-
Chương 486-490
Chương 486: Sức mạnh của hồn đàn
“Đánh nhau rồi…” Phủ Thiên khẽ thở dài một hơi rồi nói.
“Tiểu tử này đúng là phách lối, đó là bốn vị cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười và một vị cảnh giới Niết Bàn, thế mà hắn vẫn không chịu thua”, hiên chủ Hiên Bất Dị của Lãm Vân Hiên khẽ cười nói.
Cung chủ Cung Bất Diệt của Diệt Thần Cung cũng đanh thép nói: “Phủ Thiên, chúng ta cứ chờ ở đây thôi à?”
“Chủ nhân đã có lệnh không được nhúng tay vào nên cứ chờ thôi!”
“Chủ nhân lạ thật đấy!”, lâu chủ Lâu Vọng Nguyệt của Vọng Nguyệt Lâu che miệng rồi cười nói: “Với thực lực của bốn thế lực lớn chúng ta thì giết một thế lực siêu cấp có gì là khó đâu mà chủ nhân cứ cấm cản, hay người muốn lấy hết cả hai loại thiên hoả?”
“Lâu Vọng Nguyệt!”, nghe thấy vậy, Phủ Thiên chợt quát.
“Chuyện của chủ nhân chưa tới lượt bà xen vào, chớ quên mọi chuyện của hai mươi năm về trước! Bốn chúng ta phải phụng sự cho chủ nhân đến hết đời này, tuyệt đối không được hai lòng!”
Phủ Thiên cau mày.
“Này, ta còn lo cho chủ nhân hơn ông đấy!”, Lâu Vọng Nguyệt nhíu mày, bực dọc nói: “Ta chỉ không hiểu tại sao chủ nhân lại… chú ý tới người đó như vậy thôi”.
Nghe thấy thế, Phủ Thiên cũng thấy hơi là lạ.
Nhưng lúc này, trận chiến trong Ma Uyên đã diễn ra vô cùng ác liệt.
Mục Vỹ đứng trên cái đầu to tướng của con rồng lửa chín đuôi nên trông rất nhỏ bé, mấy cái đuôi của nó không ngừng quẫy đập về phía nhóm năm người của Thánh Tâm Duệ.
Nhưng dẫu sao năm người này cũng là cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, dù Mục Vỹ có thần uy của Cổ Ngọc Long Tinh cấp thiên khí hỗ trợ thì vẫn bị áp chế.
“Các vị, nếu chúng ta cứ để hao sức thế này thì lát nữa Tần Mộng Dao và Vương Văn Kiệt của điện Tam Cực đến, muốn giết tên này sẽ khó lắm đấy!”
“Hiểu rồi!”
“Vậy thì chúng ta đừng giấu nghề nữa!”
Nghe thấy thế, Tà Vô Ý, Lục Khuê, Vỹ Tước và Thạch Kinh Thiên lập tức gật đầu.
Tà Vô Ý khẽ hô lên một tiếng, quỷ khí bao phủ các khẽ ngón tay, một bộ xương khô màu vàng sáng chói đã xuất hiện.
“Tử Mệnh Bản Khôi, ha ha… Tà Vô Ý, xem ra ông xuống tay thật rồi nhỉ”.
Lục Khuê mỉm cười, gậy như ý màu xanh xuất hiện trong tay.
Cây gậy này vừa xuất hiện, khí tức toàn thân Lục Khuê đã khác hẳn.
Cùng lúc đó, gương mặt Vỹ Tước lộ sát ý, ánh lửa trong tay loé sáng, một tảng đá hình vuông đã xuất hiện trong tay.
Ở một phía khác, mười thanh trường kiếm địa khí cực phẩm tạo thành kiếm trận hình tròn phía trước người Thạch Kinh Thiên.
Thánh Tâm Duệ đạp trên không trung, một hồn đàn đen kịt xuất hiện trong phạm vi một trăm mét bên dưới người gã.
Sự mạnh mẽ của cường giả cảnh giới hồn đàn nằm ở hồn đàn, hồn đàn tầng một có thể sánh ngang với một món địa khí, tất cả thực lực mạnh mẽ nhất của võ giả cảnh giới Niết Bàn cũng xuất phát từ hồn đàn.
Năm đại cao thủ đều đã thi triển thực lực của mình, sau đó đầy sát ý nhìn Mục Vỹ.
“Tên này chỉ có thể dựa vào Cổ Ngọc Long Tinh đó thôi, cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm của hắn kết hợp với Cổ Ngọc Long Tinh thì sẽ có thực lực tương đương với tầng thứ mười, nhưng nếu năm người chúng ta hợp sức lại thì khắc chế hắn sẽ dễ như trở bàn tay”.
Vỹ Tước lên tiếng, tảng đá vuông trong tay bà ta phình to lên gấp nhiều lần, sau đó biến thành một thạch đài rơi xuống chân bà ta.
“Giết!”
Năm người cùng nhau xông lên.
“Lên đi!”
Mục Vỹ nhìn năm người đó rồi bước lên, chín cái đuôi của con rồng lửa lập tức bắn ra.
Soạt soạt…
Có tiếng xé gió vang lên, năm cái đuôi lao thẳng về phía đám người, song nhóm Thánh Tâm Duệ lại không hề nao núng khi đối mặt với chúng.
Đúng là Cổ Ngọc Long Tinh rất mạnh, nhưng tiếc là thực lực của Mục Vỹ quá thấp nên sẽ khó khởi động lực bộc phát lớn của nó.
Tuy nhiên, Mục Vỹ rất dửng dưng khi đối mặt với năm người đó, hắn vẫn điều khiển Cổ Ngọc Long Tinh xông về phía đám người ấy.
“Kim Minh Chi Thuật!”
Tà Vô Ý khẽ hô lên, hắc khí lan khắp toàn thân ông ta, bộ xương màu vàng gia tăng tốc độ lao về phía Mục Vỹ.
Gậy như ý màu xanh trong tay Lục Khuê cũng toả ra ánh sáng màu xanh bao vây lấy Mục Vỹ.
Kiếm trận phía trước Thạch Kinh Thiên bay vù ra, mười thanh trường kiếm với khí thế mạnh mẽ như sát thần.
Năm người đó cùng thi triển các đòn tấn công về phía Mục Vỹ.
Mục Vỹ sầm mặt, chín cái đuôi lấp lánh bắn ra.
Bịch bịch…
Các tiếng động liên tiếp vang lên, rồng lửa chín đuôi lưu lại những dấu vết cuồng bạo dưới đất, khiến mặt đất nứt toác.
Ngay sau đó, dường như trời đất cũng đổi màu.
“Vỹ Tước, Thánh Tâm Duệ, hai người hãy tranh thủ tiếp cận hắn, rồi quật ngã hắn khỏi đầu con hỏa long ấy”, Lục Khuê trầm giọng nói.
“Được!”
Thánh Tâm Duệ mỉm cười rồi bước lên, sức mạnh hồn đàn hiên ngang bùng nổ, một cảm giác áp bách mạnh mẽ lao thẳng tới chỗ Mục Vỹ.
Dưới sức ép ấy, Mục Vỹ chỉ thấy hô hấp của mình trở nên nặng nề, đến hỏa long bên dưới cũng cất bước khó khăn hơn.
Đây chính là điểm lợi hại của cường giả cảnh giới Niết Bàn.
Hồn đàn xuất hiện thì mọi vật đều phải chịu thua!
Sức mạnh khủng khiếp của hồn đàn đã khống chế Mục Vỹ, cử động của chín cái đuôi cũng trở nên cứng nhắc. Lục Khuê, Thạch Kinh Thiên và Tà Vô Ý lập tức trở nên nhanh nhẹn hơn.
“Chết đi!”
Chương 487: Ba món thiên khí lớn
Khi Mục Vỹ đang vất vả chống chọi với đòn tấn công của Thánh Tâm Duệ, bỗng có một tiếng hô vang lên.
Không biết Vỹ Tước đã áp sát tới phía sau Mục Vỹ từ lúc nào, bà ta đập thẳng tảng đá vuông dài rộng cả trăm mét vào Mục Vỹ.
“Chán sống rồi à? Ta chỉ chờ đòn này của bà thôi đấy!”
Nhưng khi thấy Vỹ Tước bất ngờ lao tới, vẻ hoảng loạn trên gương mặt Mục Vỹ lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười đắc ý.
Soạt một tiếng, Nhiếp Hồn Châu đã xuất hiện trong tay Mục Vỹ, viên trân châu màu đỏ bay lên rồi lao tới chỗ Vỹ Tước.
Lúc này, tảng đá vuông đã tuột khỏi tay Vỹ Tước, trông thấy viên trân châu màu đỏ đó, bà ta biến sắc mặt, vội vã triệu hồi tảng ma thạch kia.
Bụp…
Nhưng khi tảng ma thạch đó được thu về, Nhiếp Hồn Châu vẫn mặc kệ tất cả mà xông tới.
Một tiếng động vang lên, Nhiếp Hồn Châu đã biến mất trong tảng ma thạch.
“Hừ! Ta còn tưởng là bảo bối gì lợi hại lắm, ra cũng thường thôi”.
Vỹ Tước lạnh mặt, nói với giọng khinh thường.
“Thế à?”
Nhưng Mục Vỹ lại nhìn bà ta với vẻ giễu cợt.
Rắc rắc…
Ngay sau đó, bề mặt của tảng ma thạch vang lên tiếng tách tách rồi nứt toác.
Phụt một tiếng, khoé miệng Vỹ Tước ứa máu, mặt mày bà ta tái nhợt, không nhịn được hộc ra một ngụm máu.
“Cút!”
Mục Vỹ khẽ hô lên, Nhiếp Hồn Châu lao ra, xuyên thủng ngực của Vỹ Tước, sau đó chuyển hướng bay về trong tay hắn.
“Đám cặn bã kia, muốn giết ta thì cứ lên đi!”
Lúc Mục Vỹ thu Nhiếp Hồn Châu lại, thi thể của Vỹ Tước lập tức héo quắt rồi biến thành một cái xác khô rơi xuống đất.
“Nhiếp Hồn Châu!”
Trông thấy thủ đoạn của Mục Vỹ, mấy người đó đều biến sắc mặt, không nhịn được nói.
“Chính Nhiếp Hồn Châu đã là thiên khí rồi, mọi người cẩn thận”, Thánh Tâm Duệ không ngừng chèn ép Mục Vỹ, gã giở đủ trò để tấn công chín cái đuôi.
“Biết là thiên khí rồi mà vẫn ngông cuồng thế sao!”
“Hừ! Thiên khí thì sao? Ngươi cũng chỉ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm thôi, dù nó là thiên khí thì cũng không phải luyện chế riêng cho ngươi, ngươi cũng không khớp được với nó đâu”, Thạch Kinh Thiên lạnh giọng nói.
“Không thể khớp được với nó ư?”
Mục Vỹ bật cười.
Nhiếp Hồn Châu này vốn do hắn luyện chế thì sao có chuyện không hợp nhau cho được?
Chẳng qua là xa nhau quá lâu, giờ mới gặp lại thôi.
“Ba ngươi mau giết hắn đi, lần này tuyệt đối không được sơ suất”.
Thánh Tâm Duệ khẽ hô lên, gã giẫm lên hồn đàn, đại thần sáng chói, một mùi hương lượn lờ quanh mũi mọi người.
“Phong!”
Thánh Tâm Duệ hét lên, một luồng khí nhộn nhạo trước người gã lao thẳng tới chỗ Mục Vỹ.
“Biến đi!”
Một tấm kính cổ xưa chợt xuất hiện trong tay Mục Vỹ rồi đánh bay luồng khí đó, khiến nó lập tức bay thẳng về phía Thánh Tâm Duệ với tốc độ nhanh hệt như lúc trước.
“Kính Phong Hồi!”
“Thiên khí, lại thiên khí!”
Trông thấy hành động này của Mục Vỹ, nhóm Lục Khuê cuối cùng đã biến sắc mặt.
Ba món thiên khí rồi!
Mục Vỹ đã lấy ra ba món thiên khí, với trình độ này thì dù bốn người họ có giở hết tuyệt chiêu ra cũng khó có thể giết được hắn.
“Hự…”
Bị chính đòn tấn công của mình phản phệ, Thánh Tâm Duệ tái mặt, không nhịn được rên lên một tiếng rồi lùi lại, sức ép với Mục Vỹ cũng giảm hẳn.
Nhất trời, cục diện trở nên ngượng ngập.
Bốn người đó xem ra không thể đàn áp được Mục Vỹ.
“Vỹ ca!”
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên, tuyết trắng đầy trời, bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo.
Một bóng người chạy nhanh tới.
Tần Mộng Dao lạnh lùng nhìn bốn người ở phía trước.
“Tụ Tiên Các, Thạch Kinh Thiên, ngươi cũng đến đây ư!”, Tần Mộng Dao lạnh lùng nói.
“Dao Nhi, muội nghe ta giải thích đã”.
“Khỏi cần!”
“Dao Nhi, chỉ cần Mục Vỹ không giúp Cam Kinh Vũ nữa, Tụ Tiên Các chúng ta sẽ bảo vệ cho thành Đông Vân, dù phía Lục Ảnh Huyết Tông có ra tay thì chúng ta cũng sẽ giúp thành Đông Vân chống trả, chỉ cần…”
“Cần cái con khỉ!”
Mục Vỹ bước lên, rồng lửa chín đuôi gầm lên.
“Dao Nhi cái gì mà Dao Nhi, ai cho ngươi gọi như thế hả? Thê tử của ta mà ngươi dám gọi thân mật thế sao?”, Mục Vỹ giơ tay ôm Tần Mộng Dao đang có vẻ lạnh lùng vào lòng rồi hừ nói: “Thằng nhãi kia, cút xa ra”.
Được Mục Vỹ ôm vào lòng, vẻ lạnh lùng trên mặt Tần Mộng Dao đã biến mất, cô ấy nhìn Mục Vỹ rồi sờ lên má hắn, nói: “Chắc chắn huynh đã phát hiện ra bọn họ từ trước rồi, thế mà còn bảo bọn muội rời đi!”
Nhìn cử chỉ thân mật của hai người họ, Thạch Kinh Thiên tức nổ đom đóm mắt.
“Thạch Kinh Thiên, ngươi ngốc quá! Dù Tần Mộng Dao trông có vẻ lạnh lùng, nhưng ta đoán cô ta sẽ rực cháy như lửa khi lên giường với Mục Vỹ, thế mà ngươi còn khổ sở chờ đợi những mấy năm, haizz!”
“Đúng, thê tử của ta nhiệt tình với ta lắm đấy, Thánh Tâm Duệ, ngươi có ý gì? Ghen tị à?”, Mục Vỹ bật cười nói: “Người của Thánh Đan Tông sa đoạ quá, suốt ngày chỉ biết đi chọc ngoáy khắp nơi, mà vẫn dám nhận mình là môn phái hạng nhất, đúng là vô liêm sỉ!”
“Ngươi…”
Thánh Tâm Duệ tỏ vẻ bực bội.
“Tần Mộng Dao, ta coi muội như thánh nữ, không ngờ muội lại phóng đãng như vậy!”, Thạch Kinh Thiên gào lên: “Muội với hắn đã… đã…”
“Đã điếc cái gì, ta và thê tử của mình làm gì liên quan đến ngươi à? Phóng đãng ư? Ngươi dám sỉ nhục thê tử của ta, ta sẽ cho ngươi biết tay!”
Mục Vỹ mắng nhiếc, con rồng lửa chín đuôi bay lên gầm gừ, chín cái đuôi của nó bắn về phía Thạch Kinh Thiên.
Chương 488: Sư phụ ngực khủng
Trông thấy vậy, Lục Khuê, Tà Vô Ý và Thánh Tâm Duệ vội vàng bay tới.
“Đứng lại!”
Thấy ba người đó định lên chi viện, Tần Mộng Dao lạnh giọng quát.
Bụp bụp…
Ba tiếng động vang lên, Lục Khuê và Tà Vô Ý lập tức bị cố định tại chỗ, băng lạnh lan dưới chân khiến cơ thể hai người họ đóng băng.
Chỉ có Thánh Tâm Duệ kịp tung một chưởng ra lúc băng lan tới, sau đó lách người bay vút lên.
Vèo…
Cùng lúc đó, Mục Vỹ điều khiển hỏa long chín đuôi tiến về phía Thạch Kinh Thiên, khí tức lửa hung hãn bao vây chặt lấy y.
“Láo lếu!”
Đột nhiên có một tiếng quát vang lên trên không trung.
Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện trên không, đứng phía trước người Thạch Kinh Thiên để chặn hỏa long chín đuôi.
“Thất thúc!”
Trông thấy người này, Thạch Kinh Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên rồi hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Thạch Nham tiên sinh của Tụ Tiên Các cũng tới rồi, ha ha…”, nhìn thấy người đó, Tần Mộng Dao mỉm cười nói: “Thôi thì các vị cảnh giới Niết Bàn khác ra mặt hết đi!”
Soạt soạt…
Tần Mộng Dao vừa nói dứt câu, đã có bốn người xuất hiện.
“Phi Ngữ Chi - hộ pháp của đảo Thiên Tà!”
“Chu Vĩ - tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông!”
“Vỹ Bất Ngữ của nhà họ Vỹ!”
Tần Mộng Dao liếc nhìn một lượt, khi nhìn thấy người cuối cùng, cơ thể cô ấy chợt cứng đờ, đứng im tại chỗ bất động.
“Sư phụ!”
Sư phụ?
Nghe thấy cách gọi này của Tần Mộng Dao, Mục Vỹ liếc nhìn thì thấy đó là một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu đỏ.
Chiếc váy dài màu đỏ, làn da trắng như tuyết, mái tóc dài buộc cao sau gáy, dung mạo mỹ miều, ánh mắt long lanh, dáng người cao gầy với bộ ngực cao ngất, điều khiến người ta muốn xịt máu mũi nhất là cổ áo của người này xẻ một đường để lộ ra khe rãnh mê người, đúng là khiến người ta mất máu.
“Sư phụ ngực khủng?”
Mục Vỹ ngẩn ngơ.
Người phụ nữ trông chỉ hai mươi mấy tuổi, so với mọi người thì hoàn toàn có thể coi là một thiếu nữ khiến ai nấy đều phải say mê.
Là một đại sư của Thánh Đan Tông, đến Thánh Vũ Dịch cũng phải bó tay, tuổi tác và tướng mạo của Tử Vũ Di khác xa nhau.
“Con vẫn nhớ tới người sư phụ này ư?”
Nghe cách gọi này của Tần Mộng Dao, gương mặt xinh đẹp của Tử Vũ Di nổi giận, giọng nói bà ấy lạnh lùng nhưng vẫn có nét linh hoạt, vô cùng ngọt ngào.
“Sư phụ…”
“Im miệng! Về Thánh Đan Tông với ta ngay, mọi chuyện ồn ào ở đây không liên quan tới con!”, Tử Vũ Di mắng.
“Sư phụ xinh đẹp ơi, người nói sai rồi thì phải?”
Nhưng đúng lúc này, Mục Vỹ lại chẹp miệng rồi nói: “Nói sao thì Dao Nhi cũng là thê tử của ta, phu quân của cô ấy đang bị truy sát thì sao cô ấy lại không liên quan được?”
“Ngươi là Mục Vỹ?”, Tử Vũ Di hừ nói: “Cũng nhanh mồm nhanh miệng đấy!”
“Tử tiền bối, tên này có lòng dạ đen tối cùng ý đồ xấu với Thánh Đan Tông chúng ta, Bắc Nhất Vấn Thiên cũng chết dưới tay hắn”, Thánh Tâm Duệ vội nói.
“Biến!”
Tử Vũ Di hừ nói: “Khi ta nói chuyện chưa tới lượt ngươi chen lời, hơn nữa không cần ngươi dạy ta phải làm gì!”
Thánh Tâm Duệ biến sắc mặt, sau đó chắp tay cúi đầu.
Trong Thánh Đan Tông, đến cha gã cũng phải dè chừng và nhẫn nhịn người phụ nữ này, nếu không khi Tần Mộng Dao nói muốn giết Thánh Vũ Dịch, chắc ông ta đã nổi xung rồi.
Nhưng cha gã vẫn nhịn là vì Tử Vũ Di này!
“Dao Nhi, đi về với ta!”
“Không được, sư phụ, con không thể rời xa Vỹ ca”, Tần Mộng Dao lắc đầu nói: “Trừ khi người có thể đảm bảo huynh ấy sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng”.
“Mạng của ta không cần bà ấy bảo vệ, dù ta có chết thì bà ấy cũng dựa vào đâu mà đòi đưa muội đi?”, Mục Vỹ mỉm cười nói: “Mọi người đều lớn cả rồi, không cần người khác dạy mình phải làm gì”.
“Mồm mép tép nhảy!”
Tử Vũ Di lạnh mặt tung một chưởng về phía Mục Vỹ.
Vù…
Thoáng cái, Mục Vỹ chỉ thấy trời đất như quay cuồng, tất cả mọi thứ đều mất màu sắc.
Phụt…
Mục Vỹ hộc ra một ngụm máu, cơ thể lảo đảo, đến hỏa long chín đuôi cũng mất màu.
Mạnh!
Tử Vũ Di ở phía trước đúng là mạnh đến mức không tưởng.
“Dao Nhi, đi với ta!”
Tử Vũ Di tỉnh bơ giơ tay kéo lấy Tần Mộng Dao.
Khi Tần Mộng Dao bị lôi đi, phong ba bão táp chợt nổi lên.
Băng tuyết phủ kín trời.
Cơ thể của Tần Mộng Dao bỗng dưng lạnh buốt, một hư ảnh ở phía sau dần bay lên.
“Sức mạnh của thần phách Băng Hoàng…”
Nhóm Thánh Tâm Duệ biến sắc mặt, vội vàng lùi bước.
Gió nổi mây vần, bão tuyết nổi lên, mọi thứ dường như đều rơi vào cơn đại hoả khủng khiếp.
“Dao Nhi…”
Song Mục Vỹ chợt bước lên, túm lấy tay của Tần Mộng Dao, khí tức băng hàn ấy khiến người Mục Vỹ cũng lạnh buốt.
“Muội đi theo sư phụ đi!”
Mục Vỹ bình tĩnh lên tiếng, như đã khác hoàn toàn với lúc trước.
“Vỹ ca…”
Mục Vỹ sầm mặt nói: “Ta biết muội định làm gì, nhưng bây giờ muội chưa thể điều khiển được đâu, thậm chí… còn nguy hiểm đến tính mạng”.
Chương 489: Sẵn cơn giận
Đương nhiên Mục Vỹ biết rất rõ sự mạnh mẽ của thần phách Băng Hoàng, nhưng Tần Mộng Dao mới là cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, nếu miễn cưỡng vận dụng sức mạnh của nó thì sẽ gây đả kích lớn cho bản thân.
“Này bà, hôm nay ta giao Dao Nhi cho bà, sau này nhất định ta sẽ đích thân tới chào Thánh Đan Tông rồi đón cô ấy về!”
Mục Vỹ thề thốt nói: “Ta mong đến lúc đó, bà sẽ giao Dao Nhi nguyên vẹn lại cho ta, nếu không… ta sẽ cho bà biết thế nào là lên chầu trời! Hàng trăm, hàng nghìn lần!”
“Ngươi…”
“Sư phụ, con đi với người!”
Tần Mộng Dao chợt cao giọng nói.
“Vỹ ca…”
“Muội yên tâm, lần trước ta đã để muội chờ bốn năm, nhưng lần này chắc chắn không lâu vậy đâu!”
“Ừm!”
Tần Mộng Dao nhìn Mục Vỹ rồi gật đầu, sau đó lách người bay tới chỗ Tử Vũ Di.
“Nhớ kỹ lời ta nói, hàng trăm, hàng nghìn lần!”
Mục Vỹ trầm giọng nói.
“Hừ!”
Tử Vũ Di xám mặt, một tay lôi Tần Mộng Dao dậy, một tay vung lên, sau đó hai người họ đã biến mất tại chỗ.
Thấy hai người đó đã biến mất, mọi người có mặt tại đó đều thở phào nhẹ nhõm.
“Phi Ngữ Chi, sao ngươi lại đến đây?”, Tà Vô Ý nói với giọng bực bội khi nhìn Phi Ngữ Chi.
“Ta không đến thì ông có trụ được không?”, Phi Ngữ Chi mặc một bộ y phục đơn giản, giữa đôi lông mày có nét bộc trực, gã chắp tay sau lưng, mất kiên nhẫn đáp.
“Ngươi…”
“Đừng ngươi nghiếc gì nữa, lần này đảo chủ muốn Mục Vỹ chết nên bây giờ không phải lúc tranh luận đâu”, Phi Ngữ Chi sốt ruột nói: “Nếu xảy ra chuyện gì thì cả ta và ông mang đầu về mà gặp đảo chủ!”
Phi Ngữ Chi nhìn Mục Vỹ, đôi mắt sáng lên.
Ở một phía khác, người của nhà họ Vỹ vừa xuất hiện trông thấy thi thể của Vỹ Tước thì lạnh lùng nói: “Mục Vỹ, ngươi thật to gan, dám giết cả người nhà họ Vỹ!”
Thấy Tần Mộng Dao rời đi, Mục Vỹ đang sẵn cơn giận, hắn nhìn Vỹ Bất Ngữ rồi quát: “Có phải thế lực lớn các ngươi tự mãn quá rồi không? Lẽ nào bọn ngươi tới giết ta, ta lại nằm im cho các người muốn làm gì thì làm!”
Gào…
Mục Vỹ vừa nói dứt câu đã có tiếng gầm gừ vang lên, hỏa long chín đuôi tiếp tục phun trào khí thế.
Sức nóng xông thẳng lên trời.
“Đám này tới không xong, lại có thêm đám nữa, đến đông thế thì trốn làm gì nữa, ra hết đi, để ta giết một thể luôn!”
Mục Vỹ lên tiếng, hỏa long thè cái lưỡi đỏ rực ra gầm lên.
“Đối phó ngươi thì cần gì nhiều người?”, người đàn ông trung niên mà Thạch Kinh Thiên gọi là Thất thúc lạnh lùng nói, bên dưới người ông ta đã xuất hiện hồn đàn.
Cảnh giới hồn đàn tầng một!
Thạch Nham tung một chưởng ra, chưởng ấn bay vút theo chiều gió, gia tăng tốc độ về phía Mục Vỹ.
“Cút!”
Hỏa long chín đuôi gầm lên, một quả cầu lửa xuất hiện trong miệng nó, quả cầu ấy lập tức phình to rồi đánh bay chưởng ấn kia.
“Các vị đừng phí thời gian làm gì, kết trận thôi!”, Phi Ngữ Chi tỏ vẻ mất kiên nhẫn, bước ngay lên trước rồi dang tay ra.
Cùng lúc ấy, Thánh Tâm Duệ, Vỹ Bất Ngữ, Thạch Nham và Chu Vĩ cũng tiến lên.
Bốn người đó vây quanh Mục Vỹ, sau đó dang rộng tay, trong tay mỗi người đều xuất hiện một cờ lệnh màu đen.
“Chết tiệt!”
Mục Vỹ biết rõ hành động này của họ có ý nghĩa gì, rõ ràng họ đã có chuẩn bị từ trước.
Bọn họ đến đây đã có chủ đích rồi.
Trước chỉ có ba thế lực lớn là Lục Ảnh Huyết Tông, Thánh Đan Tông, đảo Thiên Tà, nhưng giờ thì có đến năm thế lực lớn.
Năm trong tám thế lực lớn của Trung Châu muốn lấy mạng của Mục Vỹ, mạng của hắn đúng là đáng giá thật!
Nhưng lần này, vì Cam Kinh Vũ nên Tụ Tiên Các cũng muốn tiêu diệt hắn, đúng là già mồm át lẽ phải.
Nhà họ Vỹ trước thì ngăn cản gia đình hắn đoàn tụ, còn giờ lại muốn giết hắn để mẫu thân hắn đau lòng, hành động này đúng là tán tận lương tâm.
Đắc tội thì đắc tội, dẫu sao năm thế lực lớn của Trung Châu Đại Lục này cũng chẳng ra gì.
Sự ổn định của hàng nghìn năm qua khiến họ nghĩ mình cao quý, không ai được gây hấn.
Nhưng cục diện này nên được thay đổi rồi!
“Kết trận ư? Chẳng lẽ ta lại đứng im chờ các ngươi kết trận sao?”
Mục Vỹ lạnh lùng quan sát hành động của năm người đó, rồng lửa chín đuôi tấn công Thánh Tâm Duệ, Nhiếp Hồn Châu giăng màn sương máu khắp trời, kính Phong Hồi dựng thẳng trước người hắn.
Trong năm người này, có Phi Ngữ Chi, Chu Vĩ, Vỹ Bất Ngữ và Thạch Nham là cảnh giới hồn đàn, rõ ràng bốn người họ mạnh hơn Thánh Tâm Duệ một bậc.
Mục Vỹ chọn Thánh Tâm Duệ làm điểm phá trận, trong đầu hắn đã có kế sách!
“Biến!”
Ba món thiên khí chắn trước mặt hắn, dù Thánh Tâm Duệ có dũng cảm đến mấy cũng không dám chống trả.
Mục Vỹ lách người, trốn sâu trong Ma Uyên.
Năm người đó là cường giả cảnh giới Niết Bàn nên dù Mục Vỹ có ba món thiên khí lớn thì cũng khó mà chống lại được.
“Đuổi theo!”
Thấy Mục Vỹ bỏ chạy, bọn họ lập tức đuổi theo.
Mục Vỹ hoảng loạn tìm đường chạy sâu vào trong Ma Uyên, nhưng trong lòng hắn lại dâng lên địch ý mãnh liệt.
Đó là địch ý từ một loại thiên hoả khác!
Hắn càng chạy thì địch ý đó càng mạnh, dần dà một cảm giác khó chịu cứ lởn vởn rồi dâng lên trong đầu Mục Vỹ.
Nhưng phía trước của Ma Uyên thì ngày càng u tối như có một màn sương đang che khuất tất cả mọi thứ.
“Đây rồi!”
Đột nhiên Mục Vỹ thấy đầu mình rung lên, bây giờ địch ý phát ra từ Ma Uyên có thể nói đã lên đến cực điểm!
Chương 490: Nhảy xuống vực sâu
"Chạy hả? Để xem ngươi chạy được đi đâu!"
Lúc này, Thánh Tâm Duệ và bốn người kia chạy tới quát tháo.
Đằng trước đã là bờ cuối của Ma Uyên. Một cây cầu vắt qua cản trở bước chân của họ, và bên dưới là vực sâu tối đến nỗi xòe tay cũng không thấy rõ ngón.
Nơi này là ma quật nằm dưới chót Ma Uyên mà ai cũng kinh sợ.
Năm người thấy ma quật kia thì nét mặt vốn đanh lại giãn ra. Trước mặt không còn con đường nào, Mục Vỹ có muốn chạy cũng không thoát.
"Cùng đường rồi à?", Mục Vỹ mỉm cười nhìn xuống dưới.
"Chạy đi chứ? Sao dừng lại rồi!", Chu Vĩ có chiều cao nổi bật, gã trêu tức: "Không phải ngươi tài giỏi lắm sao? Chạy tiếp đi chứ! Dám giết thiếu tông chủ của Lục Ảnh Huyết Tông ta, đừng hòng chạy thoát!"
Phi Ngữ Chi lạnh giọng quát: "Cả mạng của Bất Hủ Dịch, đệ tử đảo Thiên Tà ta nữa, đến lúc ngươi trả giá rồi!"
"Ngươi cũng phải trả lại mạng của Bắc Nhất Vấn Thiên!"
Vỹ Bất Ngữ bình tĩnh nói: "Mối nhục của nhà họ Vỹ sẽ biến mất với cái chết của ngươi!"
"Ai bảo ngươi cứ đòi giúp lão Cam Kinh Vũ kia, mặc xác lão chết già ở đế quốc Nam Vân không phải tốt hơn sao? Vì lão mà gây thù chuốc oán với Tụ Tiên Các ta có đáng không?"
Thạch Nham cũng giễu cợt: "Nói thật cho ngươi biết, hiện tại năm thế lực lớn đang chuẩn bị gây áp lực cho điện Tam Cực, tổ chức Vỹ Minh ở thành Đông Vân cũng sẽ bị diệt trừ, tiếc là ngươi không thấy được cảnh đó".
Hử?
Nghe vậy, Mục Vỹ đanh mặt.
Vỹ Minh có thể nói là toàn bộ của hắn, ông nội, bằng hữu và người thân của hắn đều ở đó. Nếu Vỹ Minh bị tiêu diệt, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.
"Hừ, bọn ngươi muốn giết ta phải không?"
Mục Vỹ hừ lạnh: "Muốn giết ta thì lên đi!"
Vừa dứt lời, Mục Vỹ xoay người nhảy xuống vực sâu đen như mực.
Năm người chết trân tại chỗ, mắt chữ A miệng chữ O.
Nhảy luôn kìa!
Không ngờ thằng nhãi này dám nhảy thật!
Hành động tung người nhảy xuống của Mục Vỹ làm ai cũng ngỡ ngàng.
Sở dĩ người ta truyền tai nhau rằng Ma Uyên rất hung hiểm chủ yếu là vì một nguyên nhân: vực sâu trong đó.
Từ trước đến nay, không một ai biết rốt cuộc cái vực này có chiều sâu bao nhiêu. Bên cạnh đó, phần lớn ma thú tại Ma Uyên đều chạy ra từ trong vực sâu.
Có thể nói rằng, đó là nơi vui chơi giải trí của ma thú, đồng thời là địa ngục đối với võ giả.
"Thằng này nhảy vào vực sâu là chết chắc rồi", Chu Vĩ - tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông - lên tiếng.
"Chắc gì đã vậy!", Thạch Nham tiếp lời: "Vực sâu đúng là cực kỳ nguy hiểm, nhưng ngươi không nhớ sự kiện Lôi Âm Cốc ở đế quốc Nam Vân sao? Đó cũng là một nơi hiểm hóc mà hắn vẫn còn sống nhăn răng đấy thôi".
Câu nói này làm cho những người khác im lặng.
"Vậy giờ phải làm sao?", Vỹ Bất Ngữ hỏi.
"Chuyện đã đến nước này, ta nói cho các vị luôn vậy. Đăng Thiên Phủ có cho ta biết một tin, đó là nếu không chủ động tấn công thì ma thú trong Ma Uyên sẽ không công kích chúng ta, nên mọi người có thể yên tâm".
"Vậy ư? Thế thì chúng ta ở đây canh chừng luôn đi!", Phi Ngữ Chi đáp: "Đảo chủ có lệnh, không lấy được đầu Mục Vỹ thì không được về phục mệnh!"
"Quyết định vậy đi!"
Bọn họ gật đầu rồi ngồi xếp bằng.
Tỉ lệ sống sót trong vực sâu rất thấp, nhưng chỉ cần họ làm lơ những con ma thú bò lên thì ngồi đây trông chừng cũng không sao.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang rơi xuống bị cuốn trong cơn gió như dao cắt, hai bên là những con ma thú với hình thù khác nhau liên tục bò lên trên.
Có điều do hắn không tấn công nên bọn chúng chỉ chăm chăm vào việc của mình.
Thời gian dần trôi, cả buổi Mục Vỹ mới nhận ra có điều khác thường.
Càng rơi xuống, nhiệt độ càng tăng cao, có điều bên cạnh cảm giác nong nóng ấy còn có sự lạnh lẽo kỳ lạ.
Sự nóng nảy trong lòng Mục Vỹ cũng trở nên dữ dội hơn, bản thân hắn cũng thấy hơi bực mình.
Thật ra, từ khi tiến vào Ma Uyên, hắn đã có cảm giác bực dọc trong người.
"A..."
Qua một lúc lâu, tiếng la tê tâm liệt phế đột nhiên dội lên từ bên dưới, Mục Vỹ nghe mà giật thót.
Có người!
Nghe thấy tiếng thét kia, Mục Vỹ không rét mà run.
Vực sâu này toàn là yêu ma, bị sương mù bao quanh hằng năm, sao lại có người chứ!
"Rầm" một tiếng, Mục Vỹ thấy mình đã chạm đất bèn để Nhiếp Hồn Châu lơ lửng trên đầu, một tay cầm kính Phong Hồi, một tay nắm chặt Cổ Ngọc Long Tinh.
Nơi này cất giấu một loại thiên hỏa tên là Vạn Kiếp Quỷ Hỏa. Tác dụng của nó nằm ở chỗ có thể chiếm đoạt lực linh hồn của võ giả, thậm chí còn có khả năng đốt cháy hồn đàn của võ giả cảnh giới Niết Bàn.
Vạn Kiếp là kiếp nạn trùng trùng. Kiếp nạn nghĩa là từ khi sinh ra, loại thiên hỏa này đã trải qua nhiều kiếp nạn mới có thể trưởng thành.
Bởi vậy những quỷ hỏa như thế thường có ý thức và cũng rất âm hiểm, xảo trá.
Đi tới từng bước một, Mục Vỹ cẩn thận cảm nhận bằng cả sáu giác quan, lông tơ trên người dựng đứng. Hắn không dám lơ là dù chỉ một giây.
"A..."
Lại một tiếng gào vang lên bất chợt. Tiếng gào ấy hùng hậu như truyền đến từ cổ họng một con hoang thú thời viễn cổ, khiến người ta khiếp đảm.
Mục Vỹ dừng lại một lát để lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục cất bước, lại gần ngọn nguồn của tiếng thét.
Theo bước chân của Mục Vỹ, quỷ khí âm u dày lên trông thấy. Hơi nóng không ngừng vây quanh người hắn.
“Đánh nhau rồi…” Phủ Thiên khẽ thở dài một hơi rồi nói.
“Tiểu tử này đúng là phách lối, đó là bốn vị cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười và một vị cảnh giới Niết Bàn, thế mà hắn vẫn không chịu thua”, hiên chủ Hiên Bất Dị của Lãm Vân Hiên khẽ cười nói.
Cung chủ Cung Bất Diệt của Diệt Thần Cung cũng đanh thép nói: “Phủ Thiên, chúng ta cứ chờ ở đây thôi à?”
“Chủ nhân đã có lệnh không được nhúng tay vào nên cứ chờ thôi!”
“Chủ nhân lạ thật đấy!”, lâu chủ Lâu Vọng Nguyệt của Vọng Nguyệt Lâu che miệng rồi cười nói: “Với thực lực của bốn thế lực lớn chúng ta thì giết một thế lực siêu cấp có gì là khó đâu mà chủ nhân cứ cấm cản, hay người muốn lấy hết cả hai loại thiên hoả?”
“Lâu Vọng Nguyệt!”, nghe thấy vậy, Phủ Thiên chợt quát.
“Chuyện của chủ nhân chưa tới lượt bà xen vào, chớ quên mọi chuyện của hai mươi năm về trước! Bốn chúng ta phải phụng sự cho chủ nhân đến hết đời này, tuyệt đối không được hai lòng!”
Phủ Thiên cau mày.
“Này, ta còn lo cho chủ nhân hơn ông đấy!”, Lâu Vọng Nguyệt nhíu mày, bực dọc nói: “Ta chỉ không hiểu tại sao chủ nhân lại… chú ý tới người đó như vậy thôi”.
Nghe thấy thế, Phủ Thiên cũng thấy hơi là lạ.
Nhưng lúc này, trận chiến trong Ma Uyên đã diễn ra vô cùng ác liệt.
Mục Vỹ đứng trên cái đầu to tướng của con rồng lửa chín đuôi nên trông rất nhỏ bé, mấy cái đuôi của nó không ngừng quẫy đập về phía nhóm năm người của Thánh Tâm Duệ.
Nhưng dẫu sao năm người này cũng là cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, dù Mục Vỹ có thần uy của Cổ Ngọc Long Tinh cấp thiên khí hỗ trợ thì vẫn bị áp chế.
“Các vị, nếu chúng ta cứ để hao sức thế này thì lát nữa Tần Mộng Dao và Vương Văn Kiệt của điện Tam Cực đến, muốn giết tên này sẽ khó lắm đấy!”
“Hiểu rồi!”
“Vậy thì chúng ta đừng giấu nghề nữa!”
Nghe thấy thế, Tà Vô Ý, Lục Khuê, Vỹ Tước và Thạch Kinh Thiên lập tức gật đầu.
Tà Vô Ý khẽ hô lên một tiếng, quỷ khí bao phủ các khẽ ngón tay, một bộ xương khô màu vàng sáng chói đã xuất hiện.
“Tử Mệnh Bản Khôi, ha ha… Tà Vô Ý, xem ra ông xuống tay thật rồi nhỉ”.
Lục Khuê mỉm cười, gậy như ý màu xanh xuất hiện trong tay.
Cây gậy này vừa xuất hiện, khí tức toàn thân Lục Khuê đã khác hẳn.
Cùng lúc đó, gương mặt Vỹ Tước lộ sát ý, ánh lửa trong tay loé sáng, một tảng đá hình vuông đã xuất hiện trong tay.
Ở một phía khác, mười thanh trường kiếm địa khí cực phẩm tạo thành kiếm trận hình tròn phía trước người Thạch Kinh Thiên.
Thánh Tâm Duệ đạp trên không trung, một hồn đàn đen kịt xuất hiện trong phạm vi một trăm mét bên dưới người gã.
Sự mạnh mẽ của cường giả cảnh giới hồn đàn nằm ở hồn đàn, hồn đàn tầng một có thể sánh ngang với một món địa khí, tất cả thực lực mạnh mẽ nhất của võ giả cảnh giới Niết Bàn cũng xuất phát từ hồn đàn.
Năm đại cao thủ đều đã thi triển thực lực của mình, sau đó đầy sát ý nhìn Mục Vỹ.
“Tên này chỉ có thể dựa vào Cổ Ngọc Long Tinh đó thôi, cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm của hắn kết hợp với Cổ Ngọc Long Tinh thì sẽ có thực lực tương đương với tầng thứ mười, nhưng nếu năm người chúng ta hợp sức lại thì khắc chế hắn sẽ dễ như trở bàn tay”.
Vỹ Tước lên tiếng, tảng đá vuông trong tay bà ta phình to lên gấp nhiều lần, sau đó biến thành một thạch đài rơi xuống chân bà ta.
“Giết!”
Năm người cùng nhau xông lên.
“Lên đi!”
Mục Vỹ nhìn năm người đó rồi bước lên, chín cái đuôi của con rồng lửa lập tức bắn ra.
Soạt soạt…
Có tiếng xé gió vang lên, năm cái đuôi lao thẳng về phía đám người, song nhóm Thánh Tâm Duệ lại không hề nao núng khi đối mặt với chúng.
Đúng là Cổ Ngọc Long Tinh rất mạnh, nhưng tiếc là thực lực của Mục Vỹ quá thấp nên sẽ khó khởi động lực bộc phát lớn của nó.
Tuy nhiên, Mục Vỹ rất dửng dưng khi đối mặt với năm người đó, hắn vẫn điều khiển Cổ Ngọc Long Tinh xông về phía đám người ấy.
“Kim Minh Chi Thuật!”
Tà Vô Ý khẽ hô lên, hắc khí lan khắp toàn thân ông ta, bộ xương màu vàng gia tăng tốc độ lao về phía Mục Vỹ.
Gậy như ý màu xanh trong tay Lục Khuê cũng toả ra ánh sáng màu xanh bao vây lấy Mục Vỹ.
Kiếm trận phía trước Thạch Kinh Thiên bay vù ra, mười thanh trường kiếm với khí thế mạnh mẽ như sát thần.
Năm người đó cùng thi triển các đòn tấn công về phía Mục Vỹ.
Mục Vỹ sầm mặt, chín cái đuôi lấp lánh bắn ra.
Bịch bịch…
Các tiếng động liên tiếp vang lên, rồng lửa chín đuôi lưu lại những dấu vết cuồng bạo dưới đất, khiến mặt đất nứt toác.
Ngay sau đó, dường như trời đất cũng đổi màu.
“Vỹ Tước, Thánh Tâm Duệ, hai người hãy tranh thủ tiếp cận hắn, rồi quật ngã hắn khỏi đầu con hỏa long ấy”, Lục Khuê trầm giọng nói.
“Được!”
Thánh Tâm Duệ mỉm cười rồi bước lên, sức mạnh hồn đàn hiên ngang bùng nổ, một cảm giác áp bách mạnh mẽ lao thẳng tới chỗ Mục Vỹ.
Dưới sức ép ấy, Mục Vỹ chỉ thấy hô hấp của mình trở nên nặng nề, đến hỏa long bên dưới cũng cất bước khó khăn hơn.
Đây chính là điểm lợi hại của cường giả cảnh giới Niết Bàn.
Hồn đàn xuất hiện thì mọi vật đều phải chịu thua!
Sức mạnh khủng khiếp của hồn đàn đã khống chế Mục Vỹ, cử động của chín cái đuôi cũng trở nên cứng nhắc. Lục Khuê, Thạch Kinh Thiên và Tà Vô Ý lập tức trở nên nhanh nhẹn hơn.
“Chết đi!”
Chương 487: Ba món thiên khí lớn
Khi Mục Vỹ đang vất vả chống chọi với đòn tấn công của Thánh Tâm Duệ, bỗng có một tiếng hô vang lên.
Không biết Vỹ Tước đã áp sát tới phía sau Mục Vỹ từ lúc nào, bà ta đập thẳng tảng đá vuông dài rộng cả trăm mét vào Mục Vỹ.
“Chán sống rồi à? Ta chỉ chờ đòn này của bà thôi đấy!”
Nhưng khi thấy Vỹ Tước bất ngờ lao tới, vẻ hoảng loạn trên gương mặt Mục Vỹ lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười đắc ý.
Soạt một tiếng, Nhiếp Hồn Châu đã xuất hiện trong tay Mục Vỹ, viên trân châu màu đỏ bay lên rồi lao tới chỗ Vỹ Tước.
Lúc này, tảng đá vuông đã tuột khỏi tay Vỹ Tước, trông thấy viên trân châu màu đỏ đó, bà ta biến sắc mặt, vội vã triệu hồi tảng ma thạch kia.
Bụp…
Nhưng khi tảng ma thạch đó được thu về, Nhiếp Hồn Châu vẫn mặc kệ tất cả mà xông tới.
Một tiếng động vang lên, Nhiếp Hồn Châu đã biến mất trong tảng ma thạch.
“Hừ! Ta còn tưởng là bảo bối gì lợi hại lắm, ra cũng thường thôi”.
Vỹ Tước lạnh mặt, nói với giọng khinh thường.
“Thế à?”
Nhưng Mục Vỹ lại nhìn bà ta với vẻ giễu cợt.
Rắc rắc…
Ngay sau đó, bề mặt của tảng ma thạch vang lên tiếng tách tách rồi nứt toác.
Phụt một tiếng, khoé miệng Vỹ Tước ứa máu, mặt mày bà ta tái nhợt, không nhịn được hộc ra một ngụm máu.
“Cút!”
Mục Vỹ khẽ hô lên, Nhiếp Hồn Châu lao ra, xuyên thủng ngực của Vỹ Tước, sau đó chuyển hướng bay về trong tay hắn.
“Đám cặn bã kia, muốn giết ta thì cứ lên đi!”
Lúc Mục Vỹ thu Nhiếp Hồn Châu lại, thi thể của Vỹ Tước lập tức héo quắt rồi biến thành một cái xác khô rơi xuống đất.
“Nhiếp Hồn Châu!”
Trông thấy thủ đoạn của Mục Vỹ, mấy người đó đều biến sắc mặt, không nhịn được nói.
“Chính Nhiếp Hồn Châu đã là thiên khí rồi, mọi người cẩn thận”, Thánh Tâm Duệ không ngừng chèn ép Mục Vỹ, gã giở đủ trò để tấn công chín cái đuôi.
“Biết là thiên khí rồi mà vẫn ngông cuồng thế sao!”
“Hừ! Thiên khí thì sao? Ngươi cũng chỉ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm thôi, dù nó là thiên khí thì cũng không phải luyện chế riêng cho ngươi, ngươi cũng không khớp được với nó đâu”, Thạch Kinh Thiên lạnh giọng nói.
“Không thể khớp được với nó ư?”
Mục Vỹ bật cười.
Nhiếp Hồn Châu này vốn do hắn luyện chế thì sao có chuyện không hợp nhau cho được?
Chẳng qua là xa nhau quá lâu, giờ mới gặp lại thôi.
“Ba ngươi mau giết hắn đi, lần này tuyệt đối không được sơ suất”.
Thánh Tâm Duệ khẽ hô lên, gã giẫm lên hồn đàn, đại thần sáng chói, một mùi hương lượn lờ quanh mũi mọi người.
“Phong!”
Thánh Tâm Duệ hét lên, một luồng khí nhộn nhạo trước người gã lao thẳng tới chỗ Mục Vỹ.
“Biến đi!”
Một tấm kính cổ xưa chợt xuất hiện trong tay Mục Vỹ rồi đánh bay luồng khí đó, khiến nó lập tức bay thẳng về phía Thánh Tâm Duệ với tốc độ nhanh hệt như lúc trước.
“Kính Phong Hồi!”
“Thiên khí, lại thiên khí!”
Trông thấy hành động này của Mục Vỹ, nhóm Lục Khuê cuối cùng đã biến sắc mặt.
Ba món thiên khí rồi!
Mục Vỹ đã lấy ra ba món thiên khí, với trình độ này thì dù bốn người họ có giở hết tuyệt chiêu ra cũng khó có thể giết được hắn.
“Hự…”
Bị chính đòn tấn công của mình phản phệ, Thánh Tâm Duệ tái mặt, không nhịn được rên lên một tiếng rồi lùi lại, sức ép với Mục Vỹ cũng giảm hẳn.
Nhất trời, cục diện trở nên ngượng ngập.
Bốn người đó xem ra không thể đàn áp được Mục Vỹ.
“Vỹ ca!”
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên, tuyết trắng đầy trời, bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo.
Một bóng người chạy nhanh tới.
Tần Mộng Dao lạnh lùng nhìn bốn người ở phía trước.
“Tụ Tiên Các, Thạch Kinh Thiên, ngươi cũng đến đây ư!”, Tần Mộng Dao lạnh lùng nói.
“Dao Nhi, muội nghe ta giải thích đã”.
“Khỏi cần!”
“Dao Nhi, chỉ cần Mục Vỹ không giúp Cam Kinh Vũ nữa, Tụ Tiên Các chúng ta sẽ bảo vệ cho thành Đông Vân, dù phía Lục Ảnh Huyết Tông có ra tay thì chúng ta cũng sẽ giúp thành Đông Vân chống trả, chỉ cần…”
“Cần cái con khỉ!”
Mục Vỹ bước lên, rồng lửa chín đuôi gầm lên.
“Dao Nhi cái gì mà Dao Nhi, ai cho ngươi gọi như thế hả? Thê tử của ta mà ngươi dám gọi thân mật thế sao?”, Mục Vỹ giơ tay ôm Tần Mộng Dao đang có vẻ lạnh lùng vào lòng rồi hừ nói: “Thằng nhãi kia, cút xa ra”.
Được Mục Vỹ ôm vào lòng, vẻ lạnh lùng trên mặt Tần Mộng Dao đã biến mất, cô ấy nhìn Mục Vỹ rồi sờ lên má hắn, nói: “Chắc chắn huynh đã phát hiện ra bọn họ từ trước rồi, thế mà còn bảo bọn muội rời đi!”
Nhìn cử chỉ thân mật của hai người họ, Thạch Kinh Thiên tức nổ đom đóm mắt.
“Thạch Kinh Thiên, ngươi ngốc quá! Dù Tần Mộng Dao trông có vẻ lạnh lùng, nhưng ta đoán cô ta sẽ rực cháy như lửa khi lên giường với Mục Vỹ, thế mà ngươi còn khổ sở chờ đợi những mấy năm, haizz!”
“Đúng, thê tử của ta nhiệt tình với ta lắm đấy, Thánh Tâm Duệ, ngươi có ý gì? Ghen tị à?”, Mục Vỹ bật cười nói: “Người của Thánh Đan Tông sa đoạ quá, suốt ngày chỉ biết đi chọc ngoáy khắp nơi, mà vẫn dám nhận mình là môn phái hạng nhất, đúng là vô liêm sỉ!”
“Ngươi…”
Thánh Tâm Duệ tỏ vẻ bực bội.
“Tần Mộng Dao, ta coi muội như thánh nữ, không ngờ muội lại phóng đãng như vậy!”, Thạch Kinh Thiên gào lên: “Muội với hắn đã… đã…”
“Đã điếc cái gì, ta và thê tử của mình làm gì liên quan đến ngươi à? Phóng đãng ư? Ngươi dám sỉ nhục thê tử của ta, ta sẽ cho ngươi biết tay!”
Mục Vỹ mắng nhiếc, con rồng lửa chín đuôi bay lên gầm gừ, chín cái đuôi của nó bắn về phía Thạch Kinh Thiên.
Chương 488: Sư phụ ngực khủng
Trông thấy vậy, Lục Khuê, Tà Vô Ý và Thánh Tâm Duệ vội vàng bay tới.
“Đứng lại!”
Thấy ba người đó định lên chi viện, Tần Mộng Dao lạnh giọng quát.
Bụp bụp…
Ba tiếng động vang lên, Lục Khuê và Tà Vô Ý lập tức bị cố định tại chỗ, băng lạnh lan dưới chân khiến cơ thể hai người họ đóng băng.
Chỉ có Thánh Tâm Duệ kịp tung một chưởng ra lúc băng lan tới, sau đó lách người bay vút lên.
Vèo…
Cùng lúc đó, Mục Vỹ điều khiển hỏa long chín đuôi tiến về phía Thạch Kinh Thiên, khí tức lửa hung hãn bao vây chặt lấy y.
“Láo lếu!”
Đột nhiên có một tiếng quát vang lên trên không trung.
Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện trên không, đứng phía trước người Thạch Kinh Thiên để chặn hỏa long chín đuôi.
“Thất thúc!”
Trông thấy người này, Thạch Kinh Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên rồi hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Thạch Nham tiên sinh của Tụ Tiên Các cũng tới rồi, ha ha…”, nhìn thấy người đó, Tần Mộng Dao mỉm cười nói: “Thôi thì các vị cảnh giới Niết Bàn khác ra mặt hết đi!”
Soạt soạt…
Tần Mộng Dao vừa nói dứt câu, đã có bốn người xuất hiện.
“Phi Ngữ Chi - hộ pháp của đảo Thiên Tà!”
“Chu Vĩ - tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông!”
“Vỹ Bất Ngữ của nhà họ Vỹ!”
Tần Mộng Dao liếc nhìn một lượt, khi nhìn thấy người cuối cùng, cơ thể cô ấy chợt cứng đờ, đứng im tại chỗ bất động.
“Sư phụ!”
Sư phụ?
Nghe thấy cách gọi này của Tần Mộng Dao, Mục Vỹ liếc nhìn thì thấy đó là một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu đỏ.
Chiếc váy dài màu đỏ, làn da trắng như tuyết, mái tóc dài buộc cao sau gáy, dung mạo mỹ miều, ánh mắt long lanh, dáng người cao gầy với bộ ngực cao ngất, điều khiến người ta muốn xịt máu mũi nhất là cổ áo của người này xẻ một đường để lộ ra khe rãnh mê người, đúng là khiến người ta mất máu.
“Sư phụ ngực khủng?”
Mục Vỹ ngẩn ngơ.
Người phụ nữ trông chỉ hai mươi mấy tuổi, so với mọi người thì hoàn toàn có thể coi là một thiếu nữ khiến ai nấy đều phải say mê.
Là một đại sư của Thánh Đan Tông, đến Thánh Vũ Dịch cũng phải bó tay, tuổi tác và tướng mạo của Tử Vũ Di khác xa nhau.
“Con vẫn nhớ tới người sư phụ này ư?”
Nghe cách gọi này của Tần Mộng Dao, gương mặt xinh đẹp của Tử Vũ Di nổi giận, giọng nói bà ấy lạnh lùng nhưng vẫn có nét linh hoạt, vô cùng ngọt ngào.
“Sư phụ…”
“Im miệng! Về Thánh Đan Tông với ta ngay, mọi chuyện ồn ào ở đây không liên quan tới con!”, Tử Vũ Di mắng.
“Sư phụ xinh đẹp ơi, người nói sai rồi thì phải?”
Nhưng đúng lúc này, Mục Vỹ lại chẹp miệng rồi nói: “Nói sao thì Dao Nhi cũng là thê tử của ta, phu quân của cô ấy đang bị truy sát thì sao cô ấy lại không liên quan được?”
“Ngươi là Mục Vỹ?”, Tử Vũ Di hừ nói: “Cũng nhanh mồm nhanh miệng đấy!”
“Tử tiền bối, tên này có lòng dạ đen tối cùng ý đồ xấu với Thánh Đan Tông chúng ta, Bắc Nhất Vấn Thiên cũng chết dưới tay hắn”, Thánh Tâm Duệ vội nói.
“Biến!”
Tử Vũ Di hừ nói: “Khi ta nói chuyện chưa tới lượt ngươi chen lời, hơn nữa không cần ngươi dạy ta phải làm gì!”
Thánh Tâm Duệ biến sắc mặt, sau đó chắp tay cúi đầu.
Trong Thánh Đan Tông, đến cha gã cũng phải dè chừng và nhẫn nhịn người phụ nữ này, nếu không khi Tần Mộng Dao nói muốn giết Thánh Vũ Dịch, chắc ông ta đã nổi xung rồi.
Nhưng cha gã vẫn nhịn là vì Tử Vũ Di này!
“Dao Nhi, đi về với ta!”
“Không được, sư phụ, con không thể rời xa Vỹ ca”, Tần Mộng Dao lắc đầu nói: “Trừ khi người có thể đảm bảo huynh ấy sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng”.
“Mạng của ta không cần bà ấy bảo vệ, dù ta có chết thì bà ấy cũng dựa vào đâu mà đòi đưa muội đi?”, Mục Vỹ mỉm cười nói: “Mọi người đều lớn cả rồi, không cần người khác dạy mình phải làm gì”.
“Mồm mép tép nhảy!”
Tử Vũ Di lạnh mặt tung một chưởng về phía Mục Vỹ.
Vù…
Thoáng cái, Mục Vỹ chỉ thấy trời đất như quay cuồng, tất cả mọi thứ đều mất màu sắc.
Phụt…
Mục Vỹ hộc ra một ngụm máu, cơ thể lảo đảo, đến hỏa long chín đuôi cũng mất màu.
Mạnh!
Tử Vũ Di ở phía trước đúng là mạnh đến mức không tưởng.
“Dao Nhi, đi với ta!”
Tử Vũ Di tỉnh bơ giơ tay kéo lấy Tần Mộng Dao.
Khi Tần Mộng Dao bị lôi đi, phong ba bão táp chợt nổi lên.
Băng tuyết phủ kín trời.
Cơ thể của Tần Mộng Dao bỗng dưng lạnh buốt, một hư ảnh ở phía sau dần bay lên.
“Sức mạnh của thần phách Băng Hoàng…”
Nhóm Thánh Tâm Duệ biến sắc mặt, vội vàng lùi bước.
Gió nổi mây vần, bão tuyết nổi lên, mọi thứ dường như đều rơi vào cơn đại hoả khủng khiếp.
“Dao Nhi…”
Song Mục Vỹ chợt bước lên, túm lấy tay của Tần Mộng Dao, khí tức băng hàn ấy khiến người Mục Vỹ cũng lạnh buốt.
“Muội đi theo sư phụ đi!”
Mục Vỹ bình tĩnh lên tiếng, như đã khác hoàn toàn với lúc trước.
“Vỹ ca…”
Mục Vỹ sầm mặt nói: “Ta biết muội định làm gì, nhưng bây giờ muội chưa thể điều khiển được đâu, thậm chí… còn nguy hiểm đến tính mạng”.
Chương 489: Sẵn cơn giận
Đương nhiên Mục Vỹ biết rất rõ sự mạnh mẽ của thần phách Băng Hoàng, nhưng Tần Mộng Dao mới là cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, nếu miễn cưỡng vận dụng sức mạnh của nó thì sẽ gây đả kích lớn cho bản thân.
“Này bà, hôm nay ta giao Dao Nhi cho bà, sau này nhất định ta sẽ đích thân tới chào Thánh Đan Tông rồi đón cô ấy về!”
Mục Vỹ thề thốt nói: “Ta mong đến lúc đó, bà sẽ giao Dao Nhi nguyên vẹn lại cho ta, nếu không… ta sẽ cho bà biết thế nào là lên chầu trời! Hàng trăm, hàng nghìn lần!”
“Ngươi…”
“Sư phụ, con đi với người!”
Tần Mộng Dao chợt cao giọng nói.
“Vỹ ca…”
“Muội yên tâm, lần trước ta đã để muội chờ bốn năm, nhưng lần này chắc chắn không lâu vậy đâu!”
“Ừm!”
Tần Mộng Dao nhìn Mục Vỹ rồi gật đầu, sau đó lách người bay tới chỗ Tử Vũ Di.
“Nhớ kỹ lời ta nói, hàng trăm, hàng nghìn lần!”
Mục Vỹ trầm giọng nói.
“Hừ!”
Tử Vũ Di xám mặt, một tay lôi Tần Mộng Dao dậy, một tay vung lên, sau đó hai người họ đã biến mất tại chỗ.
Thấy hai người đó đã biến mất, mọi người có mặt tại đó đều thở phào nhẹ nhõm.
“Phi Ngữ Chi, sao ngươi lại đến đây?”, Tà Vô Ý nói với giọng bực bội khi nhìn Phi Ngữ Chi.
“Ta không đến thì ông có trụ được không?”, Phi Ngữ Chi mặc một bộ y phục đơn giản, giữa đôi lông mày có nét bộc trực, gã chắp tay sau lưng, mất kiên nhẫn đáp.
“Ngươi…”
“Đừng ngươi nghiếc gì nữa, lần này đảo chủ muốn Mục Vỹ chết nên bây giờ không phải lúc tranh luận đâu”, Phi Ngữ Chi sốt ruột nói: “Nếu xảy ra chuyện gì thì cả ta và ông mang đầu về mà gặp đảo chủ!”
Phi Ngữ Chi nhìn Mục Vỹ, đôi mắt sáng lên.
Ở một phía khác, người của nhà họ Vỹ vừa xuất hiện trông thấy thi thể của Vỹ Tước thì lạnh lùng nói: “Mục Vỹ, ngươi thật to gan, dám giết cả người nhà họ Vỹ!”
Thấy Tần Mộng Dao rời đi, Mục Vỹ đang sẵn cơn giận, hắn nhìn Vỹ Bất Ngữ rồi quát: “Có phải thế lực lớn các ngươi tự mãn quá rồi không? Lẽ nào bọn ngươi tới giết ta, ta lại nằm im cho các người muốn làm gì thì làm!”
Gào…
Mục Vỹ vừa nói dứt câu đã có tiếng gầm gừ vang lên, hỏa long chín đuôi tiếp tục phun trào khí thế.
Sức nóng xông thẳng lên trời.
“Đám này tới không xong, lại có thêm đám nữa, đến đông thế thì trốn làm gì nữa, ra hết đi, để ta giết một thể luôn!”
Mục Vỹ lên tiếng, hỏa long thè cái lưỡi đỏ rực ra gầm lên.
“Đối phó ngươi thì cần gì nhiều người?”, người đàn ông trung niên mà Thạch Kinh Thiên gọi là Thất thúc lạnh lùng nói, bên dưới người ông ta đã xuất hiện hồn đàn.
Cảnh giới hồn đàn tầng một!
Thạch Nham tung một chưởng ra, chưởng ấn bay vút theo chiều gió, gia tăng tốc độ về phía Mục Vỹ.
“Cút!”
Hỏa long chín đuôi gầm lên, một quả cầu lửa xuất hiện trong miệng nó, quả cầu ấy lập tức phình to rồi đánh bay chưởng ấn kia.
“Các vị đừng phí thời gian làm gì, kết trận thôi!”, Phi Ngữ Chi tỏ vẻ mất kiên nhẫn, bước ngay lên trước rồi dang tay ra.
Cùng lúc ấy, Thánh Tâm Duệ, Vỹ Bất Ngữ, Thạch Nham và Chu Vĩ cũng tiến lên.
Bốn người đó vây quanh Mục Vỹ, sau đó dang rộng tay, trong tay mỗi người đều xuất hiện một cờ lệnh màu đen.
“Chết tiệt!”
Mục Vỹ biết rõ hành động này của họ có ý nghĩa gì, rõ ràng họ đã có chuẩn bị từ trước.
Bọn họ đến đây đã có chủ đích rồi.
Trước chỉ có ba thế lực lớn là Lục Ảnh Huyết Tông, Thánh Đan Tông, đảo Thiên Tà, nhưng giờ thì có đến năm thế lực lớn.
Năm trong tám thế lực lớn của Trung Châu muốn lấy mạng của Mục Vỹ, mạng của hắn đúng là đáng giá thật!
Nhưng lần này, vì Cam Kinh Vũ nên Tụ Tiên Các cũng muốn tiêu diệt hắn, đúng là già mồm át lẽ phải.
Nhà họ Vỹ trước thì ngăn cản gia đình hắn đoàn tụ, còn giờ lại muốn giết hắn để mẫu thân hắn đau lòng, hành động này đúng là tán tận lương tâm.
Đắc tội thì đắc tội, dẫu sao năm thế lực lớn của Trung Châu Đại Lục này cũng chẳng ra gì.
Sự ổn định của hàng nghìn năm qua khiến họ nghĩ mình cao quý, không ai được gây hấn.
Nhưng cục diện này nên được thay đổi rồi!
“Kết trận ư? Chẳng lẽ ta lại đứng im chờ các ngươi kết trận sao?”
Mục Vỹ lạnh lùng quan sát hành động của năm người đó, rồng lửa chín đuôi tấn công Thánh Tâm Duệ, Nhiếp Hồn Châu giăng màn sương máu khắp trời, kính Phong Hồi dựng thẳng trước người hắn.
Trong năm người này, có Phi Ngữ Chi, Chu Vĩ, Vỹ Bất Ngữ và Thạch Nham là cảnh giới hồn đàn, rõ ràng bốn người họ mạnh hơn Thánh Tâm Duệ một bậc.
Mục Vỹ chọn Thánh Tâm Duệ làm điểm phá trận, trong đầu hắn đã có kế sách!
“Biến!”
Ba món thiên khí chắn trước mặt hắn, dù Thánh Tâm Duệ có dũng cảm đến mấy cũng không dám chống trả.
Mục Vỹ lách người, trốn sâu trong Ma Uyên.
Năm người đó là cường giả cảnh giới Niết Bàn nên dù Mục Vỹ có ba món thiên khí lớn thì cũng khó mà chống lại được.
“Đuổi theo!”
Thấy Mục Vỹ bỏ chạy, bọn họ lập tức đuổi theo.
Mục Vỹ hoảng loạn tìm đường chạy sâu vào trong Ma Uyên, nhưng trong lòng hắn lại dâng lên địch ý mãnh liệt.
Đó là địch ý từ một loại thiên hoả khác!
Hắn càng chạy thì địch ý đó càng mạnh, dần dà một cảm giác khó chịu cứ lởn vởn rồi dâng lên trong đầu Mục Vỹ.
Nhưng phía trước của Ma Uyên thì ngày càng u tối như có một màn sương đang che khuất tất cả mọi thứ.
“Đây rồi!”
Đột nhiên Mục Vỹ thấy đầu mình rung lên, bây giờ địch ý phát ra từ Ma Uyên có thể nói đã lên đến cực điểm!
Chương 490: Nhảy xuống vực sâu
"Chạy hả? Để xem ngươi chạy được đi đâu!"
Lúc này, Thánh Tâm Duệ và bốn người kia chạy tới quát tháo.
Đằng trước đã là bờ cuối của Ma Uyên. Một cây cầu vắt qua cản trở bước chân của họ, và bên dưới là vực sâu tối đến nỗi xòe tay cũng không thấy rõ ngón.
Nơi này là ma quật nằm dưới chót Ma Uyên mà ai cũng kinh sợ.
Năm người thấy ma quật kia thì nét mặt vốn đanh lại giãn ra. Trước mặt không còn con đường nào, Mục Vỹ có muốn chạy cũng không thoát.
"Cùng đường rồi à?", Mục Vỹ mỉm cười nhìn xuống dưới.
"Chạy đi chứ? Sao dừng lại rồi!", Chu Vĩ có chiều cao nổi bật, gã trêu tức: "Không phải ngươi tài giỏi lắm sao? Chạy tiếp đi chứ! Dám giết thiếu tông chủ của Lục Ảnh Huyết Tông ta, đừng hòng chạy thoát!"
Phi Ngữ Chi lạnh giọng quát: "Cả mạng của Bất Hủ Dịch, đệ tử đảo Thiên Tà ta nữa, đến lúc ngươi trả giá rồi!"
"Ngươi cũng phải trả lại mạng của Bắc Nhất Vấn Thiên!"
Vỹ Bất Ngữ bình tĩnh nói: "Mối nhục của nhà họ Vỹ sẽ biến mất với cái chết của ngươi!"
"Ai bảo ngươi cứ đòi giúp lão Cam Kinh Vũ kia, mặc xác lão chết già ở đế quốc Nam Vân không phải tốt hơn sao? Vì lão mà gây thù chuốc oán với Tụ Tiên Các ta có đáng không?"
Thạch Nham cũng giễu cợt: "Nói thật cho ngươi biết, hiện tại năm thế lực lớn đang chuẩn bị gây áp lực cho điện Tam Cực, tổ chức Vỹ Minh ở thành Đông Vân cũng sẽ bị diệt trừ, tiếc là ngươi không thấy được cảnh đó".
Hử?
Nghe vậy, Mục Vỹ đanh mặt.
Vỹ Minh có thể nói là toàn bộ của hắn, ông nội, bằng hữu và người thân của hắn đều ở đó. Nếu Vỹ Minh bị tiêu diệt, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.
"Hừ, bọn ngươi muốn giết ta phải không?"
Mục Vỹ hừ lạnh: "Muốn giết ta thì lên đi!"
Vừa dứt lời, Mục Vỹ xoay người nhảy xuống vực sâu đen như mực.
Năm người chết trân tại chỗ, mắt chữ A miệng chữ O.
Nhảy luôn kìa!
Không ngờ thằng nhãi này dám nhảy thật!
Hành động tung người nhảy xuống của Mục Vỹ làm ai cũng ngỡ ngàng.
Sở dĩ người ta truyền tai nhau rằng Ma Uyên rất hung hiểm chủ yếu là vì một nguyên nhân: vực sâu trong đó.
Từ trước đến nay, không một ai biết rốt cuộc cái vực này có chiều sâu bao nhiêu. Bên cạnh đó, phần lớn ma thú tại Ma Uyên đều chạy ra từ trong vực sâu.
Có thể nói rằng, đó là nơi vui chơi giải trí của ma thú, đồng thời là địa ngục đối với võ giả.
"Thằng này nhảy vào vực sâu là chết chắc rồi", Chu Vĩ - tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông - lên tiếng.
"Chắc gì đã vậy!", Thạch Nham tiếp lời: "Vực sâu đúng là cực kỳ nguy hiểm, nhưng ngươi không nhớ sự kiện Lôi Âm Cốc ở đế quốc Nam Vân sao? Đó cũng là một nơi hiểm hóc mà hắn vẫn còn sống nhăn răng đấy thôi".
Câu nói này làm cho những người khác im lặng.
"Vậy giờ phải làm sao?", Vỹ Bất Ngữ hỏi.
"Chuyện đã đến nước này, ta nói cho các vị luôn vậy. Đăng Thiên Phủ có cho ta biết một tin, đó là nếu không chủ động tấn công thì ma thú trong Ma Uyên sẽ không công kích chúng ta, nên mọi người có thể yên tâm".
"Vậy ư? Thế thì chúng ta ở đây canh chừng luôn đi!", Phi Ngữ Chi đáp: "Đảo chủ có lệnh, không lấy được đầu Mục Vỹ thì không được về phục mệnh!"
"Quyết định vậy đi!"
Bọn họ gật đầu rồi ngồi xếp bằng.
Tỉ lệ sống sót trong vực sâu rất thấp, nhưng chỉ cần họ làm lơ những con ma thú bò lên thì ngồi đây trông chừng cũng không sao.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang rơi xuống bị cuốn trong cơn gió như dao cắt, hai bên là những con ma thú với hình thù khác nhau liên tục bò lên trên.
Có điều do hắn không tấn công nên bọn chúng chỉ chăm chăm vào việc của mình.
Thời gian dần trôi, cả buổi Mục Vỹ mới nhận ra có điều khác thường.
Càng rơi xuống, nhiệt độ càng tăng cao, có điều bên cạnh cảm giác nong nóng ấy còn có sự lạnh lẽo kỳ lạ.
Sự nóng nảy trong lòng Mục Vỹ cũng trở nên dữ dội hơn, bản thân hắn cũng thấy hơi bực mình.
Thật ra, từ khi tiến vào Ma Uyên, hắn đã có cảm giác bực dọc trong người.
"A..."
Qua một lúc lâu, tiếng la tê tâm liệt phế đột nhiên dội lên từ bên dưới, Mục Vỹ nghe mà giật thót.
Có người!
Nghe thấy tiếng thét kia, Mục Vỹ không rét mà run.
Vực sâu này toàn là yêu ma, bị sương mù bao quanh hằng năm, sao lại có người chứ!
"Rầm" một tiếng, Mục Vỹ thấy mình đã chạm đất bèn để Nhiếp Hồn Châu lơ lửng trên đầu, một tay cầm kính Phong Hồi, một tay nắm chặt Cổ Ngọc Long Tinh.
Nơi này cất giấu một loại thiên hỏa tên là Vạn Kiếp Quỷ Hỏa. Tác dụng của nó nằm ở chỗ có thể chiếm đoạt lực linh hồn của võ giả, thậm chí còn có khả năng đốt cháy hồn đàn của võ giả cảnh giới Niết Bàn.
Vạn Kiếp là kiếp nạn trùng trùng. Kiếp nạn nghĩa là từ khi sinh ra, loại thiên hỏa này đã trải qua nhiều kiếp nạn mới có thể trưởng thành.
Bởi vậy những quỷ hỏa như thế thường có ý thức và cũng rất âm hiểm, xảo trá.
Đi tới từng bước một, Mục Vỹ cẩn thận cảm nhận bằng cả sáu giác quan, lông tơ trên người dựng đứng. Hắn không dám lơ là dù chỉ một giây.
"A..."
Lại một tiếng gào vang lên bất chợt. Tiếng gào ấy hùng hậu như truyền đến từ cổ họng một con hoang thú thời viễn cổ, khiến người ta khiếp đảm.
Mục Vỹ dừng lại một lát để lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục cất bước, lại gần ngọn nguồn của tiếng thét.
Theo bước chân của Mục Vỹ, quỷ khí âm u dày lên trông thấy. Hơi nóng không ngừng vây quanh người hắn.
Bình luận facebook