• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mục Thần (4 Viewers)

  • Chương 521-525

Chương 521: Sống chết ra sao là tuỳ vào cậu ta

Lúc này, ở thành Đông Vân, phía Đông của Trung Châu đang vô cùng hỗn loạn.

Cả Vỹ Minh đều đang nháo nhào cả lên.

Mục Vỹ được lột sạch đồ, đang nằm im lìm trên chiếc giường trong một căn phòng tĩnh lặng.

Tần Mộng Dao,Vương Tâm Nhã và Mặc Dương đứng xung quanh phòng, nhưng không dám ho he một câu.

“Vũ môn chủ, minh chủ nhà ta sao rồi?”

Cuối cùng, Vạn Quỷ lão nhân không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.

“Còn sao nữa? Cậu ta chết rồi!”

Vũ Thanh Mộc hờ hững nói: “Từ phản ứng cơ thể có thể thấy, cậu ta đã chết thật rồi. Nhưng… các chức năng trong cơ thể thì vẫn hoạt động!”

“Thế rốt cuộc là sống hay chết? Vũ tiên sinh, ngài có thể nói rõ ra được không?”

“Đúng đấy!”, Mục Thiếu Kiệt vội nói: “Ta chỉ có một đứa cháu trai này thôi, Vũ tiên sinh, tiên sinh thần thông quảng đại, nhất định sẽ có cách!”

“Mục lão gia, ngài đừng nóng vội!”

Vũ Thanh Mộc mỉm cười nói: “Bây giờ, Mục Vỹ sống hay chết hoàn toàn dựa vào bản thân cậu ta. Các bộ phận trong cơ thể cậu ta vẫn đang tự vận hành, nhưng ý thức thì đã mất hoàn toàn, cậu ta có thể sống lại hay không thì phải xem cậu ta thế nào!”

Nghe thấy thế, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã tiến lên, thấy gương mặt tái nhợt của Mục Vỹ, bọn họ đều tỏ ra lo lắng.

“Chuyện đã đến nước này, mọi người cũng đừng lo nữa. Mục Vỹ có thể sống lại hay không có liên quan đến một món bảo bối trong người cậu ta. Với khả năng biến nguy thành an từ xưa đến nay của cậu ta, ta nghĩ chắc lần này cũng không sao đâu. Khéo còn là một cơ duyên lớn đấy!”

Vũ Thanh Mộc nói tiếp: “Sắp có dị vật xuất hiện trong Ma Uyên rồi, các vị hãy nghĩ cách ứng phó với kiếp nạn sắp tới đi!”

“Còn nữa, các người cứ xúm lại đây thế này cũng không tốt cho việc phục hồi của Mục Vỹ đâu, ta nghĩ nên giải tán đi, để hai người phụ nữ ở lại là được rồi!”

Vũ Thanh Mộc nói xong, mọi người đều dần rời đi.

Chỉ còn lại Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đối mắt nhìn nhau ở trong phòng, sau đó cả hai đều hướng ánh nhìn về phía Mục Vỹ.

“Tỷ tỷ, Vỹ ca sẽ ổn thôi đúng không?”

“Chắc chắn rồi!”

Tần Mộng Dao nói một cách chắc nịch: “Nhất định huynh ấy sẽ không sao, nếu không đừng nói là ta, cả muội cũng sẽ không tha cho huynh ấy, đúng không?”

“Vâng!”

Căn phòng dần trở nên yên tĩnh.

Lúc này, đến Mục Vỹ cũng không biết là mình còn sống hay đã chết.

Nếu hắn đã chết thì tại sao vẫn có thể nghe thấy rõ ràng mọi chuyện mà mọi người nói, bao gồm cả sự lo lắng và quan tâm của bọn họ, cùng với hai người đẹp ngồi bên cạnh hắn.

Nhưng nếu còn sống thì tại sao dù cảm nhận được hết mọi thứ, nhưng hắn lại không phản ứng lại được.

Ý thức của hắn đã hoá thành một bóng hình, sau đó như đã tiến vào một thế giới xa lạ.

Thế giới này không phải là không gian thần bí mà hắn từng vào trước kia, càng không phải là hồ linh hồn của hắn!

Nhưng đây là đâu thì hắn hoàn toàn không rõ.

Trước mắt hắn chỉ có một khoảng không trắng xoá, giống như hắn lại tiến vào thế giới thần bí lần trước.

Mục Vỹ biết hắn lại được Tru Tiên Đồ cứu tiếp.

“Này, lão đại, ta biết ngươi đang ở đây, sao không ngó ngàng gì đến ta thế? Khinh nhau à?”

Mục Vỹ gào lên với thế giới trống rỗng đó: “Nhưng ngươi phải nói cho ta biết cách thoát ra ngoài chứ! Lẽ nào ngươi định nhốt ta ở đây cả đời sao?”

Mục Vỹ cạn lời khi nhìn vào không gian trắng xoá ấy.

Nhưng đáp lại hắn chỉ có sự im lặng.

Song khi thời gian dần trôi, cảnh tượng trước mắt hắn đã dần thay đổi.

Một bóng người mặc áo bào trắng xuất hiện trước mặt hắn, người đó cầm kiếm, đứng trên vũ trụ tinh hà mênh mông bất tận.

Người đó nhìn về nơi xa rồi vung kiếm ra.

Ầm…

Thoáng cái, vô số các vì sao trong một tinh hà đã vỡ vụn.

Khi người đó vung kiếm ra, cả tinh hà như rung lên.

Một bóng người khổng lồ xuất hiện sâu bên trong tinh hà.

Khổng lồ!

Mục Vỹ dám chắc mình dùng từ đó là hoàn toàn đúng.

Bóng người đó cực kỳ to lớn, thậm chí Mục Vỹ còn nghĩ cả Thiên Vận Đại Lục gộp lại cũng không to đến mức này.

Thấy bóng người khổng lồ ấy xuất hiện, thanh kiếm bình thường trong người mặc áo bào trắng loé sáng.

Xuất kiếm!

Mặt trước của người khổng lồ ấy xuất hiện một vệt mờ mờ.

Một đường kiếm có thể huỷ diệt hàng chục nghìn ngôi sao mà chỉ có thể lưu lại một dấu vết mờ nhạt trên bóng người ấy.

Trông thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ lập tức đờ ra tại chỗ.

Cảnh tượng này diễn ra ở đâu, Mục Vỹ không biết.

Người đó là ai, Mục Vỹ cũng không biết.

Nhưng uy lực này khiến hắn biết rằng, đến đại thế giới Vạn Thiên cũng không thể làm được đến mức này.

Thậm chí có thể nói các lão quái vật ở đại thế giới Vạn Thiên còn xa mới có thể đạt được trình độ này.

“Ngươi cho ta xem cảnh này làm gì hả?”

Mục Vỹ nói tiếp: “Lẽ nào để ta thấy mình nhỏ bé thế nào? Cảm ơn ngươi, ta biết mình nhỏ bé đến mức nào rồi, không cần phải cho ta xem tiếp đâu!”

“Trong mắt ngươi, ta cũng chỉ là một kẻ tầm thường không bõ cho ngươi để mắt tới, đúng không?”

“Ngươi đang cảnh cáo ta đừng tự cho mình là đúng, đừng nghĩ mình là con của ông trời hay là người phi thường đúng không?”

Mục Vỹ không ngừng lẩm bẩm, nói liên tục.

Nhưng đáp lời hắn chỉ có khoảng không mênh mông bất tận.

Song không biết Mục Vỹ nói bao lâu, đột nhiên có một tia sáng toả ra, bóng người mặc áo bào trắng đó lại vạch một đường kiếm lên không trung, hình như đang hướng về phía Mục Vỹ. Đường kiếm này trông rất bình thường, nhưng với Mục Vỹ thì nó đang nhắm thẳng vào mắt hắn như đòi mạng!
Chương 522: Tầng thứ nhất hồn đàn

"Không!"

Mục Vỹ kinh hoàng hét lên, dường như tất thảy trước mắt hắn đều sụp đổ, nỗi tuyệt vọng cùng cực nhấn chìm hắn.

Nhưng hắn chỉ biết trơ mắt nhìn luồng sáng kia xâm nhập vào đầu mình.

Bành...

Ngay giây phút ấy, toàn thân Mục Vỹ bị giam cầm, hoàn toàn không nhúc nhích nổi!

Đinh...

Một âm thanh vang lên, Mục Vỹ không những không bị nổ tung mà trái lại còn như có thứ gì xuất hiện trong thức hải, tâm trí trở nên thông suốt.

"Kiếm thế!"

Mục Vỹ ngẩn người ra, sửng sốt.

Chìa tay ra, hắn vung toàn bộ cánh tay, khí thế sắc bén bùng nổ.

"Kiếm thế đại viên mãn!"

Mục Vỹ thì thầm, tay quơ qua quơ lại không ngừng. Hắn hoàn toàn chìm đắm trong không gian thần bí này.

Cơ thể Mục Vỹ liên tục chuyển động với tư thế vung kiếm.

Tay hắn cũng vung vẩy lên xuống, trông không khác gì đang cầm một thanh kiếm trong tay.

"Kiếm thế đỉnh phong!"

Mục Vỹ tiếp tục lẩm bẩm, lần này trên mặt hắn lộ vẻ mừng rỡ.

Sau kiếm thế đỉnh phong là kiếm tâm rồi!

Nếu kiếm khách mò mẫm ra được kiếm tâm của bản thân thì một nhát kiếm thôi cũng rút cạn sức mạnh trong đất trời, hủy diệt vạn vật.

Hiện tại Mục Vỹ vẫn chưa có kiếm tâm của mình, kể cả khi ở kiếp trước hắn cũng mới đến cấp độ kiếm thế đỉnh phong mà thôi.

Đối với kiếm đạo, hắn chỉ luyện cho vui chứ không nghiên cứu chuyên sâu.

Nhưng giờ phút này, việc tiến triển đến kiếm thế đỉnh phong một cách nhanh chóng làm lòng Mục Vỹ rúng động khôn xiết.

Không ngờ một lần vung kiếm của bóng người mặc trường bào trắng kia đem lại nhiều lĩnh ngộ cho hắn đến vậy.

"Không đúng!"

Mục Vỹ chợt lên tiếng.

Nói xong, hắn ngồi xếp bằng luôn chứ không nói gì nữa.

Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã chờ bên cạnh kinh ngạc nhìn Mục Vỹ chậm rãi ngồi trở lại.

Ngọn lửa màu tím và ngọn lửa màu xanh lá quấn vào nhau ở dưới chân hắn. Hai loại thiên hỏa quy phục hắn như những tín đồ trung thành, tụ lại một cách gần gũi, không hề lấn át lẫn nhau.

Chúng nó quấn quýt lấy nhau, gắn kết giao hòa như đôi rồng phượng.

Một ảo ảnh dần hiện lên dưới chân Mục Vỹ.

"Hồn đàn!"

Cảnh tượng này làm cho Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã ngơ ngác nhìn.

Mới đây thôi, Mục Vỹ còn ở cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, vậy mà trong lúc hôn mê lại đột phá tầng thứ mười rồi đúc kết hồn đàn.

Điều này chứng tỏ Mục Vỹ không chết!

"Vỹ ca!"

Suy đoán này khiến hai người run rẩy, không dám thở mạnh, nhìn Mục Vỹ chằm chằm.

Hai luồng thiên hỏa dưới chân Mục Vỹ chậm rãi hòa làm một rồi biến thành một hồn đàn.

Đây là một hồn đàn toàn một màu đen đang cháy hừng hực.

Mục Vỹ đang ở trong không gian thần bí bỗng dưng thấy người mình trở nên dập dềnh. Giật giật ngón tay, hắn phát hiện mình điều khiển cơ thể lại được rồi!

Nhưng hắn chưa kịp hết mừng rỡ thì một nguồn năng lượng kỳ lạ chảy từ đầu xuống lục phủ ngũ tạng.

Thứ sức mạnh ấy từ từ xoa dịu cơ thể, tới khi xuống đến phần bụng vẫn còn một phần khá lớn.

Vậy mà Mục Vỹ không thể khống chế phần sức mạnh còn lại ấy.

Soạt...

Mục Vỹ bất chợt mở mắt.

"Vỹ ca!"

"Vỹ ca!"

Thấy hắn đã tỉnh, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã vội vàng chạy đến, hai người đứng hai bên ôm Mục Vỹ vào lòng.

"Ta không sao rồi!"

Mục Vỹ vừa vỗ vai vừa cười với hai người: "Để hai muội lo lắng rồi, hôm nay xem như trong cái rủi có cái may, con đường võ giả phải đi vốn trái với ý trời, hai muội đừng lo quá".

Chẳng qua, khi cảm nhận được thân hình nẩy nở của hai người kề sát vào mình, Mục Vỹ bỗng nhớ đến nguồn năng lượng kỳ lạ nơi bụng.

Phịch phịch...

Mục Vỹ đưa tay kết một phong ấn lên cửa phòng rồi ném Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã lên giường.

"Vỹ ca, huynh làm gì thế?"

"Đương nhiên là làm chuyện trọng đại rồi!", Mục Vỹ cười xấu xa.

Nói xong, Mục Vỹ nằm đè lên hai người. Tiếng thở dốc dần vang khắp gian phòng.
Chương 523: Môn chủ ta đã đợi từ lâu

Sau mấy phen đại chiến độc chiến song phượng, ba người ngồi ngay ngắn trên giường.

"Giờ nghe huynh nói này, hai muội hãy luyện hóa luồng năng lượng vừa chuyển từ cơ thể ta sang hai muội nhanh nhất có thể. Thứ sức mạnh này đem lại lợi ích rất lớn cho việc rèn luyện thân thể lẫn tăng cường tu vi đấy".

Mục Vỹ vừa nhìn hai nữ tử đẫy đà vừa nghiêm túc nói.

"Vâng!"

Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã chỉ khoác một chiếc áo mỏng bằng lụa. Hai người ngồi xếp bằng và cảm nhận sự vận chuyển của nguồn năng lượng đặc biệt trong cơ thể.

Được ngắm nhìn hai thê tử mỹ miều của mình làm Mục Vỹ cực kỳ thỏa mãn, nhưng cuối cùng hắn vẫn kìm lại, ngồi nghiêm chỉnh.

Tầng thứ nhất hồn đàn!

Đến bây giờ Mục Vỹ mới có dịp quan sát hồ linh hồn. Trong hồ linh hồn lúc này đang sản sinh lực linh hồn một cách điên cuồng, chúng nó chậm rãi tụ tập rồi hình thành một bóng dáng.

Từ thân hình cho đến từng cử chỉ, bóng dáng đó đều giống Mục Vỹ y đúc.

Đó là hồn phách!

Hay đúng hơn là linh hồn ảo!

Một khi đến cảnh giới Niết Bàn, võ giả sẽ hình thành linh hồn ảo. Nó được tạo ra từ việc ngưng tụ lực linh hồn đến mức độ hoàn thiện nhất.

Linh hồn ảo không phải hồn phách thật sự của võ giả.

Niết Bàn nghĩa là niết bàn trùng sinh, chín tầng hồn đàn sau khi hình thành sẽ vỡ tan, sau đó tiến vào Tiên Cảnh.

Linh hồn lúc đó mới là linh hồn thật sự. Nếu như thân xác bị phá hủy, chỉ cần linh hồn vẫn còn thì võ giả có thể đắp nặn một thân xác khác một lần nữa, từ đó bất tử, không bao giờ chết.

Nhưng nếu linh hồn bị tiêu diệt thì chắc chắn sẽ chết, không có cách gì cứu vãn được.

Nhớ cái năm Mục Vỹ bị những lão quái vật tấn công, hắn không chỉ tự nổ thân xác mà còn tự nổ cả hồn phách của mình. May thay Tru Tiên Đồ thần kỳ không tưởng, tập hợp những mảnh vỡ linh hồn của hắn lại để trùng sinh.

Giờ hắn mới vừa bước vào cảnh giới Niết Bàn mà thôi, còn lâu lắm mới đến bước vũ hóa thành tiên.

Nhưng lúc này ngưng đúc linh hồn ảo thành công, dùng hai loại thiên hỏa để kết tinh thành tầng thứ nhất hồn đàn, cơ thể thì được chiêu kiếm của bóng người áo trắng thay đổi, lần này Mục Vỹ sống lại thực sự thu hoạch được rất nhiều thứ.

"Phá rồi mới lập, câu này không sai chút nào!"

Mục Vỹ tự nhủ: "Mình mà không làm ra mấy hành động điên khùng kia, không biết tới năm nào tháng nào mới gặt hái được những thu hoạch này".

"Hừ, lần sau huynh còn như vậy nữa là muội không để ý đến huynh cả đời luôn đấy!"

Mục Vỹ vừa nói xong, một giọng nói nhỏ nhẹ thủ thỉ bên tai hắn.

"Ha ha... Không đâu, huynh sẽ không như vậy nữa, không bao giờ!", Mục Vỹ vui vẻ nhìn Tần Mộng Dao vừa tỉnh lại, đáp: "Muội có bắt huynh chết huynh cũng không chịu!"

"Huynh toàn lừa bọn muội. Ba năm trước huynh chết một lần rồi, hôm nay huynh lại làm ra chuyện này!", Vương Tâm Nhã cũng mở mắt, tức tối lên tiếng.

Dáng vẻ giận dỗi đầy yêu kiều của Vương Tâm Nhã làm tim Mục Vỹ đập nhanh đến lạ thường. Hắn vươn hai tay ôm hai người vào lòng.

"Có hai cô kiều thê ở đây, sao ta dám chết chứ. Trên thế gian này còn chưa có ai giết nổi Mục Vỹ ta đâu".

Mục Vỹ cười sảng khoái, dường như lúc này hắn đã trở nên tự tin hơn, ngông cuồng là đằng khác.

"Được rồi, giờ kể cho huynh nghe chuyện gì xảy ra sau đó đi", Mục Vỹ dựa lưng vào giường rồi ôm Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã trong vòng tay, trò chuyện với hai người.

Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã lần lượt kể lại mọi chuyện xảy ra sau khi Mục Vỹ hôn mê.

"Hửm? Vũ Tiên Môn? Đăng Thiên Phủ, Vọng Nguyệt Lâu, Lãm Vân Hiên và Diệt Thần Cung thống nhất?", Mục Vỹ hơi giật mình.

"Thống nhất được bốn thế lực trên hạng nhất luôn cơ à, vị Vũ tiên sinh này có tài thật!"

"Còn phải nói!"

Vương Tâm Nhã bảo: "Hai người đến Trung Châu chưa lâu nên không biết, thật ra một trăm năm trước bốn thế lực siêu cường này không quá nổi trội, nhưng trong vòng hai mươi năm gần đây, bọn họ liên kết với nhau và trú đóng xung quanh Ma Uyên, đệ tử của họ vào đó rèn luyện với cường độ cao nên tiến bộ rất nhanh".

"Nhưng còn về Vũ tiên sinh đó..."

Vương Tâm Nhã lắc đầu: "Muội chưa nghe được gì liên quan đến người này cả, cha muội cũng vậy".

"Nhưng ngay cả Thánh Vũ Dịch cũng không thể không đề phòng người này, có lẽ ít nhất là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu, tầng thứ bảy rồi cũng nên. Đâu phải ai cũng có thể làm bốn cao thủ cảnh giới Niết Bàn bái phục. Đúng là không ngoa khi nói Trung Châu Đại Lục nhân tài tầng tầng lớp lớp, che giấu không biết bao nhiêu là cường giả".

Mục Vỹ âm thầm ghi nhớ.

Người này quyết định đóng đô tại thành Thánh Thanh, hành động này nhìn thì đơn giản đấy, nhưng Trung Châu Đại Lục nhiều thành trì đứng đầu mọi mặt như vậy, sao y lại cố tình dời Vũ Tiên Môn đến thành Thánh Thanh của Thánh Đan Tông?

Chỉ để chọc tức Thánh Vũ Dịch thôi ư? Nhưng như vậy thì hoàn toàn có thể dời sang thành trì khác mà.

"Thời gian này tạm thời đừng công khai chuyện huynh đã tỉnh, cứ nói với bên ngoài rằng huynh còn hôn mê nhé!"

Mục Vỹ suy ngẫm một lát rồi nói: "Và phải cẩn thận Vũ Tiên Môn nữa, tự dưng giúp chúng ta thế không biết. Nói không chừng Vũ Thanh Mộc này muốn thâu tóm Vỹ Minh chúng ta, dã tâm của y không nhỏ đâu!"

"Ừm!"

"Nhưng ta thật sự muốn gặp người này một lần!"

Mục Vỹ nở một nụ cười khó hiểu.

Hiện giờ, dị biến trong Ma Uyên đang ngày một rõ ràng hơn, không biết lúc nào đại kiếp sẽ đến, thêm một đồng minh còn đỡ hơn là thêm một kẻ địch!

Trong ngày hôm đó, Tần Mộng Dao tuyên bố với bên ngoài rằng tình trạng của Mục Vỹ vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp và giao mọi công việc trong Vỹ Minh cho Mặc Dương quản lý. Ai không phục thì Vạn Quỷ lão nhân giết kẻ đó.

Ban đêm, một người lặng lẽ rời khỏi phòng, ra khỏi thành Đông Vân tới thành Thánh Thanh.

Thành Thánh Thanh hiện nay có bốn cửa đông tây nam bắc do bốn thế lực nắm quyền, lần lượt là Đăng Thiên Phủ, Lãm Vân Hiên, Vọng Nguyệt Lâu và Diệt Thần Cung.

Hiện tại, phủ thành chủ đã được gọi với cái tên Vũ Tiên Môn, đây cũng là nơi quân đội của bốn lực lượng trú đóng.

Dưới vầng trăng tròn vành vành như che lấp một nửa khoảng trời, một người băng qua lớp phòng ngự sâm nghiêm tiến thẳng vào Vũ Tiên Môn.

"Ha ha... Mục minh chủ, đã đến Vũ Tiên Môn thì đường hoàng mà vào đi chứ, vào kiểu này dễ bị phát hiện rồi dính vào rắc rối không cần thiết lắm đấy!"

Có điều, Mục Vỹ vừa vào Vũ Tiên Môn thì một tiếng cười vang lên.

Phủ Thiên!

Mục Vỹ cũng mỉm cười nhìn người nọ: "Vũ Tiên Môn vừa thống nhất đã nghiêm cẩn như vậy rồi sao? Ta nghĩ ở Trung Châu bây giờ không gọi là tám thế lực lớn nữa mà là chín thế lực lớn mới phải!"

"Cũng chưa đúng, là mười thế lực lớn chứ!", Phủ Thiên vui vẻ đáp: "Vỹ Minh của Mục minh chủ cũng đủ tầm rồi mà".

"Vỹ Minh ta không nhiều nhân tài bằng bốn thế lực lớn, không dám nhận!"

"Vạn Quỷ lão nhân rồi cả Mục Vỹ cậu, hai người thôi là đủ để xông xáo mọi nơi rồi!", Phủ Thiên nghiêm túc bảo: "Vỹ Minh hiện nay cực kỳ vững chắc, ta nghĩ dù Thánh Đan Tông có tấn công cũng không phá nổi đâu".

"Hình như Phủ Thiên tiên sinh biết trước ta sẽ tới nhỉ?"

"Ha ha!", Phủ Thiên cười nhẹ: "Mời Mục minh chủ vào, môn chủ ta đã trịnh trọng chờ cậu lâu lắm rồi!"
Chương 524: Liên minh

Câu nói này làm Mục Vỹ ngây ra một lúc.

Môn chủ của Vũ Tiên Môn quả là không tầm thường.

Sao y dám chắc hắn sẽ tỉnh lại vào hôm nay?

Hết rẽ trái rồi rẽ phải, Phủ Thiên dẫn Mục Vỹ ra hậu viện của Vũ Tiên Môn. Trong đình viện dưới cây mây có một người đang ngồi chờ hắn.

"Đây là Vũ môn chủ Tiên Môn, Vũ Thanh Mộc sao?"

Dù trong lòng ngạc nhiên, Mục Vỹ vẫn ngồi xuống.

Hắn lấy chiếc nón đen ra, sau đó mỉm cười gật đầu với Vũ Thanh Mộc ở đối diện xem như chào hỏi.

"Mục minh chủ quả là long phượng trong loài người, từ đầu ta đã thấy Mục minh chủ là người sẽ bận không ngơi tay rồi!", Vũ Thanh Mộc vừa rót một tách trà vừa cười nhã nhặn.

"Cũng phải đa tạ Vũ môn chủ đã giúp đỡ trong lúc nguy nan, nếu không Vỹ Minh ta đã thành trứng chọi đá, bị xóa sổ rồi".

Mục Vỹ cũng không vòng vo, đi vào vấn đề: "Chỉ là không biết Vũ môn chủ giúp Vỹ Minh vì lý do gì?"

"Mời Mục minh chủ nhìn cái này!"

Vũ Thanh Mộc vung tay, một bàn cờ rơi xuống bàn đá giữa hai người.

Trên bàn cờ đó có mười con cờ sáng rỡ và lấp lánh.

"Tình hình trên Trung Châu Đại Lục hiện nay chính là thế này!"

Vũ Thanh Mộc nhoẻn môi: "Lôi Thần Cốc, Lục Ảnh Huyết Tông và thánh địa Trì Dao chiếm cứ phía Bắc Trung Châu. Ba môn phái, thế lực này đã có từ lâu đời. Lôi Chấn Tử của Lôi Thần Cốc có thể được xem như lôi thần, mặc dù Lôi Thần Cốc chỉ vừa được xây dựng một trăm năm nhưng danh tiếng như mặt trời ban trưa nhờ có sự chỉ đạo của người này".

"Lục Ảnh Huyết Tông thì có mối quan hệ dây tơ rễ má với Lục Ảnh Huyết Điện mười nghìn năm trước, không thể xem nhẹ. Trong thánh địa Trì Dao, thánh nữ Trì Dao không xuất hiện đã một trăm năm nhưng trăm năm qua không hề có ai dám tỏ ra khinh miệt thánh địa".

Vũ Thanh Mộc nói tiếp: "Nói về nhà họ Vỹ và Tụ Tiên Các. Nhà họ Vỹ có truyền thừa hàng vạn năm vẫn sừng sững không ngã, Vỹ lão thái gia thì có tu vi thông thiên, sắp sửa phá vỡ hư không, vũ hóa thành tiên. Tụ Tiên Các thì ta nghĩ chắc Cam Kinh Vũ đã nói rõ với cậu rồi".

"Quả là vậy", Mục Vỹ gật đầu: "Vũ tiên tử ở Tụ Tiên Các quả là một người tài ba, có lẽ bây giờ ít nhất cũng là thầy luyện đan thượng đẳng chín sao rồi, mà nghe nói Vũ tiên tử còn là thầy luyện thiên khí mà phải không?"

"Không biết có phải là thầy luyện thiên khí không, nhưng Tụ Tiên Các luyện chế được thiên khí là chuyện có thật!"

Vũ Thanh Mộc trả lời: "Như cậu cũng biết, sở dĩ linh khí cấp Thiên được dùng từ thiên là vì mỗi lần linh khí cấp Thiên xuất thế sẽ dẫn đến một trận đại kiếp, đó là tai kiếp của bản thân thiên khí".

"Ta biết điều đó".

"Giờ thì nói về đảo Thiên Tà và Thánh Đan Tông".

"Quân Vô Tà của đảo Thiên Tà là một người giỏi nắm bắt cơ hội, vậy nên trong tám thế lực lớn, đảo Thiên Tà không phải lực lượng mạnh nhất nhưng là lực lượng có thời gian tồn tại lâu nhất!"

"Thánh Đan Tông thì khỏi cần ta giới thiệu, cậu cũng thấy sự mạnh mẽ của Thánh Khuyết rồi đấy!"

"Thánh Khuyết?"

Nghe Vũ Thanh Mộc nhắc đến cái tên này, Mục Vỹ liên tưởng đến ông lão quét rác kia.

"Tiếp theo là điện Tam Cực. Chắc hẳn Mục minh chủ là con rể ở đó cũng biết điện Tam Cực hùng mạnh thế nào rồi nhỉ, ta sẽ không nói thêm".

Vũ Thanh Mộc ngừng lại, thở ra một hơi rồi nói: "Cuối cùng là Vỹ Minh của cậu và Vũ Tiên Môn của ta!"

"Sao?"

"Mục minh chủ, khi thiên hạ loạn lạc chính là lúc quần hùng trỗi dậy, sai một ly, đi một dặm. Hiện tại, ta mong rằng Vỹ Minh sẽ đồng ý liên minh với Vũ Tiên Môn, nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần vươn tay giúp đỡ lúc nguy nan là được, cậu thấy sao?"

Mục đích của Vũ Thanh Mộc là đây sao?

Nhưng người này có thể thu phục bốn thế lực lớn thành thuộc hạ của bản thân, khiến cho bốn vị cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ ba, tầng thứ tư như nhóm Phủ Thiên nghe lệnh mình, Mục Vỹ không tin y không có hoài bão thống nhất thiên hạ.

Nhưng Mục Vỹ có từ chối không? Đương nhiên là không!

"Ta đồng ý!"

Mục Vỹ cười sảng khoái: "Có được một trợ thủ mạnh mẽ như Vũ Tiên Môn, chắc chắn không ai dám lấn lướt Vỹ Minh ta rồi!"

"Mục minh chủ nói vậy là sai rồi!", Vũ Thanh Mộc vui vẻ đáp lại: "Vỹ Minh bây giờ đã là không ai dám lấn lướt rồi!"

"Mục minh chủ đừng khiêm tốn như thế, Vỹ Minh đang là đề tài được cả tám thế lực ở Trung Châu quan tâm nhưng không ai dám làm gì cả. Như vậy đủ thấy họ sợ cậu rồi!"

Nghe vậy, Mục Vỹ chỉ biết cười trừ.

Nhìn bên ngoài thì thế thôi, khi sóng gió thật sự đến ai còn đủ tỉnh táo chứ.

"Mục minh chủ chuẩn bị trước đi, ma thú sắp đại loạn rồi, ta nghĩ không một thế lực nào ở Trung Châu kiên cố như Vỹ Minh của cậu đâu".

"Ý Vũ môn chủ là?"

"Bất kỳ ma thú nào cũng được sinh ra từ căn nguyên tà ác, chúng chỉ sợ hai thứ duy nhất. Thứ nhất là sấm sét, sấm sét là thứ chí cương chí dương trong thế gian, khả năng khắc chế ma thú là cao nhất. Loại thứ hai cũng tương tự, là lửa!"

Vũ Thanh Mộc cười nói: "Chắc có lẽ ta khỏi nói thêm làm gì cho thừa, Mục minh chủ cũng biết rồi. Ta ở đây chờ tin lành của Mục minh chủ nhé".

Mục Vỹ chắp tay rồi đứng dậy ra về.

"Môn chủ, người tin tưởng Mục Vỹ có thể làm được thật sao?", thấy Mục Vỹ đã đi, Phủ Thiên dò hỏi.

"Đừng xem thường Mục Vỹ, thiên phú cậu ta cao ngất ngưởng đấy. Mà theo như ta được biết thì mọi kiến thức liên quan đến luyện đan và luyện khí của cậu ta đều không thuộc Trung Châu Đại Lục chúng ta, ta cũng không biết có ở đâu nữa!"

Vũ Thanh Mộc thở ra một hơi rồi nói: "Nhưng ta nghĩ về chuyện Ma giới sắp tiến công, nhất định cậu ta sẽ không làm ta thất vọng".

"Phủ Thiên, ra lệnh cho bên dưới chuẩn bị đầy đủ Linh Tinh và thiên tài địa bảo đi!"

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả, không lâu nữa chúng ta sẽ cần một núi Linh Tinh để mua đồ của tiểu tử này đấy. Lúc đó ngươi sẽ rõ thôi".

"Rõ!"

Phủ Thiên vẫn không hiểu gì, gãi đầu ra ngoài.
Chương 525: Thành công rồi!

Xung quanh yên lặng trở lại, Vũ Thanh Mộc đứng dậy, chắp hai tay sau lưng nhìn bầu trời đêm với những ngôi sao lấp lánh.

"Đợi một thời gian nữa là mọi chuyện đều ổn, tất thảy đều sẽ trọn vẹn, người vẫn chờ ta chứ?"

Vũ Thanh Mộc nhìn trời đêm thì thầm.

Lúc quay về, Mục Vỹ công khai vào thành Đông Vân luôn chứ không ẩn thân nữa.

Đã liên minh với Vũ Tiên Môn rồi, Vỹ Minh còn sợ gì mấy thế lực lớn như Thánh Đan Tông, Tụ Tiên Các nữa. Ai dám tới thì chuẩn bị tinh thần chịu thiệt hại sấp mặt đi.

"Minh chủ!"

Bỗng dưng thấy Mục Vỹ đi vào, cả Vỹ Minh ngỡ ngàng đến bật ngửa.

"Vỹ ca!"

"Ừ, không sao rồi. Vỹ Minh sẽ liên minh với Vũ Tiên Môn, giờ thì chúng ta không cần sợ năm thế lực kia nữa rồi. Có điều ma kiếp sắp giáng xuống, phải cho Vỹ Minh chuẩn bị trên mọi mặt trận".

Mục Vỹ chỉ dặn dò đôi câu như vậy với mọi người rồi lủi vào phòng luyện khí, ai cũng chả hiểu mô tê gì.

"Liên minh á?"

Mặc Dương ngơ ngác hỏi: "Sư nương, không phải hai người bảo sư phụ chưa tỉnh lại sao? Sao giờ lại lòi ra liên minh gì rồi!"

"Bọn ta cũng đâu biết huynh ấy đang làm gì!", Tần Mộng Dao nở nụ cười ngán ngẩm: "Đã vậy thì Mặc Dương, con phân phát linh thạch và bảo bối trong kho cho mọi người tăng cường thực lực nhanh nhất có thể đi. Chiến tranh sắp đến, không biết Vỹ Minh ta có vượt qua được không đây".

"Vâng!"

Thấy Mục Vỹ đi vào phòng luyện khí, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã nhìn nhau cười trừ.

"Muội muội, ta thấy gần đây muội hay đọc cuốn sách này, sách gì thế?", Tần Mộng Dao thắc mắc hỏi Vương Tâm Nhã.

"Vạn Huyền Trận Đạo đấy ạ!"

Vương Tâm Nhã cười hí hửng: "Lần trước muội thấy Vỹ ca loay hoay với trận pháp gì, cũng muốn thử bèn hỏi huynh ấy vài điều. Thế là Vỹ ca cho muội bản Vạn Huyền Trận Đạo viết tay của huynh ấy. Mấy trăm nghìn chữ luôn, muội nhìn mà đau mắt, đến nay thì học được một chút da lông rồi".

"Trận pháp sao?"

Tần Mộng Dao khẽ cười: "Cho ta đọc thử với!"

Nhưng đọc được một lúc, cô phải đau khổ hỏi lại: "Tâm Nhi muội muội, muội hiểu được mấy cái này hả?"

"Hiểu được chút thôi à, Vỹ ca cũng hay giải thích cho muội".

"Giỏi thật!"

Tần Mộng Dao giơ ngón cái khen ngợi: "Ta thì mù tịt luôn".

Lời khen của cô làm Vương Tâm Nhã cười tươi rói.

Cô ta tự thấy mình không có thể chất đặc biệt được như Tần Mộng Dao, chưa kể Tần Mộng Dao đã bước vào cảnh giới Niết Bàn, hồn đàn tầng thứ nhất còn là thần đàn Băng Phách. Dù cố gắng thế nào đi nữa, cô ta cũng không tài nào đuổi kịp bước chân của Tần Mộng Dao.

Vậy nên khi phát hiện mình có hứng thú với trận pháp, cô ta luôn quấn quýt Mục Vỹ vòi hắn dạy mình.

Vương Tâm Nhã muốn giúp đỡ Mục Vỹ chứ không muốn làm gánh nặng cho hắn.

Muốn cùng hắn đứng trên Cửu Trùng Thiên, tiếu ngạo thế gian.

"Tề Minh, Cổ Vũ Phàm, hai đứa trời đánh bọn bây vào đây!"

Giọng của Mục Vỹ thình lình vọng ra ngoài phòng luyện khí.

Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã nghe vậy lắc đầu ngao ngán.

Từ trước đến nay, Mục Vỹ làm gì cũng thần không biết quỷ không hay, kỳ lạ khó hiểu, lần này hắn định làm gì cũng không ai biết.

Chính bản thân Mục Vỹ cũng không biết mình định làm gì cơ mà.

Nhưng sau cuộc trò chuyện với Vũ Thanh Mộc, hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Trong cơ thể hắn chứa thiên hỏa, hắn là ý thức căn nguyên của hai loại thiên hỏa. Thiên hỏa là thứ dùng bao nhiêu cũng không bao giờ hết.

Mà sấm sét và lửa là cách tốt nhất để đối phó với ma thú.

Đã vậy thì sao không luyện chế ra một món linh khí chuyên nhằm vào ma thú?

Đây sẽ là một linh khí vừa có tính sát thương trên diện rộng, vừa có thể dùng với số lượng lớn, mỗi người một cái, thậm chí mười mấy cái cho một người cũng được. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Mục Vỹ bắt tay vào chuẩn bị.

Mấy ngày nay, Mục Vỹ và hai đồ đệ đắc lực Cổ Vũ Phàm, Tề Minh nhốt mình trong phòng luyện khí cả ngày, bỏ mặc cả hai nàng thê xinh đẹp phòng không gối chiếc, say mê với công việc không biết trời trăng mây gió là gì.

Nhưng dạo gần đây, trong Vỹ Minh thường xuyên xuất hiện vụ nổ. Mấy tiếng nổ ầm ầm đinh tai nhức óc, mặt đất cũng chấn động phát sợ.

Họ luôn nhìn thấy hình ảnh nhóm Mục Vỹ chật vật chạy ra khỏi phòng luyện khí trong bộ dạng đen thui từ đầu đến chân.

Qua một thời gian, ngay cả một đại sư hay hỏi chuyện như Cổ Vũ Phàm cũng chịu hết nổi, nhiều lần viện đủ thứ lý do để thoái thác nhưng lần nào cũng bị Mục Vỹ lôi vào phòng luyện khí mà hành hạ, chà đạp một cách tàn nhẫn.

Không biết bao nhiêu lò luyện đan, phòng luyện khí trong luyện khí các bị Mục Vỹ làm nổ.

Nghiễm nhiên, bây giờ Khí các đã trở thành nơi những người trong Vỹ Minh sợ nhất.

Nói không chừng một ngày đẹp trời, bỗng dưng trời giáng một cú nổ rồi cả đám thăng thiên quá.

"Ha ha... ha ha..."

Rồi qua nửa tháng, đến một ngày, Mục Vỹ cười thật to trong bộ dạng đen nhẻm từ đầu đến chân, không thấy mắt mũi miệng đâu cả.

"Thành công rồi! Cuối cùng cũng thành công rồi!"

Mục Vỹ cười điên cuồng, không hề quan tâm đến ánh nhìn đầy quan ngại của những người xung quanh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom