• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mục Thần (3 Viewers)

  • Chương 651-655

Chương 651: Tiễn hai ngươi lên đường

Mục Vỹ đã làm gì trong suốt nửa ngày qua?

Đã thế, nước sông không còn màu đỏ nữa mà trở nên trong vắt, hình như lực hút kinh khủng cũng không còn nữa rồi.

Mục Vỹ đứng giữa không trung, khẽ mở mắt nhìn xuống dưới.

Kì lạ là đôi mắt hắn đỏ như máu.

Quanh người hắn là sáu đốm sáng.

Sáu đốm sáng đó là Tử Liên Yêu Hỏa, Vạn Kiếp Quỷ Hỏa, Cửu Thiên Chân Lôi, Thất Vũ Thể Điện, Hắc Ngục Ngân Thủy, ngoài ra còn có một đốm sáng đỏ rực.

Ầm một tiếng, chúng hóa thành sáu tia sáng nhảy vào trong người Mục Vỹ, ở yên tại đó.

Khung cảnh này làm Vương Chí Kiệt quá đỗi ngạc nhiên.

Cứ như thể người đang đứng trước mặt ông ấy là một cao thủ hùng mạnh nào đó chứ không phải Mục Vỹ vậy.

Thứ sức mạnh vừa rồi quá đáng sợ.

Giống như nó có thể làm người ông ấy vỡ nát trong chớp mắt.

Mục Vỹ rủ mắt nhìn ngôi mộ Huyết Tôn đã khép cổng lần cuối rồi nhắm lại, một giọt lệ ứa ra khỏi khóe mắt.

"Kiêu đệ, những thứ đó đã ở bên đệ bấy lâu nay, ca ca sẽ không lấy đi. Ca ca thề với đệ, tất cả những kẻ hại đệ đều sẽ chết!"

Mục Vỹ nhìn xuống dưới, thì thầm: "Kiêu đệ của ta, tiểu đệ của ta, Cực Vũ Thắng, núi Huyền Không. Sớm muộn sẽ có một ngày Mục Vỹ này di chuyển ngôi mộ Huyết Tôn đến đỉnh núi Huyền Không của ngươi".

Mục Vỹ thở hắt ra rồi đáp xuống cầu gỗ, toàn thân hừng hực sát ý.

"Mục Vỹ, không sao chứ?"

Thấy Mục Vỹ có vẻ xuống tinh thần, Vương Chí Kiệt hỏi thăm.

"Không có gì đâu ạ, gặp bạn cũ nên hơi buồn thôi!"

Bạn cũ?

Vương Chí Kiệt không biết Mục Vỹ có bạn cũ ở đây đấy.

Nhưng ông ấy hiểu rằng mình không nên đào bới sâu vào chuyện này.

"Vậy giờ chúng ta làm gì đây?"

"Lực hút của dòng sông máu đã biến mất, chúng ta có thể bay qua bên kia, tìm được bọn Huyết Vương và Vũ tiên tử thì giết!"

Giọng nói trầm đến cực độ làm những con cá đang vui vẻ bơi lội dưới cầu gỗ sợ hãi, tản ra thật nhanh.

"Khỉ thật, chỗ này là chỗ nào đây!"

Cùng thời điểm đó, nơi cuối cây cầu, dọc theo dòng sông máu đến một nơi nóng cùng cực.

Đây là một vùng đất với nhiệt độ cao ngất ngưởng làm người ta đổ mồ hôi như suối. Mặt Vũ tiên tử đỏ bừng, cô ta nhịn lắm nhưng rồi cũng phải mắng: "Chẳng biết bọn Ma tộc đang tìm cái khỉ khô gì nữa! Chắc chỉ Đông Hoang mới có cái nơi này thôi!"

"Đừng phàn nàn nữa. Nếu để chúng tìm được thứ chúng muốn, e là tương lai của Trung Châu sẽ mịt mù lắm. Tất cả chúng ta sẽ không còn chỗ lập thân!"

"Biết rồi!"

Vũ tiên tử gật đầu, hàng lông mày lá liễu lại nhíu chặt khi nhìn màu đỏ đằng trước.

"Ta nghĩ hai người không cần đi nữa đâu!"

Đúng lúc này, một giọng nói rét lạnh vang lên sau lưng hai người.

"Ai?"

"Ai?"

Nghe thấy chất giọng lạnh lùng ấy, họ cảnh giác quay phắt ra sau.

"Là ta!"

Một người mặc áo bào đen lộ diện trước mặt Huyết Vương và Vũ tiên tử. Kẻ nọ từ từ tháo nón đen trên đầu xuống, để lộ gương mặt tuấn tú vô song.

Mái tóc dài của hắn được buộc ở sau gáy, một lọn tóc rơi xuống che đi mắt trái. Khuôn mặt của hắn làm cho Vũ tiên tử và Huyết Vương đồng thời sửng sốt.

"Ngươi không chết?"

"Sao ngươi còn sống!"

Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của hai người, Mục Vỹ tiến lên một bước rồi chất vấn: "Hai năm trước các ngươi suýt thì giết ta, nay ta trở lại, các ngươi có gì muốn nói không?"

Thấy dáng vẻ ngạo mạn của hắn, hai người quay qua nhìn nhau rồi chợt cười phá lên.

"Mục Vỹ, ta vừa tự hỏi tại sao Vương Chí Kiệt có thể thoát khỏi con rắn hai đầu kia đây! Ta còn tưởng người giúp đỡ là ai đó mạnh lắm, không ngờ là ngươi!"

Huyết Vương giễu cợt: "Sao đây? Hai năm không gặp, để ta xem thế nào. Ô, bước vào cảnh giới Chuyển Thể rồi à, giỏi quá trời!"

"Đúng đấy, kiểu cách nói chuyện vừa rồi làm ta giật cả mình, còn tưởng là vào cảnh giới Chuyển Phách rồi cơ!"

Vũ tiên tử vỗ ngực, cười ha ha.

Keng...

Một âm thanh bất chợt vang lên, cắt ngang sự châm chọc của hai người lại.

Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Mục Vỹ.

Bán thánh khí - kiếm Phá Hư!

Tay nắm trường kiếm, Mục Vỹ nói với bọn họ: "Nói xong chưa?"

"Hả?"

"Cái gì?"

"Nói xong rồi thì ta tiễn hai ngươi lên đường đây. Ta còn phải giết nhiều người nữa!"

Câu nói đầy lạnh lùng vừa dứt, hắn giơ kiếm xông lên.

Cầm kiếm Phá Hư trong tay, Mục Vỹ của lúc này hoàn toàn trở thành một phần của tự nhiên. Hắn ở ngay trước mắt, nhưng không một ai có thể bắt được quỹ đạo hoạt động của hắn.

Thấy cảnh này, Vũ tiên tử và Huyết Vương tái mặt. Hai người vội vàng lùi ra sau.
Chương 652: Kiếm tâm Tịch Diệt

Nhưng Mục Vỹ sẽ không cho bọn họ cơ hội lùi bước.

Hắn tung người nhảy lên cao, trường kiếm bùng nổ khí thế ngất trời.

Sức mạnh kiếm tâm của Mục Vỹ đã lột xác.

Đây là một sự biến đổi về chất!

Giờ phút này, Mục Vỹ biết Huyết Kiêu nói không sai.

Dù họ có mạnh đến đâu thì vẫn chỉ là con người.

Vẫn bị thiên địa trói buộc.

Không một ai có thể thay đổi hay làm trái với quy tắc của thiên địa.

Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như rơm rạ. Loài người, Ma tộc, thần thú hay bất cứ một loài sinh vật nào cũng đều là rơm rạ bị thiên địa giẫm dưới chân!

Kể cả khi thúc giục bản thân trở nên mạnh hơn, tu luyện rèn luyện một cách điên cuồng, họ vẫn bị thiên địa nắm trong lòng bàn tay, không cách nào chạy thoát.

Muôn vật đều vô tình!

Khi tấm màn che được vén lên, tất cả sẽ tịch diệt!

Thiên địa từ không đến có, từ có đến không, để rồi thứ chờ họ chỉ là tịch diệt, tan biến vào hư vô.

Hôm nay, Mục Vỹ đã xác định được kiếm tâm của mình: Kiếm tâm Tịch Diệt!

Bất cứ chuyện gì, bất kỳ một sinh linh nào cũng không thể trốn khỏi sự trừng phạt của thiên địa. Nếu không có Tru Tiên Đồ, hắn đã chết tại đại thế giới Vạn Thiên từ lâu rồi.

Chỉ có tịch diệt, quy hết thảy vào hư vô, thoát li khỏi phạm vi kiểm soát của thiên địa mới có được tự do thật sự!

"Ta chưa đủ mạnh nên mới hết bị người này đè đầu cưỡi cổ đến bị người kia đe dọa. Ta chưa đủ mạnh nên mới bị thiên địa trói buộc!"

"Đã vậy, hãy để ta chém tất cả bằng thanh kiếm này, khiến cho mọi thứ đều đi vào hư không, cho mọi thứ đều tiêu tan. Chính ta sẽ là người định ra quy tắc của thiên địa!"

Mục Vỹ thấp giọng nói, giơ trường kiếm trong tay lên cao làm phát ra tiếng kêu xé gió.

Tiếng vù vù vang lên. Khoảnh khắc ấy, dường như vạn vật đều tan thành mây khói.

Vũ tiên tử, Huyết Vương và đồng bọn như thấy mình lạc vào trong một không gian tĩnh mịch, xung quanh không còn lại gì.

Đất trời tựa hồ như biến mất, cứ ngỡ thế giới này đã sụp đổ!

"Phập" hai tiếng, gần như tất cả mọi người đều cảm nhận được một thanh kiếm xuất hiện bên cạnh mình.

Nhưng thanh kiếm đó biến mất ngay lập tức.

Ý thức của họ bắt đầu mơ hồ, cuối cùng tan biến.

Sau tiếng soạt, Vương Chí Kiệt mơ hồ thấy khung cảnh trước mắt trở lại bình thường, cứ như thể sự việc thoáng qua vừa rồi chỉ là ảo giác.

Nhưng khi mở mắt nhìn về phía trước, ông ấy biết mình đã sai rồi!

Có khi hình ảnh ông ấy đang nhìn thấy mới là ảo giác!

Giờ phút này, toàn bộ những người thuộc Lục Ảnh Huyết Điện và Tụ Tiên Các ở đối diện đã ngã xuống đất từ lúc nào không hay, chỉ nằm yên tại đó.

Vũ tiên tử và Huyết Vương bị rạch một đường trên cổ, máu tươi chảy tí tách ra ngoài, đôi con ngươi trợn trừng nhìn Mục Vỹ đầy kinh hoàng.

Không chỉ hai người họ bàng hoàng mà kể cả Vương Chí Kiệt cũng không thể ngăn được bàn tay mình thôi không run rẩy nữa.

Gì thế này?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Nhạc phụ, đi thôi!"

Mục Vỹ cất kiếm Phá Hư đi, thở phào một hơi rồi lên tiếng.

Vương Chí Kiệt ngơ ngác gật đầu. Ông ấy nhìn hắn, bỗng thở dài.

Từ lúc nhảy xuống sông cho đến khi lên bờ, chỉ một chút thời gian đó thôi mà sao Mục Vỹ có sự thay đổi lớn thế không biết.

Mạnh hơn, khác hẳn.

Có điều Vương Chí Kiệt luôn biết rằng hắn là con rể mình. Dẫu có thay đổi nhiều đến đâu, Mục Vỹ vẫn là người đầy tình cảm như trước.

Nhìn đống xác chết như ngả rạ, Vương Chí Kiệt cười nhẹ.

Mục Vỹ kiên cường thế này, chứng tỏ con gái ông ấy không nhìn lầm người.

Khu vực đằng trước bị nhấn chìm trong biển lửa ngút trời, không khí nóng cực độ.

Hơi nóng dữ dội ở đây khiến các võ giả cảnh giới Niết Bàn dần chịu hết nổi.

"Nhạc phụ, con thấy nên cho họ quay về theo đường cũ thôi, đi tiếp thì họ không chịu nổi đâu!"

"Được!"

Lúc quay về, có lẽ những dị thú dọc đường sẽ yên tĩnh trở lại hệt đàn Cự Xỉ Huyết Ngư sau khi ngôi mộ Huyết Tôn quy về hư vô. Hẳn họ sẽ không gặp phải chướng ngại gì trong quá trình rút lui.

Càng đi càng nguy hiểm!

Vương Chí Kiệt nhanh nhẹn dàn xếp ổn thỏa, chỉ có ông ấy và Mục Vỹ tiếp tục đi tới. Ban đầu hắn định bảo Vương Chí Kiệt cũng quay về theo đoàn người.

Nhưng ông ấy khăng khăng muốn đi theo, Mục Vỹ cũng hết cách, đành đồng ý.

Càng đi, nhiệt độ không khí càng tăng cao, hơi nóng khiến người ta như thở ra khói luôn vậy.

"Khoan đã!"

Mục Vỹ bất chợt dừng bước cản Vương Chí Kiệt lại, nhíu mày nhìn đằng trước.

Mấy nghìn người đang đứng thành hình vuông ở đó, mà Mục Vỹ cũng không xa lạ gì với bốn người cầm đầu đội quân đó.

Đại A Ma của Ma tộc, Tam hoàng tử của bộ tộc Cốt Yêu, Tinh Bắc Dụ của Thất Tinh Môn và Tước Nhất Minh của Thánh Tước Môn.

Bốn người này đều cầm một chiếc ma hộp hình lập phương.

Đây là một chiếc hộp có hoa văn kỳ lạ trên bề mặt, nó tỏa ra một nguồn năng lượng rất mạnh.

Nhìn những người kia đứng ở mấy vị trí lạ lùng kia, Mục Vỹ nhíu chặt mày.
Chương 653: Vẫn phạm sai lầm

"Mấy người đó định làm gì vậy?", Vương Chí Kiệt thắc mắc hỏi.

"Kết trận ạ".

"Kết trận?"

Mục Vỹ trả lời: "Chính xác hơn là phá trận!"

"Dưới chân họ là một trận pháp lớn thuộc tính hỏa. Họ đứng ở các vị trí đó là để phá đại trận này".

Một trận pháp cần đến mấy chục vị cao thủ cảnh giới Tam Chuyển chí tôn và hàng nghìn võ giả cảnh giới Niết Bàn hợp lực mới có thể phá vỡ, rốt cuộc nó đang phong ấn thứ gì?

Vương Chí Kiệt không dám nghĩ!

"Ơ?"

Tru Tiên Đồ trong đầu Mục Vỹ nhìn sang bên đó, ngờ ngợ lên tiếng.

"Thảo nào có hơi nóng và sức sống dồi dào đến vậy", nó cảm thán.

"Là sao?"

"Dưới đại trận này chính là Căn Nguyên Sinh Mệnh (trung tâm khởi nguồn) của Thiên Vận Đại Lục mà ta nói đấy!", Tru Tiên Đồ giải thích: "Xem ra những người này chuẩn bị từ trước rồi. Mấy cái ma hộp hình lập phương đó đều là tuyệt phẩm khó tìm. Có vẻ họ đã lên kế hoạch phá vỡ phong ấn nơi này lâu lắm rồi!"

Mục Vỹ hỏi: "Hóa giải phong ấn xong là thấy Căn Nguyên Sinh Mệnh của Thiên Vận Đại Lục à?"

"Tất nhiên là không!"

Tru Tiên Đồ chế nhạo: "Bọn này đúng là ngu hết thuốc chữa, sao lại xem Căn Nguyên của Đại Lục như chí bảo chứ. Ngặt một nỗi, họ có mạng phá vỡ phong ấn nhưng không có mạng hưởng thụ nó".

"Nói rõ hơn xem nào?"

"Căn Nguyên của Thiên Vận Đại Lục cực kỳ lợi hại, khi nào đến lúc ngươi nên biết thì tự khắc biết thôi. Hơn nữa, cho dù rời khỏi Thiên Vận Đại Lục thì rồi sẽ có một ngày ngươi trở lại đây, khi đó ngươi đã hiểu rõ ngọn ngành rồi, giờ ta có nói ra ngươi cũng đâu hiểu!"

Cảm giác bị xem thường làm Mục Vỹ cực kỳ khó chịu.

"Đừng tưởng ngươi xuất thân từ đại thế giới Vạn Thiên là giỏi lắm. Thế gian này rộng bao la, ngươi biết được bao nhiêu?"

Tru Tiên Đồ cười đáp: "Một khi phá giải phong ấn, kết cục của những kẻ này sẽ là bị dị thú bảo vệ Căn Nguyên Sinh Mệnh giết chết dễ như trở bàn tay. Do Căn Nguyên bị tác động nên hồng thủy, sóng thần, động đất và đủ thứ thiên tai sẽ lần lượt diễn ra trên toàn bộ Thiên Vận Đại Lục, đại lục sẽ có sự biến đổi rất lớn!"

"Sao lại vậy?"

"Có lẽ những đại lục khác khi mất Căn Nguyên sẽ không như vậy, nhưng Thiên Vận Đại Lục thì sẽ như vậy!"

Tru Tiên Đồ nói một cách chắc nịch: "Họ mở phong ấn mà không đả động gì đến dị thú đó thì thôi, chọc nó điên lên một phát là Thiên Vận Đại Lục ăn cám ngay, rồi mọi thứ sẽ quay trở lại thời kỳ sơ khai".

Nghe vậy, nét mặt Mục Vỹ trở nên nặng nề.

"Vậy thì phải cản họ lại thôi!"

Tru Tiên Đồ không đáp.

Thực lực của Mục Vỹ lúc này quả thật đã là mạnh lắm rồi, nhưng dù gì phía đối diện cũng là hơn mười vị cao thủ cảnh giới Tam Chuyển.

Trong suốt cuộc hành trình đi cùng Mục Vỹ, dù hay tỏ ra khinh thường hắn nhưng Tru Tiên Đồ cũng không thể không thừa nhận một điều.

Tốc độ tiến bộ của người này phải dùng từ thần tốc mới đủ!

Sự tiến bộ đó không chỉ bao gồm cảnh giới mà còn là phản xạ cùng khả năng lĩnh ngộ vạn vật của hắn.

Có lẽ, việc nó vô tình gặp được hắn đã là duyên phận rồi.

"Nếu như không muốn chết, ta đề nghị các ngươi dừng mọi việc đang làm tại đây!"

Đang lúc người của bốn thế lực lớn sắp sửa hành động thì một giọng nói hờ hững vang lên.

Mục Vỹ mặc y phục đen đi tới, lộ diện trước mắt bao người.

"Mục Vỹ!"

Ai cũng ngẩn người khi thấy hắn.

"Biết ngay tên này không chết mà!", Đại A Ma hừ lạnh: "Ban đầu Tra Khắc đại nhân đã nói có gì đó kỳ lạ rồi, không ngờ ngươi không chết thật".

"Nhưng ngươi có thấy mình ngớ ngẩn khi muốn ngăn cản bọn ta chỉ với một mình ngươi không?"

"Các ngươi có biết mình đang làm gì không?", Mục Vỹ lạnh lùng nói.

"Đương nhiên biết, bọn ta đang phá giải phong ấn để giải phóng Căn Nguyên đại lục, sau đó chinh phục nó", Tam hoàng tử của bộ tộc Cốt Yêu cười nói: "Mục Vỹ, ngươi là thiên tài không sai, nhưng không phải việc gì một con kiến như ngươi cũng được phép biết đâu".

Kiến?

Ai mới là con kiến còn chưa biết đâu!

"Để có được Căn Nguyên của Thiên Vận Đại Lục, các thế lực bọn ta đã chuẩn bị suốt mấy nghìn năm. Hôm nay sẽ là ngày gặt hái!"

Tinh Bắc Dụ cười hả hê: "Thằng ất ơ chẳng biết từ đâu chui ra như ngươi không thay đổi được điều đó đâu!"

"Vậy các ngươi có biết chuyện gì sẽ xảy ra trên Thiên Vận Đại Lục nếu mất đi Căn Nguyên Sinh Mệnh không?"

"Mất đi Căn Nguyên, Thiên Vận Đại Lục sẽ suy thoái trong vòng mười nghìn năm, cuối cùng trở thành một vùng đất chết, không được ai ngó ngàng", Đại A Ma thản nhiên trả lời.

"Vậy là các ngươi biết việc mất đi Căn Nguyên sẽ đem lại hậu quả gì đến cho Thiên Vận Đại Lục?"

"Biết thì sao? Thiên Vận Đại Lục liên quan gì đến bọn ta đâu?"

Mục Vỹ tiến lên, chất vấn: "Thế các ngươi có biết một khi phá giải phong ấn, dị thú bảo vệ Căn Nguyên sẽ trốn ra ngoài, thậm chí... giết các ngươi không!"

"Ha ha..."

Nghe vậy, Tam hoàng tử Cốt Yêu tộc cười phá lên: "Ngươi tưởng bọn ta không có kế hoạch khác chắc? Đúng là khờ khạo!"

"Mặc xác tiểu tử đó đi, giết luôn cho rồi. Chúng ta tiếp tục thôi, chỉ còn đúng một bước nữa!"

Đại A Ma khẽ quát: "Tả Y Đặc, Địch Bố La, hai ngươi giết Mục Vỹ".

"Tứ đệ, đệ nữa!"

"Tước Nhất Kiệt!"

"Tinh Nam Kim! Giao hắn cho các ngươi đấy!"

Tuy cảnh giới lúc này của Mục Vỹ chỉ là Chuyển Thể, thấp hơn họ hai tầng nhưng ai cũng biết một điều rằng.

Khi còn ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy, Mục Vỹ đã có thể giết chết võ giả cảnh giới Chuyển Thể rồi. Chán sống mới dám xem thường hắn!

Nhưng rồi cuối cùng bọn họ vẫn phạm vào sai lầm đó!
Chương 654: Sự lợi hại của Mục Vỹ

Năm cường giả cảnh giới Chuyển Phách là Tước Nhất Kiệt, Tứ hoàng tử, Tinh Nam Kim, Địch Bố La và Tả Y Đặc lập tức bao vây Mục Vỹ.

Năm người họ đứng yên vị nhìn Mục Vỹ với vẻ khinh thường như bầy sói đói đang nhìn một con cừu nhỏ.

Bọn họ đều là những cường giả đứng đầu trong thế lực của mình, hơn nữa còn là những tinh anh đã trải qua bao trận rèn luyện chém giết.

Lần này, năm người bao vây một Mục Vỹ cảnh giới Chuyển Thể nhỏ bé thì đúng là quá tổn thương uy phong.

Thấy vẻ khinh khi của họ, Mục Vỹ mỉm cười như có như không.

“Giết, kiếm tâm Tịch Diệt!”

Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng rồi lách mình, năm người đó lập tức cảm thấy không gian xung quanh như sụp đổ, sau đó kêu lên phụt một tiếng.

Bụp…

Một người đã bị giết và ngã xuống đất.

Lúc bốn người khác phản ứng lại thì người đó đã chết mất rồi.

“Tam đệ!”

Tả Y Đặc nhìn thi thể dưới đất rồi biến sắc mặt.

Người chết chính là Địch Bố La, lão tam của bốn ma hoàng.

“Kiếm tâm, là kiếm tâm!”, Tinh Nam Kim chợt nói: “Hắn đã lĩnh ngộ được kiếm tâm của mình rồi!”

Kiếm ý, kiếm thế, kiếm tâm là những mục tiêu mà kiếm khách luôn hướng tới.

Đến tiểu thế giới Tam Thiên cũng không có nhiều võ giả lĩnh ngộ được kiếm ý.

Nếu nói trong hàng chục triệu người ở Thiên Vận Đại Lục thì chắc chỉ có một đến hai người lĩnh ngộ được kiếm ý.

Còn ở tiểu thế giới Tam Thiên thì tỷ lệ là một đến hai trong hàng triệu người.

Mà bất kể so về dân số hay thực lực thì tiểu thế giới Tam Thiên đều thắng áp đảo Thiên Vận Đại Lục, vì thế kiếm khách lĩnh ngộ được kiếm ý cũng nhiều hơn.

Nhưng so với dân số đông đảo của tiểu thế giới Tam Thiên thì sự nhiều hơn này cũng chỉ bé tí ti mà thôi.

Kiếm khách có thể lĩnh ngộ được kiếm tâm còn ít hơn nữa.

Bọn họ không ngờ Mục Vỹ mới ở cảnh giới Chuyển Thể mà đã có thể lĩnh ngộ được kiếm tâm của mình.

“Mọi người đừng sợ, dù kiếm tâm của hắn có mạnh đến mấy, nhưng chỉ cần chúng ta không chết vì bị đâm thì vẫn có thể né đòn tấn công và phản kích lại được”.

Tước Nhất Kiệt lạnh lùng nói.

“Hả? Thế à?”

Mục Vỹ quay lại nhìn Tước Nhất Kiệt, con ngươi hắn dần xuất hiện màu đỏ máu.

Ngay sau đó, Tước Nhất Kiệt chỉ thấy toàn thân mình như chìm trong biển máu, không thể thoát khỏi.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc, nhưng cũng đủ để lấy mạng Tước Nhất Kiệt.

Bóng dáng của Mục Vỹ mang theo kiếm Phá Hư với tốc độ cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả tia sét.

Lại có tiếng hộc máu vang lên, tay nâng, kiếm hạ.

Sau âm thanh đó, Tước Nhất Kiệt thậm chí còn không kịp dùng thiên khí trong tay thì đầu đã lìa khỏi cổ.

Kiếm tâm Tịch Diệt, đường kiếm hư ảo, vô hình!

Đây chính là điểm mạnh của kiếm tâm.

Sau khi tìm được kiếm tâm thuộc về mình, Mục Vỹ thấy vô cùng kinh ngạc, sức mạnh của kiếm tâm lợi hại hơn nhiều những gì hắn tưởng tượng.

“Mau dựa vào nhau!”

Lúc này, những người còn lại là Tứ hoàng tử, Tả Y Đặc và Tinh Nam Kim vội vàng đứng dựa lưng lại với nhau rồi nhìn Mục Vỹ.

“Chết tiệt! Sao tên này lại trở nên khủng khiếp thế cơ chứ?”

“Có quỷ mới biết được!”

“Các ngươi nghĩ kiếm tâm là gì hả? Rau cải à? Nhờ kiếm tâm, tên này hoàn toàn có thể trở thành thiên tài được các thế lực lớn tận lực bồi dưỡng ở tiểu thế giới Tam Thiên đấy!”

Ba người họ thận trọng nhìn Mục Vỹ.

“Không chuẩn bị phản công à?”, Mục Vỹ nhìn ba người họ, kiếm Phá Hư trong tay hắn hiện ra trong suốt như thuỷ tinh.

“Giết!”

Tả Y Đặc chợt hô lên một tiếng rồi xông lên.

Họ không thể chờ được nữa, nếu cứ bị động thế này thì chỉ Mục Vỹ được lợi thôi.

“Vào thế tấn công trước à?”

Mục Vỹ nhìn bọn họ với vẻ coi thường.

Nếu hắn chưa lĩnh ngộ được kiếm tâm thì có lẽ sẽ gặp rất nhiều phiền phức khi đối phó với ba người này, nhưng bây giờ…

Song, khi Mục Vỹ chuẩn bị tiếp tục thi triển ý cảnh kiếm tâm Tịch Diệt thì chợt khựng lại, sau đó bị ba người Tinh Nam Kim tấn công và suýt còn bị thương.

“Ha ha… Xem ra tiểu tử này vừa lĩnh ngộ được kiếm tâm của mình chưa được lâu, vì thế chưa thể vận chuyển thành thục được, lên, giết hắn thôi!”

Tả Y Đặc cười lớn, ba người họ lập tức tấn công Mục Vỹ.

“A…”

Mục Vỹ hét lên một tiếng, nở nụ cười khinh bỉ.

“Dù không có kiếm tâm thì ta vẫn có thể giết được ba ngươi!”

Nói rồi, Mục Vỹ cất kiếm Phá Hư đi.

Thấy hành động kỳ quái của Mục Vỹ, Tả Y Đặc, Tinh Nam Kim và Tứ hoàng tử nhíu mày, lúc tấn công vẫn chú ý phòng bị.

Nhưng rõ ràng điểm mạnh nhất của Mục Vỹ không phải ở kiếm tâm, kiếm tâm mà hắn lĩnh ngộ được chỉ là lĩnh ngộ của riêng hắn thôi. Có lẽ vẫn chưa thành một thể thống nhất, cho nên hắn thi triển càng nhiều thì càng mất sức.

Mục Vỹ còn che giấu tuyệt chiêu gì nữa?

Nhưng dù thế thì còn tuyệt chiêu nào có thể mạnh hơn kiếm tâm có thể giết chết cường giả cảnh giới Chuyển Thể trong nháy mắt đây?

Đáp án của bọn họ là không có!

Nhưng Mục Vỹ lại dùng hành động thực tế để nói cho họ biết là có!
Chương 655: Phong ấn bị phá

Thấy ba người đó xông tới, Mục Vỹ giơ tay lên, ngay sau đó sáu chùm sáng với hình thù khác nhau đã vây xung quanh người hắn.

Sáu chùm sáng như viên ngọc này chính là sáu loại sức mạnh mà Mục Vỹ đã ngưng tụ được sau khi bước vào cảnh giới Chuyển Thể.

Hắn vừa đẩy tay ra, đã có một tiếng nổ vang lên, sáu chùm sáng ấy phóng nhanh ra, mang theo quyền năng huỷ thiên diệt địa bay về phía nhóm Tinh Nam Kim.

Uỳnh…

Sấm sét rền vang, sáu âm thanh kỳ lạ cùng lúc vang lên rồi dội vào tai mọi người.

Ầm ầm…

Tiếng nổ mạnh mẽ không ngừng vang xa, khiến đại trận do những người khác tạo thành cũng tan tác.

Cùng lúc đó, nhóm Tinh Nam Kim cũng bị nhấn chìm trong đó và hoá thành tro bụi.

Sau khi Mục Vỹ bước vào cảnh giới Chuyển Thể, sáu loại sức mạnh trong cơ thể hắn đều có thuộc tính khác nhau nên không thể dung hoà thành một được, mỗi thứ một phách, hỗ trợ lẫn nhau.

Điều quan trọng là chúng đã tạo được thế cân bằng.

Nhờ vậy mà sáu loại sức mạnh này mới có thể giữ vững được sức mạnh của mình để hắn vận chuyển tốt hơn.

Nhờ tính cân bằng nên chúng mới phát huy được uy lực lớn nhất.

“Mục Vỹ!”

Lúc này, khi thấy Mục Vỹ đã giết chết năm cường giả cảnh giới Chuyển Phách, Tinh Bắc Dụ, Đại A Ma, Tam hoàng tử và Tước Nhất Minh đều ngạc nhiên không nói nên lời.

Mục Vỹ có cả kiếm tâm và sức mạnh thần kỳ đó, hắn rốt cuộc là tên quái thai nào vậy?

Song, bốn người họ vừa nói dứt câu thì mặt đất dưới chân đã rung chuyển.

Lại có tiếng nổ vang lên, cả bốn người đều loạng choạng, còn những người khác ở xung quanh thì đều ngã nhào vì không thể đứng vững.

“Ha ha… Mục Vỹ, dù ngươi tính toán như thần thì đã sao? Đại trận này rồi cũng sẽ bị phá thôi, Thiên Vận Đại Lục sắp suy tàn rồi, ngươi không thể thay đổi được gì đâu!”

Đại A Ma cười lớn nói.

Dẫu sao căn cứ của Ma tộc ở Trung Châu cũng nằm tại Ma Uyên, dù Đại Lục bị huỷ hoại thì bọn họ vẫn có thể rời đi nhờ Ma Uyên được.

Căn Nguyên của Đại Lục mới là thứ quan trọng nhất!

“Chán sống rồi mà!”

Trông thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ nổi giận ngất trời.

Tất cả người thân và bạn bè của hắn đều đang ở Trung Châu, một khi Căn Nguyên gặp vấn đề thì mọi thứ đều sẽ bị tổn hại theo.

Đây là điều mà hắn không thể tha thứ.

“Ngươi không ngăn cản được đâu, mở to mắt ra mà nhìn đi!”, Tam hoàng tử lạnh giọng nói với vẻ đầy phẫn nộ.

Bộ tộc Cốt Yêu muốn bồi dưỡng một võ giả cảnh giới Tam Chuyển còn khó như lên trời, nên khỏi phải bàn tới cường giả cảnh giới Chuyển Phách.

Hơn nữa người chết chính là đệ đệ của hắn ta nên đương nhiên hắn ta đang vô cùng tức giận.

“Chết đi!”

Mục Vỹ nhìn bốn người đó rồi rút kiếm Phá Hư ra, tấn công.

Gào…

Bỗng có một tiếng gầm chói tai vang lên.

Tiếng gầm lớn này đã khiến mặt đất ở chỗ nguồn gốc bị phong ấn nổ tung.

Tia lửa bắn tung toé, đánh bay các võ giả đang đứng trên mặt đất ra xa.

Những võ giả ở gần một chút thì đều chìm trong biển lửa và biến thành từng đốm lửa nhỏ.

Gào…

Tiếng gầm vẫn tiếp tục vang lên, một cái đầu phá vỡ phong ấn rồi thò ra ngoài.

Mục Vỹ có thể chắc chắn, khi còn làm Tiên Vương ở kiếp trước, hắn cũng chưa từng nhìn thấy con dị thú nào to như thế này.

Đầu nó có hai chiếc vòi, toàn thân rực lửa, hai cái vòi trên đỉnh đầu nó phải dài cả nghìn mét.

Cái đầu thò ra của nó ít nhất cũng cao vài nghìn mét.

Nếu vậy, không biết thân mình ẩn bên dưới phong ấn của nó phải dài tới cỡ nào đây!

Khịt khịt…

Con rồng lửa vừa thò đầu ra đã hắt xì hai cái, các võ giả cảnh giới Niết Bàn may mắn còn sống lập tức bị đốt cháy còn mỗi bộ xương, không lâu sau đến xương cốt cũng không còn.

“Ta đã nói rồi, đám người này đúng là chán sống hết rồi. Còn chưa chạm được vào Căn Nguyên Sinh Mệnh thì đã bị con dị thú này xơi tái rồi!”, Tru Tiên Đồ lười nhác nói.

“Giờ vẫn còn thời gian khoe mẽ khả năng thần thông quảng đại của mình à?”, Mục Vỹ mắng: “Điều quan trọng là chúng ta phải làm sao mới rời khỏi đây được!”

Con rồng lửa vừa hắt xì một cái, quân số đã vơi đi quá nửa.

Song, ánh mắt của nó liếc nhìn bốn người Đại A Ma xong thì dừng lại ở phía Mục Vỹ.

Nó nhìn Mục Vỹ chừng chừng một lúc lâu, sau đó quay người há miệng phun lửa, tiếng xẹt xẹt vang lên, nhóm Đại A Ma đã toi đời dù chưa kịp phản ứng gì.

Sau đó, hai cái vòi trên đầu nó đập mạnh xuống đất, Mục Vỹ có thể nhìn thấy một trong hai luồng sức mạnh ấy đã tách thành bốn, sau đó chạy ra xa, không biết về phía nào.

Cuối cùng, chỉ với vài động tác đơn giản, những người còn sót lại cũng đã bay màu.

Chỉ còn lại duy nhất một mình Mục Vỹ.

Không phải hắn không muốn bỏ chạy, mà là không thể và cũng không biết chạy đi đâu!

Cặp mắt siêu to khổng lồ của con rồng lửa nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn không biết trốn đi đâu.

Không biết tại sao, dị thú bảo vệ Căn Nguyên Sinh Mệnh lại rất có hứng thú với Mục Vỹ, nó cứ thế bất động một lúc lâu nhìn hắn.

Cuối cùng hình như đã nhìn chán, cái đầu to tướng của nó quay đi, rúc lại vào trong phong ấn.

Đúng lúc Mục Vỹ đang định thầm thở phào một hơi, một cái vòi của con rồng lửa đã cuốn lấy người hắn rồi kéo xuống dưới phong ấn.

Trước đó, một cái vòi khác của nó đã đập xuống đất ầm ầm, khiến mặt đất không ngừng lún xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom