-
Chương 496-500
Chương 496: Phong Ma Chi Ấn
“Nhưng nếu có thể lấy bảo bối ở Vạn Quỷ Phủ Quật thì ta có thể hồi phục cảnh giới hồn đàn tầng ba ngay đấy!”, Vạn Vô Sinh chợt nói.
Mẹ kiếp!
Nghe thấy thế, Mục Vỹ suýt nữa tức hộc máu.
Tên này vẫn đần độn hệt như mấy chục nghìn năm trước, sao không nói luôn một thể đi cơ chứ?
“Vạn lão ca, ta đang giữ bảo bối của Vạn Quỷ Phủ Quật, những thứ ông cần đều đang ở đây nên muốn gì thì cứ nói nhé!”, Mục Vỹ cố nhịn cơn tức, cười lớn nói.
“À, còn Nhiếp Hồn Châu nữa. Nó là pháp bảo bản mệnh của ông, trả cho ông này”.
Mục Vỹ chìa tay rồi đưa viên trân châu màu đỏ máu cho Vạn Vô Sinh.
“Đúng là huynh đệ tốt! Lát nữa, ta sẽ đưa cậu ra ngoài rồi giết sạch đám cặn bã kia!”
Vạn Vô Sinh bật cười ha hả, sau đó ngồi xếp bằng xuống, một tay cầm Nhiếp Hồn Châu, một tay nhận lấy chiếc nhẫn không gian mà Mục Vỹ đưa cho.
Trông thấy những món bảo bối quen thuộc này, Vạn Vô Sinh nhoẻn miệng cười.
Nhưng khi ông ta sờ vào Nhiếp Hồn Châu thì nụ cười ấy vụt tắt.
“Không đúng, không đúng!”
Vạn Vô Sinh chợt lắc đầu nói: “Lạ nhỉ! Mục lão đệ, có gì sai sai ấy. Nhiếp Hồn Châu là bảo bối bản mệnh mà Mục lão ca luyện chế cho ta, ngoài Mục lão ca và ta ra thì không ai có thể điều khiển nó, sao cậu làm được thế?”
Vạn Vô Sinh nhìn Mục Vỹ rồi hỏi.
Chết tiệt!
Nghe Vạn Vô Sinh hỏi vậy, Mục Vỹ thầm chửi thề một câu.
Tên ngốc này bình thường đần độn, mà tự dưng lại thông minh đột xuất thế!
“Ờm… là sư phụ dạy ta đấy!”
“À!”, Vạn Vô Sinh vỗ vào đầu rồi cười khổ nói: “Cậu xem cái đầu đất của ta này, sao lại không nghĩ ra cơ chứ, sư phụ phải dạy thì cậu mới biết được chứ, không thì làm thế nào được!”
Vạn Vô Sinh cười lớn rồi kéo mái tóc dài ngồi ngay ngắn dưới đất, ông ta im lặng nhắm mắt, bắt đầu khôi phục.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Mục Vỹ ngồi xếp bằng xuống, tập trung quan sát hồ linh hồn của mình.
Bây giờ, lực linh hồn của hắn đã hoàn toàn yên tĩnh trong hồ linh hồn, lực linh hồn hùng mạnh như hồ nước đang lẳng lặng tụ tập lại dưới Tru Tiên Đồ.
Có hai vòng sáng đang quấn lấy nhau quanh hồ linh hồn, chúng xoay tít mù mãi cuối cùng đã dừng lại.
Lúc hai vòng sáng ấy xoay tròn, lực linh hồn không ngừng dâng lên mạnh mẽ đã tiến vào hồ linh hồn của Mục Vỹ.
Bây giờ, lực linh hồn trong hồ linh hồn của hắn đã to bằng cái hồ, đây là dấu mốc của cảnh giới Thông Thần tầng thứ bảy.
Tiến bộ thêm một bước nữa là Mục Vỹ có thể tiến vào tầng thứ tám.
Khi lực linh hồn trong hồ linh hồn đã được lập đầy, võ giả có thể chuẩn bị đúc hồn đàn và bước vào cảnh giới Niết Bàn, Niết Bàn quy tiên, quy tiên thành tiên!
Đột phá cảnh giới Thông Thần tầng thứ bảy khiến Mục Vỹ cảm thấy lực linh hồn mạnh mẽ cuồn cuộn.
Điều quan trọng nhất là hai loại thiên hoả!
Sức mạnh của chúng!
Đây chính là điều khiến Mục Vỹ thấy sung sướng nhất.
Mục Vỹ mở mắt thì thấy Vạn Quỷ lão nhân vẫn đang ngồi xếp bằng tại chỗ nên hắn lại liếc sang phía thạch đài màu đen.
Bây giờ, nền đá đã khôi phục lại vẹn nguyên như ban đầu, màu đen ở xung quanh đã biến mất, lộ ra mặt đá nhẵn bóng.
Lúc này, Mục Vỹ quan sát thấy trên mặt đá khắc đầy các ấn ký kỳ lạ, trong đó thậm chí còn có các ấn ký đến hắn cũng không biết.
Mục Vỹ đứng quan sát rồi phát hiện thạch đài này giống như một phong ấn.
Ấn ký trên các bức tường ở xung quanh vô cùng kỳ quái, chúng tạo thành các phù văn đặc biệt rồi dồn hết về phía thạch đài.
“Phong ấn?”
Mục Vỹ lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ai đã thiết kế phong ấn này? Họ định phong ấn ai ở đây?”
Mục Vỹ chợt thấy Thiên Vận Đại Lục cũng có khá nhiều những chuyện kỳ lạ.
Vạn Vô Sinh từng là tiểu đệ của hắn nên đương nhiên hắn hiểu rõ người này, ông ta có cảnh giới mạnh nhưng đầu óc thì chậm chạp, nhưng thật ra vẫn rất giỏi.
Nhưng sau khi đến tiểu thế giới Tam Thiên, Vạn Vô Sinh lại bị người ta giam ở Ma Uyên!
Ngoài ra, phong ấn dưới thạch đài này rốt cuộc là gì?
Mục Vỹ kiểm tra cẩn thận, đi từng bước trên thạch đài.
Dần dà, hắn đã đi tới chỗ của Vạn Vô Sinh.
Hắn liếc nhìn thì lập tức ngẩn người!
Đây không phải là phong ấn bình thường, Thiên Vận Đại Lục không thể xuất hiện loại phong ấn này.
Hơn nữa loại phong ấn này nhằm vào ma quỷ!
Phong Ma Chi Ấn!
Ma quỷ?
Sao Thiên Vận Đại Lục lại có ma được?
Mục Vỹ nghiêm mặt nhìn chỗ Vạn Vô Sinh đang ngồi, ở đó có các đường vân lan từ giữa ra ngoài rồi lên trên bốn bức tường, tạo thành đại trận phong ma. Mục Vỹ trầm ngâm một lúc, sau đó cất bước đi tới vị trí chính giữa.
“Đừng!”
Đột nhiên có một lọn tóc bay tới, quấn lấy người Mục Vỹ rồi kéo hắn ra ngoài rìa.
“Vạn lão ca!”
“Không được đi vào đấy!”, Vạn Vô Sinh nghiêm giọng nói: “Đó là địa ngục, tên đó mà lên thì cậu sẽ mất hết lý trí đấy”.
“Đây rốt cuộc là nơi nào?”
“Ta cũng không rõ, nhưng ngày xưa khi ta bị kẻ khác bắt ở tiểu thế giới Tam Thiên thì đã bị thả vào trong Ma Uyên này. Chớp mắt một cái mười nghìn năm đã trôi qua, dưới thạch đài đó như có một con ma từ thời cổ xưa, nó suốt ngày giày vò tâm trí ta”.
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ gật gù, vẫn còn vẻ khiếp sợ nhìn thạch đài đó.
“Ở lại nơi quái quỷ này thêm giây nào ta muốn ói thêm giây đó!”
Vạn Vô Sinh nghiêm nghị, kéo Mục Vỹ rời đi.
Nhưng khi ngoảnh lại nhìn thạch đài đen sì đó, Mục Vỹ lại thấy sợ hãi một cách kỳ lạ.
Nơi này chắc chắn không hề đơn giản.
Chương 497: Đứng đấy chờ ta đếm đã!
Lúc này có năm bóng người đang đứng ngoài rìa Ma Uyên, sau đó thay phiên nhau quan sát phía dưới.
“Đã một ngày một đêm rồi mà tiểu tử này vẫn chưa lên, hay chết dưới đó rồi?”, Thánh Tâm Duệ tỏ vẻ nôn nóng, rõ ràng đã mất kiên nhẫn.
“Chết rồi thì tốt, càng bớt việc cho chúng ta phải ra tay giết hắn!”, Vỹ Bất Ngữ bình thản nói.
Thạch Nham của nhà họ Thạch lên tiếng: “Mới một ngày một đêm thôi mà các ngươi đã sốt ruột rồi. Năm xưa, Mục Vỹ còn ở Lôi Âm Cốc những ba năm đấy, các ngươi đừng quên, nhờ ba năm đó mà hắn đã trở nên khủng khiếp thế nào”.
“Đúng vậy! Mọi người kiên trì một chút, nếu Mục Vỹ thò lên là phải giết hắn ngay!”, Phi Ngữ Chi nói: “Đêm dài lắm mộng, tên này mà còn sống chính là đại hoạ”.
Chu Vĩ nói: “Nếu hắn thò lên thì tốt, chứ chết ở dưới đấy thì phí các món thiên khí như Nhiếp Hồn Châu, kinh Phong Hồi và Cổ Ngọc Long Tinh quá!”
Nghe thấy thế, mọi người đều gật đầu.
Một món thiên khí có thể khiến tám thế lực lớn tranh giành tới mức sứt đầu mẻ trán.
Vậy mà trên người Mục Vỹ có những ba món, thêm Tử Liên Yêu Hoả nữa thì tên này đúng là nhiều bảo bối.
Hắn mà chết dưới đó thì đáng tiếc thật!
“Chậc chậc, không ngờ các vị vẫn lo lắng cho Mục Vỹ ta đến vậy, đúng là khiến ta thấy vinh hạnh quá!”
Đột nhiên có một giọng nói đầy vẻ trêu tức vọng từ dưới Ma Uyên lên, một bóng người bay lên rồi đáp xuống ngoài rìa.
Đó chính là Mục Vỹ.
“Mục Vỹ, quả nhiên ngươi vẫn chưa chết!”, Thánh Tâm Duệ kích động nói: “Chưa chết thì tốt, tốt rồi!”
“Đương nhiên, ngươi đã chết đâu mà ta nỡ chết trước”.
Mục Vỹ mỉm cười chắp tay sau lưng, nhìn mấy người đó.
“Hả? Thực lực tăng thêm rồi à? Từ Thông Thần tầng thứ năm lên tầng thứ bảy rồi, bảo sao dám lên đây!”
“Cái gì!”
Nghe thấy thế, Thạch Kinh Thiên ngẩn ra: “Mới có một ngày mà từ tầng thứ năm lên tầng thứ bảy rồi ư? Hắn đột phá nhanh thật đấy”.
“Đúng vậy, các ngươi không biết đấy thôi, bên dưới có một trận pháp có thể nâng cao tu vi của võ giả, chỉ mất một ngày một đêm là có thể đột phá hai tầng cảnh giới, ghê chưa!”
Mục Vỹ vui vẻ nói: “Hay là các ngươi thử xem sao?”
“Mồm mép tép nhảy, ngươi dám quay lại chứng tỏ đã sẵn sàng chết rồi, nếu vậy thì…”
“Á, khoan, khoan đã!”
Mục Vỹ chợt xua tay nói: “Đợi ta đếm xem có mấy người các ngươi muốn giết ta đã, không lát ta sợ lão đại ca lại đếm nhầm rồi bỏ sót ai mất!”
“Láo lếu!”
“Tự đại!”
“Ngông cuồng!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, nhóm Phi Ngữ Chi lập tức quát.
“Vẫn mắng ta ư?”
“Lên! Ta thấy tên này điên rồi, chúng ta cùng xông lên giết hắn thôi!”
Phi Ngữ Chi lên tiếng đầu tiên rồi tiến bước lao về phía Mục Vỹ, những người khác cũng tăng tốc xông lên theo.
“Vạn lão ca, ông thấy chưa? Bắt đầu từ Phi Ngữ Chi nhé!”
Mục Vỹ giơ tay chỉ vào Phi Ngữ Chi rồi nói to.
“Được!”
Đột nhiên có một giọng trầm khàn vang từ dưới Ma Uyên lên, một bóng người lao vút lên, sau đó xông về phía Phi Ngữ Chi nhanh như điện.
Có ba hồn đàn xuất hiện bên dưới người đó.
“Hồn đàn tầng ba!”
Phi Ngữ Chi biến sắc mặt khi nhìn thấy người đó, gã mới là cảnh giới hồn đàn tầng một thì sao có thể là đối thủ của võ giả cảnh giới hồn đàn tầng ba được.
Nhưng Vạn Vô Sinh không cần biết gì hết, ông ta trực tiếp điều khiển hồn đàn xông về phía Phi Ngữ Chi.
Uỳnh…
Ba hồn đàn đâm sầm vào một hồn đàn, âm thành ầm ầm vang lên chói tai khiến người nghe rung cả màng nhĩ.
Phụt một tiếng, Phi Ngữ Chi tái mặt, hộc một ngụm máu tươi ra, sau đó ngã phịch cắm đầu xuống đất.
“Mẹ kiếp! Ai, còn ai dám gây sự với Mục lão đệ của ta nữa không?”
Giọng nói inh tai vang lên, huyết quang nồng nặc trên người Vạn Vô Sinh, ông ta hung hãn nói với vẻ đầy khát máu.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Vạn Vô Sinh, Mục Vỹ cười phụt ra.
Lão già này bị đè nén hàng chục nghìn năm, giờ vừa xuất hiện đã được đánh đấm một trận chẳng sướng quá còn gì!
“Vạn lão ca, ông có thể thử đại pháp khát máu với bọn họ, họ đều là cường giả cảnh giới hồn đàn đấy, ta tin Nhiếp Hồn Châu sẽ thăng cấp nhanh lắm cho mà xem”.
“Được!”
Mục Vỹ biết rõ đại pháp khát máu là dùng máu tươi làm sức mạnh, giết người đoạt máu, trông rất tàn nhẫn và vô nhân đạo.
Nhưng trong thế giới của võ giả thì làm gì có hai chữ tình người đâu!
Có chăng chỉ là ai mạnh thì làm vua và nắm giữ mọi thứ thôi.
Hôm nay, hắn muốn Vạn Vô Sinh phát tiết thả ga, đại sát tứ phương, cho người của năm thế lực lớn thấy muốn giết Mục Vỹ hắn thì cứ mò tới thử xem!
Vạn Vô Sinh khẽ hô lên một tiếng rồi lao lên, ông ta không hề có vẻ sợ hãi khi đối mặt với năm người kia.
Hàng chục nghìn năm trước, khi ông ta thành danh, năm người này không biết còn đang ở xó xỉnh nào, còn chưa ra đời nữa đấy!
Hôm nay chỉ có một chữ thôi, đó là giết!
Chương 498: Diệt Hồn Hắc Viêm
"Mục Vỹ, ngươi muốn chết rồi chứ gì!"
Thấy Mục Vỹ cứ đứng đó cười không nhúc nhích, Thánh Tâm Duệ quát: "Hiện tại đội quân của năm thế lực lớn đang trên đường tấn công thành Đông Vân rồi, nếu ngươi không muốn người nhà và người thương của mình chết thì hãy đưa tay chịu trói đi!"
"Chịu trói cái đầu nhà ngươi!"
Mục Vỹ mắng: "Lão tử đứng đây cho ngươi giết đấy, ngon thì tới đi thứ nhát cáy, cứ đứng đó ba hoa! Giải quyết các ngươi xong ta tự khắc trở về thành Đông Vân!"
Lúc này Vạn Vô Sinh cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, thẳng tay tung một cú đấm ra. Sức mạnh hùng hậu khuấy đảo toàn bộ Ma Uyên.
Năm võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất lập tức biến sắc.
Không còn cách nào khác, năm người đành liên thủ, bắt đầu kết trận nhằm phong ấn Vạn Vô Sinh.
"Hừ, ngu ngốc!"
Thấy hành động của năm người kia, Vạn Vô Sinh cười lạnh lùng, tung một quyền tới.
Bành bành bành...
Sức ép mạnh mẽ làm chấn động hồn đàn của năm người, khóe miệng bọn họ lập tức ứa máu.
Bên kia, ba người Lục Khuê, Tà Vô Ý và Thạch Kinh Thiên bị cảnh tượng này làm cho xanh mặt, sợ sệt lùi ra sau.
Đến các võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất cũng không làm được gì thì khỏi bàn đến họ.
"Sao? Muốn chạy à?"
Một bóng dáng thình lình xuất hiện sau lưng ba người rồi trêu tức.
"Mục Vỹ!"
Lục Khuê nhìn Mục Vỹ, cười khẩy: "Ngươi tưởng tiến vào tầng thứ bảy rồi là cản được ba người bọn ta chắc?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Mục Vỹ nhếch mép, một ngọn lửa tím bùng cháy nơi đầu ngón tay. Đồng thời, hắn nâng tay kia lên, soạt một tiếng, một ngọn lửa màu xanh lục rực sáng.
"Ngọn lửa màu xanh lục!"
Sự biến hóa trên đầu ngón tay Mục Vỹ làm cho ba người lùi một bước.
"Ngươi... ngươi đã thu phục thiên hỏa rồi ư?", Thạch Kinh Thiên run rẩy hỏi.
"Đúng thì sao?"
"Làm sao có thể, sao ngươi có thể..."
"Sao lại không thể?"
Mục Vỹ khoát tay rồi nói: "Thôi dẹp, giải thích với các ngươi mệt lắm. Có điều hôm nay ba ngươi đừng hòng chạy thoát".
Dứt lời, Mục Vỹ chập hai tay vào nhau, hai ngọn lửa tím và xanh lục hòa làm một. Một cảnh tượng thần kỳ xảy ra, ngọn lửa biến thành màu đen.
"Để nghĩ lại xem, hiện tại cả năm thế lực lớn đều đang tấn công thành Đông Vân phải không?"
"Không, không phải vậy, chỉ có Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các thôi, Lục Ảnh Huyết Tông bọn ta không tham gia!", Lục Khuê vội vàng đính chính.
"Đảo Thiên Tà bọn ta cũng không tham gia!"
Tà Vô Ý run rẩy nói.
Mục Vỹ có một thiên hỏa là họ đã không chống lại nổi rồi, nói gì đến khi hắn thu phục thêm một loại thiên hỏa nữa.
Mục Vỹ đã có hai loại thiên hoả, trông có vẻ khả năng điều khiển thiên hỏa của hắn thành thạo hơn rồi.
"Vậy à..."
Mục Vỹ nhấc tay, ngọn lửa màu đen tức khắc phân ra làm hai rồi tiến thẳng về phía Lục Khuê và Tà Vô Ý.
"Khô Lâu Kim Thân!"
"Như Ý Quyết!"
Hai tiếng quát đồng thời vang lên, Tà Vô Ý và Lục Khuê cùng thi triển thần thông chống lại hai ngọn lửa đen.
Tuy nhiên, đáng kinh ngạc là dù hai người họ đã triệu hồi hai món pháp bảo ra chắn trước mặt, hai ngọn lửa ấy vẫn xông tới với uy thế bàng bạc, tránh đi hai món bảo khí và tấn công Lục Khuê, Tà Vô Ý.
"Chết tiệt!"
Hai người vội vàng dập lửa trên người.
Nhưng càng dập, lửa càng cháy to như bám cứng vào da, đã thế còn lấn lên trên.
"A a a..."
Tiếng hét thảm thiết vang trời, cơ thể hai người bị lửa xiết chặt, không tài nào dập tắt nổi.
Khung cảnh này làm cho Thạch Kinh Thiên đổ mồ hôi nhiều đến mức quần áo toàn thân ướt sũng, khuôn mặt cũng nhầy nhụa và trắng bệch.
Cuối cùng, Lục Khuê và Tà Vô Ý bị ngọn lửa màu đen đốt cháy, không còn điều gì cho thấy sự tồn tại của hai người họ nữa.
Mục Vỹ kinh ngạc nhận ra lực linh hồn trong hồ linh hồn của mình đang tăng lên nhanh chóng.
Ngọn lửa đen có khả năng giết người và đoạt lấy lực linh hồn của người đó!
"Vậy thì gọi ngươi là Diệt Hồn Hắc Viêm nhé".
Mục Vỹ thở hắt ra, nhìn hai cái xác nói: "Các ngươi không tiến đánh thành Đông Vân của ta thì giữ lại cũng không được tích sự gì, còn ngươi..."
Thấy Mục Vỹ nhìn sang mình, Thạch Kinh Thiên quỳ phịch xuống đất, vừa dập đầu thật mạnh vừa van xin: "Ta có ích lắm, ta có ích lắm! Cha ta là các phó Tụ Tiên Các, ngươi muốn gì ông ấy cũng cho!"
"Ồ? Có thật không? Vậy thì một trăm triệu... Linh Tinh hạ phẩm thì sao?"
Một trăm triệu!
Thạch Kinh Thiên nuốt nước miếng cái ực, ngã nhào xuống đất.
Một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm lận, liệu phụ thân y có chịu lấy ra không?
"Thạch Kinh Thiên, biết Cam Kinh Vũ chứ? Chắc ngươi cũng biết vì sao năm đó Cam Kinh Vũ rời khỏi Tụ Tiên Các nhỉ?"
"Biết, biết!"
Thạch Kinh Thiên hớt hải đáp: "Cam Kinh Vũ chính là người sáng lập nên Tụ Tiên Các, có điều do bất đồng quan điểm với Vũ cô cô nên bị Vũ cô cô hạ độc, bị ép rời khỏi Tụ Tiên Các".
"Gì cơ? Một mình Vũ tiên tử thôi sao? Có cả cha ngươi nữa chứ?"
"Đúng là vậy!"
Thạch Kinh Thiên hoảng sợ đáp.
Chương 499: Ba tầng hồn đàn
"Coi ngươi nhát chưa kìa, ta không giết ngươi đâu mà lo, há miệng!"
"Hả?"
"Há miệng!"
Mục Vỹ cầm một viên đan dược đen tuyền nhét vào miệng Thạch Kinh Thiên, nói bâng quơ: "Viên độc dược này ngươi không giải được đâu, nhưng ta dám chắc là phụ thân hay Vũ cô cô kia của ngươi giải được, yên tâm".
Nói xong, Mục Vỹ xoay người nhìn Vạn Vô Sinh đang chiến đấu với năm người nọ.
"Lão Vạn, đừng mất thời gian nữa, chúng ta còn việc khác!"
"Biết rồi!"
Vạn Vô Sinh đồng ý, ba hồn đàn tỏa ra ánh sáng lấp lánh đàn áp năm người kia với uy lực phủ trời.
Bị các hồn đàn đè ép, bọn Phi Ngữ Chi tức khắc tắt thở.
"Lão Vạn, giữ lại tên Thánh Tâm Duệ một mạng, đánh gãy hai cánh tay của hắn thôi là được rồi, bốn người còn lại thì giết đi!", Mục Vỹ nhìn năm người, tàn khốc nói.
"Dễ ợt!"
Vạn Vô Sinh nhận được chỉ thị cười thật to. Nhiếp Hồn Châu rực rỡ ánh đỏ lơ lửng trước người ông ta, kính Phong Hồi chiếu cho Nhiếp Hồn Châu gia tăng uy lực gấp mười lần.
Võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ ba, có ba hồn đàn quả là mạnh không tưởng.
Mục Vỹ không thể không thừa nhận điều này.
Hiện tại, tuy hắn có thể giết võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười trong nháy mắt nhưng vẫn không có cách gì đối chọi với cao thủ cảnh giới Niết Bàn.
Hồn đàn được đúc ra thông qua vô vàn tài nguyên, võ giả cảnh giới hồn đàn mạnh ở chỗ có khả năng mượn sức mạnh của hồn đàn để bộc phát ra uy lực dời núi lấp biển, đó là nhằm mục đích công kích.
Còn khi sử dụng để phòng ngự thì kiên cố như núi non sông bể, không gì phá được.
Chẳng qua hắn còn một quãng đường nữa mới đến cảnh giới hồn đàn.
Một khi lực linh hồn của một võ giả đủ lớn thì khi bước vào cảnh giới Niết Bàn, người đó mới có thể khởi động hồn đàn và bùng nổ ra sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Còn không thì dù hồn đàn mạnh đến đâu cũng chỉ phát ra được vài chiêu là kiệt sức ngay, còn không được như lúc chưa đúc kết hồn đàn nữa là.
Mục Vỹ hiểu điều này rất rõ.
Nhưng nhìn Vạn Vô Sinh đang tung hoành trên trời, hắn cay ông ta dữ thần.
Để lão già này tu luyện lại cảnh giới tầng thứ ba của hồn đàn một lần nữa, hắn đã phải dành hẳn ba phần số bảo bối thu thập được trong Vạn Quỷ Phủ Quật.
Trong khi ông nội và Cam Kinh Vũ cần dùng chưa đến một phần thiên tài địa bảo hắn sưu tập nữa.
Ầm ầm ầm...
Giờ phút này, mấy tiếng nổ rung trời vang lên giữa không trung. Trừ Thánh Tâm Duệ ra, bốn người còn lại đều mặt cắt không còn một giọt máu, phun một ngụm máu thật to rồi rơi xuống đất.
Thánh Tâm Duệ bị Vạn Vô Sinh bắt lại, nắm trong tay, không nhúc nhích được gì.
"Chạy mau!"
Thấy cảnh này, Phi Ngữ Chi la lên muốn bỏ trốn.
Cả năm người hợp lại cũng không chọi nổi một mình lão quỷ này.
"Muốn chạy hả? Vạn Quỷ lão nhân ta đứng chình ình ở đây mà đòi chạy?"
Vạn Vô Sinh cười khục khặc, mái tóc sau lưng lan tỏa. Tiếng xẹt xẹt xé gió vang lên, tóc ông ta dài hẳn mấy nghìn mét, trói Phi Ngữ Chi lại.
Chùm tóc trói chặt làm cơ thể Phi Ngữ Chi phụt phụt bắn máu tung tóe, cuối cùng nổ tung. Máu gã bị tóc của Vạn Quỷ lão nhân hấp thu.
"Vạn Quỷ lão nhân, ông là Vạn Quỷ lão nhân!", Chu Vĩ hoảng hốt hét lên.
"Sao? Không thấy giống à?"
"Ông không thể nào là Vạn Quỷ lão nhân được!", Vỹ Bất Ngữ gào: "Vạn Quỷ lão nhân đã rời khỏi Thiên Vận Đại Lục từ mười nghìn năm trước rồi!"
"Ta..."
"Hừ, nếu như ông là Vạn Quỷ lão nhân thật thì thế quái nào năm người bọn ta còn sức đánh trả, phải chết nát xương lâu rồi mới đúng".
Vạn Vô Sinh bĩu môi: "Làm như giờ ngươi còn sức đánh trả ấy!"
"Ta...", Thạch Nham muốn phản bác nhưng sực nhận ra bọn họ quả thật không còn đường chống trả nào khác cả.
Chính ra vừa rồi họ bị người này vờn qua vờn lại chứ nào phải đánh nhau.
"Thôi, giải thích cho bọn ngươi hiểu mệt lắm, Mục lão đệ còn chuyện phải làm, ba ngươi làm thức ăn cho ta đi!"
Vạn Vô Sinh vừa nói xong, mái tóc của ông ta lập tức lan tràn về phía ba người, đáng sợ như ma quỷ.
Ba người thấy mấy chùm tóc bay tới cũng muốn né tránh, nhưng làm gì cũng phí công.
Tiếng phập phập truyền đến, ba người nổ thành sương máu.
Đến đây, bốn vị cường giả tuyệt thế cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất đã chết.
Thấy Vạn Vô Sinh thu tóc về, mái tóc dài buông xõa sau gáy, Mục Vỹ chậc lưỡi tò mò.
Bị nhốt mười nghìn năm làm tóc của Vạn Vô Sinh mọc dài thườn thượt, không ngờ lại luyện thành một loại thần thông.
"Mục lão đệ, giữ lại hai tên này làm gì thế, sao không giết quách luôn cho rồi", Vạn Vô Sinh hỏi bâng quơ.
"Người chết rồi giá trị đâu còn bao nhiêu, còn sống mới có giá trị!"
Mục Vỹ mỉm cười nhìn Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên.
Bốn người rời khỏi Ma Uyên với tốc độ nhanh như tên bắn.
Lúc này, đông đảo các võ giả đến tầm bảo đã rời khỏi đây từ trước.
Ma Uyên chiếm diện tích không lớn, họ không tìm được một bảo vật nào nên đành bỏ về.
Giờ phút này, có bốn bóng người bay ra từ lối vào Ma Uyên, sau đó lại có bốn người đáp xuống.
Đó là bốn người cầm trịch của bốn thế lực, tông môn siêu cường.
Nhìn về phía vực sâu trong Ma Uyên, Phủ Thiên mở lời: "Khí tức của Vạn Kiếp Quỷ Hỏa biến mất rồi!"
"Đúng vậy, quả là phép màu!", Lâu Vọng Nguyệt thốt lên: "Không ngờ cậu ta có thể thu phục Vạn Kiếp Quỷ Hỏa đấy".
"Giờ ngươi còn nghĩ chủ nhân không có mắt nhìn vì đã coi trọng cậu ta nữa không?"
"Ta nghĩ chủ nhân sai lúc nào chứ!", Lâu Vọng Nguyệt phản bác: "Xưa giờ chủ nhân quyết định điều gì cũng đúng, chẳng qua là ta không hiểu thôi".
Phủ Thiên mỉm cười, không tranh cãi gì thêm.
Cung Bất Diệt, cung chủ Diệt Thần Cung lên tiếng: "Vậy giờ sao? Bọn Phi Ngữ Chi chết rồi, chắc chắn Lục Ảnh Huyết Tông, đảo Thiên Tà và nhà họ Vỹ sẽ không từ bỏ mục đích. Tiểu tử này gây chuyện giỏi quá đấy chứ!"
Hiên Bất Dị cười trừ: "Gây chuyện? Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên bị bắt đi rồi, ngươi còn cho rằng cậu ta sẽ chịu nhận thua sao? Cậu ta chuẩn bị chơi Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các một vố đấy!"
"Thằng nhãi này nổi cơn lên là không gì không dám làm!"
Bốn người cười ngao ngán, lắc đầu trong bất lực.
Chương 500: Vây thành Đông Vân
Phóng như bay rời khỏi Ma Uyên, Mục Vỹ vô ý quay đầu nhìn lại.
Chẳng hiểu sao hắn có cảm giác lưng cứ lành lạnh như có ai nhìn hắn chằm chằm ngay từ khi bước chân ra khỏi Ma Uyên. Cảm giác đó làm hắn rùng mình.
Giờ phút này, tại vực sâu trong Ma Uyên, ma khí điên cuồng chuyển động quanh thạch đài. Cả thạch đài liên tục nổi lên cao như sôi trào.
Bên dưới thạch đài là một lối đi có đường kính dài trăm mét.
Lối đi như nối thẳng vào lòng đất, ma khí hùng hậu từ từ tỏa ra từ trong đó.
Phong ấn trên thạch đài từ từ rộng ra, các khe nứt dần lan tỏa.
"Khà khà... Khặc khặc khặc khặc..."
Tiếng cười điên cuồng truyền đến từ dưới thạch đài đen tuyền, vang vọng cả lòng đất.
Không một ai biết chuyện này!
...
Phía đông Trung Châu Đại Lục, tại thành Đông Vân nằm trong sự quản lý của điện Tam Cực.
Hiện tại, hàng chục nghìn võ giả đang xếp hàng ngay ngắn trên tường thành Đông Vân nhìn phía dưới.
Bên ngoài thành Đông Vân, bóng người trùng trùng di chuyển trên mặt đất, nhìn kỹ lại đó là một đội quân với mấy trăm nghìn người nối đuôi nhau.
Trên trời thì có mấy trăm người đứng lơ lửng.
Có hai kẻ đứng trước bọn họ.
Một trong hai người đó mặc trường bào màu trắng với tám viên đan dược được thêu nơi ngực, dễ thấy là một thầy luyện đan tám sao.
Người còn lại chắp hai tay sau lưng, có chiều cao trung bình, trông khá bình thường nhưng khí chất rất mạnh mẽ.
"Thạch Trung Nguyên, đừng nói lần này ông đích thân ra mặt là vì Mục Vỹ đấy chứ?", người có chiều cao trung bình cười hỏi.
"Tất nhiên là không rồi!"
Thạch Trung Nguyên lạnh giọng đáp: "Ta cứ đinh ninh Cam Kinh Vũ không sống được bao nhiêu năm nữa, ai mà ngờ ông ta cứ như con châu chấu vậy, nhảy qua nhảy lại mãi, rồi nhảy lại về đây luôn!"
"Lần này ta sẽ giết Cam Kinh Vũ. Lão già này sao không chết luôn cho rồi, chướng mắt thật sự".
"Ha ha!"
Người đàn ông trung niên cười sảng khoái, trên mặt lộ vẻ tự mãn.
"Thánh Vũ Phong, ông đến đây vì Mục Vỹ à?"
"Rõ là thế!", Thánh Vũ Phong thôi không cười nữa, oang oang nói: "Mục Vỹ giết đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông ta, tội đáng muôn chết. Mà chắc hắn chết trong Ma Uyên rồi. Không dám giấu gì ông, ta đến nơi này vì bảo bối hắn lấy được từ Vạn Quỷ Phủ Quật".
Lần trước đi Vạn Quỷ Phủ Quật, cả tám thế lực đều về tay không.
Sau đó cả đám ngồi phân tích mới thấy có điều kỳ lạ.
Số bảo vật trong Vạn Quỷ Phủ Quật nhiều gần bằng lượng thiên tài địa bảo Thánh Đan Tông dành dụm, sao lại không có được.
Sau khi loại trừ tất cả khả năng không thể xảy ra, cuối cùng, họ chắc chắn rằng toàn bộ kho báu đó đã rơi vào tay Mục Vỹ.
Vì chỉ có hắn an toàn trở ra sau khi vào Vạn Quỷ Phủ Quật.
Đích thị là hắn chứ không ai cả!
Thánh Vũ Dịch biết thừa điều đó.
Bởi vậy ông ta mới lệnh cho Thánh Vũ Phong dẫn người vây quét thành Đông Vân.
Trong lần tiến công này, Thánh Vũ Phong dẫn binh mã của ba thành thị lớn đến đây, thành Đông Vân có mạnh đến đâu cũng chỉ có một mình, song quyền khó địch bốn tay.
Đấy là còn chưa tính đội quân của hai thành thị lớn do Thạch Trung Nguyên kéo đến.
Với đại quân cùng những võ giả có thực lực cao hơn gấp mấy lần, thành Đông Vân ắt sẽ diệt vong.
Mà họ tới đây cốt muốn Mục Vỹ ló mặt ra chứ không phải muốn diệt trừ thành Đông Vân.
Đợt này bị Thánh Đan Tông, Tụ Tiên Các và Lục Ảnh Huyết Tông, đảo Thiên Tà, nhà họ Vỹ gây áp lực cùng một lúc, điện Tam Cực không biết nên giải quyết làm sao.
Họ cũng đâu thể vì một mình Mục Vỹ mà gây thù chuốc oán với cả năm thế lực khổng lồ.
"Cha ơi!"
Trong điện Tam Cực, Vương Tâm Nhã kéo tay áo Vương Chí Kiệt van nài: "Cha, xin người hãy cứu lấy thành Đông Vân, nếu không, Vỹ ca trở lại mà thấy thành Đông Vân bị diệt sẽ điên mất!"
"Cứu ư? Làm sao cứu đây?"
Vương Chí Kiệt hừ lạnh: "Năm thế lực lớn đồng thời gây áp lực như thế, hai tông môn Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các thì điều động một lượng lớn nhân mã đến, ta biết cứu làm sao hả con?"
"Nhưng cha à, lẽ nào người định đứng nhìn thành Đông Vân bị chúng tàn sát sao?"
Đôi mắt Vương Tâm Nhã ngấn lệ.
"Ta đã nói với tiểu tử kia là đừng có huênh hoang như thế rồi, giờ thì sao! Nếu như chỉ là Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các thôi thì ta sợ gì chúng, nhưng lần này... Cha không thể vì con mà để điện Tam Cực rơi vào nguy hiểm được!"
"Được, con hiểu rồi!"
Vương Tâm Nhã rơi nước mắt, gằn giọng nói: "Con không cần người giúp, con và thành Đông Vân cùng sống cùng chết, chết cũng không cần người lo!"
Trong cơn giận dữ, Vương Tâm Nhã phất tay bỏ đi.
"Tâm Nhã!"
Nỗi lo lắng đong đầy trên gương mặt Vương Chí Kiệt. Ông ấy thở dài.
"Cái thằng Mục Vỹ này!", Vương Chí Kiệt hừ lạnh, nói với Vương Hinh Vũ: "Vẫn chưa có tin gì về Mục Vỹ hả con?"
"Từ lúc tách ra với chúng ta ở Ma Uyên đến nay vẫn chưa có tin gì ạ!"
"Mệt quá đi, thằng nhãi đó!"
Vương Chí Kiệt miệng thì mắng, vẻ mặt lại lo âu.
Cùng lúc đó, Thạch Trung Nguyên ở bên ngoài thành Đông Vân quát lớn: "Cam Kinh Vũ, năm xưa ta và ông bái sư cùng lúc, hiện tại ta và ông đều là thầy luyện đan tám sao nhưng lại sư huynh đệ tương tàn, gặp lại nhau ở thế đối địch, đúng là thế sự khôn lường!"
"Sư huynh đệ tương tàn, gặp lại nhau ở thế đối địch?"
Cam Kinh Vũ tỏ ra trêu tức, cười khinh miệt: "Ngươi mà xứng làm sư huynh đệ với Cam Kinh Vũ này? Thứ cặn bã!"
“Nhưng nếu có thể lấy bảo bối ở Vạn Quỷ Phủ Quật thì ta có thể hồi phục cảnh giới hồn đàn tầng ba ngay đấy!”, Vạn Vô Sinh chợt nói.
Mẹ kiếp!
Nghe thấy thế, Mục Vỹ suýt nữa tức hộc máu.
Tên này vẫn đần độn hệt như mấy chục nghìn năm trước, sao không nói luôn một thể đi cơ chứ?
“Vạn lão ca, ta đang giữ bảo bối của Vạn Quỷ Phủ Quật, những thứ ông cần đều đang ở đây nên muốn gì thì cứ nói nhé!”, Mục Vỹ cố nhịn cơn tức, cười lớn nói.
“À, còn Nhiếp Hồn Châu nữa. Nó là pháp bảo bản mệnh của ông, trả cho ông này”.
Mục Vỹ chìa tay rồi đưa viên trân châu màu đỏ máu cho Vạn Vô Sinh.
“Đúng là huynh đệ tốt! Lát nữa, ta sẽ đưa cậu ra ngoài rồi giết sạch đám cặn bã kia!”
Vạn Vô Sinh bật cười ha hả, sau đó ngồi xếp bằng xuống, một tay cầm Nhiếp Hồn Châu, một tay nhận lấy chiếc nhẫn không gian mà Mục Vỹ đưa cho.
Trông thấy những món bảo bối quen thuộc này, Vạn Vô Sinh nhoẻn miệng cười.
Nhưng khi ông ta sờ vào Nhiếp Hồn Châu thì nụ cười ấy vụt tắt.
“Không đúng, không đúng!”
Vạn Vô Sinh chợt lắc đầu nói: “Lạ nhỉ! Mục lão đệ, có gì sai sai ấy. Nhiếp Hồn Châu là bảo bối bản mệnh mà Mục lão ca luyện chế cho ta, ngoài Mục lão ca và ta ra thì không ai có thể điều khiển nó, sao cậu làm được thế?”
Vạn Vô Sinh nhìn Mục Vỹ rồi hỏi.
Chết tiệt!
Nghe Vạn Vô Sinh hỏi vậy, Mục Vỹ thầm chửi thề một câu.
Tên ngốc này bình thường đần độn, mà tự dưng lại thông minh đột xuất thế!
“Ờm… là sư phụ dạy ta đấy!”
“À!”, Vạn Vô Sinh vỗ vào đầu rồi cười khổ nói: “Cậu xem cái đầu đất của ta này, sao lại không nghĩ ra cơ chứ, sư phụ phải dạy thì cậu mới biết được chứ, không thì làm thế nào được!”
Vạn Vô Sinh cười lớn rồi kéo mái tóc dài ngồi ngay ngắn dưới đất, ông ta im lặng nhắm mắt, bắt đầu khôi phục.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Mục Vỹ ngồi xếp bằng xuống, tập trung quan sát hồ linh hồn của mình.
Bây giờ, lực linh hồn của hắn đã hoàn toàn yên tĩnh trong hồ linh hồn, lực linh hồn hùng mạnh như hồ nước đang lẳng lặng tụ tập lại dưới Tru Tiên Đồ.
Có hai vòng sáng đang quấn lấy nhau quanh hồ linh hồn, chúng xoay tít mù mãi cuối cùng đã dừng lại.
Lúc hai vòng sáng ấy xoay tròn, lực linh hồn không ngừng dâng lên mạnh mẽ đã tiến vào hồ linh hồn của Mục Vỹ.
Bây giờ, lực linh hồn trong hồ linh hồn của hắn đã to bằng cái hồ, đây là dấu mốc của cảnh giới Thông Thần tầng thứ bảy.
Tiến bộ thêm một bước nữa là Mục Vỹ có thể tiến vào tầng thứ tám.
Khi lực linh hồn trong hồ linh hồn đã được lập đầy, võ giả có thể chuẩn bị đúc hồn đàn và bước vào cảnh giới Niết Bàn, Niết Bàn quy tiên, quy tiên thành tiên!
Đột phá cảnh giới Thông Thần tầng thứ bảy khiến Mục Vỹ cảm thấy lực linh hồn mạnh mẽ cuồn cuộn.
Điều quan trọng nhất là hai loại thiên hoả!
Sức mạnh của chúng!
Đây chính là điều khiến Mục Vỹ thấy sung sướng nhất.
Mục Vỹ mở mắt thì thấy Vạn Quỷ lão nhân vẫn đang ngồi xếp bằng tại chỗ nên hắn lại liếc sang phía thạch đài màu đen.
Bây giờ, nền đá đã khôi phục lại vẹn nguyên như ban đầu, màu đen ở xung quanh đã biến mất, lộ ra mặt đá nhẵn bóng.
Lúc này, Mục Vỹ quan sát thấy trên mặt đá khắc đầy các ấn ký kỳ lạ, trong đó thậm chí còn có các ấn ký đến hắn cũng không biết.
Mục Vỹ đứng quan sát rồi phát hiện thạch đài này giống như một phong ấn.
Ấn ký trên các bức tường ở xung quanh vô cùng kỳ quái, chúng tạo thành các phù văn đặc biệt rồi dồn hết về phía thạch đài.
“Phong ấn?”
Mục Vỹ lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ai đã thiết kế phong ấn này? Họ định phong ấn ai ở đây?”
Mục Vỹ chợt thấy Thiên Vận Đại Lục cũng có khá nhiều những chuyện kỳ lạ.
Vạn Vô Sinh từng là tiểu đệ của hắn nên đương nhiên hắn hiểu rõ người này, ông ta có cảnh giới mạnh nhưng đầu óc thì chậm chạp, nhưng thật ra vẫn rất giỏi.
Nhưng sau khi đến tiểu thế giới Tam Thiên, Vạn Vô Sinh lại bị người ta giam ở Ma Uyên!
Ngoài ra, phong ấn dưới thạch đài này rốt cuộc là gì?
Mục Vỹ kiểm tra cẩn thận, đi từng bước trên thạch đài.
Dần dà, hắn đã đi tới chỗ của Vạn Vô Sinh.
Hắn liếc nhìn thì lập tức ngẩn người!
Đây không phải là phong ấn bình thường, Thiên Vận Đại Lục không thể xuất hiện loại phong ấn này.
Hơn nữa loại phong ấn này nhằm vào ma quỷ!
Phong Ma Chi Ấn!
Ma quỷ?
Sao Thiên Vận Đại Lục lại có ma được?
Mục Vỹ nghiêm mặt nhìn chỗ Vạn Vô Sinh đang ngồi, ở đó có các đường vân lan từ giữa ra ngoài rồi lên trên bốn bức tường, tạo thành đại trận phong ma. Mục Vỹ trầm ngâm một lúc, sau đó cất bước đi tới vị trí chính giữa.
“Đừng!”
Đột nhiên có một lọn tóc bay tới, quấn lấy người Mục Vỹ rồi kéo hắn ra ngoài rìa.
“Vạn lão ca!”
“Không được đi vào đấy!”, Vạn Vô Sinh nghiêm giọng nói: “Đó là địa ngục, tên đó mà lên thì cậu sẽ mất hết lý trí đấy”.
“Đây rốt cuộc là nơi nào?”
“Ta cũng không rõ, nhưng ngày xưa khi ta bị kẻ khác bắt ở tiểu thế giới Tam Thiên thì đã bị thả vào trong Ma Uyên này. Chớp mắt một cái mười nghìn năm đã trôi qua, dưới thạch đài đó như có một con ma từ thời cổ xưa, nó suốt ngày giày vò tâm trí ta”.
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ gật gù, vẫn còn vẻ khiếp sợ nhìn thạch đài đó.
“Ở lại nơi quái quỷ này thêm giây nào ta muốn ói thêm giây đó!”
Vạn Vô Sinh nghiêm nghị, kéo Mục Vỹ rời đi.
Nhưng khi ngoảnh lại nhìn thạch đài đen sì đó, Mục Vỹ lại thấy sợ hãi một cách kỳ lạ.
Nơi này chắc chắn không hề đơn giản.
Chương 497: Đứng đấy chờ ta đếm đã!
Lúc này có năm bóng người đang đứng ngoài rìa Ma Uyên, sau đó thay phiên nhau quan sát phía dưới.
“Đã một ngày một đêm rồi mà tiểu tử này vẫn chưa lên, hay chết dưới đó rồi?”, Thánh Tâm Duệ tỏ vẻ nôn nóng, rõ ràng đã mất kiên nhẫn.
“Chết rồi thì tốt, càng bớt việc cho chúng ta phải ra tay giết hắn!”, Vỹ Bất Ngữ bình thản nói.
Thạch Nham của nhà họ Thạch lên tiếng: “Mới một ngày một đêm thôi mà các ngươi đã sốt ruột rồi. Năm xưa, Mục Vỹ còn ở Lôi Âm Cốc những ba năm đấy, các ngươi đừng quên, nhờ ba năm đó mà hắn đã trở nên khủng khiếp thế nào”.
“Đúng vậy! Mọi người kiên trì một chút, nếu Mục Vỹ thò lên là phải giết hắn ngay!”, Phi Ngữ Chi nói: “Đêm dài lắm mộng, tên này mà còn sống chính là đại hoạ”.
Chu Vĩ nói: “Nếu hắn thò lên thì tốt, chứ chết ở dưới đấy thì phí các món thiên khí như Nhiếp Hồn Châu, kinh Phong Hồi và Cổ Ngọc Long Tinh quá!”
Nghe thấy thế, mọi người đều gật đầu.
Một món thiên khí có thể khiến tám thế lực lớn tranh giành tới mức sứt đầu mẻ trán.
Vậy mà trên người Mục Vỹ có những ba món, thêm Tử Liên Yêu Hoả nữa thì tên này đúng là nhiều bảo bối.
Hắn mà chết dưới đó thì đáng tiếc thật!
“Chậc chậc, không ngờ các vị vẫn lo lắng cho Mục Vỹ ta đến vậy, đúng là khiến ta thấy vinh hạnh quá!”
Đột nhiên có một giọng nói đầy vẻ trêu tức vọng từ dưới Ma Uyên lên, một bóng người bay lên rồi đáp xuống ngoài rìa.
Đó chính là Mục Vỹ.
“Mục Vỹ, quả nhiên ngươi vẫn chưa chết!”, Thánh Tâm Duệ kích động nói: “Chưa chết thì tốt, tốt rồi!”
“Đương nhiên, ngươi đã chết đâu mà ta nỡ chết trước”.
Mục Vỹ mỉm cười chắp tay sau lưng, nhìn mấy người đó.
“Hả? Thực lực tăng thêm rồi à? Từ Thông Thần tầng thứ năm lên tầng thứ bảy rồi, bảo sao dám lên đây!”
“Cái gì!”
Nghe thấy thế, Thạch Kinh Thiên ngẩn ra: “Mới có một ngày mà từ tầng thứ năm lên tầng thứ bảy rồi ư? Hắn đột phá nhanh thật đấy”.
“Đúng vậy, các ngươi không biết đấy thôi, bên dưới có một trận pháp có thể nâng cao tu vi của võ giả, chỉ mất một ngày một đêm là có thể đột phá hai tầng cảnh giới, ghê chưa!”
Mục Vỹ vui vẻ nói: “Hay là các ngươi thử xem sao?”
“Mồm mép tép nhảy, ngươi dám quay lại chứng tỏ đã sẵn sàng chết rồi, nếu vậy thì…”
“Á, khoan, khoan đã!”
Mục Vỹ chợt xua tay nói: “Đợi ta đếm xem có mấy người các ngươi muốn giết ta đã, không lát ta sợ lão đại ca lại đếm nhầm rồi bỏ sót ai mất!”
“Láo lếu!”
“Tự đại!”
“Ngông cuồng!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, nhóm Phi Ngữ Chi lập tức quát.
“Vẫn mắng ta ư?”
“Lên! Ta thấy tên này điên rồi, chúng ta cùng xông lên giết hắn thôi!”
Phi Ngữ Chi lên tiếng đầu tiên rồi tiến bước lao về phía Mục Vỹ, những người khác cũng tăng tốc xông lên theo.
“Vạn lão ca, ông thấy chưa? Bắt đầu từ Phi Ngữ Chi nhé!”
Mục Vỹ giơ tay chỉ vào Phi Ngữ Chi rồi nói to.
“Được!”
Đột nhiên có một giọng trầm khàn vang từ dưới Ma Uyên lên, một bóng người lao vút lên, sau đó xông về phía Phi Ngữ Chi nhanh như điện.
Có ba hồn đàn xuất hiện bên dưới người đó.
“Hồn đàn tầng ba!”
Phi Ngữ Chi biến sắc mặt khi nhìn thấy người đó, gã mới là cảnh giới hồn đàn tầng một thì sao có thể là đối thủ của võ giả cảnh giới hồn đàn tầng ba được.
Nhưng Vạn Vô Sinh không cần biết gì hết, ông ta trực tiếp điều khiển hồn đàn xông về phía Phi Ngữ Chi.
Uỳnh…
Ba hồn đàn đâm sầm vào một hồn đàn, âm thành ầm ầm vang lên chói tai khiến người nghe rung cả màng nhĩ.
Phụt một tiếng, Phi Ngữ Chi tái mặt, hộc một ngụm máu tươi ra, sau đó ngã phịch cắm đầu xuống đất.
“Mẹ kiếp! Ai, còn ai dám gây sự với Mục lão đệ của ta nữa không?”
Giọng nói inh tai vang lên, huyết quang nồng nặc trên người Vạn Vô Sinh, ông ta hung hãn nói với vẻ đầy khát máu.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Vạn Vô Sinh, Mục Vỹ cười phụt ra.
Lão già này bị đè nén hàng chục nghìn năm, giờ vừa xuất hiện đã được đánh đấm một trận chẳng sướng quá còn gì!
“Vạn lão ca, ông có thể thử đại pháp khát máu với bọn họ, họ đều là cường giả cảnh giới hồn đàn đấy, ta tin Nhiếp Hồn Châu sẽ thăng cấp nhanh lắm cho mà xem”.
“Được!”
Mục Vỹ biết rõ đại pháp khát máu là dùng máu tươi làm sức mạnh, giết người đoạt máu, trông rất tàn nhẫn và vô nhân đạo.
Nhưng trong thế giới của võ giả thì làm gì có hai chữ tình người đâu!
Có chăng chỉ là ai mạnh thì làm vua và nắm giữ mọi thứ thôi.
Hôm nay, hắn muốn Vạn Vô Sinh phát tiết thả ga, đại sát tứ phương, cho người của năm thế lực lớn thấy muốn giết Mục Vỹ hắn thì cứ mò tới thử xem!
Vạn Vô Sinh khẽ hô lên một tiếng rồi lao lên, ông ta không hề có vẻ sợ hãi khi đối mặt với năm người kia.
Hàng chục nghìn năm trước, khi ông ta thành danh, năm người này không biết còn đang ở xó xỉnh nào, còn chưa ra đời nữa đấy!
Hôm nay chỉ có một chữ thôi, đó là giết!
Chương 498: Diệt Hồn Hắc Viêm
"Mục Vỹ, ngươi muốn chết rồi chứ gì!"
Thấy Mục Vỹ cứ đứng đó cười không nhúc nhích, Thánh Tâm Duệ quát: "Hiện tại đội quân của năm thế lực lớn đang trên đường tấn công thành Đông Vân rồi, nếu ngươi không muốn người nhà và người thương của mình chết thì hãy đưa tay chịu trói đi!"
"Chịu trói cái đầu nhà ngươi!"
Mục Vỹ mắng: "Lão tử đứng đây cho ngươi giết đấy, ngon thì tới đi thứ nhát cáy, cứ đứng đó ba hoa! Giải quyết các ngươi xong ta tự khắc trở về thành Đông Vân!"
Lúc này Vạn Vô Sinh cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, thẳng tay tung một cú đấm ra. Sức mạnh hùng hậu khuấy đảo toàn bộ Ma Uyên.
Năm võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất lập tức biến sắc.
Không còn cách nào khác, năm người đành liên thủ, bắt đầu kết trận nhằm phong ấn Vạn Vô Sinh.
"Hừ, ngu ngốc!"
Thấy hành động của năm người kia, Vạn Vô Sinh cười lạnh lùng, tung một quyền tới.
Bành bành bành...
Sức ép mạnh mẽ làm chấn động hồn đàn của năm người, khóe miệng bọn họ lập tức ứa máu.
Bên kia, ba người Lục Khuê, Tà Vô Ý và Thạch Kinh Thiên bị cảnh tượng này làm cho xanh mặt, sợ sệt lùi ra sau.
Đến các võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất cũng không làm được gì thì khỏi bàn đến họ.
"Sao? Muốn chạy à?"
Một bóng dáng thình lình xuất hiện sau lưng ba người rồi trêu tức.
"Mục Vỹ!"
Lục Khuê nhìn Mục Vỹ, cười khẩy: "Ngươi tưởng tiến vào tầng thứ bảy rồi là cản được ba người bọn ta chắc?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Mục Vỹ nhếch mép, một ngọn lửa tím bùng cháy nơi đầu ngón tay. Đồng thời, hắn nâng tay kia lên, soạt một tiếng, một ngọn lửa màu xanh lục rực sáng.
"Ngọn lửa màu xanh lục!"
Sự biến hóa trên đầu ngón tay Mục Vỹ làm cho ba người lùi một bước.
"Ngươi... ngươi đã thu phục thiên hỏa rồi ư?", Thạch Kinh Thiên run rẩy hỏi.
"Đúng thì sao?"
"Làm sao có thể, sao ngươi có thể..."
"Sao lại không thể?"
Mục Vỹ khoát tay rồi nói: "Thôi dẹp, giải thích với các ngươi mệt lắm. Có điều hôm nay ba ngươi đừng hòng chạy thoát".
Dứt lời, Mục Vỹ chập hai tay vào nhau, hai ngọn lửa tím và xanh lục hòa làm một. Một cảnh tượng thần kỳ xảy ra, ngọn lửa biến thành màu đen.
"Để nghĩ lại xem, hiện tại cả năm thế lực lớn đều đang tấn công thành Đông Vân phải không?"
"Không, không phải vậy, chỉ có Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các thôi, Lục Ảnh Huyết Tông bọn ta không tham gia!", Lục Khuê vội vàng đính chính.
"Đảo Thiên Tà bọn ta cũng không tham gia!"
Tà Vô Ý run rẩy nói.
Mục Vỹ có một thiên hỏa là họ đã không chống lại nổi rồi, nói gì đến khi hắn thu phục thêm một loại thiên hỏa nữa.
Mục Vỹ đã có hai loại thiên hoả, trông có vẻ khả năng điều khiển thiên hỏa của hắn thành thạo hơn rồi.
"Vậy à..."
Mục Vỹ nhấc tay, ngọn lửa màu đen tức khắc phân ra làm hai rồi tiến thẳng về phía Lục Khuê và Tà Vô Ý.
"Khô Lâu Kim Thân!"
"Như Ý Quyết!"
Hai tiếng quát đồng thời vang lên, Tà Vô Ý và Lục Khuê cùng thi triển thần thông chống lại hai ngọn lửa đen.
Tuy nhiên, đáng kinh ngạc là dù hai người họ đã triệu hồi hai món pháp bảo ra chắn trước mặt, hai ngọn lửa ấy vẫn xông tới với uy thế bàng bạc, tránh đi hai món bảo khí và tấn công Lục Khuê, Tà Vô Ý.
"Chết tiệt!"
Hai người vội vàng dập lửa trên người.
Nhưng càng dập, lửa càng cháy to như bám cứng vào da, đã thế còn lấn lên trên.
"A a a..."
Tiếng hét thảm thiết vang trời, cơ thể hai người bị lửa xiết chặt, không tài nào dập tắt nổi.
Khung cảnh này làm cho Thạch Kinh Thiên đổ mồ hôi nhiều đến mức quần áo toàn thân ướt sũng, khuôn mặt cũng nhầy nhụa và trắng bệch.
Cuối cùng, Lục Khuê và Tà Vô Ý bị ngọn lửa màu đen đốt cháy, không còn điều gì cho thấy sự tồn tại của hai người họ nữa.
Mục Vỹ kinh ngạc nhận ra lực linh hồn trong hồ linh hồn của mình đang tăng lên nhanh chóng.
Ngọn lửa đen có khả năng giết người và đoạt lấy lực linh hồn của người đó!
"Vậy thì gọi ngươi là Diệt Hồn Hắc Viêm nhé".
Mục Vỹ thở hắt ra, nhìn hai cái xác nói: "Các ngươi không tiến đánh thành Đông Vân của ta thì giữ lại cũng không được tích sự gì, còn ngươi..."
Thấy Mục Vỹ nhìn sang mình, Thạch Kinh Thiên quỳ phịch xuống đất, vừa dập đầu thật mạnh vừa van xin: "Ta có ích lắm, ta có ích lắm! Cha ta là các phó Tụ Tiên Các, ngươi muốn gì ông ấy cũng cho!"
"Ồ? Có thật không? Vậy thì một trăm triệu... Linh Tinh hạ phẩm thì sao?"
Một trăm triệu!
Thạch Kinh Thiên nuốt nước miếng cái ực, ngã nhào xuống đất.
Một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm lận, liệu phụ thân y có chịu lấy ra không?
"Thạch Kinh Thiên, biết Cam Kinh Vũ chứ? Chắc ngươi cũng biết vì sao năm đó Cam Kinh Vũ rời khỏi Tụ Tiên Các nhỉ?"
"Biết, biết!"
Thạch Kinh Thiên hớt hải đáp: "Cam Kinh Vũ chính là người sáng lập nên Tụ Tiên Các, có điều do bất đồng quan điểm với Vũ cô cô nên bị Vũ cô cô hạ độc, bị ép rời khỏi Tụ Tiên Các".
"Gì cơ? Một mình Vũ tiên tử thôi sao? Có cả cha ngươi nữa chứ?"
"Đúng là vậy!"
Thạch Kinh Thiên hoảng sợ đáp.
Chương 499: Ba tầng hồn đàn
"Coi ngươi nhát chưa kìa, ta không giết ngươi đâu mà lo, há miệng!"
"Hả?"
"Há miệng!"
Mục Vỹ cầm một viên đan dược đen tuyền nhét vào miệng Thạch Kinh Thiên, nói bâng quơ: "Viên độc dược này ngươi không giải được đâu, nhưng ta dám chắc là phụ thân hay Vũ cô cô kia của ngươi giải được, yên tâm".
Nói xong, Mục Vỹ xoay người nhìn Vạn Vô Sinh đang chiến đấu với năm người nọ.
"Lão Vạn, đừng mất thời gian nữa, chúng ta còn việc khác!"
"Biết rồi!"
Vạn Vô Sinh đồng ý, ba hồn đàn tỏa ra ánh sáng lấp lánh đàn áp năm người kia với uy lực phủ trời.
Bị các hồn đàn đè ép, bọn Phi Ngữ Chi tức khắc tắt thở.
"Lão Vạn, giữ lại tên Thánh Tâm Duệ một mạng, đánh gãy hai cánh tay của hắn thôi là được rồi, bốn người còn lại thì giết đi!", Mục Vỹ nhìn năm người, tàn khốc nói.
"Dễ ợt!"
Vạn Vô Sinh nhận được chỉ thị cười thật to. Nhiếp Hồn Châu rực rỡ ánh đỏ lơ lửng trước người ông ta, kính Phong Hồi chiếu cho Nhiếp Hồn Châu gia tăng uy lực gấp mười lần.
Võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ ba, có ba hồn đàn quả là mạnh không tưởng.
Mục Vỹ không thể không thừa nhận điều này.
Hiện tại, tuy hắn có thể giết võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười trong nháy mắt nhưng vẫn không có cách gì đối chọi với cao thủ cảnh giới Niết Bàn.
Hồn đàn được đúc ra thông qua vô vàn tài nguyên, võ giả cảnh giới hồn đàn mạnh ở chỗ có khả năng mượn sức mạnh của hồn đàn để bộc phát ra uy lực dời núi lấp biển, đó là nhằm mục đích công kích.
Còn khi sử dụng để phòng ngự thì kiên cố như núi non sông bể, không gì phá được.
Chẳng qua hắn còn một quãng đường nữa mới đến cảnh giới hồn đàn.
Một khi lực linh hồn của một võ giả đủ lớn thì khi bước vào cảnh giới Niết Bàn, người đó mới có thể khởi động hồn đàn và bùng nổ ra sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Còn không thì dù hồn đàn mạnh đến đâu cũng chỉ phát ra được vài chiêu là kiệt sức ngay, còn không được như lúc chưa đúc kết hồn đàn nữa là.
Mục Vỹ hiểu điều này rất rõ.
Nhưng nhìn Vạn Vô Sinh đang tung hoành trên trời, hắn cay ông ta dữ thần.
Để lão già này tu luyện lại cảnh giới tầng thứ ba của hồn đàn một lần nữa, hắn đã phải dành hẳn ba phần số bảo bối thu thập được trong Vạn Quỷ Phủ Quật.
Trong khi ông nội và Cam Kinh Vũ cần dùng chưa đến một phần thiên tài địa bảo hắn sưu tập nữa.
Ầm ầm ầm...
Giờ phút này, mấy tiếng nổ rung trời vang lên giữa không trung. Trừ Thánh Tâm Duệ ra, bốn người còn lại đều mặt cắt không còn một giọt máu, phun một ngụm máu thật to rồi rơi xuống đất.
Thánh Tâm Duệ bị Vạn Vô Sinh bắt lại, nắm trong tay, không nhúc nhích được gì.
"Chạy mau!"
Thấy cảnh này, Phi Ngữ Chi la lên muốn bỏ trốn.
Cả năm người hợp lại cũng không chọi nổi một mình lão quỷ này.
"Muốn chạy hả? Vạn Quỷ lão nhân ta đứng chình ình ở đây mà đòi chạy?"
Vạn Vô Sinh cười khục khặc, mái tóc sau lưng lan tỏa. Tiếng xẹt xẹt xé gió vang lên, tóc ông ta dài hẳn mấy nghìn mét, trói Phi Ngữ Chi lại.
Chùm tóc trói chặt làm cơ thể Phi Ngữ Chi phụt phụt bắn máu tung tóe, cuối cùng nổ tung. Máu gã bị tóc của Vạn Quỷ lão nhân hấp thu.
"Vạn Quỷ lão nhân, ông là Vạn Quỷ lão nhân!", Chu Vĩ hoảng hốt hét lên.
"Sao? Không thấy giống à?"
"Ông không thể nào là Vạn Quỷ lão nhân được!", Vỹ Bất Ngữ gào: "Vạn Quỷ lão nhân đã rời khỏi Thiên Vận Đại Lục từ mười nghìn năm trước rồi!"
"Ta..."
"Hừ, nếu như ông là Vạn Quỷ lão nhân thật thì thế quái nào năm người bọn ta còn sức đánh trả, phải chết nát xương lâu rồi mới đúng".
Vạn Vô Sinh bĩu môi: "Làm như giờ ngươi còn sức đánh trả ấy!"
"Ta...", Thạch Nham muốn phản bác nhưng sực nhận ra bọn họ quả thật không còn đường chống trả nào khác cả.
Chính ra vừa rồi họ bị người này vờn qua vờn lại chứ nào phải đánh nhau.
"Thôi, giải thích cho bọn ngươi hiểu mệt lắm, Mục lão đệ còn chuyện phải làm, ba ngươi làm thức ăn cho ta đi!"
Vạn Vô Sinh vừa nói xong, mái tóc của ông ta lập tức lan tràn về phía ba người, đáng sợ như ma quỷ.
Ba người thấy mấy chùm tóc bay tới cũng muốn né tránh, nhưng làm gì cũng phí công.
Tiếng phập phập truyền đến, ba người nổ thành sương máu.
Đến đây, bốn vị cường giả tuyệt thế cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất đã chết.
Thấy Vạn Vô Sinh thu tóc về, mái tóc dài buông xõa sau gáy, Mục Vỹ chậc lưỡi tò mò.
Bị nhốt mười nghìn năm làm tóc của Vạn Vô Sinh mọc dài thườn thượt, không ngờ lại luyện thành một loại thần thông.
"Mục lão đệ, giữ lại hai tên này làm gì thế, sao không giết quách luôn cho rồi", Vạn Vô Sinh hỏi bâng quơ.
"Người chết rồi giá trị đâu còn bao nhiêu, còn sống mới có giá trị!"
Mục Vỹ mỉm cười nhìn Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên.
Bốn người rời khỏi Ma Uyên với tốc độ nhanh như tên bắn.
Lúc này, đông đảo các võ giả đến tầm bảo đã rời khỏi đây từ trước.
Ma Uyên chiếm diện tích không lớn, họ không tìm được một bảo vật nào nên đành bỏ về.
Giờ phút này, có bốn bóng người bay ra từ lối vào Ma Uyên, sau đó lại có bốn người đáp xuống.
Đó là bốn người cầm trịch của bốn thế lực, tông môn siêu cường.
Nhìn về phía vực sâu trong Ma Uyên, Phủ Thiên mở lời: "Khí tức của Vạn Kiếp Quỷ Hỏa biến mất rồi!"
"Đúng vậy, quả là phép màu!", Lâu Vọng Nguyệt thốt lên: "Không ngờ cậu ta có thể thu phục Vạn Kiếp Quỷ Hỏa đấy".
"Giờ ngươi còn nghĩ chủ nhân không có mắt nhìn vì đã coi trọng cậu ta nữa không?"
"Ta nghĩ chủ nhân sai lúc nào chứ!", Lâu Vọng Nguyệt phản bác: "Xưa giờ chủ nhân quyết định điều gì cũng đúng, chẳng qua là ta không hiểu thôi".
Phủ Thiên mỉm cười, không tranh cãi gì thêm.
Cung Bất Diệt, cung chủ Diệt Thần Cung lên tiếng: "Vậy giờ sao? Bọn Phi Ngữ Chi chết rồi, chắc chắn Lục Ảnh Huyết Tông, đảo Thiên Tà và nhà họ Vỹ sẽ không từ bỏ mục đích. Tiểu tử này gây chuyện giỏi quá đấy chứ!"
Hiên Bất Dị cười trừ: "Gây chuyện? Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên bị bắt đi rồi, ngươi còn cho rằng cậu ta sẽ chịu nhận thua sao? Cậu ta chuẩn bị chơi Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các một vố đấy!"
"Thằng nhãi này nổi cơn lên là không gì không dám làm!"
Bốn người cười ngao ngán, lắc đầu trong bất lực.
Chương 500: Vây thành Đông Vân
Phóng như bay rời khỏi Ma Uyên, Mục Vỹ vô ý quay đầu nhìn lại.
Chẳng hiểu sao hắn có cảm giác lưng cứ lành lạnh như có ai nhìn hắn chằm chằm ngay từ khi bước chân ra khỏi Ma Uyên. Cảm giác đó làm hắn rùng mình.
Giờ phút này, tại vực sâu trong Ma Uyên, ma khí điên cuồng chuyển động quanh thạch đài. Cả thạch đài liên tục nổi lên cao như sôi trào.
Bên dưới thạch đài là một lối đi có đường kính dài trăm mét.
Lối đi như nối thẳng vào lòng đất, ma khí hùng hậu từ từ tỏa ra từ trong đó.
Phong ấn trên thạch đài từ từ rộng ra, các khe nứt dần lan tỏa.
"Khà khà... Khặc khặc khặc khặc..."
Tiếng cười điên cuồng truyền đến từ dưới thạch đài đen tuyền, vang vọng cả lòng đất.
Không một ai biết chuyện này!
...
Phía đông Trung Châu Đại Lục, tại thành Đông Vân nằm trong sự quản lý của điện Tam Cực.
Hiện tại, hàng chục nghìn võ giả đang xếp hàng ngay ngắn trên tường thành Đông Vân nhìn phía dưới.
Bên ngoài thành Đông Vân, bóng người trùng trùng di chuyển trên mặt đất, nhìn kỹ lại đó là một đội quân với mấy trăm nghìn người nối đuôi nhau.
Trên trời thì có mấy trăm người đứng lơ lửng.
Có hai kẻ đứng trước bọn họ.
Một trong hai người đó mặc trường bào màu trắng với tám viên đan dược được thêu nơi ngực, dễ thấy là một thầy luyện đan tám sao.
Người còn lại chắp hai tay sau lưng, có chiều cao trung bình, trông khá bình thường nhưng khí chất rất mạnh mẽ.
"Thạch Trung Nguyên, đừng nói lần này ông đích thân ra mặt là vì Mục Vỹ đấy chứ?", người có chiều cao trung bình cười hỏi.
"Tất nhiên là không rồi!"
Thạch Trung Nguyên lạnh giọng đáp: "Ta cứ đinh ninh Cam Kinh Vũ không sống được bao nhiêu năm nữa, ai mà ngờ ông ta cứ như con châu chấu vậy, nhảy qua nhảy lại mãi, rồi nhảy lại về đây luôn!"
"Lần này ta sẽ giết Cam Kinh Vũ. Lão già này sao không chết luôn cho rồi, chướng mắt thật sự".
"Ha ha!"
Người đàn ông trung niên cười sảng khoái, trên mặt lộ vẻ tự mãn.
"Thánh Vũ Phong, ông đến đây vì Mục Vỹ à?"
"Rõ là thế!", Thánh Vũ Phong thôi không cười nữa, oang oang nói: "Mục Vỹ giết đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông ta, tội đáng muôn chết. Mà chắc hắn chết trong Ma Uyên rồi. Không dám giấu gì ông, ta đến nơi này vì bảo bối hắn lấy được từ Vạn Quỷ Phủ Quật".
Lần trước đi Vạn Quỷ Phủ Quật, cả tám thế lực đều về tay không.
Sau đó cả đám ngồi phân tích mới thấy có điều kỳ lạ.
Số bảo vật trong Vạn Quỷ Phủ Quật nhiều gần bằng lượng thiên tài địa bảo Thánh Đan Tông dành dụm, sao lại không có được.
Sau khi loại trừ tất cả khả năng không thể xảy ra, cuối cùng, họ chắc chắn rằng toàn bộ kho báu đó đã rơi vào tay Mục Vỹ.
Vì chỉ có hắn an toàn trở ra sau khi vào Vạn Quỷ Phủ Quật.
Đích thị là hắn chứ không ai cả!
Thánh Vũ Dịch biết thừa điều đó.
Bởi vậy ông ta mới lệnh cho Thánh Vũ Phong dẫn người vây quét thành Đông Vân.
Trong lần tiến công này, Thánh Vũ Phong dẫn binh mã của ba thành thị lớn đến đây, thành Đông Vân có mạnh đến đâu cũng chỉ có một mình, song quyền khó địch bốn tay.
Đấy là còn chưa tính đội quân của hai thành thị lớn do Thạch Trung Nguyên kéo đến.
Với đại quân cùng những võ giả có thực lực cao hơn gấp mấy lần, thành Đông Vân ắt sẽ diệt vong.
Mà họ tới đây cốt muốn Mục Vỹ ló mặt ra chứ không phải muốn diệt trừ thành Đông Vân.
Đợt này bị Thánh Đan Tông, Tụ Tiên Các và Lục Ảnh Huyết Tông, đảo Thiên Tà, nhà họ Vỹ gây áp lực cùng một lúc, điện Tam Cực không biết nên giải quyết làm sao.
Họ cũng đâu thể vì một mình Mục Vỹ mà gây thù chuốc oán với cả năm thế lực khổng lồ.
"Cha ơi!"
Trong điện Tam Cực, Vương Tâm Nhã kéo tay áo Vương Chí Kiệt van nài: "Cha, xin người hãy cứu lấy thành Đông Vân, nếu không, Vỹ ca trở lại mà thấy thành Đông Vân bị diệt sẽ điên mất!"
"Cứu ư? Làm sao cứu đây?"
Vương Chí Kiệt hừ lạnh: "Năm thế lực lớn đồng thời gây áp lực như thế, hai tông môn Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các thì điều động một lượng lớn nhân mã đến, ta biết cứu làm sao hả con?"
"Nhưng cha à, lẽ nào người định đứng nhìn thành Đông Vân bị chúng tàn sát sao?"
Đôi mắt Vương Tâm Nhã ngấn lệ.
"Ta đã nói với tiểu tử kia là đừng có huênh hoang như thế rồi, giờ thì sao! Nếu như chỉ là Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các thôi thì ta sợ gì chúng, nhưng lần này... Cha không thể vì con mà để điện Tam Cực rơi vào nguy hiểm được!"
"Được, con hiểu rồi!"
Vương Tâm Nhã rơi nước mắt, gằn giọng nói: "Con không cần người giúp, con và thành Đông Vân cùng sống cùng chết, chết cũng không cần người lo!"
Trong cơn giận dữ, Vương Tâm Nhã phất tay bỏ đi.
"Tâm Nhã!"
Nỗi lo lắng đong đầy trên gương mặt Vương Chí Kiệt. Ông ấy thở dài.
"Cái thằng Mục Vỹ này!", Vương Chí Kiệt hừ lạnh, nói với Vương Hinh Vũ: "Vẫn chưa có tin gì về Mục Vỹ hả con?"
"Từ lúc tách ra với chúng ta ở Ma Uyên đến nay vẫn chưa có tin gì ạ!"
"Mệt quá đi, thằng nhãi đó!"
Vương Chí Kiệt miệng thì mắng, vẻ mặt lại lo âu.
Cùng lúc đó, Thạch Trung Nguyên ở bên ngoài thành Đông Vân quát lớn: "Cam Kinh Vũ, năm xưa ta và ông bái sư cùng lúc, hiện tại ta và ông đều là thầy luyện đan tám sao nhưng lại sư huynh đệ tương tàn, gặp lại nhau ở thế đối địch, đúng là thế sự khôn lường!"
"Sư huynh đệ tương tàn, gặp lại nhau ở thế đối địch?"
Cam Kinh Vũ tỏ ra trêu tức, cười khinh miệt: "Ngươi mà xứng làm sư huynh đệ với Cam Kinh Vũ này? Thứ cặn bã!"
Bình luận facebook