-
Chương 3066-3070
Chương 3066 Đoán
- Chỉ cần ngươi có thực lực, coi như ngươi chỉ là một người thường, không có bất cứ thân phận gì, ai dám khinh thường ngươi chứ? Nếu thực lực ta vượt qua cung chủ, tự sáng lập ra một cái La Sát Cung cũng là chuyện dễ dàng. - Rốt cuộc ngươi cũng hiểu ra! Lục Ly vui mừng nhìn Viên Linh Vận, quả nhiên nữ tử này rất thông minh, trưởng thành thật sự nhanh, lần này ra ngoài có lẽ chiến lực nàng không có tăng trưởng quá lớn, nhưng tâm tình xem như lột xác. Thấy thần sắc trong mắt Lục Ly, Viên Linh Vận có loại thẹn thùng không tên. Thật ra khí tức sinh mệnh của Lục Ly không lớn hơn nàng nhiều lắm, nhưng ở trước mặt Lục Ly nàng cảm giác mình như là một đứa trẻ. - Trở về đi, cố gắng nghỉ ngơi, khả năng ngày mai sẽ phải khổ chiến. Lục Ly vẫy tay, cầm rượu lên tiếp tục uống, ánh mắt nhìn về phương xa, không hề để ý tới Viên Linh Vận. Viên Linh Vận gật đầu, chân sau vừa giẫm, liền bay trở về, lúc ở giữa không trung đột nhiên nàng quay đầu lại nhìn Lục Ly một cái thật sâu. Nàng nhìn bóng dáng cao ngạo trên đỉnh núi, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, nam tử này và nam tử lúc trước nàng gặp không giống nhau. Không giống nhau ở chỗ nào thì nàng không biết, nhưng cảm giác xuất sắc hơn người, giống như càng tiếp xúc nhiều với hắn, càng cảm giác hắn thần bí… - Không thể suy nghĩ! Viên Linh Vận cưỡng ép chính mình thu hồi ánh mắt, chỉ số thông minh của nàng rất cao, nàng biết khi một người sinh ra tò mò với người khác phái, sinh ra tâm sùng bái, thường thường đại biểu bắt đầu rơi vào hố sâu. Nếu Lục Ly nguyện ý ở lại La Sát Cung, vậy bị Lục Ly bắt được trái tim cũng không sao cả, Lục Ly chắc chắn sẽ rời đi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nếu đã như vậy, nàng không nên hãm sâu vào, nếu không chờ đợi nàng sẽ là cả đời u sầu. Trừ phi nàng nguyện ý đi theo Lục Ly cao chạy xa bay, nhưng nàng còn có mẫu thân cần chăm sóc, nàng không thể rời khỏi La Sát Cung. Lệ tẫn huyết kiền diêm vương tâm, tam thiên thanh ti nhiễu chỉ nhu. Lục Ly liếc nhìn Viên Linh Vận hóa thành điểm đen, hắn cũng khẽ thở dài. Không thể không nói Viên Linh Vận là một nữ tử khiến người ta động tâm, nhưng hắn chỉ có thể đóng băng trái tim của mình. Bởi vì con đường kế tiếp của hắn đã chú định là khắp nơi toàn bụi gai, hắn không thể có nửa điểm ràng buộc, cũng không thể hại người ta. - Ầm ầm ầm! Tám ngày sau, bên trên hoang nguyên màu đỏ, hoả vân che đậy nửa bầu trời, từng con cự thú rít gào chạy nhanh, từng bầy Hỏa Nghĩ xuyên qua mặt đất, toàn bộ hoang nguyên là quái thú nhạc viên. Một đám nam nữ trẻ tuổi bị quái thú quây thành một đoàn, thế nhưng các nàng không có kinh hoảng sợ hãi, mà hội tụ lại thành đội, hô ứng phối hợp lẫn nhau công kích. Bên ngoài nhóm người này, có một con quái thú đứng thẳng, nó có cánh chim màu đen, tốc độ như u linh, móng vuốt sắc bén, mỗi một lần hành động đều sẽ có một con Hỏa Viêm Thú bị xé rách. Mặt khác còn có một đạo Quỷ Ảnh, như âm phong thổi qua, chỗ nó đi qua, từng bầy Hỏa Nghĩ bất động, linh hồn bị cắn nuốt. Lục Ly phát hiện, Quỷ Ảnh cắn nuốt linh hồn quái thú, cũng có thể mạnh lên, tuy rằng tốc độ tăng trưởng rất chậm, nhưng vẫn luôn chậm rãi tăng lên. Sau khi phát hiện điểm này hắn vô cùng hưng phấn, mỗi lần Hỏa Nghĩ xuất hiện hắn sẽ thả Quỷ Ảnh ra trước tiên, để nó tận tình đi cắn nuốt. Tuy quái thú rất nhiều, nhưng dưới sự càn quét có tổ chức của mọi người, rất nhanh chỉ còn dư lại một mảnh thi thể. Đội ngũ này ở bên trong chiến đấu đã hoàn toàn trưởng thành lên, đương nhiên chuyện này không thoát khỏi quan hệ đến Lục Ly. Viên Linh Vận không thể không bội phục hắn, bởi vì lúc trước nàng là người dẫn đầu, nhưng dưới sự dẫn dắt của nàng, mỗi lần đều có người chết, hơn nữa sức chiến đấu của mọi người không thể phát huy được sáu bảy thành. Lục Ly không hạ quá nhiều mệnh lệnh, một mình đứng ở giữa sân, chỉ khống chế phi kiếm bay tới bay lui, thoạt nhìn hắn là người nhẹ nhàng nhất. Nhưng mỗi một cái mệnh lệnh hắn hạ đạt ra, đều sẽ khiến cho mọi người phối hợp càng thêm chặt chẽ, mỗi một lần hắn ra tay đều có thể cứu một người từ trong nguy hiểm ra. Mọi người không cần suy nghĩ, cũng không cần lo lắng cái gì, cứ dựa theo mệnh lệnh của Lục Ly toàn lực tiến công là tốt. Sau nhiều lần chiến đấu, tất cả mọi người đều cảm giác chiến lực của mình tăng lên, nếu lúc trước bọn họ chỉ có thể phát huy được sáu bảy thành chiến lực, thì hiện tại đã có thể phát huy mười hai thành, phát huy vượt bậc. Đàm Long Ninh Ngạo Hồ Thiên Quân vẫn không có đuổi theo, Thạch trưởng lão cũng không có nửa điểm tin tức, mọi người đều coi bọn hắn đã chết. Ba vị công tử đỉnh cấp chết, Viên Linh Vận bị Lục Ly chấn phục, tự nhiên những người còn lại không có tâm tranh hùng với Lục Ly, đều công nhận vị trí thần của tử hắn. Mấy tiểu thư từ chống đối, chán ghét đã bắt đầu chậm rãi thay đổi, biến thành tiếp thu, trong khoảng thời gian này ánh mắt nhìn Lục Ly rõ ràng đã khác trước. Lục Ly vẫn luôn không có thay đổi so với lúc trước, lạnh lùng như băng, rất ít nói chuyện. Trước kia mọi người cho rằng Lục Ly quái gở, kiêu ngạo, hiện tại lại cảm thấy thần bí, lãnh khốc, sâu xa khó hiểu, từ con dế nhũi ban đầu biến thành tuyệt thế cao thủ lãnh khốc… Tiểu Lạt Tiêu thay đổi lớn nhất, nàng là loại người hỉ nộ ái ố rõ ràng, tính tình thẳng thắn. Yêu chính là yêu, hận chính là hận, tâm địa không có nhiều gian xảo. Ban đầu thái độ của Viên Linh Vận đối với Lục Ly có thay đổi lớn, nàng còn hơi tức giận và khó hiểu, nhưng trong khoảng thời gian này thái độ của nàng cũng có thay đổi, mỗi ngày đều cười tủm tỉm với Lục Ly. Cho dù Lục Ly không phản ứng nàng, nàng cũng tung ta tung tăng đi theo sau Lục Ly, cái bộ dạng như chó xù kia khiến Viên Linh Vận nhìn thấy cũng có chút đau “trứng”... nếu nàng có trứng nói. - Đi theo ta làm cái gì? Sau đại chiến, Lục Ly bay lên, quét sạch đám quái thú còn dư lại ở xung quanh, hắn thấy Tiểu Lạt Tiêu đi lại đây. Liền lạnh lùng nhìn lướt qua, nói: - Còn không đi giúp tỷ muội ngươi chữa thương? - Không chết được, không chết được!
Chương 3067 Đoán
Tiểu Lạt Tiêu chẳng hề để ý vẫy vẫy tay, cười ngọt ngào nói: - Ta đi theo ngươi không phải là vì sợ ngươi thế đơn lực mỏng, lại đây hỗ trợ sao… - Vậy được! Lục Ly ngừng lại, ôm tay nói: - Ta không ra tay, những Hỏa Viêm Thú còn lại đó để cho ngươi. - Hì hì! Tiểu Lạt Tiêu thè lưỡi, nghịch ngợm nói: - Thần Tử, ngươi là người làm đại sự, sao lại so đo với một tiểu nữ tử như ta chứ? Đi thôi, đi thôi, ta ở phía sau quan sát học tập một phen. Lục Ly lắc đầu thở dài, phi thân bay đi, dạo một vòng ở xung quanh, đánh chết Hỏa Viêm Thú còn sót lại. Tiểu Lạt Tiêu đi theo như trùng bám đuôi, sau khi trở lại doanh trại, nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Viên Linh Vận, nàng thẹn thùng cúi đầu. - Hô hô! Sau khi Lục Ly trở về, rất nhiều người như trút được gánh nặng, bắt đầu an tâm chữa thương. Khoảng cách từ nơi này đến Thiên Hà Thành không xa, đoán chừng qua hai ba ngày nữa nữa sẽ có thể trở về. Đối với mọi người mà nói, lần hành trình này giống như là địa ngục, trước kia bọn họ cũng tham gia qua nhiều lần rèn luyện, nhưng không có hung hiểm như lần này. Chủ yếu là Thạch trưởng lão chết trận, làm các nàng mất đi chỗ dựa lớn nhất. Sau khi chỉnh đốn một phen, mọi người tiếp tục đi về phía trước, lần này trên mặt mọi người toàn là vẻ vui sướng, tốc độ cũng nhanh hơn vài phần, gần đến Thiên Hà Thành, hành trình địa ngục của mọi người cũng xem như kết thúc. Khoảng cách tới thành trì càng gần, quái thú càng ít, mọi người đi về phía trước hơn một ngày chỉ gặp phải vài con quái thú linh tinh. Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ tươi cười, vừa nói vừa cười, như là một đám trẻ con chơi xuân về nhà. - Không tốt! Tiếp tục đi về phía trước hai canh giờ, đột nhiên ở gần Thiên Hà phía xa có một mảnh mây trắng bay ra, linh hồn Viên Linh Vận mạnh nhất lập tức phản ứng lại trước tiên, thoáng cái mặt đẹp trở nên tái nhợt, kinh hô: - Quỷ Hoả Vương, hai con! - Hả? Tiểu Lạt Tiêu, Liễu Thiên Thiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi, sắc mặt những người còn lại đều thay đổi, một con Quỷ Hoả Vương đã có thể khiến Thạch trưởng lão có đi mà không có về, hiện tại xuất hiện hai con vậy các nàng còn có thể sống sao? Liễu Thiên Thiên lập tức chạy ra sau Lục Ly, một tay bắt lấy cánh tay hắn, sợ hãi đến mức thân thể đều run rẩy lên. Ánh mắt những người còn lại đều nhìn về phía Lục Ly, tràn đầy vẻ chờ đợi, bọn họ đều hy vọng Lục Ly hạ đạt mệnh lệnh để bọn họ rút lui trước, một mình hắn ngăn cản Quỷ Hoả Vương. Cũng chỉ có Lục Ly mới có thể miễn cưỡng chiến một trận cùng Quỷ Hoả Vương, nếu Lục Ly không chặn hậu mà nói, đám người đều không chạy thoát. Tuy rằng như vậy rất ích kỷ, nhưng ở trước mặt sinh tử, mọi người đều nghĩ như thế. Lục Ly không nhúc nhích tí nào, không hạ đạt bất cứ mệnh lệnh gì, chuyện này khiến cho sắc mặt đám người đều khó coi tới cực điểm. Lục Ly muốn lôi kéo các nàng cùng chết sao? Giờ khắc này ngay cả Viên Linh Vận cũng khó tránh khỏi có chút nghĩ nhiều. - Ha ha! Lục Ly cười khẽ, xua tay nói: - Đều sợ hãi như vậy làm gì? Không phải chỉ là hai con Quỷ Hoả Vương thôi sao? Chờ xem diễn đi… - Xem diễn? Đám người tràn đầy vẻ kinh ngạc, ánh mắt Viên Linh Vận nhìn về phía Lục Ly, thấy hắn nhìn về hướng tây bắc, nàng như suy nghĩ cái gì. Ánh mắt cũng nhìn đi qua, lại thấy hai đạo thân ảnh như cuồng long vọt tới. Khí tức một người trong đó còn rất mạnh, rõ ràng là một vị trưởng lão cường đại của La Sát Cung. - Là Phùng gia gia và Mộc gia gia! Sắc mặt Tiểu Lạt Tiêu lập tức khôi phục vẻ hồng nhuận vui vẻ hô lên, những người còn lại cũng đều vui mừng, chiến lực Phùng trưởng lão chính là vô cùng bưu hãn, vẫn là Chiến Đường phó trưởng lão. Hắn có thể xuất hiện tại đây, mọi người an toàn vô ưu. Viên Linh Vận nhìn về nơi xa vài lần, xác định Phùng trưởng lão và Mộc trưởng lão có thể trấn áp Quỷ Hoả Vương, ánh mắt nàng thu trở về, kinh nghi nhìn Lục Ly nói: - Sao ngươi biết đám người Phùng trưởng lão ở gần đây? - Đoán! Lục Ly cười nhạt, nói: - Nếu Thạch trưởng lão chết trận, vậy khẳng định Trưởng Lão Điện sẽ biết, tất nhiên họ sẽ phái trưởng lão cường đại tới tiếp ứng. Nếu Thạch trưởng lão không chết mà nói, vậy khẳng định hắn ẩn núp ở xung quanh âm thầm bảo hộ. Hai đại trưởng lão xuất hiện, xem ra… Thạch trưởng lão dữ nhiều lành ít. Viên Linh Vận hơi gật đầu, đồng ý với suy đoán của Lục Ly, thật ra nàng không biết Lục Ly có được Đại Đạo Chi Ngân, lực cảm giác vô cùng nhạy bén. Hơn mười ngày trước Lục Ly đã cảm ứng được hai đạo khí tức như có như không, luôn đi theo bọn họ, chỉ là hắn không vạch trần mà thôi. - Còn ngây ra đó làm gì? Mau bay về phía Thiên Hà Thành! Một tiếng quát trầm thấp vang lên, Phùng trưởng lão ra lệnh, Lục Ly cầu mà không được, lập tức mang theo đám người bay về phía Thiên Hà Thành. Tuy rằng có hai con Quỷ Hoả Vương, nhưng nếu Phùng trưởng lão là phó trưởng lão Chiến Đường vậy hẳn là có thể đối phó. Đám người Lục Ly nhanh chóng rời đi, dọc theo đường đi gần như không gặp phải quá nhiều quái thú, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất phi hành không ngừng nghỉ, một ngày sau thành công về đến Thiên Hà Thành. - Hưu! Lúc mọi người vừa vào thành, phía sau liền vang lên hai đạo âm thanh xé gió, hai người Phùng trưởng lão cũng vừa lúc chạy về. Phùng trưởng lão dùng thần niệm quét tới Lục Ly trước tiên, tiếp theo truyền âm nói: - Thần Tử, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi. Lục Ly lập tức hiểu ý, gật đầu, một vị trưởng lão khác bay tới, bảo mọi người trở về nghỉ ngơi trước, Lục Ly thì đi theo hai vị trưởng lão tiến vào một cái lâu đài. Viên Linh Vận liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, Lục Ly yên lặng vẫy tay, nàng chỉ có thể xoay người rời đi. Sau khi Lục Ly đi vào lâu đài, Phùng trưởng lão đi thẳng vào vấn đề nói: - Bọn họ đâu? Lục Ly hành lễ trước, sau đó từ tốn nói: - Người không có việc gì, đều rất tốt, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là có thể khôi phục! - Trước tiên thả người ra đi!
Chương 3068 Xem Ngươi Thu Xếp Như Thế Nào?
Phùng trưởng lão phất tay, giọng điệu vô cùng kiên quyết, không cho Lục Ly kháng cự. Nhưng Lục Ly không lấy Thiên Tà Châu ra, mà bình tĩnh hỏi: - Phùng trưởng lão, sau khi thả ra thì sao? Ánh mắt Mộc trưởng lão lộ ra vẻ lạnh lẽo, giống như đang không tiếng động trách cứ Lục Ly không hiểu chuyện, hắn hoà giải nói: - Đúng là lần này ba người bọn chúng làm sai, ngươi cũng đã dạy dỗ bọn chúng rồi, không cần làm lớn chuyện, nếu không hai vị thái thượng trưởng lão và Hồ trưởng lão cũng sẽ mất mặt. - Cái gì mà cũng sẽ mất mặt? Lục Ly không để ý nói: - Vị trí Thần Tử này của ta là do cung chủ tự mình phong, ba người bọn họ vây giết ta, cung chủ còn có thể diện sao? Nếu không phải ta có chút thủ đoạn tự bảo vệ mình, sợ là giờ phút này đã biến thành một khối thi thể rồi. Đến lúc đó các ngươi cũng giấu diếm không cho làm lớm chuyện sao? - Không phải ngươi không có việc gì ư? Sắc mặt Mộc trưởng lão và Phùng trưởng lão rất khó coi, có chút tức giận nói: - Thần Tử, người trẻ tuổi cãi nhau là chuyện bình thường, mọi việc lưu lại một đường, không cần phải làm đến mức như vậy khó coi, phải lấy đại cục làm trọng. Đúng là Lục Ly thật sự được cung chủ tự mình thu nhận, nhưng từ sau khi La Phi Yên trở về không hề gặp Lục Ly một lần, cũng chưa từng hỏi qua bất cứ chuyện gì về Lục Ly. Cho nên ở trong lòng rất nhiều trưởng lão, đã coi Lục Ly chỉ là một cái công cụ, để La Phi Yên trấn áp mấy vị Thái thượng trưởng lão và các trưởng lão cường thế, La Phi Yên sẽ không quan tâm sự sống chết của Lục Ly. Trái lại, đám người Đàm Long Ninh Ngạo Hồ Nhất Đao lại khác, mấy người này chính là hy vọng của các nhà, khẳng định về sau sẽ chậm rãi tiến vào cao tầng La Sát Cung. Cho nên cần xử lý việc này êm đẹp, nếu không thanh danh bị mất sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của ba người về sau. Hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng tâm lý ba người, kéo theo ảnh hưởng ba người tu luyện. - Lưu lại một đường? Khóe miệng Lục Ly lộ ra vẻ trào phúng, lắc đầu nói: - Mộc trưởng lão, quan điểm của ngươi thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào, thời điểm ba người vây giết ta, có nghĩ tới lưu lại một đường hay không? Ta không giết chết ba người, chính là đã để lại một đường. Lục Ly ta là người nào, có lẽ các ngươi không biết, năm đó ở Địa Ngục Phủ Tô Nguyệt Cầm và Mạnh gia dám ép ta, ta liền giơ đồ đao lên đối với bọn họ! - Thật to gan! Phùng trưởng lão giận dữ, Lục Ly thật sự coi hắn là Thần Tử cao cao tại thượng sao? Một tên Thần Tử không có bất cứ bối cảnh gì, lại dám cuồng vọng với bọn họ như thế, chuyện này làm cho khuôn mặt già của hắn không có chỗ để. - Lá gan của ta vẫn luôn rất lớn! Lục Ly không chút thay đổi, cười lạnh nói: - Phùng trưởng lão, nếu ngươi hoài nghi quyết tâm của ta, ngươi có thể động thủ thử xem, xem ta có dám giết chết ba người bọn họ hay không? - Hừ? Khí tức khủng bố trên người Phùng trưởng lão, lập tức tràn ngập ra, tựa như một con cuồng sư bị làm tức giận, giờ phút này nhiệt độ toàn bộ Thiên Hà Thành đều như giảm xuống rất nhiều. - Hô hô hô! Vô số người bị kinh động, Viên Linh Vận và Liễu Thiên Thiên từ trong một tòa lâu đài bay ra trước tiên, lập tức dùng thần niệm quét về bên này. - Lui ra ngoài! Phùng trưởng lão nhìn thấy Liễu Thiên Thiên và Viên Linh Vận muốn vào, càng thêm tức giận rống lên. Liễu Thiên Thiên rụt đầu, nhưng Viên Linh Vận giữ nàng tay lại, tiếp theo đứng ở ngoài lâu đài, tuy rằng không có tiến vào, nhưng thần niệm vẫn luôn khoá chặt Lục Ly. Lục Ly cười nói: - Phùng trưởng lão không nên tức giận, ta sẽ thả người, nhưng nhất định phải trở về Trưởng Lão Điện, ta yêu cầu Trưởng Lão Điện cho ta một lời giải thích, nếu không ta sẽ báo việc này cho cung chủ. Sắc mặt Phùng trưởng lão và Mộc trưởng lão hoàn toàn trở nên khó coi, Mộc trưởng lão sâu kín nói: - Ngươi xác định muốn làm lớn chuyện? Ngươi thật sự không suy nghĩ về sau sao? Đắc tội chư vị đại nhân đối với ngươi có chỗ tốt gì? Vẻ mặt Lục Ly kiên định, không có một tia biến hóa, bình tĩnh nói: - Thứ nhất, không phải ta muốn đắc tội bọn họ, mà là người nhà bọn họ muốn mưu sát ta trước, đừng nói ta là Thần Tử, coi như ta là một người bình thường, ai dám giết ta, cho dù thiên vương lão tử ta cũng không để ý, giết xong lại nói. Thứ hai nếu lần này ta nén giận, ta làm gì còn về sau? Có phải về sau ai cũng có thể vây giết ta hay không? Đôi khi làm việc không cần chỗ tốt, cũng không có cái gọi là chỗ hỏng, không dám nói ra lời trong lòng, sống không thoải mái, vậy không bằng chết đi! Lời nói của Lục Ly vô cùng quyết liệt, không có nửa điểm xoay chuyển, chính diện cứng rắn, nửa bước không lùi. Liễu Thiên Thiên và Viên Linh Vận ở bên ngoài vẫn luôn chú ý tình huống ở bên trong, nghe được Lục Ly nói, đôi mắt hai người đều tỏa sáng. Các nàng tiếp xúc đều là loại người như Ninh Ngạo Hồ Thiên Quân Trương Dã Đàm Long, con cháu thế gia khéo đưa đẩy, coi như Ninh Ngạo thoạt nhìn là người xử thế rất cứng rắn, nhưng khẳng định thời khắc mấu chốt sẽ nhượng bộ. Có thể nói Lục Ly ở La Sát Cung không hề bối cảnh, giờ phút này bị hai vị trưởng lão gây lực áp, lại không chịu nhượng bộ nửa bước, kiên định bất khuất, khiến hai người vì chuyện này mà rung động. Lại liên tưởng đến Lục Ly ở Địa Ngục Đảo một đường giết ra U Hồn Cốc, bắt cóc Mạnh Ly và Tô Nguyệt Cầm, trốn vào La Sát Hải, bị mấy thế lực lớn đuổi giết. Từ việc này có thể thấy được tính cách hắn, ninh chiết chớ cong, chết không khuất nhục. - Tốt, tốt, tốt! Đột nhiên Phùng trưởng lão đứng dậy, đi nhanh ra phía ngoài, lúc hắn đi đến cửa quay đầu lại liếc nhìn Lục Ly một cái, nói: - Nếu ngươi muốn gây chuyện, vậy ngươi cứ gây chuyện đi, ta cũng muốn nhìn xem ngươi thu xếp như thế nào? - Trời tạo nghiệp còn có thể sống, tự mình tạo nghiệp không thể sống! Mộc trưởng lão cũng để lại một câu, sau đó tức giận đi theo Phùng trưởng. Hai người trực tiếp bước vào truyền tống trận rời đi, sau khi hai người đi, Viên Linh Vận và Liễu Thiên Thiên lập tức đi vào, trong mắt hai người toàn là vẻ lo lắng.
Chương 3069 Dũng Mãnh Quá Mức
- Thần Tử, Thần Tử! Liễu Thiên Thiên mím môi nói: - Ta thấy vẫn nên thôi đi, trở về ta sẽ đi xin gia gia, bảo hắn bồi thường cho ngươi một ít là được. - Ha ha! Lục Ly cười nhạt, xua tay nói: - Các ngươi không cần phải xen vào chuyện này, ta đã có kế hoạch. Chỉ có điều xin các ngươi giúp một chút, đợi lát nữa trở về cùng ta, cùng đi đến Trưởng Lão Điện, chỉ cần đến bên ngoài Trưởng Lão Điện là được, còn lại… Các ngươi cứ đứng xem kịch. Thật ra Lục Ly cũng không muốn tranh hơn thua, mà là muốn về sau sẽ được thoải mái, làm một mẻ khoẻ một đời. Nếu lần này hắn mềm yếu, đoán chừng không bao lâu nữa hắn sẽ chết oan chết uổng, hắn nháo như thế không phải vì chỗ tốt, mà là vì… Mạng sống. Sau khi Lục Ly ở bắt được ba người Đàm Long Ninh Ngạo, cũng đã nghĩ kỹ muốn làm lớn chuyện một phen, không phải hắn thích gây sự, cũng không phải hắn muốn trả thù, mà là vì muốn sống sót. Hắn đã phế Ninh Ngạo và Đàm Long, chặt đứt chân Hồ Thiên Quân, thù này xem như đã kết. Cho dù sau này Lục Ly một điều nhịn chín điều lành, làm như không có chuyện gì xảy ra, thì ba người kia cũng sẽ ghi hận hắn, nghĩ đủ mọi cách giết chết hắn. Chỉ có chuyện làm trộm ngàn ngày, chứ không có chuyện ngàn ngày đề phòng trộm. Sau lưng ba người đều có gia tộc, đều có thế lực, có các mối quan hệ rắc rối khó gỡ ở La Sát Cung. Lục Ly lẻ loi một mình, không có bất cứ thế lực gì, hắn có thể đề phòng được tam đại gia tộc đả kích ngầm hay công khai sao? Hắn không phòng được! Đã không phòng được, tạm thời hắn lại không đi được, vậy thì phải làm sao bây giờ? Chỉ có một con đường, đó chính là làm lớn chuyện, gây đến càng lớn càng tốt, quậy đến khi tam đại gia tộc không dám tìm hắn gây phiền toái, bởi vì hắn vừa chết, mũi giáo sẽ chỉ thẳng vào tam đại gia tộc. Hắn là Thần Tử! Đây là sự tình toàn bộ La Sát Hải đều biết, nếu vô duyên vô cớ chết đi, vậy thì ai cũng sẽ hoài nghi tam đại gia tộc, đến lúc đó sẽ khiến cho nội bộ La Sát Cung không ổn, coi như La Phi Yên không muốn xử lý cũng phải xử lý. Thứ hắn muốn chính là tam đại gia tộc sợ ném chuột sợ vỡ bình, trong thời gian ngắn không dám động đến hắn, như vậy hắn mới tìm được cơ hội phá giải Huyền Thiên Phù, cao chạy xa bay. Việc này hắn có lý, dựa vào cái gì hắn không làm? Lần này quậy đối với hắn mànói là trăm lợi không hại, trong một hai năm sau khi náo loạn, đoán chừng người bình thường thấy hắn đều sẽ trốn đi, sợ có kết cục giống ba người Đàm Long. Mặt khác còn có một chuyện! Lục Ly tin tưởng La Phi Yên sẽ không mặc kệ, ít nhất sẽ không thiên vị tam đại gia tộc, bởi vì hắn mới được đề xuất làm Thần Tử không bao lâu. Khẳng định La Phi Yên muốn giữ quyền uy của nàng, có người ám sát hắn, chính là đánh mặt La Phi Yên. Hắn xin đám người Viên Linh Vận đi đến Trưởng Lão Điện, không phải là muốn các nàng làm chứng, cũng không phải muốn các nàng giúp hắn nói chuyện, mà là muốn làm to chuyện hơn, muốn bọn họ trợ uy. Viên Linh Vận mang theo Liễu Thiên Thiên đi ra ngoài, uy vọng nàng rất cao, thế nhưng nàng cũng không có nói rõ là chuyện gì, chỉ nói Lục Ly muốn bọn họ đi đến bên ngoài Trưởng Lão Điện xem một vở kịch. Xem kịch là chuyện vui, đám người người trẻ tuổi rất yêu thích náo nhiệt. Hình như vừa rồi Lục Ly và Phùng trưởng lão cũng đi lên thì phải? Các nàng cũng rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì. Lục Ly đi ra ngoài, tất cả công tử tiểu thư đều tới, Lục Ly mang theo các nàng đi vào truyền tống trận. Vốn dĩ Lục Ly và các nàng đi vào nghỉ ngơi một hai năm, thế nhưng Thạch trưởng lão không còn, người nơi này cũng không dám cản trở các nàng, mọi người nhẹ nhàng truyền tống đi ra ngoài. Sau khi truyền tống đi ra ngoài, tất cả ở trong một cái lâu đài trên Thanh Vân Phong, Lục Ly đi ra sau cùng, mang theo đám người trực tiếp bay về phía Trưởng Lão Điện. Liễu Thiên Thiên biết một chút chuyện, có chút lo lắng. Khóe miệng Viên Linh Vận lộ ra một chút khổ sở, nhưng nàng thiếu nhân tình Lục Ly, hơn nữa Lục Ly không bắt nàng làm quá nhiều, cho nên nàng cắn răng đi theo tới. Còn những người khác thì hoàn toàn không biết nội tình, chỉ cùng nhau đi theo. Đến ngoài Trưởng Lão Điện, Lục Ly cảm nhận được mười mấy đạo thần niệm khoá chặt hắn, hắn không nói cái gì, trực tiếp bay đến ngoài Trưởng Lão Điện, tiếp theo Thiên Tà Châu lóe sáng, đám người Đàm Long bị truyền tống ra. - Ngô… Đám công tử tiểu thư lập tức choáng váng, một số người phản ứng nhanh, sắc mặt lập tức thay đổi. Lục Ly mời bọn họ tới xem vở kịch này, quá mức kích thích, sợ là lát nữa mọi người đều khó có thể xuống đài. Trên cơ bản thương thế của ba người Đàm Long đã ổn, chân Hồ Thiên Quân, cánh tay bị chặt đứt của Ninh Ngạo Đàm Long đều đã mọc ra. Thế nhưng thần đan của Đàm Long và Ninh Ngạo bị phế rồi, chuyện này vô cùng rõ ràng. Bộ dạng da người cực thảm, toàn thân đều bị Hàn Thiết Thần Liên trói buộc, quần áo rách tung toé, cả người đều là vết máu, đầu tóc bù xù, thoạt nhìn như là ba tên ăn mày. Lúc đầu ba người bị truyền tống ra còn có chút không thích ứng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, sau khi nhìn thấy Trưởng Lão Điện và một đám công tử tiểu thư, sắc mặt ba người lập tức trở nên vô cùng khó coi. Cuối cùng Lục Ly vẫn làm lớn chuyện, rốt cuộc không giấu được chuyện này, rất nhanh sẽ truyền khắp La Sát Cung, tiện đà truyền khắp toàn bộ La Sát Hải… Thần đan của Ninh Ngạo Đàm Long có thể trọng tố lại, phong ấn của Hồ Thiên Quân cũng có thể được phá giải, nhưng qua ngày hôm nay, uy danh mà ba người thật vất vả mới thành lập được sẽ bị hủy sạch. Về sau ba người đừng nói đến vị trí Thần Tử, sợ là ở trong La Sát Cung cũng sẽ không dám ngẩng đầu, việc hôm nay cũng sẽ trở thành sỉ nhục cả đời bọn họ. Ba người không nói một câu, chỉ dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Lục Ly, nếu ánh mắt có thể giết người, khẳng định giờ phút này Lục Ly đã bị chém từng nhát một. - Ong!
Chương 3070 Ai đúng ai sai
Ánh mắt mấy chục vị trưởng lão nhìn Lục Ly đều không có gì tốt. Khoảng thời gian này là thời buổi rối loạn. Sở dĩ có nhiều chuyện, là bởi vì La Sát Cung thu nhận Lục Ly, khiến Địa Ngục Phủ giận dữ. Hiện tại Lục Ly không thành thật điệu thấp, lại còn dám gây chuyện? Gây chuyện cũng không cần gấp, vừa rồi Ngưu trưởng lão đi ra ngoài chính là ý tứ của bọn họ, hy vọng Lục Ly chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, mọi người giảng hòa coi như không có chuyện gì. Bên ngoài có kẻ địch mạnh, bên trong còn tranh đấu, chuyện này có thể không khiến cho đám trưởng lão nổi giận sao? Sau khi Lục Ly hành lễ với đám người đại trưởng lão xong liền bình tĩnh đứng dậy, ngó lơ trước ánh mắt của mọi người. Vị trí chính giữa có ba vị trưởng lão ngồi, gômg đại trưởng lão, trưởng lão Hình Luật Đường, trưởng lão Nội Vụ Đường, các trưởng lão còn lại không ở đây, hẳn là đã được phái đi ra ngoài. Trừ bỏ đại trưởng lão và bảy tám vị trưởng lão không có biểu tình gì ra, ánh mắt các trưởng lão còn lại nhìn Lục Ly đều rất bất mãn. Có người còn mang theo sát ý nhàn nhạt, đoán chừng những người này đều có quan hệ với Đàm Long Ninh Ngạo Hồ Thiên Quân. - Trước cởi xích sắt ra! Đại trưởng lão vung tay lên, một vị trưởng lão đi qua, trực tiếp chặt đứt xích sắt, hơn nữa còn cho ba người dùng đan dược chữa thương đỉnh cấp. - Nói một chút đi! Đại trưởng lão liếc nhìn ba người Đàm Long một cái, không nhìn Lục Ly, mà dò hỏi ba người: - Đã xảy ra chuyện gì, nói kỹ càng tỉ mỉ một chút. Ánh mắt ba người Đàm Long hơi sáng lên, không ngờ đại trưởng lão hỏi bọn họ trước? Đây chẳng phải là cho bọn họ cơ hội tẩy trắng sao? Hồ Thiên Quân và Ninh Ngạo liếc nhau, nhưng hai người không có nói chuyện. Đàm Long hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại tinh thần, tiếp theo lại quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: - Xin chư vị trưởng lão làm chủ cho ba người chúng ta. Đàm Long dừng một chút, giống như đang sắp xếp câu chữ, sau hai tức thời gian hắn nói: - Lần này chúng ta đi Thiên Hà Giới càn quét tà ma, lúc đầu đều rất thuận lợi. Về sau gặp phải một con Quỷ Hoả Vương, Thạch trưởng lão bảo chúng ta đi về phía trước, chúng ta lập tức rút lui, sau khi đợi hơn một ngày mà Thạch trưởng lão không trở về, chúng ta quyết định trở về Thiên Hà Thành. Nhưng Thần Tử lại không muốn đi cùng chúng ta, về sau ba người chúng ta đi ra ngoài tuần tra, bất ngờ đụng phải Thần Tử, bởi vì trong lời nói có xung đột, nên giữa chúng ta đã xảy ra chiến đấu. Sau đó hai người chúng ta bị Thần Tử phế đi thần đan, còn Thiên Quân thì bị chặt đứt chân. Thần Tử giam chúng ta lại, tra tấn đủ mọi cách, thẳng đến hôm nay mới thấy lại ánh mặt trời... Đàm Long rất biết diễn kịch, nội dung nói chuyện hư hư thật thật, gương mặt oan ức, tình cảm dạt dào, cộng thêm hình dáng thê thảm giờ phút này, khiến người rất đồng cảm. Lục Ly vẫn không tỏ vẻ gì, không có phản bác bất cứ lời nói nào, Đàm Long vừa nói xong, trong đại điện lập tức ầm ĩ lên, một vài trưởng lão trực tiếp lên án, nói Lục Ly quá tàn nhẫn độc ác, không đoàn kết, tay chân tương tàn vân vân. Va vị thái thượng trưởng lão nắm thực quyền không nói một lời, ánh mắt đại trưởng lão nhìn quét qua Hồ Thiên Quân và Ninh Ngạo hỏi: - Các ngươi có gì nói không? Ninh Ngạo chắp tay, nói: - Tất cả nhờ chư vị trưởng lão làm chủ. Hồ Thiên Quân cũng chắp tay, mở miệng nói: - Thiên Quân nghe chư vị trưởng lão. Hai người này rất thông minh, không có đổi trắng thay đen, chỉ nói lời mơ hồ, ánh mắt các trưởng lão phía trên đều sáng như tuyết, không bỏ lọt hạt cát nào, nói lung tung sẽ chỉ thảm hại hơn. Đàm Long đã nói hết, bọn họ nói thêm cũng không có ý nghĩa. Đại trưởng lão chuyển hướng sang nhìn Lục Ly hỏi: - Thần Tử có gì muốn nói không? Lục Ly lắc đầu nói: - Không! Đại điện lập tức náo loạn lên, một đám trưởng lão nhảy ra, lớn tiếng lên án Lục Ly, chỉ trích đủ kiểu, tất cả đều nói Lục Ly tàn nhẫn độc ác, coi trời bằng vung vân vân. - Ha ha! Lục nở nụ cười, hắn cố ý nói không có, thật ra chính là vì muốn xem vẻ mặt nhóm người này. Trong tay hắn xuất hiện một viên Ký Ức Thạch, ném cho đại trưởng lão nói: - Đại trưởng lão tự mình xem đi, ai đúng ai sai, vừa xem liền hiểu. - Ký Ức Thạch! Sắc mặt Đàm Long đại biến, Hồ Thiên Quân và Ninh Ngạo liếc nhau cười khổ. May mắn vừa rồi hai người không có nhiều lời, nếu không giờ phút này sợ là bị hung hăng vả mặt. Đại trưởng lão tiếp nhận Ký Ức Thạch, quán chú thần lực, nhắm mắt lại cảm ứng một phen, tiếp theo không lộ ra vẻ gì đưa cho trưởng lão Hình Luật Đường ở bên cạnh, rồi lại truyền cho vài vị trưởng lão quan trọng. Trong Ký Ức Thạch ghi lại đầy đủ tình huống xảy ra từ khi ba người vừa xuất hiện, lời nói của Đàm Long ở bên trong rất rõ ràng, chứng cứ ba người muốn vây sát vô cùng xác thực, không ai có thể đổi trắng thay đen. - Ba người các ngươi có muốn nhìn một chút không? Đại trưởng lão giơ Ký Ức Thạch lên, vẻ mặt Đàm Long Ninh Ngạo Hồ Thiên Quân lập tức như tro tàn, Lục Ly đã sớm có chuẩn bị, bọn họ có nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa. Kế tiếp liền xem Trưởng Lão Điện phán quyết như thế nào, gia tộc bọn họ có âm thầm ra tay hay không, nếu việc này có thể khống chế trong nội bộ thì còn dễ nói, chỉ sợ thông báo ra toàn bộ La Sát Cung, đến lúc đó bọn họ sẽ hoàn toàn là thân bại danh liệt. Sự tình đã quá rõ ràng, không cần đi hỏi ai đúng ai sai nữa, hiện tại chỉ xem xử lý như thế nào mà thôi, không chỉ phải cho Lục Ly một lời giải thích, còn phải cho toàn bộ La Sát Cung một cái công đạo, nếu không khó có thể phục chúng, sinh ra rất nhiều vấn đề. Đại trưởng lão không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn mấy vị trưởng lão quan trọng còn lại, rất rõ ràng bọn họ đang âm thầm truyền âm thương nghị, các trưởng lão còn lại cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi. Lục Ly cũng không nói gì, hắn chỉ có thể chờ kết quả, chờ Trưởng Lão Điện cho hắn một cái công đạo.
- Chỉ cần ngươi có thực lực, coi như ngươi chỉ là một người thường, không có bất cứ thân phận gì, ai dám khinh thường ngươi chứ? Nếu thực lực ta vượt qua cung chủ, tự sáng lập ra một cái La Sát Cung cũng là chuyện dễ dàng. - Rốt cuộc ngươi cũng hiểu ra! Lục Ly vui mừng nhìn Viên Linh Vận, quả nhiên nữ tử này rất thông minh, trưởng thành thật sự nhanh, lần này ra ngoài có lẽ chiến lực nàng không có tăng trưởng quá lớn, nhưng tâm tình xem như lột xác. Thấy thần sắc trong mắt Lục Ly, Viên Linh Vận có loại thẹn thùng không tên. Thật ra khí tức sinh mệnh của Lục Ly không lớn hơn nàng nhiều lắm, nhưng ở trước mặt Lục Ly nàng cảm giác mình như là một đứa trẻ. - Trở về đi, cố gắng nghỉ ngơi, khả năng ngày mai sẽ phải khổ chiến. Lục Ly vẫy tay, cầm rượu lên tiếp tục uống, ánh mắt nhìn về phương xa, không hề để ý tới Viên Linh Vận. Viên Linh Vận gật đầu, chân sau vừa giẫm, liền bay trở về, lúc ở giữa không trung đột nhiên nàng quay đầu lại nhìn Lục Ly một cái thật sâu. Nàng nhìn bóng dáng cao ngạo trên đỉnh núi, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, nam tử này và nam tử lúc trước nàng gặp không giống nhau. Không giống nhau ở chỗ nào thì nàng không biết, nhưng cảm giác xuất sắc hơn người, giống như càng tiếp xúc nhiều với hắn, càng cảm giác hắn thần bí… - Không thể suy nghĩ! Viên Linh Vận cưỡng ép chính mình thu hồi ánh mắt, chỉ số thông minh của nàng rất cao, nàng biết khi một người sinh ra tò mò với người khác phái, sinh ra tâm sùng bái, thường thường đại biểu bắt đầu rơi vào hố sâu. Nếu Lục Ly nguyện ý ở lại La Sát Cung, vậy bị Lục Ly bắt được trái tim cũng không sao cả, Lục Ly chắc chắn sẽ rời đi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nếu đã như vậy, nàng không nên hãm sâu vào, nếu không chờ đợi nàng sẽ là cả đời u sầu. Trừ phi nàng nguyện ý đi theo Lục Ly cao chạy xa bay, nhưng nàng còn có mẫu thân cần chăm sóc, nàng không thể rời khỏi La Sát Cung. Lệ tẫn huyết kiền diêm vương tâm, tam thiên thanh ti nhiễu chỉ nhu. Lục Ly liếc nhìn Viên Linh Vận hóa thành điểm đen, hắn cũng khẽ thở dài. Không thể không nói Viên Linh Vận là một nữ tử khiến người ta động tâm, nhưng hắn chỉ có thể đóng băng trái tim của mình. Bởi vì con đường kế tiếp của hắn đã chú định là khắp nơi toàn bụi gai, hắn không thể có nửa điểm ràng buộc, cũng không thể hại người ta. - Ầm ầm ầm! Tám ngày sau, bên trên hoang nguyên màu đỏ, hoả vân che đậy nửa bầu trời, từng con cự thú rít gào chạy nhanh, từng bầy Hỏa Nghĩ xuyên qua mặt đất, toàn bộ hoang nguyên là quái thú nhạc viên. Một đám nam nữ trẻ tuổi bị quái thú quây thành một đoàn, thế nhưng các nàng không có kinh hoảng sợ hãi, mà hội tụ lại thành đội, hô ứng phối hợp lẫn nhau công kích. Bên ngoài nhóm người này, có một con quái thú đứng thẳng, nó có cánh chim màu đen, tốc độ như u linh, móng vuốt sắc bén, mỗi một lần hành động đều sẽ có một con Hỏa Viêm Thú bị xé rách. Mặt khác còn có một đạo Quỷ Ảnh, như âm phong thổi qua, chỗ nó đi qua, từng bầy Hỏa Nghĩ bất động, linh hồn bị cắn nuốt. Lục Ly phát hiện, Quỷ Ảnh cắn nuốt linh hồn quái thú, cũng có thể mạnh lên, tuy rằng tốc độ tăng trưởng rất chậm, nhưng vẫn luôn chậm rãi tăng lên. Sau khi phát hiện điểm này hắn vô cùng hưng phấn, mỗi lần Hỏa Nghĩ xuất hiện hắn sẽ thả Quỷ Ảnh ra trước tiên, để nó tận tình đi cắn nuốt. Tuy quái thú rất nhiều, nhưng dưới sự càn quét có tổ chức của mọi người, rất nhanh chỉ còn dư lại một mảnh thi thể. Đội ngũ này ở bên trong chiến đấu đã hoàn toàn trưởng thành lên, đương nhiên chuyện này không thoát khỏi quan hệ đến Lục Ly. Viên Linh Vận không thể không bội phục hắn, bởi vì lúc trước nàng là người dẫn đầu, nhưng dưới sự dẫn dắt của nàng, mỗi lần đều có người chết, hơn nữa sức chiến đấu của mọi người không thể phát huy được sáu bảy thành. Lục Ly không hạ quá nhiều mệnh lệnh, một mình đứng ở giữa sân, chỉ khống chế phi kiếm bay tới bay lui, thoạt nhìn hắn là người nhẹ nhàng nhất. Nhưng mỗi một cái mệnh lệnh hắn hạ đạt ra, đều sẽ khiến cho mọi người phối hợp càng thêm chặt chẽ, mỗi một lần hắn ra tay đều có thể cứu một người từ trong nguy hiểm ra. Mọi người không cần suy nghĩ, cũng không cần lo lắng cái gì, cứ dựa theo mệnh lệnh của Lục Ly toàn lực tiến công là tốt. Sau nhiều lần chiến đấu, tất cả mọi người đều cảm giác chiến lực của mình tăng lên, nếu lúc trước bọn họ chỉ có thể phát huy được sáu bảy thành chiến lực, thì hiện tại đã có thể phát huy mười hai thành, phát huy vượt bậc. Đàm Long Ninh Ngạo Hồ Thiên Quân vẫn không có đuổi theo, Thạch trưởng lão cũng không có nửa điểm tin tức, mọi người đều coi bọn hắn đã chết. Ba vị công tử đỉnh cấp chết, Viên Linh Vận bị Lục Ly chấn phục, tự nhiên những người còn lại không có tâm tranh hùng với Lục Ly, đều công nhận vị trí thần của tử hắn. Mấy tiểu thư từ chống đối, chán ghét đã bắt đầu chậm rãi thay đổi, biến thành tiếp thu, trong khoảng thời gian này ánh mắt nhìn Lục Ly rõ ràng đã khác trước. Lục Ly vẫn luôn không có thay đổi so với lúc trước, lạnh lùng như băng, rất ít nói chuyện. Trước kia mọi người cho rằng Lục Ly quái gở, kiêu ngạo, hiện tại lại cảm thấy thần bí, lãnh khốc, sâu xa khó hiểu, từ con dế nhũi ban đầu biến thành tuyệt thế cao thủ lãnh khốc… Tiểu Lạt Tiêu thay đổi lớn nhất, nàng là loại người hỉ nộ ái ố rõ ràng, tính tình thẳng thắn. Yêu chính là yêu, hận chính là hận, tâm địa không có nhiều gian xảo. Ban đầu thái độ của Viên Linh Vận đối với Lục Ly có thay đổi lớn, nàng còn hơi tức giận và khó hiểu, nhưng trong khoảng thời gian này thái độ của nàng cũng có thay đổi, mỗi ngày đều cười tủm tỉm với Lục Ly. Cho dù Lục Ly không phản ứng nàng, nàng cũng tung ta tung tăng đi theo sau Lục Ly, cái bộ dạng như chó xù kia khiến Viên Linh Vận nhìn thấy cũng có chút đau “trứng”... nếu nàng có trứng nói. - Đi theo ta làm cái gì? Sau đại chiến, Lục Ly bay lên, quét sạch đám quái thú còn dư lại ở xung quanh, hắn thấy Tiểu Lạt Tiêu đi lại đây. Liền lạnh lùng nhìn lướt qua, nói: - Còn không đi giúp tỷ muội ngươi chữa thương? - Không chết được, không chết được!
Chương 3067 Đoán
Tiểu Lạt Tiêu chẳng hề để ý vẫy vẫy tay, cười ngọt ngào nói: - Ta đi theo ngươi không phải là vì sợ ngươi thế đơn lực mỏng, lại đây hỗ trợ sao… - Vậy được! Lục Ly ngừng lại, ôm tay nói: - Ta không ra tay, những Hỏa Viêm Thú còn lại đó để cho ngươi. - Hì hì! Tiểu Lạt Tiêu thè lưỡi, nghịch ngợm nói: - Thần Tử, ngươi là người làm đại sự, sao lại so đo với một tiểu nữ tử như ta chứ? Đi thôi, đi thôi, ta ở phía sau quan sát học tập một phen. Lục Ly lắc đầu thở dài, phi thân bay đi, dạo một vòng ở xung quanh, đánh chết Hỏa Viêm Thú còn sót lại. Tiểu Lạt Tiêu đi theo như trùng bám đuôi, sau khi trở lại doanh trại, nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Viên Linh Vận, nàng thẹn thùng cúi đầu. - Hô hô! Sau khi Lục Ly trở về, rất nhiều người như trút được gánh nặng, bắt đầu an tâm chữa thương. Khoảng cách từ nơi này đến Thiên Hà Thành không xa, đoán chừng qua hai ba ngày nữa nữa sẽ có thể trở về. Đối với mọi người mà nói, lần hành trình này giống như là địa ngục, trước kia bọn họ cũng tham gia qua nhiều lần rèn luyện, nhưng không có hung hiểm như lần này. Chủ yếu là Thạch trưởng lão chết trận, làm các nàng mất đi chỗ dựa lớn nhất. Sau khi chỉnh đốn một phen, mọi người tiếp tục đi về phía trước, lần này trên mặt mọi người toàn là vẻ vui sướng, tốc độ cũng nhanh hơn vài phần, gần đến Thiên Hà Thành, hành trình địa ngục của mọi người cũng xem như kết thúc. Khoảng cách tới thành trì càng gần, quái thú càng ít, mọi người đi về phía trước hơn một ngày chỉ gặp phải vài con quái thú linh tinh. Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ tươi cười, vừa nói vừa cười, như là một đám trẻ con chơi xuân về nhà. - Không tốt! Tiếp tục đi về phía trước hai canh giờ, đột nhiên ở gần Thiên Hà phía xa có một mảnh mây trắng bay ra, linh hồn Viên Linh Vận mạnh nhất lập tức phản ứng lại trước tiên, thoáng cái mặt đẹp trở nên tái nhợt, kinh hô: - Quỷ Hoả Vương, hai con! - Hả? Tiểu Lạt Tiêu, Liễu Thiên Thiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi, sắc mặt những người còn lại đều thay đổi, một con Quỷ Hoả Vương đã có thể khiến Thạch trưởng lão có đi mà không có về, hiện tại xuất hiện hai con vậy các nàng còn có thể sống sao? Liễu Thiên Thiên lập tức chạy ra sau Lục Ly, một tay bắt lấy cánh tay hắn, sợ hãi đến mức thân thể đều run rẩy lên. Ánh mắt những người còn lại đều nhìn về phía Lục Ly, tràn đầy vẻ chờ đợi, bọn họ đều hy vọng Lục Ly hạ đạt mệnh lệnh để bọn họ rút lui trước, một mình hắn ngăn cản Quỷ Hoả Vương. Cũng chỉ có Lục Ly mới có thể miễn cưỡng chiến một trận cùng Quỷ Hoả Vương, nếu Lục Ly không chặn hậu mà nói, đám người đều không chạy thoát. Tuy rằng như vậy rất ích kỷ, nhưng ở trước mặt sinh tử, mọi người đều nghĩ như thế. Lục Ly không nhúc nhích tí nào, không hạ đạt bất cứ mệnh lệnh gì, chuyện này khiến cho sắc mặt đám người đều khó coi tới cực điểm. Lục Ly muốn lôi kéo các nàng cùng chết sao? Giờ khắc này ngay cả Viên Linh Vận cũng khó tránh khỏi có chút nghĩ nhiều. - Ha ha! Lục Ly cười khẽ, xua tay nói: - Đều sợ hãi như vậy làm gì? Không phải chỉ là hai con Quỷ Hoả Vương thôi sao? Chờ xem diễn đi… - Xem diễn? Đám người tràn đầy vẻ kinh ngạc, ánh mắt Viên Linh Vận nhìn về phía Lục Ly, thấy hắn nhìn về hướng tây bắc, nàng như suy nghĩ cái gì. Ánh mắt cũng nhìn đi qua, lại thấy hai đạo thân ảnh như cuồng long vọt tới. Khí tức một người trong đó còn rất mạnh, rõ ràng là một vị trưởng lão cường đại của La Sát Cung. - Là Phùng gia gia và Mộc gia gia! Sắc mặt Tiểu Lạt Tiêu lập tức khôi phục vẻ hồng nhuận vui vẻ hô lên, những người còn lại cũng đều vui mừng, chiến lực Phùng trưởng lão chính là vô cùng bưu hãn, vẫn là Chiến Đường phó trưởng lão. Hắn có thể xuất hiện tại đây, mọi người an toàn vô ưu. Viên Linh Vận nhìn về nơi xa vài lần, xác định Phùng trưởng lão và Mộc trưởng lão có thể trấn áp Quỷ Hoả Vương, ánh mắt nàng thu trở về, kinh nghi nhìn Lục Ly nói: - Sao ngươi biết đám người Phùng trưởng lão ở gần đây? - Đoán! Lục Ly cười nhạt, nói: - Nếu Thạch trưởng lão chết trận, vậy khẳng định Trưởng Lão Điện sẽ biết, tất nhiên họ sẽ phái trưởng lão cường đại tới tiếp ứng. Nếu Thạch trưởng lão không chết mà nói, vậy khẳng định hắn ẩn núp ở xung quanh âm thầm bảo hộ. Hai đại trưởng lão xuất hiện, xem ra… Thạch trưởng lão dữ nhiều lành ít. Viên Linh Vận hơi gật đầu, đồng ý với suy đoán của Lục Ly, thật ra nàng không biết Lục Ly có được Đại Đạo Chi Ngân, lực cảm giác vô cùng nhạy bén. Hơn mười ngày trước Lục Ly đã cảm ứng được hai đạo khí tức như có như không, luôn đi theo bọn họ, chỉ là hắn không vạch trần mà thôi. - Còn ngây ra đó làm gì? Mau bay về phía Thiên Hà Thành! Một tiếng quát trầm thấp vang lên, Phùng trưởng lão ra lệnh, Lục Ly cầu mà không được, lập tức mang theo đám người bay về phía Thiên Hà Thành. Tuy rằng có hai con Quỷ Hoả Vương, nhưng nếu Phùng trưởng lão là phó trưởng lão Chiến Đường vậy hẳn là có thể đối phó. Đám người Lục Ly nhanh chóng rời đi, dọc theo đường đi gần như không gặp phải quá nhiều quái thú, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất phi hành không ngừng nghỉ, một ngày sau thành công về đến Thiên Hà Thành. - Hưu! Lúc mọi người vừa vào thành, phía sau liền vang lên hai đạo âm thanh xé gió, hai người Phùng trưởng lão cũng vừa lúc chạy về. Phùng trưởng lão dùng thần niệm quét tới Lục Ly trước tiên, tiếp theo truyền âm nói: - Thần Tử, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi. Lục Ly lập tức hiểu ý, gật đầu, một vị trưởng lão khác bay tới, bảo mọi người trở về nghỉ ngơi trước, Lục Ly thì đi theo hai vị trưởng lão tiến vào một cái lâu đài. Viên Linh Vận liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, Lục Ly yên lặng vẫy tay, nàng chỉ có thể xoay người rời đi. Sau khi Lục Ly đi vào lâu đài, Phùng trưởng lão đi thẳng vào vấn đề nói: - Bọn họ đâu? Lục Ly hành lễ trước, sau đó từ tốn nói: - Người không có việc gì, đều rất tốt, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là có thể khôi phục! - Trước tiên thả người ra đi!
Chương 3068 Xem Ngươi Thu Xếp Như Thế Nào?
Phùng trưởng lão phất tay, giọng điệu vô cùng kiên quyết, không cho Lục Ly kháng cự. Nhưng Lục Ly không lấy Thiên Tà Châu ra, mà bình tĩnh hỏi: - Phùng trưởng lão, sau khi thả ra thì sao? Ánh mắt Mộc trưởng lão lộ ra vẻ lạnh lẽo, giống như đang không tiếng động trách cứ Lục Ly không hiểu chuyện, hắn hoà giải nói: - Đúng là lần này ba người bọn chúng làm sai, ngươi cũng đã dạy dỗ bọn chúng rồi, không cần làm lớn chuyện, nếu không hai vị thái thượng trưởng lão và Hồ trưởng lão cũng sẽ mất mặt. - Cái gì mà cũng sẽ mất mặt? Lục Ly không để ý nói: - Vị trí Thần Tử này của ta là do cung chủ tự mình phong, ba người bọn họ vây giết ta, cung chủ còn có thể diện sao? Nếu không phải ta có chút thủ đoạn tự bảo vệ mình, sợ là giờ phút này đã biến thành một khối thi thể rồi. Đến lúc đó các ngươi cũng giấu diếm không cho làm lớm chuyện sao? - Không phải ngươi không có việc gì ư? Sắc mặt Mộc trưởng lão và Phùng trưởng lão rất khó coi, có chút tức giận nói: - Thần Tử, người trẻ tuổi cãi nhau là chuyện bình thường, mọi việc lưu lại một đường, không cần phải làm đến mức như vậy khó coi, phải lấy đại cục làm trọng. Đúng là Lục Ly thật sự được cung chủ tự mình thu nhận, nhưng từ sau khi La Phi Yên trở về không hề gặp Lục Ly một lần, cũng chưa từng hỏi qua bất cứ chuyện gì về Lục Ly. Cho nên ở trong lòng rất nhiều trưởng lão, đã coi Lục Ly chỉ là một cái công cụ, để La Phi Yên trấn áp mấy vị Thái thượng trưởng lão và các trưởng lão cường thế, La Phi Yên sẽ không quan tâm sự sống chết của Lục Ly. Trái lại, đám người Đàm Long Ninh Ngạo Hồ Nhất Đao lại khác, mấy người này chính là hy vọng của các nhà, khẳng định về sau sẽ chậm rãi tiến vào cao tầng La Sát Cung. Cho nên cần xử lý việc này êm đẹp, nếu không thanh danh bị mất sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của ba người về sau. Hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng tâm lý ba người, kéo theo ảnh hưởng ba người tu luyện. - Lưu lại một đường? Khóe miệng Lục Ly lộ ra vẻ trào phúng, lắc đầu nói: - Mộc trưởng lão, quan điểm của ngươi thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào, thời điểm ba người vây giết ta, có nghĩ tới lưu lại một đường hay không? Ta không giết chết ba người, chính là đã để lại một đường. Lục Ly ta là người nào, có lẽ các ngươi không biết, năm đó ở Địa Ngục Phủ Tô Nguyệt Cầm và Mạnh gia dám ép ta, ta liền giơ đồ đao lên đối với bọn họ! - Thật to gan! Phùng trưởng lão giận dữ, Lục Ly thật sự coi hắn là Thần Tử cao cao tại thượng sao? Một tên Thần Tử không có bất cứ bối cảnh gì, lại dám cuồng vọng với bọn họ như thế, chuyện này làm cho khuôn mặt già của hắn không có chỗ để. - Lá gan của ta vẫn luôn rất lớn! Lục Ly không chút thay đổi, cười lạnh nói: - Phùng trưởng lão, nếu ngươi hoài nghi quyết tâm của ta, ngươi có thể động thủ thử xem, xem ta có dám giết chết ba người bọn họ hay không? - Hừ? Khí tức khủng bố trên người Phùng trưởng lão, lập tức tràn ngập ra, tựa như một con cuồng sư bị làm tức giận, giờ phút này nhiệt độ toàn bộ Thiên Hà Thành đều như giảm xuống rất nhiều. - Hô hô hô! Vô số người bị kinh động, Viên Linh Vận và Liễu Thiên Thiên từ trong một tòa lâu đài bay ra trước tiên, lập tức dùng thần niệm quét về bên này. - Lui ra ngoài! Phùng trưởng lão nhìn thấy Liễu Thiên Thiên và Viên Linh Vận muốn vào, càng thêm tức giận rống lên. Liễu Thiên Thiên rụt đầu, nhưng Viên Linh Vận giữ nàng tay lại, tiếp theo đứng ở ngoài lâu đài, tuy rằng không có tiến vào, nhưng thần niệm vẫn luôn khoá chặt Lục Ly. Lục Ly cười nói: - Phùng trưởng lão không nên tức giận, ta sẽ thả người, nhưng nhất định phải trở về Trưởng Lão Điện, ta yêu cầu Trưởng Lão Điện cho ta một lời giải thích, nếu không ta sẽ báo việc này cho cung chủ. Sắc mặt Phùng trưởng lão và Mộc trưởng lão hoàn toàn trở nên khó coi, Mộc trưởng lão sâu kín nói: - Ngươi xác định muốn làm lớn chuyện? Ngươi thật sự không suy nghĩ về sau sao? Đắc tội chư vị đại nhân đối với ngươi có chỗ tốt gì? Vẻ mặt Lục Ly kiên định, không có một tia biến hóa, bình tĩnh nói: - Thứ nhất, không phải ta muốn đắc tội bọn họ, mà là người nhà bọn họ muốn mưu sát ta trước, đừng nói ta là Thần Tử, coi như ta là một người bình thường, ai dám giết ta, cho dù thiên vương lão tử ta cũng không để ý, giết xong lại nói. Thứ hai nếu lần này ta nén giận, ta làm gì còn về sau? Có phải về sau ai cũng có thể vây giết ta hay không? Đôi khi làm việc không cần chỗ tốt, cũng không có cái gọi là chỗ hỏng, không dám nói ra lời trong lòng, sống không thoải mái, vậy không bằng chết đi! Lời nói của Lục Ly vô cùng quyết liệt, không có nửa điểm xoay chuyển, chính diện cứng rắn, nửa bước không lùi. Liễu Thiên Thiên và Viên Linh Vận ở bên ngoài vẫn luôn chú ý tình huống ở bên trong, nghe được Lục Ly nói, đôi mắt hai người đều tỏa sáng. Các nàng tiếp xúc đều là loại người như Ninh Ngạo Hồ Thiên Quân Trương Dã Đàm Long, con cháu thế gia khéo đưa đẩy, coi như Ninh Ngạo thoạt nhìn là người xử thế rất cứng rắn, nhưng khẳng định thời khắc mấu chốt sẽ nhượng bộ. Có thể nói Lục Ly ở La Sát Cung không hề bối cảnh, giờ phút này bị hai vị trưởng lão gây lực áp, lại không chịu nhượng bộ nửa bước, kiên định bất khuất, khiến hai người vì chuyện này mà rung động. Lại liên tưởng đến Lục Ly ở Địa Ngục Đảo một đường giết ra U Hồn Cốc, bắt cóc Mạnh Ly và Tô Nguyệt Cầm, trốn vào La Sát Hải, bị mấy thế lực lớn đuổi giết. Từ việc này có thể thấy được tính cách hắn, ninh chiết chớ cong, chết không khuất nhục. - Tốt, tốt, tốt! Đột nhiên Phùng trưởng lão đứng dậy, đi nhanh ra phía ngoài, lúc hắn đi đến cửa quay đầu lại liếc nhìn Lục Ly một cái, nói: - Nếu ngươi muốn gây chuyện, vậy ngươi cứ gây chuyện đi, ta cũng muốn nhìn xem ngươi thu xếp như thế nào? - Trời tạo nghiệp còn có thể sống, tự mình tạo nghiệp không thể sống! Mộc trưởng lão cũng để lại một câu, sau đó tức giận đi theo Phùng trưởng. Hai người trực tiếp bước vào truyền tống trận rời đi, sau khi hai người đi, Viên Linh Vận và Liễu Thiên Thiên lập tức đi vào, trong mắt hai người toàn là vẻ lo lắng.
Chương 3069 Dũng Mãnh Quá Mức
- Thần Tử, Thần Tử! Liễu Thiên Thiên mím môi nói: - Ta thấy vẫn nên thôi đi, trở về ta sẽ đi xin gia gia, bảo hắn bồi thường cho ngươi một ít là được. - Ha ha! Lục Ly cười nhạt, xua tay nói: - Các ngươi không cần phải xen vào chuyện này, ta đã có kế hoạch. Chỉ có điều xin các ngươi giúp một chút, đợi lát nữa trở về cùng ta, cùng đi đến Trưởng Lão Điện, chỉ cần đến bên ngoài Trưởng Lão Điện là được, còn lại… Các ngươi cứ đứng xem kịch. Thật ra Lục Ly cũng không muốn tranh hơn thua, mà là muốn về sau sẽ được thoải mái, làm một mẻ khoẻ một đời. Nếu lần này hắn mềm yếu, đoán chừng không bao lâu nữa hắn sẽ chết oan chết uổng, hắn nháo như thế không phải vì chỗ tốt, mà là vì… Mạng sống. Sau khi Lục Ly ở bắt được ba người Đàm Long Ninh Ngạo, cũng đã nghĩ kỹ muốn làm lớn chuyện một phen, không phải hắn thích gây sự, cũng không phải hắn muốn trả thù, mà là vì muốn sống sót. Hắn đã phế Ninh Ngạo và Đàm Long, chặt đứt chân Hồ Thiên Quân, thù này xem như đã kết. Cho dù sau này Lục Ly một điều nhịn chín điều lành, làm như không có chuyện gì xảy ra, thì ba người kia cũng sẽ ghi hận hắn, nghĩ đủ mọi cách giết chết hắn. Chỉ có chuyện làm trộm ngàn ngày, chứ không có chuyện ngàn ngày đề phòng trộm. Sau lưng ba người đều có gia tộc, đều có thế lực, có các mối quan hệ rắc rối khó gỡ ở La Sát Cung. Lục Ly lẻ loi một mình, không có bất cứ thế lực gì, hắn có thể đề phòng được tam đại gia tộc đả kích ngầm hay công khai sao? Hắn không phòng được! Đã không phòng được, tạm thời hắn lại không đi được, vậy thì phải làm sao bây giờ? Chỉ có một con đường, đó chính là làm lớn chuyện, gây đến càng lớn càng tốt, quậy đến khi tam đại gia tộc không dám tìm hắn gây phiền toái, bởi vì hắn vừa chết, mũi giáo sẽ chỉ thẳng vào tam đại gia tộc. Hắn là Thần Tử! Đây là sự tình toàn bộ La Sát Hải đều biết, nếu vô duyên vô cớ chết đi, vậy thì ai cũng sẽ hoài nghi tam đại gia tộc, đến lúc đó sẽ khiến cho nội bộ La Sát Cung không ổn, coi như La Phi Yên không muốn xử lý cũng phải xử lý. Thứ hắn muốn chính là tam đại gia tộc sợ ném chuột sợ vỡ bình, trong thời gian ngắn không dám động đến hắn, như vậy hắn mới tìm được cơ hội phá giải Huyền Thiên Phù, cao chạy xa bay. Việc này hắn có lý, dựa vào cái gì hắn không làm? Lần này quậy đối với hắn mànói là trăm lợi không hại, trong một hai năm sau khi náo loạn, đoán chừng người bình thường thấy hắn đều sẽ trốn đi, sợ có kết cục giống ba người Đàm Long. Mặt khác còn có một chuyện! Lục Ly tin tưởng La Phi Yên sẽ không mặc kệ, ít nhất sẽ không thiên vị tam đại gia tộc, bởi vì hắn mới được đề xuất làm Thần Tử không bao lâu. Khẳng định La Phi Yên muốn giữ quyền uy của nàng, có người ám sát hắn, chính là đánh mặt La Phi Yên. Hắn xin đám người Viên Linh Vận đi đến Trưởng Lão Điện, không phải là muốn các nàng làm chứng, cũng không phải muốn các nàng giúp hắn nói chuyện, mà là muốn làm to chuyện hơn, muốn bọn họ trợ uy. Viên Linh Vận mang theo Liễu Thiên Thiên đi ra ngoài, uy vọng nàng rất cao, thế nhưng nàng cũng không có nói rõ là chuyện gì, chỉ nói Lục Ly muốn bọn họ đi đến bên ngoài Trưởng Lão Điện xem một vở kịch. Xem kịch là chuyện vui, đám người người trẻ tuổi rất yêu thích náo nhiệt. Hình như vừa rồi Lục Ly và Phùng trưởng lão cũng đi lên thì phải? Các nàng cũng rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì. Lục Ly đi ra ngoài, tất cả công tử tiểu thư đều tới, Lục Ly mang theo các nàng đi vào truyền tống trận. Vốn dĩ Lục Ly và các nàng đi vào nghỉ ngơi một hai năm, thế nhưng Thạch trưởng lão không còn, người nơi này cũng không dám cản trở các nàng, mọi người nhẹ nhàng truyền tống đi ra ngoài. Sau khi truyền tống đi ra ngoài, tất cả ở trong một cái lâu đài trên Thanh Vân Phong, Lục Ly đi ra sau cùng, mang theo đám người trực tiếp bay về phía Trưởng Lão Điện. Liễu Thiên Thiên biết một chút chuyện, có chút lo lắng. Khóe miệng Viên Linh Vận lộ ra một chút khổ sở, nhưng nàng thiếu nhân tình Lục Ly, hơn nữa Lục Ly không bắt nàng làm quá nhiều, cho nên nàng cắn răng đi theo tới. Còn những người khác thì hoàn toàn không biết nội tình, chỉ cùng nhau đi theo. Đến ngoài Trưởng Lão Điện, Lục Ly cảm nhận được mười mấy đạo thần niệm khoá chặt hắn, hắn không nói cái gì, trực tiếp bay đến ngoài Trưởng Lão Điện, tiếp theo Thiên Tà Châu lóe sáng, đám người Đàm Long bị truyền tống ra. - Ngô… Đám công tử tiểu thư lập tức choáng váng, một số người phản ứng nhanh, sắc mặt lập tức thay đổi. Lục Ly mời bọn họ tới xem vở kịch này, quá mức kích thích, sợ là lát nữa mọi người đều khó có thể xuống đài. Trên cơ bản thương thế của ba người Đàm Long đã ổn, chân Hồ Thiên Quân, cánh tay bị chặt đứt của Ninh Ngạo Đàm Long đều đã mọc ra. Thế nhưng thần đan của Đàm Long và Ninh Ngạo bị phế rồi, chuyện này vô cùng rõ ràng. Bộ dạng da người cực thảm, toàn thân đều bị Hàn Thiết Thần Liên trói buộc, quần áo rách tung toé, cả người đều là vết máu, đầu tóc bù xù, thoạt nhìn như là ba tên ăn mày. Lúc đầu ba người bị truyền tống ra còn có chút không thích ứng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, sau khi nhìn thấy Trưởng Lão Điện và một đám công tử tiểu thư, sắc mặt ba người lập tức trở nên vô cùng khó coi. Cuối cùng Lục Ly vẫn làm lớn chuyện, rốt cuộc không giấu được chuyện này, rất nhanh sẽ truyền khắp La Sát Cung, tiện đà truyền khắp toàn bộ La Sát Hải… Thần đan của Ninh Ngạo Đàm Long có thể trọng tố lại, phong ấn của Hồ Thiên Quân cũng có thể được phá giải, nhưng qua ngày hôm nay, uy danh mà ba người thật vất vả mới thành lập được sẽ bị hủy sạch. Về sau ba người đừng nói đến vị trí Thần Tử, sợ là ở trong La Sát Cung cũng sẽ không dám ngẩng đầu, việc hôm nay cũng sẽ trở thành sỉ nhục cả đời bọn họ. Ba người không nói một câu, chỉ dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Lục Ly, nếu ánh mắt có thể giết người, khẳng định giờ phút này Lục Ly đã bị chém từng nhát một. - Ong!
Chương 3070 Ai đúng ai sai
Ánh mắt mấy chục vị trưởng lão nhìn Lục Ly đều không có gì tốt. Khoảng thời gian này là thời buổi rối loạn. Sở dĩ có nhiều chuyện, là bởi vì La Sát Cung thu nhận Lục Ly, khiến Địa Ngục Phủ giận dữ. Hiện tại Lục Ly không thành thật điệu thấp, lại còn dám gây chuyện? Gây chuyện cũng không cần gấp, vừa rồi Ngưu trưởng lão đi ra ngoài chính là ý tứ của bọn họ, hy vọng Lục Ly chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, mọi người giảng hòa coi như không có chuyện gì. Bên ngoài có kẻ địch mạnh, bên trong còn tranh đấu, chuyện này có thể không khiến cho đám trưởng lão nổi giận sao? Sau khi Lục Ly hành lễ với đám người đại trưởng lão xong liền bình tĩnh đứng dậy, ngó lơ trước ánh mắt của mọi người. Vị trí chính giữa có ba vị trưởng lão ngồi, gômg đại trưởng lão, trưởng lão Hình Luật Đường, trưởng lão Nội Vụ Đường, các trưởng lão còn lại không ở đây, hẳn là đã được phái đi ra ngoài. Trừ bỏ đại trưởng lão và bảy tám vị trưởng lão không có biểu tình gì ra, ánh mắt các trưởng lão còn lại nhìn Lục Ly đều rất bất mãn. Có người còn mang theo sát ý nhàn nhạt, đoán chừng những người này đều có quan hệ với Đàm Long Ninh Ngạo Hồ Thiên Quân. - Trước cởi xích sắt ra! Đại trưởng lão vung tay lên, một vị trưởng lão đi qua, trực tiếp chặt đứt xích sắt, hơn nữa còn cho ba người dùng đan dược chữa thương đỉnh cấp. - Nói một chút đi! Đại trưởng lão liếc nhìn ba người Đàm Long một cái, không nhìn Lục Ly, mà dò hỏi ba người: - Đã xảy ra chuyện gì, nói kỹ càng tỉ mỉ một chút. Ánh mắt ba người Đàm Long hơi sáng lên, không ngờ đại trưởng lão hỏi bọn họ trước? Đây chẳng phải là cho bọn họ cơ hội tẩy trắng sao? Hồ Thiên Quân và Ninh Ngạo liếc nhau, nhưng hai người không có nói chuyện. Đàm Long hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại tinh thần, tiếp theo lại quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: - Xin chư vị trưởng lão làm chủ cho ba người chúng ta. Đàm Long dừng một chút, giống như đang sắp xếp câu chữ, sau hai tức thời gian hắn nói: - Lần này chúng ta đi Thiên Hà Giới càn quét tà ma, lúc đầu đều rất thuận lợi. Về sau gặp phải một con Quỷ Hoả Vương, Thạch trưởng lão bảo chúng ta đi về phía trước, chúng ta lập tức rút lui, sau khi đợi hơn một ngày mà Thạch trưởng lão không trở về, chúng ta quyết định trở về Thiên Hà Thành. Nhưng Thần Tử lại không muốn đi cùng chúng ta, về sau ba người chúng ta đi ra ngoài tuần tra, bất ngờ đụng phải Thần Tử, bởi vì trong lời nói có xung đột, nên giữa chúng ta đã xảy ra chiến đấu. Sau đó hai người chúng ta bị Thần Tử phế đi thần đan, còn Thiên Quân thì bị chặt đứt chân. Thần Tử giam chúng ta lại, tra tấn đủ mọi cách, thẳng đến hôm nay mới thấy lại ánh mặt trời... Đàm Long rất biết diễn kịch, nội dung nói chuyện hư hư thật thật, gương mặt oan ức, tình cảm dạt dào, cộng thêm hình dáng thê thảm giờ phút này, khiến người rất đồng cảm. Lục Ly vẫn không tỏ vẻ gì, không có phản bác bất cứ lời nói nào, Đàm Long vừa nói xong, trong đại điện lập tức ầm ĩ lên, một vài trưởng lão trực tiếp lên án, nói Lục Ly quá tàn nhẫn độc ác, không đoàn kết, tay chân tương tàn vân vân. Va vị thái thượng trưởng lão nắm thực quyền không nói một lời, ánh mắt đại trưởng lão nhìn quét qua Hồ Thiên Quân và Ninh Ngạo hỏi: - Các ngươi có gì nói không? Ninh Ngạo chắp tay, nói: - Tất cả nhờ chư vị trưởng lão làm chủ. Hồ Thiên Quân cũng chắp tay, mở miệng nói: - Thiên Quân nghe chư vị trưởng lão. Hai người này rất thông minh, không có đổi trắng thay đen, chỉ nói lời mơ hồ, ánh mắt các trưởng lão phía trên đều sáng như tuyết, không bỏ lọt hạt cát nào, nói lung tung sẽ chỉ thảm hại hơn. Đàm Long đã nói hết, bọn họ nói thêm cũng không có ý nghĩa. Đại trưởng lão chuyển hướng sang nhìn Lục Ly hỏi: - Thần Tử có gì muốn nói không? Lục Ly lắc đầu nói: - Không! Đại điện lập tức náo loạn lên, một đám trưởng lão nhảy ra, lớn tiếng lên án Lục Ly, chỉ trích đủ kiểu, tất cả đều nói Lục Ly tàn nhẫn độc ác, coi trời bằng vung vân vân. - Ha ha! Lục nở nụ cười, hắn cố ý nói không có, thật ra chính là vì muốn xem vẻ mặt nhóm người này. Trong tay hắn xuất hiện một viên Ký Ức Thạch, ném cho đại trưởng lão nói: - Đại trưởng lão tự mình xem đi, ai đúng ai sai, vừa xem liền hiểu. - Ký Ức Thạch! Sắc mặt Đàm Long đại biến, Hồ Thiên Quân và Ninh Ngạo liếc nhau cười khổ. May mắn vừa rồi hai người không có nhiều lời, nếu không giờ phút này sợ là bị hung hăng vả mặt. Đại trưởng lão tiếp nhận Ký Ức Thạch, quán chú thần lực, nhắm mắt lại cảm ứng một phen, tiếp theo không lộ ra vẻ gì đưa cho trưởng lão Hình Luật Đường ở bên cạnh, rồi lại truyền cho vài vị trưởng lão quan trọng. Trong Ký Ức Thạch ghi lại đầy đủ tình huống xảy ra từ khi ba người vừa xuất hiện, lời nói của Đàm Long ở bên trong rất rõ ràng, chứng cứ ba người muốn vây sát vô cùng xác thực, không ai có thể đổi trắng thay đen. - Ba người các ngươi có muốn nhìn một chút không? Đại trưởng lão giơ Ký Ức Thạch lên, vẻ mặt Đàm Long Ninh Ngạo Hồ Thiên Quân lập tức như tro tàn, Lục Ly đã sớm có chuẩn bị, bọn họ có nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa. Kế tiếp liền xem Trưởng Lão Điện phán quyết như thế nào, gia tộc bọn họ có âm thầm ra tay hay không, nếu việc này có thể khống chế trong nội bộ thì còn dễ nói, chỉ sợ thông báo ra toàn bộ La Sát Cung, đến lúc đó bọn họ sẽ hoàn toàn là thân bại danh liệt. Sự tình đã quá rõ ràng, không cần đi hỏi ai đúng ai sai nữa, hiện tại chỉ xem xử lý như thế nào mà thôi, không chỉ phải cho Lục Ly một lời giải thích, còn phải cho toàn bộ La Sát Cung một cái công đạo, nếu không khó có thể phục chúng, sinh ra rất nhiều vấn đề. Đại trưởng lão không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn mấy vị trưởng lão quan trọng còn lại, rất rõ ràng bọn họ đang âm thầm truyền âm thương nghị, các trưởng lão còn lại cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi. Lục Ly cũng không nói gì, hắn chỉ có thể chờ kết quả, chờ Trưởng Lão Điện cho hắn một cái công đạo.
Bình luận facebook