• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (4 Viewers)

  • Chương 286-290

Chương 286 Khôi phục tốt

Tắm xong, thần thanh khí sảng, qua mấy ngày khôi phục, thương thế Lục Ly đã đỡ hơn một chút, hắn dự đoán qua ba năm ngày nữa hẳn là có thể trở về Huyết Sát Đảo.

Bởi vì chưa từng nghĩ tới gia nhập Bạch gia, thế nên Lục Ly ở lại đây luôn cảm thấy có chút lúng túng khó chịu. Chỉ muốn sớm ngày trở lại Huyết Sát Đảo, để Thiên Đà Tử giám định quyển da cừu và sổ tay, còn có bí mật tìm tư liệu để nhận biết những linh tài và linh thảo hình rồng vàng óng được cất trong Không Gian Giới Chỉ.

Dạo qua một vòng thành bảo, sau đó Lục Ly trở về phòng, Tiểu Bạch đã tỉnh lại, Lục Ly đưa cho nó một ít Hỏa Ngọc Thạch, Tiểu Bạch vui sướng gặm lấy.

- Lục đại nhân!

Thị nữ đột nhiên tiến vào bẩm báo nói:

- Thu Tuyết tiểu thư tới gặp, ngươi muốn tiếp trong phòng hay tiếp ở bên ngoài?

- Ra bên ngoài đi.

Lục Ly đã miễn cưỡng có thể đi đường, tự nhiên không muốn gặp khách trong phòng riêng, thế là hắn chậm rãi đi ra, được thị nữ dẫn xuống đại sảnh.

Bạch Thu Tuyết đã ngồi sẵn trong sảnh, hôm nay nàng mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, vành tai treo hai viên hạt châu nhỏ màu đỏ, trên cổ còn đeo một chuỗi đá quý màu tím, Lục Ly tiến vào ngắm một cái, ánh mắt không khỏi sáng rực.

Bạch Thu Tuyết phát hiện Lục Ly đi đến, thấy Lục Ly đứng ở cửa bất động, mở to mắt nhìn mình chằm chằm, trên nét mặt xinh đẹp của nàng bất giác hiện lên ý cười.

Thị nữ không dám nhắc nhở Lục Ly, hai giây sau, ánh mắt Lục Ly mới khôi phục trấn tĩnh, hắn có chút lúng túng nhẹ giọng đằng hắng một tiếng, nói:

- Xin lỗi, Thu Tuyết tiểu thư, tối nay ngươi quá đẹp, Lục mỗ thất lễ.

Lời khen như thế, Bạch Thu Tuyết thường xuyên nghe được, nhưng lần này trong lòng nàng lại có cảm giác khác lạ. Bình thường nàng có thể ứng đối tự nhiên với tình cảnh như vậy, nhưng giờ đây nàng lại cảm thấy không biết nên nói gì, chỉ có thể đỏ mặt khẽ gật đầu.

Lục Ly được thị nữ dìu đến ngồi xuống ghế bên cạnh Bạch Thu Tuyết. Thị nữ rót nước trà cho hai người, sau đó mới lui xuống.

Lục Ly chẳng hề có vẻ gì là dè dặt, thản nhiên uống một ngụm trà nói:

- Thu Tuyết tiểu thư, hôm nay ngươi thật sự rất xinh đẹp, lời này của ta là phát ra từ tận đáy lòng. Đúng rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì?

Thấy Lục Ly cười nói tự nhiên, ánh mắt trong veo như nước, không có nửa điểm không tự tại hay câu nệ gì, Bạch Thu Tuyết không khỏi có chút kinh ngạc.

Chẳng lẽ Lục Ly không có nửa điểm ý nghĩ gì đối với mình? Chỉ là đơn thuần tán thưởng? Bằng không sao hắn không như các công tử khác? Phải biết trước kia không ít công tử ngồi cạnh nàng cả người đều căng cứng, không dám hít thở sâu, sợ sẽ nói sai lời gì.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Thu Tuyết hơi có chút thất lạc, lần đầu tiên sản sinh hoài nghi đối với mị lực của bản thân.

Vô dục tắc cương!

Quả thật, Bạch Thu Tuyết là một nữ tử vô cùng ưu tú, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nhưng Lục Ly rõ ràng bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, thật cũng không có tâm tư đi theo đuổi Bạch Thu Tuyết.

Đầu tiên, hắn sẽ không gia nhập Bạch gia, thứ hai hắn không thể bại lộ thân phận con em Lục gia, thứ ba Yên phu nhân nói Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương phải gả cho Nhân Hoàng, hắn còn chưa có dã tâm lớn đến vậy.

Hắn có quá nhiều chuyện phải làm, trước khi cứu được cha mẹ, tìm về Lục Linh, hắn sẽ không để chuyện tình cảm trói buộc mình. Bởi thế hắn đóng băng cảm xúc trong tim, đối với Bạch Thu Tuyết chỉ đơn thuần là thưởng thức mà thôi.

Không có ý nghĩ gì đặc biệt, tự nhiên ánh mắt hắn nhìn Bạch Thu Tuyết cũng trong veo lạ thường. Trong lòng hắn không có tham luyến, không có xung động và lòng tham chiếm hữu, chỉ coi nàng như nữ tử mỹ lệ bình thường mà hắn quen biết trước đây.

- Cũng không có gì, chỉ là ghé thăm xem thương thế ngươi thế nào rồi thôi.

Bạch Thu Tuyết hồi thần rất nhanh, cười ngọt ngào nói:

- Thấy ngươi có thể đi bộ, chắc là khôi phục rất tốt, ta an tâm.

- Đúng rồi!

Bạch Thu Tuyết không đợi Lục Ly đáp lời, đột nhiên đứng dậy cúi người thi lễ nói:

- Lần này ta tới đặc ý cảm tạ ngươi, đa tạ ngươi đã hai lần cứu ta trong mộ Long Đế, đại ân đó Thu Tuyết ghi khắc trong tim.

Lục Ly đang có thương, không tiện đi lên nâng dậy Bạch Thu Tuyết, bèn mỉm cười nói:

- Thu Tuyết tiểu thư khách khí, chút chuyện nhỏ đó không đáng nhắc đến. Đương nhiên có thể được Thu Tuyết tiểu thư ghi nhớ, vậy cũng là phúc khí của Lục mỗ, công tử trên khắp Thiên Đảo Hồ chắc phải đố kỵ chết ta, ha ha ha.

Nhìn bộ dạng nhẹ nhàng thản nhiên của Lục Ly, Bạch Thu Tuyết nhịn không được nói:

- Lục Ly, ngươi thật sự rất đặc biệt, công tử trên khắp Thiên Đảo Hồ đều không bằng được ngươi.

- Cảm ơn!

Lục Ly vẫn rất hờ hững, không có vẻ gì là thụ sủng mà kiêu, hắn cười nói:

- Có thể được Thu Tuyết tiểu thư tán dương tán dương, không khác gì uống cạn một chén rượu lớn.

Thần sắc Lục Ly lạnh nhạt như thế, trong lòng Bạch Thu Tuyết càng thêm cảm thấy khó chịu.

Thường thường đều là khí trường nàng đè ép nguyên một đám công tử, bản thân nàng cũng cười nói tự nhiên, mà giờ lại cảm giác bị Lục Ly đè ép, nàng thoáng có chút câu cẩn.

- Chẳng lẽ hắn thật không có ý nghĩa gì với ta?

Trong lòng Bạch Thu Tuyết âm thầm cả kinh, tâm tư của nữ nhân thường thường rất mâu thuẫn. Mặc dù nàng biết mình và Lục Ly căn bản không có khả năng, lại hi vọng mị lực bản thân có thể chinh phục Lục Ly.

Trước kia tất cả công tử trẻ tuổi đều si mê lưu luyến nàng, giờ phát hiện ra một ngoại lệ, nàng lại cảm thấy không thoải mái

Thất thần một lát, Bạch Thu Tuyết nghiêm mặt hỏi:

- Lục Ly, ta có thể hỏi cái vấn đề không?

Lục Ly gật đầu nói:

- Thu Tuyết tiểu thư cứ hỏi, có thể nói ta đều sẽ nói, không thể nói chí ít sẽ không lừa ngươi.

Lục Ly tựa hồ đoán được Bạch Thu Tuyết muốn hỏi điều gì, sớm có dự phòng trước. Bạch Thu Tuyết thoáng thất vọng, lại vẫn hỏi nói:

- Ta muốn hỏi tiếng rống của ngươi là huyền kỹ loại linh hồn ư?

- Cái đó hả?

Cái này Lục Ly thật sự không biết, mỗi người chỉ có một loại huyết mạch thần kỹ, hắn lại có được hai loại, chính bản thân hắn đều mơ mơ hồ hồ nữa là.
Chương 287 Mười dặm đưa tiễn

Hắn nghĩ nghĩ rồi nói:

- Ta chỉ có thể nói cho ngươi ta cũng không biết có phải hay không, bởi vì chính ta đều không rõ ràng.

Bạch Thu Tuyết nhìn thấy vẻ chân thành trong mắt Lục Ly, khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi:

- Vậy ngươi có thể nói cho ta, huyền kỹ này là ngươi học được trong mộ Long Đế ư?

Bạch Thu Tuyết vốn muốn hỏi có phải Lục Ly được đến bí tịch huyền kỹ trong mộ Long Đế hay không, chẳng qua không tiện nên mới phải hỏi như vậy.

Lục Ly lại trả lời rất nhanh, khẳng định đáp:

- Không sai, trước đó ta không biết, ở trên Long Đế Sơn mới cảm ngộ được.

- Quả nhiên…

Bạch Thu Tuyết hiểu lầm ý Lục Ly, tưởng rằng hắn được đến bí tịch huyền kỹ trong mộ Long Đế, mắt nàng bất giác sáng lên, hỏi:

- Vậy có thể không bán một phần cho Bạch gia không? Chỉ cần bản chép tay là được, giá cả ngươi tuỳ ý ra.

- Bản chép tay?

Lục Ly nhịn không được cười lên, thứ này làm sao có thể có bản chép tay? Đây là tin tức trực tiếp hiện lên trong đầu hắn. Chỉ có chính hắn mới có thể cảm ngộ, không cách nào dạy bằng lời, dù truyền cho người khác cũng học không được, thế là hắn không khỏi cười khổ nói:

- Thật xin lỗi, Thu Tuyết tiểu thư, không phải ta cố tình giấu, nếu có thể sao chép, ta tuyệt đối sẽ bán cho Bạch gia. Ngươi đã mở miệng ta sao có thể cự tuyệt? Chỉ là điều này thật không được, còn về nguyên nhân, ngươi đừng hỏi, được không?

Bạch Thu Tuyết lần nữa có chút thất vọng, chẳng qua nàng cảm thấy Lục Ly không lừa mình, bèn gật đầu nói:

- Ừm, được, ta có thể hiểu, là ta đường đột.

Lục Ly cười cười không giải thích, Bạch Thu Tuyết lại hỏi:

- Lục Ly, ngươi sẽ gia nhập Bạch gia chứ? Ta muốn nghe suy nghĩ thật trong lòng ngươi.

Lục Ly vốn muốn nói sẽ cân nhắc, nhưng nhìn tròng mắt trong veo kia của Bạch Thu Tuyết, hắn lại không đành lòng lừa gạt, chỉ có thể cười cười không đáp.

Bạch Thu Tuyết cực kì thông minh, từ trong ý cười của Lục Ly, nàng đã biết được đáp án. Lại cũng không khuyên nhiều, đứng dậy gật đầu nói:

- Lục Ly, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói lung tung, vô luận thế nào chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu.

- Đúng rồi!

Bạch Thu Tuyết lại lấy ra một chiếc lệnh bài từ trong Không Gian Giới Chỉ, nói:

- Lúc trên sơn đạo lên núi, ta nói qua chỉ cần đi lên giành được bảo vật, chúng ta chia đều. Ta được đến một bản huyền kỹ Thiên giai, thứ này ta muốn, Huyền Tinh quy đổi ra ở trong này. Ngươi tập trung dưỡng thương, ta đi.

Lục Ly đứng dậy đưa mắt nhìn Bạch Thu Tuyết rời đi, mặc dù nói cho nàng đáp án, Lục Ly lại không có quá nhiều lo lắng.

Hắn cảm nhận được sự chân thành của Bạch Thu Tuyết, nữ tử này lan tâm huệ chất, băng tuyết thông minh. Nàng đã nói như vậy, khẳng định là sẽ làm, nàng sẽ không bán đứng Lục Ly, nếu Lục Ly gặp nạn nàng nhất định sẽ trợ giúp.

- Nữ tử này không sai, tuyệt thế hồng nhan như thế quả thực chỉ có Nhân Hoàng mới xứng.

Lục Ly âm thầm cảm khái, cầm lấy lệnh bài đi trở về phòng, còn về trong lệnh bài có bao nhiêu Huyền Tinh Lục Ly không thèm để ý, bởi vì hiện tại hắn không thiếu Huyền Tinh.

Hắn cái gì đều không nghĩ, trực tiếp bế quan tu luyện, một bên tu luyện Huyền lực, một bên chữa thương.

Thời gian sau đó không có người nào đến quấy rầy Lục Ly. Yên phu nhân và Bạch Thu Tuyết không tới, chỉ có Bạch quản sự thỉnh thoảng đến thăm, thái độ vẫn rất là cung kính.

Bốn ngày sau, thương thế Lục Ly rốt cục khôi phục bảy tám phần, hắn quyết định trở lại Huyết Sát đảo. Các công tử tiểu thư còn lại sớm đã trở về, Lục Ly một thân một mình ở lại đây rất là không thoải mái.

Hắn nói một tiếng với Bạch quản sự, không ngờ đám người Yên phu nhân Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương Bạch Cô đều đến đưa tiễn.

Yên phu nhân rất coi trọng hắn, để Bạch quản sự đích thân tiễn hắn tới truyền tống trận. Đồng thời lần nữa căn dặn Lục Ly suy nghĩ thật kỹ, cửa lớn Bạch gia tùy thời mở ra chào đón hắn.

Vốn là tiễn biệt thế này, mọi người chỉ cần đưa đến truyền tống trận trên Bạch Đế Sơn là được, nhiều người như vậy đến đưa tiễn đã rất cho hắn mặt mũi.

Bạch Thu Tuyết lại đột nhiên mở miệng nói:

- Lục Ly, đi thôi, ta đưa ngươi tới Thiên Ngục thành.

Yên phu nhân ý vị sâu xa nhìn Bạch Thu Tuyết một cái, nhưng cũng không nói gì. Đám người Bạch Hạ Sương Bạch Cô thoáng có chút kinh ngạc, Bạch Thu Tuyết cười nhạt một tiếng đi vào truyền tống trận, Lục Ly quay sang chắp tay từ biệt Yên phu nhân, Bạch Hạ Sương nghĩ nghĩ liền cũng tiến vào theo.

Một đạo bạch quang chớp lên, bốn người Lục Ly biến mất trong truyền tống trận, đám người Bạch Cô Bạch Ảnh quay sang nhìn Yên phu nhân, Bạch Cô nói:

- Phu nhân, Thu Tuyết liệu có …

- Không sao.

Yên phu nhân khoát tay nói:

- Nha đầu Thu Tuyết này rất thông minh, nàng biết phân tấc, trở về đi, đừng lo.

Sau khi đi ra truyền tống trận, bốn người Lục Ly cùng nhau bước lên một cỗ chiến xa xa hoa lộng lẫy, đến thẳng Thiên Ngục thành.

Chiến xa đến trước truyền tống trận mới ngừng lại, Lục Ly đứng lên nói:

- Đa tạ chư vị đưa tiễn, tới đây được rồi.

Bạch Thu Tuyết khẽ cười một tiếng, đi theo Lục Ly ra ngoài, cùng nhau đứng ở bên ngoài truyền tống trận. Quân hộ vệ canh giữ nơi đây lập tức quỳ xuống thành từng mảnh, rất nhanh bốn phía quảng trường liền rộ lên tiếng xôn xao.

Thấy vô số ánh mắt quét tới, trong lòng Lục Ly không khỏi cười khổ.

Bạch Thu Tuyết cố ý đưa tiễn đến đây là muốn cho tất cả thế lực Thiên Đảo Hồ biết được sự coi trọng mà nàng và Bạch gia dành cho Lục Ly. Sau này ai dám động đến Lục Ly, liền phải cân nhắc liệu Bạch gia nàng có sẽ nổi giận hay không.

Tâm ý là tốt, Lục Ly lại có cảm giác không ổn. Bạch Thu Tuyết làm thế này, hắn liệu có bị lửa đố kỵ của đám công tử Thiên Đảo Hồ đốt chết?

Lạc Thần thành, truyền tống trận sáng lên quang mang lấp lánh, một thiếu niên áo xanh bỗng chợt hiện lên trong đó.

Hắn đứng trong truyền tống trận, có chút suy nghĩ xuất thần, không phải là vì truyền tống khiến đầu óc mê muội, mà là vì hắn liếc qua thành trì quen thuộc này, trong lòng có cảm giác như đã qua đi mấy kiếp người.
Chương 288 Nhân sinh như hí, toàn dựa diễn kỹ

Thời gian ở trong mộ Long Đế không quá lâu, lại trải qua mấy lần nguy cơ sinh tử, cuối cùng hắn đã thành công sống sót, quay trở về trở này.

Bạch Đế Sơn không phải nhà hắn, Huyết Sát Đảo ở gần Lạc Thần Đảo mới là nhà hắn, hắn rốt cục sắp về nhà.

Ngây người một lát, hắn đứng dậy hướng đi ra bên ngoài truyền tống trận, mới vừa đi ra, nơi xa đã có ba đạo nhân ảnh chạy vội mà đến.

Lục Ly nhìn thấy ba người, trên mặt bất giác hiện lên ý cười, là Thất trưởng lão và Liễu Di, Thiên Đà Tử. Ba người không dám đi Thiên Ngục Thành, chắc rằng gần đây một mực ở lại Lạc Thần Thành chờ hắn quay về.

- Đảo chủ!

Từ đằng xa ba người đã kích động kêu lên, trong mắt Liễu Di càng là rơm rớm nước mắt. Thần sắc Thất trưởng lão cũng rất là kích động, Thiên Đà Tử là nô lệ của hắn, thần sắc bình tĩnh hơn một chút.

Bá bá bá

Vô số ánh mắt quét tới, binh lính Hứa gia cạnh truyền tống trận nhận ra Lục Ly, lập tức đứng thẳng kính nể, một tên thống lĩnh Hứa gia bước ra chắp tay nói:

- Gặp qua Lục đảo chủ.

- Gặp qua Lục đảo chủ!

Đám binh lính Hứa gia chỉnh tề chắp tay hành lễ, Lục Ly mỉm cười gật đầu. Nhìn vẻ cung kính trên mặt bọn họ, trong lòng hắn âm thầm nghĩ, xem ra chuyện mình giết chết Vũ Linh Hư và diễn biến đại chiến Luyện Ngục Nhai đều đã truyền ra.

Hưu!

Đám người Thiên Đà Tử lao đến, Thất trưởng lão và Liễu Di cúi người hành đại lễ, hôm nay hai người tựa hồ có chút kích động quá mức

- À ..

Rất nhanh Lục Ly liền nghĩ rõ ràng, hắn giết chết Vũ Linh Hư, Vũ Phi Giáp cũng bởi vì hắn mà chết, hai tên trưởng lão Vũ gia bị phế, đây cũng tính là báo thù cho đám người Liễu Như Phong, bởi thế Liễu Di và Thất trưởng lão mới sẽ kích động như vậy.

Trận chiến Vũ Lăng Thành, bởi vì Vũ Phi Giáp mà Liễu gia tử thương thảm trọng, tộc trưởng và Đại trưởng lão Nhị trưởng lão đều chiến tử, rất nhiều đệ tử gia tộc cũng bị giết.

Mặc dù thủ phạm là Triệu gia, nhưng không có Vũ Phi Giáp, thảm kịch đó hoàn toàn có thể tránh được. Sau đó triệt thoái đến Thiên Đảo Hồ, cũng là Vũ gia phái người chặn đường, khiến đệ tử Liễu gia lần nữa chết đi một nhóm. Khi đó Thất trưởng lão còn bi phẫn phát thề, để con em Liễu gia không được quên mối thù này.

- Được rồi, có chuyện gì đợi trở về hẵng nói.

Lục Ly nhàn nhạt mở miệng, Liễu Di và Thất trưởng lão mới đứng dậy trùng trùng gật đầu, bình phục lại tâm tình. Lục Ly quay sang thống lĩnh Hứa gia chắp tay, sau đó dẫn theo ba người đi ra quảng trường, lên một chiếc chiến xa xa hoa chạy ra ngoài thành.

Cộc cộc cộc

Còn chưa ra khỏi thành, đằng sau chợt vang lên một trận tiếng vó ngựa, Lục Ly vén rèm xe lên, nhìn thấy Hứa Diệu Dương và Hứa Phương Phỉ dẫn theo một đội nhân mã lao vụt tới.

- Lục huynh!

Từ đằng xa Hứa Diệu Dương đã kêu lên, Lục Ly đành phải gọi phu xe dừng lại, hắn dẫn người đi ra, đứng ở bên đường chờ đám người Hứa Diệu Dương đi tới.

- Lục huynh.

Hứa Diệu Dương lao nhanh mà đến, tung người xuống ngựa đi tới kéo lấy tay Lục Ly, giả bộ trách móc nói:

- Thế này là ngươi không đúng, trở về sao lại lập tức đi ngay? Chẳng lẽ Lạc Thần Thành này khiến ngươi chán ghét như thế? Ngươi cứu Phương Phỉ một mạng, ân tình này nếu Hứa gia không báo đáp, chẳng phải sẽ khiến các thế lực Thiên Đảo Hồ chửi mắng Hứa gia? Đi, đi, yến hội đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ mỗi Lục huynh tới thôi.

Hứa Diệu Dương phi thường nhiệt tình, hành vi cử chỉ khiến Lục Ly nhất thời hoảng hốt, cảm thấy Hứa Diệu Dương như là bạn cũ lâu năm của mình vậy.

Hứa Phương Phỉ ở phía sau cũng cười lên ngọt ngào, nói:

- Lục công tử, mong cho Hứa Phi một cơ hội tạ ơn cứu mạng của ngươi.

Lục Ly nhìn nét mặt cười tươi như hoa của Hứa Phương Phỉ, trong lòng bất giác có chút phản cảm. Trong mộ Long Đế hắn dẫn chúng nhân đi ra mê cung, sau đó Hứa Phương Phỉ lại chẳng hề có chút cảm kích nào, giờ lại ở chỗ này giả mù sa mưa

Thần sắc trên mặt hắn không biến, cười khổ chắp tay nói:

- Hứa công tử, không phải Lục mỗ không biết tốt xấu, cự tuyệt ý tốt của ngươi. Thật sự là vì thương thế chưa lành, muốn đi về an dưỡng trước. Hay là thế này đi, chờ ta thương thế đỡ hẳn, lại đến đăng môn tạ tội?

Hứa Diệu Dương thoáng cả kinh, thấy Lục Ly ngữ khí kiên định liền cũng gật đầu nói:

- Là ta đường đột, Lục huynh đang có thương, vậy ta không miễn cưỡng. Rượu này quay đầu chúng ta lại uống, người đâu!

Hứa Diệu Dương hét lớn một tiếng, mấy người đằng sau giơ lên từng chiếc rương lớn đi tới, tựa hồ cứ như thể sợ người khác không nhìn thấy, Hứa Diệu Dương chỉ vào từng chiếc rương nói:

- Đây là một chút lễ mọn, là tâm ý của Hứa gia chúng ta, nếu cái này Lục huynh còn muốn cự tuyệt, ta sẽ trở mặt đấy.

- Quả nhiên là đến diễn kịch …

Trong lòng Lục Ly khẽ thở dài, nhấc nhiều rương như vậy làm gì? Trực tiếp đưa chút linh tài hoặc linh dược đỉnh cấp chẳng phải là xong?

Lục Ly bên trong ngấm ngầm xem thường, ngoài mặt lại vẫn khách sáo một phen, hắn khoát tay nói:

- Thế này không được, không được. Huyết Sát Đảo phụ dung Lạc Thần Đảo, Lục mỗ là thuộc hạ Hứa gia, chút chuyện đó là điều nên làm. Cũng không đáng nhắc tới, không được, không được.

- Người đâu!

Hứa Diệu Dương lại phi thường bá đạo nói:

- Trực tiếp nhấc lễ vật lên chiến thuyền Huyết Sát Đảo, nếu bọn hắn không thu, các ngươi đều không cần trở về.

- Tuân mệnh!

Mấy tên võ giả Hứa gia lĩnh mệnh, trực tiếp nhấc rương chạy ra ngoài thành. Lục Ly không khỏi nghẹn họng, tên Hứa Diệu Dương này cũng là diễn viên trời sinh a, cảnh này nếu là người bình thường chắc đã cảm động đến rớt nước mắt.

Lục Ly đành phải khách sáo một phen, nhận lấy lễ vật, lại cùng Hứa Diệu Dương hàn huyên một lúc, sau đó mới lên xe ngựa chạy ra ngoài thành.

Hứa Diệu Dương và Hứa Phương Phỉ một mực đưa mắt nhìn Lục Ly rời đi, chờ Lục Ly tan biến ở cuối con đường, hai người mới cưỡi ngựa về lại đại viện Hứa gia.

Đi vào đại viện Hứa gia, sắc mặt Hứa Diệu Dương lập tức trầm xuống, âm trầm nói:

- Cho thể diện mà không cần, thật tưởng mình là nhân vật?
Chương 289 Yên tâm phụ tá

Hứa Phương Phỉ cũng thần sắc khinh thường nói:

- Đúng là không biết điều, Bạch gia ném ra cành ô liu, Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương tự thân tiễn hắn đi Thiên Ngục Thành, chắc giờ phút này tâm tình hắn đều trôi dạt trên mây. Ở trong mắt hắn, không chừng còn ghét bỏ Hứa gia chúng ta. Hừ hừ, nếu hắn thật được làm rể Bạch gia, chẳng phải con mắt đều vểnh lên trời?

- Lắm mồm!

Hứa Diệu Dương quát khẽ một tiếng, nét mặt âm trầm vô cùng. Hắn theo đuổi Bạch Hạ Sương đã mấy năm, Bạch Hạ Sương lại vẫn không thèm để ý hắn. Lục Ly thân là một con chó rách từ Thiên Vũ Quốc lang thang tới, không ngờ lại được hai viên minh châu Thiên Đảo Hồ đích thân đưa tới Thiên Ngục Thành…

- Ngươi trút giận lên ta làm gì?

Hứa Phương Phỉ có chút khó chịu cong môi lên, nói:

- Chính ngươi tu luyện không nỗ lực, dù Lục Ly có chút đáng ghét, nhưng người ta đúng thật có thể đánh giết Vũ Linh Hư. Nếu ngươi cũng có thể giết chết được Vũ Linh Hư, Bạch Hạ Sương khẳng định sẽ coi trọng ngươi.

- Hừ!

Hứa Diệu Dương trùng trùng hừ một tiếng, đột nhiên đề thăng tốc độ chạy vội về nơi xa, đi đến chỗ khúc quanh mới ngừng lại, quay đầu nói:

- Nói cho phụ thân, ta bế quan, không đột phá Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong thì tuyệt không xuất quan. Dặn cha giúp ta chuẩn bị tài liệu ngưng tụ Mệnh Luân, ta phải để Bạch Hạ Sương thấy, Hứa Diệu Dương ta không phải phế vật!

Chuyện Lục Ly lo lắng khi ở Thiên Ngục Thành đã xảy ra, Bạch Hạ Sương Bạch Thu Tuyết gióng trống khua chiêng tiễn hắn, quả thực đã thiêu đốt lên tâm thái đố kỵ trong lòng tất cả công tử Thiên Đảo Hồ, chí ít lúc này Hứa Diệu Dương đã hận Lục Ly vào trong cốt tủy.

Về đến Huyết Sát Đảo lại là một phen náo nhiệt, tất cả đệ tử Liễu gia đều tới, ánh mắt ai nấy nhìn Lục Linh đều cuồng nhiệt dị thường. Giờ khắc này, Lục Ly rốt cục đã thực sự trở thành đảo chủ, trở thành chỗ dựa của tất cả mọi người.

Hứa Diệu Dương tặng lễ quả nhiên chỉ là giả vờ giả vịt, đều là một ít hàng cấp thấp, cộng lại không đủ mười vạn Huyền Tinh, dùng nhiều rương lớn như vậy để chứa, hoàn toàn là làm cho người ngoài nhìn.

Trận chiến trên Luyện Ngục Nhai đã sớm truyền khắp Huyết Sát Đảo, chỉ là sự thể trong mộ Long Đế thế nào đám người Liễu Di không quá rõ ràng. Lục Ly cũng không muốn giải thích gì nhiều, chỉ kể lại sơ qua một lượt.

Xác định Vũ Linh Hư quả thực bị Lục Ly chém giết, ánh mắt đám người Liễu Di nhìn Lục Ly càng thêm cung kính mấy phần.

Có thể chém giết Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, còn là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ thiên tài có được huyết mạch lục phẩm. Bất luận Lục Ly làm được bằng cách nào, ở trong lòng mọi người hắn đã không còn là thiếu niên nhỏ bé kéo quan tài cho Liễu gia xưa kia nữa, mà đã phát triển thành một gốc đại thụ che trời, một gốc đại thụ có thể giúp cho Liễu gia dựa vào hóng mát.

- Thất trưởng lão!

Lục Ly xua tán đám trưởng lão, chỉ để lại Thất trưởng lão và Liễu Di Thiên Đà Tử, hắn hạ lệnh:

- Mấy ngày nay ngươi chạy tới Lạc Thần Thành nhiều chút, tuỳ tiện tìm một lý do nào đó là được.

- Chạy tới Lạc Thần thành làm gì?

Thất trưởng lão thoáng nghi hoặc, Liễu Di cũng không hiểu. Lục Ly lại không giải thích, chỉ hạ lệnh nói:

- Bảo ngươi chạy thì ngươi cứ chạy, lý do tự mình tìm, có thể là mua Huyền thú, mua hạt giống, mua linh tài gì đó đều được.

- Được rồi!

Thất trưởng lão khẽ gật đầu, lúc này Lục Ly mới nói ra mục đích:

- Sau khi chạy được mấy ngày, ngươi sai người lén đi mua một ít thư tịch, cứ mua đủ chủng loại. Nhưng nhớ phải mua thư tịch giới thiệu về linh tài linh thảo bảo vật cao cấp.

Mắt Thất trưởng lão khẽ sáng lên, Liễu Di sửng sốt mất một lúc rồi cũng hiểu, thì ra là Lục Ly muốn mua thư tịch giới thiệu về linh tài linh thảo bảo vật cao cấp. Hắn để Thất trưởng lão đi mua cẩn thận như vậy, chẳng lẽ là đã lấy được thứ gì tốt trong mộ Long Đế?

Đương nhiên …

Hai người Thất trưởng lão và Liễu Di đều không dám có bất kỳ ý nghĩ quá phận nào, tựa như trước đó lúc ở đấu giá trường Lục Ly lấy ra bảo vật thế chấp hai ngàn vạn, cả hai đều chưa từng hỏi đến.

Bọn họ rất rõ ràng, giờ đây Lục Ly đã khác xưa, nếu làm ra bất luận điều gì khiến hắn phản cảm, Liễu gia sẽ vạn kiếp bất phục.

Bởi thế hai người không hề hỏi nhiều, Lục Ly thấy bọn họ biểu hiện như vậy, rất là hài lòng, dặn dò nói:

- Việc này nhất định phải làm thật kín đáo, một khi tin tức tiết lộ ra, Huyết Sát Đảo sẽ hóa thành tro bụi!

- Quả nhiên lấy được thứ tốt!

Nội tâm Thất trưởng lão khẽ chấn động, ánh mắt Thiên Đà Tử cũng sáng lên, một tia tham lam chợt lóe trong lòng Thất trưởng lão, sau đó lập tức không dám nghĩ nhiều, trên mặt cũng lộ ra nét mừng.

Lục Ly càng cường đại, Liễu gia liền có thể nước lên thuyền lên, đây là chuyện tốt.

Thất trưởng lão chắp tay nói:

- Đảo chủ yên tâm, việc này tuyệt đối sẽ không truyền đến trong tai người thứ năm, ta sẽ cực kỳ cẩn thận.

- Tốt!

Lục Ly thấy Thất trưởng lão bảo đảm như vậy liền cũng yên tâm, chuyển sang hỏi dò một phen tình hình Huyết Sát Đảo, biết hết thảy vẫn rất tốt đẹp. Hắn bèn đứng dậy đi ra ngoài:

- Ta trở về chữa thương, Thiên Đà Tử đi với ta một chuyến, các ngươi cứ bận việc của mình đi.

- Đảo chủ!

Liễu Di đột nhiên kêu một tiếng, sau đó nói lại không nói gì, Lục Ly quay đầu nhíu mày hỏi:

- Làm sao?

Liễu Di cắn môi nói:

- Cám ơn ngươi.

Lục Ly khẽ gật đầu, dẫn theo Thiên Đà Tử nghênh ngang rời đi, thần sắc Liễu Di thoáng ảm đạm, như là mất đi hồn phách.

Thất trưởng lão đoán được suy nghĩ trong lòng Liễu Di, hắn khe khẽ thở dài nói:

- Tộc trưởng, đừng nghĩ nhiều. Giờ đây Lục Ly không phải là người ngươi có thể hi vọng gửi gắm, chúng ta vẫn nên an tâm phụ tá hắn thì hơn. Con người hắn rất nặng tình nghĩa, chỉ cần chúng ta một lòng một dạ, ngày sau hắn một bước lên trời, Liễu gia chúng ta liền có thể quật khởi. Nếu có quá nhiều tâm tư, chọc giận hắn, Liễu gia sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

- Ừm, ta biết, Thất gia gia.

Liễu Di khẽ gật đầu, gượng gạo cười một tiếng, chẳng qua vẻ thất lạc trên mặt lại không giấu đi đâu được.
Chương 290 Di hình hoán ảnh?

Nàng biết Lục Ly đã cách nàng càng lúc càng xa, cuối cùng sẽ có một ngày Lục Ly bay lượn trên chín tầng trời, nàng lại chỉ có thể đứng ở dưới ngước mắt nhìn lên hắn.

- Thiên Đà Tử, phiên dịch mấy chữ này cho ta.

Trở lại Long Tượng Sơn, Lục Ly cầm quyển sổ tay quăng cho Thiên Đà Tử. Thị nữ sớm đã chuẩn bị sẵn giấy bút, Thiên Đà Tử tiếp lấy sổ tay nhìn kỹ một lượt, ánh mắt lập tức sáng lên.

- Đồ tốt!

Thiên Đà Tử đọc qua một phen, ngẩng đầu lên nói:

- Chủ nhân, đây là huyền kỹ Thiên giai, sao ngươi lấy được?

- Đừng hỏi nhiều, phiên dịch ra rồi chép lại ta xem.

Lục Ly lành lạnh nhìn hắn, Thiên Đà Tử vội vàng cầm lên giấy bút phiên dịch sao chép từng chữ từng chữ.

Lục Ly không đi quản hắn, Thiên Đà Tử tuyệt sẽ không ngỗ nghịch mệnh lệnh, lại cũng không dám có ý hại hắn, chắc chắn không dám phiên dịch sai.

Sau nửa canh giờ, Thiên Đà Tử phiên dịch xong đưa cho Lục Ly, sau đó đầy vẻ mong đợi nhìn Lục Ly hỏi:

- Chủ nhân, ta có thể luyện huyền kỹ này được không?

- Để xem đã.

Lục Ly không ngẩng đầu, chăm chú đọc nội dung được Thiên Đà Tử phiên dịch, đập vào mắt hắn là bốn chữ di hình hoán ảnh.

Đây là một quyển huyền kỹ thân pháp, phẩm cấp là Thiên giai. Lục Ly cúi đầu nhìn trọn vẹn ba nén hương mới ngước mắt lên nói:

- Huyền kỹ này để ta luyện trước, sau này đợi ta được đến huyền kỹ thân pháp càng cao cấp thì sẽ ban cho ngươi.

- Vâng!

Trong mắt Thiên Đà Tử lóe lên một tia thất vọng, nhưng không dám nói gì. Huyền kỹ này rất thâm ảo, nội dung lên tới tận mấy ngàn chữ, mặc dù hắn đã đọc qua một lần, nhưng không thể hoàn toàn nhớ kỹ. Hơn nữa cũng không có công pháp tương đương để so sánh, hắn làm sao dám luyện?

Lại nói Lục Ly là chủ nhân của hắn, chủ nhân đã ra lệnh, hắn dám trộm luyện mà để Lục Ly phát hiện được, sợ rằng tất phải bị giết.

Lục Ly thấy được vẻ thất vọng của Thiên Đà Tử, nhưng hắn không hề có một tia mềm lòng.

Là người thì đều ích kỷ, Thiên Đà Tử chỉ là nô lệ, chứ không phải huynh đệ của hắn. Thanh Loan Tộc giúp hắn rèn đúc Mệnh Luân, hắn làm nô lệ cho Lục Ly trăm năm, đây là giao dịch công bình tự nguyện, Lục Ly không cảm thấy mình thiếu nợ hắn cái gì.

Công pháp Thiên giai các gia tộc tuyệt đối sẽ không bán, mà đều xem như trấn tộc chi bảo, nếu khắp thế giới đều có, huyền kỹ Thiên gia cũng đã không đáng giá như thế, Lục Ly tự nhiên sẽ không muốn cho người ngoài tu luyện.

- Lại nhìn cái này!

Lục Ly ném tới quyển da cừu cho Thiên Đà Tử, đây là thứ Tiểu Bạch được đến trên đỉnh Long Đế Sơn, trên đó cũng viết chữ triện, chỉ có mười mấy chữ, còn có một ít đường cong và ký hiệu kỳ quái, Lục Ly xem không hiểu.

Thiên Đà Tử tiếp lấy chăm chú đọc, càng đọc hắn càng nhíu mày, hơn nữa còn thỉnh thoảng khẽ lắc đầu, đợi chừng hai nén hương mới ngẩng đầu nói:

- Thứ này, ta xem không hiểu.

Lục Ly kinh ngạc, hỏi:

- Trên đó chẳng phải có chữ viết ư? Sao lại xem không hiểu?

- Đúng là có chữ viết.

Thiên Đà Tử cười lên đắng chát, nói:

- Nhưng những chữ này không phải nối liền, quyển da cừu hẳn là có bốn tấm, đây chỉ là một tấm trong đó. Chẳng qua từ mười mấy chữ kia mà phán đoán, đây chắc là một tấm địa đồ, hơn nữa còn không phải địa đồ Bắc Mạc.

- Địa đồ?

Lục Ly có chút thất vọng, địa đồ thì làm được cái gì? Hắn còn tưởng đây là huyền kỹ hoặc bí pháp, thế là tiện tay nhận lấy, nhìn lướt qua sau đó ném sang một bên, Thiên Đà Tử lại vội vàng nói:

- Chủ nhân, thứ này ngươi phải giữ cho kỹ, khả năng nó là một tàng bảo đồ, hoặc là một bản đồ bảo địa.

- Tàng bảo đồ? Bản đồ bảo địa?

Thấy Lục Ly bị câu lên hứng thú, Thiên Đà Tử bèn giải thích nói:

- Chữ trong này dù không ăn khớp, nhưng theo ta thấy thì nó viết về một địa điểm, gọi là Cổ Thần cấm địa. Nơi có thể mang theo chữ thần, vậy tuyệt đối không giống bình thường. Hơn nữa trên đó còn viết Trung Châu, Cổ Thần cấm địa hẳn là ở Trung Châu.

- Trung Châu?

Lục Ly cười khổ, hắn có nằm mộng cũng muốn đi Trung Châu, vấn đề là bây giờ ngay cả Thiên Đảo Hồ hắn đều ra không được. Bản đồ này còn không trọn vẹn, trước mắt mà nói, thứ này chẳng có ý nghĩa gì đối với hắn cả.

- Ai …

Nghĩ đến Trung Châu, Lục Ly thở dài.

Giết Vũ Linh Hư, hắn triệt để đắc tội Vũ gia, Tử gia dung không được hắn. Hắn còn đắc tội Đỗ Tử Lăng, lần này giết người Vũ gia, bằng với gián tiếp đánh mặt ba đại Vương tộc, sợ rằng hắn đã không còn cơ hội gia nhập ba đại Vương tộc nữa rồi.

Không thể thừa tọa truyền tống trận, biết đến năm nào tháng nào hắn mới có thể đến Trung Châu, trở lại Lục gia?

Nghĩ đến phụ mẫu còn ở dưới Bàn Băng Thâm Uyên chịu khổ, Lục Linh cũng không biết thế nào, Lục Ly chau mày, trong mắt toàn là ưu sầu không cách nào tán đi.

Oanh!

Đông bộ Vũ Đế Thành Thiên Vũ Quốc, trong một tòa thành bảo xa hoa chợt truyền ra tiếng nổ vang trầm muộn. Vách tường thành bảo bị oanh ra một cái lỗ thủng to, có bóng người bay ra, thân thể be bét máu thịt, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng liền tắt thở.

Trong thành bảo xa hoa đứng đấy một đám đại nhân vật Vũ gia, ai nấy đều nhìn vào một nam tử trung niên khôi ngô, miệng câm như hến.

Lúc này Vũ Phi Nông cũng đứng ở trong đó, trên mặt chất đầy vẻ sợ hãi. Vừa rồi tộc trưởng Vũ gia Vũ Hóa Thần trong cơn phẫn nộ đã chém giết một tên trinh sát tới báo tin.

Dù chỉ là một tên trinh sát, nhưng nhìn bộ dạng đó của Vũ Hóa Thần, không ai dám hó hé lời nào, lỡ không cẩn thận nói nhầm, phỏng chừng cũng sẽ bị một chiêu đánh chết.

Tuổi tác Vũ Hóa Thần nhìn qua chỉ chừng trung niên, lưng hùm vai gấu, mái tóc đen xõa sau lưng, thân khoác trường bào hoa lệ. Hắn có một đôi tròng mắt rất lớn rất to, lúc này bộ dáng nổi giận càng giống một con vua sư tử đang phát uy.

- Thiên Đảo Hồ đúng là khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!

Vũ Hóa Thần trầm hống, nương theo tiếng rống của hắn còn có một cỗ khí tức hung lệ như cự thú, khiến mười mấy người đứng đấy càng thêm thấp thỏm bất an.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 196-200

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom