-
Chương 3056-3060
Chương 3056 Hỏa Viêm Thú
- Trang phục Thần Tử này không tồi! Lục Ly phát hiện trang phục Thần Tử tự động sáng lên, nhiệt độ cực nóng lập tức biến mất, ngược lại có một loại cảm giác mát lạnh, vô cùng thoải mái. Lục Ly quan sát những công tử tiểu thư còn lại một chút, phát hiện quần áo váy vóc của bọn họ đều có thần văn lấp lánh, rõ ràng đều là bảo vật, loại nhiệt độ này không cách nào hủy diệt quần áo của bọn họ. Tất nhiên đều là công tử tiểu thư danh môn, nếu quần áo bị thiêu rụi, vậy về sau còn gặp người như thế nào. - Ong! Lục Ly lấy ra Thiên Biến Đỉnh, biến thành một cây trường thương, cánh tay hơi rung động, trường thương hóa thành từng đạo tàn ảnh, nháy mắt đánh trúng hồn hạch một đám Hỏa Mị Tinh. Lục Ly công kích rất tùy ý, giống như là đang phe phẩy quạt hương bồ, nhẹ nhàng đập chết từng con muỗi vậy. Thật ra đánh chết đám Hỏa Mị Tinh này không khó, khó nhất chính là tìm kiếm hồn hạch và đánh vỡ nó. Lục Ly thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, có thể chuẩn xác tìm được hồn hạch, cho nên đánh chết chúng rất nhẹ nhàng. Mấy chục vị công tử tiểu thư cùng chiến đấu, có người rất nhẹ nhàng, nhưng cũng có người gặp chút khó khăn, thỉnh thoảng thần niệm của mọi người lại quét về phía Lục Ly, sau khi phát hiện ra hắn rất nhàn nhã, thì trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ hơi kinh ngạc. Nơi này có mấy chục người, nhưng không có quá nhiều người nhìn thấy trận chiến giữa Lục Ly và Trương Dã ngày ấy, những người còn lại cũng không quá hiểu biết về chiến lực của Lục Ly. Nội tâm hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khinh miệt, giờ phút này thấy Lục Ly nhàn nhã như vậy, mọi người khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên. Tuy có rất nhiều Hỏa Mị Tinh bay tới, nhưng Hỏa Mị Tinh là tà ma cấp thấp nhất, tự nhiên đánh chết không khó. Nửa canh giờ sau! Mấy vạn Hỏa Mị Tinh bị đánh chết toàn bộ, không ai bị thương nặng, chỉ có mấy người bị vài vết thương nhẹ, ăn một chút đan dược liền tốt. Tiếp tục đi về phía trước! Lần này không phải là ra ngoài đi chơi, mà là chuẩn bị ở bên trong thời gian dài, quét sạch đại bộ phận tà ma quái thú, bảo đảm bình an cho Thiên Hà Giới. Lần này chỉ đi về phía trước hơn một canh giờ, lại gặp phải Hỏa Mị Tinh, hơn nữa lần đầu tiên xuất hiện Hỏa Viêm Thú, cũng may số lượng không quá nhiều, chỉ có mấy trăm con. Ngoại hình Hỏa Viêm Thú như là con báo, toàn thân màu đỏ đen, có vảy tinh tế, lợi trảo rất dài, phần lưng còn có gai xương sắc bén. Miệng nó có bốn cái răng nanh rất dài, đôi mắt vô cùng kỳ lạ, bởi vì không có đồng tử, thoạt nhìn chỉ có hai cái tròng mắt đen tuyền, như là một người mù. - Ngao ngao! Từng con Hỏa Viêm Thú gào thét mà đến, nhào về phía mọi người, tốc độ chúng nhanh như gió. Vô số Hỏa Mị Tinh cũng cùng nhau bay lại đây. Lần này Thạch trưởng lão không rời đi, mà bay lên giữa không trung, tùy thời chuẩn bị cứu trợ người phía dưới. Mặt Đàm Long Ninh Ngạo Hồ Thiên Quân không đổi sắc, không để ý đến Hỏa Mị Tinh, mà bay về phía Hỏa Viêm Thú. Viên Linh Vận Liễu Thiên Thiên và các công tử tiểu thư khác cũng như thế, trên mặt mười mấy người còn lại lộ ra một tia kinh hoảng, rõ ràng không có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu, đoán chừng chiến lực cũng quá sức. - Ngao ngao! Một con Hỏa Viêm Thú bay về phía Lục Ly, một đạo tàn ảnh hiện lên, Hỏa Viêm Thú đã đến trước mặt, Lục Ly thu hồi Thiên Biến Đỉnh, vung nắm tay nện tới. - Phanh! Một tiếng nổ nặng nề vang lên, Lục Ly cảm giác cánh tay tê rần, còn Hỏa Viêm Thú thì bị đánh bay ra ngoài, nhưng sau khi quay cuồng trên mặt đất một vòng, dường như không việc gì lại tiếp tục vọt lại đây. - Quả nhiên phòng ngự rất mạnh! Lục Ly hơi gật đầu, hắn suy nghĩ một chút lấy ra phi kiếm, hóa thành một đạo cực quang bay về phía Hỏa Viêm Thú, một đạo lưu quang hiện lên, phi kiếm đâm vào tròng mắt Hỏa Viêm Thú, tiếp theo quấy đảo ở bên trong một phen, Hỏa Viêm Thú đau đớn gào lên hai tiếng, nhẹ nhàng bị đánh chết. - Ầm ầm ầm! Đám người Ninh Ngạo bên kia lấy ra Bí Bảo, Ninh Ngạo lấy ra một thanh bạch cốt đại bổng, mỗi lần nện xuống, là một con Hỏa Viêm Thú không chết cũng bị thương. Hồ Thiên Quân lấy ra một tòa bảo tháp, mỗi lần hạ xuống đều có thể nghiền Hỏa Viêm Thú thành huyết nhục. Đàm Long thì lấy ra một chiếc chiến xa nho nhỏ, nghiền áp mà đi. Trong tay Viên Linh Vận có một cành liễu, mỗi lần vung vẩy, Hỏa Viêm Thú sẽ bị chém thành hai đoạn, Tiểu Lạt Tiêu lấy ra một cái ngọc như ý, uy lực phi phàm. - Quả nhiên con cháu hào môn nhiều bảo vật! Lục Ly nhìn lướt qua, thấy các công tử tiểu thư hầu như đều có Dị Bảo hộ thể, cấp bậc thấp nhất cũng có thể so với Tiên Ma Tháp của Tần Chiến. Thế nhưng ngẫm lại đám công tử tiểu thư này đều sinh ra trong hào môn, trong nhà ít nhất cũng có một vị trưởng lão, bọn họ lại là nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ, được ban cho Dị Bảo cũng là đương nhiên. - Hừ hừ! Lục Ly thấy Đàm Long quét mắt tới, hai mắt nhìn phi kiếm của hắn tỏa sáng, trong lòng hắn cười lạnh vài tiếng. Nếu Đàm Long dám có tâm tư gì, hắn không ngại dùng phi kiếm chặt đứt tứ chi Đàm Long, biến tên này thành một quả cầu thịt. Thoạt nhìn mấy trăm đầu Hỏa Viêm Thú rất hung tàn, nhưng sau khi đám người vận dụng Bí Bảo, rất nhanh đã bị trấn áp. Thạch trưởng lão ở phía trên ra tay ba lần, hai lần là bởi vì hai vị tiểu thư không chống đỡ được, một lần là vì một vị công tử suýt chút nữa bị Hỏa Viêm Thú đánh chết. Nếu không phải nguy hiểm đến sinh tử, Thạch trưởng lão sẽ không ra tay, nếu để đám người này tới rèn luyện. Không cho các nàng trải qua nguy hiểm, không đối mặt sinh tử thì rèn luyện có ý nghĩa gì? Đương nhiên! Những công tử và tiểu thư này đều biết Thạch trưởng lão ở phía trên nhìn xuống, bọn họ biết rõ, bọn họ khẳng định không chết được, chắc chắn trưởng lão sẽ cứu họ. Nói như vậy, các nàng cũng không ép ra được tiềm lực, không tính là chân chính trải qua nguy hiểm sinh tử. Cho nên chiến lực của những tử tiểu thư này và loại võ giả thấp bé quật khởi như Lục Ly vẫn có khác biệt, bọn họ đều có chỗ để dựa vào, còn Lục Ly không có gì, chuyện gì cũng phải tự dựa vào chính mình.
Chương 3057 Không Muốn Phiền Toái
Đây cũng là chuyện không có biện pháp, trưởng bối của các công tử tiểu thư đều sợ bọn họ xảy ra chuyện, kinh nghiệm chiến đấu có thể chậm rãi tích lũy, nếu chết mà nói vậy cái gì cũng không có. Lần này người bị thương rất nhiều, cho dù mỗi người đều có Bí Bảo, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của một vài công tử tiểu thư rất kém. Tốc độ Hỏa Viêm Thú lại quá nhanh, phản ứng mau chóng, một vài người bị thương cũng là chuyện bình thường. Sau khi đánh chết Hỏa Viêm Thú, đám Hỏa Mị Tinh còn dư lại liền dễ nói, đối với nhóm người này mà nói, Hỏa Mị Tinh hoàn toàn không có áp lực. Người bị thương đi chữa thương, những người còn lại nhanh chóng công kích, quét sạch toàn bộ Hỏa Mị Tinh. Kế tiếp chính là quét sạch chiến trường, Thạch trưởng lão phân phó mấy vị công tử thu thập toàn bộ thi thể Hỏa Viêm Thú. Những thi thể đó đều là thần tài, trong cơ bắp chúng nó ẩn chứa năng lượng rất mạnh, có thể dùng để luyện đan. Nếu là ngày thường khẳng định đám công tử này sẽ không thu thập những thi thể kia, nhưng Thạch trưởng lão đã nói thì mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi. Thạch trưởng lão cho đám người nghỉ ngơi chữa thương, Lục Ly ngồi xếp bằng ở trên một khối nham thạch. Đối với hắn mà nói, chiến đấu cấp bậc này căn bản không cần nghỉ ngơi, nhưng đám người đều đã tu luyện chữa thương, hắn chỉ có thể nghe lời. Một mình hắn ngồi lẻ loi ở một bên, những người còn lại đều quây quần bên nhau, Lục Ly có vẻ không hợp. Lục Ly cao ngạo như thế, những người còn lại cũng không muốn mặt nóng đến dán mông lạnh, hơn nữa bọn họ vốn dĩ thuộc về một phái. Lục Ly đánh Trương Dã, chẳng khác nào đánh bọn họ, làm sao có thể chủ động đi giao hảo với Lục Ly chứ? Thạch trưởng lão biết rõ loại tình huống này, nhưng hắn lại không nói một câu. Muốn Lục Ly và đám công tử tiểu thư này hóa giải ân oán, dựa ngôn ngữ là vô dụng, người khác khuyên cũng vô dụng, chỉ có để bọn họ cùng nhau trải qua một vài việc, đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn, mới có thể chân chính trở thành bằng hữu, trở thành chiến hữu, trở thành huynh đệ tỷ muội. Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, đại quân lại tiếp tục tiến về phía trước, trong ba ngày tiếp theo, mọi người không ngừng gặp phải Hỏa Mị Tinh và Hỏa Viêm Thú, nhưng có Thạch trưởng lão tọa trấn, đám người lại đều có Dị Bảo, nên tiêu diệt bọn chúng cũng không phải quá khó. Hơn nữa càng về sau, sức chiến đấu của đám công tử tiểu thư kia càng tăng lên, ít nhất đối mặt Hỏa Viêm Thú không đến mức kinh hoảng thất thố, không có quá nhiều hoảng loạn, như vậy lúc chiến đấu sẽ không xuất hiện nhiều sai lầm. Tất cả các trận chiến, Lục Ly đều chơi một mình, căn bản không để ý tới những người khác, cho dù gần đó có người gặp nạn hắn cũng không nhìn một cái. Chuyện này khiến cho mọi người đối với hắn càng thêm bất mãn, Lục Ly không để ý, hắn muốn như vậy, không muốn hoà nhập vào cùng mọi người, hắn không tính ở lại La Sát Cung cả đời. Quan trọng nhất là Thạch trưởng lão vẫn luôn theo dõi ở trên, có một vị Tứ Kiếp trung kỳ theo dõi, cho dù người phía dưới muốn chết cũng khó. Nếu đã như vậy Lục Ly cần gì vẽ rắn thêm chân? Hắn là Thần Tử, đám người này thấy hắn không phản ứng, mỗi người lại có địch ý với hắn, làm sao hắn có thể ra tay cứu giúp? Màn đêm lại buông xuống, thế nhưng bởi vì ở đây là biên giới Thiên Hà, trong Thiên Hà lại luôn có ánh lửa, cho nên thoạt nhìn chỉ tối tăm hơn so với ban ngày một ít. Mọi người đều có không gian Thần Khí của mình, sau khi Thạch trưởng lão hạ lệnh nghỉ ngơi, đám người lấy ra không gian Thần Khí đi vào nghỉ ngơi, một mình Thạch trưởng lão ngồi xếp bằng ở một bên đề phòng. Lục Ly không có tiến vào không gian Thần Khí, hắn không muốn để lộ Thần Sơn, Thiên Tà Châu quá yếu, rất dễ dàng bị người ta nháy mắt đánh vỡ. Nếu đã như vậy không bằng hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, như vậy có nguy hiểm càng thêm dễ dàng phát hiện. Hắn ngồi xếp bằng ở dưới một cái cây đại thụ trụi lủi, cây cối nơi này đều là màu hỏa hồng, hắn dựa lưng vào đại thụ, khoảng cách từ chỗ hắn đến mọi người không phải quá xa, chỉ mười dặm, thần niệm Thạch trưởng lão có thể nhẹ nhàng bao phủ phạm vi vạn dặm, cho nên không tồn tại tình huống không an toàn. Một lát sau, bên doanh trại có từng đạo âm thanh loáng thoáng truyền đến, ba ngày vất vả chiến đấu, tối nay khó có được dịp thả lỏng, đám công tử tiểu thư đều tắm gội nghỉ ngơi một hồi, sau đó tổ chức một hồi dạ yến lửa trại. Trong không gian giới của họ đều có mỹ thực rượu ngon, đám người vây quanh lửa trại có cảm giác rất mới lạ. Bên kia có mùi hương đồ ăn bay tới, không ngờ còn có thịt nướng, nội tâm Lục Ly một mảnh yên tĩnh, bình lặng nhập định, một lòng tìm hiểu Bác Long Thuật. Thời gian trôi qua hơn một canh giờ, thanh âm ầm ĩ bên kia không chỉ không thu nhỏ, ngược lại càng lúc càng lớn, giống như có người uống say, đang cãi cọ ồn ào. Đúng lúc này lông mi Lục Ly hơi rung động, không phải hắn bị đánh thức, mà là hắn cảm nhận được có người tới gần, có một người đang đi tới chỗ hắn. Hắn không mở mắt, cái mũi hơi ngửi một chút, chân mày cau lại. Người tới có mùi thơm của cơ thể nhàn nhạt, hắn đã ngửi qua mùi hương này, cho nên hắn không cần kiểm tra đã biết ai tới. Trên mặt hắn không có bất cứ cảm xúc gì, chỉ hơi nhăn mi lại, người nọ chậm rãi đi tới, sau khi tới gần Lục Ly cũng không nói gì, mà đi đến bên cạnh Lục Ly, dựa vào một bên đại thụ, không ngờ nàng cũng ngồi ở trên phiến đá giống như Lục Ly. - Hưu! Người nọ tùy tiện vung tay một cái, một bình rượu bay tới, Lục Ly dùng một tay tiếp được, có chút không hiểu dụng ý của cô gái này? Hắn mở mắt, suy nghĩ một chút nói: - Linh Vận tiểu thư, ngươi không nên lại đây. Người tới chính là Viên Linh Vận, dường như nàng đã uống không ít, mặt đẹp đỏ bừng, ánh mắt có chút mê ly, nàng bưng một bình rượu khác, ngửa đầu uống một ngụm, rượu tràn ra vương trên cằm nàng, làm ướt một mảnh xiêm y trước ngực. - Ha ha!
Chương 3058 Quỷ Hoả Vương
Sau khi Viên Linh Vận uống một ngụm, liền cười ngây ngô lên, lầm bầm nói: - Thần Tử để ý ánh mắt người khác như vậy, không sợ bị người ghen ghét coi là kẻ tầm thường sao? Nếu Thần Tử có thể trở thành Thần Tử, tự nhiên không phải kẻ tầm thường? Lục Ly hờ hững đáp lại: - Ta không sợ bị người ghen ghét, nhưng ta không muốn bị người lợi dụng, ta không muốn… Phiền phức! - Ha ha ha! Viên Linh Vận nở nụ cười, xinh đẹp lộng lẫy, đôi mắt nàng hơi nheo lại, như là một con hồ ly, nàng nhếch miệng cười nói: - Phiền toái? Thần Tử ngồi trên vị trí này, đã đại biểu cho vô tận phiền toái. Lại nói... sống trên thế giới này, trừ phi ngươi tình nguyện là người thường, nếu không có chỗ nào không có phiền toái? Không thể không nói Viên Linh Vận là một nữ tử vô cùng thông minh, rất biết cách nói chuyện, Lục Ly cũng có chút bội phục thủ đoạn của nàng, hắn không phủ nhận nói: - Ta không muốn ngồi lên vị trí Thần Tử, nếu ngươi muốn ngồi mà nói, ngươi nghĩ biện pháp, ta có thể phối hợp ngươi. Ngươi không cần dùng thủ đoạn và mưu kế lên ta, không có ý nghĩa gì đâu. Ta đối với ngươi còn có chút thưởng thức, nếu tiếp tục nữa, khả năng thưởng thức sẽ biến thành… Chán ghét! Mỗi người làm việc, đều có mục đích rõ ràng, sẽ không vô duyên vô cớ làm một ít chuyện không biết cái gọi là gì, trừ phi đầu óc người nọ có vấn đề. Đầu óc Viên Linh Vận không có vấn đề gì, hơn nữa còn là một nữ tử vô cùng thông minh. Người như vậy làm việc tự nhiên có lý do, có mục đích của nàng. Nàng vốn là người có thực lực ứng cử vị trí Thần Nữ nhất, Lục Ly đoạt vị trí của nàng, cho dù trong lòng nàng không tràn ngập oán hận và địch ý, cũng không đến mức nhiều lần muốn giao hảo cùng Lục Ly. Tuy Lục Ly là Thần Tử, nhưng không có bất luận quyền lợi gì, chiến lực cũng không thể so với trưởng lão, Viên Linh Vận cũng không phải loại người nhìn thấy đàn ông là nổi hoa tâm. Từ đầu đến cuối bên cạnh nàng đều có một đám nam tử ưu tú vây quanh, nàng đối với nam nhân không nói là miễn dịch, nhưng ít nhất sẽ không bỏ qua rụt rè chủ động tới trêu chọc. Nếu đã như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác Viên Linh Vận lại chủ động tới tiếp cận Lục Ly, ngay cả hành động rót rượu làm ướt nhẹp xiêm y cũng làm ra, khẳng định là nàng có mục đích. Lục Ly có cái gì để Viên Linh Vận phải mơ ước? Chỉ có Thần Tử chi vị, Viên Linh Vận sinh ra thấp hèn, nàng đi được đến hôm nay, đều dựa vào sự nỗ lực và dã tâm của nàng. Nàng được chúng trưởng lão yêu thích, được đại trưởng lão thu làm đồ đệ, từ đó có thể thấy được nàng là người có dã tâm vô cùng lớn, hoặc là nàng muốn trở thành nữ tử như La Phi Yên. Thần Tử chi vị là bước quan trọng nhất để Viên Linh Vận cá chép vượt long môn, một khi nàng bắt được, nàng sẽ có thể cùng ngồi cùng ăn với Tô Nguyệt Cầm, sẽ trở thành một trong những viên minh châu lóa mắt nhất toàn bộ La Sát Hải. Nếu vị trí này bị đám người Đàm Long Ninh Ngạo lấy được, có lẽ nàng sẽ vứt bỏ ý định, Lục Ly là một người từ ngoài đến, khiến nội tâm nàng có một ít ý tưởng, nên mới có hành động tối nay. Lục Ly trải qua quá nhiều chuyện, tuy hắn không am hiểu âm mưu quỷ kế, nhưng hắn nhìn thấu rất nhiều chuyện. Bất kể mưu kế gì cuối cùng đều có điểm chung, nhìn thấu mục đích của Viên Linh Vận, sẽ dễ dàng đoán được tâm tư của nàng. Nghe Lục Ly nói xong, bình rượu trong tay Viên Linh Vận khẽ run lên, khuôn mặt đỏ ửng càng thêm diễm lệ, hai mắt nàng nhắm lại, ngực hơi phập phồng. Rất rõ ràng, lời nói của Lục Ly đã đánh thẳng vào tâm linh nàng, làm nàng có chút hoảng loạn. Thế nhưng nàng khôi phục rất nhanh, chỉ một lát khóe miệng đã lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đầu hơi nghiêng qua, lạnh nhạt nói: - Thần Tử, ngươi nói thật sao? Nếu ngươi không muốn ngồi vị trí này, vì sao lại ngồi lên chứ? - Ta không muốn nói nguyên nhân! Lục Ly hờ hững trả lời, hắn không muốn nói cho Viên Linh Vận biến hắn bị gieo Huyền Thiên Phù, bất đắc dĩ mới gia nhập La Sát Cung. Hắn trầm ngâm một lát, khóe miệng lộ ra chút tà khí, nói: - Linh Vận tiểu thư, ngươi muốn Thần Nữ chi vị, chỉ cần ngươi có biện pháp tốt, lúc nào ta cũng có thể phối hợp với ngươi, thế nhưng ta có một điều kiện! - Điều kiện? Viên Linh Vận ngẩn ra, đôi mắt mở to, nói: - Điều kiện gì? - Một đêm! Lục Ly nhếch miệng cười, truyền âm qua: - Ngươi tiếp ta một đêm, chỉ cần một đêm là được, ý ngươi sao? Ánh mắt Viên Linh Vận lập tức trở nên âm hàn, trong mắt không kìm chế được sát ý, tấm thân xử nữ đối với nàng vô cùng quan trọng, nếu không phải xử nữ mà nói, nàng sẽ mất đi vẻ thánh khiết, không thể trở thành nữ thần mà vô số công tử theo đuổi, không ngờ Lục Ly muốn cái này? Thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, đôi mắt lại nhắm lại lần nữa, giống như nội tâm đang tranh đấu kịch liệt, tự hỏi Thần Nữ chi vị và tấm thân xử nữ cái nào quan trọng hơn. Trong mắt Lục Ly toàn là vẻ nghiền ngẫm, sự thưởng thức đối với Viên Linh Vận đã biến mất, không ngờ cô gái này còn còn phải suy nghĩ loại chuyện này, quá làm hắn thất vọng rồi. Nếu một nữ tử không có tự tôn tự ái, muốn dựa vào thân thể đi tranh thủ lợi ích, thì nữ tử này đã mất đi tôn nghiêm và bản tâm, cuối cùng lấy được thành tựu vô cùng hữu hạn. Viên Linh Vận trầm tư khoảng mười mấy giây, cuối cùng cắn răng nói: - Có thể... Đổi điều kiện hay không? - Ha ha! Khóe miệng Lục Ly lộ ra vẻ chế nhạo, cười vài tiếng nói: - Đùa với ngươi một chút thôi, ta không có hứng thú đối với thân thể ngươi. Vẫn là câu nói trước kia nói với ngươi, ngươi suy nghĩ biện pháp, chỉ cần có thể được, ta sẽ phối hợp với ngươi, ta không muốn Thần Tử chi vị. Thế nhưng ta nhắc nhở ngươi một câu, cung chủ cũng không dễ lừa gạt như vậy, không có sách lược tốt thì không nên làm xằng làm bậy, ừm... Không nên dùng thủ đoạn với ta, ta không muốn trở thành địch nhân của ngươi. Mặt Viên Linh Vận lập tức đỏ như lửa đốt, nàng có chút e lệ khó nhịn, cảm giác giống như bị Lục Ly đùa bỡn, thế nhưng rất nhanh nàng đã nhịn xuống, đứng lên, đi về phía doanh trại.
Chương 3059 Thạch Trưởng Lão Xảy Ra Chuyện
Đi được vài bước, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, nhìn thấy nụ cười nhạt ở khóe miệng Lục Ly, đôi mắt nàng hơi co rụt lại. Lần đầu tiên trong nội tâm nàng sinh ra sợ hãi đối với Lục Ly, giống như ở trước mặt Lục Ly nàng biến thành một thiếu nữ yếu ớt không mảnh vải che thân, không che giấu được bất luận cái bí mật gì, hơn nữa không cách nào kháng cự, mặc cho hắn đùa bỡn. - Ha ha! Lục Ly cười nhạt, nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện. Nói như vậy, qua hôm nay Viên Linh Vận sẽ không dám dùng âm mưu quỷ kế với hắn nữa? Về phần nhường lại Thần Tử chi vị, Lục Ly không để ý, hắn không làm Thần Tử, sẽ không có nhiều người chú ý hắn, hắn càng tiện nghĩ cách phá giải Huyền Thiên Phù, rời khỏi nơi này. Thế nhưng, Lục Ly không cho rằng Viên Linh Vận có năng lực này, muốn bỏ Thần Tử chi vị của hắn, phải được La Phi Yên gật đầu. La Phi Yên vừa mới phong Lục Ly làm Thần Tử, trong thời gian ngắn sao có thể huỷ bỏ? Đó không phải là tự mình đánh mặt mình sao? Dựa vào năng lực bản thân đánh hạ La Sát Cung, hơn nữa trấn áp một đám lão ma đầu, có thể thấy La Phi Yên là người vô cùng có chủ kiến. Coi như ba vị thái thượng trưởng lão tự mình đi nói, cũng không nhất định La Phi Yên sẽ thay đổi chủ ý. Trừ phi Lục Ly làm ra sự tình làm nhục La Sát Cung, Lục Ly sẽ ngốc như vậy sao? Làm như vậy, sẽ làm La Phi Yên tức giận, mạng nhỏ của hắn cũng không còn. Tiếp tục bế quan, tìm hiểu Bác Long Thuật lâu như vậy, vẫn không cách nào bước ra một bước cuối cùng, chuyện này làm cho Lục Ly rất là đau trứng. Đừng nói dậm chân ở cái bình cảnh này mấy chục mấy trăm năm, vậy sẽ rất buồn bực. Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau vừa hừng đông, mọi người tiếp tục đi về phía trước, lần này ra ngoài ít nhất cũng một hai tháng, bởi vì tà ma quái thú quá nhiều, không nói quét sạch toàn bộ, ít nhất cũng phải quét sạch đại bộ phận. Đoạn thời gian phía sau vẫn giống như lúc đầu, Thạch trưởng lão dẫn đội, mọi người quét sạch tà ma. Đám người cũng gặp phải Hỏa Nghĩ, thế nhưng Thạch trưởng lão tự mình động thủ, chấn giết phần lớn, số còn lại để mọi người dọn dẹp. Nói là chấp hành nhiệm vụ, nhưng thật ra là rèn luyện, có Thạch trưởng lão tọa trấn, mọi người nhiều nhất chỉ bị thương, không chết người được. Trong khoảng thời gian này Lục Ly vẫn luôn dùng thanh phi kiếm kia, sau khi dùng một đoạn thời gian, thanh phi kiếm này thật sự giống như cánh tay, càng ngày càng linh hoạt, càng ngày càng thuận tay. Quan hệ giữa Lục Ly và đám người kia vẫn không có hòa hoãn, ranh giới giữa hai bên rất rõ ràng, một mình Lục Ly lang thang ở bên ngoài, có vẻ không hợp nhau. Thạch trưởng lão đối với loại tình huống này bó tay không biện pháp, hắn cũng lười đi đến hòa giải, chỉ cần hai bên không đánh là được, còn lại hắn mặc kệ. Ngày thứ mười tám. Rốt cuộc sự bình tĩnh cũng bị phá vỡ, vận khí đám người Lục Ly rất không tốt, vậy mà gặp một con Quỷ Hoả Vương. Sau khi Thạch trưởng lão tra xét tình huống xong, lập tức phát ra một tiếng huýt gió, gầm lên: - Tất cả mọi người chạy mau, ta đi ngăn cản Quỷ Hoả Vương, các ngươi lập tức rút lui mười vạn dặm! Đám người đều bỏ chạy, bởi vì bọn họ biết chiến lực không đủ, đối đầu Quỷ Hoả Vương đều phải chết, ở lại sẽ là liên lụy Thạch trưởng lão. Lục Ly cũng không ở lại, hắn nhìn thoáng qua Quỷ Hoả Vương một chút sau đó thì bỏ chạy. Một đạo khí tức âm lãnh từ nơi xa bên trong Thiên Hà tràn ngập ra, một đoàn hoả diễm màu trắng dưới Thiên Hà bay lên, tuy là hoả diễm nhưng lại khiến người ta cảm thấy âm lãnh, không thể không nói Quỷ Hoả Vương rất quỷ dị. Quỷ Hoả Vương không phải một đoàn hoả diễm, mà là một con quái thú hình người, hình thể như là một người lùn, thân thể nửa trong suốt, bởi vì khi nó xuất hiện xung quanh đều là hoả vân, cho nên người bình thường cho rằng Quỷ Hoả Vương là một đoàn hoả diễm. Thân thể nó giấu ở bên trong hoả diễm màu trắng, đoàn hoả diễm kia lớn chừng ngàn trượng, hình thể Quỷ Hoả Vương rất nhỏ giấu ở bên trong, nếu không phải Lục Ly có được Đại Đạo Chi Ngân cũng không phát hiện ra Quỷ Hoả Vương. Quỷ Hoả Vương giỏi về ẩn giấu thân hình, Quỷ Hoả ở bên trong thân thể của nó có thể lúc ẩn lúc hiện, bản thân Quỷ Hoả là một loại hoả diễm rất lợi hại, kinh khủng hơn là công kích của Quỷ Hoả Vương. - Vù vù! Đám công tử tiểu thư không dám nhìn quá nhiều, nhanh chóng chạy trốn về phía sau, uy danh Quỷ Hoả Vương quá lớn, bọn họ không có dũng khí khai chiến. Sau khi chạy được mười mấy vạn dặm, mọi người không thấy Quỷ Hoả Vương đuổi theo, tất cả như trút được gánh nặng, Ninh Ngạo hạ lệnh mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, chờ đợi Thạch trưởng lão trở về. Đối với đám người mà nói, Thạch trưởng lão chính là tâm phúc của bọn họ, không có Thạch trưởng lão đám người liền cảm giác mất đi phương hướng và mục tiêu. Tuy Thiên Hà Giới không quá nguy hiểm, hơn nữa Quỷ Hoả Vương đã bị tiêu diệt rất nhiều, rất khó gặp phải, nhưng mọi người đã quen đi theo Thạch trưởng lão, nên giờ phút này không dám tự ý di động. Lục Ly không nói lời nào, đứng thẳng ở một bên, giống như là một tiểu nhân vật. Bên kia, đám người tụ tập lại một chỗ thảo luận về Quỷ Hoả Vương, tranh luận Thạch trưởng lão có đối phó được không? Nếu không đối phó được đoạn đường về sau sẽ đi thế nào? Nên trở về hay là tiếp tục đi về trước? Phần lớn người có ý nghĩ, nếu Thạch trưởng lão không đối phó được, bọn họ sẽ trở về Thiên Hà Thành. Không có trưởng lão đi theo đám người đều sợ chết, ngộ nhỡ gặp phải một con Quỷ Hoả Vương sẽ có hơn nửa người chết đi. Lục Ly nghe một chút, liền ngồi xếp bằng ở một bên tu luyện, hiện tại nói cái gì cũng không có ý nghĩa, vẫn phải xem Thạch trưởng lão có thể trở về hay không. Nếu là một đám Quỷ Hoả Vương, khẳng định Thạch trưởng lão sẽ không thể về. Hiện tại chỉ có một con Quỷ Hoả Vương, đoán chừng vẫn có cơ hội trở về, dù sao chiến lực Thạch trưởng lão cũng không tồi. Một lần đợi chính là ba canh giờ, tâm thần Lục Ly trầm xuống, ba canh giờ vẫn chưa trở về vậy khả năng vĩnh viễn không về được.
Chương 3060 Thạch Trưởng Lão Xảy Ra Chuyện
Thời gian dài như vậy, Thạch trưởng lão hoặc là đánh chết Quỷ Hoả Vương trở về, hoặc là thoát khỏi Quỷ Hoả Vương chạy thoát. Nhưng đợi lâu như vậy vẫn không thấy người, vậy rất có khả năng đã chết trận. Người bên kia đã bắt đầu có chút hoảng loạn, dù sao từ nơi này trở về Thiên Hà Thành cũng mất một khoảng cách rất dài, cần hai mươi mấy ngày, tuy rằng lúc đi tới tà ma trên đường đều bị quét sạch, nhưng ai biết dưới đáy Thiên Hà có toát ra tà ma hay không? Lục Ly không để ý, tiếp tục chờ đợi, coi như Thạch trưởng lão đã chết, hắn cũng không bị ảnh hưởng. Thời gian lại trôi qua ba canh giờ, người bên kia đã không bình tĩnh được nữa. Có mấy vị tiểu thư bởi vì lo lắng, mà thân thể đã có chút run bần bật. Một vài tiểu thư vây quanh Viên Linh Vận, các công tử thì vây quanh Ninh Ngạo Đàm Long, hiện tại mọi người không nói chuyện nữa, mà chờ mấy vị công tử mạnh nhất quyết định. - Tiếp tục chờ thêm một ngày! Ninh Ngạo vẫy tay nói: - Mọi người thay phiên nhau nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu trưởng lão vẫn không trở lại, chúng ta sẽ trở về Thiên Hà Thành. Những người còn lại dồn dập gật đầu, Ninh Ngạo đứng ra, vậy mọi người sẽ lấy Ninh Ngạo cầm đầu. Thật ra người có địa vị cao nhất nơi này chính là Lục Ly, dù sao hắn cũng là Thần Tử. Nhưng đám người đều coi thường Lục Ly, không có ai đi hỏi ý kiến hắn cả. - Thần Tử! Một đạo thanh âm nhu mị vang lên ở trong đầu Lục Ly, vậy mà là Viên Linh Vận truyền âm cho Lục Ly: - Thần Tử, Thạch trưởng lão còn có thể trở về không? Nếu không thể trở về, chúng ta nên làm như thế nào? Lục Ly không mở mắt, sau khi trầm ngâm một lát, liền truyền âm qua, nói: - Có lẽ không về được, chúng ta còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể trở về thôi, cứ làm như lời Ninh Ngạo nói, một ngày sau trở về Thiên Hà Thành. - Được! Viên Linh Vận suy nghĩ một chút, lại truyền âm bổ sung một câu: - Đến lúc đó nếu gặp phải tình huống nguy cấp, Thần Tử chiến lực cao cường, có thể xin Thần Tử hỗ trợ mọi người một chút hay không, dù sao… cũng là người một nhà. - Ha ha! Lục Ly cười nhạt, không đáp lại. Thỉnh cầu này của Viên Linh Vận làm hắn có chút câm nín, cùng một nhà? Đám người trước mắt này coi hắn là người một nhà sao? Không chỉ không coi là người một nhà, thậm chí còn ẩn giấu địch ý, nói không chừng có cơ hội sẽ ở sau lưng đâm hắn một đao, dựa vào cái gì khi gặp phải nguy hiểm, muốn hắn ra tay giúp bọn họ chứ? Viên Linh Vận thấy Lục Ly không trả lời, trên mặt lộ ra một tia ảm đạm, nhưng không nói thêm gì. Lục Ly tiếp tục bế quan, trong khoảng thời gian này xung quanh không xuất hiện tà ma quái thú, thời gian nhanh chóng trôi qua, dưới sự nôn nóng chờ đợi của mọi người, cuối cùng Thạch trưởng lão vẫn không có trở về. Đã chết! Tâm mọi người đều trầm xuống, một ngày rưỡi mà vẫn chưa trở về, vậy khẳng định Thạch trưởng lão đã bỏ mình, nếu không tuyệt đối đã trở lại. - Trở về thôi! Ninh Ngạo phất tay hạ lệnh, đám người đều quyết đoán trở về, Lục Ly không nhúc nhích, mọi người bay một đoạn, thấy Lục Ly không nhúc nhích thì dồn dập kinh ngạc. Hồ Thiên Quân vung tay lên để mọi người dừng lại, hắn quay đầu nhìn Lục Ly nói: - Thần Tử không muốn đi cùng chúng ta sao? - Các ngươi đi về phía trước đi. Lục Ly vẫy tay nói: - Ta đang chờ đợi Thạch trưởng lão, lát nữa ta sẽ đuổi theo các ngươi. Ánh mắt Viên Linh Vận lộ ra một tia thất vọng, không ngờ Lục Ly không muốn đi theo mọi người, hắn… sợ bị mọi người làm vướng chân sao? Trong mắt Ninh Ngạo Đàm Long lộ ra một tia sát ý được che giấu cực sâu, Hồ Thiên Quân cũng không nhiều lời, vung tay nói: - Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đi về phía trước. Viên Linh Vận liếc mắt nhìn Lục Ly thật sâu, rồi bay theo mọi người, Tiểu Lạt Tiêu chu miệng, lẩm bẩm: - Hừ hừ, kiêu căng tự đại, thật sự cho rằng mình chính là thiên hạ đệ nhất sao, chờ lát nữa hắn chết như thế nào? Đám người Đàm Long Hồ Thiên Quân Ninh Ngạo nghe Tiểu Lạt Tiêu nói xong, hai mắt đều hơi sáng ngời, nếu Lục Ly chết ở bên trong, vậy đối với bọn họ mà nói chính là tin tức tốt. Thần Tử chết trận, chẳng phải bọn họ sẽ có cơ hội thượng vị sao? Nhìn đám người biến thành điểm đen biến mất ở phương xa, Lục Ly khoan thai đứng lên. Vừa rồi sát ý trong mắt Đàm Long và Ninh Ngạo, càng khiến hắn thêm kiên định khi đi một mình. Lúc trước đại trưởng lão dặn dò, lần này tiến vào không được gây ra án mạng. Hắn sợ sau khi đi cùng mọi người, nếu mọi người mưu hại hắn, hắn sẽ không nhịn được hạ sát thủ, đến lúc đó sẽ rất phiền toái. Đi cùng đám công tử tiểu thư kia, không chỉ không có nửa điểm trợ giúp với hắn, ngược lại sẽ liên lụy hắn, thậm chí còn phải đề phòng bọn họ âm thầm đánh lén. Thạch trưởng lão không còn, không áp chế được đám công tử tiểu thư này, Lục Ly không thể không để ý một chút. Đám công tử kia muốn hãm hại hắn, hơn nữa sau lưng có người, có lẽ La Phi Yên sẽ không động thủ giết bọn hắn. Nhưng nếu hắn giết đám công tử kia, vậy sẽ chọc vào tổ ong vò vẽ, sẽ bị một đám đại nhân vật La Sát Cung tìm tới gây phiền toái. Lục Ly chờ mọi người đi gần nửa ngày mới đứng dậy, hơn nữa hắn không đi theo lộ tuyến của mọi người, mà rời khỏi Thiên Hà vạn dặm, lúc này mới một đường bay về phía nam. Tà ma quái thú chủ yếu ở trong Thiên Hà, nhưng không đại biểu bên trong hoang lĩnh không có, Lục Ly bay một canh giờ, liền gặp phải một đám Hỏa Mị Tinh và mấy chục con Hỏa Viêm Thú. Hỏa Mị Tinh tới nhiều hơn nữa, đối với Lục Ly cũng chỉ như một đám ruồi bọ, có điều hơi tốn một ít thời gian mà thôi. Chỉ cần Hỏa Viêm Thú không xuất động quy mô lớn, sẽ không có quá nhiều vấn đề, phi kiếm bay qua là có thể nhẹ nhàng giết chết từng con Hỏa Viêm Thú. Có lẽ đối với đám công tử tiểu thư, mất đi sự che chở của Thạch trưởng lão, hành tẩu chiến đấu ở đây, giống như đi trên băng mỏng, nhưng đối với Lục Ly mà nói lại không có nửa điểm áp lực.
- Trang phục Thần Tử này không tồi! Lục Ly phát hiện trang phục Thần Tử tự động sáng lên, nhiệt độ cực nóng lập tức biến mất, ngược lại có một loại cảm giác mát lạnh, vô cùng thoải mái. Lục Ly quan sát những công tử tiểu thư còn lại một chút, phát hiện quần áo váy vóc của bọn họ đều có thần văn lấp lánh, rõ ràng đều là bảo vật, loại nhiệt độ này không cách nào hủy diệt quần áo của bọn họ. Tất nhiên đều là công tử tiểu thư danh môn, nếu quần áo bị thiêu rụi, vậy về sau còn gặp người như thế nào. - Ong! Lục Ly lấy ra Thiên Biến Đỉnh, biến thành một cây trường thương, cánh tay hơi rung động, trường thương hóa thành từng đạo tàn ảnh, nháy mắt đánh trúng hồn hạch một đám Hỏa Mị Tinh. Lục Ly công kích rất tùy ý, giống như là đang phe phẩy quạt hương bồ, nhẹ nhàng đập chết từng con muỗi vậy. Thật ra đánh chết đám Hỏa Mị Tinh này không khó, khó nhất chính là tìm kiếm hồn hạch và đánh vỡ nó. Lục Ly thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, có thể chuẩn xác tìm được hồn hạch, cho nên đánh chết chúng rất nhẹ nhàng. Mấy chục vị công tử tiểu thư cùng chiến đấu, có người rất nhẹ nhàng, nhưng cũng có người gặp chút khó khăn, thỉnh thoảng thần niệm của mọi người lại quét về phía Lục Ly, sau khi phát hiện ra hắn rất nhàn nhã, thì trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ hơi kinh ngạc. Nơi này có mấy chục người, nhưng không có quá nhiều người nhìn thấy trận chiến giữa Lục Ly và Trương Dã ngày ấy, những người còn lại cũng không quá hiểu biết về chiến lực của Lục Ly. Nội tâm hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khinh miệt, giờ phút này thấy Lục Ly nhàn nhã như vậy, mọi người khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên. Tuy có rất nhiều Hỏa Mị Tinh bay tới, nhưng Hỏa Mị Tinh là tà ma cấp thấp nhất, tự nhiên đánh chết không khó. Nửa canh giờ sau! Mấy vạn Hỏa Mị Tinh bị đánh chết toàn bộ, không ai bị thương nặng, chỉ có mấy người bị vài vết thương nhẹ, ăn một chút đan dược liền tốt. Tiếp tục đi về phía trước! Lần này không phải là ra ngoài đi chơi, mà là chuẩn bị ở bên trong thời gian dài, quét sạch đại bộ phận tà ma quái thú, bảo đảm bình an cho Thiên Hà Giới. Lần này chỉ đi về phía trước hơn một canh giờ, lại gặp phải Hỏa Mị Tinh, hơn nữa lần đầu tiên xuất hiện Hỏa Viêm Thú, cũng may số lượng không quá nhiều, chỉ có mấy trăm con. Ngoại hình Hỏa Viêm Thú như là con báo, toàn thân màu đỏ đen, có vảy tinh tế, lợi trảo rất dài, phần lưng còn có gai xương sắc bén. Miệng nó có bốn cái răng nanh rất dài, đôi mắt vô cùng kỳ lạ, bởi vì không có đồng tử, thoạt nhìn chỉ có hai cái tròng mắt đen tuyền, như là một người mù. - Ngao ngao! Từng con Hỏa Viêm Thú gào thét mà đến, nhào về phía mọi người, tốc độ chúng nhanh như gió. Vô số Hỏa Mị Tinh cũng cùng nhau bay lại đây. Lần này Thạch trưởng lão không rời đi, mà bay lên giữa không trung, tùy thời chuẩn bị cứu trợ người phía dưới. Mặt Đàm Long Ninh Ngạo Hồ Thiên Quân không đổi sắc, không để ý đến Hỏa Mị Tinh, mà bay về phía Hỏa Viêm Thú. Viên Linh Vận Liễu Thiên Thiên và các công tử tiểu thư khác cũng như thế, trên mặt mười mấy người còn lại lộ ra một tia kinh hoảng, rõ ràng không có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu, đoán chừng chiến lực cũng quá sức. - Ngao ngao! Một con Hỏa Viêm Thú bay về phía Lục Ly, một đạo tàn ảnh hiện lên, Hỏa Viêm Thú đã đến trước mặt, Lục Ly thu hồi Thiên Biến Đỉnh, vung nắm tay nện tới. - Phanh! Một tiếng nổ nặng nề vang lên, Lục Ly cảm giác cánh tay tê rần, còn Hỏa Viêm Thú thì bị đánh bay ra ngoài, nhưng sau khi quay cuồng trên mặt đất một vòng, dường như không việc gì lại tiếp tục vọt lại đây. - Quả nhiên phòng ngự rất mạnh! Lục Ly hơi gật đầu, hắn suy nghĩ một chút lấy ra phi kiếm, hóa thành một đạo cực quang bay về phía Hỏa Viêm Thú, một đạo lưu quang hiện lên, phi kiếm đâm vào tròng mắt Hỏa Viêm Thú, tiếp theo quấy đảo ở bên trong một phen, Hỏa Viêm Thú đau đớn gào lên hai tiếng, nhẹ nhàng bị đánh chết. - Ầm ầm ầm! Đám người Ninh Ngạo bên kia lấy ra Bí Bảo, Ninh Ngạo lấy ra một thanh bạch cốt đại bổng, mỗi lần nện xuống, là một con Hỏa Viêm Thú không chết cũng bị thương. Hồ Thiên Quân lấy ra một tòa bảo tháp, mỗi lần hạ xuống đều có thể nghiền Hỏa Viêm Thú thành huyết nhục. Đàm Long thì lấy ra một chiếc chiến xa nho nhỏ, nghiền áp mà đi. Trong tay Viên Linh Vận có một cành liễu, mỗi lần vung vẩy, Hỏa Viêm Thú sẽ bị chém thành hai đoạn, Tiểu Lạt Tiêu lấy ra một cái ngọc như ý, uy lực phi phàm. - Quả nhiên con cháu hào môn nhiều bảo vật! Lục Ly nhìn lướt qua, thấy các công tử tiểu thư hầu như đều có Dị Bảo hộ thể, cấp bậc thấp nhất cũng có thể so với Tiên Ma Tháp của Tần Chiến. Thế nhưng ngẫm lại đám công tử tiểu thư này đều sinh ra trong hào môn, trong nhà ít nhất cũng có một vị trưởng lão, bọn họ lại là nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ, được ban cho Dị Bảo cũng là đương nhiên. - Hừ hừ! Lục Ly thấy Đàm Long quét mắt tới, hai mắt nhìn phi kiếm của hắn tỏa sáng, trong lòng hắn cười lạnh vài tiếng. Nếu Đàm Long dám có tâm tư gì, hắn không ngại dùng phi kiếm chặt đứt tứ chi Đàm Long, biến tên này thành một quả cầu thịt. Thoạt nhìn mấy trăm đầu Hỏa Viêm Thú rất hung tàn, nhưng sau khi đám người vận dụng Bí Bảo, rất nhanh đã bị trấn áp. Thạch trưởng lão ở phía trên ra tay ba lần, hai lần là bởi vì hai vị tiểu thư không chống đỡ được, một lần là vì một vị công tử suýt chút nữa bị Hỏa Viêm Thú đánh chết. Nếu không phải nguy hiểm đến sinh tử, Thạch trưởng lão sẽ không ra tay, nếu để đám người này tới rèn luyện. Không cho các nàng trải qua nguy hiểm, không đối mặt sinh tử thì rèn luyện có ý nghĩa gì? Đương nhiên! Những công tử và tiểu thư này đều biết Thạch trưởng lão ở phía trên nhìn xuống, bọn họ biết rõ, bọn họ khẳng định không chết được, chắc chắn trưởng lão sẽ cứu họ. Nói như vậy, các nàng cũng không ép ra được tiềm lực, không tính là chân chính trải qua nguy hiểm sinh tử. Cho nên chiến lực của những tử tiểu thư này và loại võ giả thấp bé quật khởi như Lục Ly vẫn có khác biệt, bọn họ đều có chỗ để dựa vào, còn Lục Ly không có gì, chuyện gì cũng phải tự dựa vào chính mình.
Chương 3057 Không Muốn Phiền Toái
Đây cũng là chuyện không có biện pháp, trưởng bối của các công tử tiểu thư đều sợ bọn họ xảy ra chuyện, kinh nghiệm chiến đấu có thể chậm rãi tích lũy, nếu chết mà nói vậy cái gì cũng không có. Lần này người bị thương rất nhiều, cho dù mỗi người đều có Bí Bảo, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của một vài công tử tiểu thư rất kém. Tốc độ Hỏa Viêm Thú lại quá nhanh, phản ứng mau chóng, một vài người bị thương cũng là chuyện bình thường. Sau khi đánh chết Hỏa Viêm Thú, đám Hỏa Mị Tinh còn dư lại liền dễ nói, đối với nhóm người này mà nói, Hỏa Mị Tinh hoàn toàn không có áp lực. Người bị thương đi chữa thương, những người còn lại nhanh chóng công kích, quét sạch toàn bộ Hỏa Mị Tinh. Kế tiếp chính là quét sạch chiến trường, Thạch trưởng lão phân phó mấy vị công tử thu thập toàn bộ thi thể Hỏa Viêm Thú. Những thi thể đó đều là thần tài, trong cơ bắp chúng nó ẩn chứa năng lượng rất mạnh, có thể dùng để luyện đan. Nếu là ngày thường khẳng định đám công tử này sẽ không thu thập những thi thể kia, nhưng Thạch trưởng lão đã nói thì mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi. Thạch trưởng lão cho đám người nghỉ ngơi chữa thương, Lục Ly ngồi xếp bằng ở trên một khối nham thạch. Đối với hắn mà nói, chiến đấu cấp bậc này căn bản không cần nghỉ ngơi, nhưng đám người đều đã tu luyện chữa thương, hắn chỉ có thể nghe lời. Một mình hắn ngồi lẻ loi ở một bên, những người còn lại đều quây quần bên nhau, Lục Ly có vẻ không hợp. Lục Ly cao ngạo như thế, những người còn lại cũng không muốn mặt nóng đến dán mông lạnh, hơn nữa bọn họ vốn dĩ thuộc về một phái. Lục Ly đánh Trương Dã, chẳng khác nào đánh bọn họ, làm sao có thể chủ động đi giao hảo với Lục Ly chứ? Thạch trưởng lão biết rõ loại tình huống này, nhưng hắn lại không nói một câu. Muốn Lục Ly và đám công tử tiểu thư này hóa giải ân oán, dựa ngôn ngữ là vô dụng, người khác khuyên cũng vô dụng, chỉ có để bọn họ cùng nhau trải qua một vài việc, đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn, mới có thể chân chính trở thành bằng hữu, trở thành chiến hữu, trở thành huynh đệ tỷ muội. Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, đại quân lại tiếp tục tiến về phía trước, trong ba ngày tiếp theo, mọi người không ngừng gặp phải Hỏa Mị Tinh và Hỏa Viêm Thú, nhưng có Thạch trưởng lão tọa trấn, đám người lại đều có Dị Bảo, nên tiêu diệt bọn chúng cũng không phải quá khó. Hơn nữa càng về sau, sức chiến đấu của đám công tử tiểu thư kia càng tăng lên, ít nhất đối mặt Hỏa Viêm Thú không đến mức kinh hoảng thất thố, không có quá nhiều hoảng loạn, như vậy lúc chiến đấu sẽ không xuất hiện nhiều sai lầm. Tất cả các trận chiến, Lục Ly đều chơi một mình, căn bản không để ý tới những người khác, cho dù gần đó có người gặp nạn hắn cũng không nhìn một cái. Chuyện này khiến cho mọi người đối với hắn càng thêm bất mãn, Lục Ly không để ý, hắn muốn như vậy, không muốn hoà nhập vào cùng mọi người, hắn không tính ở lại La Sát Cung cả đời. Quan trọng nhất là Thạch trưởng lão vẫn luôn theo dõi ở trên, có một vị Tứ Kiếp trung kỳ theo dõi, cho dù người phía dưới muốn chết cũng khó. Nếu đã như vậy Lục Ly cần gì vẽ rắn thêm chân? Hắn là Thần Tử, đám người này thấy hắn không phản ứng, mỗi người lại có địch ý với hắn, làm sao hắn có thể ra tay cứu giúp? Màn đêm lại buông xuống, thế nhưng bởi vì ở đây là biên giới Thiên Hà, trong Thiên Hà lại luôn có ánh lửa, cho nên thoạt nhìn chỉ tối tăm hơn so với ban ngày một ít. Mọi người đều có không gian Thần Khí của mình, sau khi Thạch trưởng lão hạ lệnh nghỉ ngơi, đám người lấy ra không gian Thần Khí đi vào nghỉ ngơi, một mình Thạch trưởng lão ngồi xếp bằng ở một bên đề phòng. Lục Ly không có tiến vào không gian Thần Khí, hắn không muốn để lộ Thần Sơn, Thiên Tà Châu quá yếu, rất dễ dàng bị người ta nháy mắt đánh vỡ. Nếu đã như vậy không bằng hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, như vậy có nguy hiểm càng thêm dễ dàng phát hiện. Hắn ngồi xếp bằng ở dưới một cái cây đại thụ trụi lủi, cây cối nơi này đều là màu hỏa hồng, hắn dựa lưng vào đại thụ, khoảng cách từ chỗ hắn đến mọi người không phải quá xa, chỉ mười dặm, thần niệm Thạch trưởng lão có thể nhẹ nhàng bao phủ phạm vi vạn dặm, cho nên không tồn tại tình huống không an toàn. Một lát sau, bên doanh trại có từng đạo âm thanh loáng thoáng truyền đến, ba ngày vất vả chiến đấu, tối nay khó có được dịp thả lỏng, đám công tử tiểu thư đều tắm gội nghỉ ngơi một hồi, sau đó tổ chức một hồi dạ yến lửa trại. Trong không gian giới của họ đều có mỹ thực rượu ngon, đám người vây quanh lửa trại có cảm giác rất mới lạ. Bên kia có mùi hương đồ ăn bay tới, không ngờ còn có thịt nướng, nội tâm Lục Ly một mảnh yên tĩnh, bình lặng nhập định, một lòng tìm hiểu Bác Long Thuật. Thời gian trôi qua hơn một canh giờ, thanh âm ầm ĩ bên kia không chỉ không thu nhỏ, ngược lại càng lúc càng lớn, giống như có người uống say, đang cãi cọ ồn ào. Đúng lúc này lông mi Lục Ly hơi rung động, không phải hắn bị đánh thức, mà là hắn cảm nhận được có người tới gần, có một người đang đi tới chỗ hắn. Hắn không mở mắt, cái mũi hơi ngửi một chút, chân mày cau lại. Người tới có mùi thơm của cơ thể nhàn nhạt, hắn đã ngửi qua mùi hương này, cho nên hắn không cần kiểm tra đã biết ai tới. Trên mặt hắn không có bất cứ cảm xúc gì, chỉ hơi nhăn mi lại, người nọ chậm rãi đi tới, sau khi tới gần Lục Ly cũng không nói gì, mà đi đến bên cạnh Lục Ly, dựa vào một bên đại thụ, không ngờ nàng cũng ngồi ở trên phiến đá giống như Lục Ly. - Hưu! Người nọ tùy tiện vung tay một cái, một bình rượu bay tới, Lục Ly dùng một tay tiếp được, có chút không hiểu dụng ý của cô gái này? Hắn mở mắt, suy nghĩ một chút nói: - Linh Vận tiểu thư, ngươi không nên lại đây. Người tới chính là Viên Linh Vận, dường như nàng đã uống không ít, mặt đẹp đỏ bừng, ánh mắt có chút mê ly, nàng bưng một bình rượu khác, ngửa đầu uống một ngụm, rượu tràn ra vương trên cằm nàng, làm ướt một mảnh xiêm y trước ngực. - Ha ha!
Chương 3058 Quỷ Hoả Vương
Sau khi Viên Linh Vận uống một ngụm, liền cười ngây ngô lên, lầm bầm nói: - Thần Tử để ý ánh mắt người khác như vậy, không sợ bị người ghen ghét coi là kẻ tầm thường sao? Nếu Thần Tử có thể trở thành Thần Tử, tự nhiên không phải kẻ tầm thường? Lục Ly hờ hững đáp lại: - Ta không sợ bị người ghen ghét, nhưng ta không muốn bị người lợi dụng, ta không muốn… Phiền phức! - Ha ha ha! Viên Linh Vận nở nụ cười, xinh đẹp lộng lẫy, đôi mắt nàng hơi nheo lại, như là một con hồ ly, nàng nhếch miệng cười nói: - Phiền toái? Thần Tử ngồi trên vị trí này, đã đại biểu cho vô tận phiền toái. Lại nói... sống trên thế giới này, trừ phi ngươi tình nguyện là người thường, nếu không có chỗ nào không có phiền toái? Không thể không nói Viên Linh Vận là một nữ tử vô cùng thông minh, rất biết cách nói chuyện, Lục Ly cũng có chút bội phục thủ đoạn của nàng, hắn không phủ nhận nói: - Ta không muốn ngồi lên vị trí Thần Tử, nếu ngươi muốn ngồi mà nói, ngươi nghĩ biện pháp, ta có thể phối hợp ngươi. Ngươi không cần dùng thủ đoạn và mưu kế lên ta, không có ý nghĩa gì đâu. Ta đối với ngươi còn có chút thưởng thức, nếu tiếp tục nữa, khả năng thưởng thức sẽ biến thành… Chán ghét! Mỗi người làm việc, đều có mục đích rõ ràng, sẽ không vô duyên vô cớ làm một ít chuyện không biết cái gọi là gì, trừ phi đầu óc người nọ có vấn đề. Đầu óc Viên Linh Vận không có vấn đề gì, hơn nữa còn là một nữ tử vô cùng thông minh. Người như vậy làm việc tự nhiên có lý do, có mục đích của nàng. Nàng vốn là người có thực lực ứng cử vị trí Thần Nữ nhất, Lục Ly đoạt vị trí của nàng, cho dù trong lòng nàng không tràn ngập oán hận và địch ý, cũng không đến mức nhiều lần muốn giao hảo cùng Lục Ly. Tuy Lục Ly là Thần Tử, nhưng không có bất luận quyền lợi gì, chiến lực cũng không thể so với trưởng lão, Viên Linh Vận cũng không phải loại người nhìn thấy đàn ông là nổi hoa tâm. Từ đầu đến cuối bên cạnh nàng đều có một đám nam tử ưu tú vây quanh, nàng đối với nam nhân không nói là miễn dịch, nhưng ít nhất sẽ không bỏ qua rụt rè chủ động tới trêu chọc. Nếu đã như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác Viên Linh Vận lại chủ động tới tiếp cận Lục Ly, ngay cả hành động rót rượu làm ướt nhẹp xiêm y cũng làm ra, khẳng định là nàng có mục đích. Lục Ly có cái gì để Viên Linh Vận phải mơ ước? Chỉ có Thần Tử chi vị, Viên Linh Vận sinh ra thấp hèn, nàng đi được đến hôm nay, đều dựa vào sự nỗ lực và dã tâm của nàng. Nàng được chúng trưởng lão yêu thích, được đại trưởng lão thu làm đồ đệ, từ đó có thể thấy được nàng là người có dã tâm vô cùng lớn, hoặc là nàng muốn trở thành nữ tử như La Phi Yên. Thần Tử chi vị là bước quan trọng nhất để Viên Linh Vận cá chép vượt long môn, một khi nàng bắt được, nàng sẽ có thể cùng ngồi cùng ăn với Tô Nguyệt Cầm, sẽ trở thành một trong những viên minh châu lóa mắt nhất toàn bộ La Sát Hải. Nếu vị trí này bị đám người Đàm Long Ninh Ngạo lấy được, có lẽ nàng sẽ vứt bỏ ý định, Lục Ly là một người từ ngoài đến, khiến nội tâm nàng có một ít ý tưởng, nên mới có hành động tối nay. Lục Ly trải qua quá nhiều chuyện, tuy hắn không am hiểu âm mưu quỷ kế, nhưng hắn nhìn thấu rất nhiều chuyện. Bất kể mưu kế gì cuối cùng đều có điểm chung, nhìn thấu mục đích của Viên Linh Vận, sẽ dễ dàng đoán được tâm tư của nàng. Nghe Lục Ly nói xong, bình rượu trong tay Viên Linh Vận khẽ run lên, khuôn mặt đỏ ửng càng thêm diễm lệ, hai mắt nàng nhắm lại, ngực hơi phập phồng. Rất rõ ràng, lời nói của Lục Ly đã đánh thẳng vào tâm linh nàng, làm nàng có chút hoảng loạn. Thế nhưng nàng khôi phục rất nhanh, chỉ một lát khóe miệng đã lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đầu hơi nghiêng qua, lạnh nhạt nói: - Thần Tử, ngươi nói thật sao? Nếu ngươi không muốn ngồi vị trí này, vì sao lại ngồi lên chứ? - Ta không muốn nói nguyên nhân! Lục Ly hờ hững trả lời, hắn không muốn nói cho Viên Linh Vận biến hắn bị gieo Huyền Thiên Phù, bất đắc dĩ mới gia nhập La Sát Cung. Hắn trầm ngâm một lát, khóe miệng lộ ra chút tà khí, nói: - Linh Vận tiểu thư, ngươi muốn Thần Nữ chi vị, chỉ cần ngươi có biện pháp tốt, lúc nào ta cũng có thể phối hợp với ngươi, thế nhưng ta có một điều kiện! - Điều kiện? Viên Linh Vận ngẩn ra, đôi mắt mở to, nói: - Điều kiện gì? - Một đêm! Lục Ly nhếch miệng cười, truyền âm qua: - Ngươi tiếp ta một đêm, chỉ cần một đêm là được, ý ngươi sao? Ánh mắt Viên Linh Vận lập tức trở nên âm hàn, trong mắt không kìm chế được sát ý, tấm thân xử nữ đối với nàng vô cùng quan trọng, nếu không phải xử nữ mà nói, nàng sẽ mất đi vẻ thánh khiết, không thể trở thành nữ thần mà vô số công tử theo đuổi, không ngờ Lục Ly muốn cái này? Thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, đôi mắt lại nhắm lại lần nữa, giống như nội tâm đang tranh đấu kịch liệt, tự hỏi Thần Nữ chi vị và tấm thân xử nữ cái nào quan trọng hơn. Trong mắt Lục Ly toàn là vẻ nghiền ngẫm, sự thưởng thức đối với Viên Linh Vận đã biến mất, không ngờ cô gái này còn còn phải suy nghĩ loại chuyện này, quá làm hắn thất vọng rồi. Nếu một nữ tử không có tự tôn tự ái, muốn dựa vào thân thể đi tranh thủ lợi ích, thì nữ tử này đã mất đi tôn nghiêm và bản tâm, cuối cùng lấy được thành tựu vô cùng hữu hạn. Viên Linh Vận trầm tư khoảng mười mấy giây, cuối cùng cắn răng nói: - Có thể... Đổi điều kiện hay không? - Ha ha! Khóe miệng Lục Ly lộ ra vẻ chế nhạo, cười vài tiếng nói: - Đùa với ngươi một chút thôi, ta không có hứng thú đối với thân thể ngươi. Vẫn là câu nói trước kia nói với ngươi, ngươi suy nghĩ biện pháp, chỉ cần có thể được, ta sẽ phối hợp với ngươi, ta không muốn Thần Tử chi vị. Thế nhưng ta nhắc nhở ngươi một câu, cung chủ cũng không dễ lừa gạt như vậy, không có sách lược tốt thì không nên làm xằng làm bậy, ừm... Không nên dùng thủ đoạn với ta, ta không muốn trở thành địch nhân của ngươi. Mặt Viên Linh Vận lập tức đỏ như lửa đốt, nàng có chút e lệ khó nhịn, cảm giác giống như bị Lục Ly đùa bỡn, thế nhưng rất nhanh nàng đã nhịn xuống, đứng lên, đi về phía doanh trại.
Chương 3059 Thạch Trưởng Lão Xảy Ra Chuyện
Đi được vài bước, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, nhìn thấy nụ cười nhạt ở khóe miệng Lục Ly, đôi mắt nàng hơi co rụt lại. Lần đầu tiên trong nội tâm nàng sinh ra sợ hãi đối với Lục Ly, giống như ở trước mặt Lục Ly nàng biến thành một thiếu nữ yếu ớt không mảnh vải che thân, không che giấu được bất luận cái bí mật gì, hơn nữa không cách nào kháng cự, mặc cho hắn đùa bỡn. - Ha ha! Lục Ly cười nhạt, nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện. Nói như vậy, qua hôm nay Viên Linh Vận sẽ không dám dùng âm mưu quỷ kế với hắn nữa? Về phần nhường lại Thần Tử chi vị, Lục Ly không để ý, hắn không làm Thần Tử, sẽ không có nhiều người chú ý hắn, hắn càng tiện nghĩ cách phá giải Huyền Thiên Phù, rời khỏi nơi này. Thế nhưng, Lục Ly không cho rằng Viên Linh Vận có năng lực này, muốn bỏ Thần Tử chi vị của hắn, phải được La Phi Yên gật đầu. La Phi Yên vừa mới phong Lục Ly làm Thần Tử, trong thời gian ngắn sao có thể huỷ bỏ? Đó không phải là tự mình đánh mặt mình sao? Dựa vào năng lực bản thân đánh hạ La Sát Cung, hơn nữa trấn áp một đám lão ma đầu, có thể thấy La Phi Yên là người vô cùng có chủ kiến. Coi như ba vị thái thượng trưởng lão tự mình đi nói, cũng không nhất định La Phi Yên sẽ thay đổi chủ ý. Trừ phi Lục Ly làm ra sự tình làm nhục La Sát Cung, Lục Ly sẽ ngốc như vậy sao? Làm như vậy, sẽ làm La Phi Yên tức giận, mạng nhỏ của hắn cũng không còn. Tiếp tục bế quan, tìm hiểu Bác Long Thuật lâu như vậy, vẫn không cách nào bước ra một bước cuối cùng, chuyện này làm cho Lục Ly rất là đau trứng. Đừng nói dậm chân ở cái bình cảnh này mấy chục mấy trăm năm, vậy sẽ rất buồn bực. Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau vừa hừng đông, mọi người tiếp tục đi về phía trước, lần này ra ngoài ít nhất cũng một hai tháng, bởi vì tà ma quái thú quá nhiều, không nói quét sạch toàn bộ, ít nhất cũng phải quét sạch đại bộ phận. Đoạn thời gian phía sau vẫn giống như lúc đầu, Thạch trưởng lão dẫn đội, mọi người quét sạch tà ma. Đám người cũng gặp phải Hỏa Nghĩ, thế nhưng Thạch trưởng lão tự mình động thủ, chấn giết phần lớn, số còn lại để mọi người dọn dẹp. Nói là chấp hành nhiệm vụ, nhưng thật ra là rèn luyện, có Thạch trưởng lão tọa trấn, mọi người nhiều nhất chỉ bị thương, không chết người được. Trong khoảng thời gian này Lục Ly vẫn luôn dùng thanh phi kiếm kia, sau khi dùng một đoạn thời gian, thanh phi kiếm này thật sự giống như cánh tay, càng ngày càng linh hoạt, càng ngày càng thuận tay. Quan hệ giữa Lục Ly và đám người kia vẫn không có hòa hoãn, ranh giới giữa hai bên rất rõ ràng, một mình Lục Ly lang thang ở bên ngoài, có vẻ không hợp nhau. Thạch trưởng lão đối với loại tình huống này bó tay không biện pháp, hắn cũng lười đi đến hòa giải, chỉ cần hai bên không đánh là được, còn lại hắn mặc kệ. Ngày thứ mười tám. Rốt cuộc sự bình tĩnh cũng bị phá vỡ, vận khí đám người Lục Ly rất không tốt, vậy mà gặp một con Quỷ Hoả Vương. Sau khi Thạch trưởng lão tra xét tình huống xong, lập tức phát ra một tiếng huýt gió, gầm lên: - Tất cả mọi người chạy mau, ta đi ngăn cản Quỷ Hoả Vương, các ngươi lập tức rút lui mười vạn dặm! Đám người đều bỏ chạy, bởi vì bọn họ biết chiến lực không đủ, đối đầu Quỷ Hoả Vương đều phải chết, ở lại sẽ là liên lụy Thạch trưởng lão. Lục Ly cũng không ở lại, hắn nhìn thoáng qua Quỷ Hoả Vương một chút sau đó thì bỏ chạy. Một đạo khí tức âm lãnh từ nơi xa bên trong Thiên Hà tràn ngập ra, một đoàn hoả diễm màu trắng dưới Thiên Hà bay lên, tuy là hoả diễm nhưng lại khiến người ta cảm thấy âm lãnh, không thể không nói Quỷ Hoả Vương rất quỷ dị. Quỷ Hoả Vương không phải một đoàn hoả diễm, mà là một con quái thú hình người, hình thể như là một người lùn, thân thể nửa trong suốt, bởi vì khi nó xuất hiện xung quanh đều là hoả vân, cho nên người bình thường cho rằng Quỷ Hoả Vương là một đoàn hoả diễm. Thân thể nó giấu ở bên trong hoả diễm màu trắng, đoàn hoả diễm kia lớn chừng ngàn trượng, hình thể Quỷ Hoả Vương rất nhỏ giấu ở bên trong, nếu không phải Lục Ly có được Đại Đạo Chi Ngân cũng không phát hiện ra Quỷ Hoả Vương. Quỷ Hoả Vương giỏi về ẩn giấu thân hình, Quỷ Hoả ở bên trong thân thể của nó có thể lúc ẩn lúc hiện, bản thân Quỷ Hoả là một loại hoả diễm rất lợi hại, kinh khủng hơn là công kích của Quỷ Hoả Vương. - Vù vù! Đám công tử tiểu thư không dám nhìn quá nhiều, nhanh chóng chạy trốn về phía sau, uy danh Quỷ Hoả Vương quá lớn, bọn họ không có dũng khí khai chiến. Sau khi chạy được mười mấy vạn dặm, mọi người không thấy Quỷ Hoả Vương đuổi theo, tất cả như trút được gánh nặng, Ninh Ngạo hạ lệnh mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, chờ đợi Thạch trưởng lão trở về. Đối với đám người mà nói, Thạch trưởng lão chính là tâm phúc của bọn họ, không có Thạch trưởng lão đám người liền cảm giác mất đi phương hướng và mục tiêu. Tuy Thiên Hà Giới không quá nguy hiểm, hơn nữa Quỷ Hoả Vương đã bị tiêu diệt rất nhiều, rất khó gặp phải, nhưng mọi người đã quen đi theo Thạch trưởng lão, nên giờ phút này không dám tự ý di động. Lục Ly không nói lời nào, đứng thẳng ở một bên, giống như là một tiểu nhân vật. Bên kia, đám người tụ tập lại một chỗ thảo luận về Quỷ Hoả Vương, tranh luận Thạch trưởng lão có đối phó được không? Nếu không đối phó được đoạn đường về sau sẽ đi thế nào? Nên trở về hay là tiếp tục đi về trước? Phần lớn người có ý nghĩ, nếu Thạch trưởng lão không đối phó được, bọn họ sẽ trở về Thiên Hà Thành. Không có trưởng lão đi theo đám người đều sợ chết, ngộ nhỡ gặp phải một con Quỷ Hoả Vương sẽ có hơn nửa người chết đi. Lục Ly nghe một chút, liền ngồi xếp bằng ở một bên tu luyện, hiện tại nói cái gì cũng không có ý nghĩa, vẫn phải xem Thạch trưởng lão có thể trở về hay không. Nếu là một đám Quỷ Hoả Vương, khẳng định Thạch trưởng lão sẽ không thể về. Hiện tại chỉ có một con Quỷ Hoả Vương, đoán chừng vẫn có cơ hội trở về, dù sao chiến lực Thạch trưởng lão cũng không tồi. Một lần đợi chính là ba canh giờ, tâm thần Lục Ly trầm xuống, ba canh giờ vẫn chưa trở về vậy khả năng vĩnh viễn không về được.
Chương 3060 Thạch Trưởng Lão Xảy Ra Chuyện
Thời gian dài như vậy, Thạch trưởng lão hoặc là đánh chết Quỷ Hoả Vương trở về, hoặc là thoát khỏi Quỷ Hoả Vương chạy thoát. Nhưng đợi lâu như vậy vẫn không thấy người, vậy rất có khả năng đã chết trận. Người bên kia đã bắt đầu có chút hoảng loạn, dù sao từ nơi này trở về Thiên Hà Thành cũng mất một khoảng cách rất dài, cần hai mươi mấy ngày, tuy rằng lúc đi tới tà ma trên đường đều bị quét sạch, nhưng ai biết dưới đáy Thiên Hà có toát ra tà ma hay không? Lục Ly không để ý, tiếp tục chờ đợi, coi như Thạch trưởng lão đã chết, hắn cũng không bị ảnh hưởng. Thời gian lại trôi qua ba canh giờ, người bên kia đã không bình tĩnh được nữa. Có mấy vị tiểu thư bởi vì lo lắng, mà thân thể đã có chút run bần bật. Một vài tiểu thư vây quanh Viên Linh Vận, các công tử thì vây quanh Ninh Ngạo Đàm Long, hiện tại mọi người không nói chuyện nữa, mà chờ mấy vị công tử mạnh nhất quyết định. - Tiếp tục chờ thêm một ngày! Ninh Ngạo vẫy tay nói: - Mọi người thay phiên nhau nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu trưởng lão vẫn không trở lại, chúng ta sẽ trở về Thiên Hà Thành. Những người còn lại dồn dập gật đầu, Ninh Ngạo đứng ra, vậy mọi người sẽ lấy Ninh Ngạo cầm đầu. Thật ra người có địa vị cao nhất nơi này chính là Lục Ly, dù sao hắn cũng là Thần Tử. Nhưng đám người đều coi thường Lục Ly, không có ai đi hỏi ý kiến hắn cả. - Thần Tử! Một đạo thanh âm nhu mị vang lên ở trong đầu Lục Ly, vậy mà là Viên Linh Vận truyền âm cho Lục Ly: - Thần Tử, Thạch trưởng lão còn có thể trở về không? Nếu không thể trở về, chúng ta nên làm như thế nào? Lục Ly không mở mắt, sau khi trầm ngâm một lát, liền truyền âm qua, nói: - Có lẽ không về được, chúng ta còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể trở về thôi, cứ làm như lời Ninh Ngạo nói, một ngày sau trở về Thiên Hà Thành. - Được! Viên Linh Vận suy nghĩ một chút, lại truyền âm bổ sung một câu: - Đến lúc đó nếu gặp phải tình huống nguy cấp, Thần Tử chiến lực cao cường, có thể xin Thần Tử hỗ trợ mọi người một chút hay không, dù sao… cũng là người một nhà. - Ha ha! Lục Ly cười nhạt, không đáp lại. Thỉnh cầu này của Viên Linh Vận làm hắn có chút câm nín, cùng một nhà? Đám người trước mắt này coi hắn là người một nhà sao? Không chỉ không coi là người một nhà, thậm chí còn ẩn giấu địch ý, nói không chừng có cơ hội sẽ ở sau lưng đâm hắn một đao, dựa vào cái gì khi gặp phải nguy hiểm, muốn hắn ra tay giúp bọn họ chứ? Viên Linh Vận thấy Lục Ly không trả lời, trên mặt lộ ra một tia ảm đạm, nhưng không nói thêm gì. Lục Ly tiếp tục bế quan, trong khoảng thời gian này xung quanh không xuất hiện tà ma quái thú, thời gian nhanh chóng trôi qua, dưới sự nôn nóng chờ đợi của mọi người, cuối cùng Thạch trưởng lão vẫn không có trở về. Đã chết! Tâm mọi người đều trầm xuống, một ngày rưỡi mà vẫn chưa trở về, vậy khẳng định Thạch trưởng lão đã bỏ mình, nếu không tuyệt đối đã trở lại. - Trở về thôi! Ninh Ngạo phất tay hạ lệnh, đám người đều quyết đoán trở về, Lục Ly không nhúc nhích, mọi người bay một đoạn, thấy Lục Ly không nhúc nhích thì dồn dập kinh ngạc. Hồ Thiên Quân vung tay lên để mọi người dừng lại, hắn quay đầu nhìn Lục Ly nói: - Thần Tử không muốn đi cùng chúng ta sao? - Các ngươi đi về phía trước đi. Lục Ly vẫy tay nói: - Ta đang chờ đợi Thạch trưởng lão, lát nữa ta sẽ đuổi theo các ngươi. Ánh mắt Viên Linh Vận lộ ra một tia thất vọng, không ngờ Lục Ly không muốn đi theo mọi người, hắn… sợ bị mọi người làm vướng chân sao? Trong mắt Ninh Ngạo Đàm Long lộ ra một tia sát ý được che giấu cực sâu, Hồ Thiên Quân cũng không nhiều lời, vung tay nói: - Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đi về phía trước. Viên Linh Vận liếc mắt nhìn Lục Ly thật sâu, rồi bay theo mọi người, Tiểu Lạt Tiêu chu miệng, lẩm bẩm: - Hừ hừ, kiêu căng tự đại, thật sự cho rằng mình chính là thiên hạ đệ nhất sao, chờ lát nữa hắn chết như thế nào? Đám người Đàm Long Hồ Thiên Quân Ninh Ngạo nghe Tiểu Lạt Tiêu nói xong, hai mắt đều hơi sáng ngời, nếu Lục Ly chết ở bên trong, vậy đối với bọn họ mà nói chính là tin tức tốt. Thần Tử chết trận, chẳng phải bọn họ sẽ có cơ hội thượng vị sao? Nhìn đám người biến thành điểm đen biến mất ở phương xa, Lục Ly khoan thai đứng lên. Vừa rồi sát ý trong mắt Đàm Long và Ninh Ngạo, càng khiến hắn thêm kiên định khi đi một mình. Lúc trước đại trưởng lão dặn dò, lần này tiến vào không được gây ra án mạng. Hắn sợ sau khi đi cùng mọi người, nếu mọi người mưu hại hắn, hắn sẽ không nhịn được hạ sát thủ, đến lúc đó sẽ rất phiền toái. Đi cùng đám công tử tiểu thư kia, không chỉ không có nửa điểm trợ giúp với hắn, ngược lại sẽ liên lụy hắn, thậm chí còn phải đề phòng bọn họ âm thầm đánh lén. Thạch trưởng lão không còn, không áp chế được đám công tử tiểu thư này, Lục Ly không thể không để ý một chút. Đám công tử kia muốn hãm hại hắn, hơn nữa sau lưng có người, có lẽ La Phi Yên sẽ không động thủ giết bọn hắn. Nhưng nếu hắn giết đám công tử kia, vậy sẽ chọc vào tổ ong vò vẽ, sẽ bị một đám đại nhân vật La Sát Cung tìm tới gây phiền toái. Lục Ly chờ mọi người đi gần nửa ngày mới đứng dậy, hơn nữa hắn không đi theo lộ tuyến của mọi người, mà rời khỏi Thiên Hà vạn dặm, lúc này mới một đường bay về phía nam. Tà ma quái thú chủ yếu ở trong Thiên Hà, nhưng không đại biểu bên trong hoang lĩnh không có, Lục Ly bay một canh giờ, liền gặp phải một đám Hỏa Mị Tinh và mấy chục con Hỏa Viêm Thú. Hỏa Mị Tinh tới nhiều hơn nữa, đối với Lục Ly cũng chỉ như một đám ruồi bọ, có điều hơi tốn một ít thời gian mà thôi. Chỉ cần Hỏa Viêm Thú không xuất động quy mô lớn, sẽ không có quá nhiều vấn đề, phi kiếm bay qua là có thể nhẹ nhàng giết chết từng con Hỏa Viêm Thú. Có lẽ đối với đám công tử tiểu thư, mất đi sự che chở của Thạch trưởng lão, hành tẩu chiến đấu ở đây, giống như đi trên băng mỏng, nhưng đối với Lục Ly mà nói lại không có nửa điểm áp lực.
Bình luận facebook