-
Chương 3171-3175
Chương 3171 Đối thủ của ngươi là ta
Đại trưởng lão cũng mở miệng, nhìn quét tất cả trưởng lão nói: - Ta và thái thượng trưởng lão đi lĩnh giáo bằng hữu bên ngoài, cho dù phát sinh bất cứ sự tình gì, các ngươi cũng không thể làm xằng làm bậy. Nếu ta chết, về sau các ngươi nghe theo Vương Tinh. Coi như thái thượng trưởng lão và đại trưởng lão vẫn biết nhìn đại cục, không muốn thấy Mục gia đại loạn, một trận chiến định càn khôn, bọn họ thắng Mục Vương Tinh hoàn toàn mất đi cơ hội thượng vị, bọn họ thua toàn bộ người trong gia tộc đều phục tùng Mục Vương Tinh thống lĩnh, như vậy bất kể chiến cuộc như thế nào, gia tộc cũng có thể bảo tồn nguyên khí. - Vù! Hai người bay đi, đi theo Mục Uyển Thanh ra khỏi thành, tất cả trưởng lão đợi một lát cũng đi theo, đám thống lĩnh cũng đi theo lại đây. Về phần quân sĩ thì chưa có tư cách đi quan chiến, ở trong thành chờ đợi chiến cuộc kết thúc. Ba người Mục Uyển Thanh bay ra khỏi thành trì mười vạn dặm, đứng thẳng trên một mảnh hoang lĩnh. Mục Uyển Thanh vừa bay tới, lập tức truyền âm nói với Lục Ly: - Lục công tử, đợi lát nữa ta và Nho thúc đối chiến thái thượng trưởng lão, phiền ngươi giúp ta trấn áp đại trưởng lão một chút. Ban đầu Lục Ly còn tưởng rằng phải đối phó một đám trưởng lão, hiện tại phát hiện chỉ đối phó một mình đại trưởng lão, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhàng, đại trưởng lão chỉ là Tứ Kiếp trung kỳ, đối với hắn mà nói thật không có áp lực. Hắn hơi gật đầu nói: - Muốn chết, hay là muốn sống? Mục Uyển Thanh lạnh lùng truyền âm nói, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo: - Nếu hắn ngoan ngoãn đầu hàng nhận thua tạm tha hắn một mạng, nếu chấp mê bất ngộ, vậy không cần lưu tình. - Được! Lục Ly đáp lại một câu, càng ngày càng thưởng thức Mục Uyển Thanh, nữ tử này xem như một nhân vật, có trở thành nữ kiêu tiềm lực một thế hệ. Nếu tiếp tục phát triển, có lẽ có thể trở thành La Phi Yên thứ hai. Trái lại Lục Ly không xem trọng Mục Vương Tinh, hắn cảm thấy Mục Uyển Thanh càng thích hợp trở thành tộc trưởng Mục gia hơn. - Vù! Bên kia thái thượng trưởng lão và đại trưởng lão đã bay lại đây, các trưởng lão còn lại cũng bay đến, thế nhưng đứng ngoài ngàn dặm nhìn lại, không có một ai lại đây. Mọi người đều hình thành ăn ý, ai cũng sẽ không nhúng tay, chỉ đợi chiến cuộc kết thúc. Ánh mắt thái thượng trưởng lão nhìn về phía Nho thúc, chiến ý dâng trào, có thể khai chiến với một người thực lực không khác mình lắm, đối với hắn cũng là một loại tăng lên. Đại trưởng lão nhìn Mục Uyển Thanh, có chút ngần ngại ra tay, dù sao hắn cũng là trưởng bối, đối phó một hậu bối, cảm giác này như là bắt nạt người, đặc biệt là thây cốt lão tộc trưởng còn chưa lạnh. - Hưu! Nho thúc không thích nhiều lời, trực tiếp khai chiến, thân hình nhanh chóng bay về phía thái thượng trưởng lão. Cùng lúc đó Mục Uyển Thanh cũng động, hóa thành một đạo lưu quang không ngờ bắn về phía thái thượng trưởng lão. - Hả! Đại trưởng lão có chút ngơ ngác, Mục Uyển Thanh và Nho thúc đều đi tìm thái thượng trưởng lão, hắn khai chiến cùng ai? Đánh nhau cùng một Nhị Kiếp đỉnh phong sao? Như vậy không phải là làm nhục hắn sao. Một đám trưởng lão và thống lĩnh đứng ở nơi xa, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh nghi, bọn họ vẫn luôn không rõ, Lục Ly đi theo tới chiến đấu là vì cái gì? Chán sống sao? - Hắc, lão gia hỏa! Lục Ly thấy bộ dạng của đại trưởng lão, rõ ràng có chút không vui, đây là hoàn toàn không coi hắn ra gì. Hắn nhướng mày nhìn đại trưởng lão nói: - Đừng nhìn, đối thủ của ngươi là ta, nếu ngươi có thể thắng ta, ta giúp ngươi làm tộc trưởng Mục gia được không? - Thật can đảm! Đại trưởng lão giận tím mặt, hắn quản sự ở Mục gia nhiều năm, đừng nói thế hệ trẻ tuổi, cho dù trưởng lão thế hệ trước cũng phải cung cung kính kính đối với hắn. Tiểu tử này lại dám cuồng ngôn như thế? - Nhận lấy cái chết đi! Mục Uyển Thanh là cháu gái lão tộc trưởng, hắn có điều cố kỵ, Lục Ly là một ngoại nhân hắn không có nửa điểm nương tay, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao, hóa thành một đạo hắc quang bay về phía Lục Ly. Lục Ly không nhúc nhích, Thiên Ly Châu chợt lóe, tiếp theo U Linh Vương xuất hiện ở bên ngoài. - Ngao! Sau khi U Linh Vương đi ra, liền ngẩng đầu lên trời điên cuồng gầm lên một tiếng, hơi thở hung lệ truyền khắp nơi, cảm giác nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều. - Ô ô! Thiên Ly Châu của Lục Ly lại sáng lên lần nữa, Quỷ Ảnh xuất hiện, phối hợp cùng U Linh Vương một tả một hữu bay về phía đại trưởng lão. Khí tức U Linh Vương quá mạnh, nếu là U Linh Vương trưởng thành, đoán chừng thái thượng trưởng lão nhìn thấy cũng phải bỏ chạy, khí tức của U Linh Vương chưa trưởng thành cũng vô cùng khủng bố. Sắc mặt đại trưởng lão lập tức thay đổi, sắc mặt mấy vị trưởng lão và thống lĩnh ở nơi xa cũng trở nên ngưng trọng, Mục Vương Tinh lại lổa vẻ vui mừng. Ban đầu mọi người cho rằng dựa vào một mình Nho thúc, rất khó trấn áp thái thượng trưởng lão và đại trưởng lão, hiện tại tên Nhị Kiếp đỉnh phong này lại cho bọn họ một niềm vui lớn. - Hưu! Đại trưởng lão hơi dịch chuyển thân thể muốn thối lui, nhưng khoảng cách gần như vậy, tốc độ U Linh Vương lại nhanh, hắn căn bản không kịp rút đi U Linh Vương đã đến gần rồi. - Phanh! Hắn chỉ có thể chém giết cùng U Linh Vương, giao thủ mấy chiêu nhanh như tia chớp, từng tia lửa loé lên, vài đạo thanh âm nặng nề truyền ra, nội tâm đại trưởng lão hơi có nắm chắc. Đầu U Linh Vương này không quá biến thái, có lẽ hắn có thể miễn cưỡng trấn áp, thoạt nhìn U Linh Vương vẫn chưa trưởng thành, nếu không hắn chắc chắn không phải đối thủ. Về phần Quỷ Ảnh, hắn lại không lo lắng, bởi vì trong linh hồn hắn có yêu hồn, hắn cho rằng tà ma quỷ quái bình thường vô pháp phá vỡ phòng ngự của yêu hồn. Rất nhanh hắn phát hiện mình sai rồi, sau khi Quỷ Ảnh tiến vào trong linh hồn , hắn phát hiện yêu hồn ngăn cản có chút gian nan. Đoán chừng nhiều nhất ba nén hương yêu hồn sẽ có khả năng không chống đỡ được, nói cách khác hắn cần ở trong ba nén hương thời gian giết chết U Linh Vương, nếu không người chết chính là hắn. - Aaa!
Chương 3172 Nhất chiến công thành
Hắn gào lên một tiếng, lấy ra một chiếc đèn, đây là một kiện bí bảo, hắn muốn thiêu chết U Linh Vương. Cây đèn kia bay múa trên trời, từng đạo hỏa hoa từ trong đèn bay ra, tập kích về phía U Linh Vương. Nhưng tốc độ U Linh Vương quá nhanh, di chuyển giống như một trận gió, mỗi lần đánh xong một kích liền lui, thỉnh thoảng có hoả tinh dừng ở trên người U Linh Vương, làm vảy nó hơi bốc khói nhẹ, nhưng không đủ để mất mạng. Một bên khác, chiến cuộc của thái thượng trưởng lão lâm vào cục diện bế tắc, chiến lực của Nho thúc và thái thượng trưởng lão người tám lạng kẻ nửa cân, vốn dĩ hắn cho rằng Mục Uyển Thanh chỉ là Tứ Kiếp sơ kỳ, không đủ tạo thành nửa điểm uy hiếp cho hắn. Ai ngờ Mục Uyển Thanh lại tìm hiểu được một cái không gian chân ý tương đối lợi hại, có thể ảnh hưởng một tia tốc độ của hắn. Tuy rằng tốc độ giảm bớt một chút, cũng không thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn, nhưng lại làm hắn rơi xuống hạ phong, bị Nho thúc đè lên đánh. - Hả! Đám trưởng lão bên kia hai mặt nhìn nhau, ban đầu bọn họ cho rằng dựa vào chiến lực của thái thượng trưởng lão và đại trưởng lão, có thể nhẹ nhàng áp chế Nho thúc và Mục Uyển Thanh, lại không nghĩ rằng hai người bị Mục Uyển Thanh nhẹ nhàng áp chế. Không ngờ tên Nhị Kiếp đỉnh phong nho nhỏ kia có được một con chiến thú cường đại và một quỷ hồn lợi hại như vậy. Chiến đấu kéo dài, dần dần bên thái thượng trưởng lão càng ngày càng khó khăn, bởi vì thái thượng trưởng lão đã bị Nho thúc chấn thương, hơn nữa còn bị chấn thương hai lần. Tuy rằng thoạt nhìn không có vấn đề quá lớn, nhưng tiếp tục đi xuống khẳng định sẽ xảy ra chuyện. Bên đại trưởng lão còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, thế nhưng theo thời gian trôi qua, yêu hồn của hắn càng ngày càng ngăn cản khó khăn, cả người U Linh Vương đều là vết thương, nhưng muốn đánh chết U Linh Vương vẫn rất gian nan. Lục Ly vẫn luôn không nhúc nhích, thản nhiên ở một bên nhìn. Hai mắt đại trưởng lão hơi chuyển, thần đèn trong tay hắn xoay tròn một vòng, vô số ngọn lửa màu trắng bay đi, ép lui U Linh Vương. - Nhận lấy cái chết! Đại trưởng lão gào to một tiếng, thân hình bay đi như một mũi tên nhọn, sát khí cuồn cuộn trên người hắn tràn ngập ra, chiến đao trong tay loé lên ngọn lửa mãnh liệt, hắn chuẩn bị phóng thích sát chiêu mạnh nhất, muốn một chiêu chém chết Lục Ly. - Ha ha! Lục Ly không có lui về sau, Thiên Ly Châu trên tay sáng lên, tiếp theo từng con Phong Ma Thú xuất hiện, hắn không có thả ra quá nhiều, chỉ là ba mươi con Phong Ma Thú mà thôi. - Hô hô! Phong Ma Thú vừa ra, mười lăm đầu Phong Ma Thú phóng thích thần thông phong hệ, sừng trên đầu những con Phong Ma Thú còn lại sáng lên. - Tê tê! Một đám trưởng lão thống lĩnh nơi xa hít hà một hơi, khí tức của Phong Ma Thú có thể so với võ giả Tứ Kiếp, Lục Ly một lần thả ra ba mươi đầu Phong Ma Thú, chính là ba mươi võ giả Tứ Kiếp. Phải biết rằng toàn bộ Mục gia cộng lại cũng chỉ có hơn ba mươi võ giả Tứ Kiếp, gần như một mình Lục Ly đã có thể chống lại Mục gia. - Không tốt! Đại trưởng lão kinh hô một tiếng, hắn bị thần thông phong hệ trói buộc khiến tốc độ giảm đi, độc giác trên đầu mười lăm con Phong Ma Thú truyền đến hơi thở, khiến linh hồn hắn toát ra nguy cơ trí mạng. - Lão nhân, hiện tại đầu hàng nhận thua còn kịp! Thanh âm của Lục Ly vang lên, hai mắt đại trưởng lão lập loè, cắn răng không nói gì, trên người phóng thích một loại vòng sáng màu trắng. Bảo hắn đầu hàng, so với chết còn khó khăn hơn, chứ đừng nói là đầu hàng hai tên hậu bối. - Vù vù vù! Từng đạo bạch quang hăng hái bay đi, liên tiếp bắn lên màn hào quang trên người đại trưởng lão, thủ đoạn phòng ngự của đại trưởng lão khá tốt, vậy mà chặn được mười đạo cột sáng, thế nhưng về sau vẫn bị xuyên thủng. - Ầm ầm ầm! Năm cột sáng còn lại bắn lên trên người đại trưởng lão, bắn thân thể hắn ra năm cái huyết động, còn may không đánh trúng bộ vị mấu chốt, cũng không có bị giết chết. - Chuyện này! Người bên nhất mạch đại trưởng lão luống cuống, nếu đại trưởng lão bị giết, không chỉ có Mục gia sẽ mất đi một cường giả, bên bọn họ cũng sẽ mất đi người dẫn đầu, quần long vô chủ. Độc giác trên đầu Phong Ma Thú lại bắt đầu sáng lên lần nữa, Lục Ly hỏi một câu cuối cùng: - Đầu hàng hay không? Không đầu hàng, vậy giết không tha. Lục Ly nói cũng là để cho Mục Uyển Thanh nghe, Mục Uyển Thanh bên kia không có bất cứ thái độ gì, tự nhiên là tán thành cách làm của hắn. Ánh mắt thái thượng trưởng lão nhìn lướt qua bên này, nội tâm giận không thể tả, nhưng cũng không biết làm như thế nào cho phải. - Tặc tử, ta liều mạng với ngươi! Đại trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên trường đao trong tay bổ ra một cột sáng kinh thiên, mang theo hỏa lãng cuồn cuộn thổi quét đi, không gian bốn phía bị cuốn lên, giống như không trung đều bị thiêu đốt vậy. - Ha ha! Thân hình Lục Ly nhanh chóng lui về phía sau, trong tay xuất hiện một thanh phi kiếm, hắn vẽ ra một đường cong, bắn ra. Mười mấy đạo cột sáng bên kia cũng bắn ra, lại một lần nữa xuyên thủng vòng bảo hộ của đại trưởng lão, lần này thương thế của đại trưởng lão càng nghiêm trọng hơn. - Vù! Một đạo lưu quang màu xanh lục bay tới, bắn vào trong cơ thể đại trưởng lão, phi kiếm quấy đảo ở bên trong, thân thể đại trưởng lão lập tức biến thành thịt nát. Sự tàn nhẫn của Lục Ly trấn trụ rất nhiều người, cũng khiến ánh mắt rất nhiều người lộ ra vẻ thù hận. Nhưng Lục Ly lại không để ý chút nào, nếu nhóm người này dám làm xằng làm bậy, hắn không ngại thay Mục Uyển Thanh giết nhiều thêm mấy người. - Vù vù! U Linh Vương và Quỷ Ảnh phóng về phía thái thượng trưởng lão, gia nhập trận doanh bên kia. Thái thượng trưởng lão vừa thấy thế, biết tiếp tục đi xuống khẳng định hắn cũng sẽ chết. Con ngươi hắn lập loè vài vòng, thở dài: - Thôi, thôi, giang sơn đời nào cũng có người tài, thế hệ mới thay thế hệ cũ. Lão phu nhận thua, ta sẽ đi Địa Viêm Sơn bế quan, sự tình gia tộc, lão phu mặc kệ.
Chương 3173 Không ngừng vươn lên
Địa Viêm Sơn là nơi an táng liệt tổ liệt tông Mục gia. Đến đó bế quan cũng chính là thủ lăng, trong tình huống bình thường chỉ khi đại nạn buông xuống lão giả mới đi qua bên kia thoái ẩn. Thái thượng trưởng lão nguyện ý qua bên kia, cho thấy hắn đã rời khỏi cuộc chiến quyền lực, một lòng thoái ẩn mặc kệ sự vụ trong gia tộc, chỉ khi gia tộc nguy nan mới ra mặt, như vậy là cục diện tốt nhất. - Cung tiễn thái thượng trưởng lão! Mục Uyển Thanh thu tay lại lui về phía sau, Nho thúc cũng dừng bước chân, tự nhiên Lục Ly thu U Linh Vương và Phong Ma Thú trở về. Thái thượng trưởng lão khẽ thở dài, thân mình bay thẳng đến nơi xa mà đi, không có một tia lưu niệm. - Người đâu, thu liễm di thể đại trưởng lão, hậu táng! Mục Uyển Thanh trầm quát một tiếng, trực tiếp phát ra mệnh lệnh, một vị trưởng lão bên kia vẫy vẫy tay, mấy tên thống lĩnh bay lại đây, thu liễm di thể lại. - Trở về đi! Mục Uyển Thanh vẫy vẫy tay, rất có khí phách nhất tộc chi trưởng. Thái thượng trưởng lão thoái ẩn, đại trưởng lão chết trận, cũng không còn ai kháng cự mệnh lệnh Mục Uyển Thanh, toàn bộ bay vào trong thành. Lão tộc trưởng Mục gia vừa mới chết, lễ tang vừa mới kết thúc, lễ tang thứ hai lại bắt đầu. Đại trưởng lão vẫn luôn dẫn dắt sự vụ gia tộc đã chết, mặt khác còn có một tin tức truyền ra, Mục Vương Tinh trở thành tộc trưởng mới của Mục gia. Tin tức truyền rất nhanh, toàn bộ Mục gia trở nên rung chuyển bất an. Đại tiểu thư Mục Uyển Thanh mất tích nhiều năm, cường thế trở về, đánh bại thái thượng trưởng lão, đánh chết đại trưởng lão, áp đảo tất cả trưởng lão gia tộc. Tuy rằng có vài người nhân tâm rung chuyển, nhưng tạm thời đại cục vẫn coi như ổn định. Chỉ cần các trưởng lão phục, vậy sự tình còn lại liền dễ làm, xem tình huống hiện tại các trưởng lão đều đã bị trấn phục. Dưới cường quyền ra chân lý, không phục vậy thì chết, hoặc là đi theo thái thượng trưởng lão thủ lăng. Những trưởng lão này còn muốn toả sáng ở trên vị trí của mình một vài năm, thì chỉ có thể khuất phục. Các trưởng lão cũng không muốn phân chia Mục gia, một khi phân chia mà nói, Mục gia sẽ hoàn toàn trở thành tiểu gia tộc, thậm chí khả năng bị diệt tộc. Mấy năm nay Mục Vương Tinh không nơi nương tựa, nhưng trưởng thành hơn người bình thường rất nhiều, sau khi trở thành tộc trưởng cũng không có tự cao tự đại. Hắn nghe theo Mục Uyển Thanh, chèn ép một đám trưởng lão, mượn sức một đám trưởng lão. Chèn ép cũng không có quá phận, chỉ điều khỏi đường khẩu quan trọng, phân tán quyền lợi của bọn họ mà thôi. Mấy ngày nay Mục Uyển Thanh cũng không có nhàn rỗi, vẫn luôn giúp Mục Vương Tinh bày mưu tính kế, quản lý sự vụ gia tộc, hoàn toàn ổn định gia tộc xuống. Lục Ly vui vẻ thoải mái ở lại Mục gia, không phải hắn nhàn đến trứng đau, mà là hắn đang đợi Mục Uyển Thanh đưa hắn chục tỷ thần thạch. Sự tình hắn đã làm tốt, hiện tại liền chờ thù lao, có chục tỷ thần thạch này, hắn sẽ có thể mang theo hai người nhẹ nhàng truyền tống đến Đoạn Kiếm Sơn. Hắn không có vội vã thúc giục, bởi vì Mục Vương Tinh khống chế gia tộc còn cần một ít thời gian, dù sao cũng không có khả năng lập tức bảo Mục Vương Tinh mở nội vụ phủ lấy ra chục tỷ thần thạch được? Lục Ly bế quan ở hậu viện, tiếp tục tìm hiểu Thần Âm Chân Ý. Cái chân ý này của hắn chưa đến đại thành, hơn nữa còn có cảm giác tìm hiểu chưa đến một nửa, cái chân ý này vô cùng cường đại, muốn trong thời gian ngắn tìm hiểu hết căn bản là không có khả năng. Chớp mắt thời gian trôi qua một tháng! Lục Ly bị bừng tỉnh, cấm chế trong phòng sáng lên, Lục Ly vừa mở cửa phòng ra liền thấy, trời bên ngoài đã tối, Mục Uyển Thanh mặc một bộ váy dài màu hồng phấn đi đến. Bình thường Mục Uyển Thanh thích ăn mặc váy đen, có vẻ cao lãnh thanh lệ, giờ phút này mặc váy dài màu hồng phấn, lập tức trở nên vũ mị hơn rất nhiều. Nàng không nói gì mà cười, làm cho cả phòng đều sáng lên vài phần. Lục Ly mời nàng đi vào, lấy nước trà rót cho nàng một ly nói: - Hết bận rồi? - Gần như ổn định! Mục Uyển Thanh hơi gật đầu, tiếp theo thở dài: - Lão gia tử đã chết, đại trưởng lão thà chết không hàng, vốn dĩ gia tộc đã yếu, hiện tại muốn khôi phục nguyên khí quá khó khăn, ít nhất cần mấy trăm hoặc hơn một ngàn năm thời gian. Đây vẫn là dưới tình huống gia tộc không xảy ra nhiễu loạn, không có ngoại địch xâm lấn. - Ừ! Lục Ly hơi gật đầu, một đại gia tộc muốn quật khởi quá khó khăn, trừ phi gia tộc có thể xuất hiện một cái cường giả nghịch thiên, nếu không chỉ có thể chậm rãi phát triển. Ví dụ như Lục gia, bởi vì có Lục Ly xem như một bước lên trời, đầu tiên là trở thành gia tộc mạnh nhất Đấu Thiên Giới, rồi sau đó trở thành đệ nhất Cửu Giới, tiếp theo trở thành đệ nhất gia tộc Thần giới, hiện tại đã đến Nhị Trọng Thiên. Thế nhưng nội tình Lục gia quá mỏng, toàn bộ Lục gia trừ Lục Ly ra các võ giả còn lại quá yếu, muốn chân chính trở thành siêu cấp đại gia tộc, yêu cầu vô số năm thời gian tích lũy. Một cái siêu cấp gia tộc, không chỉ có một siêu cấp cường giả, mà phải có vô số siêu cấp cường giả. Trong tay Mục Uyển Thanh xuất hiện một cái nhẫn, nàng nhẹ nhàng đẩy lại đây nói: - Nơi này có mười hai tỷ thần thạch, tuy Mục gia nhà lớn nghiệp lớn, nhưng Vương Tinh vừa mới thượng vị, cho nên chỉ có thể lấy ra như vậy, hy vọng Lục công tử không chê. - Mười hai tỷ? Lục Ly ngẩn ra, tiếp nhận nhẫn nhìn lướt qua, hắn suy nghĩ một chút lấy ra hai tỷ thần thạch cho vào một cái không gian giới khác, đưa qua nói: - Nói bao nhiêu là bấy nhiêu, Mục gia trăm phế đãi hưng, những phần thừa ra đó, vẫn nên để cho đệ đệ ngươi hảo hảo phát triển gia tộc đi. - Hả! Lần này đến phiên Mục Uyển Thanh ngẩn ra, tiếp theo ánh mắt lộ ra cảm giác vui vẻ. Dưới cái nhìn của nàng loại cường giả như Lục Ly, khẳng định sẽ không thiếu thần thạch, giờ phút này không cần nhiều cũng chứng minh điểm này rồi. Còn không phải là vì thân thể của nàng, Lục Ly là gì? Chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Chương 3174 Không ngừng vươn lên
Nghĩ đến đây hai mắt Mục Uyển Thanh đều có chút đỏ, ánh mắt nhìn Lục Ly mang theo một tia kính ý, nàng lấy bình rượu ra, rót hai ly rượu, cảm kích nói: - Ta đây kính Lục công tử một ly, đa tạ Lục công tử trượng nghĩa tương trợ. Lục Ly thật sự không phải người cao thượng, chỉ vì chục tỷ thần thạch đủ cho bọn họ truyền tống đi, hơn hai tỷ cũng không có ý nghĩa gì. Nếu cho hắn thêm mười tỷ, có lẽ hắn sẽ nhận lấy. - Kế tiếp Uyển Thanh cô nương chuẩn bị đi đâu? Chờ đợi ở Mục gia, hay là về Tử Dương Đại Lục? Lục Ly uống rượu thuận miệng hỏi, thần thạch tới tay, hắn cũng chuẩn bị khởi hành, lần này một đường truyền tống đi Đoạn Kiếm Sơn tìm Doãn Thanh Ti. - Ta chuẩn bị ở lại Mục gia một đoạn thời gian, chờ Mục gia ổn định lại xem. Mục Uyển Thanh khẽ thở dài, đi Tử Dương Đại Lục luôn là một ngoại nhân, ăn nhờ ở đậu. Thế nhưng hiện tại nàng cảm giác ở Mục gia cũng là một ngoại nhân, trừ bỏ đệ đệ nàng, ánh mắt nhưng người còn lại nhìn nàng đều mang theo ngụ ý đặc thù, như thế nào cũng không thân cận được. - Ha ha! Lục Ly cười cười nói: - Nữ nhân cũng thể không ngừng vươn lên, ngươi đã từng ở Tử Dương Đại Lục, ngươi hẳn là biết La Sát Hải đúng không? La Sát Hải có một cái thế lực gọi là La Sát Cung, cung chủ chính là nữ tử, nàng ở La Sát Hải dậm chân một cái, tứ phương đều phải run lên. Mặt khác ta cũng gặp qua rất nhiều cường giả là nữ tử, nữ tử chỉ cần không ngừng vươn lên, đều có thể sống rất tốt. - Không ngừng vươn lên! Hai mắt Mục Uyển Thanh hơi sáng lên, nàng nhấp nhấp miệng nói: - Đa tạ Lục công tử khai đạo, Uyển Thanh sẽ nỗ lực, nếu ngày sau có một ít thành tựu, lại đi bái tạ Lục công tử. - Kính ngươi! Lục Ly bưng chén rượu lên, nói: - Nếu sự tình xong xuôi, vậy ngày mai ta sẽ khởi hành rời đi, ngày sau có duyên chúng ta sẽ tái kiến. - Ngày mai liền đi? Ánh mắt Mục Uyển Thanh lộ ra một tia không nỡ, vẻ mặt u oán nhìn Lục Ly, giống như là một oán phụ trong khuê phòng, không được nam nhân của mình sủng ái. - Lục công tử! Mục Uyển Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ bưng chén rượu lên một mình uống rượu giải sầu. Càng ngày mặt nàng càng hồng, đôi mắt cũng dần dần trở nên mê ly, như là uống say. Lục Ly cũng trầm mặc uống rượu, nội tâm hơi có chút nhộn nhạo. Mỹ nhân như ngọc, còn mắt say lờ mờ mê ly, hơn nữa còn bày ra bộ dạng đợi quân hái, đổi lại là nam nhân khác sợ là ở đã không kìm nén được. Nội tâm Lục Ly không có bất cứ chút động tâm gì là gạt người, nhưng hắn vẫn không có làm xằng làm bậy, có những việc làm là phải chịu trách nhiệm, nếu không nội tâm hắn sẽ bất an. Để lại một mình Mục Uyển Thanh ở đây, hắn sẽ thường xuyên nhớ thương, hai người vẫn chưa sinh ra tình cảm chân chính, không bằng khắc chế lẫn nhau. Uống rượu đến nửa đêm, Mục Uyển Thanh thấy Lục Ly vẫn không có bất cứ hành động gì, nàng lung lay đứng lên, liếc mắt nhìn Lục Ly một cái thật sâu, tiếp theo nổi giận lấy dũng khí nói: - Lục công tử, ta có thể ôm ngươi một cái không? - Được! Lục Ly đứng dậy, Mục Uyển Thanh nhào vào trong lòng ngực hắn, hai tay gắt gao ôm lấy, vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, giống như sợ buông lỏng tay Lục Ly sẽ biến mất không thấy. Sáng sớm ngày hôm sau Lục Ly đã đi rồi, không có chào biệt Mục Uyển Thanh, chỉ lưu lại một tờ giấy, đêm qua cũng không có bất cứ chuyện gì phát sinh, Lục Ly quyết không động đến Mục Uyển Thanh. Động rất đơn giản, hơn nữa hai bên đều rất vui thích, đoán chừng Mục Uyển Thanh cũng vui, nàng muốn lưu lại một chút tình cảm, để quãng đời sau này nhiều hoài niệm một chút. Lục Ly lại không muốn cho nàng hoài niệm, hắn không thể ở Lẫm Đông Đại Lục lâu dài được, đời này còn có thể trở lại Lẫm Đông Đại Lục hay không cũng không biết, hắn không muốn hại Mục Uyển Thanh đau khổ cả đời. Vì tránh làm cho Mục Uyển Thanh càng thêm đau khổ, Lục Ly lặng lẽ rời đi. Thời điểm hắn rời đi, Mục Uyển Thanh đứng ở phía trên một tòa lầu cao, nhìn Lục Ly mang theo Tần Chiến và Cam Lâm tiến vào truyền tống trận. Lục Ly không nói cho Mục Uyển Thanh biết mình muốn đi đâu, chỉ nói có duyên sẽ gặp lại. Mục Uyển Thanh biết cái duyên này có thể không có, thế giới rộng lớn như vậy, nếu Lục Ly có thể từ Tử Dương Đại Lục đến Lẫm Đông Đại Lục, vậy thì cũng có khả năng đi các đại lục khác, có lẽ cả đời hai người đều không có cơ hội gặp lại. - Hắn là một con thần long ẩn tàng nơi biển sâu, lần này vừa đi khả năng bay thẳng lên Cửu Trọng Thiên, có lẽ đời này chỉ có thể mãi mãi nhìn lên hắn. Mục Uyển Thanh khẽ thở dài, một mình đứng ở phía trên mái đình đài thật lâu, vẫn không nhúc nhích, giống như biến thành một tòa thạch điêu. - Vù vù vù! Lục Ly mang theo hai người liên tục truyền tống, mấy năm nay ba người đều tu luyện linh hồn đến mức không tồi, liên tục truyền tống cũng sẽ không cảm thấy mỏi mệt. Ba người cũng không muốn dừng lại ở trên đường, mà liên tục lên đường. Ở Lẫm Đông Đại Lục ba người đều không có kẻ thù, cho nên trên đường không cần cố kỵ cái gì, cộng thêm có chục tỷ thần thạch, ba người không thiếu cái gì. Liên tục truyền tống, cứ cách mười ngày Lục Ly sẽ dừng lại nghỉ ngơi một ngày, dù sao cũng không thiếu chút thời gian này, không cần thiết làm đến mệt mỏi như vậy. Cho dù là truyền tống cũng yêu cầu thời gian, đây chính là từ cực tây Lẫm Đông Đại Lục đến trung bộ. Lẫm Đông Đại Lục còn lớn hơn so với Tử Dương Đại Lục, cho dù liên tục truyền tống ít nhất cũng phải nửa năm thời gian. Liên tục truyền tống qua một cái đại lục cần hơn một năm thời gian, chuyện này ở Nhị Trọng Thiên căn bản là sự tình không cách nào tưởng tượng. Nếu dựa vào phi hành mà nói, Lục Ly đoán chừng đi qua đại lục này ít nhất cũng phải trăm năm thời gian. Đương nhiên, không tính ngồi Thần Hành Chu, tốc độ Thần Hành Chu không chậm hơn bao nhiêu so với truyền tống. Trên đường đi vừa đi vừa nghỉ, đám người Lục Ly cũng không gây chuyện, bên trong thành vô cùng an toàn, trên đường gió êm sóng lặng. Cứ như vậy thời gian trôi đi rất nhanh, năm tháng chớp mắt liền qua.
Chương 3175 Đại hỗn chiến
Mười tỷ thần thạch đã tiêu phí hơn nửa, chỉ còn lại có hơn một tỷ, đám người Lục Ly cũng cách Đoạn Kiếm Sơn không còn xa nữa. Tính toán kỹ cũng chỉ còn nửa tháng lộ trình gì đó. Ở trong một cái đại thành, Lục Ly lại nhận được một cái tin tức không tốt! Tiếp tục truyền tống về phía trước mười ngày, đoán chừng liền vô pháp truyền tống, bởi vì bên kia đang khai chiến. Hơn nữa còn không phải hai cái gia tộc đại chiến, mà là mười mấy lĩnh vực hỗn chiến, trong đó có cả Đoạn Kiếm Lĩnh. - Đang hỗn chiến? Lục Ly âm thầm kêu khổ, bọn họ vạn dặm xa xôi lại đây, Doãn gia lại đang đại hỗn chiến, chuyện này bảo Lục Ly làm sao mở miệng cầu Doãn gia hỗ trợ chứ? Người khác đang chiến đấu không thôi, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể không biết xấu hổ tìm người ta hỗ trợ? Truyền tống đi Phi Hỏa Đại Lục cũng không phải là việc nhỏ. Lục Ly vội vàng tìm người đi tìm hiểu tin tức, sau khi tiêu phí trăm vạn thần thạch, hắn được toàn bộ tin tức. Cuộc chiến này không phải vừa mới bắt đầu, mà đã đánh mấy năm. Doãn gia còn là chủ lực một bên, bên còn lại cũng là một cái gia tộc lĩnh chủ gọi là Thương gia, hai bên đều vô cùng cường đại, mỗi bên liên hợp mấy cái đại lĩnh vực khai chiến. Chiến tranh không phải vô duyên vô cớ đánh, mà là bởi vì một cái bảo địa. Hai bên đều muốn tranh đoạt cái bảo địa này, nếu không cho dù Doãn gia và Thương gia cường đại đi nữa, uy vọng cao hơn nữa, cũng không có khả năng lôi kéo mấy cái lĩnh vực và vô số gia tộc cùng nhau khai chiến lâu như vậy. Chiến đấu thật sự rất thảm liệt, hai bên đều có tử thương, quân đội bình thường càng không biết đã chết bao nhiêu, hai bên đánh lâu như vậy nhưng không có ý tứ dừng lại, ngược lại thù hận càng ngày càng sâu. Hiện tại chưa có ai dám qua bên kia, bởi vì không cẩn thận khả năng sẽ chết ở bên kia. Lục Ly đau đầu, xem tình huống trong thời gian ngắn trận chiến này sẽ không dừng lại được, hắn không có khả năng cứ chờ đợi mãi, chỉ có thể nghĩ cách đi vòng qua, tiến vào bên trong lĩnh vực phát sinh chiến tranh. Từ xa tới đây, không có khả năng không đi Doãn gia một chuyến, có được hay không đều phải đi một chuyến, gặp Doãn Thanh Ti một lần. Để Lục Ly nghi ngờ còn có một chuyện! Danh tiếng Doãn Như Lan rất lớn, là đệ nhất tiểu thư Doãn gia, giờ phút này chiến lực còn đạt tới Tứ Kiếp trung kỳ, Doãn Thanh Ti lại không có bất cứ danh tiếng gì. Lục Ly tìm hiểu vài lần, đều không có người nghe nói qua người tên Doãn Thanh Ti. Theo Doãn Như Lan nói Doãn Thanh Ti là chị em họ của nàng? Vậy cũng là tiểu thư trực hệ Doãn gia, hơn nữa còn là thiên manh chi nữ, theo lý thuyết hẳn là rất nổi danh chứ. - Mặc kệ! Lục Ly lấy ra một phần bản đồ cẩn thận quan sát, lựa chọn sử dụng một cái lộ tuyến. Hắn chuẩn bị đi vòng qua, tiến vào Cổ Ngọc Lĩnh ở phía bắc Đoạn Kiếm Lĩnh, sau đó đi ngang qua Cổ Ngọc Lĩnh là có thể đến Đoạn Kiếm Lĩnh. Sau khi bàn bạc cùng Tần Chiến và Cam Lâm, tự nhiên hai người đều nghe hắn. Lục Ly mang theo hai người tiếp tục truyền tống, nửa tháng sau đến một tòa tiểu thành ở gần Cổ Ngọc Lĩnh. Cổ Ngọc Lĩnh đang ở trạng thái chiến tranh, vì phòng ngừa gian tế trà trộn vào, cho nên đóng cửa truyền tống trận bên ngoài, muốn tiến vào Cổ Ngọc Lĩnh, nhất định phải bay đi vào. - Bay vào! Lục Ly thu hai người vào Thiên Ly Châu, tiếp theo hóa thành một đạo thanh phong bay về phương nam xa xôi, hắn thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, một đường tránh khỏi thám báo. Thật ra Cổ Ngọc Lĩnh và Đoạn Kiếm Lĩnh là minh hữu, nhưng Lục Ly vẫn đề phòng một chút, không muốn xảy ra bất cứ phiền toái gì. Một cái lĩnh rất lớn, nếu dựa vào Thần Hành Chu mà nói, đi qua liền đơn giản. Còn bay qua sẽ tương đối phiền toái, Lục Ly không thể bay quá huênh hoang, không thể bay quá nhanh, nếu không dễ dàng bị phát hiện. Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, đoán chừng một tháng rưỡi là có thể đi qua Cổ Ngọc Lĩnh, hơn nửa tháng đầu đúng là không xảy ra vấn đề, thám báo chỗ nào cũng có, nhưng lại không cách nào phát hiện ra Lục Ly. Ngày thứ hai mươi tư! Lục Ly bị phát hiện, nguyên nhân bị phát hiện rất cạn lời, khi hắn đi ngang qua một cái hiểm địa, vừa lúc bên trong có một đội người đang thám hiểm, bị hung thú bên trong đuổi giết ra ngoài, trùng hợp gặp hắn. Sau khi bị thần niệm của người khoá chặt, Lục Ly lập tức khiêm tốn bay xuống, hơn nữa rất cung kính đứng ở một bên. Thế nhưng trong đội người kia có một người bay lại đây, mặt đầy nghi ngờ nhìn hắn, dò hỏi: - Lệnh bài thân phận! Lục Ly chớp chớp mắt, lấy ra một cái lệnh bài thân phận của Địa Ngục Phủ, đôi mắt người nọ lập tức lạnh xuống, nói: - Đây là cái lệnh bài gì? Đó là lĩnh vực nào? Nội tâm Lục Ly trầm xuống, trên mặt lại không hề dao động, thuận miệng nói: - Dương Quan Lĩnh. - Bậy bạ! Trong tay lão giả Tam Kiếp đỉnh phong kia lập tức xuất hiện binh khí, phẫn nộ quát: - Gian tế to gan dám trà trộn vào Cổ Ngọc Lĩnh, lập tức thúc thủ chịu trói, nếu không giết chết bất luận tội. - Vù vù! Đám người bên kia bị kinh động, lập tức bay vụt sang bên này, bao vây Lục Ly lại. Thế nhưng mọi người nhìn thấy Lục Ly chỉ là Nhị Kiếp đỉnh phong, ngược lại cũng không quá khẩn trương. Ở đây thấp nhất cũng là Tam Kiếp đỉnh phong, lại còn có hai võ giả Tứ Kiếp, bọn họ có gì phải sợ chứ? Đám người này có hai võ giả Tứ Kiếp, hai người kia bộ dạng như công tử ca, thân mặc cẩm y, tuổi còn trẻ, tuổi trẻ như thế có thể đạt tới Tứ Kiếp khẳng định là con cháu đại gia tộc. Nhóm người này không có bất cứ áp lực gì đối với Lục Ly, đánh chết bọn họ cũng vô cùng nhẹ nhàng. Vấn đề là Cổ Ngọc Lĩnh và Doãn gia là liên minh, Lục Ly cứ giết như vậy, đến lúc đó sẽ làm Doãn gia khó xử, khiến Doãn Thanh Ti Doãn Như Lan khó xử. Hắn và Doãn Thanh Ti là bằng hữu, nhưng đó là bằng hữu ở Phàm Nhân Giới, nhiều năm không gặp như vậy, Doãn Thanh Ti sẽ còn nhận ra hắn sao?
Đại trưởng lão cũng mở miệng, nhìn quét tất cả trưởng lão nói: - Ta và thái thượng trưởng lão đi lĩnh giáo bằng hữu bên ngoài, cho dù phát sinh bất cứ sự tình gì, các ngươi cũng không thể làm xằng làm bậy. Nếu ta chết, về sau các ngươi nghe theo Vương Tinh. Coi như thái thượng trưởng lão và đại trưởng lão vẫn biết nhìn đại cục, không muốn thấy Mục gia đại loạn, một trận chiến định càn khôn, bọn họ thắng Mục Vương Tinh hoàn toàn mất đi cơ hội thượng vị, bọn họ thua toàn bộ người trong gia tộc đều phục tùng Mục Vương Tinh thống lĩnh, như vậy bất kể chiến cuộc như thế nào, gia tộc cũng có thể bảo tồn nguyên khí. - Vù! Hai người bay đi, đi theo Mục Uyển Thanh ra khỏi thành, tất cả trưởng lão đợi một lát cũng đi theo, đám thống lĩnh cũng đi theo lại đây. Về phần quân sĩ thì chưa có tư cách đi quan chiến, ở trong thành chờ đợi chiến cuộc kết thúc. Ba người Mục Uyển Thanh bay ra khỏi thành trì mười vạn dặm, đứng thẳng trên một mảnh hoang lĩnh. Mục Uyển Thanh vừa bay tới, lập tức truyền âm nói với Lục Ly: - Lục công tử, đợi lát nữa ta và Nho thúc đối chiến thái thượng trưởng lão, phiền ngươi giúp ta trấn áp đại trưởng lão một chút. Ban đầu Lục Ly còn tưởng rằng phải đối phó một đám trưởng lão, hiện tại phát hiện chỉ đối phó một mình đại trưởng lão, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhàng, đại trưởng lão chỉ là Tứ Kiếp trung kỳ, đối với hắn mà nói thật không có áp lực. Hắn hơi gật đầu nói: - Muốn chết, hay là muốn sống? Mục Uyển Thanh lạnh lùng truyền âm nói, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo: - Nếu hắn ngoan ngoãn đầu hàng nhận thua tạm tha hắn một mạng, nếu chấp mê bất ngộ, vậy không cần lưu tình. - Được! Lục Ly đáp lại một câu, càng ngày càng thưởng thức Mục Uyển Thanh, nữ tử này xem như một nhân vật, có trở thành nữ kiêu tiềm lực một thế hệ. Nếu tiếp tục phát triển, có lẽ có thể trở thành La Phi Yên thứ hai. Trái lại Lục Ly không xem trọng Mục Vương Tinh, hắn cảm thấy Mục Uyển Thanh càng thích hợp trở thành tộc trưởng Mục gia hơn. - Vù! Bên kia thái thượng trưởng lão và đại trưởng lão đã bay lại đây, các trưởng lão còn lại cũng bay đến, thế nhưng đứng ngoài ngàn dặm nhìn lại, không có một ai lại đây. Mọi người đều hình thành ăn ý, ai cũng sẽ không nhúng tay, chỉ đợi chiến cuộc kết thúc. Ánh mắt thái thượng trưởng lão nhìn về phía Nho thúc, chiến ý dâng trào, có thể khai chiến với một người thực lực không khác mình lắm, đối với hắn cũng là một loại tăng lên. Đại trưởng lão nhìn Mục Uyển Thanh, có chút ngần ngại ra tay, dù sao hắn cũng là trưởng bối, đối phó một hậu bối, cảm giác này như là bắt nạt người, đặc biệt là thây cốt lão tộc trưởng còn chưa lạnh. - Hưu! Nho thúc không thích nhiều lời, trực tiếp khai chiến, thân hình nhanh chóng bay về phía thái thượng trưởng lão. Cùng lúc đó Mục Uyển Thanh cũng động, hóa thành một đạo lưu quang không ngờ bắn về phía thái thượng trưởng lão. - Hả! Đại trưởng lão có chút ngơ ngác, Mục Uyển Thanh và Nho thúc đều đi tìm thái thượng trưởng lão, hắn khai chiến cùng ai? Đánh nhau cùng một Nhị Kiếp đỉnh phong sao? Như vậy không phải là làm nhục hắn sao. Một đám trưởng lão và thống lĩnh đứng ở nơi xa, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh nghi, bọn họ vẫn luôn không rõ, Lục Ly đi theo tới chiến đấu là vì cái gì? Chán sống sao? - Hắc, lão gia hỏa! Lục Ly thấy bộ dạng của đại trưởng lão, rõ ràng có chút không vui, đây là hoàn toàn không coi hắn ra gì. Hắn nhướng mày nhìn đại trưởng lão nói: - Đừng nhìn, đối thủ của ngươi là ta, nếu ngươi có thể thắng ta, ta giúp ngươi làm tộc trưởng Mục gia được không? - Thật can đảm! Đại trưởng lão giận tím mặt, hắn quản sự ở Mục gia nhiều năm, đừng nói thế hệ trẻ tuổi, cho dù trưởng lão thế hệ trước cũng phải cung cung kính kính đối với hắn. Tiểu tử này lại dám cuồng ngôn như thế? - Nhận lấy cái chết đi! Mục Uyển Thanh là cháu gái lão tộc trưởng, hắn có điều cố kỵ, Lục Ly là một ngoại nhân hắn không có nửa điểm nương tay, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao, hóa thành một đạo hắc quang bay về phía Lục Ly. Lục Ly không nhúc nhích, Thiên Ly Châu chợt lóe, tiếp theo U Linh Vương xuất hiện ở bên ngoài. - Ngao! Sau khi U Linh Vương đi ra, liền ngẩng đầu lên trời điên cuồng gầm lên một tiếng, hơi thở hung lệ truyền khắp nơi, cảm giác nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều. - Ô ô! Thiên Ly Châu của Lục Ly lại sáng lên lần nữa, Quỷ Ảnh xuất hiện, phối hợp cùng U Linh Vương một tả một hữu bay về phía đại trưởng lão. Khí tức U Linh Vương quá mạnh, nếu là U Linh Vương trưởng thành, đoán chừng thái thượng trưởng lão nhìn thấy cũng phải bỏ chạy, khí tức của U Linh Vương chưa trưởng thành cũng vô cùng khủng bố. Sắc mặt đại trưởng lão lập tức thay đổi, sắc mặt mấy vị trưởng lão và thống lĩnh ở nơi xa cũng trở nên ngưng trọng, Mục Vương Tinh lại lổa vẻ vui mừng. Ban đầu mọi người cho rằng dựa vào một mình Nho thúc, rất khó trấn áp thái thượng trưởng lão và đại trưởng lão, hiện tại tên Nhị Kiếp đỉnh phong này lại cho bọn họ một niềm vui lớn. - Hưu! Đại trưởng lão hơi dịch chuyển thân thể muốn thối lui, nhưng khoảng cách gần như vậy, tốc độ U Linh Vương lại nhanh, hắn căn bản không kịp rút đi U Linh Vương đã đến gần rồi. - Phanh! Hắn chỉ có thể chém giết cùng U Linh Vương, giao thủ mấy chiêu nhanh như tia chớp, từng tia lửa loé lên, vài đạo thanh âm nặng nề truyền ra, nội tâm đại trưởng lão hơi có nắm chắc. Đầu U Linh Vương này không quá biến thái, có lẽ hắn có thể miễn cưỡng trấn áp, thoạt nhìn U Linh Vương vẫn chưa trưởng thành, nếu không hắn chắc chắn không phải đối thủ. Về phần Quỷ Ảnh, hắn lại không lo lắng, bởi vì trong linh hồn hắn có yêu hồn, hắn cho rằng tà ma quỷ quái bình thường vô pháp phá vỡ phòng ngự của yêu hồn. Rất nhanh hắn phát hiện mình sai rồi, sau khi Quỷ Ảnh tiến vào trong linh hồn , hắn phát hiện yêu hồn ngăn cản có chút gian nan. Đoán chừng nhiều nhất ba nén hương yêu hồn sẽ có khả năng không chống đỡ được, nói cách khác hắn cần ở trong ba nén hương thời gian giết chết U Linh Vương, nếu không người chết chính là hắn. - Aaa!
Chương 3172 Nhất chiến công thành
Hắn gào lên một tiếng, lấy ra một chiếc đèn, đây là một kiện bí bảo, hắn muốn thiêu chết U Linh Vương. Cây đèn kia bay múa trên trời, từng đạo hỏa hoa từ trong đèn bay ra, tập kích về phía U Linh Vương. Nhưng tốc độ U Linh Vương quá nhanh, di chuyển giống như một trận gió, mỗi lần đánh xong một kích liền lui, thỉnh thoảng có hoả tinh dừng ở trên người U Linh Vương, làm vảy nó hơi bốc khói nhẹ, nhưng không đủ để mất mạng. Một bên khác, chiến cuộc của thái thượng trưởng lão lâm vào cục diện bế tắc, chiến lực của Nho thúc và thái thượng trưởng lão người tám lạng kẻ nửa cân, vốn dĩ hắn cho rằng Mục Uyển Thanh chỉ là Tứ Kiếp sơ kỳ, không đủ tạo thành nửa điểm uy hiếp cho hắn. Ai ngờ Mục Uyển Thanh lại tìm hiểu được một cái không gian chân ý tương đối lợi hại, có thể ảnh hưởng một tia tốc độ của hắn. Tuy rằng tốc độ giảm bớt một chút, cũng không thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn, nhưng lại làm hắn rơi xuống hạ phong, bị Nho thúc đè lên đánh. - Hả! Đám trưởng lão bên kia hai mặt nhìn nhau, ban đầu bọn họ cho rằng dựa vào chiến lực của thái thượng trưởng lão và đại trưởng lão, có thể nhẹ nhàng áp chế Nho thúc và Mục Uyển Thanh, lại không nghĩ rằng hai người bị Mục Uyển Thanh nhẹ nhàng áp chế. Không ngờ tên Nhị Kiếp đỉnh phong nho nhỏ kia có được một con chiến thú cường đại và một quỷ hồn lợi hại như vậy. Chiến đấu kéo dài, dần dần bên thái thượng trưởng lão càng ngày càng khó khăn, bởi vì thái thượng trưởng lão đã bị Nho thúc chấn thương, hơn nữa còn bị chấn thương hai lần. Tuy rằng thoạt nhìn không có vấn đề quá lớn, nhưng tiếp tục đi xuống khẳng định sẽ xảy ra chuyện. Bên đại trưởng lão còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, thế nhưng theo thời gian trôi qua, yêu hồn của hắn càng ngày càng ngăn cản khó khăn, cả người U Linh Vương đều là vết thương, nhưng muốn đánh chết U Linh Vương vẫn rất gian nan. Lục Ly vẫn luôn không nhúc nhích, thản nhiên ở một bên nhìn. Hai mắt đại trưởng lão hơi chuyển, thần đèn trong tay hắn xoay tròn một vòng, vô số ngọn lửa màu trắng bay đi, ép lui U Linh Vương. - Nhận lấy cái chết! Đại trưởng lão gào to một tiếng, thân hình bay đi như một mũi tên nhọn, sát khí cuồn cuộn trên người hắn tràn ngập ra, chiến đao trong tay loé lên ngọn lửa mãnh liệt, hắn chuẩn bị phóng thích sát chiêu mạnh nhất, muốn một chiêu chém chết Lục Ly. - Ha ha! Lục Ly không có lui về sau, Thiên Ly Châu trên tay sáng lên, tiếp theo từng con Phong Ma Thú xuất hiện, hắn không có thả ra quá nhiều, chỉ là ba mươi con Phong Ma Thú mà thôi. - Hô hô! Phong Ma Thú vừa ra, mười lăm đầu Phong Ma Thú phóng thích thần thông phong hệ, sừng trên đầu những con Phong Ma Thú còn lại sáng lên. - Tê tê! Một đám trưởng lão thống lĩnh nơi xa hít hà một hơi, khí tức của Phong Ma Thú có thể so với võ giả Tứ Kiếp, Lục Ly một lần thả ra ba mươi đầu Phong Ma Thú, chính là ba mươi võ giả Tứ Kiếp. Phải biết rằng toàn bộ Mục gia cộng lại cũng chỉ có hơn ba mươi võ giả Tứ Kiếp, gần như một mình Lục Ly đã có thể chống lại Mục gia. - Không tốt! Đại trưởng lão kinh hô một tiếng, hắn bị thần thông phong hệ trói buộc khiến tốc độ giảm đi, độc giác trên đầu mười lăm con Phong Ma Thú truyền đến hơi thở, khiến linh hồn hắn toát ra nguy cơ trí mạng. - Lão nhân, hiện tại đầu hàng nhận thua còn kịp! Thanh âm của Lục Ly vang lên, hai mắt đại trưởng lão lập loè, cắn răng không nói gì, trên người phóng thích một loại vòng sáng màu trắng. Bảo hắn đầu hàng, so với chết còn khó khăn hơn, chứ đừng nói là đầu hàng hai tên hậu bối. - Vù vù vù! Từng đạo bạch quang hăng hái bay đi, liên tiếp bắn lên màn hào quang trên người đại trưởng lão, thủ đoạn phòng ngự của đại trưởng lão khá tốt, vậy mà chặn được mười đạo cột sáng, thế nhưng về sau vẫn bị xuyên thủng. - Ầm ầm ầm! Năm cột sáng còn lại bắn lên trên người đại trưởng lão, bắn thân thể hắn ra năm cái huyết động, còn may không đánh trúng bộ vị mấu chốt, cũng không có bị giết chết. - Chuyện này! Người bên nhất mạch đại trưởng lão luống cuống, nếu đại trưởng lão bị giết, không chỉ có Mục gia sẽ mất đi một cường giả, bên bọn họ cũng sẽ mất đi người dẫn đầu, quần long vô chủ. Độc giác trên đầu Phong Ma Thú lại bắt đầu sáng lên lần nữa, Lục Ly hỏi một câu cuối cùng: - Đầu hàng hay không? Không đầu hàng, vậy giết không tha. Lục Ly nói cũng là để cho Mục Uyển Thanh nghe, Mục Uyển Thanh bên kia không có bất cứ thái độ gì, tự nhiên là tán thành cách làm của hắn. Ánh mắt thái thượng trưởng lão nhìn lướt qua bên này, nội tâm giận không thể tả, nhưng cũng không biết làm như thế nào cho phải. - Tặc tử, ta liều mạng với ngươi! Đại trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên trường đao trong tay bổ ra một cột sáng kinh thiên, mang theo hỏa lãng cuồn cuộn thổi quét đi, không gian bốn phía bị cuốn lên, giống như không trung đều bị thiêu đốt vậy. - Ha ha! Thân hình Lục Ly nhanh chóng lui về phía sau, trong tay xuất hiện một thanh phi kiếm, hắn vẽ ra một đường cong, bắn ra. Mười mấy đạo cột sáng bên kia cũng bắn ra, lại một lần nữa xuyên thủng vòng bảo hộ của đại trưởng lão, lần này thương thế của đại trưởng lão càng nghiêm trọng hơn. - Vù! Một đạo lưu quang màu xanh lục bay tới, bắn vào trong cơ thể đại trưởng lão, phi kiếm quấy đảo ở bên trong, thân thể đại trưởng lão lập tức biến thành thịt nát. Sự tàn nhẫn của Lục Ly trấn trụ rất nhiều người, cũng khiến ánh mắt rất nhiều người lộ ra vẻ thù hận. Nhưng Lục Ly lại không để ý chút nào, nếu nhóm người này dám làm xằng làm bậy, hắn không ngại thay Mục Uyển Thanh giết nhiều thêm mấy người. - Vù vù! U Linh Vương và Quỷ Ảnh phóng về phía thái thượng trưởng lão, gia nhập trận doanh bên kia. Thái thượng trưởng lão vừa thấy thế, biết tiếp tục đi xuống khẳng định hắn cũng sẽ chết. Con ngươi hắn lập loè vài vòng, thở dài: - Thôi, thôi, giang sơn đời nào cũng có người tài, thế hệ mới thay thế hệ cũ. Lão phu nhận thua, ta sẽ đi Địa Viêm Sơn bế quan, sự tình gia tộc, lão phu mặc kệ.
Chương 3173 Không ngừng vươn lên
Địa Viêm Sơn là nơi an táng liệt tổ liệt tông Mục gia. Đến đó bế quan cũng chính là thủ lăng, trong tình huống bình thường chỉ khi đại nạn buông xuống lão giả mới đi qua bên kia thoái ẩn. Thái thượng trưởng lão nguyện ý qua bên kia, cho thấy hắn đã rời khỏi cuộc chiến quyền lực, một lòng thoái ẩn mặc kệ sự vụ trong gia tộc, chỉ khi gia tộc nguy nan mới ra mặt, như vậy là cục diện tốt nhất. - Cung tiễn thái thượng trưởng lão! Mục Uyển Thanh thu tay lại lui về phía sau, Nho thúc cũng dừng bước chân, tự nhiên Lục Ly thu U Linh Vương và Phong Ma Thú trở về. Thái thượng trưởng lão khẽ thở dài, thân mình bay thẳng đến nơi xa mà đi, không có một tia lưu niệm. - Người đâu, thu liễm di thể đại trưởng lão, hậu táng! Mục Uyển Thanh trầm quát một tiếng, trực tiếp phát ra mệnh lệnh, một vị trưởng lão bên kia vẫy vẫy tay, mấy tên thống lĩnh bay lại đây, thu liễm di thể lại. - Trở về đi! Mục Uyển Thanh vẫy vẫy tay, rất có khí phách nhất tộc chi trưởng. Thái thượng trưởng lão thoái ẩn, đại trưởng lão chết trận, cũng không còn ai kháng cự mệnh lệnh Mục Uyển Thanh, toàn bộ bay vào trong thành. Lão tộc trưởng Mục gia vừa mới chết, lễ tang vừa mới kết thúc, lễ tang thứ hai lại bắt đầu. Đại trưởng lão vẫn luôn dẫn dắt sự vụ gia tộc đã chết, mặt khác còn có một tin tức truyền ra, Mục Vương Tinh trở thành tộc trưởng mới của Mục gia. Tin tức truyền rất nhanh, toàn bộ Mục gia trở nên rung chuyển bất an. Đại tiểu thư Mục Uyển Thanh mất tích nhiều năm, cường thế trở về, đánh bại thái thượng trưởng lão, đánh chết đại trưởng lão, áp đảo tất cả trưởng lão gia tộc. Tuy rằng có vài người nhân tâm rung chuyển, nhưng tạm thời đại cục vẫn coi như ổn định. Chỉ cần các trưởng lão phục, vậy sự tình còn lại liền dễ làm, xem tình huống hiện tại các trưởng lão đều đã bị trấn phục. Dưới cường quyền ra chân lý, không phục vậy thì chết, hoặc là đi theo thái thượng trưởng lão thủ lăng. Những trưởng lão này còn muốn toả sáng ở trên vị trí của mình một vài năm, thì chỉ có thể khuất phục. Các trưởng lão cũng không muốn phân chia Mục gia, một khi phân chia mà nói, Mục gia sẽ hoàn toàn trở thành tiểu gia tộc, thậm chí khả năng bị diệt tộc. Mấy năm nay Mục Vương Tinh không nơi nương tựa, nhưng trưởng thành hơn người bình thường rất nhiều, sau khi trở thành tộc trưởng cũng không có tự cao tự đại. Hắn nghe theo Mục Uyển Thanh, chèn ép một đám trưởng lão, mượn sức một đám trưởng lão. Chèn ép cũng không có quá phận, chỉ điều khỏi đường khẩu quan trọng, phân tán quyền lợi của bọn họ mà thôi. Mấy ngày nay Mục Uyển Thanh cũng không có nhàn rỗi, vẫn luôn giúp Mục Vương Tinh bày mưu tính kế, quản lý sự vụ gia tộc, hoàn toàn ổn định gia tộc xuống. Lục Ly vui vẻ thoải mái ở lại Mục gia, không phải hắn nhàn đến trứng đau, mà là hắn đang đợi Mục Uyển Thanh đưa hắn chục tỷ thần thạch. Sự tình hắn đã làm tốt, hiện tại liền chờ thù lao, có chục tỷ thần thạch này, hắn sẽ có thể mang theo hai người nhẹ nhàng truyền tống đến Đoạn Kiếm Sơn. Hắn không có vội vã thúc giục, bởi vì Mục Vương Tinh khống chế gia tộc còn cần một ít thời gian, dù sao cũng không có khả năng lập tức bảo Mục Vương Tinh mở nội vụ phủ lấy ra chục tỷ thần thạch được? Lục Ly bế quan ở hậu viện, tiếp tục tìm hiểu Thần Âm Chân Ý. Cái chân ý này của hắn chưa đến đại thành, hơn nữa còn có cảm giác tìm hiểu chưa đến một nửa, cái chân ý này vô cùng cường đại, muốn trong thời gian ngắn tìm hiểu hết căn bản là không có khả năng. Chớp mắt thời gian trôi qua một tháng! Lục Ly bị bừng tỉnh, cấm chế trong phòng sáng lên, Lục Ly vừa mở cửa phòng ra liền thấy, trời bên ngoài đã tối, Mục Uyển Thanh mặc một bộ váy dài màu hồng phấn đi đến. Bình thường Mục Uyển Thanh thích ăn mặc váy đen, có vẻ cao lãnh thanh lệ, giờ phút này mặc váy dài màu hồng phấn, lập tức trở nên vũ mị hơn rất nhiều. Nàng không nói gì mà cười, làm cho cả phòng đều sáng lên vài phần. Lục Ly mời nàng đi vào, lấy nước trà rót cho nàng một ly nói: - Hết bận rồi? - Gần như ổn định! Mục Uyển Thanh hơi gật đầu, tiếp theo thở dài: - Lão gia tử đã chết, đại trưởng lão thà chết không hàng, vốn dĩ gia tộc đã yếu, hiện tại muốn khôi phục nguyên khí quá khó khăn, ít nhất cần mấy trăm hoặc hơn một ngàn năm thời gian. Đây vẫn là dưới tình huống gia tộc không xảy ra nhiễu loạn, không có ngoại địch xâm lấn. - Ừ! Lục Ly hơi gật đầu, một đại gia tộc muốn quật khởi quá khó khăn, trừ phi gia tộc có thể xuất hiện một cái cường giả nghịch thiên, nếu không chỉ có thể chậm rãi phát triển. Ví dụ như Lục gia, bởi vì có Lục Ly xem như một bước lên trời, đầu tiên là trở thành gia tộc mạnh nhất Đấu Thiên Giới, rồi sau đó trở thành đệ nhất Cửu Giới, tiếp theo trở thành đệ nhất gia tộc Thần giới, hiện tại đã đến Nhị Trọng Thiên. Thế nhưng nội tình Lục gia quá mỏng, toàn bộ Lục gia trừ Lục Ly ra các võ giả còn lại quá yếu, muốn chân chính trở thành siêu cấp đại gia tộc, yêu cầu vô số năm thời gian tích lũy. Một cái siêu cấp gia tộc, không chỉ có một siêu cấp cường giả, mà phải có vô số siêu cấp cường giả. Trong tay Mục Uyển Thanh xuất hiện một cái nhẫn, nàng nhẹ nhàng đẩy lại đây nói: - Nơi này có mười hai tỷ thần thạch, tuy Mục gia nhà lớn nghiệp lớn, nhưng Vương Tinh vừa mới thượng vị, cho nên chỉ có thể lấy ra như vậy, hy vọng Lục công tử không chê. - Mười hai tỷ? Lục Ly ngẩn ra, tiếp nhận nhẫn nhìn lướt qua, hắn suy nghĩ một chút lấy ra hai tỷ thần thạch cho vào một cái không gian giới khác, đưa qua nói: - Nói bao nhiêu là bấy nhiêu, Mục gia trăm phế đãi hưng, những phần thừa ra đó, vẫn nên để cho đệ đệ ngươi hảo hảo phát triển gia tộc đi. - Hả! Lần này đến phiên Mục Uyển Thanh ngẩn ra, tiếp theo ánh mắt lộ ra cảm giác vui vẻ. Dưới cái nhìn của nàng loại cường giả như Lục Ly, khẳng định sẽ không thiếu thần thạch, giờ phút này không cần nhiều cũng chứng minh điểm này rồi. Còn không phải là vì thân thể của nàng, Lục Ly là gì? Chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Chương 3174 Không ngừng vươn lên
Nghĩ đến đây hai mắt Mục Uyển Thanh đều có chút đỏ, ánh mắt nhìn Lục Ly mang theo một tia kính ý, nàng lấy bình rượu ra, rót hai ly rượu, cảm kích nói: - Ta đây kính Lục công tử một ly, đa tạ Lục công tử trượng nghĩa tương trợ. Lục Ly thật sự không phải người cao thượng, chỉ vì chục tỷ thần thạch đủ cho bọn họ truyền tống đi, hơn hai tỷ cũng không có ý nghĩa gì. Nếu cho hắn thêm mười tỷ, có lẽ hắn sẽ nhận lấy. - Kế tiếp Uyển Thanh cô nương chuẩn bị đi đâu? Chờ đợi ở Mục gia, hay là về Tử Dương Đại Lục? Lục Ly uống rượu thuận miệng hỏi, thần thạch tới tay, hắn cũng chuẩn bị khởi hành, lần này một đường truyền tống đi Đoạn Kiếm Sơn tìm Doãn Thanh Ti. - Ta chuẩn bị ở lại Mục gia một đoạn thời gian, chờ Mục gia ổn định lại xem. Mục Uyển Thanh khẽ thở dài, đi Tử Dương Đại Lục luôn là một ngoại nhân, ăn nhờ ở đậu. Thế nhưng hiện tại nàng cảm giác ở Mục gia cũng là một ngoại nhân, trừ bỏ đệ đệ nàng, ánh mắt nhưng người còn lại nhìn nàng đều mang theo ngụ ý đặc thù, như thế nào cũng không thân cận được. - Ha ha! Lục Ly cười cười nói: - Nữ nhân cũng thể không ngừng vươn lên, ngươi đã từng ở Tử Dương Đại Lục, ngươi hẳn là biết La Sát Hải đúng không? La Sát Hải có một cái thế lực gọi là La Sát Cung, cung chủ chính là nữ tử, nàng ở La Sát Hải dậm chân một cái, tứ phương đều phải run lên. Mặt khác ta cũng gặp qua rất nhiều cường giả là nữ tử, nữ tử chỉ cần không ngừng vươn lên, đều có thể sống rất tốt. - Không ngừng vươn lên! Hai mắt Mục Uyển Thanh hơi sáng lên, nàng nhấp nhấp miệng nói: - Đa tạ Lục công tử khai đạo, Uyển Thanh sẽ nỗ lực, nếu ngày sau có một ít thành tựu, lại đi bái tạ Lục công tử. - Kính ngươi! Lục Ly bưng chén rượu lên, nói: - Nếu sự tình xong xuôi, vậy ngày mai ta sẽ khởi hành rời đi, ngày sau có duyên chúng ta sẽ tái kiến. - Ngày mai liền đi? Ánh mắt Mục Uyển Thanh lộ ra một tia không nỡ, vẻ mặt u oán nhìn Lục Ly, giống như là một oán phụ trong khuê phòng, không được nam nhân của mình sủng ái. - Lục công tử! Mục Uyển Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ bưng chén rượu lên một mình uống rượu giải sầu. Càng ngày mặt nàng càng hồng, đôi mắt cũng dần dần trở nên mê ly, như là uống say. Lục Ly cũng trầm mặc uống rượu, nội tâm hơi có chút nhộn nhạo. Mỹ nhân như ngọc, còn mắt say lờ mờ mê ly, hơn nữa còn bày ra bộ dạng đợi quân hái, đổi lại là nam nhân khác sợ là ở đã không kìm nén được. Nội tâm Lục Ly không có bất cứ chút động tâm gì là gạt người, nhưng hắn vẫn không có làm xằng làm bậy, có những việc làm là phải chịu trách nhiệm, nếu không nội tâm hắn sẽ bất an. Để lại một mình Mục Uyển Thanh ở đây, hắn sẽ thường xuyên nhớ thương, hai người vẫn chưa sinh ra tình cảm chân chính, không bằng khắc chế lẫn nhau. Uống rượu đến nửa đêm, Mục Uyển Thanh thấy Lục Ly vẫn không có bất cứ hành động gì, nàng lung lay đứng lên, liếc mắt nhìn Lục Ly một cái thật sâu, tiếp theo nổi giận lấy dũng khí nói: - Lục công tử, ta có thể ôm ngươi một cái không? - Được! Lục Ly đứng dậy, Mục Uyển Thanh nhào vào trong lòng ngực hắn, hai tay gắt gao ôm lấy, vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, giống như sợ buông lỏng tay Lục Ly sẽ biến mất không thấy. Sáng sớm ngày hôm sau Lục Ly đã đi rồi, không có chào biệt Mục Uyển Thanh, chỉ lưu lại một tờ giấy, đêm qua cũng không có bất cứ chuyện gì phát sinh, Lục Ly quyết không động đến Mục Uyển Thanh. Động rất đơn giản, hơn nữa hai bên đều rất vui thích, đoán chừng Mục Uyển Thanh cũng vui, nàng muốn lưu lại một chút tình cảm, để quãng đời sau này nhiều hoài niệm một chút. Lục Ly lại không muốn cho nàng hoài niệm, hắn không thể ở Lẫm Đông Đại Lục lâu dài được, đời này còn có thể trở lại Lẫm Đông Đại Lục hay không cũng không biết, hắn không muốn hại Mục Uyển Thanh đau khổ cả đời. Vì tránh làm cho Mục Uyển Thanh càng thêm đau khổ, Lục Ly lặng lẽ rời đi. Thời điểm hắn rời đi, Mục Uyển Thanh đứng ở phía trên một tòa lầu cao, nhìn Lục Ly mang theo Tần Chiến và Cam Lâm tiến vào truyền tống trận. Lục Ly không nói cho Mục Uyển Thanh biết mình muốn đi đâu, chỉ nói có duyên sẽ gặp lại. Mục Uyển Thanh biết cái duyên này có thể không có, thế giới rộng lớn như vậy, nếu Lục Ly có thể từ Tử Dương Đại Lục đến Lẫm Đông Đại Lục, vậy thì cũng có khả năng đi các đại lục khác, có lẽ cả đời hai người đều không có cơ hội gặp lại. - Hắn là một con thần long ẩn tàng nơi biển sâu, lần này vừa đi khả năng bay thẳng lên Cửu Trọng Thiên, có lẽ đời này chỉ có thể mãi mãi nhìn lên hắn. Mục Uyển Thanh khẽ thở dài, một mình đứng ở phía trên mái đình đài thật lâu, vẫn không nhúc nhích, giống như biến thành một tòa thạch điêu. - Vù vù vù! Lục Ly mang theo hai người liên tục truyền tống, mấy năm nay ba người đều tu luyện linh hồn đến mức không tồi, liên tục truyền tống cũng sẽ không cảm thấy mỏi mệt. Ba người cũng không muốn dừng lại ở trên đường, mà liên tục lên đường. Ở Lẫm Đông Đại Lục ba người đều không có kẻ thù, cho nên trên đường không cần cố kỵ cái gì, cộng thêm có chục tỷ thần thạch, ba người không thiếu cái gì. Liên tục truyền tống, cứ cách mười ngày Lục Ly sẽ dừng lại nghỉ ngơi một ngày, dù sao cũng không thiếu chút thời gian này, không cần thiết làm đến mệt mỏi như vậy. Cho dù là truyền tống cũng yêu cầu thời gian, đây chính là từ cực tây Lẫm Đông Đại Lục đến trung bộ. Lẫm Đông Đại Lục còn lớn hơn so với Tử Dương Đại Lục, cho dù liên tục truyền tống ít nhất cũng phải nửa năm thời gian. Liên tục truyền tống qua một cái đại lục cần hơn một năm thời gian, chuyện này ở Nhị Trọng Thiên căn bản là sự tình không cách nào tưởng tượng. Nếu dựa vào phi hành mà nói, Lục Ly đoán chừng đi qua đại lục này ít nhất cũng phải trăm năm thời gian. Đương nhiên, không tính ngồi Thần Hành Chu, tốc độ Thần Hành Chu không chậm hơn bao nhiêu so với truyền tống. Trên đường đi vừa đi vừa nghỉ, đám người Lục Ly cũng không gây chuyện, bên trong thành vô cùng an toàn, trên đường gió êm sóng lặng. Cứ như vậy thời gian trôi đi rất nhanh, năm tháng chớp mắt liền qua.
Chương 3175 Đại hỗn chiến
Mười tỷ thần thạch đã tiêu phí hơn nửa, chỉ còn lại có hơn một tỷ, đám người Lục Ly cũng cách Đoạn Kiếm Sơn không còn xa nữa. Tính toán kỹ cũng chỉ còn nửa tháng lộ trình gì đó. Ở trong một cái đại thành, Lục Ly lại nhận được một cái tin tức không tốt! Tiếp tục truyền tống về phía trước mười ngày, đoán chừng liền vô pháp truyền tống, bởi vì bên kia đang khai chiến. Hơn nữa còn không phải hai cái gia tộc đại chiến, mà là mười mấy lĩnh vực hỗn chiến, trong đó có cả Đoạn Kiếm Lĩnh. - Đang hỗn chiến? Lục Ly âm thầm kêu khổ, bọn họ vạn dặm xa xôi lại đây, Doãn gia lại đang đại hỗn chiến, chuyện này bảo Lục Ly làm sao mở miệng cầu Doãn gia hỗ trợ chứ? Người khác đang chiến đấu không thôi, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể không biết xấu hổ tìm người ta hỗ trợ? Truyền tống đi Phi Hỏa Đại Lục cũng không phải là việc nhỏ. Lục Ly vội vàng tìm người đi tìm hiểu tin tức, sau khi tiêu phí trăm vạn thần thạch, hắn được toàn bộ tin tức. Cuộc chiến này không phải vừa mới bắt đầu, mà đã đánh mấy năm. Doãn gia còn là chủ lực một bên, bên còn lại cũng là một cái gia tộc lĩnh chủ gọi là Thương gia, hai bên đều vô cùng cường đại, mỗi bên liên hợp mấy cái đại lĩnh vực khai chiến. Chiến tranh không phải vô duyên vô cớ đánh, mà là bởi vì một cái bảo địa. Hai bên đều muốn tranh đoạt cái bảo địa này, nếu không cho dù Doãn gia và Thương gia cường đại đi nữa, uy vọng cao hơn nữa, cũng không có khả năng lôi kéo mấy cái lĩnh vực và vô số gia tộc cùng nhau khai chiến lâu như vậy. Chiến đấu thật sự rất thảm liệt, hai bên đều có tử thương, quân đội bình thường càng không biết đã chết bao nhiêu, hai bên đánh lâu như vậy nhưng không có ý tứ dừng lại, ngược lại thù hận càng ngày càng sâu. Hiện tại chưa có ai dám qua bên kia, bởi vì không cẩn thận khả năng sẽ chết ở bên kia. Lục Ly đau đầu, xem tình huống trong thời gian ngắn trận chiến này sẽ không dừng lại được, hắn không có khả năng cứ chờ đợi mãi, chỉ có thể nghĩ cách đi vòng qua, tiến vào bên trong lĩnh vực phát sinh chiến tranh. Từ xa tới đây, không có khả năng không đi Doãn gia một chuyến, có được hay không đều phải đi một chuyến, gặp Doãn Thanh Ti một lần. Để Lục Ly nghi ngờ còn có một chuyện! Danh tiếng Doãn Như Lan rất lớn, là đệ nhất tiểu thư Doãn gia, giờ phút này chiến lực còn đạt tới Tứ Kiếp trung kỳ, Doãn Thanh Ti lại không có bất cứ danh tiếng gì. Lục Ly tìm hiểu vài lần, đều không có người nghe nói qua người tên Doãn Thanh Ti. Theo Doãn Như Lan nói Doãn Thanh Ti là chị em họ của nàng? Vậy cũng là tiểu thư trực hệ Doãn gia, hơn nữa còn là thiên manh chi nữ, theo lý thuyết hẳn là rất nổi danh chứ. - Mặc kệ! Lục Ly lấy ra một phần bản đồ cẩn thận quan sát, lựa chọn sử dụng một cái lộ tuyến. Hắn chuẩn bị đi vòng qua, tiến vào Cổ Ngọc Lĩnh ở phía bắc Đoạn Kiếm Lĩnh, sau đó đi ngang qua Cổ Ngọc Lĩnh là có thể đến Đoạn Kiếm Lĩnh. Sau khi bàn bạc cùng Tần Chiến và Cam Lâm, tự nhiên hai người đều nghe hắn. Lục Ly mang theo hai người tiếp tục truyền tống, nửa tháng sau đến một tòa tiểu thành ở gần Cổ Ngọc Lĩnh. Cổ Ngọc Lĩnh đang ở trạng thái chiến tranh, vì phòng ngừa gian tế trà trộn vào, cho nên đóng cửa truyền tống trận bên ngoài, muốn tiến vào Cổ Ngọc Lĩnh, nhất định phải bay đi vào. - Bay vào! Lục Ly thu hai người vào Thiên Ly Châu, tiếp theo hóa thành một đạo thanh phong bay về phương nam xa xôi, hắn thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, một đường tránh khỏi thám báo. Thật ra Cổ Ngọc Lĩnh và Đoạn Kiếm Lĩnh là minh hữu, nhưng Lục Ly vẫn đề phòng một chút, không muốn xảy ra bất cứ phiền toái gì. Một cái lĩnh rất lớn, nếu dựa vào Thần Hành Chu mà nói, đi qua liền đơn giản. Còn bay qua sẽ tương đối phiền toái, Lục Ly không thể bay quá huênh hoang, không thể bay quá nhanh, nếu không dễ dàng bị phát hiện. Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, đoán chừng một tháng rưỡi là có thể đi qua Cổ Ngọc Lĩnh, hơn nửa tháng đầu đúng là không xảy ra vấn đề, thám báo chỗ nào cũng có, nhưng lại không cách nào phát hiện ra Lục Ly. Ngày thứ hai mươi tư! Lục Ly bị phát hiện, nguyên nhân bị phát hiện rất cạn lời, khi hắn đi ngang qua một cái hiểm địa, vừa lúc bên trong có một đội người đang thám hiểm, bị hung thú bên trong đuổi giết ra ngoài, trùng hợp gặp hắn. Sau khi bị thần niệm của người khoá chặt, Lục Ly lập tức khiêm tốn bay xuống, hơn nữa rất cung kính đứng ở một bên. Thế nhưng trong đội người kia có một người bay lại đây, mặt đầy nghi ngờ nhìn hắn, dò hỏi: - Lệnh bài thân phận! Lục Ly chớp chớp mắt, lấy ra một cái lệnh bài thân phận của Địa Ngục Phủ, đôi mắt người nọ lập tức lạnh xuống, nói: - Đây là cái lệnh bài gì? Đó là lĩnh vực nào? Nội tâm Lục Ly trầm xuống, trên mặt lại không hề dao động, thuận miệng nói: - Dương Quan Lĩnh. - Bậy bạ! Trong tay lão giả Tam Kiếp đỉnh phong kia lập tức xuất hiện binh khí, phẫn nộ quát: - Gian tế to gan dám trà trộn vào Cổ Ngọc Lĩnh, lập tức thúc thủ chịu trói, nếu không giết chết bất luận tội. - Vù vù! Đám người bên kia bị kinh động, lập tức bay vụt sang bên này, bao vây Lục Ly lại. Thế nhưng mọi người nhìn thấy Lục Ly chỉ là Nhị Kiếp đỉnh phong, ngược lại cũng không quá khẩn trương. Ở đây thấp nhất cũng là Tam Kiếp đỉnh phong, lại còn có hai võ giả Tứ Kiếp, bọn họ có gì phải sợ chứ? Đám người này có hai võ giả Tứ Kiếp, hai người kia bộ dạng như công tử ca, thân mặc cẩm y, tuổi còn trẻ, tuổi trẻ như thế có thể đạt tới Tứ Kiếp khẳng định là con cháu đại gia tộc. Nhóm người này không có bất cứ áp lực gì đối với Lục Ly, đánh chết bọn họ cũng vô cùng nhẹ nhàng. Vấn đề là Cổ Ngọc Lĩnh và Doãn gia là liên minh, Lục Ly cứ giết như vậy, đến lúc đó sẽ làm Doãn gia khó xử, khiến Doãn Thanh Ti Doãn Như Lan khó xử. Hắn và Doãn Thanh Ti là bằng hữu, nhưng đó là bằng hữu ở Phàm Nhân Giới, nhiều năm không gặp như vậy, Doãn Thanh Ti sẽ còn nhận ra hắn sao?
Bình luận facebook