rất khí chất, vùng giữa lông mày có vẻ phóng khoáng, nhưng đã bị vẻ rầu rĩ che lấp.
Nhìn kỹ sẽ thấy nét tuấn tú ở giữa đôi lông mày của Mục Vỹ giống hệt với người phụ nữ này.
“Chẳng lẽ con lại trơ mắt ra nhìn con trai mình bị giết sao?”, bầu ngực Vỹ Tâm Dao phập phồng, bà ấy không nhịn được nói: “Cha, chuyện năm xưa là con bảo Thanh Vũ làm, cũng chính con bảo Thanh Vũ đi thu phục Đăng Thiên Phủ. Với tài năng của huynh ấy, không lẽ cha cứ bắt huynh ấy phải khuất phục đại ca và làm con rể của nhà ta thôi sao? Như vậy là bất công với huynh ấy!”
Vỹ Tâm Dao nói tiếp: “Bao năm qua, Vỹ Nhi đã được thứ gì? Mười năm trời bị sỉ nhục, nếu đổi thành người khác thì đã điên lâu rồi, nhưng nó vẫn cố gắng từng bước, thế mà cha lại đuổi cùng giết tận nó! Dù sao đi nữa thì nó cũng là cháu ngoại của cha cơ mà!”
“Hừ! Ta không có cái loại cháu ngoại ấy! Những kẻ không mang họ Vỹ thì không phải người nhà của ta, hơn nữa nó còn có ý đồ xấu. Lần này, con có thể cứu Mục Vỹ, nhưng sẽ không có lần sau nữa đâu”.
“Con sẽ không để cha giết nó đâu!”
Trong mắt Vỹ Tâm Dao loé lên tia dứt khoát.
“Nói cho ta biết, con đã dùng Di Không Châu đưa nó đi đâu rồi?”, Vỹ Thăng Không hỏi.
Vỹ Tâm Dao buồn bã nói: “Cha, cha cũng biết rồi còn gì, không ai biết sẽ được Di Không Châu đưa tới nơi nào, Đông Hoang? Tây Mạc? Nam Man? Hay Bắc Địch? Hoặc nó đang trốn ở Trung Châu, chờ thời cơ tấn công nhà họ Vỹ?”
Vỹ Tâm Dao mỉm cười nhìn cha mình.
Nụ cười ấy có vẻ bất đắc dĩ cùng đau lòng, hơn thế nữa là sự đấu tranh trong nội tâm.
Chương 624: Thành Vỹ - Vỹ Minh mới
Thấy cha mình giao đấu cùng phu quân và con trai, sao bà ấy không đau lòng cơ chứ?
Nhưng khi thấy con trai mình bị giết, bà ấy không thể chịu được nữa. Hôm nay, bà ấy đã cứu con trai mình, liệu sau này khi Mục Vỹ quay lại, người chết có phải là cha của bà ấy không?
Vỹ Tâm Dao không dám, mà cũng không muốn nghĩ tiếp.
“Dù nó có ở đâu thì ta cũng sẽ tìm ra và giết nó, ta không thể để lại mầm mống tai hoạ cho nhà họ Vỹ được. Di Không Châu đã cứu nó một mạng, nhưng Tra Khắc ma đế là ai cơ chứ? Trước đó, nó đã trúng một kiếm của ta, sức mạnh hồn đàn vốn đã bất ổn, thêm một đòn của Tra Khắc nữa chắc là chết luôn rồi, con tưởng nó vẫn còn sống sao?”
“Nếu cha cho rằng thằng bé đã chết thì còn gì phải lo nữa?”
Vỹ Thăng Không cười lạnh nói: “Trong lòng con cũng không rõ là nó sống hay chết còn gì”.
“Kiểu gì ta cũng phải giết nó!”
Nói xong câu đó, Vỹ Thăng Không quay người đi thẳng.
Vỹ Minh bị đại quân của Ma tộc tiêu diệt là tin tức khiến cả Trung Châu phải chấn động.
Điều khiến họ kinh ngạc là ma đế của Ma tộc phải ra tay thì mới phá huỷ thành Đông Vân được, một trong bốn đại ma hoàng đã chết, Mục Thanh Vũ bị phong ấn, còn Mục Vỹ thì đã chết.
Tin tức này khiến cả Trung Châu phải sục sôi.
Lúc này, có các bóng người đang đứng trên không của thành Đông Vân.
Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đứng đó, nhìn đống hoang tàn ở bên dưới mà ngấn lệ.
“Ta biết ngay tên khốn này lừa chúng ta mà!”, Tần Mộng Dao vung tay, chiếc vòng tay bằng băng trên cổ tay lập tức vỡ nát.
“Vỹ ca, huynh ấy…”
Vương Tâm Nhã vốn mềm lòng hơn Tần Mộng Dao nên không nhịn được nữa, bật khóc nức nở. Những người khác nghe thấy tiếng khóc không thể kìm nén này thì cũng oà lên theo.
Gâu gâu…
Đột nhiên có tiếng chó sủa vang lên, Tiểu Hắc chạy từ đống đổ nát về phía Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã, nhưng sau đó nó chỉ nằm đó rồi ngủ say sưa, chứ không ra hiệu gì cả.
“Bây giờ không phải là lúc khóc lóc!”
Tần Mộng Dao cao giọng nói, nhìn thành Đông Vân đổ nát, cô ấy lại nói tiếp: “Điện Khiếu Nguyệt vẫn còn, chứng tỏ thực lực chính của Vỹ Minh chúng ta vẫn còn. Thứ duy nhất mất đi chính là minh chủ, nhưng chúng ta cứ khóc lóc ở đây thì sẽ có kẻ ở nơi khác cười nhạo”.
“Chúng ta chẳng những không được khóc, mà còn phải cười cho họ thấy rằng không có Mục Vỹ thì Vỹ Minh vẫn sẽ tồn tại. Vì huynh ấy, chúng ta phải bước tiếp để trả thù cho huynh ấy”.
Phải công nhận rằng thần phách Băng Hoàng thức tỉnh của Tần Mộng Dao đúng là thần thú của cửu thiên, điều này khiến cô ấy có khí chất của vương tộc, chỉ một câu nói thôi đã khiến mọi người vực dậy tinh thần.
“Mặc Dương, thu dọn chiến trường đi! Chúng ta sẽ ở lại đây và bắt đầu lại từ đầu, chứ không đi đâu hết”.
Tần Mộng Dao nói tiếp: “Vỹ Minh vẫn còn, chúng ta sẽ bắt tay xây dựng lại một thành trì mới là Vỹ Thành ở ngay nơi này!”
Giọng nói hiên ngang đầy chấn động dội vào tai mọi người.
Không biết từ lúc nào, tin tức Mục Thanh Vũ bị Ma tộc phong ấn và nhốt vào trong Ma Uyên, còn Mục Vỹ thì đã chết truyền ra ngoài, Lôi Thần Cốc ở Trung Châu Đại Lục đã có vẻ cường thế khi đối mặt với sự xâm chiếm của Thánh Tước Môn.
Thậm chí Tụ Tiên Các và Thánh Đan Tông cũng phản kháng lại bộ tộc Cốt Yêu mạnh mẽ.
Dường như khi hai cha con họ biến mất, một mặt khiến họ không còn nỗi lo về sau khi đối mặt với dị tộc nữa, mặt khác thì khiến họ thấy được sự lợi hại của dị tộc, cho nên phải ra sức chiến đấu.
Kết thúc một trận đại chiến, Trung Châu đã có sự trở mình mới.
Theo thời gian, khi trận đại chiến đã khép lại được hơn một năm, giao chiến giữa các thế lực lớn và dị tộc không còn gay gắt như lúc đầu nữa, mà biến thành kiểu đánh giằng co.
Qua một năm phát triển, Vỹ Thành đã có diện mạo mới, được xây dựng lại sát điện Khiếu Nguyệt.
Bây giờ, Vỹ Minh đã dung nhập với thánh địa Trì Dao, bốn thế lực lớn siêu cấp trên hạng nhất đã hợp thành một thể và trở thành Vỹ Minh mới.
Đại Lục cũng không còn chín thế lực lớn nữa, mà là bảy. Cùng lúc đó, Thánh Tước Môn, Thất Tinh Môn, Ma tộc và bộ tộc Cốt Yêu cũng bắt đầu triển khai các hoạt động của mình ở Trung Châu.
Mọi người ở Trung Châu cũng dần nhận ra điều này.
Hình như bốn dị tộc lớn đang tìm kiếm thứ gì đó ở Trung Châu.
Nhưng đó rốt cuộc là thứ gì thì dường như chỉ có rất ít các cường giả cấp cao biết được, còn lại thì không ai rõ.
Theo điều tra, bảy thế lực lớn mới biết hình như họ đang tìm long mạch!
Long mạch rốt cuộc là gì thì họ cũng không rõ, nhưng nhờ bắt được nhiều quân của bốn dị tộc lớn nên họ cũng biết được một tin tức.
Dường như bốn dị tộc lớn không hề sốt sắng, họ cài cắm người ở Trung Châu lâu dài, thi thoảng lại xảy ra xô xát với bảy thế lực lớn, nhưng chỉ dừng lại ở tranh đấu trong phạm vi cực nhỏ.
Trận đại chiến lớn như năm ngoái gần như không hề xảy ra nữa.
Trung Châu Đại Lục chính là trung tâm của Thiên Vận Đại Lục rộng lớn.
Chương 625: Đông Hoang
Bốn khu vực lớn bao quanh Trung Châu là Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Man và Bắc Địch, những nơi này hình thành thế lực theo vùng đất.
Nghe nói, cả bốn đại lục lớn đều có những võ giả mạnh mẽ.
Bây giờ đang có nhiều người đi ra từ một cung điện nguy nga, tráng lệ nằm ở đại lục Đông Hoang.
Những người này đều mặc y phục lộng lẫy, dù cách ăn vận không giống Trung Châu cho lắm, nhưng cũng không quá khác biệt.
“Lão thất, lão thất, sao đi nhanh thế!”
Một thanh niên mặc áo da và đội mũ bước nhanh đuổi theo một người thanh niên trông gầy yếu ở phía trước.
“Lục ca!”
Thấy người thanh niên đội mũ đó, cậu thanh niên được gọi là lão thất dừng bước, chắp tay.
“Lão thất này, ta đã bảo với đệ rồi, hoang chủ bảo đệ đi thu phục bộ tộc Thiết Man, nếu cần thiết thì cứ giết, sao đệ cứ tranh cãi với hoang chủ làm gì?”
“Đệ…”
Nghe thấy vậy, lão thất đó hé miệng, nhưng không nói được câu nào.
“Dẫu sao thì hoang chủ cũng là phụ thân của chúng ta, người đã thống nhất Đông Hoang thì sao có ai dám cãi lời?”
“Lục ca, đệ đã thắng rồi mà, tại sao cứ phải đuổi cùng giết tận bọn họ? Lẽ nào chúng ta phải giết hết những kẻ tạo phản để biến nơi này thành tuyệt địa sao?”
“Hoang Thanh, chú ý lời ăn tiếng nói!”
Nghe thấy vậy, người thanh niên đội mũ trách mắng.
“Lục ca, đệ…”
“Thôi, đệ cứ về đi đã!”, Hoang Kỳ Ngọc xua tay nói: “Ta biết đệ có bản tính lương thiện, nhưng tiếc rằng đây là tính cách mà hoang chủ ghét nhất, vì đó là biểu hiện của sự yếu đuối, đệ có hiểu không?”
“Đệ hiểu!”
Hoang Thanh chắp tay rồi quay người rời đi.
Nhìn Hoang Thanh rời đi, Hoang Kỳ Ngọc nhếch mép, cười lạnh nói: “Lão thất à lão thất, dù một năm nay đệ đã tiến bộ rất nhanh, nhưng đệ sẽ không thể đoán được ý của hoang chủ đâu!”
Đông Hoang là một vùng đất rộng lớn không thua gì Trung Châu.
Không có thế lực lớn nào ở đây cả, mà chỉ có hoang chủ thống lĩnh Đông Hoang.
Bên dưới hoang chủ là các hoang tử - con trai của ông ta, trong đó Hoang Thanh là một hoàng tử không có gì đặc biệt, nhưng một năm trước bỗng dưng hắn ta lại thể hiện tài năng vượt trội, điều này khiến những người huynh đệ khác của hắn ta phải cảnh giác.
Hoang Kỳ Ngọc cười lạnh nhìn bóng lưng rời đi của Hoang Thanh.
Nhưng gã không hề nhìn thấy sau khi Hoang Thanh quay đi, vẻ rầu rĩ và thật thà trên gương mặt hắn ta đã biến mất, thay vào đó là nụ cười đắc ý.
“Hoang tử đại nhân đã về ạ?”
Hoang Thanh xoay người xuống ngựa trước một phủ đệ hào nhoáng, sau đó mỉm cười nói: “Tử Mộc tiên sinh đâu?”
“Vỹ tiên sinh ở sân sau, hoang tử đại nhân có cần tiểu nhân đi thông báo không ạ?”
“Khỏi, ta sẽ đến chào tiên sinh luôn!”
Hoang Thanh mỉm cười, gương mặt đã trở nên thư thái.
“Vỹ tiên sinh!”
Hoang Thanh đi tới sân sau của phủ đệ rồi cười nói: “Vỹ tiên sinh, ta đã áp chế bộ tộc Thiết Man, hơn nữa không hề tàn sát toàn tộc và còn tranh cãi nảy lửa với hoang chủ trên đại điện như lời ngài dặn rồi”.
“Ừm!”
“Vỹ tiên sinh, tại sao phải làm như vậy?”, Hoang Thanh không hiểu hỏi: “Bây giờ, hoang chủ đang rất coi trọng ta, những người có thể uy hiếp ta hiện giờ là đại ca, lão tứ và thập nhất, chẳng phải ta nên nghe lời hoang chủ sao?”
“Hoang Thanh, ta đã đến Đông Hoang bao lâu rồi?”
“Một năm!”, Hoang Thanh gãi đầu, nhìn người đàn ông mặc áo bào đen và đội mũ cùng màu ở phía trước rồi nghi hoặc đáp.
“Đã một năm rồi…”
Vỹ tiên sinh thở dài một hơi rồi nói: “Một năm qua, từ một hoang tử luôn bị ghẻ lạnh, ngươi đã trở thành một Hoang Thanh nổi tiếng khắp Đông Hoang. Nếu ta là kẻ địch của ngươi và biết mình không thể địch lại ngươi được thì ta sẽ bắt tay với những người khác để tiêu diệt kẻ địch mạnh nhất, như vậy thì mới yên tâm được!”
“Ý của Vỹ tiên sinh là… lão tứ và lão lục đang liên kết lại để đối phó ta?”
“Chắc vậy!”
Vỹ tiên sinh lại thở dài rồi nói: “Một năm trước, vì bị như thế nên ta mới lưu lạc tới Đông Hoang”.
“Vỹ tiên sinh yên tâm, sớm muộn gì cũng có ngày ta dẫn đại quân của Đông Hoang tấn công Trung Châu để báo thù cho ngài”.
“Được rồi, tiểu tử ngươi cứ tuần tự mà tiến. Bây giờ, không ai có được vị trí như ngươi ở Đông Hoang, tiếp theo hãy nghĩ cách để ngăn chặn các hoang tử khác bắt tay nhau xử lý ngươi!”
“Vâng!”
Dứt lời, Vỹ tiên sinh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rồi lẩm bẩm: “Đã một năm rồi!”
Mục Vỹ tháo chiếc mũ trên đầu xuống, để lộ ra gương mặt tuấn tú, nhưng từ cổ đến một bên má trên gương mặt điển trai ấy đã có một trảo ấn đầu lâu, nó như một cái bớt khiến gương mặt rõ đẹp trai của hắn trở nên dữ tợn.
“Không biết bọn họ thế nào rồi…”
Mục Vỹ lẩm bẩm rồi kéo một lọn tóc xuống, che trảo ấn màu đen đó đi.
Một năm trước, hắn cứ ngỡ mình đã chết bởi ma trảo ấy, nhưng không ngờ vào lúc mấu chốt, không gian xung quanh lại đưa hắn đi, sau đó hắn đã xuất hiện ở trong phủ đệ của Hoang Thanh tại Đông Hoang.
Thế nhưng rõ ràng lão ta cũng không muốn giết hắn ngay lập tức mà vẫn chú ý tới cuộc chiến giữa Mục Thanh Vũ và bốn vị ma hoàng ở bên kia.
Lão ta không hề muốn nhanh chóng tiêu diệt Mục Vỹ để phải gia nhập vào cuộc đấu của năm người kia.
“Mục Vỹ, chúng ta đánh cược đi. Để xem kẻ bại trận là cha ngươi hay là bốn vị ma hoàng?”
“Ông nói đi!”
“Đương nhiên là bốn vị ma hoàng rồi!”, Vỹ Thăng Không nói chắc nịch: “Ngươi không biết cha ngươi lợi hại tới mức nào sao? Hắn có bán thánh khí, lại công thêm Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể. Mặc dù bốn vị ma hoàng đều đang ở bước Chuyển Phách của cảnh giới Tam Chuyển nhưng chắc chắn vẫn sẽ thua”.
“Thế ông còn tự tin cái gì?”
Lão ta chịu kéo dài thời gian, Mục Vỹ cũng vô cùng vui mừng. Theo thời gian, thực lực của hắn cũng khôi phục lại được đôi chút.
“Nhưng cha ngươi vẫn sẽ phải chết!”
“Tại sao?”
“Bởi vì Ma tộc không chỉ cử bốn vị ma hoàng tới đây!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ giật nảy mình, vội vàng nhìn sang Mục Thanh Vũ.
“Lão quỷ già, mau chạy đi!”, hắn gào ầm lên: “Ở đây có ma đế!”
Mục Vỹ cơ hồ dùng hết sức bình sinh mà hét.
“Chạy? Ngươi tưởng Mục Thanh Vũ không biết à?”, Vỹ Thăng Không cười phá lên: “Hắn biết đấy. Nhưng mà hắn cũng biết nếu hắn bỏ chạy, ngươi sẽ lập tức bỏ mạng ở nơi này!”
“Thế ta sẽ chết cho ông xem”.
Mục Vỹ vừa dứt lời, bất ngờ chém ra một kiếm.
Thế nhưng dường như Vỹ Thăng Không đã đoán được điều này từ trước, chỉ châm chọc nhìn hắn, nhanh chóng giơ kiếm Phá Hư đánh bật kiếm Hắc Uyên trong tay hắn.
Tiếng va chạm thanh thuý vang lên. Kiếm Hắc Uyên trong tay Mục Vỹ bỗng biến mất. Hắn bất thình lình nhả ra một viên Tịch Diệt Lôi Châu.
Tịch Diệt Lôi Châu đâm thẳng vào tay trái của Vỹ Thăng Không rồi nổ tung. Cánh tay trái của lão ta be bét máu thịt rũ xuống bên người.
“Chết tiệt!”
Đòn tấn công này đã chọc lão ta tức điên lên.
Kiếm Phá Hư xé gió lao tới, đâm trúng ngực Mục Vỹ.
Hắn giơ tay kẹp chặt lưỡi kiếm, hét lớn một tiếng.
“Nổ!”
Ầm…
Tiếp đó, một tiếng nổ đùng đoàng vang lên giữa hai người họ.
Tịch Diệt Lôi Châu có thể huỷ diệt cả một võ giả cảnh giới Niết Bàn. Thế nhưng Mục Vỹ biết rõ đối với cao thủ cảnh giới Tam Chuyển như Vỹ Thăng Không thì nó không thể làm gì được.
Phụt…
Mục Vỹ lùi mạnh về phía sau. Kiếm Phá Hư màu đen ở trước ngực sáng lập loè đang không ngừng hút cạn máu trong người hắn. Khoé miệng hắn trào ra máu tươi. Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
Chỉ một lát sau, toàn thân hắn bắt đầu run lẩy bẩy, trông có vẻ vô cùng đau đớn.
Phá Hư Kiếm chính là bảo vật hàng đầu của nhà họ Vỹ, đương nhiên có uy lực khác với những vũ khí khác.
“Á… á… Mục Vỹ, ta phải lấy mạng ngươi, chết đi!”
Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng. Vỹ Thăng Không khổ sở ôm lấy bả vai trái. Vụ nổ vừa rồi đã nổ bay cánh tay trái của lão ta.
Lão ta biết Tịch Diệt Lôi Châu do Mục Vỹ chế tạo ra có uy lực kinh người. Cánh tay trái bị nổ nát bét của lão ta không có cơ hội mọc lại được nữa.
Ánh mắt lão ta nhìn Mục Vỹ tràn đầy lửa giận.
Mục Vỹ dùng hai tay nắm chặt kiếm Phá Hư, toàn thân không ngừng run rẩy. Tiếng lưỡi kiếm rạch vào da thịt lọt vào tai mỗi người.
Hắn thở hổn hển rút kiếm ra khỏi ngực mình, trước mắt bỗng tối sầm lại.
Tiếng cạch cạch vang lên. Chiếc vòng băng ở cổ tay hắn tức thì nổ tung, biến thành một luồng khí lạnh đóng băng kiếm Phá Hư.
“Lão già kia, tới giết ta đi, tới đi!”
Mục Vỹ bật cười nhìn Vỹ Thăng Không, trên mặt lộ vẻ kiên quyết.
Bị dồn vào đường cùng chỉ còn cách đánh trả!
Từ trước đến nay hắn chưa từng hối hận vì những việc mình đã làm, lại càng không hối hận vì hậu quả mà chúng gây ra.
Võ đạo của hắn chan chứa tình yêu. Hắn không bao giờ muốn dứt bỏ bất cứ thứ gì, kiếp trước như vậy, kiếp này cũng thế.
“Ngươi muốn chết chứ gì?”
Vỹ Thăng Không bàng hoàng phát hiện bản thân không thể điều khiển được kiếm Phá Hư, lập tức lao vụt tới trước mặt hắn.
Lão đánh ra một đòn, lực hút mạnh mẽ từ lòng bàn tay lão ta khiến máu tươi chảy ào ào từ vết thương trên ngực Mục Vỹ.
“Lão già kia, ông có muốn nếm thử uy lực của tám tầng hồn đàn nổ tung không?”
Giờ phút này, Mục Vỹ đã hoàn toàn trở nên điên cuồng, ánh mắt nhìn Vỹ Thăng Không tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Tám tầng hồn đàn dưới chân hắn đang liên kết các nguồn sức mạnh lại với nhau. Tiếng lộp bộp không ngừng vang lên khiến lòng người run sợ.
“Ngươi điên à?”
“Không điên còn chờ gì nữa? Kiểu gì cũng chết, chi bằng kéo ông chết cùng!”
Mục Vỹ phá lên cười, ánh mắt kiên định nhìn Vỹ Thăng Không.
Nhưng đúng lúc này, bầu trời vốn đã ảm đạm vì bị ma khí tràn ra hoàn toàn tối sầm lại.
Tiếp đó, một tiếng hét thảm vang lên. Một trong bốn vị ma hoàng là Đặc Lạc Khắc đột nhiên tái nhợt mặt mày, rống lên một tiếng thảm thiết rồi rơi tõm xuống, ma khí trên người tức thì tiêu tán.
Chết tươi tại chỗ!
Chương 622: Ma đế Tra Khắc
Trông thấy cảnh tượng này, Vỹ Thăng Không chỉ thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài.
Chết rồi!
Đặc Lạc Khắc là một trong bốn ma hoàng, cường giả cảnh giới Tam Chuyển mà lại chết ư?
Vỹ Thăng Không cảm thấy chân tay mình dần lạnh buốt.
“Đặc Lạc Khắc!”
Một trong bốn đại ma hoàng đã chết, nhóm ba ma hoàng Đại A Ma gào lên.
Nhưng người thấy kinh hãi nhất là Vỹ Thăng Không.
Lão ta không ngờ bốn đại ma hoàng lại bại trong tay Mục Thanh Vũ, hơn thế nữa Mục Thanh Vũ còn có thể giết chết một trong bốn ma hoàng!
“Con người đê tiện kia, chết đi!”
Ba đại ma hoàng còn lại nhìn Mục Thanh Vũ rồi không nhịn được mà hét lên.
Nhưng sau đó, ba bọn họ lại đứng im tại chỗ bất động.
Ba món thiên khí cực phẩm của bốn bọn họ bao vây Mục Thanh Vũ, nhưng sau đó đã quay lại giết một trong số họ.
Bọn họ không thể chịu nổi nỗi nhục nhã này.
Bây giờ, khi nhìn Mục Thanh Vũ, bọn họ không còn một chút vẻ khinh thường nào nữa.
Ma khí cuồn cuộn ở phía chân trời ngày một kịch liệt.
Mục Thanh Vũ có vẻ lo lắng khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Với nhãn lực của mình, ông ấy biết rõ trong màn ma khí ấy là sức mạnh lớn tới cỡ nào.
Một bóng người chợt xuất hiện trong màn ma khí ấy rồi đáp xuống.
Có tiếng uỳnh uỳnh vang lên, ngay sau đó ma khí ngất trời chợt dừng lại, bóng người đó đứng vững vàng trong ma khí cao hàng vạn trượng ấy, đôi mắt đen tối nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
“Tra Khắc ma đế đại nhân!”
Thoáng cái, nhóm Đại A Ma đã quỳ xuống với vẻ khiếp sợ.
“Vô dụng!”
Nhìn ba ma hoàng cao ngạo, bóng người đó mắng một câu rồi vung tay.
“Ba tên vô dụng!”, Tra Khắc tức tối quát: “Một con người nhỏ bé mà khiến các ngươi chật vật đối phó thế sao? Thế ta giữ lại các ngươi còn có tác dụng gì nữa?”
“Xin ma đế đại nhân bớt giận, tên này đã lấy được…”
“Câm miệng! Cút…”
Hư ảnh đó nhìn nhóm Đại A Ma rồi quát, sau đó vỗ tay một cái, có ba tiếng động vang lên, đám Đại A Ma lập tức hộc máu rồi ngã vật ra.
“Mục Thanh Vũ, ngươi là người có vận khí lớn, đáng lẽ không nên làm vậy. Con trai ngươi đâu thể sống mãi, ngươi làm thế là trái ý trời”, Tra Khắc nhìn Mục Thanh Vũ rồi nói.
“Ý trời ư? Ha ha…”
Mục Thanh Vũ cười lớn nói: “Tra Khắc, thiên hạ rộng lớn, ngươi có biết ý trời là gì không? Mục Thanh Vũ ta sẽ không để con trai mình bị liên luỵ, đó mới là ý trời trong cách hiểu của ta”.
“Ngu xuẩn!”
Tra Khắc lắc đầu nhìn Mục Thanh Vũ, sau đó lại quay sang nhìn Mục Vỹ.
“Tên này đáng chết!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Tra Khắc điểm ngón tay, soạt soạt, một ngón tay đã biến thành bạch cốt rồi lao về phía Mục Vỹ.
Hư ảnh của kiếm Hắc Uyên xuất hiện trước mặt Mục Vỹ, hắn nắm lấy kiếm Phá Hư.
Uỳnh…
Song, dù đã phòng bị đâu ra đấy, nhưng ngón tay bạch cốt đó vẫn phóng tới với khí thế không gì cản được.
Tiếng ầm ầm vang lên, Mục Vỹ chỉ thấy không gian trước mặt mình đã biến thành ảo ảnh.
Ảo ảnh bạch cốt đó nổ tung, ma khí cuồn cuộn khắp trời rồi bay về phía Mục Vỹ.
Vù một tiếng, ma khí tản ra, còn Mục Vỹ vẫn đứng im tại chỗ.
Nhưng bây giờ, toàn thân hắn đã hiện lên một màu đen tuyền, ma khí cuồng bạo như đang khuấy động từng kinh mạch của hắn.
“Vỹ Nhi!”
Mục Thanh Vũ khẽ hô lên một tiếng, định xông ra.
Nhưng Tra Khắc đó cũng khẽ hô lên, ngay sau đó toàn bộ sức mạnh của trời đất như bị khống chế, di chuyển của Mục Thanh Vũ trở nên chậm chạp.
Lúc này, Mục Vỹ chỉ thấy mọi thứ xung quanh mình rất mơ hồ, đến chính hắn cũng như sắp biến mất.
“Mục Thanh Vũ, ta sẽ giết hắn trước rồi xử lý ngươi sau. Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể của ngươi rất lợi hại, nếu ta dùng sức mạnh thật sự của mình thì giết ngươi quá đơn giản. Nhưng cường giả cảnh giới Vũ Tiên không thể phát huy hết thực lực ở nơi mà Vỹ tôn giả đã để lại cấm chế, nhưng với sức mạnh của ta muốn đàn áp ông thì rất đơn giản”.
Nói rồi, Tra Khắc giơ tay lên, ngay sau đó một bàn tay bạch cốt đã bay xuống người Mục Vỹ.
“Tra Khắc, không giết được ngươi thì Mục Thanh Vũ ta thề không làm người!”, Mục Thanh Vũ khàn giọng hét lên.
Mục Vỹ lúc này không thể cảm nhận được bàn tay bạch cốt đó đang bay tới gần, hắn chỉ cầm kiếm Phá Hư đứng yên tại chỗ.
Uỳnh…
Bàn tay bạch cốt rơi xuống, đè Mục Vỹ xuống đất rồi đập vào một tảng đá ở dưới.
Tiếng đổ vỡ vang lên hàng chục phút mới dừng lại.
Mục Vỹ đã hoàn toàn biến mất trong đống đổ vỡ.
“Vỹ Nhi!”
Mục Thanh Vũ có vẻ tuyệt vọng, vì ông ấy không thể tìm thấy Mục Vỹ trong các thi thể đã bị nổ tung ấy.
Chương 623: Di Không Châu
“Tra Khắc, ta phải giết ngươi!”
Lần đầu tiên, Mục Thanh Vũ tỏ vẻ điên cuồng, ma khí cuồn cuộn trong cờ Ma Thiên bùng nổ.
“Vô dụng thôi, Mục Thanh Vũ!”
Tra Khắc bình tĩnh nói: “Ta đã tốn cả nghìn năm tu vi tới Trung Châu là vì hai cha con ngươi, Mục Vỹ đã chết, dù ta không giết được ngươi, nhưng đàn áp thì quá dễ”.
Dứt lời, Tra Khắc vòng tay, có tiếng vù vù dần vang lên.
Lần này, ông ta chuẩn bị trấn áp Mục Thanh Vũ.
Sau đó, có một bức tranh vẽ vô vàn các ác ma xuất hiện trước mặt Mục Thanh Vũ, một tiếng động inh tai nhức óc vang lên.
Dù có cờ Ma Thiên trong tay, nhưng Mục Thanh Vũ cũng không thể chịu được cơn chấn động từ ấn ký hình vẽ ấy, ông ấy buộc phải bay thấp xuống.
“Ấn!”
Tra Khắc khẽ hô một tiếng, Mục Thanh Vũ run lên, khoé miệng có máu tươi chảy ra, mặt mày thì tái nhợt.
Nhưng ông ấy chưa chịu nhận thua, mà vẫn kiên cường chống lại các ấn ký đó, vẻ điên cuồng trên gương mặt ngày một mãnh liệt hơn.
Bụp…
Nhưng hình như dù ông ấy có làm gì thì cũng vô dụng.
Mục Thanh Vũ quỳ phịch xuống đất, gương mặt trắng bệch, hơn nữa còn hộc ra một ngụm máu tươi.
Ông ấy gần như đã hoàn toàn sụp đổ, không thể gắng gượng được nữa mà nằm rạp dưới đất.
“Đại A Ma, hãy nhốt hắn vào đàn tế dưới vực sâu, tuyệt đối không được thả ra, khi khác ta sẽ đến xử lý!”, Tra Khắc lạnh giọng nói: “Ở tiểu thế giới Tam Thiên có rất nhiều việc, các ngươi hãy nhanh chóng tìm ra tung tích của món đồ đó, đừng lãng phí thời gian thêm nữa”.
“Vâng!”
Ba đại ma hoàng nhìn Tra Khắc ở trên cao, đến thở còn không dám thở mạnh, lập tức quỳ xuống.
“Còn nữa!”
Tra Khắc hừ nói: “Người của Thánh Tước Môn cũng đã đến Trung Châu, nhớ không được để họ giành được món đồ đó, nếu để xảy ra chuyện gì thì các ngươi tự chịu trách nhiệm!”
“Tuân lệnh!”
Ma khí trên bầu trời dần biến mất, và bóng người đó cũng vậy.
“Phù…”
Nhìn Mục Thanh Vũ như đã nằm gục một chỗ dưới đất, Đại A Ma khẽ thở phào một hơi.
Nếu ma đế Tra Khắc không đến, chắc hôm nay họ sẽ không hạ được Mục Thanh Vũ, đây sẽ là một tin tức khiến người ta chấn động.
Mục Thanh Vũ mạnh hơn họ tưởng rất nhiều.
“Hử? Vỹ Thăng Không đâu rồi?”, Đại A Ma quay lại nhìn xung quanh, nhưng không thấy Vỹ Thăng Không đâu.
“Kệ lão ta!”, Tả Y Đặc hừ nói: “Lão già vô tích sự đó là cảnh giới Chuyển Phách rồi mà vẫn bị nổ mất một cánh tay khi đối phó với Mục Vỹ ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám, đúng là lão già vô dụng!”
“Mục Vỹ đã tìm được kiếm tâm, suýt nữa đã lĩnh ngộ được kiếm tâm của mình, không thể khinh thường đâu, nhưng may là hắn chết rồi!”
Địch Bố La thở ra một hơi rồi nói: “Uy hiếp lớn nhất với chúng ta là Vỹ Minh đã được giải quyết rồi, không có Mục Vỹ thì Vỹ Minh chẳng là gì cả, không phải lo lắng nữa. Tiếp theo, chúng ta nên tìm kiếm món bảo vật đó đi thôi!”
“Ừm!”
Thấy cảnh hoang tàn của thành Đông Vân, Đại A Ma thở dài một hơi rồi quay người rời đi.
Trận đại chiến đã kết thúc, hai cha con Mục Thanh Vũ một người bị trấn áp, một người thì đã chết.
Cùng lúc đó, ở phủ đệ của nhà họ Vỹ tại phía Tây Trung Châu.
Vỹ Thăng Không đứng bên ngoài một căn gác nhìn lên tầng hai, cánh tay trái của lão ta đã cụt, mặt mày thì tái xanh.
“Là con cứu nó đúng không?”
Lão ta nhìn lên tầng hai rồi hỏi.
Cánh cửa kẽo kẹt được mở ra, một bóng người bước ra ngoài rồi nhìn Vỹ Thăng Không.
Người đó mặc một chiếc váy dài màu đen, ôm lấy vóc dáng thon thả, mái tóc dài như thác xoã bên vai.
Dù đã ở độ tuổi trung niên, nhưng trông bà ấy vẫn rất khí chất, vùng giữa lông mày có vẻ phóng khoáng, nhưng đã bị vẻ rầu rĩ che lấp.
Nhìn kỹ sẽ thấy nét tuấn tú ở giữa đôi lông mày của Mục Vỹ giống hệt với người phụ nữ này.
“Chẳng lẽ con lại trơ mắt ra nhìn con trai mình bị giết sao?”, bầu ngực Vỹ Tâm Dao phập phồng, bà ấy không nhịn được nói: “Cha, chuyện năm xưa là con bảo Thanh Vũ làm, cũng chính con bảo Thanh Vũ đi thu phục Đăng Thiên Phủ. Với tài năng của huynh ấy, không lẽ cha cứ bắt huynh ấy phải khuất phục đại ca và làm con rể của nhà ta thôi sao? Như vậy là bất công với huynh ấy!”
Vỹ Tâm Dao nói tiếp: “Bao năm qua, Vỹ Nhi đã được thứ gì? Mười năm trời bị sỉ nhục, nếu đổi thành người khác thì đã điên lâu rồi, nhưng nó vẫn cố gắng từng bước, thế mà cha lại đuổi cùng giết tận nó! Dù sao đi nữa thì nó cũng là cháu ngoại của cha cơ mà!”
“Hừ! Ta không có cái loại cháu ngoại ấy! Những kẻ không mang họ Vỹ thì không phải người nhà của ta, hơn nữa nó còn có ý đồ xấu. Lần này, con có thể cứu Mục Vỹ, nhưng sẽ không có lần sau nữa đâu”.
“Con sẽ không để cha giết nó đâu!”
Trong mắt Vỹ Tâm Dao loé lên tia dứt khoát.
“Nói cho ta biết, con đã dùng Di Không Châu đưa nó đi đâu rồi?”, Vỹ Thăng Không hỏi.
Vỹ Tâm Dao buồn bã nói: “Cha, cha cũng biết rồi còn gì, không ai biết sẽ được Di Không Châu đưa tới nơi nào, Đông Hoang? Tây Mạc? Nam Man? Hay Bắc Địch? Hoặc nó đang trốn ở Trung Châu, chờ thời cơ tấn công nhà họ Vỹ?”
Vỹ Tâm Dao mỉm cười nhìn cha mình.
Nụ cười ấy có vẻ bất đắc dĩ cùng đau lòng, hơn thế nữa là sự đấu tranh trong nội tâm.
Chương 624: Thành Vỹ - Vỹ Minh mới
Thấy cha mình giao đấu cùng phu quân và con trai, sao bà ấy không đau lòng cơ chứ?
Nhưng khi thấy con trai mình bị giết, bà ấy không thể chịu được nữa. Hôm nay, bà ấy đã cứu con trai mình, liệu sau này khi Mục Vỹ quay lại, người chết có phải là cha của bà ấy không?
Vỹ Tâm Dao không dám, mà cũng không muốn nghĩ tiếp.
“Dù nó có ở đâu thì ta cũng sẽ tìm ra và giết nó, ta không thể để lại mầm mống tai hoạ cho nhà họ Vỹ được. Di Không Châu đã cứu nó một mạng, nhưng Tra Khắc ma đế là ai cơ chứ? Trước đó, nó đã trúng một kiếm của ta, sức mạnh hồn đàn vốn đã bất ổn, thêm một đòn của Tra Khắc nữa chắc là chết luôn rồi, con tưởng nó vẫn còn sống sao?”
“Nếu cha cho rằng thằng bé đã chết thì còn gì phải lo nữa?”
Vỹ Thăng Không cười lạnh nói: “Trong lòng con cũng không rõ là nó sống hay chết còn gì”.
“Kiểu gì ta cũng phải giết nó!”
Nói xong câu đó, Vỹ Thăng Không quay người đi thẳng.
Vỹ Minh bị đại quân của Ma tộc tiêu diệt là tin tức khiến cả Trung Châu phải chấn động.
Điều khiến họ kinh ngạc là ma đế của Ma tộc phải ra tay thì mới phá huỷ thành Đông Vân được, một trong bốn đại ma hoàng đã chết, Mục Thanh Vũ bị phong ấn, còn Mục Vỹ thì đã chết.
Tin tức này khiến cả Trung Châu phải sục sôi.
Lúc này, có các bóng người đang đứng trên không của thành Đông Vân.
Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đứng đó, nhìn đống hoang tàn ở bên dưới mà ngấn lệ.
“Ta biết ngay tên khốn này lừa chúng ta mà!”, Tần Mộng Dao vung tay, chiếc vòng tay bằng băng trên cổ tay lập tức vỡ nát.
“Vỹ ca, huynh ấy…”
Vương Tâm Nhã vốn mềm lòng hơn Tần Mộng Dao nên không nhịn được nữa, bật khóc nức nở. Những người khác nghe thấy tiếng khóc không thể kìm nén này thì cũng oà lên theo.
Gâu gâu…
Đột nhiên có tiếng chó sủa vang lên, Tiểu Hắc chạy từ đống đổ nát về phía Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã, nhưng sau đó nó chỉ nằm đó rồi ngủ say sưa, chứ không ra hiệu gì cả.
“Bây giờ không phải là lúc khóc lóc!”
Tần Mộng Dao cao giọng nói, nhìn thành Đông Vân đổ nát, cô ấy lại nói tiếp: “Điện Khiếu Nguyệt vẫn còn, chứng tỏ thực lực chính của Vỹ Minh chúng ta vẫn còn. Thứ duy nhất mất đi chính là minh chủ, nhưng chúng ta cứ khóc lóc ở đây thì sẽ có kẻ ở nơi khác cười nhạo”.
“Chúng ta chẳng những không được khóc, mà còn phải cười cho họ thấy rằng không có Mục Vỹ thì Vỹ Minh vẫn sẽ tồn tại. Vì huynh ấy, chúng ta phải bước tiếp để trả thù cho huynh ấy”.
Phải công nhận rằng thần phách Băng Hoàng thức tỉnh của Tần Mộng Dao đúng là thần thú của cửu thiên, điều này khiến cô ấy có khí chất của vương tộc, chỉ một câu nói thôi đã khiến mọi người vực dậy tinh thần.
“Mặc Dương, thu dọn chiến trường đi! Chúng ta sẽ ở lại đây và bắt đầu lại từ đầu, chứ không đi đâu hết”.
Tần Mộng Dao nói tiếp: “Vỹ Minh vẫn còn, chúng ta sẽ bắt tay xây dựng lại một thành trì mới là Vỹ Thành ở ngay nơi này!”
Giọng nói hiên ngang đầy chấn động dội vào tai mọi người.
Không biết từ lúc nào, tin tức Mục Thanh Vũ bị Ma tộc phong ấn và nhốt vào trong Ma Uyên, còn Mục Vỹ thì đã chết truyền ra ngoài, Lôi Thần Cốc ở Trung Châu Đại Lục đã có vẻ cường thế khi đối mặt với sự xâm chiếm của Thánh Tước Môn.
Thậm chí Tụ Tiên Các và Thánh Đan Tông cũng phản kháng lại bộ tộc Cốt Yêu mạnh mẽ.
Dường như khi hai cha con họ biến mất, một mặt khiến họ không còn nỗi lo về sau khi đối mặt với dị tộc nữa, mặt khác thì khiến họ thấy được sự lợi hại của dị tộc, cho nên phải ra sức chiến đấu.
Kết thúc một trận đại chiến, Trung Châu đã có sự trở mình mới.
Theo thời gian, khi trận đại chiến đã khép lại được hơn một năm, giao chiến giữa các thế lực lớn và dị tộc không còn gay gắt như lúc đầu nữa, mà biến thành kiểu đánh giằng co.
Qua một năm phát triển, Vỹ Thành đã có diện mạo mới, được xây dựng lại sát điện Khiếu Nguyệt.
Bây giờ, Vỹ Minh đã dung nhập với thánh địa Trì Dao, bốn thế lực lớn siêu cấp trên hạng nhất đã hợp thành một thể và trở thành Vỹ Minh mới.
Đại Lục cũng không còn chín thế lực lớn nữa, mà là bảy. Cùng lúc đó, Thánh Tước Môn, Thất Tinh Môn, Ma tộc và bộ tộc Cốt Yêu cũng bắt đầu triển khai các hoạt động của mình ở Trung Châu.
Mọi người ở Trung Châu cũng dần nhận ra điều này.
Hình như bốn dị tộc lớn đang tìm kiếm thứ gì đó ở Trung Châu.
Nhưng đó rốt cuộc là thứ gì thì dường như chỉ có rất ít các cường giả cấp cao biết được, còn lại thì không ai rõ.
Theo điều tra, bảy thế lực lớn mới biết hình như họ đang tìm long mạch!
Long mạch rốt cuộc là gì thì họ cũng không rõ, nhưng nhờ bắt được nhiều quân của bốn dị tộc lớn nên họ cũng biết được một tin tức.
Dường như bốn dị tộc lớn không hề sốt sắng, họ cài cắm người ở Trung Châu lâu dài, thi thoảng lại xảy ra xô xát với bảy thế lực lớn, nhưng chỉ dừng lại ở tranh đấu trong phạm vi cực nhỏ.
Trận đại chiến lớn như năm ngoái gần như không hề xảy ra nữa.
Trung Châu Đại Lục chính là trung tâm của Thiên Vận Đại Lục rộng lớn.
Chương 625: Đông Hoang
Bốn khu vực lớn bao quanh Trung Châu là Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Man và Bắc Địch, những nơi này hình thành thế lực theo vùng đất.
Nghe nói, cả bốn đại lục lớn đều có những võ giả mạnh mẽ.
Bây giờ đang có nhiều người đi ra từ một cung điện nguy nga, tráng lệ nằm ở đại lục Đông Hoang.
Những người này đều mặc y phục lộng lẫy, dù cách ăn vận không giống Trung Châu cho lắm, nhưng cũng không quá khác biệt.
“Lão thất, lão thất, sao đi nhanh thế!”
Một thanh niên mặc áo da và đội mũ bước nhanh đuổi theo một người thanh niên trông gầy yếu ở phía trước.
“Lục ca!”
Thấy người thanh niên đội mũ đó, cậu thanh niên được gọi là lão thất dừng bước, chắp tay.
“Lão thất này, ta đã bảo với đệ rồi, hoang chủ bảo đệ đi thu phục bộ tộc Thiết Man, nếu cần thiết thì cứ giết, sao đệ cứ tranh cãi với hoang chủ làm gì?”
“Đệ…”
Nghe thấy vậy, lão thất đó hé miệng, nhưng không nói được câu nào.
“Dẫu sao thì hoang chủ cũng là phụ thân của chúng ta, người đã thống nhất Đông Hoang thì sao có ai dám cãi lời?”
“Lục ca, đệ đã thắng rồi mà, tại sao cứ phải đuổi cùng giết tận bọn họ? Lẽ nào chúng ta phải giết hết những kẻ tạo phản để biến nơi này thành tuyệt địa sao?”
“Hoang Thanh, chú ý lời ăn tiếng nói!”
Nghe thấy vậy, người thanh niên đội mũ trách mắng.
“Lục ca, đệ…”
“Thôi, đệ cứ về đi đã!”, Hoang Kỳ Ngọc xua tay nói: “Ta biết đệ có bản tính lương thiện, nhưng tiếc rằng đây là tính cách mà hoang chủ ghét nhất, vì đó là biểu hiện của sự yếu đuối, đệ có hiểu không?”
“Đệ hiểu!”
Hoang Thanh chắp tay rồi quay người rời đi.
Nhìn Hoang Thanh rời đi, Hoang Kỳ Ngọc nhếch mép, cười lạnh nói: “Lão thất à lão thất, dù một năm nay đệ đã tiến bộ rất nhanh, nhưng đệ sẽ không thể đoán được ý của hoang chủ đâu!”
Đông Hoang là một vùng đất rộng lớn không thua gì Trung Châu.
Không có thế lực lớn nào ở đây cả, mà chỉ có hoang chủ thống lĩnh Đông Hoang.
Bên dưới hoang chủ là các hoang tử - con trai của ông ta, trong đó Hoang Thanh là một hoàng tử không có gì đặc biệt, nhưng một năm trước bỗng dưng hắn ta lại thể hiện tài năng vượt trội, điều này khiến những người huynh đệ khác của hắn ta phải cảnh giác.
Hoang Kỳ Ngọc cười lạnh nhìn bóng lưng rời đi của Hoang Thanh.
Nhưng gã không hề nhìn thấy sau khi Hoang Thanh quay đi, vẻ rầu rĩ và thật thà trên gương mặt hắn ta đã biến mất, thay vào đó là nụ cười đắc ý.
“Hoang tử đại nhân đã về ạ?”
Hoang Thanh xoay người xuống ngựa trước một phủ đệ hào nhoáng, sau đó mỉm cười nói: “Tử Mộc tiên sinh đâu?”
“Vỹ tiên sinh ở sân sau, hoang tử đại nhân có cần tiểu nhân đi thông báo không ạ?”
“Khỏi, ta sẽ đến chào tiên sinh luôn!”
Hoang Thanh mỉm cười, gương mặt đã trở nên thư thái.
“Vỹ tiên sinh!”
Hoang Thanh đi tới sân sau của phủ đệ rồi cười nói: “Vỹ tiên sinh, ta đã áp chế bộ tộc Thiết Man, hơn nữa không hề tàn sát toàn tộc và còn tranh cãi nảy lửa với hoang chủ trên đại điện như lời ngài dặn rồi”.
“Ừm!”
“Vỹ tiên sinh, tại sao phải làm như vậy?”, Hoang Thanh không hiểu hỏi: “Bây giờ, hoang chủ đang rất coi trọng ta, những người có thể uy hiếp ta hiện giờ là đại ca, lão tứ và thập nhất, chẳng phải ta nên nghe lời hoang chủ sao?”
“Hoang Thanh, ta đã đến Đông Hoang bao lâu rồi?”
“Một năm!”, Hoang Thanh gãi đầu, nhìn người đàn ông mặc áo bào đen và đội mũ cùng màu ở phía trước rồi nghi hoặc đáp.
“Đã một năm rồi…”
Vỹ tiên sinh thở dài một hơi rồi nói: “Một năm qua, từ một hoang tử luôn bị ghẻ lạnh, ngươi đã trở thành một Hoang Thanh nổi tiếng khắp Đông Hoang. Nếu ta là kẻ địch của ngươi và biết mình không thể địch lại ngươi được thì ta sẽ bắt tay với những người khác để tiêu diệt kẻ địch mạnh nhất, như vậy thì mới yên tâm được!”
“Ý của Vỹ tiên sinh là… lão tứ và lão lục đang liên kết lại để đối phó ta?”
“Chắc vậy!”
Vỹ tiên sinh lại thở dài rồi nói: “Một năm trước, vì bị như thế nên ta mới lưu lạc tới Đông Hoang”.
“Vỹ tiên sinh yên tâm, sớm muộn gì cũng có ngày ta dẫn đại quân của Đông Hoang tấn công Trung Châu để báo thù cho ngài”.
“Được rồi, tiểu tử ngươi cứ tuần tự mà tiến. Bây giờ, không ai có được vị trí như ngươi ở Đông Hoang, tiếp theo hãy nghĩ cách để ngăn chặn các hoang tử khác bắt tay nhau xử lý ngươi!”
“Vâng!”
Dứt lời, Vỹ tiên sinh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rồi lẩm bẩm: “Đã một năm rồi!”
Mục Vỹ tháo chiếc mũ trên đầu xuống, để lộ ra gương mặt tuấn tú, nhưng từ cổ đến một bên má trên gương mặt điển trai ấy đã có một trảo ấn đầu lâu, nó như một cái bớt khiến gương mặt rõ đẹp trai của hắn trở nên dữ tợn.
“Không biết bọn họ thế nào rồi…”
Mục Vỹ lẩm bẩm rồi kéo một lọn tóc xuống, che trảo ấn màu đen đó đi.
Một năm trước, hắn cứ ngỡ mình đã chết bởi ma trảo ấy, nhưng không ngờ vào lúc mấu chốt, không gian xung quanh lại đưa hắn đi, sau đó hắn đã xuất hiện ở trong phủ đệ của Hoang Thanh tại Đông Hoang.
Bình luận facebook