• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (3 Viewers)

  • Chương 276-280

Chương 276 Chứng cứ

- Vũ Phi Giáp, ngươi dám động thủ, có tin ta một chiêu diệt ngươi không?

Bạch Lãnh bước ra trước hai bước, cản lại toàn bộ sát khí, Lục Ly và đám người Bạch Thu Tuyết lập tức cảm thấy nhẹ nhàng không ít.

Trong tay Bạch Lãnh cũng xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm màu trắng bạc, trên cổ lấp lánh ấn ký trăng khuyết màu đỏ, cũng là huyết mạch thất phẩm.

Trên người hắn cuộn lên sát khí càng thêm cuồng bạo, lạnh lùng nhìn năm người Vũ gia nói:

- Không có bất kỳ chứng cớ nào, lại dám giết người Thiên Đảo Hồ chúng ta? Có phải Vũ gia các ngươi muốn bị diệt tộc rồi không? Ta đã đưa tin cho tộc trưởng nhà ta, các ngươi cứ động thủ thử xem?

Tê tê!

Lời này của Bạch Lãnh khiến cho bốn phía rộ lên một mảnh tiếng hít thở sâu, Thiên Ngục lão nhân vốn nổi danh bá đạo ở Bắc Mạc. Đã từng có một trưởng lão gia tộc tứ phẩm Thiên Vũ Quốc động võ ở Thiên Đảo Hồ, Thiên Ngục lão nhân ngay trước mặt tộc trưởng Tử gia, ra tay chém giết toàn bộ cường giả gia tộc tứ phẩm kia.

Rất nhiều năm trước, ba đại Vương tộc triệu tập vô số cường giả ba nước tiến công Thiên Đảo Hồ, cuối cùng lại tổn binh hao tướng, nhếch nhác rút đi.

Trên Chiến Thần Bảng Bắc Mạc, Thiên Ngục lão nhân xếp hạng thứ ba, còn là lão bất tử tồn tại hơn hai nghìn năm mà chưa chết. Nếu kinh động đến hắn, sợ rằng Bắc Mạc lại phải cuộn lên một hồi gió tanh mưa máu.

- Bạch Lãnh, ngươi uy phong thật đấy!

Đúng lúc này, có tiếng cười lạnh vang lên, một lão giả áo xanh bước lên boong phi thuyền thiết giáp, chính là cường giả dẫn đội Tử gia lần này.

Lão giả áo xanh nhàn nhạt quét mắt nhìn Bạch Lãnh một cái, nói:

- Bạch Lãnh, Vũ gia chết đi thiếu tộc trưởng, còn là một thiên tài huyết mạch lục phẩm. Lần này chúng ta sớm có ước định, ở bên trong không được giết người. Nếu Vũ Linh Hư quả thực chết ở trong tay hắn, ngươi không giao người, Thiên Vũ Quốc chúng ta không tiếc đánh một trận!

- Đúng!

Vũ Phi Nông lập tức kêu lên:

- Không giao người, Vũ gia quyết không bỏ qua.

- Tử Hoàn Vũ!

Bạch Lãnh nhìn chằm chằm cường giả áo xanh Tử gia, sắc mặt lạnh thêm mấy phần, Bạch Thu Tuyết nghe được ba chữ này, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng dị thường.

Đây là một cường giả tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Vũ Quốc, cảnh giới tương đương như Bạch Lãnh, đều là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, nửa bước chân đã đạp tới Quân Hầu Cảnh. Then chốt là người này cũng có huyết mạch thất phẩm, xếp hạng trên Chiến Thần Bảng Bắc Mạc cũng ngang ngửa Bạch Lãnh.

Tử Hoàn Vũ ra mặt, vậy liền đại biểu cho thái độ Thiên Vũ Quốc. Vũ gia phụ dung Tử gia, Vũ Linh Hư bị giết, Tử Hoàn Vũ không ra mặt thì có chút nói không qua được.

Bạch Lãnh thoáng hối hận vì lần này không mang thêm cường giả tới, hắn tưởng rằng ở ngay sát Thiên Đảo Hồ, ai lại dám làm loạn?

Còn về đã thông báo Thiên Ngục lão nhân, đó chỉ là hù dọa đối phương. Chút chuyện nhỏ này hắn làm sao có thể kinh động tới Thiên Ngục lão nhân. Dù có là Lục Ly bị giết, hắn cũng không dám đi quấy rầy Thiên Ngục lão nhân.

- Lãnh thúc!

Bạch Thu Tuyết thấp giọng kêu nói, trong mắt mang theo một tia khẩn cầu, trên tay nàng còn hiện ra một tấm ngọc phù, trên đó viết hai chữ Thiên Ngục.

Bạch Lãnh không khỏi kinh ngạc, Bạch Thu Tuyết lấy ra ngọc phù, ý tứ trong đó rất rõ ràng, thời khắc tất yếu nàng có thể bóp nát ngọc phù, thông báo Thiên Ngục lão nhân.

Bạch Lãnh quét mắt nhìn lại Lục Ly, muốn xem xem tiểu tử này có ma lực gì mà khiến Bạch Thu Tuyết coi trọng như thế, còn lấy ra bản mệnh ngọc phù Thiên Ngục lão nhân ban cho nàng.

Nhìn một lúc, Bạch Lãnh ngấm ngầm gật đầu, Lục Ly tuổi không lớn lắm, gặp phải trường cảnh như thế lại vẫn rất tỉnh táo, trong mắt lấp lánh hàn quang, tựa hồ tùy thời chuẩn bị liều mạn, so với rất nhiều công tử đại gia tộc thì mạnh hơn nhiều.

Bạch Lãnh trầm tư một lát, mở miệng nói:

- Vũ Linh Hư chết rồi, ta cũng rất đau lòng, nhưng không có bằng chứng, các ngươi chỉ bằng vào bóng lưng liền muốn kết luận là người Thiên Đảo Hồ chúng ta làm? Nếu người này là Hồn Đàm Cảnh, vậy thì còn dễ nói, đằng này hắn chỉ là một tên Thần Hải Cảnh, các ngươi cho rằng có thể ư? Không có chứng cứ, hôm nay các ngươi không thể mang đi người này, nếu các ngươi muốn đánh, ta liền đánh một trận với các ngươi.

- Bá khí!

Lục Ly nghe mà nhiệt huyết sôi trào, đây mới là ngạo cốt cường giả, đây mới là khí độ của người Thiên Đảo Hồ, dù cho đối mặt sáu tên cường giả Bất Diệt Cảnh, lại vẫn cứ ngang nhiên không sợ.

Sau lưng hắn là Thiên Ngục lão nhân, là toàn bộ Thiên Đảo Hồ, hắn không thể cúi đầu, tôn nghiêm thường thường còn quan trọng hơn cả đổ máu và sinh tử.

Sắc mặt Tử Hoàn Vũ thoáng trở nên khó coi, nhưng không nói gì thêm, đám người Vũ gia thấp giọng thương nghị một lát, Vũ Phi Giáp lên tiếng nói:

- Muốn chứng cứ? Rất đơn giản!

Vũ Phi Giáp chỉ vào giới chỉ trong tay Lục Ly nói:

- Cầm Không Gian Giới Chỉ của hắn ra đây cho chúng ta kiểm tra, chúng ta muốn kiểm tra binh khí của hắn, còn cả tấm mặt nạ kia nữa. Nếu trong Không Gian Giới Chỉ của hắn không có, chúng ta không nói hai lời, lập tức đi ngay, thế nào?

- A!

Thân thể Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đều khẽ run lên, Vũ Phi Giáp tìm được điểm trí mạng của Lục Ly, mặt nạ Quỷ Sát và chiến kích quá đặc biệt, thứ này một khi bị lấy ra từ trong Không Gian Giới Chỉ, vậy thì hết đường chối cãi.

Khóe mắt Bạch Lãnh phát hiện ra động tĩnh nhỏ bé của Lục Ly và Bạch Thu Tuyết, trong lòng khe khẽ thở dài, hai người vẫn hơi non chút. Lần này chưa đánh đã khai, Vũ gia đã trăm phần trăm xác định Lục Ly là hung thủ.

Vũ Phi Giáp và Vũ Phi Nông liếc nhau, hàn quang trong mắt hai người đồng loạt tăng vọt, Vũ Phi Nông trao đổi ánh mắt một cái với Tử Hoàn Vũ, sau đó mở miệng nói:

- Bạch Lãnh, để hắn giao ra Không Gian Giới Chỉ, bằng không chúng ta chỉ còn cách cường hành cướp người, dù Thiên Ngục lão nhân muốn giết lão phu, lão phu cũng không tiếc tử chiến một trận.

Tử Hoàn Vũ nói tiếp:

- Bạch Lãnh, người dẫn đội các gia tộc đều ở đây, mọi người có thể làm chứng, nếu trong Không Gian Giới Chỉ của người này không có chứng cứ, bản tọa sẽ bồi tội với vị tiểu huynh đệ này. Còn nếu ngươi không để hắn giao ra Không Gian Giới Chỉ, bản tọa đành phải cường hành ra tay.
Chương 277 Lượng kiếm

Tử Hoàn Vũ vừa dứt lời, không khí bốn phía tựa hồ ngưng đọng mấy phần, cảm giác rất là đè nén. Từng đạo sát khí mãnh liệt tràn ra, khiến cho đám tiểu thư Hứa Phương Phỉ sợ hãi không thôi.

Hưu!

Hai chiếc phi thuyền thiết giáp ở phụ cận chậm rãi lui ra xa, tựa hồ sợ đại chiến lan đến bọn họ, cũng nói rõ nhường ra chiến trường cho đám người Bạch Lãnh, còn bọn hắn thì đứng ngoài nhìn xem náo nhiệt.

Bạch Lãnh rất quấn quít!

Lục Ly là một nhân tài, nhưng không phải nhân tài của Bạch gia, hơn nữa lại không thức tỉnh huyết mạch, ở trong mắt Bạch Lãnh thì thành tựu sau này cũng có hạn. Nhưng Bạch Thu Tuyết khẩn cầu hắn như thế, trước khi đi Yên phu nhân còn đặc ý đến bái phỏng hắn, để hắn chiếu cố Lục Ly.

Nếu Lục Ly không giết người, Bạch Lãnh đương nhiên sẽ không chút chần chờ, then chốt là Vũ Linh Hư đúng thật do Lục Ly giết.

Bất luận chuyện đã xảy ra thế nào, Vũ Linh Hư đều chết rồi, nhất định phải có một lời giải thích cho Vũ gia, bên phía Tử Hoàn Vũ cũng cần một cái công đạo, giờ đạo lý còn đứng hết về phía Thiên Vũ Quốc.

- Lãnh thúc!

Bạch Thu Tuyết lần nữa thấp giọng kêu nói, Bạch Lãnh quay đầu nhìn lại, thấy được ý nguyện khẩn cầu mãnh liệt trong mắt nàng. Bạch Lãnh khe khẽ thở dài, khoát tay ra hiệu với Đinh Quế, Đại trưởng lão Đinh gia.

Đinh Quế xem hiểu, thân thể lóe lên tựa như tia chớp xông vào trong khoang thuyền, phi thuyền thiết giáp lập tức lấp lánh quang mang, hóa thành một đạo lưu tinh phóng vút về phía Thiên Đảo Hồ.

Hưu!

Đồng thời với đó, hai chân Bạch Lãnh đạp trên boong thuyền, cả người bay vút về phía đám người Vũ Phi Nông. Từ trong bụng hắn, một tòa thần đàn chín tầng bắn ra, lơ lửng giữa trời, cả người hắn bay vụt lên, giương kiếm chỉ tới Vũ Phi Nông ở phía đằng xa:

- Nếu các ngươi đã muốn cường hành cướp người, vậy thì chẳng còn gì để nói cả. Tới đi, đánh một trận với Bạch Lãnh ta, chỉ cần giết được ta, các ngươi cứ việc dẫn người đi!

Thần đàn chín tầng, tự nhiên chính là Mệnh Luân của Bạch Lãnh.

Mệnh Luân Cảnh bắt đầu rèn đúc Mệnh Luân, đạt tới Mệnh Luân Cảnh đỉnh phong liền có ba Mệnh Luân chồng thêm, mà đạt tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong liền có được Mệnh Luân chồng lại với nhau.

Chín Mệnh Luân hỗ trợ lẫn nhau, uy lực tăng thêm gấp bội, còn có thể khắc họa đạo vận và áo nghĩa thần kỳ trong Mệnh Luân, khiến Mệnh Luân biến thành lợi khí giết người vô cùng khủng bố.

Mệnh Luân vừa ra, đồng nghĩa với Bạch Lãnh đang phô diễn sức mạnh bản thân!

Vũ Phi Giáp và hai tên trưởng lão Vũ gia thoáng cả kinh, chiến lực Bạch Lãnh nổi danh khắp Bắc Mạc, nếu hắn buông tay chiến một trận, sợ rằng năm người bọn hắn phải có vài người bỏ mạng ở Thiên Đảo Hồ.

- Hừ!

Vũ Phi Nông gầm lên một tiếng, bụng dưới cũng bắn ra một vệt kim quang lấp lánh, một tòa Mệnh Luận tám tầng cực lớn xuất hiện giữa không trung, hắn rống to:

- Bạch Lãnh đã không nói lý, vậy liền đánh một trận. Bắc Mạc là thiên hạ của con dân Bắc Mạc, không phải thiên hạ của người Thiên Đảo Hồ.

Hưu!

Vũ Phi Nông bay vụt lên, Mệnh Luân tám tầng cũng theo đó bay vút về phía Bạch Lãnh. Đám người Vũ Phi Giáp cắn răng phóng ra Mệnh Luân, Vũ Phi Giáp là Mệnh Luân tầng sáu, ba người còn lại thì là Mệnh Luân tầng bốn.

- Giết!

Ba người gầm lên một tiếng, theo gót Vũ Phi Nông mà đi, Vũ Phi Giáp thì lại điều khiển Mệnh Luân tầng sáu thả chậm tốc độ, đi ở sau cùng.

- Mở!

Bạch Lãnh rống to, trăng khuyết màu đỏ trên cổ hắn sáng lên, đột nhiên nhập vào trong Mệnh Luân tầng chín. Sau đó Mệnh Luân tầng chín đột ngột tách ra, hóa thành chín chiếc Mệnh Luân, xoay tròn kịch liệt, mang theo uy áp vô tận trấn áp về phía đám người Vũ Phi Nông.

- Mọi người cẩn thận!

Tử Nguyệt của Bạch Lãnh tan biến khiến Vũ Phi Nông cảm nhận được uy hiếp, ấn ký hỏa diễm trên cổ hắn cháy bùng lên, bao bọc toàn thân lại. Đồng thời hắn rót một ít hỏa diễm vào trong Mệnh Luân, điều khiển Mệnh Luân đụng tới một chiếc Mệnh Luân của Bạch Lãnh.

Tốc độ Mệnh Luân quá nhanh, nháy mắt Mệnh Luân của Vũ Phi Nông đã va chạm với Mệnh Luân của Bạch Lãnh.

Nhưng khiến Vũ Phi Nông và đám đông cường giả quan chiến kinh ngạc là, Mệnh Luân của Bạch Lãnh bỗng chốc sụp đổ, hóa thành tro bụi.

- Không đúng! Đây là giả, là hư ảnh!

Vũ Phi Nông lập tức tỉnh ngộ, hét lớn một tiếng, nhưng hắn rống lên quá muộn, một tên trưởng lão Vũ gia điều khiển Mệnh Luân va chạm với Mệnh Luân của Bạch Lãnh, nương theo đó là một tiếng nổ mạnh và không gian chấn đãng, Mệnh Luân tầng bốn của trưởng lão Vũ gia bỗng chốc nổ tung.

Phốc

Nháy mắt khi Mệnh Luân bị hủy, trưởng lão kia cũng trọng thương, nguyên khí đại tổn, cả người nhìn như chợt già nua mấy chục tuổi, làn da chợt trở nên xám xịt với tốc độ thấy được bằng mắt thường, thân hình như diều đứt dây rơi rụng xuống.

Tê tê!…

Cường giả dẫn đội của các gia tộc quanh bốn phía không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, bọn hắn biết chiến lực Bạch Lãnh rất mạnh, lại không ngờ sẽ mạnh đến mức này.

Tu luyện võ đạo, nghịch thiên cải mệnh!

Cải mệnh ở đây, theo như người Bắc Mạc nghĩ thì có hai ý, một là cải biến vận mệnh, được đến thành tựu phi thường, từ đó sống trong sung sướng, vinh hoa phú quý cả đời.

Còn có một ý nữa là cải biến thọ mệnh, giành được sinh mạng lâu dài. Một Mệnh Luân có thể gia tăng năm trăm năm thọ nguyên, Bất Diệt Cảnh đỉnh phong có được chín chiếc Mệnh Luân, trên lý thuyết có thể có được bốn ngàn năm trăm năm thọ nguyên.

Đương nhiên, sau mỗi Mệnh Luân thọ nguyên được gia tăng sẽ ít đi nhiều, không khả năng thật có thể sống hơn bốn ngàn tuổi, nhưng sau khi đạt tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, hai ba ngàn năm thọ nguyên khẳng định là có.

Võ giả tu luyện lên cao tiến cảnh sẽ càng lúc càng khó, bởi vì lượng linh tài cần đến sẽ càng lúc càng nhiều, đừng nói tiểu võ giả, dù có là đại gia tộc đều rất khó tìm đủ hết. Mỗi lần đột phá một cảnh giới đều cần thời gian rất dài, nếu võ giả không có thọ nguyên dài đằng đẵng, làm sao có thể không ngừng đột phá? Làm sao có thể nghịch thiên cho được?

Nghịch thiên cải mệnh, phải cải mệnh trước thì mới có thể nghịch thiên.
Chương 278 Cường giả chi chiến

Bởi vậy Mệnh Luân rất quan trọng đối với võ giả, nếu Mệnh Luân bị hủy đi, đấy sẽ là trí mạng đối với võ giả. Không chỉ khiến hắn nguyên khí đại thương, đời này cơ bản cũng xong rồi, xác suất ngưng tạo thành công Mệnh Luân sẽ theo đó giảm mạnh, trừ phi là được sử dụng vô số linh tài trân quý.

Mà nếu không thể lần nữa ngưng tạo Mệnh Luân, chẳng bao lâu sau võ giả kia liền sẽ chết già.

Chiêu này của Bạch Lãnh hủy đi Mệnh Luân tầng bốn của trưởng lão Vũ gia, đồng nghĩa với vận mệnh tên trưởng lão kia đã chú định, Vũ gia tuyệt không khả năng hao tốn đại giá giúp hắn lần nữa ngưng tạo Mệnh Luân, kết cục chờ đợi hắn chỉ có thể là tử vong.

Tên trưởng lão kia sống chết thế nào, người xung quanh không mấy để ý, điều bọn hắn để ý là thủ đoạn của Bạch Lãnh. Lúc này rất nhiều người mới chợt hiểu ra, trước đó Bạch Lãnh để Mệnh Luân tách ra là giả, có tám chiếc Mệnh Luân đều là hư ảnh, Mệnh Luân thực thì vẫn không tách ra, mà dùng để đụng tới Mệnh Luân của trưởng lão Vũ gia kia.

Mệnh Luân tầng chín đối đầu Mệnh Luân tầng bốn, chênh lệch quá lớn.

Điểm then chốt nhất chính là, Bạch Lãnh vận dụng huyết mạch thần kỹ, Tử Nguyệt tiềm phục ở trong Mệnh Luân. Tùy theo cảnh giới võ giả tăng lên, uy lực huyết mạch thần kỹ cũng sẽ đề thăng. Huyết mạch thần kỹ mà Bạch Lãnh phóng thích không phải là thứ mà Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương có thể cầm ra so sánh.

Tử Nguyệt tiềm phục trong Mệnh Luân tầng chín, lúc va chạm với Mệnh Luân trưởng lão Vũ gia, Tử Nguyệt đột nhiên tập kích bắn ra, trực tiếp đâm nát Mệnh Luân trưởng lão Vũ gia

- Cường hoành!

Rất nhiều trưởng lão các gia tộc âm thầm cảm khái, dù đoán được thủ đoạn Bạch Lãnh, nhưng không phải ai cũng phá giải được. Chín hư ảnh Mệnh Luân giống nhau như đúc, ai cũng phân biệt không ra. Mệnh Luân không đạt tới tầng chín mà va chạm với Mệnh Luân của Bạch Lãnh, kết cục cuối cùng đều sẽ như thế cả!

Cường giả mạnh thứ ba Thiên Đảo Hồ quả nhiên danh bất hư truyền.

Hưu!

Một tên trưởng lão Vũ gia bay vụt xuống, bắt lấy tên trưởng lão đã ngất đi kia, phóng về phía phi thuyền thiết giáp cách đó, dưới hồ có rất nhiều Huyền thú, nếu rơi xuống sợ rằng đến cả xương cốt đều không thừa.

- Hoàn Vũ đại nhân!

Vũ Phi Nông rống lớn một tiếng với Tử Hoàn Vũ, hắn rất rõ rằng, bằng vào mấy người bọn họ tuyệt không phải đối thủ của Bạch Lãnh. Tử Hoàn Vũ không ra tay, bốn người Vũ gia còn lại cũng phải chết ở chỗ này.

- Bạch Lãnh, ngươi quá phận.

Nét mặt Tử Hoàn Vũ không giấu được vẻ phẫn nộ, tình hình thế này mà hắn còn không ra mặt, tất cả các gia tộc Thiên Vũ Quốc đều sẽ hàn tâm. Từ trong bụng hắn, một Mệnh Luân tầng chín hiện ra. Hắn tung người bay lên, Mệnh Luân hóa thành một đạo bạch quang, bắn thẳng tới không trung trên đỉnh đầu Bạch Lãnh.

Ông!

Ấn ký tiểu hoa màu đỏ trên cổ Tử Hoàn Vũ sáng lên, Mệnh Luân tầng chín tràn ra thần mang sặc sỡ, tiếp đó một cảnh tượng kinh người diễn ra.

Mệnh Luân chín màu cấp tốc xoay tròn, cánh hoa đầy trời bay ra từ trong Mệnh Luân chín màu, bao phủ phương viên mấy trăm trượng. Mưa hoa sặc sỡ lả tả khắp nơi, đẹp đến khiến người mê say.

Rất thần kỳ là, dưới mưa hoa Bạch Lãnh đột nhiên biến mất, không chỉ không nhìn thấy thân hình hắn, ngay cả dùng thần niệm đều dò xét không ra, cũng không thấy được công kích từ Bạch Lãnh.

- Vạn Hoa Trận!

Có người kinh hô, đây chính là tuyệt kỹ độc môn của Tử gia, có thể vây khốn bất kỳ cường giả đồng cấp nào, mọi người dò xét không ra Bạch Lãnh, chính là vì hắn đã bị vây khốn ở bên trong.

- Đi vào trọng thương hắn, đừng giết người!

Tử Hoàn Vũ đứng ngạo nghễ trên Mệnh Luân, hét lớn với đám Vũ Phi Nông. Vũ Phi Nông phấn chấn không thôi, tung người bay vụt vào trong biển hoa.

- Giết!

Một tên trưởng lão Vũ gia và tên trưởng lão vừa kéo người trở lại phi thuyền thiết giáp cũng vọt vào theo, chỉ có Vũ Phi Giáp là không đi.

Hưu

Vũ Phi Giáp đứng ngạo nghễ trên Mệnh Luân tầng sáu, Mệnh Luân lấp lánh quang mang, hóa thành một đạo lưu tinh gào thét mà đi. Hắn không phóng vào trong biển hoa, ngược lại hướng tới phi thuyền thiết giáp ở xa xa.

Bạch Lãnh bị Vạn Hoa Trận vây khốn, Tử Hoàn Vũ nói trọng thương hắn, đừng giết người. Nếu đã vậy có tiến vào cũng chẳng ý nghĩa gì, còn không bằng đi đánh giết Lục Ly. Mục đích bọn hắn khai chiến là gì? Chẳng phải là vì Lục Ly ư?

Mệnh Luân của Vũ Phi Giáp là sáu tầng, tốc độ rất nhanh, nhanh hơn phi thuyền thiết giáp tận mấy lần.

Đinh Quế mới điều khiển phi thuyền thiết giáp bay được một lúc, Vũ Phi Giáp liền đã đuổi kịp. Hắn khóa chặt Lục Ly đang đứng trên boong thuyền, sát khí trên người tuôn trào ra sóng cả.

Bá bá bá!

Người trên boong thuyền nhìn thấy Vũ Phi Giáp bay vút mà đến, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi. Đám Hứa Phương Phỉ thậm chí lặng lẽ rụt mấy bước vào trong góc, nghĩ bụng cách xa Lục Ly xa một chút, tránh cho khỏi bị Lục Ly liên lụy.

Tại trường, người không nhúc nhích chỉ có Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương, Bạch Cô đứng cách Lục Ly mấy thước cũng không tránh đi, ngược lại cả ba người đều lấy ra binh khí.

Đinh Quế dẫn theo hai tên Mệnh Luân Cảnh đi ra, đứng ở bên người Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương. Thần sắc ba người ngưng trọng dị thường, ba người đều là Mệnh Luân cảnh, nhưng Vũ Phi Giáp lại là Bất Diệt cảnh.

Ngàn trượng, năm trăm trượng, trăm trượng!

Ba người Đinh Quế đã thả ra Mệnh Luân, Đinh Quế là Mệnh Luân tầng ba, hai người còn lại chỉ có hai tầng. Lục Ly giang rộng hai tay, chuẩn bị phóng thích long ngâm, trong tay Bạch Thu Tuyết cũng giơ cao một chiếc ngọc phù, quang mang lấp lánh, khẽ kêu nói:

- Vũ Phi Giáp, ngươi dám công kích, ta lập tức bóp nát ngọc phù, nháy mắt lão tổ tông liền sẽ đến, lần này toàn bộ người Vũ gia các ngươi đều phải chết ở đây!

Uy hiếp của Bạch Thu Tuyết rất có sức chấn nhiếp, Vũ Phi Giáp điều khiển Mệnh Luân ngừng lại, không khỏi có chút đau đầu. Hắn tự nhiên đều biết Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương, hai nha đầu này chính là hậu bối được Thiên Ngục lão nhân yêu thích nhất, thường niên mang theo trên người chỉ điểm tu luyện, ngọc phù này khẳng định là thật, ngọc phù vừa vỡ, phỏng chừng Thiên Ngục lão nhân sẽ lập tức khởi hành tới đây.
Chương 279 Không tránh được

Tính tình lão bất tử đó, các đại gia tộc Bắc Mạc đều từng lĩnh giáo qua. Không xuất động thì thôi, một khi xuất động nhất định phải thấy máu, nói không chừng mấy người Vũ gia bọn hắn thật sẽ triệt để bỏ mạng ở Thiên Đảo Hồ.

Vấn đề là...

Lục Linh mang đến cho hắn khuất nhục, cộng thêm cái chết của Vũ Linh, Bạch Lãnh phế đi một tên trưởng lão Vũ gia, tôn nghiêm Vũ gia mất sạch, những chuyện này chẳng lẽ cứ thế quên đi?

- Không thể!

Vũ Phi Giáp cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, Vũ gia chính là danh môn vọng tộc ở Bắc Mạc, nếu lần này chùn bước, uy nghi Vũ gia sẽ mất hết, biến thành trò cười trong mắt tất cả mọi người Bắc Mạc.

Hưu!

Vũ Phi Giáp điều khiển Mệnh Luân, cuốn theo sát cơ vô tận và khí tức cuồng bạo nghiền ép tới. Ba người Đinh Quế cắn răng điều khiển Mệnh Luân đối kháng, ấn ký vết kiếm trên cổ Vũ Phi Giáp sáng lên, chiến đao trong tay đột nhiên bổ xuống, một đạo đao mang màu đỏ lửa kinh thiên lan tràn mà đi, xé rách bầu trời, bắn thẳng về phía Lục Ly.

Oanh!

Hai Mệnh Luân va chạm, nháy mắt Mệnh Luân của Đinh Quế bị đánh bay, sắc mặt Đinh Quế bỗng trở nên trắng bệch, cả người lắc lư lảo đảo giữa trời, thiếu chút rơi rụng xuống. Vũ Phi Giáp lại không có bất kỳ phản ứng nào, tiếp tục điều khiển Mệnh Luân đánh tới Mệnh Luân của hai người còn lại.

- Lục Ly, mau tránh ra!

Bạch Thu Tuyết khẽ kêu, nhìn thấy đao mang kinh thiên cuốn theo khí tức khủng bố xé nứt thiên địa kia bắn thẳng đến, sâu trong linh hồn nàng bất giác truyền đến một tia bất lực.

- Tránh không được!

Lục Ly ngược lại muốn tránh, chỉ là bị uy áp Vũ Phi Giáp chấn trụ, toàn thân căn bản không cách nào di động, chỉ biết trơ mắt nhìn đao mang phá không mà đến.

Hống!...

Mặc dù toàn thân không cách nào di động, nhưng Lục Ly vẫn liều mạng rống lên một tiếng, phóng ra Long Ngâm thần kỹ, hắn không phải kiểu người chỉ biết khoanh tay chờ chết.

Tiếng rống kinh thiên động địa vừa vang lên, lập tức khiến cho không gian cuộn trào tầng tầng gợn sóng, dẫn lên nước biển phía dưới lăn lộn, cuồng phong gào thét, Đinh Quế vốn đang lung lay đứng trên Mệnh Luân, lập tức bị tiếng hô chấn cho trực tiếp rơi rụng xuống.

Đăng đăng đăng...

Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương Bạch Cô bị chấn cho không ngừng thối lui ra sau, ôm lấy lỗ tai ngồi bệt trên đất, mặt mũi tràn đầy thống khổ gầm nhẹ. Đám người Hứa Phương Phỉ càng không chịu nổi, rất nhiều công tử tiểu thư quay cuồng trên boong thuyền, khóe miệng mũi khóe mắt màng nhĩ ẩn ẩn có máu tươi tràn ra...

Vũ Phi Giáp tựa hồ cũng bị một tia ảnh hưởng, đao mang lan tràn mà đến khẽ rung lên, sau đó ầm vang sụp đổ, tốc độ Mệnh Luân bay đi cũng chậm chút, trong mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc.

- Hưu!

Lục Ly đột nhiên cảm giác được uy áp bao phủ trên thân biến mất, đã có thể hoạt động trở lại, hắn lập tức phóng thích huyết mạch thần kỹ Nhiên Huyết. Chiến kích xuất hiện trong tay, hai chân giậm mạnh lên boong thuyền, như lợi kiếm lao vút về phía Vũ Phi Giáp, người còn đang giữa không trung, lại lần nữa phát ra tiếng rống chấn thiên.

- Tiếng gì vậy?

Cường giả các gia tộc trên phi thuyền thiết giáp nơi xa dồn dập chấn kinh, mặc dù đã rời cách bên kia một đoạn, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy đinh tai nhức óc, tựa như có một con cự thú đang gầm thét, khiến rất nhiều người khí huyết lăn lộn.

Có mấy người quét thần niệm tới, lại phát hiện một cảnh tượng vô cùng buồn cười, Lục Ly tung người lao đến, vung lên một thanh chiến kích cực lớn, nhắm thẳng đầu Vũ Phi Giáp hung hăng nện xuống!

Thần Hải Cảnh nện Bất Diệt Cảnh?

Cảnh tượng này quá bất cân xứng, đừng nói Bất Diệt Cảnh, dù có là Mệnh Luân Cảnh sợ rằng Lục Ly đều không áp sát được. Thế mà giờ đây bọn họ lại tận mắt nhìn thấy Lục Ly đang chặn đánh Vũ Phi Giáp.

Vũ Phi Giáp bị hai tiếng rống to chấn hai lần, phản ứng lại không bị ảnh hưởng quá nhiều. Sở dĩ hắn để Lục Ly áp sát, là bởi trong lòng cũng đang hắn kinh nghi, hắn muốn biết đây là huyền kỹ gì, sao lại bá đạo đến vậy?

Còn nữa, lúc này đây Vũ Phi Giáp đã vạn phần xác định Vũ Linh Hư là do Lục Ly giết, tiếng rống vừa rồi của Lục Ly quả thật có được thực lực đánh tay đôi với Hồn Đàm Cảnh, chiến tích trong tay càng là chứng cứ.

Nhìn thấy chiến kích phá không mà đến, Vũ Phi Giáp cười lạnh, hắn không có quá nhiều động tác, chỉ duỗi một tay ra, trực tiếp chộp tới chiến kích. Hắn muốn cho Lục Ly thấy được sự cường đại của Bất Diệt Cảnh, để đối phương cảm thụ một phen thế nào là uy năng cường giả!

Ầm!

Chiến kích cuốn theo thế như phong lôi, ầm ầm nện lên nắm tay Liễu Vũ Phi Giáp, trong tay Vũ Phi Giáp lấp lánh quang mang, Huyền lực ngưng tụ thành hình chưởng bộ (bao tay).

Oanh!

Một tiếng trầm muộn vang lên, cánh tay Vũ Phi Giáp khẽ rung động, trong mắt chớp qua một tia kinh ngạc, không ngờ lực lượng Lục Ly lại lớn đến thế.

- Ách?

Nét mặt Lục Ly cũng đầy vẻ chấn kinh, một bổ toàn lực này của hắn không ngờ lại bị Vũ Phi Giáp dùng tay không nhẹ nhàng tiếp được. Hơn nữa tay của Vũ Phi Giáp còn không hề hấn gì, hắn muốn rút về chiến kích lại không cách nào di động được.

- Hừ!

Cánh tay Vũ Phi Giáp dùng sức khẽ vung, cả người Lục Ly bị hất bay, chiến kích cũng bị quật văng. Mệnh Luân dưới chân Vũ Phi Giáp lóe lên, trước khi Lục Ly kịp có phản ứng, tay hắn đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ Lục Ly, nhấc lên lơ lửng giữa trời

Cảm giác như bị một chiếc kìm siết chặt cổ họng, Lục Ly đến cả hô hấp đều không làm được, hắn nổi giận trừng mắt nhìn Vũ Phi Giáp, chân sau lấp lánh Huyền lực, hung hăng đá tới phần bụng đối phương.

Ầm!

Trên người Vũ Phi Giáp tuôn động Huyền lực, ngưng tụ ra một tấm chắn, một cước của Lục Ly tựa hồ đá lên ván sắt. Chân và cánh tay hắn lần nữa đánh ra như thiểm điện, phân biệt nhắm đến đầu và bên hông Vũ Phi Giáp.

Keng keng

Vũ Phi Giáp lại dùng Huyền lực ngưng tụ ra từng tấm chắn, nhẹ nhàng chặn đứng công kích từ Lục Ly. Hắn cười lên giễu cợt, nói:

- Tiểu tạp chủng, ngươi cứ giở hết thủ đoạn ra đi, để xem có thể thương được cọng lông nào của ta không?

Hưu!

Tay kia của Vũ Phi Giáp nhấc lên chiến đao, nhắm chuẩn ngực Lục Ly đâm tới, từng tiếng xương gãy vang lên, toàn bộ xương sườn trước ngực Lục Ly đều đứt gãy.
Chương 280 Thế

Hống!

Lục Ly không quản không nhìn, gắng gượng chịu đựng thống khổ, ngực phập phồng kịch liệt, mở miệng ra rống một tiếng ngay trước mặt Vũ Phi Giáp, đồng thời trong miệng hắn cũng phun ra một búng máu tươi, nhuộm đỏ mặt mũi Vũ Phi Giáp.

Khoảng cách quá gần, tiếng rống gần như dán ở bên tai Vũ Phi Giáp. Trên mặt Vũ Phi Giáp chớp qua một tia thống khổ, bị tiên huyết phun trúng, theo bản năng nhắm mắt lại, lực lượng trên cánh tay nắm cổ Lục Ly giảm đi một phần.

Lục Ly cắn răng vung tay lên, bất thần nện quyền ngay mặt Vũ Phi Giáp, đồng thời đầu gối hung hăng thúc lên bụng dưới Vũ Phi Giáp.

Ầm!

Lần này Vũ Phi Giáp phản ứng chậm một nhịp, mặt bị nện cho máu tươi chảy ròng ròng, Lục Ly mượn lực phản chấn lui nhanh ra sau, cả người rơi thẳng xuống hồ.

- Cẩu tạp chủng, ta phải xé xác ngươi!

Vũ Phi Giáp chủ quan, bị Lục Ly nện một quyền, đá một cước, mặc dù cuối cùng phản ứng kịp, không bị thương tổn gì quá nặng. Nhưng lúc này chính đang có mấy đạo thần niệm khóa chặt bên đây, Vũ Phi Giáp cảm thấy rất là mất mặt.

Hắn vốn muốn cho Lục Ly cảm nhận cái gì là cảm giác tuyệt vọng, sau đó chết đi trong thống khổ, nhưng giờ đây chính bản thân lại mất mặt, lập tức nổi giận bay xuống đuổi theo.

Nháy mắt hắn liền đã đuổi kịp Lục Ly, chiến đao lấp lánh thần quang rực rỡ, quét tới nhắm chuẩn bả vai Lục Ly, hắn muốn từng đao từng đao lăng trì tên nhãi ranh này.

- Vũ Phi Giáp dừng tay!

Bạch Thu Tuyết đã hồi thần lại, vừa lúc nhìn thấy Lục Ly sắp bị bổ trúng, lập tức khẽ kêu. Bạch Hạ Sương và Bạch Cô thì đều khẽ thở dài, xem ra với tình trạng Vũ Phi Giáp bây giờ, ai cũng không ngăn hắn được.

Bạch Lãnh mãi không thấy quay lại chỗ này, đoán chừng đang cầm chân. Đinh Quế bị thương, hai trưởng lão còn lại của Đinh gia thì đều quá yếu, không ai có thể ngăn cản nổi Vũ Phi Giáp.

Bạch Thu Tuyết thấy Vũ Phi Giáp không dừng lại, trong tay lấp lánh Huyền lực, đang định bóp nát ngọc phù. Lúc ở trong mộ Long Đế Lục Ly từng giúp nàng rất nhiều, cứu mạng nàng hai lần. Giờ đây Bạch Thu Tuyết cũng vung đi ra, dù có bị Thiên Ngục lão nhân quở trách cũng không tiếc.

Ông!

Đúng lúc này, sóng cả cuồn cuộn phía dưới đột nhiên tung trào, tiếp đó sóng nước vút lên tận trời, bọt nước bắn tung tóe đầy trời, một cỗ khí tức khủng bố từ dưới nước truyền ra, nháy mắt khiến cho tất cả mọi người không động đậy được, cánh tay Bạch Thu Tuyết đang định bóp nát ngọc phù cũng ngừng lại giữa không trung.

- Hả?

Linh hồn Vũ Phi Giáp khẽ rung lên, lúc này hắn cũng không động đậy được. Một đạo lực lượng vô cùng vô cùng kỳ dị bao phủ hắn, đồng thời từ trong thiên địa bốn phía đang có một cỗ lực lượng vô danh trấn áp hắn.

- Cái này, cái này, cái này....

Trong lòng hắn cuộn lên cảm giác kinh hoàng, hắn rất rõ ràng loại “Thế” này là cái gì. Đây là lực lượng thiên địa, đây là mượn lực lượng thiên địa trấn áp hắn, khiến hắn cứ thế ngừng lại giữa trời.

Loại “Thế” này rất khó xuất hiện, nhất định phải cảm ngộ được loại áo nghĩa đặc thù nào đó trong thiên địa mới có thể dẫn phát, mà muốn có được “Thế” như vậy, cảnh giới ít nhất đều là Quân Hầu Cảnh.

- Quân Hầu Cảnh? Chẳng lẽ là Thiên Ngục lão nhân?

Vũ Phi Giáp càng hoảng sợ, Thiên Ngục lão nhân cũng có được “Thế”, bằng vào “Thế”, Thiên Ngục lão nhân mới có thể một mình độc đấu mấy tên Quân Hầu Cảnh, đây là một trong mấy loại thần thông thủ đoạn cường đại nhất trên thế gian này.

- Xong rồi…

Vũ Phi Giáp trùng trùng thở dài, cường giả như thế mà đã ra tay, hắn còn có đường sống ư?

Xuy xuy!

Bọt nước bắn tung bay khắp trời đột nhiên tụ lại giữa không trung, sau đó dưới ánh mắt khiếp hãi của vô số người, dần dần ngưng tụ ra một bàn tay khổng lồ.

Bàn tay khổng lồ lớn như rồng như hổ, hệt như cánh tay của thần mà Mãnh Tượng Tộc A Ngốc vung ra khi trước, bàn tay không dừng lại, đột nhiên chụp xuống Vũ Phi Giáp.

- Ầm!

Vũ Phi Giáp hệt như một con châu chấu bị người nắm chặt, toàn thân nổ tung thành thịt nát, máu thịt tung bay rơi rụng khắp bốn phía, bản thể chết đi, Mệnh Luân cũng theo đó ầm vang nổ tung.

Oanh!

Mệnh Luân này không phải bị xé nứt, mà là tự bạo, bởi thế cuộn lên sóng xung kích vô cùng khủng bố. Không trung bị kích lên tầng tầng gợn sóng, nước hồ phía dưới cũng cuộn lên sóng cả ngất trời, tựa như biển gầm hung tợn quét ra khắp bốn phương.

Bịch.

Hai tên trưởng lão Đinh gia bị sóng xung kích cường đại đánh văng ra khỏi Mệnh Luân, rơi rụng xuống dưới. Đương nhiên, dù không có sóng xung kích, hai người phỏng chừng cũng bị dọa cho lăn ra khỏi Mệnh Luân.

- Khủng bố quá!

Linh hồn đám người Bạch Thu Tuyết chấn rung không ngừng, mặc dù thường niên đi theo Thiên Ngục lão nhân, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương chứng kiến được trường cảnh kinh tâm động phác như thế.

Chẳng qua...

Lúc này trong lòng Bạch Thu Tuyết lại đang rất nghi hoặc, cường giả bí ẩn này là ai? Nếu là Thiên Ngục lão nhân, căn bản không cần phải che đậy làm gì, cứ trực tiếp quang minh chính đại nghiền ép là được.

Không phải Thiên Ngục lão nhân, vậy thì sẽ là ai?

Tê tê!...

Nơi xa vang lên một mảnh tiếng hít thở sâu, trên boong ba chiếc phi thuyền thiết giáp đứng la liệt mười mấy cường giả, đều là dẫn đội của các gia tộc, đi theo bảo hộ đám công tử tiểu thư.

Giờ đây tất cả bọn hắn đều đang nhìn về phía Lục Ly, đều thấy được bàn tay khủng bố kia, cảm nhận được thiên địa chi “Thế”. Mặc dù “Thế” không ảnh hưởng đến bọn hắn, nhưng tất cả cường giả đều có thể cảm nhận được, trong lòng không khỏi cuộn lên cảm giác kinh hãi khó mà tả xiết.

- Quân Hầu Cảnh? Phiền phức to rồi!

Tử Hoàn Vũ ngừng điều khiển Vạn Hoa Trận, Thiên Đảo Hồ đã có Quân Hầu Cảnh ra tay, còn một trảo vồ chết Liễu Vũ Phi Giáp, nếu hắn còn tiếp tục công kích Bạch Lãnh, nói không chừng lát nữa người bị vồ chết tiếp theo sẽ là hắn.

- Là ai?

Trong đầu Tử Hoàn Vũ hiện lên nghi hoặc, Thiên Đảo Hồ chỉ có hai người là Quân Hầu Cảnh, một là Thiên Ngục lão nhân, một là Đại trưởng lão Bạch gia.

Người này rõ ràng không phải Thiên Ngục lão nhân, bằng không căn bản không cần phiền toái như vậy, cứ việc đường hoàng đi ra chém giết Vũ Phi Giáp là được, phong cách ra tay của Thiên Ngục lão nhân cũng không phải kiểu này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 196-200

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom