-
Chương 426-430
Chương 426: Không ai cản được
Song, Mục Thiếu Kiệt cùng với chiến khí cường đại của mình không hề rơi vào thế hạ phong trong lúc đối đầu trực diện với Mạnh Nhất Phàm.
Những người khác đều sững sờ trước cảnh tượng này.
Mạnh Nhất Phàm là tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông, là một trong những cao thủ mạnh nhất đại lục.
Thế mà một người đã mất tích hơn hai mươi năm, nay đột nhiên xuất hiện như Mục Thiếu Kiệt lại có thể đối chọi với Mạnh Nhất Phàm, chuyện này...
Làm cho ai cũng sợ hãi tột độ.
"Mạnh Nhất Phàm là cao thủ tuyệt thế với cảnh giới vượt trên Thông Thần, ông nội chưa đạt được đến mức độ đó, cứ kéo dài ông nội sẽ thua".
Mục Vỹ hạ quyết tâm rồi nhanh chóng ngồi xếp bằng.
Điều hắn cần lúc này là thời gian để hồi phục sức mạnh trở lại.
Và cách để hồi phục nhanh nhất không gì khác ngoài thần lực do Tru Tiên Đồ tỏa ra.
Thần lực có bản chất và tác dụng vượt xa chân nguyên. Thần lực - nguồn sức mạnh lớn lao đến nỗi có thể đốn núi phá mây - là thứ quyền lực mà bất kỳ võ giả nào cũng khát vọng có được.
Sự vượt trội không tưởng về khả năng phục hồi hay đề cao cảnh giới của thần lực đều nằm ngoài kiến thức của Mục Vỹ.
Từng giọt thần lực từ từ tiến vào cơ thể Mục Vỹ thông qua Tru Tiên Đồ.
Trong quá trình này, Mục Vỹ phát hiện ra rằng phần lớn lượng thần lực đi vào trong người mình đã được hấp thu.
Dường như cường độ và độ dẻo dai của cơ thể hắn mạnh hơn trước đây rồi.
"Nhanh nhanh nhanh!"
Mục Vỹ thầm kêu lên, khổ nỗi Tru Tiên Đồ trong hồ linh hồn không thèm quan tâm đến hắn mà chỉ từ từ tiến tới.
Mấy giọt thần lực chảy ra, mặt ngoài cơ thể Mục Vỹ chậm rãi xuất hiện một vầng sáng vàng nhàn nhạt.
Có điều vầng sáng ấy yếu đến mức không ai phát hiện ra.
"Phù..."
Thật lâu sau, Mục Vỹ khẽ mở mắt ra rồi thở một hơi thật sâu.
Cổ Ngọc Long Tinh thu nhỏ chỉ còn chừng bàn tay đang yên lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, không có sức sống nào.
"Lục Ảnh Huyết Tông, Mạnh Nhất Phàm, chuẩn bị chết đi!"
Hai tay hắn nắm chặt Cổ Ngọc Long Tinh. Đột nhiên có tiếng nổ.
Gào...
Một tiếng gầm lớn vang lên, bóng dáng cao nghìn mét lại xuất hiện.
Cơ thể Cổ Ngọc Long Tinh cực kỳ khổng lồ, chín cái đuôi của nó đập những võ giả Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Tông xung quanh một cách bạo tàn.
"Ông nội tránh ra, để con!"
Mục Vỹ hét lớn, Cổ Ngọc Long Tinh với cơ thể sừng sững như núi vung chín cái đuôi về phía Mạnh Nhất Phàm.
"Chết tiệt!"
Thấy chín cái đuôi kia, Mạnh Nhất Phàm viết một nét ra.
Cổ Ngọc Long Tinh này hoạt động dựa trên huyết khí và thực lực của bản thân võ giả, tại sao Mục Vỹ đã dùng một lần rồi lại có thể phục hồi trở lại?
Không thể nào!
Muốn vận dụng Cổ Ngọc Long Tinh đến trình độ này phải cần một lượng chân nguyên và lực linh hồn cực kỳ cao.
Sửng sốt là thế nhưng Mạnh Nhất Phàm vẫn không ngừng múa Địa Hoàng Bút.
Sau đó, chữ Phong ánh kim thật to xuất hiện trước người ông ta. Chữ Phong ấy vừa hiện ra đã xông tới chín cái đuôi của Mục Vỹ.
Leng keng, leng keng...
Cơ thể khổng lồ của Mục Vỹ lao ra, chín cái đuôi phong tỏa chữ Phong vàng từ bốn phương tám hướng.
Tiếng rắc rắc vang lên, những cái đuôi bị chặn lại. Chữ Phong vàng cũng hóa thành mấy mảnh vụn.
"Hả?"
Thấy chữ Phong vàng bị phá hủy, Mạnh Nhất Phàm cau mày.
"Mạnh Nhất Phàm, nếu ông không thu phục được kẻ này thì để ta giải quyết!"
Ngay lúc đó, một giọng nói ôn hòa vang vọng giữa bầu trời.
Giọng nói ấy như xa tận cuối chân trời lại tựa gần ngay trước mắt, ai cũng thấy là lạ.
Cuối cùng, bóng dáng một người chậm rãi hiện ra phía trước Mục Vỹ.
Bóng người đó thật nhỏ bé nhưng lại mang đến cảm giác như một cái hố đen vũ trụ cho dù đối diện kẻ đó là Cổ Ngọc Long Tinh. Không một ai dám xem nhẹ người nọ.
"Là ông! Thánh Vũ Dịch!"
Mục Vỹ vừa thấy người nọ thì lạnh sống lưng, nhưng hắn vẫn đứng yên nhìn.
Ba năm trước, hắn chỉ thấy hư ảnh của Thánh Vũ Dịch, giờ đây hắn đã được gặp bản thân Thánh Vũ Dịch, là Thánh Vũ Dịch chân chính.
"Là ta. Không ngờ cậu có thể trưởng thành được đến đây, hôm đó phải đưa cậu về Thánh Đan Tông luôn mới phải!", trong giọng nói của Thánh Vũ Dịch pha chút tiếc nuối.
"Đừng tiếc làm gì cho mất công, ông dạy ta không nổi đâu. Không ai trên Thiên Vận Đại Lục có thể làm thầy Mục Vỹ ta!"
"Tốt thôi, có khí phách đấy. Cậu chỉ dựa vào bản thân để đến được bước này mà không dựa vào ai khác, tốt đấy nhưng điều đó cũng không ổn".
Thánh Vũ Dịch thản nhiên nói: "Tốt ở chỗ cậu được tự do, không bị ai trói buộc. Không ổn ở chỗ ta muốn giết cậu thì không ai có thể cản được!"
Lời nói của Thánh Vũ Dịch nghe thì nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai mọi người lại như sét đánh, chẳng ai dám động đậy.
"Giỏi thì giết ta đi!"
Nghe vậy, Mục Vỹ chụm chín cái đuôi lại rồi ngưng tụ ra một hỏa cầu ẩn hiện sấm sét tím.
"Vô dụng thôi, cậu có làm gì cũng mất công".
Thánh Vũ Dịch nhoẻn môi cười. Ông ta đưa tay bắn một tia sáng xanh ra, mọi hỏa cầu trên tay Mục Vỹ bị dập tắt trong chớp mắt.
Như thể từng tấc trong cơ thể hắn đều tan biến dưới luồng sáng xanh ấy.
Cổ Ngọc Long Tinh biến nhỏ thành chừng một bàn tay rồi từ từ bay vào trong tay Thánh Vũ Dịch. Kể cả lò luyện Phong Thiên trong nhẫn không gian của Mục Vỹ cũng tự đi ra rơi vào tay ông ta.
Chương 427: Cửu Tử Tuyệt Sát Trận
"Dù gì lò luyện Phong Thiên này cũng thuộc về Thánh Đan Tông ta, để lạc bên ngoài mấy chục năm rồi, nên lấy về thôi".
Trong lúc nói chuyện, Thánh Vũ Dịch luôn tỏ ra nho nhã ôn hòa, môi luôn khẽ nhoẻn lên.
Nguồn sức mạnh trong cơ thể như bị vét sạch, Mục Vỹ nhìn Thánh Vũ Dịch một cách dè chừng.
Thánh Đan Tông quả là tông môn uy quyền nhất Thiên Vận Đại Lục, nếu không thì họ đã không có các chi nhánh Thánh Đan Các trải rộng trên toàn đại lục rồi.
"Cậu không phục đúng chứ?"
Thánh Vũ Dịch mỉm cười thản nhiên nhìn Mục Vỹ: "Vẫn câu nói đó, nếu cậu được ta tìm thấy sớm hơn thì có lẽ đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông hiện nay đã là cậu rồi".
"Nhưng sự thật lại không như thế, vậy nên ta phải giết cậu vì Vấn Thiên", ông ta nói tiếp: "Ta quyết không cho phép cậu trở thành mối đe dọa cho Bắc Nhất Vấn Thiên trong tương lai".
Dứt lời, Thánh Vũ Dịch tung một chưởng ra.
Ông ta dùng gần như toàn bộ sức mạnh mình có vào cú chưởng này. Tiếng rắc rắc vang lên, hồ linh hồ trong đầu Mục Vỹ nổ tung.
Máu tươi chảy ra khỏi thất khiếu Mục Vỹ, hắn ngã quỵ xuống đất, không còn sức lực nào.
"Tông chủ Thánh, Nhân Hoàng Kinh của tông ta còn nằm trong tay kẻ này, mong tông chủ Thánh lấy lại giúp ta, Lục Ảnh Huyết Tông vô cùng biết ơn".
"Trên người cậu ta không có Nhân Hoàng Kinh".
Thánh Vũ Dịch lắc đầu rồi nhấc tay điều khiển người Mục Vỹ bay lên.
"Thả cháu ta ra!"
Người mặc áo choàng đen và Mục Thiếu Kiệt gần như đồng thời lao ra tấn công Thánh Vũ Dịch.
Nhưng ông ta chẳng hề đếm xỉa gì đến hai người.
Một tay ông ta khống chế cơ thể Mục Vỹ, tay kia khắc họa phù ấn nào đó trên ngực hắn.
"Cửu Tử Tuyệt Sát Trận!"
Bắc Nhất Vấn Thiên hốt hoảng khi thấy hành động của sư phụ.
Cửu Tử Tuyệt Sát Trận là trận pháp được sáng chế bởi lão tổ khai sinh ra Thánh Đan Tông. Công dụng của trận pháp này không phải để bảo vệ sơn mạch mà là trừng phạt đệ tử phản bội Thánh Đan Tông.
Cái tên Cửu Tử Tuyệt Sát Trận đã nói lên ý nghĩa của nó, cứ chín ngày người bị phong ấn sẽ phải chịu nỗi thống khổ cùng cực, tiếp tục chín chín tám mốt ngày như thế, toàn bộ kinh mạch của người bị phong ấn sẽ bị đứt ra từng khúc, mất hết tu vi.
Có thể nói, Cửu Tử Tuyệt Sát Trận là hình phạt nặng nhất trong Thánh Đan Tông.
Không ngờ lúc này sư phụ lại dùng nó lên MụcVỹ.
"Thánh Vũ Dịch, ông dám!"
"Dừng tay!"
Mục Thiếu Kiệt và người mặc áo bào đen đã đến gần nhưng Thánh Vũ Dịch vẫn chỉ mỉm cười, xem hai người như không khí.
Sột soạt...
Ngay lúc hai người chuẩn bị chạm vào Thánh Vũ Dịch, hai bóng người không biết từ nơi nào thình lình xuất hiện sau lưng ông ta.
Bốn người thoáng chốc lao vào chiến đấu.
Người mặc áo đen kêu lên, rõ ràng người nọ đã bị thương, hơi thở dồn dập. Mục Thiếu Kiệt thì khá hơn chút đỉnh nhưng mặt cũng hơi nhợt nhạt.
"Hắc Bạch Hữu Thường!"
Thấy hai người một trắng một đen kia, Bắc Nhất Vấn Thiên sững người.
Hắc Bạch Hữu Thường là hai hộ vệ của tông chủ nhưng rất ít khi xuất hiện trong tông môn, không ngờ lại xuất hiện vào lúc này.
"Hắc Chi Dực, Bạch Chi Trường, hai ông tới đây làm gì?", Thánh Vũ Dịch nhăn mặt nhìn người mặc y phục trắng, người mặc y phục đen kia.
Có thể thấy ông ta không gọi hai người họ đến.
"Khà khà, bọn thuộc hạ là hộ vệ của tông chủ đương nhiên phải đến để bảo vệ tông chủ rồi, hơn nữa trưởng lão Tử Vũ Di cũng đã dặn dò bọn thuộc hạ trông chừng đồ đệ của bà ấy!"
Đồ đệ của Tử Vũ Di?
Nghe vậy, Thánh Vũ Dịch nhíu mày sâu hơn.
"Ta hiểu rồi, tốc chiến tốc thắng, đi thôi!"
Thánh Vũ Dịch không nán lại lâu, đại trận của mình vừa hình thành thì ôm Mục Vỹ chạy đi.
Hắc Chi Dực và Bạch Chi Trường ở lại, nhếch mép nhìn những người xung quanh.
"Đế quốc Nam Vân chỉ là đám quê mùa cục mịch phía Nam, sao đám kiến hôi các ngươi hiểu được Thiên Vận Đại Lục mênh mông thế nào, theo đuổi những cảnh giới trên Thông Thần ra sao? Bọn ta thà chết còn hơn làm mọi rợ chết rục xương ở đây".
Hắc Chi Dực kia trào phúng rồi giơ tay lên.
Đám quạ đen che khuất bầu trời, tiếng kêu ỏm tỏi như che lấp cả không trung. Hắc Chi Dực tung người nhảy lên một con quạ lớn.
"Giết!"
Hắc Chi Dực quát lên, sau đó hàng ngàn hàng vạn con quạ bay lượn sau lưng kẻ đó lao thẳng về phía các võ giả của đế quốc Nam Vân.
Đinh đinh đinh...
Nhưng ngay lúc đó, mấy tiếng động không ngừng vang lên. Hàng loạt băng nhũ to bằng ngón tay rơi ào từ trên bầu trời đêm xuống.
Đám băng nhũ giáng xuống ồ ạt như mưa trút nước, bao trùm toàn bộ thành Nam Vân.
"Phập phập phập!", băng nhũ giáng xuống đến đâu, đám quạ bị đâm chết đến đấy. Bầu trời dần bị cơn mưa máu đỏ tươi che khuất.
Màn đêm tối mờ chậm rãi nhuốm màu băng lam.
Một bóng người hiện ra giữa không trung, mỗi bước đi đều lướt qua nghìn mét, dưới chân là một đóa băng liên xanh nhạt nở rộ.
Người đang đứng trên băng liên là một nữ tử.
Nữ tử ấy mặc váy dài màu xanh lam, mái tóc dày cùng màu buông lơi sau lưng. Khuôn mặt đẹp hoàn hảo kết hợp với đường nét không tì vết làm người ta không khỏi khen ngợi. Dường như nữ tử trước mặt họ là một tác phẩm nghệ thuật, thêm một phần thì thành vẽ rắn thêm chân, thiếu một phần thì chưa đạt đến sự hoàn thiện nhất.
Nữ tử có dáng người cao ráo, đường cong duyên dáng ẩn hiện dưới tà váy dài, đôi chân dài lấp ló dẫn dắt người nhìn đến những suy nghĩ mập mờ. Có điều vẻ lạnh lùng của cô lại đẩy mọi người ra xa mình, họ chỉ biết ngẩng đầu nhìn ngắm cô từ xa.
"Đã ba năm rồi, Vỹ ca, muội về rồi đây!", nữ tử nhìn khoảng trời bao la, thở dài.
Chương 428: Mong huynh bình an
"Hắc Bạch Hữu Thường, hai ông đâu cần dồn người khác vào bước đường cùng vậy?"
Nữ tử hờ hững lên tiếng, giọng nói lạnh như sương giá khó tả, thậm chí trong sự lạnh lùng ấy còn ẩn chứa vài phần sát ý.
Hắc Chi Dực và Bạch Chi Trường gượng cười nhìn nữ tử lạnh lùng trước mắt.
Hôm nay bảo hai người họ đến là đúng bài rồi.
Chứ nếu người đang đứng ở đây là tông chủ thì có khi tiểu nha đầu này đã điên lên từ lâu.
Ai trong Thánh Đan Tông cũng biết đây là một người có thiên phú kinh khủng đến nhường nào.
Không chỉ thế, trong Thánh Đan Tông chỉ có mình cô dám nói ra câu "Ngày ta thành thần sẽ là lúc Vũ Dịch chết" một cách hùng hồn.
Tông chủ cũng bó tay trước quyết tâm của cô. Thánh Vũ Dịch có tiếng nói tuyệt đối trong Thánh Đan Tông, nhưng một số lão quái vật trong tông môn không phụng sự ông ta.
Ví dụ như sư phụ của nữ tử này - Tử Vũ Di!
"Tần Mộng Dao, đại sư Tử Vũ Di đã cấm cô không được phép rời khỏi Thánh Đan Tông trong vòng năm năm. Giờ cô đến đây là vi phạm ước định với đại sư Tử rồi".
"Ước định giữa ta và sư phụ liên quan gì đến ông?", giọng Tần Mộng Dao làm người nghe rét từ trong xương tủy: "Ta hỏi các ông, Thánh Vũ Dịch đâu rồi?"
"Thánh Vũ Dịch bắt Vỹ ca đi rồi, còn dùng Cửu Tử Tuyệt Sát Trận!"
Vương Tâm Nhã ở dưới đột nhiên la lớn.
Nghe cô ta nói vậy, Tần Mộng Dao giật mình. Cô nhìn lướt qua Vương Tâm Nhã một cách ẩn ý rồi chớp nhoáng bay đi.
"Hắc Chi Dực, Bạch Chi Trường, hai ông cút về cho ta, nếu để ta thấy hai ông còn giết ai nữa thì Tần Mộng Dao này bảo đảm hai ông chết không được, sống không xong".
Ầm...
Kèm theo lời nói của Tần Mộng Dao là một chưởng ấn ầm ầm rơi xuống.
Chưởng ấn đánh vào mặt đất tầng tầng lớp lớp làm phát ra những âm thanh rắc rắc vang dội. Mặt đất từ từ bị đóng băng.
"Ái chà chà... Thần phách Băng Hoàng đúng là khủng thật!"
"Chứ sao!", Bạch Chi Trường đáp: "Ông không biết chứ đại sư Tử Vũ Di đối xử với Tần Mộng Dao như con gái ruột thịt vậy, đến nỗi không màng mọi thứ mà giữ Tần Mộng Dao ở bên cạnh dù nha đầu đó đã tuyên bố muốn giết tông chủ cơ mà".
"Thần phách Băng Hoàng à, hầy... Sống trên đời được thấy mặt mũi Băng Hoàng ra làm sao là ta thỏa mãn lắm rồi!"
Nhìn bãi chiến trường bên dưới, Hắc Chi Dực và Bạch Chi Trường lắc đầu ngán ngẩm rời đi.
Không còn Mục Vỹ, trận chiến này đã đến hồi kết.
Mạnh Nhất Phàm không đuổi theo Thánh Vũ Dịch mà trầm tư một lát rồi cũng rút quân.
Lần này xem như Lục Ảnh Huyết Tông tổn thất lớn, không những không lấy được lợi ích gì mà còn mất đi nguồn lực phát triển ở đế quốc Nam Vân, đã thế còn để lạc mất Nhân Hoàng Kinh nữa chứ.
Trong lòng Mạnh Nhất Phàm cực kỳ tức giận.
"Cha, con thấy tám phần mười là Nhân Hoàng Kinh nằm trong tay Quân Vô Tà, kẻ này quá gian trá, phải cảnh giác mới được".
"Ta biết điều đó!"
Mạnh Nhất Phàm gật đầu trả lời: "Thực lực của Thánh Vũ Dịch lại lên một tầng cao mới rồi, giá mà ta tìm ra được sáu tầng sau cuốn Phệ Huyết Cự Linh Quyết của Lục Ảnh Huyết Điện ta, được vậy thì Thánh Vũ Dịch chỉ là hạng nhãi nhép thôi!"
Khuôn mặt Mạnh Nhất Phàm nhăn nhó đầy dữ tợn. Lục Ảnh Huyết Điện của mười năm trước là bá chủ của thế giới Tiểu Thiên, không ai không biết.
Thế mà giờ đây lại xuống cấp thành một thế lực của Thiên Vận Đại Lục, đã thế còn không phải là tổ chức đứng đầu.
"Cha, con chắc chắn người sẽ thành công mà!", Mạnh Quảng Lăng khẳng định.
"Tám chín phần mười Nhân Hoàng Kinh nằm trong tay Quân Vô Tà. Điều toàn bộ lực lượng về Trung Châu, ta chống mắt lên xem đảo Thiên Tà sẽ làm được trò trống gì!"
"Vâng!"
Mạnh Quảng Lăng suy ngẫm. Hôm nay thấy được những gì Mục Vỹ thể hiện ra, y mới biết núi cao còn có núi cao hơn, Mục Vỹ mạnh đến mức y chỉ có thể ngước lên nhìn từ xa.
Tiếc thay... hắn chết yểu rồi!
Thánh Vũ Dịch đã sử dụng Cửu Tử Tuyệt Sát Trận lên người Mục Vỹ, chín chín tám mốt ngày đủ làm hắn bỏ mạng rồi.
Không hiểu sao Mạnh Quảng Lăng vô thức thở phào như vừa trút bỏ gánh nặng sau khi biết được tin này.
Đồng thời, một bên khác, nhóm Vương Tâm Nhã đã chỉ huy tất cả mọi người trong Thông Thần Các đuổi theo Thánh Vũ Dịch.
Nhưng họ cũng hiểu rằng chuyện đó không đời nào thành công được, vì Thánh Vũ Dịch mạnh thế kìa mà.
Đành trông chờ Mục Thiếu Kiệt sẽ đuổi kịp Thánh Vũ Dịch thôi.
Cùng lúc đó, Tần Mộng Dao nhảy xuống ngồi trên lưng một con Phượng Hoàng hình thành từ các băng tinh.
"Vỹ ca, mong huynh hãy bình an..."
Tốc độ phi hành của Tần Mộng Dao càng lúc càng nhanh, gần như không thể thấy rõ đâu là người thật, đâu là tàn ảnh nữa.
Người mặc áo bào đen và Mục Thiếu Kiệt cũng cố gắng đuổi theo Thánh Vũ Dịch.
Nhưng tốc độ của ba người đều chậm hơn Thánh Vũ Dịch, chẳng mấy chốc đã bị ông ta cắt đuôi.
"Chết tiệt!"
"Chết tiệt!"
Người mặc áo bào đen và Mục Thiếu Kiệt đồng thời chửi thề.
"Đậu xanh nhà ngươi, còn che che giấu giấu làm quái gì nữa, tưởng che mặt là ngầu lắm chắc?", Mục Thiếu Kiệt đột nhiên quát người mặc áo bào đen.
"Cha à, do con sợ Vỹ Nhi hiểu lầm thôi mà".
Nghe ông ấy nói, người nọ lấy lụa che mặt xuống lộ ra gương mặt cương nghị của một nam tử trung niên, chính là Mục Lâm Thần!
Trước đó Mục Vỹ vốn nhận được tin Mục Lâm Thần mất tích, chắc hắn cũng không ngờ ông ấy luôn ở bên bảo vệ mình.
"Đại ca con chết ở đâu rồi?"
"Dạo trước đại ca bị thương khá nặng, đổi công pháp tu luyện đã ba năm rồi, có thể chưa ra ngoài được ngay đâu ạ".
"Vậy nó ở đâu?"
"Cha, con..."
"Cái thứ khốn kiếp này, dám giấu cả ta à, ta là cha con đấy!", Mục Thiếu Kiệt cáu tiết mắng.
"Cha à, thôi nào, còn không đuổi theo là mất dấu tên Thánh Vũ Dịch đó đấy, tính mạng của Vỹ Nhi sẽ...", Mục Lâm Thần vội vàng chuyển chủ đề.
"Con tưởng ta không biết điều đó chắc?"
Mục Thiếu Kiệt hừ lạnh: "Thánh Vũ Dịch rất mạnh, là cường giả trên cảnh giới Thông Thần rồi, ta và con không đấu lại nổi đâu. Con muốn chết thì tự mà đi. Vả lại chúng ta có đuổi theo cũng không kịp!"
Chương 429: Vạn Quỷ Phủ Quật
Nghe vậy, Mục Lâm Thần chỉ biết căm hận siết chặt tay.
Ngày hôm nay, ngay cả ông ấy cũng không lường được chuyện Thánh Vũ Dịch đích thân đến đây.
"Chúng ta phải về nhanh thôi, nếu không thì sợ là... thành Nam Vân sẽ có biến".
Mục Thiếu Kiệt gật đầu.
"Mục thúc thúc..."
Nhưng hai người vừa chuẩn bị xoay người đi thì nghe có ai gọi mình.
"Con là... Mộng Dao?", Mục Lâm Thần thấy Tần Mộng Dao thì ngạc nhiên bật thốt.
"Sao hai người không đuổi theo thế ạ?", Tần Mộng Dao hốt hoảng hỏi.
"Bọn ta chậm hơn nên không thể đuổi kịp Thánh Vũ Dịch, đành quay về thành Nam Vân, sợ bên đó xảy ra chuyện gì".
"À, cũng đúng. Vậy thì hai người về nhé, con đuổi theo ông ta đây. Con chắc chắn sẽ khiến Thánh Vũ Dịch thả Vỹ ca ra!", giọng Tần Mộng Dao trầm trở lại.
"Ai thế con?", nhìn Tần Mộng Dao biến mất, Mục Thiếu Kiệt hỏi.
"Cháu dâu tương lai của cha đấy!"
"Hả?"
...
Một bên khác, đầu óc Mục Vỹ quay cuồng, nơi ngực cứ có cảm giác tê dại.
Lúc thì đau đớn không chịu nổi, lúc thì chết lặng không cảm giác được gì.
Mục Vỹ mở mắt nhìn bản thân, cười khổ.
"Thánh Vũ Dịch, ông muốn giết ta sao không giết luôn đi, mất công vậy rồi còn mang đi mang về nữa, rắc rối!"
Mục Vỹ ngán ngẩm lên tiếng.
"Ta cũng muốn đâm chết cậu lắm, nhưng làm vậy chắc hôn thê của cậu nổi điên mất, vậy nên ta mới nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường này".
"Cách gì?"
"Chắc cậu từng nghe về Vạn Quỷ Phủ Quật rồi chứ?"
Đương nhiên Mục Vỹ có nghe về Vạn Quỷ Phủ Quật rồi.
Nơi này được mệnh danh là Thiên Vận tuyệt địa, có vô số lời đồn đãi xoay quanh Vạn Quỷ Phủ Quật.
Thứ nhất, phủ quật này có đi không có về.
Thứ hai, sở dĩ nơi này có tên Vạn Quỷ Phủ Quật là vì nó từng là chốn một giáo phái lớn trên Thiên Vận Đại Lục, Quang Minh Giáo, tọa lạc.
Năm xưa, Quang Minh Giáo bị bao vây tấn công, cuối cùng liều mạng phản kích.
Trận chiến ấy kéo dài từ ngày này sang ngày khác, nhật nguyệt cũng phải tránh bóng, sau này xuất hiện bí cảnh Vạn Quỷ Phủ Quật kỳ bí này.
Tuy nói đây chỉ là tin đồn nhưng Vạn Quỷ Phủ Quật đã từ từ được vô số võ giả say mê thám hiểm và kho báu xác nhận là một nơi không lối về, không có ngoại lệ.
"Hửm... Ông tính đưa ta đến Vạn Quỷ Phủ Quật để ta bị nhốt ở đó suốt đời? Kể cả khi đại trận của ông mất hiệu lực, ta cũng không thể thoát khỏi đó chứ gì?"
"Nhưng ông có làm vậy đi chăng nữa thì nữ nhân và học trò của ta vẫn biết ông là kẻ giết ta đấy thôi!"
"Không có chuyện đó!"
Thánh Vũ Dịch nói: "Tần Mộng Dao đã ở Thánh Đan Tông bốn năm nhưng trong bốn năm đó nó chỉ tu luyện và nung cấu ý định giết ta".
"Ta sẽ để ngươi vào trong tuyệt địa, có thế Tần Mộng Dao mới liều lĩnh mở tuyệt địa ra. Đã đến lúc Vạn Quỷ Phủ Quật xuất hiện trước thế gian rồi".
"Ông muốn dùng ta để tìm lối tắt đi vào Vạn Quỷ Phủ Quật?"
Cuối cùng Mục Vỹ cũng hiểu vì sao Thánh Vũ Dịch cất công bày trò vậy rồi.
"Đúng vậy. Kho báu trong Vạn Quỷ Phủ Quật nhiều không đếm xuể, thậm chí còn có người đồn rằng có cả Nhiếp Hồn Châu mà Vạn Quỷ lão nhân thời đó để lại nữa!"
Thánh Vũ Dịch kích động trả lời: "Nhiếp Hồn Châu chính là món thần binh đưa tiếng tăm của Vạn Quỷ lão nhân thời bấy giờ vang xa. Hầu như tất cả võ giả dưới cảnh giới Thông Thần đều không thể kháng cự lại tác dụng câu hồn đoạt phách của Nhiếp Hồn Châu. Tìm cả thế gian cũng không được một cái như vậy đâu!"
"Nếu ta lấy được nó thì có thể phát triển Thánh Đan Tông lên cao nữa, thậm chí là thống nhất các thế lực lớn trong Trung Châu, sau đó là càn quét Thiên Vận Đại Lục!"
"Hoang tưởng nặng quá rồi!"
Thấy dáng vẻ điên cuồng đó của Thánh Vũ Dịch, Mục Vỹ bĩu môi.
"Ngươi đâu có biết!", Thánh Vũ Dịch mỉm cười: "Ba năm trước ta chú ý đến Tần Mộng Dao vì thần phách đấy. Có thần phách của thần thú, dòng máu của Tần Mộng Dao sẽ dần chuyển biến thành huyết mạch thần thú. Chỉ có huyết mạch của thần thú mới mở được Vạn Quỷ Phủ Quật".
"Lão cáo già, ông tính toán hết rồi phải không?"
"Chính xác!"
Thánh Vũ Dịch sẵng giọng: "Ngươi chỉ là màn dạo đầu để dẫn đến kết quả sau đó thôi Mục Vỹ ạ. Nhiệm vụ của ngươi sắp hết rồi!"
Trong lúc nói chuyện, hai người đã bay ra khỏi đế quốc Nam Vân không biết bao xa.
Mục Vỹ nhìn khung cảnh bát ngát bên dưới, tâm trí dậy sóng.
"Thánh Vũ Dịch, ông sẽ hối hận nếu ném ta xuống đấy!", Mục Vỹ hét toáng lên như rất sợ hang động bên dưới.
"Làm gì có. Trong Vạn Quỷ Phủ Quật có nhiều cơ quan lắm, cậu đừng đi lung tung chứ không là bay màu đấy. Chờ người ấy của cậu đến đón đi, không phải đợi lâu đâu".
Thánh Vũ Dịch cười phá lên rồi đứng lại, vỗ một chưởng vào lưng Mục Vỹ ngay giữa trời.
Mục Vỹ đâm đầu rơi xuống thẳng xuống một ngọn núi cao nghìn trượng.
Rầm...
Một tiếng động rung trời vang lên. Mục Vỹ thấy xung quanh mình đen kịt, dường như có vô số xúc tu chạm vào người hắn trong bóng tối...
Chương 430: Người quen cũ
Cảm giác này rất kỳ lạ, giống bàn tay trẻ nhỏ khẽ vuốt ve, rất mịn màng.
“A…”
Nhưng Mục Vỹ chưa hưởng thụ được bao lâu thì đã gào thét thảm thiết.
Hắn lập tức tỉnh táo lại rồi ngồi bật dậy.
Bàn tay hắn sưng lên to tướng, trên đó có một vết thương đang chảy máu.
Mục Vỹ đã dần thích nghi được với bóng tối, sau đó có một ngọn lửa màu tím cháy trên đầu ngón tay hắn.
Vù…
Nhưng lúc trông thấy cảnh tượng ở xung quanh, Mục Vỹ suýt nữa rớt tim ra ngoài.
Nhờ có ngọn lửa màu tím soi sáng, hắn đã nhìn thấy vô vàn các con linh thú kỳ lạ ở xung quanh.
Các con linh thú đó đang trợn mắt nhìn hắn, cảm giác này thực sự ớn lạnh.
Nhưng lúc ngọn lửa màu tím loé sáng trên đầu ngón tay hắn, các con linh thú quái dị ấy đều chạy xa ra mười mét.
Dường như bọn chúng sinh ra đã sợ lửa.
Bấy giờ Mục Vỹ mới phát hiện nơi hắn rơi xuống không phải khe núi mà là một rừng cây.
Nhưng lúc này cả rừng cây đã bị bóng tối bao trùm xen lẫn với tiếng gầm gừ khe khẽ, phía trên khu rừng có lớp sương dày, hình như nơi này quanh năm đều như vậy nên mặt đất dưới chân hắn cũng biến thành bùn nhão.
Mục Vỹ giẫm xuống mặt đất trơn trượt rồi lần mò đi lên phía trước.
Nếu Thánh Vũ Dịch nói sẽ ném hắn vào Vạn Quỷ Phủ Quật thì chắc là chỗ này rồi, không thể sai được.
Vạn Quỷ lão nhân? Nhiếp Hồn Châu?
Khi nghe thấy Thánh Vũ Dịch nói câu này, Mục Vỹ đã cười, cười thả ga.
Hắn không biết Vạn Quỷ lão nhân là ai, nhưng lại biết rất rõ về Nhiếp Hồn Châu.
Năm xưa, hắn sát phạt quyết đoán, đương nhiên cũng có nhiều thuộc hạ kỳ dị, còn Nhiếp Hồn Châu này là do chính tay hắn luyện chế.
Nhưng hắn nhớ là đã đưa cho một thuộc hạ tên là Vạn Vô Sinh rồi mà.
Mục Vỹ rất có ấn tượng với người này.
Dù người này tu luyện công pháp tà ác, sống dựa vào việc hút máu tươi, nhưng y luôn dùng máu của thú thay cho máu người.
Vì thế hắn đã đích thân sáng tạo ra một công pháp dựa vào việc hấp thu tinh hoa máu huyết của thú để nâng cao thực lực và đặt tên là Vạn Thú Công, cái tên đơn giản mà rầm rộ.
Còn Quang Minh Giáo, hắn nhớ tiểu tử ấy từng nói y là người sống ở một nơi u tối nên muốn tạo ra ánh sáng mặt trời, vì thế mới lập nên Quang Minh Giáo.
“Vật đổi sao dời, đã bao năm trôi qua, Quang Minh Giáo của ngươi đã biến mất, còn Vỹ Minh của ta không biết ra sao rồi!”
Mục Vỹ vừa đi vừa hờ hững lẩm bẩm.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, năm xưa bản toạ đã giúp ngươi không ít việc, cho nên ngươi phải gìn giữ Nhiếp Hồn Châu ta đã luyện chế cho cẩn thận đừng làm mất, chắc vẫn ở đây đúng không? Nếu đúng thì đưa cho ta đi!”
Mục Vỹ lần mò đi vào sâu trong rừng cây tối tăm.
Vù…
Đột nhiên có tiếng xé gió vang lên trên dãy núi, Tần Mộng Dao mặc chiếc váy dài màu lam nhạt chầm chậm đáp xuống cạnh Thánh Vũ Dịch như tiên tử cửu thiên.
“Vỹ ca đâu!”
“Nhảy xuống dưới rồi!”
Thánh Vũ Dịch chắp tay sau lưng, thờ ơ nói: “Ta đã nói sẽ cho hắn một con đường sống rồi mà, nhảy xuống Vạn Quỷ Phủ Quật vẫn tốt hơn chết trong tay ta”.
“Ông chán sống rồi sao!”
Tần Mộng Dao lạnh mặt, thanh kiếm băng xuất hiện trong tay, mũi kiếm được khắc hoa văn bông tuyết tinh xảo.
Cheng…
Nhưng thanh trường kiếm của Tần Mộng Dao đã đâm vào khẽ ngón tay của Thánh Vũ Dịch, ông ta khẽ bẻ thanh kiếm gãy đôi.
“Tần Mộng Dao, cô rất giỏi nhưng giờ vẫn chưa phải đối thủ của ta đâu!”
Thánh Vũ Dịch điềm nhiên cười nói: “Mục Vỹ rơi xuống Vạn Quỷ Phủ Quật may ra thì còn sống, chờ sau này cô vận chuyển thần phách Băng Hoàng thuần thục rồi, khéo có thể cứu hắn lên đấy!”
“Trong lúc đó thì phải xem thiên bẩm và tu hành của cô thế nào thôi!”, Thánh Vũ Dịch cười nói: “Dù sau đó cô có thể giết ta thì ta cũng sẽ không hối hận”.
Dứt lời, Thánh Vũ Dịch quay người bỏ đi.
“À, quên chưa nói với cô. Vạn Quỷ Phủ Quật này ba năm mới mở một lần, lần này chưa phải lúc mở, nhưng ta đã tìm được một khe hở đủ để đẩy Mục Vỹ xuống”.
Ý của Thánh Vũ Dịch rất rõ ràng, cô ấy muốn xuống dưới đó là rất khó!
“Vỹ ca…”
Tần Mộng Dao nhìn xuống rừng cây bên dưới rồi chợt ngồi sụp xuống như đã mất đi chỗ dựa.
Tần Mộng Dao lẳng lặng đứng trên Vạn Quỷ Phủ Quật liên tục ba ngày rồi nhìn xuống quang cảnh u tối bên dưới.
Đến ngày thứ tư, cô ấy quay người bỏ đi.
Lúc này, trong thành Nam Vân của đế quốc Nam Vân.
Trận chiến lần này gần như đã lan rộng hết hơn nửa thành Nam Vân nên rất nhiều thứ cần sửa chữa, nhóm Tề Minh và Mục Phong Hành đã bận tối tăm mặt mũi.
Bây giờ, nhà họ Lâm, Cổ và hoàng thất chỉ còn là quá khứ.
Còn nhà họ Mục là phe giành thắng lợi cuối cùng.
Thánh Đan Các và Địa Sát Đường trông coi tài sản và sát thủ của đế quốc Nam Vân, đặc biệt là sự phát triển và lớn mạnh ba năm trở lại đây.
“Xem kìa!”
“Sư nương!”
Bọn họ ngẩng lên thì thấy một bóng người mặc váy màu lam nhạt đáp xuống, đó chính là Tần Mộng Dao, nhưng trong số các học trò, chỉ có Tề Minh là từng gặp Tần Mộng Dao.
Còn những người khác chỉ nghe nói thôi.
Vương Tâm Nhã đứng trong đám đông có vẻ nản lòng.
So với Tần Mộng Dao, cô ta thấy rất tự ti.
Cô ta vốn tưởng mình không thua kém Tần Mộng Dao về nhan sắc, nhưng cô ta lại không có khí chất lạnh lùng kiêu ngạo như cô ấy.
Song, Mục Thiếu Kiệt cùng với chiến khí cường đại của mình không hề rơi vào thế hạ phong trong lúc đối đầu trực diện với Mạnh Nhất Phàm.
Những người khác đều sững sờ trước cảnh tượng này.
Mạnh Nhất Phàm là tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông, là một trong những cao thủ mạnh nhất đại lục.
Thế mà một người đã mất tích hơn hai mươi năm, nay đột nhiên xuất hiện như Mục Thiếu Kiệt lại có thể đối chọi với Mạnh Nhất Phàm, chuyện này...
Làm cho ai cũng sợ hãi tột độ.
"Mạnh Nhất Phàm là cao thủ tuyệt thế với cảnh giới vượt trên Thông Thần, ông nội chưa đạt được đến mức độ đó, cứ kéo dài ông nội sẽ thua".
Mục Vỹ hạ quyết tâm rồi nhanh chóng ngồi xếp bằng.
Điều hắn cần lúc này là thời gian để hồi phục sức mạnh trở lại.
Và cách để hồi phục nhanh nhất không gì khác ngoài thần lực do Tru Tiên Đồ tỏa ra.
Thần lực có bản chất và tác dụng vượt xa chân nguyên. Thần lực - nguồn sức mạnh lớn lao đến nỗi có thể đốn núi phá mây - là thứ quyền lực mà bất kỳ võ giả nào cũng khát vọng có được.
Sự vượt trội không tưởng về khả năng phục hồi hay đề cao cảnh giới của thần lực đều nằm ngoài kiến thức của Mục Vỹ.
Từng giọt thần lực từ từ tiến vào cơ thể Mục Vỹ thông qua Tru Tiên Đồ.
Trong quá trình này, Mục Vỹ phát hiện ra rằng phần lớn lượng thần lực đi vào trong người mình đã được hấp thu.
Dường như cường độ và độ dẻo dai của cơ thể hắn mạnh hơn trước đây rồi.
"Nhanh nhanh nhanh!"
Mục Vỹ thầm kêu lên, khổ nỗi Tru Tiên Đồ trong hồ linh hồn không thèm quan tâm đến hắn mà chỉ từ từ tiến tới.
Mấy giọt thần lực chảy ra, mặt ngoài cơ thể Mục Vỹ chậm rãi xuất hiện một vầng sáng vàng nhàn nhạt.
Có điều vầng sáng ấy yếu đến mức không ai phát hiện ra.
"Phù..."
Thật lâu sau, Mục Vỹ khẽ mở mắt ra rồi thở một hơi thật sâu.
Cổ Ngọc Long Tinh thu nhỏ chỉ còn chừng bàn tay đang yên lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, không có sức sống nào.
"Lục Ảnh Huyết Tông, Mạnh Nhất Phàm, chuẩn bị chết đi!"
Hai tay hắn nắm chặt Cổ Ngọc Long Tinh. Đột nhiên có tiếng nổ.
Gào...
Một tiếng gầm lớn vang lên, bóng dáng cao nghìn mét lại xuất hiện.
Cơ thể Cổ Ngọc Long Tinh cực kỳ khổng lồ, chín cái đuôi của nó đập những võ giả Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Tông xung quanh một cách bạo tàn.
"Ông nội tránh ra, để con!"
Mục Vỹ hét lớn, Cổ Ngọc Long Tinh với cơ thể sừng sững như núi vung chín cái đuôi về phía Mạnh Nhất Phàm.
"Chết tiệt!"
Thấy chín cái đuôi kia, Mạnh Nhất Phàm viết một nét ra.
Cổ Ngọc Long Tinh này hoạt động dựa trên huyết khí và thực lực của bản thân võ giả, tại sao Mục Vỹ đã dùng một lần rồi lại có thể phục hồi trở lại?
Không thể nào!
Muốn vận dụng Cổ Ngọc Long Tinh đến trình độ này phải cần một lượng chân nguyên và lực linh hồn cực kỳ cao.
Sửng sốt là thế nhưng Mạnh Nhất Phàm vẫn không ngừng múa Địa Hoàng Bút.
Sau đó, chữ Phong ánh kim thật to xuất hiện trước người ông ta. Chữ Phong ấy vừa hiện ra đã xông tới chín cái đuôi của Mục Vỹ.
Leng keng, leng keng...
Cơ thể khổng lồ của Mục Vỹ lao ra, chín cái đuôi phong tỏa chữ Phong vàng từ bốn phương tám hướng.
Tiếng rắc rắc vang lên, những cái đuôi bị chặn lại. Chữ Phong vàng cũng hóa thành mấy mảnh vụn.
"Hả?"
Thấy chữ Phong vàng bị phá hủy, Mạnh Nhất Phàm cau mày.
"Mạnh Nhất Phàm, nếu ông không thu phục được kẻ này thì để ta giải quyết!"
Ngay lúc đó, một giọng nói ôn hòa vang vọng giữa bầu trời.
Giọng nói ấy như xa tận cuối chân trời lại tựa gần ngay trước mắt, ai cũng thấy là lạ.
Cuối cùng, bóng dáng một người chậm rãi hiện ra phía trước Mục Vỹ.
Bóng người đó thật nhỏ bé nhưng lại mang đến cảm giác như một cái hố đen vũ trụ cho dù đối diện kẻ đó là Cổ Ngọc Long Tinh. Không một ai dám xem nhẹ người nọ.
"Là ông! Thánh Vũ Dịch!"
Mục Vỹ vừa thấy người nọ thì lạnh sống lưng, nhưng hắn vẫn đứng yên nhìn.
Ba năm trước, hắn chỉ thấy hư ảnh của Thánh Vũ Dịch, giờ đây hắn đã được gặp bản thân Thánh Vũ Dịch, là Thánh Vũ Dịch chân chính.
"Là ta. Không ngờ cậu có thể trưởng thành được đến đây, hôm đó phải đưa cậu về Thánh Đan Tông luôn mới phải!", trong giọng nói của Thánh Vũ Dịch pha chút tiếc nuối.
"Đừng tiếc làm gì cho mất công, ông dạy ta không nổi đâu. Không ai trên Thiên Vận Đại Lục có thể làm thầy Mục Vỹ ta!"
"Tốt thôi, có khí phách đấy. Cậu chỉ dựa vào bản thân để đến được bước này mà không dựa vào ai khác, tốt đấy nhưng điều đó cũng không ổn".
Thánh Vũ Dịch thản nhiên nói: "Tốt ở chỗ cậu được tự do, không bị ai trói buộc. Không ổn ở chỗ ta muốn giết cậu thì không ai có thể cản được!"
Lời nói của Thánh Vũ Dịch nghe thì nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai mọi người lại như sét đánh, chẳng ai dám động đậy.
"Giỏi thì giết ta đi!"
Nghe vậy, Mục Vỹ chụm chín cái đuôi lại rồi ngưng tụ ra một hỏa cầu ẩn hiện sấm sét tím.
"Vô dụng thôi, cậu có làm gì cũng mất công".
Thánh Vũ Dịch nhoẻn môi cười. Ông ta đưa tay bắn một tia sáng xanh ra, mọi hỏa cầu trên tay Mục Vỹ bị dập tắt trong chớp mắt.
Như thể từng tấc trong cơ thể hắn đều tan biến dưới luồng sáng xanh ấy.
Cổ Ngọc Long Tinh biến nhỏ thành chừng một bàn tay rồi từ từ bay vào trong tay Thánh Vũ Dịch. Kể cả lò luyện Phong Thiên trong nhẫn không gian của Mục Vỹ cũng tự đi ra rơi vào tay ông ta.
Chương 427: Cửu Tử Tuyệt Sát Trận
"Dù gì lò luyện Phong Thiên này cũng thuộc về Thánh Đan Tông ta, để lạc bên ngoài mấy chục năm rồi, nên lấy về thôi".
Trong lúc nói chuyện, Thánh Vũ Dịch luôn tỏ ra nho nhã ôn hòa, môi luôn khẽ nhoẻn lên.
Nguồn sức mạnh trong cơ thể như bị vét sạch, Mục Vỹ nhìn Thánh Vũ Dịch một cách dè chừng.
Thánh Đan Tông quả là tông môn uy quyền nhất Thiên Vận Đại Lục, nếu không thì họ đã không có các chi nhánh Thánh Đan Các trải rộng trên toàn đại lục rồi.
"Cậu không phục đúng chứ?"
Thánh Vũ Dịch mỉm cười thản nhiên nhìn Mục Vỹ: "Vẫn câu nói đó, nếu cậu được ta tìm thấy sớm hơn thì có lẽ đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông hiện nay đã là cậu rồi".
"Nhưng sự thật lại không như thế, vậy nên ta phải giết cậu vì Vấn Thiên", ông ta nói tiếp: "Ta quyết không cho phép cậu trở thành mối đe dọa cho Bắc Nhất Vấn Thiên trong tương lai".
Dứt lời, Thánh Vũ Dịch tung một chưởng ra.
Ông ta dùng gần như toàn bộ sức mạnh mình có vào cú chưởng này. Tiếng rắc rắc vang lên, hồ linh hồ trong đầu Mục Vỹ nổ tung.
Máu tươi chảy ra khỏi thất khiếu Mục Vỹ, hắn ngã quỵ xuống đất, không còn sức lực nào.
"Tông chủ Thánh, Nhân Hoàng Kinh của tông ta còn nằm trong tay kẻ này, mong tông chủ Thánh lấy lại giúp ta, Lục Ảnh Huyết Tông vô cùng biết ơn".
"Trên người cậu ta không có Nhân Hoàng Kinh".
Thánh Vũ Dịch lắc đầu rồi nhấc tay điều khiển người Mục Vỹ bay lên.
"Thả cháu ta ra!"
Người mặc áo choàng đen và Mục Thiếu Kiệt gần như đồng thời lao ra tấn công Thánh Vũ Dịch.
Nhưng ông ta chẳng hề đếm xỉa gì đến hai người.
Một tay ông ta khống chế cơ thể Mục Vỹ, tay kia khắc họa phù ấn nào đó trên ngực hắn.
"Cửu Tử Tuyệt Sát Trận!"
Bắc Nhất Vấn Thiên hốt hoảng khi thấy hành động của sư phụ.
Cửu Tử Tuyệt Sát Trận là trận pháp được sáng chế bởi lão tổ khai sinh ra Thánh Đan Tông. Công dụng của trận pháp này không phải để bảo vệ sơn mạch mà là trừng phạt đệ tử phản bội Thánh Đan Tông.
Cái tên Cửu Tử Tuyệt Sát Trận đã nói lên ý nghĩa của nó, cứ chín ngày người bị phong ấn sẽ phải chịu nỗi thống khổ cùng cực, tiếp tục chín chín tám mốt ngày như thế, toàn bộ kinh mạch của người bị phong ấn sẽ bị đứt ra từng khúc, mất hết tu vi.
Có thể nói, Cửu Tử Tuyệt Sát Trận là hình phạt nặng nhất trong Thánh Đan Tông.
Không ngờ lúc này sư phụ lại dùng nó lên MụcVỹ.
"Thánh Vũ Dịch, ông dám!"
"Dừng tay!"
Mục Thiếu Kiệt và người mặc áo bào đen đã đến gần nhưng Thánh Vũ Dịch vẫn chỉ mỉm cười, xem hai người như không khí.
Sột soạt...
Ngay lúc hai người chuẩn bị chạm vào Thánh Vũ Dịch, hai bóng người không biết từ nơi nào thình lình xuất hiện sau lưng ông ta.
Bốn người thoáng chốc lao vào chiến đấu.
Người mặc áo đen kêu lên, rõ ràng người nọ đã bị thương, hơi thở dồn dập. Mục Thiếu Kiệt thì khá hơn chút đỉnh nhưng mặt cũng hơi nhợt nhạt.
"Hắc Bạch Hữu Thường!"
Thấy hai người một trắng một đen kia, Bắc Nhất Vấn Thiên sững người.
Hắc Bạch Hữu Thường là hai hộ vệ của tông chủ nhưng rất ít khi xuất hiện trong tông môn, không ngờ lại xuất hiện vào lúc này.
"Hắc Chi Dực, Bạch Chi Trường, hai ông tới đây làm gì?", Thánh Vũ Dịch nhăn mặt nhìn người mặc y phục trắng, người mặc y phục đen kia.
Có thể thấy ông ta không gọi hai người họ đến.
"Khà khà, bọn thuộc hạ là hộ vệ của tông chủ đương nhiên phải đến để bảo vệ tông chủ rồi, hơn nữa trưởng lão Tử Vũ Di cũng đã dặn dò bọn thuộc hạ trông chừng đồ đệ của bà ấy!"
Đồ đệ của Tử Vũ Di?
Nghe vậy, Thánh Vũ Dịch nhíu mày sâu hơn.
"Ta hiểu rồi, tốc chiến tốc thắng, đi thôi!"
Thánh Vũ Dịch không nán lại lâu, đại trận của mình vừa hình thành thì ôm Mục Vỹ chạy đi.
Hắc Chi Dực và Bạch Chi Trường ở lại, nhếch mép nhìn những người xung quanh.
"Đế quốc Nam Vân chỉ là đám quê mùa cục mịch phía Nam, sao đám kiến hôi các ngươi hiểu được Thiên Vận Đại Lục mênh mông thế nào, theo đuổi những cảnh giới trên Thông Thần ra sao? Bọn ta thà chết còn hơn làm mọi rợ chết rục xương ở đây".
Hắc Chi Dực kia trào phúng rồi giơ tay lên.
Đám quạ đen che khuất bầu trời, tiếng kêu ỏm tỏi như che lấp cả không trung. Hắc Chi Dực tung người nhảy lên một con quạ lớn.
"Giết!"
Hắc Chi Dực quát lên, sau đó hàng ngàn hàng vạn con quạ bay lượn sau lưng kẻ đó lao thẳng về phía các võ giả của đế quốc Nam Vân.
Đinh đinh đinh...
Nhưng ngay lúc đó, mấy tiếng động không ngừng vang lên. Hàng loạt băng nhũ to bằng ngón tay rơi ào từ trên bầu trời đêm xuống.
Đám băng nhũ giáng xuống ồ ạt như mưa trút nước, bao trùm toàn bộ thành Nam Vân.
"Phập phập phập!", băng nhũ giáng xuống đến đâu, đám quạ bị đâm chết đến đấy. Bầu trời dần bị cơn mưa máu đỏ tươi che khuất.
Màn đêm tối mờ chậm rãi nhuốm màu băng lam.
Một bóng người hiện ra giữa không trung, mỗi bước đi đều lướt qua nghìn mét, dưới chân là một đóa băng liên xanh nhạt nở rộ.
Người đang đứng trên băng liên là một nữ tử.
Nữ tử ấy mặc váy dài màu xanh lam, mái tóc dày cùng màu buông lơi sau lưng. Khuôn mặt đẹp hoàn hảo kết hợp với đường nét không tì vết làm người ta không khỏi khen ngợi. Dường như nữ tử trước mặt họ là một tác phẩm nghệ thuật, thêm một phần thì thành vẽ rắn thêm chân, thiếu một phần thì chưa đạt đến sự hoàn thiện nhất.
Nữ tử có dáng người cao ráo, đường cong duyên dáng ẩn hiện dưới tà váy dài, đôi chân dài lấp ló dẫn dắt người nhìn đến những suy nghĩ mập mờ. Có điều vẻ lạnh lùng của cô lại đẩy mọi người ra xa mình, họ chỉ biết ngẩng đầu nhìn ngắm cô từ xa.
"Đã ba năm rồi, Vỹ ca, muội về rồi đây!", nữ tử nhìn khoảng trời bao la, thở dài.
Chương 428: Mong huynh bình an
"Hắc Bạch Hữu Thường, hai ông đâu cần dồn người khác vào bước đường cùng vậy?"
Nữ tử hờ hững lên tiếng, giọng nói lạnh như sương giá khó tả, thậm chí trong sự lạnh lùng ấy còn ẩn chứa vài phần sát ý.
Hắc Chi Dực và Bạch Chi Trường gượng cười nhìn nữ tử lạnh lùng trước mắt.
Hôm nay bảo hai người họ đến là đúng bài rồi.
Chứ nếu người đang đứng ở đây là tông chủ thì có khi tiểu nha đầu này đã điên lên từ lâu.
Ai trong Thánh Đan Tông cũng biết đây là một người có thiên phú kinh khủng đến nhường nào.
Không chỉ thế, trong Thánh Đan Tông chỉ có mình cô dám nói ra câu "Ngày ta thành thần sẽ là lúc Vũ Dịch chết" một cách hùng hồn.
Tông chủ cũng bó tay trước quyết tâm của cô. Thánh Vũ Dịch có tiếng nói tuyệt đối trong Thánh Đan Tông, nhưng một số lão quái vật trong tông môn không phụng sự ông ta.
Ví dụ như sư phụ của nữ tử này - Tử Vũ Di!
"Tần Mộng Dao, đại sư Tử Vũ Di đã cấm cô không được phép rời khỏi Thánh Đan Tông trong vòng năm năm. Giờ cô đến đây là vi phạm ước định với đại sư Tử rồi".
"Ước định giữa ta và sư phụ liên quan gì đến ông?", giọng Tần Mộng Dao làm người nghe rét từ trong xương tủy: "Ta hỏi các ông, Thánh Vũ Dịch đâu rồi?"
"Thánh Vũ Dịch bắt Vỹ ca đi rồi, còn dùng Cửu Tử Tuyệt Sát Trận!"
Vương Tâm Nhã ở dưới đột nhiên la lớn.
Nghe cô ta nói vậy, Tần Mộng Dao giật mình. Cô nhìn lướt qua Vương Tâm Nhã một cách ẩn ý rồi chớp nhoáng bay đi.
"Hắc Chi Dực, Bạch Chi Trường, hai ông cút về cho ta, nếu để ta thấy hai ông còn giết ai nữa thì Tần Mộng Dao này bảo đảm hai ông chết không được, sống không xong".
Ầm...
Kèm theo lời nói của Tần Mộng Dao là một chưởng ấn ầm ầm rơi xuống.
Chưởng ấn đánh vào mặt đất tầng tầng lớp lớp làm phát ra những âm thanh rắc rắc vang dội. Mặt đất từ từ bị đóng băng.
"Ái chà chà... Thần phách Băng Hoàng đúng là khủng thật!"
"Chứ sao!", Bạch Chi Trường đáp: "Ông không biết chứ đại sư Tử Vũ Di đối xử với Tần Mộng Dao như con gái ruột thịt vậy, đến nỗi không màng mọi thứ mà giữ Tần Mộng Dao ở bên cạnh dù nha đầu đó đã tuyên bố muốn giết tông chủ cơ mà".
"Thần phách Băng Hoàng à, hầy... Sống trên đời được thấy mặt mũi Băng Hoàng ra làm sao là ta thỏa mãn lắm rồi!"
Nhìn bãi chiến trường bên dưới, Hắc Chi Dực và Bạch Chi Trường lắc đầu ngán ngẩm rời đi.
Không còn Mục Vỹ, trận chiến này đã đến hồi kết.
Mạnh Nhất Phàm không đuổi theo Thánh Vũ Dịch mà trầm tư một lát rồi cũng rút quân.
Lần này xem như Lục Ảnh Huyết Tông tổn thất lớn, không những không lấy được lợi ích gì mà còn mất đi nguồn lực phát triển ở đế quốc Nam Vân, đã thế còn để lạc mất Nhân Hoàng Kinh nữa chứ.
Trong lòng Mạnh Nhất Phàm cực kỳ tức giận.
"Cha, con thấy tám phần mười là Nhân Hoàng Kinh nằm trong tay Quân Vô Tà, kẻ này quá gian trá, phải cảnh giác mới được".
"Ta biết điều đó!"
Mạnh Nhất Phàm gật đầu trả lời: "Thực lực của Thánh Vũ Dịch lại lên một tầng cao mới rồi, giá mà ta tìm ra được sáu tầng sau cuốn Phệ Huyết Cự Linh Quyết của Lục Ảnh Huyết Điện ta, được vậy thì Thánh Vũ Dịch chỉ là hạng nhãi nhép thôi!"
Khuôn mặt Mạnh Nhất Phàm nhăn nhó đầy dữ tợn. Lục Ảnh Huyết Điện của mười năm trước là bá chủ của thế giới Tiểu Thiên, không ai không biết.
Thế mà giờ đây lại xuống cấp thành một thế lực của Thiên Vận Đại Lục, đã thế còn không phải là tổ chức đứng đầu.
"Cha, con chắc chắn người sẽ thành công mà!", Mạnh Quảng Lăng khẳng định.
"Tám chín phần mười Nhân Hoàng Kinh nằm trong tay Quân Vô Tà. Điều toàn bộ lực lượng về Trung Châu, ta chống mắt lên xem đảo Thiên Tà sẽ làm được trò trống gì!"
"Vâng!"
Mạnh Quảng Lăng suy ngẫm. Hôm nay thấy được những gì Mục Vỹ thể hiện ra, y mới biết núi cao còn có núi cao hơn, Mục Vỹ mạnh đến mức y chỉ có thể ngước lên nhìn từ xa.
Tiếc thay... hắn chết yểu rồi!
Thánh Vũ Dịch đã sử dụng Cửu Tử Tuyệt Sát Trận lên người Mục Vỹ, chín chín tám mốt ngày đủ làm hắn bỏ mạng rồi.
Không hiểu sao Mạnh Quảng Lăng vô thức thở phào như vừa trút bỏ gánh nặng sau khi biết được tin này.
Đồng thời, một bên khác, nhóm Vương Tâm Nhã đã chỉ huy tất cả mọi người trong Thông Thần Các đuổi theo Thánh Vũ Dịch.
Nhưng họ cũng hiểu rằng chuyện đó không đời nào thành công được, vì Thánh Vũ Dịch mạnh thế kìa mà.
Đành trông chờ Mục Thiếu Kiệt sẽ đuổi kịp Thánh Vũ Dịch thôi.
Cùng lúc đó, Tần Mộng Dao nhảy xuống ngồi trên lưng một con Phượng Hoàng hình thành từ các băng tinh.
"Vỹ ca, mong huynh hãy bình an..."
Tốc độ phi hành của Tần Mộng Dao càng lúc càng nhanh, gần như không thể thấy rõ đâu là người thật, đâu là tàn ảnh nữa.
Người mặc áo bào đen và Mục Thiếu Kiệt cũng cố gắng đuổi theo Thánh Vũ Dịch.
Nhưng tốc độ của ba người đều chậm hơn Thánh Vũ Dịch, chẳng mấy chốc đã bị ông ta cắt đuôi.
"Chết tiệt!"
"Chết tiệt!"
Người mặc áo bào đen và Mục Thiếu Kiệt đồng thời chửi thề.
"Đậu xanh nhà ngươi, còn che che giấu giấu làm quái gì nữa, tưởng che mặt là ngầu lắm chắc?", Mục Thiếu Kiệt đột nhiên quát người mặc áo bào đen.
"Cha à, do con sợ Vỹ Nhi hiểu lầm thôi mà".
Nghe ông ấy nói, người nọ lấy lụa che mặt xuống lộ ra gương mặt cương nghị của một nam tử trung niên, chính là Mục Lâm Thần!
Trước đó Mục Vỹ vốn nhận được tin Mục Lâm Thần mất tích, chắc hắn cũng không ngờ ông ấy luôn ở bên bảo vệ mình.
"Đại ca con chết ở đâu rồi?"
"Dạo trước đại ca bị thương khá nặng, đổi công pháp tu luyện đã ba năm rồi, có thể chưa ra ngoài được ngay đâu ạ".
"Vậy nó ở đâu?"
"Cha, con..."
"Cái thứ khốn kiếp này, dám giấu cả ta à, ta là cha con đấy!", Mục Thiếu Kiệt cáu tiết mắng.
"Cha à, thôi nào, còn không đuổi theo là mất dấu tên Thánh Vũ Dịch đó đấy, tính mạng của Vỹ Nhi sẽ...", Mục Lâm Thần vội vàng chuyển chủ đề.
"Con tưởng ta không biết điều đó chắc?"
Mục Thiếu Kiệt hừ lạnh: "Thánh Vũ Dịch rất mạnh, là cường giả trên cảnh giới Thông Thần rồi, ta và con không đấu lại nổi đâu. Con muốn chết thì tự mà đi. Vả lại chúng ta có đuổi theo cũng không kịp!"
Chương 429: Vạn Quỷ Phủ Quật
Nghe vậy, Mục Lâm Thần chỉ biết căm hận siết chặt tay.
Ngày hôm nay, ngay cả ông ấy cũng không lường được chuyện Thánh Vũ Dịch đích thân đến đây.
"Chúng ta phải về nhanh thôi, nếu không thì sợ là... thành Nam Vân sẽ có biến".
Mục Thiếu Kiệt gật đầu.
"Mục thúc thúc..."
Nhưng hai người vừa chuẩn bị xoay người đi thì nghe có ai gọi mình.
"Con là... Mộng Dao?", Mục Lâm Thần thấy Tần Mộng Dao thì ngạc nhiên bật thốt.
"Sao hai người không đuổi theo thế ạ?", Tần Mộng Dao hốt hoảng hỏi.
"Bọn ta chậm hơn nên không thể đuổi kịp Thánh Vũ Dịch, đành quay về thành Nam Vân, sợ bên đó xảy ra chuyện gì".
"À, cũng đúng. Vậy thì hai người về nhé, con đuổi theo ông ta đây. Con chắc chắn sẽ khiến Thánh Vũ Dịch thả Vỹ ca ra!", giọng Tần Mộng Dao trầm trở lại.
"Ai thế con?", nhìn Tần Mộng Dao biến mất, Mục Thiếu Kiệt hỏi.
"Cháu dâu tương lai của cha đấy!"
"Hả?"
...
Một bên khác, đầu óc Mục Vỹ quay cuồng, nơi ngực cứ có cảm giác tê dại.
Lúc thì đau đớn không chịu nổi, lúc thì chết lặng không cảm giác được gì.
Mục Vỹ mở mắt nhìn bản thân, cười khổ.
"Thánh Vũ Dịch, ông muốn giết ta sao không giết luôn đi, mất công vậy rồi còn mang đi mang về nữa, rắc rối!"
Mục Vỹ ngán ngẩm lên tiếng.
"Ta cũng muốn đâm chết cậu lắm, nhưng làm vậy chắc hôn thê của cậu nổi điên mất, vậy nên ta mới nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường này".
"Cách gì?"
"Chắc cậu từng nghe về Vạn Quỷ Phủ Quật rồi chứ?"
Đương nhiên Mục Vỹ có nghe về Vạn Quỷ Phủ Quật rồi.
Nơi này được mệnh danh là Thiên Vận tuyệt địa, có vô số lời đồn đãi xoay quanh Vạn Quỷ Phủ Quật.
Thứ nhất, phủ quật này có đi không có về.
Thứ hai, sở dĩ nơi này có tên Vạn Quỷ Phủ Quật là vì nó từng là chốn một giáo phái lớn trên Thiên Vận Đại Lục, Quang Minh Giáo, tọa lạc.
Năm xưa, Quang Minh Giáo bị bao vây tấn công, cuối cùng liều mạng phản kích.
Trận chiến ấy kéo dài từ ngày này sang ngày khác, nhật nguyệt cũng phải tránh bóng, sau này xuất hiện bí cảnh Vạn Quỷ Phủ Quật kỳ bí này.
Tuy nói đây chỉ là tin đồn nhưng Vạn Quỷ Phủ Quật đã từ từ được vô số võ giả say mê thám hiểm và kho báu xác nhận là một nơi không lối về, không có ngoại lệ.
"Hửm... Ông tính đưa ta đến Vạn Quỷ Phủ Quật để ta bị nhốt ở đó suốt đời? Kể cả khi đại trận của ông mất hiệu lực, ta cũng không thể thoát khỏi đó chứ gì?"
"Nhưng ông có làm vậy đi chăng nữa thì nữ nhân và học trò của ta vẫn biết ông là kẻ giết ta đấy thôi!"
"Không có chuyện đó!"
Thánh Vũ Dịch nói: "Tần Mộng Dao đã ở Thánh Đan Tông bốn năm nhưng trong bốn năm đó nó chỉ tu luyện và nung cấu ý định giết ta".
"Ta sẽ để ngươi vào trong tuyệt địa, có thế Tần Mộng Dao mới liều lĩnh mở tuyệt địa ra. Đã đến lúc Vạn Quỷ Phủ Quật xuất hiện trước thế gian rồi".
"Ông muốn dùng ta để tìm lối tắt đi vào Vạn Quỷ Phủ Quật?"
Cuối cùng Mục Vỹ cũng hiểu vì sao Thánh Vũ Dịch cất công bày trò vậy rồi.
"Đúng vậy. Kho báu trong Vạn Quỷ Phủ Quật nhiều không đếm xuể, thậm chí còn có người đồn rằng có cả Nhiếp Hồn Châu mà Vạn Quỷ lão nhân thời đó để lại nữa!"
Thánh Vũ Dịch kích động trả lời: "Nhiếp Hồn Châu chính là món thần binh đưa tiếng tăm của Vạn Quỷ lão nhân thời bấy giờ vang xa. Hầu như tất cả võ giả dưới cảnh giới Thông Thần đều không thể kháng cự lại tác dụng câu hồn đoạt phách của Nhiếp Hồn Châu. Tìm cả thế gian cũng không được một cái như vậy đâu!"
"Nếu ta lấy được nó thì có thể phát triển Thánh Đan Tông lên cao nữa, thậm chí là thống nhất các thế lực lớn trong Trung Châu, sau đó là càn quét Thiên Vận Đại Lục!"
"Hoang tưởng nặng quá rồi!"
Thấy dáng vẻ điên cuồng đó của Thánh Vũ Dịch, Mục Vỹ bĩu môi.
"Ngươi đâu có biết!", Thánh Vũ Dịch mỉm cười: "Ba năm trước ta chú ý đến Tần Mộng Dao vì thần phách đấy. Có thần phách của thần thú, dòng máu của Tần Mộng Dao sẽ dần chuyển biến thành huyết mạch thần thú. Chỉ có huyết mạch của thần thú mới mở được Vạn Quỷ Phủ Quật".
"Lão cáo già, ông tính toán hết rồi phải không?"
"Chính xác!"
Thánh Vũ Dịch sẵng giọng: "Ngươi chỉ là màn dạo đầu để dẫn đến kết quả sau đó thôi Mục Vỹ ạ. Nhiệm vụ của ngươi sắp hết rồi!"
Trong lúc nói chuyện, hai người đã bay ra khỏi đế quốc Nam Vân không biết bao xa.
Mục Vỹ nhìn khung cảnh bát ngát bên dưới, tâm trí dậy sóng.
"Thánh Vũ Dịch, ông sẽ hối hận nếu ném ta xuống đấy!", Mục Vỹ hét toáng lên như rất sợ hang động bên dưới.
"Làm gì có. Trong Vạn Quỷ Phủ Quật có nhiều cơ quan lắm, cậu đừng đi lung tung chứ không là bay màu đấy. Chờ người ấy của cậu đến đón đi, không phải đợi lâu đâu".
Thánh Vũ Dịch cười phá lên rồi đứng lại, vỗ một chưởng vào lưng Mục Vỹ ngay giữa trời.
Mục Vỹ đâm đầu rơi xuống thẳng xuống một ngọn núi cao nghìn trượng.
Rầm...
Một tiếng động rung trời vang lên. Mục Vỹ thấy xung quanh mình đen kịt, dường như có vô số xúc tu chạm vào người hắn trong bóng tối...
Chương 430: Người quen cũ
Cảm giác này rất kỳ lạ, giống bàn tay trẻ nhỏ khẽ vuốt ve, rất mịn màng.
“A…”
Nhưng Mục Vỹ chưa hưởng thụ được bao lâu thì đã gào thét thảm thiết.
Hắn lập tức tỉnh táo lại rồi ngồi bật dậy.
Bàn tay hắn sưng lên to tướng, trên đó có một vết thương đang chảy máu.
Mục Vỹ đã dần thích nghi được với bóng tối, sau đó có một ngọn lửa màu tím cháy trên đầu ngón tay hắn.
Vù…
Nhưng lúc trông thấy cảnh tượng ở xung quanh, Mục Vỹ suýt nữa rớt tim ra ngoài.
Nhờ có ngọn lửa màu tím soi sáng, hắn đã nhìn thấy vô vàn các con linh thú kỳ lạ ở xung quanh.
Các con linh thú đó đang trợn mắt nhìn hắn, cảm giác này thực sự ớn lạnh.
Nhưng lúc ngọn lửa màu tím loé sáng trên đầu ngón tay hắn, các con linh thú quái dị ấy đều chạy xa ra mười mét.
Dường như bọn chúng sinh ra đã sợ lửa.
Bấy giờ Mục Vỹ mới phát hiện nơi hắn rơi xuống không phải khe núi mà là một rừng cây.
Nhưng lúc này cả rừng cây đã bị bóng tối bao trùm xen lẫn với tiếng gầm gừ khe khẽ, phía trên khu rừng có lớp sương dày, hình như nơi này quanh năm đều như vậy nên mặt đất dưới chân hắn cũng biến thành bùn nhão.
Mục Vỹ giẫm xuống mặt đất trơn trượt rồi lần mò đi lên phía trước.
Nếu Thánh Vũ Dịch nói sẽ ném hắn vào Vạn Quỷ Phủ Quật thì chắc là chỗ này rồi, không thể sai được.
Vạn Quỷ lão nhân? Nhiếp Hồn Châu?
Khi nghe thấy Thánh Vũ Dịch nói câu này, Mục Vỹ đã cười, cười thả ga.
Hắn không biết Vạn Quỷ lão nhân là ai, nhưng lại biết rất rõ về Nhiếp Hồn Châu.
Năm xưa, hắn sát phạt quyết đoán, đương nhiên cũng có nhiều thuộc hạ kỳ dị, còn Nhiếp Hồn Châu này là do chính tay hắn luyện chế.
Nhưng hắn nhớ là đã đưa cho một thuộc hạ tên là Vạn Vô Sinh rồi mà.
Mục Vỹ rất có ấn tượng với người này.
Dù người này tu luyện công pháp tà ác, sống dựa vào việc hút máu tươi, nhưng y luôn dùng máu của thú thay cho máu người.
Vì thế hắn đã đích thân sáng tạo ra một công pháp dựa vào việc hấp thu tinh hoa máu huyết của thú để nâng cao thực lực và đặt tên là Vạn Thú Công, cái tên đơn giản mà rầm rộ.
Còn Quang Minh Giáo, hắn nhớ tiểu tử ấy từng nói y là người sống ở một nơi u tối nên muốn tạo ra ánh sáng mặt trời, vì thế mới lập nên Quang Minh Giáo.
“Vật đổi sao dời, đã bao năm trôi qua, Quang Minh Giáo của ngươi đã biến mất, còn Vỹ Minh của ta không biết ra sao rồi!”
Mục Vỹ vừa đi vừa hờ hững lẩm bẩm.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, năm xưa bản toạ đã giúp ngươi không ít việc, cho nên ngươi phải gìn giữ Nhiếp Hồn Châu ta đã luyện chế cho cẩn thận đừng làm mất, chắc vẫn ở đây đúng không? Nếu đúng thì đưa cho ta đi!”
Mục Vỹ lần mò đi vào sâu trong rừng cây tối tăm.
Vù…
Đột nhiên có tiếng xé gió vang lên trên dãy núi, Tần Mộng Dao mặc chiếc váy dài màu lam nhạt chầm chậm đáp xuống cạnh Thánh Vũ Dịch như tiên tử cửu thiên.
“Vỹ ca đâu!”
“Nhảy xuống dưới rồi!”
Thánh Vũ Dịch chắp tay sau lưng, thờ ơ nói: “Ta đã nói sẽ cho hắn một con đường sống rồi mà, nhảy xuống Vạn Quỷ Phủ Quật vẫn tốt hơn chết trong tay ta”.
“Ông chán sống rồi sao!”
Tần Mộng Dao lạnh mặt, thanh kiếm băng xuất hiện trong tay, mũi kiếm được khắc hoa văn bông tuyết tinh xảo.
Cheng…
Nhưng thanh trường kiếm của Tần Mộng Dao đã đâm vào khẽ ngón tay của Thánh Vũ Dịch, ông ta khẽ bẻ thanh kiếm gãy đôi.
“Tần Mộng Dao, cô rất giỏi nhưng giờ vẫn chưa phải đối thủ của ta đâu!”
Thánh Vũ Dịch điềm nhiên cười nói: “Mục Vỹ rơi xuống Vạn Quỷ Phủ Quật may ra thì còn sống, chờ sau này cô vận chuyển thần phách Băng Hoàng thuần thục rồi, khéo có thể cứu hắn lên đấy!”
“Trong lúc đó thì phải xem thiên bẩm và tu hành của cô thế nào thôi!”, Thánh Vũ Dịch cười nói: “Dù sau đó cô có thể giết ta thì ta cũng sẽ không hối hận”.
Dứt lời, Thánh Vũ Dịch quay người bỏ đi.
“À, quên chưa nói với cô. Vạn Quỷ Phủ Quật này ba năm mới mở một lần, lần này chưa phải lúc mở, nhưng ta đã tìm được một khe hở đủ để đẩy Mục Vỹ xuống”.
Ý của Thánh Vũ Dịch rất rõ ràng, cô ấy muốn xuống dưới đó là rất khó!
“Vỹ ca…”
Tần Mộng Dao nhìn xuống rừng cây bên dưới rồi chợt ngồi sụp xuống như đã mất đi chỗ dựa.
Tần Mộng Dao lẳng lặng đứng trên Vạn Quỷ Phủ Quật liên tục ba ngày rồi nhìn xuống quang cảnh u tối bên dưới.
Đến ngày thứ tư, cô ấy quay người bỏ đi.
Lúc này, trong thành Nam Vân của đế quốc Nam Vân.
Trận chiến lần này gần như đã lan rộng hết hơn nửa thành Nam Vân nên rất nhiều thứ cần sửa chữa, nhóm Tề Minh và Mục Phong Hành đã bận tối tăm mặt mũi.
Bây giờ, nhà họ Lâm, Cổ và hoàng thất chỉ còn là quá khứ.
Còn nhà họ Mục là phe giành thắng lợi cuối cùng.
Thánh Đan Các và Địa Sát Đường trông coi tài sản và sát thủ của đế quốc Nam Vân, đặc biệt là sự phát triển và lớn mạnh ba năm trở lại đây.
“Xem kìa!”
“Sư nương!”
Bọn họ ngẩng lên thì thấy một bóng người mặc váy màu lam nhạt đáp xuống, đó chính là Tần Mộng Dao, nhưng trong số các học trò, chỉ có Tề Minh là từng gặp Tần Mộng Dao.
Còn những người khác chỉ nghe nói thôi.
Vương Tâm Nhã đứng trong đám đông có vẻ nản lòng.
So với Tần Mộng Dao, cô ta thấy rất tự ti.
Cô ta vốn tưởng mình không thua kém Tần Mộng Dao về nhan sắc, nhưng cô ta lại không có khí chất lạnh lùng kiêu ngạo như cô ấy.
Bình luận facebook