-
Chương 501-505
Chương 501: Ông cũng xứng à?
"Nói gì nặng lời thế?", Thạch Trung Nguyên vẫn cười thản nhiên: "Sao ông không chết già ở đế quốc Nam Vân luôn cho khỏe, quay trở lại Trung Châu Đại Lục làm gì thế không biết!"
"Ngươi chưa chết làm sao ta chết được!"
Cam Kinh Vũ bắt đầu nổi giận: "Tụ Tiên Các do chính tay ta sáng lập, ngươi ôm nó trong người không sợ ngủ mơ thấy ác mộng à?"
"Ngủ có ngon đâu, ông còn chưa chết, ta ngủ ngon kiểu gì!"
Thạch Trung Nguyên cười khẩy. Ông ta tiến lên một bước rồi vươn trảo về phía tường thành Đông Vân.
Tiếng nổ ầm dội tới, tường thành bị khoét một cái lỗ với đường kính khoảng một trăm mét, sau đó nổ tung như một lát đậu hũ.
"Giết!"
Thạch Trung Nguyên khẽ quát, đám võ giả bên dưới tức tốc phát động tấn công.
Đây là lần thứ hai thành Đông Vân bị công kích, nhưng kẻ địch lần này mạnh hơn gấp mười lần so với lúc trước.
Vậy mà Mục Vỹ - vị lãnh tụ tinh thần của họ - lại không rõ tung tích.
Trận này biết đánh thế nào đây!
"Thạch Trung Nguyên, ông oai phong quá đấy!"
Giữa lúc này, một tiếng quát chợt truyền đến.
Một bóng dáng đột ngột xuất hiện giữa bầu trời thành Đông Vân.
Người vừa đến mặc trường sam màu xám, chắp hai tay sau lưng và nhìn người của Thánh Đan Tông, Tụ Tiên Các với vẻ uy nghiêm.
"Điện chủ Vương!"
Thạch Trung Nguyên khá bất ngờ khi nhìn thấy người nọ, cười nói: "Điện chủ Vương, có một chuyện làm ta thắc mắc. Điện Tam Cực và năm thế lực bọn ta đã giao kèo với nhau rồi mà phải không? Giờ điện chủ Vương đây lại ra mặt, liệu có tính là vi phạm quy tắc không?"
"Xin lỗi, hôm nay ta tới đây chỉ đại diện cho bản thân ta!", Vương Chí Kiệt lên tiếng: "Lúc này ta chỉ là phụ thân của con gái mình, tới đây để bảo vệ đại bản doanh của Mục Vỹ con rể ta, cho nên nếu ông giết được ta, điện Tam Cực tuyệt đối không trách ông nửa lời!"
"Cha..."
Vương Tâm Nhã ngơ ngác nhìn người trung niên trên trời, không kiềm được nước mắt.
"Ha ha, Vương Chí Kiệt, chính ông là người nói đấy nhé. Nếu chết dưới kiếm của ta, ông không được đổ tội cho Thánh Đan Tông!"
Tuy nhiên, Vương Chí Kiệt vừa nói xong thì một người bước đến từ trong hư không.
"Bạch Trảm Phong!"
Người mới xuất hiện kia làm Vương Chí Kiệt sững sờ.
Tại sao Bạch Trảm Phong, một trong các trưởng lão quyền cao chức trọng trong Thánh Đan Tông, có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm lại ở đây?
Đây là một người có kiếm thuật tuyệt đỉnh, đã lĩnh ngộ kiếm thế, kết hợp với thực lực cường hãn lại càng mạnh hơn. Có người nói rằng ông ta từng giết một cao thủ Niết Bàn tầng thứ sáu.
Thường thì võ giả cảnh giới Niết Bàn đã đúc ra hồn đàn khó mà chết được.
Dù hơn kém nhau một tầng cảnh giới thì nhiều lắm cũng chỉ đánh trọng thương chứ dễ gì giết chết đối phương. Nhưng Bạch Trảm Phong không chỉ khiêu chiến vượt cấp mà còn giết luôn cả đối thủ.
Vì vậy mà ông ta rất nổi tiếng trong Thánh Đan Tông, trên Trung Châu Đại Lục cũng được nhiều người biết đến.
Vương Chí Kiệt cũng đang ở cảnh giới tầng thứ năm của hồn đàn, nhưng ông ấy tự thấy rằng thực lực bản thân không bằng Bạch Trảm Phong.
"Nếu ông nhắm giết được ta thì cứ tới đi!"
Vương Chí Kiệt tiến lên một bước, khí thế bùng nổ.
Năm tầng hồn đàn lơ lửng dưới chân, uy thế bàng bạc bao phủ toàn bộ thành Đông Vân trong nháy mắt. Những người bên dưới tức khắc khó thở.
Đây chính là cường giả cảnh giới Niết Bàn (hồn đàn), chỉ mới phát ra uy thế thôi đã khiến họ không động đậy nổi rồi!
"Ái chà, mới đi vắng mấy ngày mà sao thành Đông Vân náo nhiệt thế này? Để xem, Tụ Tiên Các, Thánh Đan Tông, chậc chậc... rồi cả cao thủ cảnh giới Niết Bàn nữa, trời đất ơi, tầng thứ năm của hồn đàn luôn. Hai tên bên này cũng ghê gớm, tầng thứ tư của hồn đàn!"
Ngay lúc này, một giọng nói vang vọng trong không trung, một người hiện ra trước mặt Vương Chí Kiệt.
"Nhạc phụ à, ha ha, không ngờ người sẽ ra mặt đó, con cảm động lắm!"
Mục Vỹ cười vui vẻ nhìn Vương Chí Kiệt.
Thật ra hắn rất ngạc nhiên.
Sau lưng Vương Chí Kiệt còn có điện Tam Cực, hắn không nghĩ rằng ông ấy sẽ chịu mạo hiểm, ra mặt ngăn cản năm thế lực này.
Dù đó là vì Vương Tâm Nhã nhưng suy cho cùng vẫn là vì cứu hắn!
"Thằng khỉ kia, tính chết cho con gái ta ở góa hả?", Vương Chí Kiệt giận dữ mắng: "Thằng khốn nhà cậu, còn lần nữa là ta xé miệng cậu!"
"Hì hì..."
Mục Vỹ gãi đầu, lúng túng cười trừ.
Thấy hắn đã trở về, Vương Tâm Nhã không khóc nữa, mỉm cười.
"Thôi nào nhạc phụ đại nhân, người nghỉ ngơi đi ạ!"
"Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi cái đầu cậu!"
Vương Chí Kiệt tiếp tục mắng: "Cậu vừa về từ Ma Uyên đúng không? Chắc chắn là bị bọn chúng đuổi giết rồi. Đi về nghỉ ngơi đi, bí quá thì chạy, rõ chưa?"
"Cậu thì gì cũng tốt nhưng quá tự đại. Ai gặp chuyện gì quá sức với mình, thực lực chưa đủ cao để giải quyết mà vẫn ương ngạnh chống đối bao giờ cũng chịu thiệt nhiều hơn".
"Con cũng muốn nhẫn nhịn lắm chứ!"
Mục Vỹ ra vẻ bất lực: "Nhưng bọn họ đã xông tới nhà luôn rồi, con biết nhịn kiểu gì? Chẳng nhẽ ngồi nhìn người nhà con bị giết sạch!"
"Không nghe hả? Còn dám cãi lại hả?", Vương Chí Kiệt sừng sộ.
"Con..."
"Đủ rồi!"
Một tiếng quát cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người.
Thạch Trung Nguyên hừ lạnh: "Hai người đủ rồi đấy, tưởng đây là gánh xiếc chắc? Hôm nay, hai người đừng hòng ai chạy thoát. Vương Chí Kiệt, ông đại diện cho bản thân ông, vậy thì đừng trách ai vì phải chết tại đây!"
Thánh Vũ Phong cũng sẵng giọng: "Hai ngươi như cha con ruột thật ấy, tiễn các ngươi đi chung một đoạn đường cũng không sao!"
"Tiễn? Ông cũng xứng à?"
Mục Vỹ nhìn Thánh Vũ Phong với vẻ khinh miệt, khịt mũi rồi bước tới.
Chương 502: Công khai ra giá
“Nhãi nhép mà dám lên mặt với ta, đúng là chán sống rồi!”
Thánh Vũ Phong đỏ bừng mặt, không nhịn được quát lên.
Mục Vỹ đúng là to gan, chỉ là cảnh giới Thông Thần nhỏ bé mà dám to tiếng với một cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư và đúc được bốn tầng hồn đàn như ông ta, đúng là thèm chết rồi!
Thánh Vũ Phong bước lên, khí thế toàn thân dâng cao, bốn tầng hồn đàn với sức ép khủng khiếp dồn về phía Mục Vỹ.
“Ha ha… ha ha… bao năm không ra ngoài, không ngờ hậu bối của Thiên Vận Đại Lục đã trở nên ngông cuồng thế này, ha ha…”
Lúc Thánh Vũ Phong ra tay, chợt có một tiếng cười lớn vang lên.
Tiếng cười vừa dứt thì một bóng người đã đứng trước mặt Mục Vỹ.
Người đó mặc áo bào màu đen, mái tóc bạc trắng bù xù sau lưng, nhưng Vạn Quỷ lão nhân vẫn tự thấy mình đang đứng cạnh Mục Vỹ với vẻ phóng khoáng.
Nhưng khi thấy người đàn ông giống một lão già điên xuất hiện, Thánh Vũ Phong mất kiên nhẫn nói: “Lão điên này ở đâu ra vậy? Cút sang một bên ngay!”
Mẹ kiếp!
Nghe thấy vậy, Vạn Quỷ lão nhân đã hoàn toàn nổi điên.
Hàng chục nghìn năm trước, ông ta là Vạn Quỷ lão nhân mà ai ở Thiên Vận Đại Lục nghe thấy cũng phải khiếp sợ, thế mà bây giờ lại bị kẻ khác chỉ vào mặt mà mắng nhiếc.
“Cút!”
Vạn Quỷ lão nhân khẽ gầm lên một tiếng, ba tầng hồn đàn lập tức xuất hiện dưới chân, khí tức mạnh mẽ lao thẳng về phía Thánh Vũ Phong.
Ba tầng hồn đàn này không hề sợ bốn tầng hồn đàn của Thánh Vũ Phong, mà trực tiếp đọ sức về mặt khí thế.
“Hự…”
Thánh Vũ Phong tái mặt, không nhịn được lùi lại một bước.
Chuyện gì vậy?
Trông thấy cảnh tượng này, Thạch Trung Nguyên và Bạch Trảm Phong đều ngẩn ra.
Thánh Vũ Phong có bốn tầng hồn đàn, hơn nữa còn là cường giả cảnh giới Niết Bàn nức tiếng của Thánh Đan Tông. Thứ mà ông ta sử dụng để đúc hồn đàn là các thần đan, thần dược và linh khí của Thánh Đan Tông, vậy mà lại không đọ được với ba tầng hồn đàn của ông lão kia.
Mục Vỹ bật cười khi nhìn thấy cảnh này!
Vạn Quỷ lão nhân vốn đã đúc xong chín tầng hồn đàn, giờ ông ta chỉ thiếu nguyên liệu để đúc hồn đàn thôi.
Lần này, ông ta phải dùng hết ba phần bảo bối trong Vạn Quỷ Phủ Quật thì mới có thể đúc thành công ba tầng hồn đàn.
Ba phần nguyên liệu của Vạn Quỷ Phủ Quật có nghĩa là gì?
Mục Vỹ nghĩ đến đây lại thấy đau lòng, chắc cả Vỹ Minh tích luỹ hàng chục năm cũng không có nhiều của cải và báu vật như thế.
Nhưng cũng may là Vạn Quỷ lão nhân đã không khiến hắn thất vọng.
Nếu lần này Vạn Quỷ lão nhân không đấu lại được Thánh Vũ Phong thì mới khiến Mục Vỹ mở rộng tầm mắt.
“Đến đạo lý kính trên nhường dưới mà ngươi cũng không biết, mà vẫn dám nhận là cường giả Niết Bàn gì đó, cùng lắm thì ngươi chỉ là một kẻ yếu thế chuyên đi bắt nạt người khác thôi!”, Vạn Quỷ lão nhân không nhịn được mắng.
“Ông…”
Nghe thấy vậy, Thánh Vũ Phong tím tái mặt mày.
“He he, Thánh Vũ Phong, ông nói ta và nhạc phụ của ta hay làu bàu, nhưng xem ra ông cũng không quan tâm đến cháu mình lắm nhỉ! À, không biết Thánh Vũ Dịch có để tâm tới con trai mình không?”
Mục Vỹ chợt cười nói.
“Mục Vỹ, ngươi nói vậy là ý gì?”, Thánh Vũ Phong khẽ biến sắc mặt.
“Ý gì đâu!”, Mục Vỹ xua tay nói: “À đúng rồi, Thạch Trung Nguyên, hình như ông cũng chỉ có một người con trai nhỉ, chắc mạng của hắn cũng đáng giá lắm đây!”
“Mục Vỹ, ngươi đã làm gì với Kinh Thiên?”
Thạch Trung Nguyên biến sắc mặt rồi bước lên trước, không nhịn được quát.
“Ta thì làm được gì con trai ông chứ!”, Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta có làm gì hay không còn phải xem ông xử lý thế nào!”
Nói rồi, Mục Vỹ đáp xuống đứng ở cổng thành của thành Đông Vân, sau đó ngẩng lên rồi nói: “Xuống hết đây đi, ta đứng trên kia mệt quá rồi, muốn ngồi xuống nghỉ một lát”.
Không biết Mục Vỹ đang giở trò gì, Thạch Trung Nguyên, Thánh Vũ Phong và Bạch Trảm Phong đối mắt nhìn nhau rồi đáp xuống.
“Vạn lão ca!”
“Ừ!”
Vạn Quỷ lão nhân đứng cạnh Mục Vỹ tung một chiêu ra, hai bóng người lập tức xuất hiện.
“Cha!”
“Nhị thúc!”
Thấy Thạch Trung Nguyên và Thánh Vũ Phong, Thạch Kinh Thiên và Thánh Tâm Duệ tỏ vẻ hổ thẹn nói.
“Kinh Thiên!”
“Tâm Duệ!”
Thạch Trung Nguyên và Thánh Vũ Phong trợn mắt há mồm.
Lần này, để truy sát Mục Vỹ ở Ma Uyên, năm thế lực lớn bọn họ đã phái năm cường giả cảnh giới Niết Bàn đi, mà bây giờ chỉ còn lại hai người này.
Đã có ba cường giả cảnh giới Niết Bàn bỏ mạng!
Thạch Trung Nguyên nhìn Mục Vỹ như muốn bùng cháy.
“Mục Vỹ, ngươi muốn làm gì thì nói luôn đi!”, Thạch Trung Nguyên giận dữ gằn giọng nói.
“Hả? Định thoả thuận với ta à!”
Mục Vỹ ngồi phệt xuống đất, bất đắc dĩ nói: “Haizz, đông người vây quanh đây thế này thì ta thoả thuận thế nào được”.
“Tất cả lui hết đi!”
Thạch Trung Nguyên sầm mặt, gào lên với các quân lính ở phía sau.
“Các ngươi cũng rút lui hết đi!”, Thánh Vũ Phong lên tiếng.
“Bây giờ đã được chưa?”, Thạch Trung Nguyên nén giận hỏi.
“Được rồi!”
Mục Vỹ phủi tay nói: “Thạch Kinh Thiên là thầy luyện địa khí, đồng thời là con trai duy nhất của Thạch Trung Nguyên ông, ta nghĩ chắc một trăm triệu Linh Tinh cũng không đắt đâu nhỉ!”
“Một trăm triệu? Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi!”, Thạch Trung Nguyên tức giận quát.
“Hả? Ít quá à! Thế hai trăm triệu nhé?”, Mục Vỹ cau mày nói.
“Mục Vỹ… đừng có mà quá đáng!”
“Ba trăm triệu!”
“Ngươi…”
Chương 503: Chuẩn bị trước
Mặt Thạch Trung Nguyên xám như miếng gan lợn nhìn Mục Vỹ, không nhịn được gào lên.
“Ba trăm triệu thì ba trăm triệu, ta đồng ý!”, Thạch Trung Nguyên còn chưa lên tiếng, Thánh Vũ Phong ở bên cạnh đã nói trước.
“Ông im đi! Ta chưa thoả thuận giá cả với ông đâu”, Mục Vỹ chợt quát.
Thánh Vũ Phong nghẹn họng nhìn Mục Vỹ, ông ta há miệng nhưng cuối cùng không nói gì nữa.
Thánh Tâm Duệ là thiên tài luyện đan của Thánh Đan Tông, đồng thời còn là cháu của ông ta. Bắc Nhất Vấn Thiên đã chết, Thánh Đan Tông đang thiếu một thiên tài, nhưng Thánh Tâm Duệ thì khác.
Gã là con trai của tông chủ!
Chuyện này Mục Vỹ cũng biết nên hắn mới không giết Thánh Tâm Duệ, không thì chắc Thánh Vũ Dịch sẽ mặc kệ tất thảy rồi lao tới lấy mạng hắn mất.
Mà Thánh Vũ Phong cũng kiêng dè điều này, nhỡ Mục Vỹ lưới rách cá chết rồi giết Thánh Tâm Duệ thì chắc đại ca ông ta sẽ làm thịt ông ta mất.
Mục Vỹ đã nắm được điểm yếu này nên mới không sợ gì cả.
“Ba trăm triệu, ta đồng ý!”, cuối cùng thì Thạch Trung Nguyên cũng đã bình tĩnh lại, giọng nói ông ta lạnh băng đáng sợ.
“Ngươi hãy thả con trai ta ra trước đã”.
“Ông tưởng ta ngu sao?”, Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Thả hắn ra rồi thì ta lấy gì để đổi Linh Tinh với ông? Đừng nhiều lời nữa, ông và cả đại quân của ông hãy cuốn xéo đi, nội trong ba ngày nữa mà không giao Linh Tinh thì cứ chờ mà nhặt xác”.
“Ngươi dám?”
“Có gì mà không dám? Ta có chết cũng phải ngẩng cao đầu, đã bị các ông ép tới bước đường này rồi thì có gì mà ta không dám nữa?”
“Được, ngươi thì giỏi rồi, Mục Vỹ!”
Thạch Trung Nguyên phất ống tay áo rồi bỏ đi luôn.
“Nhớ ba ngày sau ông phải tới một mình, thêm một người thì Thạch Kinh Thiên lại mất một chi. Đến lúc ấy, ta chặt đứt ngũ chi của hắn thì đừng có mà trách”.
Chặt đứt ngũ chi!
Thạch Trung Nguyên vừa ngoảnh đi đã loạng choạn, suýt nữa ngã nhào.
Nhưng bây giờ, ông ta phải tiếp tục kiềm chế cơn giận để đi về.
“Được rồi, đến lượt ông!”
Mục Vỹ nhìn Thánh Vũ Phong rồi nói luôn: “Con trai ông ta có giá ba trăm triệu thì cháu ông bao nhiêu nhỉ?”
“Bốn trăm!”
Thánh Vũ Phong đáp.
Ông ta sợ Mục Vỹ rồi, so với bị làm thịt thì hét giá luôn cho xong.
“Phóng khoáng thế à? Vậy thì năm trăm triệu!”
Mục Vỹ nói: “Trong vòng ba ngày phải mang năm trăm triệu Linh Tinh tới, thiếu một viên thì mất một chi!”
“Được, được!”
Thánh Vũ Phong lập tức quay đi, dẫn đại quân trở về.
Ông ta không thể ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.
Ông ta thật sự không muốn dây dưa với Mục Vỹ.
Tên này khiến người ta thấy rất chán ghét.
Nếu không có ông lão áo đen ở cạnh thì hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Thấy một trận đại chiến sắp diễn ra lại kết thúc một cách nực cười thế này, ai nấy đều ngẩn ngơ.
“Mau rút lui!”
Mục Vỹ nhìn mọi người ở trên bức tường phía sau rồi hô to.
Nếu hôm nay không có Vạn Vô Sinh ở đây thì sao Bạch Trảm Phong, Thánh Vũ Phong và Thạch Trung Nguyên chịu rút quân như thế.
Nhưng điều kiện Mục Vỹ đưa ra ngày hôm nay có vẻ là một cái tát đau điếng cho Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các, nhưng thật ra hắn đang rước hoạ vào thân.
“Vạn lão ca, hãy trông chừng hai tên này thật cẩn thận cho ta. Gầy đây, ta có việc phải làm nên phiền ông bảo vệ an nguy cho thành Đông Vân”.
“Vớ vẩn!”
Nghe thấy thế, Vạn Vô Sinh mắng nhiếc: “Phiền cái gì mà phiền? Có ta ở đây, kẻ nào dám động vào cậu thì phải bước qua xác ta đã. Cậu có còn coi là ta huynh đệ nữa không mà lại nói là phiền?”
“Ớ, có chứ!”
Mục Vỹ vò đầu, tỏ vẻ câm nín.
Sao Vạn Vô Sinh này vẫn ngốc nghếch và thẳng như ruột ngựa giống ngày xưa thế cơ chứ.
“Cảm ơn nhạc phụ đại nhân về chuyện hôm nay, lúc khác con sẽ báo đáp cẩn thận ạ”.
“Thôi khỏi!”, Vương Chí Kiệt xua tay nói: “Tiểu tử nhà ngươi giữ cho tốt cái mạng của mình là được rồi, muốn báo đáp ta thì cứ đối xử với con gái ta tử tế!”
“Chắc chắn rồi ạ!”
Mục Vỹ phát hiện Vương Chí Kiệt cũng rất thú vị, dù ông ấy luôn miệng nói là vì con gái mình, nhưng Mục Vỹ có thể cảm nhận được ông ấy đã đối xử với mình như một người con rể rồi.
Nhờ một chuyện mà hiểu rõ được lòng người.
Mục Vỹ biết, Vương Chí Kiệt đã coi hắn là người thân.
“Tiểu tử này, Thạch Trung Nguyên chắc sẽ mang Linh Tinh tới, nhưng chắc chắn Thánh Vũ Dịch không chịu mất không năm trăm triệu Linh Tinh thế đâu!”
“Vâng!”
Thánh Vũ Dịch là người có suy tính sâu xa thì sao có thể chịu được nỗi ô nhục này.
“Nhạc phụ yên tâm, con có cách rồi ạ!”
“Cậu có cách rồi? Cậu chỉ có mấy cái cách vớ vẩn thôi, nhưng chỉ cần Thánh Vũ Dịch không tới, có lão quỷ kia giúp cậu thì sẽ không sao. Nhưng cậu phải cẩn thận với Bạch Trảm Phong, người này có kiếm thuật cao siêu, kiếm thế mạnh mẽ, tuyệt đối không được sơ suất!”
Vương Chí Kiệt đầy tự tin nói: “Nếu Thánh Vũ Dịch dám bước chân vào địa bàn của điện Tam Cực, như vậy là phá vỡ quy định của tám thế lực lớn, nhưng những người khác thì vẫn có thể đến được!”
“Vâng!”
Vương Chí Kiệt lại dặn dò Mục Vỹ thêm vài câu rồi mới rời đi.
Sau khi trấn an mọi người, Mục Vỹ đã biến mất khỏi thành Đông Vân, không ai biết hắn đã đi đâu.
“Vỹ ca, huynh định làm gì thế?”
Mục Vỹ dẫn Vương Tâm Nhã đi qua đi lại trên một con phố vắng vẻ trong thành Đông Vân, thi thoảng hắn lại cất một đống Linh Tinh hoặc các linh kiếm, thậm chí cả các loại nguyên liệu lộn xộn vào đâu đó.
Nhưng tất cả đều là bảo vật vô cùng quý giá, điều này khiến Vương Tâm Nhã thấy khó hiểu!
Chương 504: Huyền Vũ Phi Thiên Trận
“Kết trận!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vương Tâm Nhã, kéo đi tới nơi tiếp theo.
“Kết trận ư?”
“Ừm, sao thế? Muội không biết đại trận à?”
Vương Tâm Nhã gật đầu nói: “Muội có biết, điện Tam Cực cũng có đại trận mà, nhưng trận pháp ấy chỉ được làm một cách qua quýt thôi, thực chất chỉ có thể đề phòng các phường trộm cắp lén lẻn vào điện Tam Cực để quấy rối, chứ thật sự thì không làm gì được võ giả cảnh giới Niết Bàn cả”.
“Đúng thế! Cho nên trận pháp mà ta thiết kế chính là đại trận có thể cản bước cường giả cảnh giới Niết Bàn!”
So với thầy luyện đan hay thầy luyện khí thì làm thầy trận pháp phức tạp hơn nhiều.
Nhưng trận pháp ở Thiên Vận Đại Lục không có hệ thống gì cả, mà cũng không có đại sư trận pháp riêng biệt để kết trận.
Thầy trận pháp giỏi phải dựa vào các loại thiên tài địa bảo thì mới có thể kết hợp sức mạnh của tự nhiên một cách tuyệt diệu, sau đó tạo ra một bức tường thành kiên cố.
Ngược lại với Thiên Vận Đại Lục, những thứ này lại khá có hệ thống ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Thầy trận pháp giỏi có địa vị cao hơn thầy luyện đan và thầy luyện khí một chút.
Trận pháp loại nhỏ có thể ngăn địch, giết người; trận pháp loại lớn thì có thể bảo vệ nơi ở, trận pháp càng lớn thì mức độ bảo vệ càng cao.
Dù là một Tiên Vương, nhưng Mục Vỹ cũng không biết quá nhiều về trận pháp, tuy nhiên kiến thức về lĩnh vực này của hắn vẫn đủ dùng ở Thiên Vận Đại Lục này.
Mục Vỹ dẫn Vương Tâm Nhã đi lo việc khắp các hang cùng ngõ hẻm của thành Đông Vân liên tiếp ba ngày trời.
Trong thời gian này, Vương Tâm Nhã phát hiện mỗi khi đến một nơi và cất các thứ lộn xộn xong, Mục Vỹ đều thiết lập phong ấn và dùng thiên hoả để bảo vệ.
Sau khi làm xong hết mọi việc, hắn đã nhức mỏi hết toàn thân.
Một trận pháp mà đã tiêu tốn một phần bảo vật của hắn, bây giờ bảo bối trong Vạn Quỷ Phủ Quật chỉ còn lại chưa đến một nửa!
Tuy nhiên sau khi xong xuôi mọi việc, Mục Vỹ lại thở phào nhẹ nhõm.
“Tâm Nhi, để ta đưa muội đi xem thành quả suốt ba ngày qua của chúng ta!”
Mục Vỹ mỉm cười kéo Vương Tâm Nhã bay lên cao.
Lúc này, trời vừa hửng sáng, cả thành Đông Vân vẫn khá yên tĩnh.
Hai người họ lơ lửng ở độ cao hàng trăm mét trên bầu trời của thành Đông Vân.
Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn xuống dưới, sau đó xoè tay ra.
Ngọn lửa màu tím và màu xanh giao hoà, Diệt Hồn Hắc Viêm lại bùng cháy.
Nhưng khi ngọn lửa này loé sáng trong tay Mục Vỹ, cả thành Đông Vân bắt đầu có sự thay đổi chóng mặt.
Khắp các ngõ ngách và phố phường trong thành đều có các điểm sáng ánh lên.
Những điểm sáng này dâng cao dần dần, cuối cùng tập trung thành tia sáng màu đen ở trên không.
Ngọn lửa màu đen được ngưng luyện, chiếu sáng rực rỡ, sau đó hoá thành một bức tranh trên cao.
Giữa bức tranh ấy có các đường nét tản ra như đang vẽ một bức hoạ.
“Trận pháp này tên là Huyền Vũ Phi Thiên Trận, dùng mạch lạc toàn thân của thần thú Huyền Vũ làm khung rồi đúc ra trận pháp này, trên đời chỉ có duy nhất một trận pháp thôi!”
Thấy đường thẳng màu đen bay lên, Mục Vỹ mỉm cười, một cột lửa màu đen lấy cơ thể hắn làm trung tâm rồi bay vút lên trời.
Vù…
Nhất thời, cả thành Đông Vân được bao trùm trong ánh sáng, dần dà một bóng hình Huyền Vũ đã phủ kín toà thành.
Hình ảnh Huyền Vũ ấy dần đáp xuống, cuối cùng rơi uỳnh xuống đất.
“Từ nay trở đi, thành Đông Vân sẽ là thành trì có phòng ngự mạnh nhất ở Trung Châu. Dù lão tặc Thánh Vũ Dịch có đến và muốn phá vỡ thì ít nhất cũng phải mất dăm ba ngày”.
Mục Vỹ đầy tự tin nói.
Mắt trận của trận pháp này chính là Mục Vỹ, hắn đã dung hợp hai loại thiên hoả lớn, sau đó dùng Diệt Hồn Hắc Viêm bất tận làm nguồn cội, như vậy có thể chống đỡ vững chắc cho sự vẩn chuyện của trận pháp này.
Chỉ cần hắn ở trong thành thì ai ra ai vào, hắn đều biết hết.
Điều quan trọng nhất là hắn đã hợp nhất với trận pháp, mắt trận chính là hắn.
Nếu cảnh giới của hắn có thể tăng thêm thì phòng ngự của trận pháp đó còn mạnh hơn nữa.
Tiếng nổ vang khiến cho các người dân dậy sớm giật mình, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Mục Vỹ, mọi người đều bình tĩnh lại.
Dứt lời, Mục Vỹ quay lại thì thấy Vương Tâm Nhã đang nhìn mình với vẻ kỳ lạ.
“Sao lại nhìn ta như thế?”, Mục Vỹ khó hiểu hỏi.
“Vỹ ca, huynh giỏi thật đấy!”, Vương Tâm Nhã thật lòng nói: “Chỉ cần có huynh ở đây, lúc nào muội cũng thấy vui vẻ và yên tâm. Muội biết vị trí của mình ở trong lòng huynh không bằng Dao tỷ, nhưng muội vẫn thích huynh, vì huynh muội chết cũng được!”
“Nói linh tinh gì thế hả!”
Mục Vỹ vỗ đầu Vương Tâm Nhã rồi cười nói: “Cả hai đều là người trong lòng của ta, thiếu ai cũng không được!”
“Vì Dao Nhi có thần phách Băng Hoàng trong cơ thể nên thực lực tăng chóng mặt, đến ta có tăng tốc đến mấy cũng không đuổi kịp. Nhưng muội thì khác, tuy nhiên có ta đây rồi thì muội cũng không cần lợi hại thế làm gì!”
“Không, muội không muốn ngáng chân huynh!”
Vương Tâm Nhã quật cường nói: “Trận pháp này lợi hại thật đấy, muội muốn học, huynh phải dạy muội đấy!”
“Được!”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Nhưng chúng ta đã bận rộn mấy ngày trời, giờ cũng sáng rồi, về đi nghỉ thôi. Nếu muội muốn học thì cũng phải nộp học phí đã chứ!”
“Học phí á?”, Vương Tâm Nhã suy nghĩ: “Huynh có nhiều bảo bối lắm mà, chứ muội có thứ gì tốt đâu mà làm học phí nộp cho huynh!”
“Ai bảo không có, muội chính là học phí giá trị nhất còn gì!”
Mục Vỹ mỉm cười đen tối rồi kéo Vương Tâm Nhã vào lòng, hai người lập tức biến mất trên không, sau đó lẩn vào Vỹ Minh.
Sáng nay, mọi người đều dậy sớm để chuẩn bị cho trận chiến hôm nay, nhưng trong phòng của Mục Vỹ thì có một trận chiến mới vừa bắt đầu!
Chương 505: Ra lấy tiền thôi
Khi mặt trời đã lên cao, các thủ lĩnh của Vỹ Minh đều đã có mặt đầy đủ.
Bây giờ, Mục Vỹ không còn phải che giấu thân phận nữa, hắn đường hoàng đi tới đại sảnh rồi ngồi vào vị trí cao nhất.
“Thời hạn ba ngày đã hết, chắc hôm nay Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các sẽ mang tiền tới, mà sao các ngươi có vẻ căng thẳng thế?”
Mục Vỹ nhìn mọi người rồi ngáp dài một cái.
Thấy dáng vẻ thảnh thơi, chuẩn bị thu tiền của Mục Vỹ, mọi người đều câm nín.
Minh chủ thì sẵn sàng nhận tiền rồi, nhưng Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các người ta khéo vừa giao tiền và đưa người đi xong thì sẽ có cả đội quân tiến đánh đấy.
“Trông vẻ mặt u ám của các ngươi kìa, cứ như kẻ địch đang đứng ngay trước mặt rồi ấy. Có việc gì thì đi làm đi, mau dọn kho chuẩn bị còn cất Linh Tinh, tám trăm triệu Linh Tinh đủ để chúng ta chiêu mộ binh sĩ và phát triển lớn mạnh hơn đấy!”
Mục Vỹ xoa tay rồi nói.
“Minh chủ, đến rồi, đến rồi ạ!”, một bóng người vội vã chạy từ bên ngoài đại sảnh vào.
“Cái gì đến?”
“Người của Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các ạ, phía Tụ Tiên Các là Thạch Trung Nguyên, còn Thánh Đan Tông là Thánh Vũ Phong”.
“Đến rồi thì tốt, đi, cùng ta ra ngoài lấy Linh Tinh!”
Mục Vỹ vẫy tay, dẫn mọi người rời khỏi đại sảnh.
“Các ngươi làm gì thế hả! Sao ai cũng trang bị lắm thế, ta bảo đi lấy Linh Tinh, các ngươi mang nhiều binh khí thế đi làm gì? Định giết người à!”
Mục Vỹ lên tiếng trách mắng, khiến mọi người càng thấy khó hiểu.
“Bỏ hết ở nhà đi!”
“Sư phụ…”
“Bỏ hết!”
Mục Vỹ lại quát.
“Nhanh!”
Mọi người đành phải đi theo Mục Vỹ ra ngoài thành.
“Hai vị đúng là giữ lời, mang Linh Tinh đến chưa?”, Mục Vỹ cười hỏi.
“Đây!”
Thạch Trung Nguyên ném khoảng một trăm chiếc nhẫn không gian ra với vẻ đau lòng, sau đó không nhịn được cơn giận nói: “Linh Tinh ở cả trong chỗ nhẫn không gian này, mỗi chiếc có ba triệu Linh Tinh, ngươi kiểm tra đi!”
Nhận nhẫn xong, Mục Vỹ ném luôn cho Tề Minh rồi nói: “Đếm đi!”
“Ngươi…”
Không ngờ Mục Vỹ đếm lại thật, Thạch Trung Nguyên muốn phát điên.
“Của ta đây!”
Thánh Vũ Phong ở một phía khác cũng giao nộp Linh Tinh.
“Ta đã đưa Linh Tinh cho ngươi rồi, nên thả người đi chứ!”
“À đúng rồi, Vạn lão ca, thả người đi!”
“Được!”
Vạn Vô Sinh điểm ngón tay, lập tức có hai người xuất hiện rồi bị kéo ra ngoài thành.
“Xong, một bên giao tiền, một bên giao người, tiền trao cháo múc, thôi tạm biệt hai vị nhé!”, Mục Vỹ vẫy tay rồi nhếch miệng nói.
Thánh Vũ Phong và Thạch Trung Nguyên vội vàng đỡ Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên, sau đó thầm thở phào một hơi.
“Tạm biệt ư? Hừ! Mục Vỹ, ngày chết của ngươi đến rồi đó!”
Thạch Trung Nguyên nhìn Mục Vỹ rồi quát: “Hôm nay chính là ngày tàn của thành Đông Vân ngươi”.
“Ngày tàn?”
“Ngươi tưởng có thể dễ dàng nuốt trọn tám trăm triệu Linh Tinh thế sao?”, Thánh Vũ Phong nói: “Người đâu, tiến lên cho ta. Hôm nay, không được tha cho một người nào của Vỹ Minh cả!”
Giết!
Đột nhiên có các điểm đen xuất hiện ở phía xa, các đốm đen ấy tiến đến cực nhanh, sau đó biến thành một đội quân hùng mạnh, xông thẳng về phía thành Đông Vân.
“Mục Vỹ, Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các chúng ta đưa tám trăm triệu Linh Tinh cho ngươi rồi thì sau này còn chỗ đứng gì ở Trung Châu Đại Lục nữa?”, Thánh Vũ Phong quát: “Mau trả lại chúng ta chỗ Linh Tinh đó, không thì chúng ta sẽ tiêu diệt Vỹ Minh của ngươi”.
Biết ngay mà!
Thấy dáng vẻ điên cuồng của Thánh Vũ Phong, mọi người của Vỹ Minh thở dài thườn thượt.
Một khoản tiền kếch xù như tám trăm triệu Linh Tinh đâu có dễ nuốt như vậy!
Bây giờ, Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các cùng tấn công. Lần này, tai hoạ mà Vỹ Minh phải đối mặt còn khủng khiếp hơn cả lần trước.
“Hừ! Ta biết ngay các ngươi sẽ tới tiêu diệt Vỹ Minh của ta mà, nhưng để ta xem các ngươi có bản lĩnh ấy không!”
Mục Vỹ lạnh mặt, các đầu ngón tay bùng lửa cháy, Diệt Hồn Hắc Viêm dần ngưng tụ.
Hắn đập tay một cái, Diệt Hồn Hắc Viêm ấy đã bao phủ tường thành.
Ầm…
Hoả long màu đen nổ vang, ngọn lửa màu đen ấy lan rộng ra, từ trên xuống dưới của thành Đông Vân đều phủ kín các ngọn lửa, chúng hình thành một tấm lưới lớn bao bọc cả toà thành.
Xẹt xẹt xẹt…
Khi võ giả của hai tông phái tiếp cận cổng thành trì đều dính phải ngọn lửa màu đen đó rồi bị đốt cháy thành than.
Tia lửa văng khắp nơi, võ giả bị lửa ở xung quanh xém vào người đều không ngừng gào thét.
Dù chỉ bị dính một đốm lửa nhỏ thì bọn họ cũng đều kêu góc, do người dần bị đốt cháy.
Đây chính là điểm khủng khiếp của thiên hoả.
“Thứ gì vậy?”
“Đại trận hộ thành?”
Thánh Vũ Phong lạnh lùng nói: “Một thành trì nhỏ bé như thành Đông Vân thì có trận pháp gì lợi hại chứ!”
“Để ta phá vỡ nó!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên cạnh hai người, một người đã biến mất.
Bạch Trảm Phong!
“Có Bạch Trảm Phong ra mặt thì không sao rồi”, Thánh Vũ Phong cười nói: “Kiếm thế của Bạch Trảm Phong rất giỏi, địa khí cực phẩm kiếm Trảm Long vô cùng bén nhọn chính là địa khí bản mệnh của ông ta, đại trận này chỉ là trò mèo thôi!”
Thánh Vũ Phong vô cùng tự tin!
Bạch Trảm Phong cũng tự tin không kém.
Nhưng Mục Vỹ đang ở trong đại trận còn vững tin hơn.
"Nói gì nặng lời thế?", Thạch Trung Nguyên vẫn cười thản nhiên: "Sao ông không chết già ở đế quốc Nam Vân luôn cho khỏe, quay trở lại Trung Châu Đại Lục làm gì thế không biết!"
"Ngươi chưa chết làm sao ta chết được!"
Cam Kinh Vũ bắt đầu nổi giận: "Tụ Tiên Các do chính tay ta sáng lập, ngươi ôm nó trong người không sợ ngủ mơ thấy ác mộng à?"
"Ngủ có ngon đâu, ông còn chưa chết, ta ngủ ngon kiểu gì!"
Thạch Trung Nguyên cười khẩy. Ông ta tiến lên một bước rồi vươn trảo về phía tường thành Đông Vân.
Tiếng nổ ầm dội tới, tường thành bị khoét một cái lỗ với đường kính khoảng một trăm mét, sau đó nổ tung như một lát đậu hũ.
"Giết!"
Thạch Trung Nguyên khẽ quát, đám võ giả bên dưới tức tốc phát động tấn công.
Đây là lần thứ hai thành Đông Vân bị công kích, nhưng kẻ địch lần này mạnh hơn gấp mười lần so với lúc trước.
Vậy mà Mục Vỹ - vị lãnh tụ tinh thần của họ - lại không rõ tung tích.
Trận này biết đánh thế nào đây!
"Thạch Trung Nguyên, ông oai phong quá đấy!"
Giữa lúc này, một tiếng quát chợt truyền đến.
Một bóng dáng đột ngột xuất hiện giữa bầu trời thành Đông Vân.
Người vừa đến mặc trường sam màu xám, chắp hai tay sau lưng và nhìn người của Thánh Đan Tông, Tụ Tiên Các với vẻ uy nghiêm.
"Điện chủ Vương!"
Thạch Trung Nguyên khá bất ngờ khi nhìn thấy người nọ, cười nói: "Điện chủ Vương, có một chuyện làm ta thắc mắc. Điện Tam Cực và năm thế lực bọn ta đã giao kèo với nhau rồi mà phải không? Giờ điện chủ Vương đây lại ra mặt, liệu có tính là vi phạm quy tắc không?"
"Xin lỗi, hôm nay ta tới đây chỉ đại diện cho bản thân ta!", Vương Chí Kiệt lên tiếng: "Lúc này ta chỉ là phụ thân của con gái mình, tới đây để bảo vệ đại bản doanh của Mục Vỹ con rể ta, cho nên nếu ông giết được ta, điện Tam Cực tuyệt đối không trách ông nửa lời!"
"Cha..."
Vương Tâm Nhã ngơ ngác nhìn người trung niên trên trời, không kiềm được nước mắt.
"Ha ha, Vương Chí Kiệt, chính ông là người nói đấy nhé. Nếu chết dưới kiếm của ta, ông không được đổ tội cho Thánh Đan Tông!"
Tuy nhiên, Vương Chí Kiệt vừa nói xong thì một người bước đến từ trong hư không.
"Bạch Trảm Phong!"
Người mới xuất hiện kia làm Vương Chí Kiệt sững sờ.
Tại sao Bạch Trảm Phong, một trong các trưởng lão quyền cao chức trọng trong Thánh Đan Tông, có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm lại ở đây?
Đây là một người có kiếm thuật tuyệt đỉnh, đã lĩnh ngộ kiếm thế, kết hợp với thực lực cường hãn lại càng mạnh hơn. Có người nói rằng ông ta từng giết một cao thủ Niết Bàn tầng thứ sáu.
Thường thì võ giả cảnh giới Niết Bàn đã đúc ra hồn đàn khó mà chết được.
Dù hơn kém nhau một tầng cảnh giới thì nhiều lắm cũng chỉ đánh trọng thương chứ dễ gì giết chết đối phương. Nhưng Bạch Trảm Phong không chỉ khiêu chiến vượt cấp mà còn giết luôn cả đối thủ.
Vì vậy mà ông ta rất nổi tiếng trong Thánh Đan Tông, trên Trung Châu Đại Lục cũng được nhiều người biết đến.
Vương Chí Kiệt cũng đang ở cảnh giới tầng thứ năm của hồn đàn, nhưng ông ấy tự thấy rằng thực lực bản thân không bằng Bạch Trảm Phong.
"Nếu ông nhắm giết được ta thì cứ tới đi!"
Vương Chí Kiệt tiến lên một bước, khí thế bùng nổ.
Năm tầng hồn đàn lơ lửng dưới chân, uy thế bàng bạc bao phủ toàn bộ thành Đông Vân trong nháy mắt. Những người bên dưới tức khắc khó thở.
Đây chính là cường giả cảnh giới Niết Bàn (hồn đàn), chỉ mới phát ra uy thế thôi đã khiến họ không động đậy nổi rồi!
"Ái chà, mới đi vắng mấy ngày mà sao thành Đông Vân náo nhiệt thế này? Để xem, Tụ Tiên Các, Thánh Đan Tông, chậc chậc... rồi cả cao thủ cảnh giới Niết Bàn nữa, trời đất ơi, tầng thứ năm của hồn đàn luôn. Hai tên bên này cũng ghê gớm, tầng thứ tư của hồn đàn!"
Ngay lúc này, một giọng nói vang vọng trong không trung, một người hiện ra trước mặt Vương Chí Kiệt.
"Nhạc phụ à, ha ha, không ngờ người sẽ ra mặt đó, con cảm động lắm!"
Mục Vỹ cười vui vẻ nhìn Vương Chí Kiệt.
Thật ra hắn rất ngạc nhiên.
Sau lưng Vương Chí Kiệt còn có điện Tam Cực, hắn không nghĩ rằng ông ấy sẽ chịu mạo hiểm, ra mặt ngăn cản năm thế lực này.
Dù đó là vì Vương Tâm Nhã nhưng suy cho cùng vẫn là vì cứu hắn!
"Thằng khỉ kia, tính chết cho con gái ta ở góa hả?", Vương Chí Kiệt giận dữ mắng: "Thằng khốn nhà cậu, còn lần nữa là ta xé miệng cậu!"
"Hì hì..."
Mục Vỹ gãi đầu, lúng túng cười trừ.
Thấy hắn đã trở về, Vương Tâm Nhã không khóc nữa, mỉm cười.
"Thôi nào nhạc phụ đại nhân, người nghỉ ngơi đi ạ!"
"Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi cái đầu cậu!"
Vương Chí Kiệt tiếp tục mắng: "Cậu vừa về từ Ma Uyên đúng không? Chắc chắn là bị bọn chúng đuổi giết rồi. Đi về nghỉ ngơi đi, bí quá thì chạy, rõ chưa?"
"Cậu thì gì cũng tốt nhưng quá tự đại. Ai gặp chuyện gì quá sức với mình, thực lực chưa đủ cao để giải quyết mà vẫn ương ngạnh chống đối bao giờ cũng chịu thiệt nhiều hơn".
"Con cũng muốn nhẫn nhịn lắm chứ!"
Mục Vỹ ra vẻ bất lực: "Nhưng bọn họ đã xông tới nhà luôn rồi, con biết nhịn kiểu gì? Chẳng nhẽ ngồi nhìn người nhà con bị giết sạch!"
"Không nghe hả? Còn dám cãi lại hả?", Vương Chí Kiệt sừng sộ.
"Con..."
"Đủ rồi!"
Một tiếng quát cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người.
Thạch Trung Nguyên hừ lạnh: "Hai người đủ rồi đấy, tưởng đây là gánh xiếc chắc? Hôm nay, hai người đừng hòng ai chạy thoát. Vương Chí Kiệt, ông đại diện cho bản thân ông, vậy thì đừng trách ai vì phải chết tại đây!"
Thánh Vũ Phong cũng sẵng giọng: "Hai ngươi như cha con ruột thật ấy, tiễn các ngươi đi chung một đoạn đường cũng không sao!"
"Tiễn? Ông cũng xứng à?"
Mục Vỹ nhìn Thánh Vũ Phong với vẻ khinh miệt, khịt mũi rồi bước tới.
Chương 502: Công khai ra giá
“Nhãi nhép mà dám lên mặt với ta, đúng là chán sống rồi!”
Thánh Vũ Phong đỏ bừng mặt, không nhịn được quát lên.
Mục Vỹ đúng là to gan, chỉ là cảnh giới Thông Thần nhỏ bé mà dám to tiếng với một cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư và đúc được bốn tầng hồn đàn như ông ta, đúng là thèm chết rồi!
Thánh Vũ Phong bước lên, khí thế toàn thân dâng cao, bốn tầng hồn đàn với sức ép khủng khiếp dồn về phía Mục Vỹ.
“Ha ha… ha ha… bao năm không ra ngoài, không ngờ hậu bối của Thiên Vận Đại Lục đã trở nên ngông cuồng thế này, ha ha…”
Lúc Thánh Vũ Phong ra tay, chợt có một tiếng cười lớn vang lên.
Tiếng cười vừa dứt thì một bóng người đã đứng trước mặt Mục Vỹ.
Người đó mặc áo bào màu đen, mái tóc bạc trắng bù xù sau lưng, nhưng Vạn Quỷ lão nhân vẫn tự thấy mình đang đứng cạnh Mục Vỹ với vẻ phóng khoáng.
Nhưng khi thấy người đàn ông giống một lão già điên xuất hiện, Thánh Vũ Phong mất kiên nhẫn nói: “Lão điên này ở đâu ra vậy? Cút sang một bên ngay!”
Mẹ kiếp!
Nghe thấy vậy, Vạn Quỷ lão nhân đã hoàn toàn nổi điên.
Hàng chục nghìn năm trước, ông ta là Vạn Quỷ lão nhân mà ai ở Thiên Vận Đại Lục nghe thấy cũng phải khiếp sợ, thế mà bây giờ lại bị kẻ khác chỉ vào mặt mà mắng nhiếc.
“Cút!”
Vạn Quỷ lão nhân khẽ gầm lên một tiếng, ba tầng hồn đàn lập tức xuất hiện dưới chân, khí tức mạnh mẽ lao thẳng về phía Thánh Vũ Phong.
Ba tầng hồn đàn này không hề sợ bốn tầng hồn đàn của Thánh Vũ Phong, mà trực tiếp đọ sức về mặt khí thế.
“Hự…”
Thánh Vũ Phong tái mặt, không nhịn được lùi lại một bước.
Chuyện gì vậy?
Trông thấy cảnh tượng này, Thạch Trung Nguyên và Bạch Trảm Phong đều ngẩn ra.
Thánh Vũ Phong có bốn tầng hồn đàn, hơn nữa còn là cường giả cảnh giới Niết Bàn nức tiếng của Thánh Đan Tông. Thứ mà ông ta sử dụng để đúc hồn đàn là các thần đan, thần dược và linh khí của Thánh Đan Tông, vậy mà lại không đọ được với ba tầng hồn đàn của ông lão kia.
Mục Vỹ bật cười khi nhìn thấy cảnh này!
Vạn Quỷ lão nhân vốn đã đúc xong chín tầng hồn đàn, giờ ông ta chỉ thiếu nguyên liệu để đúc hồn đàn thôi.
Lần này, ông ta phải dùng hết ba phần bảo bối trong Vạn Quỷ Phủ Quật thì mới có thể đúc thành công ba tầng hồn đàn.
Ba phần nguyên liệu của Vạn Quỷ Phủ Quật có nghĩa là gì?
Mục Vỹ nghĩ đến đây lại thấy đau lòng, chắc cả Vỹ Minh tích luỹ hàng chục năm cũng không có nhiều của cải và báu vật như thế.
Nhưng cũng may là Vạn Quỷ lão nhân đã không khiến hắn thất vọng.
Nếu lần này Vạn Quỷ lão nhân không đấu lại được Thánh Vũ Phong thì mới khiến Mục Vỹ mở rộng tầm mắt.
“Đến đạo lý kính trên nhường dưới mà ngươi cũng không biết, mà vẫn dám nhận là cường giả Niết Bàn gì đó, cùng lắm thì ngươi chỉ là một kẻ yếu thế chuyên đi bắt nạt người khác thôi!”, Vạn Quỷ lão nhân không nhịn được mắng.
“Ông…”
Nghe thấy vậy, Thánh Vũ Phong tím tái mặt mày.
“He he, Thánh Vũ Phong, ông nói ta và nhạc phụ của ta hay làu bàu, nhưng xem ra ông cũng không quan tâm đến cháu mình lắm nhỉ! À, không biết Thánh Vũ Dịch có để tâm tới con trai mình không?”
Mục Vỹ chợt cười nói.
“Mục Vỹ, ngươi nói vậy là ý gì?”, Thánh Vũ Phong khẽ biến sắc mặt.
“Ý gì đâu!”, Mục Vỹ xua tay nói: “À đúng rồi, Thạch Trung Nguyên, hình như ông cũng chỉ có một người con trai nhỉ, chắc mạng của hắn cũng đáng giá lắm đây!”
“Mục Vỹ, ngươi đã làm gì với Kinh Thiên?”
Thạch Trung Nguyên biến sắc mặt rồi bước lên trước, không nhịn được quát.
“Ta thì làm được gì con trai ông chứ!”, Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta có làm gì hay không còn phải xem ông xử lý thế nào!”
Nói rồi, Mục Vỹ đáp xuống đứng ở cổng thành của thành Đông Vân, sau đó ngẩng lên rồi nói: “Xuống hết đây đi, ta đứng trên kia mệt quá rồi, muốn ngồi xuống nghỉ một lát”.
Không biết Mục Vỹ đang giở trò gì, Thạch Trung Nguyên, Thánh Vũ Phong và Bạch Trảm Phong đối mắt nhìn nhau rồi đáp xuống.
“Vạn lão ca!”
“Ừ!”
Vạn Quỷ lão nhân đứng cạnh Mục Vỹ tung một chiêu ra, hai bóng người lập tức xuất hiện.
“Cha!”
“Nhị thúc!”
Thấy Thạch Trung Nguyên và Thánh Vũ Phong, Thạch Kinh Thiên và Thánh Tâm Duệ tỏ vẻ hổ thẹn nói.
“Kinh Thiên!”
“Tâm Duệ!”
Thạch Trung Nguyên và Thánh Vũ Phong trợn mắt há mồm.
Lần này, để truy sát Mục Vỹ ở Ma Uyên, năm thế lực lớn bọn họ đã phái năm cường giả cảnh giới Niết Bàn đi, mà bây giờ chỉ còn lại hai người này.
Đã có ba cường giả cảnh giới Niết Bàn bỏ mạng!
Thạch Trung Nguyên nhìn Mục Vỹ như muốn bùng cháy.
“Mục Vỹ, ngươi muốn làm gì thì nói luôn đi!”, Thạch Trung Nguyên giận dữ gằn giọng nói.
“Hả? Định thoả thuận với ta à!”
Mục Vỹ ngồi phệt xuống đất, bất đắc dĩ nói: “Haizz, đông người vây quanh đây thế này thì ta thoả thuận thế nào được”.
“Tất cả lui hết đi!”
Thạch Trung Nguyên sầm mặt, gào lên với các quân lính ở phía sau.
“Các ngươi cũng rút lui hết đi!”, Thánh Vũ Phong lên tiếng.
“Bây giờ đã được chưa?”, Thạch Trung Nguyên nén giận hỏi.
“Được rồi!”
Mục Vỹ phủi tay nói: “Thạch Kinh Thiên là thầy luyện địa khí, đồng thời là con trai duy nhất của Thạch Trung Nguyên ông, ta nghĩ chắc một trăm triệu Linh Tinh cũng không đắt đâu nhỉ!”
“Một trăm triệu? Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi!”, Thạch Trung Nguyên tức giận quát.
“Hả? Ít quá à! Thế hai trăm triệu nhé?”, Mục Vỹ cau mày nói.
“Mục Vỹ… đừng có mà quá đáng!”
“Ba trăm triệu!”
“Ngươi…”
Chương 503: Chuẩn bị trước
Mặt Thạch Trung Nguyên xám như miếng gan lợn nhìn Mục Vỹ, không nhịn được gào lên.
“Ba trăm triệu thì ba trăm triệu, ta đồng ý!”, Thạch Trung Nguyên còn chưa lên tiếng, Thánh Vũ Phong ở bên cạnh đã nói trước.
“Ông im đi! Ta chưa thoả thuận giá cả với ông đâu”, Mục Vỹ chợt quát.
Thánh Vũ Phong nghẹn họng nhìn Mục Vỹ, ông ta há miệng nhưng cuối cùng không nói gì nữa.
Thánh Tâm Duệ là thiên tài luyện đan của Thánh Đan Tông, đồng thời còn là cháu của ông ta. Bắc Nhất Vấn Thiên đã chết, Thánh Đan Tông đang thiếu một thiên tài, nhưng Thánh Tâm Duệ thì khác.
Gã là con trai của tông chủ!
Chuyện này Mục Vỹ cũng biết nên hắn mới không giết Thánh Tâm Duệ, không thì chắc Thánh Vũ Dịch sẽ mặc kệ tất thảy rồi lao tới lấy mạng hắn mất.
Mà Thánh Vũ Phong cũng kiêng dè điều này, nhỡ Mục Vỹ lưới rách cá chết rồi giết Thánh Tâm Duệ thì chắc đại ca ông ta sẽ làm thịt ông ta mất.
Mục Vỹ đã nắm được điểm yếu này nên mới không sợ gì cả.
“Ba trăm triệu, ta đồng ý!”, cuối cùng thì Thạch Trung Nguyên cũng đã bình tĩnh lại, giọng nói ông ta lạnh băng đáng sợ.
“Ngươi hãy thả con trai ta ra trước đã”.
“Ông tưởng ta ngu sao?”, Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Thả hắn ra rồi thì ta lấy gì để đổi Linh Tinh với ông? Đừng nhiều lời nữa, ông và cả đại quân của ông hãy cuốn xéo đi, nội trong ba ngày nữa mà không giao Linh Tinh thì cứ chờ mà nhặt xác”.
“Ngươi dám?”
“Có gì mà không dám? Ta có chết cũng phải ngẩng cao đầu, đã bị các ông ép tới bước đường này rồi thì có gì mà ta không dám nữa?”
“Được, ngươi thì giỏi rồi, Mục Vỹ!”
Thạch Trung Nguyên phất ống tay áo rồi bỏ đi luôn.
“Nhớ ba ngày sau ông phải tới một mình, thêm một người thì Thạch Kinh Thiên lại mất một chi. Đến lúc ấy, ta chặt đứt ngũ chi của hắn thì đừng có mà trách”.
Chặt đứt ngũ chi!
Thạch Trung Nguyên vừa ngoảnh đi đã loạng choạn, suýt nữa ngã nhào.
Nhưng bây giờ, ông ta phải tiếp tục kiềm chế cơn giận để đi về.
“Được rồi, đến lượt ông!”
Mục Vỹ nhìn Thánh Vũ Phong rồi nói luôn: “Con trai ông ta có giá ba trăm triệu thì cháu ông bao nhiêu nhỉ?”
“Bốn trăm!”
Thánh Vũ Phong đáp.
Ông ta sợ Mục Vỹ rồi, so với bị làm thịt thì hét giá luôn cho xong.
“Phóng khoáng thế à? Vậy thì năm trăm triệu!”
Mục Vỹ nói: “Trong vòng ba ngày phải mang năm trăm triệu Linh Tinh tới, thiếu một viên thì mất một chi!”
“Được, được!”
Thánh Vũ Phong lập tức quay đi, dẫn đại quân trở về.
Ông ta không thể ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.
Ông ta thật sự không muốn dây dưa với Mục Vỹ.
Tên này khiến người ta thấy rất chán ghét.
Nếu không có ông lão áo đen ở cạnh thì hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Thấy một trận đại chiến sắp diễn ra lại kết thúc một cách nực cười thế này, ai nấy đều ngẩn ngơ.
“Mau rút lui!”
Mục Vỹ nhìn mọi người ở trên bức tường phía sau rồi hô to.
Nếu hôm nay không có Vạn Vô Sinh ở đây thì sao Bạch Trảm Phong, Thánh Vũ Phong và Thạch Trung Nguyên chịu rút quân như thế.
Nhưng điều kiện Mục Vỹ đưa ra ngày hôm nay có vẻ là một cái tát đau điếng cho Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các, nhưng thật ra hắn đang rước hoạ vào thân.
“Vạn lão ca, hãy trông chừng hai tên này thật cẩn thận cho ta. Gầy đây, ta có việc phải làm nên phiền ông bảo vệ an nguy cho thành Đông Vân”.
“Vớ vẩn!”
Nghe thấy thế, Vạn Vô Sinh mắng nhiếc: “Phiền cái gì mà phiền? Có ta ở đây, kẻ nào dám động vào cậu thì phải bước qua xác ta đã. Cậu có còn coi là ta huynh đệ nữa không mà lại nói là phiền?”
“Ớ, có chứ!”
Mục Vỹ vò đầu, tỏ vẻ câm nín.
Sao Vạn Vô Sinh này vẫn ngốc nghếch và thẳng như ruột ngựa giống ngày xưa thế cơ chứ.
“Cảm ơn nhạc phụ đại nhân về chuyện hôm nay, lúc khác con sẽ báo đáp cẩn thận ạ”.
“Thôi khỏi!”, Vương Chí Kiệt xua tay nói: “Tiểu tử nhà ngươi giữ cho tốt cái mạng của mình là được rồi, muốn báo đáp ta thì cứ đối xử với con gái ta tử tế!”
“Chắc chắn rồi ạ!”
Mục Vỹ phát hiện Vương Chí Kiệt cũng rất thú vị, dù ông ấy luôn miệng nói là vì con gái mình, nhưng Mục Vỹ có thể cảm nhận được ông ấy đã đối xử với mình như một người con rể rồi.
Nhờ một chuyện mà hiểu rõ được lòng người.
Mục Vỹ biết, Vương Chí Kiệt đã coi hắn là người thân.
“Tiểu tử này, Thạch Trung Nguyên chắc sẽ mang Linh Tinh tới, nhưng chắc chắn Thánh Vũ Dịch không chịu mất không năm trăm triệu Linh Tinh thế đâu!”
“Vâng!”
Thánh Vũ Dịch là người có suy tính sâu xa thì sao có thể chịu được nỗi ô nhục này.
“Nhạc phụ yên tâm, con có cách rồi ạ!”
“Cậu có cách rồi? Cậu chỉ có mấy cái cách vớ vẩn thôi, nhưng chỉ cần Thánh Vũ Dịch không tới, có lão quỷ kia giúp cậu thì sẽ không sao. Nhưng cậu phải cẩn thận với Bạch Trảm Phong, người này có kiếm thuật cao siêu, kiếm thế mạnh mẽ, tuyệt đối không được sơ suất!”
Vương Chí Kiệt đầy tự tin nói: “Nếu Thánh Vũ Dịch dám bước chân vào địa bàn của điện Tam Cực, như vậy là phá vỡ quy định của tám thế lực lớn, nhưng những người khác thì vẫn có thể đến được!”
“Vâng!”
Vương Chí Kiệt lại dặn dò Mục Vỹ thêm vài câu rồi mới rời đi.
Sau khi trấn an mọi người, Mục Vỹ đã biến mất khỏi thành Đông Vân, không ai biết hắn đã đi đâu.
“Vỹ ca, huynh định làm gì thế?”
Mục Vỹ dẫn Vương Tâm Nhã đi qua đi lại trên một con phố vắng vẻ trong thành Đông Vân, thi thoảng hắn lại cất một đống Linh Tinh hoặc các linh kiếm, thậm chí cả các loại nguyên liệu lộn xộn vào đâu đó.
Nhưng tất cả đều là bảo vật vô cùng quý giá, điều này khiến Vương Tâm Nhã thấy khó hiểu!
Chương 504: Huyền Vũ Phi Thiên Trận
“Kết trận!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vương Tâm Nhã, kéo đi tới nơi tiếp theo.
“Kết trận ư?”
“Ừm, sao thế? Muội không biết đại trận à?”
Vương Tâm Nhã gật đầu nói: “Muội có biết, điện Tam Cực cũng có đại trận mà, nhưng trận pháp ấy chỉ được làm một cách qua quýt thôi, thực chất chỉ có thể đề phòng các phường trộm cắp lén lẻn vào điện Tam Cực để quấy rối, chứ thật sự thì không làm gì được võ giả cảnh giới Niết Bàn cả”.
“Đúng thế! Cho nên trận pháp mà ta thiết kế chính là đại trận có thể cản bước cường giả cảnh giới Niết Bàn!”
So với thầy luyện đan hay thầy luyện khí thì làm thầy trận pháp phức tạp hơn nhiều.
Nhưng trận pháp ở Thiên Vận Đại Lục không có hệ thống gì cả, mà cũng không có đại sư trận pháp riêng biệt để kết trận.
Thầy trận pháp giỏi phải dựa vào các loại thiên tài địa bảo thì mới có thể kết hợp sức mạnh của tự nhiên một cách tuyệt diệu, sau đó tạo ra một bức tường thành kiên cố.
Ngược lại với Thiên Vận Đại Lục, những thứ này lại khá có hệ thống ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Thầy trận pháp giỏi có địa vị cao hơn thầy luyện đan và thầy luyện khí một chút.
Trận pháp loại nhỏ có thể ngăn địch, giết người; trận pháp loại lớn thì có thể bảo vệ nơi ở, trận pháp càng lớn thì mức độ bảo vệ càng cao.
Dù là một Tiên Vương, nhưng Mục Vỹ cũng không biết quá nhiều về trận pháp, tuy nhiên kiến thức về lĩnh vực này của hắn vẫn đủ dùng ở Thiên Vận Đại Lục này.
Mục Vỹ dẫn Vương Tâm Nhã đi lo việc khắp các hang cùng ngõ hẻm của thành Đông Vân liên tiếp ba ngày trời.
Trong thời gian này, Vương Tâm Nhã phát hiện mỗi khi đến một nơi và cất các thứ lộn xộn xong, Mục Vỹ đều thiết lập phong ấn và dùng thiên hoả để bảo vệ.
Sau khi làm xong hết mọi việc, hắn đã nhức mỏi hết toàn thân.
Một trận pháp mà đã tiêu tốn một phần bảo vật của hắn, bây giờ bảo bối trong Vạn Quỷ Phủ Quật chỉ còn lại chưa đến một nửa!
Tuy nhiên sau khi xong xuôi mọi việc, Mục Vỹ lại thở phào nhẹ nhõm.
“Tâm Nhi, để ta đưa muội đi xem thành quả suốt ba ngày qua của chúng ta!”
Mục Vỹ mỉm cười kéo Vương Tâm Nhã bay lên cao.
Lúc này, trời vừa hửng sáng, cả thành Đông Vân vẫn khá yên tĩnh.
Hai người họ lơ lửng ở độ cao hàng trăm mét trên bầu trời của thành Đông Vân.
Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn xuống dưới, sau đó xoè tay ra.
Ngọn lửa màu tím và màu xanh giao hoà, Diệt Hồn Hắc Viêm lại bùng cháy.
Nhưng khi ngọn lửa này loé sáng trong tay Mục Vỹ, cả thành Đông Vân bắt đầu có sự thay đổi chóng mặt.
Khắp các ngõ ngách và phố phường trong thành đều có các điểm sáng ánh lên.
Những điểm sáng này dâng cao dần dần, cuối cùng tập trung thành tia sáng màu đen ở trên không.
Ngọn lửa màu đen được ngưng luyện, chiếu sáng rực rỡ, sau đó hoá thành một bức tranh trên cao.
Giữa bức tranh ấy có các đường nét tản ra như đang vẽ một bức hoạ.
“Trận pháp này tên là Huyền Vũ Phi Thiên Trận, dùng mạch lạc toàn thân của thần thú Huyền Vũ làm khung rồi đúc ra trận pháp này, trên đời chỉ có duy nhất một trận pháp thôi!”
Thấy đường thẳng màu đen bay lên, Mục Vỹ mỉm cười, một cột lửa màu đen lấy cơ thể hắn làm trung tâm rồi bay vút lên trời.
Vù…
Nhất thời, cả thành Đông Vân được bao trùm trong ánh sáng, dần dà một bóng hình Huyền Vũ đã phủ kín toà thành.
Hình ảnh Huyền Vũ ấy dần đáp xuống, cuối cùng rơi uỳnh xuống đất.
“Từ nay trở đi, thành Đông Vân sẽ là thành trì có phòng ngự mạnh nhất ở Trung Châu. Dù lão tặc Thánh Vũ Dịch có đến và muốn phá vỡ thì ít nhất cũng phải mất dăm ba ngày”.
Mục Vỹ đầy tự tin nói.
Mắt trận của trận pháp này chính là Mục Vỹ, hắn đã dung hợp hai loại thiên hoả lớn, sau đó dùng Diệt Hồn Hắc Viêm bất tận làm nguồn cội, như vậy có thể chống đỡ vững chắc cho sự vẩn chuyện của trận pháp này.
Chỉ cần hắn ở trong thành thì ai ra ai vào, hắn đều biết hết.
Điều quan trọng nhất là hắn đã hợp nhất với trận pháp, mắt trận chính là hắn.
Nếu cảnh giới của hắn có thể tăng thêm thì phòng ngự của trận pháp đó còn mạnh hơn nữa.
Tiếng nổ vang khiến cho các người dân dậy sớm giật mình, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Mục Vỹ, mọi người đều bình tĩnh lại.
Dứt lời, Mục Vỹ quay lại thì thấy Vương Tâm Nhã đang nhìn mình với vẻ kỳ lạ.
“Sao lại nhìn ta như thế?”, Mục Vỹ khó hiểu hỏi.
“Vỹ ca, huynh giỏi thật đấy!”, Vương Tâm Nhã thật lòng nói: “Chỉ cần có huynh ở đây, lúc nào muội cũng thấy vui vẻ và yên tâm. Muội biết vị trí của mình ở trong lòng huynh không bằng Dao tỷ, nhưng muội vẫn thích huynh, vì huynh muội chết cũng được!”
“Nói linh tinh gì thế hả!”
Mục Vỹ vỗ đầu Vương Tâm Nhã rồi cười nói: “Cả hai đều là người trong lòng của ta, thiếu ai cũng không được!”
“Vì Dao Nhi có thần phách Băng Hoàng trong cơ thể nên thực lực tăng chóng mặt, đến ta có tăng tốc đến mấy cũng không đuổi kịp. Nhưng muội thì khác, tuy nhiên có ta đây rồi thì muội cũng không cần lợi hại thế làm gì!”
“Không, muội không muốn ngáng chân huynh!”
Vương Tâm Nhã quật cường nói: “Trận pháp này lợi hại thật đấy, muội muốn học, huynh phải dạy muội đấy!”
“Được!”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Nhưng chúng ta đã bận rộn mấy ngày trời, giờ cũng sáng rồi, về đi nghỉ thôi. Nếu muội muốn học thì cũng phải nộp học phí đã chứ!”
“Học phí á?”, Vương Tâm Nhã suy nghĩ: “Huynh có nhiều bảo bối lắm mà, chứ muội có thứ gì tốt đâu mà làm học phí nộp cho huynh!”
“Ai bảo không có, muội chính là học phí giá trị nhất còn gì!”
Mục Vỹ mỉm cười đen tối rồi kéo Vương Tâm Nhã vào lòng, hai người lập tức biến mất trên không, sau đó lẩn vào Vỹ Minh.
Sáng nay, mọi người đều dậy sớm để chuẩn bị cho trận chiến hôm nay, nhưng trong phòng của Mục Vỹ thì có một trận chiến mới vừa bắt đầu!
Chương 505: Ra lấy tiền thôi
Khi mặt trời đã lên cao, các thủ lĩnh của Vỹ Minh đều đã có mặt đầy đủ.
Bây giờ, Mục Vỹ không còn phải che giấu thân phận nữa, hắn đường hoàng đi tới đại sảnh rồi ngồi vào vị trí cao nhất.
“Thời hạn ba ngày đã hết, chắc hôm nay Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các sẽ mang tiền tới, mà sao các ngươi có vẻ căng thẳng thế?”
Mục Vỹ nhìn mọi người rồi ngáp dài một cái.
Thấy dáng vẻ thảnh thơi, chuẩn bị thu tiền của Mục Vỹ, mọi người đều câm nín.
Minh chủ thì sẵn sàng nhận tiền rồi, nhưng Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các người ta khéo vừa giao tiền và đưa người đi xong thì sẽ có cả đội quân tiến đánh đấy.
“Trông vẻ mặt u ám của các ngươi kìa, cứ như kẻ địch đang đứng ngay trước mặt rồi ấy. Có việc gì thì đi làm đi, mau dọn kho chuẩn bị còn cất Linh Tinh, tám trăm triệu Linh Tinh đủ để chúng ta chiêu mộ binh sĩ và phát triển lớn mạnh hơn đấy!”
Mục Vỹ xoa tay rồi nói.
“Minh chủ, đến rồi, đến rồi ạ!”, một bóng người vội vã chạy từ bên ngoài đại sảnh vào.
“Cái gì đến?”
“Người của Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các ạ, phía Tụ Tiên Các là Thạch Trung Nguyên, còn Thánh Đan Tông là Thánh Vũ Phong”.
“Đến rồi thì tốt, đi, cùng ta ra ngoài lấy Linh Tinh!”
Mục Vỹ vẫy tay, dẫn mọi người rời khỏi đại sảnh.
“Các ngươi làm gì thế hả! Sao ai cũng trang bị lắm thế, ta bảo đi lấy Linh Tinh, các ngươi mang nhiều binh khí thế đi làm gì? Định giết người à!”
Mục Vỹ lên tiếng trách mắng, khiến mọi người càng thấy khó hiểu.
“Bỏ hết ở nhà đi!”
“Sư phụ…”
“Bỏ hết!”
Mục Vỹ lại quát.
“Nhanh!”
Mọi người đành phải đi theo Mục Vỹ ra ngoài thành.
“Hai vị đúng là giữ lời, mang Linh Tinh đến chưa?”, Mục Vỹ cười hỏi.
“Đây!”
Thạch Trung Nguyên ném khoảng một trăm chiếc nhẫn không gian ra với vẻ đau lòng, sau đó không nhịn được cơn giận nói: “Linh Tinh ở cả trong chỗ nhẫn không gian này, mỗi chiếc có ba triệu Linh Tinh, ngươi kiểm tra đi!”
Nhận nhẫn xong, Mục Vỹ ném luôn cho Tề Minh rồi nói: “Đếm đi!”
“Ngươi…”
Không ngờ Mục Vỹ đếm lại thật, Thạch Trung Nguyên muốn phát điên.
“Của ta đây!”
Thánh Vũ Phong ở một phía khác cũng giao nộp Linh Tinh.
“Ta đã đưa Linh Tinh cho ngươi rồi, nên thả người đi chứ!”
“À đúng rồi, Vạn lão ca, thả người đi!”
“Được!”
Vạn Vô Sinh điểm ngón tay, lập tức có hai người xuất hiện rồi bị kéo ra ngoài thành.
“Xong, một bên giao tiền, một bên giao người, tiền trao cháo múc, thôi tạm biệt hai vị nhé!”, Mục Vỹ vẫy tay rồi nhếch miệng nói.
Thánh Vũ Phong và Thạch Trung Nguyên vội vàng đỡ Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên, sau đó thầm thở phào một hơi.
“Tạm biệt ư? Hừ! Mục Vỹ, ngày chết của ngươi đến rồi đó!”
Thạch Trung Nguyên nhìn Mục Vỹ rồi quát: “Hôm nay chính là ngày tàn của thành Đông Vân ngươi”.
“Ngày tàn?”
“Ngươi tưởng có thể dễ dàng nuốt trọn tám trăm triệu Linh Tinh thế sao?”, Thánh Vũ Phong nói: “Người đâu, tiến lên cho ta. Hôm nay, không được tha cho một người nào của Vỹ Minh cả!”
Giết!
Đột nhiên có các điểm đen xuất hiện ở phía xa, các đốm đen ấy tiến đến cực nhanh, sau đó biến thành một đội quân hùng mạnh, xông thẳng về phía thành Đông Vân.
“Mục Vỹ, Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các chúng ta đưa tám trăm triệu Linh Tinh cho ngươi rồi thì sau này còn chỗ đứng gì ở Trung Châu Đại Lục nữa?”, Thánh Vũ Phong quát: “Mau trả lại chúng ta chỗ Linh Tinh đó, không thì chúng ta sẽ tiêu diệt Vỹ Minh của ngươi”.
Biết ngay mà!
Thấy dáng vẻ điên cuồng của Thánh Vũ Phong, mọi người của Vỹ Minh thở dài thườn thượt.
Một khoản tiền kếch xù như tám trăm triệu Linh Tinh đâu có dễ nuốt như vậy!
Bây giờ, Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các cùng tấn công. Lần này, tai hoạ mà Vỹ Minh phải đối mặt còn khủng khiếp hơn cả lần trước.
“Hừ! Ta biết ngay các ngươi sẽ tới tiêu diệt Vỹ Minh của ta mà, nhưng để ta xem các ngươi có bản lĩnh ấy không!”
Mục Vỹ lạnh mặt, các đầu ngón tay bùng lửa cháy, Diệt Hồn Hắc Viêm dần ngưng tụ.
Hắn đập tay một cái, Diệt Hồn Hắc Viêm ấy đã bao phủ tường thành.
Ầm…
Hoả long màu đen nổ vang, ngọn lửa màu đen ấy lan rộng ra, từ trên xuống dưới của thành Đông Vân đều phủ kín các ngọn lửa, chúng hình thành một tấm lưới lớn bao bọc cả toà thành.
Xẹt xẹt xẹt…
Khi võ giả của hai tông phái tiếp cận cổng thành trì đều dính phải ngọn lửa màu đen đó rồi bị đốt cháy thành than.
Tia lửa văng khắp nơi, võ giả bị lửa ở xung quanh xém vào người đều không ngừng gào thét.
Dù chỉ bị dính một đốm lửa nhỏ thì bọn họ cũng đều kêu góc, do người dần bị đốt cháy.
Đây chính là điểm khủng khiếp của thiên hoả.
“Thứ gì vậy?”
“Đại trận hộ thành?”
Thánh Vũ Phong lạnh lùng nói: “Một thành trì nhỏ bé như thành Đông Vân thì có trận pháp gì lợi hại chứ!”
“Để ta phá vỡ nó!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên cạnh hai người, một người đã biến mất.
Bạch Trảm Phong!
“Có Bạch Trảm Phong ra mặt thì không sao rồi”, Thánh Vũ Phong cười nói: “Kiếm thế của Bạch Trảm Phong rất giỏi, địa khí cực phẩm kiếm Trảm Long vô cùng bén nhọn chính là địa khí bản mệnh của ông ta, đại trận này chỉ là trò mèo thôi!”
Thánh Vũ Phong vô cùng tự tin!
Bạch Trảm Phong cũng tự tin không kém.
Nhưng Mục Vỹ đang ở trong đại trận còn vững tin hơn.
Bình luận facebook