-
Chương 3196-3200
Chương 3196 Gặp quỷ
Những người khác cũng không suy nghĩ nhiều, trước khi đi vào thì đa số người đã chuẩn bị tinh thần phải chết, những người đó chết chỉ có thể trách mình xui. Lư Hải mang theo mọi người đi lòng vòng, Lục Ly lặng lẽ khiến Huyết Linh Nhi truyền âm cho hắn, Huyết Linh Nhi truyền đến một bức tranh, trong tranh có rất nhiều ô vuông, rậm rạp ít nhất trên vạn cái. Những ô vuông này có một đường chỉ vòng qua vòng lại, xem ra đi theo con đường này hẳn là có thể đi ra Hư Không Chi Kính. Lục Ly cẩn thận quan sát Lư Hải, phát hiện người này đi theo tuyến đường đó, hắn yên lòng, lười quản. Đi hơn ba canh giờ, mọi người phát hiện đằng trước xuất hiện một cây cầu, chỉ có nửa khúc cầu, còn lại nửa khúc ẩn trong sương trắng, hoàn toàn không thấy rõ. - Lối ra! Một đám người nhảy nhót không thôi, khi Lư Hải tra xét rõ ràng không có nguy hiểm thì Doãn Thiên Phạn dẫn đầu bước lên cầu gãy. Khi Doãn Thiên Phạn khuất trong sương trắng, một luồng sáng trắng vụt qua, Doãn Thiên Phạn biến mất, xem ra là bị truyền tống đi rồi. - Đi! Doãn Nhược Lan phất tay, mang theo một đám người xông lên cầu, rất nhanh một đám người biến mất trên cây cầu gãy. Ánh sáng trắng chợt lóe, Lục Ly phát hiện đi tới một đại điện sáng tỏ, đại điện này trống rỗng, trừ gia cụ đơn giản ra không còn bài trí gì khác. Nhưng có một ít cây cột đá, mặt trên cũng có đồ văn và hoa chim cá sâu. Đám người đi dạo bên trong tìm bảo bối, trong đại điện rất có thể giấu kho báu. Lục Ly không lục tìm, thấy ghi nhớ những đồ văn này rồi truyền hết cho Huyết Linh Nhi. Những thứ này đều là thần văn, đưa cho Huyết Linh Nhi nghiên cứu, về sau càng dễ phá giải thần văn. Đám người dạo vài vòng trong đại điện nhưng không có bất cứ thu hoạch, đại điện không có bất cứ báu vật, có nhiều lối ra, bốn lối ra nối với bốn hành lang. Bốn hành lang đều sâu thăm thẳm, không biết kéo dài tới chỗ nào. Đoàn người tự nhiên không thể nào tách ra, mọi người chọn đại một hành lang đi tiếp. Lục Ly lẳng lặng đi phía sau, không nói lời nào, bình tĩnh quan sát tình huống bốn phía. Hành lang này thật sự rất dài, đi suốt hai nén hương nhưng vẫn chưa đến cuối. Người đi đằng trước đột nhiên ngừng lại, thần niệm của Lục Ly quét qua, phát hiện Lư Hải đi đằng trước nhất cau mày nhìn mặt đất phía trước. - Có thần văn! Lục Ly sắc mặt trở nên nghiêm túc, thần văn ở đây không phải thần văn bình thường. Thần văn bên ngoài dù là cường giả cấp Lĩnh Chủ cũng khó thể phá vỡ, nếu thần văn ở đây giống như bên ngoài thì mọi người rất khó phá được. - Lục trưởng lão, thỉnh ngươi đi qua xem! Doãn Thiên Phạn thấy Lư Hải vẫn luôn không có nói chuyện, biết gặp được vấn đề khó khăn, suy nghĩ một hồi thì lên tiếng thỉnh Lục Ly ra tay. Mọi người tránh ra một con đường, Lục Ly đi qua, hắn nhìn thấy phía trước có rậm rạp thần văn, che kín con đường tiến lên. Nơi này thần văn quá nhiều, tràn ngập đằng trước mấy nghìn trượng, tuy rằng mọi người có thể bay qua, nhưng ai dám xằng bậy? Nhiều thần văn như vậy, sơ sẩy một cái có lẽ sẽ bị đánh chết. Lục Ly giả vờ xem xét, Huyết Linh Nhi từ dưới chân ẩn nấp đi lòng đất tra xét. Khoảnh khắc Huyết Linh Nhi hành động, Lư Hải nhướng cao chân mày nhìn về phía Lục Ly, Huyết Linh Nhi bị Lư Hải tra xét ra. Lục Ly bí hiểm gật đầu, Lư Hải im lặng, hắn cho rằng đây là một loại thủ đoạn của Lục Ly, là dùng để tra xét thần văn. Huyết Linh Nhi tra xét thật lâu, Lục Ly đành giả vờ tiếp tục quan sát. Lục Ly và Lư Hải không nói chuyện, những người khác tự nhiên đều không dám động, Doãn Thiên Phạn suy nghĩ một hồi, phái hai người đi hành lang khác tra xét. Hai nén hương sau, Lục Ly và Lư Hải vẫn không nhúc nhích, hai người bị phái ra ngoài đã quay về. Hai người đi ba hành lang khác tra xét một lúc, phát hiện tất cả đường hầm đều có thần văn, giống hệt như bên này. - Chờ đi! Doãn Thiên Phạn phất tay, nếu Lục Ly và Lư Hải không cách nào phá giải thần văn thì mọi người sẽ bị nhốt chết tại trong đại điện. Mọi người phân ra một nhóm người canh gác, người khác thì tự ngồi xếp bằng nghỉ ngơi dưỡng sức. Qua hơn một canh giờ sau, Huyết Linh Nhi rốt cuộc truyền âm đến: “Chủ nhân, thần văn ở đây rất huyền diệu, có thể phá giải nhưng cần thời gian, ít nhất ba, năm ngày.” “Có thể phá giải thì tốt rồi!” Lục Ly nhẹ gật đầu, mắt hắn nhìn qua Lư Hải, hỏi: - Lư công tử có nhìn ra cái gì không? - Nhìn ra một ít! Lư Hải cau mày, thở dài nói: - Nhưng thần văn ở đây quá huyền diệu, còn là thần văn thượng cổ mạnh mẽ, rất khó phá giải, cho dù có thể phá giải, phỏng chừng ít nhất cũng cần mấy tháng. - Mấy tháng? Đám người Doãn Thiên Phạn nghe lời này thì thở phào nhẹ nhõm, đối với bọn họ thì vài tháng rất ngắn ngủi, chỉ cần có thể phá giải là tốt rồi. Lư Hải thấy Lục Ly hỏi chuyện, tỉnh ngộ lại hỏi: - Lục trưởng lão có đối sách gì không? Lục Ly trả lời lấp lửng: - Ta vẫn đang xem xét, thần văn ở đây quả thực có chút phức tạp! Lư Hải không nói gì nữa, tiếp tục quan sát thần văn, Lục Ly đứng nhàm chán đơn giản ngồi xếp bằng tại chỗ, đối mặt với thần văn, dường như đang suy nghĩ. Lư Hải lấy một thứ kỳ dị ra, tiếp tục nghiên cứu thần văn, những người khác xem giây lát rồi bỏ qua, chờ đợi Lư Hải phá giải thần văn. Cộp cộp cộp! Ngày hôm sau, phương xa có một công tử lao nhanh đến, đi đến chỗ Doãn Thiên Phạn: - Nhóm Thương Long đi vào, nhưng đi con đường khác. Đáy mắt Doãn Thiên Phạn lóe tia sáng lạnh, kiềm nén sát ý trong lòng, hắn trầm ngâm giây lát nói: - Giám thị chặt chẽ cửa con đường đó, nếu có bất kỳ tình huống gì thì lập tức phát tín hiệu. Người của Thương gia đi vào con đường khác, rõ ràng là không muốn khai chiến. Doãn Thiên Phạn cũng không muốn tử chiến, tiến vào nhưng chưa lấy được cái gì, hiện tại mà đi tử chiến thì rất chịu thiệt. Bốn, năm người đi cửa hành lang giám thị, cửa hành lang nhóm Thương Long đi vào cũng có người giám thị, hai bên đều kiềm nén chặt chẽ, không nổi lên xung đột. Thời gian trôi nhanh qua ba, bốn ngày, vẫn luôn bình yên. Có lẽ bên Thương gia cũng đang phá trận, không đến quấy rầy.
Chương 3197 Có phải ngươi bị ngốc không
Lư Hải luôn mặt ủ mày chau suy tư, trong tay còn xuất hiện một bàn cát, viết vẽ vô số hoa văn trên bàn cát, hẳn là đang tìm ra cách phá giải thần văn. Lục Ly mấy ngày nay luôn nhắm mắt tu luyện, bởi vì hắn đưa mặt về phía thần văn nên mọi người đinh ninh hắn dùng thần niệm tra xét, tìm cách phá trận. Về sự tồn tại của Huyết Linh Nhi thì thật ra không chỉ mình Lư Hải cảm ứng được, nhóm Doãn Thiên Phạn cũng cảm ứng ra. Nhưng một hồn thể chui ra chui vào trong thần văn, bọn họ đều cho rằng đây là Lục Ly dùng để tra xét thần văn. Oong! Ngày thứ năm, thần văn ở phía trước đột nhiên phát sáng hù sợ đám người. Lục Ly vào thời khắc này cũng mở mắt ra, trong tay hắn sáng lên từng luồng Thần Lực không ngừng bắn tới trước, thoạt trông dường như đang phá trận. - A... Lư Hải ánh mắt lộ ra ngạc nhiên nghi ngờ, thủ pháp phá trận của Lục Ly thoạt trông rất huyền bí. Nói chính xác hơn là căn bản không giống như phá trận mà như làm lung tung. Oong! Lục Ly ‘làm lung tung’, thần văn phía trước càng lúc càng sáng. Lư Hải đứng lên thụt lùi mấy trượng, có chút lo lắng nói: - Lục trưởng lão, ngươi đừng xằng bậy, lỡ như dẫn tới thần văn cắn ngược sẽ ra chuyện lớn. Những người khác đều bị dọa sợ, bởi vì trong thần văn truyền ra từng luồng hơi thở khủng bố. Doãn Nhược Lan mím môi, cũng khuyên nhủ: - Lục Ly, đừng gấp gáp, Lư Hải có thể phá thần văn, chờ lâu mấy tháng cũng không sao. Lục Ly không nói chuyện, tiếp tục không ngừng bắn ra Thần Lực, thật ra hắn bắn ra Thần Lực chỉ là giả vờ giả vịt, người thật sự đang phá trận là Huyết Linh Nhi. Lục Ly bắn ra Thần Lực không có đánh trúng thần văn, chỉ phối hợp diễn trò, khiến mọi người cho rằng phá trận là hắn. Sau một nén hương, thần văn bắn ra ánh sáng chói lòa, hơi thở càng khủng bố hơn khuếch tán ra, từng đợt sát khí tung hoành, cả đám người như gặp kẻ địch lớn, đều lần lượt lui về phía sau. Doãn Nhược Lan nóng nảy, nếu Lục Ly chết ở bên trong thì nàng biết ăn nói thế nào với Doãn Thanh Ti? Oong! Thần văn lại phát sáng một lúc rồi đột nhiên toàn bộ trở nên mờ tối, giống như lửa cháy bị dập tắt. Lục Ly vào thời khắc này dừng bắn ra Thần Lực, xoay người nhếch môi cười nói: - Đi đi, thần văn ở đây bị phá rồi. Tập thể trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là Lư Hải càng lộ biểu cảm gặp quỷ. Gia tộc của Lư Hải là một gia tộc rất nổi tiếng, gia tộc này đời đời nghiên cứu thần văn, tạo nghệ về thần văn rất mạnh, còn biết luyện khí, có thể luyện chế ra Thần Khí cực mạnh. Sức chiến đấu của Lư Hải thật ra không mạnh, chỉ cỡ Tứ Kiếp sơ kỳ, nhưng hắn được cử vào đây bởi vì tạo nghệ về thần văn của hắn cực giỏi. Lư Hải vừa mới nói cần mấy tháng, hơn nữa còn chưa chắc có thể thành công phá giải. Lục Ly chỉ mới tốn vài ngày đã phá giải, ngươi khiến mọi người làm sao dám tin tưởng? Đặc biệt là Lục Ly vừa rồi còn bắn ra Thần Lực lung tung, đa số người ở đây đều hiểu biết đôi chút về thần văn, nhìn sao thì Lục Ly cũng giống như làm loạn. Thấy mọi người có chút không dám tin tưởng, Lục Ly cười khẽ, theo sau lắc người lao tới trước, lướt qua mấy trăm trượng, hắn đứng trên thần văn, cười nói: - Không có việc gì, an toàn, các ngươi có đi hay không? - A... Tập thể tỉnh táo lại, ánh mắt cả đám nhìn Lục Ly đều thay đổi. Mặc kệ sức chiến đấu của Lục Ly như thế nào, ít nhất về mặt thần văn thì hắn mạnh đến mức đáng sợ, đã vượt xa Lư Hải. Lư Hải từ xa khom người nói: - Lục trưởng lão tài nghệ siêu tuyệt, Lư Hải bái phục. Doãn Nhược Lan nở nụ cười, khuôn mặt cười khiến người xung quanh mắt sáng rực nhìn. Làm nữ thần của Doãn gia, vị tiểu thư này cực kỳ kiêu ngạo, ít khi để ý công tử bình thường, càng miễn bàn nhoẻn miệng cười. - Lục trưởng lão lợi hại! Doãn Thiên Phạn chắp tay, theo sau phất tay nói: - Đi kêu nhóm Phong Vũ, chúng ta đi! Một công tử lập tức chạy nhanh đi, kêu người canh giữ ở cửa vào hành lang, mọi người đi theo Lục Ly nhanh chóng tiến lên. Lần này chỉ đi hai dặm đường thì đằng trước xuất hiện một cửa lớn màu vàng, trên cửa viết ba chữ ‘Lưỡng Cực Điện’. Điện! Rất nhiều người ánh mắt trở nên nóng rực, vậy là đi tới chính điện rồi sao? Trong chính điện chắc chắn có báu vật, cung điện của nữ nhi Thánh Hoàng sao có thể không có báu vật? Huyết Linh Nhi ở đằng trước tra xét, trên cửa lớn không có thần văn, Lục Ly nhìn thấy đám người ở phía sau mắt như sói, lười tranh bảo bối với bọn họ, hắn đứng im không nhúc nhích. Doãn Thiên Phạn vung tay lên, hai công tử chạy nhanh đến, gồng sức đẩy mở cửa lớn. Một luồng sáng vàng lấp lánh, giống như đẩy mở cửa kho báu, ánh sáng vàng chói mắt từ bên trong khiến mọi người không mở mắt ra được. - Có báu vật! Một người giật mình kêu lên, bởi vì bọn họ nhìn thấy bên trong mơ hồ có thứ phát ra ánh sáng vàng trôi nổi, vài người lóe tia sáng, bất chấp tất cả trực tiếp lao vào trong. - Không đúng... - Dừng lại! Vang lên hai tiếng quát nặng nề, là giọng của Lục Ly và Lư Hải, nhưng dường như tiếng hét của hai người đã muộn. Bốn người xông vào, tiếp đó vang bốn tiếng hét thảm, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, bốn người bỗng toàn thân bốc cháy, vặn vẹo giữa không trung rồi bị đốt thành tro. - Ui ui! Một đám người hút ngụm khí lạnh, bốn người xông vào tuy là Tứ Kiếp sơ kỳ, nhưng nháy mắt bị giây giết không chừa một mẩu vụn thì quá khủng bố. Đám người Doãn Thiên Phạn sắc mặt trở nên khó coi, thần niệm vươn vào trong tìm kiếm, nhưng bên trong giống như biển sâu, không thấy đáy, không tra xét được cảnh tượng bên trong. Doãn Thiên Phạn nhìn qua Lục Ly và Lư Hải, hai người cau mày, bắt đầu cẩn thận quan sát. Nhưng Lục Ly thật ra cũng chỉ xem náo nhiệt, người thật sự tra xét là Huyết Linh Nhi. Đám người ở bên ngoài vây quanh từ xa ngó bốn phía, sắc mặt khó xem. Nếu không vào được cánh cửa này thì mọi người vẫn bị nhốt chết. “Chủ nhân, trong đó có thần văn cực kỳ mạnh, không phá được!” Giây lát sau, Huyết Linh Nhi truyền âm làm lòng Lục Ly chùng uống, nhưng sau đó lại truyền âm bổ sung: “Nhưng không cần phá thần văn nơi này, thần văn của cánh cửa này có sinh lộ, tìm đúng quy luật thì có thể dễ dàng đi vào.”
Chương 3198 Có phải ngươi bị ngốc không
“Là sao?” Lục Ly có chút không hiểu, Huyết Linh Nhi giải thích: “Thần văn cấm chế trên cánh cửa này là vận chuyển kiểu gián tiếp, giống như cái cối không ngừng xoay. Có một nửa là tử môn, có một nửa là sinh môn, chỉ cần tìm được sinh môn, các ngươi đi vào thì sẽ không xảy ra chuyện.” “Tốt, giao cho ngươi, nhất định phải dò xét rõ ràng!” Lục Ly thầm gật đầu, dặn dò: “Việc này không đùa được, nếu xảy ra vấn đề, chúng ta đều phải đi đời nhà ma.” Loại chuyện này Huyết Linh Nhi tự nhiên không thể nào xằng bậy, nó tiếp tục đi tra xét, Lục Ly suy nghĩ một hồi ngồi xếp bằng tại chỗ, tu luyện, dù sao hắn không giúp gì được. Lư Hải cẩn thận quan sát, còn lấy các sợi tơ ra thăm dò vào, tra xét cả buổi mới vẻ mặt nghiêm túc nói: - Cánh cửa này có sinh môn, có một cơ may sống có thể đi vào, nhưng muốn tìm được sinh môn quá khó khăn, không biết Lục trưởng lão có phát hiện gì không? Lục Ly còn đang bế quan, hắn nghe Lư Hải hỏi nhưng không trả lời, bây giờ có đáp lại cũng vô nghĩa, dù sao hắn cũng không trông chờ Lư Hải, đợi Huyết Linh Nhi phá giải rồi nói tiếp. Đám người Lư Hải thấy Lục Ly không nói gì thì đinh ninh hắn đang vắt óc suy nghĩ, không quấy rầy hắn. Lư Hải nghỉ ngơi giây lát tiếp tục dò tìm, những người khác ngoan ngoãn đợi. Thời gian trôi qua hai ngày, Huyết Linh Nhi rốt cuộc truyền âm đến, nó đã có nắm chắc trăm phần trăm, có thể cho mọi người cùng đi vào. Huyết Linh Nhi truyền âm giải thích cho Lục Ly, hắn mở mắt ra. Doãn Nhược Lan lại gần hỏi: - Sao rồi Lục Ly? Lư Hải ngừng tra xét, mắt nóng cháy nhìn Lục Ly, những người khác cũng vẻ mặt hớn hở. Lục Ly trầm ngâm giây lát nói: - Tìm được sinh lộ, nhưng nếu ta đi vào trước thì các ngươi ở phía sau không tiện vào, ta sợ các ngươi không nắm được thời cơ. Sinh môn này không phải đúng giờ xuất hiện, mà là tùy cơ, chỉ có thời gian một giây, sớm hơn hay chậm hơn một chút đều có thể bị giết. Ý của Lục Ly rất rõ ràng, một đám người đi vào trước, hắn đi cuối, nhưng làm như vậy khó tránh khỏi có ý khiến mọi người đi mạo hiểm, cho nên khó mà mở miệng. Quả nhiên, Lục Ly nói xong một đám người đều trầm mặc, bốn người vừa rồi không còn mẩu xương. Nếu Lục Ly suy tính sai lầm thì người đi vào đầu tiên có lẽ sẽ biến thành bột mịn. Lục Ly thấy mọi người không nói chuyện, suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Lư Hải, hay là ta nói quy luật cho ngươi nghe. Ta đi vào trước, ngươi chỉ huy mọi người đi vào sau. Lục Ly tin tưởng Huyết Linh Nhi trăm phần trăm, Huyết Linh Nhi không thể nào làm bậy trong chuyện như vậy được. Đi vào trước có thể lấy báu vật ở bên trong trước, Lục Ly ngại gì từ chối? Doãn Nhược Lan lắc đầu, nói: - Không thể! Nàng đến gần Lục Ly, hỏi: - Lục Ly, ngươi nắm chắc vài phần? Lục Ly ngẫm nghĩ trả lời: - Chín phần! Doãn Nhược Lan trong mắt lộ ra một chút kiên quyết, nàng cắn răng nói: - Ta đi vào đầu tiên, ta để lại ngọc phù bản mệnh, nếu ngọc phù bản mệnh của ta không vỡ thì các ngươi hãy vào theo. - Không được! Doãn Thiên Phạn sốt ruột, hắn liếc qua đám đệ tử Doãn gia, lạnh lùng hỏi: - Có ai không sợ chết? Một người đứng ra. - Ta! Một con cháu Doãn gia bước nhanh đi ra, cúi người hướng Doãn Nhược Lan: - Nữ thần, người là thân phận gì, sao có thể dễ dàng mạo hiểm? Ta đi vào đầu tiên. Vì gia tộc, vì nữ thần, Doãn Thiên Tuấn chết cũng mãn nguyện. Lục Ly vuốt sống mũi, có chút câm nín, nói nghe như muốn khảng khái chịu chết. Doãn Thiên Tuấn hẳn là người theo đuổi của Doãn Nhược Lan, Doãn Thiên Tuấn nói hiên ngang chính khí như vậy tự nhiên là muốn chiếm được trái tim của nàng. - Thiên Tuấn, cẩn thận chút! Doãn Nhược Lan nhẹ gật đầu, chớp mắt không bị Doãn Thiên Tuấn cảm động, nàng suy nghĩ một hồi rồi bổ sung một câu nói: - Ngươi yên tâm đi vào, những chuyện khác chúng ta sẽ sắp xếp tốt. - Ha ha ha! Có câu nói này của nữ thần của Thiên Tuấn còn tiếc nuối gì nữa? Doãn Thiên Tuấn cười to hai tiếng, trong tiếng cười chất chứa thê lương, theo sau xoay người giống như một dũng, hóa thành mũi tên nhọn vọt vào cửa lớn màu vàng. Binh! Đón Doãn Thiên Tuấn là một nắm đấm siêu to, Lục Ly đấm bay người này, nhìn hắn như xem đồ ngốc, hỏi: - Ngươi ngốc à? Ta đã nói hiện tại có thể đi vào chưa? Doãn Thiên Tuấn ngây người, nghe Lục Ly nói xong thì giận tím mặt, Lục Ly đánh hắn cũng không sao, nhưng dám mắng hắn ngốc? Đám công tử bột của Doãn gia đa số vốn thầm khinh thường Lục Ly, cho rằng một võ giả Nhị Kiếp đỉnh phong thì có tư cách gì nhận được gia tộc trọng thị như vậy? Còn được phong làm trưởng lão, hiện tại càng đáng giận hơn. - Thiên Tuấn! Doãn Nhược Lan thấy Doãn Thiên Tuấn muốn nổi khùng lên thì vội bảo: - Nếu vừa rồi không phải Lục Ly kéo ngươi lại thì giờ phút này ngươi đã chết rồi! Doãn Thiên Phạn bước đến vỗ vai Doãn Thiên Tuấn, nói: - Thiên Tuấn, đừng xung động. Lục Ly không có để ý Doãn Thiên Tuấn, nếu vừa rồi hắn không cản lại thì tên ngốc này thật sự chết. Lục Ly cẩn thận quan sát tình huống bên trong cửa lớn màu vàng, trầm giọng nói: - Chuẩn bị! Doãn Thiên Tuấn kiềm nén lửa giận trong lòng, Lục Ly không quay đầu lại dặn dò: - Chút nữa ta kêu ngươi xông thì ngươi hãy xông, nếu chậm hoặc sớm một bước, ta bảo chứng ngươi đi gặp diêm vương. Doãn Thiên Phạn nói: - Thiên Tuấn, để lại ngọc phù bản mệnh! Doãn Thiên Tuấn để lại ngọc phù bản mệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa lớn màu vàng. Lục Ly cũng nhìn chăm chú, nhưng thật ra đang đợi Huyết Linh Nhi truyền âm. “Được rồi!” Giây lát sau, Huyết Linh Nhi truyền âm đến, Lục Ly lập tức trầm giọng quát lên: - Xông! Vèo! Doãn Thiên Tuấn hóa thành một luồng sáng, vẻ mặt quyết tuyệt cắn răng xông vào, cả đám người vào thời khắc này đều nín thở, trái tim treo cao. Doãn Thiên Phạn lớn tiếng la hay: - Tuyệt! Doãn Thiên Tuấn lao vào nhưng không bị đốt thành tro, ngọc phù bản mệnh cũng không vỡ. Đợi hai giây sau, đám người lộ vẻ mặt vui mừng. - Lục trưởng lão! Doãn Thiên Phạn lập tức hỏi: - Hiện tại có thể đi vào không? - Chờ chút, lát nữa một lần năm người đi vào, đừng vào nhiều quá, chuẩn bị!
Chương 3199 Cứng rắn xông
Lục Ly phất tay, năm người nhóm Doãn Thiên Phạn lập tức chuẩn bị, nhưng không để năm người mạnh nhất vào hết một lần mà là chia lượt, lỡ như xảy ra chuyện cũng không đến mức cường giả toàn quân bị diệt. - Vào! Giây lát sau, Lục Ly vung mạnh tay, năm người đã sớm chuẩn bị sẵn sàng như mũi tên nhọn lao vào, năm người này cũng không bị lửa đốt, ngọc phù bản mệnh không vỡ. - Lục đại sư! Lư Hải một lần nữa cúi gập người vái: - Lư Hải lần này hoàn toàn phục, tạo nghệ về thần văn của ngươi hẳn là không thua kém mấy vị trưởng lão của nhà ta. - A... Những người còn lại đều vẻ mặt kinh ngạc, Lư gia nổi tiếng về thần văn, trưởng lão của Lư gia có tạo nghệ thần văn cao dọa người, không ngờ Lư Hải cho Lục Ly đánh giá cao như vậy. Lục Ly phất tay, không lộ vẻ đắc chí, nhưng trong lòng khá vui. Dù sao Huyết Linh Nhi là mị linh của hắn, tạo nghệ về thần văn của Huyết Linh Nhi cao không khác gì hắn giỏi. - Vào! Lục Ly mỗi cách một nén nhang sẽ trầm giọng quát một tiếng, năm người lập tức xông vào, mỗi lần đều không có xảy ra vấn đề. Qua một canh giờ sau, chỉ còn lại Lục Ly và ba người khác. - Đi thôi! Lục Ly phất tay, cùng mấy người cùng nhau xông vào cửa lớn, một luồng sáng vàng vụt qua, nhóm Lục Ly xuất hiện trong một đại điện khác. Đại điện này rất rộng, sau khi đi vào Lục Ly liếc mắt qua, lộ biểu cảm ngạc nhiên nghi ngờ. Bởi vì hắn phát hiện một đám người chờ ở xung quanh, trên mặt tràn ngập sốt ruột, nhìn thấy hắn tiến vào, cả đám người như trút được gánh nặng. Lục Ly hỏi thăm: - Sao vậy? Doãn Nhược Lan cười gượng nói: - Đại điện này cũng có thần văn, chúng ta không vượt qua được, bị nhốt trong phạm vi trăm trượng quanh đây, bên kia có báu vật mà chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn. - Cái này... Lục Ly đau đầu, sao chỗ quỷ quái này đầy rẫy thần văn, đúng là nửa bước khó đi. Lục Ly quét mắt bốn phía, đúng là trông thấy nhiều chỗ đều có thần văn, rậm rạp, trừ phạm vi trăm trượng ra, nơi khác đều có thần văn. - Báu vật! Lục Ly giương mắt nhìn vạn trượng phía trước đại điện, trông thấy bên kia có một đài cao, trên đài cao bày đặt một cái Hào Giác, còn có một thanh kiếm, mặt khác còn có một chiếc nhẫn giống như không gian giới chỉ. Lục Ly không biết trong không gian giới chỉ có báu vật hay không, nhưng trên Hào Giác rậm rạp thần văn, phong cách cổ xưa hạo nhiên, nhìn liền biết là báu vật. Thanh kiếm kia rõ ràng cũng không phải vật phàm, rất có thể là thần binh cấp cao. Lục Ly truyền âm: “Huyết Linh Nhi!” Huyết Linh Nhi theo Lục Ly dưới chân lẻn vào lòng đất tra xét thần văn. Lục Ly quan sát bốn phía một lúc, phát hiện trừ đài cao kia ra không có thứ gì khác, hướng chính bắc có một cánh cửa, hẳn là lối ra. Lục Ly hỏi Doãn Nhược Lan: - Các ngươi đều thử qua? Lục Ly trông thấy không thiếu một người, không ai bị thương. Doãn Nhược Lan gật đầu, nói: - Vừa đến gần thần văn bên trái sẽ xuất hiện hơi lạnh, thần văn bên phải thì cháy lửa. Ta và Phạn ca đã thử, nếu cứng rắn xông thì ta và Phạn ca cũng không đến gần đài cao được. - Ta đi tra xét thử! Lư Hải dào dạt hứng thú đến khu vực ngoài rìa, tra xét rõ ràng. Đối với người thích nghiên cứu thần văn thì thần văn thượng cổ phức tạp mà lại huyền diệu chỗ này là siêu cấp kho báu cho bọn họ. - Bên trái là hơi lạnh, bên phải là lửa? Lưỡng Cực Điện? Lục Ly thì thào một tiếng, ra chiều đăm chiêu nói: - Âm dương lưỡng cực sao? Tòa đại điện này hơi thú vị. - Lục trưởng lão! Doãn Thiên Phạn nhìn thấy bộ dạng của Lục Ly thì vội vàng đi tới hỏi: - Có nhìn ra cái gì không? Ánh mắt đám người nhìn Lục Ly đều đổi khác, không còn giống lúc trước ngoài mặt tôn trọng nhưng trong lòng khinh rẻ, bây giờ họ đã dần chấp nhận hắn. Tuy thực lực của Lục Ly hơi thấp nhưng tạo nghệ thần văn thì mạnh, con người chỉ cần mạnh một mặt cũng đã đáng giá tôn trọng. - Không có! Lục Ly lắc đầu, suy nghĩ một hồi dặn dò: - Đều đừng gấp, sốt ruột ăn không được đậu hủ nóng, báu vật dù tốt nhưng đừng vì nó mà đánh mất mạng nhỏ. Các ngươi cũng đâu thiếu chút báu vật này, đúng không nào? Doãn Thiên Phạn gật đầu, kêu gọi mọi người ngồi xuống, Lục Ly thì đi dạo xung quanh, thật ra hắn cũng chỉ đi lung tung, không nhìn ra cái gì. Lục Ly đang đợi kết quả điều tra của Huyết Linh Nhi. Chờ suốt ba ngày, Huyết Linh Nhi rốt cuộc truyền âm đến nói: “Chủ nhân, nơi này có hai thần văn cường đại, hơn nữa chúng nó nối với chủ thần văn toàn bộ Thất Âm Điện, không cách nào phá vỡ, cho dù ta cưỡng bức phá vỡ cũng sẽ bị chủ thần văn cắn ngược, đến lúc đó phỏng chừng cả đám người sẽ bị đánh chết.” “Cái gì?” Lục Ly sắc mặt trở nên nghiêm túc, dò hỏi: “Vậy là không có cách nào? Chúng ta sẽ bị nhốt chết ở đây?” “Cứng rắn xông!” Huyết Linh Nhi suy tư giây lát truyền âm nói: “Nếu ta không có tính sai thì chỉ cần các ngươi cứng rắn xông qua, cướp lấy báu vật bên kia thì uy lực của thần văn ở đây sẽ yếu dần.” “Cứng rắn xông...” Lục Ly vuốt sống mũi, Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan đều thử qua, hai người không xông qua được chứ nói gì người khác? Nếu không ai có thể xông qua thì chẳng phải là bọn họ luôn bị nhốt tại đây? Mãi đến khi có người thực lực tăng lên tới trình độ có thể xông qua mới thôi? Vậy thì cần bao nhiêu năm, trăm năm, nghìn năm? “Để ta xông thử!” Lục Ly trầm tư giây lát, quyết định chính mình tự mình ra tay. Vận dụng Bác Long thuật thì cơ thể của hắn sẽ siêu mạnh, mạnh hơn cơ thể của những người có mặt. Nếu như có thể chống cự lửa cháy hoặc hơi lạnh thì Lục Ly có thể đoạt được báu vật, hơn nữa mang mọi người đi ra ngoài. Muốn xông Hàn Hỏa Lưỡng Cực Trận, Lục Ly đương nhiên không dám tùy ý đi xông. Hắn trầm ngâm giây lát, thả một con Phong Ma Thú từ trong Thiên Ly Châu ra. Phong Ma Thú vừa đi ra, thú uy cường đại lập tức đánh thức một số người tu luyện nghỉ ngơi, mọi người mờ mịt nhìn Lục Ly, không biết hắn muốn làm cái gì. Lục Ly khống chế Phong Ma Thú chậm rãi đi hướng khu vực hàn băng.
Chương 3200 Ta đi
Khi Phong Ma Thú bước lên thần văn bên trái thì thần văn dưới đất rực sáng, một luồng hơi lạnh xuất hiện. Chớp mắt đóng băng Phong Ma Thú. Vèo! Lục Ly lắc người kéo Phong Ma Thú lại, trông thấy Phong Ma Thú cơ hồ bị đông thành tượng băng, hắn hút ngụm khí lạnh. Lục Ly thu Phong Ma Thú vào, theo sau thả ra U Linh Vương. Phong Ma Thú chết con nào là thiếu con đó, tốc độ chữa thương khôi phục khá chậm, U Linh Vương thì khác, miễn là không chết liền có thể dùng U Tuyền Thủy chữa khỏi. - Chiến thú này... Hơi thở của U Linh Vương quá mạnh, đám người chưa từng gặp, lại thay đổi cái nhìn về Lục Ly. Lục Ly không có để ý bọn họ, khiến U Linh Vương bay hướng ngọn lửa, nhưng tốc độ phi thường chậm. Đến bên trên khu vực lửa, thần văn bên dưới quả nhiên sáng lên, tiếp đó từng ngọn lửa màu lam sẫm phực cháy bao phủ U Linh Vương. - Grào grào! U Linh Vương lớn tiếng thống khổ gào lên, toàn thân đều bốc cháy hừng hực, lớp vảy bên ngoài bốc khói xanh, Lục Ly vội vàng khống chế U Linh Vương bay về, thu vào Thiên Ly Châu. Oong! Giây lát sau, Lục Ly lại thả U Linh Vương ra, khiến tất cả mọi người khiếp sợ là, trên người U Linh Vương không chút vết thương, như thể Lục Ly thả ra con U Linh Vương khác. Lần này thì ánh mắt Doãn Thiên Phạn nhìn Lục Ly cũng đổi khác, cảnh giới của Lục Ly thấp, nhưng hắn có chiến thú cường đại. U Linh Vương phỏng chừng miễn cưỡng ngang ngửa Tứ Kiếp trung kỳ, nếu Lục Ly có được một số lớn U Linh Vương thì sức chiến đấu sẽ rất khủng bố. - Đi! Lục Ly vung tay hướng bên trái, U Linh Vương chậm rãi bay đi, nhưng mới vừa đến bên trên chỗ thần văn, bên dưới đã dâng lên hơi lạnh, U Linh Vương lập tức biến thành tượng băng rớt uống. Vèo! Lục Ly lao lên kéo đuôi của U Linh Vương về, thu vào trong Thiên Ly Châu. Hắn sắc mặt cũng trở nên đặc biệt khó coi, thông qua thực nghiệm, hắn đại khái hiểu rõ hơi lạnh và lửa ở đây, hèn gì Doãn Thiên Phạn và Doãn Nhược Lan đi đều không chịu đựng nổi. - Lục Ly! Doãn Nhược Lan đi tới, ánh mắt lộ ra ý trưng cầu. Lục Ly giải thích rằng: - Không thể phá giải thần văn ở đây, ta suy đoán muốn phá giải chỉ còn cách cưỡng ép xông tới chỗ ba món báu vật. Phải lấy báu vật mới có khả năng phá giải thần văn đi ra chỗ này. Lư Hải nghe lời Lục Ly nói thì ra chiều đăm chiêu, hắn trầm ngâm bảo: - Ta cũng bất lực, thần văn ở đây quá mạnh, với năng lực của ta căn bản không cách nào cởi bỏ, thậm chí trưởng lão nhà ta đến cũng không phá giải được, trừ phi lão tổ tông nhà ta tự mình đến. - Cái này... - Ra không được? Chẳng lẽ chúng ta bị nhốt chết ở đây? - Chỗ quỷ quái này, nếu chúng ta bị nhốt nghìn năm, vạn năm thì làm sao bây giờ? - Lục trưởng lão, người suy nghĩ biện pháp đi, chúng ta không muốn bị nhốt chết ở đây. - Nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp, mọi người không cần sốt ruột... Bốn phía lập tức vang lên một mảnh tiếng nghị luận, có thể đến đây đều là đứng đầu thế hệ trẻ, đa số là công tử tiểu thư sống an nhàn sung sướng. Bọn họ không muốn bị giam cầm đến chết tại đây, không nói đến bị giam cầm tới chết, dù bị nhốt trên vạn năm phỏng chừng rất nhiều người đều phải phát điên. Doãn Thiên Phạn trầm giọng lạnh lùng quát: - Được rồi, đều đừng nói nữa! Tiếng xì xào bốn phía thoáng chốc nhỏ lại, Doãn Thiên Phạn nhìn ba món báu vật ở phía xa, hỏi: - Lục trưởng lão, ngươi xác định lấy được ba món báu vật liền có thể phá giải thần văn? - Nắm chắc bảy phần! Lục Ly không nói khẳng định. Doãn Thiên Phạn nhẹ gật đầu, hắn cắn răng nói: - Ta đi thử một lần. - Phạn ca, bình tĩnh! - Phạn ca đừng xung động, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, rồi sẽ ra ngoài được thôi. - Lan tỷ, hãy khuyên nhủ Phạn ca ca đi! Người xung quanh lập tức khuyên can, Doãn Thiên Phạn là đệ nhất nhân thế hệ trẻ, uy vọng rất cao, là đối tượng sùng bái của nhiều công tử tiểu thư, có mấy tiểu thư ái mộ hắn từ lâu. - Tất cả đừng nói nữa, nếu ta chết thì các ngươi nghe theo Nhược Lan và Lục trưởng lão. Doãn Thiên Phạn vung mạnh tay, có khí độ không nhường ai, hắn chậm rãi đi hướng bên phải, lựa chọn xuyên qua biển lửa. Bởi vì bên trái một khi bị đóng băng thì khó mà quay về. Oong! Một đồng cổ màu vàng xuất hiện trong tay Doãn Thiên Phạn, đồng cổ vừa xuất hiện liền tỏa ra hơi thở cường đại cổ xưa, nhìn liền biết là chí bảo. “Mảnh nhỏ thánh binh, còn là mảnh nhỏ khá hoàn chỉnh.” Lục Ly nhìn lướt qua âm thầm gật đầu, mảnh nhỏ thánh binh này có thể thả ra thần uy, có lẽ có thể ngăn trở ngọn lửa. Doãn Thiên Phạn chậm rãi bước tới, đến gần rìa thần văn, lập tức thúc đẩy cổ đồng. Oong! Cổ đồng rực sáng chói mắt, bắn ra từng dải sáng màu vàng bao phủ Doãn Thiên Phạn. Doãn Thiên Phạn đứng trong dải sáng, cảm giác như sau lưng hắn hiện ra phật quang, giống như một Thần Linh vô địch. - Hây! Doãn Thiên Phạn trầm giọng quát một tiếng, nhấc chân đạp hướng thần văn. Thần văn dưới chân thoáng chốc phát sáng, từng ngọn lửa màu lam sẫm phực cháy bao trùm Doãn Thiên Phạn. Dải sáng từ cổ đồng yếu bớt, nhưng vẫn bao phủ Doãn Thiên Phạn, chống cự lửa xâm nhập. Trái tim mọi người treo cao, lòng bàn tay Doãn Nhược Lan rịn mồ hôi. Doãn Thiên Phạn nhích người, lại bước tới trước một bước, dẫn động nhiều ngọn lửa màu lam sậm, nhưng dải sáng từ cổ đồng vẫn có thể chống cự. Tuy Doãn Thiên Phạn bị lửa bao vây, làn da đỏ rực, nhưng thoạt nhìn còn chịu đựng được. Bùm bùm bùm! Doãn Thiên Phạn từng bước một đi đến, bước chân rất là vững vàng, mọi người nhìn thấy dải sáng vẫn ngăn được thì đều lộ vẻ mừng rỡ như điên. Nếu mảnh nhỏ thánh binh có thể cản được ngọn lửa, Doãn Thiên Phạn có hy vọng bắt lấy ba món báu vật. Khi Doãn Thiên Phạn đi cỡ nghìn bước thì Huyết Linh Nhi bỗng truyền âm nói: “Kêu hắn lùi về đi!” Lục Ly nhướng mày, đang chuẩn bị hỏi thăm chợt thấy bên kia bỗng phực cháy lửa màu trắng, cổ đồng trong tay Doãn Thiên Phạn tắt ánh sáng, sau đó toàn thân của hắn bốc cháy lửa. Lục Ly rống to: - Mau quay về! Doãn Thiên Phạn thống khổ hét to, thân thể lùi về, tốc độ đạt đến mức tận cùng, thoáng chốc lùi ra sau, lăn lộn dưới đất.
Những người khác cũng không suy nghĩ nhiều, trước khi đi vào thì đa số người đã chuẩn bị tinh thần phải chết, những người đó chết chỉ có thể trách mình xui. Lư Hải mang theo mọi người đi lòng vòng, Lục Ly lặng lẽ khiến Huyết Linh Nhi truyền âm cho hắn, Huyết Linh Nhi truyền đến một bức tranh, trong tranh có rất nhiều ô vuông, rậm rạp ít nhất trên vạn cái. Những ô vuông này có một đường chỉ vòng qua vòng lại, xem ra đi theo con đường này hẳn là có thể đi ra Hư Không Chi Kính. Lục Ly cẩn thận quan sát Lư Hải, phát hiện người này đi theo tuyến đường đó, hắn yên lòng, lười quản. Đi hơn ba canh giờ, mọi người phát hiện đằng trước xuất hiện một cây cầu, chỉ có nửa khúc cầu, còn lại nửa khúc ẩn trong sương trắng, hoàn toàn không thấy rõ. - Lối ra! Một đám người nhảy nhót không thôi, khi Lư Hải tra xét rõ ràng không có nguy hiểm thì Doãn Thiên Phạn dẫn đầu bước lên cầu gãy. Khi Doãn Thiên Phạn khuất trong sương trắng, một luồng sáng trắng vụt qua, Doãn Thiên Phạn biến mất, xem ra là bị truyền tống đi rồi. - Đi! Doãn Nhược Lan phất tay, mang theo một đám người xông lên cầu, rất nhanh một đám người biến mất trên cây cầu gãy. Ánh sáng trắng chợt lóe, Lục Ly phát hiện đi tới một đại điện sáng tỏ, đại điện này trống rỗng, trừ gia cụ đơn giản ra không còn bài trí gì khác. Nhưng có một ít cây cột đá, mặt trên cũng có đồ văn và hoa chim cá sâu. Đám người đi dạo bên trong tìm bảo bối, trong đại điện rất có thể giấu kho báu. Lục Ly không lục tìm, thấy ghi nhớ những đồ văn này rồi truyền hết cho Huyết Linh Nhi. Những thứ này đều là thần văn, đưa cho Huyết Linh Nhi nghiên cứu, về sau càng dễ phá giải thần văn. Đám người dạo vài vòng trong đại điện nhưng không có bất cứ thu hoạch, đại điện không có bất cứ báu vật, có nhiều lối ra, bốn lối ra nối với bốn hành lang. Bốn hành lang đều sâu thăm thẳm, không biết kéo dài tới chỗ nào. Đoàn người tự nhiên không thể nào tách ra, mọi người chọn đại một hành lang đi tiếp. Lục Ly lẳng lặng đi phía sau, không nói lời nào, bình tĩnh quan sát tình huống bốn phía. Hành lang này thật sự rất dài, đi suốt hai nén hương nhưng vẫn chưa đến cuối. Người đi đằng trước đột nhiên ngừng lại, thần niệm của Lục Ly quét qua, phát hiện Lư Hải đi đằng trước nhất cau mày nhìn mặt đất phía trước. - Có thần văn! Lục Ly sắc mặt trở nên nghiêm túc, thần văn ở đây không phải thần văn bình thường. Thần văn bên ngoài dù là cường giả cấp Lĩnh Chủ cũng khó thể phá vỡ, nếu thần văn ở đây giống như bên ngoài thì mọi người rất khó phá được. - Lục trưởng lão, thỉnh ngươi đi qua xem! Doãn Thiên Phạn thấy Lư Hải vẫn luôn không có nói chuyện, biết gặp được vấn đề khó khăn, suy nghĩ một hồi thì lên tiếng thỉnh Lục Ly ra tay. Mọi người tránh ra một con đường, Lục Ly đi qua, hắn nhìn thấy phía trước có rậm rạp thần văn, che kín con đường tiến lên. Nơi này thần văn quá nhiều, tràn ngập đằng trước mấy nghìn trượng, tuy rằng mọi người có thể bay qua, nhưng ai dám xằng bậy? Nhiều thần văn như vậy, sơ sẩy một cái có lẽ sẽ bị đánh chết. Lục Ly giả vờ xem xét, Huyết Linh Nhi từ dưới chân ẩn nấp đi lòng đất tra xét. Khoảnh khắc Huyết Linh Nhi hành động, Lư Hải nhướng cao chân mày nhìn về phía Lục Ly, Huyết Linh Nhi bị Lư Hải tra xét ra. Lục Ly bí hiểm gật đầu, Lư Hải im lặng, hắn cho rằng đây là một loại thủ đoạn của Lục Ly, là dùng để tra xét thần văn. Huyết Linh Nhi tra xét thật lâu, Lục Ly đành giả vờ tiếp tục quan sát. Lục Ly và Lư Hải không nói chuyện, những người khác tự nhiên đều không dám động, Doãn Thiên Phạn suy nghĩ một hồi, phái hai người đi hành lang khác tra xét. Hai nén hương sau, Lục Ly và Lư Hải vẫn không nhúc nhích, hai người bị phái ra ngoài đã quay về. Hai người đi ba hành lang khác tra xét một lúc, phát hiện tất cả đường hầm đều có thần văn, giống hệt như bên này. - Chờ đi! Doãn Thiên Phạn phất tay, nếu Lục Ly và Lư Hải không cách nào phá giải thần văn thì mọi người sẽ bị nhốt chết tại trong đại điện. Mọi người phân ra một nhóm người canh gác, người khác thì tự ngồi xếp bằng nghỉ ngơi dưỡng sức. Qua hơn một canh giờ sau, Huyết Linh Nhi rốt cuộc truyền âm đến: “Chủ nhân, thần văn ở đây rất huyền diệu, có thể phá giải nhưng cần thời gian, ít nhất ba, năm ngày.” “Có thể phá giải thì tốt rồi!” Lục Ly nhẹ gật đầu, mắt hắn nhìn qua Lư Hải, hỏi: - Lư công tử có nhìn ra cái gì không? - Nhìn ra một ít! Lư Hải cau mày, thở dài nói: - Nhưng thần văn ở đây quá huyền diệu, còn là thần văn thượng cổ mạnh mẽ, rất khó phá giải, cho dù có thể phá giải, phỏng chừng ít nhất cũng cần mấy tháng. - Mấy tháng? Đám người Doãn Thiên Phạn nghe lời này thì thở phào nhẹ nhõm, đối với bọn họ thì vài tháng rất ngắn ngủi, chỉ cần có thể phá giải là tốt rồi. Lư Hải thấy Lục Ly hỏi chuyện, tỉnh ngộ lại hỏi: - Lục trưởng lão có đối sách gì không? Lục Ly trả lời lấp lửng: - Ta vẫn đang xem xét, thần văn ở đây quả thực có chút phức tạp! Lư Hải không nói gì nữa, tiếp tục quan sát thần văn, Lục Ly đứng nhàm chán đơn giản ngồi xếp bằng tại chỗ, đối mặt với thần văn, dường như đang suy nghĩ. Lư Hải lấy một thứ kỳ dị ra, tiếp tục nghiên cứu thần văn, những người khác xem giây lát rồi bỏ qua, chờ đợi Lư Hải phá giải thần văn. Cộp cộp cộp! Ngày hôm sau, phương xa có một công tử lao nhanh đến, đi đến chỗ Doãn Thiên Phạn: - Nhóm Thương Long đi vào, nhưng đi con đường khác. Đáy mắt Doãn Thiên Phạn lóe tia sáng lạnh, kiềm nén sát ý trong lòng, hắn trầm ngâm giây lát nói: - Giám thị chặt chẽ cửa con đường đó, nếu có bất kỳ tình huống gì thì lập tức phát tín hiệu. Người của Thương gia đi vào con đường khác, rõ ràng là không muốn khai chiến. Doãn Thiên Phạn cũng không muốn tử chiến, tiến vào nhưng chưa lấy được cái gì, hiện tại mà đi tử chiến thì rất chịu thiệt. Bốn, năm người đi cửa hành lang giám thị, cửa hành lang nhóm Thương Long đi vào cũng có người giám thị, hai bên đều kiềm nén chặt chẽ, không nổi lên xung đột. Thời gian trôi nhanh qua ba, bốn ngày, vẫn luôn bình yên. Có lẽ bên Thương gia cũng đang phá trận, không đến quấy rầy.
Chương 3197 Có phải ngươi bị ngốc không
Lư Hải luôn mặt ủ mày chau suy tư, trong tay còn xuất hiện một bàn cát, viết vẽ vô số hoa văn trên bàn cát, hẳn là đang tìm ra cách phá giải thần văn. Lục Ly mấy ngày nay luôn nhắm mắt tu luyện, bởi vì hắn đưa mặt về phía thần văn nên mọi người đinh ninh hắn dùng thần niệm tra xét, tìm cách phá trận. Về sự tồn tại của Huyết Linh Nhi thì thật ra không chỉ mình Lư Hải cảm ứng được, nhóm Doãn Thiên Phạn cũng cảm ứng ra. Nhưng một hồn thể chui ra chui vào trong thần văn, bọn họ đều cho rằng đây là Lục Ly dùng để tra xét thần văn. Oong! Ngày thứ năm, thần văn ở phía trước đột nhiên phát sáng hù sợ đám người. Lục Ly vào thời khắc này cũng mở mắt ra, trong tay hắn sáng lên từng luồng Thần Lực không ngừng bắn tới trước, thoạt trông dường như đang phá trận. - A... Lư Hải ánh mắt lộ ra ngạc nhiên nghi ngờ, thủ pháp phá trận của Lục Ly thoạt trông rất huyền bí. Nói chính xác hơn là căn bản không giống như phá trận mà như làm lung tung. Oong! Lục Ly ‘làm lung tung’, thần văn phía trước càng lúc càng sáng. Lư Hải đứng lên thụt lùi mấy trượng, có chút lo lắng nói: - Lục trưởng lão, ngươi đừng xằng bậy, lỡ như dẫn tới thần văn cắn ngược sẽ ra chuyện lớn. Những người khác đều bị dọa sợ, bởi vì trong thần văn truyền ra từng luồng hơi thở khủng bố. Doãn Nhược Lan mím môi, cũng khuyên nhủ: - Lục Ly, đừng gấp gáp, Lư Hải có thể phá thần văn, chờ lâu mấy tháng cũng không sao. Lục Ly không nói chuyện, tiếp tục không ngừng bắn ra Thần Lực, thật ra hắn bắn ra Thần Lực chỉ là giả vờ giả vịt, người thật sự đang phá trận là Huyết Linh Nhi. Lục Ly bắn ra Thần Lực không có đánh trúng thần văn, chỉ phối hợp diễn trò, khiến mọi người cho rằng phá trận là hắn. Sau một nén hương, thần văn bắn ra ánh sáng chói lòa, hơi thở càng khủng bố hơn khuếch tán ra, từng đợt sát khí tung hoành, cả đám người như gặp kẻ địch lớn, đều lần lượt lui về phía sau. Doãn Nhược Lan nóng nảy, nếu Lục Ly chết ở bên trong thì nàng biết ăn nói thế nào với Doãn Thanh Ti? Oong! Thần văn lại phát sáng một lúc rồi đột nhiên toàn bộ trở nên mờ tối, giống như lửa cháy bị dập tắt. Lục Ly vào thời khắc này dừng bắn ra Thần Lực, xoay người nhếch môi cười nói: - Đi đi, thần văn ở đây bị phá rồi. Tập thể trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là Lư Hải càng lộ biểu cảm gặp quỷ. Gia tộc của Lư Hải là một gia tộc rất nổi tiếng, gia tộc này đời đời nghiên cứu thần văn, tạo nghệ về thần văn rất mạnh, còn biết luyện khí, có thể luyện chế ra Thần Khí cực mạnh. Sức chiến đấu của Lư Hải thật ra không mạnh, chỉ cỡ Tứ Kiếp sơ kỳ, nhưng hắn được cử vào đây bởi vì tạo nghệ về thần văn của hắn cực giỏi. Lư Hải vừa mới nói cần mấy tháng, hơn nữa còn chưa chắc có thể thành công phá giải. Lục Ly chỉ mới tốn vài ngày đã phá giải, ngươi khiến mọi người làm sao dám tin tưởng? Đặc biệt là Lục Ly vừa rồi còn bắn ra Thần Lực lung tung, đa số người ở đây đều hiểu biết đôi chút về thần văn, nhìn sao thì Lục Ly cũng giống như làm loạn. Thấy mọi người có chút không dám tin tưởng, Lục Ly cười khẽ, theo sau lắc người lao tới trước, lướt qua mấy trăm trượng, hắn đứng trên thần văn, cười nói: - Không có việc gì, an toàn, các ngươi có đi hay không? - A... Tập thể tỉnh táo lại, ánh mắt cả đám nhìn Lục Ly đều thay đổi. Mặc kệ sức chiến đấu của Lục Ly như thế nào, ít nhất về mặt thần văn thì hắn mạnh đến mức đáng sợ, đã vượt xa Lư Hải. Lư Hải từ xa khom người nói: - Lục trưởng lão tài nghệ siêu tuyệt, Lư Hải bái phục. Doãn Nhược Lan nở nụ cười, khuôn mặt cười khiến người xung quanh mắt sáng rực nhìn. Làm nữ thần của Doãn gia, vị tiểu thư này cực kỳ kiêu ngạo, ít khi để ý công tử bình thường, càng miễn bàn nhoẻn miệng cười. - Lục trưởng lão lợi hại! Doãn Thiên Phạn chắp tay, theo sau phất tay nói: - Đi kêu nhóm Phong Vũ, chúng ta đi! Một công tử lập tức chạy nhanh đi, kêu người canh giữ ở cửa vào hành lang, mọi người đi theo Lục Ly nhanh chóng tiến lên. Lần này chỉ đi hai dặm đường thì đằng trước xuất hiện một cửa lớn màu vàng, trên cửa viết ba chữ ‘Lưỡng Cực Điện’. Điện! Rất nhiều người ánh mắt trở nên nóng rực, vậy là đi tới chính điện rồi sao? Trong chính điện chắc chắn có báu vật, cung điện của nữ nhi Thánh Hoàng sao có thể không có báu vật? Huyết Linh Nhi ở đằng trước tra xét, trên cửa lớn không có thần văn, Lục Ly nhìn thấy đám người ở phía sau mắt như sói, lười tranh bảo bối với bọn họ, hắn đứng im không nhúc nhích. Doãn Thiên Phạn vung tay lên, hai công tử chạy nhanh đến, gồng sức đẩy mở cửa lớn. Một luồng sáng vàng lấp lánh, giống như đẩy mở cửa kho báu, ánh sáng vàng chói mắt từ bên trong khiến mọi người không mở mắt ra được. - Có báu vật! Một người giật mình kêu lên, bởi vì bọn họ nhìn thấy bên trong mơ hồ có thứ phát ra ánh sáng vàng trôi nổi, vài người lóe tia sáng, bất chấp tất cả trực tiếp lao vào trong. - Không đúng... - Dừng lại! Vang lên hai tiếng quát nặng nề, là giọng của Lục Ly và Lư Hải, nhưng dường như tiếng hét của hai người đã muộn. Bốn người xông vào, tiếp đó vang bốn tiếng hét thảm, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, bốn người bỗng toàn thân bốc cháy, vặn vẹo giữa không trung rồi bị đốt thành tro. - Ui ui! Một đám người hút ngụm khí lạnh, bốn người xông vào tuy là Tứ Kiếp sơ kỳ, nhưng nháy mắt bị giây giết không chừa một mẩu vụn thì quá khủng bố. Đám người Doãn Thiên Phạn sắc mặt trở nên khó coi, thần niệm vươn vào trong tìm kiếm, nhưng bên trong giống như biển sâu, không thấy đáy, không tra xét được cảnh tượng bên trong. Doãn Thiên Phạn nhìn qua Lục Ly và Lư Hải, hai người cau mày, bắt đầu cẩn thận quan sát. Nhưng Lục Ly thật ra cũng chỉ xem náo nhiệt, người thật sự tra xét là Huyết Linh Nhi. Đám người ở bên ngoài vây quanh từ xa ngó bốn phía, sắc mặt khó xem. Nếu không vào được cánh cửa này thì mọi người vẫn bị nhốt chết. “Chủ nhân, trong đó có thần văn cực kỳ mạnh, không phá được!” Giây lát sau, Huyết Linh Nhi truyền âm làm lòng Lục Ly chùng uống, nhưng sau đó lại truyền âm bổ sung: “Nhưng không cần phá thần văn nơi này, thần văn của cánh cửa này có sinh lộ, tìm đúng quy luật thì có thể dễ dàng đi vào.”
Chương 3198 Có phải ngươi bị ngốc không
“Là sao?” Lục Ly có chút không hiểu, Huyết Linh Nhi giải thích: “Thần văn cấm chế trên cánh cửa này là vận chuyển kiểu gián tiếp, giống như cái cối không ngừng xoay. Có một nửa là tử môn, có một nửa là sinh môn, chỉ cần tìm được sinh môn, các ngươi đi vào thì sẽ không xảy ra chuyện.” “Tốt, giao cho ngươi, nhất định phải dò xét rõ ràng!” Lục Ly thầm gật đầu, dặn dò: “Việc này không đùa được, nếu xảy ra vấn đề, chúng ta đều phải đi đời nhà ma.” Loại chuyện này Huyết Linh Nhi tự nhiên không thể nào xằng bậy, nó tiếp tục đi tra xét, Lục Ly suy nghĩ một hồi ngồi xếp bằng tại chỗ, tu luyện, dù sao hắn không giúp gì được. Lư Hải cẩn thận quan sát, còn lấy các sợi tơ ra thăm dò vào, tra xét cả buổi mới vẻ mặt nghiêm túc nói: - Cánh cửa này có sinh môn, có một cơ may sống có thể đi vào, nhưng muốn tìm được sinh môn quá khó khăn, không biết Lục trưởng lão có phát hiện gì không? Lục Ly còn đang bế quan, hắn nghe Lư Hải hỏi nhưng không trả lời, bây giờ có đáp lại cũng vô nghĩa, dù sao hắn cũng không trông chờ Lư Hải, đợi Huyết Linh Nhi phá giải rồi nói tiếp. Đám người Lư Hải thấy Lục Ly không nói gì thì đinh ninh hắn đang vắt óc suy nghĩ, không quấy rầy hắn. Lư Hải nghỉ ngơi giây lát tiếp tục dò tìm, những người khác ngoan ngoãn đợi. Thời gian trôi qua hai ngày, Huyết Linh Nhi rốt cuộc truyền âm đến, nó đã có nắm chắc trăm phần trăm, có thể cho mọi người cùng đi vào. Huyết Linh Nhi truyền âm giải thích cho Lục Ly, hắn mở mắt ra. Doãn Nhược Lan lại gần hỏi: - Sao rồi Lục Ly? Lư Hải ngừng tra xét, mắt nóng cháy nhìn Lục Ly, những người khác cũng vẻ mặt hớn hở. Lục Ly trầm ngâm giây lát nói: - Tìm được sinh lộ, nhưng nếu ta đi vào trước thì các ngươi ở phía sau không tiện vào, ta sợ các ngươi không nắm được thời cơ. Sinh môn này không phải đúng giờ xuất hiện, mà là tùy cơ, chỉ có thời gian một giây, sớm hơn hay chậm hơn một chút đều có thể bị giết. Ý của Lục Ly rất rõ ràng, một đám người đi vào trước, hắn đi cuối, nhưng làm như vậy khó tránh khỏi có ý khiến mọi người đi mạo hiểm, cho nên khó mà mở miệng. Quả nhiên, Lục Ly nói xong một đám người đều trầm mặc, bốn người vừa rồi không còn mẩu xương. Nếu Lục Ly suy tính sai lầm thì người đi vào đầu tiên có lẽ sẽ biến thành bột mịn. Lục Ly thấy mọi người không nói chuyện, suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Lư Hải, hay là ta nói quy luật cho ngươi nghe. Ta đi vào trước, ngươi chỉ huy mọi người đi vào sau. Lục Ly tin tưởng Huyết Linh Nhi trăm phần trăm, Huyết Linh Nhi không thể nào làm bậy trong chuyện như vậy được. Đi vào trước có thể lấy báu vật ở bên trong trước, Lục Ly ngại gì từ chối? Doãn Nhược Lan lắc đầu, nói: - Không thể! Nàng đến gần Lục Ly, hỏi: - Lục Ly, ngươi nắm chắc vài phần? Lục Ly ngẫm nghĩ trả lời: - Chín phần! Doãn Nhược Lan trong mắt lộ ra một chút kiên quyết, nàng cắn răng nói: - Ta đi vào đầu tiên, ta để lại ngọc phù bản mệnh, nếu ngọc phù bản mệnh của ta không vỡ thì các ngươi hãy vào theo. - Không được! Doãn Thiên Phạn sốt ruột, hắn liếc qua đám đệ tử Doãn gia, lạnh lùng hỏi: - Có ai không sợ chết? Một người đứng ra. - Ta! Một con cháu Doãn gia bước nhanh đi ra, cúi người hướng Doãn Nhược Lan: - Nữ thần, người là thân phận gì, sao có thể dễ dàng mạo hiểm? Ta đi vào đầu tiên. Vì gia tộc, vì nữ thần, Doãn Thiên Tuấn chết cũng mãn nguyện. Lục Ly vuốt sống mũi, có chút câm nín, nói nghe như muốn khảng khái chịu chết. Doãn Thiên Tuấn hẳn là người theo đuổi của Doãn Nhược Lan, Doãn Thiên Tuấn nói hiên ngang chính khí như vậy tự nhiên là muốn chiếm được trái tim của nàng. - Thiên Tuấn, cẩn thận chút! Doãn Nhược Lan nhẹ gật đầu, chớp mắt không bị Doãn Thiên Tuấn cảm động, nàng suy nghĩ một hồi rồi bổ sung một câu nói: - Ngươi yên tâm đi vào, những chuyện khác chúng ta sẽ sắp xếp tốt. - Ha ha ha! Có câu nói này của nữ thần của Thiên Tuấn còn tiếc nuối gì nữa? Doãn Thiên Tuấn cười to hai tiếng, trong tiếng cười chất chứa thê lương, theo sau xoay người giống như một dũng, hóa thành mũi tên nhọn vọt vào cửa lớn màu vàng. Binh! Đón Doãn Thiên Tuấn là một nắm đấm siêu to, Lục Ly đấm bay người này, nhìn hắn như xem đồ ngốc, hỏi: - Ngươi ngốc à? Ta đã nói hiện tại có thể đi vào chưa? Doãn Thiên Tuấn ngây người, nghe Lục Ly nói xong thì giận tím mặt, Lục Ly đánh hắn cũng không sao, nhưng dám mắng hắn ngốc? Đám công tử bột của Doãn gia đa số vốn thầm khinh thường Lục Ly, cho rằng một võ giả Nhị Kiếp đỉnh phong thì có tư cách gì nhận được gia tộc trọng thị như vậy? Còn được phong làm trưởng lão, hiện tại càng đáng giận hơn. - Thiên Tuấn! Doãn Nhược Lan thấy Doãn Thiên Tuấn muốn nổi khùng lên thì vội bảo: - Nếu vừa rồi không phải Lục Ly kéo ngươi lại thì giờ phút này ngươi đã chết rồi! Doãn Thiên Phạn bước đến vỗ vai Doãn Thiên Tuấn, nói: - Thiên Tuấn, đừng xung động. Lục Ly không có để ý Doãn Thiên Tuấn, nếu vừa rồi hắn không cản lại thì tên ngốc này thật sự chết. Lục Ly cẩn thận quan sát tình huống bên trong cửa lớn màu vàng, trầm giọng nói: - Chuẩn bị! Doãn Thiên Tuấn kiềm nén lửa giận trong lòng, Lục Ly không quay đầu lại dặn dò: - Chút nữa ta kêu ngươi xông thì ngươi hãy xông, nếu chậm hoặc sớm một bước, ta bảo chứng ngươi đi gặp diêm vương. Doãn Thiên Phạn nói: - Thiên Tuấn, để lại ngọc phù bản mệnh! Doãn Thiên Tuấn để lại ngọc phù bản mệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa lớn màu vàng. Lục Ly cũng nhìn chăm chú, nhưng thật ra đang đợi Huyết Linh Nhi truyền âm. “Được rồi!” Giây lát sau, Huyết Linh Nhi truyền âm đến, Lục Ly lập tức trầm giọng quát lên: - Xông! Vèo! Doãn Thiên Tuấn hóa thành một luồng sáng, vẻ mặt quyết tuyệt cắn răng xông vào, cả đám người vào thời khắc này đều nín thở, trái tim treo cao. Doãn Thiên Phạn lớn tiếng la hay: - Tuyệt! Doãn Thiên Tuấn lao vào nhưng không bị đốt thành tro, ngọc phù bản mệnh cũng không vỡ. Đợi hai giây sau, đám người lộ vẻ mặt vui mừng. - Lục trưởng lão! Doãn Thiên Phạn lập tức hỏi: - Hiện tại có thể đi vào không? - Chờ chút, lát nữa một lần năm người đi vào, đừng vào nhiều quá, chuẩn bị!
Chương 3199 Cứng rắn xông
Lục Ly phất tay, năm người nhóm Doãn Thiên Phạn lập tức chuẩn bị, nhưng không để năm người mạnh nhất vào hết một lần mà là chia lượt, lỡ như xảy ra chuyện cũng không đến mức cường giả toàn quân bị diệt. - Vào! Giây lát sau, Lục Ly vung mạnh tay, năm người đã sớm chuẩn bị sẵn sàng như mũi tên nhọn lao vào, năm người này cũng không bị lửa đốt, ngọc phù bản mệnh không vỡ. - Lục đại sư! Lư Hải một lần nữa cúi gập người vái: - Lư Hải lần này hoàn toàn phục, tạo nghệ về thần văn của ngươi hẳn là không thua kém mấy vị trưởng lão của nhà ta. - A... Những người còn lại đều vẻ mặt kinh ngạc, Lư gia nổi tiếng về thần văn, trưởng lão của Lư gia có tạo nghệ thần văn cao dọa người, không ngờ Lư Hải cho Lục Ly đánh giá cao như vậy. Lục Ly phất tay, không lộ vẻ đắc chí, nhưng trong lòng khá vui. Dù sao Huyết Linh Nhi là mị linh của hắn, tạo nghệ về thần văn của Huyết Linh Nhi cao không khác gì hắn giỏi. - Vào! Lục Ly mỗi cách một nén nhang sẽ trầm giọng quát một tiếng, năm người lập tức xông vào, mỗi lần đều không có xảy ra vấn đề. Qua một canh giờ sau, chỉ còn lại Lục Ly và ba người khác. - Đi thôi! Lục Ly phất tay, cùng mấy người cùng nhau xông vào cửa lớn, một luồng sáng vàng vụt qua, nhóm Lục Ly xuất hiện trong một đại điện khác. Đại điện này rất rộng, sau khi đi vào Lục Ly liếc mắt qua, lộ biểu cảm ngạc nhiên nghi ngờ. Bởi vì hắn phát hiện một đám người chờ ở xung quanh, trên mặt tràn ngập sốt ruột, nhìn thấy hắn tiến vào, cả đám người như trút được gánh nặng. Lục Ly hỏi thăm: - Sao vậy? Doãn Nhược Lan cười gượng nói: - Đại điện này cũng có thần văn, chúng ta không vượt qua được, bị nhốt trong phạm vi trăm trượng quanh đây, bên kia có báu vật mà chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn. - Cái này... Lục Ly đau đầu, sao chỗ quỷ quái này đầy rẫy thần văn, đúng là nửa bước khó đi. Lục Ly quét mắt bốn phía, đúng là trông thấy nhiều chỗ đều có thần văn, rậm rạp, trừ phạm vi trăm trượng ra, nơi khác đều có thần văn. - Báu vật! Lục Ly giương mắt nhìn vạn trượng phía trước đại điện, trông thấy bên kia có một đài cao, trên đài cao bày đặt một cái Hào Giác, còn có một thanh kiếm, mặt khác còn có một chiếc nhẫn giống như không gian giới chỉ. Lục Ly không biết trong không gian giới chỉ có báu vật hay không, nhưng trên Hào Giác rậm rạp thần văn, phong cách cổ xưa hạo nhiên, nhìn liền biết là báu vật. Thanh kiếm kia rõ ràng cũng không phải vật phàm, rất có thể là thần binh cấp cao. Lục Ly truyền âm: “Huyết Linh Nhi!” Huyết Linh Nhi theo Lục Ly dưới chân lẻn vào lòng đất tra xét thần văn. Lục Ly quan sát bốn phía một lúc, phát hiện trừ đài cao kia ra không có thứ gì khác, hướng chính bắc có một cánh cửa, hẳn là lối ra. Lục Ly hỏi Doãn Nhược Lan: - Các ngươi đều thử qua? Lục Ly trông thấy không thiếu một người, không ai bị thương. Doãn Nhược Lan gật đầu, nói: - Vừa đến gần thần văn bên trái sẽ xuất hiện hơi lạnh, thần văn bên phải thì cháy lửa. Ta và Phạn ca đã thử, nếu cứng rắn xông thì ta và Phạn ca cũng không đến gần đài cao được. - Ta đi tra xét thử! Lư Hải dào dạt hứng thú đến khu vực ngoài rìa, tra xét rõ ràng. Đối với người thích nghiên cứu thần văn thì thần văn thượng cổ phức tạp mà lại huyền diệu chỗ này là siêu cấp kho báu cho bọn họ. - Bên trái là hơi lạnh, bên phải là lửa? Lưỡng Cực Điện? Lục Ly thì thào một tiếng, ra chiều đăm chiêu nói: - Âm dương lưỡng cực sao? Tòa đại điện này hơi thú vị. - Lục trưởng lão! Doãn Thiên Phạn nhìn thấy bộ dạng của Lục Ly thì vội vàng đi tới hỏi: - Có nhìn ra cái gì không? Ánh mắt đám người nhìn Lục Ly đều đổi khác, không còn giống lúc trước ngoài mặt tôn trọng nhưng trong lòng khinh rẻ, bây giờ họ đã dần chấp nhận hắn. Tuy thực lực của Lục Ly hơi thấp nhưng tạo nghệ thần văn thì mạnh, con người chỉ cần mạnh một mặt cũng đã đáng giá tôn trọng. - Không có! Lục Ly lắc đầu, suy nghĩ một hồi dặn dò: - Đều đừng gấp, sốt ruột ăn không được đậu hủ nóng, báu vật dù tốt nhưng đừng vì nó mà đánh mất mạng nhỏ. Các ngươi cũng đâu thiếu chút báu vật này, đúng không nào? Doãn Thiên Phạn gật đầu, kêu gọi mọi người ngồi xuống, Lục Ly thì đi dạo xung quanh, thật ra hắn cũng chỉ đi lung tung, không nhìn ra cái gì. Lục Ly đang đợi kết quả điều tra của Huyết Linh Nhi. Chờ suốt ba ngày, Huyết Linh Nhi rốt cuộc truyền âm đến nói: “Chủ nhân, nơi này có hai thần văn cường đại, hơn nữa chúng nó nối với chủ thần văn toàn bộ Thất Âm Điện, không cách nào phá vỡ, cho dù ta cưỡng bức phá vỡ cũng sẽ bị chủ thần văn cắn ngược, đến lúc đó phỏng chừng cả đám người sẽ bị đánh chết.” “Cái gì?” Lục Ly sắc mặt trở nên nghiêm túc, dò hỏi: “Vậy là không có cách nào? Chúng ta sẽ bị nhốt chết ở đây?” “Cứng rắn xông!” Huyết Linh Nhi suy tư giây lát truyền âm nói: “Nếu ta không có tính sai thì chỉ cần các ngươi cứng rắn xông qua, cướp lấy báu vật bên kia thì uy lực của thần văn ở đây sẽ yếu dần.” “Cứng rắn xông...” Lục Ly vuốt sống mũi, Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan đều thử qua, hai người không xông qua được chứ nói gì người khác? Nếu không ai có thể xông qua thì chẳng phải là bọn họ luôn bị nhốt tại đây? Mãi đến khi có người thực lực tăng lên tới trình độ có thể xông qua mới thôi? Vậy thì cần bao nhiêu năm, trăm năm, nghìn năm? “Để ta xông thử!” Lục Ly trầm tư giây lát, quyết định chính mình tự mình ra tay. Vận dụng Bác Long thuật thì cơ thể của hắn sẽ siêu mạnh, mạnh hơn cơ thể của những người có mặt. Nếu như có thể chống cự lửa cháy hoặc hơi lạnh thì Lục Ly có thể đoạt được báu vật, hơn nữa mang mọi người đi ra ngoài. Muốn xông Hàn Hỏa Lưỡng Cực Trận, Lục Ly đương nhiên không dám tùy ý đi xông. Hắn trầm ngâm giây lát, thả một con Phong Ma Thú từ trong Thiên Ly Châu ra. Phong Ma Thú vừa đi ra, thú uy cường đại lập tức đánh thức một số người tu luyện nghỉ ngơi, mọi người mờ mịt nhìn Lục Ly, không biết hắn muốn làm cái gì. Lục Ly khống chế Phong Ma Thú chậm rãi đi hướng khu vực hàn băng.
Chương 3200 Ta đi
Khi Phong Ma Thú bước lên thần văn bên trái thì thần văn dưới đất rực sáng, một luồng hơi lạnh xuất hiện. Chớp mắt đóng băng Phong Ma Thú. Vèo! Lục Ly lắc người kéo Phong Ma Thú lại, trông thấy Phong Ma Thú cơ hồ bị đông thành tượng băng, hắn hút ngụm khí lạnh. Lục Ly thu Phong Ma Thú vào, theo sau thả ra U Linh Vương. Phong Ma Thú chết con nào là thiếu con đó, tốc độ chữa thương khôi phục khá chậm, U Linh Vương thì khác, miễn là không chết liền có thể dùng U Tuyền Thủy chữa khỏi. - Chiến thú này... Hơi thở của U Linh Vương quá mạnh, đám người chưa từng gặp, lại thay đổi cái nhìn về Lục Ly. Lục Ly không có để ý bọn họ, khiến U Linh Vương bay hướng ngọn lửa, nhưng tốc độ phi thường chậm. Đến bên trên khu vực lửa, thần văn bên dưới quả nhiên sáng lên, tiếp đó từng ngọn lửa màu lam sẫm phực cháy bao phủ U Linh Vương. - Grào grào! U Linh Vương lớn tiếng thống khổ gào lên, toàn thân đều bốc cháy hừng hực, lớp vảy bên ngoài bốc khói xanh, Lục Ly vội vàng khống chế U Linh Vương bay về, thu vào Thiên Ly Châu. Oong! Giây lát sau, Lục Ly lại thả U Linh Vương ra, khiến tất cả mọi người khiếp sợ là, trên người U Linh Vương không chút vết thương, như thể Lục Ly thả ra con U Linh Vương khác. Lần này thì ánh mắt Doãn Thiên Phạn nhìn Lục Ly cũng đổi khác, cảnh giới của Lục Ly thấp, nhưng hắn có chiến thú cường đại. U Linh Vương phỏng chừng miễn cưỡng ngang ngửa Tứ Kiếp trung kỳ, nếu Lục Ly có được một số lớn U Linh Vương thì sức chiến đấu sẽ rất khủng bố. - Đi! Lục Ly vung tay hướng bên trái, U Linh Vương chậm rãi bay đi, nhưng mới vừa đến bên trên chỗ thần văn, bên dưới đã dâng lên hơi lạnh, U Linh Vương lập tức biến thành tượng băng rớt uống. Vèo! Lục Ly lao lên kéo đuôi của U Linh Vương về, thu vào trong Thiên Ly Châu. Hắn sắc mặt cũng trở nên đặc biệt khó coi, thông qua thực nghiệm, hắn đại khái hiểu rõ hơi lạnh và lửa ở đây, hèn gì Doãn Thiên Phạn và Doãn Nhược Lan đi đều không chịu đựng nổi. - Lục Ly! Doãn Nhược Lan đi tới, ánh mắt lộ ra ý trưng cầu. Lục Ly giải thích rằng: - Không thể phá giải thần văn ở đây, ta suy đoán muốn phá giải chỉ còn cách cưỡng ép xông tới chỗ ba món báu vật. Phải lấy báu vật mới có khả năng phá giải thần văn đi ra chỗ này. Lư Hải nghe lời Lục Ly nói thì ra chiều đăm chiêu, hắn trầm ngâm bảo: - Ta cũng bất lực, thần văn ở đây quá mạnh, với năng lực của ta căn bản không cách nào cởi bỏ, thậm chí trưởng lão nhà ta đến cũng không phá giải được, trừ phi lão tổ tông nhà ta tự mình đến. - Cái này... - Ra không được? Chẳng lẽ chúng ta bị nhốt chết ở đây? - Chỗ quỷ quái này, nếu chúng ta bị nhốt nghìn năm, vạn năm thì làm sao bây giờ? - Lục trưởng lão, người suy nghĩ biện pháp đi, chúng ta không muốn bị nhốt chết ở đây. - Nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp, mọi người không cần sốt ruột... Bốn phía lập tức vang lên một mảnh tiếng nghị luận, có thể đến đây đều là đứng đầu thế hệ trẻ, đa số là công tử tiểu thư sống an nhàn sung sướng. Bọn họ không muốn bị giam cầm đến chết tại đây, không nói đến bị giam cầm tới chết, dù bị nhốt trên vạn năm phỏng chừng rất nhiều người đều phải phát điên. Doãn Thiên Phạn trầm giọng lạnh lùng quát: - Được rồi, đều đừng nói nữa! Tiếng xì xào bốn phía thoáng chốc nhỏ lại, Doãn Thiên Phạn nhìn ba món báu vật ở phía xa, hỏi: - Lục trưởng lão, ngươi xác định lấy được ba món báu vật liền có thể phá giải thần văn? - Nắm chắc bảy phần! Lục Ly không nói khẳng định. Doãn Thiên Phạn nhẹ gật đầu, hắn cắn răng nói: - Ta đi thử một lần. - Phạn ca, bình tĩnh! - Phạn ca đừng xung động, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, rồi sẽ ra ngoài được thôi. - Lan tỷ, hãy khuyên nhủ Phạn ca ca đi! Người xung quanh lập tức khuyên can, Doãn Thiên Phạn là đệ nhất nhân thế hệ trẻ, uy vọng rất cao, là đối tượng sùng bái của nhiều công tử tiểu thư, có mấy tiểu thư ái mộ hắn từ lâu. - Tất cả đừng nói nữa, nếu ta chết thì các ngươi nghe theo Nhược Lan và Lục trưởng lão. Doãn Thiên Phạn vung mạnh tay, có khí độ không nhường ai, hắn chậm rãi đi hướng bên phải, lựa chọn xuyên qua biển lửa. Bởi vì bên trái một khi bị đóng băng thì khó mà quay về. Oong! Một đồng cổ màu vàng xuất hiện trong tay Doãn Thiên Phạn, đồng cổ vừa xuất hiện liền tỏa ra hơi thở cường đại cổ xưa, nhìn liền biết là chí bảo. “Mảnh nhỏ thánh binh, còn là mảnh nhỏ khá hoàn chỉnh.” Lục Ly nhìn lướt qua âm thầm gật đầu, mảnh nhỏ thánh binh này có thể thả ra thần uy, có lẽ có thể ngăn trở ngọn lửa. Doãn Thiên Phạn chậm rãi bước tới, đến gần rìa thần văn, lập tức thúc đẩy cổ đồng. Oong! Cổ đồng rực sáng chói mắt, bắn ra từng dải sáng màu vàng bao phủ Doãn Thiên Phạn. Doãn Thiên Phạn đứng trong dải sáng, cảm giác như sau lưng hắn hiện ra phật quang, giống như một Thần Linh vô địch. - Hây! Doãn Thiên Phạn trầm giọng quát một tiếng, nhấc chân đạp hướng thần văn. Thần văn dưới chân thoáng chốc phát sáng, từng ngọn lửa màu lam sẫm phực cháy bao trùm Doãn Thiên Phạn. Dải sáng từ cổ đồng yếu bớt, nhưng vẫn bao phủ Doãn Thiên Phạn, chống cự lửa xâm nhập. Trái tim mọi người treo cao, lòng bàn tay Doãn Nhược Lan rịn mồ hôi. Doãn Thiên Phạn nhích người, lại bước tới trước một bước, dẫn động nhiều ngọn lửa màu lam sậm, nhưng dải sáng từ cổ đồng vẫn có thể chống cự. Tuy Doãn Thiên Phạn bị lửa bao vây, làn da đỏ rực, nhưng thoạt nhìn còn chịu đựng được. Bùm bùm bùm! Doãn Thiên Phạn từng bước một đi đến, bước chân rất là vững vàng, mọi người nhìn thấy dải sáng vẫn ngăn được thì đều lộ vẻ mừng rỡ như điên. Nếu mảnh nhỏ thánh binh có thể cản được ngọn lửa, Doãn Thiên Phạn có hy vọng bắt lấy ba món báu vật. Khi Doãn Thiên Phạn đi cỡ nghìn bước thì Huyết Linh Nhi bỗng truyền âm nói: “Kêu hắn lùi về đi!” Lục Ly nhướng mày, đang chuẩn bị hỏi thăm chợt thấy bên kia bỗng phực cháy lửa màu trắng, cổ đồng trong tay Doãn Thiên Phạn tắt ánh sáng, sau đó toàn thân của hắn bốc cháy lửa. Lục Ly rống to: - Mau quay về! Doãn Thiên Phạn thống khổ hét to, thân thể lùi về, tốc độ đạt đến mức tận cùng, thoáng chốc lùi ra sau, lăn lộn dưới đất.
Bình luận facebook