-
Chương 3191-3195
Chương 3191 Chờ ta trở lại
Khiến càng nhiều công tử tiểu thư kinh ngạc là, nửa tháng sau, chín mươi chín danh công tử tiểu thư đều có mặt đông đủ, chuẩn bị xuất phát, mà mãi không thấy Lục Ly xuất hiện. Doãn Nhược Lan đến cung điện nơi Lục Ly ở lại, xúc động cấm chế, Lục Ly không có bất cứ phản ứng, khi Doãn Nhược Lan báo lên trên, tộc trưởng Doãn gia làm ra một quyết định, chờ Lục Ly thêm năm ngày, nếu năm ngày sau Lục Ly vẫn chưa xuất quan thì tìm một người khác thay thế. Tin tức truyền ra, người trẻ tuổi một mảnh xáo động, võ giả nho nhỏ nghe nói chỉ có Nhị Kiếp đỉnh phong mà quan trọng đến thế sao? Đáng giá mọi người đợi hắn năm ngày? Lục Ly không phải cố ý kéo dài thời gian, hắn còn chưa ngông cuồng đến mức đó, không nói tới hắn là khách ở chỗ này, dù là chủ nhà thì cũng sẽ không làm như vậy. Lục Ly đang trong phút tu luyện then chốt nhất, hắn đóng kín giác quan thứ sáu, sợ bị người quấy rầy. Giống như lần trước, nếu bị quấy rầy sẽ thất bại trong gang tấc. Cho nên hắn mặc kệ tất cả, dù trời sập cũng kệ, một lòng tiềm tu, Bác Long thuật của hắn sắp tiểu thành, mấy ngày này là mấu chốt nhất. Năm ngày qua trong chớp mắt, Lục Ly còn chưa xuất quan, bên tộc trưởng Doãn gia không đợi kịp. Tất cả công tử tiểu thư đã tụ tập trên quảng trường, bọn họ nhìn thấy Lục Ly vẫn không xuất hiện thì mặt đen thui. Dù là các công tử tiểu thư của Doãn gia cũng vẻ mặt khó chịu. Doãn Nhược Lan tuy rằng không nói gì thêm, trong lòng tự nhiên là có chút bất mãn. - Mở ra vực môn đi! Tộc trưởng Doãn gia phất tay, mấy trưởng lão hợp sức mở ra vực môn, bầu trời hiện ra một cánh cửa lớn màu vàng. Tộc trưởng Doãn gia phất tay nói: - Đi vào đi. Vèo! Vào thời khắc này, phía bắc trang viên có một bóng người bay vọt tới, giây lát đã đến trước mặt mọi người. Tần Chiến và Cam Lâm đứng xem cho vui, hai người trông thấy người đến thì trên mặt lộ ra một chút nét vui mừng. Tần Chiến trầm giọng nói: - Lục Ly đến! Xoẹt xoẹt xoẹt! Vô số ánh mắt quét qua, đều muốn nhìn xem nhân vật khiến vô số người chờ năm ngày có chỗ nào khác lạ. Nhị Kiếp đỉnh phong, hơi thở không mạnh, cũng không có khí chất của quý công tử, bề ngoài không xuất sắc bằng đa số công tử có mặt, ở trong mắt nhiều người thì hoàn toàn không có chỗ đáng học hỏi. Tộc trưởng Doãn gia không tức giận, chờ Lục Ly vái chào xong nhẹ gật đầu nói - Đi thôi, qua bên kia sẽ có người nói cho ngươi biết tình huống của Thất Âm Điện. Vào bên trong chú ý chút, giữ mạng quan trọng hơn, thứ khác đều không trọng yếu. Lục Ly chắp tay, đi tới bên cạnh Doãn Nhược Lan, bởi vì chỉ có Doãn Nhược Lan là hắn hơi quen thuộc. Lục Ly đứng cạnh Doãn Nhược Lan, cúi người giải thích một câu: - Ngại quá, tu luyện đến đến phút mấu chốt, hôm nay mới xuất quan. Doãn Nhược Lan nhẹ gật đầu, nhiều công tử ở xung quanh trong mắt tràn ngập đố kỵ. Doãn Nhược Lan là nữ thần trong lòng nhiều người, bọn họ theo đuổi nhiều năm nhưng bị nàng lơ đẹp, vậy mà Lục Ly trực tiếp đứng cạnh nàng, còn đứng sát như vậy. - Đi! Đệ nhất công tử Doãn gia Phạn công tử dẫn đầu bay vọt lên, xông vào cửa lớn màu vàng. Doãn Nhược Lan liếc Lục Ly một cái, tiếp đó bay lên. Một trăm công tử tiểu thư lần lượt bay lên, bay vào cửa lớn màu vàng trước ánh nhìn chăm chú của mấy vạn người. “Lo chăm chỉ tu luyện, chờ ta trở lại!” Lục Ly truyền âm một câu cho Tần Chiến, Cam Lâm rồi vào vực môn, chờ một đám công tử tiểu thư đi vào, đám trưởng lão cũng vào theo. Một luồng sáng trắng vụt qua, mọi người xuất hiện trong một tòa thành lớn, bên này đã sớm có rất nhiều võ giả chờ, có trưởng lão của Doãn gia ở đây tiếp đãi. Còn vài ngày mới đến lúc đi vào, bên này là thành trì biên giới, cách rất gần, truyền tống thì chỉ mất nửa ngày. Hiện tại mọi người tự nhiên sẽ không vội vàng qua đó trước, chờ tới lúc giao hẹn mới đi. Một đám người đi vào thành bảo, bên trong có một trưởng lão ngồi, nhóm Doãn Nhược Lan thi nhau vái chào. Lục Ly chưa gặp trưởng lão này bao giờ, nhưng cũng lễ độ vái chào. - Vị này là Lục trưởng lão đúng không? Lão nhân kia đứng lên, khuôn mặt cứng ngắc nở nụ cười: - Tại hạ là Doãn Phủ Thuận, Chiến đường trưởng Lão của Doãn gia. Đã sớm muốn đi gặp Lục tiểu hữu, đáng tiếc bên này chiến sự luôn căng thẳng, hổ thẹn hổ thẹn. Lời của Doãn Phủ Thuận khiến đám người trẻ tuổi suýt rớt tròng mắt. Vị này là một trong những chí cường giả của Doãn gia, trong mười mấy lĩnh xung quanh vị này là đại nhân vật giậm chân một cái khiến nhiều người run bắn, vậy mà khách khí với Lục Ly như thế? Lục Ly hơi kinh ngạc hỏi lại: - Lục trưởng lão? Doãn Nhược Lan chợt nhớ Lục Ly luôn bế quan, lần trước quên nói với hắn, vội vàng truyền âm giải thích: “Lục Ly, ngươi đã được gia tộc phong làm Trưởng Lão Vinh Dự, chức vụ suốt đời, loại trưởng lão này không cần đảm đương bất cứ trách nhiệm nào, không cần nghe theo hiệu lệnh của Doãn gia, không cần làm gì hết, được hưởng thụ đãi ngộ trưởng lão Doãn gia. Lần trước quên nói cho ngươi biết, ngươi mau chào Thập Nhất thúc đi.” Lục Ly hiểu ngay, vội cung kính chắp tay nói với Doãn Phủ Thuận: - Tiền bối nói quá lời, không dám nhận, Lục Ly làm gì có tài như thế. Lỗi tại ta không chủ động tiến đến bái kiến tiền bối. Lục Ly rất khiêm tốn, Chiến Đường Trưởng Lão rất vừa lòng, các công tử tiểu thư bởi vì không có ấn tượng đầu tiên tốt với Lục Ly nên cảm thấy hắn giả tạo, biết nịnh. Một đám người lần lượt ngồi xuống, Lục Ly ngồi cạnh Chiến Đường Trưởng Lão, điều này khiến rất nhiều người càng thêm đố kỵ. Đệ nhất công tử Doãn gia Phạn công tử tuy rằng mặt ngoài không lộ vẻ gì, nhưng đáy mắt lóe tia âm u. Doãn Phủ Thuận chờ mọi người ngồi xuống mới răn dạy: - Có một số việc chắc hẳn trước khi đến đều có người dặn dò các ngươi rồi, ta sẽ không nói nhiều. Không ai biết tình huống trong Thất Âm Điện là thế nào, nhưng ta có thể nói cho các ngươi, bên trong chắc chắn nguy cơ trùng trùng, nếu các ngươi thờ ơ thì mọi người rất có thể chết hết ở bên trong. Các ngươi đều là tinh anh trẻ tuổi của các gia tộc, chết trong đó sẽ ảnh hưởng tất cả gia tộc chúng ta, có lẽ mấy nghìn năm sau gia tộc chúng ta sẽ tan thành mây khói.
Chương 3192 Hư Không Chi Kính
Mọi người sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhưng có nghe lọt tai lời dặn của Doãn Phủ Thuận hay không thì chỉ có chính bọn họ biết. Doãn Phủ Thuận tạm dừng một lúc nói tiếp: - Có ba điều ta muốn nói, nếu có người làm trái với ba điều này thì Doãn gia và gia tộc của chư vị sẽ phạt thật nặng, thậm chí đuổi các ngươi khỏi gia tộc, chúng ta và tộc trưởng gia tộc các ngươi đã thương nghị điều này. Những người có mặt biểu cảm càng nghiêm túc hơn. Doãn Phủ Thuận nói: - Thứ nhất, ở bên trong bất luận phát sinh bất cứ chuyện gì, đều không được tự tàn sát nhau, xúc phạm điểm này thì Doãn gia ta sẽ không dung tha. Thứ hai, phát hiện báu vật không được tranh giành, ai được đến đến thì thuộc về người đó, nếu cướp đoạt báu vật, bị phát hiện nhất định phạt nặng. Thứ ba, nhất định phải đoàn kết, nếu các ngươi không đoàn kết, chắc chắn sẽ bị người của Thương gia giết sạch. Nếu có tranh chấp nội bộ thì chờ khi trở về đánh một trận, muốn sống muốn chết đều không sao cả, nhưng ở bên trong nhất định phải một lòng, đã rõ chưa? - Rõ! Mọi người đều đứng lên, khom người lĩnh mệnh, có thể trở thành đứng đầu thế hệ trẻ của các gia tộc, những người này bất luận là chỉ số thông minh hay chỉ số tình thương đều rất cao. Bọn họ hiểu rõ nếu không đoàn kết có lẽ sẽ chết, dù sao lần này Thương gia cũng có một trăm công tử tiểu thư hàng đầu đi vào, lần này sơ sẩy một cái thì sẽ toàn quân bị diệt. - Được rồi, tất cả đi xuống nghỉ tạm, nghỉ ngơi dưỡng sức, mấy ngày sau xuất phát! Doãn Phủ Thuận phất tay, dặn một câu: - Mấy ngày này không được làm bậy, hãy nghỉ ngơi cho tốt. Mọi người cũng không dám làm gì lung tung, tự chọn một căn phòng, hoặc là đi tu luyện, hoặc là đi ngủ, nghỉ ngơi mấy ngày, chuẩn bị cho đại chiến sắp tới. Lục Ly trở lại căn phòng, hắn không bế quan, Bác Long thuật đã tiểu thành, hắn tự tin tăng nhiều, tu luyện lâu như vậy hắn cơ hồ không nghỉ ngơi đầy đủ. Lục Ly tắm xong nằm ngủ, ngủ thật say, một giấc ngủ kéo dài hai ngày, tỉnh dậy thì tu luyện một phen, sau đó đoàn người tập hợp. - Xuất phát! Doãn Phủ Thuận chờ mọi người đến đông đủ thì lấy ra một chiếc chiến thuyền, mang theo một đám người bay lên. Nhóm Lục Ly vội theo sau, chiến thuyền rất nhanh xé gió bay về phía đông, biến mất ở chân trời xa. Thiên Hàn Đàm, bên này nhiệt độ đặc biệt thấp, xung quanh đều là đá màu đen, không có một gốc thực vật. Có Thiên Hàn Đàm khiến nhiệt độ nơi này đặc biệt thấp. Mọi người đã sớm không e ngại rét lạnh bình thường, nhưng hơi lạnh ở đây có thể thẩm thấu thân thể đóng băng linh hồn. Đám người Lục Ly vừa lại gần lập tức cảm giác toàn thân lông tơ dựng đứng, lạnh run cầm cập. Thần niệm của nhóm Lục Ly quét hướng phương xa, nhanh chóng phát hiện Thất Âm Điện. Trong đầm lạnh có một tòa cung điện lơ lửng ở bên trên, tỏa vầng sáng mờ. Cổ xưa, tang thương! Đây là cảm giác đầu tiên của Lục Ly khi trông thấy Thất Âm Điện, tuy tòa bảo điện ánh sáng vàng lấp lánh, trên vách tường không có vết trầy nào, không giống những tòa thành lớn cổ xưa trên tường thành đều là dấu vết loang lổ. Nhưng ai nhìn tòa thành trì này đều sẽ cảm giác cổ xưa, dường như cả tòa bảo điện tràn ngập hơi thở tang thương cổ xưa. Tòa thành này rất hoa lệ, bên ngoài đều là vách tường ánh sáng vàng lấp lánh, hoa văn lộng lẫy, phù điêu hoa cỏ chim cá sâu mãnh thú, cực kỳ tinh xảo. Chiến thuyền đậu bên mép đầm lạnh, đám người quan sát kỹ Thất Âm Điện. Lục Ly khép mắt lại, thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân ghi nhớ hoa văn trên các vách tường Thất Âm Điện, theo sau truyền cho Huyết Linh Nhi. Những hoa văn này có lẽ vô dụng, chỉ để trang trí, nhưng lỡ chúng hữu dụng thì sao? Đến lúc đó có lẽ có thể cứu mạng. Huyết Linh Nhi mấy năm nay chưa từng ngừng tham ngộ thần văn, Lục Ly không biết tạo nghệ về thần văn của Huyết Linh Nhi mạnh cỡ nào. Lần này đi vào Thất Âm Điện, Lục Ly gửi gắm kỳ vọng rất cao vào Huyết Linh Nhi. Huyết Linh Nhi hiện tại không còn Thần Thi làm kí chủ, tạm thời ở trong cơ thể Lục Ly, nhận đồ văn hắn truyền lại, rất nhanh truyền âm nói: “Chủ nhân, những cái này là thần văn, hơn nữa là thần văn cực kỳ huyền diệu, chủ nhân hãy quan sát thật kỹ, đừng bỏ sót cái nào.” Việc Huyết Linh Nhi thích nhất là cảm ngộ thần văn cường đại, càng huyền diệu, càng cường đại thì nó càng vui vẻ, bởi vì nó có thể mạnh hơn về mặt thần văn. Lục Ly động ý niệm, vội vàng cẩn thận cảm ứng Thất Âm Điện, truyền cho Huyết Linh Nhi tất cả đồ văn, phù điêu hoa cỏ chim cá sâu. Vèo! Giây lát sau, phương xa truyền đến một tiếng xé gió, bên kia cũng có một chiếc chiến thuyền bay tới, tiếp đó vô số thần niệm quét đến, khóa chặt người bên này. Đám người Phạn công tử lộ biểu cảm căm hận, chiến ý dâng trào, lần này đi vào không chỉ riêng là đoạt bảo, nếu có cơ hội có thể giết đối phương thì sẽ là một trận đại thắng. Một trăm người phía đối diện là tinh anh hàng đầu của Thương gia và mười mấy đại gia tộc, nếu giết hết sẽ khiến Thương gia và những gia tộc này chịu tổn thất to lớn. Lục Ly cẩn thận quan sát giây lát, xác định không có bỏ sót thì hắn mở mắt ra, ánh mắt nhìn qua một trăm võ giả trẻ tuổi phía đối diện. Vị trí đứng của một trăm người có đặc sắc riêng, năm người đứng chính giữa tựa như sao quay quanh trăng, một nữ nhân, bốn nam nhân, đều là Tứ Kiếp trung kỳ, hẳn là năm người trẻ tuổi mạnh nhất phe đối phương. Ngoài mặt là Tứ Kiếp trung kỳ, phỏng chừng trên người đều có trọng bảo, rất có thể sở hữu mảnh nhỏ thánh binh, sức chiến đấu tổng hợp có lẽ đến Tứ Kiếp hậu kỳ. Bên Lục Ly cũng có sáu người đứng, Phạn công tử, Doãn Nhược Lan, Doãn Thành Duệ, còn có một công tử của Doãn gia, hai người khác hẳn là cường giả trẻ tuổi của gia tộc khác. Bốn người đều là Tứ Kiếp trung kỳ, đương nhiên, trong một trăm người không chỉ có sáu Tứ Kiếp trung kỳ, cộng lại có hơn ba mươi người, phía đối diện cũng xấp xỉ như vậy. Những người này tuổi còn trẻ liền có thể đạt đến Tứ Kiếp trung kỳ, nếu không chết sớm thì về sau khẳng định có thể trở thành cường giả hàng đầu của các gia tộc.
Chương 3193 Hư Không Chi Kính
Trong lịch sử các gia tộc có nhiều thiên tài nghịch thiên, nhưng đa số chưa hoàn toàn lớn lên đã bị chết yểu. Dù sao một võ giả muốn trở thành cường giả chắc chắn phải trải qua vô số chiến đấu, chiến đấu thì sao tránh khỏi không có người chết? Muốn trở thành cường giả Chí Tôn nhất định phải đạp lên vô số xác chết đi lên cao, những võ giả thiên tài chết đi bị cường giả Chí Tôn giẫm đạp bước lên cao. Doãn Phủ Thuận phất tay: - Vào đi! Một trăm người lập tức bay lên, chiến thuyền ở phía xa cũng có một trăm người bay ra, không nhiều không ít. Hai bên đều nhìn đối phương, tràn ngập cảnh giác, trong mắt đều lộ ra vẻ thù hận. Người hai bên bay hướng góc trái Thất Âm Điện, bên kia bị đánh mở một góc, đủ cho bốn, năm người cùng đi vào. Nhưng người hai bên không ùa nhau đi vào, dường như đều có ăn ý, bên này là Phạn công tử và Doãn Nhược Lan đi vào đầu tiên, tiếp đó bên kia cũng có hai người đi vào. Tứ Bình Đảo là Doãn Thành Duệ và một người khác đi vào, đối phương lại có hai người vào. Hai trăm người rất nhanh vào gần hết, Lục Ly chờ tới cuối cùng, lần này hắn đi vào không mong lấy được bảo bối, chỉ muốn giúp đỡ Doãn gia, cố gắng hết sức giúp bên Doãn gia thắng được cuộc chiến đoạt bảo này. Đám người vào gần hết, Lục Ly và một công tử đứng bên cạnh nhìn nhau một cái, hai người xông vào. Đối diện cũng còn lại vài người, nhìn thấy Lục Ly bay vào thì hơi hoang mang. Doãn gia hết người dùng rồi sao? Nhị Kiếp đỉnh phong mà cũng vào, dù có một ít thần thông và năng lực kỳ dị thì cảnh giới chênh lệch nhiều như vậy, có thể có tác dụng gì? Lục Ly xông vào, một luồng sáng trắng vụt qua, hắn cảm giác bị truyền tống đi. Trong lòng Lục Ly không sợ hãi, nếu Thất Âm Điện giống như bên ngoài chỉ có phạm vi mấy trăm trượng thì mới khiến hắn thất vọng. - A... Chờ rơi xuống đất, Lục Ly nhìn quét bốn phía, hơi bất ngờ. Bởi vì xung quanh không có người nào, hơn nữa dường như hắn lơ lửng giữa trời? Dưới chân cảm giác thật sự đạp mặt đất, không trung hình như có tấm gương? Bởi vì Lục Ly nhìn thấy dưới lòng bàn chân có một ảnh ngược, giống hệt như hắn. Bốn phía có sương trắng dày đặc, tầm nhìn chỉ cỡ nghìn trượng xa, thần niệm của Lục Ly vươn ra ngoài tra xét, phát hiện phạm vi giống như thị lực. Khắp nơi trừ sương trắng không có gì cả, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là ảnh phản chiếu dưới lòng bàn chân. - Hư Không Chi Kính! Lục Ly cảm khái một tiếng, không có bất cứ sợ hãi, hắn đi vào các loại hiểm địa rất nhiều, gặp phải ảo cảnh cũng nhiều, nơi này chắc chắn là ảo cảnh rồi. Cốp cốp cốp! Lục Ly gõ gương dưới đất phát ra âm thanh trầm đục, hắn ngẫm nghĩ, lấy ra phi kiếm, kết quả phi kiếm đâm xuống đất thì bị bật ngược về. “Huyết Linh Nhi, đi ra làm việc nào!” Lục Ly ngồi xếp bằng, không chạy lung tung, nghiệp vụ có chuyên môn riêng, phá giải thần văn nên giao cho Huyết Linh Nhi làm. Dưới chân Lục Ly phát sáng, Huyết Linh Nhi đâm vào tấm gương dưới đất. Lục Ly ung dung ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện, loại ảo cảnh này chắc chắn không có nguy hiểm, hẳn là sẽ không gặp phải bất cứ người nào. Cho nên hắn không suy nghĩ nhiều, càng không có quá nhiều hưng phấn cùng kích động. Vô dục thì cương! Lục Ly vào đây vốn không phải vì tìm bảo bối, đơn thuần đến hỗ trợ, hắn tin tưởng Huyết Linh Nhi, phá vỡ ảo cảnh này sẽ không quá khó khăn. “Chủ nhân!” Một canh giờ sau, Huyết Linh Nhi truyền âm: “Cho ta thời gian mười ngày, ta mang ngươi đi ra ảo cảnh này.” Huyết Linh Nhi không có khiến Lục Ly thất vọng, Lục Ly hoàn toàn an tâm. Hư Không Chi Kính! Nếu có người đứng ở trên trời cao nhìn xuống mà thấy cảnh tượng trên Hư Không Chi Kính thì sẽ phát hiện có hai trăm người đều đứng trên Hư Không Chi Kính. Những người này thật ra cách nhau không quá xa, đại khái chỉ có mấy vạn trượng, nhưng người ở bên trong không tra xét được đối phương. Những người này hoặc là xoay vòng vòng, hoặc công kích lung tung, hoặc bay tứ phía, nhưng sự thật là đám người xoay quanh trong không gian phạm vi mấy chục trượng. Đương nhiên cũng có người nhắm mắt ngồi xếp bằng, có người lấy một ít trận thạch, công cụ kỳ dị ra, nghĩ biện pháp phá trận. Từng ngày dần trôi qua, lại không có một người phá vỡ thần văn pháp trận, rất nhiều người nóng ruột nóng gan, càng nhiều người tỉnh táo lại, vắt óc nghĩ biện pháp phá giải thần văn ảo cảnh. Có thể tiến vào đều là tinh anh của các gia tộc, sẽ không giống đồ ngốc đi lung tung, mà sẽ bình tĩnh nghĩ biện pháp. Mười ngày sau, Lục Ly đúng giờ mở mắt ra, Huyết Linh Nhi cơ hồ rất ít nói mạnh miệng, nó nói mười ngày thì chắc chắn sẽ không kéo dài thời hạn. Quả nhiên, sau khi Lục Ly mở mắt ra khoảng nửa canh giờ thì Huyết Linh Nhi truyền âm: “Chủ nhân, có thể, ngươi đi theo ta, ta ở đằng trước dẫn đường, có thể thoải mái mang ngươi đi ra ngoài.” “Được rồi, đi đi!” Lục Ly gật đầu, trong tay xuất hiện kiếm nhỏ màu xanh, nơi này rất có thể tùy thời gặp phải nguy hiểm, hắn không thể không đề phòng. Bác Long thuật của hắn tiểu thành, là có thể thả ra, nhưng hắn sẽ không vô duyên vô cớ thả ra, hắn cảm giác vận dụng Bác Long thuật sẽ có giai đoạn suy yếu. Theo như kinh nghiệm lúc trước của Lục Ly, bất kỳ đan dược thần thuật nào tăng phúc cơ thể, sau khi vận dụng sẽ có giai đoạn suy yếu. Bởi vì những lực lượng này vốn không phải bình thường thuộc sở hữu của hắn, thân thể đột nhiên được đến sức mạnh cường đại, tuy rằng thân thể tạm thời có thể chịu đựng, nhưng thời gian lâu chắc chắn không chịu nổi gánh nặng, sẽ có di chứng rất nặng. Huyết Linh Nhi ở đằng trước dẫn đường, Lục Ly đi theo một đường tiến lên, hắn khép mắt lại thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống bốn phía, một khi xuất hiện nguy cơ thì hắn sẽ kịp thời phản ứng lại. “Chủ nhân, phía trước có một người!” Huyết Linh Nhi đột nhiên truyền âm đến, Lục Ly nhíu mày hỏi: “Mặc chiến giáp gì? Màu trắng hay màu lam?” Hai phe địch ta lần này có khác nhau, chiến giáp thống nhất, bên Doãn gia mặc chiến giáp màu trắng, chẳng qua Lục Ly đến muộn nên không có phần của hắn.
Chương 3194 Lục trưởng lão rất lợi hại
Huyết Linh Nhi truyền âm: “Màu trắng!” Lục Ly lập tức vung mạnh tay nói: “Mang ta qua!” Huyết Linh Nhi dẫn đường, Lục Ly quẹo mấy vòng, trông thấy phía trước có một người. Người kia đang loay hoay một ít trận thạch, nghe thấy tiếng bước chân thì như gặp kẻ địch lớn, tay cầm bảo kiếm, Thần Lực rót vào vào khiến bảo kiếm lóe ánh kiếm. - Người mình! Lục Ly trầm giọng nói một câu, người kia trông thấy Lục Ly đến thì lộ vẻ mặt kinh ngạc kêu lên: - Lục trưởng lão? Sao ngươi tìm được ta? Người này là con cháu của Doãn gia, còn là trực hệ, nhưng địa vị và sức chiến đấu kém hơn nhóm Doãn Thành Duệ một chút. Lục Ly mỉm cười nói: - Ta có thể phá giải thần văn, xem thấu ảo cảnh, ngươi theo ta đi. - Được! Lục trưởng lão, ta tên Doãn Thiên Phong! Con cháu Doãn gia tự xưng Doãn Thiên Phong mừng rỡ, hắn loay hoay ở đây mười ngày nhưng không có bất cứ thu hoạch, hắn đều cho rằng sẽ bị nhốt chết tại đây. Doãn Thiên Phong lật đật đi theo Lục Ly, Huyết Linh Nhi ở trong lòng đất nên hắn không cảm ứng được, nhìn Lục Ly vững bước tiến lên, thật sự cho rằng Lục Ly có thể xem thấu ảo cảnh. “Được phong làm Trưởng Lão Vinh Dự quả nhiên có chút bản lĩnh!” Doãn Thiên Phong nhìn thấy Lục Ly căn bản không cần quan sát bốn phía, bước nhanh tới trước, thỉnh thoảng đi đường vòng, thoạt trông dường như thật có thể phá giải thần văn, lòng thầm lấy làm lạ, tộc trưởng khiến Lục Ly cùng đến, quả nhiên không phải không có lý do, xem ra vị này thật sự có năng lực kỳ dị. Huyết Linh Nhi lại truyền âm: “Chủ nhân, bên trái lại có một người, cũng là mặc chiến giáp màu trắng, còn là nữ. Nhưng nữ nhân này rất lợi hại, hẳn là có thể phá giải thần văn, tìm được cách đi ra.” Lục Ly lập tức truyền âm nói: “Dẫn đường!” Lần này có chín nữ nhân đi vào, có thể tìm được đường ra mau như vậy thì rất có thể là Doãn Nhược Lan. Huyết Linh Nhi chỉ dẫn, Lục Ly và Doãn Thiên Phong nhanh chóng đi đến, vòng quanh nữ nhân kia hai vòng thì dễ dàng áp sát. Một giọng nói êm tai vang lên: - Ai đấy? Lục Ly nghe vậy âm thanh thì mừng, nhếch môi cười nói: - Nhược Lan tiểu thư, là ta! - Ồ! Doãn Nhược Lan lộ biểu cảm vừa mừng vừa sợ, nàng lao nhanh đến, nhìn thấy Lục Ly và Doãn Thiên Phong thì reo vui: - Lục Ly, sao các ngươi tìm được ta vậy? Lần này thì Doãn Thiên Phong xác định Lục Ly quả thực có thể ‘xem thấu’ ảo cảnh, nếu nói Lục Ly tìm được hắn có thể là đánh bậy đánh bạ, nhưng dễ dàng tìm được Doãn Nhược Lan thì Lục Ly tuyệt đối có bản lĩnh thật sự. Cho nên không đợi Lục Ly nói chuyện, Doãn Thiên Phong lập tức cười nói: - Lục trưởng lão rất lợi hại, hắn có thể xem thấu ảo cảnh, ta cũng bị hắn tìm được. - A? Doãn Nhược Lan giật nảy mình, ánh mắt nhìn Lục Ly trở nên khác lạ. Vào giây phút này, nàng hơi hiểu tại sao Lục Tổ muốn cho nàng đi thỉnh Lục Ly, người này quả nhiên có chút kỳ thuật. - Lục Ly! Doãn Nhược Lan ngẫm nghĩ, hỏi: - Ngươi có thể mang chúng ta đi tìm mọi người không? Lỡ bên kẻ địch có cao thủ thần văn, e rằng mấy người khác đều nguy hiểm. - Được! Tuy Lục Ly bị phong làm trưởng lão, nhưng Doãn Nhược Lan xưng hô hắn rất tùy ý, đối đãi như bằng hữu, dù sao Lục Ly và Doãn Thanh Ti là bằng hữu. Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi dẫn đường, tìm võ giả mặc chiến giáp màu trắng. Huyết Linh Nhi mang theo mọi người lòng vòng bốn phía, rất nhanh tìm được một đám, bên này toàn là người mặc chiến giáp màu trắng. Nửa canh giờ sau, đã tìm được tám người, cộng thêm ba người Lục Ly là mười một người. Qua khoảng một nén hương, Huyết Linh Nhi phát hiện một người võ giả mặc chiến giáp màu lam, là người bên Thương gia. - Chiến giáp màu lam? Lục Ly nhướng mày, mắt hắn nhìn qua Doãn Nhược Lan hỏi: - Bên kia có một người của Thương gia, có muốn ra tay? Lần này Lục Ly tiến vào là để giúp đỡ, nếu muốn trợ giúp người của Doãn gia thắng lợi thì phải giết người bên Thương gia. Lục Ly mà giết người thì sẽ không mềm tay, đã là thế lực đối địch thì đừng mềm lòng, người của Thương gia nhìn thấy bọn họ cũng sẽ không nhân từ. - Giết! Doãn Nhược Lan cũng là người đầy kinh nghiệm sa trường, mấy năm nay thù hận với Thương gia càng lúc càng sâu, hiện tại có cơ hội giết một người, sao nàng có thể mềm lòng nhẹ tay? Lục Ly lập tức mang theo mọi người đi hướng bên kia, đám người rút binh khí ra, sát khí đằng đằng. Đợi Lục Ly mang theo mọi người tới gần, cả đám khóa chặt người kia rồi chạy nhanh đến gần. Lục Ly không ra tay, bên mình có mười một người, chưa cần hắn ra tay. Người kia chỉ là một Tứ Kiếp sơ kỳ, Doãn Nhược Lan khinh thường ra tay, mấy người khác lao qua dễ dàng giết người kia. - Đi! Khiến người thu xác chết, Doãn Nhược Lan vung tay lên, Lục Ly mang theo người tiếp tục tiến lên, dọc đường đi tiếp tục tìm người của Doãn gia, mặt khác cũng tìm người bên Thương gia rồi đánh chết. Ba canh giờ sau, bên Lục Ly đã tụ tập hai mươi bảy người, đánh chết năm người của Thương gia, vào thời khắc này Huyết Linh Nhi đột nhiên truyền âm đến: “Chủ nhân, bên kia có một đội gồm hơn ba mươi người, đều là người mặc chiến giáp màu lam!” “Hơn ba mươi người?” Lục Ly sắc mặt trở nên nghiêm túc, xem ra Thương gia cũng có cao thủ phá giải thần văn. Lục Ly nói cho Doãn Nhược Lan nghe tình huống. Doãn Nhược Lan nhanh chóng ra quyết định: - Đi! Người bên kia đông hơn bọn họ, còn có cao thủ thần văn, cho nên lúc này không tiện phát sinh xung đột, lỡ trong đội đó có cường giả thì bên mình chịu thiệt. - Hơn ba mươi người! Doãn Nhược Lan trên mặt cũng lộ ra một chút sốt ruột, lạnh giọng lẩm bẩm nói: - Sợ là nhiều người của chúng ta bị bọn họ đánh chết, nhóm Thiên Phạn làm ơn đừng xảy ra chuyện gì. Dưới sự dẫn dắt của Huyết Linh Nhi, mọi người đi vòng qua, lần này Lục Ly tốc độ nhanh rất nhiều, cố gắng hết sức tìm người mình, đánh chết kẻ địch, như vậy mới có thể lưu giữ lực lượng của phe mình. Hiện tại tương đương đã khai chiến, nếu bị đối phương giết quá nhiều người phe mình thì bọn họ sẽ tiêu đời. Cho nên hai bên đều phải giành giật từng giây, tụ tập người mình đánh chết đối phương
Chương 3195 Hội hợp
Nếu như có thể giết nhiều cường giả phe địch, cuộc chiến đoạt bảo về sau càng dễ dàng hơn, hoàn toàn trấn áp đối phương, thậm chí khiến đối phương toàn quân bị diệt đều không là việc khó. Đám người Lục Ly chạy nhanh, trong nửa canh giờ lại gặp năm người phe mình, cũng giết một người phe địch. Nhưng Huyết Linh Nhi phát hiện có chỗ để lại vết máu nhưng không thấy xác chết. Trước đó Huyết Linh Nhi không để ý, lần này Lục Ly đặc biệt dặn dò nên nó mới chú ý. “Xem ra nhiều người bị giết.” Lòng Lục Ly chùng xuống, nếu nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Thành Duệ cũng bị giết thì rắc rối to. Tuy sức chiến đấu của Lục Ly tăng lên nhiều, nhưng hắn không cho rằng có thể dễ dàng trấn áp cường giả của Thương gia, có vài người chắc chắn có mang theo trọng bảo. Thời gian từ từ trôi qua, Lục Ly phát hiện rất ít gặp phải người bên Thương gia, hắn âm thầm kỳ lạ, chẳng lẽ cao thủ thần văn bên Thương gia có đến hai người sao? Cộp cộp cộp! Hai canh giờ sau, người phe Lục Ly lên đến bốn mươi hai người. Vào thời khắc này, hắn phát hiện phương xa vang tiếng bước chân khẽ khàng, hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm giác lực phi thường mẫn tuệ, nên cảm ứng được. Cùng lúc đó, Huyết Linh Nhi truyền âm vang lên: “Chủ nhân, bên kia có hai mươi người đến gần, là phe các ngươi.” “A?” Lục Ly mừng rỡ, vội vàng mang theo một đám người đi qua hội hợp. Nhóm Doãn Nhược Lan cảm giác không đúng, âm thầm đề phòng, Lục Ly cười nói: - Là người mình, Doãn gia có người nào rất giỏi về thần văn không? - Có một! Doãn Nhược Lan ánh mắt hơi sáng ngời, nói: - Dường như một công tử của Lư gia tinh thông thần văn! Bên kia vang tiếng tiếng quát nặng nề: - Người nào? Nhóm Doãn Nhược Lan nghe thấy âm thanh, toàn bộ trên mặt lộ ra nét vui mừng, Doãn Nhược Lan nói: - Phạn ca, là chúng ta! Vèo! Hơn hai mươi người chạy nhanh trong sương mù dày đặc, dẫn đầu là một công tử anh tuấn bá khí, đúng là Doãn Thiên Phạn, hắn nhìn thấy nhóm Doãn Nhược Lan thì lộ vẻ giật mình vui mừng. - Ha ha ha, Tiểu Lục Tử, ta biết ngay ngươi không chết được. - Chào Phạn ca, Duệ ca, được gặp các ngươi thật là tốt quá... - Lan tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại, không ngờ có thể phá giải thần văn! - ... Cả đám tụ tập với nhau, tuy mới chia xa hơn mười ngày nhưng rất nhiều người đều cảm giác tái sinh sau kiếp nạn rồi gặp lại nhau, vui sướng hưng phấn vô cùng. Sáu mươi tám người! Lục Ly tính sơ, hai đội người gộp lại gồm sáu mươi tám người, bọn họ dọc đường đi đánh chết hơn mười người Thương gia. Nếu nhóm Doãn Thiên Phạn không có đánh chết người của Thương gia, những người còn lại phe họ đều bị Thương gia giết thì bọn họ chịu thiệt. - Chúng ta giết mười bảy người phe họ! Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan giao lưu tin tức, bọn họ thoát khốn nhanh như vậy quả nhiên là nhờ công tử Lư gia. Người kia có thể phá giải thần văn, dễ dàng phá giải ảo cảnh ở đây. - Đa tạ Lục trưởng lão! Doãn Thiên Phạn biết được bên này toàn nhờ công lao của Lục Ly thì vội vàng mang người lại đây cảm tạ. Nếu không nhờ Lục Ly, nhóm Doãn Nhược Lan có lẽ đều chết hết. Hơn sáu mươi người tụ tập với nhau, đa số Tứ Kiếp trung kỳ vẫn còn sống, mọi người thoáng chốc tăng vọt tự tin. Một đám người cũng không dừng lại, mang người tiếp tục chạy nhanh, một là vì tìm đồng đội bị lạc, thứ hai là tìm người phe địch đi lẻ thì giết. Lần này đi do công tử Lư gia dẫn đường, tạo nghệ thần văn của người này khá giỏi, mang theo mọi người nhanh chóng tiến lên, tốc độ chỉ chậm hơn Huyết Linh Nhi dẫn đường một chút. Nếu có người ra tay, Lục Ly khiến cho Huyết Linh Nhi trở về, hắn không thích gây chú ý, trong chốn nguy hiểm này cố gắng không bắt mắt mới sống càng lâu. Dọc đường lại phát hiện vết máu, còn phát hiện mấy xác chết bị nghiền thành thịt nát. Nhóm Lục Ly giết người đều thu giữ di thể, nhưng bọn họ sẽ không nghiền xác, vậy chắc chắn là người mình bị giết. Mọi người tiến lên hai canh giờ, Lục Ly cảm giác mặt đất phía trước rung nhẹ, lập tức đề phòng, nói: - Đằng trước có người, khá đông. Doãn Thiên Phạn ngừng lại, hắn nhẹ gật đầu nói: - Quả thực có người, rất nhiều, ít nhất cỡ sáu, bảy mươi người. Những người khác lộ vẻ mặt đề phòng, có nhiều người như vậy thì chỉ có thể là người của Thương gia. Có một công tử sát khí đằng đằng hỏi: - Làm thịt bọn chúng không? - Không cần xung động! Doãn Thiên Phạn lắc đầu nói: - Không có nắm chắc tuyệt đối thì không thể chết chiến, chúng ta tiến vào là tìm bảo bối, không phải để liều mạng, muốn liều mạng thì chờ ra ngoài rồi liều. Doãn Nhược Lan gật đầu, các trưởng bối của gia tộc cũng dặn như vậy. Không có nắm chắc tuyệt đối thì tử chiến, giết địch ba nghìn tự tổn tám trăm, không có ý nghĩa. Doãn Thiên Phạn phất tay: - Lùi! Mọi người chậm rãi thụt lùi, người của Thương gia dường như cũng phát hiện bên này đông người, cũng không có đuổi theo đến gần tử chiến. Hai bên đều hình thành một loại ăn ý, không có nắm chắc tuyệt đối, hoặc là không phải tranh đoạt trọng bảo thì không thể vội vã liều đổ máu, nếu không thì đánh đến mọi người ngã xuống hết mà không được cái gì thì vào đây làm gì? Tiếp tục tìm, tiếp tục lòng vòng trong Hư Không Chi Kính, nửa ngày sau bọn họ lại lần nữa tìm được một người, cũng đánh chết một người của Thương gia. Mọi người lòng chùng xuống, lâu như vậy không tìm được những người khác, xem ra tất cả đã chết hết. Mới vào đã chết ba mươi mốt người, về sau còn bao nhiêu người có thể sống ra ngoài? Lại qua nửa ngày, hai đội người một lần nữa gặp nhau, nhưng khi cảm giác đối phương thì đều rút lui. Hiện tại không cần thiết liều đổ máu, tìm người trước mới là lẽ phải. Lại tìm một ngày, hai đội gặp nhau lần nữa, nhưng bọn họ không tìm được một đồng đội còn sống. Doãn Thiên Phạn rất quyết đoán ra lệnh: - Lư Hải tìm đường ra, đừng lòng vòng ở đây nữa, cố gắng nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tìm lâu như vậy nhưng không tìm được người sống, những người khác rất có thể đều chết rồi, không cần thiết ở đây lãng phí thời gian. Nếu người của Thương gia rời đi trước thì sẽ cướp được tiên cơ. - Đi!
Khiến càng nhiều công tử tiểu thư kinh ngạc là, nửa tháng sau, chín mươi chín danh công tử tiểu thư đều có mặt đông đủ, chuẩn bị xuất phát, mà mãi không thấy Lục Ly xuất hiện. Doãn Nhược Lan đến cung điện nơi Lục Ly ở lại, xúc động cấm chế, Lục Ly không có bất cứ phản ứng, khi Doãn Nhược Lan báo lên trên, tộc trưởng Doãn gia làm ra một quyết định, chờ Lục Ly thêm năm ngày, nếu năm ngày sau Lục Ly vẫn chưa xuất quan thì tìm một người khác thay thế. Tin tức truyền ra, người trẻ tuổi một mảnh xáo động, võ giả nho nhỏ nghe nói chỉ có Nhị Kiếp đỉnh phong mà quan trọng đến thế sao? Đáng giá mọi người đợi hắn năm ngày? Lục Ly không phải cố ý kéo dài thời gian, hắn còn chưa ngông cuồng đến mức đó, không nói tới hắn là khách ở chỗ này, dù là chủ nhà thì cũng sẽ không làm như vậy. Lục Ly đang trong phút tu luyện then chốt nhất, hắn đóng kín giác quan thứ sáu, sợ bị người quấy rầy. Giống như lần trước, nếu bị quấy rầy sẽ thất bại trong gang tấc. Cho nên hắn mặc kệ tất cả, dù trời sập cũng kệ, một lòng tiềm tu, Bác Long thuật của hắn sắp tiểu thành, mấy ngày này là mấu chốt nhất. Năm ngày qua trong chớp mắt, Lục Ly còn chưa xuất quan, bên tộc trưởng Doãn gia không đợi kịp. Tất cả công tử tiểu thư đã tụ tập trên quảng trường, bọn họ nhìn thấy Lục Ly vẫn không xuất hiện thì mặt đen thui. Dù là các công tử tiểu thư của Doãn gia cũng vẻ mặt khó chịu. Doãn Nhược Lan tuy rằng không nói gì thêm, trong lòng tự nhiên là có chút bất mãn. - Mở ra vực môn đi! Tộc trưởng Doãn gia phất tay, mấy trưởng lão hợp sức mở ra vực môn, bầu trời hiện ra một cánh cửa lớn màu vàng. Tộc trưởng Doãn gia phất tay nói: - Đi vào đi. Vèo! Vào thời khắc này, phía bắc trang viên có một bóng người bay vọt tới, giây lát đã đến trước mặt mọi người. Tần Chiến và Cam Lâm đứng xem cho vui, hai người trông thấy người đến thì trên mặt lộ ra một chút nét vui mừng. Tần Chiến trầm giọng nói: - Lục Ly đến! Xoẹt xoẹt xoẹt! Vô số ánh mắt quét qua, đều muốn nhìn xem nhân vật khiến vô số người chờ năm ngày có chỗ nào khác lạ. Nhị Kiếp đỉnh phong, hơi thở không mạnh, cũng không có khí chất của quý công tử, bề ngoài không xuất sắc bằng đa số công tử có mặt, ở trong mắt nhiều người thì hoàn toàn không có chỗ đáng học hỏi. Tộc trưởng Doãn gia không tức giận, chờ Lục Ly vái chào xong nhẹ gật đầu nói - Đi thôi, qua bên kia sẽ có người nói cho ngươi biết tình huống của Thất Âm Điện. Vào bên trong chú ý chút, giữ mạng quan trọng hơn, thứ khác đều không trọng yếu. Lục Ly chắp tay, đi tới bên cạnh Doãn Nhược Lan, bởi vì chỉ có Doãn Nhược Lan là hắn hơi quen thuộc. Lục Ly đứng cạnh Doãn Nhược Lan, cúi người giải thích một câu: - Ngại quá, tu luyện đến đến phút mấu chốt, hôm nay mới xuất quan. Doãn Nhược Lan nhẹ gật đầu, nhiều công tử ở xung quanh trong mắt tràn ngập đố kỵ. Doãn Nhược Lan là nữ thần trong lòng nhiều người, bọn họ theo đuổi nhiều năm nhưng bị nàng lơ đẹp, vậy mà Lục Ly trực tiếp đứng cạnh nàng, còn đứng sát như vậy. - Đi! Đệ nhất công tử Doãn gia Phạn công tử dẫn đầu bay vọt lên, xông vào cửa lớn màu vàng. Doãn Nhược Lan liếc Lục Ly một cái, tiếp đó bay lên. Một trăm công tử tiểu thư lần lượt bay lên, bay vào cửa lớn màu vàng trước ánh nhìn chăm chú của mấy vạn người. “Lo chăm chỉ tu luyện, chờ ta trở lại!” Lục Ly truyền âm một câu cho Tần Chiến, Cam Lâm rồi vào vực môn, chờ một đám công tử tiểu thư đi vào, đám trưởng lão cũng vào theo. Một luồng sáng trắng vụt qua, mọi người xuất hiện trong một tòa thành lớn, bên này đã sớm có rất nhiều võ giả chờ, có trưởng lão của Doãn gia ở đây tiếp đãi. Còn vài ngày mới đến lúc đi vào, bên này là thành trì biên giới, cách rất gần, truyền tống thì chỉ mất nửa ngày. Hiện tại mọi người tự nhiên sẽ không vội vàng qua đó trước, chờ tới lúc giao hẹn mới đi. Một đám người đi vào thành bảo, bên trong có một trưởng lão ngồi, nhóm Doãn Nhược Lan thi nhau vái chào. Lục Ly chưa gặp trưởng lão này bao giờ, nhưng cũng lễ độ vái chào. - Vị này là Lục trưởng lão đúng không? Lão nhân kia đứng lên, khuôn mặt cứng ngắc nở nụ cười: - Tại hạ là Doãn Phủ Thuận, Chiến đường trưởng Lão của Doãn gia. Đã sớm muốn đi gặp Lục tiểu hữu, đáng tiếc bên này chiến sự luôn căng thẳng, hổ thẹn hổ thẹn. Lời của Doãn Phủ Thuận khiến đám người trẻ tuổi suýt rớt tròng mắt. Vị này là một trong những chí cường giả của Doãn gia, trong mười mấy lĩnh xung quanh vị này là đại nhân vật giậm chân một cái khiến nhiều người run bắn, vậy mà khách khí với Lục Ly như thế? Lục Ly hơi kinh ngạc hỏi lại: - Lục trưởng lão? Doãn Nhược Lan chợt nhớ Lục Ly luôn bế quan, lần trước quên nói với hắn, vội vàng truyền âm giải thích: “Lục Ly, ngươi đã được gia tộc phong làm Trưởng Lão Vinh Dự, chức vụ suốt đời, loại trưởng lão này không cần đảm đương bất cứ trách nhiệm nào, không cần nghe theo hiệu lệnh của Doãn gia, không cần làm gì hết, được hưởng thụ đãi ngộ trưởng lão Doãn gia. Lần trước quên nói cho ngươi biết, ngươi mau chào Thập Nhất thúc đi.” Lục Ly hiểu ngay, vội cung kính chắp tay nói với Doãn Phủ Thuận: - Tiền bối nói quá lời, không dám nhận, Lục Ly làm gì có tài như thế. Lỗi tại ta không chủ động tiến đến bái kiến tiền bối. Lục Ly rất khiêm tốn, Chiến Đường Trưởng Lão rất vừa lòng, các công tử tiểu thư bởi vì không có ấn tượng đầu tiên tốt với Lục Ly nên cảm thấy hắn giả tạo, biết nịnh. Một đám người lần lượt ngồi xuống, Lục Ly ngồi cạnh Chiến Đường Trưởng Lão, điều này khiến rất nhiều người càng thêm đố kỵ. Đệ nhất công tử Doãn gia Phạn công tử tuy rằng mặt ngoài không lộ vẻ gì, nhưng đáy mắt lóe tia âm u. Doãn Phủ Thuận chờ mọi người ngồi xuống mới răn dạy: - Có một số việc chắc hẳn trước khi đến đều có người dặn dò các ngươi rồi, ta sẽ không nói nhiều. Không ai biết tình huống trong Thất Âm Điện là thế nào, nhưng ta có thể nói cho các ngươi, bên trong chắc chắn nguy cơ trùng trùng, nếu các ngươi thờ ơ thì mọi người rất có thể chết hết ở bên trong. Các ngươi đều là tinh anh trẻ tuổi của các gia tộc, chết trong đó sẽ ảnh hưởng tất cả gia tộc chúng ta, có lẽ mấy nghìn năm sau gia tộc chúng ta sẽ tan thành mây khói.
Chương 3192 Hư Không Chi Kính
Mọi người sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhưng có nghe lọt tai lời dặn của Doãn Phủ Thuận hay không thì chỉ có chính bọn họ biết. Doãn Phủ Thuận tạm dừng một lúc nói tiếp: - Có ba điều ta muốn nói, nếu có người làm trái với ba điều này thì Doãn gia và gia tộc của chư vị sẽ phạt thật nặng, thậm chí đuổi các ngươi khỏi gia tộc, chúng ta và tộc trưởng gia tộc các ngươi đã thương nghị điều này. Những người có mặt biểu cảm càng nghiêm túc hơn. Doãn Phủ Thuận nói: - Thứ nhất, ở bên trong bất luận phát sinh bất cứ chuyện gì, đều không được tự tàn sát nhau, xúc phạm điểm này thì Doãn gia ta sẽ không dung tha. Thứ hai, phát hiện báu vật không được tranh giành, ai được đến đến thì thuộc về người đó, nếu cướp đoạt báu vật, bị phát hiện nhất định phạt nặng. Thứ ba, nhất định phải đoàn kết, nếu các ngươi không đoàn kết, chắc chắn sẽ bị người của Thương gia giết sạch. Nếu có tranh chấp nội bộ thì chờ khi trở về đánh một trận, muốn sống muốn chết đều không sao cả, nhưng ở bên trong nhất định phải một lòng, đã rõ chưa? - Rõ! Mọi người đều đứng lên, khom người lĩnh mệnh, có thể trở thành đứng đầu thế hệ trẻ của các gia tộc, những người này bất luận là chỉ số thông minh hay chỉ số tình thương đều rất cao. Bọn họ hiểu rõ nếu không đoàn kết có lẽ sẽ chết, dù sao lần này Thương gia cũng có một trăm công tử tiểu thư hàng đầu đi vào, lần này sơ sẩy một cái thì sẽ toàn quân bị diệt. - Được rồi, tất cả đi xuống nghỉ tạm, nghỉ ngơi dưỡng sức, mấy ngày sau xuất phát! Doãn Phủ Thuận phất tay, dặn một câu: - Mấy ngày này không được làm bậy, hãy nghỉ ngơi cho tốt. Mọi người cũng không dám làm gì lung tung, tự chọn một căn phòng, hoặc là đi tu luyện, hoặc là đi ngủ, nghỉ ngơi mấy ngày, chuẩn bị cho đại chiến sắp tới. Lục Ly trở lại căn phòng, hắn không bế quan, Bác Long thuật đã tiểu thành, hắn tự tin tăng nhiều, tu luyện lâu như vậy hắn cơ hồ không nghỉ ngơi đầy đủ. Lục Ly tắm xong nằm ngủ, ngủ thật say, một giấc ngủ kéo dài hai ngày, tỉnh dậy thì tu luyện một phen, sau đó đoàn người tập hợp. - Xuất phát! Doãn Phủ Thuận chờ mọi người đến đông đủ thì lấy ra một chiếc chiến thuyền, mang theo một đám người bay lên. Nhóm Lục Ly vội theo sau, chiến thuyền rất nhanh xé gió bay về phía đông, biến mất ở chân trời xa. Thiên Hàn Đàm, bên này nhiệt độ đặc biệt thấp, xung quanh đều là đá màu đen, không có một gốc thực vật. Có Thiên Hàn Đàm khiến nhiệt độ nơi này đặc biệt thấp. Mọi người đã sớm không e ngại rét lạnh bình thường, nhưng hơi lạnh ở đây có thể thẩm thấu thân thể đóng băng linh hồn. Đám người Lục Ly vừa lại gần lập tức cảm giác toàn thân lông tơ dựng đứng, lạnh run cầm cập. Thần niệm của nhóm Lục Ly quét hướng phương xa, nhanh chóng phát hiện Thất Âm Điện. Trong đầm lạnh có một tòa cung điện lơ lửng ở bên trên, tỏa vầng sáng mờ. Cổ xưa, tang thương! Đây là cảm giác đầu tiên của Lục Ly khi trông thấy Thất Âm Điện, tuy tòa bảo điện ánh sáng vàng lấp lánh, trên vách tường không có vết trầy nào, không giống những tòa thành lớn cổ xưa trên tường thành đều là dấu vết loang lổ. Nhưng ai nhìn tòa thành trì này đều sẽ cảm giác cổ xưa, dường như cả tòa bảo điện tràn ngập hơi thở tang thương cổ xưa. Tòa thành này rất hoa lệ, bên ngoài đều là vách tường ánh sáng vàng lấp lánh, hoa văn lộng lẫy, phù điêu hoa cỏ chim cá sâu mãnh thú, cực kỳ tinh xảo. Chiến thuyền đậu bên mép đầm lạnh, đám người quan sát kỹ Thất Âm Điện. Lục Ly khép mắt lại, thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân ghi nhớ hoa văn trên các vách tường Thất Âm Điện, theo sau truyền cho Huyết Linh Nhi. Những hoa văn này có lẽ vô dụng, chỉ để trang trí, nhưng lỡ chúng hữu dụng thì sao? Đến lúc đó có lẽ có thể cứu mạng. Huyết Linh Nhi mấy năm nay chưa từng ngừng tham ngộ thần văn, Lục Ly không biết tạo nghệ về thần văn của Huyết Linh Nhi mạnh cỡ nào. Lần này đi vào Thất Âm Điện, Lục Ly gửi gắm kỳ vọng rất cao vào Huyết Linh Nhi. Huyết Linh Nhi hiện tại không còn Thần Thi làm kí chủ, tạm thời ở trong cơ thể Lục Ly, nhận đồ văn hắn truyền lại, rất nhanh truyền âm nói: “Chủ nhân, những cái này là thần văn, hơn nữa là thần văn cực kỳ huyền diệu, chủ nhân hãy quan sát thật kỹ, đừng bỏ sót cái nào.” Việc Huyết Linh Nhi thích nhất là cảm ngộ thần văn cường đại, càng huyền diệu, càng cường đại thì nó càng vui vẻ, bởi vì nó có thể mạnh hơn về mặt thần văn. Lục Ly động ý niệm, vội vàng cẩn thận cảm ứng Thất Âm Điện, truyền cho Huyết Linh Nhi tất cả đồ văn, phù điêu hoa cỏ chim cá sâu. Vèo! Giây lát sau, phương xa truyền đến một tiếng xé gió, bên kia cũng có một chiếc chiến thuyền bay tới, tiếp đó vô số thần niệm quét đến, khóa chặt người bên này. Đám người Phạn công tử lộ biểu cảm căm hận, chiến ý dâng trào, lần này đi vào không chỉ riêng là đoạt bảo, nếu có cơ hội có thể giết đối phương thì sẽ là một trận đại thắng. Một trăm người phía đối diện là tinh anh hàng đầu của Thương gia và mười mấy đại gia tộc, nếu giết hết sẽ khiến Thương gia và những gia tộc này chịu tổn thất to lớn. Lục Ly cẩn thận quan sát giây lát, xác định không có bỏ sót thì hắn mở mắt ra, ánh mắt nhìn qua một trăm võ giả trẻ tuổi phía đối diện. Vị trí đứng của một trăm người có đặc sắc riêng, năm người đứng chính giữa tựa như sao quay quanh trăng, một nữ nhân, bốn nam nhân, đều là Tứ Kiếp trung kỳ, hẳn là năm người trẻ tuổi mạnh nhất phe đối phương. Ngoài mặt là Tứ Kiếp trung kỳ, phỏng chừng trên người đều có trọng bảo, rất có thể sở hữu mảnh nhỏ thánh binh, sức chiến đấu tổng hợp có lẽ đến Tứ Kiếp hậu kỳ. Bên Lục Ly cũng có sáu người đứng, Phạn công tử, Doãn Nhược Lan, Doãn Thành Duệ, còn có một công tử của Doãn gia, hai người khác hẳn là cường giả trẻ tuổi của gia tộc khác. Bốn người đều là Tứ Kiếp trung kỳ, đương nhiên, trong một trăm người không chỉ có sáu Tứ Kiếp trung kỳ, cộng lại có hơn ba mươi người, phía đối diện cũng xấp xỉ như vậy. Những người này tuổi còn trẻ liền có thể đạt đến Tứ Kiếp trung kỳ, nếu không chết sớm thì về sau khẳng định có thể trở thành cường giả hàng đầu của các gia tộc.
Chương 3193 Hư Không Chi Kính
Trong lịch sử các gia tộc có nhiều thiên tài nghịch thiên, nhưng đa số chưa hoàn toàn lớn lên đã bị chết yểu. Dù sao một võ giả muốn trở thành cường giả chắc chắn phải trải qua vô số chiến đấu, chiến đấu thì sao tránh khỏi không có người chết? Muốn trở thành cường giả Chí Tôn nhất định phải đạp lên vô số xác chết đi lên cao, những võ giả thiên tài chết đi bị cường giả Chí Tôn giẫm đạp bước lên cao. Doãn Phủ Thuận phất tay: - Vào đi! Một trăm người lập tức bay lên, chiến thuyền ở phía xa cũng có một trăm người bay ra, không nhiều không ít. Hai bên đều nhìn đối phương, tràn ngập cảnh giác, trong mắt đều lộ ra vẻ thù hận. Người hai bên bay hướng góc trái Thất Âm Điện, bên kia bị đánh mở một góc, đủ cho bốn, năm người cùng đi vào. Nhưng người hai bên không ùa nhau đi vào, dường như đều có ăn ý, bên này là Phạn công tử và Doãn Nhược Lan đi vào đầu tiên, tiếp đó bên kia cũng có hai người đi vào. Tứ Bình Đảo là Doãn Thành Duệ và một người khác đi vào, đối phương lại có hai người vào. Hai trăm người rất nhanh vào gần hết, Lục Ly chờ tới cuối cùng, lần này hắn đi vào không mong lấy được bảo bối, chỉ muốn giúp đỡ Doãn gia, cố gắng hết sức giúp bên Doãn gia thắng được cuộc chiến đoạt bảo này. Đám người vào gần hết, Lục Ly và một công tử đứng bên cạnh nhìn nhau một cái, hai người xông vào. Đối diện cũng còn lại vài người, nhìn thấy Lục Ly bay vào thì hơi hoang mang. Doãn gia hết người dùng rồi sao? Nhị Kiếp đỉnh phong mà cũng vào, dù có một ít thần thông và năng lực kỳ dị thì cảnh giới chênh lệch nhiều như vậy, có thể có tác dụng gì? Lục Ly xông vào, một luồng sáng trắng vụt qua, hắn cảm giác bị truyền tống đi. Trong lòng Lục Ly không sợ hãi, nếu Thất Âm Điện giống như bên ngoài chỉ có phạm vi mấy trăm trượng thì mới khiến hắn thất vọng. - A... Chờ rơi xuống đất, Lục Ly nhìn quét bốn phía, hơi bất ngờ. Bởi vì xung quanh không có người nào, hơn nữa dường như hắn lơ lửng giữa trời? Dưới chân cảm giác thật sự đạp mặt đất, không trung hình như có tấm gương? Bởi vì Lục Ly nhìn thấy dưới lòng bàn chân có một ảnh ngược, giống hệt như hắn. Bốn phía có sương trắng dày đặc, tầm nhìn chỉ cỡ nghìn trượng xa, thần niệm của Lục Ly vươn ra ngoài tra xét, phát hiện phạm vi giống như thị lực. Khắp nơi trừ sương trắng không có gì cả, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là ảnh phản chiếu dưới lòng bàn chân. - Hư Không Chi Kính! Lục Ly cảm khái một tiếng, không có bất cứ sợ hãi, hắn đi vào các loại hiểm địa rất nhiều, gặp phải ảo cảnh cũng nhiều, nơi này chắc chắn là ảo cảnh rồi. Cốp cốp cốp! Lục Ly gõ gương dưới đất phát ra âm thanh trầm đục, hắn ngẫm nghĩ, lấy ra phi kiếm, kết quả phi kiếm đâm xuống đất thì bị bật ngược về. “Huyết Linh Nhi, đi ra làm việc nào!” Lục Ly ngồi xếp bằng, không chạy lung tung, nghiệp vụ có chuyên môn riêng, phá giải thần văn nên giao cho Huyết Linh Nhi làm. Dưới chân Lục Ly phát sáng, Huyết Linh Nhi đâm vào tấm gương dưới đất. Lục Ly ung dung ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện, loại ảo cảnh này chắc chắn không có nguy hiểm, hẳn là sẽ không gặp phải bất cứ người nào. Cho nên hắn không suy nghĩ nhiều, càng không có quá nhiều hưng phấn cùng kích động. Vô dục thì cương! Lục Ly vào đây vốn không phải vì tìm bảo bối, đơn thuần đến hỗ trợ, hắn tin tưởng Huyết Linh Nhi, phá vỡ ảo cảnh này sẽ không quá khó khăn. “Chủ nhân!” Một canh giờ sau, Huyết Linh Nhi truyền âm: “Cho ta thời gian mười ngày, ta mang ngươi đi ra ảo cảnh này.” Huyết Linh Nhi không có khiến Lục Ly thất vọng, Lục Ly hoàn toàn an tâm. Hư Không Chi Kính! Nếu có người đứng ở trên trời cao nhìn xuống mà thấy cảnh tượng trên Hư Không Chi Kính thì sẽ phát hiện có hai trăm người đều đứng trên Hư Không Chi Kính. Những người này thật ra cách nhau không quá xa, đại khái chỉ có mấy vạn trượng, nhưng người ở bên trong không tra xét được đối phương. Những người này hoặc là xoay vòng vòng, hoặc công kích lung tung, hoặc bay tứ phía, nhưng sự thật là đám người xoay quanh trong không gian phạm vi mấy chục trượng. Đương nhiên cũng có người nhắm mắt ngồi xếp bằng, có người lấy một ít trận thạch, công cụ kỳ dị ra, nghĩ biện pháp phá trận. Từng ngày dần trôi qua, lại không có một người phá vỡ thần văn pháp trận, rất nhiều người nóng ruột nóng gan, càng nhiều người tỉnh táo lại, vắt óc nghĩ biện pháp phá giải thần văn ảo cảnh. Có thể tiến vào đều là tinh anh của các gia tộc, sẽ không giống đồ ngốc đi lung tung, mà sẽ bình tĩnh nghĩ biện pháp. Mười ngày sau, Lục Ly đúng giờ mở mắt ra, Huyết Linh Nhi cơ hồ rất ít nói mạnh miệng, nó nói mười ngày thì chắc chắn sẽ không kéo dài thời hạn. Quả nhiên, sau khi Lục Ly mở mắt ra khoảng nửa canh giờ thì Huyết Linh Nhi truyền âm: “Chủ nhân, có thể, ngươi đi theo ta, ta ở đằng trước dẫn đường, có thể thoải mái mang ngươi đi ra ngoài.” “Được rồi, đi đi!” Lục Ly gật đầu, trong tay xuất hiện kiếm nhỏ màu xanh, nơi này rất có thể tùy thời gặp phải nguy hiểm, hắn không thể không đề phòng. Bác Long thuật của hắn tiểu thành, là có thể thả ra, nhưng hắn sẽ không vô duyên vô cớ thả ra, hắn cảm giác vận dụng Bác Long thuật sẽ có giai đoạn suy yếu. Theo như kinh nghiệm lúc trước của Lục Ly, bất kỳ đan dược thần thuật nào tăng phúc cơ thể, sau khi vận dụng sẽ có giai đoạn suy yếu. Bởi vì những lực lượng này vốn không phải bình thường thuộc sở hữu của hắn, thân thể đột nhiên được đến sức mạnh cường đại, tuy rằng thân thể tạm thời có thể chịu đựng, nhưng thời gian lâu chắc chắn không chịu nổi gánh nặng, sẽ có di chứng rất nặng. Huyết Linh Nhi ở đằng trước dẫn đường, Lục Ly đi theo một đường tiến lên, hắn khép mắt lại thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống bốn phía, một khi xuất hiện nguy cơ thì hắn sẽ kịp thời phản ứng lại. “Chủ nhân, phía trước có một người!” Huyết Linh Nhi đột nhiên truyền âm đến, Lục Ly nhíu mày hỏi: “Mặc chiến giáp gì? Màu trắng hay màu lam?” Hai phe địch ta lần này có khác nhau, chiến giáp thống nhất, bên Doãn gia mặc chiến giáp màu trắng, chẳng qua Lục Ly đến muộn nên không có phần của hắn.
Chương 3194 Lục trưởng lão rất lợi hại
Huyết Linh Nhi truyền âm: “Màu trắng!” Lục Ly lập tức vung mạnh tay nói: “Mang ta qua!” Huyết Linh Nhi dẫn đường, Lục Ly quẹo mấy vòng, trông thấy phía trước có một người. Người kia đang loay hoay một ít trận thạch, nghe thấy tiếng bước chân thì như gặp kẻ địch lớn, tay cầm bảo kiếm, Thần Lực rót vào vào khiến bảo kiếm lóe ánh kiếm. - Người mình! Lục Ly trầm giọng nói một câu, người kia trông thấy Lục Ly đến thì lộ vẻ mặt kinh ngạc kêu lên: - Lục trưởng lão? Sao ngươi tìm được ta? Người này là con cháu của Doãn gia, còn là trực hệ, nhưng địa vị và sức chiến đấu kém hơn nhóm Doãn Thành Duệ một chút. Lục Ly mỉm cười nói: - Ta có thể phá giải thần văn, xem thấu ảo cảnh, ngươi theo ta đi. - Được! Lục trưởng lão, ta tên Doãn Thiên Phong! Con cháu Doãn gia tự xưng Doãn Thiên Phong mừng rỡ, hắn loay hoay ở đây mười ngày nhưng không có bất cứ thu hoạch, hắn đều cho rằng sẽ bị nhốt chết tại đây. Doãn Thiên Phong lật đật đi theo Lục Ly, Huyết Linh Nhi ở trong lòng đất nên hắn không cảm ứng được, nhìn Lục Ly vững bước tiến lên, thật sự cho rằng Lục Ly có thể xem thấu ảo cảnh. “Được phong làm Trưởng Lão Vinh Dự quả nhiên có chút bản lĩnh!” Doãn Thiên Phong nhìn thấy Lục Ly căn bản không cần quan sát bốn phía, bước nhanh tới trước, thỉnh thoảng đi đường vòng, thoạt trông dường như thật có thể phá giải thần văn, lòng thầm lấy làm lạ, tộc trưởng khiến Lục Ly cùng đến, quả nhiên không phải không có lý do, xem ra vị này thật sự có năng lực kỳ dị. Huyết Linh Nhi lại truyền âm: “Chủ nhân, bên trái lại có một người, cũng là mặc chiến giáp màu trắng, còn là nữ. Nhưng nữ nhân này rất lợi hại, hẳn là có thể phá giải thần văn, tìm được cách đi ra.” Lục Ly lập tức truyền âm nói: “Dẫn đường!” Lần này có chín nữ nhân đi vào, có thể tìm được đường ra mau như vậy thì rất có thể là Doãn Nhược Lan. Huyết Linh Nhi chỉ dẫn, Lục Ly và Doãn Thiên Phong nhanh chóng đi đến, vòng quanh nữ nhân kia hai vòng thì dễ dàng áp sát. Một giọng nói êm tai vang lên: - Ai đấy? Lục Ly nghe vậy âm thanh thì mừng, nhếch môi cười nói: - Nhược Lan tiểu thư, là ta! - Ồ! Doãn Nhược Lan lộ biểu cảm vừa mừng vừa sợ, nàng lao nhanh đến, nhìn thấy Lục Ly và Doãn Thiên Phong thì reo vui: - Lục Ly, sao các ngươi tìm được ta vậy? Lần này thì Doãn Thiên Phong xác định Lục Ly quả thực có thể ‘xem thấu’ ảo cảnh, nếu nói Lục Ly tìm được hắn có thể là đánh bậy đánh bạ, nhưng dễ dàng tìm được Doãn Nhược Lan thì Lục Ly tuyệt đối có bản lĩnh thật sự. Cho nên không đợi Lục Ly nói chuyện, Doãn Thiên Phong lập tức cười nói: - Lục trưởng lão rất lợi hại, hắn có thể xem thấu ảo cảnh, ta cũng bị hắn tìm được. - A? Doãn Nhược Lan giật nảy mình, ánh mắt nhìn Lục Ly trở nên khác lạ. Vào giây phút này, nàng hơi hiểu tại sao Lục Tổ muốn cho nàng đi thỉnh Lục Ly, người này quả nhiên có chút kỳ thuật. - Lục Ly! Doãn Nhược Lan ngẫm nghĩ, hỏi: - Ngươi có thể mang chúng ta đi tìm mọi người không? Lỡ bên kẻ địch có cao thủ thần văn, e rằng mấy người khác đều nguy hiểm. - Được! Tuy Lục Ly bị phong làm trưởng lão, nhưng Doãn Nhược Lan xưng hô hắn rất tùy ý, đối đãi như bằng hữu, dù sao Lục Ly và Doãn Thanh Ti là bằng hữu. Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi dẫn đường, tìm võ giả mặc chiến giáp màu trắng. Huyết Linh Nhi mang theo mọi người lòng vòng bốn phía, rất nhanh tìm được một đám, bên này toàn là người mặc chiến giáp màu trắng. Nửa canh giờ sau, đã tìm được tám người, cộng thêm ba người Lục Ly là mười một người. Qua khoảng một nén hương, Huyết Linh Nhi phát hiện một người võ giả mặc chiến giáp màu lam, là người bên Thương gia. - Chiến giáp màu lam? Lục Ly nhướng mày, mắt hắn nhìn qua Doãn Nhược Lan hỏi: - Bên kia có một người của Thương gia, có muốn ra tay? Lần này Lục Ly tiến vào là để giúp đỡ, nếu muốn trợ giúp người của Doãn gia thắng lợi thì phải giết người bên Thương gia. Lục Ly mà giết người thì sẽ không mềm tay, đã là thế lực đối địch thì đừng mềm lòng, người của Thương gia nhìn thấy bọn họ cũng sẽ không nhân từ. - Giết! Doãn Nhược Lan cũng là người đầy kinh nghiệm sa trường, mấy năm nay thù hận với Thương gia càng lúc càng sâu, hiện tại có cơ hội giết một người, sao nàng có thể mềm lòng nhẹ tay? Lục Ly lập tức mang theo mọi người đi hướng bên kia, đám người rút binh khí ra, sát khí đằng đằng. Đợi Lục Ly mang theo mọi người tới gần, cả đám khóa chặt người kia rồi chạy nhanh đến gần. Lục Ly không ra tay, bên mình có mười một người, chưa cần hắn ra tay. Người kia chỉ là một Tứ Kiếp sơ kỳ, Doãn Nhược Lan khinh thường ra tay, mấy người khác lao qua dễ dàng giết người kia. - Đi! Khiến người thu xác chết, Doãn Nhược Lan vung tay lên, Lục Ly mang theo người tiếp tục tiến lên, dọc đường đi tiếp tục tìm người của Doãn gia, mặt khác cũng tìm người bên Thương gia rồi đánh chết. Ba canh giờ sau, bên Lục Ly đã tụ tập hai mươi bảy người, đánh chết năm người của Thương gia, vào thời khắc này Huyết Linh Nhi đột nhiên truyền âm đến: “Chủ nhân, bên kia có một đội gồm hơn ba mươi người, đều là người mặc chiến giáp màu lam!” “Hơn ba mươi người?” Lục Ly sắc mặt trở nên nghiêm túc, xem ra Thương gia cũng có cao thủ phá giải thần văn. Lục Ly nói cho Doãn Nhược Lan nghe tình huống. Doãn Nhược Lan nhanh chóng ra quyết định: - Đi! Người bên kia đông hơn bọn họ, còn có cao thủ thần văn, cho nên lúc này không tiện phát sinh xung đột, lỡ trong đội đó có cường giả thì bên mình chịu thiệt. - Hơn ba mươi người! Doãn Nhược Lan trên mặt cũng lộ ra một chút sốt ruột, lạnh giọng lẩm bẩm nói: - Sợ là nhiều người của chúng ta bị bọn họ đánh chết, nhóm Thiên Phạn làm ơn đừng xảy ra chuyện gì. Dưới sự dẫn dắt của Huyết Linh Nhi, mọi người đi vòng qua, lần này Lục Ly tốc độ nhanh rất nhiều, cố gắng hết sức tìm người mình, đánh chết kẻ địch, như vậy mới có thể lưu giữ lực lượng của phe mình. Hiện tại tương đương đã khai chiến, nếu bị đối phương giết quá nhiều người phe mình thì bọn họ sẽ tiêu đời. Cho nên hai bên đều phải giành giật từng giây, tụ tập người mình đánh chết đối phương
Chương 3195 Hội hợp
Nếu như có thể giết nhiều cường giả phe địch, cuộc chiến đoạt bảo về sau càng dễ dàng hơn, hoàn toàn trấn áp đối phương, thậm chí khiến đối phương toàn quân bị diệt đều không là việc khó. Đám người Lục Ly chạy nhanh, trong nửa canh giờ lại gặp năm người phe mình, cũng giết một người phe địch. Nhưng Huyết Linh Nhi phát hiện có chỗ để lại vết máu nhưng không thấy xác chết. Trước đó Huyết Linh Nhi không để ý, lần này Lục Ly đặc biệt dặn dò nên nó mới chú ý. “Xem ra nhiều người bị giết.” Lòng Lục Ly chùng xuống, nếu nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Thành Duệ cũng bị giết thì rắc rối to. Tuy sức chiến đấu của Lục Ly tăng lên nhiều, nhưng hắn không cho rằng có thể dễ dàng trấn áp cường giả của Thương gia, có vài người chắc chắn có mang theo trọng bảo. Thời gian từ từ trôi qua, Lục Ly phát hiện rất ít gặp phải người bên Thương gia, hắn âm thầm kỳ lạ, chẳng lẽ cao thủ thần văn bên Thương gia có đến hai người sao? Cộp cộp cộp! Hai canh giờ sau, người phe Lục Ly lên đến bốn mươi hai người. Vào thời khắc này, hắn phát hiện phương xa vang tiếng bước chân khẽ khàng, hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm giác lực phi thường mẫn tuệ, nên cảm ứng được. Cùng lúc đó, Huyết Linh Nhi truyền âm vang lên: “Chủ nhân, bên kia có hai mươi người đến gần, là phe các ngươi.” “A?” Lục Ly mừng rỡ, vội vàng mang theo một đám người đi qua hội hợp. Nhóm Doãn Nhược Lan cảm giác không đúng, âm thầm đề phòng, Lục Ly cười nói: - Là người mình, Doãn gia có người nào rất giỏi về thần văn không? - Có một! Doãn Nhược Lan ánh mắt hơi sáng ngời, nói: - Dường như một công tử của Lư gia tinh thông thần văn! Bên kia vang tiếng tiếng quát nặng nề: - Người nào? Nhóm Doãn Nhược Lan nghe thấy âm thanh, toàn bộ trên mặt lộ ra nét vui mừng, Doãn Nhược Lan nói: - Phạn ca, là chúng ta! Vèo! Hơn hai mươi người chạy nhanh trong sương mù dày đặc, dẫn đầu là một công tử anh tuấn bá khí, đúng là Doãn Thiên Phạn, hắn nhìn thấy nhóm Doãn Nhược Lan thì lộ vẻ giật mình vui mừng. - Ha ha ha, Tiểu Lục Tử, ta biết ngay ngươi không chết được. - Chào Phạn ca, Duệ ca, được gặp các ngươi thật là tốt quá... - Lan tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại, không ngờ có thể phá giải thần văn! - ... Cả đám tụ tập với nhau, tuy mới chia xa hơn mười ngày nhưng rất nhiều người đều cảm giác tái sinh sau kiếp nạn rồi gặp lại nhau, vui sướng hưng phấn vô cùng. Sáu mươi tám người! Lục Ly tính sơ, hai đội người gộp lại gồm sáu mươi tám người, bọn họ dọc đường đi đánh chết hơn mười người Thương gia. Nếu nhóm Doãn Thiên Phạn không có đánh chết người của Thương gia, những người còn lại phe họ đều bị Thương gia giết thì bọn họ chịu thiệt. - Chúng ta giết mười bảy người phe họ! Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan giao lưu tin tức, bọn họ thoát khốn nhanh như vậy quả nhiên là nhờ công tử Lư gia. Người kia có thể phá giải thần văn, dễ dàng phá giải ảo cảnh ở đây. - Đa tạ Lục trưởng lão! Doãn Thiên Phạn biết được bên này toàn nhờ công lao của Lục Ly thì vội vàng mang người lại đây cảm tạ. Nếu không nhờ Lục Ly, nhóm Doãn Nhược Lan có lẽ đều chết hết. Hơn sáu mươi người tụ tập với nhau, đa số Tứ Kiếp trung kỳ vẫn còn sống, mọi người thoáng chốc tăng vọt tự tin. Một đám người cũng không dừng lại, mang người tiếp tục chạy nhanh, một là vì tìm đồng đội bị lạc, thứ hai là tìm người phe địch đi lẻ thì giết. Lần này đi do công tử Lư gia dẫn đường, tạo nghệ thần văn của người này khá giỏi, mang theo mọi người nhanh chóng tiến lên, tốc độ chỉ chậm hơn Huyết Linh Nhi dẫn đường một chút. Nếu có người ra tay, Lục Ly khiến cho Huyết Linh Nhi trở về, hắn không thích gây chú ý, trong chốn nguy hiểm này cố gắng không bắt mắt mới sống càng lâu. Dọc đường lại phát hiện vết máu, còn phát hiện mấy xác chết bị nghiền thành thịt nát. Nhóm Lục Ly giết người đều thu giữ di thể, nhưng bọn họ sẽ không nghiền xác, vậy chắc chắn là người mình bị giết. Mọi người tiến lên hai canh giờ, Lục Ly cảm giác mặt đất phía trước rung nhẹ, lập tức đề phòng, nói: - Đằng trước có người, khá đông. Doãn Thiên Phạn ngừng lại, hắn nhẹ gật đầu nói: - Quả thực có người, rất nhiều, ít nhất cỡ sáu, bảy mươi người. Những người khác lộ vẻ mặt đề phòng, có nhiều người như vậy thì chỉ có thể là người của Thương gia. Có một công tử sát khí đằng đằng hỏi: - Làm thịt bọn chúng không? - Không cần xung động! Doãn Thiên Phạn lắc đầu nói: - Không có nắm chắc tuyệt đối thì không thể chết chiến, chúng ta tiến vào là tìm bảo bối, không phải để liều mạng, muốn liều mạng thì chờ ra ngoài rồi liều. Doãn Nhược Lan gật đầu, các trưởng bối của gia tộc cũng dặn như vậy. Không có nắm chắc tuyệt đối thì tử chiến, giết địch ba nghìn tự tổn tám trăm, không có ý nghĩa. Doãn Thiên Phạn phất tay: - Lùi! Mọi người chậm rãi thụt lùi, người của Thương gia dường như cũng phát hiện bên này đông người, cũng không có đuổi theo đến gần tử chiến. Hai bên đều hình thành một loại ăn ý, không có nắm chắc tuyệt đối, hoặc là không phải tranh đoạt trọng bảo thì không thể vội vã liều đổ máu, nếu không thì đánh đến mọi người ngã xuống hết mà không được cái gì thì vào đây làm gì? Tiếp tục tìm, tiếp tục lòng vòng trong Hư Không Chi Kính, nửa ngày sau bọn họ lại lần nữa tìm được một người, cũng đánh chết một người của Thương gia. Mọi người lòng chùng xuống, lâu như vậy không tìm được những người khác, xem ra tất cả đã chết hết. Mới vào đã chết ba mươi mốt người, về sau còn bao nhiêu người có thể sống ra ngoài? Lại qua nửa ngày, hai đội người một lần nữa gặp nhau, nhưng khi cảm giác đối phương thì đều rút lui. Hiện tại không cần thiết liều đổ máu, tìm người trước mới là lẽ phải. Lại tìm một ngày, hai đội gặp nhau lần nữa, nhưng bọn họ không tìm được một đồng đội còn sống. Doãn Thiên Phạn rất quyết đoán ra lệnh: - Lư Hải tìm đường ra, đừng lòng vòng ở đây nữa, cố gắng nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tìm lâu như vậy nhưng không tìm được người sống, những người khác rất có thể đều chết rồi, không cần thiết ở đây lãng phí thời gian. Nếu người của Thương gia rời đi trước thì sẽ cướp được tiên cơ. - Đi!
Bình luận facebook