• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mục Thần (3 Viewers)

  • Chương 611-615

Chương 611: Kiếp nạn giáng xuống

Rầm rầm rầm…

Cùng lúc đó, toàn bộ không gian bên ngoài thành Đông Vân bị tiếng nổ tung bao trùm. Từng đợt sóng âm tràn ra bốn phía.

Ma tộc bắt đầu ra tay rồi…

Ầm ầm ầm…

Thoắt cái, mọi nơi xung quanh thành Đông Vân đều vang lên tiếng nổ ầm.

Từ bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc của thành Đông Vân có bốn bóng người bay lơ lửng khỏi mặt đất.

Bốn bóng người cao khoảng nghìn trượng, từ thành Đông Vân nhìn lên cũng chỉ thấy bụi bay mù mịt.

“Nghe danh Mục minh chủ đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên không hề tầm thường!”

Toàn thân Đại A Ma toả ra ma khí cuồn cuộn, cơ thể khổng lồ. Hắn ta nhìn Mục Vỹ, giọng nói như ma chú.

“Không ngờ Vỹ Minh nho nhỏ của ta cũng được lọt vào mắt xanh của Đại A Ma ma hoàng đại nhân. Ta tự thấy vô cùng vinh hạnh”.

“Ranh con, cờ Ma Thiên ở đâu? Mau giao ra đây, nếu không hôm nay bọn ta sẽ san bằng Vỹ Minh của ngươi!”

“Cờ Ma Thiên mất từ hơn hai mươi năm trước. Khi đó ta vẫn còn chưa sinh ra, sao có thể trách ta được?”

Đặc Lạc Khắc giận dữ nói: “Đúng là không thể trách ngươi. Chỉ là tội của cha ngươi thì ngươi phải chịu thay. Bây giờ hắn ta không còn, ngươi nhất định phải chết”.

Nghe thấy thế, Mục Vỹ lắc đầu mỉm cười bất lực.

“Lão tứ, đưng nói nhảm nữa, bắt đầu luôn đi!”

“Được!”

Bỗng chốc, bốn bóng người đứng thẳng ở bốn góc, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

“Kính Hạo Thiên, chiếu rọi muôn ngày!”

Đại A Ma hét lớn, trong tay bỗng hiện ra một tấm gương cổ xưa chỉ lớn bằng lòng bàn tay. Thế nhưng ngay khi nó xuất hiện, dường như toàn bộ ánh sáng khắp đất trời đều bị lấy đi, không gian bắt đầu tối sầm.

“Hồ lô Hoá Tiên, độ hoá vạn tiên!”

Nhị ma hoàng quát khẽ một tiếng, duỗi đầu ngón tay ra. Tức thì một chiếc hồ lô màu tím hiện ra trong tay gã.

Chiếc hồ lô màu tím ấy hút gió căng phồng lên, bên trong truyền ra tiếng hấp thu mãnh liệt.

“Thông U Quỷ Cốt, biến ra đây!”

Tam ma hoàng mở rộng bàn tay, tiếp đó có một bộ xương quỷ đen sì hiện ra trước mặt hắn ta.

Bộ xương quỷ kia lập tức bám lên trận pháp, không ngừng cấu xé.

Cùng lúc đó, tứ ma hoàng Đặc Lạc Khắc nhấc chân giẫm lên trận pháp.

Thoáng chốc, ba bảo vật thiên khí cực phẩm của Ma Tộc và bốn vị ma hoàng đồng loạt tấn công về phía Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

Bốn vị ma hoàng đều là cao thủ vượt qua cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, cộng thêm ba bảo vật thiên khí cùng đánh tới, toàn bộ Huyền Vũ Phi Thiên Trận lập tức bị rung chuyển.

“Giết!”

Giây phút ấy, đội quân hai trăm nghìn người của Ma tộc dốc hết sức lực xông vào trong thành Đông Vân.

Sức công phá của bốn vị ma hoàng và hai trăm nghìn binh lính Ma tộc khiến Huyền Vũ Phi Thiên Trận gặp phải nguy hiểm cực lớn.

Lần này không giống trước kia. Bốn vị ma hoàng đều có cảnh giới cao hơn Niết Bàn tầng thứ chín, thậm chí là cao thủ chuyển cuối cùng trong cảnh giới Tam Chuyển.

Họ chỉ còn cách vũ hóa thành tiên một bước nữa mà thôi.

Gặp phải công kích mạnh mẽ như vậy, sắc mặt Mục Vỹ trở nên tái nhợt. Cơ thể hắn chợt loé lên, xuất hiện ở phía trên Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

Bóng người bé nhỏ ấy lại khiến người khác cảm thấy áp lực nặng nề.

“Mở ra!”

Hắn khẽ quát một tiếng, toàn bộ điện Khiếu Nguyệt và Cổ Ngọc Long Tinh hoàn toàn hợp vào làm một.

Lúc này, mọi đòn tấn công đều bị trận pháp ngăn cản, đến cả bản thân Mục Vỹ cũng đang phải chống đỡ công kích của bốn vị ma hoàng.

“Hả?”

Thấy thế, Đại A Ma kinh ngạc thốt lên.

Hắn ta không ngờ Mục Vỹ lại chịu được sự tấn công của cả bốn người họ.

Huyền Vũ Phi Thiên Trận vẫn vững vàng giữa không trung ngay trên thành Đông Vân. Hỏa long chín đuôi, ánh lửa hiện ra bùng nổ sát khí mãnh liệt.

“Giết!”

Bấy giờ, đám người Vỹ Minh cũng kiên cường không chịu lùi bước.

Bom đạn trút như mưa, tiếng nổ vang ầm ầm không ngớt ở vị trí cách thành Đông Vân từ khoảng nghìn mét trở đi.

Bom Hắc Viêm, bom Lôi Viêm, thậm chí là cả Tịch Diệt Lôi Châu đều bị ném ra.

Thế nhưng lúc này Ma tộc tuyệt đối không thể ngừng tấn công!

Một khi ngừng lại, trận pháp sẽ lại khôi phục. Toàn bộ công sức trước đó đều đổ sông đổ bể.

Đám người Vỹ Minh lại càng không dám để đội quân Ma tộc tới gần.

Lúc này, cả trận pháp và Mục Vỹ đều thở cùng một nhịp, tính phòng ngự được nâng lên gấp hơn mười lần. Tuy nhiên, nguy hiểm đang rình rập hắn cũng ngày một lớn dần.

Nếu trận pháp bị Ma tộc phá huỷ, áp lực hắn phải chịu sẽ lớn hơn nhiều.

Bọn họ không dám đánh cược, cũng không muốn đánh cược!

“Vỹ Thăng Không, ngươi còn ngây ra đấy làm gì?”, thấy không có khả năng đánh sập Huyền Vũ Phi Thiên Trận, Đại A Ma đột nhiên gào ầm lên: “Nếu ngươi còn không chịu xuất hiện, giao hẹn của ta với ngươi sẽ bị huỷ bỏ”.

“Đại A Ma, ngươi vẫn chẳng khác gì năm xưa, làm gì cũng hấp tấp!”

Bỗng trong không trung hiện ra một bóng người ở bên ngoài Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

Đối phương chính là Vỹ Thăng Không.

“Vỹ Thăng Không, sao ông dám cấu kết với Ma tộc?”, thấy vậy, Mục Vỹ chợt cảm thấy không ổn.

Sự bất an này không phải vì Vỹ Thăng Không, mà là đến từ thanh kiếm lão ta đang cầm trên tay.
Chương 612: Cùng chung mục tiêu

“Ha ha… Mục Vỹ, năm xưa cha ngươi phản bội ta. Hôm nay nếu không giết được ngươi, sao ta có thể nguôi giận được?”

Vỹ Thăng Không nhìn Mục Vỹ cười nhạo: “Ta biết chỉ cần ngươi còn ở đây, dù bốn vị ma hoàng đạt tới cảnh giới Tam Chuyển cùng tấn công thì cũng không thể phá huỷ được Huyền Vũ Phi Thiên Trận này của ngươi. Thế nhưng bọn họ không phá được không có nghĩa là ta cũng vậy!”

Lão ta bật cười bước lên phía trước.

Thanh trường kiếm màu đen trong tay lão ta toả ra khí tức vô cùng khủng bố.

“Kiếm Phá Hư!”

Lập tức có người trong Vỹ Minh kinh ngạc hô lên.

Người đó chính là Cam Kinh Vũ!

“Cam đại sư có mắt nhìn đấy!”, Vỹ Thăng Không cười nói: “Đây chính là kiếm Phá Hư, bảo bối truyền đời nghìn năm của nhà họ Vỹ bọn ta. Chắc ta cũng không cần nói tới công năng của nó nữa chứ?”

“Quả nhiên là ngươi, Vỹ Thăng Không”, Cam Kinh Vũ giận dữ hét lớn.

“Không sai, chính là ta. Năm xưa hồn đàn của ngươi là bị kiếm của ta chém nát, khiến ngươi sống không bằng chết”.

Hiện giờ Vỹ Thăng Không không muốn so đo với Cam Kinh Vũ về chuyện này. Lão ta nhìn sang Mục Vỹ: “Năm đó cha ngươi cũng bị thanh kiếm này cắt đứt kinh mạch. Tiếc là hắn ta có Thuần Âm Chí Vũ Thần Thể, dù có bị ta phá huỷ kinh mạch vẫn có thể ngóc đầu dậy lần nữa”.

“Ta vốn định giết quách hắn luôn, nhưng nếu làm vậy thì sẽ không còn cơ hội tìm cờ Ma Thiên nữa”.

“Ông đã có thiên khí cực phẩm trong tay rồi, sao còn phải thèm muốn cờ Ma Thiên nữa?”

“Ngươi thì hiểu cái quái gì!”

Vỹ Thăng Không quát ầm lên: “Ngươi tưởng bốn vị ma hoàng lặn lội tới đây chỉ vì một thiên khí cực phẩm thôi sao? Cờ Ma Thiên là thứ có thể tiến hoá thành thánh khí đấy, biết chưa hả?”

Thánh khí!

Nghe thấy thế, tất cả mọi người có mặt trên chiến trường đều sợ hãi nín thở.

Đến cả người của Thất Tinh Môn cũng phải sững sờ.

Thánh khí!

Không ngờ cờ Ma Thiên lại có thể tiến hoá thành thánh khí.

Một thánh khí đủ để xưng bá khắp Trung Châu Đại Lục.

“Thì ra là vậy!”

Mục Vỹ gật đầu nhìn chằm chằm thanh kiếm Phá Hư trong tay Vỹ Thăng Không.

Cuối cùng thì chuyện hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng đã xảy ra.

“Mục Vỹ, đúng là ta không phá nổi Huyền Vũ Phi Thiên Trận của ngươi. Nhưng nếu muốn rạch ra một khe hở để vào thành Đông Vân, kiếm Phá Hư của ta vẫn thừa sức làm được”.

Dứt lời, thanh trường kiếm trong tay lão ta lập tức bị chém xuống.

Keng…

Trong giây phút nguy hiểm nghìn cân treo sợi tóc khi kiếm Phá Hư của Vỹ Thăng Không sắp đâm thủng trận pháp, một lá cờ dài màu đen chợt hiện ra chặn lại.

Tiếng động thanh thuý vang lên. Phá Hư Kiếm lập tức bị văng ra, cả người Vỹ Thăng Không bị đánh bật ra ngoài.

“Rốt cuộc ngươi cũng chịu xuất hiện!”

Trông thấy bóng người đen sì trước mặt, lão ta trầm giọng nói.

“Không phải ông làm tất cả chỉ vì muốn ép ta ra mặt thôi à? Bây giờ ta tới rồi, ông muốn thế nào?”

“Thế nào hả? Ta muốn lấy mạng ngươi!”

“Dựa vào ông vẫn chưa đủ đâu!”

Bóng đen kia ngạo nghễ nhìn Vỹ Thăng Không.

“Vũ môn chủ!”

“Vũ môn chủ? Ha ha…”

Vỹ Thăng Không cười phá lên: “Mục Vỹ, ngươi ngốc thật hay giả ngốc vậy? Vũ môn chủ hả? Ha ha… Ngươi thử đọc ngược lại tên của Vũ Thanh Mộc đi!”

“Mục… Thanh Vũ!”

Nghe thấy lời này, Mục Vỹ không khỏi kinh ngạc.

Vũ Thanh Mộc đang lơ lửng giữa bầu trời chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt trung niên nghiêm nghị.

Chính là Mục Thanh Vũ!

“Vũ Thanh Mộc, Mục Thanh Vũ. Lẽ ra ta phải nghĩ ra từ lâu mới phải!”

Mục Vỹ thấp giọng mắng chửi rồi nói với Mục Thanh Vũ: “Ông già chết tiệt, con biết là cha sẽ không chết mà. Nhưng cha giấu kỹ thật đấy. Không ngờ bốn thế lực siêu cường Đăng Thiên Phủ là do một tay cha lập nên, được đấy chứ!”

Trước kia hắn chưa bao giờ nghi ngờ Vũ Thanh Mộc.

Nhưng bốn thế lực siêu cường lại nghe lệnh của cha hắn sao? Dù thế nào hắn cũng cảm thấy quá khó tin.

“Đây chính là chỗ lợi hại của hắn!”

Vỹ Thăng Không cười lạnh nói: “Ta vốn cũng không đoán ra được. Nhưng sự xuất hiện của ngươi lại giúp ta hiểu, Vũ Thanh Mộc chính là Mục Thanh Vũ”.

“Thực ra hắn giấu rất kỹ. Đáng tiếc là hắn không thể buông bỏ thằng con trai là ngươi được. Nếu không có Vũ Tiên Môn ra mặt liên minh với Vỹ Minh của ngươi, ta sẽ không bao giờ nghĩ hắn chính là Mục Thanh Vũ”.

Lão ta mỉm cười nhìn Mục Vỹ: “Đáng tiếc ở chỗ cha ngươi rất giỏi, dù là thiên phú hay trí tuệ đều vô địch thiên hạ. Thế nhưng ngươi cũng giỏi lắm, không sợ trời không sợ đất”.

“Nếu hai cha con các ngươi không sinh cùng thời thì chắc chắn đều sẽ là thiên tài bậc nhất, không hề thua kém Vỹ tôn giả năm xưa. Thế nhưng hai ngươi lại cùng thời với nhau, vậy thì đương nhiên sẽ bị người trong đại lục kiêng dè”.

“Ngươi phải hiểu là, nếu ngươi quá mạnh, tất cả đều sẽ muốn tiêu diệt các ngươi. Bởi vì thế cân bằng của Trung Châu không thể bị phá vỡ được”.

“Xem ra hôm nay không chỉ có mình ông mò tới”.

“Đương nhiên rồi!”

Mục Thanh Vũ vừa dứt lời, một tiếng kêu vù vù vang lên.

Ngay sau đó, một cô gái đeo khăn che mặt dáng người yểu điệu bay vút tới.

“Vũ tiên tử của Tụ Tiên Các!”

“Ha ha… ha ha…”

Mục Thanh Vũ vừa dứt lời, một tràng cười khiến người ta lạnh sống lưng tức thì vang lên.

“Huyết Vương của Lục Ảnh Huyết Điện. Ta nên gọi ngươi là Huyết Vương hay là Mạnh Quảng Lăng đây?”

Mục Thanh Vũ mỉm cười khi nhìn thấy bóng người mặc áo choàng màu đỏ rực như máu.

Ba cao thủ mạnh nhất của nhà họ Vỹ, Tụ Tiên Các và Lục Ảnh Huyết Điện đều tụ họp ở đây.

Cộng thêm bốn vị ma hoàng của Ma tộc và ba tinh tử có thực lực vượt xa Niết Bàn tầng thứ chín của Thất Tinh Môn.

Hiện giờ số lượng cao thủ có cảnh giới Tam Chuyển đang có mặt ở đây đã đạt tới con số lớn khủng khiếp, tận mười người!

Hơn nữa giữa mười người này đều có xích mích nhưng lúc này mục đích của bọn họ đều giống nhau.

Tiêu diệt Vỹ Minh, giết chết Mục Vỹ!
Chương 613: Bán thánh khí

“Ha ha, cha già à, con vô tình khiến cha đắc tội với nhiều cao thủ lợi hại như vậy. Có vẻ con cũng xứng làm con trai cha lắm nhỉ!”

“Liên quan gì đến con chứ!”

Mục Thanh Vũ quát lớn: “Nếu năm xưa ta không đắc tội với ông ngoại của con thì hôm nay đâu xảy ra nhiều chuyện thế này”.

Ông ngoại?

Ha ha!

“Đúng rồi, cha không nói làm con cũng quên mất luôn. Đây là ông ngoại muốn hy sinh vì nghĩa lớn mà giết cha với con!”, Mục Vỹ châm chọc nói: “Chỉ là không biết liệu hôm nay hai ta có phải bỏ mạng ở đây hay không”.

“Yên tâm đi. Con sợ chết như thế, sao cha có thể để con chết được?”

Cha con hai người họ người đứng trong trận người đứng ngoài trận, nói cười vui vẻ như thể đang ở nơi không người.

“Mục Vỹ, vốn Tụ Tiên Các bọn ta không có ý định trở thành kẻ địch với ngươi. Thế nhưng ngươi không nên cứu Cam Kinh Vũ”.

Vũ tiên tử nổi giận nói, giọng nói vẫn thánh thót êm tai.

“Không nên cứu hả?”

Mục Vỹ cười phá lên: “Nói như vậy, năm xưa một mình Cam lão xây dựng nên Tụ Tiên Các, ả phụ nữ đê tiện cô phản bội người sư tôn hết lòng che chở dạy dỗ mình, trò đòi giết thầy thì có lý lắm sao?”

“Tre già măng mọc. Cam Kinh Vũ quá cổ hủ, không dạy được cái gì cho ta. Ta không giết lão đã là nhân từ lắm rồi”.

“Ta mắng cô đê tiện cô còn dám được nước lấn tới hả?”

Mục Vỹ cười nhạo mắng: “Ta chưa từng thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như cô!”

“Ngươi…”

“Chuyện đến nước này vẫn còn cứng miệng!”, Huyết Vương bật cười nhìn hắn: “Không biết tại sao, chủ nhân ban đầu của cơ thể này vô cùng căm hận ngươi, đến mức vừa nhìn thấy ngươi đã không kìm được nổi lên ý muốn giết người”.

“Đương nhiên rồi. Hắn chết trong tay ta, tất nhiên phải hận ta!”

“Bây giờ ngươi vẫn còn mạnh miệng được sao?”, Vỹ Thăng Không cười lạnh hỏi.

Để đi đến ngày hôm nay, lão ta đã ủ mưu từ rất lâu, không ngại hợp tác với bốn vị ma hoàng của Ma tộc, hy sinh bao nhiêu công sức để giết Mục Vỹ.

Dụ được Mục Thanh Vũ ra, cướp lấy cờ Ma Thiên.

“Chuyện đến nước này, ta cũng chẳng có ý định chia rẽ các ngươi. Vỹ Thăng Không, ta đoán ông đã nghĩ xong kết hoạch đoạt lấy cờ Ma Thiên như thế nào sau khi giết được cha con bọn ta rồi nhỉ? Không thì ông đã không lôi kéo Vũ tiên tử và Huyết Vương tới đây rồi”.

Nghe thấy thế, sắc mặt Đại A Ma hơi biến đổi.

Ma tộc không tiếc phái ra đội quân hùng hậu chính là bởi thiên khí cực phẩm cờ Ma Thiên có thể tiến hoá thành thánh khí này.

Quả thực lời nói của Mục Thanh Vũ đã vô tình nhắc nhở hắn ta.

Không chỉ mình hắn ta muốn có cờ Ma Thiên, Vỹ Thăng Không cũng muốn.

“Vỹ Thăng Không, ngươi còn nói nhảm gì nữa? Cứ phá trận pháp rồi xông vào giết thằng ranh kia trước là được!”

Đại A Ma giận dữ hét lên.

“Được thôi!”

“Ông dám!”

Mục Thanh Vũ vội vàng lao lên định ngăn cản Vỹ Thăng Không.

Thế nhưng sao Vũ tiên tử và Huyết Vương có thể để ông ấy đạt được ý đồ. Hai người họ quát khẽ một tiếng rồi đồng loạt xông lên đánh trả.

“Cút!”

Cờ Ma Thiên mở rộng, ma khí cuồn cuộn dâng lên gần như bao trùm cả chiến trường.

“Bán thánh khí!”

Trông thấy Mục Thanh Vũ giơ cờ Thiên Ma ra, Đại A Ma không nhịn được thốt lên.

Cờ Thiên Ma là thiên khí cực phẩm có thể tiến hoá thành thánh khí. Rõ ràng hiện giờ nó không còn đơn giản là thiên khí cực phẩm nữa rồi.

Tuy nó chưa phải là thánh khí nhưng cũng đã đạt tới bán thánh khí, cấp độ vượt xa thiên khí cực phẩm.

“Chỉ thiếu một bước là thành thánh khí. Tiếc thay lại bị các ngươi cản đường”, Mục Thanh Vũ cảm thán: “Nhưng như vậy cũng đủ để lấy mạng các ngươi rồi”.

Ông ấy cầm lá cờ màu đen trong tay, dáng vẻ ngạo nghễ.

Vũ tiên tử và Huyết Vương sợ hãi lập tức lùi về sau.

“Tinh Hoài Ngọc, Tinh Bất Nhiên, Tinh Diệt Không. Ba huynh đệ nhà các ngươi tới đây hóng hớt đấy à?”, Vũ tiên tử cuống quýt nói: “Muốn phá huỷ Vỹ Minh thì trước tiên phải tiêu diệt được Mục Vỹ và Mục Thanh Vũ”.

“Được!”

Tinh Bất Nhiên xông ra nói: “Nhưng bọn ta phải lấy đầu Mục Vỹ về giao nộp. Dám giết tinh tử của Thất Tinh Môn thì bắt buộc phải trả giá đắt”.

“Không thành vấn đề!”

Bấy giờ, ba cao thủ tuyệt đỉnh đồng loạt xông về phía Mục Thanh Vũ.

Thoáng chốc, năm cao thủ có thực lực vượt xa cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín đã bao vây Mục Thanh Vũ lại.

Tuy nhiên, ông ấy không hề tỏ ra e sợ khi phải đối mặt với năm người kia. Ngược lại toàn thân ông ấy toả ra khí tức dồi dào, tràn đầy sát khí mãnh liệt.

Cùng lúc đó, kiếm Phá Hư trong tay Vỹ Thăng Không cũng bắt đầu chém xuống Huyền Vũ Phi Thiên Trận. Một khe hở hiện ra rồi lập tức khép kín lại trong nháy mắt.

Chỉ là một cái nháy mắt cũng đã đủ để lão ta xông vào bên trong trận pháp.

“Mục Vỹ, chịu chết đi!”

Vỹ Thăng Không lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng không hề có cảm giác thương hại. Lão ta vốn không hề coi hắn là cháu ngoại của mình, chỉ một lòng muốn giết hắn để bốn vị ma hoàng có thể phá huỷ phong ấn.

“Muốn giết ta hả? Chỉ dựa vào ông e là không đủ đâu!”

Mục Vỹ cười lạnh nói, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị.
Chương 614: Vô cùng nguy hiểm

Sau nụ cười ấy, Vỹ Thăng Không thấy có một luồng khí lạnh cuốn lấy cơ thể mình.

Gâu gâu…

Ngay sau đó đã có một bóng đen lao nhanh tới, Khiếu Nguyệt Thần Khuyển Tiểu Hắc phồng to người lên hàng trăm mét, sau đó đứng trước mặt Mục Vỹ.

Hành động này của nó như thể tuyên bố, không một ai được tới gần Mục Vỹ.

“Cút ngay, con nghiệt súc này!”

Vỹ Thăng Không cầm kiếm Phá Hư, sau đó lạnh mặt lao tới.

“Gâu gâu…”

Lúc này, Tiểu Hắc đã bị chọc giận, nó không chút sợ hãi xông ra.

“Ta quên không nói cho ông biết, ông ngoại này, Tiểu Hắc là thánh thú đấy. Dù nó không biết nói tiếng người, nhưng thực lực thì… đủ để giết ông đấy!”

Mục Vỹ khẽ lên tiếng rồi mỉm cười.

Nụ cười ấy dần tắt, thay vào đó là sát ý lạnh băng.

Hôm nay, để dụ cha hắn ra mặt, Vỹ Thăng Không đã ra đòn quyết định.

Còn Tụ Tiên Các, Lục Ảnh Huyết Điện, Ma tộc và Thất Tinh Môn cũng giở hết mọi bản lĩnh ra để đối phó với hai cha con họ.

Hôm nay sẽ là trận chiến một mất một còn.

Gâu…

Tiếng chó sủa vang vọng trong Vỹ Minh, dù có kiếm Phá Hư trong tay, nhưng Vỹ Thăng Không vẫn bị Tiểu Hắc áp chế.

Ở một phía khác, bốn đại ma hoàng chỉ có thể chèn ép Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

Nhưng mọi người của Vỹ Minh chỉ núp trong đại trận mà không hề ló mặt ra, chỉ có các loại bom bay ra chào hỏi các chiến sĩ của Ma tộc và quân của Thất Tinh Môn đang muốn áp sát đại trận.

Nhờ có cờ Ma Thiên mà Mục Thanh Vũ có thể đấu ngang cơ với nhóm năm người Vũ tiên tử.

Cảnh tượng này khiến ai nấy đều phải ngỡ ngàng.

Mười cường giả vượt qua cảnh giới Niết Bàn, tiến vào cảnh giới Tam Chuyển mà không thể làm gì được hai cha con Mục Vỹ và Mục Thanh Vũ.

Nếu tin này mà truyền ra ngoài thì Ma tộc và Thất Tinh Môn sẽ mất hết sạch mặt mũi.

Vỹ Thăng Không buộc phải thừa nhận là mình đã sơ ý.

Bây giờ, lão ta đã bị Tiểu Hắc ngáng chân nên không thể đi đâu được, chứ đừng nói đến chuyện đi giết Mục Vỹ.

Biết thế, lẽ ra lão ta phải chém vỡ Huyền Vũ Phi Thiên Trận để có thêm vài trợ thủ vào giúp.

Nhưng biết trước thì đã.

Cục diện xuất hiện biến cố, Mục Vỹ ngồi ngay ngắn trong đại trận, chăm chú quan sát chiến trận ở bên ngoài.

Vũ tiên tử, Huyết Vương, Tinh Hoài Ngọc, Tinh Bất Nhiên và Tinh Diệt Không đều sử dụng thiên khí rồi vây đánh Mục Thanh Vũ, nhưng ông ấy trong y phục màu đen vẫn có thể đối phó một cách ung dung.

Bán thánh khí!

Cờ Ma Thiên đã nâng cấp thành công sau hai mươi năm thuộc về Mục Thanh Vũ. Nếu Vỹ Thăng Không không thực hiện kế hoạch này thì có lẽ không bao lâu nữa, Mục Thanh Vũ sẽ có thể luyện chế cờ Ma Thiên thành thánh khí.

Với thực lực của Mục Thanh Vũ mà có thánh khí trong tay, võ giả dưới cảnh giới Vũ Tiên đều không phải đối thủ của ông ấy.

Nhưng bây giờ, dù mới chỉ cầm bán thánh khí trong tay, nhưng ông ấy đã có khí thế không ai địch nổi!

Sức mạnh của Mục Thanh Vũ đã nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

“Đại A Ma, thế này rồi mà ngươi còn không chịu ra tay sao?”

Vỹ Thăng Không ở trong Huyền Vũ Phi Thiên Trận biến sắc mặt, sau đó nhìn bốn đại ma hoàng rồi quát: “Không phá được Huyền Vũ Phi Thiên Trận thì chẳng ai có thể địch lại được Mục Thanh Vũ khi hắn có cờ Ma Thiên đâu. Hắn vốn đã có Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể, chắc ngươi hiểu hơn ta như vậy có nghĩa là gì đúng không?”

“Đương nhiên ta biết!”

Trông thấy vậy, Đại A Ma có vẻ phân vân, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn Mục Vỹ ở trong đại trận như thể cuối cùng đã đưa ra quyết định.

“Tả Y Đặc, Địch Bố La, Đặc Lạc Khắc, chuẩn bị xong chưa?”

“Đại ca, làm thật sao?”, Tả Y Đặc ngạc nhiên nói: “Chắc huynh biết một khi làm vậy, cả bốn người chúng ta đều rơi vào thế yếu, còn Vỹ Thăng Không…”

“Không sao, nếu lão ta dám có ý gì, ta sẽ khiến nhà họ Vỹ của lão biến mất khỏi Trung Châu”, Đại A Ma tự tin nói.

“Được!”

“Không thành vấn đề!”

Lúc này, bốn đại ma hoàng dường như đã quyết định xong và cùng thu tay.

Mục Vỹ lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, sức nặng như ngọn núi đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng lúc sức ép ấy biến mất, cơ thể hắn lại căng lên.

Một cảm giác nguy hiểm cực độ khiến hắn gần như phải dốc hết sức phòng bị.

Nguy hiểm!

Vô cùng nguy hiểm!

Vù…

Ngay sau đó, ma khí cuồn cuộn ở phía trước thành Đông Vân, từng làn sóng ma khí dội tới như dời sông lấp bể.

“Ma đế đại nhân tôn kính, xin hãy ban cho chúng thần sức mạnh thần kỳ của người, để chúng thần có thể lớn mạnh và bất tử dưới ánh sáng chiếu rọi của người”.

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ Đại A Ma, khí thế của làn sóng ma khí ngày một dữ dội.

“Mục Vỹ, cẩn thận đấy! Bốn bọn họ đang xin sức mạnh của ma đế rồi dùng nó để phá Huyền Vũ Phi Thiên Trận, mau rút khỏi đại trận đi!”

Sức mạnh của ma đế ư?

Mục Vỹ cau mày, tim đập thình thịch.

Ma hoàng đã đạt tới cảnh giới Tam Chuyển khủng khiếp, vậy ít nhất ma đế cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên, một đòn của ma đế thuộc cảnh giới Vũ Tiên, rốt cuộc nó mạnh đến đâu thì Mục Vỹ cũng không rõ.

Nhưng bây giờ, hắn có thể rời đi được không?
Chương 615: Phá trận

Bên dưới là người của Vỹ Minh, là những người bạn thân thiết của hắn, vậy hắn có đi nổi không?

Nếu hắn bỏ đi thì đòn tấn công này sẽ đánh thẳng vào thành Đông Vân, sức mạnh của cường giả vượt qua cảnh giới Niết Bàn có lẽ sẽ khiến cả toà thành tan thành mây khói.

Không ai hiểu rõ hơn hắn về điểm lợi hại của cường giả cảnh giới Vũ Tiên.

Bọn họ không phải thần tiên thật sự, nhưng lại có thực lực mạnh mẽ ngang với thần tiên.

“Xin lỗi cha, con chưa bao giờ biết rút lui là gì!”, Mục Vỹ nhếch miệng cười, đầy vẻ dứt khoát.

“Sư phụ!”

“Thầy Mục!”

“Minh chủ!”

Thấy vẻ kiên quyết của Mục Vỹ, ai nấy đều như ngồi trên đống lửa, định ngăn cản Mục Vỹ làm chuyện ngu ngốc, nhưng bây giờ trận chiến với Ma tộc và Thất Tinh Môn đang diễn ra quyết liệt, bọn họ không thể rời đi được.

Vì một khi làm vậy, Ma tộc chắc chắn sẽ điên cuồng lao tới, áp lực mà Mục Vỹ đang phải chịu sẽ lớn thêm.

“Thưa ma đế vạn thế bất diệt, xin hãy ban cho thần sức mạnh để phá huỷ đại trận ở phía trước!”

Giọng nói của Đại A Ma ngày một vang vọng, người hắn ta run lên, làn sóng ma khí cuồn cuộn ấy cuốn tới, rồi phủ kín bầu trời của Vỹ Minh.

Sau đó, những chiếc móng vuốt khổng lồ cao hàng nghìn mét dần xuất hiện trong ma khí.

Các võ giả trong trận chiến bắt đầu cảm thấy hít thở khó khăn.

Sức ép khủng khiếp này khiến họ chỉ muốn ngất xỉu.

“Xin ma đế đại nhân hãy đập chết con kiến hôi ngu dốt này!”

Giọng nói của Đại A Ma run lên, hắn ta nhìn Mục Vỹ rồi tức tối quát.

Khi trông thấy cái móng vuốt ấy xuất hiện, Mục Vỹ cười khổ rồi lại ngồi xếp bằng xuống.

Phen này xong đời rồi!

Nếu Huyền Vũ Phi Thiên Trận có thánh khí thì may ra mới chống đỡ được đòn tấn công của ma đế cảnh giới Vũ Tiên, vì chỉ với mấy món thiên khí mà muốn cầm cự được là điều rất khó.

Hoặc có thể nói là không thể.

Nhưng nếu hắn bỏ cuộc thì cả thành Đông Vân sẽ nguy mất.

“Quả nhiên… những lúc như này, mình thật lòng rất muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể thì vẫn ngồi yên ở đây!”

Mục Vỹ khẽ thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại.

Sau khi hắn ngồi xuống, hai thiên hoả lớn, Cửu Thiên Chân Lôi, Hắc Ngục Ngân Thuỷ và Thất Vũ Thể Điện đều tập trung lại.

Không đi được thì chiến đấu thôi!

“Đúng là tên ngu dốt! Huyền Vũ Phi Thiên Trận vớ vẩn của ngươi không thể chịu được sức mạnh từ đòn tấn công của ma đế đại nhân Ma tộc ta đâu, đến ngươi cũng sẽ phải chết thôi”.

“Chết thì chết!”

Mục Vỹ nhìn Đại A Ma rồi mỉm cười nói: “Đại A Ma, cứ yên tâm, sau này ngươi sẽ thảm hại hơn ta nhiều”.

“Mồm mép đanh thép quá nhỉ!”

Đại A Ma nhìn Mục Vỹ rồi hừ lạnh nói: “Hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi, còn ta… đương nhiên sẽ trở thành ma đế trường tồn vĩnh hằng!”

“Mơ đi!”

“Ngươi”, thấy vẻ ương ngạnh của Mục Vỹ, Đại A Ma vung tay lên rồi tức giận quát: “Ma đế đại nhân, xin hãy giáng lửa giận của người xuống để cho con người hèn hạ này biết ai mới là thiên kiêu thật sự!”

“Con người hèn hạ…”

Một giọng nói trầm khàn như tiếng mũi tên bay vút rồi sượt qua tâm can của mọi người vang lên.

Khi giọng nói ấy vang lên, cả thành Đông Vân vang lên tiếng đùng đoàng, một ma trảo bạch cốt đã bổ nhào tới.

Lúc này, mọi người đều thấy sợ hãi như ngày tận thế đã đến.

“Vỹ Nhi, chạy, chạy mau!”

Thấy ma trảo bạch cốt đó chộp tới, Mục Thanh Vũ điên cuồng gào lên, nhưng đáp lại ông ấy chỉ có gương mặt tươi cười của Mục Vỹ.

Ầm… ầm…

Ma trảo đó bổ từ trên Huyền Vũ Phi Thiên Trận xuống, tiếng nổ vang vọng khắp mọi ngõ ngách của thành Đông vân.

Mặt đất nứt toác, vô số linh khí bay từ dưới lòng đất lên rồi nổ tung, Huyền Vũ Phi Thiên Trận tan tành trong nháy mắt.

Ngay sau đó, Cổ Ngọc Long Tinh, kiếm Lạc Bích, Thất Tinh Đấu Thiên Bàn và các món địa khí đều rơi lả tả ở cạnh Mục Vỹ.

Còn hắn thì đang chầm chậm rơi xuống.

Nhưng khi đang lơ lửng giữa không trung, không biết sức mạnh bùng phát từ đâu, hắn lại bay vút lên rồi đững vững vàng trên không.

Cùng lúc đó, vô vàn các thiên khí, địa khí, huyền khí và phàm khí đều bay xung quanh người hắn.

Bảy tầng hồn đàn của Mục Vỹ đều xuất hiện đầy những vết nứt, tiếng tách tách vang lên khắp các tầng.

“Vỹ Nhi!”

Mục Thanh Vũ trợn trừng mắt, mặc kệ nhóm Vũ tiên tử rồi xông ngay về phía Mục Vỹ.

Tất cả những gì ông ấy làm là vì không muốn liên luỵ đến Mục Vỹ, vì thế mới mai danh ẩn tích. Hai mươi năm qua, ông ấy không ngừng phát triển bốn thế lực lớn để tạo thành một thanh lợi kiếm tấn công Vỹ Thăng Không.

Nhưng bây giờ, ông ấy vẫn tính sai một nước cờ.

Ông ấy không ngờ Vỹ Thăng Không lại bắt tay với Ma tộc.

Dù phải một mình chống lại cả Trung Châu, ông ấy cũng không sợ, nhưng sự xâm phạm của Ma tộc cùng đòn tấn công của cường giả cảnh giới Vũ Tiên là điều mà ông ấy không ngờ tới.

Mọi kế hoạch đều đâu ra đấy, nhưng khi đối mặt với người con trai mà từ nhỏ đã bị mình hắt hủi, ông ấy chợt thấy thẹn lòng.

“Cha, con đã chết đâu, xem cha cuống lên kìa!”, Mục Vỹ tái mặt mỉm cười, vừa nói dứt câu, đã có máu chảy từ miệng hắn ra.

“Câm miệng, cái thằng này!”

Mắt Mục Thanh Vũ ngấn lệ, ông ấy nhìn Mục Vỹ rồi trách: “Tiểu tử này, ở yên đó cho ta!”

Mục Thanh Vũ khẽ hô lên một tiếng rồi đứng cạnh Mục Vỹ, ánh mắt đầy sát ý nhìn mười cường giả siêu cấp vượt qua cảnh giới Niết Bàn đang vây quanh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom