-
Chương 511-515
Chương 511: Xông tới Thánh Đan Tông
Trông thấy Mục Vỹ mặc một thân y phục đen, chiếc áo choàng cùng màu phất phơ theo gió, chiếc mũ đen che kín cả khuôn mặt, một đệ tử lạnh giọng nói: “Những người không phận sự tới Thánh Đan Tông thì biến sang một bên”.
“Thánh Đan Tông… Ta đến Thánh Đan Tông!”
Mục Vỹ nhìn người đó rồi thờ ơ nói: “Tông chủ của các ngươi đã nhiệt tình mời ta đến, sao? Các người định từ chối à?”
“Ha ha…”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, một đệ tử cười lớn nói: “Ông đây đã gác cửa ba năm mà vẫn là đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông, ngươi là cái thá gì mà tông chủ của chúng ta phải mời ngươi, đúng là không biết xấu hổ!”
“Ha ha…”
Mục Vỹ mỉm cười giơ tay ra, đệ tử đó lập tức mất khống chế lao về phía Mục Vỹ.
“Quả nhiên đệ tử nào của Thánh Đan Tông cũng rất ngạo nghễ, mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất mà đã kiêu ngạo thế này!”
Mục Vỹ hất tay một cái, đệ tử đó đã bị ném bay.
“Thánh Vũ Dịch, Mục Vỹ ta tới rồi, ông định tiếp đãi ta như vậy à?”
Mục Vỹ hét lên, cả rừng núi đã rung chuyển.
Bây giờ, Mục Vỹ đã là cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, ngoài cường giả cảnh giới Niết Bàn ra thì hắn cũng đã có chỗ đứng nhất định ở Trung Châu Đại Lục
Nhưng cảnh giới này thật sự chưa là gì với Thánh Đan Tông cả.
Nhưng chẳng lẽ vì thế mà hắn lại núp ở thành Đông Vân không dám lộ diện ư?
Hắn không để bỏ qua chuyện liên quan đến Tần Mộng Dao được.
Khi chưa biết chuyện này là thật hay giả và không thể kiểm chứng, hắn chỉ có thể mạo hiểm đến đây thôi.
Nếu Tần Mộng Dao không làm sao thì hắn cũng yên tâm, còn nếu đúng là cô bị Thánh Đan Tông rút thần phách thì lần này dù phải chết, hắn cũng phải tới.
Vương Chí Kiệt từng nói với hắn hành sự phải biết kiềm chế.
Nhưng đôi lúc, có những việc không thể kiềm chế được!
Vù vù…
Mục Vỹ vừa dứt lời đã có hàng loạt tiếng xé gió vang lên.
Lập tức có mấy chục người đứng trước mặt hắn.
“Ai đang giở thói ngang ngược? Đây là Thánh Đan Tông, chứ không phải nơi mà ngươi có thể quấy nhiễu!”, người đứng đầu khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng mắng.
Linh Huyệt tầng thứ tám, cảnh giới cao thật!
Nhưng bây giờ, Mục Vỹ không có thì giờ đôi co với đám người này.
Hắn cất bước, đi thẳng vào trong Thánh Đan Tông.
“Đứng lại!”
Mục Vỹ vẫn đi tiếp.
“Giết!”
Thấy Mục Vỹ không chịu dừng bước, đám thanh niên đó lập tức xông lên bao vây.
Nhưng Mục Vỹ vẫn đi tiếp, không hề để ý đến bọn họ.
Bọn họ lập tức lấy trường kiếm, trường thương và đại đao ra rồi lao tới chỗ Mục Vỹ.
Bịch bịch…
Nhưng các món lợi khí ấy còn chưa đến gần Mục Vỹ đều đã bắn ngược trở lại, tất cả bọn họ hộc máu, vô cùng khiếp sợ.
“Thánh Vũ Dịch, đây chính là cách tiếp đón khách khứa của ông đấy hả?”
Mục Vỹ lại lên tiếng.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có các tiếng xé gió vang lên.
Ngay sau đó, mười mấy vị trưởng lão của Thánh Đan Tông đã lao nhanh tới.
Bọn họ không nói không rằng, trực tiếp xông về phía Mục Vỹ, sau đó thi triển các tài năng để tấn công hắn.
Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn thấy các trưởng lão cảnh giới Thông Thần này, ngọn lửa trong tay hắn bùng cháy, hai ngọn lửa xanh và tím cùng bùng lên một lúc.
Xẹt xẹt…
Khi các âm thanh ấy vang lên, mười mấy trưởng lão kia lập tức cháy đen rồi tan biến.
“Xem ra ông định kiểm tra thực lực của ta hả?”
Mục Vỹ cao giọng nói: “Đáng tiếc là thử nghiệm của ông chán quá, Thánh Vũ Phong đâu? Bạch Trảm Phong nữa? Các cường giả cảnh giới Niết Bàn mạnh thế không lộ diện, lại để đám tép riu xông trận, đúng là chẳng ra làm sao!”
“Mục Vỹ, ngươi ngông cuồng quá rồi đấy!”
Một bóng người bất chợt xuất hiện trên không trung, người đó nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói.
“Thánh Tâm Duệ?”
Mục Vỹ hứng thú nhìn người đó rồi nói: “Sao? Hoả độc lần trước khiến ngươi khổ sở ra phết nhỉ? Muốn thử lại lần nữa không?”
Nói rồi, Mục Vỹ giơ tay lên lắc lắc.
Trông thấy hành động này của Mục Vỹ, Thánh Tâm Duệ lập tức lùi lạ.
Lần trước, hoả độc đó như đã cướp nửa cái mạng của gã, mất ba tháng trời được cha mình hỗ trợ, gã mới có thể loại bỏ chất độc hoàn toàn.
Nhưng hồn đàn của gã cũng suýt nữa bị phá hỏng vì chuyện này.
Song khi thấy Mục Vỹ giễu cợt mình, Thánh Tâm Duệ đỏ mặt, không nhịn được quát: “Hôm nay, ngươi đã đến Thánh Đan Tông, nghĩ mình còn đường sống không?”
“Ai bảo ngươi là ta chỉ muốn giữ mạng?”, Mục Vỹ hỏi ngược lại: “Tần Mộng Dao đang ở đâu, các ngươi đã làm gì muội ấy rồi?”
“Ha ha…”
Nghe thấy tên Tần Mộng Dao, Thánh Tâm Duệ to gan hơn hẳn, gã bước lên rồi nói: “Muội ấy rất khoẻ, ngươi cứ yên tâm, dù bị rút mất thần phách thì muội ấy cũng không chết được đâu, sao ngươi phải lo thế?”
“Ngươi đang tự tìm chết đấy, có biết không hả?”
“Tự tìm chết? Thì ngươi phải giết được ta đã chứ!”
Thánh Tâm Duệ lạnh mặt tiến lên, sau đó quát: “Lần trước ta không giết được ngươi là vì ngươi có ba món thiên khí lớn trong tay. Nhưng bây giờ, ngươi đã đưa Nhiếp Hồn Châu và kính Phong Hồi cho Vạn Quỷ lão nhân rồi, còn Cổ Ngọc Long Tinh chắc chắn ngươi cũng để ở trong thành Đông Vân, phòng có kẻ khác xâm phạm. Hiện giờ, ngươi lấy gì để đấu với ta?”
Thánh Tâm Duệ nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy máu chiến.
Sau nửa năm, Mục Vỹ đã bước vào cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, đột phá những hai cảnh giới, đúng là quá biến thái.
Nhưng dù thế thì hắn cũng không là gì khi so với Thánh Tâm Duệ gã cả.
Không có thiên khí thì gã có thể dễ dàng giết chết Mục Vỹ.
Chương 512: Thà chết cũng không dùng sức mạnh hồn đàn
“Đúng vậy, không có thiên khí thì sao ta có thể là đối thủ của ngươi”, Mục Vỹ nhìn Thánh Tâm Duệ rồi giễu cợt nói: “Nhưng ngươi đừng quên, ta… còn có thiên hoả!”
Dứt lời, hai ngọn lửa lập tức bùng lên trong tay Mục Vỹ, sau đó bay về phía Thánh Tâm Duệ.
“Thiên hoả cũng cần có thực lực mạnh mẽ để phát huy, ngươi mới chỉ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín thì phát huy uy lực được đến đâu?”
Thánh Tâm Duệ lạnh mặt nhìn Mục Vỹ, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay gã.
“Đây là kiếm Tru Ma, chuyên dùng để giết những kẻ gian manh như ngươi!”
Thánh Tâm Duệ cầm thần binh trong tay rồi đáp xuống hồn đàn ở dưới, gã mang theo lực uy thế mạnh mẽ lao về phía Mục Vỹ.
Nửa năm trước, gã thua Mục Vỹ là bởi Mục Vỹ có ba món thiên khí lớn. Nhưng bây giờ, sau khi đã có đối sách cụ thể, thêm việc Mục Vỹ tay không bắt giặc, gã hoàn toàn có thể giết được hắn.
“Phong vân biến ảo, thiên địa càn khôn, vật đổi sao dời, nhật nguyệt tung hoành!”
Thánh Tâm Duệ khẽ lẩm bẩm, tốc độ của trường kiếm trong tay ngày một phóng nhanh về phía Mục Vỹ.
“Làu bàu gì thế! Kiếm khách nào mà cũng như ngươi thì đã bị đối thủ chém cho tơi tả lâu rồi!”
Mục Vỹ vung tay, một thanh kiếm cổ phóng đi.
“Kiếm khách chân chính là phải như này!”
Mục Vỹ bay lên rồi xông về phía Thánh Tâm Duệ, còn thanh trường kiếm trong tay hắn thì dựng đứng rồi chém xuống.
Đường kiếm này trông rất bình thường.
Nhưng trông nó lại rất tuyệt diệu, như thể chỉ chém bừa một kiếm cũng có thể khiến tất cả mọi người phải tập trung quan sát.
Toàn bộ không gian đều bị chấn động bởi một kiếm này, tốc độ của kiếm tăng vọt.
Đến Thánh Tâm Duệ cũng không ngoại lệ, gã hoàn toàn ngơ ngác bởi một kiếm ấy.
“Kiếm thế!”
Một bóng người bất chợt xuất hiện bên cạnh Thánh Tâm Duệ, cheng một tiếng, tiếng kiếm va chạm vang lên, đường kiếm đó đã bị chặn.
Bạch Trảm Phong mặc y phục màu trắng cầm kiếm Trảm Long đứng lơ lửng trên không, sau đó mỉm cười nhìn Mục Vỹ nói: “Không ngờ ngươi còn là một kiếm khách kiếm thế”.
“Còn nhiều chuyện ông không ngờ đến lắm, không lẽ ta phải giở hết ngón nghề ra cho ông xem sao?”
“Tốt lắm! Thánh Tâm Duệ, ngươi lùi lại đi, để ta đấu với hắn!”
Bạch Trảm Phong bừng bừng ý chí chiến đấu nhìn Mục Vỹ.
Kiếm thế của ông ta đã đạt đến viên mãn, ông ta đang muốn đấu một trận để đột phá kiếm thế của mình.
“Trận đấu này ta sẽ không sử dụng sức mạnh của hồn đàn, mà chỉ dùng kiếm và sức mạnh của cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín thôi. Ta rất mong được đấu với kiếm khách tài giỏi một trận”.
“Không, tiểu bối có thể giải quyết hắn!”, Thánh Tâm Duệ nói.
“Biến ngay!”
Bạch Trảm Phong mắng nhiếc: “Đồ vô dụng, ngươi mới là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất mà tưởng mình là đối thủ của hắn rồi sao? Ngươi không chống đỡ được kiếm thế đâu, hắn muốn giết ngươi thì chỉ loáng một cái là xong!”
Là cường giả siêu cấp cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm nên Bạch Trảm Phong hoàn toàn ngó lơ thân phận của Thánh Tâm Duệ.
Trong mắt ông ta chỉ có thanh kiếm trong tay cùng Mục Vỹ ở phía trước.
Rất hiếm có một thanh niên mới là cảnh giới Thông Thần mà đã có thể lĩnh ngộ kiếm thế siêu đẳng như thế này.
Bị mắng, Thánh Tâm Duệ tái mặt, gã nghiến răng nghiến lợi lùi lại.
Đến cha gã còn phải có chừng mực với Bạch Trảm Phong này, cho nên gã không thể đắc tội với ông ta được.
“Mục Vỹ, ta lĩnh ngộ kiếm ý năm hai mươi sáu tuổi, năm mươi năm sau thì lĩnh ngộ kiếm thế. Bây giờ, ta đã đạt đến kiếm thế viên mãn. Ta đấu với ngươi là mát mày mắt mặt cho ngươi đó, hi vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng trong trận đấu này!”
“Hả? Ông không dùng sức mạnh của hồn đàn ư?”, Mục Vỹ cười hỏi.
“Đúng vậy!”
“Thà chết cũng không dùng à?”
“Đúng!”, Bạch Trảm Phong kiên quyết nói: “Đáng tiếc là tình huống ấy sẽ không xảy ra đâu”.
“Là ông nói thà chết cũng không dùng đấy nhé! Ta - Mục Vỹ, kiếm thế viên mãn, sẽ đấu với ông!”
Mục Vỹ lên tiếng rồi dựng thanh kiếm bên người.
Trình độ kiếm thế ngang nhau, nhưng Bạch Trảm Phong sẽ chỉ dùng sức mạnh của cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín để đối chiến. Ông ta nhặt bừa một thanh trường kiếm địa khí lên, còn Mục Vỹ thì đứng yên đó để nghênh chiến.
Dù Bạch Trảm Phong không dùng sức mạnh của hồn đàn thì cũng là cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười đỉnh phong.
Trận đấu này vốn không hề công bằng.
Nhưng Mục Vỹ không đến đây để đòi công bằng!
Nếu Bạch Trảm Phong đã muốn vậy thì hắn sẽ chơi với ông ta!
Mục Vỹ vừa vung kiếm ra thì thân ảnh đã biến mất tại chỗ, Bạch Trảm Phong ở phía đối diện mỉm cười xuất kiếm, kiếm thế hiện ra, mọi người tiếp tục có cảm giác như bị người khác điều khiển.
Điểm mạnh của kiếm thế nằm ở lĩnh ngộ và sự thuần thục của võ giả với kiếm.
Vận dụng trường kiếm trong tay để dung hoà với sức mạnh của trời đất.
Tuân theo chiều hướng của tự nhiên để điều khiến trường kiếm.
Mượn uy thế của thiên nhiên để tăng sức mạnh cho kiếm!
Các tiếng cheng cheng vang vọng khắp quảng trường của Thánh Đan Tông, trận đấu của hai người lập tức đã thu hút rất nhiều người tới xem.
Sau khi biết Mục Vỹ dám một mình xông vào Thánh Đan Tông, cả môn phái đã nháo nhào lên.
Bọn họ cũng đã nghe nói về Mục Vỹ.
Hắn đã khiến Thánh Đan Tông mất sạch thể diện ở ngoài thành Đông Vân, thậm chí còn suýt lấy mạng Thánh Tâm Duệ.
Mục Vỹ đã trở thành kẻ thù chung của Thánh Đan Tông, ai cũng muốn giết.
Chương 513: Đụng độ kiếm thế
“Bạch tiền bối hãy giết tên này đi, hắn là kẻ có ý đồ xấu”.
“Gào lên làm gì, dù Bạch tiền bối không dùng sức mạnh của hồn đàn thì tên này cũng chết chắc”.
“Đương nhiên, Bạch tiền bối đã lĩnh ngộ kiếm thế viên mãn, viên mãn đấy! Không biết đến bao giờ ta mới lĩnh ngộ được kiếm ý đây!”
Các tiếng xì xào vang lên trong đám đông, khi quan sát trận đấu của hai người trên không, ai nấy đều sục sôi ý chí.
“Kiếm thế viên mãn, kiếm pháp sắc bén, đường kiếm gọn ghẽ, ha ha… hay, hay lắm!”
Tiếng cười lớn của Bạch Trảm Phong ở trên cao khiến người nghe chấn động.
Kiếm thế viên mãn?
Mục Vỹ đó đã đạt tới kiếm thế viên mãn rồi ư?
Câu nói này của Bạch Trảm Phong đã khiến mọi người có mặt ở đó hoàn toàn kinh hãi.
Ầm…
Đột nhiên có tiếng kiếm khí bay lên rồi đâm sầm vào một toà tháp trong Thánh Đan Tông, khiến nó sụp đổ ngay lập tức, thi thoảng lại có tiếng kêu rên vang lên.
“Tất cả các đệ tử dưới cảnh giới Thông Thần mau lùi lại!”
Trông thấy cảnh tượng này, lập tức có trưởng lão của Thánh Đan Tông hô lớn lên.
Hai người giao thủ, đao kiếm vô tình, dù là kiếm khí được tạo ra từ sự dao động của một trận đấu không công bằng, thì nó cũng có thể giết chết một đệ tử cảnh giới Linh Huyệt, vì thế đây không phải là trận đấu mà họ nên xem.
“Rồng Ngâm Cửu Thiên!”
“Kiếm Xuất Hữu Linh!”
Hai tiếng hô khẽ vang lên, hai bóng người đã lao uỳnh vào nhau.
Mũi kiếm chĩa vào nhau, lần đầu tiên hai người họ xuất hiện trước mắt mọi người.
Cheng…
Một tiếng động vang lên, hai mũi kiếm va chạm, dường như có một bóng rồng đang gào thét sau lưng Bạch Trảm Phong rồi xông về phía Mục Vỹ.
Sau lưng Mục Vỹ cũng có bóng của một con linh thú với hình thù kỳ dị đang hung hãn lao tới.
Sau cú va chạm ấy, cả Thánh Đan Tông đã bùng nổ khí thế long trời lở đất.
Ầm ầm…
Trường kiếm va chạm, chỉ trong phút chốc, phạm vi một trăm mét xung quanh hai người họ đã có các tiếng nổ vang.
Âm thanh va chạm của kiếm như tiếng trời đất đụng độ.
Đây chính là sự khủng khiếp của kiếm thế!
Dù là cảnh giới Thông Thần thì cũng có thể phát huy uy lực huỷ thiên diệt địa.
Tiếng nổ rền vang, hai người họ vừa lao vào nhau đã tách rời.
Song khi Bạch Trảm Phong lùi lại, cánh tay cầm chặt trường kiếm của ông ta đã khẽ run lên, ống tay áo được vén lên, các giọt máu nhỏ xuống bị ông ta nắm chặt trong tay.
Mục Vỹ đáp xuống rồi ngẩng lên nhìn Bạch Trảm Phong, sau đó khẽ mỉm cười, khoé miệng cũng có vệt máu.
“Dù Bạch tiền bối không dùng sức mạnh của hồn đàn thì tên ngông cuồng này cũng không phải đối thủ của ông ấy đâu!”
“Đúng, dù hắn cũng đạt kiếm thế viên mãn thì cũng chẳng thể là đối thủ của Bạch tiền bối được”.
“Thế mà còn ngông cuồng định khiêu chiến Thánh Đan Tông chúng ta, đúng là chán sống mà! Bạch tiền bối, mau giết hắn đi”.
Các tiếng hô hào phẫn nộ vang lên trong đám người.
Bọn họ chỉ muốn lột da, tự tay giết Mục Vỹ.
“Khụ khụ…”, khoé miệng Mục Vỹ dính máu, hắn cười nói: “Bạch Trảm Phong, tiếp không?”
“Có chứ, chưa phân thắng thua thì sao mà dừng được!”
“Nếu vậy thì lần này sống chết ra sao tuỳ thuộc cả vào kiếm thế rồi!”
Mục Vỹ nói với vẻ khiêu khích rồi bật cười.
Bạch Trảm Phong liếc mắt, lập tức lại lên tinh thần.
Người khác không biết một điều là, chỉ trong một phút chốc của ban nãy, nếu ông ta không sử dụng sức mạnh của hồn đàn thì kết quả ra sao cũng chưa biết được.
Bạch Trảm Phong xác định suy nghĩ, ông ta có sự vẻ vang kiếm khách của riêng mình.
Bạch Trảm Phong bước lên, kiếm thế bắn ra giữa hai người.
Các tiếng xé gió liên tiếp vang lên, hai người lập tức lao vào nhau.
Lần này, tốc độ nhanh đến cực điểm, không ai có thể nhìn thấy rõ hai người họ đã ra tay thế nào, mà chỉ có thể nghe thấy tiếng kiếm và tiếng động đất ở xung quanh.
Tiếng uỳnh uỳnh vang lên, mỗi lần hai người họ đụng độ, cả quảng trường đều chấn động.
“Kiếm thuật của tên này cao siêu quá, thực lực cũng không tầm thường, hơn nữa hắn còn tinh thông luyện đan và luyện khí. Nếu hắn là đệ tử của Thánh Đan Tông ta thì tốt biết bao!”
Một bóng hình già nua cụt tay phải đang cầm một cây chổi bên tay trái đứng giữa rặng núi chấn động, đôi mắt mờ đục ngước lên quan sát trận đấu ở trên không, sau đó thầm thở dài.
“Ngài cũng thấy tên này tài ba sao?”
Một bóng người chợt xuất hiện sau lưng ông lão đó, giọng nói có vẻ hờ hững.
“Cậu thì không chắc?”, ông lão hỏi ngược lại: “Thánh tông chủ, cậu luôn một lòng muốn thống nhất Trung Châu Đại Lục, nhưng thực chất lại luôn đắc tội với những thiên tài lẽ ra có thể kết giao”.
“Năm xưa có Mục Thanh Vũ với thiên bẩm xuất chúng, độc nhất vô nhị, nhưng cậu lại không chịu giúp người ta, sau đó trơ mắt nhìn cậu ấy bị nhà họ Vỹ phế tu vi, thậm chí cậu còn…”, ông lão thở dài một hơi nói: “Bây giờ có Mục Vỹ xuất hiện thì hắn lại là kẻ thù không đội trời chung với Thánh Đan Tông, dù Thánh Đan Tông được cậu dẫn dắt trở thành thế lực hàng đầu ở Trung Châu, nhưng kiểu gì cũng có ngày bị huỷ diệt trong tay cậu!”
“Ông…”
Nghe thấy thế, khí tức trên người Thánh Vũ Dịch dao động, rõ ràng ông ta đã nổi giận.
Nhưng một lúc lâu sau, Thánh Vũ Dịch lại thở phào một hơi rồi nói: “Tạo hoá tạo ra con người, dù Thánh Vũ Dịch ta chỉ tự túc, không dựa dẫm vào ai thì vẫn có thể làm được những việc mà mình muốn”.
“Ha ha… đúng vậy, nhưng để tiêu diệt tên này mà cậu phải dùng đến Thập Phương Tuyệt Sát Trận của Thánh Đan Tông, cậu cũng tàn nhẫn đấy!”
“Ta luôn tàn nhẫn với kẻ thù!”
Thánh Vũ Dịch bình thản nói.
Nghe thấy vậy, ông lão đó lắc đầu rồi nói: “Đúng, cậu rất tàn nhẫn, nếu không thì lão già ta đây đâu bị mất một cánh tay, thậm chí nước suối Luân Hồi cũng không thể khôi phục lại như cũ…”
Nghe thấy ông lão nói vậy, Thánh Vũ Dịch có vẻ thương xót, nhưng chỉ một lát là biến mất.
Cùng lúc đó, trận đấu trên không trung dường như đã lên đến đỉnh điểm.
Thánh kiếm trong tay hai người va chạm kịch liệt, khí thế mạnh mẽ tăng vọt, khiến người ta phát run.
Trận đấu sắp đi đến hồi kết rồi sao?
“Dĩ Ngô Chi Thân, Đúc Tạo Vĩnh Hằng!”
“Dĩ Ngô Chi Thân, Vĩnh Đạt Thái Sơ!”
Ha tiếng hô cùng vang lên, hai đường kiểm huỷ thiên diệt địa cùng hạ xuống.
Chương 514: Gã sợ Mục Vỹ
Rầm...
Cú bạo tạc nổ ra ngay sau đó, toàn bộ Thánh Đan Tông kể cả những ngọn núi xung quanh cũng rung chuyển theo.
Dường như trái tim ai lúc này cũng bị đánh một cái thật mạnh.
Cú va chạm đầy quyết liệt giữa hai loại kiếm thế khắc sâu một điều trong đầu họ rằng đâu mới là cuộc chiến giữa các cao thủ chân chính.
Một vài đệ tử Thánh Đan Tông trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra.
Hai bóng người trên trời đang lơ lửng hạ xuống.
Chính xác hơn là rơi xuống!
Áo bào đen Mục Vỹ mặc gần như rách bươm, toàn thân chằng chịt vết chém ngọt của kiếm, máu tươi đầm đìa.
Vết thương gây ra bởi vết chém kinh khủng đến độ nhìn mà phát hoảng.
Đối diện lúc này, Bạch Trảm Phong cũng đứng không vững, một loạt vết chém hằn trên hai tay và hai chân ông ta. Chỗ máu chảy ra còn có màu đen như bị đốt cháy, khuôn mặt thì trắng tái như bị bệnh.
Cơ thể Bạch Trảm Phong cũng đan chéo những vết kiếm, máu tuôn như suối.
Nhất là đường chém nhìn mà giật mình trên ngực, nó kéo dài từ bả vai đến đùi, sâu đến nỗi lộ cả xương cốt.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả là cổ ông ta.
Nơi đó có một vết thương nhỏ bé tí ứa một chút máu. Ai cũng sững sờ!
"Ông cừ thật đấy!"
Mục Vỹ lên tiếng, vừa nói xong đã phun ra một ngụm máu, trong đó còn có một vài mẩu nội tạng.
Nhưng dù trường kiếm trong tay đã thủng lỗ chỗ, Mục Vỹ vẫn chống kiếm xuống, không để mình gục ngã.
Bạch Trảm Phong ở đối diện sờ cổ mình, cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Đã thống nhất là không dùng đến sức mạnh hồn đàn, có chết cũng không dùng rồi mà. Ông vô liêm sỉ quá đấy Bạch Trảm Phong!", Mục Vỹ cười chế giễu, sau đó lại ho ra máu lần nữa.
"Ngươi..."
Bạch Trảm Phong không nói nên lời.
Ông ta đâu có ngờ kiếm thuật của Mục Vỹ cao siêu đến vậy.
Bản thân áp chế thực lực ở cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười.
Kiếm Trảm Long của ông ta là một món địa khí cực phẩm, có sức công phá mạnh hơn gấp mười lần so với địa khí hạ phẩm không biết Mục Vỹ giật từ tay trưởng lão nào.
Về kiếm thế thì hai bên đều đạt đến cấp độ viên mãn!
Nhưng cuối cùng, Bạch Trảm Phong vẫn suýt bị Mục Vỹ một kiếm chém bay đầu.
Nếu không sử dụng sức mạnh hồn đàn ngay giây phút cuối cùng để đánh văng Mục Vỹ ra, lúc này ông ta đã là một cái xác rồi.
Nhưng sao điều đó có thể xảy ra chứ!
Kiếm thế ngang nhau, thực lực mạnh hơn, thần binh chất lượng hơn, cái duy nhất ông ta yếu thế hơn là kiếm thuật!
Kiếm thuật của ông ta không sánh bằng Mục Vỹ.
Bạch Trảm Phong nản lòng thoái chí.
Ông ta tự thấy rằng mình đã đi được một quãng đường dài, có kiếm thuật tài cao, đã lĩnh ngộ kiếm thế, đạt đến trình độ không ai địch nổi, ngờ đâu lại thua trong tay một người thanh niên hai mươi mấy tuổi.
Ông ta thua trận này hoàn toàn, không có cách gì cứu vãn nổi.
"Kiếm thuật của ngươi rất mạnh, dù đều có kiếm thế viên mãn nhưng ta vẫn không phải đối thủ của ngươi. Nếu như ta chỉ là tầng thứ nhất mà không phải tầng năm của cảnh giới Niết Bàn thì có khi đã bị ngươi giết rồi".
Bạch Trảm Phong chân thành nói ra những lời này.
Ông ta đã cậy vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm để đánh bật lùi Mục Vỹ vào giây phút quyết định, dù vậy hắn vẫn có thể để lại một dấu chém trên cổ ông ta.
Nếu là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất nhiều khả năng Bạch Trảm Phong đã đầu lìa khỏi thân rồi, cho dù đã đẩy được Mục Vỹ ra.
"Hừ!"
Mặt tái nhợt lắm rồi nhưng Mục Vỹ vẫn đanh thép nói: "Kiếm khách mà lại thất hứa, kiếm thế của ông cũng chỉ có thế thôi".
Ong ong...
Câu nói này làm cho đầu óc Bạch Trảm Phong quay cuồng, trống rỗng.
Đúng vậy, mang danh kiếm khách nghĩa là thẳng tiến không lùi, không sợ mọi gian truân thử thách.
Thế mà giờ đây, ông ta lại sợ. Đúng, ông ta sợ.
Vào khoảnh khắc quan trọng nhất, ông không chỉ không đối kháng với đòn công kích của Mục Vỹ mà còn vi phạm lời cam kết của mình.
Thật ra, ngay từ đầu ông ta đã nghĩ tới chuyện dùng hồn đàn rồi.
Bốp bốp bốp...
"Bạch tiền bối làm tốt lắm, giờ cứ giao tên này cho tiểu bối. Kẻ gian xảo là kẻ địch số một của Thánh Đan Tông ta, tội đáng muôn chết!"
Thánh Tâm Duệ vỗ tay đi tới.
"Mục Vỹ, giờ ngươi chỉ là một phế nhân, còn đấu nổi với ta không?"
Thánh Tâm Duệ nhìn Mục Vỹ bằng đôi mắt đằng đằng sát khí.
Mục Vỹ miễn cưỡng nhếch mép nhìn Thánh Tâm Duệ lại gần từng bước một. Tiếng leng keng vang lên, trường kiếm bị hư hỏng nặng nề hắn cầm trong tay rơi xuống đất. Đôi mắt hắn dõi theo từng bước chân của Thánh Tâm Duệ.
"Có giỏi thì lại đây!"
Mục Vỹ cứ cúi người đứng ở nơi cách Thánh Tâm Duệ một trăm mét mà nhìn gã, không hề nao núng.
Trong đôi mắt lộ rõ sự khinh miệt cùng sự cao ngạo vốn có của hắn!
Thấy Mục Vỹ buông xuôi, chỉ đứng yên một chỗ mà không phản kháng, Thánh Tâm Duệ chợt giật mình.
Gã đứng sững tại chỗ thẫn thờ nhìn Mục Vỹ một lúc như thế.
Dần dần, Thánh Tâm Duệ sực nhận ra mình đang tránh né ánh nhìn của hắn.
Gã sợ!
Gã sợ Mục Vỹ - kẻ đã rơi vào bước đường cùng.
Tuy rất xấu hổ nhưng Thánh Tâm Duệ không tiếp tục đi tới nữa mà đứng yên nhìn Mục Vỹ.
Chương 515: Ngươi điên rồi!
Giờ phút này, trong Thánh Đan Tông vang lên tiếng ồ ngạc nhiên.
Một mình Mục Vỹ thôi đã có thể đánh bại Bạch Trảm Phong rồi, giờ hắn lại làm cả Thánh Tâm Duệ e ngại!
Người này mạnh đến thế ư?
Uỳnh uỳnh uỳnh...
Đúng lúc đó, mấy tiếng nổ ầm ầm ầm vang dội truyền đến làm cả Thánh Đan Tông và núi non xung quanh chấn động dữ dội.
"Kẻ Mục Vỹ này xâm phạm sự uy nghiêm của Thánh Đan Tông ta, tất phải giết chết. Hôm nay, ta, Thánh Vũ Dịch tông chủ Thánh Đan Tông, sẽ khởi động Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận tiêu diệt kẻ này, giành lại uy danh cho Thánh Đan Tông!"
Ầm một tiếng, một bóng người xuất hiện trên quảng trường.
Thánh Vũ Dịch!
Những người bên dưới thở phào nhẹ nhõm khi biết tông chủ đích thân ra mặt.
Tông chủ đã can dự thì kẻ này chết chắc rồi.
"Khởi trận!"
Thánh Vũ Dịch khẽ quát rồi giơ hai tay lên. Trong phút chốc, mười ngọn lầu các cao nghìn mét vây quanh Thánh Đan Tông phóng mấy chùm sáng lên trời.
Những chùm sáng ấy bay thẳng lên một mạch, phá tan mây mù, tiến thẳng đến tầng trời cao nhất.
Những ánh hào quang lớn không tưởng kia đâm thủng thương khung tạo ra mười vòng sáng màu xanh lam, uy thế kinh người.
Ngay sau đó, mười cột sáng trên trời nhập làm một rồi đổ ập xuống.
Sau khi mười cột sáng bay lên trời rồi giáng xuống, một trận pháp khổng lồ thình lình xuất hiện trên quảng trường.
Giờ phút này, một điểm sáng màu xanh lam hiện ra trên cơ thể Mục Vỹ, mười cột sáng hội tụ toàn bộ vào người hắn.
Cùng lúc đó, những lầu các hay dãy núi nằm kế cận Thánh Đan Tông bắt đầu rung lắc dữ dội.
Đây là một cơn động đất mạnh đến nỗi ngay cả những cao thủ cảnh giới Thông Thần cũng thấy hoa mắt chóng mặt, nói gì đến những võ giả cảnh giới Linh Huyệt kia.
Trong một tòa tháp cao thuộc Thánh Đan Tông.
"Sư phụ, ngoài đó có chuyện gì thế ạ?", Tần Mộng Dao trong bộ váy dài màu băng lam nhíu mày hỏi.
"Con đừng quan tâm bên ngoài làm gì, đã đến thời khắc quan trọng cho con đúc tầng thứ nhất hồn đàn rồi. Lúc này, thần phách Băng Hoàng của con sẽ sinh ra sức mạnh Băng Hoàng cực kỳ mạnh mẽ, phải tập trung vào. Chuyện của tông môn xưa giờ đều không dính dáng gì đến chúng ta cả!"
"Vâng ạ!"
Tần Mộng Dao gật đầu rồi đáp: "Sư phụ, con đã chuẩn bị những nửa năm cho việc đúc hồn đàn, người đã hứa với con rằng chỉ cần con đúc được tầng thứ nhất hồn đàn, bước vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, người sẽ cho con gặp Vỹ ca!"
"Đừng lo, sư phụ không gạt con đâu!"
Tiếc thay, con sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu ta lần nữa!
Tử Vũ Di tự nhủ.
Thần phách Băng Hoàng có lực ảnh hưởng rất lớn, có nó, võ giả hoàn toàn không cần bất kỳ thiên tài địa bảo nào giúp đỡ trong lúc ngưng luyện hồn đàn.
Dù trên thế gian này có bảo vật hữu dụng đến đâu cũng không thể sánh bằng khí tức băng hàn của bản thân thần phách Băng Hoàng.
Thần phách Băng Hoàng có trụ cột là chân nguyên trong đất trời nên có thể ngưng tụ trực tiếp thành thần đàn Băng Phách, nói đó là con cưng của trời không ngoa chút nào. Loại hồn đàn thần kỳ thế này có công dụng lớn đến độ ai cũng điên cuồng vì nó.
Mặt khác, một lẽ bất di bất dịch là thứ gì càng mạnh mức độ nguy hiểm càng cao.
Thành công hay thất bại quyết định ở chính bản thân Tần Mộng Dao!
Song song với đó, cơn động đất ở Thánh Đan Tông đã dừng lại, mười cột sáng phong tỏa Mục Vỹ trên mọi góc độ, bao vây toàn thân hắn.
Trông cứ như mười cột sáng đang vây quanh Mục Vỹ là mười con thần long giáng trần vậy.
"Mục Vỹ, đây chính là Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận của Thánh Đan Tông bọn ta, cách mỗi trăm năm mới hội tụ một lần. Ngươi nên tự hào và vinh hạnh vì được chết trong đại trận này!"
Thánh Vũ Dịch hào hùng nói.
"Sao ông cứ thích tỏ ra cao thượng quá vậy Thánh Vũ Dịch!"
Mục Vỹ đứng yên nhìn mười cột sáng đan vào nhau trên người mình, nhếch mép: "Ông chẳng qua chỉ muốn tiêu diệt ý thức của ta rồi thừa cơ chiếm đoạt hai thiên hỏa để đúc hồn đàn thành công thôi!"
"Lấy thiên hỏa làm hồn đàn, ông thông minh thật đấy Thánh Vũ Dịch!"
Mục Vỹ cười nhạo: "Dao Nhi vẫn an toàn mà ông lại lừa ta đến đây, bày ra một đống chuyện chỉ để giành lấy thiên hỏa. Đã vậy thì ta cũng không cố kỵ gì nữa!"
Dứt lời, vẻ quyết tâm biểu lộ trên mặt hắn.
"Ngươi định làm gì?"
"Làm gì à?"
Mục Vỹ cười cợt: "Lão cáo già kia, hôm nay ta tới đây thì không tính sống sót trở về đâu. Chẳng phải ông muốn lấy được hai loại thiên hỏa này về tay lắm sao? Ta cho ông được như ý nguyện!"
Mục Vỹ đúng là đang cười đấy, nhưng trông nụ cười đó có gì đó tuyệt vọng trong mắt Thánh Vũ Dịch.
"Mục Vỹ, ngươi đừng có xằng bậy!"
"Xằng bậy gì chứ?", Mục Vỹ phì cười: "Ta có điên mới hành động không suy nghĩ, vì trước khi làm gì ta đều tính toán hết cả rồi".
Ầm ầm ầm…
Vừa dứt câu, toàn thân Mục Vỹ bỗng nhiên nổi lửa.
Đó là ngọn lửa giao hòa giữa hai màu xanh lá và tím, nó cháy bừng lên rồi biến thành hai con hỏa long vờn quanh Mục Vỹ.
Hai hỏa long bay một mạch lên trời, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn, mãi đến khi cao đến một nghìn mét mới dừng.
"Ông muốn lấy thiên hỏa chứ gì? Để xem có cái mạng lấy được không đã!"
Cơ thể Mục Vỹ run rẩy một cách kịch liệt, những vết thương trên người liên tục nứt toác, máu chảy đầm đìa trông cực kỳ khủng khiếp.
Tốc độ hai hỏa long xoay chuyển quanh người hắn cũng ngày một nhanh dần.
Cuối cùng, chúng nó cuộn người vào nhau. Sau những âm thanh "xẹt xẹt", hai hỏa long hợp thành một, màu đen thay thế cho hai màu tím và xanh lá.
Một màu đen khiến người ta nhìn mà rùng mình!
"Thánh Vũ Dịch, chắc ông không biết, ngọn lửa màu đen sinh ra sau khi Tử Liên Yêu Hỏa và Vạn Kiếp Quỷ Hỏa nhập làm một được ta gọi là Diệt Hồn Hắc Viêm. Loại lửa kết hợp này sẽ đốt hết mọi thứ đến khi... không còn gì để đốt nữa mới thôi. Ông đoán xem liệu Thánh Đan Tông của mình có bị thiêu cháy không?"
"Ngươi điên rồi à!"
Thánh Vũ Dịch quát tháo: "Nếu làm vậy thì ngươi cũng chết theo thôi!"
Trông thấy Mục Vỹ mặc một thân y phục đen, chiếc áo choàng cùng màu phất phơ theo gió, chiếc mũ đen che kín cả khuôn mặt, một đệ tử lạnh giọng nói: “Những người không phận sự tới Thánh Đan Tông thì biến sang một bên”.
“Thánh Đan Tông… Ta đến Thánh Đan Tông!”
Mục Vỹ nhìn người đó rồi thờ ơ nói: “Tông chủ của các ngươi đã nhiệt tình mời ta đến, sao? Các người định từ chối à?”
“Ha ha…”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, một đệ tử cười lớn nói: “Ông đây đã gác cửa ba năm mà vẫn là đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông, ngươi là cái thá gì mà tông chủ của chúng ta phải mời ngươi, đúng là không biết xấu hổ!”
“Ha ha…”
Mục Vỹ mỉm cười giơ tay ra, đệ tử đó lập tức mất khống chế lao về phía Mục Vỹ.
“Quả nhiên đệ tử nào của Thánh Đan Tông cũng rất ngạo nghễ, mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất mà đã kiêu ngạo thế này!”
Mục Vỹ hất tay một cái, đệ tử đó đã bị ném bay.
“Thánh Vũ Dịch, Mục Vỹ ta tới rồi, ông định tiếp đãi ta như vậy à?”
Mục Vỹ hét lên, cả rừng núi đã rung chuyển.
Bây giờ, Mục Vỹ đã là cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, ngoài cường giả cảnh giới Niết Bàn ra thì hắn cũng đã có chỗ đứng nhất định ở Trung Châu Đại Lục
Nhưng cảnh giới này thật sự chưa là gì với Thánh Đan Tông cả.
Nhưng chẳng lẽ vì thế mà hắn lại núp ở thành Đông Vân không dám lộ diện ư?
Hắn không để bỏ qua chuyện liên quan đến Tần Mộng Dao được.
Khi chưa biết chuyện này là thật hay giả và không thể kiểm chứng, hắn chỉ có thể mạo hiểm đến đây thôi.
Nếu Tần Mộng Dao không làm sao thì hắn cũng yên tâm, còn nếu đúng là cô bị Thánh Đan Tông rút thần phách thì lần này dù phải chết, hắn cũng phải tới.
Vương Chí Kiệt từng nói với hắn hành sự phải biết kiềm chế.
Nhưng đôi lúc, có những việc không thể kiềm chế được!
Vù vù…
Mục Vỹ vừa dứt lời đã có hàng loạt tiếng xé gió vang lên.
Lập tức có mấy chục người đứng trước mặt hắn.
“Ai đang giở thói ngang ngược? Đây là Thánh Đan Tông, chứ không phải nơi mà ngươi có thể quấy nhiễu!”, người đứng đầu khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng mắng.
Linh Huyệt tầng thứ tám, cảnh giới cao thật!
Nhưng bây giờ, Mục Vỹ không có thì giờ đôi co với đám người này.
Hắn cất bước, đi thẳng vào trong Thánh Đan Tông.
“Đứng lại!”
Mục Vỹ vẫn đi tiếp.
“Giết!”
Thấy Mục Vỹ không chịu dừng bước, đám thanh niên đó lập tức xông lên bao vây.
Nhưng Mục Vỹ vẫn đi tiếp, không hề để ý đến bọn họ.
Bọn họ lập tức lấy trường kiếm, trường thương và đại đao ra rồi lao tới chỗ Mục Vỹ.
Bịch bịch…
Nhưng các món lợi khí ấy còn chưa đến gần Mục Vỹ đều đã bắn ngược trở lại, tất cả bọn họ hộc máu, vô cùng khiếp sợ.
“Thánh Vũ Dịch, đây chính là cách tiếp đón khách khứa của ông đấy hả?”
Mục Vỹ lại lên tiếng.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có các tiếng xé gió vang lên.
Ngay sau đó, mười mấy vị trưởng lão của Thánh Đan Tông đã lao nhanh tới.
Bọn họ không nói không rằng, trực tiếp xông về phía Mục Vỹ, sau đó thi triển các tài năng để tấn công hắn.
Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn thấy các trưởng lão cảnh giới Thông Thần này, ngọn lửa trong tay hắn bùng cháy, hai ngọn lửa xanh và tím cùng bùng lên một lúc.
Xẹt xẹt…
Khi các âm thanh ấy vang lên, mười mấy trưởng lão kia lập tức cháy đen rồi tan biến.
“Xem ra ông định kiểm tra thực lực của ta hả?”
Mục Vỹ cao giọng nói: “Đáng tiếc là thử nghiệm của ông chán quá, Thánh Vũ Phong đâu? Bạch Trảm Phong nữa? Các cường giả cảnh giới Niết Bàn mạnh thế không lộ diện, lại để đám tép riu xông trận, đúng là chẳng ra làm sao!”
“Mục Vỹ, ngươi ngông cuồng quá rồi đấy!”
Một bóng người bất chợt xuất hiện trên không trung, người đó nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói.
“Thánh Tâm Duệ?”
Mục Vỹ hứng thú nhìn người đó rồi nói: “Sao? Hoả độc lần trước khiến ngươi khổ sở ra phết nhỉ? Muốn thử lại lần nữa không?”
Nói rồi, Mục Vỹ giơ tay lên lắc lắc.
Trông thấy hành động này của Mục Vỹ, Thánh Tâm Duệ lập tức lùi lạ.
Lần trước, hoả độc đó như đã cướp nửa cái mạng của gã, mất ba tháng trời được cha mình hỗ trợ, gã mới có thể loại bỏ chất độc hoàn toàn.
Nhưng hồn đàn của gã cũng suýt nữa bị phá hỏng vì chuyện này.
Song khi thấy Mục Vỹ giễu cợt mình, Thánh Tâm Duệ đỏ mặt, không nhịn được quát: “Hôm nay, ngươi đã đến Thánh Đan Tông, nghĩ mình còn đường sống không?”
“Ai bảo ngươi là ta chỉ muốn giữ mạng?”, Mục Vỹ hỏi ngược lại: “Tần Mộng Dao đang ở đâu, các ngươi đã làm gì muội ấy rồi?”
“Ha ha…”
Nghe thấy tên Tần Mộng Dao, Thánh Tâm Duệ to gan hơn hẳn, gã bước lên rồi nói: “Muội ấy rất khoẻ, ngươi cứ yên tâm, dù bị rút mất thần phách thì muội ấy cũng không chết được đâu, sao ngươi phải lo thế?”
“Ngươi đang tự tìm chết đấy, có biết không hả?”
“Tự tìm chết? Thì ngươi phải giết được ta đã chứ!”
Thánh Tâm Duệ lạnh mặt tiến lên, sau đó quát: “Lần trước ta không giết được ngươi là vì ngươi có ba món thiên khí lớn trong tay. Nhưng bây giờ, ngươi đã đưa Nhiếp Hồn Châu và kính Phong Hồi cho Vạn Quỷ lão nhân rồi, còn Cổ Ngọc Long Tinh chắc chắn ngươi cũng để ở trong thành Đông Vân, phòng có kẻ khác xâm phạm. Hiện giờ, ngươi lấy gì để đấu với ta?”
Thánh Tâm Duệ nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy máu chiến.
Sau nửa năm, Mục Vỹ đã bước vào cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, đột phá những hai cảnh giới, đúng là quá biến thái.
Nhưng dù thế thì hắn cũng không là gì khi so với Thánh Tâm Duệ gã cả.
Không có thiên khí thì gã có thể dễ dàng giết chết Mục Vỹ.
Chương 512: Thà chết cũng không dùng sức mạnh hồn đàn
“Đúng vậy, không có thiên khí thì sao ta có thể là đối thủ của ngươi”, Mục Vỹ nhìn Thánh Tâm Duệ rồi giễu cợt nói: “Nhưng ngươi đừng quên, ta… còn có thiên hoả!”
Dứt lời, hai ngọn lửa lập tức bùng lên trong tay Mục Vỹ, sau đó bay về phía Thánh Tâm Duệ.
“Thiên hoả cũng cần có thực lực mạnh mẽ để phát huy, ngươi mới chỉ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín thì phát huy uy lực được đến đâu?”
Thánh Tâm Duệ lạnh mặt nhìn Mục Vỹ, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay gã.
“Đây là kiếm Tru Ma, chuyên dùng để giết những kẻ gian manh như ngươi!”
Thánh Tâm Duệ cầm thần binh trong tay rồi đáp xuống hồn đàn ở dưới, gã mang theo lực uy thế mạnh mẽ lao về phía Mục Vỹ.
Nửa năm trước, gã thua Mục Vỹ là bởi Mục Vỹ có ba món thiên khí lớn. Nhưng bây giờ, sau khi đã có đối sách cụ thể, thêm việc Mục Vỹ tay không bắt giặc, gã hoàn toàn có thể giết được hắn.
“Phong vân biến ảo, thiên địa càn khôn, vật đổi sao dời, nhật nguyệt tung hoành!”
Thánh Tâm Duệ khẽ lẩm bẩm, tốc độ của trường kiếm trong tay ngày một phóng nhanh về phía Mục Vỹ.
“Làu bàu gì thế! Kiếm khách nào mà cũng như ngươi thì đã bị đối thủ chém cho tơi tả lâu rồi!”
Mục Vỹ vung tay, một thanh kiếm cổ phóng đi.
“Kiếm khách chân chính là phải như này!”
Mục Vỹ bay lên rồi xông về phía Thánh Tâm Duệ, còn thanh trường kiếm trong tay hắn thì dựng đứng rồi chém xuống.
Đường kiếm này trông rất bình thường.
Nhưng trông nó lại rất tuyệt diệu, như thể chỉ chém bừa một kiếm cũng có thể khiến tất cả mọi người phải tập trung quan sát.
Toàn bộ không gian đều bị chấn động bởi một kiếm này, tốc độ của kiếm tăng vọt.
Đến Thánh Tâm Duệ cũng không ngoại lệ, gã hoàn toàn ngơ ngác bởi một kiếm ấy.
“Kiếm thế!”
Một bóng người bất chợt xuất hiện bên cạnh Thánh Tâm Duệ, cheng một tiếng, tiếng kiếm va chạm vang lên, đường kiếm đó đã bị chặn.
Bạch Trảm Phong mặc y phục màu trắng cầm kiếm Trảm Long đứng lơ lửng trên không, sau đó mỉm cười nhìn Mục Vỹ nói: “Không ngờ ngươi còn là một kiếm khách kiếm thế”.
“Còn nhiều chuyện ông không ngờ đến lắm, không lẽ ta phải giở hết ngón nghề ra cho ông xem sao?”
“Tốt lắm! Thánh Tâm Duệ, ngươi lùi lại đi, để ta đấu với hắn!”
Bạch Trảm Phong bừng bừng ý chí chiến đấu nhìn Mục Vỹ.
Kiếm thế của ông ta đã đạt đến viên mãn, ông ta đang muốn đấu một trận để đột phá kiếm thế của mình.
“Trận đấu này ta sẽ không sử dụng sức mạnh của hồn đàn, mà chỉ dùng kiếm và sức mạnh của cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín thôi. Ta rất mong được đấu với kiếm khách tài giỏi một trận”.
“Không, tiểu bối có thể giải quyết hắn!”, Thánh Tâm Duệ nói.
“Biến ngay!”
Bạch Trảm Phong mắng nhiếc: “Đồ vô dụng, ngươi mới là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất mà tưởng mình là đối thủ của hắn rồi sao? Ngươi không chống đỡ được kiếm thế đâu, hắn muốn giết ngươi thì chỉ loáng một cái là xong!”
Là cường giả siêu cấp cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm nên Bạch Trảm Phong hoàn toàn ngó lơ thân phận của Thánh Tâm Duệ.
Trong mắt ông ta chỉ có thanh kiếm trong tay cùng Mục Vỹ ở phía trước.
Rất hiếm có một thanh niên mới là cảnh giới Thông Thần mà đã có thể lĩnh ngộ kiếm thế siêu đẳng như thế này.
Bị mắng, Thánh Tâm Duệ tái mặt, gã nghiến răng nghiến lợi lùi lại.
Đến cha gã còn phải có chừng mực với Bạch Trảm Phong này, cho nên gã không thể đắc tội với ông ta được.
“Mục Vỹ, ta lĩnh ngộ kiếm ý năm hai mươi sáu tuổi, năm mươi năm sau thì lĩnh ngộ kiếm thế. Bây giờ, ta đã đạt đến kiếm thế viên mãn. Ta đấu với ngươi là mát mày mắt mặt cho ngươi đó, hi vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng trong trận đấu này!”
“Hả? Ông không dùng sức mạnh của hồn đàn ư?”, Mục Vỹ cười hỏi.
“Đúng vậy!”
“Thà chết cũng không dùng à?”
“Đúng!”, Bạch Trảm Phong kiên quyết nói: “Đáng tiếc là tình huống ấy sẽ không xảy ra đâu”.
“Là ông nói thà chết cũng không dùng đấy nhé! Ta - Mục Vỹ, kiếm thế viên mãn, sẽ đấu với ông!”
Mục Vỹ lên tiếng rồi dựng thanh kiếm bên người.
Trình độ kiếm thế ngang nhau, nhưng Bạch Trảm Phong sẽ chỉ dùng sức mạnh của cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín để đối chiến. Ông ta nhặt bừa một thanh trường kiếm địa khí lên, còn Mục Vỹ thì đứng yên đó để nghênh chiến.
Dù Bạch Trảm Phong không dùng sức mạnh của hồn đàn thì cũng là cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười đỉnh phong.
Trận đấu này vốn không hề công bằng.
Nhưng Mục Vỹ không đến đây để đòi công bằng!
Nếu Bạch Trảm Phong đã muốn vậy thì hắn sẽ chơi với ông ta!
Mục Vỹ vừa vung kiếm ra thì thân ảnh đã biến mất tại chỗ, Bạch Trảm Phong ở phía đối diện mỉm cười xuất kiếm, kiếm thế hiện ra, mọi người tiếp tục có cảm giác như bị người khác điều khiển.
Điểm mạnh của kiếm thế nằm ở lĩnh ngộ và sự thuần thục của võ giả với kiếm.
Vận dụng trường kiếm trong tay để dung hoà với sức mạnh của trời đất.
Tuân theo chiều hướng của tự nhiên để điều khiến trường kiếm.
Mượn uy thế của thiên nhiên để tăng sức mạnh cho kiếm!
Các tiếng cheng cheng vang vọng khắp quảng trường của Thánh Đan Tông, trận đấu của hai người lập tức đã thu hút rất nhiều người tới xem.
Sau khi biết Mục Vỹ dám một mình xông vào Thánh Đan Tông, cả môn phái đã nháo nhào lên.
Bọn họ cũng đã nghe nói về Mục Vỹ.
Hắn đã khiến Thánh Đan Tông mất sạch thể diện ở ngoài thành Đông Vân, thậm chí còn suýt lấy mạng Thánh Tâm Duệ.
Mục Vỹ đã trở thành kẻ thù chung của Thánh Đan Tông, ai cũng muốn giết.
Chương 513: Đụng độ kiếm thế
“Bạch tiền bối hãy giết tên này đi, hắn là kẻ có ý đồ xấu”.
“Gào lên làm gì, dù Bạch tiền bối không dùng sức mạnh của hồn đàn thì tên này cũng chết chắc”.
“Đương nhiên, Bạch tiền bối đã lĩnh ngộ kiếm thế viên mãn, viên mãn đấy! Không biết đến bao giờ ta mới lĩnh ngộ được kiếm ý đây!”
Các tiếng xì xào vang lên trong đám đông, khi quan sát trận đấu của hai người trên không, ai nấy đều sục sôi ý chí.
“Kiếm thế viên mãn, kiếm pháp sắc bén, đường kiếm gọn ghẽ, ha ha… hay, hay lắm!”
Tiếng cười lớn của Bạch Trảm Phong ở trên cao khiến người nghe chấn động.
Kiếm thế viên mãn?
Mục Vỹ đó đã đạt tới kiếm thế viên mãn rồi ư?
Câu nói này của Bạch Trảm Phong đã khiến mọi người có mặt ở đó hoàn toàn kinh hãi.
Ầm…
Đột nhiên có tiếng kiếm khí bay lên rồi đâm sầm vào một toà tháp trong Thánh Đan Tông, khiến nó sụp đổ ngay lập tức, thi thoảng lại có tiếng kêu rên vang lên.
“Tất cả các đệ tử dưới cảnh giới Thông Thần mau lùi lại!”
Trông thấy cảnh tượng này, lập tức có trưởng lão của Thánh Đan Tông hô lớn lên.
Hai người giao thủ, đao kiếm vô tình, dù là kiếm khí được tạo ra từ sự dao động của một trận đấu không công bằng, thì nó cũng có thể giết chết một đệ tử cảnh giới Linh Huyệt, vì thế đây không phải là trận đấu mà họ nên xem.
“Rồng Ngâm Cửu Thiên!”
“Kiếm Xuất Hữu Linh!”
Hai tiếng hô khẽ vang lên, hai bóng người đã lao uỳnh vào nhau.
Mũi kiếm chĩa vào nhau, lần đầu tiên hai người họ xuất hiện trước mắt mọi người.
Cheng…
Một tiếng động vang lên, hai mũi kiếm va chạm, dường như có một bóng rồng đang gào thét sau lưng Bạch Trảm Phong rồi xông về phía Mục Vỹ.
Sau lưng Mục Vỹ cũng có bóng của một con linh thú với hình thù kỳ dị đang hung hãn lao tới.
Sau cú va chạm ấy, cả Thánh Đan Tông đã bùng nổ khí thế long trời lở đất.
Ầm ầm…
Trường kiếm va chạm, chỉ trong phút chốc, phạm vi một trăm mét xung quanh hai người họ đã có các tiếng nổ vang.
Âm thanh va chạm của kiếm như tiếng trời đất đụng độ.
Đây chính là sự khủng khiếp của kiếm thế!
Dù là cảnh giới Thông Thần thì cũng có thể phát huy uy lực huỷ thiên diệt địa.
Tiếng nổ rền vang, hai người họ vừa lao vào nhau đã tách rời.
Song khi Bạch Trảm Phong lùi lại, cánh tay cầm chặt trường kiếm của ông ta đã khẽ run lên, ống tay áo được vén lên, các giọt máu nhỏ xuống bị ông ta nắm chặt trong tay.
Mục Vỹ đáp xuống rồi ngẩng lên nhìn Bạch Trảm Phong, sau đó khẽ mỉm cười, khoé miệng cũng có vệt máu.
“Dù Bạch tiền bối không dùng sức mạnh của hồn đàn thì tên ngông cuồng này cũng không phải đối thủ của ông ấy đâu!”
“Đúng, dù hắn cũng đạt kiếm thế viên mãn thì cũng chẳng thể là đối thủ của Bạch tiền bối được”.
“Thế mà còn ngông cuồng định khiêu chiến Thánh Đan Tông chúng ta, đúng là chán sống mà! Bạch tiền bối, mau giết hắn đi”.
Các tiếng hô hào phẫn nộ vang lên trong đám người.
Bọn họ chỉ muốn lột da, tự tay giết Mục Vỹ.
“Khụ khụ…”, khoé miệng Mục Vỹ dính máu, hắn cười nói: “Bạch Trảm Phong, tiếp không?”
“Có chứ, chưa phân thắng thua thì sao mà dừng được!”
“Nếu vậy thì lần này sống chết ra sao tuỳ thuộc cả vào kiếm thế rồi!”
Mục Vỹ nói với vẻ khiêu khích rồi bật cười.
Bạch Trảm Phong liếc mắt, lập tức lại lên tinh thần.
Người khác không biết một điều là, chỉ trong một phút chốc của ban nãy, nếu ông ta không sử dụng sức mạnh của hồn đàn thì kết quả ra sao cũng chưa biết được.
Bạch Trảm Phong xác định suy nghĩ, ông ta có sự vẻ vang kiếm khách của riêng mình.
Bạch Trảm Phong bước lên, kiếm thế bắn ra giữa hai người.
Các tiếng xé gió liên tiếp vang lên, hai người lập tức lao vào nhau.
Lần này, tốc độ nhanh đến cực điểm, không ai có thể nhìn thấy rõ hai người họ đã ra tay thế nào, mà chỉ có thể nghe thấy tiếng kiếm và tiếng động đất ở xung quanh.
Tiếng uỳnh uỳnh vang lên, mỗi lần hai người họ đụng độ, cả quảng trường đều chấn động.
“Kiếm thuật của tên này cao siêu quá, thực lực cũng không tầm thường, hơn nữa hắn còn tinh thông luyện đan và luyện khí. Nếu hắn là đệ tử của Thánh Đan Tông ta thì tốt biết bao!”
Một bóng hình già nua cụt tay phải đang cầm một cây chổi bên tay trái đứng giữa rặng núi chấn động, đôi mắt mờ đục ngước lên quan sát trận đấu ở trên không, sau đó thầm thở dài.
“Ngài cũng thấy tên này tài ba sao?”
Một bóng người chợt xuất hiện sau lưng ông lão đó, giọng nói có vẻ hờ hững.
“Cậu thì không chắc?”, ông lão hỏi ngược lại: “Thánh tông chủ, cậu luôn một lòng muốn thống nhất Trung Châu Đại Lục, nhưng thực chất lại luôn đắc tội với những thiên tài lẽ ra có thể kết giao”.
“Năm xưa có Mục Thanh Vũ với thiên bẩm xuất chúng, độc nhất vô nhị, nhưng cậu lại không chịu giúp người ta, sau đó trơ mắt nhìn cậu ấy bị nhà họ Vỹ phế tu vi, thậm chí cậu còn…”, ông lão thở dài một hơi nói: “Bây giờ có Mục Vỹ xuất hiện thì hắn lại là kẻ thù không đội trời chung với Thánh Đan Tông, dù Thánh Đan Tông được cậu dẫn dắt trở thành thế lực hàng đầu ở Trung Châu, nhưng kiểu gì cũng có ngày bị huỷ diệt trong tay cậu!”
“Ông…”
Nghe thấy thế, khí tức trên người Thánh Vũ Dịch dao động, rõ ràng ông ta đã nổi giận.
Nhưng một lúc lâu sau, Thánh Vũ Dịch lại thở phào một hơi rồi nói: “Tạo hoá tạo ra con người, dù Thánh Vũ Dịch ta chỉ tự túc, không dựa dẫm vào ai thì vẫn có thể làm được những việc mà mình muốn”.
“Ha ha… đúng vậy, nhưng để tiêu diệt tên này mà cậu phải dùng đến Thập Phương Tuyệt Sát Trận của Thánh Đan Tông, cậu cũng tàn nhẫn đấy!”
“Ta luôn tàn nhẫn với kẻ thù!”
Thánh Vũ Dịch bình thản nói.
Nghe thấy vậy, ông lão đó lắc đầu rồi nói: “Đúng, cậu rất tàn nhẫn, nếu không thì lão già ta đây đâu bị mất một cánh tay, thậm chí nước suối Luân Hồi cũng không thể khôi phục lại như cũ…”
Nghe thấy ông lão nói vậy, Thánh Vũ Dịch có vẻ thương xót, nhưng chỉ một lát là biến mất.
Cùng lúc đó, trận đấu trên không trung dường như đã lên đến đỉnh điểm.
Thánh kiếm trong tay hai người va chạm kịch liệt, khí thế mạnh mẽ tăng vọt, khiến người ta phát run.
Trận đấu sắp đi đến hồi kết rồi sao?
“Dĩ Ngô Chi Thân, Đúc Tạo Vĩnh Hằng!”
“Dĩ Ngô Chi Thân, Vĩnh Đạt Thái Sơ!”
Ha tiếng hô cùng vang lên, hai đường kiểm huỷ thiên diệt địa cùng hạ xuống.
Chương 514: Gã sợ Mục Vỹ
Rầm...
Cú bạo tạc nổ ra ngay sau đó, toàn bộ Thánh Đan Tông kể cả những ngọn núi xung quanh cũng rung chuyển theo.
Dường như trái tim ai lúc này cũng bị đánh một cái thật mạnh.
Cú va chạm đầy quyết liệt giữa hai loại kiếm thế khắc sâu một điều trong đầu họ rằng đâu mới là cuộc chiến giữa các cao thủ chân chính.
Một vài đệ tử Thánh Đan Tông trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra.
Hai bóng người trên trời đang lơ lửng hạ xuống.
Chính xác hơn là rơi xuống!
Áo bào đen Mục Vỹ mặc gần như rách bươm, toàn thân chằng chịt vết chém ngọt của kiếm, máu tươi đầm đìa.
Vết thương gây ra bởi vết chém kinh khủng đến độ nhìn mà phát hoảng.
Đối diện lúc này, Bạch Trảm Phong cũng đứng không vững, một loạt vết chém hằn trên hai tay và hai chân ông ta. Chỗ máu chảy ra còn có màu đen như bị đốt cháy, khuôn mặt thì trắng tái như bị bệnh.
Cơ thể Bạch Trảm Phong cũng đan chéo những vết kiếm, máu tuôn như suối.
Nhất là đường chém nhìn mà giật mình trên ngực, nó kéo dài từ bả vai đến đùi, sâu đến nỗi lộ cả xương cốt.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả là cổ ông ta.
Nơi đó có một vết thương nhỏ bé tí ứa một chút máu. Ai cũng sững sờ!
"Ông cừ thật đấy!"
Mục Vỹ lên tiếng, vừa nói xong đã phun ra một ngụm máu, trong đó còn có một vài mẩu nội tạng.
Nhưng dù trường kiếm trong tay đã thủng lỗ chỗ, Mục Vỹ vẫn chống kiếm xuống, không để mình gục ngã.
Bạch Trảm Phong ở đối diện sờ cổ mình, cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Đã thống nhất là không dùng đến sức mạnh hồn đàn, có chết cũng không dùng rồi mà. Ông vô liêm sỉ quá đấy Bạch Trảm Phong!", Mục Vỹ cười chế giễu, sau đó lại ho ra máu lần nữa.
"Ngươi..."
Bạch Trảm Phong không nói nên lời.
Ông ta đâu có ngờ kiếm thuật của Mục Vỹ cao siêu đến vậy.
Bản thân áp chế thực lực ở cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười.
Kiếm Trảm Long của ông ta là một món địa khí cực phẩm, có sức công phá mạnh hơn gấp mười lần so với địa khí hạ phẩm không biết Mục Vỹ giật từ tay trưởng lão nào.
Về kiếm thế thì hai bên đều đạt đến cấp độ viên mãn!
Nhưng cuối cùng, Bạch Trảm Phong vẫn suýt bị Mục Vỹ một kiếm chém bay đầu.
Nếu không sử dụng sức mạnh hồn đàn ngay giây phút cuối cùng để đánh văng Mục Vỹ ra, lúc này ông ta đã là một cái xác rồi.
Nhưng sao điều đó có thể xảy ra chứ!
Kiếm thế ngang nhau, thực lực mạnh hơn, thần binh chất lượng hơn, cái duy nhất ông ta yếu thế hơn là kiếm thuật!
Kiếm thuật của ông ta không sánh bằng Mục Vỹ.
Bạch Trảm Phong nản lòng thoái chí.
Ông ta tự thấy rằng mình đã đi được một quãng đường dài, có kiếm thuật tài cao, đã lĩnh ngộ kiếm thế, đạt đến trình độ không ai địch nổi, ngờ đâu lại thua trong tay một người thanh niên hai mươi mấy tuổi.
Ông ta thua trận này hoàn toàn, không có cách gì cứu vãn nổi.
"Kiếm thuật của ngươi rất mạnh, dù đều có kiếm thế viên mãn nhưng ta vẫn không phải đối thủ của ngươi. Nếu như ta chỉ là tầng thứ nhất mà không phải tầng năm của cảnh giới Niết Bàn thì có khi đã bị ngươi giết rồi".
Bạch Trảm Phong chân thành nói ra những lời này.
Ông ta đã cậy vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm để đánh bật lùi Mục Vỹ vào giây phút quyết định, dù vậy hắn vẫn có thể để lại một dấu chém trên cổ ông ta.
Nếu là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất nhiều khả năng Bạch Trảm Phong đã đầu lìa khỏi thân rồi, cho dù đã đẩy được Mục Vỹ ra.
"Hừ!"
Mặt tái nhợt lắm rồi nhưng Mục Vỹ vẫn đanh thép nói: "Kiếm khách mà lại thất hứa, kiếm thế của ông cũng chỉ có thế thôi".
Ong ong...
Câu nói này làm cho đầu óc Bạch Trảm Phong quay cuồng, trống rỗng.
Đúng vậy, mang danh kiếm khách nghĩa là thẳng tiến không lùi, không sợ mọi gian truân thử thách.
Thế mà giờ đây, ông ta lại sợ. Đúng, ông ta sợ.
Vào khoảnh khắc quan trọng nhất, ông không chỉ không đối kháng với đòn công kích của Mục Vỹ mà còn vi phạm lời cam kết của mình.
Thật ra, ngay từ đầu ông ta đã nghĩ tới chuyện dùng hồn đàn rồi.
Bốp bốp bốp...
"Bạch tiền bối làm tốt lắm, giờ cứ giao tên này cho tiểu bối. Kẻ gian xảo là kẻ địch số một của Thánh Đan Tông ta, tội đáng muôn chết!"
Thánh Tâm Duệ vỗ tay đi tới.
"Mục Vỹ, giờ ngươi chỉ là một phế nhân, còn đấu nổi với ta không?"
Thánh Tâm Duệ nhìn Mục Vỹ bằng đôi mắt đằng đằng sát khí.
Mục Vỹ miễn cưỡng nhếch mép nhìn Thánh Tâm Duệ lại gần từng bước một. Tiếng leng keng vang lên, trường kiếm bị hư hỏng nặng nề hắn cầm trong tay rơi xuống đất. Đôi mắt hắn dõi theo từng bước chân của Thánh Tâm Duệ.
"Có giỏi thì lại đây!"
Mục Vỹ cứ cúi người đứng ở nơi cách Thánh Tâm Duệ một trăm mét mà nhìn gã, không hề nao núng.
Trong đôi mắt lộ rõ sự khinh miệt cùng sự cao ngạo vốn có của hắn!
Thấy Mục Vỹ buông xuôi, chỉ đứng yên một chỗ mà không phản kháng, Thánh Tâm Duệ chợt giật mình.
Gã đứng sững tại chỗ thẫn thờ nhìn Mục Vỹ một lúc như thế.
Dần dần, Thánh Tâm Duệ sực nhận ra mình đang tránh né ánh nhìn của hắn.
Gã sợ!
Gã sợ Mục Vỹ - kẻ đã rơi vào bước đường cùng.
Tuy rất xấu hổ nhưng Thánh Tâm Duệ không tiếp tục đi tới nữa mà đứng yên nhìn Mục Vỹ.
Chương 515: Ngươi điên rồi!
Giờ phút này, trong Thánh Đan Tông vang lên tiếng ồ ngạc nhiên.
Một mình Mục Vỹ thôi đã có thể đánh bại Bạch Trảm Phong rồi, giờ hắn lại làm cả Thánh Tâm Duệ e ngại!
Người này mạnh đến thế ư?
Uỳnh uỳnh uỳnh...
Đúng lúc đó, mấy tiếng nổ ầm ầm ầm vang dội truyền đến làm cả Thánh Đan Tông và núi non xung quanh chấn động dữ dội.
"Kẻ Mục Vỹ này xâm phạm sự uy nghiêm của Thánh Đan Tông ta, tất phải giết chết. Hôm nay, ta, Thánh Vũ Dịch tông chủ Thánh Đan Tông, sẽ khởi động Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận tiêu diệt kẻ này, giành lại uy danh cho Thánh Đan Tông!"
Ầm một tiếng, một bóng người xuất hiện trên quảng trường.
Thánh Vũ Dịch!
Những người bên dưới thở phào nhẹ nhõm khi biết tông chủ đích thân ra mặt.
Tông chủ đã can dự thì kẻ này chết chắc rồi.
"Khởi trận!"
Thánh Vũ Dịch khẽ quát rồi giơ hai tay lên. Trong phút chốc, mười ngọn lầu các cao nghìn mét vây quanh Thánh Đan Tông phóng mấy chùm sáng lên trời.
Những chùm sáng ấy bay thẳng lên một mạch, phá tan mây mù, tiến thẳng đến tầng trời cao nhất.
Những ánh hào quang lớn không tưởng kia đâm thủng thương khung tạo ra mười vòng sáng màu xanh lam, uy thế kinh người.
Ngay sau đó, mười cột sáng trên trời nhập làm một rồi đổ ập xuống.
Sau khi mười cột sáng bay lên trời rồi giáng xuống, một trận pháp khổng lồ thình lình xuất hiện trên quảng trường.
Giờ phút này, một điểm sáng màu xanh lam hiện ra trên cơ thể Mục Vỹ, mười cột sáng hội tụ toàn bộ vào người hắn.
Cùng lúc đó, những lầu các hay dãy núi nằm kế cận Thánh Đan Tông bắt đầu rung lắc dữ dội.
Đây là một cơn động đất mạnh đến nỗi ngay cả những cao thủ cảnh giới Thông Thần cũng thấy hoa mắt chóng mặt, nói gì đến những võ giả cảnh giới Linh Huyệt kia.
Trong một tòa tháp cao thuộc Thánh Đan Tông.
"Sư phụ, ngoài đó có chuyện gì thế ạ?", Tần Mộng Dao trong bộ váy dài màu băng lam nhíu mày hỏi.
"Con đừng quan tâm bên ngoài làm gì, đã đến thời khắc quan trọng cho con đúc tầng thứ nhất hồn đàn rồi. Lúc này, thần phách Băng Hoàng của con sẽ sinh ra sức mạnh Băng Hoàng cực kỳ mạnh mẽ, phải tập trung vào. Chuyện của tông môn xưa giờ đều không dính dáng gì đến chúng ta cả!"
"Vâng ạ!"
Tần Mộng Dao gật đầu rồi đáp: "Sư phụ, con đã chuẩn bị những nửa năm cho việc đúc hồn đàn, người đã hứa với con rằng chỉ cần con đúc được tầng thứ nhất hồn đàn, bước vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, người sẽ cho con gặp Vỹ ca!"
"Đừng lo, sư phụ không gạt con đâu!"
Tiếc thay, con sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu ta lần nữa!
Tử Vũ Di tự nhủ.
Thần phách Băng Hoàng có lực ảnh hưởng rất lớn, có nó, võ giả hoàn toàn không cần bất kỳ thiên tài địa bảo nào giúp đỡ trong lúc ngưng luyện hồn đàn.
Dù trên thế gian này có bảo vật hữu dụng đến đâu cũng không thể sánh bằng khí tức băng hàn của bản thân thần phách Băng Hoàng.
Thần phách Băng Hoàng có trụ cột là chân nguyên trong đất trời nên có thể ngưng tụ trực tiếp thành thần đàn Băng Phách, nói đó là con cưng của trời không ngoa chút nào. Loại hồn đàn thần kỳ thế này có công dụng lớn đến độ ai cũng điên cuồng vì nó.
Mặt khác, một lẽ bất di bất dịch là thứ gì càng mạnh mức độ nguy hiểm càng cao.
Thành công hay thất bại quyết định ở chính bản thân Tần Mộng Dao!
Song song với đó, cơn động đất ở Thánh Đan Tông đã dừng lại, mười cột sáng phong tỏa Mục Vỹ trên mọi góc độ, bao vây toàn thân hắn.
Trông cứ như mười cột sáng đang vây quanh Mục Vỹ là mười con thần long giáng trần vậy.
"Mục Vỹ, đây chính là Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận của Thánh Đan Tông bọn ta, cách mỗi trăm năm mới hội tụ một lần. Ngươi nên tự hào và vinh hạnh vì được chết trong đại trận này!"
Thánh Vũ Dịch hào hùng nói.
"Sao ông cứ thích tỏ ra cao thượng quá vậy Thánh Vũ Dịch!"
Mục Vỹ đứng yên nhìn mười cột sáng đan vào nhau trên người mình, nhếch mép: "Ông chẳng qua chỉ muốn tiêu diệt ý thức của ta rồi thừa cơ chiếm đoạt hai thiên hỏa để đúc hồn đàn thành công thôi!"
"Lấy thiên hỏa làm hồn đàn, ông thông minh thật đấy Thánh Vũ Dịch!"
Mục Vỹ cười nhạo: "Dao Nhi vẫn an toàn mà ông lại lừa ta đến đây, bày ra một đống chuyện chỉ để giành lấy thiên hỏa. Đã vậy thì ta cũng không cố kỵ gì nữa!"
Dứt lời, vẻ quyết tâm biểu lộ trên mặt hắn.
"Ngươi định làm gì?"
"Làm gì à?"
Mục Vỹ cười cợt: "Lão cáo già kia, hôm nay ta tới đây thì không tính sống sót trở về đâu. Chẳng phải ông muốn lấy được hai loại thiên hỏa này về tay lắm sao? Ta cho ông được như ý nguyện!"
Mục Vỹ đúng là đang cười đấy, nhưng trông nụ cười đó có gì đó tuyệt vọng trong mắt Thánh Vũ Dịch.
"Mục Vỹ, ngươi đừng có xằng bậy!"
"Xằng bậy gì chứ?", Mục Vỹ phì cười: "Ta có điên mới hành động không suy nghĩ, vì trước khi làm gì ta đều tính toán hết cả rồi".
Ầm ầm ầm…
Vừa dứt câu, toàn thân Mục Vỹ bỗng nhiên nổi lửa.
Đó là ngọn lửa giao hòa giữa hai màu xanh lá và tím, nó cháy bừng lên rồi biến thành hai con hỏa long vờn quanh Mục Vỹ.
Hai hỏa long bay một mạch lên trời, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn, mãi đến khi cao đến một nghìn mét mới dừng.
"Ông muốn lấy thiên hỏa chứ gì? Để xem có cái mạng lấy được không đã!"
Cơ thể Mục Vỹ run rẩy một cách kịch liệt, những vết thương trên người liên tục nứt toác, máu chảy đầm đìa trông cực kỳ khủng khiếp.
Tốc độ hai hỏa long xoay chuyển quanh người hắn cũng ngày một nhanh dần.
Cuối cùng, chúng nó cuộn người vào nhau. Sau những âm thanh "xẹt xẹt", hai hỏa long hợp thành một, màu đen thay thế cho hai màu tím và xanh lá.
Một màu đen khiến người ta nhìn mà rùng mình!
"Thánh Vũ Dịch, chắc ông không biết, ngọn lửa màu đen sinh ra sau khi Tử Liên Yêu Hỏa và Vạn Kiếp Quỷ Hỏa nhập làm một được ta gọi là Diệt Hồn Hắc Viêm. Loại lửa kết hợp này sẽ đốt hết mọi thứ đến khi... không còn gì để đốt nữa mới thôi. Ông đoán xem liệu Thánh Đan Tông của mình có bị thiêu cháy không?"
"Ngươi điên rồi à!"
Thánh Vũ Dịch quát tháo: "Nếu làm vậy thì ngươi cũng chết theo thôi!"
Bình luận facebook