• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mục Thần (2 Viewers)

  • Chương 421-425

Chương 421: Tước đoạt thiên hỏa?

"Ông muốn sỉ nhục ta và phụ thân ta cũng chẳng sao. Dù sao kiểu gì sau này Lục Ảnh Huyết Tông cũng bị tiêu diệt trong tay Mục Vỹ ta, trừ khi ông giết chết ta!"

"Ngông cuồng!"

Mạnh Nhất Phàm gằn giọng cười: "Ngươi đến được cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba đúng là tài năng thật đấy, nếu được sinh ra trên Thiên Vận Đại Lục thì ít nhất cũng nắm vai trò chủ chốt trong gia tộc hay là đệ tử chân truyền trong tông môn. Nhưng ngươi lại quên mất một điều rằng ngươi không được vậy, và thiên tài dễ chết yểu lắm!"

"Chết yểu? Ba năm trước ta đã chết một lần, nhưng ba năm sau đó, tức là hôm nay, ba gia tộc lớn bị ta tiêu diệt rồi đấy thôi. Chết chẳng đáng sợ chút nào, mục tiêu của ta cao đến mức ông không chạm tới được đâu!"

"Mồm mép nhanh nhẹn quá nhỉ, vậy cho ta thấy thực lực của ngươi xem nào".

"Ai vô sỉ được như ông!"

Mục Vỹ mỉa mai: "Ta chắc cú nếu như ông xuất hiện sớm hơn thì ta giết luôn được cả ông đấy, còn giờ ông giết ta, ta tuyệt đối không chống cự được".

"Vì chống cự cũng vô dụng đúng chứ?"

"Đúng vậy!"

"Ngươi biết điều hơn ta nghĩ đấy!"

Mạnh Nhất Phàm dần nhận ra người thanh niên trước mắt có tính cách khá độc đáo.

"Ngươi có rất nhiều bí mật, chắc từ trên xuống dưới đều có bảo bối rồi, ta sẽ lấy thiên hỏa của ngươi!"

Mạnh Nhất Phàm cong tay lao về phía Mục Vỹ.

Nhưng hắn lại không né không tránh khi thấy hành động của ông ta.

Vì có tránh cũng dính đòn.

Một nguyên nhân khác là vì ông ta không thể cướp thiên hỏa đi được.

Có lẽ đối với những võ giả khác thì thu phục thiên hỏa chỉ là thu phục nó mà thôi, nhưng với trường hợp của hắn thì Tru Tiên Đồ đã xóa đi ý thức của Tử Liên Yêu Hỏa trong lúc thu phục rồi.

Nói cách khác, bản thân hắn chính là ý thức căn nguyên của thiên hỏa.

Mọi ý thức của hắn đều nằm trong hồ linh hồn, nhưng hồ linh hồn đã được Tru Tiên Đồ bảo vệ, phá bằng niềm tin.

Bởi vậy Mạnh Nhất Phàm có muốn giành thiên hỏa cũng không được.

"Gì đây?"

"Sao lại không có ý thức căn nguyên?", Mạnh Nhất Phàm ngỡ ngàng.

"Ông có thể thử vào hồ linh hồn của ta để xem!"

"Không được đâu tông chủ, hình như trong hồ linh hồn của hắn có pháp bảo gì mạnh lắm ạ. Vừa rồi thuộc hạ chỉ thăm dò chút thôi đã bị trọng thương rồi".

"Ồ?"

Mạnh Nhất Phàm tò mò nhìn Mục Vỹ.

"Mục Vỹ, Mục Vỹ, khá lắm!", ông ta vừa vỗ tay vừa cười nói: "Đã vậy thì mang ngươi về tông môn thôi, để xem ngươi còn thần thông và bí mật nào".

"Muốn mang ta đi à? Giết được ta đi đã!"

Mục Vỹ lạnh mặt bước đến.

"Cửu thiên dẫn lôi, lôi vào tâm ta!"

Sau tiếng quát khẽ, hắn thi triển Thiên Lôi Thần Thể Quyết. Âm thanh sét đánh đùng đùng nổ ra, những tia chớp dài mấy chục mét ầm ầm rơi xuống đầu Mục Vỹ.

"Khá đấy, nhưng với ta ngươi chỉ là một đứa con nít thôi!"

Mạnh Nhất Phàm nhếch môi, khí thế trở nên bàng bạc và sâu thẳm như một lỗ đen bí ẩn.

"Phá!"

Ông ta đứng ở đó nhẹ nhàng chỉ ngón. Hành động đưa tay trông thật nhẹ nhàng.

Nhưng tất cả tia chớp quanh thân Mục Vỹ biến mất ngay khoảnh khắc đó.

Biến mất toàn bộ.

Cái chỉ kia tác động trực tiếp lên cơ thể Mục Vỹ, mọi tia chớp biến mất. Dường như thân thể hắn đã bị giam cầm.

"Mạnh Nhất Phàm, sao chẳng chừa cho người ta đường lui nào vậy chứ? Cậu bé này có ơn với ta, có thể nể mặt ta, dừng tay được không?", một giọng nói bất chợt vang lên giữa không trung mờ mịt.

Một người có mái tóc trắng như tuyết cất bước đến.

"Cam Kinh Vũ, ông còn sống ư?"

Thấy ông lão khỏe mạnh ấy, ngón tay Mạnh Nhất Phàm run lên, Mục Vỹ lập tức thở được trở lại.

"Ha ha, nhờ ơn Mục Vỹ nên ta mới không chết, vậy nên hãy tha cho cậu ấy một mạng đi!", Cam Kinh Vũ mỉm cười, nhã nhặn yêu cầu.

"Người này vừa dung hợp với thiên hỏa vừa có bảo bối loại linh hồn, chắc chắn một thời gian nữa sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ. Mới nãy ông cũng nghe rồi đấy!", Mạnh Nhất Phàm chắp hai tay ra sau rồi hừ lạnh.

"Nể mặt lão phu, thả cậu ấy đi!"

"Mặt ông là cái giống gì?", Lục Khuê đứng sau lưng Mạnh Nhất Phàm sẵng giọng, ánh mắt đầy khinh miệt.

Vù vù...

Ông ta vừa nói xong thì Cam Kinh Vũ giơ tay lên. Khí tức hùng hậu bao trùm lấy Lục Khuê.

Bốp bốp...

Trên mặt Lục Khuê xuất hiện hai dấu tay, Cam Kinh Vũ hờ hững nói: "Mạnh Nhất Phàm, thuộc hạ của ông sao mà càng lúc càng vô lễ thế?"

"Cút xuống đi!"

Mạnh Nhất Phàm quát Lục Khuê.

"Cam Kinh Vũ, ông không chỉ khỏe mạnh trở lại mà thực lực còn tăng thêm một tầng nữa, ha ha..."

Mạnh Nhất Phàm phất tay, thỏa hiệp: "Thôi vậy, ở đây thì ta có muốn giết cậu ta cũng không được, nhưng cậu ta phải giao Nhân Hoàng Kinh ra!"

"Có đâu!"

Mục Vỹ đáp ngay tắp lự.

Hắn không thể giao thật chứ có phải không muốn giao đâu.

Nhân Hoàng Kinh kia vừa vào tay hắn chưa được một hơi thở đã bị Tru Tiên Đồ bọc lại chiếm đoạt rồi.

Hắn cũng muốn lấy ra lắm mà đâu được.

"Không chịu đưa à? Vậy thì dù ông ở đây, ta cũng đành mang cậu ta đi thôi đại sư Cam!"

Cam Kinh Vũ lắc đầu ngán ngẩm, liếc nhìn Mục Vỹ rồi than thở: "Thôi đánh một trận với ngươi vậy!"

Nghe vậy, Mạnh Nhất Phàm nhíu mày.
Chương 422: Quân Vô Tà

Mấy chục năm trước, Cam Kinh Vũ vang danh trên khắp Thiên Vận Đại Lục, nhưng về sau không biết tại sao Tụ Tiên Các mà ông ấy sáng lập ra lại tuyên bố ra ngoài rằng ông ấy đã chết.

Bây giờ khi lại gặp Cam Kinh Vũ ở đây, Mạnh Nhất Phàm mới biết sự việc không hề đơn giản như vậy.

Nhưng Cam Kinh Vũ nổi tiếng khá sớm, dù ông ta bật lên với tài luyện đan, song thực lực ra sao thì không ai hay biết.

Nhưng là các chủ - người xây dựng Tụ Tiên Các trở nên nổi dang lừng lẫy khắp Thiên Vận Đại Lục thì Cam Kinh Vũ có thể kém cỏi sao?

“Mạnh Nhất Phàm, ông chỉ làm được đến thế thôi à? Mới thế đã sợ rồi, ha ha…”

Đúng lúc này, lại có một tiếng cười lớn vang lên ở trên cao: “Muốn làm gì thì làm đi, sao phải sợ lão già này?”

Bóng người đó đáp xuống, một luồng khí thế mạnh mẽ lập tức tản ra, khắp đống đổ nát dâng lên sát khí hiên ngang.

“Quân Vô Tà, ngươi đến đây làm gì?”

Trông thấy người đó, Mạnh Nhất Phàm ngẩn ra.

Quân Vô Tà là đảo chủ của đảo Thiên Tà, độc ác nham hiểm, đảo Thiên Tà mà y xây dựng toàn tu luyện công pháp và võ kỹ tà ác, con người y hành xử cũng không từ thủ đoạn nào.

Y luôn được mọi người kính trọng nhưng không ai dám gần gũi.

Quân Vô Tà, Quân Vô Tà, cái tên và con người của y hoàn toàn trái ngược nhau, bởi hễ nhìn thấy y là thấy sự tàn độc.

“Chậc chậc… Không lẽ chỉ có các người biết tin về thiên hoả chắc?”, Quân Vô Tà mặc trường sam màu đen, mặt mũi khôi ngô trắng trẻo hệt như một thanh niên chừng hai mươi tuổi.

Y liếc nhìn Mục Vỹ ở dưới rồi cười nham nhở nói: “Kẻ có được thiên hoả hoá ra chỉ là một tên yếu ớt, ta nhớ hình như các người đã tìm thiên hoả những mấy trăm năm rồi mà nhỉ? Haizz, đúng là mất mặt!”

“Nói xong chưa?”

Mạnh Nhất Phàm nhìn Quân Vô Tà rồi quát: “Rốt cuộc ngươi định giúp ai?”

“Đương nhiên là ông rồi!”

Quân Vô Tà cười nham hiểm nói: “Giúp một kẻ ngu dốt như ông thì mới có lợi cho ta chứ!”

“Ngươi…”

Mạnh Nhất Phàm nổi giận nhưng chỉ nhìn Quân Vô Tà rồi cố nén giận.

“Nếu thế thì ta không nhiều lời nữa, ông xử lý lão già này đi, để ta đối phó tiểu tử kia. Xong xuôi, ta đảm bảo sẽ trả Nhân Hoàng Kinh nguyên vẹn lại cho ông”.

Quân Vô Tà mỉm cười rồi bước lên.

Luồng khí thế cuồng bạo dâng lên, không gian xung quanh toả ra ý niệm khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Những ý niệm này không ngừng lởn vởn khắp xung quanh như những lời nguyền gian ác.

Nhưng ngay lúc này, một bàn tay đã đập vào ngực Mục Vỹ.

Bàn tay trắng trẻo đó bay tới bất thình lình khiến người ta khó có thể ứng phó.

Mục Vỹ đang không hề có phòng bị gì nên đã trúng ngay một chưởng vào ngực.

Phụt…

Hắn hộc một ngụm máu tươi ra, mặt mày lập tức trắng bệch, một luồng dịch thể màu tím xanh như đang chảy từ từ vào trong cơ thể hắn.

“He he, đừng cử động bừa bãi, thứ này sẽ không hại ngươi, chỉ cần ngươi phối hợp với ta thì ta bảo đảm ngươi sẽ bình an”.

Quân Vô Tà vỗ tay rồi đi tới cạnh Mục Vỹ, cười cợt nói: “Lấy Nhân Hoàng Kinh ra đây để ta trả cho lão già ngu xuẩn Mạnh Nhất Phàm kia đã. Còn bảo bối trong người ngươi, ngươi đã trúng chất độc Tử Ngọc Lai Thế của ta rồi thì ta có thể từ từ xử lý ngươi đến khi chịu khai ra thì thôi”.

“Xử lý ta đến khi chịu khai ra thì thôi?”

Mục Vỹ mỉm cười nói: “Được, ta có thể nói cho ngươi biết luôn!”

“Nói đi!”

Thấy Mục Vỹ tỏ ra biết điều, Quân Vô Tà cười cợt nói.

“Quân Vô Tà, ngươi là loại tiểu nhân bỉ ổi, ta đã đưa Nhân Hoàng Kinh cho ngươi rồi mà ngươi còn định giết người diệt khẩu!”

Đột nhiên Mục Vỹ gào lên thật to một cách bất ngờ, giọng nói của hắn truyền thẳng tới chỗ Cam Kinh Vũ và Mạnh Nhất Phàm đang giao thủ.

“Mục Vỹ, ngươi…”

Đương nhiên Quân Vô Tà biết Mục Vỹ gào lên như vậy là cố ý muốn vu vạ cho mình, tên này đúng là nham hiểm.

“Hừ! Định vu vạ cho ta à? Có tin ta giết ngươi luôn không!”, Quân Vô Tà lạnh mặt rồi dựng tay làm đao, chém về phía cổ Mục Vỹ.

“Quân Vô Tà, ngươi làm gì thế hả?”

Thấy Quân Vô Tà định ra tay giết Mục Vỹ, Mạnh Nhất Phàm đứng chắn trước mặt Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói: “Ta chỉ bảo ngươi bắt hắn trả lại Nhân Hoàng Kinh, chứ không bảo ngươi giết hắn”.

“Tên này vô cùng gian xảo, tốt nhất giết luôn, nếu không ta thấy ông không đòi lại Nhân Hoàng Kinh được đâu…”

“Ngươi nói vậy là sao?”, Mạnh Nhất Phàm cau mày nhìn Quân Vô Tà.

Ông ta hợp tác với Quân Vô Tà cũng là bất đắc dĩ, nhưng bây giờ Quân Vô Tà một mực đòi giết Mục Vỹ, điều này thật sự khiến người ta thấy kỳ quái.

“Chậc, ta có xảo trá thì cũng đã trúng chất độc… Tử Ngọc Lai Thế gì đó của ngươi thì chết là cái chắc rồi, giờ còn xảo với trá gì nữa”.

Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Ông đây chết thì chết, nhưng Mạnh Nhất Phàm, lão già ngu xuẩn kia, nếu ông có thể tìm thấy Nhân Hoàng Kinh trên người ta ra thì ta theo họ ông luôn!”

Tử Ngọc Lai Thế?

Mạnh Nhất Phàm trợn mắt nhìn Quân Vô Tà rồi quát: “Quân Vô Tà, chất độc đó phá huỷ chân nguyên và hồ linh hồn của võ giả, vậy mà ngươi lại dùng nó. Ta nhớ Tử Ngọc Lai Thế là chất độc mà ngươi giấu kỹ lắm cơ mà!”

“Kỹ hay không là chuyện của ta, ta không cầm Nhân Hoàng Kinh là không cầm, ta chưa đến mức thèm muốn món địa khí cực phẩm của Lục Ảnh Huyết Tông các ngươi đến thế đâu”.

Chưa đến mức thèm muốn?

Một món địa khí cực phẩm luôn bị tranh cướp ở Thiên Vận Đại Lục mà y nói là không thèm ư?

“Đúng là nói mà không biết ngượng mồm!”, Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Ngươi tưởng địa khí cực phẩm là rau cải à? Ngươi mà không thèm muốn thì thành thần rồi đấy”.

“Ngươi…”
Chương 423: Diễn trò

Xưa nay, Quân Vô Tà làm gì cũng theo sở thích.

Lần này, Mục Vỹ thật sự không coi y ra gì, sao y có thể bỏ qua cho một võ giả khiêu khích sự tôn nghiêm của mình như vậy.

Phụt…

Tuy nhiên dù Mục Vỹ tỏ ra vô cùng kiên cường, nhưng vừa nói dứt câu hắn đã hộc ra một ngụm máu màu tím lớn, sau đó mặt mày cũng tím tái.

“Tại sao chất độc này lại có tên là Tử Ngọc Lai Thế ngươi có biết không?”, Quân Vô Tà nhìn Mục Vỹ đang dần biến sắc mặt rồi nói: “Hai chữ Lai Thế là để nói cho ngươi biết dù có sang kiếp sau thì chất độc này cũng vẫn ngấm sâu trong người ngươi”.

Quân Vô Tà rất vui khi thấy dáng vẻ thảm thương của Mục Vỹ.

“Thằng quỷ sứ này định chơi ta à? Sao, giờ thấy sướng chưa?”

“Quân Vô Tà!”

Mạnh Nhất Phàm mắng: “Nếu hắn xảy ra chuyện gì làm Lục Ảnh Huyết Tông ta không tìm lại Nhân Hoàng Kinh được thì đảo Thiên Tà của ngươi chứ chờ Lục Ảnh Huyết Tông báo thù điên cuồng đi”.

“Ông uy hiếp ta à? Ta sợ ông chắc!”

Quân Vô Tà cười lạnh nói: “Ta không cầm Nhân Hoàng Kinh, tiểu quỷ kia lừa ông đấy. Hắn định để ta và ông trở mặt với nhau, ông có thể đừng ngu ngơ thế không hả?”

“Ngươi…”

“Được rồi, ông không tin chứ gì!”

Quân Vô Tà vỗ tay rồi cười nói: “Để ta tra khảo hắn cho ông xem, hắn đã trúng độc của ta thì cứ chờ bị ta quần cho tã người đi!”

Quân Vô Tà mỉm cười, một con rết màu đen dài bằng bàn tay bò giữa các ngón tay y, sau đó bò lên cánh tay Quân Vô Tà rồi sang ngực Mục Vỹ.

Phụt một tiếng, con rết màu đen đó đã chui vào trong ngực Mục Vỹ.

Dần dà, mọi người đều thấy ngực hắn nhô lên, tiếng ục ục không ngừng vang lên khiến ai nấy phải dựng tóc gáy.

“Mục Vỹ, ngươi không nói thì ta sẽ bắt ngươi nói!”

Ngay sau đó, con rết màu đen đó đã bò lên đầu Mục Vỹ, da đầu hắn cũng bắt đầu nhấp nhô.

“Ngươi là ai?”

“Mục Vỹ!”

Nghe thấy Quân Vô Tà hỏi, ánh mắt Mục Vỹ đờ đẫn rồi thâm trầm đáp.

“Được, ngươi có được thiên hoả bằng cách nào?”

“Ta rơi vào Lôi Âm Cốc, may mắn thoát chết và tình cờ gặp thiên hoả. Hình như thiên hoả này bị người ta phong ấn nên có ý thức vô chủ, ta mất ba năm để luyện chế nó!”

Quân Vô Tà cười nói: “Tốt lắm! Thế trên người ngươi có pháp bảo kiểu linh hồn gì không?”

“Không!”

Nghe Mục Vỹ đáp, Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm đều ngẩn người.

Không có ư?

Sao có thể?

“Thế ngươi có bảo bối gì?”

“Lò luyện Phong Thiên của Thánh Đan Tông!”

“Lò luyện Phong Thiên!”, nghe thấy thế, Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm đều đờ ra.

Lò luyện Phong Thiên của Thánh Đan Tông là địa khí cực phẩm, nghe đâu thiếu một bước nữa là trở thành linh khí Thiên Giai, vậy mà Mục Vỹ lại có được.

“Tốt, lò luyện Phong Thiên đó không chỉ có thể luyện đan mà còn có thể luyện khí, đúng là bảo bối hiếm có, mau đưa cho ta!”, Quân Vô Tà mỉm cười nói.

“Mau hỏi hắn Nhân Hoàng Kinh đi!”

“Ngươi giấu Nhân Hoàng Kinh ở đâu rồi?”

Đôi mắt của Mục Vỹ trống rỗng, hắn bất động một lúc rồi nói: “Ta đã đưa Nhân Hoàng Kinh cho ngươi rồi!”

Mục Vỹ vừa nói câu này ra, Mạnh Nhất Phàm lập tức tỏ vẻ phẫn nộ.

“Quân Vô Tà, ngươi giỏi lắm! Bây giờ còn chối cãi nữa không?”

“Không thể nào, hắn nói dối, hắn chưa hề đưa nó cho ta!”, Quân Vô Tà cũng bắt đầu hoang mang.

“Khốn kiếp!”

Mạnh Nhất Phàm chỉ vào Quân Vô Tà rồi mắng: “Mấy câu trước hắn đều trả lời thật hết, rõ ràng đã bị ngươi khống chế suy nghĩ rồi thì sao câu cuối này là giả được? Lẽ nào con rết kia của ngươi có vấn đề ư?”

“Không thể có vấn đề được!”

Quân Vô Tà lập tức lắc đầu nói: “Con rết của ta vẫn bình thường, là tiểu tử này… là hắn…”

Quân Vô Tà không biết phải giải thích thế nào.

“Để ta đánh chết hắn là biết ngay hắn có đang giả bộ hay không!”, nói rồi, Quân Vô Tà giơ tay đập vào đầu Mục Vỹ.

“Dừng tay!”

Đương nhiên Mạnh Nhất Phàm không thể để mặc Quân Vô Tà giết Mục Vỹ nên lập tức ngăn cản.

“Quân Vô Tà, ta thấy ngươi mới là người có tật giật mình. Tiểu tử này đã như ngọn đèn dầu sắp cạn, hắn đã trúng Tử Ngọc Lai Thế của ngươi mà ngươi cứ vội giết hắn thế làm gì?”

“Ông nói thế là có ý gì hả?”

“Ý iếc gì! Mau trả Nhân Hoàng Kinh cho ta, không thì dù hôm nay ngươi có thể đi, nhưng sau này Lục Ảnh Huyết Tông ta sẽ tới san bằng đảo Thiên Tà”.

“Ông uy hiếp ta?”

“Ta uy hiếp ngươi đấy thì sao!”

Trong lúc hai người họ tranh cãi, bắt đầu có dấu hiện sắp đánh nhau.

Nhưng đúng lúc này, người của Thông Thần Các thấy vụ nổ hạ nhiệt dần nên định áp sát thăm dò, nhưng Mạnh Nhất Phàm và Quân Vô Tà dẫn tới khá nhiều cao thủ nên nhất thời họ không xông vào được.

Bọn họ không biết tình hình của Mục Vỹ thế nào, có gặp nguy hiểm tới tính mạng hay không.

Nhưng thấy Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm cãi nhau, Mục Vỹ khẽ nhếch mép một cách kín đáo.

Hạ độc ư?

Với hắn mà nói thì chất độc chỉ như trò cười, Tử Liên Yêu Hoả là thiên hoả, đầu óc của mấy người này đúng là đần độn.

Thiên hoả bẩm sinh đã có sức đề kháng và tiêu diệt các loại chất độc, có thể nói bây giờ Mục Vỹ không sợ bất kỳ chất độc nào cả.

Kể cả là Tử Ngọc Lai Thế hay con rết màu đen, hắn chỉ đang diễn trò thôi.
Chương 424: Tử ấn

Bây giờ, nhóm Mục Vỹ đang bị hai cường giả tuyệt thế bao vây nên muốn chạy trốn là điều không thể.

Dù Cam Kinh Vũ có thể chống lại được một người, nhưng tên còn lại cứ bám riết lấy thì ông ấy cũng không thể thoát thân được.

Rốt cuộc phải làm sao để chuồn đi đây?

Thấy hai người đó ngày càng cãi nhau to, Mục Vỹ bắt đầu vắt óc suy nghĩ.

Trận chiến bên ngoài vòng vây ngày một kịch liệt, người của Thông Thần Các đã tổn thất nặng nề.

Dẫu sao bất kể là đệ tử của Thánh Đan Các, người của đảo Thiên Tà hay người của Lục Ảnh Huyết Tông đều là cường giả nên Thông Thần Các hơi yếu thế một chút.

“Nếu cứ thế này thì bọn họ sẽ…”

Mục Vỹ bắt đầu thấy sốt ruột.

Vù…

Song đúng lúc này, Mục Vỹ cảm thấy một luồng khí tức nóng rực ở ngực mình lan ra, hơi nóng tăng nhiệt liên tục rồi không ngừng dâng lên trên ngực hắn.

“Tử ấn?”

Thấy tử ấn ở ngực mình loé lên tia sáng màu tím, Mục Vỹ hơi ngẩn ngơ.

Chuyện gì thế nhỉ?

“Chúng ta cứ tranh cãi thế này chẳng có ý nghĩa gì cả, trên người tiểu tử kia chắc chắn có thứ gì đó cổ quái. Vì thế ta và ngươi nên cùng kiểm tra hồ linh hồn của hắn, được không?”

“Gì cơ?” Quân Vô Tà ngạc nhiên hỏi.

“Ngươi không biết à? Có lẽ trong hồ linh hồn của hắn có một món pháp bảo cực kỳ lợi hại gì đó, ta và ngươi hãy bắt tay dồn nén hồ linh hồn của hắn, ta không tin không tìm được món pháp bảo ấy”, Mạnh Nhất Phàm lạnh giọng nói.

“Được!”

Hai người ngừng cãi vã rồi nhìn sang Mục Vỹ vẫn đứng một chỗ bất động.

“Bắt đầu!”

“Được!”

Dứt lời, Mạnh Nhất Phàm và Quân Vô Tà cùng giơ cả hai tay lên rồi bắn ấn ký về phía Mục Vỹ.

Nhưng lần này, họ định áp chế hồ linh hồn của Mục Vỹ. Trông thấy thủ đoạn này, Mục Vỹ không dám sơ ý dù chỉ là một chút.

Vù vù…

Có tiếng xé gió vang lên từ trong ống tay áo của Mục Vỹ.

Con rết đen và chất độc Tử Ngọc Lai Thế lập tức bắn vào người hai cao thủ là Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm.

“Chết tiệt! Hoá ra thằng nhãi này chơi chúng ta nãy giờ!”

“Đáng chết! Bị hắn chơi một vố rồi!”

Hai người họ bắt buộc phải lùi bước để né Tử Ngọc Lai Thế và con rết đen ấy, Mạnh Nhất Phàm tung một chưởng chém con rết đen đứt đôi, Quân Vô Tà ở bên cạnh nhìn thấy mà trái tim nhỏ máu.

Con rết mà y mất mười năm tâm huyết để nuôi dưỡng cứ thế mà xong đời.

“Mục Vỹ, ngươi chết chắc rồi!”

Thấy Mục Vỹ biến mất trên bầu trời đêm, Quân Vô Tà chợt ngửa cổ lên trời mà gào.

“Định chạy ư? Ngươi không thể chạy trốn khỏi thành Nam Vân và thoát khỏi lòng bàn tay của Quân Vô Tà ta đâu”.

Nói rồi, Quân Vô Tà giơ hai tay lên, ánh lửa dâng lên cao.

“Dừng tay!”, thấy Quân Vô Tà làm vậy, Cam Kinh Vũ biến sắc mặt rồi vội hô lên: “Quân Vô Tà, đây là đế quốc Nam Vân chứ không phải đảo Thiên Tà nhà ngươi, mau dừng tay!”

“Lão già kia, ta không dừng đấy!”

Quân Vô Tà lạnh mặt, các tia máu ngưng tụ giữa đôi tay.

Đó là những tia máu mà y rút từ cơ thể của các võ giả đã chết trong trận chiến trước đó, các tia máu nhiều dần lên rồi không ngừng lan ra khắp xung quanh.

“Dừng tay!”

“Đại sư Cam hà tất phải tức giận, chúng ta chỉ tìm Mục Vỹ thôi chứ không giết người vô tội đâu!”, Mạnh Nhất Phàm tiến lên một bước chặn Cam Kinh Vũ lại với vẻ mặt tươi cười.

Quân Vô Tà quả nhiên nổi tiếng xấu xa ở Thiên Vận Đại Lục, y có cả đống các thủ đoạn nham hiểm.

Cam Kinh Vũ bị chặn lại, tia máu ở mười đầu ngón tay của Quân Vô Tà đã giăng thành một cái lưới to, y nhanh chóng tung nó ra ngoài.

“Ra đây mau!”

Quân Vô Tà nở nụ cười độc ác rồi điểm một ngón tay.

Bịch…

Ngón tay y lướt đến đâu là nơi đó vang lên tiếng nổ, một bóng người trông có vẻ lôi thôi lập tức bò từ trong đống thi thể ra.

Đó chính là Mục Vỹ!

“Định trốn à? Ở trước mặt Quân Vô Tà ta thì bỏ ngay cái trò ấy đi!”

Quân Vô Tà nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói.

“Ai bảo ta định trốn?”

Nhưng Mục Vỹ lại mỉm cười nhìn Quân Vô Tà, trong nụ cười ấy có vẻ vô cùng nham hiểm.

“Quân Vô Tà, toàn thân ngươi có sức mạnh quỷ quái, nhưng muốn giết ta thì không dễ vậy đâu”.

Xẹt xẹt…

Mục Vỹ vừa dứt lời, cánh tay buông thõng của hắn đã xuất hiện một điện ấn màu tím.

Điện ấn màu tím ấy sáng lấp lánh như Tử Liên Yêu Hoả trong người Mục Vỹ, những tiếng lốp đốp vang lên trên bề mặt nó lại khiến người ta thấy sợ hãi.

“Nếu ngươi có thể đỡ được chiêu này của ta thì đừng nói là Nhân Hoàng Kinh, ta sẽ đưa hết bảo bối của mình cho ngươi, dám không?”

“Sao không dám!”

Quân Vô Tà nắm chặt tay kêu răng rắc, y nhìn Mục Vỹ với vẻ điềm nhiên.

“Được!”

Mục Vỹ nói: “Nếu vậy thì chuẩn bị nhận một chưởng của ta!”

Nói rồi, điện ấn màu tím trong tay Mục Vỹ ngày một sáng hơn, cả cánh tay trái của hắn như ỷ lại hoàn toàn vào sấm sét, điên cuồng không thể địch nổi.

Thấy Mục Vỹ lao tới, khoé mắt Quân Vô Tà có vẻ khinh thường.

Trực tiếp đỡ chiêu ư? Quân Vô Tà y đâu có ngu, còn lâu y mới làm vậy.

Quân Vô Tà giơ tay ra, ngay sau đó đã có thêm bảy người nữa giống hệt y xuất hiện, trông vô cùng quỷ dị.

Bảy người này bao vây chặt lấy Mục Vỹ, kẻ cười, kẻ đùa, khiến Mục Vỹ nhất thời không biết đâu mới là Quân Vô Tà thật.

“Tử Điện Ấn!”
Chương 425: Chiến khí

Nhưng lúc Mục Vỹ đang hoang mang, hắn chợt phát hiện hình như mình có thể nhìn thấy Quân Vô Tà thật. Dựa vào một chút cảm giác này, hắn đã trực tiếp tung một chưởng ấn ra.

Phụt…

Chưởng ấn đó đập thẳng vào ngực của Quân Vô Tà, tiếng xương vỡ vụn vang lên, Quân Vô Tà lập tức hộc ra một ngụm máu.

Y không thể ngờ là Mục Vỹ có thể phát hiện ra mình.

“Hả?”

Sau khi trúng một chưởng ấn ấy, sắc mặt Quân Vô Tà đã thay đổi.

Ấn ký đánh trúng ngực y mang dòng điện, nó đang thấm dần từng chút vào người y, thậm chí còn đang dần ăn mòn cơ thể y.

“Đáng chết!”

Quân Vô Tà dữ tợn nhìn Mục Vỹ rồi hừ nói: “Mạnh Nhất Phàm, ông tự chơi ở đây một mình đi, ta không tham gia nữa”.

Quân Vô Tà gào lên một câu rồi lách người, chạy thẳng cẳng.

Chạy rồi?

Mạnh Nhất Phàm đờ ra.

Xảy ra chuyện gì vậy? Mục Vỹ đánh Quân Vô Tà bị thương rồi ư? Sao có thể chứ!

Thấy Quân Vô Tà bỏ chạy, Mạnh Nhất Phàm lập tức rống lên: “Lục Khuê, Huyết Vô Song, bắt hắn lại cho ta!”

“Vâng!”

“Ai dám bắt cháu trai ta! Ông đây sẽ làm thịt kẻ đó!”

Nhưng Mạnh Nhất Phàm vừa nói dứt câu, một giọng nói như tiếng sấm đã vang vọng khắp thành Nam Vân.

“Là ông!”

“Ông chưa chết!”

“Ông ơi!”

Tiếng gọi vừa dứt, một bóng người tóc bạc đã đứng trước mặt Mục Vỹ.

“Ông ơi, ông đã đi đâu thế?”, Mục Vỹ nhìn Mục Thiếu Kiệt rồi mừng rỡ hỏi.

Hắn cứ tưởng Mục Thiếu Kiệt đã xảy ra chuyện gì không hay rồi, bây giờ nhìn thấy ông ấy lành lặn đứng ở đây, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Người áo đen ở một phía cũng đang lặng lẽ chắp tay với Mục Thiếu Kiệt.

“Hì hì, mọi người ở Thiên Vận Đại Lục giờ giỏi quá nhỉ? Dám bắt cháu trai ta, lợi hại quá đấy!”, Mạnh Nhất Phàm gào lên với mọi người.

“Giờ để ta xem ai chán sống dám tiến lên nào!”

“Ăn nói ngông cuồng!”

Huyết Vô Song lạnh mặt rồi tiến lên.

Ông ta vốn là cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, dù bảo bối Huyết Hồn Châu đã bị phá huỷ, nhưng thực lực của ông ta vẫn y nguyên.

Ông ta tiến lên một bước rồi tung chưởng.

Chưởng ấn huyết thủ nồng nặc bắn về phía Mục Thiếu Kiệt như móng vuốt của quỷ.

“Cút!”

Mục Thiếu Kiệt đứng tại chỗ hét lên, hai tay chắp sau lưng, thậm chí không thèm cử động, khi huyết chưởng đó còn cách ông ấy một tấc thì chợt nổ tung.

Dường như xung quanh người Mục Thiếu Kiệt có một tấm màn chắn vô hình.

“Chiến khí!”

Mục Vỹ ngẩn ra khi thấy động tác này của Mục Thiếu Kiệt, sau đó hắn lại bật cười.

Ở một phương diện nào đó, chiến khí cũng tương tự như kiếm ý và đao ý, nhưng kiếm ý dành cho kiếm khách, còn đao ý thuộc về đao khách.

Còn chiến khí là thứ mà võ giả phải trải qua muôn vàn gian khó mới lắng đọng và dung hợp được để tôi luyện ra.

Mục Thiếu Kiệt có thể lĩnh ngộ được chiến khí thật sự khiến Mục Vỹ thấy bất ngờ, nhưng hắn nhớ lại Mục Thiếu Kiệt suốt ngày ở dưới Lôi Âm Cốc một mình tu luyện võ kỹ, ăn Hắc Tâm Đan những hơn hai mươi năm, cứ thế thì cơ thể ông ấy đúng là đã đạt tới một cảnh giới khủng khiếp thật.

“Chiến khí!”

Trông thấy cảnh tượng này, Mạnh Nhất Phàm biến sắc mặt.

Ông ta không ngờ đế quốc Nam Vân nhỏ bé này lại xảy ra phiền phức lớn đến thế, một Mục Vỹ mới là cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba mà đã có thể khiến ông ta sứt đầu mẻ trán.

Giờ còn lòi đâu ra một ông nội nữa.

Hơn nữa ông nội hắn có vẻ cũng rất siêu phàm!

“Ha ha… cháu trai yên tâm, có ông ở đây thì đừng đứa nào hòng làm con bị thương được!”, Mục Thiếu Kiệt cười lớn rồi nhìn mọi người: “Ai trong các ngươi dám lên thì lên đi!”

Thấy Huyết Vô Song - cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười còn bị Mục Thiếu Kiệt đánh bay bằng một chiêu, trông rất vật vã thì còn ai dám đối đầu với người này nữa.

Ngoài Mạnh Nhất Phàm ra thì còn ai chống lại được người này nữa đây?

“Đám hèn nhát, ngươi lên đi!”, Mục Thiếu Kiệt chỉ vào Mạnh Nhất Phàm rồi quát: “Ban nãy ngươi là người nói hăng say nhất, hôm nay bắt đầu từ ngươi đi!”

Dứt lời, Mục Thiếu Kiệt bước lên, nắm tay để dưới bụng, sau đó một tiếng ầm ầm vang lên, ông ấy đã tung một quyền ra.

Uỳnh…

Chưởng này đã hình thành một màn chắn khí hình vòm, nó lia tới chỗ Mạnh Nhất Phàm.

“Hừ!”

Mạnh Nhất Phàm có vẻ run sợ, lập tức lấy một chiếc bút lông màu vàng lấp lánh ra.

Khí thế của chiếc bút lông ấy như con sóng lớn, đầu bút sắc nhọn cho người ta cảm thấy một khí thế bá đạo có thể chinh phục cả thiên hạ.

“Địa Hoàng Bút!”

Mạnh Quảng Lăng mừng rỡ nhìn Địa Hoàng Bút mà phụ thân mình lấy ra, sau đó lập tức lên tinh thần.

Địa Hoàng Bút và Nhân Hoàng Kinh đều là địa khí cực phẩm, nhưng cảnh giới của y không đủ nên không thể phát huy thực lực của nó, không thì Mục Vỹ chết lâu rồi.

Bây giờ thấy phụ thân lấy Địa Hoàng Bút ra, y chỉ mong phụ thân mình có thể giết chết Mục Vỹ ngay bằng một nét.

“Cút!”

Mạnh Nhất Phàm vừa lấy Địa Hoàng Bút ra đã có khí thế hơn hẳn, ông ta vạch một nét, đầu bút sắc nhọn khiến không khí cũng bị cắt vang lên tiếng rẹt rẹt.

“Địa Hoàng Bút…”

Mục Vỹ lẩm bẩm, lúc Địa Hoàng Bút xuất hiện, Tru Tiên Đồ lại rung lên như cực kỳ thèm muốn.

“Ngoan nào, ngươi chiếm Nhân Hoàng Kinh rồi còn chưa thoả mãn sao?”, Mục Vỹ trách móc: “Địa Hoàng Bút này bén lắm, chưa chắc ông nội ta đã chống lại được, mà ngươi chỉ biết ăn ăn ăn thôi!”

Nghe thấy vậy, Tru Tiên Đồ dần bình tĩnh lại.

Nhưng cứ thấy Địa Hoàng Bút vạch ra một đường là nó lại càng thêm thèm muốn.

Mạnh Nhất Phàm một mình một bút, mỗi nét vẽ của ông ta đều có sát khí tuôn trào mãnh liệt không ngừng ập tới chỗ Mục Thiếu Kiệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom