-
Chương 671-675
Chương 671: Thiên Kiếm Sơn
Mọi người đều dõi mắt về phía con đường ở đằng trước, có một người mặc y phục rách nát, mặt mũi người ngợm chằng chịt các vết đao, trông cực kỳ đáng sợ đang nằm ở đó.
“Ôi, người này bị thương nặng quá, không lẽ là đệ tử tạp dịch bị ai quẳng ở đây?”
“Không phải gian tế của các thế lực khác đấy chứ?”
“Không đâu! Đại trận hộ sơn của Thiên Kiếm Sơn chúng ta có phải để trang trí đâu, ai muốn vào phải có lệnh bài, không thì bít cửa!”
“Đúng đấy! Chắc là đệ tử tạp dịch nào chịu phạt rồi bị ném ở đây thôi!”
“Haizz, sao đệ tử tạp dịch chúng ta lại có thân phận thấp kém thế cơ chứ!”
Bọn họ chỉ đứng đó tán ngẫu, chứ không ai bước lên.
Chu Kiệt bị gọi là Chu béo là người tiến tới đỡ người đó dậy.
“Chu béo, ngươi làm gì thế?”
Người thanh niên cao gầy không nhịn được hô lên: “Chán sống rồi à? Nếu tiểu tử này là tạp dịch của đệ tử nòng cốt nào đó, ngươi đưa hắn về là chết chắc đấy! Còn nếu là tạp dịch của Tạp Dịch Đường mà ngươi dám đưa về thì còn chết nữa!”
“Lũ súc sinh Tạp Dịch Đường không quan tâm ngươi là ai đâu, ngươi đưa người họ muốn phạt đi chẳng là đắc tội với họ còn gì?”
“Không sao, ta chỉ đưa hắn về trị thương thôi. Dù trên người hắn có nhiều vết thương, nhưng hơi thở lại ổn định, chắc không có vấn đề gì lớn đâu!”
“Ngươi đúng là lương thiện quá đấy! Chắc vì thế nên Bạch Đồ Gian mới không phạt ngươi!”
Nghe thấy thế, Chu Kiệt mỉm cười gãi đầu.
Những người khác lập tức ra tay đỡ người đó lên lưng Chu Kiệt, sau đó đưa về đỉnh núi của hắn ta rồi mới rời đi.
Bây giờ, Mục Vỹ đang thấy rất đau đớn. Hắn cảm thấy cơ thể mình như đang nứt ra, vô cùng nhức nhối.
Nhưng trong lúc mơ màng, hình như có ai đó cho hắn uống nước, rồi lại bón thức ăn cho hắn.
Song, hắn đã tiến vào cảnh giới Chuyển Thể nên không cần ăn uống quá nhiều, chỉ đan dược mới có tác dụng thôi.
Hôm nay, khi mê man mở mắt ra, Mục Vỹ quan sát xung quanh rồi khẽ lắc cái đầu nặng trịch.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Cửa bị đẩy ra, một người đi vào.
Người đó mặc trường sam màu xám, trông rất mập mạp, đôi mắt vốn không nhỏ, nhưng vì béo nên híp tịt thành một đường thẳng.
“Ngươi là ai? Đây là đâu? Ngươi đã cứu ta à?”
Mục Vỹ cau mày hỏi.
“Ta là Chu Kiệt, ngươi gọi ta là Chu béo cũng được, ta là đệ tử tạp dịch của Thiên Kiếm Sơn, còn ngươi… Ta nhìn thấy ngươi trên đường của môn phái rồi đưa ngươi về đây, vì thế nên ta đã bị Bạch sư tỷ mắng cho một trận tơi bời đấy”.
Chu Kiệt rõ ràng là một cậu béo hiền lành.
“Ngươi tên là gì? Là đệ tử tạp dịch trên đỉnh núi của đệ tử nòng cốt nào? Ta thấy vết thương trên người ngươi rất nặng, có phải bị phạt không?”
Nghe tên béo luyên thuyên hỏi một hồi, Mục Vỹ lắc đầu.
“Ta là Mục Vỹ, trước đó xuống núi rèn luyện, bằng hữu đi cùng đều đã chết cả, ta không làm tạp dịch cho đệ tử của môn phái nào cả”.
“Thế thì tốt rồi! Nếu vậy thì ngươi đi theo Bạch sư tỷ đi, tỷ ấy hơi nóng tính chút thôi, nhưng tốt bụng lắm!”, Chu Kiệt cười nói.
Nhưng khi thấy vẻ mặt đau đớn của Mục Vỹ, hắn ta lại nói: “Haizz, đệ tử tạp dịch như chúng ta sống chết thế nào môn phái cũng không quan tâm đâu nên ngươi đừng buồn nhé!”
“Ừm!”
“Chu huynh, ta vừa gia nhập môn phái nên chưa biết gì cả, huynh có thể nói cho ta nghe về Thiên Kiếm Sơn không?”
“Được chứ!”
Nghe thấy vậy, hai mắt của Chu Kiệt sáng lên, hắn ta xê cái ghế tới cạnh giường rồi ngồi xuống nói liên hồi: “Thiên Kiếm Môn của chúng ta gồm đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn, nội môn và nòng cốt, cao hơn nữa là Thiên Kiếm Tử siêu lợi hại luôn!”
“Thiên Kiếm Tử?
“Ừm, đệ tử tạp dịch đều là cảnh giới thân xác, có thân phận thấp kém nhất. Đệ tử ngoại môn là cảnh giới Linh Huyệt, nội môn là cảnh giới Thông Thần, nòng cốt là cảnh giới Niết Bàn, còn Thiên Kiếm Tử đều đã đạt tới cảnh giới Tam Chuyển, thậm chí còn là cường giả cảnh giới Vũ Tiên!”
Mục Vỹ không hề thấy lạ lẫm với cách phân chia này.
“Thiên Kiếm Sơn chúng ta là một thế lực mạnh của tiểu thế giới Tam Thiên, lợi hại lắm luôn. Hơn nữa, môn chủ của Thiên Kiếm Sơn cũng chính là chưởng môn của chúng ta đã lĩnh ngộ được kiếm tâm rồi, thực lực mạnh không tưởng, cao thâm khó lường, chắc phải hơn cả cảnh giới Vũ Tiên mất!”
Chu Kiệt thao thao bất tuyệt, Mục Vỹ vừa nghe vừa xử lý thông tin.
Hàng vạn năm trước, hắn chưa từng nghe tới môn phái này.
Chắc nó mới được thành lập cách đây vài nghìn năm.
Xem ra hắn đã may mắn thoát khỏi đường hầm không gian rồi rơi xuống đây.
Nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, tiểu thế giới Tam Thiên bây giờ đã khác xa trước kia, hơn nữa hắn còn đang bị thương nặng, có lẽ thân phận tạp dịch này sẽ là tấm lá chắn phù hợp nhất.
“Chu Kiệt, ta có thể gia nhập làm thuộc hạ của Bạch sư tỷ không?”
“Đương nhiên là được rồi!”
Chu Kiệt cười nói: “Lần trước, ta đã nói chuyện với Bạch sư tỷ ngươi là đệ tử tạp dịch do ta tìm về rồi, tỷ ấy cũng đã đồng ý. Ngươi yên tâm, chúng ta chẳng là gì trong môn phái cả, có chết cũng không ai đoái hoài, nhưng Bạch sư tỷ lại rất quan tâm đến mình đấy!”
“Ừm!”
Sau khi nói chuyện với Chu Kiệt một lúc lâu, Mục Vỹ đã nắm được sơ sơ về Thiên Kiếm Sơn. Đêm đến, hắn ngồi trên giường, bắt đầu chậm rãi khôi phục vết thương của mình.
Chương 672: Đệ tử tạp dịch
Nhưng dường như các lưỡi đao không gian đã cứa đứt hết kinh mạch của Mục Vỹ, nếu không nhờ những sức mạnh ôn hoà toả ra từ ấn ký màu xanh ở ngực thì chắc hắn đã chết rồi.
“Giờ thì mình thảm rồi, thực lực còn chưa tới cảnh giới Thông Thần, xem ra muốn hồi phục thì phải luyện chế đan dược thôi!”
Sức mạnh từ một bàn tay của Tra Khắc đã suýt lấy mạng Mục Vỹ, nếu ông ta thật sự xuất hiện thì chắc còn kinh khủng hơn, vì ít nhất ông ta cũng là cảnh giới Vũ Tiên.
Bây giờ, Mục Vỹ không dám sơ suất. Thiên Kiếm Sơn quản lý đệ tử tạp dịch tương đối lỏng lẻo, vì thế hắn có thể mượn thân phận này để làm lành vết thương trước rồi ủ mưu tiếp sau.
Kẽo kẹt, cánh cửa gỗ cũ nát bị đẩy mở, một người rón rén rời khỏi phòng, đi ra sân sau.
“Chu béo?”
Thấy nửa đêm nửa hôm, Chu béo lại dậy đi ra ngoài, Mục Vỹ cau mày.
“Hây… hự…”
Nhưng dưới ánh trăng qua khe cửa, Mục Vỹ ngẩn ra khi thấy Chu béo đang chăm chi luyện quyền cước.
Có lẽ Thiên Kiếm Sơn cũng là môn phái hạng nhất ở tiểu thế giới Tam Thiên, thực lực phi phàm, đệ tử nội môn phải tới hàng trăm nghìn người. Chu Kiệt chỉ là đệ tử tạp dịch, chuyên làm các việc vặt vãnh trên núi của đệ tử nòng cốt, cũng coi như đang chăm chỉ tu luyện.
Đệ tử tap dịch chỉ có ba con đường.
Một là làm việc ở Tạp Dịch Đường, quét dọn Thiên Kiếm Sơn và thu gom rác thải, nói chung là làm những công việc thấp kém nhất.
Đương nhiên đây cũng là những công việc vất vả và mệt nhọc nhất, đã thế còn bị cắt xén lương, hay thậm chí bị đánh. Mỗi năm đều có không ít đệ tử tạp dịch của Thiên Kiếm Sơn mất tích, hầu như họ đều bị âm thầm đánh hoặc giết chết.
Con đường thứ hai là lên núi của một đệ tử nòng cốt nào đó để làm chân sai vặt.
Nếu đệ tử nào nhanh nhẹn hay có thiên bẩm và lọt vào mắt xanh của đệ tử nòng cốt thì sẽ được thu nhận, sau đó giúp họ xử lý các công việc, được vậy thì tương đối nhàn hạ.
Ít ra thì đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, khi đã làm tạp dịch cho đệ tử nòng cốt nào thì ngoài người đó ra, sẽ không ai được bắt nạt họ.
Còn con đường thứ ba là vất vả tu luyện để đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt, sau đó vượt qua khảo hạch để làm đệ tử ngoại môn!
Một khi trở thành đệ tử ngoại môn thì sẽ là đệ tử chính thức của Thiên Kiếm Sơn, hơn nữa còn được môn phái bảo vệ, không lo bị ai đánh giết.
Vì thế, dù là đệ tử tạp dịch của Tạp Dịch Đường, hay của các đệ tử nòng cốt thì đều luôn mong mỏi có thể đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt, để gia nhập môn phái.
Các tầng phân chia đệ tử tạp dịch, ngoại môn, nội môn hay nòng cốt cũng tương đương như các cấp bậc của các thế lực ở tiểu thế giới Tam Thiên, cá lớn nuốt cá bé là điều rất dễ hiểu.
Nửa đêm, Chu Kiệt mò dậy tập võ, mục đích cũng là đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt.
Nhưng tiếc là thiên bẩm của hắn ta không mạnh, bây giờ mới là cảnh giới thân xác tầng thứ bảy, còn xa mới với tới mục tiêu.
Sau khi luyện xong một bộ quyền pháp, Chu Kiệt lấy kiếm ra, bắt đầu luyện kiếm pháp.
Nhưng khi Chu Kiệt vung thanh trường kiếm lên, từ bước chân đến đường kiếm, Mục Vỹ đều thấy có rất nhiều vấn đề.
Song, nghĩ lại Mục Vỹ mới thấy mình đã lĩnh ngộ kiếm tâm Tịch Diệt, khéo trình độ kiếm đạo còn sánh ngang với chưởng môn của Thiên Kiếm Sơn.
Vì thế đương nhiên hắn không thể hài lòng với kiếm pháp của Chu Kiệt.
Khi thấy Chu Kiệt chăm chỉ thế này, Mục Vỹ đã có một ý định trong đầu.
Kinh mạch trong người hắn đã đứt lung tung, muốn hồi phục không phải chuyện một sớm một chiều.
Hắn quyết định sẽ ở lại Thiên Kiếm Sơn một thời gian để lên kế hoạch.
Chu Kiệt đã cứu hắn một mạng nên kiểu gì hắn cũng sẽ trả ơn.
…
Các thế lực ở tiểu thế giới Tam Thiên rất phức tạp, cường giả đông như kiến, các thế lực lớn ở đây còn lằng nhằng hơn Thiên Vận Đại Lục gấp nhiều lần.
Ma tộc cũng đang có những hoạt động nhất định ở đây.
Tra Khắc đang ở Ma tộc, một bên cánh tay của ông ta vẫn đang chảy máu đầm đìa, mặt ông ta tối sầm.
“Hừ! Mục Vỹ không chết thì sao ta nuốt trôi cục tức này được!”
Tra Khắc tức tối nói: “Dù Mục Thanh Vũ có thể thoát khỏi phong ấn của ta và chạy ra ngoài, nhưng cũng chỉ có thể đến tiểu thế giới Tam Thiên thôi. Còn Vỹ Tâm Dao cứ đuổi theo ta miết đó nữa, điều tra cho ta! Có tin tức của ba người nhà đó thì phải báo ta ngay, nhất là Mục Thanh Vũ, Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể có rất nhiều lợi ích với Ma tộc ta, phải tìm hắn bằng mọi giá!”
“Vâng!”
Cùng lúc đó, tại Thất Tinh Môn.
Dưới bầu trời đầy sao như dải ngân hà của Thất Tinh Môn.
Lúc này, các vì sao đang chiếu sáng như ban này trên quảng trường rộng rãi của môn phái, một bóng người mặc áo đạo sĩ nhiều màu sắc đang ngước lên ngắm sao ở giữa quảng trường.
“Cha, người mà chúng ta phái đến Thiên Vận Đại Lục đều… chết hết rồi ạ!”, một thanh niên bước tới, kính cẩn nói.
“Ta biết lâu rồi”.
Người đàn ông trung niên thở dài nói: “Căn Nguyên của Thiên Vận Đại Lục đúng là không dễ dây vào, bảo sao núi Huyền Không lại không mó tay, vì họ biết có ra tay thì cũng không giành được”.
“Cha, lần này thất bại chủ yếu là tại Mục Vỹ đó!”
“Tiểu tử này đã làm hỏng việc lớn của chúng ta thì đúng là đáng chết, nhưng ma đế Tra Khắc đã ra tay rồi. Nhưng khi quan sát các vì sao, ta phát hiện hắn vẫn chưa chết, Tra Khắc thất bại rồi”.
Cái gì!
Nghe thấy vậy, người thanh niên kia có vẻ kinh ngạc.
Đến ma đế Tra Khắc còn thất bại, vậy Mục Vỹ đó may mắn đến mức nào?
CHương 673: Truy tìm Mục Vỹ
“Tạm thời cứ để hắn đó đã, chắc hắn đã đến tiểu thế giới Tam Thiên rồi. Ngoài ra, dạo này khi quan sát tinh tượng vào ban đêm, ta phát hiện tiểu thế giới Tam Thiên sắp đại loạn rồi. Thời thế tạo anh hùng, chắc đây chính là thời khắc trỗi dậy của tiểu thế giới Tam Thiên ta!”
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Hình như bên trên còn cử người xuống điều tra về một người tên là Mục Vỹ. Nghe nói vị này từng là Vỹ tôn giả của mười nghìn năm trước, song đã chết rồi. Nhưng Vỹ Minh mà người đó gây dựng lại là thế lực bậc nhất ở đại thế giới Vạn Thiên đấy”.
“Tiểu tử này lớn lên ở Thiên Vận Đại Lục nên chắc chắn không phải vị ấy. Nhưng Vỹ Minh của đại thế giới Vạn Thiên đang tìm minh chủ Mục Vỹ của họ, nếu chúng ta cũng tìm Mục Vỹ, khó tránh sẽ bị họ hiểu nhầm, từ đó gây ra những phiền phức không đáng có!”
“Có mỗi vị minh chủ thôi mà, hơn nữa còn mất tích cả vạn năm rồi, họ còn tìm làm gì nữa?”
“Con thì biết cái gì!”, nghe người thanh niên nói vậy, người đàn ông trung niên quát: “Vỹ tôn giả đó cực kỳ lợi hại ở tiểu thế giới Tam Thiên từ hàng vạn năm trước, sau đó đến đại thế giới Vạn Thiên thì còn tiến bộ vượt bậc hơn!”
“Mà con có biết hai vợ chồng trong bốn hộ pháp Chu Tước và Huyền Vũ thân cận của minh chủ Vỹ Minh đến tiểu thế giới Tam Thiên lần trước, bọn họ…”
Nói đến đây, người đàn ông trung niên chợt ngưng.
“Thôi, tóm lại không nên nói tới những gì liên quan đến Mục Vỹ, Thất Tinh Môn chúng ra không thể dây vào thế lực này được đâu, con biết chưa?”
“Vâng!”
Cùng lúc này, có hai bóng người đang ngồi xếp bằng trong Thánh Tước Môn.
“Thiên Khuyết, đệ có chắc Mục Vỹ đó không phải người mà nơi ấy đang tìm không?”
Thánh Thiên Tứ - môn chủ của Thánh Tước Môn là người thận trọng, tỉ mỉ, làm gì cũng cân nhắc trước sau, vì thế mới gây dựng Thánh Tước Môn trở nên lớn mạnh ở tiểu thế giới Tam Thiên.
“Đại ca, người mà bên trên đang tìm đã chết cả vạn năm rồi! Còn Mục Vỹ này là một cậu thanh niên của Thiên Vận Đại Lục, mới hơn hai mươi tuổi nên chắc chắn không phải vị đó đâu!”, Thánh Khuyết khẳng định chắc nịch.
“Vậy thì… hãy tìm rồi giết hắn đi!”
“Vâng!”
“Bảo sao bây giờ, cả Thất Tinh Môn và Ma tộc đều tìm tên này, tiểu tử này có thiên bẩm quá mạnh, mới hai mươi tuổi đã lĩnh ngộ kiếm tâm Tịch Diệt, đã thế còn là cảnh giới Chuyển Thể. So với thiên tài đời này của môn phái ta thì hắn mạnh hơn nhiều, nếu chúng ta đã đắc tội với hắn thì chỉ còn cách giết hắn thôi”.
Thánh Thiên Tứ thở dài nói: “Ngày xưa, núi Huyền Không là bá chủ của tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng cũng vì đắc tội với Mục Vỹ và Huyết Kiêu nên mới bị tiêu diệt, mất cả vạn năm mới khôi phục lại được. May là sau này Huyết Tôn đã chết, còn Mục Vỹ cũng biến mất. Vì thế, Thánh Tước Môn ta tuyệt đối không được giẫm lên vết xe đổ của họ!”
“Vâng!”
Đại bản doanh của Thánh Tước Môn, Thất Tinh Môn và Ma tộc đều ở tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng bọn họ không hề hay biết rằng Mục Vỹ hiện đang ở Thiên Kiếm Sơn của tiểu thế giới Tam Thiên. Hắn mặc trường sam màu xám của đệ tử tạp dịch, âm thầm tính kế…
Thiên Kiếm Sơn!
Một đêm yên ả qua đi, sáng sớm ngày hôm sau, Chu Kiệt đã gọi Mục Vỹ dậy.
“Hôm nay, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp chủ quản Liêu Minh của Vô Hà Phong. Y là đệ tử ngoại môn, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, lát gặp ngươi nhớ phải biết điều một chút, biết đâu y lại xếp cho ngươi các công việc nhàn hạ!”, Chu Kiệt cười nói: “Sau này, ta và ngươi sẽ làm việc trên Vô Hà Phong của Bạch sư tỷ, ngươi hãy chăm chỉ tu luyện để sớm có thể tiến vào cảnh giới Linh Huyệt, như vậy thì mới có thể trở thành đệ tử ngoại môn giống Liêu Minh”.
“Ừm!”
Hai người sóng vai đi ra khỏi ngôi nhà tranh dưới chân núi, rồi tiến lên đỉnh núi.
Đệ tử nòng cốt đều là cảnh giới Niết Bàn, vì thế bọn họ đều có những ngọn núi của riêng mình.
Núi của Bạch Đồ Gian tên là Vô Hà Phong, cao một nghìn mét, khí thế đồ sộ, lúc ẩn lúc hiện, các cung điện đầy khí phách nối tiếp nhau trên đỉnh núi.
Cả ngọn núi đã được đại trận bao phủ, ánh sáng lưu chuyển trông rất hoành tráng.
Vù vù…
Có mấy tiếng xé gió vang lên, các bóng người cưỡi linh thú với hình dạng khác nhau đang bay lướt qua trên lưng chừng núi.
“Đệ tử nội môn Ưng Tinh Nhi bái kiến Bạch sư tỷ!”
“Vào đi!”
Một giọng nói trong sáng vang lên trong cung điện trên đỉnh núi, đại trận của Vô Hà Phong chợt hiện ra một lỗ hổng, mấy bóng người lập tức tiến vào.
“Chậc chậc… Đệ tử nội môn kìa, cảnh giới Thông Thần đấy, ngưỡng mộ quá!”
Chu Kiệt ngẩng đầu lên nhìn những người đó với ánh mắt đầy hâm mộ.
Nhưng khi thấy Mục Vỹ ở bên cạnh có vẻ thờ ơ nhìn ngang ngó dọc thì hắn ta lúng túng ho khan vài tiếng.
Chu Kiệt luôn thấy Mục Vỹ rất kỳ lạ.
Hôm qua, khi hắn ta kể về chưởng môn cùng các Thiên Kiếm Tử có thiên bẩm tuyệt hảo của Thiên Kiếm Sơn cho Mục Vỹ nghe, hắn chẳng có biểu cảm gì cả.
Chưởng môn là kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm tâm, là một cường giả kiếm có khó tìm ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Hơn nữa các Thiên Kiếm Tử đều là thiên tài cảnh giới Tam Chuyển, tuổi tác chưa quá một trăm, như vậy chẳng quá giỏi còn gì.
Thế mà Mục Vỹ chẳng ngạc nhiên gì, đúng là khó hiểu.
Chương 674: Ta nói được là được
Các cao thủ phi thăng từ đại lục lên tiểu thế giới Tam Thiên đều có cảnh giới Tam Chuyển, nhưng những người đó đều đã sống trên một trăm năm.
Tuổi thọ của võ giả sẽ tăng theo cảnh giới nhưng nếu chưa đến cảnh giới Vũ Tiên thì bề ngoài vẫn già đi, sức khỏe vẫn yếu hơn qua năm tháng.
Chỉ có điều là Chu Kiệt không hề biết, tuy Mục Vỹ trông mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã là cao thủ cảnh giới Chuyển Thể rồi.
Vì mạnh hơn bọn Thiên Kiếm Tử mà hắn ta nói rất nhiều nên dĩ nhiên Mục Vỹ sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.
"Chu béo, tên tạp dịch ngươi nói đây hả? Mục Vỹ đúng không?"
"À, đúng đấy ạ Liêu sư huynh!", Chu Kiệt cười nịnh, kính cẩn nói: "Hắn ở tầng thứ tám của cảnh giới thân xác nhưng đang bị thương, sư huynh cho hắn một công việc nhẹ nhẹ chút nhé".
"Công việc nhẹ à, cũng phải...", Liêu Minh là một tên gầy nhom và xấu xí. Gã ngoắc tay với Chu Kiệt.
"Đây là mười Linh Tinh hạ phẩm, xin Liêu sư huynh nhận cho".
Chu Kiệt càng tỏ ra khúm núm hơn, hắn ta cười hớn hở nhìn Liêu Minh.
"Ha ha... Tốt lắm, Chu Kiệt à, cả Vô Hà Phong này ngươi là hiểu chuyện nhất đấy. Đúng lúc bọn đệ tử ngoại môn Ưng Tinh Nhi cưỡi linh thú tới, ngươi trông nom đi".
Mục Vỹ nhíu mày.
"Ơ kìa? Chu Kiệt, tiểu tử ngươi dẫn đến không phục hả?"
"Làm gì có!", Chu Kiệt thấy Mục Vỹ đứng yên tại chỗ bèn đi tới kéo hắn lại, giải thích: "Hắn không biết chỗ thôi mà, ta đưa hắn đi ngay!"
Hắn ta nhanh chóng kéo Mục Vỹ đi.
"Ban nãy ngươi làm gì vậy?", Chu Kiệt trừng mắt nhìn Mục Vỹ: "Liêu Minh là quản sự ở đây, lại còn là đệ tử ngoại môn, cấp bậc cao hơn chúng ta rất nhiều, ngươi không được nhìn hắn như thế".
"Sao ngươi đưa Linh Tinh cho hắn?"
"Không đưa là hắn làm khó ngươi ngay, trông nom linh thú cũng xem như là việc nhẹ rồi. Không sao đâu, mười Linh Tinh hạ phẩm thôi, mấy ngày tới ta làm việc nhiều chút là kiếm về được rồi, Bạch sư tỷ vui sẽ thưởng cho ta thôi!"
"Cho ngươi này!"
Trong lúc Chu Kiệt lắc đầu, Mục Vỹ xòe tay thả một đống Linh Tinh xuống. Chỗ Linh Tinh đó chất thành một ngọn núi nhỏ ngay trước mặt hắn ta.
Nhìn những viên Linh Tinh hạ phẩm kia, Chu Kiệt ngạc nhiên đến nỗi sững sờ.
Chỗ này ít nhất cũng phải đến nghìn Linh Tinh, Mục Vỹ lấy từ đâu đây?
"Ngươi... đừng nói là ngươi trộm đấy chứ?"
Chu Kiệt hoang mang hỏi.
"Ta kiếm được từ nhiệm vụ nên đừng lo. Ngươi đã cứu mạng ta, ta phải báo đáp ngươi mới phải!"
"Ta không thể nhận, ngươi phải dành dụm lắm mới được chừng này, ta nhận thì ngươi biết lấy gì mà dùng?", Chu Kiệt khoát tay từ chối.
"Ngươi không cần thì ta lấy!"
Chưa đợi Chu Kiệt nói xong, một tiếng cười âm hiểm vang lên, không ngờ tên Liêu Minh bám theo tới đây. Gã nhìn Linh Tinh chất đống dưới đất với đôi mắt sáng ngời.
"Ha ha... Chu Kiệt này, ta ngạc nhiên khi thấy tên tạp dịch ngươi kêu tới để dành được nhiều thế này lắm đấy. Nhìn lướt qua chắc cả nghìn viên Linh Tinh luôn chứ ít gì, được đấy được đấy!"
Liêu Minh vừa cười oang oang vừa vươn tay tới hòng cướp Linh Tinh đi.
"Liêu sư huynh, không được, không được đâu Liêu sư huynh!"
Chu Kiệt hốt hoảng ngăn cản.
"Liêu sư huynh, đây là số Linh Tinh Mục Vỹ vất vả kiếm được và dành dụm suốt một năm đấy ạ, sư huynh không thể lấy được, ta cầu xin sư huynh!"
"Cút ra chỗ khác coi!"
Liêu Minh bạo lực đánh một cú vào người Chu Kiệt. Dù gì gã đã tiến vào cảnh giới Linh Huyệt trong khi Chu Kiệt chỉ đang ở cảnh giới thân xác mà thôi, hắn ta phải oằn mình chịu trận rồi.
Cú đấm đó làm Chu Kiệt phun một ngụm máu rồi ngã nhào xuống dất.
"Đã nể mặt ngươi rồi còn dám láo lếu với ta à?"
Liêu Minh hừ lạnh: "Nói cho ngươi biết, ta mới là chủ quản của Vô Hà Phong này, dám không giao nộp Linh Tinh cho ta, muốn chết rồi phải không!"
Mặt Chu Kiệt trắng như giấy, hắn ta loạng choạng đứng dậy.
"Đó là của Mục Vỹ mà Liêu sư huynh, sư huynh thật sự... Hay ta đưa sư huynh hai trăm Linh Tinh của ta..."
"Ôi trời, thằng nhãi này còn à? Lấy ra nhanh!"
Liêu Minh nhếch mép giật lấy hai trăm Linh Tinh rồi đá bay Chu Kiệt ra ngoài, cười sằng sặc: "Đa ta hai sư đệ nhé, ta sẽ xếp cho tụi bây công việc nào dễ thở một chút, ha ha..."
"Liêu sư huynh..."
Chu Kiệt muốn nài nỉ nhưng lúc này còn không đứng nổi nữa là.
Chỉ còn lại Mục Vỹ đứng một bên là chưa nói gì.
Linh Tinh?
Lúc còn ở Trung Châu trên Thiên Vận Đại Lục, hắn đã có mấy trăm triệu Linh Tinh rồi, đến Đông Hoang lại càng có nhiều hơn, bởi thế một nghìn Linh Tinh hạ phẩm hoàn toàn là chuyện nhỏ với hắn.
Dù vậy, hành động của Liêu Minh vẫn khiến cho Mục Vỹ nổi ý muốn giết gã.
Chỉ là bây giờ hắn đang bị thương nặng, kinh mạch trong cơ thể chỉ còn một phần rất nhỏ là tiếp nối nhau, cảnh giới về lại Linh Huyệt tầng thứ chín.
Tuy đối phó với một tên Liêu Minh thấp kém vẫn được nhưng Mục Vỹ không định ra tay, chỉ đứng yên lạnh lùng bàng quan.
Hắn đỡ Chu Kiệt dậy sau đó đi ra một bên, lấy một số thảo dược bên túi ra rồi bắt đầu cho bọn linh thú ăn.
"Mục Vỹ, xin lỗi, do ta hết!"
Chu Kiệt cực kỳ xấu hổ: "Ta không biết hắn quay lại, hại ngươi mất cả nghìn Linh Tinh rồi".
"Không phải ngươi cũng bị cướp hai trăm đấy sao?'
Mục Vỹ nhẹ cười an ủi: "Không sao cả, mất Linh Tinh thì kiếm lại thôi, ngươi không có chuyện gì là được. Ban nãy ngươi bị hắn hết đấm rồi đá, bị thương khá nặng đấy, tối về ta giúp ngươi trị thương, ta có nghiên cứu chút ít về luyện đan".
"Hả? Không sao không sao, chúng ta có tiền mua dược liệu luyện đan đâu!"
"Chỉ cần chỗ dược liệu này là xong!"
Mục Vỹ mỉm cười quơ quơ hai thứ dược thảo đang cầm.
"Cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh? Cái này là thức ăn cho linh thú mà, đâu có chữa thương được!"
Chu Kiệt cười trừ, lắc đầu nói với Mục Vỹ.
"Ta nói được là được!"
Hắn không giải thích, tiếp tục cho linh thú ăn.
Chương 675: Ám sát
Đêm đầy sao, ngoài nhà lá, Chu Kiệt ngồi dậy định tu luyện tiếp nhưng bị Mục Vỹ kéo về.
"Ngồi yên, ta bôi thuốc cho ngươi!"
Mục Vỹ nói với giọng cứng rắn.
"Thôi khỏi, xây xát ngoài da thôi, qua mấy ngày nữa là hết!"
"Không có chuyện đó đâu!"
Mục Vỹ không nhân nhượng, ép Chu Kiệt ngồi lại xuống giường.
Sau khi cởi quần áo của Chu Kiệt, hắn thấy trên ngực có dấu nắm đấm và dấu chân. Mục Vỹ thở hắt ra, tia sát ý lướt nhanh trong mắt.
Ban đầu Chu Kiệt không định bôi thuốc làm gì, mấy vết thương ngoài da này để mấy ngày là tự lành thôi.
Đồng tiền chủ yếu được đưa vào lưu thông trên tiểu thế giới Tam Thiên là Linh Tinh, linh thạch thì không được người nơi này sử dụng vì chân nguyên trong đó rất hỗn tạp, không thể dùng cho việc tu luyện.
Điều đó dẫn tới một hệ quả là Linh Tinh rất được chào đón tại tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng đệ tử tạp dịch rất hiếm khi có được Linh Tinh, một nghìn Linh Tinh là con số rất lớn với họ.
Chu Kiệt thấy rất áy náy với Mục Vỹ.
Ngặt nỗi Mục Vỹ không biết trong lòng hắn ta đang suy nghĩ gì cả.
Trong lúc nghĩ ngợi, Chu Kiệt bỗng nhận ra ngực mình hết đau rồi.
Hắn ta thấy Mục Vỹ cầm một chiếc khăn tay có một lớp chất lỏng màu xanh ở phía trên. Chất lỏng xanh biếc nọ vừa bao trùm lên là vết thương sưng đỏ của hắn ta dịu lại dần và chuyển sang màu trắng nõn như thường.
Lành rồi?
Chu Kiệt nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt khó tin.
"Ngươi dùng dược thảo nào thế?"
"Cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh đấy!", Mục Vỹ mỉm cười: "Xong rồi, ngươi tu luyện đi, ta đi ngủ trước!"
Thấy hắn tỏ ra ung dung, Chu Kiệt trợn mắt há hốc mồm.
Lần đầu tiên hắn ta thấy Mục Vỹ thần bí thế này!
Sau luyện xong một lần bộ quyền pháp và kiếm pháp, Chu Kiệt về nhà rồi chìm vào giấc ngủ.
Một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện bay ra khỏi nhà tranh nhỏ bé.
Bây giờ Mục Vỹ mặc đồ đen từ đầu đến chân, mái tóc dài buộc gọn sau gáy. Hắn nhìn về phía Vô Hà Phong đuốc đèn sáng rực, như cười như không.
Với cảnh giới hiện nay, có vài chuyện hắn không thể làm một cách công khai nhưng ám sát thì vẫn nhanh gọn.
Liêu Minh!
Dù đã như một con hổ xuống đồng bằng, không còn ưu thế vốn có, hắn cũng không đến mức để bị một đệ tử ngoại môn cảnh giới Linh Huyệt bắt nạt đâu.
Sau khi tìm được gian phòng Liêu Minh ở, Mục Vỹ nhanh chóng đi vào trong lặng lẽ.
"Ai đấy?"
Một giọng nói đầy cảnh giác vang lên trong bóng tối. Đó là Liêu Minh.
"Kẻ sẽ giết ngươi!"
Mục Vỹ nhoẻn môi đi ra, cười nói: "Cố ý gây ra tiếng động lớn ngươi mới giật mình dậy, ngủ ngon quá nhỉ".
"Là ngươi? Tạp dịch thôi mà to gan quá nhỉ, ai cho ngươi đêm hôm khuya khoắt lên núi, biến!"
"Ngươi bảo ta biến?", Mục Vỹ gằn giọng cười: "Khi sáng hết đấm rồi đá, thỏa mãn chưa?"
"Ngươi muốn làm gì? Giết ta? Nhìn lại mình có năng lực đó không!"
"Sao lại không?"
Dứt lời, khí thế toàn thân Mục Vỹ tăng cao, chạm đến cảnh giới Linh Huyệt. Liêu Minh bị uy thế nặng nề ấy đè bẹp, hít thở khó khăn, mặt đỏ bừng.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Kẻ sẽ tiễn ngươi xuống mồ thôi!"
Mục Vỹ tiến lên một bước rồi ném một viên đan dược vào miệng gã.
Ngay sau đó, cơ thể Liêu Minh căng cứng, mặt đỏ như gấc, thở dồn dập, người run rẩy không ngừng.
"Ngươi vừa cho ta ăn cái gì đấy?"
"Đây là đan dược lục phẩm ta lấy từ trong phòng chứa đan dược của Vô Hà Phong, ngươi mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất thôi nên không chịu được đâu, và rồi ngươi sẽ... nổ tung xác!"
Dứt câu, Mục Vỹ nhoẻn môi xoay người bỏ đi.
Ầm...
Chốc lát sau, phòng của Liêu Minh nổ tanh bành kèm theo tiếng hét thảm thiết cùng tiếng nổ rung trời.
Mục Vỹ phủi tay rồi tung người, liên tục nhảy mấy bước xuống núi thật nhanh.
"Gì thế? Hình như mới có tiếng gì phải không?"
"Hửm?", thấy Chu Kiệt mơ màng trở mình, Mục Vỹ cười bảo: "Chắc là ngươi nghĩ nhiều rồi, có tiếng gì đâu!"
"Ngủ đi ngủ đi, ngày mai phải dậy làm việc nữa".
"Biết rồi!"
Mục Vỹ leo lên giường nằm, miệng vẫn chưa hết cười. Lòng hắn bỗng chùng xuống.
Nhìn vào tốc độ hồi phục thì dự kiến hắn sẽ cần ít nhất ba đến năm năm để toàn bộ kinh mạch nối liền trở lại.
Nhưng hắn không thể chờ lâu vậy được.
Thế nên phải dùng đến đan dược thôi.
Có điều muốn động đến đan dược của Thiên Kiếm Sơn với thân phận đệ tử tạp dịch thì khác gì nằm mơ giữa ban ngày đâu.
Một quyết định nảy lên trong đầu Mục Vỹ.
Hắn cần phải luyện chế một loại đan dược từng luyện ở kiếp trước - đan dược thập phẩm Ngưng Kinh Ngọc Lộ Đan.
Số lượng linh thảo và linh dược cần để tạo ra đan dược này quá lớn, tuy trong nhẫn không gian của Mục Vỹ có một ít nhưng quan trọng là vẫn còn thiếu ba loại.
"Xem ra phải tiếp cận Đan các của Thiên Kiếm Sơn để chữa thương nhanh mới được!", sau khi hạ quyết tâm, Mục Vỹ đi vào giấc ngủ.
Một đêm bình lặng trôi qua, rạng sáng hôm sau, Chu mập vừa về đã òa lên.
"Mục Vỹ, Mục Vỹ, há há... Vui quá xá là vui!"
"Gì mà vui thế?"
Thấy Chu Kiệt hớn hở, Mục Vỹ ngáp một cái rồi ngồi dậy cười.
Mọi người đều dõi mắt về phía con đường ở đằng trước, có một người mặc y phục rách nát, mặt mũi người ngợm chằng chịt các vết đao, trông cực kỳ đáng sợ đang nằm ở đó.
“Ôi, người này bị thương nặng quá, không lẽ là đệ tử tạp dịch bị ai quẳng ở đây?”
“Không phải gian tế của các thế lực khác đấy chứ?”
“Không đâu! Đại trận hộ sơn của Thiên Kiếm Sơn chúng ta có phải để trang trí đâu, ai muốn vào phải có lệnh bài, không thì bít cửa!”
“Đúng đấy! Chắc là đệ tử tạp dịch nào chịu phạt rồi bị ném ở đây thôi!”
“Haizz, sao đệ tử tạp dịch chúng ta lại có thân phận thấp kém thế cơ chứ!”
Bọn họ chỉ đứng đó tán ngẫu, chứ không ai bước lên.
Chu Kiệt bị gọi là Chu béo là người tiến tới đỡ người đó dậy.
“Chu béo, ngươi làm gì thế?”
Người thanh niên cao gầy không nhịn được hô lên: “Chán sống rồi à? Nếu tiểu tử này là tạp dịch của đệ tử nòng cốt nào đó, ngươi đưa hắn về là chết chắc đấy! Còn nếu là tạp dịch của Tạp Dịch Đường mà ngươi dám đưa về thì còn chết nữa!”
“Lũ súc sinh Tạp Dịch Đường không quan tâm ngươi là ai đâu, ngươi đưa người họ muốn phạt đi chẳng là đắc tội với họ còn gì?”
“Không sao, ta chỉ đưa hắn về trị thương thôi. Dù trên người hắn có nhiều vết thương, nhưng hơi thở lại ổn định, chắc không có vấn đề gì lớn đâu!”
“Ngươi đúng là lương thiện quá đấy! Chắc vì thế nên Bạch Đồ Gian mới không phạt ngươi!”
Nghe thấy thế, Chu Kiệt mỉm cười gãi đầu.
Những người khác lập tức ra tay đỡ người đó lên lưng Chu Kiệt, sau đó đưa về đỉnh núi của hắn ta rồi mới rời đi.
Bây giờ, Mục Vỹ đang thấy rất đau đớn. Hắn cảm thấy cơ thể mình như đang nứt ra, vô cùng nhức nhối.
Nhưng trong lúc mơ màng, hình như có ai đó cho hắn uống nước, rồi lại bón thức ăn cho hắn.
Song, hắn đã tiến vào cảnh giới Chuyển Thể nên không cần ăn uống quá nhiều, chỉ đan dược mới có tác dụng thôi.
Hôm nay, khi mê man mở mắt ra, Mục Vỹ quan sát xung quanh rồi khẽ lắc cái đầu nặng trịch.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Cửa bị đẩy ra, một người đi vào.
Người đó mặc trường sam màu xám, trông rất mập mạp, đôi mắt vốn không nhỏ, nhưng vì béo nên híp tịt thành một đường thẳng.
“Ngươi là ai? Đây là đâu? Ngươi đã cứu ta à?”
Mục Vỹ cau mày hỏi.
“Ta là Chu Kiệt, ngươi gọi ta là Chu béo cũng được, ta là đệ tử tạp dịch của Thiên Kiếm Sơn, còn ngươi… Ta nhìn thấy ngươi trên đường của môn phái rồi đưa ngươi về đây, vì thế nên ta đã bị Bạch sư tỷ mắng cho một trận tơi bời đấy”.
Chu Kiệt rõ ràng là một cậu béo hiền lành.
“Ngươi tên là gì? Là đệ tử tạp dịch trên đỉnh núi của đệ tử nòng cốt nào? Ta thấy vết thương trên người ngươi rất nặng, có phải bị phạt không?”
Nghe tên béo luyên thuyên hỏi một hồi, Mục Vỹ lắc đầu.
“Ta là Mục Vỹ, trước đó xuống núi rèn luyện, bằng hữu đi cùng đều đã chết cả, ta không làm tạp dịch cho đệ tử của môn phái nào cả”.
“Thế thì tốt rồi! Nếu vậy thì ngươi đi theo Bạch sư tỷ đi, tỷ ấy hơi nóng tính chút thôi, nhưng tốt bụng lắm!”, Chu Kiệt cười nói.
Nhưng khi thấy vẻ mặt đau đớn của Mục Vỹ, hắn ta lại nói: “Haizz, đệ tử tạp dịch như chúng ta sống chết thế nào môn phái cũng không quan tâm đâu nên ngươi đừng buồn nhé!”
“Ừm!”
“Chu huynh, ta vừa gia nhập môn phái nên chưa biết gì cả, huynh có thể nói cho ta nghe về Thiên Kiếm Sơn không?”
“Được chứ!”
Nghe thấy vậy, hai mắt của Chu Kiệt sáng lên, hắn ta xê cái ghế tới cạnh giường rồi ngồi xuống nói liên hồi: “Thiên Kiếm Môn của chúng ta gồm đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn, nội môn và nòng cốt, cao hơn nữa là Thiên Kiếm Tử siêu lợi hại luôn!”
“Thiên Kiếm Tử?
“Ừm, đệ tử tạp dịch đều là cảnh giới thân xác, có thân phận thấp kém nhất. Đệ tử ngoại môn là cảnh giới Linh Huyệt, nội môn là cảnh giới Thông Thần, nòng cốt là cảnh giới Niết Bàn, còn Thiên Kiếm Tử đều đã đạt tới cảnh giới Tam Chuyển, thậm chí còn là cường giả cảnh giới Vũ Tiên!”
Mục Vỹ không hề thấy lạ lẫm với cách phân chia này.
“Thiên Kiếm Sơn chúng ta là một thế lực mạnh của tiểu thế giới Tam Thiên, lợi hại lắm luôn. Hơn nữa, môn chủ của Thiên Kiếm Sơn cũng chính là chưởng môn của chúng ta đã lĩnh ngộ được kiếm tâm rồi, thực lực mạnh không tưởng, cao thâm khó lường, chắc phải hơn cả cảnh giới Vũ Tiên mất!”
Chu Kiệt thao thao bất tuyệt, Mục Vỹ vừa nghe vừa xử lý thông tin.
Hàng vạn năm trước, hắn chưa từng nghe tới môn phái này.
Chắc nó mới được thành lập cách đây vài nghìn năm.
Xem ra hắn đã may mắn thoát khỏi đường hầm không gian rồi rơi xuống đây.
Nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, tiểu thế giới Tam Thiên bây giờ đã khác xa trước kia, hơn nữa hắn còn đang bị thương nặng, có lẽ thân phận tạp dịch này sẽ là tấm lá chắn phù hợp nhất.
“Chu Kiệt, ta có thể gia nhập làm thuộc hạ của Bạch sư tỷ không?”
“Đương nhiên là được rồi!”
Chu Kiệt cười nói: “Lần trước, ta đã nói chuyện với Bạch sư tỷ ngươi là đệ tử tạp dịch do ta tìm về rồi, tỷ ấy cũng đã đồng ý. Ngươi yên tâm, chúng ta chẳng là gì trong môn phái cả, có chết cũng không ai đoái hoài, nhưng Bạch sư tỷ lại rất quan tâm đến mình đấy!”
“Ừm!”
Sau khi nói chuyện với Chu Kiệt một lúc lâu, Mục Vỹ đã nắm được sơ sơ về Thiên Kiếm Sơn. Đêm đến, hắn ngồi trên giường, bắt đầu chậm rãi khôi phục vết thương của mình.
Chương 672: Đệ tử tạp dịch
Nhưng dường như các lưỡi đao không gian đã cứa đứt hết kinh mạch của Mục Vỹ, nếu không nhờ những sức mạnh ôn hoà toả ra từ ấn ký màu xanh ở ngực thì chắc hắn đã chết rồi.
“Giờ thì mình thảm rồi, thực lực còn chưa tới cảnh giới Thông Thần, xem ra muốn hồi phục thì phải luyện chế đan dược thôi!”
Sức mạnh từ một bàn tay của Tra Khắc đã suýt lấy mạng Mục Vỹ, nếu ông ta thật sự xuất hiện thì chắc còn kinh khủng hơn, vì ít nhất ông ta cũng là cảnh giới Vũ Tiên.
Bây giờ, Mục Vỹ không dám sơ suất. Thiên Kiếm Sơn quản lý đệ tử tạp dịch tương đối lỏng lẻo, vì thế hắn có thể mượn thân phận này để làm lành vết thương trước rồi ủ mưu tiếp sau.
Kẽo kẹt, cánh cửa gỗ cũ nát bị đẩy mở, một người rón rén rời khỏi phòng, đi ra sân sau.
“Chu béo?”
Thấy nửa đêm nửa hôm, Chu béo lại dậy đi ra ngoài, Mục Vỹ cau mày.
“Hây… hự…”
Nhưng dưới ánh trăng qua khe cửa, Mục Vỹ ngẩn ra khi thấy Chu béo đang chăm chi luyện quyền cước.
Có lẽ Thiên Kiếm Sơn cũng là môn phái hạng nhất ở tiểu thế giới Tam Thiên, thực lực phi phàm, đệ tử nội môn phải tới hàng trăm nghìn người. Chu Kiệt chỉ là đệ tử tạp dịch, chuyên làm các việc vặt vãnh trên núi của đệ tử nòng cốt, cũng coi như đang chăm chỉ tu luyện.
Đệ tử tap dịch chỉ có ba con đường.
Một là làm việc ở Tạp Dịch Đường, quét dọn Thiên Kiếm Sơn và thu gom rác thải, nói chung là làm những công việc thấp kém nhất.
Đương nhiên đây cũng là những công việc vất vả và mệt nhọc nhất, đã thế còn bị cắt xén lương, hay thậm chí bị đánh. Mỗi năm đều có không ít đệ tử tạp dịch của Thiên Kiếm Sơn mất tích, hầu như họ đều bị âm thầm đánh hoặc giết chết.
Con đường thứ hai là lên núi của một đệ tử nòng cốt nào đó để làm chân sai vặt.
Nếu đệ tử nào nhanh nhẹn hay có thiên bẩm và lọt vào mắt xanh của đệ tử nòng cốt thì sẽ được thu nhận, sau đó giúp họ xử lý các công việc, được vậy thì tương đối nhàn hạ.
Ít ra thì đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, khi đã làm tạp dịch cho đệ tử nòng cốt nào thì ngoài người đó ra, sẽ không ai được bắt nạt họ.
Còn con đường thứ ba là vất vả tu luyện để đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt, sau đó vượt qua khảo hạch để làm đệ tử ngoại môn!
Một khi trở thành đệ tử ngoại môn thì sẽ là đệ tử chính thức của Thiên Kiếm Sơn, hơn nữa còn được môn phái bảo vệ, không lo bị ai đánh giết.
Vì thế, dù là đệ tử tạp dịch của Tạp Dịch Đường, hay của các đệ tử nòng cốt thì đều luôn mong mỏi có thể đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt, để gia nhập môn phái.
Các tầng phân chia đệ tử tạp dịch, ngoại môn, nội môn hay nòng cốt cũng tương đương như các cấp bậc của các thế lực ở tiểu thế giới Tam Thiên, cá lớn nuốt cá bé là điều rất dễ hiểu.
Nửa đêm, Chu Kiệt mò dậy tập võ, mục đích cũng là đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt.
Nhưng tiếc là thiên bẩm của hắn ta không mạnh, bây giờ mới là cảnh giới thân xác tầng thứ bảy, còn xa mới với tới mục tiêu.
Sau khi luyện xong một bộ quyền pháp, Chu Kiệt lấy kiếm ra, bắt đầu luyện kiếm pháp.
Nhưng khi Chu Kiệt vung thanh trường kiếm lên, từ bước chân đến đường kiếm, Mục Vỹ đều thấy có rất nhiều vấn đề.
Song, nghĩ lại Mục Vỹ mới thấy mình đã lĩnh ngộ kiếm tâm Tịch Diệt, khéo trình độ kiếm đạo còn sánh ngang với chưởng môn của Thiên Kiếm Sơn.
Vì thế đương nhiên hắn không thể hài lòng với kiếm pháp của Chu Kiệt.
Khi thấy Chu Kiệt chăm chỉ thế này, Mục Vỹ đã có một ý định trong đầu.
Kinh mạch trong người hắn đã đứt lung tung, muốn hồi phục không phải chuyện một sớm một chiều.
Hắn quyết định sẽ ở lại Thiên Kiếm Sơn một thời gian để lên kế hoạch.
Chu Kiệt đã cứu hắn một mạng nên kiểu gì hắn cũng sẽ trả ơn.
…
Các thế lực ở tiểu thế giới Tam Thiên rất phức tạp, cường giả đông như kiến, các thế lực lớn ở đây còn lằng nhằng hơn Thiên Vận Đại Lục gấp nhiều lần.
Ma tộc cũng đang có những hoạt động nhất định ở đây.
Tra Khắc đang ở Ma tộc, một bên cánh tay của ông ta vẫn đang chảy máu đầm đìa, mặt ông ta tối sầm.
“Hừ! Mục Vỹ không chết thì sao ta nuốt trôi cục tức này được!”
Tra Khắc tức tối nói: “Dù Mục Thanh Vũ có thể thoát khỏi phong ấn của ta và chạy ra ngoài, nhưng cũng chỉ có thể đến tiểu thế giới Tam Thiên thôi. Còn Vỹ Tâm Dao cứ đuổi theo ta miết đó nữa, điều tra cho ta! Có tin tức của ba người nhà đó thì phải báo ta ngay, nhất là Mục Thanh Vũ, Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể có rất nhiều lợi ích với Ma tộc ta, phải tìm hắn bằng mọi giá!”
“Vâng!”
Cùng lúc đó, tại Thất Tinh Môn.
Dưới bầu trời đầy sao như dải ngân hà của Thất Tinh Môn.
Lúc này, các vì sao đang chiếu sáng như ban này trên quảng trường rộng rãi của môn phái, một bóng người mặc áo đạo sĩ nhiều màu sắc đang ngước lên ngắm sao ở giữa quảng trường.
“Cha, người mà chúng ta phái đến Thiên Vận Đại Lục đều… chết hết rồi ạ!”, một thanh niên bước tới, kính cẩn nói.
“Ta biết lâu rồi”.
Người đàn ông trung niên thở dài nói: “Căn Nguyên của Thiên Vận Đại Lục đúng là không dễ dây vào, bảo sao núi Huyền Không lại không mó tay, vì họ biết có ra tay thì cũng không giành được”.
“Cha, lần này thất bại chủ yếu là tại Mục Vỹ đó!”
“Tiểu tử này đã làm hỏng việc lớn của chúng ta thì đúng là đáng chết, nhưng ma đế Tra Khắc đã ra tay rồi. Nhưng khi quan sát các vì sao, ta phát hiện hắn vẫn chưa chết, Tra Khắc thất bại rồi”.
Cái gì!
Nghe thấy vậy, người thanh niên kia có vẻ kinh ngạc.
Đến ma đế Tra Khắc còn thất bại, vậy Mục Vỹ đó may mắn đến mức nào?
CHương 673: Truy tìm Mục Vỹ
“Tạm thời cứ để hắn đó đã, chắc hắn đã đến tiểu thế giới Tam Thiên rồi. Ngoài ra, dạo này khi quan sát tinh tượng vào ban đêm, ta phát hiện tiểu thế giới Tam Thiên sắp đại loạn rồi. Thời thế tạo anh hùng, chắc đây chính là thời khắc trỗi dậy của tiểu thế giới Tam Thiên ta!”
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Hình như bên trên còn cử người xuống điều tra về một người tên là Mục Vỹ. Nghe nói vị này từng là Vỹ tôn giả của mười nghìn năm trước, song đã chết rồi. Nhưng Vỹ Minh mà người đó gây dựng lại là thế lực bậc nhất ở đại thế giới Vạn Thiên đấy”.
“Tiểu tử này lớn lên ở Thiên Vận Đại Lục nên chắc chắn không phải vị ấy. Nhưng Vỹ Minh của đại thế giới Vạn Thiên đang tìm minh chủ Mục Vỹ của họ, nếu chúng ta cũng tìm Mục Vỹ, khó tránh sẽ bị họ hiểu nhầm, từ đó gây ra những phiền phức không đáng có!”
“Có mỗi vị minh chủ thôi mà, hơn nữa còn mất tích cả vạn năm rồi, họ còn tìm làm gì nữa?”
“Con thì biết cái gì!”, nghe người thanh niên nói vậy, người đàn ông trung niên quát: “Vỹ tôn giả đó cực kỳ lợi hại ở tiểu thế giới Tam Thiên từ hàng vạn năm trước, sau đó đến đại thế giới Vạn Thiên thì còn tiến bộ vượt bậc hơn!”
“Mà con có biết hai vợ chồng trong bốn hộ pháp Chu Tước và Huyền Vũ thân cận của minh chủ Vỹ Minh đến tiểu thế giới Tam Thiên lần trước, bọn họ…”
Nói đến đây, người đàn ông trung niên chợt ngưng.
“Thôi, tóm lại không nên nói tới những gì liên quan đến Mục Vỹ, Thất Tinh Môn chúng ra không thể dây vào thế lực này được đâu, con biết chưa?”
“Vâng!”
Cùng lúc này, có hai bóng người đang ngồi xếp bằng trong Thánh Tước Môn.
“Thiên Khuyết, đệ có chắc Mục Vỹ đó không phải người mà nơi ấy đang tìm không?”
Thánh Thiên Tứ - môn chủ của Thánh Tước Môn là người thận trọng, tỉ mỉ, làm gì cũng cân nhắc trước sau, vì thế mới gây dựng Thánh Tước Môn trở nên lớn mạnh ở tiểu thế giới Tam Thiên.
“Đại ca, người mà bên trên đang tìm đã chết cả vạn năm rồi! Còn Mục Vỹ này là một cậu thanh niên của Thiên Vận Đại Lục, mới hơn hai mươi tuổi nên chắc chắn không phải vị đó đâu!”, Thánh Khuyết khẳng định chắc nịch.
“Vậy thì… hãy tìm rồi giết hắn đi!”
“Vâng!”
“Bảo sao bây giờ, cả Thất Tinh Môn và Ma tộc đều tìm tên này, tiểu tử này có thiên bẩm quá mạnh, mới hai mươi tuổi đã lĩnh ngộ kiếm tâm Tịch Diệt, đã thế còn là cảnh giới Chuyển Thể. So với thiên tài đời này của môn phái ta thì hắn mạnh hơn nhiều, nếu chúng ta đã đắc tội với hắn thì chỉ còn cách giết hắn thôi”.
Thánh Thiên Tứ thở dài nói: “Ngày xưa, núi Huyền Không là bá chủ của tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng cũng vì đắc tội với Mục Vỹ và Huyết Kiêu nên mới bị tiêu diệt, mất cả vạn năm mới khôi phục lại được. May là sau này Huyết Tôn đã chết, còn Mục Vỹ cũng biến mất. Vì thế, Thánh Tước Môn ta tuyệt đối không được giẫm lên vết xe đổ của họ!”
“Vâng!”
Đại bản doanh của Thánh Tước Môn, Thất Tinh Môn và Ma tộc đều ở tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng bọn họ không hề hay biết rằng Mục Vỹ hiện đang ở Thiên Kiếm Sơn của tiểu thế giới Tam Thiên. Hắn mặc trường sam màu xám của đệ tử tạp dịch, âm thầm tính kế…
Thiên Kiếm Sơn!
Một đêm yên ả qua đi, sáng sớm ngày hôm sau, Chu Kiệt đã gọi Mục Vỹ dậy.
“Hôm nay, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp chủ quản Liêu Minh của Vô Hà Phong. Y là đệ tử ngoại môn, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, lát gặp ngươi nhớ phải biết điều một chút, biết đâu y lại xếp cho ngươi các công việc nhàn hạ!”, Chu Kiệt cười nói: “Sau này, ta và ngươi sẽ làm việc trên Vô Hà Phong của Bạch sư tỷ, ngươi hãy chăm chỉ tu luyện để sớm có thể tiến vào cảnh giới Linh Huyệt, như vậy thì mới có thể trở thành đệ tử ngoại môn giống Liêu Minh”.
“Ừm!”
Hai người sóng vai đi ra khỏi ngôi nhà tranh dưới chân núi, rồi tiến lên đỉnh núi.
Đệ tử nòng cốt đều là cảnh giới Niết Bàn, vì thế bọn họ đều có những ngọn núi của riêng mình.
Núi của Bạch Đồ Gian tên là Vô Hà Phong, cao một nghìn mét, khí thế đồ sộ, lúc ẩn lúc hiện, các cung điện đầy khí phách nối tiếp nhau trên đỉnh núi.
Cả ngọn núi đã được đại trận bao phủ, ánh sáng lưu chuyển trông rất hoành tráng.
Vù vù…
Có mấy tiếng xé gió vang lên, các bóng người cưỡi linh thú với hình dạng khác nhau đang bay lướt qua trên lưng chừng núi.
“Đệ tử nội môn Ưng Tinh Nhi bái kiến Bạch sư tỷ!”
“Vào đi!”
Một giọng nói trong sáng vang lên trong cung điện trên đỉnh núi, đại trận của Vô Hà Phong chợt hiện ra một lỗ hổng, mấy bóng người lập tức tiến vào.
“Chậc chậc… Đệ tử nội môn kìa, cảnh giới Thông Thần đấy, ngưỡng mộ quá!”
Chu Kiệt ngẩng đầu lên nhìn những người đó với ánh mắt đầy hâm mộ.
Nhưng khi thấy Mục Vỹ ở bên cạnh có vẻ thờ ơ nhìn ngang ngó dọc thì hắn ta lúng túng ho khan vài tiếng.
Chu Kiệt luôn thấy Mục Vỹ rất kỳ lạ.
Hôm qua, khi hắn ta kể về chưởng môn cùng các Thiên Kiếm Tử có thiên bẩm tuyệt hảo của Thiên Kiếm Sơn cho Mục Vỹ nghe, hắn chẳng có biểu cảm gì cả.
Chưởng môn là kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm tâm, là một cường giả kiếm có khó tìm ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Hơn nữa các Thiên Kiếm Tử đều là thiên tài cảnh giới Tam Chuyển, tuổi tác chưa quá một trăm, như vậy chẳng quá giỏi còn gì.
Thế mà Mục Vỹ chẳng ngạc nhiên gì, đúng là khó hiểu.
Chương 674: Ta nói được là được
Các cao thủ phi thăng từ đại lục lên tiểu thế giới Tam Thiên đều có cảnh giới Tam Chuyển, nhưng những người đó đều đã sống trên một trăm năm.
Tuổi thọ của võ giả sẽ tăng theo cảnh giới nhưng nếu chưa đến cảnh giới Vũ Tiên thì bề ngoài vẫn già đi, sức khỏe vẫn yếu hơn qua năm tháng.
Chỉ có điều là Chu Kiệt không hề biết, tuy Mục Vỹ trông mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã là cao thủ cảnh giới Chuyển Thể rồi.
Vì mạnh hơn bọn Thiên Kiếm Tử mà hắn ta nói rất nhiều nên dĩ nhiên Mục Vỹ sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.
"Chu béo, tên tạp dịch ngươi nói đây hả? Mục Vỹ đúng không?"
"À, đúng đấy ạ Liêu sư huynh!", Chu Kiệt cười nịnh, kính cẩn nói: "Hắn ở tầng thứ tám của cảnh giới thân xác nhưng đang bị thương, sư huynh cho hắn một công việc nhẹ nhẹ chút nhé".
"Công việc nhẹ à, cũng phải...", Liêu Minh là một tên gầy nhom và xấu xí. Gã ngoắc tay với Chu Kiệt.
"Đây là mười Linh Tinh hạ phẩm, xin Liêu sư huynh nhận cho".
Chu Kiệt càng tỏ ra khúm núm hơn, hắn ta cười hớn hở nhìn Liêu Minh.
"Ha ha... Tốt lắm, Chu Kiệt à, cả Vô Hà Phong này ngươi là hiểu chuyện nhất đấy. Đúng lúc bọn đệ tử ngoại môn Ưng Tinh Nhi cưỡi linh thú tới, ngươi trông nom đi".
Mục Vỹ nhíu mày.
"Ơ kìa? Chu Kiệt, tiểu tử ngươi dẫn đến không phục hả?"
"Làm gì có!", Chu Kiệt thấy Mục Vỹ đứng yên tại chỗ bèn đi tới kéo hắn lại, giải thích: "Hắn không biết chỗ thôi mà, ta đưa hắn đi ngay!"
Hắn ta nhanh chóng kéo Mục Vỹ đi.
"Ban nãy ngươi làm gì vậy?", Chu Kiệt trừng mắt nhìn Mục Vỹ: "Liêu Minh là quản sự ở đây, lại còn là đệ tử ngoại môn, cấp bậc cao hơn chúng ta rất nhiều, ngươi không được nhìn hắn như thế".
"Sao ngươi đưa Linh Tinh cho hắn?"
"Không đưa là hắn làm khó ngươi ngay, trông nom linh thú cũng xem như là việc nhẹ rồi. Không sao đâu, mười Linh Tinh hạ phẩm thôi, mấy ngày tới ta làm việc nhiều chút là kiếm về được rồi, Bạch sư tỷ vui sẽ thưởng cho ta thôi!"
"Cho ngươi này!"
Trong lúc Chu Kiệt lắc đầu, Mục Vỹ xòe tay thả một đống Linh Tinh xuống. Chỗ Linh Tinh đó chất thành một ngọn núi nhỏ ngay trước mặt hắn ta.
Nhìn những viên Linh Tinh hạ phẩm kia, Chu Kiệt ngạc nhiên đến nỗi sững sờ.
Chỗ này ít nhất cũng phải đến nghìn Linh Tinh, Mục Vỹ lấy từ đâu đây?
"Ngươi... đừng nói là ngươi trộm đấy chứ?"
Chu Kiệt hoang mang hỏi.
"Ta kiếm được từ nhiệm vụ nên đừng lo. Ngươi đã cứu mạng ta, ta phải báo đáp ngươi mới phải!"
"Ta không thể nhận, ngươi phải dành dụm lắm mới được chừng này, ta nhận thì ngươi biết lấy gì mà dùng?", Chu Kiệt khoát tay từ chối.
"Ngươi không cần thì ta lấy!"
Chưa đợi Chu Kiệt nói xong, một tiếng cười âm hiểm vang lên, không ngờ tên Liêu Minh bám theo tới đây. Gã nhìn Linh Tinh chất đống dưới đất với đôi mắt sáng ngời.
"Ha ha... Chu Kiệt này, ta ngạc nhiên khi thấy tên tạp dịch ngươi kêu tới để dành được nhiều thế này lắm đấy. Nhìn lướt qua chắc cả nghìn viên Linh Tinh luôn chứ ít gì, được đấy được đấy!"
Liêu Minh vừa cười oang oang vừa vươn tay tới hòng cướp Linh Tinh đi.
"Liêu sư huynh, không được, không được đâu Liêu sư huynh!"
Chu Kiệt hốt hoảng ngăn cản.
"Liêu sư huynh, đây là số Linh Tinh Mục Vỹ vất vả kiếm được và dành dụm suốt một năm đấy ạ, sư huynh không thể lấy được, ta cầu xin sư huynh!"
"Cút ra chỗ khác coi!"
Liêu Minh bạo lực đánh một cú vào người Chu Kiệt. Dù gì gã đã tiến vào cảnh giới Linh Huyệt trong khi Chu Kiệt chỉ đang ở cảnh giới thân xác mà thôi, hắn ta phải oằn mình chịu trận rồi.
Cú đấm đó làm Chu Kiệt phun một ngụm máu rồi ngã nhào xuống dất.
"Đã nể mặt ngươi rồi còn dám láo lếu với ta à?"
Liêu Minh hừ lạnh: "Nói cho ngươi biết, ta mới là chủ quản của Vô Hà Phong này, dám không giao nộp Linh Tinh cho ta, muốn chết rồi phải không!"
Mặt Chu Kiệt trắng như giấy, hắn ta loạng choạng đứng dậy.
"Đó là của Mục Vỹ mà Liêu sư huynh, sư huynh thật sự... Hay ta đưa sư huynh hai trăm Linh Tinh của ta..."
"Ôi trời, thằng nhãi này còn à? Lấy ra nhanh!"
Liêu Minh nhếch mép giật lấy hai trăm Linh Tinh rồi đá bay Chu Kiệt ra ngoài, cười sằng sặc: "Đa ta hai sư đệ nhé, ta sẽ xếp cho tụi bây công việc nào dễ thở một chút, ha ha..."
"Liêu sư huynh..."
Chu Kiệt muốn nài nỉ nhưng lúc này còn không đứng nổi nữa là.
Chỉ còn lại Mục Vỹ đứng một bên là chưa nói gì.
Linh Tinh?
Lúc còn ở Trung Châu trên Thiên Vận Đại Lục, hắn đã có mấy trăm triệu Linh Tinh rồi, đến Đông Hoang lại càng có nhiều hơn, bởi thế một nghìn Linh Tinh hạ phẩm hoàn toàn là chuyện nhỏ với hắn.
Dù vậy, hành động của Liêu Minh vẫn khiến cho Mục Vỹ nổi ý muốn giết gã.
Chỉ là bây giờ hắn đang bị thương nặng, kinh mạch trong cơ thể chỉ còn một phần rất nhỏ là tiếp nối nhau, cảnh giới về lại Linh Huyệt tầng thứ chín.
Tuy đối phó với một tên Liêu Minh thấp kém vẫn được nhưng Mục Vỹ không định ra tay, chỉ đứng yên lạnh lùng bàng quan.
Hắn đỡ Chu Kiệt dậy sau đó đi ra một bên, lấy một số thảo dược bên túi ra rồi bắt đầu cho bọn linh thú ăn.
"Mục Vỹ, xin lỗi, do ta hết!"
Chu Kiệt cực kỳ xấu hổ: "Ta không biết hắn quay lại, hại ngươi mất cả nghìn Linh Tinh rồi".
"Không phải ngươi cũng bị cướp hai trăm đấy sao?'
Mục Vỹ nhẹ cười an ủi: "Không sao cả, mất Linh Tinh thì kiếm lại thôi, ngươi không có chuyện gì là được. Ban nãy ngươi bị hắn hết đấm rồi đá, bị thương khá nặng đấy, tối về ta giúp ngươi trị thương, ta có nghiên cứu chút ít về luyện đan".
"Hả? Không sao không sao, chúng ta có tiền mua dược liệu luyện đan đâu!"
"Chỉ cần chỗ dược liệu này là xong!"
Mục Vỹ mỉm cười quơ quơ hai thứ dược thảo đang cầm.
"Cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh? Cái này là thức ăn cho linh thú mà, đâu có chữa thương được!"
Chu Kiệt cười trừ, lắc đầu nói với Mục Vỹ.
"Ta nói được là được!"
Hắn không giải thích, tiếp tục cho linh thú ăn.
Chương 675: Ám sát
Đêm đầy sao, ngoài nhà lá, Chu Kiệt ngồi dậy định tu luyện tiếp nhưng bị Mục Vỹ kéo về.
"Ngồi yên, ta bôi thuốc cho ngươi!"
Mục Vỹ nói với giọng cứng rắn.
"Thôi khỏi, xây xát ngoài da thôi, qua mấy ngày nữa là hết!"
"Không có chuyện đó đâu!"
Mục Vỹ không nhân nhượng, ép Chu Kiệt ngồi lại xuống giường.
Sau khi cởi quần áo của Chu Kiệt, hắn thấy trên ngực có dấu nắm đấm và dấu chân. Mục Vỹ thở hắt ra, tia sát ý lướt nhanh trong mắt.
Ban đầu Chu Kiệt không định bôi thuốc làm gì, mấy vết thương ngoài da này để mấy ngày là tự lành thôi.
Đồng tiền chủ yếu được đưa vào lưu thông trên tiểu thế giới Tam Thiên là Linh Tinh, linh thạch thì không được người nơi này sử dụng vì chân nguyên trong đó rất hỗn tạp, không thể dùng cho việc tu luyện.
Điều đó dẫn tới một hệ quả là Linh Tinh rất được chào đón tại tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng đệ tử tạp dịch rất hiếm khi có được Linh Tinh, một nghìn Linh Tinh là con số rất lớn với họ.
Chu Kiệt thấy rất áy náy với Mục Vỹ.
Ngặt nỗi Mục Vỹ không biết trong lòng hắn ta đang suy nghĩ gì cả.
Trong lúc nghĩ ngợi, Chu Kiệt bỗng nhận ra ngực mình hết đau rồi.
Hắn ta thấy Mục Vỹ cầm một chiếc khăn tay có một lớp chất lỏng màu xanh ở phía trên. Chất lỏng xanh biếc nọ vừa bao trùm lên là vết thương sưng đỏ của hắn ta dịu lại dần và chuyển sang màu trắng nõn như thường.
Lành rồi?
Chu Kiệt nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt khó tin.
"Ngươi dùng dược thảo nào thế?"
"Cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh đấy!", Mục Vỹ mỉm cười: "Xong rồi, ngươi tu luyện đi, ta đi ngủ trước!"
Thấy hắn tỏ ra ung dung, Chu Kiệt trợn mắt há hốc mồm.
Lần đầu tiên hắn ta thấy Mục Vỹ thần bí thế này!
Sau luyện xong một lần bộ quyền pháp và kiếm pháp, Chu Kiệt về nhà rồi chìm vào giấc ngủ.
Một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện bay ra khỏi nhà tranh nhỏ bé.
Bây giờ Mục Vỹ mặc đồ đen từ đầu đến chân, mái tóc dài buộc gọn sau gáy. Hắn nhìn về phía Vô Hà Phong đuốc đèn sáng rực, như cười như không.
Với cảnh giới hiện nay, có vài chuyện hắn không thể làm một cách công khai nhưng ám sát thì vẫn nhanh gọn.
Liêu Minh!
Dù đã như một con hổ xuống đồng bằng, không còn ưu thế vốn có, hắn cũng không đến mức để bị một đệ tử ngoại môn cảnh giới Linh Huyệt bắt nạt đâu.
Sau khi tìm được gian phòng Liêu Minh ở, Mục Vỹ nhanh chóng đi vào trong lặng lẽ.
"Ai đấy?"
Một giọng nói đầy cảnh giác vang lên trong bóng tối. Đó là Liêu Minh.
"Kẻ sẽ giết ngươi!"
Mục Vỹ nhoẻn môi đi ra, cười nói: "Cố ý gây ra tiếng động lớn ngươi mới giật mình dậy, ngủ ngon quá nhỉ".
"Là ngươi? Tạp dịch thôi mà to gan quá nhỉ, ai cho ngươi đêm hôm khuya khoắt lên núi, biến!"
"Ngươi bảo ta biến?", Mục Vỹ gằn giọng cười: "Khi sáng hết đấm rồi đá, thỏa mãn chưa?"
"Ngươi muốn làm gì? Giết ta? Nhìn lại mình có năng lực đó không!"
"Sao lại không?"
Dứt lời, khí thế toàn thân Mục Vỹ tăng cao, chạm đến cảnh giới Linh Huyệt. Liêu Minh bị uy thế nặng nề ấy đè bẹp, hít thở khó khăn, mặt đỏ bừng.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Kẻ sẽ tiễn ngươi xuống mồ thôi!"
Mục Vỹ tiến lên một bước rồi ném một viên đan dược vào miệng gã.
Ngay sau đó, cơ thể Liêu Minh căng cứng, mặt đỏ như gấc, thở dồn dập, người run rẩy không ngừng.
"Ngươi vừa cho ta ăn cái gì đấy?"
"Đây là đan dược lục phẩm ta lấy từ trong phòng chứa đan dược của Vô Hà Phong, ngươi mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất thôi nên không chịu được đâu, và rồi ngươi sẽ... nổ tung xác!"
Dứt câu, Mục Vỹ nhoẻn môi xoay người bỏ đi.
Ầm...
Chốc lát sau, phòng của Liêu Minh nổ tanh bành kèm theo tiếng hét thảm thiết cùng tiếng nổ rung trời.
Mục Vỹ phủi tay rồi tung người, liên tục nhảy mấy bước xuống núi thật nhanh.
"Gì thế? Hình như mới có tiếng gì phải không?"
"Hửm?", thấy Chu Kiệt mơ màng trở mình, Mục Vỹ cười bảo: "Chắc là ngươi nghĩ nhiều rồi, có tiếng gì đâu!"
"Ngủ đi ngủ đi, ngày mai phải dậy làm việc nữa".
"Biết rồi!"
Mục Vỹ leo lên giường nằm, miệng vẫn chưa hết cười. Lòng hắn bỗng chùng xuống.
Nhìn vào tốc độ hồi phục thì dự kiến hắn sẽ cần ít nhất ba đến năm năm để toàn bộ kinh mạch nối liền trở lại.
Nhưng hắn không thể chờ lâu vậy được.
Thế nên phải dùng đến đan dược thôi.
Có điều muốn động đến đan dược của Thiên Kiếm Sơn với thân phận đệ tử tạp dịch thì khác gì nằm mơ giữa ban ngày đâu.
Một quyết định nảy lên trong đầu Mục Vỹ.
Hắn cần phải luyện chế một loại đan dược từng luyện ở kiếp trước - đan dược thập phẩm Ngưng Kinh Ngọc Lộ Đan.
Số lượng linh thảo và linh dược cần để tạo ra đan dược này quá lớn, tuy trong nhẫn không gian của Mục Vỹ có một ít nhưng quan trọng là vẫn còn thiếu ba loại.
"Xem ra phải tiếp cận Đan các của Thiên Kiếm Sơn để chữa thương nhanh mới được!", sau khi hạ quyết tâm, Mục Vỹ đi vào giấc ngủ.
Một đêm bình lặng trôi qua, rạng sáng hôm sau, Chu mập vừa về đã òa lên.
"Mục Vỹ, Mục Vỹ, há há... Vui quá xá là vui!"
"Gì mà vui thế?"
Thấy Chu Kiệt hớn hở, Mục Vỹ ngáp một cái rồi ngồi dậy cười.
Bình luận facebook